admin

Thánh Ngự Hư Không
admin
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
851,683
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bà Mai Trà Xanh

Bà Mai Trà Xanh
Tác giả: Tiểu Tửu Anh Đào/小酒樱桃
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 小酒樱桃

Thể loại: HE, Hiện Đại, Tổng Tài, Ngọt

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Đồng nghiệp của tôi là em gái mưa của người yêu tôi.

Cô ta thường xuyên nói xấu tôi trước mặt anh ta.

Cô ta nói rằng tôi có ý đồ không đứng đắn với sếp của mình.

Mơ mộng chim sẻ hóa phượng hoàng.

Để đạt được mục đích mà cô ta bày mưu đủ cách để tôi và sếp ở riêng với nhau. 

Chỉ để chứng minh là tôi có tội.

Sau đó, vào ngày mà sếp quỳ xuống cầu hôn tôi.

Tôi đã cố tình gửi thiệp mời cho cô ta.

[Cảm ơn nhé, hiệp sĩ mai mối.]
 
Chương 1


1.

Tôi lê một thân mệt mỏi đẩy cửa vào nhà, quả nhiên lại thấy cảnh tượng quen thuộc.

Trương Linh và Lục Tu đang ngồi trên sofa xem phim, hai người vai kề vai, đầu tựa đầu.

Lục Tu lơ đãng nói gì đó, làm Trương Linh cười khúc khích, vặn tay anh ta.

Trông thân mật đến độ ai không biết còn tưởng hai người họ mới là người yêu cơ.

Tôi đặt mạnh túi xuống, cả hai người cùng quay đầu nhìn tôi.

Lục Tu lập tức thu lại nụ cười trên môi.

Anh ta nhíu mày, giọng điệu rõ là không vui.

"Sao em về muộn vậy?"

Tôi cúi người tháo giày cao gót, thoải mái thở ra một hơi.

"Em phải tăng ca, công ty đang có một dự án lớn."

Trương Linh ngồi thẳng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt trong sáng đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên.

"Chị Tống Khê lại ở lại tăng ca với sếp Giang một mình hả?"

Hai từ "một mình" được cô ta nhấn mạnh cực kỳ.

Tôi mím môi nhìn cô ta, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi khó chịu.

Trương Linh là cô em gái nhà hàng xóm của Lục Tu, vừa tốt nghiệp đại học năm nay.

Lục Tu không những giúp cô ta tìm một cơ hội thực tập tại công ty của tôi đang làm, lại còn sắp xếp cho cô ta ở nhà của tôi.

Ban đầu tôi không muốn.

Nhưng Lục Tu nói là anh ta không yên tâm để Trương Linh thuê nhà một mình bên ngoài.

Nếu ở nhà tôi không được, thì anh ta chỉ còn cách đưa Trương Linh về nhà mình nữa thôi.

Nhưng có người phụ nữ nào lại muốn người yêu mình sống chung với cô gái trẻ khác chứ.

Tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi Trương Linh dọn vào, cô ta cũng khá chăm chỉ.

Cũng rất tự giác dọn dẹp nhà cửa, mồm miệng lại ngọt ngào.

Chỉ có một điều không ổn.

Có vẻ như cô ta rất thích ám chỉ trước mặt Lục Tu rằng tôi và sếp Giang có mối quan hệ thân mật với nhau.

2.

Hiển nhiên Lục Tu có hơi không vui.

Anh ta tắt tivi rồi đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt tôi.

Nhíu mày lạnh lùng, thân hình cao lớn lại có chút áp lực.

"Sếp của các em không tìm được ai khác làm thêm à, sao cứ luôn tìm em vậy?"

Dạo này tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng, mỗi ngày dù là mở mắt hay nhắm mắt cũng toàn là các con số và tài liệu chi chít.

Khi người ta mệt mỏi, rất dễ không kiềm được cơn giận của mình.

Tôi bực bội đẩy anh ta sang một bên, rót cho mình một ly nước nóng.

"Nhưng em là trợ lý của sếp Giang. Lục Tu, anh đừng kiếm chuyện vô cớ có được không?"

"Em đang thực sự rất mệt, không muốn tranh luận với anh về những chuyện vô lý như này đâu."

Trương Linh thấy Lục Tu tức giận, vội chạy lại kéo tay anh ta giải thích.

"Ôi chao, anh Lục Tu, anh nghĩ nhiều quá rồi."

"Sếp của bọn em đã từng lọt vào bảng xếp hạng tài chính, tài sản hàng trăm tỷ đấy."

"Với lại anh ấy còn rất đẹp trai nữa!"

"Em nghe nói ngay cả mấy nữ minh tinh cũng thích anh ấy đấy, sao anh ấy có thể để mắt đến chị Tống Khê được."

Cô ta cứ nói một câu là mặt Lục Tu tối sầm lại thêm một chút.

Nói đến cuối, Lục Tu gần như không kìm được cơn giận giữa hai đầu mày nữa.

Anh ta túm lấy tay tôi, trán nổi gân xanh, làm gương mặt vốn thanh tú của mình trông có chút dữ tợn.

"Tống Khê, em đổi công việc khác đi."

"Công việc ngày nào cũng làm thêm đến muộn cỡ này, lâu dần cơ thể em sẽ không chịu nổi được đâu."

Tôi gần như bật cười vì ức chế.

Giang Trì nổi tiếng là người cuồng công việc.

Tính cách lại lạnh lùng, không thấu tình đạt lý.

Nhưng anh rất hào phóng với cấp dưới của mình.

Nhiều công ty phải tăng ca nhưng lương bổng nào có trả thêm, công ty tốt một chút thì có thể sẽ trả gấp hai ba lần.

Nhưng Giang Trì cho hẳn năm lần lương.

Lúc đầu để vào được công ty này, tôi đã bỏ biết bao nhiêu công sức, Lục Tu không phải không biết.

Công việc lương năm trăm ngàn một năm, vậy mà lại kêu tôi từ chức?!!!
 
Chương 2


3.

Lục Tu tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, Trương Linh đóng cửa lại, lo lắng nhìn tôi.

"Chị Tống Khê, sao hai anh chị lại cãi nhau nữa rồi?"

Nực cười, lý do cãi nhau chẳng lẽ cô ta còn không biết?

Trương Linh có một khuôn mặt rất ngây thơ.

Tóc dài ngang vai, đôi mắt hạnh to tròn, trông như một nữ sinh trung học không hiểu sự đời.

Cũng chính vì khuôn mặt này mà Lục Tu bị che mờ con mắt, luôn miệng nói cô ta chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.

Thấy tôi không nói gì, Trương Linh bĩu môi kéo tay áo tôi.

"Thôi mà, chị Tống Khê đừng giận anh Lục Tu nữa."

"Anh ấy chỉ vì quá quan tâm chị nên mới ghen thôi."

"Nhưng mà sếp Giang đẹp trai như vậy, ngày nào chị Tống Khê cũng nhìn gương mặt đó, vậy mà không rung động sao?"

Rung động?

Giang Trì ghét nhất là việc công tư lẫn lộn, bộ phận chúng tôi cấm tuyệt đối chuyện tình cảm trong văn phòng.

Gương mặt đẹp cỡ nào cũng làm sao so được với lương năm trăm ngàn một năm chứ?

Thấy tôi không nói gì, Trương Linh đảo mắt tiếp tục dò xét.

"Chị Tống Khê xinh đẹp thế này mà chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng đại gia à?"

"Sếp Giang năm nay mới 28 tuổi, em nghe nói vẫn còn độc thân ấy."

"Dù không kết hôn, yêu đương thôi cũng tốt mà. Mấy người đó thường cho phí chia tay nhiều lắm."

Buồn cười thật chứ đùa, phí chia tay chỉ có một lần.

Nhưng lương của tôi thì tháng nào cũng có.

"Cô đã hứng thú như vậy, sao không tự mình theo đuổi sếp Giang luôn đi?"

Bị tôi đả kích một câu, Trương Linh ngượng ngùng buông tay:

"Sếp Giang làm sao mà để ý đến em được. Những cậu chủ nhà giàu như họ chỉ muốn lấy mấy cô gái cũng xinh đẹp giàu có thôi."

Nói đến đây, cô ta lại luống cuống xua tay:

"Em không có ý nói chị l.à.m t.ì.n.h nhân đâu, chị xinh như vậy thì chắc chắn sẽ có cơ hội lấy chồng giàu!"

Ngày nào cũng vậy, không biết cô ta đang nói nhảm gì nữa.

Tôi mệt đến độ chỉ muốn vùi mình vào giường, chẳng muốn nói chuyện với cô ta chút nào.

4.

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đến công ty, điện thoại đã reo liên tục.

Lục Tu kiên trì gọi điện cho tôi, tôi tắt đi anh ta lại gọi tiếp.

Tôi cau mày, phát hiện anh ta đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên là một tấm hình.

Trong ảnh là người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, váy công sở đen được cắt may rất vừa vặn.

Cổ áo sơ mi hơi thấp, khi cô cúi xuống mang giày đã để lộ ra khung cảnh đầy quyến rũ trước ngực.

Đầy đặn no đủ, nhìn vào cũng đủ làm người ta khô cả miệng, nghẹn cứng cổ họng.

Kết hợp với vòng eo thon thả, đôi chân dài miên man.

Nhìn thoáng qua cứ như mấy bức ảnh người mẫu mặc đồng phục công sở gợi cảm trên mạng vậy.

Ánh mắt tôi trầm hẳn xuống.

Nhớ lại sáng nay lúc tôi đang mang giày ở cửa, Trương Linh đứng ở phòng khách cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi còn tưởng là cô ta đang thẫn thờ, hóa ra là đang chụp lén tôi.

Không chỉ chụp lén mà còn gửi cả ảnh cho Lục Tu.

[Tống Khê, em mặc thế này là muốn làm gì?]

[Chỉ đi làm thôi, ai không biết còn tưởng em đi đóng phim k.h.i.ê.u d.â.m đấy.]

[Em giải thích rõ ràng cho anh, anh đang ở dưới toà nhà công ty em rồi, em xuống đây đi!]

Chiếc áo sơ mi trắng này là tôi tiện tay lấy ra thôi.

Thật ra cổ áo không thấp, chẳng qua Trương Linh cố ý chọn lúc tôi cúi xuống mà chụp.

Vòng một của tôi khá đầy đặn, chụp từ góc này tất nhiên sẽ trông thấy nhiều xuân sắc.

Nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích chuyện này với Lục Tu.

Bởi vì đôi chân dài của Giang Trì đã bước vào văn phòng.

Dáng người của anh rất cao, khí chất kiêu sa mà lạnh lùng.

Anh vừa bước vào, cả văn phòng đã lập tức im bặt.

Anh nheo đôi mắt phượng quyến rũ, liếc nhìn chúng tôi.

Ngay giây tiếp theo mọi người đã ra vẻ bận rộn.

Vài người đang ăn sáng phút chốc đã dẹp bữa sáng sang một bên, gõ máy tính lạch cạch giả bộ làm việc.

Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiện tay ném lên bàn.

Rồi lại ôm tập tài liệu, bước nhanh đến chỗ Giang Trì.
 
Chương 3


5.

"Trợ lý Tống đặt cơm nhé, tối nay ở lại tăng ca."

Tôi dời tầm nhìn từ máy tính, ngơ ngác ngẩng đầu lên, thế mới phát hiện không biết mọi người về hết từ lúc nào.

Giang Trì dựa vào ghế, đưa tay xoa xoa trán, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Anh vốn là người cuồng công việc.

Dự án lần này là dự án trọng điểm của công ty trong năm nay, cũng vì nó mà rất lâu rồi Giang Trì không nghỉ ngơi đầy đủ.

Nhưng may mắn thay, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.

Chờ đến ngày mai ký hợp đồng với bên A nữa thôi là dự án sẽ thuận lợi triển khai.

Thấy tôi ngồi ngơ ra, Giang Trì hé bờ môi mỏng, cười nhàn nhạt. 

Nét mặt của anh rất lạnh lùng, cả người luôn mang đến cho người khác cảm giác căng thẳng. 

Cứ như thanh kiếm không vỏ vậy.

Loại khí chất này, tôi thấy cũng phù hợp để đóng vai tướng quân lạnh lùng trong phim cổ trang lắm.

Tôi rất ít khi thấy anh cười.

Không ngờ cười lên lại đẹp đến vậy.

Thật giống mặt trời xuyên qua đám mây mù sau những ngày mưa dầm.

Nhìn mà lòng xuyến xao.

"Thời gian qua em đã vất vả rồi, bữa tối đặt ở Hòa Uyển Tửu Gia nhé."

Hóa Uyển Tửu Gia là nhà hàng tư nhân đắt nhất ở đây.

Nhà hàng của bọn họ cũng có dịch vụ giao hàng tận nơi, một phần suất ăn cá nhân giá cũng phải 1988 tệ.

Hai mắt tôi bỗng sáng lên, như muốn phát ra hai tia sáng luôn rồi.

"Ực~"

Vừa mở miếng, vốn định đáp lại một tiếng "được" hết sức tao nhã và điềm tĩnh.

Vậy mà kết quả lại là, tôi đã không nhịn được mà vô thức nuốt nước miếng cái ực.

Giang Trì khẽ cười, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, sáng bừng cả căn phòng.

6.

Vì vừa ăn một bữa thịnh soạn mà tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Tâm trạng của Giang Trì cũng có vẻ rất tốt.

Anh chăm chú đọc đến tận chữ cuối cùng của hợp đồng, cơ thể căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

"Được rồi."

Cuối cùng cũng được tan làm rồi!

Tôi xoa lưng đau nhức, kính cẩn đi theo sau anh ra cửa công ty.

Giang Trì là ông chủ hào phóng nhất mà tôi từng gặp.

Ba tháng này hầu như ngày nào tôi cũng làm thêm giờ, anh sẽ thưởng cho tôi bao nhiêu tiền nhỉ?

Nghĩ đến dãy số 0 trên thẻ lương, tôi suýt bật cười ra tiếng.

Nhưng nháy mắt nụ cười đã đông cứng nơi khóe môi.

Có một người lao về phía cửa công ty.

Cả ánh mắt và vẻ mặt đều vô cùng u ám.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Giang Trì, như muốn dùng ánh nhìn của mình đ.â.m thủng hai lỗ trên người anh vậy.

Lục Tu?

Anh ta làm gì ở đây!

Giang Trì dừng bước, lạnh nhạt liếc nhìn Lục Tu..

Tôi bước vài bước lên phía trước, nắm lấy tay anh ta:

"Anh đến đây làm gì?"

Ánh mắt của Lục Tu vẫn dán chặt trên mặt Giang Trì.

Anh ta nhìn Giang Trì với vẻ đầy khiêu khích, bỗng đưa tay ôm lấy vai tôi, nói:

"Tất nhiên là đến đón vợ anh tan làm rồi."

Nói xong, anh ta bóp mạnh eo tôi, lực mạnh đến mức giống như muốn bẻ gãy nó.

Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, Lục Tu thừa cơ cúi đầu, cắn mạnh lên môi tôi.

7.

Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra, vừa xấu hổ vừa tức giận, hoàn toàn không dám nhìn phản ứng của Giang Trì.

Tôi là người khá truyền thống, không thích làm những hành động thân mật trước mặt người khác.

Lúc mới yêu Lục Tu, hai người chúng tôi cũng vì chuyện này mà không ít lần cãi nhau.

Tính anh ta rất nhiệt tình và phóng khoáng, lúc phấn khích thì hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người khác nữa.

Nhưng tôi thì để ý.

Đặc biệt là trước mặt người quen, tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn, không thoải mái chút nào.

Thấy tôi như vậy, Lục Tu âu yếm cọ nhẹ vào mũi tôi:

"Em sao vậy, ngại à?"

Giang Trì nhìn tôi khó hiểu:

"Trợ lý Tống và bạn trai mặn nồng thật đấy."

Giọng điệu lạnh lùng, không nghe ra được là vui hay buồn.

Lục Tu siết chặt eo tôi rồi nói:

"Đám cưới của chúng tôi dự tính sẽ tổ chức vào tháng sau, lúc đó mời sếp Giang đến uống ly rượu mừng nhé."

Giang Trì dừng một chút, rồi lại nhướng mày đáp:

"Nhất định sẽ đến."

Mãi đến năm tư đại học, tôi và Lục Tư mới ở bên nhau.

Người ta thường nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, nhưng đó lại là mùa yêu của chúng tôi.

Anh ta kiên trì theo đuổi tôi suốt bốn năm học.

Cứ sáng sớm là đưa tôi đồ ăn sáng, ngày lễ thì sẽ tặng hoa.

Trời mưa thì che ô, mùa đông lại đưa túi sưởi.

Thậm chí anh ta còn nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi.

Lúc tôi ôm cái bụng khó chịu nằm dài ra bàn, cũng sẽ kịp thời được phục vụ cho một cốc trà gừng đỏ nóng hổi.
 
Chương 4


8.

Trong trường cũng có rất nhiều người theo đuổi tôi.

Phần lớn bọn họ đều chỉ nhắn tin hay tặng hoa.

Thấy tôi không phản ứng thì lập tức chuyển mục tiêu, không dây dưa nữa.

Người kiên trì bền bỉ như Lục Tu suốt bốn năm trời, thì tôi chưa từng thấy.

Nói không cảm động là nói dối.

Vì vậy vào năm tốt nghiệp, anh ta say rượu khóc lóc tỏ tình lần thứ một trăm lẻ một, tôi đã gật đầu đồng ý.

Sau khi ở bên nhau, phải công nhận là Lục Tu đối với tôi vẫn rất tốt.

Chỉ là ngày qua ngày, cái tốt đó dần dần bắt đầu xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn cùng sự hời hợt.

Chúng tôi ở bên nhau sáu năm, bố mẹ cũng đã nhiều lần hỏi tôi định khi nào sẽ kết hôn.

Năm nay tôi đã 28 tuổi, trong mắt người lớn thì tôi đã đến tuổi lấy chồng từ lâu rồi.

Nhưng mẹ Lục Tu lại không thích tôi.

Tôi xuất thân từ một thị trấn nhỏ, còn gia đình anh ta là người gốc ở Hàng Châu.

Mẹ anh ta nói, chỉ có nghèo không cưới nổi vợ mới lấy vợ ở ngoại tỉnh.

Ý tứ rất rõ là nhà anh ta không nghèo.

Trong thành phố có hai căn nhà, ba mặt bằng cửa hàng.

Chỉ tính tiền cho thuê thôi, thì một năm đã thu được hàng triệu rồi.

Tôi từng hỏi Lục Tu khi nào chúng tôi sẽ kết hôn.

Anh ta về hỏi mẹ, kết quả là ngay ngày hôm sau đã bị mẹ bắt đi xem mắt.

Mặc dù Lục Tu không đi xem mắt, nhưng chuyện kết hôn từ đó cũng không được nhắc đến nữa.

Nhưng vừa rồi, trước mặt Giang Trì, anh ta lại nói rằng tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.

Hai bên bố mẹ còn chưa gặp mặt, không biết đám cưới kiểu gì nữa.

9.

"Tống Khê em là có ý gì!"

"Em bày ra vẻ mặt đó cho ai xem!"

"Có phải là em đã thích cái tên Giang Trì đó rồi đúng không?"

Tôi mang giày cao gót đứng cả ngày, ngón chân vừa tê vừa đau, nhưng vẫn bước đi thật nhanh.

Trong n.g.ự.c như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Nhưng tôi biết, lần cãi vã này tôi không thắng được.

Lục Tu làm bên mảng sales, ăn nói giỏi hơn tôi rất nhiều.

Ở bên nhau bao nhiêu năm, rất hiếm khi nào tôi cãi thắng được anh ta.

Giống như chuyện vừa rồi vậy.

Tôi tức vì anh ta không tôn trọng tôi, không để ý đến thể diện của tôi.

Nhưng anh ta chắc chắn sẽ lý luận lại cho bằng được.

"Anh là người yêu em, hôn em một cái thì có làm sao!"

"Nếu trong lòng em không có tật thì sao phải giật mình?"

Mỗi lỗ chân lông trên người tôi đều toát ra sự mệt mỏi.

Mệt mỏi như sóng trào ập đến mà nuốt chửng tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức đến tột cùng.

Cơ thể đã mệt, tâm trí còn mệt hơn.

"Tống Khê!"

Lục Tu kéo cánh tay tôi, lồ ng n.g.ự.c anh ta phập phồng, đôi mắt đen bừng bừng tức giận:

"Sáng nay anh gọi điện, sao em lại không nghe máy?"

"Người khác đi làm ai cũng có thể dùng điện thoại, sao chỉ mình em là không được?"

"Rốt cuộc em bận cái gì!"

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm túi xách trong tay đập vào mặt anh ta:

"Người khác kiếm được bao nhiêu tiền, còn em kiếm được bao nhiêu tiền anh còn không rõ nữa à!"

"Em mặc đồng phục công sở hết sức bình thường, anh lại nói là em quyến rũ bằng đồng phục!"

"Chính tại tâm hồn anh dơ bẩn, nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn thôi!"

"Anh biến đi! Tránh ra chỗ khác! Đừng làm phiền em!"

10.

Lục Tu lúng túng ôm đầu né tránh, khí thế bừng bừng vừa nãy tức khắc đã biến mất sạch sẽ.

Tôi hiếm khi nào tức giận như vậy trước mặt anh ta lắm.

Lục Tu là người thường bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ kẻ mạnh, nên mỗi lần thật sự chọc giận tôi, anh ta mới hạ mình xuống nước dỗ dành.

Lần này, anh ta lại như trước đây ôm lấy eo tôi, cố gắng xin lỗi:

"Được rồi được rồi, là anh hiểu lầm em, được chưa nào?"

"Chủ yếu là tại dáng người của em quá đẹp, làm anh không yên tâm được."

"Đừng giận anh nữa, được không?"

Tính tôi thẳng thắn, dễ nóng nhưng cũng dễ nguội.

Trước đây anh ta dỗ vài câu là tôi đã không chấp nhặt nữa.

Nhưng lần này, cơn giận đè nén trong lòng như nào cũng không xua tan hết được.

Lục Tu thấy tôi cứ cúi đầu bỏ đi không thèm để ý anh ta, sự kiên nhẫn cũng nhanh chóng biến mất.

Hai người cứ thế im lặng về đến nhà, suốt đường đi cũng không ai nói thêm câu nào.

Mở cửa nhà, bên trong thoang thoảng mùi canh gà đậm đà.

Trương Linh mặc tạp dề, nở nụ cười niềm nở.

"Anh Lục Tu, chị Tống Khê, em đang hầm gà, cùng ăn bát canh nhé."

Nói xong, còn đưa tay định đón lấy túi xách trong tay tôi.

Tôi tránh sang một bên, treo túi lên giá treo ở cửa.

Tay Trương Linh khựng lại giữa không trung.

Cô ta đầy vẻ ấm ức nhìn Lục Tu.

"Chị Tống Khê đang giận em ạ?"

"Chị Tống Khê của em sẽ không nhỏ nhen vậy đâu."

"Đúng rồi đó. Cô dọn ra ngoài đi, đừng ở nhà tôi nữa."

Tôi và Lục Tu đồng thanh nói.

Lục Tu sững lại, sau đó tức giận.

"Tống Khê, em như vậy là có ý gì?"

Trương Linh cắn môi, đôi mắt ngấn lệ:

"Em chụp bức ảnh đó là do thấy chị Tống Khê rất đẹp, muốn chia sẻ với anh Lục Tu thôi."

"Chị Tống Khê, có phải là do em ở đây làm chị không tiện dẫn bạn về nhà không?"
 
Chương 5


11.

Lời cô ta vừa nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Lục Tu lập tức nổi khùng:

"Bạn nào? Bạn nam sao!"

"Em đuổi Trương Linh đi, rốt cuộc là có mục đích gì!"

"Tống Khê, em coi tôi như người c.h.ế.t rồi à?"

Tôi cứ thế ngây người nhìn Lục Tu.

Làn da sáng, đôi mày anh tuấn, những đường nét khuôn mặt rất rõ ràng.

Người trước mắt rõ là không thay đổi chút nào.

Nhưng dường như những thứ khác đều đã thay đổi.

Chúng tôi đều bận rộn công việc của mình, trước đây khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất trong ngày là khi tan làm về nhà, chúng tôi ăn khuya và xem phim cùng nhau.

Thỉnh thoảng hai người còn kéo ghế ra ban công, vừa ngắm sao vừa nhâm nhi chút rượu.

Nhưng kể từ khi Trương Linh chuyển vào nhà tôi, thời gian riêng tư của hai người lại trở thành của ba người.

Lục Tu cũng ngày càng có nhiều ý kiến với tôi.

Nhiều lần liên tục nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Giang Trì.

Nhiều lần phải giải thích, khiến tôi cũng đã trở nên khó chịu về chuyện này.

Bây giờ còn phát triển đến mức, chỉ cần nhắc đến Giang Trì là hai người sẽ cãi nhau.

Tình cảm mà tôi từng nghĩ là vô cùng kiên định, vậy mà trong một tháng này đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại đống đổ nát.

"Lục Tu, em mệt rồi."

"Em không quan tâm Trương Linh dọn về nhà anh hay đi tìm nhà khác ở nữa."

"Trong vòng nửa tháng, chuyển ra khỏi nhà em."

Trương Linh khóc lóc lao vào lòng Lục Tu, Lục Tu luống cuống dỗ dành cô ta, còn không quên trừng mắt nhìn tôi:

"Tống Khê, em làm em ấy sợ đấy!"

"Rầm!"

Tôi trở về phòng, đóng sầm cửa lại, bỏ lại tất cả sau lưng.

Có lẽ khi Trương Linh đi rồi, tình cảm của chúng tôi sẽ có thể trở lại như trước thôi.

Lục Tu là mối tình đầu của tôi.

Mỗi góc trong căn nhà này, đều đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi.

Anh ta sẽ nấu đồ ăn khuya cho tôi khi tôi tăng ca về nhà.

Sẽ xoa bóp cho tôi khi tôi mệt mỏi.

Cũng sẽ ôm lấy đôi chân lạnh buốt của tôi vào lòng trong những ngày đông lạnh giá.

Rõ ràng trước đây Lục Tu đã đối xử với tôi rất tốt.

Tôi vùi đầu vào chăn, tim nhói lên từng cơn.

12.

Vậy mà mọi đau khổ đều bay cái vèo khi nhìn thấy bảng lương.

Tôi cười toe toét, tít cả mắt:

"Chị Lý, sao tháng này nhiều thế nhỉ?"

Chị Lý nháy mắt với tôi:

"Sếp Giang nói em đã rất vất vả, nên thưởng cho em gấp đôi."

Giang Trì thật là đẹp trai quá đi!

Tôi nguyện cả đời làm việc dưới trướng của anh!

Khi Giang Trì gọi tôi, tôi không kìm được nét mặt, cười đầy ngọt ngào.

Trương Linh liếc tôi một cái đầy ẩn ý, làm thinh cất điện thoại vào ngăn kéo.

Để thưởng cho nhân viên, công ty đã tổ chức buổi team building tại một khu nghỉ dưỡng.

Buffet sang trọng tại khu nghỉ dưỡng Ly Đô nổi tiếng xa hoa.

Hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp, còn có thể tắm suối nước nóng.

Khi về nhà thu xếp đồ đạt, Trương Linh lại gần tôi dè dặt hỏi:

"Chị Tống Khê, chị và anh Lục Tu vẫn chưa làm lành sao?"

Đôi lúc tôi thật sự rất khâm phục cô ta.

Bất kể trước đó tôi nói với cô ta như thế nào, chẳng bao lâu cô ta vẫn có thể vui vẻ đến trò chuyện với tôi.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Lần này đi team building có thể rủ người nhà đi mà, chị không định rủ anh Lục Tu đi cùng sao?"

Nhớ lại hành động của Lục Tu trước mặt Giang Trì hôm đó, tôi lại thấy nhức nhức cái đầu.

"Không rủ."

"Vậy em rủ anh ấy đi cùng được không?"

Trương Linh chớp mắt, lại là một vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Tôi nghe mà thấy tức cười:

"Sao, Lục Tu là người nhà cô à?"

Trương Linh không cam lòng cúi đầu:

"Em coi anh ấy như anh ruột vậy á."

"Thôi bỏ đi, chị Tống Khê không vui, vậy em không rủ nữa."

13.

Tôi và Lục Tu đã chiến tranh lạnh từ hôm qua.

Tôi không tìm anh ta, anh ta cũng không quan tâm đ ến tôi.

Tôi nhìn chiếc điện thoại im lặng, chỉ biết thở dài rồi cất nó vào tủ.

"Chị Tống Khê, sao chị chưa thay đồ nữa!"

Trương Linh mặc áo choàng tắm, chạy đến ôm lấy cánh tay tôi.

"Trời ơi, đi chơi thì vui lên nào, mọi người đều đến hết rồi, chỉ chờ chị nữa thôi!"

Suối nước nóng ở Ly Đô rất riêng tư, mỗi hồ nước nóng là một phòng riêng.

Mấy cô gái đã chọn một suối nước nóng rải cánh hoa hồng.

Tôi bị cô ta kéo đi, suýt nữa làm rớt cả dép.

"Trương Linh, đi chậm thôi."

Trương Linh kéo tôi đến trước cánh cửa, rồi tự nhiên bực bội vỗ lên trán của mình, oán trách:

"Trời ơi, em quên lấy điện thoại rồi, em còn muốn chụp ảnh nữa!"

Nói xong cô ta vội quay lại.

Tôi cũng chả để ý, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng này được trang trí rất trang nhã.

Trên tường treo tranh thủy mặc, trong phòng có đặt vách bình phong kiểu Trung Quốc, bên góc tường còn trồng một khóm trúc xanh tốt.

Bên trên khu giả sơn bao quanh suối nước nóng còn được thắp lác đác những ngọn nến thơm.

Ánh sáng cả căn phòng đều là từ những cây nến thơm này.

Ánh nến lập lòe, tỏa ra hương gỗ thông dễ chịu.

Dường như tôi đã thích nơi này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
 
Chương 6


14.

Tôi nhanh chóng cởi áo choàng tắm rồi ngâm mình trong hồ nước nóng, thoải mái thở ra một hơi dài.

Đúng là tư bản biết hưởng thụ.

Còn chưa kịp thở dài xong, niềm vui trong nháy mắt đã trở thành nỗi kinh hãi.

"Khụ khụ khụ!"

Một cái đầu đột nhiên nhô lên từ hồ nước nóng, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp.

Nhìn rõ người trước mặt rồi, tiếng hét chợt tắc nghẹn nơi cổ họng.

Giang Trì vuốt mặt, đôi mắt đen láy sâu hun hút nhìn tôi chằm chằm.

Tôi muốn khóc tới nơi luôn rồi.

Trương Linh c.h.ế.t tiệt!

Quả nhiên tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là truyện trộm cắp. 

Cô ta lại đưa tôi vào phòng của Giang Trì.

Mà cũng tại tôi bị cái xa hoa của tư bản làm cho mờ mắt.

Không nhận ra cả hồ nước nóng rất yên tĩnh, ngoài tôi ra chẳng có ai.

"Sếp, sếp Giang… Tôi, tôi vào nhầm mất!"

"Tôi, tôi sẽ đi ngay đây."

Giang Trì thản nhiên nói:

"Trợ lý Tống đến thì cũng đến rồi, vậy cứ ngâm ở đây đi."

Tôi đứng khựng lại, khóc không ra nước mắt, rút người vào một góc, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, đáp:

"Vâng, sếp Giang."

Hơi nước mờ ảo, đôi mắt lạnh lùng của Giang Trì dưới ánh nến bỗng trở nên đầy vẻ quyến rũ.

Giống như yêu hồ trong những câu chuyện cổ xưa đã tu luyện thành tinh vậy.

Lời nói của Trương Linh lại vang lên bên tai tôi.

"Giang tổng đẹp trai thế này, mỗi ngày đối diện với gương mặt như thế, mà chị Tống Khê thật sự không động lòng sao?"

15.

Tim bắt đầu đập loạn xạ.

Tôi hoảng loạn dời tầm mắt, chỉ muốn chui đầu xuống nước cho xong.

Tôi nghĩ chắc là do tôi căng thẳng quá thôi.

Dù sao thì cả công ty, ai đã từng thấy Giang Trì không mặc đồ đâu.

Không biết do nhiệt độ nước quá cao hay bầu không khí quá mê hoặc.

Tim tôi đập ngày càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Tôi ngẩng đầu lén nhìn Giang Trì, định bụng sẽ chuồn ngay lập tức.

Ủa?

Giang Trì đâu rồi?

"Ọc ọc ọc~"

Một loạt bong bóng bỗng nổi lên trên bề mặt hồ nước nóng.

Tôi vội lao ra, vừa la vừa mò dưới nước.

"Sếp Giang! Sếp Giang!"

Giang Trì để tóc kiểu húi cua, vừa đẹp trai vừa gọn gàng.

Nhưng mà tóc ngắn quá, túm không được.

Tôi chỉ có thể cúi người vòng lấy người anh, dựa vào lực nổi của nước để nâng anh lên.

Giang Trì đã bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền.

Cả người anh dựa vào tôi, da nóng như lửa đốt.

Tôi dồn hết sức kéo anh đến bờ hồ, tay mỏi muốn chuột rút.

Nhưng thật không ngờ dáng người Giang Trì lại đẹp đến vậy.

Bờ vai rộng, n.g.ự.c rắn chắc.

Hơn nữa là cơ bụng, đường nào ra đường đó, dáng chuẩn như một tác phẩm điêu khắc vậy.

16.

Nhưng bây giờ không phải là lúc ngắm trai đẹp.

Tôi quỳ bên cạnh Giang Trì, hít một hơi sâu, bóp mũi anh rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không.

Khi đôi môi chạm vào nhau, tôi cảm giác như Giang Trì hơi mím môi lại.

"Khụ khụ khụ!"

Giang Trì cuối cùng cũng mở mắt ra.

Hai mắt đen sâu thăm nhìn chầm chầm vào tôi không chớp mắt, giọng khàn khàn:

"Chuyện hôm nay, không được nói với ai."

Tôi hiểu chứ.

Ngâm suối nước nóng đến ngất đi thì đúng là mất mặt muốn chết.

"Đỡ tôi một cái."

Giang Trì đưa tay ra ôm lấy vai tôi.

Khoảnh khắc da chạm da, cả hai chúng tôi đều đều cứng đờ người.

Tôi đỏ mặt, cắn răng ôm lấy nửa vòng eo gầy săn chắc của anh.

Vòng eo này cũng thật thon quá đi…

Tôi nín thở, đỡ Giang Trì ngồi xuống ghế sofa rồi mới dám thở phào một hơi.

Giang Trì nhếch môi, ánh mắt chứa hàm ý sâu xa nhìn tôi một lượt, lên tiếng:

"Trợ lý Tống về sớm đi, đừng để chồng chưa cưới của em hiểu lầm."

Nghĩ đến chuyện Lục Tu nói tháng sau sẽ mời Giang Trì dự đám cưới, tôi vừa ngượng vừa xấu hổ.

"Sếp Giang, anh ấy chỉ là bạn trai tôi, không phải chồng chưa cưới."

Giải thích xong, tôi lại thấy cứ không ổn thế nào.

Giống như tôi cố tình muốn phủi sạch quan hệ với Lục Tu trước mặt Giang Trì vậy.

Trương Linh tẩy não ghê thật.

Ngày nào cũng nói đi nói lại, đến nỗi chính tôi cũng nghi ngờ bản thân có thật sự có ý đồ xấu với Giang Trì không.
 
Chương 7


17.

Lảo đảo rời khỏi phòng Giang Trì, tự nhiên tôi lại thấy có chút chột dạ.

Dù là do Trương Linh dẫn đường sai.

Nhưng nếu bị đồng nghiệp khác nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra tin đồn cỡ nào.

Nên là lúc tôi đẩy cửa ra, nét mặt cũng không được tự nhiên lắm.

May mà bên ngoài không có ai, mọi người đều đang ngâm trong phòng riêng hết rồi.

Sau chuyện này, mỗi lần tôi gặp Giang Trì là y như rằng bầu không khí đầy sự ngượng ngùng.

Tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.

Cứ như chuột thấy mèo vậy, Giang Trì vừa xuất hiện là tôi chuồn đi chỗ khác.

Cứ tránh né vậy suốt hai ngày liền, cuối cùng cũng chờ được đến lúc kết thúc hoạt động team building.

Lục Tu cũng chấm dứt chiến tranh lạnh mà nhắn tin cho tôi.

[Bố mẹ anh đến rồi, cùng ăn bữa cơm nhé.]

Thật ra tôi không muốn gặp mẹ của Lục Tu lắm.

Lần nào gặp bà ta cũng nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.

Như thể là tôi đang muốn trèo cao với tới con trai bà ta vậy.

Nhưng tôi không muốn cãi nhau với Lục Tu, anh ta cũng đã chủ động làm lành rồi, nên tôi quyết định nhân cơ hội làm hòa luôn.

"Bố, mẹ, sao bố mẹ lại đến đây?"

Đến nhà hàng, tôi không thấy gia đình Lục Tu đâu mà lại bất ngờ gặp bố mẹ mình.

Mẹ kéo tôi lại, nhìn trên nhìn dưới rồi xót xa:

"Mới có một tháng không gặp mà sao con gầy đi nhiều thế này?"

"Nhìn quầng thâm mắt này, đừng làm việc vất vả quá nha con!"

Bố tôi nhíu mày, lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản cho tôi.

"Không đủ tiền tiêu đúng không? Sao không nói với bố mẹ?"

Lòng tôi bỗng nghẹn ngào.

Trong mắt bố mẹ, dù tôi có giỏi giang đến đâu, tôi vẫn mãi mãi là cô bé cần được chăm sóc chở che.

Dù bố mẹ tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng hai người là những bậc cha mẹ tốt nhất trên đời.

18.

Mẹ tôi nói là Lục Tu đã mời họ đến.

Cố ý không để họ nói với tôi, là vì muốn tạo cho tôi một bất ngờ.

Lục Tu định hôm nay sẽ quyết định chuyện cưới xin của chúng tôi.

Bề ngoài tôi không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại thấy không vui.

Chuyện này tại sao Lục Tu lại không bàn trước với tôi?

Trước giờ anh ta vẫn luôn chần chừ, không muốn làm trái ý mẹ mình.

Vậy mà lần trước vừa gặp Giang Trì, anh ta đã quyết định kết hôn ngay.

"Ai chà, thông gia đến rồi."

Cửa phòng mở ra, Lục Tu dẫn theo bố mẹ bước vào, nhưng vẻ mặt lại không mấy niềm nở.

Mẹ tôi lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.

Mẹ Lục Tu hừ lạnh một tiếng, phủi phủi chiếc áo khoác còn không có hạt bụi nào:

"Không dám nhận, còn chưa cưới xin mà gọi thông gia là sớm quá đấy."

Mẹ Lục Tu trông cũng thanh tú lắm.

Ngũ quan đoan chính, ăn mặc tinh tế, chỉ là khí chất có hơi chua ngoa.

Bà ta vừa dứt lời đã khiến bầu không khí trở nên yên lặng đến lạ thường.

Tuy tính tình mẹ tôi hiền lành, nhưng không phải là người dễ bị bắt nạt đâu.

Nghe bà ta nói vậy, mặt mẹ tôi lập tức trầm xuống, không nói gì mà ngồi lại chỗ.

Lục Tu là người phá đi sự im lặng trước.

"Cô, chú, con muốn tổ chức đám cưới với Tống Khê trước cuối năm."

Mẹ Lục Tu lập tức tiếp lời:

"Tổ chức tiệc cưới thì được, nhưng không được đăng ký kết hôn."

"Quy cũ ở chỗ chúng tôi là nếu đã lấy vợ ngoại tỉnh, nhà gái phải mang thai sinh con xong thì mới được đăng ký giấy kết hôn."

Bố tôi hơi khó chịu.

"Ý bà là sao? Quy cũ kiểu gì vậy?"

19.

Mẹ Lục Tu liếc tôi một cái đầy vẻ chán ghét.

"Con dâu ngoại tỉnh chứ đâu phải trong tỉnh, không rõ gốc gác, ai biết có thể mang thai sinh con được không?"

"Mẹ!"

Lục Tu muốn ngăn mẹ mình lại, nhưng tính mẹ anh ta vốn đã chẳng biết kiềm chế rồi.

"Tôi nói sai chỗ nào nào!"

"Anh nói Tống Khê kiếm được năm trăm ngàn một năm, ôi trời ơi, dọa c.h.ế.t người ta mất!"

"Anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học Hàng Châu, một năm cũng chỉ kiếm được có ba trăm mấy ngàn thôi."

"Cô ta là cử nhân mà kiếm năm trăm ngàn một năm, lại còn làm thư ký cho sếp, ai biết tiền đó từ đâu ra!"

Bố tôi nổi giận đùng đùng, đập mạnh lên bàn:

"Bà nói năng cho cẩn thận!"

Mẹ Lục Tu đảo mắt, vỗ vỗ ngực:

"Giật cả mình, dân nhà quê đúng là kém văn hóa!"

Tôi tức đến run cả người, muốn mở miệng chửi nhưng lại không biết nên chửi gì.

Đây là lần đầu tiên tôi ghét bản thân vì không giỏi cãi nhau đến vậy.

Mẹ tôi đau lòng ôm chầm lấy tôi:

"Con gái, không sao, có mẹ đây rồi."

Lục Tu kéo mẹ mình một cái, rồi vội giải thích với bố mẹ tôi:

"Cô, chú, mẹ con không có ý đó đâu."

"Lần này con và gia đình đến thật sự là để bàn chuyện cưới hỏi."

"Bố mẹ con đã chuẩn bị sính lễ hết rồi. Gia đình con sẽ đưa hai trăm ngàn làm tiền sính lễ, tiệc cưới sẽ tổ chức ở Hàng Châu, mời ba mươi bàn."

Mẹ Lục Tu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng:

"Nếu không phải con trai tôi cứ nhất quyết muốn cưới Tống Khê, tôi đã không đồng ý rồi."

"Sính lễ gì đó không quan trọng, tóm lại tôi chỉ có một điều kiện."

"Sinh được con trai, mới được vào cửa nhà họ Lục chúng tôi."

Mẹ tôi trực tiếp đập vỡ tách trà trong tay, mắng:

"Sinh sinh cái con khỉ! Ai thích thì tự đi mà sinh, con gái tôi không sinh!"
 
Chương 8


20.

Buổi gặp mặt kết thúc không hề vui vẻ chút nào.

Sau khi đưa bố mẹ về khách sạn, tôi chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ.

Lục Tu đã chờ rất lâu dưới khách sạn, vừa thấy tôi, cơn giận kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng phát.

"Tống Khê, bố mẹ em là có ý gì?"

"Em có biết anh phải cầu xin mẹ anh bao lâu, bà mới đồng ý hôn sự của chúng ta không?"

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cảm thấy người đàn ông trước mắt thật xa lạ.

"Lục Tu, rõ ràng mẹ anh mới là người nói năng không phải trước."

Lục Tu không hiểu.

"Bà ấy là bề trên, là mẹ anh, em bị bà ấy nói vài câu thì có sao đâu?"

"Bà ấy vốn không đồng ý hôn sự của chúng ta, chỉ khi nào bà trút hết giận thì hôn lễ mới diễn ra suôn sẻ được thôi!"

Tôi tức đến bật cười.

"Lục Tu, em phải cưới anh bằng mọi giá vậy luôn à?"

Sắc mặt Lục Tu thay đổi, nắm chặt cổ tay tôi:

"Tống Khê, em có ý gì!"

"Em ngoại tình rồi, đúng không?!"

"Trương Linh nói em và cái tên Giang Trì cùng ngâm suối nước nóng, quả nhiên, em không muốn kết hôn nữa!"

"Tống Khê, anh thật sự là nhìn nhầm em rồi!"

Trước mắt tôi tối sầm, cơn tức giận nơi đáy lòng như cuộn trào, gần như muốn bùng nổ luôn rồi:

"Trương Linh nói với anh à?"

"Phòng tắm rõ là cô ta chỉ sai đường, để tôi đi đến đó."

Lục Tu buông tay tôi ra, mắt dấy lên sự thất vọng:

"Tống Khê, sao em lại trở thành như vậy?"

"Chỉ toàn nói dối, tham tiền thực dụng."

Tôi đẩy mạnh anh ta ra, giận sôi cả máu:

"Anh cũng thay đổi rồi, vừa ngu vừa ích kỷ."

"Lục Tu, chúng ta chia tay đi."

21.

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.

Lục Tu không tin được nhìn tôi, ánh mắt đầy đau đớn và tổn thương.

"Em, em vừa nói gì?"

Chúng tôi cãi nhau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đụng đến chuyện chia tay.

Tôi và Lục Tu đều không phải là người thích dùng chia tay để đe dọa.

Một khi đã nói ra, thì coi như không còn cơ hội cứu vãn nữa.

Ánh mắt của Lục Tu làm tôi đau nhói.

Nghĩ đến tình cảm suốt sáu năm trời, tim tôi đau đớn vô cùng.

"Lục Tu, mẹ anh đã như vậy, chúng ta không thể tiến thêm được nữa."

"Em sẽ không vì muốn lấy anh mà để bản thân phải chịu ấm ức, càng không muốn để bố mẹ em phải chịu sỉ nhục."

Lục Tu cuối cùng cũng hoảng sợ.

Anh bước lên một bước nắm lấy tôi, mắt đỏ lên, giọng khàn khàn:

"Tống Khê, em cũng biết mà, anh chưa bao giờ muốn chia tay với em."

"Chuyện này là lỗi của anh, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ."

"Xin em, cho anh thêm một cơ hội được không?"

Trên cổ tay trắng gầy của Lục Tu có một vết sẹo đỏ nhạt.

Tôi nhớ có lần tôi bị cảm, anh ta đã pha cho tôi một cốc trà gừng.

Tôi ngủ mơ màng, lúc ngồi dậy đã vô tình làm đổ cốc trà.

Lục Tu che chắn cho tôi nên đã bị bỏng, làm cổ tay nổi một loạt bọng nước.

Vậy mà anh ta vẫn rất vui mừng.

Nói rằng anh bị bỏng một chút không sao, nhưng da tôi trắng vậy, để lại sẹo sẽ không đẹp.

Tôi thở dài, thật sự không thể cứng rắn được nữa.

Thôi vậy, cứ cho anh ta thêm một cơ hội nữa đi.

22.

Lục Tu bắt đầu cố ý lấy lòng tôi.

Ngày nào cũng đưa đón tôi đi làm, có thời gian thì đến nhà tôi nấu ăn.

Trương Linh nhìn mà vô cùng ngưỡng mộ.

"Anh Lục Tu đối xử với chị tốt thật đấy."

Nếu là trước đây, tôi cũng sẽ thấy Lục Tu rất tốt.

Nhưng bây giờ nhìn anh ta cố tỏ ra hèn mọn, tôi lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lần nào cũng vậy.

Chỉ khi tôi thật sự nổi giận, muốn chia tay.

Lục Tu mới chịu nhún nhường một thời gian.

Khúc sau khi tôi quên chuyện này rồi, anh ta lại bắt đầu lấn lướt qua giới hạn của tôi.

Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, anh ta vốn không hề nghĩ mình đã sai đâu.

Anh ta dỗ dành tôi chỉ vì không muốn chia tay mà thôi.

Đợi chuyện này qua đi, anh ta lại cố tình gây sự với tôi.

Như trả đũa vì đã chịu ấm ức trước đó.

Nhưng tôi nghĩ, hai người thật lòng yêu nhau thì không nên như vậy.
 
Chương 9


23.

Gần đây Giang Trì có chút kỳ lạ.

Mỗi lần tôi vào văn phòng của anh, anh đều nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt không rõ ý tứ, làm tôi cảm thấy lo lắng.

Anh là một kẻ cuồng công việc chính hiệu.

Vừa mới hoàn thành một dự án, chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận thêm một dự án lớn hơn.

Tôi chỉ có thể tiếp tục cuộc sống tăng ca mỗi ngày.

Nhưng đợt tăng ca này, dường như cũng thoải mái hơn trước đây.

Giang Trì cứ như hóa thân thành Thần Tài, dẫn tôi đi ăn toàn ở những nhà hàng sang chảnh.

Mỗi lần ăn xong, anh còn rất nghiêm túc hỏi tôi về hương vị và cảm nhận.

Tôi thật nghi ngờ anh muốn dấn thân vào ngành ẩm thực, nên cũng trả lời rất nghiêm túc.

Hôm đó vừa đi ra từ một nhà hàng Tây, Giang Trì đưa tôi lên xe rồi đột nhiên điều chỉnh gương chiếu hậu.

"Nhìn đây này."

Trong gương là một người quen thuộc, đang lén lút ló đầu ra từ phía sau một cột trụ.

"Bạn trai em đã theo dõi chúng ta nửa tháng rồi."

"Bùm!"

Một luồng nhiệt chạy thẳng lên đầu tôi, tôi còn thấy trong đầu giống như có sợi dây thần kinh nào đó đứt cái phựt ra vậy.

"Sếp Giang, anh, anh ấy… Tôi, tôi…"

Tôi vừa giận vừa xấu hổ, gấp gáp mà không nói được câu nào.

Lục Tu vậy mà lại theo dõi tôi!

Giang Trì thở dài, đôi mắt phượng dài lộ vẻ tiếc nuối:

"Trợ lý Tống, năng lực làm việc của em rất xuất sắc."

"Nhưng tôi hy vọng em có thể xử lý tốt việc gia đình, đừng để cuộc sống cá nhân ảnh hưởng đến công ty."

24.

Tan làm về nhà, tôi và Lục Tu cãi nhau một trận lớn.

"Giang Trì như muốn dính chặt vào người em luôn rồi, em còn dám nói hai người chỉ là quan hệ công việc thuần túy!"

Lục Tu không những không thấy mình sai, mà còn lý lẽ ngược lại nữa:

"Có ông chủ nào mà ngày nào cũng dẫn nhân viên đi ăn không?"

"Tống Khê, em dám nói là em không có chút tình cảm nào với Giang Trì không?"

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:

"Vậy còn anh thì sao, Lục Tu?"

"Anh thật sự không nhìn ra Trương Linh thích anh à?"

Lục Tu nghẹn lời, tức khắc lại nổi giận:

"Anh chỉ coi em ấy là em gái, anh không hổ thẹn!"

Vậy là anh ta luôn biết, Trương Linh thích mình.

Cũng phải thôi, Trương Linh ngày nào mà không gọi một tiếng "anh trai" mà.

Chỉ cần Lục Tu đến nhà tôi, bất kể muộn thế nào cô ta cũng phải bật dậy trang điểm cho bằng được.

Lục Tu vừa hưởng thụ sự mập mờ này, vừa muốn tôi giữ khoảng cách với tất cả đàn ông trên thế giới.

Trình chơi trò tiêu chuẩn kép của anh ta tốt tới cỡ đó rồi.

Tôi và Lục Tu đều đề nghị chia tay.

Lần này anh ta không níu kéo nữa, mà chỉ lạnh lùng nói tôi đừng hối hận.

Anh ta vẫn thường xuyên đến nhà tôi, nhưng là để tìm Trương Linh.

Hai người bọn họ cùng nấu ăn, cùng xem phim.

Trên ban công cùng nghe nhạc rồi lại cùng nhâm nhi rượu.

Làm tất cả những việc mà trước đây tôi và Lục Tu đã làm.

Trên gương mặt của Trương Linh lộ rõ vẻ đắc ý.

Một tiếng "anh Lục Tu" vang lên mềm mại ngọt ngào, nghe mà muốn gãy cổ họng.

Tôi biết Lục Tu cố ý khích tôi, muốn tôi chủ động cứu vãn mối quan hệ này.

Nhìn chướng cả mắt, tôi quyết định cắt đứt mối quan hệ và đuổi Trương Linh ra ngoài.

Để chọc tức tôi, Lục Tu lập tức chuyển hết đồ của Trương Linh về nhà anh ta.

Tâm trạng uất ức của tôi không có chỗ để xả, nên quyết định dồn hết tâm tư vào công việc.

Đàn ông có thể phản bội bạn, nhưng công việc thì không.

25.

Thế là lại tăng ca đến tận khuya, bỗng một bàn tay gõ nhẹ lên bàn của tôi hai cái.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Giang Trì.

"Đi nào, mời em uống rượu."

Đầu tôi phản ứng kịp c.h.ế.t liền.

Giang Trì muốn mời tôi uống rượu á!

Giang Trì khẽ ho khụ khụ, ánh mắt cũng hơi không được tự nhiên lắm, anh nói:

"Chuyện lần trước ở suối nước nóng, cảm ơn em."

Suối nước nóng?

Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh sáu múi cơ bụng nét nào ra nét đó của Giang Trì.

Mặt tôi đỏ bừng, chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên.

Để che đi sự ngượng ngùng, tôi luống cuống thu dọn đồ đạc.

Sếp mời uống rượu, đương nhiên không thể từ chối.

Đây là một quán bar kiểu Nhật, không gian rất yên tĩnh.

Bên trong trồng đầy cây xanh với đủ loại màu sắc.

Kết hợp với quầy bar là bộ bàn ghế bằng gỗ nguyên khối, làm người ta có cảm giác như đang nghỉ dưỡng trên đảo vậy.

Tôi chưa đi quán bar bao giờ, nên khi phục vụ đưa ra một bảng menu đầy màu sắc, tôi đã chọn bừa một món có màu sặc sỡ nhất.

Giang Trì nhìn tôi đầy ẩn ý:

"Có vẻ như tửu lượng của trợ lý Tống không tệ."

Thật thì hai chai bia đã là giới hạn của tôi rồi.

Giang Trì ngồi rất gần tôi, hơi thở của anh phả lên má tôi, mang theo hương thơm sắc nét của cây tuyết tùng.

Trái tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp.

Ở bên Giang Trì, tôi rất dễ bị căng thẳng.

Giang Trì không nói gì, chỉ là cứ cách một lúc lại quay đầu nhìn tôi một lần.

Cứ thế làm tôi bối rối ghê gớm, không biết phải làm sao.

Mỗi lần Giang Trì nhìn tôi là tôi lại cầm ly rượu lên giả vờ uống.

Không biết từ lúc nào mà tôi đã uống cạn một ly cocktail lớn.

Mặt ngày càng nóng bừng, người trước mắt dường như một mà biến thành hai.

Giang Trì thở dài, bế tôi lên:

"Em say rồi, chúng ta về thôi."
 
Chương 10


26.

Giang Trì đưa tôi về nhà.

Tôi tựa vào lòng anh, mùi hương của anh ngập tràn khắp nơi.

Mùi hương này làm tôi khô cả cổ họng, chân tay bủn rủn.

Tôi không kìm được mà nhớ lại ngày hôm đó ở suối nước nóng.

Kể từ hôm đó, Giang Trì bắt đầu tập luyện chăm chỉ, thân hình cường tráng lên không ít.

Không biết cơ n.g.ự.c của anh ấy có căng hơn không nhỉ?

"Tống Khê, em đang làm gì đấy?"

Đây là lần đầu tiên Giang Trì gọi tên tôi.

Giọng anh khàn khàn, kiềm chế nhưng cũng có gì đó mờ ám.

Nghe xong tim tôi run lên, tay giơ ra cứng đờ trên n.g.ự.c anh.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen của anh.

Đôi đồng tử sâu hút, như muốn hút tôi vào hố sâu vô tận.

"Tống Khê, có phải em đã thích tôi không?"

Tôi gật đầu.

Ai mà không thích một người đàn ông thường xuyên thưởng nhiều tiền cho mình chứ?

Anh không chỉ là một nguồn hormone di động, mà còn là đồng tiền di động nữa.

Mắt Giang Trì càng lúc càng sáng, như chứa cả bầu trời sao.

Tôi quàng lấy cổ anh, định bụng sẽ thành thật bày tỏ lòng mình.

Nhưng vừa mở miệng, môi đã bị chặn lại.

Giang Trì giữ lấy gáy tôi, say mê nồng nhiệt mà hôn lên môi tôi.

Trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào của cocktail.

Tôi nghĩ, có lẽ mình đã say thật rồi.

Vì tôi không những không đẩy anh ra, mà còn ôm anh còn chặt hơn nữa.

Đèn tường trong phòng ngủ tỏa ra những tia sáng ấm áp, chiếu lên hai bóng người đang quấn quýt lấy nhau.

Chiếc giường gỗ không mấy chắc chắn kêu cọt kẹt cả đêm.

Gần đến sáng mới dần dần yên tĩnh trở lại.

27.

Tiếng gõ cửa làm tôi thức giấc.

Cả người đều đau nhức, nhất là vùng eo, mỏi nhừ đến độ không đứng vững nổi.

Tiếng gõ cửa dai dẳng, càng gõ càng to.

Tôi tiện tay khoác áo choàng ngủ, vừa dụi mắt vừa đi ra phòng khách.

Vừa mở cửa, một bó hồng đỏ lớn được nhét vào lòng tôi.

Lục Tu quỳ một gối, trên tay còn cầm một chiếc nhẫn kim cương.

Đằng sau anh ta lại là khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị của Trương Linh.

Cơn đau đầu do say rượu làm tôi phản ứng chậm rì rì, mãi mới hiểu ra Lục Tu đang làm gì.

"Tống Khê, em vui không?"

"Mẹ anh cuối cùng cũng đồng ý cho chúng ta kết hôn, hôm nay chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn được rồi!"

Khuôn mặt của Lục Tu vì xúc động mà đỏ ửng cả lên.

Anh ta không rời mắt khỏi tôi, giọng có chút nghẹn ngào:

"Tống Khê, anh rất nhớ em."

Tôi nghi ngờ người bị say rượu khiến đầu óc không tỉnh táo không phải là tôi, mà là Lục Tu mới đúng:

"Nếu tôi nhớ không nhầm, thì chúng ta đã chia tay rồi mà."

Lục Tu đứng dậy, cố gắng nắm lấy tay tôi:

"Ngốc à, làm sao anh có thể thật sự chia tay với em được?"

"Lúc trước không để ý đến em, một phần là vì giận, nhưng quan trọng hơn là anh muốn tạo bất ngờ cho em."

"Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng về nhà ở với mẹ, cuối cùng cũng thuyết phục được bà rồi."

Tôi rút tay khỏi tay anh ta.

Theo đà di chuyển của cánh tay mà áo choàng lụa trượt xuống khỏi vai tôi.

Lộ ra một mảng lớn những vết xanh tím và đỏ ửng mờ ám.

Lục Tu trợn tròn mắt nhìn tôi:

"Cái gì đây!"

"Tống Khê, em dám ngoại tình?"

"Nói đi, gian phu là thằng khốn nào!"

28.

Không chỉ Lục Tu ngạc nhiên, ngay cả tôi cũng giật mình.

Chẳng lẽ mọi chuyện tối qua không phải là tôi đang mơ sao?

Vãi thật, vậy Giang Trì…

"Chậc, anh nói ai là gian phu."

Một giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau.

Giang Trì cầm một chiếc khăn choàng khoác lên vai tôi, chân mày nhíu lại, toàn thân anh toát ra loại khí chất giống như là không quen miễn lại gần.

"Được lắm! Giang Trì, quả nhiên là anh!"

"Tôi, tôi, tôi biết ngay mà."

Mắt Lục Tu đỏ ngầu, tức đến nỗi nói năng lộn xộn hết cả lên:

"Tống Khê!"

"Tôi không ngờ em lại là người phụ nữ tùy tiện như vậy!"

Trương Linh cũng tỏ vẻ căm phẫn:

"Anh Lục Tu, em đã nói em không oan cho chị ta mà."

"Anh xem đi, chị ta đúng là đã l.à.m t.ì.n.h nhân của sếp Giang kia kìa."

Lục Tu cắn môi, đau lòng nhìn tôi.

Rồi lại đau đớn nhắm mắt lại.

"Tống Khê, anh… Anh có thể tha thứ cho em lần này."

"Chỉ cần em từ chức, chúng ta vẫn có thể kết hôn."

Trương Linh sửng sốt, cô ta không tin nổi mà kéo lấy Lục Tu, bật khóc nức nở:

"Anh Lục Tu, anh điên rồi sao!"

"Anh thích chị ta đến mức chấp nhận chuyện mình bị cắm sừng luôn sao?"

"Rốt cuộc em thua kém chị ta ở điểm nào chứ!"

Giang Trì cười khẩy:

"Buồn cười thật đấy, không có gương thì ít nhất cũng có nước tiểu mà soi đi chứ?"

"Cô mà cũng đòi so với Tống Khê à."
 
Chương 11: Kết


29.

Trương Linh nào dám đắc tội với Giang Trì, chỉ có thể trút hết cơn giận lên tôi:

"Tống Khê, đừng nói là chị nghĩ rằng sếp Giang thật sự thích chị chứ?"

"Anh ta chỉ coi chị như món đồ chơi, ngủ vài lần là sẽ quên ngay thôi."

"Chị tự hạ thấp mình l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ta, đến lúc già rồi, tôi xem chị sẽ như nào!"

Lần đầu tiên đối mặt với Lục Tu mà tôi phản ứng không kịp nổi.

Được Giang Trì ôm chặt, tôi mới hoàn toàn tỉnh khỏi cơn say.

Tôi tôi tôi, tôi đã ngủ với Giang Trì cơ á?!

Bảo sao tôi lại thấy mộng xuân này lại thật đến vậy…

Cả người tôi căng cứng, không dám nhìn vào mắt Giang Trì.

Nhưng hôm qua tôi uống say, còn Giang Trì vẫn tỉnh táo.

Anh…

Giang Trì không để ý đến Trương Linh, mà nghiêng đầu nhìn tôi.

Vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.

"Tống Khê, anh không muốn chỉ là chơi đùa với em."

Trương Linh ôm bụng cười, cười rất khoa trương:

"Ôi chao, Tống Khê, chị không tưởng là thật đấy chứ?"

"Sếp Giang biết đùa thật đấy. Không phải chơi đùa, chẳng lẽ anh muốn cưới chị ta à?"

Giang Trì gật gật đầu, thái độ vẫn một mực nghiêm túc:

"Đó cũng là một ý kiến hay."

Lần này đến cả Lục Tu cũng không thể nghe nổi nữa:

"Tống Khê, em tỉnh táo lại đi!"

"Giang Trì chỉ thấy em xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, dâng đến tận cửa không ngủ thì phí thôi."

"Em đừng mơ tưởng bước chân vào giới nhà giàu nữa, chỉ có anh mới thật lòng muốn cưới em!"

30.

Tôi còn không biết mọi chuyện xảy ra thế nào.

Giang Trì đã sai người về nhà lấy sổ hộ khẩu luôn rồi.

Giữa những lời chế nhạo không ngớt của Trương Linh và Lục Tu, chúng tôi cứ thế mà đăng ký kết hôn.

Cho đến khi cầm cuốn sổ đỏ rực trong tay, tôi vẫn không tin nổi.

Giang Trì cười, nắm tay tôi, chân thành đưa lên môi hôn.

"Bà Giang, em định khi nào dẫn anh về gặp bố mẹ?"

Tôi đã kết hôn với Giang Trì.

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, không rõ cảm giác trong lòng là gì.

Có hồi hộp, có lo lắng, và cũng có vui sướng nữa.

Tôi nghĩ là tôi đã thích Giang Trì.

Bất kể kết quả tốt xấu ra sao, tôi vẫn muốn thử cùng với anh.

Dù cho kết cục xấu nhất thì cũng đã sao?

Cùng lắm là ly hôn chia tài sản thôi mà.

"A!"

Lục Tu bấy giờ mới phản ứng lại, đột nhiên hét lên, điên cuồng lắc vai Trương Linh.

"Tất cả đều tại cô, đều tại cô luôn nói Tống Khê và Giang Trì qua lại, bây giờ cô hài lòng chưa!"

"Nếu không phải tại cô, sao chúng tôi có thể cãi nhau được!"

"Đều tại cô, đều tại cô!!!"

"Bây giờ cô ấy đã là vợ người ta rồi, cô đền vợ cho tôi!"

Lục Tu giận đến cực điểm, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Trương Linh sợ hãi, nước mắt rơi lã chã:

"Anh Lục Tu, sao anh có thể trách em?"

"Anh và Tống Khê ở bên nhau suốt sáu năm trời cũng không kết hôn, sếp Giang mới ở một ngày đã kết hôn rồi."

"Là anh không dám chống đối bố mẹ, là anh không tin tưởng đoạn tình cảm này, liên quan gì đến em?"

31.

Lục Tu càng điên cuồng, Giang Trì càng vui vẻ.

Anh gọi điện cho bố mẹ mình ngay trước mặt Lục Tu, chỉ vài câu đã định được ngày cưới.

"Alo, mẹ à, con sắp kết hôn rồi."

"Vâng, hôn lễ tổ chức vào tháng sau nhé, càng hoành tráng càng tốt, bố mẹ cứ chuẩn bị đi."

"Chú rể? Mẹ hỏi cô dâu chứ gì, bố mẹ cũng quen đấy, là trợ lý của con, Tống Khê."

Cúp điện thoại, anh đắc ý nhướng mày nhìn Lục Tu:

"Tôi và Tống Khê sẽ tổ chức ngày cưới vào tháng sau, đến lúc đó mời anh Lục đến uống rượu mừng nhé."

Lời này nghe quen thuộc quá.

Tôi không nhịn được lén nhìn Giang Trì một cái.

Lần trước Lục Tu đến đón tôi dưới công ty, hình như đã nói câu này với anh.

Bây giờ anh lại trả nguyên xi lại cho Lục Tu.

Người đàn ông này đúng là thù dai thật.

Lục Tu ôm ngực, đưa tay run rẩy chỉ vào Giang Trì:

"Anh, anh anh anh."

Giang Trì ôm eo tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái rồi nói:

"Bà Giang, em không muốn nói gì à?"

Tôi cười, gật đầu với Lục Tu và Trương Linh:

"Lúc đó nhớ đến nhé, tôi còn phải cảm ơn sự động viên của hai người nữa."

"Không có hai người, tôi và sếp Giang, à, ý tôi là tôi và Giang Trì cũng không kết hôn nhanh vậy đâu."

Nghe xong câu này, hai mắt Lục Tu trợn trắng rồi ngất xỉu.

32.

Đám cưới được tổ chức rất hoành tráng.

Bố mẹ Giang Trì đối xử với tôi rất tốt, nhất là mẹ của Giang Trì.

Lúc bà dẫn tôi đi dạo trong trung tâm thương mại, chỉ cần tôi nhìn một cái là toàn bộ kệ hàng chỗ tường đó sẽ được quét sạch.

Mẹ Lục Tu tính toán đủ đường, chỉ mong sao chi càng ít tiền cho đám cưới càng tốt.

Còn mẹ Giang Trì, ngày nào cũng than phiền rằng bản thân bà mua cho tôi quá ít đồ.

Mọi thứ đẹp đến mức tôi cứ ngỡ mình đang sống trong mơ vậy.

Vì cuộc sống quá êm đềm, thậm chí tôi còn không thèm giận Lục Tu và Trương Linh nữa.

Đặc biệt là Trương Linh, nếu không có cô ta mưu tính đủ kiểu, tôi cũng đã ở bên cạnh Lục Tu. 

Vì vậy, chuyện cô ta tiếp tục thực tập ở công ty, tôi cũng không bận tâm.

Chỉ có điều, Lục Tu lại rất để tâm.

Sau khi tôi kết hôn, anh ta trút hết mọi căm hận lên Trương Linh.

Không chỉ phá hỏng công việc của cô ta, còn đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Nghe nói từ đó anh ta còn mắc chứng nghiện rượu.

Vì bị bố mẹ ép kết hôn mà anh ta đã dọn ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với bố mẹ.

Hôm ấy tôi tan làm về nhà thì gặp Lục Tu ở bãi đỗ xe.

Có vẻ như anh ta đã đợi tôi rất lâu.

"Tống Khê, anh..."

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi.

"Người mang thai đi đứng phải cẩn thận chứ."

Giang Trì cẩn thận ôm tôi, giọng trách yêu mà đầy vẻ khoe khoang.

Lục Tu sững sờ, nhìn chằm chằm vào bụng tôi, hỏi:

"Em, em mang thai rồi?"

Tôi xoa bụng, cười hạnh phúc:

"Đúng vậy, đã ba tháng rồi."

Trong mắt Lục Tu tràn ngập vẻ đau khổ, môi mấp máy hồi lâu, mới run rẩy nói:

"Chúc mừng hai người."

Anh ta rũ vai quay người rời đi, bóng dáng cô đơn mà tiêu điều, trông như bị rút cạn sinh lực vậy.

Tôi bỗng nhớ đến một câu thoại trong phim:

"Cậu nhìn người kia xem, trông như một con ch.ó vậy."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top