Convert Bá Linh Thiên Đỉnh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60 : Hoắc Lâm bối cảnh - bị trộm bảo vật


" Ực ...."

Nghe tới đây yết hầu hắn liền nuốt một dòng nước lạnh. Còn Hoàng Văn Cơ vẫn đang đứng xa đó nhìn hắn chằm chằm ! Thấy nguy cơ hắn liền cắn răng nói nhỏ :

" Chỉ còn cách đó ....."

" Hừ !"

Thở ra một ngụm hơi hắn liền lấy ra một viên ngọc bài từ túi trữ vật. Rồi ôm quyền với đạo linh hồn nhẹ nói :

" Vãn bối Hoắc Lâm thuộc Bạo Viêm Hổ nhất tộc Hỏa Yêu Thành bái kiến tiền bối !"

" Đây là ngọc bài thân phận của vãn bối ! Chuyện tới đây dừng mong tiền bối bỏ qua !"

Nói xong hắn đưa ngọc bài bay về phía đạo linh hồn màu vàng kia. Hình ảnh linh hồn thấy vậy cũng nhíu mày tiếp lấy ngọc bài xem qua.

Hắn ta tông chủ một tông tam giai lên cái này không thể không biết ! Bạo Viêm Hổ nhất tộc ở Hỏa Yêu Thành thế lực cũng ngang ngửa Linh Thiên Nhai, cái này làm hắn cũng phải suy nghĩ. Nếu mà Yêu Hổ nhất tộc mà biết thì chuyện sẽ rất khó giải quyết ! Vì yêu thú cao cấp không động tới địa bàn con người gây rối, nhưng nếu tộc đàn bị giết thì là chuyện khác. Cái này Linh Thiên Nhai không kham được.

Đạo linh hồn nhẹ nói :

" Lần này ta tha cho ngươi. Nhưng địa bàn quanh đây thuộc Linh Thiên Nhai ta trưởng quản !"

" Ngươi biết phải làm gì !"

Nghe vậy Hoắc Lâm nhẹ lòng nhanh chóng đáp :

" Vãn bối biết ! Vãn bối sẽ nhanh nhất hồi tộc, không ở lại Lạc Yêu này !"

Linh Hồn : " Ba ngày !" Nói xong hắn nhìn về Hoàng Văn Cơ cùng đám người Lôi Hình trưởng lão nói :

" Hồi tông !"

Hết câu thì đạo linh hồn cũng bay thẳng một đường biến mất về phía Linh Thiên Nhai. Hoàng Văn Cơ cùng tam trưởng lão cũng không nói liền nhìn nhau đầy thâm ý rồi phi kiếm về tông ! Trên đường về Lôi Hình cằn nhằn nói :

" Mẹ nó ! Cái này chó má gì Bạo Viêm Hổ tộc lại là chuyện gì !"

" Lôi huynh từ từ về tông chúng ta nói, ta thấy tông chủ có vẻ biết cái này Bạo Viêm Hổ nhất tộc !"

" Có chút kiêng kị a...."

------------------

Ở chỗ Yêu Vương Hoắc Lâm cũng không khá hơn, đợi thân người Linh Thiên Nhai đi rồi hắn liền nổi điên lên vồ lấy Xà Vương gần đó cho vào miệng cắn. Xà Vương bị hắn sức mạnh phong cấm lên cũng không nói được câu nào liền đầu lìa khỏi thân.

" Rắc !"

Một tiếng xương gãy giòn tan, máu chảy đầy miệng hắn !

" Mẹ lũ Linh Thiên Nhai"

" Hừ !!...."

" Đợi ta về tộc sẽ đồ sát tông các ngươi đệ tử !"

Hắn vừa nhai cái đầu yêu kia vừa nhìn về phía Linh Thiên Nhai rút đi một cách lãnh ý. Sát khí hắn tỏa ra làm chúng yêu xung quanh không giám nói một lời !

Nếu không phải năm đó huyết mạch hắn không đủ lên phải rời tộc tìm kiếm tiên cơ đột phá thì không bị loài người khinh bỉ như này rồi ! Giờ hắn đột phá tứ giai yêu thú, chắc là sớm nhất trong tộc đàn cùng lứa rồi. Hắn mỉm cười nghĩ đến cảnh được chúng yêu vinh danh rồi dồn tài nguyên cho hắn tu luyện ! Rồi sẽ sớm thôi hắn sẽ san bằng cái Linh Thiên Nhai này !

" Hừ...!!! nhanh thôi !!"

Sau đó hắn quay về phía động vừa này Lục Bảo hắn ở trong liền nhíu mày ! Cái này bảo vật biến mất từ khi chúng Linh Thiên Nhai kia đến ! Đã trộm đồ của hắn lại còn tỏ vẻ, sớm muộn thôi.

" Đi !"

Lệnh một cái thì hắn phi hành về hang động của hắn để lấy chút đồ rồi hồi tộc ! Cái này ngày hôm nay khiến hắn rất khó chịu ! Các chúng yêu cũng đi cùng nhau hồi lãnh địa. Bọn hắn biết sau ba ngày nữa Đại Vương rời đây thì một trong số chúng, nghĩ tới đây mỗi chúng yêu đều mừng thầm trong lòng. Nhưng nghĩ một lúc thì lại lạnh hết sống lưng, vì không biết có thể còn sống qua ba ngày mà làm Yêu Vương không nữa.

-------------------

Lúc này Lục Bảo hắn đã đi tới một hang động lớn nằm sâu trong thung lũng Lạc Yêu rồi. Theo hắn cảm nhận linh khí thì chỗ này cho hắn cảm thấy nhiều tia linh khí nồng đậm nhất !

Vào tới trong thì hắn thấy một góc bên ngoài xếp đầy xương cốt đầu lâu, cả con người lẫn yêu thú. Cái này cũng làm hắn nhíu mày vì độ hung ác của yêu thú rồi. Đến cả yêu tộc cũng ăn thịt nhau. Sau một lúc hắn đi sâu vào một bên thân thể hắn Hắc Ám liền hư ảo tan ra những làn linh khí đen nháy dung nhập bóng tối nơi đây !

" Tìm được !"

Sau một lúc tìm tòi thì hắn cảm nhận thấy sâu dưới hang động này năm trăm mét có một mật thất ! Hắn liền cả người hóa thành hắc ám tan ra. Nháy mắt hắn đã xuống tới bên dưới.

" Sao con yêu thú lại có thể đào sâu như vậy ?"

" À !"

" Xoẹt !"

Một dòng máu tươi phun ra từ trong đất bên phải.

" Cái này con chuột yêu thật trốn tốt a !"

Hấp thu sinh cơ xong hắn thu lại thi thể liền tiến lên phía trước một cái cửa lớn bằng đá màu xanh lam nhẹ. Cái chỗ này là cái hắn không cảm nhận được, liền cả sức mạnh Hắc Ám của hắn cũng không tìm thấy một chút khe hở để thám thính !

Trước mặt cửa đá là một dấu ấn bàn tay hổ lớn trên đó. Hắn liền nhíu mày nói :

" Không phải lại cái trò đưa tay vừa khớp đấy hở ??"

" Xem nào ...."

Khinh thường tư duy Bạo Viêm Hổ xong thì hắn đưa tay ra, linh lực bắt đầu nhanh chóng hình thành một bàn tay y hệt như dấu bàn tay kia. Hắn nhích nhẹ tay ấn vào.

" Cạch ! ! Rầm ....... ! Rầm !!!"

Chả mấy chốc hắn đã mở ra cái cửa lớn bằng đá gì đó. Hắn nhẹ phất tay Quang Minh hệ phát huy, liền sáng bừng căn phòng lên. Trong gian phòng đá này chỉ có ba đồ vật, chúng được đặt trên ba khối đá lớn giữa phòng. Nhìn tới đây thì mắt hắn sáng lên thật rồi.

Ở giữ chính là một thanh kiếm, bên cạnh là một viên đan dược cùng với một nhẫn trữ vật lấp lánh ở đó.

" Thu !"

Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà thu lại, về tính sau. Hiện tại không biết con hổ kia đại chiến xong chưa, cái người kia thua là chắc. Vẫn là đi trước tốt hơn !

-------------------------

Cùng lúc hắn mở cửa thạch động thì Hoắc Lâm Yêu Vương cũng cảm nhận đến tin tức có người động thủ với chỗ bí mật của hắn !

" Không tốt !!"

Hắn liền cắn chặt răng hóa trạng thái Bạo Viêm rồi phi hành tốc độ cao về ! Chúng yêu đi theo sau cũng thấy Đại Vương đột nhiên biến hóa liền kì lạ nhìn nhau.

Sau hai canh giờ Yêu Vương đứng trước cửa thạch động như tượng đá. Đôi mắt hắn mở to nhìn về phía trong động vẫn chưa tin được sự thực. Cái bảo bối yêu quý của hắn, những linh thảo hắn tích trữ bấy lâu. Thanh kiếm mà hắn quý báu mà hắn lấy được từ một bảo động ! Tất cả đều biến mất.

Giờ đây hắn gân xanh nổi lên càng ngày càng rõ rệt như tức muốn chết.

" Phụt !" Một ngụm máu tươi bay thẳng ra ngoài.

" Ta thề .... Để ta tìm được ngươi sẽ băm thành trăm mảnh, uống máu ngươi, rút xương ngươi.."

" Ta thề !!!!!!!!!"

Hắn từng chữ nói ra rồi hét lên một cách bi thống.

-------------------

Linh Thiên Nhai đại điện !

" Tông chủ. Tại sao người lại tha cho con yêu đó ?"

Hoàng Văn Cơ hỏi, lúc này hắn cùng tam vị trưởng lão ngoại môn đang tụ họp nơi đây sau khi từ cuộc chiến về. Lưng hắn vết thương vẫn còn nguyên. Chỉ tốt là dùng linh lực phong bế lại không cho máu chảy ra mà thôi. Hắn tin là nếu không phải lo nghĩ cho ba người Kính Thiên, Lôi Hình, Mộng Vương thì hắn có thể chiến đấu một mất một còn với Yêu Vương chưa biết hươu về tay ai ! Nhưng nếu hắn chết thì cơ hội ba người kia chạy được hầu như bằng không. Yêu Vương hắn sẽ đuổi theo diệt sát để xóa dấu vết, mà bọn hắn không phải Nguyên Anh tu sĩ lên bị một con tứ giai yêu thú đuổi giết chỉ là nháy mắt mà thôi.

Đạo linh hồn nhìn ra xa thở dài nói :

" Bạo Viêm Hổ nhất tộc sức mạnh của chúng ngang ngửa Linh Thiên Nhai chúng ta.... có khi còn hơn"

" Ta không thể mạo hiểm, huống chi là ngươi vẫn còn sống !"

Nghe thấy vậy bốn người đều trầm ngâm. Đạo linh hồn cũng không chờ mà nói tiếp.

" Tuy nói Bạo Viêm Hổ nhất tộc chỉ là ở một cái Hỏa Yêu Thành, nhưng là chúng đứng đầu cái thành yêu tộc đó. Còn có những cao thủ ở trong Vạn Yêu Sâm Lâm !"

" Nếu trong gia tộc chúng có một đầu thất giai yêu thú thôi... thì chúng ta sẽ diệt tông không sai...."

Nghe đến đây bốn người càng im lặng hơn. Cái này quá tầm hiểu biết của bọn hắn, Vạn Yêu Sâm Lâm bao la rộng lớn của yêu thú thế giới. Con người vào đó cũng chỉ như kiến cỏ mà thôi, còn chưa tính là yêu thú vốn sinh sôi khó hơn con người lên nếu giết tộc nhân của hắn thì sẽ bị cả tộc yêu thú đó trả thù ! Tất nhiên là do Yêu Vương chưa giết Hoàng Vân Cơ lên không thể lấy lý do nào để trảm sát.

" Tạ tông chủ cứu mạng !"

Hoàng Văn Cơ nghe xong thì hiểu rồi quỳ xuống cảm tạ. Lúc này đạo linh hồn nghiêm túc nói tiếp :

" Các ngươi ......

---------------------------

Ở chỗ Lục Bảo hắn đã chạy về gần tới Đan Thành thì thấy một nhóm năm người có ba nam hai nữ đang đánh nhau với ba con yêu thú nhất giai bậc mười.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61 : Lại bán


Năm người này cũng chỉ đang ở Hồi Khí bậc chín bậc mười mà thôi. Nhưng trong đó có một thiếu niên quần áo có Lan Gia ấn ký. Dù sao hắn cũng đang được Lan Kình giúp đỡ lên không ngại ở lại xem xét, nếu có nguy hiểm thì ra tay cứu giúp.

Lúc này năm người đang chiến đấu với ba yêu thú rất là căng thẳng. Thân thể các vết thương đã không ít, theo như hắn cảm nhận cái này đội nhóm trụ được một nén nhanh nữa là cùng. Thấy xa sau lưng bọn họ có hai cây linh thảo cấp một đang được đào dở.

" Lan Gia đã tới tình trạng này sao ...."

Hắn ở trong bóng râm của một bụi cây quan sát, nhưng hầu như có ai tới gần cũng chưa chắc nhận ra hắn. Hiện tại không có điều tức khôi phục linh lực lên hắn giờ có được gần mười năm phần trăm thôi. Nhưng chạy chốn cùng đối phó mấy con tiểu yêu này không khó chút nào.

" Mạc Vy !! Cẩn thận !!"

Bỗng nhiên Lan Vô Song hét lớn rồi lao về phía Mạc Vy để chặn chiêu con yêu thú trông như con tê giác tấn công. Cái này hắn cũng đã nhìn thấu hết nhưng chưa phải nguy hiểm chí mạng, cũng là không phải người Lan Gia. Hắn không đủ tốt như vậy ! Mấy năm nay đã đủ trải nghiệm cho hắn hiểu thấu thế giới này rồi.

" Được rồi ! .... vù ... xoạt !"

Hai bên đại chiến cũng như hắn dự đoán gần tới một nén nhang thì hắn vung tay lên hai luồng linh lực bắn qua hái xuống hai đầu yêu thú. Con yêu thú còn lại đang lên cơn dũng mãnh thấy vậy thì trợn mắt há mồm rồi nhanh chóng chạy mấy trước khi năm người kia hiểu ra sự tình.

" Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp !"

Lan Vô Song nhìn ngó xung quanh ôm quyền nói, nhưng Lục Bảo hắn đã phóng về thẳng Đan Thành rồi.

--------------

Lúc này hắn có thể dùng năng lực Hắc Ám của mình vào ra một cách dễ dàng nhưng nếu bị bắt trong thành sẽ khó sự tình giải quyết. Sau một lúc hắn xếp hàng cuối cùng cũng làm xong thủ tục vào thành, hắn liền thẳng tiến hướng về phía Lan Kình cửa hàng mà đi.

" A ! Thiên ca về ! Kình thúc thúc !"

Hắn mới tới cửa thì đã thấy đứa nhỏ Trần Anh này hô to nhỏ rồi, chắc vì thèm đồ ăn hắn nấu đi.

" Quả là có sức hấp dẫn mà ..." hắn thì thầm.

" Ta về rồi ! Kình thúc đâu ?"

" Thúc trên lầu hai đó ca..... "

" ..... Tối .... tối Thiên huynh có nướng thịt nữa không ...?"

" Ha .. ha.. có ! Tất nhiên phải nướng thịt ăn rồi !"

" Đệ trông hàng tốt tối ta cho đệ gấp đôi thịt !"

" Được !! Thiên huynh nhớ !!"

Nói xong hắn liền chạy tót quay lại chỗ ghế ngồi cạnh cửa nhìn ngó xung quanh khách nhân ngoài đường. Hắn thì lên lầu hai tìm Kình thúc. Lần này hắn đi trộm thấy vài con yêu thú dọc đường cũng gọi là có thu hoạch. Nhưng cái cách kiếm linh thạch nhờ bán xác yêu thú này có vẻ không lời lắm. Hắn đang nghĩ làm ra một sản phẩm để bán ! Dù sao không thể để kiến thức kiếp trước vô tác dụng được !

"Kình thúc !"

Hắn lên tới lầu hai thấy Kình lão đang ngồi lôi mấy cộng linh thảo ra ngắm nghía liền kêu. Kình lão đang chăm chú quan sát nghe vậy liền giật mình quay lại cười nói :

" Ha ! Thiên tiểu hữu về rồi đấy hả. Ta tưởng ngươi đi luôn không chào ta chứ, bảo đi ba bốn ngày mà đi tới bảy ngày lận."

" Có chút việc ngoài lên chậm trễ. Thúc đang xem cái linh thảo này ?"

" Ừm, hôm nay gia tộc có gửi tới một túi linh thảo mới. Ta đang phân tích chúng để đề giá !"

" Cái này không biết linh thảo này có giá cả ra sao ?"

" Ngươi quan tâm ? Cái này cũng không quá đắt so với ngươi. Mỗi cái linh thảo ở đây đều dưới chục năm tuổi, giá cả cũng là mười tới ba mươi linh thạch một cây."

" Rẻ vậy Kình thúc ?"

" Rẻ ?? Ngươi nghĩ thế nào mà bảo rẻ. Một con yêu thú nhất giai cũng chỉ là năm viên linh thạch, còn linh thảo giá cao gấp nhiều lần mà nói rẻ ?"

Nghe thấy Kình lão nói vậy hắn cũng nghĩ nghĩ. Đúng thật đem ra so sánh thì không hề rẻ chút nào. Vì hắn đang đánh giá linh thảo nhất giai trên túi tiền của hắn, nếu cần cho hắn giờ Phá Đan phục dụng ít nhất cũng là tam giai. Một con yêu thú tam giai coi như bán được tám mươi một trăm linh thạch hạ phẩm đi, nhưng nếu là linh thảo, linh dược thì có thể lên tới một nghìn viên đan dược hạ phẩm ! Cái này coi như gấp mười lần giá cả rồi.

" Kình thúc ta có mấy bộ yêu thú cần bán"

Nói xong hắn lấy ra chín cái túi trữ vật để lên bàn hướng Kình lão. Kình lão thấy thể cầm lên tra xét thì ngạc nhiên nhìn Lục Bảo hắn. Cái này trong chín túi trữ vật tổng cộng là sáu cái nhất giai, hai mươi bảy cái nhị giai cùng năm cái tam giai yêu thú xác nằm gọn. Có nghĩa là vị tiểu hữu này có thực lực cũng là Phá Đan đỉnh phong rồi, điều này hắn nghĩ cũng khó có thể tin tưởng. Nhưng cũng không quá thất thần bao lâu hắn liền tính toán nói :

" Sáu cái nhất giai là ba mươi linh thạch hạ phẩm, hai mươi bảy đầu nhị giai là năm trăm bốn mươi linh thạch hạ phẩm, năm đầu tam giai là năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm !"

" Tổng cộng năm nghìn năm trăm bảy mươi linh thạch hạ phẩm !"

" Hít ...."

Kình lão nói xong cũng hít mạnh thở ra một hơi. Cái này giao dịch trong mười năm gần đây hắn chưa gặp qua lớn như vậy rồi. Những giao dịch lớn hơn một nghìn linh thạch hạ phẩm hắn chỉ thấy còn là mười năm trước, hiện tại như có cũng chỉ xuất hiện ở cửa hàng hai gia tộc Hoắc Gia cùng Quân Gia mà thôi.

Tuy nói tổng tài sản Lan Gia lên tới mười triệu linh thạch hạ phẩm nhưng tính toán đất đai và các cơ sở thì con số dư ra cũng chỉ còn chưa tới một triệu có thể chi tiêu trong túi. Nhất là phải trợ cấp hàng năm cho người trong gia tộc nữa, còn chưa tính lão tổ Nguyên Anh bế tử quan, tốn rất nhiều tài nguyên a... không phải một Hồi Đan hay Phá Đan có thể so sánh được.

Thế lên đối với Hồi Đan như Kình lão cũng chỉ có nhận trợ cấp gia tộc mỗi năm là một trăm viên linh thạch hạ phẩm thôi. Cũng không liên quan tới cấp bậc trong gia tộc mà là luận thực lực tới phân cấp hết, dù sao những người thực lực cao cũng là đóng góp cho gia tộc nhiều hơn mà.

" Để ta báo về Lan Gia Các, nhanh thôi sẽ đưa tới."

" Kình thúc ! Ta còn muốn mấy loại linh thảo cùng một hai vị linh dược nữa, thúc xem có chỗ nào có không ?"

" Loại nào ?"

" Vô Ngân Thảo, Diệp Huyết Tử, Mộc Mang, .... Tịnh Diệp Trúc"

" Ngươi cần chỉ những thứ này ? Theo ta biết hầu như đều là loại linh thảo cấp thấp cùng cấp một ngoài cây Tịnh Diệp Trúc kia ?"

" Đúng vậy Kình thúc ! Ta là cần những cái đó !"

" Được rồi. Ngươi muốn bao nhiêu ?"

" Hmm....."

" Mỗi loại một trăm."

" Mộ.... một trăm ??"

" Ngươi mua một đống đó về có tác dụng gì ? Ta thấy ngươi tu vi cao thâm những cái đó lấy cũng không tác dụng ??"

Kình lão nghe hắn yêu cầu xong thì ngạc nhiên hỏi xem. Vì như là Phá Đan cảnh giới đi thì những linh thảo linh dược cấp một hầu như đều là phế phẩm mà thôi. Không có tác dụng lại còn tốn tiền nữa.

Hắn cũng biết là Kình lão đang suy nghĩ giúp hắn lên hắn cũng không lừa dối mà đáp :

" Là vì nấu ăn Kình thúc !"

" Hở ? ..... ngươi nói lại xem nào ?..." Kình lão nghe hắn nói mà cũng càng không hiểu rồi. Mua một đống linh thảo linh dược để nấu ăn. Càng là đối với tu vi không tác dụng ... chỉ là ăn uống.

" Nấu ăn !" Thấy Kình lão còn chưa tin hắn đáp.

Lúc này Kình lão nhìn hắn với con mắt săm soi, không biết trong hồ lô chứa gì nữa. Cái người tiểu hữu này có chút kì quái nha.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62 : Kinh Hồng - Là hắn trúng độc !


" Nhưng ngươi có như vậy nhiều tiền ?"

" ...."

Đến đây hắn mới nhớ là tiền hắn cũng như muối bỏ biển mà thôi. Tưởng nhiều lắm nhưng tính riêng hai loại nhất giai mỗi loại một trăm linh thạch hạ phẩm thì liền ngốn sáu nghìn linh thạch hạ phẩm rồi !

" A ha.... ta quên ..."

" Vậy linh thảo cấp một tính năm mươi đầu đi, bỏ cái Tịnh Diệp Trúc cấp hai linh thảo. Còn lại cấp thấp cứ vẫn một trăm."

" Được rồi. Để ta báo về tổng bộ xem."

Chờ đợi không tới bao lâu Kình lão đã nhận được hồi âm liền quay sang nhìn Lục Bảo nói :

" Của ngươi một trăm cây nhất giai là ba nghìn linh thạch hạ phẩm, còn lại bảy trăm cây cấp thấp kia là năm mươi linh thạch hạ phẩm ! Tổng ba nghàn lẻ năm mươi viên. Trừ đi thì tí nữa ta sẽ đưa lại ngươi 2 520 linh thạch hạ phẩm !"

" Ừm, cứ vậy đi Kình thúc. Ta ra phòng nghỉ ngơi, có gì tí tới thúc cứ kêu ta !"

" Được."

Nói xong hắn liền đi về phía sau nhà muốn tắm rửa một lát, cái này năm sáu ngày hắn chưa có làm qua rồi, thật khó chịu. Lần này hắn bê cái thùng gỗ to trong gian phòng ra ngoài gần giếng nước đổ đầy. Rồi bắt đầu cởi bỏ quần áo nhảy vô ngâm.

" Ahh......"

" Thật sướng ha...."

----------------------

Hắn ngâm mình được một lúc thì tựa vào thùng gỗ lăn ra ngủ.

Ở ngoài cửa hàng bỗng xuất hiện ba bóng người, hai nữ một nam đang đứng đó nói to nhỏ nhau :

" Tỷ tỷ ! Ngươi có thật nói người này rất mạnh không ?"

" Ta nghe ngươi nói như lừa ta, làm gì có bằng tuổi ta mà lại giết được nhị giai hậu kỳ đỉnh phong hung thú chứ ! Cả Đan Thành như lứa tuổi cao nhất cũng là thằng khốn bên Hoắc gia kia giờ mới có Hồi Khí trung kỳ ....! "

" Ta lừa ngươi làm gì đâu. Còn có Kinh Hồng muội chứng kiến mà."

" Với lại lần này ta nhận được tin là hắn bán cho nhà ta mấy chục bộ xác yêu thú có cả năm đầu tam giai ! Đệ nói nếu không có tu vi cao thì làm sao có thể ?"

Nghe xong hắn cũng ngỡ ra, hóa ra cái người tỷ mình kể chính là người đã buôn bán với Lan Gia cái kia lớn giao dịch. Lần này hắn cũng khâm phục dần rồi. Còn Kinh Hồng ở một bên cũng nhăn lông mày không nói gì, được một lúc lại ửng đỏ mặt lên. Lan Doanh thấy hai người như thế cười nói :

" Vào thôi ! Lâu rồi ta chưa gặp Bá Phụ rồi !"

Đánh thức hai người khỏi suy nghĩ xong thì ba người cũng cất bước vào trong, ở ngoài cửa Trần Anh đang ngồi mở một quyển sách cũ ra ngồi luyện đọc từng chữ một thì giật mình ngước lên rồi vui vẻ nói :

" Doanh tỷ ! Ha ha .... doanh tỷ tới Kình thúc thúc !!!"

Hắn chạy ra chào một câu rồi hô to lên phía trên lầu. Kình lão trên lầu đang xem sách thì nghe vậy vui vẻ đi xuống nói lớn :

" Ha ha Doanh nhi ! Ngươi quên người Bá Phụ này ba năm rồi đó có biết không !!"

Từ lúc Lan Thế Doanh lên Linh Thiên Nhai đã là năm năm nhưng về nhà được đúng một lần vào ba năm trước, lên từ đó đến giờ hắn mới gặp lại đứa nhỏ này. Dù sao tới tuổi này hắn chưa có gia thất liền chỉ có đứa cháu bảo bối này thôi. Không quý sao được !

" Thúc thúc ! Ngươi gầy đi nhiều ha !"

Lan Doanh cũng cười cười lớn tiếng nói lại. Sau đó mọi người dẫn nhau lên lầu hai. Trên lầu ba người Lan Doanh, Kinh Hồng ngồi nói truyện còn Lan Vô Song đang ra một bên pha trà. Dù sao hắn là nhỏ nhất đây rồi, tất nhiên là không tính Kinh Hồng người này. Dù sao cũng là khách của Lan Gia không thể thiếu lễ độ được. Còn Trần Anh sau khi được nhận quà của Lan Doanh cũng ra ngồi trông tiệm tiếp rồi, dù sao gia tộc cũng phải tiết kiệm không thuê được người hầu. Còn sợ là thuê xong có thể bị hai nhà đối địch mua chuộc, rồi rất nhiều thứ phức tạp. Thế lên những cơ sở nhỏ hầu như là toàn người tin cậy trong gia tộc mà thôi.

" Bá Phụ ! Đây là Kinh Hồng sư muội ở Linh Thiên Nhai cùng ta."

Kinh Hồng : " Kinh Hồng ra mắt Kình thúc !"

" A. Hóa ta là vậy, ngươi tốt a !"

" Doanh nhi, ngươi người này a. Nếu không phải vì vị bằng hữu kia thì không biết có tới thăm ta không nữa !"

" Bá Phụ ! người cứ trêu ta vậy, nếu không phải mọi việc phức tạp quá ...."

Nói đến đây hai người đều trầm mặc. Thấy vậy Kinh Hồng cũng biết đây là truyện của gia tộc Lan Gia không tiện gia nhập liền nói :

" Thúc thúc ta xin phép đi tìm Thiên huynh !"

" Ừm. Ngươi cứ xuống thẳng từ đây ra phía sau là được."

Kình lão cũng hiểu ý của đứa nhỏ lên cũng không giữ lại, vì hắn cũng có chuyện quan trọng cần bàn. Lan Vô Song thấy thế liếc mắt sang tỷ tỷ nhưng mà đáp trả lại hắn là một cái lắc đầu nhẹ. Sau khi chờ Kinh Hồng đã đi Lan Doanh liền lôi ra ba cái túi trữ vật đưa cho Kình lão nói :

" Cái này là Bá Phụ yêu cầu, có đầy đủ người xem coi."

Kình lão cũng cầm lên xem qua rồi gật đầu.

" Cái này không phải chuyện ta muốn nói. Vô Song ! Ra đóng cửa lại ta có chuyện muốn nói với hai người các ngươi !"

Vô Song đang ngồi cũng giật mình đứng dậy đóng cửa. Hắn nào có biết gì đâu, hôm nay đi săn yêu thú suýt chết xong thì về gặp ngay tỷ tỷ muốn sang chỗ Bá Phụ, hắn cũng là đang cần đan dược xử lý vết thương ngoài da lên đi cùng luôn. Trên đường nghe được về Thiên huynh liền hứng thú. Giờ tới đây Bá Phụ kiền kêu hắn đóng cửa có truyện bí mật muốn nói ? Làm hắn không hỉu cái gì.

Lúc này Kình lão mới lấy từ trong áo một cái ngọc giản ra đưa cho hai người xem, hai chị em lần lượt xem qua một lúc thì cũng thấy giật mình vì truyện này ! Liền nghiêm túc hỏi về phía Kình lão.

" Bá Phụ ! Cái .... cái này là...thật ??"

" ... là thật ! Ta cũng nghĩ các ngươi đã lớn, có quyền biết việc này !"

" ..."

Nhận được câu trả lời hai người liền cảm thấy chóng mặt, không ngờ gia tộc ......

------------------

Ở phía Kinh Hồng.

Sau khi xuống nói chuyện vui vẻ với đứa nhỏ thì đi ra phía sau tìm Lục Bảo. Trong lòng cô cũng hiểu là những điều đó là do cô hiểu sai hắn, nhưng không có chấp nhận là mình sai được. Cái này cũng là do từ nhỏ tới giờ cô cũng là được nuông chiều ở nhà quá, lên có chút hơi khó. Dù sao cũng không cao ngạo tự đắc hay là khinh thường người khác coi là cũng tốt rồi. Chứ những con em thế gia lớn hầu như đều như nhau khinh thường những tầng lớp bên dưới.

Cơ mà Lục Bảo hắn cũng không để ý việc này đâu. Chỉ có hơi cay cái vụ suýt làm hắn thành chim nướng thôi...

" .... ?"

Lúc này Kinh Hồng đi ra sau một vòng nhưng không thấy hắn đâu, vào phòng thấy cửa mở rộng nhưng cũng không thấy.

" Có ai không ?..."

Cô cũng ngại ngùng nói to nhỏ một hai câu nhưng không thấy ai trả lời. Một lúc sau liền thấy khó hiểu, cái này Trần Anh với Kình lão bảo hắn phía sau nhưng tại sao không tìm thấy. Sau đó cô liền lượn lờ một vòng thì tới chỗ cái giếng kia.

" ?"

Trước mắt cô tầm nhìn là một cái bồn tắm cao một mét khá lớn. Chỉ thấy bên cạnh có treo một bộ quần áo nam nhân. Cô liền nghĩ tới cái gì đỏ ửng cả mặt rồi quay đi nói :

" Thiên .... Thiên huynh !!"

" ...."

Lấy tinh thần một lúc cô mới thốt ra được một câu gọi. Nhưng cái này cũng khiến cô nghi ngờ, vì không có ai trả lời cả. Sau một lúc không biết cô nghĩ tới cái gì nói :

" Chả lẽ hắn không ở đây ....?"

Rồi cô cũng gọi thêm một hai câu nữa nhưng cũng chả ai thưa đáp, liền cảm thấy mình nghĩ nhiều đi lại đó nhìn xem. Còn Lục Bảo hắn lúc này cả người nằm trong chiếc bồn lớn, cái khăn còn đắp trên mặt ngủ ngon giấc sau mấy ngày. Dù sao trong Đan Thành khá an toàn, nhất là còn có trận pháp nơi đây lên hắn cũng không lo lắng phòng bị gì cả đánh một giấc.

Lúc này Kinh Hồng cô tới nơi thì ngó vào thấy một mặt nước vừa đen vừa trắng, không rõ ràng cũng không nhìn xuyên được giống nước thường.

" ?...."

Cô tò mò liền đi tới gần hơn thì bắt đầu cảm giác được luồng linh lực nhè nhẹ trong thùng nhưng rất yếu.

" Không tốt !"

Nói xong cô liền nghĩ tới điều không ổn tiến gần hơn nữa liền thấy một cái khăn trắng đắp lên mặt một người, còn xung quanh nước tắm đều là màu đen cùng trắng hòa lẫn vào nhau rất kinh dị.

" Là hắn ! .....trúng độc ?"

" Sao lại như vậy linh lực yếu ớt ! Có việc rồi ?"

Cô thấy tình hình không ổn liền tiến tới kiểm tra. Dù sao linh lực yếu ớt như thế này thì đang có truyện lớn rồi, chỉ thấy ở các tu sĩ sắp chết mà thôi.

" Hmm..... đúng là hắn !"

Cô tới đó lấy chiếc khăn ra xem xét đúng Thiên huynh rồi, nhưng có vẻ không ổn lên thử đưa tay trước mũi kiểm tra.

" Rất yếu !"

Thùng nước bị vậy là do hiện sức mạnh hắn chưa đột phá không lâu, chưa thể hoàn hảo khống chế. Lúc ngủ có không cảnh giác lên Quang Minh cùng hắc ám linh lực ở đan hệ rò rỉ ra bồn nước. Còn tại sao hắn lại tạo cho cô cảm giác yếu ớt linh lực là vì hầu như Hắc Ám cùng quang minh đều hòa vào xung quanh, nếu hắn không sơ xuất sao có thể cảm nhận được hắn !

Cái này kiểm tra xong cô thấy thật không ổn, nhưng cũng không dám lôi hắn ra khỏi vì sợ hắn không mặc gì thì sao. Nghĩ vậy mặt cô lại đỏ bừng lên một mảng sau đó hướng phía trước nhà gọi lớn :

" Lan Doanh tỷ !! Lan Doanh tỷ !!"

Cái này kêu gào cũng không nhận được hổi đáp nào. Vì ba người đã đóng cửa có trận pháp cách âm rồi lên không thể nghe được cô. Trừ khi có ai công kích phá vỡ trận pháp cùng dưới tầng một ai tới phá quán thì thôi. Còn Trần Anh đứa nhỏ không thấy gọi mình lên cũng không để ý. Nhưng hai câu hét này của nàng đã gọi được một người khác !

" Hả !!! Cái gì !!!! Có địch !!!" Lúc này Lục Bảo hắn đang trong giấc mơ liền bị tiếng hét giật mình loạng choạng bới nước tỉnh dậy.

" A !! aaaa !!"

Cái này tiếng kêu của Lục Bảo cũng khiến Kinh Hồng giật mình thót tim theo. Cái gì đang im ắng bỗng từ phía sau hét lên làm chi. Hai cái người này hét lên cũng được Trần Anh nghe thấy, hắn cũng giật mình nhưng không có rời vị trí. Vì hắn biết là Kình thúc đang ở cạnh chúng huynh tỷ, mà nhiệm vụ của chúng ở đây thôi.

" Xoạt !" Cái này hốt hoảng làm cô trượt chân vũng nước liền lảo đảo ngã lộn một vòng vào trong bồn !

" Rầm !"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63 : Trời mát quá đi ngủ


" Hả !"

Cái này động tác làm hắn phản xạ lại thì thấy một cơ thể mềm mại đang ở trên mình thồi, cái này lộn một vòng qua đầu hắn nhào nằm gọn trong ngực hắn thật vừa vặn. Chợt hắn nghĩ tới cái gì liền phản xạ nhanh chóng đưa tay bịt miệng người này lại !

" Um...... ! umm...... !!"

Kinh Hồng lúc phản xạ lại cũng giật mình định kêu lên nhưng đã có cánh tay bịt chặt miệng cô lại rồi.

" Nói ! Ngươi là ai !"

" Um..... !!!"

Hắn ôm từ phía sau Kinh Hồng ghìm chặt bịt miệng cô hỏi. Còn Kinh Hồng thì giờ mắt đảo xuống dưới mặt đỏ tía tai bốc đống khói nghi ngút lên rồi. Cái cảm giác phía dưới cùng tiếp xúc với con trai kia cũng là lần đầu của cô, cái này nhưng là cô nãi nãi chiếm tiện nghi hắn Lục Bảo. Nhưng cô cũng mới là Hồi Đan thôi, đối mặt với Lục Bảo hắn không thể phản kháng được tí nào. Cái lúc hắn tỉnh lại cũng là thu hồi hết linh lực Hắc Ám cùng Quang Minh hệ rồi, lên mặt nước lúc này lại trong suốt thấy cả bên dưới.

" Umm...... !!!!"

Kinh Hồng thấy vậy liền đỏ mặt tới mức ngất đi ! Hắn thấy vậy liền nghi ngờ rồi bỏ tay bịt miệng để Kinh Hồng sang một bên rồi ra ngoài mặc nhanh quần áo.

" Kinh Hồng ! Cái này ??"

Sau khi quay lại lật người này lên hắn mới nhận ra Kinh Hồng, hắn cũng không thể hiểu nổi cái chuyện gì đang xảy ra. Nhưng không thể để như này được ! Nếu có ai nhìn thấy thì câu truyện lại phức tạp lên thì không hay. Nghĩ vậy hắn liền bế cô vào phòng rồi dùng linh lực bốc hơi hết nước trên người đi.

Sau khi làm xong thì hắn bắt đầu ra ngoài ngồi xuống suy nghĩ, dù sao cái truyện này thật không muốn xảy ra a. Nếu cô nàng này mà tỉnh dậy thì sẽ rất khó bịt được cái miệng kia lại .... mà giết người này bây giờ trong Đan Thành cũng không được, và hắn cũng chưa thù hận gì tới vậy. Chỉ vì cái người này làm cho hắn đau đầu a, mỗi lần gặp là lại có vấn đề liền.

" Ô ! Thiên huynh !"

Cùng lúc này thì ba người Kình lão với Lan Doanh với Lan Vô Song bàn xong việc đi xuống dưới sau nhà thấy hắn. Lan Doanh vui vẻ liền cất tiếng gọi, cái này làm cho Kình lão ở một bên đưa ra một cái ánh mắt sâu xa đầy thâm ý. Nhất là cái nụ cười mỉm kia của lão khá là bì ổi. Lan Vô Song thì đang cẩn thận đánh giá người Thiên huynh này mà tỷ tỷ mình cùng sư bá đánh giá rất cao.

" Hả ! Lan Doanh ! Sao ngươi tới đây ?"

Nói cái này xong hắn cũng hiểu được cái kia nãi nãi Kinh Hồng sao xuất hiện rồi. Liền không nghĩ nhiều quan sát cái người trẻ tuổi nam nhân đi cạnh nàng. Cái này chính là người hắn gặp trên đường từ Lạc Yêu quay lại đây. Có vẻ giờ cũng coi là khá hoàn hảo, không có thương tích nhiều nữa rồi. Cái này cũng do vừa nãy hắn phục dụng qua mấy viên đan dược hồi phục mới thành.

" Ta tới báo đáp huynh !" Lan Doanh trêu đùa một câu nhẹ nhàng.

" Kình thúc cho ta ở lại đây là trợ giúp lắm rồi, không biết Lan Doanh muội muốn báo đáp thế nào nữa a ?"

Hỏi xong câu này thì hắn chợt nhận ra là không lên, mà hắn lỡ mất rồi lên trong khi Kình lão với Lan Vô Song nhìn hắn chằm chằm thì cũng chỉ biết cười mà thôi. Còn Lan Doanh nghe câu trêu đùa này cũng hai má hồng hào.

Hắn là không phải không thích nữ nhân, nhưng nếu dính vào nữ nhân rất là nhiều điều phiền phức. Quan trọng hơn là hiện tại hắn là một thân một mình, hắn mới chỉ tu tiên thôi còn chưa đạt tới đỉnh cao. Không muốn quá sa đọa vào cái nữ nhân. Dù sao ở thế giới cũ của hắn những việc liên quan tới nữ nhân đều hỏng hết đại sự a.

Một bàn cờ phân ra thắng thua khi vua bị hạ chứ không phải quân hậu a....

Lan Kình : " Ngươi người này ! Lại biết trêu Doanh nhi của ta ! Hừ !" Kình lão cũng trêu đùa nghiêm túc cười cười nói.

" Ha ha .. ! Kình thúc, ý ta không phải như vậy ..."

" Được rồi ! Đây là những linh thảo cùng linh thạch hạ phẩm của ngươi !"

Nói xong Kình lão phất tay đưa cho hắn hai cái túi trữ vật, hắn cầm lên xem qua đúng là liền thu vào ôm quyền nói :

" Làm phiền Kình thúc rồi. Cảm ơn Lan Doanh muội !"

Cái này hắn dù sao cũng dựa vào người ta mà, sống ở đời hắn biết có quan hệ sống dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu không như hắn ra ngoài thuê phòng cũng tốn ngót ngét hai viên linh thạch hạ phẩm trong thời gian này. Mà lại không thể riêng tư cùng có trận pháp bảo vệ như này được. Một câu cảm ơn không mất tiền tại sao lại ngần ngại chứ.

" Thiên huynh thật khách khí với ta a..."

" Phải cảm tạ cũng là ta, nếu không chưa chắc bọn muội đã rời khỏi đó an toàn được !"

Lan Vô Song : " Tiểu đệ Lan Vô Song ra mắt Thiên huynh ! Đệ là đệ đệ của Doanh tỷ tỷ !" Vô Song vừa bước lên cười nói vừa chắp tay với Lục Bảo hắn. Cái này lúc nhìn thấy Vô Song cũng để ý quan sát rồi, nhưng với tu vi của hắn không thể cảm nhận được người Thiên huynh này đang tồn tại ở đây, có thì cũng rất là mỏng manh khó mò ra. Đây chắc chắn là một cao thủ, mà hắn lại hâm mộ những cường giả có tu vi cao cấp.

" Ừm... mừng được biết đệ"

" Tỷ phu ! À ! ừm...... !"

" Bốp !!!!"

Vô Song đang định nói thì mới được hai từ đầu liền bị Lan Doanh phản ứng lại vỗ bốp cho một cái. Rồi thất thố quay về gượng cười với Lục Bảo, nhưng hai má cũng ửng hồng dần rồi. Cô liền muốn đánh lạc hướng vấn đề liền nói :

" Thiên huynh ! Không biết Kinh Hồng đi đâu rồi ??"

Cái này nàng biết là sư muội này không chịu ngồi yên, chắc chắn sẽ đi tìm Lục Bảo hắn dù ngoài miệng có chán ghét. Nhưng tới đây mà không thấy Kinh Hồng đâu cũng làm cho cô nghi ngờ.

" ...."

Nghe hỏi cái này Lục Bảo hắn liền đầu óc quay cuồng một trận thở dài đáp :

" Kinh Hồng .... bảo là trời mát quá mượn phòng ta ngủ rồi ..." vừa nói hắn vừa đưa mắt vào cái giường trong phòng.

" ....."

" ....."

" ....."

Sau khi nghe hắn nói xong thì ba người cũng đặt một dấu chấm hỏi thật lớn. Lan Vô Song thì thầm nhỏ :

" Cái này.... có vẻ không đúng lắm ...."

Còn Kình lão ở một bên cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lục Bảo tỏ vẻ khó hiểu. Còn Lan Doanh thì lúc này hai lông mi cũng nhíu chặt vô rồi. Cái gì mà ngủ nhờ ? Còn ngủ ở giường của Thiên ca ??? Cái này ? Cái này ? Sau nghĩ ngợi linh tinh mắt cô trợn lớn định nói gì thì đã bị hắn đưa tay ngăn cản, rồi hắn nói :

" Lan Doanh muội cứ ở lại chờ Kinh Hồng đi"

" Kình thúc thúc ! Ta có chuyện muốn nói với thúc một tí !"

Sau đó hắn kéo Kình lão ra một góc xa rồi kể lại câu truyện từ lúc hắn bị đánh thức tới bây giờ. Dù sao hắn không thể để người Kình thúc này hiểu lầm hắn được. Mất chỗ ở miễn phí a....

" ... Thật ?"

" Thật !!!"

Kinh lão nghe hắn kể xong cũng á khẩu luôn, cái này vượt ngoài nhận thức của lão rồi. Dù sao hồi trẻ lão cũng chưa từng gặp quả trường hợp thế này bao giờ .... Lão liền quay đầu nhìn về phía gian phòng liền hai lông mày giãn ra như được khai sáng. Cơ mà đây cũng không phải điều hắn muốn nói với Kình lão.

" Kình thúc ! Ta có chuyện này không biết có thể không ?"

" Ngươi nói !" Lần này Kình lão đã có chút nghi ngờ về nhân phẩm hắn rồi, không biết sự việc chính xác lão không tin cái trường hợp như bịa ra này được.

" Ta sắp tới có một đồ muốn liên kết với Lan Gia Các để bán ! Không biết có thể ?"

" Ừm ? Cái gì !" Kình lão nghe xong liền quyên ngay cái truyện vớ vẩn kia đi nghiêm túc thốt ra. Hắn nghĩ mình nghe nhầm liền nói thêm :

" Người nói lại !"

" Ta muốn nhờ thúc cùng Lan Gia Các bán đồ ! Phân bảy ba không biết thế nào ?"

" Ngươi bán gì ? Thi thể yêu thú á ?"

" Không phải .."

" Đan dược ? Linh Thảo ? Bảo vật ?....." Kình lão tò mò hỏi. Cái này nhỏ bé cũng là gia tộc lợi ích nha, nếu ổn hắn liền có thể thay mặt Lan Gia Các đồng ý !

" Hmm.... là thực dược hay gọi gia vị đồ ăn cũng được !"

" Cái này ....."

Nghe hắn nói xong Kình lão liền ngẩn ra. Cái gì gia vị với thực dược thì bán được mấy mống tiền ! Hầu như là các linh thảo mà thực thần mua về giá cả vẫn vậy. Nếu chia bảy ba thì khác gì lỗ vốn của Lan Gia Các.

" Không được !" Kình lão tưởng hắn đùa bỡn liền mặt trầm xuống. Lúc này trong thâm tâm Kình lão gặp hai sự việc đã khiến hắn giảm đi thiện cảm với người tiểu hữu này rồi.

" Chờ đã Kình thúc ! Cái này để ta giải thích !"

Hắn thấy Kình lão phản ứng liền biết lão hiểu lần nhanh chóng gọi lại nói :

" Kình thúc ! Cái này của ta chính là do các dược liệu cấp thấp làm ra ! Mà cũng chỉ có ta làm được thôi. Nếu bán đi giá cả có thể cao gấp mười lần giá vốn liền !! Có khi lên tới gấp trăm lần cũng lên ! Thúc suy nghĩ lại a...."

" Hả ! Trăm lần giá vốn !!"

Nghe tới đây Kình lão càng ngày càng nghi hoặc rồi ! Cái gì mà để dược liệu cấp thấp có thể bán với giá đó.

" Được rồi ! Nếu thúc không tin thì mai thúc có thể thử xem. Ta cam đoan có sức dụ hoặc !!"

Kình lão nghe lời chắc ăn của hắn như vậy cũng trầm ngâm. Dù sao cái này thấy hắn giờ cũng rất nghiêm túc không có sự đùa cợt. Lão nghĩ " Chả lẽ nghĩ sai cho hắn rồi ! Hay cái việc kia đúng là như vậy xảy ra ..." nghĩ vậy lão bèn cảm thấy lần này Doanh nhi tới làm lão lo cho cháu gái. Mà tưởng người này tâm tính hư hỏng lên càng phẫn lộ. Đến giờ lão lại bắt đầu nghi ngờ cái mà lão vừa suy nghĩ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64 : Bái kiến Thánh Tử


Sau một lúc thì lão nhìn về phía Lục Bảo nói :

" Được rồi ! Ta sẽ xem, nếu được sẽ báo với tổng bộ hợp tác !"

" Đi thôi ! Ta phải xem ngươi nói có đúng hay không !"

Cái này lão phải xác minh vì vốn dĩ lão đã muốn tác hợp cháu gái yêu quý của mình cho người này. Mà bây giờ nhân phẩm hắn không ra gì thì thật làm lão uổng một phen suy tư kế hoạch. Nhưng lão lại không biết là Lục Bảo hắn giờ cũng chẳng có hứng thú gì với nữ nhi cả. Tất nhiên là nam nhân phản ứng khi tiếp xúc nữ nhân là có, mà hắn chỉ không muốn yêu đương hiện tại thôi. Nếu không hắn khó mà an lòng với A Ngưu. Lúc hắn không có năng lực thì không sao, nhưng hiện tại có thể mà hắn không làm thì thật là một tâm ma trong lòng hắn.

Hai người để Lan Doanh cùng Lan Vô Song tới đánh thức Kinh Hồng rồi đi tới chỗ thùng nước xem xét. Cái này đúng xuất hiện một cái dấu chân trượt vẫn còn in ở đó. Cái này cũng làm lão thở ra một hơi, ít ra lão hiện tại vẫn đang nhìn đúng người. Chỉ là lão lại tò mò cái vấn đề hợp tác kia của Lục Bảo hắn.

" Kinh Hồng !! Kinh Hồng !!" Lan Doanh vừa gọi vừa lắc lắc người Kinh Hồng.

" A..... gì vậy ....?"

Chẳng mấy chốc cô nàng động đậy nhẹ mở mắt nói. Thấy Lan Doanh cô cũng khó hiểu sao lại ở đây, lại còn có vẻ Lan Doanh vừa gọi cô dậy nữa. Lan Doanh thấy vậy thì liền phì cười nói :

" Trời mát cũng không phải ở đây ngủ nha"

" Trời mát ? Ngủ ?"

Kinh Hồng nghe vậy thì ngơ ngác nghĩ nghĩ rồi trong đầu cô hiện lại cái cảm giác kia. Cái cơ thể nam nhân cơ bắp rắn chắc kia ! Lại còn cái chỗ kia nữa ! Rồi cô hai má đào bắt đầu đỏ lên một cách nhanh chóng lan ra cả mặt lun. Hơi thở bắt đầu gấp dần.

" Hắ !!!.... "

Lan Doanh : " Hử ??"

Cái này Kinh Hồng định hét lên nhưng nghĩ tới gì đó liền kìm lại lời nói. Cô rất muốn chửi rủa Lục Bảo hắn nhưng đây lại là do cô té vô, lên cũng không dám nói ra. Vì sau Lan Doanh chính là Lan Vô Song, nếu nói ra vậy thì người mất hết danh dự là cô mất.

Cái này cũng quá cuốn đi, lục bảo hắn trước lúc tu tiên đã luyện được một thân cơ thể rắn chắc từ đốn củi rồi. Lên cơ thể hắn cũng gọi là cực phẩm nam nhân. Chứ tu tiên giả từ bé đã học tu tiên lên không chú trọng rèn luyện cơ thể lắm, hầu như đều là dáng vẻ thư sinh chứ làm sao có được như vậy. Tất nhiên ngoại trừ thể tu ra.

Ngồi nghĩ lại cái này khiến đầu cô kêu oong oong. Lan Doanh bên cạnh thấy vậy thì kì lạ định hỏi gì, mà đúng lúc Kình lão cùng Lục Bảo hắn đi tới lên thôi. Lục Bảo hắn thì thấy Kinh Hồng tỉnh dậy cũng không ngại ngùng nói :

" Cô dậy rồi ?"

Nghe thấy hắn hỏi thì Lan Doanh không hiểu ra sao, còn Kình lão lại chăm chú quan sát phản ứng của Kinh Hồng. Chỉ thấy Kinh Hồng nhìn hắn chằm chằm rồi cũng không hiểu sao đồng tử liền giãn ra rồi trả lời :

" Không... không sao... "

Còn lúc này trong ánh mắt cô hình ảnh chính là Lục Bảo hắn đứng đó tỏ ra vô vàn hào quang xung quanh, gương mặt sáng chói. Cái ba vết sẹo cào kia làm trái tim cô nhảy lên, cái mái tóc kia khiến tim cô lại đập thêm một tầng nữa.

" A !"

Chợt cô hét nhỏ một tiếng rồi lắc đầu thật mạnh. Tự hỏi " Ta... ta vừa nghĩ linh tinh cái gì !!!". Lan Doanh lại càng thấy khó hiểu thì hỏi thêm :

" Kinh Hồng ! không sao chứ ?"

" A.. không sao sư tỷ !" Kinh Hồng cũng nhanh chóng đáp lại vứt cái suy nghĩ kia qua một bên.

Kình lão ở cạnh thấy vậy liền mỉm cười. Cái này nhãi ranh cảm thấy mất mặt đây mà, phu quân của cháu gái mà ta nhìn trúng sao có thể có hành động vậy được ! Cái này cũng làm cho Kình lão lại giờ một ngón tay cho Lục Bảo vì độ thật thà. Lục Bảo thấy vậy thì gượng cười rồi lảng tránh nói :

" Nay mọi người tới đông vui ta sẽ vào bếp nấu cho mọi người một bữa !"

" Ta vẫn còn nhớ thịt nướng của Thiên ca làm a, rất ngon !" Lan Doanh không nhịn được tán thưởng một câu. Cái này Kình lão ở một bên thì âm thầm suy nghĩ rồi nói :

" Ầy ! Chúng ra có hơi nhiều người, hay là Doanh nhi ngươi đi giúp hắn a !"

Kình lão không thể không mỉm cười nói. Cái này làm cho Lục Bảo nhận thấy không ổn, cái này Kình thúc có vẻ muốn làm mai nha. Nhưng dù có như nào thì hắn không muốn cũng chẳng tác dụng. Cơ mà cũng không lên thân thiết quá như vậy, sẽ khó cho sau này. Nghĩ vậy hắn liền nói :

" Kình thúc ! Để Lan Doanh ở lại chơi với Kinh Hồng đi, ta với Vô Song làm là được rồi !"

Nói xong chưa kịp để mọi người trả lời liền lôi Vô Song ra sau nấu đồ ăn. Cái này hành động khiến Kình lão cùng Lan Doanh cùng bật cười nhẹ. Còn Kinh Hồng vẫn ngồi đó nghĩ ngợi linh tinh, lúc này Lan Doanh hướng phía Kình lão nói :

" Bá Phụ ! Người thật mưu mô nha ...!!"

" Ha ... ha.... Ta mưu mô cho cháu gái ta chẳng lẽ sai." Kình lão cười nhìn Lan Doanh đáp.

" Bá Phụ ! Ta nghĩ nay cũng không có khách, chi bằng đóng cửa hôm nay cùng ăn một bữa đi !"

" Ta cũng có ý như vậy ! Để ta đi đóng cửa !"

Nói xong Kình lão cũng cười cười đi ra ngoài cùng Trần Anh đứa nhỏ nói là hôm nay có tiệc lên đóng cửa. Trần Anh hắn nghe xong thì kích động vui vẻ thu dọn đóng cửa.

Lúc này Lục Bảo cùng Lan Vô Song đã ra sau nấu ăn. Lục Bảo hắn mang mấy loại thịt cùng đủ loại cây tạp nham ra chuẩn bị nghĩ xem nấu gì. Còn Lan Vô Song dù sao cũng là trưởng nam trong gia tộc, lên cái này do người hầu làm chứ cũng không biết. Hắn cũng không ngu tới nỗi là không biết ý từ của Thiên ca này khi kéo hắn ra. Tuy không biết nấu nhưng dù sao cũng xuất phát tâm cảnh ngưỡng mộ lên cũng phụ giúp. Hai người vừa làm vừa nói truyện vui vẻ.

Cái này chuẩn bị khi thấy đống cây cỏ dại thì Lan Vô Song cũng trố mắt, vì từ nhỏ hắn chưa từng ăn qua cái này cỏ dại, còn có được quý nhất hai hai cây linh thảo nhất phẩm. Tuy hắn đã nghe tỷ tỷ kể lại được ăn đồ Thiên ca nấu rất ngon, nhưng cái này làm cho hắn hoài nghi a.

Chẳng mấy chốc mọi thứ đã được chế biến hầu như gần hết, hai nữ thì ra cái bàn đá ở giữa ngồi trò chuyện nhìn phía xa Lục Bảo với Vô Song. Còn Kình lão với Trần Anh thì ra ngoài mua ít rượu về nhắm, cái này lâu lắm mới có dịp không thể thiếu rượu ngon được. Lần đầu hắn ăn đồ do Lục Bảo nấu đã thấy tiếc hận do thiếu rượu ngon rồi.

Hai nàng Lan Doanh cùng Kinh Hồng trò truyện thì mới đầu thì cũng nói sôi nổi đôi ba câu sau đó liền im ắng nhìn về phía Lục Bảo nâng chén trà nhâm nhi. Cái này hai nàng cũng quên mất để ý nhau sự khác lạ.

Chẳng mấy chốc mọi thứ đã được bày biện đầy đủ, Lan Vô Song cùng đứng đó xem Lục Bảo nấu từ đầu đến cuối cũng tấm tắc khen ngợi. Cái này càng khiến hắn công nhận người Thiên ca đây, mới đầu từ Thiên huynh rồi tới quen miệng Thiên ca hỏi cái này cái kia. Mùi hương tỏa ngát khiến hắn Vô Song đứng ngay cạnh càng là thèm nhỏ dãi rồi.

Hôm nay Lục Bảo hắn nấu cho mọi người thịt nướng, thịt kho, thịt rán, rồi tiện thể làm thêm mấy món xào nhẹ nhàng. Cái này khiến hắn khá hạnh phúc, dù sao ở thế giới này cũng chỉ có hắn là nấu được những món ăn có tại trái đất mà thôi.

" Oa !!! Thiên ca đỉnh nhất !!!" Trần Anh đứa nhóc sáng bừng hai mắt nói khiến mọi người nhìn xem rồi cười.

" Được rồi ! Để đệ thử trước !!"

Vô Song hắn đã thèm từ lúc nấu tới giờ rồi, không thể chờ đợi hơn nữa. Nhanh chóng gắp miếng thịt cho vào miệng thưởng thức. Hắn là người chứng kiến tất cả công đoạn mà Lục Bảo làm lên cùng càng thêm độ yêu thích hơn.

Cái này vô miệng một miếng liền vừa thơm vừa ngậy, có chút cay cay lại có mùi thơm tới từ mấy cây cỏ dại kia. Đây chính là mấy loại lá hương thảo cùng tiêu, kết hợp với ít mật ong cùng chút gia vị khác. Chẳng qua cũng chả quan trọng rồi, ngon thế này phải ăn thêm miếng nữa.

" Ha ha .... !"

Kình thúc thấy vậy thì cũng không nhường nhịn mà bắt đầu thử xem. Thấy Kình lão bắt đầu thì mọi người cũng đổ vào chiến đấu, mới đầu hai nàng còn ngại ngùng nhưng thấy cái đệ Vô Song này sắp ăn hết rồi liền không nhịn được nữa mà quên đi dáng vẻ thục nữ.

Mọi người cùng nhau uống rượu ăn uống tới tận đêm mới xong. Lúc này người say nhất chắc chắn là hắn cùng Kình lão với Vô Song rồi. Hai nàng thì đều có tâm tư giữ hình tượng trước mặt hắn lên không uống quá nhiều. Nhưng ba nam nhân thì thay nhau uống như uống nước. Chẳng mấy chốc hắn cùng Vô Song đã say sấp mặt úp xuống bàn rồi.

" Ha ha !! Hai đứa này tửu lượng quá kém ! Quá kém !"

Kình lão cũng là vui vẻ nói. Những năm nay gia tộc xuống dốc trầm trọng, có ai rảnh mà tổ chức các buổi tiệc vui vẻ như thế này. Hầu như đều bàn về vấn đề gia tộc, tới nỗi còn không muốn ăn suy nghĩ đau hết cả đầu.

" Hử !"

Lúc này ánh mắt Kình lão lóe lên gì đó tư tưởng rồi hướng về phía đứa nhỏ Trần Anh đang no căng bụng nằm ra kia nói :

" Trần Anh này sang ngủ với ta, để phòng ngươi cho Doanh tỷ với Hồng tỷ !"

" A ... vâng thúc thúc !!" Cái này cười cười trả lời, tuy hắn còn nhỏ không được uống rượu nhưng lúc nãy Lục Bảo hắn gạ gẫm cho hắn được một chén lên cũng nâng nâng rồi.

" Ta với ngươi dìu Vô Song ca về !"

Nói xong hắn cùng Trần Anh đứa nhỏ dìu Lan Vô Song về phòng của Kình lão nghỉ ngơi. Dù sao nam nhân mà, ở cùng nhau cũng chẳng sao. Nhưng cái này trước khi vào phòng còn quay lại đưa ánh mắt cho Lan Doanh đầy thâm ý cười cười rồi mới đóng cửa lại khiến nàng Lan Doanh tim nhảy lên một cái.

" Cái này ... cái này...."

------------------------------

Cũng đúng lúc này ở phía đông của Đan Thành phía truyền tống trận gia tộc Hoắc Gia.

" Bụp !! bụp ! bụp ! bụp !!"

" Xoạt !! Xoạt !!"

Hàng loạt tiếng động vang lên. Ở đây tập hợp gia chủ Hoắc Gia Hoắc Trác Luân, đứng cạnh hắn là Âu Mạc Linh phu nhân Hoắc Gia. Đứng sau là Hoắc Lãnh Dương đại công tử Hoắc Gia cùng Hoắc Dung Linh nhị tiểu thư Hoắc Gia. Phía sau bọn hắn là các trưởng lão cùng các lính tinh nhuệ của Hoắc Gia. Tất cả ngoài gia chủ phu nhân, đại công tử cùng nhị tiểu thư khom người thì con lại đều quỳ một gối dưới đất.

" Hoắc Trác Luân gia chủ Hoắc Gia bái kiến Thánh Tử !!"

" Bái kiến Thánh Tử !!!!!!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65 : Tạ Ngọc Lâm - Thánh Tử


Trước mặt bọn hắn là một người thanh niên cao mét tám, tóc vàng tới dài ngang hông. Đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống bọn hắn. Phía sau người này chính là từng tốp từng tốp tổng tới tám mươi người. Như gia tộc Hoắc Gia ở Đan Thành thì ngoài vị thúc thúc đang bế quan có tu vi Nguyên Anh bậc một ra thì chỉ có tộc trưởng Hoắc Trác Luân là có tu vi Phá Đan hậu kỳ đỉnh phong !

Cái này cũng là gia tộc bọn hắn có tài nguyên tu luyện không thì khó có thể đạt thành tựu như vậy được. Như Lan Gia gia chủ cũng mới chỉ có tu vi Phá Đan sơ kỳ mà thôi. Cái này mười năm nay cũng chưa thể đột phá vì thiếu thốn tài nguyên.

" Dẫn đường !!"

Thiếu niên phá vỡ sự im lặng bằng một giọng nói âm trầm. Cái này chính là Tạ Ngọc Lâm Thánh Tử của Đoán Tiên Điện nhị giai cấp bậc thế lực ! Hoắc Gia đã được thông báo trước là Thánh Tử có việc tới đây sẽ dùng truyền tống trận của bọn hắn. Lên đã tập hợp chuẩn bị chào đón, hắn liền nhanh chóng đáp :

" Dạ ! Mời Thánh Tử theo tiểu nhân !!"

Cái này Thánh Tử Đoán Tiên Điện chỉ cần một câu nói có thể làm cho Hoắc Gia hắn bay màu luôn, không lễ phép thì đúng là ngu rốt. Tất nhiên nữa là nếu làm được Thánh Tử vui lòng sẽ ôm được cái đùi lớn Đoán Tiên Điện này một cách hoàn hảo. Khi đó Lan Gia cùng Quân Gia có khi cũng là con dê béo trước miệng Hoắc Gia hắn thôi.

Thẳng một đường dẫn Thánh Tử đi vào một đại điện rộng lớn của Hoắc Gia chuyên dành tiếp khách quý. Tất cả những người đi theo đều tự ý thức chờ ở ngoài, kể cả những người đi theo Ngọc Lâm Thánh Tử. Chỉ có mười người tu vi cao nhất đi cùng vào để bảo vệ Ngọc Lâm mà thôi. Cái này Thánh Tử cũng không nể gì cả mà thẳng hướng ghế gia chủ ngồi xuống.

Mọi người Hoắc gia cũng ngồi xuống, rồi bắt đầu từ ngoài có từng người từng người mĩ nhân bê đô ăn mang vào !

" Phạch !"

" Ừm... Cũng được..." Ngọc Lâm ngồi quan sát lôi quạt trong tay phất ra quạt quạt rồi nhẹ nói một câu.

" Đa tạ Thánh Tử khen ngợi !!"

Hoắc Gia chủ chỉ chờ câu nói này liền đứng lên chắp tay cảm tạ. Cố gắng vuốt mông con ngựa béo này. Đợi tất cả được hoàn hảo bê lên thì Ngọc Lâm hắn nhẹ nói :

" Tất cả không phận sự ra ngoài !"

Nghe xong người Hoắc Gia nô bộc hay bưng bê hay nữ nhân mua vui đứng rót rượu cũng ngỡ ngàng, nhưng không cần nhiều lời bọn họ cũng nhanh chóng hướng phía ngoài đi ra. Sau khi cửa đại điện được đóng thì mọi người đều im lặng ! Cái này cũng khiến Hoắc Trác Luân thêm tim đập nhanh. Hoắc Lãnh Dương thì thường ngày tỏ ra cao ngạo hôm nay cũng ngoan ngoãn nghe lời. Dù sao hắn cũng không ngu tới nỗi không biết Thánh Tử của một nhị lưu thế lực có nghĩa như thế nào.

Tạ Ngọc Lâm cũng biết sự việc cần làm, dù có muốn ăn chơi cũng phải ưu tiên việc phó các chủ giao đã. Hắn đã dẫn đội đi qua không biết bao nhiêu cái truyền tống trận cùng với khó khăn mới tới đây sớm hơn dự kiến nửa thiên. Cũng đã gần mười ngày hắn liền tới được đây !

Muội muội hắn Hoắc Dung Linh thì đang nhìn Ngọc Lâm Thánh Tử với đôi mắt mở to long lanh. Cái này Ngọc Lâm cũng nhìn thấy nhưng việc chính lên trước. Hắn liền lên tiếng :

" Lần này bản Thánh Tử có chuyện quan trọng theo lệnh phó Điện Chủ ban. Tìm một người tên là Lục Bảo, vị trí ở thung lũng Lạc Yêu với Đan Thành nơi này ! Ta muốn sớm nhất tìm ra hắn ! Vì sự việc không muốn sai sót lên mong Hoắc gia chủ có thể góp sức tìm kiếm. Dù sao Đan Thành nơi đây cũng là địa bàn ngươi có quyền lớn nhất !!"

Hoắc Trác Luân nghe được những lời đỏ thì lòng nở hoa liền đứng dậy ôm quyền :

" Tiểu nhân xin toàn lực trợ giúp Thánh Tử !! Bây giờ tiểu nhân sẽ bắt đầu !!" Sau đó để biểu đạt sự nhiệt huyết liền đi ra phía cửa điện, lúc này Ngọc Lâm lại lên tiếng :

" Chờ đã !"

" ..."

" Ngoài kia ta có bảy mươi tên thủ hạ Phá Đan ! Ngươi chỉ cần cử người của ngươi chia làm bảy mươi đội là được ! Ta cần người dẫn đường !"

Nghe được câu này Hoắc Trác Luân kinh ngạc cùng đó là sống lưng nhẹ lạnh một nhát khi nghe qua bảy mươi người Phá Đan tu vi. Cái này một chi dẫn theo đủ đồ một thành rồi, nếu không tính Nguyên Anh. Nhưng cũng cái này làm cho hắn hiểu được sự việc này trong đại !. Hắn liền đáp vâng một tiếng rồi hướng ra ngoài bắt đầu xắp xếp.

Lúc này Ngọc Lâm mới yên tâm rồi hướng nhìn về Hoắc Dung Linh rồi mỉm cười hỏi :

" Nàng là ?"

Hoắc Dung Linh nghe vậy vui mừng định đáp nhưng lại nhìn sang mẫu thân ngồi cạnh. Âu Mạc Linh cũng không chậm trễ mà đứng lên nhẹ nhàng đáp :

" Thưa Thánh Tử, đây là con của tiểu nữ tên là Hoắc Dung Nhi !"

" Dung Nhi ! Mau bái kiến Thánh Tử !"

" Dung Nhi bái kiến Thánh Tử !!!"

" Ồ ! Tên hay ! Tên hay !"

" Không biết muội muội xinh đẹp có thể rót rượu cho ta không ?" Ngọc Lâm nghe xong hứng thú nói. Tuy là câu hỏi nhưng ai cũng biết là Thánh Tử đây là nhìn trúng Dung Linh rồi.

" Dạ ... Thánh Tử ...."

Ấp úng nhẹ rồi Hoắc Dung Linh chậm rãi đi lên bàn trên cao, nhẹ nhàng hai tay nâng bình rượu hơi nghiêng rót tới. Tiếng rượu róc rách róc rách vào chén ngọc làm tâm trạng Ngọc Lâm thêm nhã hứng. Hắn liếc qua đường cong yêu kiều kia rồi lại nhìn từ trên xuống dưới. Cái này động tác được các trưởng lão vẫn còn cùng phu nhân Hoắc Gia, đại công tử Hoắc Gia Hoắc Lãnh Dương thu hết vào trong mắt !

" Róc rách ... tạch tạch..."

" Lại đây nào !"

Đợi chén ngọc được đổ đầy rượu thì Ngọc Lâm cũng vươn tay ra vỗ vào bờ mông đó rồi kéo xuống cạnh mình ôm xuống. Cái này phen động tác làm cho Dung Linh hai má ửng hồng một mảng. Phía bên dưới thì mọi người thấy vậy thì mừng thầm, cái này nếu Dung Linh tiểu thư có thể lọt vào pháp nhãn Thánh Tử thì không còn gì tốt hơn có thể ôm bắp đùi !

" Rắc ...."

Ở một góc bàn nào đó có một tiếng rắc rất nhỏ bé đến nỗi không ai nghe thấy. Là bàn của đại công tử Hoắc Gia Hoắc Lãnh Dương. Hắn dấu tay phía dưới bàn nắm chặt bóp lại, cái hình ảnh này làm cho nội tâm hắn một trận tức giận trong lòng. Nhưng bộ mặt hắn ở ngoài vẫn luôn một nụ cười không hề thay đổi hay biến dạng một tí nào.

Cái này nữ nhân là muội muội hắn ! Hai người có loại quan hệ đó khá lâu rồi nhưng mẫu thân hắn với phụ thân chưa phát hiện. Cái này hình ảnh Thánh Tử ôm đứa con gái mà hắn say mê làm trò như vật khiến hắn nội tâm phát điên. Tuy hắn đã từng đi thanh lâu kĩ viện rất nhiều lần nhưng muội muội này của hắn lại làm cho hắn cảm giác khoái trí nhất, lên hắn cũng cưng chiều cô nhất.

Hoắc Lãnh Dương nghĩ : " Tao thề !!!!! Tao không giết được mày tao không họ Hoắc !!!!!!!"

Còn các trưởng lão cũng chỉ để ý tới Thánh Tử hài lòng, liền rót rượu cung chúc. Ngọc Lâm cùng Dung Nhi phía trên thì ôm ấp rót rượu, cái tay của Thánh Tử đưa đi đưa lại tới thò vào trong, các trưởng lão cùng phu nhân Hoắc Gia đều tỏ vẻ không biết.

" Mẫu thân ! Con ra ngoài giúp phụ thân !!"

Hoắc Lãnh Dương không thể nhìn hơn nữa đành tìm lý do ra ngoài ! Cái này hành động của hắn cũng không ai thèm quan tâm. Về tới phòng hắn liền đóng cửa đuổi hết người hầu đi rồi đập phá ! Vừa đập phá vừa chửi rủa Tạ Ngọc Lâm Thánh Tử !

Cũng là trong Hoắc Gia giàu có lên các nơi đều có các trận pháp bảo vệ, trống nhìn trộm cùng cách âm ! Nếu không chỉ cần một câu của hắn lọt ra ngoài thì đã có thể làm cho Hoắc Gia biến mất khỏi Đan Thành rồi !!!

Một lúc sau hai nắm đấp của hắn đã nhuốm đầy máu ! Đồ đạc thì lộn xộn vỡ nát ! Trước mặt hắn là một thi thể người hầu đã nát hết đầu cùng với bị đấm thâm tìm rỉ máu khắp người. Cái này là sau khi hắn đập phá đồ một lúc chưa hết cơn liền kêu một người hầu vào để làm bao cát !

" Ha !! Ha ha..... !!!"

Sau đó hắn cười như điên rồi đi tới phía sau thư phòng ấn vào một nút cơ quan !

" Tạch .... tach....rầm .... rầm ...." những tiếng kêu nhỏ bé bắt đầu xuất hiện nhanh chóng rồi mở ra một cửa hang. Sau khi hắn đi vào thì cửa hang tự động đóng lại !

-------------------------------

Quay lại phân bộ Lan Gia Các chỗ Kình lão quản lý. Lúc này Lan Doanh cùng Kinh Hồng hai nàng nhìn nhau không biết phải làm cái gì, còn Lục Bảo hắn vẫn gục ở đó ngủ say xưa rồi. Lan Doanh nhìn sang Kinh Hồng định nói thì Kinh Hồng lại giành nói trước :

" Để muội !"

Nghe được câu này Lan Doanh cũng mở to mắt bắt đầu nghiêng nghiêng tai xem có vấn đề gì không rồi nhìn thẳng vào Kinh Hồng !

" Ừm...."

Nhìn một lúc thì Lan Doanh đứng dậy hướng phía phòng Trần Anh đứa nhỏ đi vào chuẩn bị giường để ngủ. Dù sao cũng là không phải phòng nữ nhân, cái này đồ nữ nhân lúc nào cũng riêng một cái tũi trữ vật để mang theo. Như lúc này liền tác dụng, nhưng tới cửa phòng cô liền nhìn về phía Kinh Hồng cùng Lục Bảo rồi nhẹ thủ thỉ :

" Lan Gia ta ... Ta... có lẽ không xứng với hắn ....."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom