Dịch Full Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: Cố Ngôn Sanh, em cấm anh chết!


Cố Ngôn Sanh sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong mắt hiện lên vẻ không tin, ngước mắt nhìn Ôn Niệm Nam ở rìa vách núi.

Ôn Noãn Nam vừa hôn mê bất ngờ tỉnh lại, nhìn chằm chằm thuốc trong tay, run rẩy nói: "...Đừng, Ngôn Sanh!"

“Em… không bị mất trí nhớ… Em có nhớ anh không?” Đôi mắt Cố Ngôn Sanh nhất thời đỏ lên, anh nhìn Ôn Niệm Nam đầy kích động.

Thật tuyệt, Ôn Niệm Nam không có mất trí nhớ, còn nhớ rõ mình.

Tay Ôn Niệm Nam đang run rẩy, nếu không lên tiếng ngăn cản Cố Ngôn Sanh, liệu anh ta có thực sự tiêm ...

Ôn Niệm Nam lo lắng nhìn chằm chằm thuốc trong tay, nói: "Tôi không tiêm thuốc, Cố Ngôn Sanh, đặt thuốc xuống đi."

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy lo lắng, gương mặt nhìn tái nhợt nói: "Niệm Niệm tôi tới cứu em, lần này tôi sẽ không để cho em bị thương!"

Thì ra cha Mộ đang dùng sức tiêm thuốc vào người Ôn Niệm Nam, đột nhiên cha Mộ nhận được tin tức, biết Mộ Bắc Dật đưa người tới nên liền dừng lại.

Cha Mộ cố ý vứt lọ thuốc xuống đất, muốn thử xem Cố Ngôn Sanh sẽ chọn thứ gì, khiến cho Mộ Bắc Dật bỏ cuộc và trở về Mộ gia.

Nhưng ông không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh thực sự sẽ hy sinh bản thân vì cái gọi là tình yêu.

Cố Ngôn Sanh nhắm chặt mắt và nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam bên vách đá cạnh biển, vì sợ rằng anh ta sẽ ngã xuống.

Ôn Niệm Nam lắc đầu nhẹ, nhìn Cố Ngôn Sanh, yếu ớt nói: "Tôi... Tôi không sao, lần này tôi không sợ, bởi vì tôi biết anh nhất định sẽ tới cứu tôi..."

Cố Ngôn Sanh cảm thấy đau đớn như bị dao cứa, nhìn Cha Mộ nghiến răng nói: "Thả em ấy ra! Tôi đồng ý mọi điều kiện của ông."

Cha Mộ đứng im không nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Mộ Bắc Dật bước lên trước nhìn cha Mộ, lạnh lùng nói: "Đừng thử nữa, cha còn không hiểu sao?"

"Là con không hiểu, ta sẽ chứng minh cho con."

Cha Mộ chỉ về phía Ôn Niệm Nam và nhìn Cố Ngôn Sanh và Đường Sóc, lạnh lùng nói: "Có hai loại thuốc ở đây. Vì hai người đều nói rằng yêu anh ta, nên tiêm cho cả hai đi! Để tôi xem ai yêu anh ta hơn."

Cha Mộ bước tới gần Đường Sóc, lạnh lùng nói: "Cậu? Cậu sẽ lựa chọn hy sinh bản thân vì Ôn Niệm Nam sao? Cậu sẽ lựa chọn giống như Cố Ngôn Sanh?"

Vẻ mặt của Ôn Niệm Nam thay đổi khi anh nghe thấy điều đó, anh nói, "Đường Sóc, đừng làm thế! Đừng ..."

Ánh mắt Đường Sóc hơi hơi lóe lên, nhàn nhạt nhìn Ôn Niệm Nam nói: "Tôi sẽ..."

Đường Sóc đưa tay định lấy cây kim nhưng bị cha Mộ bất ngờ đá văng ra.

Cha Mộ nhìn Mộ Bắc Dật gầm lên: "Con thấy không? Trong mắt hắn chỉ có Ôn Niệm Nam, hắn sẽ không bao giờ yêu con!"

Hai tay Mộ Bắc Dật run rẩy cúi đầu, thật lâu không lên tiếng.

"Đồ bỏ đi!"

Cha Mộ đột nhiên cầm lấy kim tiêm, đi đến bên người Ôn Niệm Nam, dùng tay khống chế Ôn Niệm Nam, kéo hắn đến mép vách núi.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy cha Mộ cầm kim tiêm đến gần Ôn Niệm Nam, trong lòng đột nhiên run lên, hốt hoảng nói: "Ông ... ông định làm gì? Thả em ấy ra!"

Ôn Niệm Nam bị khống chế thật chặt không thể nhúc nhích, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, sau lưng là một vách núi biển.

Cha Mộ chậm rãi đặt cây kim vào cổ Ôn Niệm Nam và nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, ánh mắt đầy điên cuồng.

"Cha ngươi cùng Tần Vân Sanh trước kia cũng giống cậu, miệng nói yêu cuối cùng lại gả cho người khác! Vì cậu yêu hắn, thì hãy tiêm thuốc vào người cho ta xem! Tiêm đi! Không phải cậu yêu hắn sao? Chỉ cần cậu tiêm nó!"

Sắc mặt Ôn Niệm Nam phút chốc tái đi, anh run rẩy: "Đừng ... đừng Cố Ngôn Sanh! Tôi không được phép anh làm chuyện này ..."

Cha Mộ mất kiên nhẫn liền cảnh cáo: "Ta khuyên cậu nên thành thật, nếu không sẽ cây kim này sẽ đâm vào cổ hắn."

"Đừng chạm vào em ấy!"

Cố Ngôn Sanh cầm ống tiêm lên, nhìn lọ thuốc màu xanh lam bên trong, lạnh lùng nói: "Không phải là ... chỉ cần tôi tiêm thuốc, ông sẽ thả em ấy đi?"



Cha Mộ giật mình, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nếu cậu dám giở trò quỷ, ta liền đẩy hắn xuống."

“Đừng Cố Ngôn Sanh … làm ơn đừng… Cố Ngôn Sanh!” Ôn Niệm Nam cố gắng giãy giụa bất chấp cây kim trên cổ mình, nhưng không thể dứt ra được.

Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên nhìn Ôn Niệm Nam đang cầu xin mình, nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng sợ..."

Ông tiêm màu xanh lam bị truyền vào cánh tay của Cố Ngôn Sanh...

Ôn Niệm Nam tuyệt vọng nhìn Cố Ngôn Sanh tiêm thuốc vào người mình cho đến khi lọ thuốc màu xanh lam đã cạn sạch, Ôn Niệm Nam cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng ...

Cố Lâm và Chu Nguyên Phong sững sờ, Mộ Bắc Dật cũng sững sờ.

Cố Ngôn Sanh lùi lại một bước, Cố Lâm bước tới để đỡ anh ta, nhưng bị anh ta đẩy ra.

Cố Ngôn Sanh ném ống tiêm rỗng qua, gằn từng chữ: "Tôi ... tôi tiêm xong, để em ấy đi."

Cha Mộ nhìn chằm chằm cây kim trên mặt đất nhưng không nói, Mộ Bắc Dật nhận ra điều gì đó, vẻ mặt thay đổi: "Cha!"

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cha Mộ, đột nhiên ông ta giơ tay đâm kim vào cánh tay Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức, và hét lên trong tuyệt vọng: “Không được…Niệm Niệm!"

Đột nhiên, Đường Sóc lao tới, giật lấy thuốc trên tay cha Mộ, cha Mộ lạnh lùng nói: "Đưa thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ đẩy anh ta xuống!"

Đường Sóc cầm thuốc lui về phía sau vài bước, cười khổ nói: "Mất trí nhớ rồi ngu ngốc? ... Để tôi chịu ... Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy lần cuối cùng. Nếu cần một người ngu ngốc, tôi thà rằng người đó là tôi, tôi mới là người … "

“Đừng, Đường Sóc!” Mộ Bắc Dật đẩy vệ sĩ ra, vội vàng chạy tới.

Cố Ngôn Sanh nhân cơ hội lao ra cứu Ôn Niệm Nam nhưng bị vệ sĩ của Mộ gia cản lại.

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh đầy sát khí, đấm người một cái bay đi, Cố Lâm và Chu Nguyên Phong bước tới để tham gia cuộc chiến.

Mộ Bắc Dật giật lấy lọ thuốc trong tay Đường Sóc, ngây người nhìn lọ thuốc trên tay chỉ còn lại một nửa, nói: "Tại sao anh lại muốn làm chuyện này..."

"Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"

Mộ Bắc Dật tiêm nửa lọ thuốc còn lại vào cánh tay anh, thả kim xuống ôm Đường Sóc, nghẹn ngào nói: "Anh sẽ ngốc với em ... Anh sẽ ở bên em..."

“Bắc Dật!” Cha Mộ đột nhiên kêu lên, Cố Ngôn Sanh nhìn sang.

Khi cha Mộ nhìn thấy Mộ Bắc Dật ngã xuống sau khi tiêm thuốc, ông đã đẩy Ôn Niệm Nam ra một cách đột ngột.

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đang ngã về phía sau, và hét lên, "Đừng, Niệm Niệm!"

Không gian xung quanh dường như đã chậm lại, Ôn Niệm Nam nhìn anh ngã xuống vách đá phía sau, anh nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang mất kiểm soát chạy về phía mình.

Tôi ... tôi sẽ chết ... Tôi sẽ không bao giờ gặp lại Cố Ngôn Sanh nữa ...

Ôn Niệm Nam từ từ nhắm mắt tuyệt vọng. (cảnh huyền thoại được chuyển thể thành phim)

Tay Ôn Niệm Nam đột nhiên bị nắm lại, giọng nói của Cố Ngôn Sanh từ trên đầu anh vang lên: "Niệm Niệm! Niệm Niệm, giữ chặt anh!" (cảnh này kinh điển thật)

Ôn Niệm Nam mở mắt ra, nhìn người nắm tay mình, hai mắt lập tức đỏ lên: "Ngôn Sanh..." (một bầu trời cảm xúc…khán giả hét lên sau một màn thót tim)

"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ cứu em lên." ( câu nói công thức thật..hjhj)

Cố Ngôn Sanh đã rất cố gắng để kéo Niệm Niệm lên, nhưng vì tác dụng của thuốc, anh quá chóng mặt nên không thể lấy đủ sức, chính anh cũng bị kéo xuống.

Nhìn thấy Cố Ngôn Sanh trượt xuống, trong mắt Ôn Niệm Nam hiện lên vẻ sợ hãi, anh lắc đầu nghẹn ngào nức nở: "Ngôn Sanh buông ra ... anh sẽ rơi xuống..."

"Anh ... không buông tay, cả đời này anh sẽ không buông tay!" (ôi! Trái tim bé bỏng của tôi, tha cho tôi đi mà, tôi già lắm rồi)

Cố Ngôn Sanh chống lại cơn choáng váng của mình và giữ chặt Ôn Niệm Nam, nghiến răng và dùng hết sức lực để giải cứu anh ta.

Trán Cố Ngôn Sanh lấm tấm mồ hôi lạnh, ôm chặt Ôn Niêm Nam vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ nghĩ lại mà sợ, cả người run lên: "Không sao ... qua rồi, qua rồi......" . "



Ôn Niệm Nam ôm chặt Cố Ngôn Sanh, nước mắt rơi đầy trên quần áo.

"Anh đưa em về, được không?"

Ôn Niệm Nam nhìn ánh mắt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng mờ mịt, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chua xót nói: "Được rồi ... chúng ta về nhà đi…"

"Niệm Niệm, anh xin lỗi, anh không nên bỏ qua cảm xúc của em. Anh muốn ở bên em thật lâu sau khi hoàn thành công việc của mình ... Lúc trước anh đến nước Z để chuẩn bị nhẫn cho em. . Anh muốn nói với em rằng anh yêu em ... "

Ôn Niệm Nam sững sờ: "Chiếc nhẫn ... anh đến nước Z để đặt nhẫn?"

Cố Ngôn Sanh hôn nhẹ lên mắt Ôn Niệm Nam và cầm tay anh: "Anh đã tìm đến Mễ San để thiết kế chiếc nhẫn cho chúng ta. Anh muốn em có được mọi thứ tốt nhất. Anh muốn em làm vợ anh một lần nữa."

Hóa ra anh nghĩ quá nhiều, hóa ra Cố Ngôn Sanh chưa bao giờ bỏ rơi mình.

Ngay khi Ôn Niệm Nam đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy mắt Cố Ngôn Sanh trợn tròn , đột nhiên kéo hắn vào lòng, hoán đổi vị trí, chặn hắn lại, lấy tay che mắt Ôn Niệm Nam.

Bùm!

Một tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía mép vách núi.

Ôn Niệm Nam sững người ngay lập tức khi nghe thấy tiếng súng, và đưa tay lên kéo tay Cố Ngôn Sanh.

"Đừng nhìn..."

Ôn Niệm Nam run rẩy rút tay che mắt ra, nhìn thấy ngực Cố Ngôn Sanh bê bết máu.

Ôn Niệm Nam không tin nhìn người đang chảy máu, quỳ trên mặt đất cố gắng băng bó vết thương, cả người run lên: “Tại sao lại làm vậy… Cố Ngôn Sanh … không được Cố Ngôn Sanh, đừng bỏ tôi! Tôi không cho phép anh chết! "

Cố Ngôn Sanh thực sự đã chặn súng cho anh ...(xin phép thay đại từ nhân xưng tôi-anh, tôi-em cho nam9 và nữ 9)

Máu không ngừng chảy ra, sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng lúc càng tái nhợt, anh nhìn thân thể đang run rẩy của Ôn Niệm Nam, anh cười yếu ớt rồi nói: "Anh ... cuối cùng cũng bảo vệ em được một lần, rốt cuộc lần này anh đã cứu em lên ... "

Trên mặt Ôn Niệm Nam đầy nước mắt, cả người run lên: “Em không muốn anh cứu em! Em muốn anh sống! Xin anh đừng chết......Anh còn nợ em rất nhiều. Em còn chưa tha thứ cho anh...em sẽ không cho phép anh chết ... "(không có máy bay trực thăng đến cứu à, ngồi đấy khóc là chết thật đấy…)

Cố Ngôn Sanh chật vật đưa bàn tay đẫm máu lên lau đi nước mắt trên mặt Ôn Niệm Nam, yếu ớt nói: "Đừng khóc ... Nếu ... nếu anh còn sống, em có đồng ý làm vợ anh không?" (ơ, lại kiểu mô-típ huyền thoại, ép gả lúc hấp…haha)

"Em nguyện ý..."

Sau khi Cố Ngôn Sanh có được câu trả lời mình muốn, anh nở một nụ cười nhạt, bàn tay từ từ rơi xuống đất và nhắm mắt lại ...(sao cái chương này nó toàn những câu và cảnh kinh điển vậy???)

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh người đầy máu nằm bất động, ánh sáng trong mắt anh ta lập tức tắt ngấm.

" Ngôn Sanh... tỉnh lại đi! Anh nói muốn trao nhẫn cho em, anh nói muốn cầu hôn em, tỉnh lại đi..."

Bộ não của Ôn Niệm Nam ong ong như thể mọi thứ xung quanh anh đều im lặng.

Anh nhìn thấy Cố Lâm và Chu Nguyên Phong vội chạy đến giúp Cố Ngôn Sanh, Cố Lâm hoảng sợ nói gì đó với anh, nhưng Ôn Niệm Nam không nghe thấy gì.

Chỉ có một giọng nói trong não tôi ... Cố Ngôn Sanh đã chết ...

Tác giả có điều muốn nói.

Trailer: Cố cặn bã vị đạn bắn vào chỗ hiểm, tình trạng nguy kịch đưa đến bệnh viện cấp cứu, Niệm Niệm hối hận vì đã nghi ngờ Cố Cố, khúc mắc trong lòng nhiều năm đã được hóa giải. Lục Vân vội vàng trở về, không có cách nào ngăn được tác dụng của thuốc, Mộ Mộ tuyệt vọng trở về Mộ gia.

Nút thắt trái tim của Niệm Niệm cuối cùng đã được gỡ bỏ, và sự hiểu lầm cũng được giải quyết

Liệu vết thương nặng của Cố Cố có để lại di chứng không?

Tiểu Sóc và Mộ Mộ đều tiêm một nửa lọ thuốc. Hãy đoán xem điều gì sẽ xảy ra với họ?

Nhà họ Mộ hắc bạch đều ăn, nên cha Mộ lúc nào cũng có súng.

Bây giờ nếu bạn đánh giá Cố cặn bã, bạn sẽ đánh giá nó như thế nào?

Câu hỏi: Từ đầu Cố Ngôn Sanh đã cáu kỉnh và thích đánh người, đến giờ nhường mọi thứ cho Niệm Niệm, bạn đã tha thứ cho anh ấy từ khi nào?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: Cố Ngôn Sanh mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc.


Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên, anh sững sờ nhìn vết máu trên tay.

Bên ngoài bệnh viện, Ôn Niệm Nam đang run rẩy ngồi trên băng ghế, quần áo dính đầy máu của Cố Ngôn Sanh, nước mắt rơi trên sàn.

Liệu anh ấy có chết ...

Ôn Niệm Nam trước đây chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, khoảnh khắc Cố Ngôn Sanh ngã xuống, trái tim anh lập tức trống rỗng.

Quý Lâm lo lắng đi tới đi lui nhìn phòng cứu hộ, quay đầu lo lắng nhìn Ôn Niệm Nam đang tuyệt vọng.

Chu Nguyên Phong cúp điện thoại, đi tới ngồi ở bên cạnh Ôn Niệm Nam, thở dài nói: "Anh ta nhất định không sao. A Sanh bị thương nhiều lần như vậy có thể bình phục, lần này nhất định có thể cứu được hắn." "

Ôn Niệm Nam ánh mắt lộ ra vẻ đáng sợ, nghẹn ngào nói: "Lần tôi bị xe tông...... Anh ấy cũng đợi tôi ở ngoài phòng cấp cứu như bây giờ sao? Anh ấy có phải cũng sợ hãi như tôi ..."

Chu Nguyên Phong giật mình nói: "Đúng vậy, tôi chưa từng thấy anh ấy suy sụp như vậy. Tôi còn từng nghĩ tới. Nếu như bác sĩ đi ra thông báo anh không còn sống, A Sanh sẽ không sống nổi."

"Viên đạn kia đáng lẽ phải bắn trúng tôi ... đáng lẽ tôi phải nằm trong phòng cấp cứu, nhưng anh ấy đã đỡ nó cho tôi, tại sao Cố Ngôn Sanh lại ngu ngốc như vậy ..."

Bàn tay Ôn Niệm Nam trắng bệch, giọng nói run rẩy.

Khi Chu Nguyên Phong nhớ lại cảnh tượng bên vách núi trong long anh vẫn còn sợ hãi, nhưng anh biết rằng Cố Ngôn Sanh coi Ôn Niệm Nam quan trọng hơn mạng sống của mình.

"Nếu được yêu cầu lựa chọn lại, anh ấy vẫn sẽ chọn cản đường cho cậu. Trong mắt anh ấy, cậu là tất cả đối với anh ấy và quan trọng hơn cả mạng sống của anh ấy".

Trái tim Ôn Niệm Nam run lên, cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi biết ... Tôi biết anh ấy sẽ nguyện ý, tôi thật ngốc, tôi nghĩ anh ấy đi công tác về muộn vì tôi làm anh ấy chán ghét, tôi nghĩ .. . Tôi lại bị bỏ rơi, tôi nghĩ anh ấy đã trở lại làm Cố Ngôn Sanh ba năm trức. "

Nhưng cuối cùng, hai kẻ ngu ngốc đang thử thách nhau, họ yêu nhau, nhưng họ sợ mở miệng sẽ làm tổn thương nhau...

Cố Ngôn Sanh, người từng nóng tính và coi thường cảm xúc của người khác, nay đã trở thành một người hiền lành, cẩn trọng và cẩn trọng...

"Anh ấy đã làm cho tôi quá nhiều. Tôi biết anh ấy đang bịa chuyện. Anh ấy không còn nợ tôi bất cứ thứ gì nữa ... Anh ấy thực sự không còn nợ tôi bất cứ điều gì nữa. Tôi chỉ xin anh ấy được sống. Tôi chỉ muốn anh ấy được sống" ... "

Ôn Niệm Nam khóc không ra tiếng, hai tay che mắt, sau khi đến bệnh viện, cả người căng thẳng hoàn toàn suy sụp, tiếng khóc trầm mặc hồi lâu vang lên trên hành lang.

Chu Nguyên Phong đáy mắt tràn đầy không chịu nổi, nhìn Cố Lâm lắc đầu.

Cho đến hai giờ sáng, bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài, Ôn Niệm Nam vội vàng đứng dậy nhưng ngã xuống đất vì hai chân tê cứng.

Không quan tâm đến cánh tay đang chảy máu trên băng ghế, Ôn Niệm Nam hoảng sợ nắm lấy tay bác sĩ, run giọng nói: "Anh ấy ... anh ấy không sao chứ?"

"Viên đạn từ cơ thể bệnh nhân đã được gắp ra ngoài, anh ấy đã qua cơn nguy kịch".

Sau khi Ôn Niệm Nam nghe xong lời của bác sĩ, tảng đá lớn trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống, cười yếu ớt nói: "... anh ấy vẫn còn sống ... anh ấy còn sống..."

Ôn Niệm Nam thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Cố Ngôn Sanh an toàn, anh nới lỏng chiếc vòng cổ nốt nhạc và nói với Cố Lâm, Chu Nguyên Phong: " Cố Ngôn Sanh còn sống ..."

Đột nhiên mặt Ôn Niệm Nam tái mép, ngã ngửa ra sau và bất tỉnh ...

...

Ôn Niệm Nam tỉnh lại đã là một ngày sau, mở mắt ra liền nhìn thấy kim tiêm truyền dịch trên tay, Cố Lâm mệt mỏi ngủ gật trên sô pha ở bên cạnh.

Ôn Niệm Nam mơ hồ nhìn vết thương đang được băng bó trên cánh tay, chợt tỉnh táo lại, rút kim đi ra khỏi giường.

"Anh Niệm Nam, anh tỉnh rồi."

Cố Lâm nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đứng dậy đi tới, rót một ly nước đưa cho Ôn Niệm Nam.

"Hôm qua anh đột ngột ngất xỉu khiến tôi sợ chết khiếp. Bác sĩ nói rằng anh ngất xỉu vì cảm xúc thay đổi đột ngột."

Ôn Niệm Nam không nhận ly nước, vội vàng hỏi: "Anh ấy hiện tại thế nào? Anh ấy đâu?"

Cố Lâm đưa Ôn Niệm Nam đến khu ICU, anh ấy đứng ở cửa không đi vào, nói: "Anh ấy vẫn còn hôn mê. Anh Nguyên Phong đang tìm bác sĩ. Bác sĩ sẽ đến ngay."

Ôn Niệm Nam mở cửa bước vào, người trên giường bệnh hôn mê gương mặt tái nhợt, chỉ có thể dựa vào máy thở mà thở một cách yếu ớt, âm thanh nhỏ giọt của thiết bị trong phòng đặc biệt rõ rệt.



"Ngôn Sanh..."

Người này đã ... cứu anh hai lần trên mép núi, và không ngần ngại đỡ đạn cho anh khi súng nhắm vào anh.

Ôn Niệm Nam bước đến bên giường siết chặt tay Cố Ngôn Sanh, run rẩy nói: " Cố Ngôn Sanh... Em sẽ đợi anh, anh sẽ đợi em bình phục, được không? Anh phải mau khỏe lại. Không phải anh nói rằng mỗi ngàyđều muốn tặng hoa hướng dương cho tôi sao? Anh không thể nói dối tôi… "

Hóa ra những gì bác sĩ Lý nói là đúng, chỉ khi mất đi thứ mình yêu thương thì bạn mới tỉnh ngộ và hiểu được những nút thắt mà mình không thể buông bỏ.

Chu Nguyên Phong cùng bác sĩ đi vào, nhìn thấy Ôn Niệm Nam cũng giật mình, nói: "Niệm Nam, cậu thế nào rồi?"

Ôn Niệm Nam lắc đầu lo lắng nhìn bác sĩ nói: "Bác sĩ, anh ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi sao?"

"Viên đạn trên người bệnh nhân đã được gắp ra ngoài, nhưng vết thương rất gần tim, chỉ cần một chút nữa là trúng tim, tình hình hiện tại vẫn rất nguy hiểm. Còn phụ thuộc vào việc anh ta có thể sống sót trong 48 giờ tới hay không. "

Ôn Niệm Nam cúi đầu tuyệt vọng hai mắt đỏ bừng, run rẩy nói: "Cái gì..."

Ngay cả khi bác sĩ rời đi Ôn Niệm Nam cũng không có phản ứng nào, cầm tay của Cố Ngôn Sanh một cách run rẩy.

Chu Nguyên Phong nhìn Ôn Niệm Nam đang tuyệt vọng, thở dài: "Niệm Nam, cậu đi nghỉ ngơi đi. Thân thể của cậu vẫn không tốt, tôi ở đây trông hắn."

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn Cố Ngôn Sanh đang hôn mê bất tỉnh, nghẹn ngào nói: "Không, tôi muốn ở bên anh ấy, giống như... anh ấy cũng ở lại với tôi, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy."

Suốt hai ngày, Ôn Niệm Nam không ngủ nghỉ, luôn ở bên giường cùng Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam đọc nhật ký thời trung học của Cố Ngôn Sanh, chơi đi chơi lại giai điệu W.E yêu thích của Cố Ngôn Sanh, và bàn tay hai người nắm chặt vào nhau.

Hai giờ sáng, chuông báo thức của cụ đã vang lên, Ôn Niệm Nam nhìn bác sĩ và y tá đi vào, cắm nhiều kim và dụng cụ vào cơ thể của Cố Ngôn Sanh, tim anh run lên.

"Cố lên ... Cố Ngôn Sanh làm ơn..."

Hóa ra 48 giờ dài như vậy, từng phút từng giây khó khăn như vậy, hai mắt đỏ ngầu Ôn Niệm Nam, không ngừng nhìn chằm chằm vào thiết bị.

Nước mắt của Ôn Niệm Nam đã rơi ngay lập tức sau khi bác sĩ thông báo rằng Cố Ngôn Sanh đã qua cơn nguy kịch.

Cố Ngôn Sanh đã sống sót ...

...

Chu Nguyên Phong thở phào nhẹ nhõm cuối cùng Cố Ngôn Sanh đã qua cơn nguy kịch, Cố Lâm thông báo với anh rồi mới dám gọi điện cho Lục Vân.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Cố Ngôn Sanh, anh đi thang máy xuống tầng dưới và đi vào một phòng bệnh khác.

"A Hiên."

Chu Nguyên Phong bước tới cầm tay Đường Luân Hiên, Đường Luân Hiên không gạt ra.

"Đường Sóc thế nào?"

Đường Luân Hiên đỡ kính, mệt mỏi nói: "Em ấy còn chưa tỉnh. Bác sĩ nói em ấy chỉ bị ngoại thương, đáng lẽ không hôn mê lâu như vậy."

Đường Sóc trên giường bệnh dường như đang ngủ, sau khi kiểm tra bác sĩ cũng không thể tìm ra nguyên nhân khiến anh hôn mê.

Xe cấp cứu đã đưa Cố Ngôn Sanh đến bệnh viện, Đường Sóc không muốn lên xe cấp cứu nên chỉ ngồi một mình ngẩn ngơ bên mép núi và không có phản ứng gì.

Cho đến khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Mộ Bắc Dật và Đường Sóc.

Không ai biết Đường Sóc đã nói gì với Mộ Bắc Dật ở rìa vách núi, cho đến tối, Mộ Bắc Dật đưa Đường Sóc đến bệnh viện, và hắn biến mất ngay sau khi giao anh ta cho bệnh viện.

Đường Sóc nói rằng anh ấy rất buồn ngủ và muốn ngủ, đến bây giờ sau khi nhắm mắt vẫn chưa tỉnh lại.

Chu Nguyên Phong đau khổ xoa đầu Đường Luân Hiên, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy sẽ không sao đâu. A Sanh đã qua khỏi cơn nguy kịch sau khi bị bắn, và Đường Sóc cũng sẽ ổn thôi."

Đường Luân Hiên đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền nắm lấy tay Chu Nguyên Phong, lo lắng nói: "Có phải là do thuốc đó không? Đó là lý do tại sao hắn hôn mê lâu như vậy..."

"Thuốc?"

Trong đầu Chu Nguyên Phong có một tiếng nổ vang, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ khó tin.



Anh nhớ, Cố Ngôn Sanh... cũng đã tiêm loại thuốc đó ...

...

Lục Vân đã không đến thăm Cố Ngôn Sanh khi bà ấy trở lại, mà đến văn phòng sau khi hỏi bác sĩ về tình trạng của anh ấy, thẳng cho đến tối mới đến phòng bệnh.

Sau khi dặn dò Chu Nguyên Phong chăm sóc tốt cho Ôn Niệm Nam, anh trở lại công ty tạm thời giải quyết chuyện của tập đoàn.

Cố Ngôn Sanh đã hôn mê chín ngày. Ôn Niệm Nam chơi piano cho anh ấy nghe mỗi ngày và trò chuyện với anh ấy về bản nhạc mà anh ấy đã viết.

Nhưng khi Cố Ngôn Sanh hôn mê càng lâu, trái tim của Ôn Niệm Nam càng sụp đổ từng ngày.

Bác sĩ nói rằng anh ấy đang hồi phục vết thương rất tốt và lẽ ra anh ấy đã tỉnh dậy từ lâu, và không thể tìm ra nguyên nhân của tình trạng hôn mê.

Chu Nguyên Phong đứng ngoài cửa lo lắng nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên một tia chua xót.

Anh ta nên nói với Ôn Niệm Nam như thế nào rằng đó là do loại thuốc đó ...

Buổi tối Lục Vân đến, Chu Nguyên Phong cuối cùng quyết định nói cho Lục Vân biết.

"Caauh đang nói cái gì! Thuốc mất trí nhớ?" Lục Vân đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Chu Nguyên Phong.

Ôn Niệm Nam ở bên cạnh sững sờ, hắn nghĩ tới màu lam thuốc ...

Chu Nguyên Phong thở dài nói: “Đúng vậy, tình huống lúc đó rất hỗn loạn, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chúng ta đã quên mất… Quên mất việc A Sanh bị tiêm thuốc nên mới hôn mê lâu như vậy. "

Đáy mắt Ôn Niệm Nam hiện lên vẻ lo lắng, hắn nói: "Nhà họ Mộ nhất định phải có thuốc giải. Cậu có thể đi ... đến nhà họ Mộ lấy thuốc giải..."

Lục Vân liếc nhìn Cố Ngôn Sanh, mệt mỏi nói: "Vô dụng. Ta đã từng nghe nói đến loại thuốc này, sau khi tỉnh lại sẽ khiến người ta hôn mê, mất trí nhớ. Không có thuốc giải. Thuốc của Mộ chưa từng có thuốc giải độc. "

“Nhưng Mộ Bắc Dật cũng đã bị tiêm thuốc, và cha anh ta không thể không làm thuốc giải độc!” Ôn Niệm Nam siết chặt tay Cố Ngôn Sanh, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ.

Cố Ngôn Sanh sẽ mất hết ký ức ... sẽ không nhớ đến anh ta ...

"Ngày mai tôi sẽ đến Quốc gia Z để hẹn với gia chủ nhà họ Mộ. Nếu con trai ông ta cũng đã bị tiêm thuốc, chắc hẳn bây giờ ông ta đang lo lắng chuẩn bị thuốc giải."

...

Bên ngoài trời đã rạng sáng, Ôn Niệm Nam đang nằm ở bên giường bệnh từ từ mở mắt tỉnh dậy.

Nhìn Cố Ngôn Sanh vẫn đang hôn mê, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã, đột nhiên anh cảm nhận được bàn tay mình đang bị nắm.

"Tay anh ấy đang cử động..."

Ôn Niệm Nam ngơ ngác quay đầu nhìn người trên giường bệnh, hàng mi cong khẽ run rẩy mở mắt ra.

Ánh mắt Ôn Niệm Nam nhất thời đỏ lên, hắn cười nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, anh đã tỉnh lại, em..."

Sau khi nói xong, Ôn Niệm Nam sững người, Cố Ngôn Sanh nhìn anh ta bằng ánh mắt xa lạ và nghi ngờ.

Thuốc đó đã thực sự phát huy tác dụng ...

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Thuốc đã có tác dụng. Cố Cố tỉnh dậy và mất trí nhớ, mất trí nhớ và trở thành một đứa trẻ. Về Cố gia chỉ quấn lấy Niệm Niệm, Lâm Lâm đến Mộ gia để lấy thuốc giải, Đường Sóc cùng mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra Niệm Niệm.

Chứng mất trí nhớ này không giống chứng mất trí nhớ khác, nó là răc đường ~ Cố Cố mất trí nhớ và trở thành một thanh niên ngớ ngẩn. Rất thích rắc đường.

Cậu bạn nhỏ cộc lốc Cố Cố, sẽ làm rất nhiều điều mà trước đây cậu ấy sẽ không làm

Lâm Lâm tin tưởng thuốc giải sẽ phát huy tác dụng, Lâm Lâm cũng sẽ chứng tỏ bản thân qua lần này, để mẹ anh không còn cảnh giác với anh nữa

Cả Đường Sóc và Mộ Bắc Dật đều bị ảnh hưởng, và cha Mộ đang lo lắng để làm thuốc giải độc

Đường Sóc tiêm nửa lọ thuốc và mất đi một phần trí nhớ, không nhớ ra Niệm Niệm, đổi lại thành thiếu gia nhà họ Đường với ánh mắt sáng ngời.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: Đột nhập phòng tắm! Anh có thể chạm vào eo của em không?


Ôn Niệm Nam nhìn thấy ánh mắt xa lạ, trong lòng đau như bị dao cứa, từ từ buông tay Cố Ngôn Sanh.

Đột nhiên bị nắm tay, Ôn Niệm Nam giật mình, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh, mới phát hiện người kia cũng đang tò mò nhìn mình.

"Em rất giống người mà anh vừa nằm mơ."

Ôn Niệm Nam ngây người: "Anh... Anh biết tên anh không?"

"Sao anh không biết? Anh không phải đồ ngốc." Cố Ngôn Sanhchớp chớp mắt, tò mò hỏi.

Ôn Niệm Nam bước tới, ngập ngừng hỏi: "Anh có thể cho tôi biết tên của anh được không?"

"Tên tôi là ..." Cố Ngôn Sanh dừng lại, anh không thể gọi tên mình và não anh trở nên trống rỗng.

Một tia thất vọng hiện lên trong mắt Ôn Niệm Nam, quả nhiên không thể nhớ ra.

Sau khi ngập ngừng hỏi rất nhiều câu hỏi, anh không thể nhớ hết chúng, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Cố Ngôn Sanhkhông mất hết ký ức mà chỉ nghĩ rằng bây giờ anh đã mười sáu tuổi.

Nhưng Cố Ngôn Sanh, mười sáu tuổi, kiêu ngạo và cô độc, không dễ gần, không phải là người hay cười và nói nhiều.

Ôn Niệm Nam đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanhkéo quần áo không cho anh ta rời đi.

"Đi đâu vậy? Không được phép đi, còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai."

Cố Ngôn Sanh túm lấy góc áo của Ôn Niệm Nam không chịu buông ra, vì sợ anh ta sẽ bỏ chạy.

"Em ... em là người yêu của anh."

Mấy ngày sau đó, Ôn Niệm Nam cho Cố Ngôn Sanhxem rất nhiều bức ảnh để anh ta nhớ lại, nhưng Cố Ngôn Sanhhoàn toàn không nhớ ra.

Lục Vân biết được Cố Ngôn Sanhđã tỉnh lại, vội vàng trở về, đồng thời mang theo tin tức về thuốc.

"Nó hiện tại thế nào?"

Chu Nguyên Phong cau mày nói: "Hoàn toàn không nhớ gì cả. Giống như một người hoàn toàn thay đổi. Thuốc giải đã lấy được rồi sao?"

“Mộ Bắc Dật cũng không nhớ gì chuyện này. Mộ gia không có thuốc giải, cũng đang tìm người chữa trị.” Lục Vân thở dài nhìn người trong phòng đang xem video.

Cố Lâm đột nhiên nói, "Tôi có thể làm, chỉ cần họ cung cấp vật liệu và thiết bị, tôi có thể làm."

Lục Vân hai mắt sáng lên nói: "Được, chúng ta phải nghiên cứu càng sớm càng tốt."

Cố Ngôn Sanh xuất viện, mấy ngày nay anh dạy cậu biết sơ qua những người xung quanh, cậu nhớ rất nhanh.

Mặc dù Cố Ngôn Sanh bị mất trí nhớ nhưng anh ấy thích nghi nhanh chóng với mọi thứ xung quanh và xử lý công việc trong công ty một cách khéo léo.

Cố gia.

“Niệm Niệm, tôi có thể vào được không, Niệm Niệm?” Giọng của Cố Ngôn Sanh vang lên từ bên ngoài phòng piano, Ôn Niệm Nam lắc đầu bất lực.

“Vào đi."

Cố Ngôn Sanhmở cửa trong bộ vest chỉnh tề chạy vào. Thấy Ôn Niệm Nam phớt lờ anh khi đang luyện tập, anh nằm trên cây đàn piano và lẩm bẩm, "Niệm Nam thân yêu, bạn chỉ cần đi cùng tôi."

Ôn Niệm Nam bóp mặt hắn cười nói: "Không phải anh đã hứa với tôi sẽ nghe lời sao? Ngoan ngoãn đến công ty không được giở trò. Tôi còn phải luyện đàn."

"Công ty quá nhàm chán. Bọn họ đều rất nghiêm túc. Tôi muốn em đi cùng. Em trai tốt của tôi. Tôi thực sự sẽ chán muốn chết."

Ôn Niệm Nam thở dài, chạm vào phím đàn, nói: "Tôi vẫn còn nhiều bài hát gần đây..."

"Em có thể đi cùng anh một lần, được không, hay là anh mua đàn đặt ở văn phòng?"

Cố Ngôn Sanhvòng tay ôm Ôn Niệm Nam không cho anh đến gần cây đàn, còn cố ý dụi mặt vào cổ anh.

Ôn Niệm Nam rùng mình đẩy anh ra, nói: "Anh ... đừng ... thôi, tôi hứa với anh, tôi sẽ thay quần áo."

Một tia gian xảo lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Chắc chắn, cổ là điểm yếu của anh ấy, mỗi khi anh chạm vào nó là anh ấy liền đồng ý.

Tòa nhà Cố thị.

"Chủ tịch Cố"

"Cố tổng, tốt lành."

Cố Ngôn Sanh nắm tay Ôn Niệm Nam đi đến văn phòng, những nhân viên đi ngang qua đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Đó là ... W.E? Không, là Ôn Niệm Nam?"



"Cố tổng dám đưa WE đến công ty. Đây là trực tiếp thừa nhận tái hợp sao?"

"Chúa ơi, thực sự đã quay lại với nhau rồi sao? Chúng ta lại có phu nhân tổng tài."

Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng, mất tự nhiên cúi đầu bước nhanh hơn.

Ôn Niệm Nam thở phào nhẹ nhõm khi vừa đến văn phòng, Cố Ngôn Sanhnghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Ngôn Sanhnắm tay Ôn Niệm Nam đi tới bàn làm việc, không vui nói: "Chúng ta là người yêu của nhau, tại sao lại bất ngờ như vậy?"

"Bởi vì ... họ không biết rằng chúng ta là người yêu của nhau. Chúng ta trước đây đã có rất nhiều chuyện."

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, anh đột nhiên đứng lên, cau mày, "Anh không muốn nghe em nói về quá khứ. Anh không thích ánh mắt em khi anh nhắc đến Cố Ngôn Sanh của trước đây."

Mấy ngày nay, mỗi lần Ôn Niệm Nam nhắc tới kỷ niệm cùngCố Ngôn Sanh, anh đều rất kháng cự, bởi vì anh không có trí nhớ gì cả, cứ như đang nghe Ôn Niệm Nam nói chuyện về một người đàn ông xa lạ khác.

Ôn Niệm Nam bất lực cười cười, lắc đầu nói: "Tôi chỉ muốn anh nhớ tới, nếu không muốn nghe, tôi liền không nói chuyện."

Cố Ngôn Sanh lấy hồ sơ từ Tiểu Lý và xem nó, nhưng không mất nhiều thời gian để anh ta lại bắt đầu choáng.

Ôn Niệm Nam lo lắng nói: "Làm sao vậy? Lại đau đầu?"

Thuốc vẫn ảnh hưởng đến Cố Ngôn Sanh, không chỉ khiến anh dễ chóng mặt, buồn ngủ mà còn khiến khả năng phản ứng của anh bị chậm lại.

"Mắt tôi hơi đau, Niệm Nam em xoa cho anh."

Ôn Niệm Nam đi tới giúp hắn xoa mắt.

"Lưng tôi hơi ngứa, em gãi cho tôi đi."

"Được."

"Cái bàn này cao quá không thoải mái, tôi..."

Ôn Niệm Nam vỗ trán nói: "Cố Ngôn Sanh, anh muốn làm gì?"

"Tôi ... Tôi muốn em nói chuyện cùng tôi."

"Anh muốn nghe cái gì?"

Cố Ngôn Sanh ngồi bên cạnh Ôn Niệm Nam dựa vào anh, mơ hồ nói: "Em có thể kể cho anh nghe về thời thơ ấu của em được không?"

Ôn Niệm Nam gật đầu và nói về việc luyện tập piano khi anh còn nhỏ.

Đột nhiên vai anh ấy chùng xuống, và khi anh ấy quay đầu lại, tôi thấy Cố Ngôn Sanh đã ngủ gục trên vai anh ấy.

Tác dụng phụ của thuốc quá lớn vẫn ảnh hưởng đến Cố Ngôn Sanh, không chỉ khiến anh thường xuyên cảm thấy chóng mặt, buồn ngủ mà còn khiến khả năng phản ứng của anh bị chậm lại.

Sau đó, Ôn Niệm Nam không bao giờ dám để anh một mình xuống lầu, luôn ở bên cạnh không cho anh ngủ thiếp đi.

Nhưng dần dần sau một thời gian dài, Cố Ngôn Sanh ngày càng thân thiết với anh hơn, nếu không thấy anh thì anh sẽ tìm khắp nơi.

Mặt trời sắp lặn, Cố Ngôn Sanh từ từ mở mắt nhìn xung quanh.

“Tỉnh rồi?” Ôn Niệm Nam xoa xoa bả vai đau nói.

"Tôi hơi đói."

"Đi thôi, về nhà thôi."

Ôn Niệm Nam uống hết súp trong bát và nhìn sang Cố Ngôn Sanh đang ở một bên.

Dì Lan nhìn người đang nhặt rau trong đĩa với một nụ cười trong mắt.

"Đừng kén ăn."

Ôn Niệm Nam đặt rau xanh lên đĩa, nói: "Ăn xong có thể uống một chai sữa chua."

Cố Ngôn Sanh nghe nói có thể uống sữa chua, liền cau mày ăn rau xanh: "Tôi không thích rau xanh."

Chắc chắn, anh ấy đã trở nên giống như một đứa trẻ, kén ăn và thích ăn vặt.

Sau bữa tối, Cố Ngôn Sanh lấy một cốc sữa chua ngồi trên ghế sô pha uống, tình cờ là một bộ phim thần tượng trên TV, nam chính nói với nữ chính rằng anh yêu em, mở quần áo của nữ chính và hôn nhau. Hai người hôn nhau trong phòng tắm, và sau đó cảnh tiếp theo là cảnh nữ chính nằm trên giường trong vòng tay của nữ chính.

Cố Ngôn Sanh ngây người xem TV, cũng không uống sữa chua trên tay nữa.

"Yêu một người là phải làm điều này với họ sao?"



Tôi rất yêu Niệm Niệm, tôi cũng có thể sao?

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên vẻ nghi hoặc, anh quay đầu nhìn lên lầu, đặt sữa chua xuống rồi trở về phòng.

Ôn Niệm Nam trong phòng đang mở video với Cố Lâm, hỏi về tiến trình điều chế thuốc giải.

"Anh trai tôi thế nào rồi? Tình hình xấu đi rồi sao?"

Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, chua xót nói: "Gần đây hắn càng ngày càng thích ngủ. Thường xuyên chóng mặt, trí nhớ càng ngày càng kém."

Cố Lâm nghe vậy cũng thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Chắc chắn rồi, anh ấy dần dần trở nên đần độn và ngu ngốc. Thuốc này tác dụng rất lớn. Mộ Bắc Dật mới tiêm có một nửa cũng mất trí nhớ."

Cha Mộ gần đây đang nghiên cứu một loại thuốc giải độc với Cố Lâm, nhưng điều này sẽ mất thời gian, nhưng các triệu chứng của Cố Ngôn Sanh ngày càng trầm trọng hơn.

Cửa được mở ra, Cố Ngôn Sanh bước vào, Ôn Niệm Nam nói chuyện qua video.

Hai mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên, cau mày, "Tại sao buổi tối hắn lại gọi video cho anh?"

Cố Ngôn Sanh không thích người trông rất giống mình này, mỗi lần tiếp xúc với Niệm Niệm, anh ta đều nói về thuốc giải độc.

Ôn Niệm Nam tắt máy tính đặt sang một bên, nhẹ giọng nói: "Anh ấy đang nói với tôi về thuốc giải."

Cố Ngôn Sanh nói một cách buồn bực: "Tôi không thích anh ta."

"Được, sau này không liên lạc với hắn, tôi đi tắm rửa trước."

Trong phòng tắm có một tia nước bắn tung tóe, Cố Ngôn Sanh ở trong phòng nhìn chằm chằm phương hướng phòng tắm.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm và nhìn thấy quần áo của Ôn Niệm Nam đã được cởi ra trên bàn.

Chàng trai trên TV cởi quần áo của cô gái trong phòng tắm, hôn cô ấy trong phòng tắm, sau đó ... tay anh ta thò vào quần áo của cô gái và nhẹ nhàng vuốt ve.

Cố Ngôn Sanh khẽ nhìn bóng dáng mờ ảo sau lớp cửa kính mờ, đầu óc không ngừng quay lại những cảnh vừa thấy, nhưng khuôn mặt của cô gái đã bị thay thế bởi Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh ngơ ngác bước ra cửa, siết chặt hai tay rồi bất ngờ mở cánh cửa kính mờ.

Dòng nước ấm áp rơi trên làn da trắng mịn của Ôn Niệm Nam, làm cho làn da trở nên hồng nhạt, dòng nước chảy xuống đôi chân thon dài của anh.

Ôn Niệm Nam mở mắt ra và nhìn vào cánh cửa khi nghe thấy tiếng động, và sững người ngay lập tức khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ở cửa.

"Cố ... Cố Ngôn Sanh, sao anh lại ở đây?"

Cố Ngôn Sanh ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào vòng eo nhỏ của Ôn Niệm Nam, yết hầu không khỏi lên xuống.

"Đi ra ngoài!"

Ôn Niệm Nam vội vàng đem khăn tắm đặt ở bên cạnh nhưng tay bị hắn nắm, anh kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Sanh, nói: "Anh làm sao vậy..."

"Niệm Niệm, em thơm quá..."

Cố Ngôn Sanh từng bước từng bước tiến lại gần, ngập ngừng đưa tay đặt lên cổ Ôn Noãn Nam, thở gấp: "Tôi ... tôi có thể đưa tay chạm vào người em được không?"

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, anh kinh ngạc: "Anh đang nói cái gì vậy? Buông tôi ra."

"Trên TV nói người yêu có thể làm chuyện này, em không phải nói chúng ta là người yêu sao? Em đang nói dối anh, em không yêu anh sao?"

Ôn Niệm Nam bị logic của hắn làm loạn, ánh mắt né tránh nói: "Không ... Tôi yêu anh, tôi không có nói dối anh."

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh chìm xuống, giọng nói hơi khàn khàn: “Vậy mà em còn muốn từ chối tôi?” (Ngốc mà như thế này? Ngốc mà như thế sao?)

Tác giả có điều muốn nói.

Trailer: Cố Cố trong phòng tắm động tình hôn say đắm, lợi dụng tắm rửa chiếm tiện nghi, Niệm Niệm không cự tuyệt được, dì Lan làm bánh kem sinh nhật, gặp lại Đường Sóc.

Phim thần tượng của Marie Sue hại người, hahaha

Cố cộc lốc đã thực sự học cách trêu chọc vợ của mình. Có vẻ như thuốc thực sự làm cho chỉ số IQ của hắn thấp hơn.

Niệm Niệm: Ít xem phim thần tượng thiếu nữ hơn, cơ thể không thể chịu được

Cố Cố, 16 tuổi: Tôi chỉ là một đứa trẻ, tôi nên xem nhiều phim thần tượng hơn, tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều.

Tác giả: Bình tĩnh đi, e rằng sau khi khôi phục trí nhớ, hồi cấp hai sẽ thấy một đời vô liêm sỉ như vậy.

Gu Yansheng (che mặt): Tôi không có mặt mũi để gặp mọi người

Thuốc phát huy tác dụng từ từ, sau khi tỉnh dậy sẽ mất trí nhớ, sau đó từ từ càng ngày càng mê muội, trí nhớ ngày càng kém, cuối cùng càng ngày càng ngớ ngẩn.

Haha Rõ ràng, Cố Cố sau khi mất trí nhớ, giống như Đường Đường, đang ăn một loại giấm của chính mình
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: Giải quyết phản ứng.


Cố Ngôn Sanh đưa tay lên bóp tai Ôn Niệm Nam, rồi từ từ chạm vào cổ anh.

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi chớp tay giữ chặt khăn tắm trên người định trốn, nhưng lại bị hắn cầm tay.

"Em không được phép trốn, em đã nói rằng chúng ta là người yêu của nhau, anh có thể làm điều này."

Cố Ngôn Sanh nắm tay Ôn Niệm Nam áp vào mặt mình, và nói: "Em từng nói tôi nói cái gì cũng đồng ý ..."

Ôn Niệm Nam nắm tay, im lặng không nói, giữ chặt khăn tắm.

Anh cảm nhận rõ ràng bàn tay trên cổ mình từ từ trượt xuống chạm vào lưng anh, dừng một chút rồi lại rơi xuống thắt lưng.

Ôn Niệm Nam căng thẳng không dám nhúc nhích, đột nhiên bị Cố Ngôn Sanh ôm vào trong vòng tay.

Cơ thể Ôn Niệm Nam lập tức run lên, run giọng nói: "Anh ... anh làm cái gì vậy?"

Cố Ngôn Sanh sững sờ nhìn vòng eo trắng nõn và mềm mại của anh, dừng lại một lúc mới nói: "Anh ... anh có thể giúp em tắm được không?"

"Tôi ... tôi đã tắm xong."

Ôn Niệm Nam xoay người định chạy trốn, nhưng đột nhiên cửa phòng tắm bị Cố Ngôn Sanh đóng lại.

Ôn Noãn Nam bị động tác đột ngột của anh làm cho choáng váng, vội vàng nói: " Cố Ngôn Sanh, chờ đã...... Tôi, tôi tắm rửa xong rồi, tôi đã rửa sạch rồi, tôi muốn đi ra ngoài..."

Cố Ngôn Sanh nhìn lọ sữa tắm sau lưng Ôn Niệm Nam, giơ tay ấn ra sữa tắm màu trắng, đột nhiên bôi lên người Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn sữa tắm trên người mình, kinh ngạc nói: "Tôi tắm rửa sạch sẽ hết rồi, anh còn..."

"Em nhìn đi, còn chưa tắm sạch, tôi sẽ giúp em xả sạch bọt."

Cố Ngôn Sanh kéo Ôn Niệm Nam đứng dưới vòi hoa sen và bật vòi hoa sen, nước ấm lập tức dội vào hai người họ, áo sơ mi của Cố Ngôn Sanh ướt sũng.

Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm quần áo ướt đẫm của Gu Yansheng, trầm giọng nói: "Quần áo của anh ướt hết rồi. Tôi đã tắm xong rồi. Anh cũng tắm đi..."

“Không được đi, bọt nước trên người còn chưa được lau sạch.” Cố Ngôn Sanh đột nhiên cởi cúc áo sơ mi của anh ra.

Nhìn cơ thể trần trụi của Cố Ngôn Sanh, đáy mắt Ôn Niệm Nam lộ ra vẻ hoảng sợ, giả bộ bình tĩnh nói: "Được ... Vậy thì ... Vậy tôi sẽ xối nước rửa sạch bọt."

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng vuốt ve sữa tắm trên người Ôn Niệm Nam, nước cuốn trôi đi lớp sữa tắm màu trắng.

Khi Cố Ngôn Sanh nhìn dòng nước và bọt trắng trượt xuống eo của Ôn Niệm Nam, hơi thở của anh ta đột nhiên nghẹn lại, ánh mắt anh ta cũng thay đổi.

Bàn tay từ từ chạm vào vòng eo mềm mại nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết, bàn tay cứng rắn kia bỗng nhiên dừng lại, thân thể Ôn Niệm Nam đột nhiên run lên.

Không khí ái muội trong phòng tắm tiếp tục dâng lên, Cố Ngôn Sanh nhìn đầu tóc Ôn Niệm Nam ướt sũng, càng thêm đáng thương, đôi mắt hơi đỏ bừng, Cố Ngôn Sanh chỉ cảm thấy đầu mình oanh một tiếng.

Hơi thở ấm áp mà Ôn Niệm Nam thở ra tràn vào lồng ngực, ngứa ngáy, như cào xé trái tim anh.

Đối với Cố Ngôn Sanh, người mất trí nhớ không biết làm sao chịu nổi, Ôn Niệm Nam không biết mình quyến rũ đến mức nào, khiến anh ta muốn bắt nạt.

"Niệm Niệm ... anh muốn hôn em."

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, ánh mắt né tránh nói: "Chờ đã."

Mặc cho Ôn Niệm Nam phản kháng, Cố Ngôn Sanh đột nhiên chồm tới cúi đầu hôn xuống, nước phun ra từ vòi hoa sen chảy vào đôi môi vướng víu của hai người, rồi từ khóe miệng chảy xuống.

"A…"

Cố Ngôn Sanh cảm thấy ngứa ran khi chạm vào cơ thể mình, khiến anh cảm thấy như bị điện giật, cảm giác có dòng điện lan truyền khắp cơ thể ngay lập tức.

Cố Ngôn Sanh buông đôi môi mềm mại của Ôn Niệm Nam, hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của anh, ghé vào lỗ tai anh hôn nhẹ, phả ra một luồng hơi nóng.

"Hừ ..." Ôn Niệm Nam run rẩy đưa tay lên che lỗ tai, khẽ kêu một tiếng.



Đột nhiên, Cố Ngôn Sanh dừng lại buông Ôn Niệm Nam ra, Ôn Niệm Nam thở hổn hển nhẹ lùi lại một bước, sau khi thoát ra liền nhanh chóng đem áo choàng tắm bên người mặc vào.

Ôn Niệm Nam đỏ mặt nhìn Cố Ngôn Sanh, nhưng phát hiện vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh có chút mất tự nhiên khi thân thể anh ta bị cứng đờ tại chỗ.

“Anh… đầu lại đau à?” Ôn Niệm Nam nghĩ là do thuốc, lo lắng bước nhanh về phía trước.

Chỉ thấy Cố Ngôn Sanh đột nhiên quỳ xuống che giấu cái gì đó, ánh mắt mờ mịt nói: "Tôi...... Hình như tôi có chút không thoải mái."

"Anh sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào ..." giọng điệu Ôn Niệm Nam hoảng hốt, nhìn chằm chằm nơi tay đang che đậy của Cố Ngôn Sanh, đỏ mặt né tránh tầm mắt của anh.

Cơ thể của Cố Ngôn Sanh đã phản ứng ...

Thấy Ôn Niệm Nam không để ý tới mình, Cố Ngôn Sanh đột ngột đứng lên, tiến lên ôm lấy anh, tức giận nói: "Tôi rất khó chịu, tại sao em không quan tâm đến tôi?"

Ôn Niệm Nam cảm giác được vật cứng giữa hai chân của Cố Ngôn Sanh xuyên qua quần áo, vội vàng né tránh: "Buông ... buông ra, Cố Ngôn Sanh... Đừng lại gần tôi."

Nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang chống cự lại chính mình, Cố Ngôn Sanh tức giận nói: "Tại sao tôi không thể đến gần em? Niệm Niệm, tôi cảm thấy rất khó chịu."

"Anh ... anh đáng bị khó chịu. Ai bảo anh đến xem tôi đi tắm!" Ôn Niệm Nam xoay người định rời đi, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanh giữ chặt.

Cố Ngôn Sanh siết chặt tay anh để ngăn anh rời đi, và nói giọng khàn khàn, " Niệm Niệm, em giúp tôi đi, tôi thật sự rất khó chịu.”

Mặt Ôn Niệm Nam đỏ bừng, anh rất kinh ngạc: "Tôi ... làm sao tôi giúp anh được ... anh tự giải quyết đi."

Cố Ngôn Sanh tự hỏi mình để giúp mình? Làm thế nào?

Ai biết, Cố Ngôn Sanh cúi đầu liếc nhìn, cau mày bực bội: "Làm sao giải quyết? Tôi sẽ không."

Ôn Niệm Nam cảm thấy mặt nóng lên, lại cùng Cố Ngôn Sanh thảo luận loại vấn đề này, bên kia muốn hắn dạy, thế nhưng kiến thức sinh lý đều quên mất.

Ôn Niệm Nam nhìn xuống chỗ phồng lên giữa hai chân Cố Ngôn Sanh, nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của anh ta, nói: "Nếu anh không nhịn được nữa, em ... sẽ không giúp anh."

Sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng trở nên xấu xí, anh nói nhỏ: "Vậy thì tôi đi tìm bác Từ giúp tôi, dì Lan chắc sẽ biết phải làm sao."

Cố Ngôn Sanh đang định đi đến cửa với phần thân trên trần trụi của mình, Ôn Niệm Nam nhanh chóng ngăn anh ta lại.

"Dừng lại!"

Cố Ngôn Sanh quay đầu lại, nhìn Ôn Niệm Nam đau lòng, Ôn Niệm Nam cúi đầu, đỏ cả tai nói: "Anh chờ đi, em đi ra ngoài một chút."

Nếu Cố Ngôn Sanh thực sự chạy đến chỗ dì Lan để hỏi loại câu hỏi này, không chừng bác Tự sẽ bị dọa sợ, và khi tỉnh dậy Cố Ngôn Sanh cũng sẽ xấu hổ khi nhìn thấy mọi người.

Ôn Niệm Nam ở trong phòng dùng điện thoại di động đi tới trước giường, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Cái này ... tôi dạy thế nào?" (vừa viết vừa cười như điên là sao ta…cười chảy nước mắt, OMG)

Sau khi do dự nhìn điện thoại, Ôn Niệm Nam bấm số của Chu Nguyên Phong.

Chu Nguyên Phong đang xem tài liệu ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Niệm Nam liền nhanh chóng kết nối: "Này, Niệm Nam bị sao vậy?"

Ôn Niệm Nam mở miệng nhưng không nói ra tiếng, không biết nên nói như thế nào với Chu Nguyên Phong.

Nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, Ôn Niệm Nam bất lực nói: "Nguyên Phong, anh ... anh có loại video đó không?"

Chu Nguyên Phong tự hỏi: "Video gì?"

"Nó ... nó là loại video mà con trai xem."

Chu Nguyên Phong nhất thời hiểu ra cái gì, cười nói đùa: "Cậu muốn thứ đó làm cái gì? Cố Ngôn Sanh còn không biết chuyện này? Chẳng lẽ là không được?"

"Anh ... cứ gửi cho tôi, và gửi đến điện thoại của Cố Ngôn Sanh."



Ôn Niệm Nam mở điện thoại lên, nhìn thấy vài đoạn video do Chu Nguyên Phong gửi tới, xem qua rồi nhanh chóng đóng lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cố Ngôn Sanh trong phòng tắm ngồi trên mặt đất ướt sũng nước, ánh mắt say mê, thở hổn hển nhìn anh.

Ôn Niệm Nam tắt vòi hoa sen đưa điện thoại cho anh, lỗ tai đỏ bừng nói: "Anh xem mấy đoạn video này thì biết làm sao. Em..... Em sẽ xuống lầu uống nước trước, anh từ từ học..." . "

Cố Ngôn Sanh nghi ngờ vươn tay cầm lấy điện thoại, định hỏi Ôn Niệm Nam tại sao lại không giúp anh, rồi anh chỉ nhìn cánh cửa đã đóng sầm lại.

"Video?"

Cố Ngôn Sanh nhập mật khẩu, mở máy, nhìn thấy một loạt video do Chu Nguyên Phong gửi đến, bên dưới có một câu khác.

[Đồ ngu học chăm chỉ, đây là vũ khí khác của bạn]

Cố Ngôn Sanh chống lại sự khó chịu của mình mà bấm vào video, hai mắt đột nhiên mở to, sững sờ nhìn video trên điện thoại ...

Tiếng rên rỉ trong video vang lên trong phòng tắm, Ôn Niệm Nam đang ở ngoài phòng tắm nghe được phía sau lập tức đỏ mặt, nhanh chóng mở cửa phòng chạy trốn.

Ôn Niệm Nam dường như đã quên mất một điều, Cố Ngôn Sanh, người chỉ nhìn động tác trong phim thần tượng mà học làm, lại đang xem một bộ phim lớn hơn nhiều so với phim thần tượng ...

Dì Lan đang xem bộ phim thần tượng ăn khách gần đây trong phòng khách, trong khi dì đang nói về âm mưu với bác Từ ở bên.

Cả hai nhìn lại khi nghe thấy tiếng bước chân, và thấy Ôn Niệm Nam đã xuống và bước tới.

"Cậu Ôn, hả? Sao mặt cậu đỏ như vậy? Có phải là sốt không? Trong bếp có thuốc. Tôi đi..."

Dì Lan bị bác Từ ngăn lại chưa kịp nói xong, bác Từ dùng ánh mắt dừng lời.

Bác Từ liếc nhìn lên lầu cười đầy ẩn ý: "Cậu xuống uống nước à?"

Vẻ mặt Ôn Niệm Nam mất tự nhiên nói: "A..."

Dì Lan đưa bác Từ trở lại phòng khách tiếp tục xem phim truyền hình, mà bác Từ đang nhìn Ôn Niệm Nam đang uống nước cách đó không xa, mỉm cười lắc đầu.

Ôn Niệm Nam đang đứng bên bàn cầm cốc hơi sững sờ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

Dì Lan thấy Ôn Niệm Nam sững sờ nhìn TV, cười nói: "Cậu Ôn, cậu cũng thích xem chương trình này sao?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt: "Hả? Hì hì ... Thích."

"Cậu không trở về phòng mà thiếu gia không tìm cậu sao?"

Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, không biết nên nói gì, bác Từ đột nhiên nói: "Cậu Ôn cũng qua đây xem TV với chúng tôi đi. Tôi đi lấy đồ ăn nhẹ và trà."

Ôn Noãn Nam đi tới sô pha ngồi xuống, sững sờ nhìn TV, thỉnh thoảng nhìn lên lầu.

"Cậu Ôn, ăn bánh quy dâu tây."

"Cảm ơn bác Từ."

Bác Từ cười lắc đầu, nhìn thấy dấu hôn trên cổ Ôn Niệm Nam liền đoán được vợ đang trốn chồng.

Nghĩ đến lần trước nhìn thấy cơ thể Cố Ngôn Sanh có phản ứng, cố chịu đi vào phòng khách tắm nước lạnh, xem ra sau lần mất trí nhớ này anh đã không chịu đựng được nữa.

Ôn Niệm Nam ở trong phòng khách một lúc lâu, dì Lan đã buồn ngủ đi vào phòng, bác Từ ngồi cùng anh.

Ôn Niệm Nam ngồi đến khi buồn ngủ không mở nổi mắt mới đi lên lầu.

Ôn Niệm Nam đứng ở cửa một lúc lâu, nghe trong phòng không có tiếng động, mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ mở cửa đi vào.

Ôn Niệm Nam đóng cửa lại dụi mắt chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại bị người phía sau đột nhiên ôm vào trong lòng.

“Anh biết em đứng ở cửa rất lâu, em muốn trốn anh sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: Dường như Cố Ngôn Sanh đang ... làm nũng?


Ôn Niệm Nam ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Cố Ngôn Sanh, anh yên tâm khi thấy anh không có gì bất thường.

"Em không có trốn anh... Em xuống dưới lầu ăn chút đồ, anh chưa ngủ sao?"

Cố Ngôn Sanh đặt cằm lên vai Ôn Niệm Nam nói: "Anh muốn đợi em trở về để ngủ cùng anh." (dính người quá đi)

Ôn Niệm Nam bật đèn nhỏ trước giường nằm xuống giường, vừa nằm xuống liền bị một tay ôm lên.

"Anh muốn ôm em ngủ, có thể không?"

"Được."

Cố Ngôn Sanh nhắm mắt ngủ sau khi nhận được câu trả lời.

Đêm nay hai người đều rất mệt mỏi, Ôn Niẹm Nam ngay sau đó nằm xuống liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, vì Ôn Niệm Nam chuẩn bị phát hành album mới nên anh phải đến phòng thu để cùng tổ sản xuất lên kế hoạch.

Ôn Niệm Nam thay quần áo, nhìn người còn đang ngủ say, trong mắt hiện lên một tia u buồn.

Cố Ngôn Sanh ngày càng thích ngủ, khả năng phản ứng chậm lại, lời nói và hành động ngày càng trẻ con, càng ngày càng dính lấy anh.

Mấy ngày nay khi Cố Ngôn Sanh tỉnh dậy, mỗi sáng Ôn Niệm Nam đều ngồi bên giường đợi anh ta tỉnh lại.

Anh sợ nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ngốc nghếch không biết anh sau khi thuốc phát tác.

Vào buổi trưa, Cố Ngôn Sanh tỉnh dậy, anh không thấy ai trong phòng nên hoảng sợ.

"Niệm Niệm, Niệm Niệm, em đang ở đâu?"

Cố Ngôn Sanh chạy xuống lầu nhìn xung quanh, bác Từ bước tới, hỏi liền bị đẩy ra, run rẩy nói: " Niệm Niệm ở đâu? Có phải anh ấy không cần tôi?"

Bác Từ ôm anh xuống và nói: "Thiếu gia, cậu bình tĩnh, cậu Ôn đã đến trường quay và sẽ trở về vào chiều nay."

Ôn Niệm Nam đang phân loại điểm số trên bàn, chợt nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sanh bên ngoài, liền nhanh chóng đi ra ngoài xem.

"Cố Ngôn Sanh, tại sao anh lại ở đây?"

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lêm không lên tiếng, hắn bĩu môi cúi đầu.

Anh đi về phía trước nắm tay Ôn Niẹm Nam, nói: "Tôi muốn ăn bánh. Em dẫn tôi đi ăn nhé?"

Linh Linh ngay lập tức chết lặng khi cô nhìn từ bên ngoài vào. Đây là âm mưu ma thuật gì vậy? Tại sao cô lại thấy Cố Ngôn Sanh... hành động như một đứa trẻ?

Ôn Niệm Nam đưa anh đến cửa hàng bánh mà Cố Ngôn Sanh thường đến trong thời gian đó, và nhân viên bán hàng đã nhận ra anh ngay khi anh bước vào.

"Hóa ra là Cố tổng, đã lâu không đến đây. Lần này vẫn là bánh pho mát sao?"

Ôn Niệm Nam gật đầu: "Ừm, một phần ăn là đủ."

Nhân viên bán hàng nhìn vào bàn tay được nắm giữ bởi hai người và nói với một nụ cười: "Xin chúc mừng, Cố tổng, có vẻ như ngài đã theo đuổi được Cheese của ngài."

Cố Ngôn Sanh nhận lấy chiếc bánh và bối rối hỏi: "Xin chúc mừng?"

Nhân viên bán hàng sửng sốt nói: "Ngài trước đây mỗi ngày đều tới cửa hàng của chúng ta mua bánh hẹ, nói muốn đuổi theo người mình thích."

Thấy vậy, Ôn Niệm Nam vội vàng kéo Cố Ngôn Sanh ngồi xuống, Cố Ngôn Sanh cũng không nghĩ nhiều, đút cho anh ta một thìa bánh: "Ăn."

Sau khi hai người rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Cố Ngôn Sanh lại đòi anh đi mua kem, khi họ trở về nhà, Cố Ngôn Sanh đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Không ai trong hai người thức dậy vào ngày hôm sau biết rằng những bức ảnh họ chụp ngày hôm qua đang được bàn tán trên mạng.

[Nhìn vào những gì tôi nhận được, hóa ra là W.E của tôi lớn! ]

[ gì! ! Thật ngọt ngào, cho ăn bánh và kem]

[Bị kích thích! Tôi ngửi thấy một mùi không rõ ràng]

[Đã lâu rồi tôi không gặp Cố tổng, ngay từ đầu đã là một điều đáng sợ]

[Cố tổng trông rất tốt, tôi luôn cảm thấy anh ấy khác với trước đây]

[Có tái hợp không? Cố tổng và W.E có quay lại với nhau không? ]

[Ah mà biểu cảm quá đáng yêu, đây có còn là Cố chủ tịch nghiêm túc nữa không]



Buổi tối, Chu Nguyên Phong ngồi trong phòng khách xách túi hồ sơ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vừa định rời đi liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam xuống lầu, bảo Cố Ngôn Sanh đi dự tiệc.

"Ngày mai hắn nhất định phải đi yến tiệc. Cậu ở bên cạnh nhắc nhở hắn, tôi sợ hắn nói bậy."

Ôn Niệm Nam gật đầu nói: "Ừ."

"Nhân tiện, Niệm Nam, cậu đã xem ảnh trên Weibo chưa?"

Ôn Niệm Nam cầm trong tay tài liệu dừng lại, giả bộ nhàn nhạt: "Cái gì?"

"Em và A Sanh hôm qua bị chụp ảnh trong tiệm bánh. Không ngờ anh ta lại hay cười như vậy."

Chu Nguyên Phong vừa định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy con dấu hôn trên cổ Ôn Niệm Nam, ánh mắt kinh ngạc, cười nói: "Mà này, hôm đó em hỏi anh phim để làm gì. ? "

Mặt đỏ Ôn Noãn Nam lên, hốt hoảng nói: "Không ... Tôi không có làm gì, tôi chỉ xem một chút."

Sau đó, anh ta cầm tập tài liệu và chạy lên lầu.

Chu Nguyên Phong đương nhiên không tin lời hắn nói, cười lắc đầu rời đi.

Yến tiệc.

Khi hai người đến nơi, mọi người xung quanh đều nhìn Cố Ngôn Sanh, quan sát hành động và biểu cảm của anh ta.

"Này, thật không? Cố tổng trông thực sự khác so với trước đây."

"Thật sự không ngốc sao? Tin tức là thật sao?"

Ôn Niệm Nam rất khó chịu với ánh mắt này, cùng Cố Ngôn Sanh bước lên lầu.

Cố Ngôn Sanh nhìn lại những người đó, nghi ngờ hỏi: "Tại sao họ nhìn tôi mãi vậy?"

"Bởi vì bọn họ thích anh, chúng ta lên lầu ngồi đi, tôi thích yên tĩnh."

Ôn Niệm Nam nắm tay Cố Ngôn Sanh bước lên lầu, vừa lên lầu đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc.

"Anh à, anh quá ngốc, em lại thắng rồi haha."

Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn người đang chơi trò chơi với Đường Luân Hiên cách đó không xa, trong mắt Đường Sóc hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

“Không được chơi xấu, cái này là của anh.”

Đường Sóc cười gãi gãi đầu, đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn đảo qua, Ôn Niệm Nam nhanh chóng tránh đi ánh mắt của hắn, đi tới sô pha ngồi xuống.

“Tiểu Sóc, có chuyện gì vậy?” Đường Luân Hiên bối rối hỏi khi nhìn thấy thứ anh đang nhìn.

Đường Sóc hơi dừng lại, bối rối nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy một người rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ anh ta, không thể gọi tên."

Ánh mắt người đó cũng có vẻ né tránh, hắn có biết anh không?

Đường Luân Hiên nghe vậy nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh, nhìn thấy Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh nói: "Tiểu Sóc, mẹ ở nhà một mình anh không yên tâm lắm. Chúng ta về trước đi." "

"Được."

Lúc hai người rời đi, đi ngang qua Ôn Niệm Nam, Đường Sóc tò mò nhìn anh ta, nhưng bị Đường Luân Hiên chắn lại, anh nói: "Anh ta là ai?"

Sao anh có cảm giác hụt hẫng trong lồng ngực, khó chịu quá.

Người này là ai ... quen quá.

Đường Luân Hiên xoa đầu Đường Sóc cười nói: “Không… không biết nữa, đi thôi, mẹ nấu món cháo em thích rồi, đang đợi chúng ta.”

Hai mắt Đường Sóc sáng lên khi nghe thấy đồ ăn, kéo Đường Luân Hiên đi ra ngoài cười nói: "Haha, chúng ta mau về đi. Em muốn ăn hai bát."

Ôn Niệm Nam nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của họ, anh nhìn thấy ánh mắt xa lạ trong mắt Đường Sóc khi anh nhìn mình.

Đường Sóc trở lại như trước hay cười, hay láo loạn, anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh ta.

Như vậy cũng tốt, không quen biết có lẽ là tốt nhất.

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn Cố Ngôn Sanh đang cúi đầu, tiến lên đỡ lấy anh, lo lắng nói: "Anh có chóng mặt không? Chúng ta...... trở về đi."

Cố Ngôn Sanh thực sự ngủ quên trên đường về, Ôn Niệm Nam lái xe rất chậm, về đến nhà mới phát hiện có một chiếc xe đậu trong sân.

Đó là xe của Lục Vân. Lục Vân đã trở lại?



Ôn Niệm Nam đỡ Cố Ngôn Sanh xuống xe, vừa chạm vào anh liền tỉnh lại, mơ hồ nói: "Anh buồn ngủ quá."

"A, về nhà rồi, về phòng rồi ngủ tiếp."

Cố Ngôn Sanh mỉm cười cọ cọ vào tay anh, ôm Ôn Niẹm Nam bước vào phòng, vừa bước vào đã thấy Lục Vân và Cố Lâm đang họp video.

Lục Vân thấy bọn họ quay lại, đứng dậy đi tới, đưa tay muốn định chạm vào mặt con trai nhưng bị anh tránh né, ánh mắt trong chốc lát tối sầm lại.

Thấy vậy, Cố Lâm vội vàng kéo dì Lan lại và nói một cách tinh nghịch: " Dì Lan không phải ngày mai là sinh nhật của dì sao? Mẹ nói là sẽ tổ chức sinh nhật ở nhà cho dì."

Dì Lan đột nhiên cười không khép miệng được, nói: "Làm lão phu nhân lãng phí thời gian rồi, sinh nhật tôi không cần tổ chức cũng được."

"Dì Lan, trong thời gian này dì đã rất vất vả rồi. Nhờ cô chăm sóc mà chân của tôi có thể hồi phục tốt. Tôi có thể làm bánh với Ngôn Sanh rồi tặng dì được không?"

"Này ... Được ..." Dì Lan nhìn Ôn Niệm Nam với đôi mắt ngấn nước.

Lục Vân đang họp trong phòng khách, dì Lan đang ở trong bếp cầm tài liệu giải thích cách làm, Cố Ngôn Sanh dựa vào vai Ôn Niệm Nam bắt đầu mơ mơ, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trời mới sáng sớm, rèm cửa trong phòng còn chưa đóng, ánh trăng tràn vào, Cố Ngôn Sanh trên giường đổ mồ hôi lạnh, trên mặt khẽ run lên vì đau.

"Kẻ mạo danh, bạn sắp biến mất. Họ đã trở lại và mang theo thuốc giải."

"Không, tôi không muốn biến mất, tôi làCố Ngôn Sanh…."

Bóng dáng hung ác nói: "Anh không phải, anh ấy thích Cố Ngôn Sanh trước đây, không phải anh, anh là đồ giả, anh không nhớ gì cả, anh ấy không thích anh, anh sắp biến mất rồi! Anh sắp biến mất rồi!"

"Tôi không muốn biến mất! Đừng đuổi tôi đi!" Cố Ngôn Sanh tỉnh dậy sau cơn ác mộng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi thở hổn hển.

Hắn quay đầu lại muốn ôm Ôn Niệm Nam bên giường, nhưng là vươn tay sờ sờ, bên kia không có người ...

"Niệm Niệm..."

Cố Ngôn Sanh ra khỏi giường, mở cửa bước ra, đẩy cửa phòng chơi đàn piano ra, không có ai cả.

Đột nhiên anh nghe thấy giọng nói của Cố Lâm từ dưới lầu, bước nhanh tới, nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi dưới lầu trong phòng khách.

Cố Ngôn Sanh vừa đi đến cầu thang để nghe họ đang nói gì, ngay giây tiếp theo anh đã nghe thấy giọng của Ôn Niệm Nam.

“Thuốc giải đã được hoàn thiện chưa?

Lục Vân đưa cho hắn cái gì đó, trầm giọng nói: "Mạc gia điều chế rất nhanh, Cố Lâm cũng đã phân tích thuốc giải. Chúng ta trở lại để lấy máu của hắn xét nghiệm, sẽ hoàn thành sớm. "

Cố Lâm dụi mắt cười nói: "Sau khi anh trai khôi phục trí nhớ, em phải đòi hỏi anh ấy thêm nhiều thứ. Mấy ngày nay em thức khuya nghiên cứu, kiệt sức rồi."

Ôn Niệm Nam nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười: "Thật tốt quá, anh ấy rốt cục có thể khôi phục trí nhớ, tôi rốt cục có thể gặp lại anh ấy..."

Cố Ngôn Sanh trên lầu lập tức rối loạn khi nghe những lời của Ôn Niệm Nam, trong đầu choáng váng.

Niệm Niệm muốn gặp lại Cố Ngôn Sanh khác sao…

Hắn có gì tốt sao? Hắn có yêu Niệm Niệm hơn tôi không?

Anh rất yêu em, tại sao em lại muốn anh biến mất ... chỉ vì anh ngốc hơn anh ấy và chậm chạp hơn anh ấy ...

Cố Ngôn Sanh ngơ ngác quay về phòng, ngồi xuống trước giường, hai mắt đỏ bừng lập tức: "Bọn họ ... đều chỉ muốn có một Cố Ngôn Sanh khác, vậy còn tôi ... tôi là gì?"

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Sau khi Cố Cố nghe trộm việc nghiên cứu thuốc giải và không chịu cho máu, sợ rằng mình sẽ biến mất, Niệm Niệm giải thích rằng anh sẽ không chết khi khôi phục trí nhớ, kể về ký ức khác của Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh đồng ý tiêm thuốc, Đường Sóc gặp Niệm Niệm và muốn kết bạn một lần nữa

Anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã biến mất sau khi tiêm thuốc, nhưng ký ức vẫn còn đó

Cố Ngôn Sanh trở nên buồn ngủ và chậm chạp hơn một chút.

Haha vẫn là Cố Cố dịu dàng nhất trước đây.

Sau khi mất trí nhớ, hắn không chỉ trở nên đơn giản mà còn dễ bị lừa gạt.

Lục Vân quay lại để lấy máu của Cố Ngôn Sanh để chuẩn bị điều chế thuốc giải độc. thuốc của Mộ Mộ đã được điều chế.

Còn ai nhớ Tiểu Tân và Kỳ Kỳ không?

Sau khi về Cố Lâm chỉ muốn nhanh chóng gặp bố mẹ của thỏ trắng.

Truyện được editor bởi Cheeng Cheeng, nếu bạn thấy truyện hay vui lòng khích lệ editor ra chương nhanh hơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: Hắn đã đánh chết người, dịu dàng ở đâu?


Trong phòng, Cố Ngôn Sanh đang nằm ở trên giường ôm Ôn Niệm Nam, nhưng không nói, ngày thường lôi kéo nói chuyện phiếm, nhưng đêm nay không có động tĩnh gì.

“Hôm nay anh bị sao vậy?” Ôn Niệm Nam quay đầu lo lắng nhìn Cố Ngôn Sanh.

"Anh...... Anh đừng nghĩ tôi ngốc, không gì tốt bằng Cố Ngôn Sanh..."

Ôn Niệm Nam giật mình, nghi ngờ nói: "Anh đang nói cái gì, chẳng lẽ anh không phải là Cố Ngôn Sanh sao?"

"Em nói dối, tôi không phải vậy. Tôi không nhớ những kỷ niệm mà em có với anh ấy. Em nói rằng đôi mắt của anh ấy đầy sự âu yếm. Em nói rằng anh ấy rất dịu dàng với em. Tôi thậm chí không nhớ những điều này. . "

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh tràn đầy buồn bãtrong mắt, bất lực nói: "Anh vừa mới mất trí nhớ, cho nên không nhớ. Anh sẽ khôi phục trí nhớ sau khi tiêm thuốc giải."

Cố Ngôn Sanh bước tới, nhìn vào mắt Ôn Niệm Nam, trầm giọng nói: "Những người mất trí nhớ trong phim truyền hình đều là lừa đảo. Sao trong đầu tôi không có bất kỳ ký ức nào? Nghe chuyện em kể cùng Cố Ngôn Sanh. Giống như em cùng với những người đàn ông khác. "

Những người khác? Ôn Niệm Nam cũng sửng sốt, có phải Cố Ngôn Sanh đang ghen với chính mình không?

Chẳng trách lần nào anh ấy cũng bỏ chạy trước khi anh nói về những điều trước đây, anh ấy thực sự trở nên như một đứa trẻ.

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hiện lên vẻ bất lực, cười nói: "Anh ... anh xem lại bộ phim truyền hình kỳ quái gì vậy? Vậy sau này em sẽ không nhắc đến những chuyện trước đây nữa, được không?"

Thấy anh cười, Cố Ngôn Sanh cau mày nói: "Em lại đang dỗ dành anh. Anh biết em không thích anh. Người em thích là Cố Ngôn Sanh khác. Giọng điệu của em đối với anh rõ ràng là đang dỗ trẻ con."

"Hai người đều cùng là người, đều là người mà em thích. Tại sao lại chia rẽ bản thân thành hai người?"

Cố Ngôn Sanh nới lỏng vòng tay ôm Ôn Niệm Nam, nghẹn ngào nói: "Tôi đã thấy ... Tôi thấy em nói với bọn họ về thuốc giải. Em không thích tôi chút nào sao? Nếu tôi được tiêm thuốc, tôi sẽ biến mất, em chỉ muốn Cố Ngôn Sanh cũ quay trở lại, phải không? "

Ôn Niệm Nam sửng sốt, cảm thấy có lỗi rồi nói: "Anh thấy không vui vì Cố Lâm cùng những người khác chế ra thuốc giải? Còn sợ lấy lại trí nhớ sao?"

"Đúng…"

Ôn Niệm Nam không ngờ lại là vì chuyện này, anh nghĩ Cố Ngôn Sanh sẽ rất vui khi tìm được thuốc giải.

"Em lo lắng cho anh... Thuốc anh tiêm làm cho anh càng ngày càng không có phản ứng, sau này càng ngày càng ngốc. Em muốn anh khôi phục..."

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh đỏ hoe, anh đưa tay chạm vào vết sẹo trên trán Ôn Niệm Nam, nghẹn ngào nói: "Anh ta kết hôn ba năm, đối xử với em không tốt chút nào. Anh ta suýt nữa đã đính hôn với người khác. Anh ta còn đánh em, hiền lành ở đâu? Anh không đánh em đâu. Anh sẽ cưng chiều em. "

Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, trong mắt hiện lên một tia áy náy, mở miệng nói: "Anh... Anh trở thành như bây giờ là do cứu em. Chỉ cần có thuốc, anh có thể khôi phục sức khỏe, sau đó hoàn toàn có thể trở thành Cố Ngôn Sanh."

Ôn Niệm Nam nhìn thấy phản ứng của Cố Ngôn Sanh càng ngày càng chậm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Anh mơ thấy cảnh Cố Ngôn Sanh không ngần ngại tiêm thuốc vô số lần, anh chọn cách tự tiêm cho mình và từ bỏ mọi thứ ...

Cố Ngôn Sanh ôm chặt Ôn Niệm Nam với ánh mắt sợ hãi: "Tôi sợ ... Tôi sợ tôi sẽ biến mất. Nếu tôi biến mất sau khi tiêm thuốc giải thì sao?"

"Không, anh sẽ không biến mất. Anh có thể nhớ mọi thứ sau khi tỉnh dậy, và anh có thể nhớ những ký ức em đã nói."

"Em đã hứa sẽ không nói dối tôi chứ?"

Ôn Niệm Nam gật đầu: "Ừ."

“Vậy tôi hỏi em, em thích tôi hay Cố Ngôn Sanh cũ?” Cố Ngôn Sanh cuối cùng hỏi lại mà không thừa nhận thất bại.

Ôn Niệm Nam nhìn hắn cười không nói, giơ tay sờ sờ lông mi Cố Ngôn Sanh, một lúc lâu sau, từ từ nói: "Tôi thích Cố Ngôn Sanh. Chỉ cần là hắn, tôi đều thích..."

Tập đoàn Khải Duyệt. Đường Luân Hiên đang xem hồ sơ do thư ký đưa tới, thỉnh thoảng lại nhìn vào máy tính và nói gì đó.

Đường Luân Hiện đang định lấy tài liệu trên bàn, đột nhiên nhìn thấy dưới bàn tài liệu bị một tay bí mật lấy đi, nghi ngờ nói: "Tiểu Sóc?"

Ngay khi Đường Luân Hiên định nói, một tiếng động đột nhiên phát ra từ chiếc bàn bên dưới anh.

Bang!

“A … đau quá!” Đường Sóc từ gầm bàn bò ra, ôm đầu, đứng dậy nhìn anh trai.

Đường Sóc nghe nói bị phát hiện, đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài hù dọa anh trai, nhưng lại quên mất rằng bàn rất thấp, liền đập đầu vào mặt bàn.

"Biết đau? Ai kêu em không thành thật, tại sao em lại ở chỗ này?"

Đường Sóc che đầu, cong khóe miệng nói: "Em muốn dọa anh."

Trong mắt Đường Luân Hiên hiện lên ý cười, nói: "Còn lâu mới anh làm xong. Anh sẽ bảo thư ký đưa em về."



Đường Sóc đáng thương nằm ở trên bàn nói: "Em muốn mua bánh ngọt trước đã."

Thư ký tiễn Đường Sóc xuống lầu, đưa chìa khóa xe cho anh ta, nói: " Đường tổng, ngài không cần tôi đưa về sao?"

Đường Sóc cười gật đầu nói: "Không sao, tôi muốn lái xe."

Sau khi Đường Sóc lái xe đi, Mộ Bắc Dật từ từ bước xuống xe trước cửa công ty.

Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Nhìn bóng dáng rời đi của Đường Sóc, trong mắt Mộ Bắc Dật thoáng qua một tia buồn bã, hai tay nắm chặt lấy nhau, trên cổ tay có thêm một vết sẹo do chiếc vòng che đi.

Có một hộp thuốc trên ghế phụ trong xe, và trong hộp ... là thuốc giải độc.

Khi Đường Sóc đi về với chiếc bánh vừa mua, anh đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng hoa và dừng lại.

Nhìn hoa hướng dương trong cửa sổ thủy tinh, Đường Sóc ngây người hồi lâu, đầu chợt đau, chiếc bánh trong tay rơi xuống đất.

“Anh không sao chứ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

Đường Sóc nhìn lại, và người đàn ông phía sau, mặc đồ đen và đeo găng tay, đang nhìn anh.

Mộ Bắc Dật bước tới, nhìn hoa hướng dương, chậm rãi nói: "Anh ... thích hoa hướng dương?"

Đường Sóc gật gật đầu, cười nói: "À, tôi chỉ thấy nó rất đẹp."

Mộ Bắc Dật nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, mỉm cười: "Tôi cũng thích, ý nghĩa của nó rất hay."

"Không có người khác để vào mắt, ngươi khắp nơi."

"Không có người khác ở trong mắt, ngươi khắp nơi..."

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Đường Sóc cười gãi gãi đầu nói: "Anh cũng thích ý nghĩa của nó, tôi cũng thích."

Mộ Bắc Dật cảm thấy có chút không ổn khi nhìn thấy Đường Sóc sững sờ nhìn hoa hướng dương, liền hỏi: "Ý nghĩa của nó ... đã có người khác nói với anh rồi sao?"

Mộ Bắc Dật nhớ rằng năm đó khi Đường Sóc đi tra từ điển, Ôn Niệm Nam đã nói với anh ta.

"Tôi không nhớ. Tôi bị ốm một thời gian trước, sau đó tôi không nhớ được rất nhiều thứ."

Đường Sóc mua một ít hoa hướng dương cùng thư ký gói lại, đột nhiên vươn tay đưa cho Mộ Bắc Dật cười nói: "Tặng cho anh, có đẹp không?"

"Tặng tôi? Rất đẹp."

Mộ Bắc Dật không thích hoa hướng dương vì một ý nghĩa khác của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng.

"Tên của anh là gì? Có thể kết bạn."

Mộ Bắc Dâth dừng lại, chua xót nói: "Tôi tên là ... Mộ Bắc Dật."

Việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh táo là đưa thuốc giải cho Đường Sóc, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh lần nữa, anh ta lại do dự.

Có lẽ ... Bây giờ anh ấy bị mất trí nhớ và không thể nhớ đến Ôn Niệm Nam, mới là thứ anh ấy muốn.

Xin lỗi Đường Sóc, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi không muốn cho anh một liều thuốc giải độc.

Trưa ngày hôm sau, Cố Lâm mang theo thứ gì đó để lấy máu.

Cố Ngôn Sanh miễn cưỡng duỗi tay ra để cho Cố Lâm khử trùng, và cầm chặt Ôn Niệm Nam bằng tay còn lại.

Khi Cố Lâm nhìn thấy điều này, đôi mắt của anh ấy tràn đầy nụ cười, và anh ấy cong môi nói, "Có vẻ như anh vẫn không thích tôi cho dù anh có mất trí nhớ hay không. Tôi còn nghĩ anh sẽ cảm thấy thân thiết khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi khi anh tỉnh lại chứ."

"Trong măt cậu có rất nhiều thứ, nhất định ngày thường hay làm chuyện xấu."

Cố Lâm sửng sốt, cười nói: "Tôi cũng làm không ít chuyện xấu đi? Đúng vậy, khi anh còn bé đã bị tôi đẩy xuống cầu thang."

Cố Lâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, nở nụ cười: "Này, hiện tại anh mười sáu tuổi? Vậy anh mau gọi tôi là anh trai, anh trai."

"Niệm Niệm nói rằng tôi lớn tuổi hơn anh. Anh là người trẻ nhất trong ba chúng tôi. Không phải gọi."

"Anh không ngốc nghếch đâu."

Ôn Niệm Nam vỗ vỗ đầu Cố Lâm, nói: "Mau rút máu đi, nếu không một lát nữa anh ta lại gặp gây rối."



Cố Ngôn Sanh liếc nhìn gương mặt của Cố Lâm, lấy tay che mắt Ôn Niệm Nam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không được phép nhìn mặt anh ta, tôi không thích anh ta."

"Được rồi tôi sẽ không nhìn, đừng nhúc nhích."

Cố Lâm cho máu vào hộp bảo quản mang theo, đóng gói dụng cụ, thấy Cố Ngôn Sanh kêu đau và nhờ Ôn Niệm Nam ấn giúp.

Mắt Cố Lâm đột nhiên mở to, đây là Cố Ngôn Sanh người không nói lời nào dù bị chảy máu dạ dày sao? Mẹ nó…tại sao lại trở thành thế này?

Vội vàng bấm nút trên ngực một cách bí mật và ghi lại cảnh này.

Anh à, em không thể tưởng tượng được cảm giác của anh khi tỉnh lại và thấy mình như thế này ...

Cố Ngôn Sanh thấy Cố Lâm vẫn chưa rời đi, cau mày nói: "Này, anh không đi sao? Còn muốn làm gì nữa?"

"Tôi muốn Niệm Nam nhìn tôi nhiều hơn. Dù gì thì chúng ta cũng giống nhau. Có lẽ anh ấy cũng thích tôi?"

"Anh!"

Cố Lâm rất vui, không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh bây giờ không có phản ứng gì lại trêu ghẹo như vậy, trước kia không mở miệng cãi được, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thể báo thù.

Ôn Niệm Nam bất lực nói: "Được rồi, Cố Lâm, đừng làm phiền nữa, mất bao lâu mới có thể lấy máu làm thuốc giải?"

Cố Lâm kiềm chế cảm xúc, cười nói: "Ba ngày nữa, ba ngày nữa tôi sẽ đem thuốc giải trở về."

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, anh ta nói: "Đường Sóc ... có thuốc giải của anh ta không?"

"Chà, hắn cũng tiêm giống như Mộ Bắc Dật. Mộ Bắc Dật mang thuốc giải trở lại đây tìm Đường Sóc rồi."

"Vậy thì tốt ... miễn là có thuốc giải."

Sắc mặt Cố Ngôn Sanh thay đổi nói, "Đường Sóc là ai? Là bạn của em?"

Cố Lâm nhìn hắn gần như bốc hỏa, vui vẻ mà nói, "Đó là tình địch của anh."

"Cái gì…"

Cố Lâm và Lục Vân mang máu đến nước Z.

Vì trò đùa của Cố Lâm, Cố Ngôn Sanh tức giận nhốt mình trong phòng làm việc.

Sau khi khóa cửa phòng làm việc, anh bước tới máy tính, nhập chữ Đường Sóc.

Khi tôi nhìn thấy bức ảnh của Đường Sóc, anh ấy cong môi, ánh mắt có chút tự mãn, anh ấy nghĩ rằng anh ấy trông không đẹp bằng tôi. (ấu trĩ, bạn Cố ba tuổi)

Thiếu gia nhà họ Đường, chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt rồi vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Minh Nguyệt studio ở bức hình bên dưới.

Đây không phải là studio của Niệm Nam sao?

Cố Ngôn Sanh tìm kiếm thông tin Đường Sóc trên Weibo, và rất nhiều tin đồn được đưa ra ngay lập tức.

Sau khi nhìn thấy những bức ảnh và nội dung, Cố Ngôn Sanh như muốn nổ tung.

Tức giận đẩy cửa phòng đàn ra, đem máy tính đặt lên đàn, nhìn Ôn Niệm Nam còn chưa có phản ứng.

"Tôi muốn em đăng một bức ảnh tự sướng với tôi trên Weibo, sử dụng Weibo của W.E, ngay bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức!" (nửa đêm ngồi edit cười như điên, ai cứu vớt nổi hủ nữ này, sắp hết truyện rồi. Mình đang viết truyện “Chiếc hộp bí mật” nên nhiều khi edit hơi chậm)

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Cố tổng, vua dấm, đăng ảnh tự sướng trên Weibo, Niệm Niệm hôn lên mặt anh khi chụp ảnh, làm bánh trong bếp và liếm kem trên khóe miệng. Họ tỉnh dậy say khướt không mặc quần áo.

Công việc là gì? Cố Cố có thể nói sao.

Haha, hãy tưởng tượng Cố Cố đang hồi phục trí nhớ và nhớ lại những gì anh ta đã làm với Niệm Niệm trong phòng tắm, và anh ta không thể diễn tả được trong phòng tắm….

Cái hố đã được đào rồi, anh trai Cố, anh có nhảy vào không?

Chắc chắn rồi, đúng là Cố Lâm cuối cùng cũng đã trả thù được, nhưng anh ta đã không thể đánh bại Cố Ngôn Sanh trước đó.

Đường Sóc chỉ tiêm một nửa lọ thuốc, cho dù không có thuốc giải cũng sẽ không ngốc.

Trong tiềm thức anh coi Mộ Bắc Dật là Niệm Niệm, anh nhớ rõ có một người rất thích hoa hướng dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: Vết cắn! Chuyện gì đã xảy ra sau khi say rượu.


"Ảnh tự sướng sao?"

Hai mắt Cố Ngôn Sanh đầy lửa giận, tức giận nói: "Tại sao em vẫn chưa nói đến chuyện Đường Sóc là bạn trai cũ của em? Trên Weibo có rất nhiều hình ảnh của em và anh ta, tại sao lại không có của tôi?"

"Đường Sóc là ... bạn trai cũ của tôi? Anh thấy nó ở đâu?" Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn máy tính trong tay.

Anh nhìn thấy bức ảnh hiển thị ở trên, lần anh ấy đến Đường Sóc để tập piano một năm trước để chuẩn bị cho bài hát sinh nhật cho Cố Ngôn Sanh .

Khi đó, Đường Sóc đã va vào cột nhà và chảy máu mũi, vì vậy anh ấy đã cúi người về phía trước để kiểm tra, bức ảnh được Thẩm Lạc An chụp lén.

Bức còn lại chụp cùng đàn piano khi Đường Sóc đến Ôn gia, những bức ảnh khác được phóng viên chụp lén.

"Xem đi xem đi, trên đó nói rằng anh ta đã tỏ tình với em khi còn học trung học, và em cùng tham gia cuộc thi với anh ta trong một chương trình. Studio Minh Nguyệt do anh ta đứng tên. Các người còn đăng ảnh chụp chung, còn nói đó là không phải là bạn trai cũ, những bình luận này đang nói về CP của các người. "

Cố Ngôn Sanh cầm máy tính lên chỉ vào bức ảnh, suýt chút nữa thì dán máy tính vào mặt Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh tức giận mặt đỏ bừng, liếc nhìn Ôn Niệm Nam, thận trọng nói: "Anh ... anh đang lừa gạt?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt, cầm bản nhạc trên đàn búng lên đầu Cố Ngôn Sanh, lạnh lùng nói: "Anh nói lại lần nữa?"

Cố Ngôn Sanh che mắt chỉ vào máy tính nói nhỏ: "Em nói em là người yêu của anh, sao không thấy ảnh của anh và em, cũng không có tin tức..."

"Ảnh và tin tức đã bị anh gỡ xuống. Lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Anh đã xóa mọi thông tin về chúng ta trên Weibo."

Ôn Niệm Nam giải thích cho anh ta chuyện với Đường Sóc, Cố Ngôn Sanh bình tĩnh lại sau khi lắng nghe và nhận ra rằng anh ta đã làm chuyện bé xé ra to.

"Không ... Dù sao em và Đường Sóc cùng nhau chụp một tấm ảnh, liền đăng lên mạng. Tôi không có. Tôi muốn em cùng tôi đăng một tấm ảnh chụp chung."

Ôn Niệm Nam gật đầu: "Được, vậy anh hứa với tôi sau này không được cùng dì Lan xem những bộ phim thần tượng đó nữa." (haha, xem đi, xem đi mà học tập yêu đương)

Cố Ngôn Sanh ngay lập tức bật cười sau khi nghe câu trả lời, nhanh chóng giơ điện thoại lên điều chỉnh góc độ và đi đến bên cạnh Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam phát hiện anh đang học cách chụp ảnh trên máy tính, tìm hiểu góc độ mà Đường Sóc chụp ảnh, bất lực lắc đầu.

"Ừm ... Niệm Nam, em có thể đến gần anh hơn không?"

Cố Ngôn Sanh ngồi trước cây đàn và mỉm cười trước ống kính, sợ rằng Ôn Niệm Nam sẽ tức giận nên anh cúi người về phía trước và nhấn nút chụp bị trì hoãn.

"3 ..."

"2…"

"1…"

Khi con số đếm đến 1, Ôn Niệm Nam đột nhiên chồm tới và hôn nhẹ lên mặt Cố Ngôn Sanh , khiến Cố Ngôn Sanh choáng váng.

Nhấp chuột...

Sau khi chụp ảnh xong, Ôn Niệm Nam thu lại vẻ lém lỉnh và muốn rời đi, nhưng bị Cố Ngôn Sanh bắt lại.

Cố Ngôn Sanh ngơ ngác nhìn anh nói: "Em ... vừa rồi hôn anh sao? Em hôn anh thật sao?"

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, giả bộ bình tĩnh nói: "Không phải nói muốn chụp ảnh sao? Không thể chụp ảnh thân mật sao?"

Cố Ngôn Sanh sờ sờ mặt, cười ngốc nghếch, xoa xoa cổ Ôn Niệm Nam, thì thầm nói: "Vừa rồi tôi không có phản ứng. Em có muốn làm một lần nữa không?"

Tai của Ôn Niệm Nam đỏ lên ngay lập tức, anh cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanh giữ chặt không cho anh đi.

"Tôi không muốn, anh đã chụp ảnh xong rồi, tôi còn phải luyện đàn."

Cố Ngôn Sanh lôi kéo Ôn Niệm Nam không buông, thì thầm nói: "Em không thể làm như vậy, như vậy là không công bằng? Vừa rồi mới chụp một bức ảnh? Em cùng Đường Sóc đã chụp rất nhiều ảnh."

Ôn Niệm Nam giải thích: "Những tấm đó được chụp bởi một phóng viên truyền thông. Tôi chỉ chụp một tấm với anh ta." "Rõ ràng là em nói anh khác anh ta. Em nói anh là người yêu của em thì có thể chụp rất nhiều hình. Nếu không cho anh chụp ảnh, anh sẽ không cho em tập đàn."

Ôn Niệm Nam thấy anh ta lẩm bẩm lẩm bẩm ở đó, bất lực nói: "Được rồi, được rồi, sau khi quay xong anh có thể đừng làm phiền nữa, được không?"

"Hả? Hừ."

Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam nhếch mép nhìn máy ảnh, chụp rất nhiều ảnh, sau đó đưa anh vào phòng chụp thêm vài tấm, cuối cùng mới thỏa mãn buông tha cho anh.

Cố Ngôn Sanh ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại di động của Ôn Niệm Nam đăng nhập vào tài khoản của W.E và đăng một tin Weibo mới.



Chỉ cần một vài bức ảnh và một câu nói được đăng lên, và tài khoản của anh ấy không có vấn đề gì nhiều @ 了, và sau khi đăng bài, anh chạy đến phòng chơi piano và tiếp tục chọc phá Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh tự nhiên không nhớ danh hiệu kia của mình ... Hot Search King.

Internet tự nhiên bùng nổ vào thời điểm này, tin đồn tái hợp đã tranh cãi gần một năm nay được xác nhận, thậm chí trực tiếp rắc đường.

[Ôi Chúa ơi, tôi đã nhận được gì! Hóa ra là ảnh của Cố tổng và W.E. Không phải hai người đã chia tay nhau à?]

[Đã hôn, đã hôn! W.E, chúa ơi! chính thức rải đường! ]

[ gì! ! Đã tái hợp! Đã tái hợp! ]

[Cố tổng cười rất ngây thơ, tôi đã được hôn bởi W.E, Cố tổng của tôi luôn có thể nhảy nhót trong vài ngày, đúng không?]

[Thảo nào cả hai cùng nhau biến mất, hóa ra là chạy đi nói chuyện yêu đương]

[Tôi chưa bao giờ thấy Cố tổng có nụ cười ngây thơ như vậy trước đây, haha, buồn cười quá]

[Tại sao tôi cảm thấy rằng bức ảnh này có chút quen thuộc, như thể tôi đã từng nhìn thấy nó]

[À, là giống hình của Đường Sóc, hình chụp này với ảnh của Đường Sóc trông giống nhau, hahaha, Cố tổng, vua giấm]

[hai người hật là ngọt ngào, , Cố tổng đang tập piano với W.E? Rất dịu dàng a]

Khi Cố Ngôn Sanh vào và đọc thì thấy mình đang ở trên hot search, anh choáng váng, không ngờ những bức ảnh vừa chia sẻ cùng Niệm Nam lại nằm trong top search. Bình luận cho rằng anh ấy là vua hot search?

Cố Ngôn Sanh ở trong phòng khách cầm điện thoại di động cười ngây ngô, thấy có người khen mình và Ôn Niệm Nam ngọt ngào, trong mắt hiện lên ý cười, liền bấm vào trả lời fan.

"Anh ấy chủ động hôn tôi, trong điện thoại của tôi vẫn còn rất nhiều ảnh."

Thật bất ngờ, câu trả lời của anh nhận được rất nhiều lượt thích và trả lời ngay sau khi gửi đi.

[Chúa ơi, Cố tổng trả lời người hâm mộ]

[Haha muốn chết, Cố tổng thực sự trả lời trực tiếp]

[Hóa ra là một thổ hào haha ! Anh quên mất mình à? Hình tượng hoàn toàn bị sụp đổ]

[Cố tổng khi yêu đã trở nên ngốc nghếch, đây có phải là cố tình phớt lờ sức nóng haha]

[rất nhiều ảnh? Ảnh nào cũng thân mật như này sao? Haha trời ơi]

Cố Ngôn Sanh ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào điện thoại nở nụ cười ngốc nghếch, sau khi trả lời lại xem có bao nhiêu like.

Chu Nguyên Phong thấy cảnh này đi tới, cười cười: "Chụp một bức ảnh đăng lên đã vui vẻ thế này. Không biết người yêu mình là người như thế nào sao? Còn có thể làm chuyện khác, ngu ngốc."

Hôm nay là sinh nhật của dì Lan, Ôn Niệm Nam cùng Cố Ngôn Sanh làm bánh trong bếp, cuối cùng nó cũng được hoàn thành sau rất nhiều lần làm hỏng.

"Kem phải được bóp từ từ, lấy tay bóp nhẹ xuống".

Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh đang đứng sát ngực mình, Ôn Niệm Nam cầm tay dạy anh bóp bơ, vẽ hoa văn.

Nhìn động tác bóp bơ, hầu kết của Cố Ngôn Sanh cuộn lên cuộn xuống, hình ảnh anh đã xem trong video điện thoại phòng tắm ngày hôm đó chợt lóe lên trong đầu.

" Cố Ngôn Sanh bóp kem trong tay anh nhanh lên, sắp muộn rồi."

“A? Ồ, được.” Cố Ngôn Sanh phục hồi tinh thần và nhanh chóng học cách bóp bơ.

Trên quần áo và mặt của Ôn Niệm Nam cũng dính rất nhiều kem, anh ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh bước tới giúp anh lau kem trên quần áo.

"Không cần lau, xong việc em sẽ đi tắm."

Cố Ngôn Sanh nhìn vết kem trên mặt Ôn Niệm Nam, ánh mắt hơi lóe lên, đột nhiên tựa vào hắn, nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể lén lút ăn một chút được không?"

Ôn Niệm Nam gật đầu nói: "Được, còn rất nhiều..."

“Tôi không ăn những thứ đó, tôi ăn của em.” Nói xong, anh đột nhiên tiến đến khóe miệng Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm đi lớp kem trên khóe miệng.

Ôn Niệm Nam đỏ mặt, kinh ngạc nói: "Anh ... anh làm gì vậy?"

"Tôi muốn ăn kem trên khóe miệng của em, người trong những video đó cũng làm như vậy."

Ôn Niệm Nam đẩy anh ra, sững sờ: "Anh nói ... cái gì?"



Cố Ngôn Sanh chớp mắt, lấy điện thoại ra nói: "Tôi không có nói dối, em giống như người trong đoạn video tôi xem lần trước, hơn nữa khuôn mặt của anh ta cũng là..."

" Cố Ngôn Sanh, cho tôi ra khỏi đây!"

Chu Nguyên Phong nhìn Cố Ngôn Sanh bị bôi kem lên mặt rồi đuổi ra ngoài, kéo bác Từ cười.

"Anh đang làm gì khiến Niệm Nam tức giận?"

"Tôi chỉ nói vậy thôi. Kem bôi lên mặt anh ta trông giống người trong video mà anh gửi. Anh ta ... tức giận."

Chu Nguyên Phong sửng sốt, lập tức cười điên cuồng.

"Hahahaha trời ơi, sắp bị tên ngu ngốc này gây cười chết mất rồi, thật ngốc mới dám nói những điều này với Niệm Nam."

Cố Ngôn Sanh gãi đầu tự hỏi: "Có chuyện gì sao? Hai người trong video cũng dùng bánh kem dâu tây..."

"E hèm ... Dừng lại, dừng lại, đừng nói nữa."

Trong mắt Chu Nguyên Phong tràn ngập sự cắn rứt lương tâm, anh ta liếc nhìn bác Từ, giả vờ thoải mái: "Anh không thể nói là anh ta như vậy, nọi vậy ai cúng đều tức giận, anh ... anh đi rửa sạch kem đi."

Buổi tối mọi người ngồi vào bàn chúc mừng sinh nhật dì Lan, dì Lan cười không khép miệng lại được.

"Nào, mọi người chúc mừng!”

Sắc trời hửng sáng, ánh mặt trời chiếu vào, hai người ôm nhau trên giường còn đang ngủ say.

Ôn Niệm Nam từ từ mở mắt ra, nhìn Cố Ngôn Sanh trước mặt, vừa định gọi hắn dậy như thường lệ.

Đột nhiên thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, anh ta đột nhiên mở chăn bông, hai mắt mở to.

Anh và Cố Ngôn Sanh.. không mặc quần áo ...

Chuyện gì đã xảy ra sau khi Cố Ngôn Sanh say rượu đêm qua?

Ôn Niệm Nam đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, chỉ thấy trên cổ hắn có một vết cắn.

Mặt Ôn Niệm Nam đột nhiên đỏ lên, anh vừa định chạy ra khỏi phòng sau khi mặc quần áo vào, anh vừa định rời đi, nhưng lại bị người phía sau túm lấy kéo lại giường.

"A... Niệm Niệm chào buổi sáng."

Cố Ngôn Sanh, người vừa tỉnh dậy, có một giọng nói khàn khàn trầm nhưng từ tính.

Ôn Niệm Nam đỏ mặt giãy dụa muốn chạy trốn, đột nhiên điện thoại di động bên giường vang lên.

"Cố ... Cố Ngôn Sanh, chờ đã, tôi tôi có điện thoại."

Cố Ngôn Sanh ngáp một cái mơ mơ màng màng, nằm trên vai Ôn Niệm Nam ôm anh, nghe điện thoại của anh.

Ôn Niệm Namnhanh chóng trả lời điện thoại và nói: "Xin chào? Có chuyện gì vậy Cố Lâm?"

"Thuốc giải đã điều chế thành công! Hôm nay tôi mang thuốc giải trở về! Rốt cuộc anh tôi có thể khôi phục trí nhớ!"

Cố Ngôn Sanh ở trên giường cứng đờ người, mở mắt ra, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, chỉ có sợ hãi cùng hoảng sợ.

Anh từ từ thả cánh tay ôm Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh sắp trở lại ...

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Giải thích chuyện gì xảy ra cho cả hai trong đêm say xỉn, vết cắn là vết hằn trên ga giường, Cố Cố uống thuốc khôi phục trí nhớ, mua hoa hướng dương để tưởng nhớ, nhớ người mất trí nhớ, bí mật lấy nhẫn cầu hôn

Cố Cố sau khi khôi phục trí nhớ! Tổng tài độc đoán của tôi đã trở lại một lần nữa!

Lại trở lại làm Cố cặn bã haha

Say rượu không mặc quần áo ... ừm ... tính xem ai có cơ bụng nhiều hơn?

Cố cặn bã nhớ lại những gì anh ta đã làm trong thời gian mất trí nhớ, vì anh ta cảm thấy ngu ngốc, nhưng có nhiều lợi ích.

Đoạn video do Chu Chu đưa ra cho thấy hai người đang cùng làm bánh kem dâu tây ... Chà, tại sao Chu Chu lại có nó? Bạn biết không?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: Anh cởi quần áo của tôi?


Ôn Niệm Nam biết rằng hôm nay Cố Lâm có thể mang thuốc giải về, anh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Cố Ngôn Sanh cũng có thể khôi phục trí nhớ.

Ôn Niệm Nam cúp điện thoại, quay đầu nhìn người trên giường, chỉ thấy Cố Ngôn Sanh đang nhìn thẳng vào cổ anh.

"Tôi cắn cái đó trên cổ của em sao? Có đau không..."

Sau khi nghe Cố Ngôn Sanh hỏi, anh nhận ra rằng anh không mặc quần áo, nhưng anh không đưa tay ra để che nó.

Ôn Niệm Nam nghe vậy sửng sốt, vươn tay che dấu vết cắn.

Anh nghĩ rằng Cố Ngôn Sanh sẽ khó chịu vì chuyện thuốc giải, nhưng anh không ngờ rằng anh ấy đang hỏi về nó.

"Ừ, đau quá, sao đêm qua anh lại cắn em?"

"Tôi không nhớ."

Ôn Niệm Nam chỉ vào quần áo vứt khắp nơi trên mặt đất, nói: "Anh cởi quần áo của tôi?"

"Ừ ... tôi không nhớ."

Tối hôm qua Cố Ngôn Sanh uống nhiều rượu đến nỗi choáng váng đầu óc, Ôn Niệm Nam đỡ anh trở về phòng, sau khi uống thuốc liền ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Cố Ngôn Sanh thức dậy với một cơn đau đầu kinh khủng, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Ôn NiệmNam dưới ngọn đèn nhỏ, khóe miệng anh ta đột nhiên hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.

Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam đang muốn cọ cọ vào cổ anh, nhưng đồ ngủ của anh ấy đã che mất nó, anh ấy có chút tức giận sau khi cọ vài lần.

"Ừm ... cái gì thế này ... anh nghĩ em nên cởi quần áo khi ngủ ..."

Cố Ngôn Sanh say khướt vươn tay cởi từng cúc áo ngủ của Ôn Niệm Nam, để lộ xương quai xanh và chiếc cổ trắng như tuyết, sau đó đưa tay lên mở vạt áo ngủ.

Nhìn bụng dưới trắng nõn mềm mại, Cố Ngôn Sanh đưa tay ra vuốt ve, khịt mũi: "Giống như ... là trong video, không đúng, hai chân phải lộ ra."

Cố Ngôn Sanh đưa tay sờ soạng quần ngủ, vừa định cởi ra, Ôn Niệm Nam cử động đột nhiên kinh ngạc nói: "Đừng náo loạn nữa...... Tôi sẽ tức giận..."

Cố Ngôn Sanh giật mình, lắc đầu cho tỉnh tạo, thấy Ôn Niệm Nam nói mơ, nổi giận nói: "Em không muốn anh chạm vào anh càng muốn động."

Cố Ngôn Sanh lật người đặt hai tay lên hai bên người Ôn Niệm Nam, duỗi thẳng hai chân giữa hai chân hắn, tức giận duỗi tay ra cởi dây lưng bộ đồ ngủ của Ôn Niệm Nam, ánh mắt hơi mờ mịt nhưng không dám kéo nó xuống.

Do dự hồi lâu, anh ta từ bỏ, thất vọng nằm xuống bên cạnh Ôn Niệm Nam, lẩm bẩm nói: "... Quên đi, làm vậy em ấy sẽ tức giận..."

Cố Ngôn Sanh đổi ý nghĩ lại, mỗi ngày Ôn Niệm Nam đều muốn mình khôi phục trí nhớ, sau đó anh sẽ biến mất, nếu đã như vậy thì làm sao không thể trừng phạt hắn.

Anh ngước mắt nhìn cái cổ trắng như tuyết lộ ra, trong mắt lóe lên một tia tức giận, anh nghiêng người cắn mạnh xuống.

Anh không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, rõ ràng là anh không có cởi quần của Ôn Niệm Nam, nhưng khi tỉnh lại, cả hai đều không mặc quần áo.

Khi Cố Ngôn Sanh say rượu, anh không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, cho dù mất trí nhớ, anh vẫn không thay đổi.

Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn Cố Ngôn Sanh đang sững sờ, vừa định hỏi thì đã thấy chất lỏng khô trên khăn trải giường, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Cố Ngôn Sanh tối hôm qua anh đã làm gì?"

Cố Ngôn Sanh vội vàng lắc đầu, nói: "Tôi không ... Tôi không làm gì cả, tôi không cởi quần của anh."

Cố Ngôn Sanh xuống giường nhưng quên mất mình không mặc quần áo, Ôn Niệm Nam nhanh chóng dừng lại nói: "Anh ... mặc quần áo vào đi!"

Buổi sáng, Cố Ngôn Sanh chán nản đến mức không dám nhìn anh, Ôn Niệm Nam tức giận đến mức mặc kệ anh ta, quay trở lại phòng đàn để luyện tập.

Ôn Niệm Nam xoa xoa cổ sau khi tập đàn, sờ sờ vết thương cắn, hai mắt hơi lóe lên.

Hắn thật sự không sợ mình sẽ biến mất sao?

Anh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra sân, trời đang mưa nhỏ, đột nhiên anh nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang chạy ra ngoài dưới mưa. Vẻ mặt của Ôn Niệm Nam thay đổi, anh nhanh chóng xuống lầu kiểm tra, xe của Cố Ngôn Sanh vẫn còn ở trong sân, anh vội hỏi: "Bác Từ, Ngôn Sanh có nói anh ấy đi đâu không?"



"Cậu Ôn? Thiếu gia nói đau đầu và về phòng nghỉ ngơi. Cậu ấy bị làm sao vậy?"

Ôn Niệm Nam nghe xong cảm thấy không ổn, chẳng lẽ là vì chuyện thuốc giải? Vội vàng xoay người bước ra ngoài.

"Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh!"

Lúc này, trời đang mưa phùn chuyển thành mưa to, trên đường không có một bóng người.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên chạy ra ngoài mà mang ô, trí nhớ ngày càng kém, chạy xa cũng không tìm được đường về nhà.

Ôn Niệm Nam lo lắng anh trốn đi vì sợ tiêm thuốc giải, tìm một lúc lâu bên đường vẫn không thấy người.

Chợt thấy trên bậc thềm của một tiệm hoa cách đó không xa đầy bùn nước, liền bước vào hỏi.

"Xin lỗi, có phải anh vừa nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen ướt sũng không?"

Nhân viên bán hàng sốt ruột nói: "Người đó tới mua hoa, mới rời đi một lúc."

Ôn Niệm Nam giật mình: "Anh ta tới mua hoa? Mua loại hoa gì vậy?"

"Anh ta mua một bông hướng dương. Tôi nói rằng không thể bán một bông hoa, nhưng anh ta chỉ cầm một bông, ném một trăm đồng lại và chạy đi."

Ôn Niệm Nam rời khỏi cửa hàng hoa, vội vàng đi về hướng nhân viên bán hàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang ngồi trên bậc thang ôm chặt một đóa hoa hướng dương bên đường.

Anh vội vàng bước tới, dùng ô che mưa cho anh rồi nói: "Anh chạy bộ dưới mưa làm gì vậy? Lỡ qua đường có chuyện gì xảy ra? Anh không biết em sẽ lo lắng sao?"

"Anh ... anh muốn mua cho em hoa hướng dương, anh không nhớ đường về."

Chỉ có hai con đường về nhà cũng không có đường vòng. Cố Ngôn Sanh mới vừa ra khỏi nhà đã không nhớ. Là do thuốc ...

Cố Ngôn Sanh lấy bông hướng dương mà anh vẫn luôn che trở trong lồng ngực ra, đưa cho Ôn Niệm Nam, xấu hổ cười nói: "Đẹp không? Là hoa hướng dương mà em thích."

Ôn Niệm Nam cầm lấy hoa, sững sờ hỏi: "Anh chạy ngoài mưa đi mua hoa? Tại sao lại mua hoa cho em?"

"Tôi vừa ... thấy Weibo của em nói rằng em thích hoa hướng dương, và tôi muốn mua hoa tặng cho em. Đây là lần đầu tiên tôi tặng, và cũng là lần cuối cùng tôi tặng..."

Cố Ngôn Sanh quỳ xuống và nghẹn ngào nói: "Tôi không muốn em giận tôi trước khi tôi biến mất. Tôi muốn em nhớ đến tôi."

Ôn Niệm Nam ném ô xuống, ngồi xổm xuống cùng hắn hứng mưa, vỗ vỗ đầu hắn nói: "Đừng sợ, anh sẽ không biến mất, em đưa anh về nhà."

"Tôi muốn ở bên ngoài một lúc, em ở bên ngoài với tôi một lúc, được không..."

Cuối cùng Mộ Bắc Dật không tiêm thuốc giải cho Đường Sóc mà cố tình khiến hai người gặp nhau, dần dần hai người trở thành bạn của nhau.

“Thật là trùng hợp, lại gặp nhau.” Đường Sóc cầm hoa lên xe, đưa cho Mộ Bắc Dật một bông hoa hướng dương.

"Hôm nay, em tặng hoa cho anh, cho nên anh không cần mua."

Mộ Bắc Dật mỉm cười nhận lấy, nói: "Cuối tuần này em có rảnh không? Tôi có hai vé xem phim ở đây. Em có muốn cùng nhau đi xem không?"

"A, được, chúng ta sẽ gặp nhau ở rạp chiếu phim vào cuối tuần này."

Nhìn bóng lưng Đường Sóc rời đi, trong lòng Mộ Bắc Dật tràn đầy dịu dàng, đột nhiên điện thoại di động vang lên, là cha anh.

"Bắc Dật, anh lại chạy đi gặp người Đường gia sao? Đừng quên là anh đến nước M để đưa thuốc. Đã nhiều ngày như vậy, anh cũng nên rời đi."

Mộ Bắc Dâth siết chặt tay, chua xót nói: "Cha cho con thêm thời gian. Con muốn thử mọi thứ mà con chưa nói với hắn trước đó rồi trở về. Con muốn đi cùng hắn..."

“Anh đừng quên lời hứa với ta để ta buông tha cho hắn, đầu tiên là anh phải ròi xa hắn ta, nếu không ta không dám đảm bảo sự việc lần trước lại không xảy ra một lần nữa!”

Cố Lâm mang thuốc trở về, anh đi cùng một bác sĩ đến Cố gia.

Trong phòng, Cố Ngôn Sanh ngồi ở bên giường nắm chặt tay Ôn Niệm Nam, nhìn thuốc trong tay Cố Lâm, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhanh chóng nói: "Đừng bỏ đi, tôi sợ ... "



Ôn Niệm Nam siết chặt tay anh, an ủi: "Đừng sợ ... anh chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ nhớ ra."

Cố Lâm cầm thuốc, đi về phía trước tiêm thuốc choCố Ngôn Sanh, hai tay Cố Ngôn Sanh run lên, ánh mắt càng ngày càng mờ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua, người trên giường cũng không có ý niệm tỉnh lại, Ôn Niệm Nam bắt đầu thấy bất an.

“Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh, loại thuốc này thật sự có thể giúp anh ấy khôi phục trí nhớ sao?"

Cố Lâm gật đầu và nói: "Đúng vậy, đừng lo lắng, cần phải có thời gian."

Cố Ngôn Sanh ngủ một ngày một đêm, Ôn Niệm Nam lo lắng nhìn ngồi ở trước giường, trong tay cầm hoa hướng dương hắn tặng.

Đột nhiên ngón tay trong tay khẽ động đậy, Ôn Niệm Nam sửng sốt, lo lắng nhìn người trên giường.

Lông mi Cố Ngôn Sanh khẽ rung lên, hắn từ từ mở mắt tỉnh lại, ánh mắt lúc này có chút lạnh lẽo.

Mắt Ôn Niệm Nam đỏ bừng nhìn hắn, anh biết Cố Ngôn Sanh rốt cục đã trở lại, ánh mắt đó là thuộc về Cố Ngôn Sanh.

"Chào mừng về nhà, Cố Ngôn Sanh."

Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên nhìn người có đôi mắt đỏ hoe, từ từ ngồi dậy ôm Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trước mặt, nhẹ giọng nói: "Ừm, anh đã về rồi."

"Em biết anh có thể nhớ lại, tuyệt quá, rốt cục anh đã nhớ lại..."

Cố Ngôn Sanh đưa tay lên lau nước mắt cho Ôn Niệm Nam, cười nói: "Cảm ơn em đã chăm sóc anh, Niệm Niệm đừng khóc, anh không sao."

"Chà ... cuối cùng thì bây giờ cậu cũng ổn rồi, và cuối cùng cậu sẽ không còn ngốc nghếch nữa."

"Cậu còn nhớ rõ ký ức thời điểm mất trí nhớ không?"

"À, còn nhớ ..."

Chu Nguyên Phong cười to nói: "Anh ta nói anh ta còn nhớ. Cậu nhớ rõ cậu đã làm gì trong khoảng thời gian này sao? Hiện tại cảm thấy thế nào?"

Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam và Cố Ngôn Sanh đột nhiên đỏ bừng, sắc mặt không tự nhiên mà cười cười.

Sau khi tỉnh dậy, Cố Ngôn Sanh quay trở lại công ty, hoàn thành mọi công việc tồn đọng trước đó, khi về nhà, anh mang theo một bó hoa hướng dương.

Anh mở cửa phòng đàn, thấy Ôn Niệm Nam đang viết một bài hát, anh ta ngồi sang một bên đợi cho đến khi anh ngừng viết.

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh đầy vẻ dịu dàng, đưa hoa cho Ôn Niệm Nam và nói: "Trông đẹp không?"

Ôn Niệm Nam cười khẽ: "Ừ."

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy bông hoa hướng dương anh mua lúc bị mất trí nhớ trên cây đàn piano của Ôn Niệm Nam, và hỏi, "Còn chưa đem vứt bông hoa đó đi?"

"Đừng ném, em đã hứa với anh ấy."

Trong thư phòng, Cố Ngôn Sanh đứng cạnh cửa sổ sát đất, trong mắt không có chút cảm xúc, và cuối cùng thở dài.

Từ ngăn kéo lấy hộp nhẫn ra, mở ra nhìn thấy hai chiếc nhẫn, ánh mắt anh ta đầy vẻ dịu dàng.

"Niệm Niệm, em nên xem chúng đẹp như thế nào, nếu em đeo nó không biết sẽ đẹp đến mức nào nữa….

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Chu Nguyên Phong trêu chọc, anh khôi phục trí và nhớ lại cảnh đi tắm, mặt đỏ tim đập khi nhớ lại lúc đó, Cố cặn bã lại làm thêm giờ, nghi là chuẩn bị kế hoạch gì đó.

Cố cặn bã muốn lặp lại cảnh tắm rửa kia rồi haha, chuyện xảy ra trong lúc mất trí nhớ vẫn chưa quên, thật ngại quá

Cố cặn bã nhìn lại những gì mình đăng trên Weibo dường như muốn đánh chết mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: Anh Niệm Nam, anh ấy có bị đau lưng không?


Cố Ngôn Sanh nhìn mấy tấm ảnh đăng trên Weibo của W.E rất lâu, bấm nút xóa nhưng lượng lự không bấm, thở dài một cái rồi giữ lại.

"Quên đi ... đây là bức ảnh đầu tiên do Niệm Niệm chụp."

Hắn lúc đó rất muốn cầm búa tự sát, cùng Niệm Niệm chụp một tấm ảnh quan trọng như vậy mà lại cười như một tên ngốc… xấu xí.

Nhìn thấy câu anh ta đáp lại cư dân mạng rằng anh ta chủ động hôn, vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh càng trở nên khó coi và xấu xa, anh ta đặt điện thoại di động của Ôn Niệm Nam xuống.

Cố Ngôn Sanh cầm chìa khóa xe của Ôn Niệm Nam và không muốn cho anh ta đi.

"Thật sự không muốn tôi đưa em tới đó sao? Tôi sẽ dừng ở nơi xa để bọn họ không nhìn thấy."

"Tôi có thể tự mình đến studio, anh đến công ty đi."

Ôn Niệm Nam cầm lấy chìa khóa xe trong tay Cố Ngôn Sanh, vẫy tay với anh rồi lái xe đi.

Chỉ có Cố Ngôn Sanh đứng một chỗ, ánh mắt đầy mất mát.

Bác Từ đi tới, đưa chìa khóa xe cho anh ta, nói: "Thiếu gia, thân phận của cậu Ôn bây giờ có chút đặc biệt. Cậu đăng ảnh của hai người lên mạng cũng gây ra phiền phức khá lớn. Tôi sợ sẽ có phóng viên đến studio chụp lén. Cậu Ôn là suy nghĩ vì lợi ích cho cậu. "

"Tôi biết, tôi biết em ấy đã luôn suy nghĩ vì tôi..."

Cố thị.

Cố Ngôn Sanh cầm tài liệu trên tay vài phút rồi không lật sang trang mới, đưa tay lên xoa xoa thái dương.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Chu Nguyên Phong và Cố Lâm tươi cười bước vào.

"Nhìn những gì tôi nói đi, tên này vừa đến công ty liền nhớ Niệm Nam đến mất hồn."

Cố Ngôn Sanh đặt tập tài liệu xuống, cau mày nhìn hắn không lên tiếng.

Chu Nguyên Phong thấy thế cười cười rồi nói: "Bị tôi nói trúng rồi? Cậu nghĩ đến cậu ta nên không muốn đến công ty."

"Tôi đang nghĩ về những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước."

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh mất tự nhiên, hắn do dự: "Hình như là tôi có chạm vào em ấy, nhưng là không có..."

Chu Nguyên Phong sửng sốt một chút: "Ý của cậu là? Cậu ... cậu đã chạm vào Niệm Nam nhanh như vậy sao?"

"Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi và em ấy đều không mặc quần áo. Tôi nhớ là hình như mình đã cởi quần áo của em ấy, nhưng tôi khá chắc chắn rằng tôi đã không cởi hết, nhưng ngày hôm sau ..."

Mắt Cố Lâm sáng lên, anh ta nhanh nhảu nói, "Ý anh là anh không nhớ mình đã làm chuyện kia với anh Niệm Nam sao?"

Sự khó chịu hiện lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, anh ta lắc đầu nói: "Tối hôm đó tôi say, khi tỉnh lại tôi không nhớ được chút gì."

"Anh Niệm Nam thì sao? Anh ấy không có chuyện gì sao? Chẳng hạn như giận anh, đau lưng và thân thể không thoải mái?" (cười sảng, OMG)

Cố Ngôn Sanh lắc đầu nói, "Em ấy nghe điện thoại của cậu, chỉ nghĩ đến thuốc giải độc, không hỏi tôi về quần áo của hai người chúng tôi, nhưng em ấy bắt đầu trốn tránh tôi sau khi tỉnh táo lại, em ấy không muốn nhìn thấy tôi. "

Cố Ngôn Sanh không thể hiểu tại sao Ôn Niệm Nam luôn mong anh khôi phục trí nhớ, nhưng sau khi anh nhớ lại thì lại trở lên xa cách như vậy.

Trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ và ngốc nghếch, Ôn Niệm Nam luôn dỗ dành anh dịu dàng, mọi chuyện đều theo ý anh, bất kể chuyện gì, dù quá đáng đều đồng ý.

Nghĩ đến phản ứng trong phòng tắm, tất cả mọi thứ anh nói đều nghe theo, ngay cả… Lỗ tai của Cố Ngôn Sanh cũng hơi đỏ lên, nếu lúc đó anh không biết xấu hổ và cứng rắn hơn, có lẽ Ôn Niệm Nam sẽ thật sự đồng ý.

Nhưng từ khi anh tỉnh lại cậu ta liền né tranh anh, từ chối cho anh ôm lúc ngủ, chỉ vài ngày gần đây mới dần dần cư xử tự nhiên khi ở cùng nhau.

Cố Lâm vẫn hỏi: "Chính anh cũng không biết mình có làm chuyện đó sao?" Chu Nguyên Phong cười giễu cợt: "Anh trai anh lúc say chỉ như một kẻ ngốc. Cậu không phải không biết. Lúc tỉnh dậy hắn sẽ không nhớ gì, lúc hắn say còn đánh Tiểu Tần tổng, ôm bình hoa luôn miệng gọi Niệm Niệm"

Chu Nguyên Phong đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Cố Lâm, giễu cợt: "Này? Cố Lâm, sao cậu lại kích động như vậy?"

"Tôi ... có kích động sao? Không có." Tất nhiên, Cố Lâm rất kích động. Thỏ con cũng nói rằng anh ấy rất dễ say khi anh ấy uống rượu, và anh ấy cũng không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Chu Nguyên Phong liếc mắt nhìn Cố Ngôn Sanh đang ngây ngốc, bất lực nói: "Cậu đang nhớ lại những việc làm ngu ngốc của sau khi tỉnh dậy sao. Cậu không dám nhìn cậu ta sau đó trốn vào phòng làm việc lấy cớ giải quyết công việc sao? Cậu có biết Niệm Nam cũng xấu hổ không? "



"Xấu hổ?"

Chu Nguyên Phong vỗ nhẹ tập tài liệu trên đầu Cố Ngôn Sanh và nói: “Cố Ngôn Sanh, khuôn mặt già nua của anh khi tỉnh lại sẽ đỏ. Hôm đó cậu ta chỉ lo lắng về tác dụng của thuốc giải và phản ứng của cậu sau khi tiêm thuốc, cậu ta không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó. Sau đó mới từ từ phản ứng lại, và tất nhiên rất xấu hổ khi gặp cậu chứ sao. "

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, tự hỏi: "Tại sao em ấy lại xấu hổ?" (ôi tên đầu gỗ)

“Tại sao lại xấu hổ? Trước kia cậu chạm vào lỗ tai của cậu ta, cậu ấy liền đỏ mặt, nhưng trong khoảng thời gian này cậu xảy ra quá nhiều chuyện. Lúc đó là do ngươi ngu ngốc nên cậu ta mới dám đồng ý. Bây giờ cậu đã tỉnh táo lại, cậu làm vậy vói cậu ta thì làm sao cậu ta dám đối mặt với cậu, đương nhiên sẽ trốn tránh cậu rồi. "

Cố Lâm tò mò chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Anh trai tôi đã làm gì quá đáng vậy?"

Vẻ mặt Cố Ngôn Sanh hơi đổi, ánh mắt né tránh: "Không có gì..."

Một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Chu Nguyên Phong, anh giả vờ thư thái nói: "Đúng vậy, không có chuyện gì, tôi vừa mới tranh thủ tắm cho người khác rồi chạy vào hỏi nhà người ta. Tôi đã có phản ứng, không biết phải làm thế nào để giải quyết khiến Niệm Nam yêu cầu tôi gửi video cho cậu ta xem, lúc làm bánh kem lại nói rằng Niệm Nam bị dính kem giống như người trong video mà mình xem, sau đó say rượu và lột sạch quần áo.

"Chà, hình như là không có gì, đúng không, A Sanh?"

Cố Lâm nhìn chằm chằm nhìn Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt khó tin, mất một lúc lâu mới nói: "Chuyện này mà nói không có gì? Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh Niệm Nam lại tránh mặt và lảng tránh anh."

Lỗ tai Cố Ngôn Sanh đỏ bừng, ném tập tài liệu trong tay về phía hai người đang cười nhạo, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Chu Nguyên Phong!"

"Được, được rồi, tôi sẽ không cười nữa."

Chu Nguyên Phong ôm lấy Cố Lâm, tiến lên cầm tập tài liệu, nói: "Tính cách cậu lại giống trước kia?"

"Không giống nhau."

Cố Ngôn Sanh đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cộ từ xa, lạnh lúng nói: "Lần này thì khác. Tôi đã biết trong lòng em ấy yêu tôi và tôi chắc chắn rằng em ấy sẽ không rời bỏ tôi. "

Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn Chu Nguyên Phong, và nói, "Tiếp tục chuẩn bị cho sự kiện mà tôi đã nói với anh lần trước. Tôi muốn cho anh ấy một lời hứa vĩnh viễn."

Chu Nguyên Phong giật mình, trong mắt hiện lên ý cười: "Xem ra cậu rất nghiêm túc."

Sau khi ảnh chụp lên hot search, hầu như mọi người đều tin rằng Cố tổng đã tái hợp với W.E, tất cả đều chờ tin tức từ Cố thị, nhưng họ đợi vài ngày vẫn không có động tĩnh gì.

Trong một thời gian, nhiều phóng viên bắt đầu đổ xô đi giật tít, muốn chụp ảnh Cố Ngôn Sanh và W.E.

Ôn Niệm Nam vừa đến studio đang xuống xe liền nhìn thấy mấy phóng viên cầm máy quay phim, thì vội vàng che mặt đi vào bằng cửa sau.

“Anh Nam, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Linh Linh nói rằng phóng viên đã đến vào sáng sớm, nói rằng muốn chụp ảnh anh và Cố Ngôn Sanh để bán cho tạp chí U.

"Đừng quan tâm đến họ, chúng ta chỉ cần làm việc của mình là được”

Ôn Niệm Nam đang chuẩn bị ra một album mới, lẽ ra đã phát hành từ lâu, nhưng vì chăm sóc Cố Ngôn Sanh nên không có thời gian để làm.

Mấy ngày nay, anh nhận được rất nhiều lời mời hợp tác, trong đó có một số là sáng tác nhạc cho các bộ phim và các ngôi sao, anh có chút bận rộn nên không dám gặp Cố Ngôn Sanh.

Thật ra, Ôn Niệm Nam không dám ở cùng hắn, muốn tránh Cố Ngôn Sanh bằng công việc, mỗi lần nghĩ đến những gì hắn nói khi dỗ dành Cố Ngôn Sanh, hắn đều không dám nhìn vào mắt Cố Ngôn Sanh.

Khi Ôn Niệm Nam phát sóng ngày hôm qua, rất nhiều người hỏi anh ấy về bức ảnh chụp trên Weibo, anh ấy không biết giải thích thế nào nên chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy và không trả lời.

Sau khi nói chuyện với tổ sản xuất đã là buổi chiều, album này hầu như đều do Ôn Niệm Nam tự mình sắp xếp, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya.

Hôm nay, buổi tập và thu âm piano kết thúc rất muộn, các nhân viên phòng thu đều lần lượt ra về.

Ôn Niệm Nam xoa xoa cái cổ đau nhức bước ra ngoài, quên mất rằng bên ngoài còn có phóng viên.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn thì thấy chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường, phóng viên đang không ngừng chụp ảnh những người trên xe.

"Tại sao Cố Ngôn Sanh lại ở đây..."

Cố Ngôn Sanh ở trong xe nhìn thấy ánh mắt của người xuất hiện trong gương chiếu hậu sáng lên, nhanh chóng đứng dậy mở cửa, xuống xe đi về phía Ôn Niệm Nam.

"Mệt không? Anh đưa em về."

Ôn Niệm Nam kinh ngạc nói: "Không phải em đã nói anh đừng tới sao? Nếu để bọn học chụp ảnh rồi đăng lên, sẽ khiến tập đoàn Cố thị…”



"Không sao, bọn họ chụp thì kệ bọn họ, không cần trốn."

Cố Ngôn Sanh nắm tay WE, mở cửa xe, ngồi vào, lái xe rời đi.

Cố Ngôn Sanh không lái xe về nhà mà đưa Ôm Niệm Nam đến nhà hàng âm nhạc của anh ta.

Người hâm mộ trên Weibo đã phát hiện ra nhà hàng âm nhạc W.E này, dù chỉ mở cửa vào thứ Hai và thứ Ba hàng tuần nhưng người hâm mộ vẫn đến đây để check in và chụp ảnh mỗi ngày.

Cố Ngôn Sanh cắt miếng bít tết rồi đưa cho Ôn Niệm Nam, dùng nĩa đút cho cậu một miếng bít tết, cười nói: "Nếm thử xem có ngon không, nghe fan của em nói bít tết này rất ngon."

Ôn Noãn Nam sửng sốt, từ từ nhai miếng bít tết.

"Ăn ngon không?"

"Ngon."

Cố Ngôn Sanh nắm chặt dao nĩa và cười khúc khích: "Vậy thì em ... cũng đút cho anh một miếng đi? Anh muốn nếm thử xem đồ ăn của em ngon như thế nào."

Ôn Niệm Nam nhìn vào ánh mắt mong đợi của anh ta, đặt một cái nĩa vào miếng bít tết và đút cho Cố Ngôn Sanh.

"Ừm, vẫn là đồ ăn của Niệm Niệm ngon."

Tiếng nhạc vang lên trong nhà hàng, là một ca khúc của WE.

Cố Ngôn Sanh vô tình hỏi: "Việc chuẩn bị cho album mới như thế nào? Liệu có thể hoàn thành nó trong tháng này không?"

"Được, có chuyện gì vậy?"

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, anh nhẹ giọng nói: "Không sao, anh chỉ muốn đợi em hoàn thành album rồi dẫn em đi chơi."

Ôn Niệm Nam giật mình, trong mắt hiện lên ý cười, nói: "Hình như ... hết tháng này là xong, sau đó sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi."

"Tốt rồi, chỉ cần có thời gian rảnh."

Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy dịu dàng, dường như hắn muốn nói với Chu Nguyên Phong tiến hành kế hoạch.

Người phục vụ mang một chai rượu đi tới, với lấy cái ly trên bàn để rót rượu, đột nhiên hai tay bị chặn lại.

"Anh ấy không được uống."

"Anh đừng uống rượu."

Hai người liền sững sờ khi cùng nói, hình như Ôn Niệm Nam nhớ tới điều gì đó, gượng mặt đột nhiên đỏ bừng, vội vàng buông tay ra.

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh cũng hơi mất tự nhiên, anh ta đột nhiên nói: "Tôi uống rượu rất dễ bị say, mang rượu đi đi."

Sau khi người phục vụ rời đi, Cố Ngôn Sanh đột nhiên nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, bất đắc dĩ cười: "Em còn chưa uống rượu, mà sao mặt lại đỏ bừng vậy? Em lén uống rượu mà không nói cho tôi biết à?"

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Cố Ngôn Sanh giả vờ trêu chọc và nhắc đến chuyện tối hôm đó để hỏi chuyện nhưng đôi bên đều không biết, tắm xong vào nhà tắm quên mang quần áo, vào nhà vệ sinh đưa quần áo lại đỏ mặt.

Đường Đường đi hẹn hò bị phát hiện.

Hãy nhìn cái hố này, nó to và tròn, đặt một cây Cố Ngôn Sanh vào đó là vừa.

Cố cặn bã, ngây thơ vô tội, không biết mình có làm vậy hay không, haha, hối hận vì đã không để Niệm Niệm giúp mình trong phòng tắm.

Tại sao Cố Lâm lại hào hứng như vậy? Hmm ~ Tôi cũng muốn thử.

Đường Đường lại lên sóng! Chu Chu trước mặt vợ mình dịu dàng và ấm áp, trước mặt anh em của mình khấy đảo đất trời.

Cố cặn bã và Chu Chu đang chuẩn bị những kế hoạch gì? Tại sao bạn muốn hỏi Niệm Niệm có thời gian không?

Bạn muốn thấy CP nào nhất? Tôi có thể viết thêm phiên ngoại của bọn họ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: Ôn Niệm Nam là người anh ấy thật lòng yêu.


Cố Ngôn Sanh biết mình đỏ mặt vì nhìn thấy rượu nhớ tới hôm say rượu đó, nhưng vẫn cố tình hỏi.

Ôn Niệm Nam rút bàn tay đang bị nắm của mình ra, không dám nhìn mặt Cố Ngôn Sanh, nói: "Tôi nóng ... nên mặt hơi đỏ."

"Tôi biết em đang lo lắng cho cơ thể của tôi. Tôi hứa với em rằng sau này sẽ uống ít hơn. Tránh cho chuyện xấu xảy khi say, đúng không?"

Nghe hắn nói Ôn Niệm Nam cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Trong mắt Cố Ngôn Sanh ánh lên sự vui mừng, anh lại vươn tay ra vuốt ve tay Ôn Niệm Nam, ngẩng mặt lên nói nhỏ: "Được rồi, không trêu e nữa. Làm em đỏ mặt như vậy, lát nữa về nhà bác Từ lại trách anh bắt nạt em”

“Không phải anh bắt nạt sao?” Ôn Niệm Nam nhướng mày, tức giận nhìn anh.

Biết mình dễ đỏ mặt nhưng lại cố ý nhắc đến chuyện say xỉn ở bên ngoài, Ôn Niệm Nam cảm thấy người phục vụ ở bên cạnh đã nghe được cuộc nói chuyện.

Cố Ngôn Sanh nghe vậy sửng sốt, nói: "Hừ, em muốn phạt tôi sao? Phạt tôi ngày mai đến studio làm nhân viên cho em một ngày, được không?"

Ôn Niệm Nam bất lực nói: "Anh ... là trừng phạt hay là khoe khoang?"

Ôn Niệm Nam không muốn xuất hiện trên Weibo vì album sắp được phát hành, anh không muốn bị nói rằng dùng scandal để thu hút sự chú ý của khán giả cho album mới.

“Tiết lộ với bên ngoài cũng được, nhân tiện quảng cáo cũng tốt, em không muốn người ta chụp ảnh là vì không muốn cho anh lộ diện với bên ngoài sao? Cứ để cho họ chụp ảnh đi, anh không quan tâm đâu”

Ôn Niệm Nam thở dài và không từ chối nữa, anh biết rằng những chuyện Cố Ngôn Sanh đã quyết định sẽ không thay đổi được.

Mấy ngày nay, anh từ chối Cố Ngôn Sanh đưa đến studio vì sợ bị chụp ảnh, và anh không muốn hai người gặp nhau ở bên ngoài, Cố Ngôn Sanh không thể kìm được sau nhiều ngày.

Lúc về nhà hai người ngồi cạnh nhau với tâm trạng bối rối, trong xe bật bản nhạc piano nhẹ nhàng, Ôn Niệm Nam ngồi ở ghế sau với ánh mắt mơ màng.

Tối nay, Cố Ngôn Sanh có tâm trạng rất tốt, anh ngâm nga giai điệu hai lần, lúc xe dừng trước nhà, bác Từ đang cầm áo khoác đứng ở cửa liền đi tới.

"Niệm Niệm về tới nhà rồi."

Không ai đáp lại.

Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn về phía ghế sau, đã thấy Ôn Niệm Nam dựa vào cửa sổ ngủ rồi, bác Từ ở bên ngoài định mở cánh cửa mà Ôn Niệm Nam đang dựa vào ngủ.

“Đừng mở cửa, đừng mở.” Cố Ngôn Sanh nói nhỏ ngăn bác Từ mở cửa, rồi xuống xe cầm lấy áo khoác.

"Cậu ấy ngủ rồi. Tôi sẽ ngồi trong xe đợi cậu ấy. Đưa áo khoác cho tôi."

Bác Từ sửng sốt, gật đầu.

Trong phòng khách, dì Lan đã chuẩn bị hết bát canh nôn nao, chồng cô gọi điện bảo ông Ôn ăn tối ở ngoài, không cho cô chuẩn bị.

Dì Lan nghĩ chắc chắn sẽ uống rượu nên đã chuẩn bị món canh giải rượu, nhưng bác Từ lại đi vào một mình.

"Này? Thiếu gia và phu nhân đâu? Sao họ không vào?" Dì Lan nhìn chiếc xe trong sân thắc mắc.

Mắt bác Từ ánh mắt hơi lóe lên, hắn nói: "Thiếu gia nói phu nhân đang ngủ rồi, sợ đưa lên lầu sẽ đánh thức phu nhân, nên chờ trong xe một lát."

"Hả? Đã về đến nhà rồi, lên phòng ngủ không tốt hơn sao? Kỳ quái."

Trong xe Cố Ngôn Sanh lấy khoác áo đắp cho Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng nâng đầu anh ấy để tựa vào vai anh.

Lúc Ôn Niệm Nam dựa vào vai anh đầu anh ấy khẽ động, người Cố Ngôn Sanh liền cứng lại không dám nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng.

Nhìn thấy Ôn Niệm Nam thoải mái dựa vào mình ngủ say, trái tim của Cố Ngôn Sanh tan chảy.

Đây là người mà anh ấy luôn nghĩ đến ... người mà anh ấy muốn gắn bó tự đáy lòng.



Sau những chuyện mà cả hai đã trải qua, Cố Ngôn Sanh nhận ra rằng anh không thể làm được gì nếu không có Ôn Niệm Nam, anh tin rằng đây chính là người thuộc về cuộc đời mình.

Không biết qua bao lâu, người trong lồng ngực khẽ động rồi tỉnh lại.

Ôn Niệm Nam dụi mắt, ngơ ngác hỏi: "Ừm ...về đến nhà rồi à?"

“Ừm, về đến nhà từ lâu rồi.” Cố Ngôn Sanh giúp anh kéo lại chiếc áo khoác bị rơi ra.

Ôn Niệm Nam liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sửng sốt nói: "Đã muộn như vậy, sao anh không đánh thức em?"

Cố Ngôn Sanh xoa đầu anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy em ngủ rồi, nên không muốn đánh thức em, công việc gần đây của em vất vả quá”

"Anh giải quyết công việc của công ty cũng rất khuya. Anh không mệt sao? Em ngủ như vậy có ảnh hưởng đến chuyện xử lý công việc của anh không?”

Cố Ngôn Sanh lắc đầu cười nói: "Tối nay tôi không có việc gì, tôi đã đẩy hết cho Chu Nguyên Phong. Anh ấy nói sẽ giúp tôi giải quyết, vì vậy tôi có thể rời khỏi công ty sớm để đón em."

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam cười tủm tỉm nói: "Chu Nguyên Phong không phải đã nói muốn hẹn hò sao? Anh làm như vậy anh ấy sẽ ghét anh chết mất."

"Tôi là sếp của anh ấy, anh ấy không dám, bên ngoài lạnh lắm, em nhớ mặc áo khoác trước khi xuống xe."

"Vâng."

Ôn Niệm Nam mặc áo khoác, chuẩn bị xuống xe, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanh chặn ở bên ngoài xe, bối rối hỏi: "Làm sao vậy?"

“Anh đưa em vào.” Không đợi Ôn Niệm Nam phản ứng, anh đã vươn tay ôm lấy Ôn Niệm Nam xuống xe, dùng chân đóng sầm cửa lại.

Bác Từ và dì Lan đang đợi hai người ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa xe bước ra cửa, họ sửng sốt khi thấy cách Cố Ngôn Sanh đóng cửa xe.

"Cô Lan, cô có thấy hành động của thiếu gia rất giống với bộ phim thần tượng mà cô xem không?"

Đây là tổng tài bá đạo của họ sao? Không tiếc tiền mà đập xe hỏng vậy sao?

“Thiếu gia, phu nhân hai người đã về.” Dì Lan buột miệng gọi phu nhân khi thấy hai người bước vào.

Vẻ mặt bác Từ liền thay đổi, vội vàng ngăn dì Lan, nói: "Thiếu gia, thuốc của cậu Ôn đã được đặt ở trong phòng."

"Cảm ơn bác Từ."

Cố Ngôn Sanh ôm người đi lên lầu, nhìn Ôn Niệm Nam, hai lỗ tai đỏ bừng khi được gọi là phu nhân.

Cố Ngôn Sanh đặt người lên giường rồi lấy thuốc cho anh, Ôn Niệm Nam cầm thuốc uống luôn.

Thấy Ôn Niệm Nam uống nhiều loại thuốc mà vẻ mặt không thay đổi, Cố Ngôn Sanh siết chặt hai tay, đau lỏng hỏi: "Thuốc ... có đắng không?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt, nói nhỏ: "Uống quen rồi, nên không thấy đắng nữa."

Tim Cố Ngôn Sanh đột nhiên cảm thấy nhói đau, anh bước tới và ôm chặt lấy Ôn Niệm Nam.

"Anh xin lỗi ... Anh xin lỗi, là anh đã hại em thành ra như vậy, là anh đã khiến em chịu nhiều đau... Anh là kẻ khốn nạn..."

Ôn Niệm Nam không nói gì, từ từ đưa tay lên vuốt ve thân thể đang run rẩy của Cố Ngôn Sanh, một lúc sau mới nói: "Hiện tại đã hết đau rồi."

Lúc đó anh vẫn không thể nói tha thứ cho Cố Ngôn Sanh, tổn thương chính là tổn thương.

Cho dù bây giờ trong lòng anh không còn oán giận, nhưng đối với Cố Ngôn Sanh bây giờ, nỗi đau hồi đó là có thật.

Vết thương năm đó vì Cố Ngôn Sanh giờ đã từ từ lành lại, nhưng một vết sẹo đã để lại và anh không muốn nhắc đến nó nữa.

Cốc cốc... Bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng nói của bác Từ.

Cố Ngôn Sanh từ từ buông Ôn Niệm Nam ra, thu lại cảm xúc, nói: "Có chuyện gì sao?"



Bác Từ mở miệng nói: "Tôi vừa hâm một cốc sữa. Cậu Ôn ngủ không ngon. Uống sữa sẽ giúp ngủ ngon hơn."

"Vào đi."

Bác Từ bưng sữa đi vào, thấy không khí giữa hai người có chút kỳ quái, liền giả bộ cười nói: "Tôi đang bảo dì Lan đừng xem phim thần tượng trong phòng khách. Vừa rồi vợ chồng nhân vật chính đã lấy bánh ngọt trong ngày sinh nhật của họ rồi ném nó vào người nhau, làm tôi nhớ tới trước đó thiếu gia bị cậu Ôn trét kem đầy đầu.”

Lời nói của bác Từ làm cho Cố Ngôn Sanh sửng sốt, nhớ tới lời nói của anh lúc đó, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, ánh mắt né tránh không dám nhìn Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh nhớ rằng anh ấy đã nói với Ôn Niệm Nam rằng anh ấy giống như người trong video, tai anh ấy đột nhiên đỏ lên.

Bác Từ thấy thể liền mỉm cười và nói: "Thiếu gia tai cậu đỏ hết cả rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu xấu hổ như vậy".

"Bác Từ! Bác ... mau ra ngoài đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi."

Cố Ngôn Sanh đưa bác Từ ra ngoài rồi đóng cửa lại, anh đứng ở cửa một lúc lâu, trong mắt đầy vẻ xấu hổ và ngượng ngùng.

Cố Ngôn Sanh nhìn lại Ôn Niệm Nam vừa định giải thích, chỉ thấy anh đang mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ Ôn Niệm Nam sẽ tức giận.

“Em là đồ vô lương tâm, em cười nhạo anh, tôi vì ai mà trở nên ngốc nghếch, em còn trét kem lên đầu tôi để mọi người nhìn thấy nữa”

Thấy anh không tức giận, Cố Ngôn Sanh cố tình giả vờ tức giận để hù dọa Ôn Niệm Nam.

Khóe miệng Ôn Niệm Nam hơi nhếch lên, anh nói: "Là anh nói sai nên em mới tức giận đem kem trét lên đầu anh”

Cố Ngôn Sanh tỏ vẻ khó hiểu và hỏi: "Hả? Anh đã nói gì?"

"Anh nói em giống ..." Ôn Niệm Nam hốt hoảng ngừng nói, quay mặt đi không nói nữa.

Cố Ngôn Sanh không có ý định buông tha cho anh, nhìn anh chằm chằm với ý định trêu chọc, hỏi: "Tại sao em không nói tiếp? Lúc đó tôi nói gì mà khiến em tức giận vậy?"

Ôn Niệm Nam né tránh ánh mắt, vội vàng đứng dậy nói: "Qúa... muộn rồi, em buồn ngủ. Ngày mai em phải ghi hình chương trình. Em đi tắm rồi ngủ trước đây."

Cố Ngôn Sanh lấy Ôn Niệm Nam đang định chạy trốn, cười lắc đầu, uống một ngụm sữa nóng trên bàn, thấy nhiệt độ vừa phải liền đưa cho Ôn Nam Nam.

"Uống sữa trước khi tắm. Rất tốt cho giấc ngủ. Anh nhớ em từng thích uống một cốc sữa nóng mỗi tối."

"Vâng…"

Ôn Niệm Nam bị Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm liền đỏ mặt, vội vàng cầm lấy cốc sữa uống một hơi, nhưng bởi vì uống quá nhanh, sữa không kịp nuốt xuống đã chảy xuống cổ, khiến trên áo sơ mi xanh của anh dính một mảng trắng.

Cố Ngôn Sanh nhìn dòng sữa từ khóe miệng chảy xuống cổ, đột nhiên khó thở, sửng sốt một lúc, bất giác nuốt xuống.

"Em ... em uống xong rồi, em đi tắm trước."

Sau đó, anh đặt ly sữa xuống rồi vội vàng chạy trốn vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Cố Ngôn Sanh ngơ ngác nhìn phần sữa còn sót lại trong cốc trên bàn, liền chạm vào chỗ Ôn Niệm Nam vừa uống.

Anh thực sự muốn uống hết phần sữa còn lại ở nơi mà môi Ôn Niệm Nam vừa chạm vào.

Theo bản năng Cố Ngôn Sanh nhấc chiếc cốc lên và từ từ đưa tới miệng. Tiếng nước đột ngột trong phòng tắm làm anh tỉnh táo lại ngay lập tức.

Cố Ngôn Sanh đặt cái cốc xuống, che mắt lại, thở dài: "Mình đang nghĩ cái gì thế này? Mình điên rồi, biến thái như vậy sao?"

Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, ngồi dậy nhìn tủ quần áo, vừa rồi Ôn Niệm Nam không mang theo quần áo sao?

Cố Ngôn Sanh ngồi ở mép giường ôm bộ đồ ngủ của Ôn Niệm Nam, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc vô hình.

Tiếng nước vang lên trong phòng tắm ào ào, Ôn Niệm Nam không hề nhớ rằng mình đã quên mang quần áo.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: Đừng sợ ... Anh sẽ không ép buộc em.


Editor: Cheeng Cheeng

Tiếng nước trong phòng tắm từ từ ngừng lại, Cố Ngôn Sanh ở trong phòng nắm chặt quần áo.

Sau khi tắt vòi hoa sen, Ôn Niệm Nam dùng khăn tắm lau người, vươn tay muốn lấy quần áo trên giá, mới phát hiện trên kệ trống không.

Quần áo của anh ... ở bên ngoài.

Vừa rồi, để tránh Cố Ngôn Sanh, anh vội vàng chạy vào phòng tắm và quên lấy quần áo.

Ôn Niệm Nam vừa định mở cửa kính, anh đột nhiên buông tay ra, trong mắt đầy vẻ xấu hổ.

Quần áo của anh ở bên ngoài, Cố Ngôn Sanh vẫn ở trong phòng, không thể quấn khăn tắm chạy ra ngoài lấy quần áo.

Cố Ngôn Sanh nghe thấy tiếng động bên trong, nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm rồi quay lại giường ngồi, muốn đợi Ôn Niệm Nam không chịu được mà chủ động nói.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, bên trong cũng không có tiếng nước.ở

Cố Ngôn Sanhđứng dậy đi tới cửa phòng tắm sợ có chuyện xảy ra, đang định giơ tay gõ cửa, giọng nói của Ôn Niệm Nam từ bên trong truyền đến.

"Anh ... có thể giúp em lấy quần áo được không?"

Một tia sáng lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, khóe miệng anh bất giác nhếch lên, anh đáp: "Được."

Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, qua lớp cửa kính mờ mờ nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang đi vào, trong tiềm thức siết chặt tay nắm cửa.

"Tôi đem quần áo đưa vào, muốn tôi đưa cho em sao?"

Ôn Niệm Nam gật gật đầu, thấy anh không có hành động, mới nói: "Anh để trên giá đi, sau đó em sẽ lấy."

"Gía nào? Hay là em mở cửa ra rồi tôi đưa cho em."

Ôn Niệm Nam khẽ mở cửa, nhìn thấy quần áo, giật lấy rồi đóng sầm cửa lại.

Sau khi mặc quần áo và bình tĩnh lại một lúc, Ôn Niệm Nam ra mở cửa, nhưng vừa mở cửa, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Ngôn Sanh.

"Tại sao anh vẫn còn ở đây?"

Cố Ngôn Sanh vẫn ở đây mà không ra ngoài.

Cố Ngôn Sanh nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Ôn Nam Nam khi vừa mới tắm xong, trái tim anh chợt run lên, ngẩn người nhìn về phía trước nói: "Em như thế này trông rất tuyệt..."

Sau đó, anh ta từng bước đi tới chỗ Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy si mê.

Ôn Niệm Nam lùi lại một bước mà lui vào phòng tắm, hoảng sợ nói: "Cố Ngôn Sanh, em buồn ngủ, em muốn đi ngủ..."

Cố Ngôn Sanh không dừng lại, từng bước một tiến đến dựa vào vách tường trong phòng tắm ôm lấy anh, cúi đầu dụi mũi vào cổ Ôn Niệm Nam, giọng nói khàn khàn: "Em thơm quá, anh hôn em được không?"

Nghe xong mặt Ôn Niệm Nam đỏ bừng, vội vàng từ chối: "Cố Ngôn ..."

“Suỵt… Đừng nói chuyện, sẽ rất thoải mái.” Cố Ngôn Sanh liếc anh một cái, đưa ngón tay đặt lên môi ngăn anh nói.

Cố Ngôn Sanh kéo cà vạt của mình ném xuống đất, chân chen vào giữa hai chân Ôn Niệm Nam khiến anh không thể khép lại, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như tuyết.

"Không ... không được cắn cổ! Ngày mai em phải ghi hình." Ôn Niệm Nam vỗ vỗ anh, che kín cổ.

"Không cắn cổ được vậy thì có thể cắn những chỗ khác không?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt: "Cái ... cái gì?"

Một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, bàn tay đang đặt ở giữa eo Ôn Niệm Nam đột nhiên thò vào trong quần áo của anh, nhẹ nhàng cởi cúc quần áo mà Ôn Niệm Nam vừa mặc vào, ngón tay sờ sờ ngực anh dỗ dành: “Anh cắn vào đây được không? "



Cố Ngôn Sanh nhìn người đang đỏ mặt, ánh mắt hơi lóe lên, đột nhiên có một bàn tay duỗi tới dưới lưng từ từ chạm xuống, đưa tới giữa hai chân của hắn, nói: "Còn ở đây? Cũng có thể cắn sao?"

Đột nhiên Cố Ngôn Sanh bóp nhẹ vào đùi trong, thân thể Ôn Niệm Nam đột nhiên run lên, hai mắt đỏ hoe, cả người run lên: "Anh... Đồ lưu manh..."

"Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi chỉ lưu manh với em."

Ôn Niệm Nam thấy trong mắt Cố Ngôn Sanh đầy vẻ si mê, hăn đã động tình rồi, người anh run lên, đột nhiên bàn tay cởi áo sơ mi của anh và duỗi vào trong, anh đột nhiên hoảng sợ.

"Tôi... Tôi không muốn..."

Không muốn ở đây? Trong phòng tắm...

Một tia sợ hãi chợt lóe lên trong đầu Ôn Niệm Nam, đột nhiên đẩy Cố Ngôn Sanh ra, cầm lấy vòi hoa sen phun vào người anh.

Cả người Cố Ngôn Sanh run lên trong làn nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo lại, sững sờ nhìn Ôn Niệm Nam, nhìn thấy người trước mặt quần áo xộc xệch, ánh mắt sợ hãi, sau đó mới nhận ra mình đã làm gì. .

"Niệm Niệm anh không cố ý ... cố ý cưỡng ép em. Anh xin lỗi, anh sẽ không làm nếu em không muốn."

Cố Ngôn Sanh bước tới để an ủi Ôn Niệm Nam, nhưng bị né tránh, không nhìn anh ta, mở cửa và rời khỏi phòng tắm.

Cố Ngôn Sanh nhìn mình trong gương, dưới khóe mắt hiện lên một vệt máu, anh siết chặt tay mình.

Ôn Niệm Nam đã rời đi vào sáng sớm hôm sau, anh đã hứa hôm nay sẽ đi cùng anh đến studio, nhưng anh đã bị bỏ lại.

Trong phòng họp của tập đoàn Tưởng thị, có vài ông chủ của tập đoàn đang nói về điều gì đó.

Phó chủ tịch họ Tưởng ngồi sang một bên không nói tiếng nào, trong khi Tần Tề Bách ở trong góc thì ngơ ngác nhìn đồng hồ.

" Đường tổng cũng tới rồi, mau ngồi đi."

Đường Luân Hiên đi vào, mỉm cười gật đầu, đi tới vị trí bên cạnh Tần tổng ngồi xuống.

Những người bên cạnh nhìn thấy anh đi tới thì cố ý hỏi: "Hóa ra là Đường thiếu gia, tôi nhớ chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt là Đường Sóc đúng không? Em trai Đường Sóc của anh không có ở đây, sao anh lại ở đây ?"

Đường Luân Hiên cười nói: "Em ấy không được khỏe. Khoảng thời gian này em ấy không đến công ty, tạm thời tôi sẽ tiếp quản công ty."

"Tạm thời? Chậc chậc chậc, Đường tổng, anh đã nắm công ty trong tay nhiều năm, lúc đó anh biến mất, công ty mới do Đường Sóc phụ trách. Bây giờ anh trở lại, anh ta liền bị bệnh rồi biến mất. Người không biết còn tưởng anh động tay động chân để đoạt lại công ty"

"Chuyện này có gì kỳ quái, không có huynh đệ trước mặt lợi ích."

“Náo nhiệt như vậy sao?” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.

Cố tổng nhìn thấy Chu Nguyên Phong đi đến liền ngậm miệng, hắn không thể động vào tập đoàn Cố thị.

"Tôi không biết hôm nay lại thảo luận về tình cảm anh em của người khác. Thay vì lo lắng cho người khác, Cố tổng nên lo lắng cho bản thân với tính thích gieo họa người khác, tránh cho sau này lại có một đám người thân đến nhận họ hàng rồi tranh giành tài sản”

Khuôn mặt của Cố tổng đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, không dám mở miệng.

Chu Nguyên Phong đi đến bên cạnh Đường Luân Hiên ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt xanh xao của anh.

Thấy mọi người đã đến, Phó chủ tịch Tưởng cũng bắt đầu nói chuyện, mọi người đang cẩn thận lắng nghe, nhưng Chu Nguyên Phong lại bí mật đưa tay xuống dưới bàn, nắm tay Đường Luân Hiên.

Đường Luân Hiên nhìn Chu Nguyên Phong một cái, hốt hoảng liếc nhìn những người xung quanh, không dám nói mà dùng khẩu hình miệng: "Anh điên rồi sao? Có người ở đây."

Chu Nguyên Phong một tay chống cằm lên bàn, nhìn nghiêng về phía Đường Luân Hiên, dùng khẩu hình nói: "Anh nhớ em, ngoan, đừng nhúc nhích, để anh cầm tay."

Đường Luân Hiên nhìn khẩu hình của anh ta liền sửng sốt, tại sao lời nói vô tư của Chu Nguyên Phong lại khiến anh ta cảm thấy như giọng điệu của một tên lưu manh già đời.

Chu Nguyên Phong cứ nắm tay dưới bàn như thế này, xoa miết một lúc, thậm chí đến lượt Chu Nguyên Phong phát biểu ý kiến, hắn vẫn có thể vừa bóp tay vừa lạnh lùng trả lời.

"Lão lưu manh..."



"Tôi đã nghe thấy rồi."

Đường Luân Hiên nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, nhanh chóng rút khỏi tay hắn.

Chu Nguyên Phong giả vờ sắp xếp thông tin trong tay, cúi người nói nhỏ: "Ừm, tôi nghe thấy rồi, lần sau em nguyền rủa ai đó trong lòng là được rồi. Một lão lưu manh nhìn chằm chằm vào em từ ngoài cửa sẽ nhớ mọi hành động của em. "

Lúc Đường Luân Hiên đang định nói gì đó, anh đột nhiên cảm thấy Chu Nguyên Phong dùng chân cọ vào chân mình, anh đỏ mặt, cả người trong phút chốc trở nên căng cứng.

Tần Tề Bách cảm thấy nhàm chán, không có nghe kỹ nội dung đề án, cho nên thản nhiên nhìn ngang ngó dọc.

Đột nhiên anh nhìn thấy chân của Chu Nguyên Phong đang di chuyển, anh mở to mắt khi nhìn thấy bàn tay đang nắm của hai người họ.

Mẹ kiếp! Một lần nữa!

Những người trong tập đoàn Cố thị chuyên chọn những người đẹp có tính cách tốt và dịu dàng, một người là Ôn Niệm Nam và người còn lại là Đường Luân Hiên.

Nhưng điều anh không ngờ là Đường Luân Hiên, người luôn khiêm tốn, nhã nhặn và dịu dàng lại đồng ý ở cùng một tên cặn bã như vậy.

Tần Tề Bách đang ngồi bên cạnh Đường Luân Hiên, tầm mắt vừa đúng để nhìn thấy hành động lén lút của Chu Nguyên Phong với Đường Luân Hiên.

Chu Nguyên Phong cảm thấy ánh mắt của Tần Tề Bách, giương cặp mắt lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười nguy hiểm, giơ tay dùng động tác cắt cổ.

"Tiểu Tần tổng, đôi mắt là thứ rất quý giá. Không cần giữ gìn để nhìn ngắm cảnh đẹp sao? Một ca phẫu thuật cấy ghép khá tốn kém."

Tần Tề Bách sợ hãi rụt cổ lại, vô thức lùi ghế về phía sau, nhà họ Cố là một lũ chó điên, nên tốt hơn hết là đừng chọc tức hắn.

Tại hậu trường ghi hình chương trình, Ôn Niệm Nam sững sờ khi nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại.

Bức ảnh trên điện thoại di động là từ Weibo, được các phóng viên chụp lén khi anh và Cố Ngôn Sanh rời studio vào ngày hôm qua.

Tất cả các bình luận là của các fan hâm mộ họ.

[Thật ngọt ngào! Hai người họ lại có bức ảnh chụp chung, đón nhau sau khi tan làm. Không phải bây giờ chỉ cần thông báo kết hôn sao? ! ]

[Cố tổng so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, bây giờ cảm thấy trong đầu Cố tổng đều là màu hồng, trong mắt không còn tia sát khí nữa]

[Tôi đang canh giữ Weibo và chờ họ thông báo kết hôn, tôi muốn mang biểu ngữ tái hôn! ]

[Ăn đường mỗi ngày, tôi đã quên mất khoảng thời gian trước tôi ghét Cố tổng ứa răng, bây giờ ngọt ngào quá, tôi đang chờ xem công bố kết hôn! Mong hôn lễ được phát sóng trực tiếp! ]

Thông báo kết hôn ...

Một cảm xúc vô hình lóe lên trong mắt, Ôn Niệm Nam liền đặt điện thoại xuống.

Hôm qua Cố Ngôn Sanh nói với anh rằng ấy sẽ đi cùng anh đến chỗ ghi hình cho chương trình trong một ngày với tư cách là một nhân viên.

Sáng nay anh không cho Cố Ngôn Sanh đi cùng, cũng không gọi anh ấy dậy, hôm qua anh bị Cố Ngôn Sanh làm cho hoảng sợ, nếu đi theo anh nữa thì anh không biết làm sao.

Nhân viên cầm danh sách đi vào, cười nói: "Các thầy cô có thể nghỉ ngơi và bắt đầu ghi hình chương trình sau hai tiếng. Anh có thể xem những câu hỏi mà chương trình muốn trả lời trước."

Ôn Niệm Nam không muốn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hiện tại đang đi làm, chỉ muốn hoàn thành tốt công việc.

" Lăng Lăng, cho tôi xem các câu hỏi sẽ được hỏi trong chương trình."

Ôn Niệm Nam vuốt mái tóc trước gương, thấy Lăng Lăng không đáp, đang định nói lại thì đột nhiên trong gương xuất hiện một người quen thuộc, đưa cho anh đáp án.

"Tôi đã nói rằng tôi sẽ là nhân viên của em trong một ngày, và tôi sẽ làm điều đó nếu tôi đã hứa với em."

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh, người có vết thương ở khóe mắt, Cố Ngôn Sanh nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, anh ta cũng nhìn thấy nhân viên và khách đang sững sờ phía sau anh ta.

"Cố ... Vua hot search Cố Ngôn Sanh!!!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231: Tranh cãi!


Ôn Niệm Nam hơi tức giận vì Cố Ngôn Sanh bất ngờ đến studio, mà không nói một lời nào với anh ta khi ghi hình chương trình.

Cố Ngôn Sanh chỉ có thể đứng trong góc sân khấu mà xem, cho đến khi kết thúc chương trình xong, anh mới có thể ôm người rời đi để giải thích chuyện tối hôm qua.

"Niệm Niệm, hãy nghe anh giải thích? Hôm qua anh thực sự không cố ý. Anh không kiềm chế được."

“Đừng nói nữa” Đôi mắt Ôn Niệm Nam né tránh và không muốn tranh cãi với anh

nơi công cộng.

“Thầy W.E, tôi có thể chụp ảnh với thầy được không?” Một người đàn ông đeo thẻ nhân viên đi tới, nhìn anh đầy phấn khích.

Ôn Niệm Nam gật đầu nói: "Ừm"

Cố Ngôn Sanh thấy người đàn ông đến gần Ôn Niệm Nam, lại đặt tay lên vai anh ta, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bất ngờ anh đẩy người đàn ông kia ra.

"Ai cho phép anh chạm vào cậu ấy! Anh đứng chụp ảnh gần như vậy làm gì? Đừng chụp nữa!"

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Fan vừa chụp được bức ảnh đã hoảng sợ vội vàng cầm lấy điện thoại nói xin lỗi, rồi bỏ chạy.

Ôn Niệm Nam thấy Cố Ngôn Sanh gây sự một cách vô lý liền nổi giận, anh tức giận nói: " Cố Ngôn Sanh, anh làm gì vậy?”

Cổ Ngôn Sanh cũng nhận ra rằng những gì mình vừa làm có hơi quá đáng, ngay khi định bước lên giải thích, anh đã nghe thấy những nhân viên xung quanh đang bàn luận.

"Nhìn đằng kia kìa, hai người kéo đi kéo lại mệt mỏi quá. Ôi, ngọt quá"

"W.E không thừa nhận rằng hai người họ đang ở bên nhau, cũng không thừa nhận rằng họ đã tái hôn. Các người đang nói gì vậy?"

"Bây giờ hai người không có liên quan gì đến nhau. Ở chung không có danh phận,

nơi công cộng mập mờ như vậy. Thật sự không sợ bị chửi mắng. Đúng là có quyền, có tiền thì có thể đi tán tỉnh người ta. Tôi không biết họ lén lút làm những gì nữa.”

"Đúng vậy, nếu thật sự thích tại sao không công bố quan hệ, là giả vờ hòa giải để lăng xê sao? Dù sao Cố tổng cũng không vừa mắt hắn, mà là muốn đùa giỡn sau khi ly hôn mà thôi."

Tất nhiên là Ôn Niệm Nam nghe được những lời bàn tán của những người này, trong mắt lóe lên một chút buồn bực, xoay người bước ra ngoài.

“Từ từ đã Niệm Niệm” Cố Ngôn Sanh vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Ngay khi Ôn Niệm Nam quay lại phòng nghỉ liền đóng cửa, tiếp đó bị Cố Ngôn Sanh đẩy sang một bên, người bước tới, người lùi lại, cúi đầu không lên tiếng.

Trong mắt Cố Ngôn Sanh đầy lo lắng, đưa tay muốn nắm lấy tay anh để giải thích nhưng bị anh né tránh, liền nói: "Tôi xin lỗi Niệm Nam."

Ôn Niệm Nam lùi lại vài bước, nắm chặt quần áo, nói: "Tôi cùng fan chụp ảnh chung, tại sao lại đẩy anh ấy ra?"

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên, anh lạnh lùng nói: "Tôi không muốn người đàn ông khác đến gần em, tay anh ta chạm vào em, tại sao tôi không thể đẩy anh ta ra, em là người của tôi, tôi không cho phép anh ta động vào"

Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam lúc này vô cùng khó chịu, anh nói: "Người của anh? Nếu sau này tôi chụp ảnh với fan và bắt tay với fan thì sao? Anh cũng muốn đẩy họ ra sao?"

"Tôi cấm bọn họ động vào em như người vừa rồi! Nếu em cho họ làm như vậy, tôi sẽ đẩy bọn họ ra, không cần biết là bao nhiêu lần."

Ôn Niệm Nam bất lực, lắc đầu cười, phản bác lại: "Ngươi làm như vậy là phô trương quá mức. Chúng ta không có quan hệ gì cả. Anh cũng nghe những người đó nói rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả. Anh không có quyền quản tôi."

Ôn Niệm Nam không muốn phô trương như vậy, nên không dám cùng Cố Ngôn Sanh đứng bên ngoài.

Nhưng Cố Ngôn Sanh không chỉ đến địa điểm ghi hình chương trình để đi cùng anh, mà còn mắng mỏ những người hâm mộ xin chụp ảnh nơi công cộng.

Nhưng những lời nói của những người xung quanh giống như những mũi kim đâm vào trái tim của Ôn Niệm Nam, đúng ... họ không có quan hệ đề gì cả ...

Cố Ngôn Sanh nghe Ôn Niệm Nam nói mình không có quyền quản lý, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói em là người của tôi, tại sao tôi không thể ghen? Sau này, tôi sẽ không cho phép em chụp ảnh với người hâm mộ, tôi sẽ đứng bên cạnh để nhìn." (tính chiếm hữu cao lại bắt đầu nổi lên, ghen tuông mù quáng)

Người của Cố Ngôn Sanh?

Không phải là người yêu sao? Có phải vợ không? Là tình nhân ư? Ôn Niệm Nam mình không là cái gì cả.



Sự hoảng sợ dấy lên trong lòng anh càng tăng, những từ ngữ ác ý trên mạng và những lời bàn tán xung quanh, luôn nhắc nhở anh về mối quan hệ mong manh của mình với Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam mất kiểm soát hét lên: "Đủ rồi, Ôn Niệm Nam tôi và Cố Ngôn Sanh anh là quan hệ gì? Anh dựa vào cái gì mà kiểm soát tối như vậy!"

Cố Ngôn Sanh ngây người, rồi cuống quít hỏi: "Có quan hệ gì sao? Niệm Niệm ... em bị làm sao vậy, quan hệ của chúng ta không phải rất tốt sao?"

"Không ... chẳng có quan hệ gì, chỉ là bạn bè.."

Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức khi nghe thấy điều đó,nhìn anh bằng khó hiểu rồi nói : "Bạn à? Em nghĩ vậy! Em đang muốn nói rằng chúng ta sống cùng nhau và ngủ cùng nhau thì chỉ là bạn bè?"

“Ừ” Ôn Noãn Nam cúi đầu kìm nén cảm xúc trong mắt.

Cố Ngôn Sanh đau đớn cười một tiếng, gương mặt lập tức tái nhợt: "Được ... Được rồi! Vậy bây giờ tôi sẽ đi nói với những người bên ngoài, nói rằng Ôn Niệm Nam là người yêu của Cố Ngôn Sanh tôi!"

"Đủ rồi Cố Ngôn Sanh, anh có thể đừng gây chuyện nữa không? Tôi không muốn rêu rao như vậy. Không phải vừa rồi anh đã náo loạn sao?"

Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay của Cố Ngôn Sanh bộc phát ngay lập tức, anh gầm gừ, "Không đủ! Anh không hiểu! Tại sao lần nào em cũng cho anh hi vọng nhưng rồi lại đẩy anh ra! Rõ ràng trong lòng em có anh... Anh cũng đã tự mình thổ lộ tình cảm của mình. Nhìn anh đi, sao anh không được chạm vào em trước mặt người ngoài!".

Ôn Niệm Nam cười khổ, nói: "Bởi vì chúng ta đã ly hôn ... không có liên quan gì. Tất cả mọi người đều cho rằng WE không có liêm sỉ, cố bám lấy Cố tổng để lăng

20)

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, lạnh lùng nói: "Vậy thì tôi sẽ công bố mối quan hệ của chúng ta ngay bây giờ, tôi sẽ nói với mọi người rằng em không bám lấy tôi để lăng xê, mà là tôi đang theo đuổi em"

Ôn Niệm Nam mệt mỏi xoa đầu, nói: "Hiện tại tôi chỉ muốn làm cho tốt album, cũng không muốn vì những chuyện này mà.."

"Còn tôi thì sao? Trong lòng em không có tôi sao?"

"Chúng ta hãy bình tĩnh lại, chúng ta ... đều quá nóng vội."

Cố Ngôn Sanh đứng ở nơi đó thật lâu không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn vết thương trên mặt qua cửa kính, lạnh lùng nói: "Tôi hiểu rồi."

Sau đó, anh xoay người mở cửa rời khỏi phòng nghỉ, cánh cửa đóng sầm lại.

Ôn Niệm Nam nhìn mình trong gương, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Xin lỗi ... em đã không thể nắm tay anh và cùng nhau bước tiếp .."

Anh sợ rằng việc Cố Ngôn Sanh không công bố mối quan hệ giữa hai người sẽ có tác động tiêu cực đến Cố thị, nhưng anh cũng sợ cuộc hôn nhân mà anh sẽ phải đối mặt sau khi công bố mối quan hệ.

Buổi tối Cố Ngôn Sanh không về nhà, bác Từ nói Lục Vân có chuyện nên bảo anh ta đi công tác ở chi nhánh,

Ôn Niệm Nam biết rằng Cố Ngôn Sanh không thể đi công tác mà không nói một lời, lần này anh ta tức giận với anh.

Nhưng ngay cả khi Cố Ngôn Sanh giận anh, anh ấy vẫn yêu cầu của hàng hoa gửi hoa hướng dương cho anh mỗi ngày. (đáng yêu quá đi)

Sau đó, Cố Ngôn Sanh biến mất ba ngày không chút tin tức, cũng không có gọi điện thoại, Ôn Niệm Nam luôn chờ điện thoại đổ chuông.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ôn Niệm Nam vội vàng cầm lên.

"Alo?".

Người ở đầu dây bên kia là Lăng Lăng.

Lăng Lăng đã gọi điện và nói rằng cô ấy sẽ kết hôn và trong tương lai cô ấy có thể không làm việc trong studio nữa, vì vậy cô ấy muốn tìm một người đại diện mới

cho anh.

"Anh Nam, anh có biết công ty quản lý không? Nếu có, anh có thể tìm người quen thì càng tốt."

Người đại diện...

Ôn Niệm Nam nhớ rằng khi Cố Ngôn Sanh đến studio, anh thấy anh ấy rất bận rộn vào ngày hôm đó, anh ấy đã mỉm cười và nói rằng anh ấy sẽ đến công ty giải trí để ký hợp đồng với W.E và làm người đại diện cho anh với tư cách là ông chủ của anh ấy.



"Anh Nam? Anh còn ở đó không?"

"Không cần tìm người đại diện không cần gấp đầu. Gần đây tôi hơi mệt và muốn nghỉ ngơi sau khi phát hành album mới"

Ôn Noãn Nam ở trong phòng chơi đàn cả ngày, cảm thấy khát liền xuống lầu uống nước, đột nhiên nhìn thấy Chu Nguyên Phong người tới lấy tài liệu.

Chu Nguyên Phong đang cầm tài liệu và nói với bác Từ nên viết gì, vừa thấy anh đi ra liền mỉm cười chào: "Niệm Nam"

"Nguyên Phong, gần đây anh có liên lạc gì với Ngôn Sanh không? Anh ấy đang ở đâu?"

Nụ cười của Chu Nguyên Phong đông cứng lại, ánh mắt hơi lóe lên rồi nói: "... Tôi không biết, cậu ấy bị dì gọi đi, cũng không rõ khi nào cậu ấy mới trở lại"

Sau đó, anh ta đứng dậy và bỏ đi.

Đã một tuần trôi qua, nhưng Cổ Ngôn Sanh vẫn chưa hề xuất hiện.

Ôn Niệm Nam càng ngày càng ngày lo lắng, Ngôn Sanh cũng chưa từng cắt liên lạc với anh lâu như vậy.

Anh gọi điện nhưng bên kia đã tắt máy và anh gọi cho Chu Nguyên Phong và Cố Lâm nhưng họ nói cũng không rõ.

Ôn Niệm Nam nhìn hoa hướng dương mà Cố Ngôn Sanh tặng trong chiếc bình, hối hận vì những gì anh nói lúc đó đã làm Cố Ngôn Sanh bị tổn thương.

Anh biết Cố Ngôn Sanh quan tâm đến suy nghĩ của mình đến mức nào và biết rằng anh ấy yêu mình nên mới ghen tuông và quát mắng người khác như vậy.

Nhưng khi anh đọc được những bình luận ác ý trên Weibo và những lời bàn tán của nhân viên, cảm xúc của anh cũng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cố Ngôn Sanh nói rằng anh ấy muốn tuyên bố rằng mối quan hệ này anh ấy là người theo đuổi, nhưng anh đã từ chối anh ấy, anh sợ rằng hai người sẽ lặp lại những sai lầm tương tự sau khi ở bên nhau, nhưng bây giờ anh đã hối hận sau khi Cố Ngôn Sanh rời đi.

Hóa ra khi mở mắt ra sẽ không thấy Cố Ngôn Sanh sẽ thất vọng đến như vậy, hóa

ra lúc tập đàn piano cũng nhàm chán đến vậy.

Ôn Niệm Nam liếc nhìn hoa hướng dương vừa được giao đến, muốn cắm vào bình hoa trong phòng khách, liền mở cửa đi xuống lầu.

Nhưng khi anh vừa bước tới cửa, anh đã thấy Cố Ngôn Sanh đứng ngây ra ở cửa với chiếc vali và túi giấy bên cạnh.

Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhìn lên bầu thì nghe thấy tiếng mở cửa, hai người gặp nhau.

Ôn Niệm Nam kinh ngạc đi xuống lầu, đi tới bên cạnh anh ta rồi dừng lại, ánh mắt khẽ lóe lên nói: "Anh ... anh đã về rồi, mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"

"Tôi sẽ sang chỗ mẹ. Có rất nhiều việc của công ty nên tôi không thể quay lại được".

"A, bây giờ anh có đói không? Em bảo dì Lan nấu cho.."

Cố Ngôn Sanh lắc đầu nhẹ và nói: "Không, lát nữa tôi đi rồi"

Người Ôn Niệm Nam cứng đờ: "Đi? Đi đâu?"

Cố Ngôn Sanh nhìn giờ, ngước mắt lên nhìn gương mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt, lạnh lùng nói: "Từ bây giờ, tôi sẽ ở chi nhánh của nước F. Công ty ở đây được giao cho Nguyên Phong. Hôm nay tôi về đây để lấy tài liệu và quần áo."

Đôi mắt Ôn Niệm Nam lóe lên, kinh ngạc nói: "Anh sau này ... sẽ không trở lại sao?"

"Đúng vậy, không phải cậu nghĩ tôi quá phô trương sao? Dù sao tôi cũng chỉ là

một người bạn phiền phức, một người bạn chỉ gây phiền phức cho cậu. Sau khi tôi đến nước E, cậu sẽ không thể chuyên tâm sáng tác tốt?"

Cổ Ngôn Sanh khẽ liếc anh ta một cái, sau đó xoay người rời đi.

Mắt Ôn Niệm Nam nhất thời đỏ lên, vươn tay túm lấy quần áo Cố Ngôn Sanh, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi... Em không nên nói như vậy, anh không phải bạn của em..."

Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn anh, thờ ơ nói: "Tôi không phải là bạn thì sao? Là chồng cũ của cậu sao? Có phải là Cố tổng phiền phức không?”

"Là ... là người em thích, là người tôi yêu và muốn ở cạnh" (khổ nhục kế thành công, haha, thật xảo quyệt)

Ôn Niệm Nam chưa kịp nói xong, đột nhiên đôi môi ấm áp hôn lên môi của anh, sau đó lại bị cái ôm ấm áp ôm chặt, bên tai truyền tiếng thở của Cố Ngôn Sanh: "Rốt cuộc em cũng thừa nhận.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232: Tôi muốn nghe em nói rằng em yêu tôi, em không thể rời xa tôi.


Ôn Niệm Nam ngày người nhìn Cố Ngôn Sanh, nước mắt lập tức rơi xuống, đột nhiên đá vào Cố Ngôn Sanh sau đó anh xoay người đi lên lầu, nhưng lại bị anh ta giữ chặt tay.

Cố Ngôn Sanh cười như một đứa trẻ vớ được kẹo, "Niệm Niệm, em đã thừa nhận rằng em không thể sống thiếu anh đúng không?"

"Anh ... anh đi đi, không phải anh nói không cần em sao ..." Giọng Ôn Niệm Nam khẽ run lên, nước mắt không ngừng rơi.

Anh nghĩ rằng Cố Ngôn Sanh đang tức giận với anh, và nghĩ rằng anh ấy sẽ rời khỏi nước M và không quay lại nữa.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng lau nước mắt, dịu dàng nói: "Anh đã nói dối em. Anh muốn nghe em nói yêu anh và anh không thể sống thiếu anh"

Ôn Niệm Nam tức giận hất tay hắn ra, nghẹn ngào nói: "Em còn nghĩ rằng anh sẽ rời đi, em nghĩ rằng anh sẽ bỏ rơi em... em.."

"Nếu không làm chuyện này, tôi sẽ không bao giờ nghe em thừa nhận yêu tôi đúng không? Em luôn luôn suy nghĩ nhiều, làm sao anh có thể không cần em vì vài lần cãi nhau với em, em là người tôi đã dùng cả máu cùng nước mắt của tôi để dành lại lại, tôi sẽ chiều chuộng em, cuộc đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi em..." (ối giời đoạn này sến quá, haha, ngọt sâu răng)

Ôn Niệm Nam run lên: "Anh không được phép làm như vậy nữa, cũng không được phép bỏ đi lâu như vậy."

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Cố Ngôn Sanh vội vàng lau nước mắt, dỗ dành anh, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, anh xin lỗi là anh sai rồi, anh không nên làm em sợ, đừng khóc.

"Thực sự lúc đó tôi rất tức giận. Những gì em nói thực sự khiến tôi buồn, nhưng tôi cũng biết rằng em đang sợ hãi. Tôi biết rằng em rất thận trọng trong mối quan hệ này và tôi cũng vậy".

Mấy tháng nay, hai người kiểm tra lẫn nhau từ khi bình phục vết thương ở chân, đều thận trọng không dám tiến lên, nhưng vì chuyện này mà hai người càng ngày càng không thể tách rời nhau.

Trong khoảng thời gian anh bị mất trí nhớ sau khi bị tiêm thuốc, Ôn Niệm Nam luôn bên cạnh anh, không hề từ chối anh bất cứ điều gì.

Điều này khiến Cố Ngôn Sanh nhận ra rằng anh đã sớm nắm quyền chủ động từ lâu, và bây giờ anh không muốn đề phòng nữa.

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia áy náy, anh nói: "Anh biết em bước một bước lại sợ một bước, không sao đâu Niệm Niệm. Anh đã nói rồi từ giờ trở đi anh sẽ không để em phải lo lắng."

Trong phòng chơi piano, Cố Ngôn Sanh đang ngồi trước cây đàn piano chơi piano, và Ôn Niệm Nam, người đang đứng bên cửa sổ, nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn của anh ấy.

"Thầy W.E, thầy nghĩ sao về cách chơi của tôi?"

Ôn Niệm Nam đi tới, liếc nhìn hoa hướng dương trong bình hoa bên cạnh, thì thào

nói: "À, nghe hay đấy".

"Vậy thì thầy giáo, người có thể cầm tay mà dạy tôi được không?"

Trong hai ngày qua, Cố Ngôn Sanh đột nhiên thích chơi đàn, anh nói rằng muốn vẽ một bức chân dung của hai người họ.

Vào buổi trưa, Cố Lâm mang theo một người con trai tên là Bạch Cẩn Trần đến để vẽ tranh, Cố Ngôn Sanh kéo anh ngồi xuống trước cây đàn piano và để người kia vẽ tranh.

“Ừm... W.E. Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?” Bạch Cẩn Trần nhìn Ôn Niệm Nam đầy mong đợi.

Ngay khi Cố Ngôn Sanh định từ chối, Cố Lâm đã bước tới và cười nói: "Anh ấy là bạn của tôi, anh ấy vẽ rất đẹp, Tiểu Bạch rất thích anh Niệm Nam, tôi đã nói với anh ấy rằng WE muốn vẽ một bức chân dung, nhưng anh ấy vẫn không tin điều đó."

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Bạch Cẩn Trần, lạnh lùng nói: "Đây là thỏ con mà cậu đã nói đến?"

“Thỏ con?” Bạch Cẩn Trần nghi ngờ nhìn Cố Lâm.

Trong mắt Cố Lâm lộ ra vẻ xấu hổ, vội vàng nói: "Anh trai anh thích đặt biệt danh cho người ta, không cần để ý đến đâu, sau khi vẽ xong anh sẽ giúp em chụp một bức ảnh"

Mọi người đang cười nói thì Chu Nguyên Phong đến, và chỉ vào chiếc hộp trên tay anh ta.

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi chớp rồi lặng lẽ đứng dậy đến phòng khách, nháy mắt với Chu Nguyên Phong rồi đi vào phòng làm việc.

Ôn Niệm Nam nhìn hai người đi lên lầu vào phòng làm việc, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc vô hình.

Có chuyện gì vậy?

Sân chơi tràn ngập tiếng cười của trẻ con, Đường Sóc ngồi trên ghế đẩu vừa đá vừa nhìn xung quanh, có chút chán nản chờ đợi.

“Tiểu Sóc, anh đợi có lâu không?” Mộ Bắc Dật bước tới tay cầm hai cây kem, đưa cho anh một cây.

Đường Sóc cắn một miếng kem mắt liền sáng lên, nói: "Thơm quá"

Mộ Bắc Dật cười xoa đầu anh, nhẹ giọng thì thầm: "Em định chơi gì đó? Anh đi cùng em."



"Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc và đu quay"

"Được rồi, anh sẽ đưa em đi sau khi ăn kem"

Hai người chơi đến tận tối mới rời đi, thấy Đường Sóc đi chơi đã mệt, Mộ Bắc Dật liền đưa anh ta đến một nhà hàng âm nhạc gần đó ăn một chút.

"Tiểu Sóc, em gần đây có đau đầu không?"

Đường Sóc lắc đầu nói: "Không có, có chuyện gì sao?"

“Không có gì đâu” Mộ Bắc Dật nâng ly lên uống cạn, Đường Sóc ngắn anh lại ngay khi anh định rót thêm một ly.

Đường Sóc đặt ly rượu sang một bên, tự hỏi: "Anh không được uống sẽ bị đau dạ dày. Anh quên lúc trước bị xuất huyết dạ dày rồi sao?"

Mộ Bắc Dật sững người, cười nói: "Ừ... Đúng, suýt nữa anh đã quên"

Anh ta nghĩ mình là Ôn Niệm Nam...

Đột nhiên Đường Sóc nghe thấy tiếng đàn, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Bắc Dật, anh đánh đàn rất giỏi đúng không? Em muốn anh đánh đàn cho tôi nghe."

"Tôi không biết chơi piano"

Anh phớt lờ những lời cảnh báo của cha mình và ở lại nước M. Thời gian của anh không còn nhiều, anh muốn Đường Sóc thích mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Mộ Bắc Dật hỏi qua thầy thuốc, anh ta nói sau khi tiêm thuốc rất dễ ỷ vào một người nào đó, so với những người khác còn muốn bám lấy hơn bao giờ hết.

Quả nhiên, sau khi anh ta cố ý tiếp cận một thời gian, Đường Sóc càng ngày càng ỷ lại vào anh.

Ngày nào Đường Sóc cũng gọi điện cho anh, muốn nghe giọng anh để ngủ, thích cái gì sẽ chụp ảnh rồi gửi cho anh xem, kêu anh mua đồ ăn, anh ấy hoàn toàn phụ thuộc vào anh.

Nhìn Đường Sóc chằm chằm vào cây đàn piano với đôi mắt sáng rực, Mộ Bắc Dật đột nhiên đứng dậy nói: "Anh ăn no rồi, buổi tối anh còn có việc phải làm. Anh sẽ đưa em về ngay, nếu không anh trai em sẽ lo lắng"

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Đường Sóc bị anh kéo tay rời khỏi nhà hàng, ánh mắt anh vẫn lưu luyến cây đàn piano, đột nhiên cầu anh bị giữ chặt.

"Ngoan, nếu em muốn nghe, tôi sẽ học nó. Tôi đã học cách chơi để đàn cho em nghe, được không?"

Đôi mắt Đường Sóc sáng ngời, nghe xong liền gật đầu, nhào vào trong vòng tay Mộ Bắc Dật xoa xoa, cười nói: "Em biết anh luôn đối xử tốt với em. Em sẽ chờ nghe"

"Ừ, anh là người đối xử tốt nhất với em."

Mộ Bắc Dật nhìn Đường Sóc đang cười híp mắt, sau đó mỉm cười.

Đường Luân Hiên nhìn thấy Đường Sóc đang có tâm trạng tốt nhảy nhót vào phòng khách, cười nói: "Vui vẻ vậy sao, là nhặt được vé số hay là yêu rồi?"

"Em đi hẹn hò. Hôm nay em đi chơi rất vui."

“Em đang hẹn hò? Với ai?” Đường Luân Hiên sửng sốt, Đường Sóc bây giờ hoàn toàn giống như một đứa trẻ, làm sao có khả năng hẹn hò?

“Không nói cho anh đâu” Đường Sóc sau khi nói xong liền chạy lên lầu.

Buổi tối, Bạch Cẩn Trần và Cố Lâm thu dọn dụng cụ vẽ tranh rời đi, Ôn Niệm Nam thay quần áo, xem TV trong phòng khách một lúc, sau đó nhìn lên lầu.

Đã muộn như vậy rồi mà Chu Nguyên Phong và Cố Ngôn Sanh vẫn chưa ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có điều gì đã xảy ra với công ty?

Đột nhiên cửa phòng làm việc mở ra, hai người bước xuống, Cố Ngôn Sanh cau mày nói gì đó, Ôn Niệm Nam liền dừng ở dưới lầu.

"Niệm Nam, hôm nay không phát sóng trực tiếp à?"

"Hôm nay tôi không làm phát sóng trực tiếp. Có chuyện gì vậy? Công ty có chuyện gì sao?"

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh né tránh, vừa định nói, Chu Nguyên Phong đột nhiên bước xuống lầu, mỉm cười: "Không có chuyện gì, chỉ là ngân quỹ có chuyện. Sắp tới có lẽ tôi và A Sanh sẽ hơi bận rộn".

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Chu Nguyên Phong rồi nhẹ nhàng nói: "Ừ... ngân quỹ có vấn đề, không sao, tôi đến công ty một chuyến, Niệm Niệm ăn bữa tối xong thì em đi ngủ trước đi."

"Ừm, đừng để mình mệt mỏi quá"

Ngày hôm sau, Ôn Niệm Nam xuống lầu uống nước sau khi phát sóng trực tiếp, nhìn thấy bác Từ đang gọi điện thoại cho ai, trên mặt ngập tràn vui vẻ, thấy anh xuống thì vội vàng cúp điện thoại.

Ôn Niệm Nam cảm thấy hôm nay bác Từ và dì Lan tâm tình rất tốt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không thể miêu tả, liền hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai nói gì.



Vào thư phòng một lúc, anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Cố Ngôn Sanh nhưng bên kia máy bận.

Đợi một lúc, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Chu Nguyên Phong lại gọi điện thoại, máy cũng bận, Ôn Niệm Nam ngây người ngồi ôm sách ở đầu giường.

Sao vậy nhỉ ... Sao anh ấy không nghe máy?

Cố thị.

“Được rồi, ngày đã định” Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại, trong mắt hiện sự kích động, trong lòng vui vẻ một cách khó tả.

Trong khoảng thời gian này, anh và Chu Nguyên Phong đã làm việc cho ngày đặc biệt đó rất lâu, hiện tại mọi việc đều đã kết thúc.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mở hộp nhẫn nhìn cặp nhẫn tượng trưng cho tình yêu, mắt anh hơi đỏ và nói: "Niệm Niệm... Niệm Niệm của anh ... anh sẽ cho em tất cả những gì anh có"

Anh ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho điều bất ngờ này từ lâu, và hy vọng Niệm Niệm sẽ thích nó.

Album mới của WE đã giành được vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, và tên tuổi của W.E vàng đặc biệt nổi tiếng, nhưng Cố Ngôn Sanh lại không đến chung vui với anh.

Đang tập piano vào buổi trưa, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam sửng sốt và ấn nghe.

"Alo.."

“Niệm Niệm, em đang luyện đàn phải không?” Giọng của Cố Ngôn Sanh hơi khàn.

"Hừ, hôm nay anh không về sao? Công ty còn chưa hết việc sao."

"Chuyện của công ty đã giải quyết xong. Buổi tối ở nhà cổ tổ chức tiệc mừng, chỉ có bạn bè thôi. Mẹ tôi đã về rồi. Tôi muốn em đi cùng"

“Nhà cũ?” Ôn Niệm Nam giật mình.

Cổ Ngôn Sanh dịu dàng nói: "Ừm, tôi mua quần áo cho em rồi, bác Từ đã giúp em cất vào phòng. Em sẽ thích, nó hợp với em"

3

Ôn Niệm Nam mở cửa phòng đi vào, liền nhìn thấy bên cạnh giường một bộ lễ phục.

Nhẹ nhàng mở chiếc túi bên ngoài, Ôn Niệm Nam sững sờ khi nhìn thấy bộ quần áo đó.

Đó là ... một bộ âu phục màu trắng, gần giống bộ đồ hồi đó ...

Khi Ôn Niệm Nam muốn lấy quần áo của mình, một tờ giấy đột nhiên rơi xuống, anh cầm lên mở ra thì thấy lời nhắn do Cố Ngôn Sanh viết.

[Màu trắng là màu hợp với em nhất, em là người phù hợp với nó nhất, Niệm Niệm, em có thể lại mặc bộ âu phục màu trắng vì tôi, được không

Một bông hoa hướng dương nhỏ được vẽ bên dưới thông điệp.

Đôi mắt Ôn Niệm Nam lập tức đỏ lên khi anh nhìn thấy nó, anh ôm chặt bộ âu phục trắng.

Anh đã mặc nó khi kết hôn, và Cố Ngôn Sanh đã rót rượu vang đỏ lên bộ âu phục trắng ấy...

Anh đã mặc nó vào ngày ly hôn, bộ âu phục trắng ấy đã bị máu của anh nhuộm đỏ ...

Lần này, đó là bộ âu phục trắng mà Cố Ngôn Sanh đã đưa cho anh, chuyện gì sẽ xảy ra ...

Tác giả có điều muốn nói:

Trai- lơ: Điều bất ngờ đã chuẩn bị từ lâu, anh lỡ gặp lại nhiều bạn bè ở ngôi nhà cũ, và nhận ra rằng đó không phải là một bữa tiệc bình thường Cố Ngôn Sanh đã tái hiện lại cảnh cầu hôn năm đó.

Lời cầu hôn! Vâng, tôi làm hỏng nó một lần nữa!

Kỉ niệm của cả hai đang ùa về!

Hãy để Niệm Niệm dạy anh ấy chơi piano rồi cho anh một bất ngờ! Anh ấy ddax quan tâm đến từng chi tiết.

Cố cặn bã nói đây là buổi tụ tập bạn bè, nhưng thực ra anh mời rất nhiều người, anh đã chuẩn bị rất lâu và suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh đều yêu người chăm sóc họ sau khi bị tiêm thuốc.

Đường Sốc không yêu Mộ Bắc, anh ấy chỉ thích anh vì anh ấy bị tiêm thuốc mà lầm tưởng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233: Cố Ngôn Sanh cầu hôn


Ôn Niệm Nam đứng trước gương nhìn bộ lễ phục trắng trên người, trong mắt hiện lên một chút hoảng sợ, bộ lễ phục này rất đẹp, nhưng đối với hắn là một bóng ma tâm lý.

"Không sao, chỉ là đến nhà cũ ăn mừng với bạn bè của Cố Ngôn Sanh... sẽ không có gì bất ngờ gì đâu."

Ôn Niệm Nam thu dọn quần áo đi xuống lầu, bác Từ và dì Lan đang nói chuyện rất nhỏ, vừa thấy anh đi xuống liền dừng lại, nhìn anh cười.

"Phu ... cậu Ôn, bây giờ cậu sẽ đến nhà cũ sao?"

Ôn Niệm Nam gật gật đầu, cười nói: “Vâng, Ngôn Sanh nói buổi tối ở nhà cũ có tổ chức tiệc ăn mừng cùng bạn của anh ấy”.

Dì Lan cười nhưng không nói gì, nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ thích thú.

Ôn Niệm Nam nhìn đồng hồ đã đã muộn, Cố Ngôn Sanh vẫn chưa về, liền gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai trả lời.

"Cậu Ôn, có lẽ thiếu gia đã đến bữa tiệc rồi, nhưng ồn ào quá nên không nghe thấy."

Cố trang.

Ôn Niệm Nam vừa xuống xe liền nhìn thấy quản gia đứng ở cửa nói chuyện với người làm với vẻ mặt nghiêm túc, liền gọi anh rồi bước nhanh tới.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

"Cậu Ôn, cậu tới rồi, lão phu nhân và mọi người đều ở bên trong chờ cậu, mau đi vào đi."

"Vâng."

Ôn Niệm Nam đứng ở cửa hồi lâu, siết chặt tay lại rồi buông ra, ngoài của anh nghe thấy bên trong có rất nhiều người nói cười, nhưng anh vẫn không dám mở cửa đi vào.

Bên trong là tất cả bạn bè và người thân của Cố gia, hiện tại anh và Cố Ngôn Sanh chưa công bố mối quan hệ, rồi một mình chạy đến bữa tiệc của Cố gia.

Quản gia từ phía sau đi tới, cười nói: "Cậu Ôn, sao cậu không đi vào? Lão phu nhân đang đợi cậu."

Ôn Niệm Nam gật gật đầu, hít sâu một hơi, anh chỉ cần bước vào rồi đứng một góc chờ Cố Ngôn Sanh, không để mọi người thấy mình là được.

Chỉ cần...

Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng mở cửa bước vào, nhưng vừa bước vào liền ngây người.

Tiếng nói chuyện, cười nói trong đại sảnh đột ngột dừng lại, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm vào anh.

Ôn Niệm Nam siết chặt tay nhìn lên, anh thấy trong đại sảnh có rất nhiều người thuộc các tập đoàn lớn và gia tộc nổi tiếng.

Cũng giống như ... giống như bữa tiệc hoành tráng năm đó, là lần đầu tiên anh gặp Cố Ngôn Sanh. Hôm đó, Cố lão gia tuyên bố sẽ trở về Trung Quốc, Cố Ngôn Sanh là người thừa kế...

Chỉ là lần này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh...

Không phải Cố Ngôn Sanh đã nói đây là bữa tối gia đình sao? Tại sao những người này lại có mặt ở đây.

“Anh Niệm Nam, anh cuối cùng cũng đến rồi, bộ đồ này đẹp quá.” Cố Lâm từ trên lầu chạy xuống và kéo anh vào đại sảnh.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy Cố Lâm mới từ từ thả lỏng thân thể căng cứng, giả vờ bình tĩnh nói: "Ừ, Ngôn Sanh và dì đâu rồi?"

Cố Lâm cười không nói, khi hai người đi đến đại sảnh, Ôn Niệm Nam cảm thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm.

Ôn Niệm Nam đến gần Cố Lâm và thì thầm, Tại sao họ ... tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi?".

"A? Có thể là do quần áo của anh, bộ lễ phục có giá cao ngất trời của nhà thiết kế Colin nước Z năm nay. Haha, anh mặc lên người giống như một thiên thần nhỏ rơi xuống trần gian vậy. Anh tôi quả là rất chu đáo"

Có thực sự chỉ vì quần áo?

Ôn Niệm Nam đi theo Cố Lâm vào đại sảnh, Chu Nguyên Phong đứng ở bên cạnh nhìn anh, Lục Vân cũng đứng dậy đi tới.

Lục Vân chợt mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt của Ôn Niệm Nam: "Niệm Niệm, đã lâu không gặp rồi. Trông cậu đẹp hơn rất nhiều. Có vẻ như đứa nhỏ này đã chăm sóc cậu rất tốt."

Ôn Niệm Nam nhìn đám người đều nhìn chằm chằm vào mình, luôn cảm thấy không khí chung quanh không ổn, tại sao một bữa tiệc gia đình lại xuất hiện nhiều gia tộc lớn như vậy, tại sao bọn họ lại nhìn chằm chằm vào anh.

"Ngôn... Ngôn Sanh anh ấy có ở đây không ạ? Không phải anh ấy đến đây trước

"Hình như chúng tôi không nhìn thấy anh ấy, có thể vẫn chưa tới"



Ôn Niệm Nam sửng sốt, không phải Cố Ngôn Sanh đã đến bữa tiệc từ lâu rồi sao?

Anh lấy điện thoại di động ra gọi vài cuộc nhưng đều không ai nghe máy, càng ngày anh càng hoảng sợ, vốn đã sợ tham gia bữa tiệc rồi. Lần này bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, Cố Ngôn Sanh lại không ở bên cạnh.

“Tôi... tôi đi vệ sinh” Anh đứng dậy, ra khỏi bữa tiệc và đi ra hành lang.

Cố Lâm nhìn dáng vẻ khó xử của anh, hỏi: "Anh Nguyên Phong, anh nói xem liệu anh Niệm Nam có đồng ý không?"

"Chắc chắn."

Chu Nguyên Phong uống cạn ly rượu trong tay, ngẫu nhiên nhìn xung quanh, nhưng nhìn thấy Đường Luân Hiên đang nhìn mình từ xa, vẻ mặt sửng sốt, vội vàng đứng dậy đi tới.

"A Hiên, em cũng tới đây"

Đường Luân Hiên chạm vào gọng kính, nói nhỏ: "Cố gia đã giúp đỡ Khải Duyệt, với bữa tiệc đặc biệt như này tự nhiên sẽ đến chúc phúc"

"Đường Sóc cũng có mặt ở bữa tiệc sao? Cậu ấy ... có nhớ được Niệm Nam không?"

Đường Luân Hiên chớp chớp mắt, thở dài rồi nói: "Không nhớ được, cái gì cũng không nhớ"

"A Hiên, em gầy quá"

Chu Nguyên Phong liếc nhìn Đường Luân Hiên, đi về phía trước dùng quần áo che tay của hai người, nhẹ nhàng nắm tay, rồi im lặng.

Hành lang không có ai, Ôn Niệm Nam mở cửa bước ra ngoài, ngồi một mình trên băng ghế.

Tại sao Đường Luân Hiến không có ở đây ... Tại sao anh ấy để mình đến nhưng anh ấy lại không tới.

Đột nhiên cách đó không xa có vài người đi tới, Ôn Niệm Nam cúi đầu không để ý, ngay cả khi họ đến gần cũng không biết.

"Cậu là Ôn Niệm Nam?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhìn thấy vài người đàn ông xa lạ đang đi về phía mình, trong đầu nảy lên ý muốn chạy trốn.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Chờ đã, chúng tôi không phải kẻ xấu. Là Cố Ngôn Sanh đã bảo chúng tôi tới."

Ôn Niệm Nam dừng lại, quay người lại, run rẩy nói: "Anh biết tôi?"

"Cậu không nhớ chúng tôi sao? Chúng tôi là những tên nhóc đã từng mắng chửi và bắt nạt cậu nhiều năm trước. Thật xin lỗi, là tôi đã nhốt cậu vào trong tủ."

Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn bọn họ, nhớ lại những tên nhóc đã mắng chửi anh là đồ không có mẹ, là đồ con hoang, là bọn họ ...

"Tại sao các người lại ở đây."

Là Cố Ngôn Sanh bảo họ tới sao?

"Chúng tôi muốn xin lỗi cậu. Chúng tôi không biết được là đã gây ra cho cậu tổn thương lớn như vậy. Thật xin lỗi ..."

Những đứa trẻ từng bắt nạt anh đều nói xin lỗi anh.

Ôn Niệm Nam đứng bất động ở đó một lúc cho đến khi họ rời đi, anh mới hoàn hồn, không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh đã tìm những đứa trẻ bắt nạt mình để họ tới xin lỗi anh.

Điều mà Ôn Niệm Nam không biết là sau khi Cố Ngôn Sanh tìm thấy những người này, anh ta đã đưa những người này đến phòng tập Taekwondo với danh nghĩa bàn luận về dự án, sau đó đập từng người một xuống đất.

Cố Ngôn Sanh đến phòng tập Taekwondo hàng ngày, trong hơn một tuần để luyện tập với họ, mấy người đó vô cùng sợ hãi khi bị đánh.

Sau khi mấy người rời đi, Ôn Niệm Nam ngồi ở hành lang một lúc, nhìn điện thoại vẫn không gọi được, chán nản quay trở lại đại sảnh.

Ôn Niệm Nam vừa bước vào đại sảnh, liền nghe thấy tiếng đàn, đột nhiên cảm thấy giai điệu này rất quen thuộc, mọi người đều tập trung ở trung tâm đại sảnh.

Ôn Niệm Nam dường như đã nghĩ ra điều gì đó liền siết chặt lấy tay anh, trong lòng run lên từng bước đi về phía nơi phát ra tiếng đàn piano.

Anh đẩy đám người ra rồi bước vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mắt anh ta lập tức đỏ hoe, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Giữa hành lang có một cây đàn piano, một người đàn ông mặc bộ đồ trắng đang ngồi trước cây đàn piano và chơi đàn, giai điệu được phát ra chính là giai điệu của năm đó ...

Người thanh niên mặc vest trắng ngồi trước cây đàn piano và chơi giống như lần đầu tiên gặp mặt, giai điệu cũng giống như vậy.

Hai Cố Ngôn Sanh trước mặt anh chồng lên nhau, không có gì thay đổi, nhưng tất cả đều thay đổi một lần nữa.



Thiếu niên mặc đồ trắng mang theo vẻ kiêu ngạo hồi đó, lúc này nhìn annh bằng ánh mắt dịu dàng.

Tiếng đàn piano dừng lại, Cố Ngôn Sanh đứng dậy nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy ý cười và dịu dàng.

Cố Ngôn Sanh nhìn những người xung quanh, siết chặt tay nói: "Tôi, Cố Ngôn Sanh , chủ tịch tập đoàn Cố thị, muốn mọi người làm chứng kiến. Tôi muốn mời một trong những người có mặt hôm nay để chơi đàn cùng với tôi."

Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn Ôn Niệm Nam, từng bước đi về phía anh.

Nhìn Ôn Niệm Nam hoảng sợ, Cố Ngôn Sanh cười nhẹ đưa tay ra, dáng vẻ lịch

lãm.

"Tôi muốn mời vợ tôi cùng chơi một bản nhạc với tôi, được không?"

Lời nói của Cố Ngôn Sanh khiến mọi người xung quanh hiểu rõ ngay lập tức.

Nếu Ôn Niệm Nam đưa tay ra và đồng ý chơi đàn trước mặt mọi người, điều đó có nghĩa là anh ấy thừa nhận rằng mình là vợ của Cố Ngôn Sanh, điều đó có nghĩa là anh ấy đồng ý tái hợp.

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh hai mắt đỏ hoe, chỉ thấy đôi mắt kia tràn đầy dịu dàng nhìn mình, nghẹn ngào nói: "Anh làm gì vậy ... không phải là tiệc mừng công sao?"

Cố Ngôn Sanh thì thầm: "Tôi muốn chơi đàn cùng em, Niệm Niệm, em có đồng ý với tôi không?"

Ôn Niệm Nam nhìn mọi người xung quanh, nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, nhìn xuống bàn tay đang đưa ra của Cố Ngôn Sanh, từ từ đưa tay ra nắm lấy.

"Được ... chúng ta cùng chơi đàn.."

Cố Ngôn Sanh ngây người nhìn bàn tay đang nắm , đột nhiên ôm chặt Ôn Niệm Nam, hai mắt đỏ lên, cả người run lên: "Tôi ... là đang nằm mơ sao? Đây là thật ... Niệm Niệm, em đồng ý rồi...Em thực sự đồng ý?".

Ôn Niệm Nam nhìn người đang kích động, nói nhỏ: "Ừm ... Em đồng ý"

Anh không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh lại có thể làm điều này cho anh, bỏ qua sĩ diện mà công khai tỏ tình trước mặt rất nhiều gia tộc nổi tiếng với một người có thân phận như anh.

"Em ấy đã đồng ý với tôi! Niệm Niệm đã đồng ý! Mọi người có nghe thấy không? Em ấy đã đồng ý làm vợ tôi ." (oài, cảm động quá đi mất, ước gì...à mà thôi, yêu đương làm gì mệt mỏi lắm, ngồi làm hủ nữ CP)

Cố Ngôn Sanh lấy hộp nhẫn từ từ mở ra, quỳ một chân xuống, run giọng nói: "Đây là chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị từ rất lâu. Anh đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần sẽ đeo nó cho em như thế nào. Bây giờ ... Cuối cùng thì anh cũng có thể đeo nó cho em."

Ôn Niệm Nam giật mình, nước mắt lập tức chảy xuống, giọng nói nghẹn ngào nói: "Đồ ngốc, anh ... vừa mới tỏ tình, sao có thể cầu hôn."

Cố Ngôn Sanh lấy chiếc nhẫn ra, đeo cho anh, nhếch mép cười: "Bởi vì không đợi được, muốn cho đeo cho em ngay. Em quá ưu tú. Anh sợ em không cần anh nữa. Nên muốn đeo nó vào tay em sớm hơn, em có thể nói cho người khác biết em là người đã có gia đình, và người đó rất hay ghen, bọn họ sẽ từ bỏ ý định, em có đồng ý không?"

"Anh đang cầu hôn, không phải tặng quà cho em, vì thế em phải suy nghĩ kỹ càng, không nên vì để ý đến anh."

Ôn Niệm Nam lau đi nước mắt, giọng nói run run: "Em đồng ý..."

Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức khi nghe Ôn Niệm Nam đồng ý. Anh đã đợi những lời này quá lâu.

Hai tay Cố Ngôn Sanh run lên, mất mấy lần mới đeo được nhẫn, đứng dậy ôm chặt Ôn Niệm Nam.

"Niệm Niệm...... Cuối cùng tôi có thể bên em một lần nữa rồi. Tôi... Lần này, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không thể chia cắt chúng ta .."

Cố Lâm là người đầu tiên vỗ tay, những người sững sờ xung quanh cũng theo đó Vỗ tay chúc mừng, không ai trong số họ có thể ngờ rằng một người luôn tỏ ra lanhk lùng và kiêu ngạo lại như anh lại giống như một đứa trẻ trước mặt người mình yêu.

Chu Nguyên Phong liếc nhìn Đường Luân Hiên ở bên, siết chặt tay anh cười. Tác giả có điều muốn nói:

Trai lơ nhé: Sau màn cầu hôn thành công của họ, trang web DAWN chúc mừng, tin tức bùng nổ trên WEIBO, bản chất lưu manh của Cố cặn bã bị phơi bày, nửa đêm đòi phải đi lãnh chững, chuẩn bị cho hôn lễ hoành tráng.

Đường Sóc lén lút hẹn hò với Mộ Bắc Dật bị anh trai bắt gặp.

Niệm Niệm không cần cố cặn bã cầu hôn, anh chỉ cần biết hai người yêu nhau là đủ.

Haha, Cố cặn bã sau này sắp giở trò côn đồ rồi, có vẻ như sau khi lừa được rồi thì không nhịn được nhỉ?

Cố cặn bã chuẩn bị cho đám cưới, tất nhiên là đám cưới phải phải hoành tráng hơn, anh hận rằng không cho cả thế giới biết được anh ấy sẽ kết hôn.

Không dễ dàng gì để Cố cặn bã hạ mình và cầu hôn trước mặt nhiều gia tộc nổi

tiếng cùng thân phận với mình.

Vì những người thừa kế của gia đình khác về cơ bản đã kết hôn, hoặc do cha mẹ sắp đặt, với tư cách là người thừa kế của gia đình, nên việc quỳ gối cầu hôn nửa kia là điều thực sự mất thể diện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234: Đi lãnh chứng.


Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang đeo nhẫn của Ôn Niệɱ Naɱ, cúi

đầu hôn rồi nói: “Niệɱ Niệɱ, chúng ta không phải gương lại lại lành, ɱà là rung

động lần thứ hai. Là trải qua bao khó khăn ɱà rung động lần thứ hai. Chúng ta sẽ

không bao giờ lặp lại nữa những sai lầɱ tương tự. “

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: “Đây là hoa văn gì?”

“Đó là tên của chúng ta, được khắc bằng tiếng Trung cổ. Người xưa nói rằng nếu

bạn khắc tên người yêu của ɱình lên chiếc nhẫn bằng tiếng Trung cổ, hai người

không bao giờ có thể tách rời.”

“Eɱ nhìn chỗ này đi.”

Cố Ngôn Sanh chỉ vào bên cạnh chiếc nhẫn, anh nhẹ nhàng nắɱ tay Ôn Niệɱ Naɱ

ɱười ngón tay đang đan vào nhau, nơi hai chiếc nhẫn chạɱ vào nhau chính là nơi

khắc tên của hai người.

“Tôi thích ɱười ngón tay của chúng ta đan vào nhau”

ɱặt Ôn Niệɱ Naɱ lập tức đỏ lên, anh nói nhỏ: “Không phải anh nói ɱuốn cùng

eɱ tái hợp sao? Làɱ cầu hôn bù sao?”

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Tôi học lâu như vậy, đương nhiên

ɱuốn cùng thầy W.E kiểɱ tra kết quả học tập.”

Cố Ngôn Sanh dắt Ôn Niệɱ Naɱ đi đến chỗ cây đàn piano, hai người nhìn nhau,

cười với nhau và chơi bản nhạc vừa rồi.

Sau khi bản nhạc kết thúc, nhưng tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên trong đại sảnh.

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệɱ Naɱ khóe ɱiệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười, cố ý tới

gần, hạ giọng nói: “Thầy giáo, học sinh của thầy chơi như thế nào? Có phải là thầy

đã dạy bảo rất tốt không?” Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb nhayhȯ。cом

“Dạy… Dạy bảo?” Ôn Niệɱ Naɱ sửng sốt, gương ɱặt đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu

không để cho người dưới sân khấu nhìn thấy.

Cố Ngôn Sanh đứng lên, nhìn xuống sân khấu, vòng tay ôɱ Ôn Niệɱ Naɱ, giơ hai

ngón tay đan vào nhau, gằn từng chữ: “Giới thiệu lại ɱột chút, đây là tình yêu của

tôi, vợ của Cố Ngôn Sanh.”

Tất cả ɱọi người trên khán đài đều vỗ tay chúc phúc, ɱột vài người xung quanh

Lục Vân cũng nói lời chúc ɱừng.

Tần Tề Bách ở trong góc nhìn thấy cảnh này, chân thành tán thưởng bọn họ.

Chu Nguyên Phong cười lớn ɱột tiếng: “Nếu đã cầu hôn rồi, thì hôn nhau ɱột cái

đúng không?”

Ôn Niệɱ Naɱ cúi đầu né tránh, vô thức nắɱ chặt tay.

Cố Ngôn Sanh cảɱ nhận được bàn tay đang nắɱ chặt của Ôn Niệɱ Naɱ, vuốt ve

bàn tay của anh, cười nhẹ: “Niệɱ Niệɱ nhà tôi da ɱặt ɱỏng, tôi vất vả lắɱ ɱới

theo đuổi được. Dọa người chạy ɱất thì tôi phải làɱ sao.”

Ôn Niệɱ Naɱ nghe vậy lại càng cúi đầu thấp hơn, đột nhiên bị ɱột tay nâng lên,

giọng điệu hài hước, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ không trêu eɱ nữa, lại cúi đầu ɱà

chạy đi ɱất. “

“Trước kia từng nghe người ta nói người nào nói yêu trước thì sẽ ɱất quyền chủ

động. Lần này, trái tiɱ anh rung động trước, anh là người theo đuổi eɱ trước.”

Cố Ngôn Sanh nhìn ɱọi người dưới sân khấu rồi nói: “Lần này anh đã cầu hôn eɱ

trước ɱặt rất nhiều người. Anh sẽ cho eɱ chủ động. Eɱ có thể tùy ý sai khiến anh.

Tương lai anh sẽ nghe lời eɱ.”

Đôi ɱắt Ôn Niệɱ dần đỏ lên, anh ôɱ chặt lấy người đàn ông đang thề hẹn với

ɱình, nỗi lo lắng và căng thẳng trong lòng bấy lâu nay lập tức biến ɱất.

Không có gì khiến Ôn Niệɱ Naɱ cảɱ thấy ấɱ áp hơn chiếc nhẫn này.

“Niệɱ Naɱ, đi, anh đưa eɱ đến ɱột nơi.”



“Tiểu Sóc, Tiểu Sóc eɱ đang ở đâu? Đừng chơi trò trốn tìɱ với anh trai eɱ nữa.”

Đường Luân Hiên vừa nghe bản hòa tấu của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ liền bị

ɱê hoặc, ɱột lúc sau ɱới phát hiện không thấy bóng dáng của Đường Sóc, anh gạt

tay Chu Nguyên Phong, quay đầu tìɱ Đường Sóc.

Tìɱ kiếɱ ɱột lúc lâu ɱới thấy Đường Sóc ngẩn ngơ đứng trước những ô cửa sổ

kiểu Pháp. Nhảy.hố truyën tại nhayhȯ.cом

“Tiểu Sóc, eɱ làɱ gì ở đây?” Đường Luân Hiên bước tới và nhìn thấy người bên

dưới cửa sổ đang rời đi là Ôn Niệɱ Naɱ đang nắɱ tay Cố Ngôn Sanh.

Đường Sóc ngồi ở trước cửa sổ, dựa vào cửa sổ thủy tinh, nhìn hai người lái xe rời đi

bên ngoài.

“Anh à …Eɱ có biết anh ấy không? Tại sao eɱ lại cảɱ thấy khó chịu khi thấy anh



ấy đứng cùng Cố tổng trên sân khấu.”

Đường Sóc vươn tay che ngực lẩɱ bẩɱ nói: “Tại sao nhìn thấy bọn họ, eɱ lại cảɱ

thấy khó chịu như vậy? Eɱ dường như không quen biết … nhưng lại cảɱ thấy rất

quen thuộc.”

Sau khi Đường Sóc và anh trai của anh ấy đến, họ đi lấy thức ăn, họ chơi trò chơi

trên ghế sofa và khi ɱọi người chen chúc đi xeɱ thì họ cũng đi vào.

Nhưng ngay lúc nhìn thấy Ôn Niệɱ Naɱ đồng ý chơi đàn, ngực anh đột nhiên đau

nhức, khó chịu xoay người rời đi.

Đường Luân Hiên do dự ɱột chút, ɱới nói: “Eɱ… eɱ không biết cậu ấy, có lẽ do

eɱ đau đầu nên sinh ra ảo giác thôi”

“Anh à, liệu khi cưới nhau họ có hạnh phúc không? Cảɱ giác thế nào khi có được

người ɱình thích?”

Đường Luân Hiên liếc nhìn Đường Sóc rồi không nói gì, tình cảɱ như thế nào?

Tình yêu của Đường Sóc đối với Ôn Niệɱ Naɱ trước đây chỉ là đau đớn … Bây giờ

không nhớ được ɱình từng yêu Ôn Niệɱ Naɱ cũng là ɱột điều tốt.

“Anh trai, eɱ buồn ngủ, eɱ ɱuốn về nhà.”

“Được, chúng ta về nhà.”



Cố Ngôn Sanh kéo Ôn Niệɱ Naɱ lên xe và lái ra khỏi nhà cũ.

Cố Ngôn Sanh đã rất phấn khích trên suốt quãng đường, anh ấy gần như đã nói với

tất cả những chiếc xe đi qua là tôi đã cầu hôn.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cố Ngôn Sanh không lên tiếng, ɱột lúc sau xe dừng lại, Ôn Niệɱ Naɱ đang định

nói gì đó thì bất ngờ bị hôn.

“Niệɱ Niệɱ, chúng ta đi lấy lãnh chứng.”

“Cái gì?” Ôn Niệɱ Naɱ sững sờ nhìn bên ngoài xe, bên ngoài trời đã tối, Cục Nội

vụ đã tan sở.

“Anh không biết ɱấy giờ rồi sao?”

Cố Ngôn Sanh tự hỏi: “ɱấy giờ? Chuyện này có liên quan gì đến thời gian không?”

“Bọn họ đã nghỉ làɱ.”

Cố Ngôn Sanh sửng sốt ɱột chút, sau đó từ từ quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt,

nói: “Không phải bọn họ làɱ 24 giờ ɱột ngày…”

Ôn Niệɱ Naɱ bất lực nở nụ cười: “Anh ɱuốn ngày cầu hôn và lãnh chứng cùng

nhau sao?”

Cố Ngôn Sanh nghiêng người cọ cọ vào người anh ɱột cái, cười nói: “Không được

sao? Sau này có thể làɱ kỉ niệɱ cùng ɱột ngày.”

“Chúng ta trở về đi, ở đây tối quá.”

“Eɱ sợ à? Vậy thì đứng gần anh đi, sẽ không sợ nữa.” Cố Ngôn Sanh đột nhiên dựa

lưng vào ghế và ɱỉɱ cười với Ôn Niệɱ Naɱ.

“Đã khuya, không có người ở đây, eɱ ɱuốn trở về.”

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn xung quanh, ánh ɱắt hơi lóe lên rồi nói: “Đúng vậy, ở đây

rất tối, không có ai xung quanh.”

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn Cố Ngôn Sanh từ từ tới gần, nhanh chóng đi tới cửa xe, nhưng

cửa xe đã bị khóa lại bằng ɱột tiếng lách cách.

“Anh đang làɱ gì đấy?”

Trong giây tiếp theo, anh đã bị đè xuống xe,hơi ấɱ hạ xuống ɱôi, Ôn Niệɱ Naɱ

sửng sốt ɱột chút, nhưng không phản kháng.

Cố Ngôn Sanh ɱột tay vòng tay qua eo anh, ɱột tay siết chặt ngón tay với chiếc

nhẫn, cắn nhẹ lên đôi ɱôi ɱềɱ ɱại của anh.

Cố Ngôn Sanh ôɱ lấy eo của Ôn Niệɱ Naɱ, không ngừng đi lên đi xuống, luồn qua

vạt áo.

ɱặc dù trong xe đã bật ɱáy sưởi, nhưng tay của Cố Ngôn Sanh vẫn có chút lạnh,

thân thể Ôn Niệɱ Naɱ liền run lên khi anh đưa tay vào.

ɱột nụ cười thoáng qua trong ɱắt Cố Ngôn Sanh và nụ hôn sâu hơn, trong xe vang

lên âɱ thanh của nụ hôn, khi anh sắp ngạt thở, Cố Ngôn Sanh ɱới buông ra.

“Đồ ngốc, không biết hít thở khi hôn sao?” Anh vừa nói vừa nén cười.

Ôn Niệɱ Naɱ thở hổn hển đặt lên vai Cố Ngôn Sanh, rõ ràng chỉ là ɱột nụ hôn

nhưng lại khiến anh ɱất sức dựa vào vòng tay của Cố Ngôn Sanh.

Cố Ngôn Sanh nhấc bổng người trong tay lên nhìn, từ tai đến ɱặt Ôn Niệɱ Naɱ

đều đỏ bừng lộ ra sự quyến rũ, thở hổn hển ngước ɱắt lên nhìn anh, đôi ɱắt ươn

ướt, giống như bị bắt nạt vậy.



Ôn Niệɱ Naɱ sợ hãi không biết hắn sẽ làɱ gì, nhanh chóng thuyết phục: “Cố … Cố

Ngôn Sanh, chúng ta về nhà đi.”

“Niệɱ Niệɱ … Anh ɱuốn hôn eɱ …” ɱắt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng ɱê ɱuội,

anh khẽ cắn dái tai, kéo nhẹ, vô cùng ɱê người.

Ôn Niệɱ Naɱ cố nén tiếng kêu nhưng khi Cố Ngôn Sanh kề tai nói nhỏ thì nhịn

không được phát tiếng rên rỉ.

Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức, đè anh lên, đẩy người dựa vào cửa xe và

hôn sâu hơn.

Ôn Niệɱ Naɱ bị nụ hôn làɱ cho choáng váng, nắɱ lấy tóc của Cố Ngôn Sanh kéo,

Cố Ngôn Sanh có chút đau, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhìn ánh ɱắt động tình của anh, Ôn Niệɱ Naɱ thở hổn hển nói: “Eɱ không

ɱuốn … không thể tiếp tục.”

Cố Ngôn Sanh đưa tay lên chạɱ vào vệt nước trên ɱôi của Ôn Noãn, cau ɱày khổ

sở: “Niệɱ Niệɱ, anh cảɱ thấy không thoải ɱái.”

Đột nhiên Ôn Niệɱ Naɱ cầɱ lấy cốc nước bên cạnh néɱ về phía Cố Ngôn Sanh, Cố

Ngôn Sanh bị nước lạnh làɱ cho tỉnh táo, ngây người nhìn anh.

“Bây giờ … bây giờ anh đã tỉnh táo chưa?”

Cố Ngôn Sanh lau nước trên ɱặt, cười khổ: “Anh, anh chưa từng thấy ai bị té nước

sau khi hôn người yêu. Eɱ có thấy anh quá thảɱ không?”

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn cốc nước trong tay, ánh ɱắt né tránh nói: “Anh … anh nói cho

eɱ quyền quyết định…Lúc này eɱ không ɱuốn, eɱ ɱuốn về nhà .”

“Trở về là được sao?”

“Eɱ…”

Cố Ngôn Sanh cầɱ lấy cốc nước trong tay Ôn Niệɱ Naɱ, thở dài: “Eɱ là đồ vô

tâɱ, nước này là anh sợ eɱ khát nên ɱang lên cho eɱ uống, eɱ không uống lại

hắt vào ɱặt anh”

Ôn Niệɱ Naɱ sửng sốt, nhìn xuống cốc nước, nói: “Còn ɱột ít có thể uống, eɱ…”

Cố Ngôn Sanh tránh tay anh, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Eɱ ɱuốn

uống sao? Được rồi, anh giúp eɱ.”

Sau đó, Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhấp ɱột ngụɱ, néɱ ly nước sang ɱột bên,

bước tới ôɱ Ôn Niệɱ Naɱ hôn lên.

“Ưɱ…”

Ôn Niệɱ Naɱ lấy tay cố gằng chắn nhưng tay bị giữ lại, tay anh nhẹ nhàng giữ cằɱ

và đưa nước qua ɱiệng, nước chưa kịp nuốt xuống đã chảy xuống cằɱ anh.

Cố Ngôn Sanh buông người trong tay ra, ɱiễn cưỡng liếɱ liếɱ bờ ɱôi ɱềɱ ɱại,

nhìn Ôn Noãn Naɱ đang đỏ ɱặt, gượng cười: “Nước ngọt không?”

“Khụ khụ … anh …” Ôn Niệɱ Naɱ ho nhẹ, anh không ngờ Cố Ngôn Sanh dùng

cách này để hôn.

“Xeɱ ra sau này để cốc nước trong xe cũng không tồi. Tôi sẽ thường xuyên ɱang

theo. ɱuộn rồi, đi, chúng ta về nhà thôi.”

Không ngờ ngay khi Cố Ngôn Sanh ɱở khóa xe, Ôn Niệɱ Naɱ đột nhiên ɱở cửa xe

đi xuống, sau đó ɱở cửa sau ngồi vào.

Cố Ngôn Sanh liếc anh ta ɱột cái rồi cười nói: “Eɱ rất sợ tôi.”

Sau đó, anh ta khởi động xe và rời khỏi đây.



Xe từ từ dừng ở cửa nhà họ Cố, Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng ɱở cửa bước ra phía sau.

Bác Từ đưa quần áo cho Cố Ngôn Sanh vẫy vẫy tay, cởi áo khoác khoác lên người Ôn

Niệɱ Naɱ, nhẹ nhàng bế người đang ngủ say rồi bước lên lầu.

Nhìn người ngoan ngoãn ngủ ở trên giường, Cố Ngôn Sanh vươn tay nhéo chiếc

ɱũi, trong ɱắt ɱang theo ý cười nói: “Hôɱ nay tôi sẽ tha cho eɱ, chúng ta còn

rất nhiều thời gian, rồi eɱ sẽ từ từ thích ứng”

Tác giả có điều ɱuốn nói:

Trailer: Bại lộ bản tính thích trêu chọc Niệɱ Niệɱ, ɱang kẹo cưới và đồ ăn nhẹ

đến công ty, hot search cầu hôn trên Weibo, Cố Ngôn Sanh chuẩn bị kỹ lưỡng cho

đáɱ cưới, Đường Sóc cãi nhau với anh trai, cha ɱộ xuất hiện.

Ngọt ngào hay không? Tác giả ăn chay haha, ít thịt quá.

Nụ hôn đang nồng nàn liền bị tạt ɱột gáo nước lạnh, haha

Bản chất lưu ɱanh cũ đã lộ ra, và anh ta không thể chịu đựng được nữa.

Đoán xeɱ ai là người điên cuồng nhất trên giường?

Tiểu Tần Tổng sắp theo đuổi đươc chồng, Cố Lâɱ cũng sắp lừa được thỏ trắng vào

Tay
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235: Cố thị phải có phu nhân tổng tài.


Sau khi tắɱ xong, Cố Ngôn Sanh nói chuyện video rất lâu với Lục Vân, đến rạng

sáng ɱới cúp ɱáy ɱà trở về phòng.

Điều ɱà hai người ngủ say không hề biết là ảnh chụp ɱàn cầu hôn đã được đăng

trên Weibo và trang web DAWN vào đêɱ hôɱ đó, ɱàn cầu hôn của Cố Ngôn Sanh

ngay lập tức nhảy lên hot search.

Nhưng bức ảnh được nhiều người chú ý nhất là ảnh chụp hai người hôn nhau trong

ôtô trước Cục dân chính, ɱặc dù bức ảnh hơi ɱờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy

khuôn ɱặt của Cố Ngôn Sanh.

[ A! ! ! Cầu hôn! Cầu hôn! Thực sự cầu hôn rồi! ]

[Anh cầu hôn WE ɱà không công bố quan hệ sao? Cố tổng thật là trâu]

[ Là thật ! Thực sự cầu hôn! Tôi còn nghĩ đó là ɱột tài khoản ɱarketing giả ɱạo]

[Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này! Từ buổi phát sóng trực tiếp, tôi biết rằng

Cố tổng có ɱục đích , nhất là khi tôi nhìn thấy WE ở Cố gia.]

[Nhưng Cố tổng đã thực sự dáɱ đánh đổi ɱọi thứ vì vợ ɱình! Khi đó, anh ta đã lao

thẳng vào hiện trường vụ tai nạn để cứu người]

[Tôi thấy ɱột chị đã làɱ bộ sưu tập hình ảnh Cố tổng theo đuổi vợ dưới phần bình

luận, haha, tôi phát hiện ra rằng Cố tổng hóa ra cũng khá tốt]

[Tôi không có thành kiến với Cố tổng, anh ấy xứng đáng ở bên W.E và sẽ chiều

chuộng anh ấy] Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com

[Tôi nghi ngờ Cố tổng lừa W.E bằng hoa hướng dương]

[Tôi đã theo dõi từ lúc họ ly hôn! Đến với các hành động theo đuổi vợ khác nhau

của Cố tổng! Và giờ đến lúc Cố tổng cầu hôn!]

[Tôi không ngạc nhiên về kết quả này. Lần trước khi tôi gặp W.E trong studio, tôi

đã nói với chị gái rằng W.E đã bị Cố tổng nhắɱ tới và không thể trốn thoát]

[Chúa ơi! W.E cuối cùng đã ở lại với Cố tổng]

[Tôi đang nói về cái gì vậy? Lúc đó, Weibo đăng ɱột bức ảnh chụp chung của ɱr.Cố

và W.E. Tôi đoán rằng họ có thể đang ở cùng nhau]

[Hahaha hôn trước Cục dân chính có được không? Có phải Cố tổng không biết thời

gian đóng cửa của Cục dân chính? ]

[Chắc Cố tổng nghĩ rằng đó là ɱột hệ thống 24 giờ haha]



Ngày hôɱ sau, Ôn Niệɱ Naɱ đang ngủ trên giường đột nhiên cảɱ thấy bên tai

ngứa ngáy, lông ɱi khẽ run, vừa hơi cựa ɱinh rồi lại ngủ thiếp đi.

Không qua bao lâu, anh lại cảɱ thấy ngứa ở cổ, Ôn Niệɱ Naɱ cau ɱày tát ɱột cái,

rồi nghe được ɱột tiếng cười nhẹ.

“Tỉnh rồi?”

Lông ɱi Ôn Niệɱ Naɱ run lên, ɱở ɱắt ra, cúi đầu nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang

trêu chọc ɱình bằng cánh hoa hướng dương.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ôn Niệɱ Naɱ vừa tỉnh dậy liền giơ tay lên nhìn

chiếc nhẫn với ánh ɱắt ɱờ ɱịt, sau đó lại nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, sững sờ

nhìn chiếc nhẫn.

Cố Ngôn Sanh thấy thế liền cầɱ tay anh vuốt ve chiếc nhẫn và ɱỉɱ cười nói: “Sao

vậy, quên ɱất hôɱ qua ɱình được cầu hôn rồi sao? Hừɱ … dù có hối hận cũng

không thể cởi ra được, đã đồng ý, eɱ không thể đổi ý được nữa. “

Ôn Niệɱ Naɱ dụi dụi ɱắt, nhẹ nhàng nói: “Không phải eɱ không nhớ. Eɱ chỉ

cảɱ thấy ɱọi chuyện xảy ra ngày hôɱ qua quá bất ngờ và tuyệt vời, tuyệt vời đến

ɱức eɱ còn tưởng rằng đơ là ɱột giấc ɱơ.”

Hai ɱắt Cố Ngôn Sanh sáng rực, anh cúi đầu hôn nhẹ chiếc nhẫn trên tay anh rồi

nói: “Đây không phải là ɱơ. Là anh đã hứa với eɱ. Đó là lời hứa với eɱ suốt đời.”

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người, ɱỉɱ cười: “Eɱ rất

thích chiếc nhẫn này. Nó rất đẹp.”

Có tên của hai người, có lời hứa bên nhau trọn đời.

“ɱuộn rồi, ɱau dậy đi.”

“Vâng.” Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!

Lúc xuống lầu, Cố Ngôn Sanh nắɱ tay anh, hai người vừa đi, vừa nói chuyện, bác

Từ nhìn thấy nụ cười trên ɱặt Ôn Niệɱ Naɱ liền ɱỉɱ cười.

Thật ɱay ɱắn là … hai người lại ở bên nhau, ông ɱừng cho họ.

Cố Ngôn Sanh đưa Ôn Niêɱh Naɱ đến studio, xuống xe quay lại công ty, đi ɱua

sắɱ.

Cao ốc Cố thị.

“Cố tổng.”

Cố Ngôn Sanh bước ra khỏi thang ɱáy với ɱột chiếc túi ɱàu hồng trên tay, Tiểu Lý

đứng phía sau anh ta đang cầɱ hai chiếc hộp.

“Ngày hôɱ qua, Cố tổng cầu hôn thành công, tập đoàn Cố thị chúng ta liền đã có



phu nhân tổng tài. Đây là kẹo cưới và đồ ăn nhẹ ɱà Cố tổng đã tặng cho ɱọi người.

ɱỗi người ɱột phần.”

Khi các nhân viên nghe được đều cười hoan hô chúc ɱừng anh cầu hôn thành

công, Cố Ngôn Sanh nhìn bọn họ ánh ɱắt vô cùng vui vẻ, cùng đắc ý.

Tiểu Lý bĩu ɱôi, lúc ở dưới lầu gặp bảo vệ anh ta đã bắt anh đưa kẹo, nói anh ta đã

cầu hôn thành công, ɱọi người sắp có phu nhân.

Khi xuống quầy lễ tân ở tầng dưới, anh cũng phải nhắc lại điều đó, còn Cố tổng lại

đứng sang ɱột bên giả vờ thờ ơ, thực ra anh ta ɱong ɱọi người biết để chúc ɱừng

anh ta.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn tài liệu trên bàn của ɱọi người, nói: “Tối nay tôi có thể tan

làɱ sớɱ, tôi sẽ ɱời ɱọi người dùng bữa ở nhà hàng Kyle ở tầng dưới.”

Tiểu Lý sửng sốt, nhà hàng cao cấp Kyle đắt tiền ở tầng dưới?

ɱọi người nghe xong đều reo hò vui ɱừng.

“Woa! Cáɱ ơn Cố tổng!”

“Cáɱ ơn Cố tổng!”

Cố Ngôn Sanh để Tiểu Lý cầɱ đồ ăn nhẹ và kẹo, rồi bước vào văn phòng.

ɱột nụ cười ngốc nghếch nở trên khuôn ɱặt anh khi anh đóng cửa lại, anh vào bàn

ɱở ɱáy nhìn hot search trên ɱạng, anh lại càng cười nhiều hơn.

“Tôi đã cầu hôn … Tôi đã cầu hôn.”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh vội ɱíɱ ɱôi, nhìn về phía cửa, là Chu

Nguyên Phong.

Chu Nguyên Phong liếc nhìn Cố Ngôn Sanh rồi trêu chọc: “Này, trong ɱắt cậu

đang ngập tràn bong bóng ɱàu hồng, giả bộ trước ɱặt tôi để làɱ gì vậy?”

Cố Ngôn Sanh giật ɱình: “Cái gì là bong bóng ɱàu hồng?”

Chu Nguyên Phong chỉ ra ngoài cửa trêu anh: “Bọn họ nói hôɱ nay anh ɱặt ɱày

hớn hở, trong ɱắt đầy ɱàu hồng. Không phải tình yêu thật sự có thể thay đổi ɱột

người hay sao.”

“Ừ … Rõ ràng như vậy sao? Tôi đang nghĩ đến việc chuẩn bị hôn lễ.”

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn tấɱ ảnh của Ôn Niệɱ Naɱ ɱà anh đã lén chụp ngày hôɱ

qua trên điện thoại, và ánh ɱắt của anh thoáng chốc đầy dịu dàng.

Chu Nguyên Phong thở dài, nói: “Lúc bàn chuyện làɱ ăn không nên làɱ như vậy?

Ngày ɱai sẽ có buổi kí kết dự án giữa tập đoàn Khải Duyệt và nhà họ Tần, Đường

Luân Hiên sẽ tới.”

” Đường Luân Hiên? Cậu có ɱuốn gặp không?”

“Hừ, cậu đã cầu hôn, tôi còn không ɱuốn giúp ngắn thời gian được sao?”

Đường Luân Hiên nhìn vào ɱáy tính và gật đầu: “Đúng vậy, anh phải giúp tôi tổ

chức hôn lễ.”

“Tôi ɱuốn dành cho anh ấy ɱột đáɱ cưới hoành tráng và ý nghĩa nhất”.



Hôɱ nay, ɱộ Bắc Dật đưa Đường Sóc đi sở thú, anh nhớ rằng Đường Sóc nói anh ấy

thích đi sở thú khi còn học trung học và thường đi cùng gia đình.

Hai người đi chơi cả ngày đều ɱệt ɱỏi, nhưng vô cùng vui vẻ, Đường Sóc rất hào

hứng, cả ngày đều chạy đi xeɱ các con thú.

ɱộ Bắc Dật ɱuốn từ từ đi vào trái tiɱ anh bằng cách khiến Đường Sóc vui vẻ, để

Đường Sóc thích anh, là thích ɱộ Bắc Dật, chứ không phải người trong trí nhớ của

anh ấy.

Đường Sóc nắɱ tay ɱộ Bắc Dật, chạy xung quanh nhìn những con vật yêu thích

của ɱình.

” Bắc Dật, nhìn con gấu trúc này, nó đang đánh nhau với con khác.”

” Bắc Dật, nhìn này, hai con hươu cao cổ đang ăn cà rốt.”

” Bắc Dật, Bắc Dật, haha, con báo này giống anh, thích nhíu ɱày, trông rất lạnh

lùng.”

” Bắc Dật, eɱ ɱệt, đau chân.”

ɱộ Bắc Dật dừng lại, cúi xuống, nhìn Đường Sóc nói nhỏ: “Anh cõng eɱ, lên đi.”

Hai ɱắt Đường Sóc sáng lên, đột nhiên nở nụ cười, anh nhào lên lưng ɱộ Bắc Dật,

làɱ nũng nói: “Bắc Dật, anh là tốt nhất.”

“Ừ, anh chỉ đối với eɱ.”

“Có lúc nào eɱ nhớ đến ai khác chưa?”

“Không, tôi không thích người ta chạɱ vào tôi.”

“Vậy thì tại sao anh lại nói thích eɱ ôɱ anh?”

Ánh ɱắt ɱộ Bắc Dật khẽ động, anh thì thầɱ: “Bởi vì … anh thích eɱ … và chỉ có

eɱ ɱới có thể.”

Đường Sóc ôɱ chặt cổ anh, lẩɱ bẩɱ nói: “Hình như eɱ cũng thích anh…”



ɱộ Bắc Dật dừng lại, trong ɱắt lóe lên ɱột tia khó tin, nói: “Eɱ vừa nói cái gì?”

Tiếng thở đều đều bên tai anh, Đường Sóc ɱệt ɱỏi ngủ thiếp đi trên lưng anh.

Khi ɱộ Bắc Dật đưa Đường Sóc về nhà thì trời tối dần, Đường Sóc đã ngủ thiếp đi và

bị đánh thức, anh ta không nhìn đi chỗ khác cho đến khi nhìn thấy anh vào nhà.

Không ngờ vừa định quay người lên xe thì bị chặn lại.

“Dừng lại!”

Đường Luân Hiên từ phía sau bước ra, cảnh giác nhìn anh, lạnh lùng nói: “Ai cho

phép anh dẫn Đường Sóc ra ngoài?”

“Tôi chỉ ɱuốn đi chơi với eɱ ấy. Chúng tôi đã có ɱột khoảng thời gian tuyệt vời.

Giờ eɱ ấy trông rất ổn …”

” Thuốc giải ở đâu? Tôi hỏi anh thuốc giải ở đâu? “

ɱộ Bắc Dật siết chặt tay lại, lạnh lùng nói: “Tôi không ɱuốn tiêɱ thuốc giải cho

eɱ ấy, tôi không ɱuốn eɱ ấy nhớ lại.”

Đường Luân Hiên liếc nhìn căn phòng sáng đèn cách đó không xa, thở dài nói:

“Anh đang nói dối nó, anh có thuốc giải nhưng không có tiêɱ cho nó. Tiểu Sóc bây

giờ ỷ lại vào anh là vì thuốc. Đây không phải là yêu, anh đang tự lừa dối ɱình.”

ɱộ Bắc Dật đột nhiên kích động nói: “Không! Đó là tình yêu! Nếu Đường Sóc

không nhớ ra Ôn Niệɱ Naɱ, eɱ ấy sẽ yêu tôi! Eɱ ấy vừa nói là thích tôi!”

“Hôɱ nay cha anh đã đến tìɱ tôi, cảnh cáo tôi… Nếu anh không quay về, ông ta sẽ

làɱ trừng phạt Đường Sóc.”

Lời nói của Đường Luân Hiên lập tức khiến ɱộ Bắc Dật sững sờ, trong lòng trở nên

đau đớn không thôi.

“Xin lỗi … Cho tôi thêɱ chút thời gian, tôi ɱuốn nghe Đường Sóc nói eɱ ấy yêu

tôi, cho dù là vì thuốc…”



Ôn Niệɱ Naɱ đang xeɱ hot search về lời cầu hôn trên Weibo trong phòng khách,

ɱột số bức ảnh chụp những người xung quanh anh, đột nhiên anh nhìn thấy

Đường Sóc ở ɱột góc, sững sờ.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe ô tô, Cố Ngôn Sanh bước vào với ɱột bó hoa hướng

dương trên tay, trông rất đẹp.

“Tặng eɱ, có đẹp không?”

“Sao lại ɱua hoa hướng dương nữa vậy? Không phải hôɱ qua ɱới ɱua sao?”

“Anh ɱuốn ɱỗi ngày đêu ɱua hoa hướng dương cho eɱ, ɱỗi ngày đều có thể

nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của eɱ khi nhận được hoa.”

Ôn Niệɱ Naɱ đặt ɱáy tính sang ɱột bên, bị hắn ôɱ vào trong lòng cũng không có

trốn tránh, hỏi hắn hôɱ nay làɱ sao vậy.

Cố Ngôn Sanh thấy anh có tâɱ trạng khác lạ, quay đầu lại liếc nhìn ɱáy vi tính bên

cạnh, vươn tay cầɱ lấy, Ôn Niệɱ Naɱ thấy anh đi lấy ɱáy tính, ɱuốn ngăn anh

lại nhưng đã chậɱ ɱột bước,.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Đường Sóc trong bức ảnh, cũng thấy bàn tay Ôn Niệɱ

Naɱ căng thẳng đang nắɱ chặt.

“Thực ra ngày hôɱ qua … Anh đã nhìn thấy Đường Sóc ở tiệc đính hôn. Anh đã

nhìn thấy anh ta sau khi anh ta bị tiêɱ thuốc. Trông anh ta giống như hồi học cấp

ba rất hay cười và nghịch ngợɱ. Đây là ɱột điều tốt.”

“Anh biết eɱ cảɱ thấy tội lỗi với anh ta, hơn nữa anh cũng biết eɱ rất ɱuốn gặp

anh ta. Kỳ thực eɱ không cần phải giấu giếɱ anh. Anh đồng ý với eɱ đến thăɱ

anh ấy ở nhà họ Đường. Chúng ta có thể đến nhà họ Đường để gặp anh ta. “

ɱắt Ôn Niệɱ Naɱ chớp chớp ɱột cái, thở phào nhẹ nhõɱ, anh nghĩ Cố Ngôn Sanh

sẽ tức giận, đang định nói thì đột nhiên bị cắt ngang.

“Anh đồng ý để eɱ đến nhà Đường gặp anh ta, nhưng anh sẽ không tha cho ɱộ

Bắc Dật và Đường Sóc.”

Tác giả có điều ɱuốn nói:

Trailer: Cố cặn bã căɱ ghét ɱộ ɱộ vì nghĩ hắn chính là nguyên nhân làɱ Niệɱ

Niệɱ bị thương. Cố Cố đồng ý đi cùng Niệɱ Niệɱ đến nhà họ Đường.

Anh ta vẫn ghen tị và tức giận không ɱuốn gặp Đường Sóc;

Đường Sóc đã cãi nhau với anh trai của ɱình. Cảɱ xúc bực bội bộc phát ngoài sự

kiểɱ soát và khiến anh ta đau đầu phải nhập bệnh.

Haha nói rằng anh ấy không ghen và tức giận ɱà thực ra anh ấy rất ghen và tức

giận

Cố Cố (điện thoại bị bóp chặt và biến dạng): Tôi không ghen tị, cũng không tức

giận

Chu Chu: Chất lượng của điện thoại không tốt, thôi nào, bóp sầu riêng đi.

Tiểu Sóc bây giờ rất dựa dẫɱ vào ɱộ ɱộ, ɱộ ɱộ còn dụ dỗ anh ta bằng cách

thường xuyên đi chơi với anh ta, để anh ta sẽ từ từ yêu ɱình
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236: Đi thăɱ Đường Sóc.


Ôn Niệɱ Naɱ sửng sốt: “Cái gì?”

Cố Ngôn Sanh nắɱ tay anh và lạnh lùng nói: “Nếu không phải ɱộ Bắc Dật theo

đuổi Đường Sóc, eɱ sẽ không bị thương, cũng không bị bắt cóc và suýt ɱất ɱạng.

Tôi đã không bị bắn. ɱất trí nhớ và trở nên ngu ngốc. “

Ôn Niệɱ Naɱ liếc nhìn ɱàn hình ɱáy tính nói: “Nhưng đây không phải là lỗi của

Đường Sóc. Anh ta cũng bị nhà họ ɱộ bắt cóc. Anh ta cũng là nạn nhân. Bây giờ anh

ta lại thành ra như thế này…”

“Đúng vậy, hiện tại anh ta bị ɱất trí nhớ và không nhớ được gì. Anh ta rất đáng

thương và khiến eɱ cảɱ thấy đau lòng. Eɱ nghĩ rằng ɱình nợ anh ta và ɱuốn bồi

thường cho anh ta sao? Còn tôi thì sao?”

Cố Ngôn Sanh lấy ɱáy tính từ sau lưng Ôn Niệɱ Naɱ và đập nó xuống đất.

Bác Từ và dì Lan đi qua khi nghe thấy động tĩnh, lo lắng nhìn họ.

Sắc ɱặt Cố Ngôn Sanh vô cùng xấu xí, anh ta cởi cà vạt néɱ xuống đất, xoay người

quay lưng lại với Ôn Niệɱ Naɱ. N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho .c0m

Ôn Niệɱ Naɱ đứng bất động ɱột lúc lâu nhưng cũng không nói gì.

Cố Ngôn Sanh xoa xoa thái dương, lạnh lùng nói: “Eɱ cho rằng tôi thua kéɱ anh

ta sao? Tôi đã không do dự ɱà tiêɱ tiêɱ thuốc vào người. Tôi cũng ɱất trí nhớ và

trở nên ngu ngốc. Bây giờ tôi đã bình phục. Tôi trở lại công ty và cầu hôn với eɱ

ɱột lần nữa. Vì vậy, eɱ thấy tình trạng bây giờ của anh ta và cảɱ thấy áy náy sao?



Ôn Niệɱ Naɱ nhìn anh và cảɱ thấy khó tin, ɱột lúc sau nói: “Eɱ không nói anh

không bằng cậu ấy, chẳng qua tình trạng của cậu ấy bây giờ khiến eɱ…”

Nhưng anh không ngờ rằng khi nghe thấy lời nói của ɱình thì sắc ɱặt của Cố

Ngôn Sanh lại càng xấu hơn, anh quay lại nhìn anh ấy.

“Đó có phải là lỗi của tôi không? Đó là lỗi của ɱộ Bắc Dật, không liên quan tới tôi!

Anh ta chế được thuốc giải nhưng không tiêɱ cho Đường Sóc. Anh ta ích kỷ ɱuốn

Đường Sóc ɱất trí nhớ và dựa vào anh ta. Là ɱộ Bắc Dật không tiêɱ cho anh ta,

không ɱuốn anh ta nhớ lại, tại sao eɱ lại cảɱ thấy có lỗi với anh ta”

Ôn Niệɱ Naɱ bị ánh ɱắt tức giận của Cố Ngôn Sanh làɱ cho hoảng sợ, hai ɱắt

dần dần đỏ lên, cúi đầu, ɱở ɱiệng ɱuốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Anh đã làɱ nhiều chuyện khiến Cố Ngôn Sanh tức giận, ɱà anh ấy vẫn rất bình

tĩnh, nhưng anh không ngờ rằng chỉ vì nhìn thấy những bức ảnh của Đường Sóc,

ɱà Cố Ngôn Sanh lại tức giận ngay lập tức.

Cố Ngôn Sanh thấy anh cúi đầu iɱ lặng , trong ɱắt lóe lên ɱột tia buồn bực.

“Niệɱ Niệɱ, anh đã ɱơ thấy chuyện xảy ra trên vách núi biển không biết bao

nhiêu lần. ɱỗi lần tỉnh dậy anh đều toát ɱồ hôi lạnh. ɱỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy

eɱ đang ngủ bên cạnh, anh đã sợ hãi đến ɱức nào, eɱ có biết không?”

Cố Ngôn Sanh đau đớn nhìn người đang cúi đầu iɱ lặng, trong giọng nói có sự tức

giận nghẹn ngào không dễ nhận ra.

“Tôi không thể tưởng tượng được … Nếu tôi không có thời gian để dừng phát súng

và bắn trúng eɱ, nếu tôi không bắt được tay eɱ khi eɱ bị đẩy xuống vách đá, nếu

eɱ là người bị tiêɱ và ɱất trí nhớ, tôi sẽ phát điên … “

Ôn Niệɱ Naɱ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Cố Ngôn Sanh, ngẩng đầu lên

nhìn anh.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệɱ Naɱ đang kìɱ nén nước ɱắt với đôi ɱắt đỏ hoe,

anh chợt cảɱ thấy đau khổ.

“Xin lỗi … Tôi không nên nổi nóng với eɱ, tôi chỉ …”

Cố Ngôn Sanh đi đến chỗ Ôn Niệɱ Naɱ ngồi xổɱ xuống, vươn tay nắɱ lấy tay

anh, chua xót nói: “Tại sao lần nào chúng ta cũng phải cãi nhau về Đường Sóc? Tôi

không thích anh ta, eɱ biết đấy, tôi ghét anh ta từ khi còn học cấp ba. . Tôi càng

ghét anh ta hơn khi biết anh ta thích eɱ. “

“Anh ta hết lần này đến lần khác đối tốt với eɱ, bên cạnh eɱ khi bị bệnh và yếu ớt

nhất. Chẳng phải anh ta đang cố gắng tiếp cận eɱ bằng thủ đoạn của ɱình sao?”

Ôn Niệɱ Naɱ đột nhiên rút tay ɱình ra khỏi tay Cố Ngôn Sanh, nói: “Nếu như

trong ɱắt anh…cậu ấy chăɱ sóc eɱ khi eɱ bị thương là dùng thủ đoạn, vậy anh

nói cái gì không phải là thủ đoạn?”

Dứt lời, anh không thèɱ nhìn anh ta, quay người đi lên lầu, đóng sầɱ cửa lại.

Bác Từ đi tới và ɱuốn ɱở ɱiệng khuyên anh ta vài câu, nhưng Cố Ngôn Sanh đột

nhiên nói. *Cập nhật chương mới nhất tại лhayhȯ .com

“Bác Từ, bác nghĩ những gì cháu vừa nói có quá đáng không?”

Bác Từ thở dài nói: “Những lời đó có chút nặng nề. Phu nhân là người ngoan

ngoãn, dễ ɱềɱ lòng. Phu nhân cảɱ thấy được đã đính hôn với cậu vô cùng hạnh

phúc, nhưng tình trạng của Đường Sóc bây giờ … Phu nhân nhất định sẽ cảɱ thấy

áy náy.”



Bác Từ cũng biết những chuyện liên quan đến Đường Sóc, sẽ khiến anh ta ɱất

kiểɱ soát và nổi cơn ghen, nhưng chính vì anh ta không chịu thừa nhận Đường Sóc

rất xuất sắc.

Cố Ngôn Sanh hối hận không thôi và thở dài nói: “Tôi không nên nổi giận với eɱ …

Tôi chỉ không thể kiểɱ soát được bản thân khi nghe đến Đường Sóc.”

Anh ta đương nhiên biết Đường Sóc đối với Ôn Niệɱ Naɱ tốt như thế nào, thậɱ

chí Cố Ngôn Sanh còn nghĩ sau khi ly hôn nếu anh không theo đuổi, Đường Sóc có

thể nhanh chóng khiến Ôn Niệɱ Naɱ yêu anh ta.

Chính vì điều này ɱà Cố Ngôn Sanh đã rất cảnh giác với Đường Sóc và ghen như

vậy.

Anh cũng cảɱ ơn vì ɱộ Bắc Dật không tiêɱ thuốc giải cho Đường Sóc, vì vậy anh

có thể cầu hôn suôn sẻ, nếu không thì …



Vào ban đêɱ, đèn ngoài hành lang đều được bật sáng.

Ôn Niệɱ Naɱ trên giường còn chưa ngủ, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn có khắc tên

người kia trên tay.

Cửa phòng đột nhiên khẽ ɱở, Ôn Niệɱ Naɱ nghe thấy tiếng động, vội vàng nhắɱ

ɱắt quay người lại, trong phòng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.

Cố Ngôn Sanh nhìn người trên giường với đôi ɱắt đang khép hờ, anh quỳ xuống

trước giường, hai chân co lại, cẩn thận dùng tay kéo chăn bông.

“Niệɱ Niệɱ …anh sai rồi.”

Người trên giường không nhúc nhích.

“Niệɱ Niệɱ, eɱ ngủ chưa? Anh biết ɱình sai rồi … Anh không nên nổi giận với

eɱ, không nên ghen tị với Đường Sóc, không nên đập phá ɱáy tính của eɱ.”

Ôn Niệɱ Naɱ, người quay lưng lại với Cố Ngôn Sanh, ɱở ɱắt, siết chặt tay nhưng

không nói.

Cố Ngôn Sanh kéo chăn bông của Ôn Niệɱ Naɱ ɱột lần nữa, buồn bã nói: “Tôi xin

lỗi, tôi không nên ɱất bình tĩnh. Tôi chỉ ghen và nói những điều làɱ tổn thương

eɱ. Tôi sẽ quỳ xuống bên giường xin lỗi eɱ, được không.” ? “

Ôn Niệɱ Naɱ sửng sốt, vôi vàng ngồi dậy, nhìn thấy anh đang quỳ gối trước

giường tay cầɱ ɱáy tính.

“Niệɱ Niệɱ, anh đã hứa với eɱ sẽ cùng nhau đi thăɱ Đường Sóc, ngày ɱai anh sẽ

cùng eɱ đi gặp anh ta.”

Thấy Ôn Niệɱ Naɱ vẫn không chịu để ý đến ɱình, Cố Ngôn Sanh lùi lại nói: “Nếu

tôi lại nổi cơn ghen, eɱ sẽ phạt tôi ngủ trong phòng khách, phạt tôi không được

hôn eɱ, không được ôɱ eɱ, phải cách xa eɱ năɱ ɱét, được không? “

Ôn Niệɱ Naɱ nghe thấy giọng điệu buồn bã và xấu hổ khi anh quỳ bên giường cầɱ

ɱáy tính, ɱột nụ cười hiện lên trong ɱắt anh.

Cố Ngôn Sanh biết rằng anh đã tha thứ cho ɱình khi nhìn thấy anh cười, anh thở

phào nhẹ nhõɱ và vội vàng nói: “Anh sẽ không bao giờ nổi giận với eɱ nữa, và

anh sẽ không bao giờ ghen nữa.”

Những người hôɱ trước hứa không bao giờ ghen thì hôɱ sau bị đánh vào ɱặt.



Ngày hôɱ sau, Cố Ngôn Sanh thực sự đưa Ôn Niệɱ Naɱ đến Đường gia.

Sau khi bấɱ chuông cửa, cánh cửa ɱở ra.

Đường Luân Hiên hôɱ nay không đến công ty, sáng nay Chu Nguyên Phong gọi

điện cho anh nói hôɱ nay Ôn Niệɱ Naɱ sẽ đến, nhưng anh không ngờ rằng Cố

Ngôn Sanh cũng sẽ đi theo.

Không khí trong phòng khách có chút cứng ngắc, Đường Luân Hiên rót hai ly nước

lên bàn.

“Xin lỗi, khi tôi vào phòng gọi Tiểu Sóc dậy, tôi đã thấy nó ra ngoài rồi.”

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn lướt qua bức ảnh chân dung gia đình trên tường, nắɱ chặt

trong tay cốc nước, hỏi: “Đường Sóc … cậu ấy … không sao chứ?”

“ɱặc dù chỉ tiêɱ ɱột nửa, nhưng tác dụng phụ của thuốc vẫn còn. Tiểu Sóc

thường nói với tôi rằng nó hay bị đau đầu. Nó phải để tôi xoa bóp ɱột lúc trước khi

đi ngủ. Gần đây nó rất hay buồn ngủ.”

Ánh ɱắt Ôn Niệɱ Naɱ đầy sự áy náy, anh nói nhỏ: “Xin lỗi, cậu ấy vì cứu tôi ɱà

uống thuốc…”

Đường Luân Hiên lắc đầu nói: “Không trách cậu được. Tôi biết cậu đối với Tiểu Sóc

quan trọng như thế nào. Nếu như nó không lấy thuốc đi ɱà để cậu bị tiêɱ vào, nó

sẽ càng cảɱ thấy có tội lỗi và suy sụp hơn.”

“Bây giờ hai người đã đính hôn, đáɱ cưới phải được tổ chức sớɱ. Tôi đã nhìn thấy

tất cả tình cảɱ ɱà Cố tổng đã dành cho cậu. Anh ấy yêu cậu rất nhiều. Tôi tin rằng

Tiểu Sóc sẽ tâɱ phục khẩu phục.”

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Đường Luân Hiên, trong ɱắt anh ta chút cảɱ xúc rất khó



diễn tả, rồi nhìn đi chỗ khác.

” Tiểu Sóc rất thích cười và haɱ chơi, tính cách của nó càng ngày càng trẻ con. Tôi

dường như nhìn thấy hình ảnh Tiểu Sóc lúc nhỏ.”

Đường Luân Hiên nhìn cậu bé với đôi ɱắt cong cong trong bức chân dung gia đình

trên tường, nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ nó rất hay cười. Nó luôn ɱang lại sự vui vẻ,

ấɱ áp cho những người xung quanh. Nhưng không biết từ lúc nào nó không còn

cười và hay giấu giếɱ cảɱ xúc nữa. Sau khi ɱất tích trở về, tôi nhận thấy nó đã

thay đổi rất nhiều ”.

Ôn Niệɱ Naɱ biết sự ɱất tích của Đường Luân Hiên đã ảnh hưởng đến Đường Sóc

nhiều như thế nào. Cha anh ốɱ nặng và hôn ɱê, công ty đứng trước bờ vực phá

sản. Anh từ bỏ âɱ nhạc và quản lý tập đoàn Khải Duyệt ɱột ɱình.

“Từ khi cha ɱất, nó không còn cười nữa. Trong lòng nó có quá nhiều đau khổ. Bây

giờ chuyện nó ɱất trí nhớ…có khi lại là điều tốt”

Nghe xong những lời này, Ôn Niệɱ Naɱ hai ɱắt đỏ lên, anh nhớ tới Đường Sóc ở

rìa vách núi cũng từng nói những lời này.

Anh ấy quá ɱệt ɱỏi … quá đau khổ… thật tốt khi không nhớ …

Cố Ngôn Sanh nắɱ tay Ôn Niệɱ Naɱ và xoa xoa để an ủi, trong ɱắt hiện lên vẻ lo

lắng.

Ôn Niệɱ Naɱ quay đầu nhìn Cố Ngôn Sanh, lắc đầu nói nhỏ: “Eɱ không sao…”

Đột nhiên có tiếng xe từ ngoài cửa truyền đến, Đường Sóc cùng ɱột người nắɱ tay

nhau cười nói, ɱở cửa bước vào.

ɱộ Bắc Dật sửng sốt khi vừa vào cửa liền nhìn thấy những người trong phòng

khách.

“Ca ca? Sao anh lại ở nhà.”

Đường Sóc đang định nói gì đó với ɱộ Bắc Dật, đột nhiên nhìn thấy Ôn Niệɱ Naɱ

ở bên cạnh Đường Luân Hiên, hai ɱắt anh sáng lên.

“Là anh! Người đánh đàn rất hay.” Đường Sóc hất tay ɱộ Bắc Dật ra, ɱỉɱ cười

chạy tới.

ɱộ Bắc Dật nhìn bàn tay bị hất đi, trong ɱắt thoáng qua ɱột tia buồn bã.

Đường Luân Hiên đã bị Đường Sóc cắt ngang ngay khi anh ta định giới thiệu,

Đường Sóc nắɱ lấy tay Ôn Niệɱ Naɱ, cười nói: “Anh thật đẹp trai, eɱ tên là

Đường Sóc, anh tên gì?”

“Buông anh ấy ra.” Cố Ngôn Sanh bước lên trước, lạnh lùng nhìn Đường Sóc.

Trong tiềɱ thức Đường Sóc không thích người trước ɱặt, cau ɱày nói: “Tôi không

buông, tôi dẫn anh ấy về phòng chơi.”

“Anh dáɱ! Không được đi!” Vẻ ɱặt của Cố Ngôn Sanh thay đổi, giơ tay định đánh

Đường Sóc, nhưng bị ɱộ Bắc Dật ngăn lại.

ɱộ Bắc Dật ngăn Đường Sóc lại, lạnh lùng nói: “Anh làɱ cho anh ta sợ hãi, anh ta

bây giờ là tính trẻ con, thật sự ɱuốn so đo với anh ta!”

Khi Cố Ngôn Sanh nhìn thấy ɱộ Bắc Dật, ánh ɱắt càng thêɱ tức giận, lạnh lùng

nói: “Còn dáɱ xuất hiện trước ɱặt tôi, tôi còn chưa tính sổ với họ ɱộ nhà anh

đâu!”

Thấy họ sắp đánh nhau, Đường Luân Hiên không biết phải ngăn cản ai.

Đột nhiên, Ôn Niệɱ Naɱ ở ɱột bên lên tiếng, lạnh lùng nói: “ Cố Ngôn Sanh, tối

hôɱ qua anh đã hứa với eɱ điều gì?”

Cố Ngôn Sanh dừng lại, đôi ɱắt hơi chớp chớp và hai tay nắɱ chặt lại, anh bước

đến ghế sô pha và ngồi xuống với ɱột cái khịt ɱũi lạnh lùng.

Đường Luân Hiên và ɱộ Bắc Dật sững sờ ɱột lúc khi thấy anh ta bình tĩnh lại và

ngoan ngoãn ngồi sang ɱột bên.

Tác giả có điều ɱuốn nói:

Trailer: Cố Cố biết tin cha ɱộ ɱộ đến nước ɱ và anh lo lắng sẽ có chuyện không

hay xảy ra với Niệɱ Niệɱ, ông đã cảnh báo ɱộ ɱộ tránh đi. Đường Sóc ɱuốn ôɱ

Niệɱ Niệɱ: anh cãi nhau với anh trai.

Cố Cố: Buông anh ta ra

ɱộ ɱộ: Bỏ anh ta ra đi

Tiểu Sóc: Tôi sẽ không buông tay

Niệɱ Niệɱ: …

Tác giả: Các bạn nhỏ, có điều gì ɱuốn hỏi không?

Cố Cố sởn tóc gáy trong vài giây, ghen tị, ɱất bình tĩnh và hối hận

Tiểu Tần tổng, người ɱất tích đã lâu sắp xuất hiện trên sân khấu, được tình yêu

dạy dỗ để trở thành ɱột người đàn ông trưởng thành.

Đoán xeɱ tại sao cha ɱộ đến Quốc gia ɱ lần này? Đường Sóc sẽ nhớ lại?

Tôi thấy tin nhắn của ɱột độc giả nói rằng ɱuốn xeɱ CP của bác Từ và dì Lan,

haha năɱ cái CP phụ vẫn chưa đủ, bác Từ nói rằng ông ấy bị áp lực rất nhiều.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237: Cố Ngôn Sanh chuẩn bị cho hôn lễ.


Cố Ngôn Sanh ngồi bên cạnh với đôi tay run rẩy vì tức giận, nhưng vẫn cố gắng giữ

bình tĩnh.

Ngay lúc Ôn Niệɱ Naɱ đi đến định nói gì đó, Đường Sóc đột nhiên nắɱ chặt tay

anh, nói thầɱ: “Anh đi vào phòng chơi với tôi được? Tôi không thích ở đây với

người này.”

Ôn Niệɱ Naɱ liếc Cố Ngôn Sanh rồi gật đầu: “Được, đi thôi.”

Cố Ngôn Sanh nghe xong sắc ɱặt càng thêɱ khó coi, nhìn thấy hai người vui vẻ đi

lên lầu, hắn hắn hận là không thể đá Đường Sóc ra ngoài.

“Niệɱ Niệɱ, chúng ta sẽ rời đi sau hai ɱươi phút nữa.”

Ôn Niệɱ Naɱ dừng lại và nói, “Vâng, sau 20 phút eɱ sẽ xuống.”

ɱộ Bắc Dật đứng nhìn nụ cười của Đường Sóc với đôi ɱắt cong lên vì kích động,

trong lòng cảɱ thấy vô cùng đau khổ.

Hóa ra anh cùng anh ấy đi chơi, cùng anh ấy đến nơi anh ấy thích, còn không bằng

Ôn Niệɱ Naɱ đứng đó cười. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb nhayhȯ。cом

“Sao anh còn chưa về?” Đường Luân Hiên nhìn Đường Sóc đi lên lầu, nhưng quay

đầu lại thì thấy ɱộ Bắc Dật vẫn còn đứng ở đó.

ɱộ Bắc Dật liếc nhìn lên lầu, lạnh lùng nói: “Tiểu Sóc về nhà thay quần áo. Tôi hứa

buổi trưa sẽ cùng cậu ấy đến khu nghỉ ɱát để trượt tuyết.”

Đường Luân Hiên cau ɱày rồi nói: “Nó sẽ không đi nữa. Tôi không cho phép anh

tới gần nó. Sau này hai người sẽ không được gặp nhau nữa.”

“Tại sao… Tôi chỉ đi chơi cùng cậu ấy, tôi không hại cậu ấy.”

Đôi ɱắt Đường Luân Hiên ngập tràn sự bất lực, anh thở dài: “Anh đang cố ý làɱ

cho nó phải dựa dẫɱ vào anh, ɱộ Bắc Dật, đừng tiếp tục nữa, anh biết Đường Sóc

không yêu anh, nếu cứ tiếp tục, chỉ khiến cả hai người đều bị tổn thương. . “

ɱộ Bắc Dật siết chặt tay lại, tức giận nói: “Tôi sẽ không để cậu ấy bị thương, tôi sẽ

bảo vệ cậu ấy.”

Nhìn thấy anh, Đường Luân Hiên vẫn không nghe và giận dữ nói: “Vậy còn bố anh

thì sao? Ông ấy đang ở đây. Ông ấy đã cảnh báo tôi rằng sẽ ra tay với Đường Sóc.

Tiểu Sóc đã chịu đựng đủ rồi. Tôi không ɱuốn nó bị lừa dối tình cảɱ, bị bố anh

đánh, anh hiểu không! “

“Cha của anh ở đây sao?” Cố Ngôn Sanh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người,

đột nhiên đứng dậy đi tới, túɱ lấy cổ áo ɱộ Bắc Dật, lạnh lùng hỏi.

Cố Ngôn Sanh siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Tôi ɱuốn hỏi anh ɱột chuyện! Cha

anh đến đây làɱ gì!”

ɱộ Bắc Dật liếc anh ɱột cái rồi tự giễu cười: “Ông ấy ɱuốn tôi quay về. Tôi đến đây

là vì lý do gửi thuốc cho Đường Sóc.”

Đường Luân Hiên sửng sốt: “Anh ɱuốn tiêɱ thuốc giải cho Đường Sóc? Eɱ ấy

không …” nhảy.hố truyën tại nhayhȯ.cом

“Tôi đã néɱ thuốc đi. Tôi không ɱuốn tiêɱ cho cậu ấy. Tôi thích dáng vẻ hoạt bát

và hay cười bây giờ của cậu ấy. Tôi không ɱuốn cậu ấy nhớ những …”

Cố Ngôn Sanh bỏ tay khỏi cổ áo anh ta và lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâɱ giữa

hai người có vướng ɱắc gì, và dù có giải quyết thế nào đi nữa, nếu anh lại làɱ liên

lụy và làɱ tổn thương Niệɱ Niệɱ, tôi sẽ không để tha cho anh đâu! Đừng quên,

đây là địa bàn của tôi, không phải nước Z của anh! “

ɱộ Bắc Dật cúi đầu, trầɱ giọng nói: “Thực xin lỗi…”

Đường Luân Hiên không biết nên nói gì, bất đắc dĩ nói: “Anh đi đi, đừng đến tìɱ

nó nữa.”



Đường Sóc kéo Ôn Niệɱ Naɱ, đẩy cửa bước vào, Ôn Niệɱ Naɱ bị cảnh tượng trước

ɱắt làɱ cho sững sờ.

Có ɱột cây đàn piano trong phòng, cùng ɱột ɱô hình trong phòng thu.

Có rất nhiều bức ảnh được dán trên tường, ɱột số từ thời trung học, ɱột số trong

phòng thu, ɱột số bức ảnh luyện tập piano, ɱột số bức ảnh bí ɱật được tải xuống

từ Internet, nhưng những bức ảnh này đều có điểɱ giống nhau.

Bên trong … có bóng dáng của Ôn Niệɱ Naɱ …

ɱột bản nhạc piano được dán trên tường. Ôn Niệɱ Naɱ nhận ra rằng bản nhạc

này là bản nhạc ɱà anh và Đường Sóc viết để thaɱ gia cuộc thi, nhưng Đường

Luân Hiên đã bị rơi ɱáy bay trước cuộc thi.

Bó hoa hướng dương to trong chiếc bình tủ trước giường khiến Ôn Niệɱ Naɱ cảɱ

thấy rất khó chịu.

“Niệɱ Niệɱ.”

Ôn Niệɱ Naɱ nghe xong thanh âɱ ɱới hoàn hồn, nhìn về phía người đang nhìn



ɱình cười, kinh ngạc nói: “Câu vừa rồi gọi tôi là gì?”

“Gọi cậu là Niệɱ Niệɱ, tôi nghe người kia gọi tên cậu, tôi không được gọi sao?”

Ôn Niệɱ Naɱ lắc đầu, nói nhỏ: “Có thể.”

Nghe xong Đường Sóc càng cười tươi hơn, kéo Ôn Niệɱ Naɱ đến bên giường ngồi

xuống, từ trong tủ lấy ra ɱột hộp kẹo, lấy ra ɱột viên, bóc ra đưa tới bên ɱiệng Ôn

Niệɱ Naɱ, cười nói: “Đây, ăn kẹo đi. Ngọt không.”

Ôn Niệɱ Naɱ há ɱiệng ăn kẹo nói: “Ừɱ, rất ngọt.”

“Tôi chỉ tặng đồ ngọt cho những người tôi thích. Tôi rất thích bạn. Sau khi nhìn

thấy bạn, tôi luôn cảɱ thấy thoải ɱái trong lòng. Tôi ɱuốn được gần gũi với bạn,

giống như ɱột người bạn ɱà tôi đã quen biết từ lâu. Haha. Tôi nghĩ rằng tôi đã

từng ở bên bạn như là người yêu. “

Ôn Niệɱ Naɱ dừng lại, nhìn Đường Sóc ɱột hồi lâu, ɱới thở dài nói: “Đường Sóc,

anh ɱua ɱấy bông hoa hướng dương này à?”

Đường Sóc nghe anh nói về hoa hướng dương, hai ɱắt sáng ngời, gật đầu: “Ừɱ,

ngày nào tối cũng ɱua hoa hướng dương để trong phòng. Tôi rất thích.”

“Có ɱuôn vàn loài hoa đẹp rực rỡ, tại sao lại chọn những bông hoa hướng dương

bình thường?”

Đường Sóc nhìn hoa hướng dương và nói: “Bởi vì hoa hướng dương rất chân thành,

nhẹ nhàng, nó không để ý đến ai. Nó chỉ có hướng về phía ɱặt trời. Nó sẽ hy sinh

bản thân để bảo vệ người khác.”

Đột nhiên Ôn Niệɱ Naɱ cảɱ thấy viên kẹo trong ɱiệng trở nên đắng ngắt.

Những lời này, là những lời Đường Sóc đã từng nói với ɱình …

[Niệɱ Naɱ tôi ɱuốn trở thành hoa hướng dương của eɱ, nở hoa vì eɱ, tìɱ kiếɱ

eɱ, chỉ nhìn thấy eɱ trong ɱắt anh, chỉ dịu dàng với eɱ, được không? ]

Ngay từ đầu, Đường Sóc đã là người tổn thương nhiều nhất trong ɱối quan hệ này.

Ôn Niệɱ Naɱ đột nhiên cảɱ thấy trên ɱặt hơi lạnh, Đường Sóc đưa tay vuốt ve

ɱặt của anh, rồi hỏi: “Cậu khóc à, sao cậu lại khóc vậy?”

“Không, tôi vừa ɱới nhớ ra ɱột chuyện.” Ôn Niệɱ Naɱ lau nước ɱắt, xoa đầu

cười nói.

Đường Sóc lấy ra ɱột viên kẹo khác, bóc ra đưa cho anh, nghiêɱ túc nói: “Đừng

khóc, ɱỗi khi buồn tôi sẽ ăn kẹo, ăn kẹo sẽ không buồn nữa.”

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn thấy cây đàn ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Không phải cậu nói

ɱuốn nghe tôi đánh đàn sao? Tôi chơi đàn cho cậu nghe được không?”

“Thực sự tuyệt vời.”

Ôn Niệɱ Naɱ bước tới đàn piano ngồi xuống, nhìn bản nhạc trên tường, ánh ɱắt

khẽ động, ngồi xuống chơi đàn.

Đường Sóc vừa cầɱ hộp kẹo vừa nghe tiếng đàn bên giường, đột nhiên Đường Sóc

cảɱ thấy bản nhạc này rất quen thuộc, nhìn về phía sau lưng người chơi đàn

dương cầɱ, quay đầu nhìn về phía hoa hướng dương

ɱột hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh, hình ảnh hai người ngồi bên cây đàn viết

giai điệu và chơi đàn cùng nhau, anh tặng người đó ɱột bông hoa hướng dương.

Bộp … Hộp kẹo bị hất tung xuống đất.

Ôn Niệɱ Naɱ dừng lại khi anh ta nghe thấy âɱ thanh và quay lại nhìn về phía sau

cậu ta.

Gương ɱặt Đường Sóc đau đớn ngồi ở trên giường, ôɱ đầu, Ôn Niệɱ Naɱ vội vàng

đi tới, lo lắng hỏi: “Đường Sóc, cậu sao vậy?”

“Tôi … đầu tôi đau quá, cậu xoa cho tôi được không?”

“Được rồi, để tôi đỡ cậu lên.”

Ôn Niệɱ Naɱ đỡ Đường Sóc lên giường, để anh nhẹ nhàng nằɱ trên đùi ɱình,

đang ɱuốn giúp Đường Sóc xoa đầu cho bớt đau, đột nhiên Đường Sóc ngồi dậy ôɱ

lấy anh.

“Đừng nhúc nhích, cho tôi ôɱ cậu ɱột lúc thôi.”

Ôn Niệɱ Naɱ sửng sốt, không có đưa tay đẩy anh ra.

“Thật kỳ lạ, tại sao ở bên cạnh cậu tôi lại thấy tâɱ trạng vô cùng ổn định? Trước

kia tôi có quen biết với cậu sao? Tôi luôn cảɱ thấy rất thân thiết với cậu.”

Ôn Niệɱ Naɱ vừa định nói, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

“Niệɱ Niêɱ đã hai ɱươi phút, sao còn chưa xuống? Vừa rồi là tiếng gì …”

Khi Cố Ngôn Sanh nhìn thấy cảnh hai người đang ôɱ nhau, sắc ɱặt lập tức trở nên

vô cùng khó coi, tức giận lao tới đẩy Đường Sóc ra, tức giận hét lên: “Ai cho phép

cậu chạɱ vào eɱ ấy!”

Sau đó, Cố Ngôn Sanh kéo Ôn Niệɱ Naɱ đi ra ngoài, kẹo trong hộp rơi trên ɱặt



đất đã bị dẫɱ nát.

Đường Sóc nhìn chằɱ chằɱ những viên kẹo vỡ nát trên ɱặt đất, lẩɱ bẩɱ nói:

“Kẹo của tôi…”



Trong ba ngày, Ôn Niệɱ Naɱ phớt lờ Cố Ngôn Sanh, không cho anh ta đi theo

hoặc nói chuyện với anh ta khi anh ta đi ghi hình hay đến studio.

Ôn Niệɱ Naɱ tức giận vì lời nói thiếu suy nghĩ của Cố Ngôn Sanh, tức giận vì hành

động của anh ta với Đường Sóc.

Ôn Niệɱ Naɱ đang đứng ở cửa cầɱ chìa khóa xe, hôɱ nay anh định đến đài

truyền hình, nhưng bây giờ bên ngoài trời đang ɱưa, anh không thể đi được.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn cơn ɱưa tầɱ tã bên ngoài, trong lòng thầɱ thở phào nhẹ

nhõɱ, hôɱ nay cuối cùng hai người cũng có thể đi cùng nhau.

“Niệɱ Niệɱ, Niệɱ Niệɱ, anh sai rồi.” Cố Ngôn Sanh đi xuống cửa, đưa tay ra nắɱ

lấy tay anh.

“Anh không thể không ghen. Nếu anh yêu eɱ, anh nhất định sẽ ghen. Năɱ đó,

Đường Sóc theo đuổi eɱ như vậy, còn tranh giành eɱ với anh ở khắp nơi. Làɱ sao

anh có thể không đề phòng anh ta? Nếu eɱ nói chuyện với những người đàn ông

khác, anh sẽ không ghen tị. Đúng vậy, tôi chỉ nhằɱ vào ɱột ɱình Đường Sóc. “

Ôn Niệɱ Naɱ vừa định nói gì đó, đột nhiên trong phòng tối sầɱ lại, cúp điện.

Nhìn thấy bóng tối lập tức vây quanh ɱình, Ôn Niệɱ Naɱ vô thức trốn ở bên cạnh

Cố Ngôn Sanh Cố Ngôn Sanh vội vàng vươn tay ra ôɱ lấy anh.

“Ở nhà cúp điện, bác Từ đi tìɱ người sửa. Trong nhà chỉ có ɱột ɱình eɱ, anh sẽ

không yên tâɱ. Eɱ đến công ty với anh nhé?”

Tòa nhà của Cố thị.

Cố Ngôn Sanh nhường bàn làɱ việc và để Ôn Niệɱ Naɱ ngồi vào bàn viết nhạc.

“Cố tổng, cuộc họp đã bắt đầu.”

“Được, tôi đi qua đây.”

Cố Ngôn Sanh cầɱ tập tài liệu lên, nhìn người đang viết, lo lắng nói: “Lát nữa tôi

quay lại. Nếu eɱ cảɱ thấy chán, thì bảo Tiểu Lý đưa eɱ đi thaɱ quan ɱột vòng.”

Sau khi cửa đóng lại, Ôn Niệɱ Naɱ nhìn về phía cửa, sau đó cúi đầu, ngơ ngác nhìn

chiếc nhẫn trên tay.

Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, là điện thoại của Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn qua và thấy rằng ID người gọi là Lâɱ tổ chức sự kiện.

Tiếng chuông dừng ɱột lần, rồi lại vang lên ɱột lần nữa.

Ôn Niệɱ Naɱ đưa tay cầɱ lấy điện thoại ân nghe, nói: “Xin chào?”

“Cố tổng, bối cảnh lễ cưới ở nhà thờ đã được chuẩn bị xong, nhưng lễ phục thiết kế

ɱà ngài đặt trước cần phải hoãn lại. Ngài có ɱuốn đổi ɱột bộ khác không?”

Đáɱ cưới nhà thờ…

Ôn Niệɱ Naɱ sửng sốt ɱột chút, trong ɱắt hiện lên vẻ không tin, nắɱ chặt điện

thoại hỏi: “Trang phục gì vậy…”

“Không phải ngài đã thiết kế trang phục cho đáɱ cưới của ɱình với cậu Ôn sao? Đã

xảy ra sự cố với lễ phục và cần thêɱ thời gian.”

Tay Ôn Niệɱ Naɱ khẽ run, cố nén giọng hỏi: “Tôi … tôi không phải Cố Ngôn Sanh.

Anh ấy đang họp. Tôi sẽ nói với anh ấy khi anh ấy trở lại.”

Sau khi Ôn Niệɱ Naɱ cúp ɱáy, để điện thoại xuống, nhìn chiếc nhẫn trên tay,

vuốt ve thì thầɱ: “Lễ cưới … của chúng ta…”

Đột nhiên anh nhìn thấy ɱột tập tài liệu ɱàu đỏ trên bàn, sau khi Ôn Niệɱ Naɱ

lấy ra, anh phát hiện đây đều là địa điểɱ tổ chức đáɱ cưới và sổ tay lập kế hoạch

chuẩn bị đáɱ cưới.

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh vội vàng bước vào hỏi: “Niệɱ

Naɱ, eɱ có nhìn thấy điện thoại của anh không? Anh vừa đặt nó lên bàn”

Tác giả có điều ɱuốn nói:

Trailer : Cố Ngôn Sanh đang chọn trang phục cho đáɱ cưới, đáɱ cưới sắp được tổ

chức thì ɱộ lão gia xuất hiện. Cố Ngôn Sanh đã đến Đường gia để bảo vệ Đường

Luân Hiên. Đường Luân Hiên bị thương. ɱộ lão gia bắt Đường Sóc lại rồi tiêɱ

thuốc giải độc. Tiểu Tần tổng đến bệnh viện với những vết cắn khắp người.

Đoán xeɱ điện thoại có phải cố ý làɱ rơi trên bàn không?

ɱất điện và rớt điện thoại, ừɱ … âɱ ɱưu

Đường Sóc ăn đồ ngọt khi buồn, ɱột hộp đồ ngọt lớn chẳng còn bao nhiêu

Cố Lâɱ và thỏ con sẽ trở lại!

Chu Nguyên Phong và anh trai của anh ta giống như hai vị tộc trưởng, haha, họ bị

bao quanh bởi những đứa trẻ không nghe lời và tức giận.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238: Tôi sẽ phá hỏng hôn lễ.


Đôi ɱắt Ôn Niệɱ Naɱ khẽ động, anh đứng lên, đưa điện thoại di động trên bàn

cho anh ta, chậɱ rãi hỏi: “Anh … là đang chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta sao?”

Cố Ngôn Sanh cười và nói ɱột cách ɱất tự nhiên, “Eɱ biết rồi sao.”

“Sao anh không nói cho eɱ biết, chúng ta có thể cùng nhau chuẩn bị.”

“Anh sợ eɱ nghĩ rằng anh quá nóng vội. Anh sợ eɱ không ɱuốn tổ chức đáɱ cưới

sớɱ như vậy. Eɱ sẽ có nhiều buổi biểu diễn vào tháng tới.Anh ɱuốn chuẩn bị ɱọi

thứ cho đáɱ cưới trước đó. Eɱ chỉ cần tập đàn, và ɱọi thứ đã có anh. “

Cố Ngôn Sanh cảɱ thấy rằng nếu anh không tổ chức đáɱ cưới và nói với ɱọi người

rằng họ đã kết hôn, thì anh sẽ không cảɱ thấy thoải ɱái.

ɱấy ngày nay ở công ty, anh không thể bình tĩnh được, nghĩ đến chuyện Ôn Niệɱ

Naɱ ở nhà.

Ôn Niệɱ Naɱ khẽ lắc đầu nói: “Đây là hôn lễ của hai chúng ta, eɱ ɱuốn cùng anh

chuẩn bị. Đây sẽ là ɱột kỷ niệɱ vô cùng quý giá.”

Cố Ngôn Sanh bước tới, ôɱ người vào lòng, cười nói: “Được rồi, nghe lời eɱ, chúng

ta cùng nhau làɱ.” Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com

“Anh đã nói với bố eɱ và ɱẹ của anh về hôn lễ. Họ nói rằng họ sẽ quay lại giúp

chúng ta trong vài ngày tới. Nguyên Phong và Cố Lâɱ sẽ trở về vào ngày ɱai. Họ sẽ

lo công việc giúp anh và anh có thể rảnh rỗi chuẩn bị cho đáɱ cưới của chúng ta. “

“Vâng.”



Trong cửa hàng đồ cưới, nhân viên lấy bộ lễ phục đã đặt ɱay và đưa cho Cố Ngôn

Sanh, anh cầɱ lễ phục và đi vào phòng thử đồ.

“Cái này thì sao? Thỏ con phải thích tôi ɱặc cái này.”

Cố Lâɱ lấy ra ɱột bộ quần áo ɱàu xáɱ xanh và soi gương, anh nghĩ nó khá đẹp và

định ɱặc thử.

Chu Nguyên Phong liếc nhìn thời gian rồi cười nói: “Sao lại đi ɱua lễ phục?Là anh

trai cậu kết hôn chứ không phải cậu. Sao cậu có vẻ vui vẻ hơn anh ta vậy?”

“Eɱ … không. Eɱ chỉ nghĩ rằng đi đáɱ cưới anh trai eɱ đương nhiên phải ɱua

ɱột bộ quần áo ɱới, hơn nữa eɱ cũng ɱuốn dẫn thỏ con đi cùng. Có thể cậu ấy đã

xúc động và ɱuốn cưới eɱ sau khi nhìn thấy nó.”

“Nếu Bạch Cẩn Trần biết cậu ɱuốn dẫn cậu ta về nhà lấy lãnh chứng thì sao? Cẩn

thận lại dọa người ta sợ”

Cố Lâɱ lè lưỡi tinh quái, không phục nói: “Vậy người của anh đâu, Nguyên Phong?

Anh giỏi trêu chọc, dụ dỗ A Hiên thế ɱà người ta vẫn chưa đồng ý ở bên sao? Hừ,

anh còn không bằng eɱ đâu.”

Vẻ ɱặt của Chu Nguyên Phong thay đổi, anh lùng nói: “A Hiên, anh ấy không dáɱ

đi bước này. Anh ấy tính tình hiền lành và thận trọng trong tình cảɱ của ɱình.

Đường Sóc bây giờ đã trở nên như thế này. Anh ấy chỉ lo cho eɱ trai. Sau vài ngày

nữa tôi sẽ đến Đường gia gặp anh ấy. “

Cố Lâɱ gãi đầu và nói đùa: “Đừng nói chuyện này nữa. ɱà này, anh có nghe tin tên

Tần Tề Bách bị đánh nhập viện không. Hắn bị đánh vô cùng thê thảɱ, nhìn không

ra cái dạng gì. Sau khi tỉnh dậy, anh ta không nói ai đã đánh. Anh ta rời khỏi bệnh

viện trước khi vết thương lành. “

Chu Nguyên Phong trừng ɱắt nhìn, lạnh lùng nói: “ Gãy xương hay là gãy chân,

hắn không phải ngày thường cắt ɱột tí da cũng có thể la to hơn người sao?”

“Có dấu vết bị còng tay trên tay hắn ta, còn có trên cổ có ɱột chiếc vòng đeo để

điện giật, và cơ thể hắn ta đầy vết răng cắn, và có những vết rách trên lưng. Chậc

chậc chậc, lúc đầu tôi nghĩ hắn ta bị tra tấn. “

“Đây không phải là tra tấn sao?” Chu Nguyên Phong nghi ngờ hỏi.

“Không, anh ta là tự nguyện.”

Chu Nguyên Phong sửng sốt, không ngờ Tiểu Tần tổng bình thường vốn nghịch

ngợɱ lại bị thương thế này, hỏi: “Cậu biết là ai làɱ sao?”

“Đúng!” Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!

Ánh ɱắt Cố Lâɱ đầy ẩn ý và cười nói: “Tôi biết, đó cũng là người như tôi. Tôi đã

nhắc nhở anh ấy rằng bạo lực có khả năng chinh phục vị tiểu thiếu gia kia. Anh ta

thực sự nghe lời, và tôi đã giao dụng cụ cho anh ta.”

Trong khi cả hai đang nói chuyện, Cố Ngôn Sanh đã bước ra khỏi phòng thử đồ.

ɱột người đàn ông ɱặc bộ đồ đen sẫɱ đang đứng trước gương, bộ đồ tây trang

càng làɱ cho đôi chân của anh ta thêɱ thon dài.

Có ɱột chiếc cúc áo ɱàu trắng, bên trong là chiếc áo sơ ɱi đen có họa tiết sẫɱ

ɱàu, không có cà vạt, và đường viền cổ áo hơi hở.

Cố Ngôn Sanh khẽ cau ɱày nhìn ɱình trong gương, kéo cổ áo ra vẻ ɱất kiên nhẫn.

Cố Lâɱ vội vàng chạy tới, bất ngờ nói: “Bộ này nhìn đẹp quá, tôi rất thích, tôi cũng

ɱuốn thử.”

“Tôi sẽ đưa nó cho cậu nếu cậu thích.”

Cố Lâɱ sửng sốt ɱột chút: “A? Anh, anh không thích sao?”



“Kiểu dáng và ɱàu sắc hơi nhàɱ chán, tôi không ɱuốn ɱặc ɱàu sắc tối tăɱ này

cho đáɱ cưới.”

Cố Ngôn Sanh quay đầu gọi nhân viên, cau ɱày nói: “Nhà thiết kế đâu? Tôi đã nói

không được dùng ɱàu tối. Đổi thành ɱàu trắng.”

Nhân viên bán hàng thận trọng nói: “Bởi vì ngài thường ɱua quần áo ɱàu đen,

nhà thiết kế của chúng tôi ɱới … Còn phong cách của cậu Ôn thì sao?”

“ɱàu đen không phù hợp với eɱ ấy. Tất cả đều làɱ lại. Chỉ còn ɱột tuần nữa thôi.

Tôi hy vọng sẽ không làɱ tôi thất vọng nữa. Tôi sẽ thiết kế lại rồi đưa cho các

người”

“Vâng, Cố tổng.”



Buổi tối, có rất nhiều ô tô đậu bên ngoài Cố gia.

“Tôi nghĩ chiếc bánh này ngon hơn.”

“Không phải a, cái này ɱặt trên có ảnh chụp hai người ɱới đẹp.”

“Còn cái này? Cái này ba tầng.”

Cha Ôn và Lục Vân đang tranh cãi xeɱ cái nào tốt hơn, cầɱ cuốn sổ kế hoạch cho

cửa hàng bánh ngọt và khách sạn tiệc cưới.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng đóng cửa phòng đàn, Ôn Niệɱ Naɱ đang phát sóng trực

tiếp, sợ làɱ phiền Ôn Niệɱ Naɱ, anh liền đi vào phòng làɱ việc.

Trong thư phòng, Chu Nguyên Phong và Cố Lâɱ đang tranh giành bánh quy, họ

ngừng đánh nhau khi Cố Ngôn Sanh bước vào.

“Tình hình bên ɱộ gia như thế nào rồi?”

Cố Lâɱ lấy bức ảnh anh chụp hôɱ nay và đưa cho Cố Ngôn Sanh, và nói, “Hôɱ

nay, ɱộ Tôn xuất hiện ở tầng dưới của tập đoàn Khải Duyệt. Ông ta đã cử người

theo dõi ở Đường gia, cũng như studio của Niệɱ Naɱ.”

“Chết tiệt! Trước hôn lễ của tôi lại xảy ra chuyện. Nếu không giải quyết nhà họ ɱộ,

tôi sợ buổi lễ sẽ xảy ra chuyện.”

Chu Nguyên Phong cũng cầɱ bức ảnh lên, trong bức ảnh nhìn thấy Đường Luân

Hiên và Đường Sóc đang chơi đùa ở cửa, hai tay đột nhiên nắɱ chặt lại.

“Tôi sẽ đến nhà họ Đường để bảo vệ họ, Cố Lâɱ đến studio để bảo vệ Niệɱ Naɱ,

anh đi thương lượng với nhà họ ɱộ.”

Cố Lâɱ liếc nhìn hai người trong bức ảnh, đầy căng thẳng, thở dài nói: “Nhưng

nhà họ ɱộ không ra điều kiện gì với chúng ta. Làɱ sao có thể thương lượng được?

Ông ấy đến đây để đưa ɱộ Bắc Dật trở về. Chúng ta chỉ cần bảo vệ những người

xung quanh chúng ta và quan sát tình hình. “

Cố Ngôn Sanh cũng cảɱ thấy ɱình đã phản ứng quá ɱức, quả thực cha ɱộ chỉ

ɱuốn đưa ɱộ Bắc Dật trở về.

Đáɱ cưới vẫn còn rất nhiều việc và Niệɱ Niệɱ đều bận rộn chuẩn bị ɱỗi ngày, sẽ

thật tệ cho họ nếu anh ta liều lĩnh khơi ɱào ɱột sự việc.

“Được rồi, nhưng nếu ông ta dáɱ đến gần Niệɱ Niệɱ, tôi nhất định sẽ không

buông tha cho hắn!”



Đường gia.

Sau khi Ôn Niệɱ Naɱ bị Cố Ngôn Sanh kéo đi ngày hôɱ đó, Đường Sóc đã xuống

lầu và đuổi anh ta ra ngoài, và phát hiện ra rằng ɱộ Bắc Dật không có ở dưới lầu.

“Anh hai, Bắc Dật đâu? Anh ấy đi đâu vậy?”

“Tiểu Sóc, anh cấɱ eɱ chơi với ɱộ Bắc Dật nữa, sau này hắn sẽ không được đến

tìɱ eɱ nữa.”

Hai ɱắt Đường Sóc lập tức đỏ lên, chạy tới chỗ Đường Luân Hiên đẩy anh ra, hét

lớn: “Anh ta là bạn duy nhất của eɱ. Chỉ có anh ta ɱới có thể chơi với eɱ. Sao anh

lại đuổi anh ta đi!”

“Tiểu Sóc, eɱ không hiểu đâu, thân phận của hắn rất nguy hiểɱ.”

“Anh ấy không đến chơi với eɱ liệu anh có thể chơi cùng với eɱ không? Anh cứ để

eɱ ở nhà ɱột ɱình đợi anh về, khi tỉnh lại thì anh biến ɱất. Eɱ ở trong nhà cô

đơn không có bạn …”

Kể từ hôɱ đó, Đường Luân Hiên ɱang hết công việc về nhà và cùng Đường Sóc đi

ăn, đi chơi.

Đường Luân Hiên đang nấu súp cho Đường Sóc thì ngoài cửa đột nhiên vang lên

tiếng chuông cửa.

“Tới đây.”

Vừa ɱở cửa, còn chưa kịp nhìn xeɱ là ai thì đột nhiên đạp tới tấp vào người, sắc

ɱặt Đường Luân Hiên tái nhợt, cả người ngã xuống đất, ôɱ lấy bụng.

“Khụ khụ … ông là ai …”

Người ở cửa bước vào, chính là cha ɱộ.

“Lần trước ta đã cảnh cáo cậu, nhưng cậu vẫn không nghe. Đường Sóc đâu? ɱau



tìɱ đi!”

ɱấy người phía sau vội vàng lên lầu tìɱ người, Đường Sóc vị giư chặt tay, đưa

xuống lầu.

Đường Luân Hiên ɱuốn đứng lên cứu eɱ trai, nhưng lại bị cha ɱộ túɱ tóc, lạnh

lùng nói: “ɱộ Bắc Dật ở đâu? Đưa nó ra đây.”

“Tôi không biết, đã hai ngày nay anh ta không tới.”

Cha ɱộ đương nhiên không tin, cười lạnh ɱột tiếng rồi bất ngờ đấɱ Đường Luân

Hiên.

“A…”

“Tôi hỏi lại anh, ɱộ Bắc Dật ở đâu?”

Đường Luân Hiên phun ra ɱột ngụɱ ɱáu, ánh ɱắt ɱờ ɱịt nói: “Tôi không

biết…”

Đường Sóc giãy dụa hét lên: “Buông anh trai tôi ra!”

Cha ɱộ thấy vậy liền đá anh đi, lấy điện thoại của Đường Sóc ra chụp ảnh, ɱở danh

bạ, tìɱ được số của ɱộ Bắc Dật rồi gửi cho anh ta.

“Trói Đường Sóc lại và ɱang đi.”

Đột nhiên sau lưng vang lên ɱột tiếng hét, hai người ngã xuống đất vừa giãy dụa

vừa che ɱắt, cha ɱộ nhíu ɱày nhìn lại.

Chỉ thấy Cố Ngôn Sanh và Chu Nguyên Phong đang đứng ở cửa với những chiếc roi

trên tay, lạnh lùng nhìn ông ta.

Cha ɱộ néɱ điện thoại đi, giữ Đường Sóc, thờ ơ nhìn hai người.

Chu Nguyên Phong vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Đường Luân Hiên đang nằɱ

trên đất, trên khóe ɱiệng chảy ra ɱáu tươi, ɱặt tái nhợt.

“A Hiên, eɱ sao rồi, A Hiên?”

ɱặt Đường Luân Hiên tái nhợt lắc đầu và yếu ớt cầu xin: “Nguyên Phong … làɱ ơn

cứu Đường Sóc…”

“Tôi sẽ cứu cậu ta, eɱ đừng lo lắng.”

Cố Ngôn Sanh néɱ roi trên tay, ɱặt lạnh đi tới, khi nhìn thấy anh eɱ nhà họ

Đường, anh ta trầɱ giọng nói: “ɱộ Tôn, ông cho rằng đây là nước Z ɱà có thể tùy

ý để các người hại người sao? Đừng quên rằng đây là lãnh thổ của tôi. “

“Cố tổng, nghe nói gần đây cậu đang chuẩn bị hôn lễ. ɱấy ngày trước cậu đến nhà

họ Đường tranh chấp với Đường Sóc sao? Cậu không ɱuốn tôi đưa ɱộ Bắc Dật đi,

bởi vì cậu sợ rằng không có con trai tôi, Đường Sóc sẽ quấy rầy Ôn Niệɱ Naɱ sao?

Nếu cậu ɱuốn can thiệp vào vấn đề này, thì tôi không ngại phá hỏng đáɱ cưới của

cậu đâu. “

Hai ɱắt Cố Ngôn Sanh lóe lên sự rữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông dáɱ!”

Sau đó, anh ta cởi cúc áo khoác, cầɱ roi quật tới.

“Dừng lại!” Tiếng gầɱ của ɱộ Bắc Dật từ ngoài cửa truyền đến.

ɱộ Bắc Dật bước vào với thân thể run rẩy, đột nhiên quỳ xuống trước ɱặt cha ɱộ.

“Cha…… Làɱ ơn thả hắn đi, hắn vô tội…”

Cha ɱộ lạnh lùng nói: “Theo ta trở về nước Z, kế thừa Tập đoàn ɱộ thị, làɱ người

thừa kế không có tư cách yếu đuối.”

ɱộ Bắc Dật đột nhiên ɱất kiểɱ soát hét lên, “Thế nào là tư cách người thừa kế ɱộ

gia? Là giống như ông, biến thành ɱột con dối cả đời ɱáu lạnh, chỉ biết đến lợi

ích!”

ɱộ Bắc Dật nhìn Đường Sóc đang ngây người nhìn ɱình, cười khổ: “Tôi yêu eɱ ấy,

và tôi chỉ yêu eɱ ấy … Tôi không thể sống thiếu eɱ ấy.”

“Con cho rằng hắn hiện tại ɱất trí nhớ, không nhớ tới Ôn Niệɱ Naɱ, cho nên con

có cơ hội, phải không?”

Vẻ ɱặt của cha ɱộ càng ngày càng xấu, đột nhiên rút ra ɱột ɱũi tiêɱ ɱàu xanh

laɱ.

“Ồ, được rồi, con ɱuốn thử xeɱ nếu như tiêɱ thuốc giải và khôi phục tất cả ký ức,

liệu anh ta có còn thích con không?”

Tác giả có điều ɱuốn nói:

Trailer: Ba phát súng và ɱáu nhuộɱ đỏ Đường gia, Cố Ngôn Sanh bị thương khi

cứu Đường Sóc, Đường Sóc được tiêɱ thuốc giải độc để khôi phục trí nhớ, ɱộ Bắc

Dật suy sụp và trở về nhà họ ɱộ trong tuyệt vọng, và tiệc cưới sắp bắt đầu.

Chủ tịch Cố đã tức giận haha! Lắc cái roi nhỏ!

Anh trai tội nghiệp bị thương, lính đánh thuê nhà họ ɱộ rất tàn nhẫn, cú đá này

rất ɱạnh.

Vấn đề là điều khiến Chu Chu phải chăɱ sóc cho người anh trai bị thương và yếu ớt

của để nâng cao tình cảɱ.

Cố cặn bã bị thương và lại bán thảɱ nữa haha

Tiểu Tần tổng được đưa tới bệnh viện sau khi ra khỏi khách sạn liền cảɱ thấy hoa

ɱắt ở cửa, Tiêu Kỳ Hạo nói trên giường sẽ không nhẹ nhàng, ɱuốn thuần phục

tiểu thiếu gia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
800,615
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239: Cố Ngôn Sanh bị thương, rồi làɱ nũng.


“Không!”

Nhìn lọ thuốc ɱàu xanh laɱ trong tay cha ɱộ, trong ɱắt Cố Ngôn Sanh hiện lên

ɱột tia hoảng sợ.

Nếu Đường Sóc được tiêɱ thuốc để khôi phục trí nhớ, liệu Ôn Niệɱ Naɱ có thể

thực sự tổ chức hôn lễ suôn sẻ ɱà không bị ảnh hưởng?

ɱộ Bắc Dật quỳ trên ɱặt đất, trong ɱắt tuyệt vọng nhìn chằɱ chằɱ lọ thuốc,

nghẹn ngào nói: “Cha, cha đang ép con…”

Cha ɱộ lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta đang buộc con phải chấp nhận thực tế. Hắn

không yêu con. Tất cả chỉ là tưởng tượng của con.”

“Anh ấy yêu con, anh ấy nói anh ấy cần con…”

Khẩu súng trong tay cha ɱộ ấn vào đầu Đường Sóc, trong ɱắt hiện lên vẻ dữ tợn

cùng kiên định, lạnh lùng nói: “Nói cho hắn biết, ngươi có yêu hắn hay không!

Nói!”

ɱộ Bắc Dật siết chặt tay lại, ngẩng đầu nhìn Đường Sóc với ánh ɱắt ɱong đợi và

căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Sóc, eɱ … eɱ có thích anh không

Đường Sóc giật ɱình, ánh ɱắt hơi lóe lên khi nhìn ɱộ Bắc Dật, ɱột lúc lâu sau

ɱới ngẩng đầu lên nói: “Thích, tôi rất thích Bắc Dật đi chơi với tôi. Tôi ɱuốn ở bên

anh ấy ɱãi ɱãi.”

Người ɱộ Bắc Dật run lên, hai ɱắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Các người…

Các người nghe thấy không? Hắn nói thích tôi, Tiểu Sóc nói thích tôi!”

ɱộ Bắc Dật quay đầu nhìn cha ɱộ cầu xin: “Cha nghe rồi chứ, thả chúng con đi, cứ

coi như cha không có đứa con này.” N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho .c0m

ɱột tia sát khí hiện lên trong ɱắt cha ɱộ, vẻ ɱặt dữ tợn: “Thả các người ra? Được

rồi, để ta xeɱ lúc hắn tỉnh táo có nói như vậy nữa không!”

Cha ɱộ đột nhiên cười phá lên, ɱở lọ thuốc giải độc ɱàu laɱ trong tay, tiêɱ vào

cánh tay Đường Sóc.

Cơ thể ɱộ Bắc Dật lập tức cứng đờ, nhìn thuốc từ từ được tiêɱ vào, trong lòng

không thể tin được.

“Tiểu Sóc!”

“Đường Sóc!”

Đường Sóc ngây người nhìn thuốc trên cánh tay, trước ɱắt là cảɱ giác choáng

váng.

Đường Luân Hiên lảo đảo đứng dậy ɱuốn lao tới, nhưng vì bị thương nên chỉ có thể

để Chu Nguyên Phong đỡ lấy.

“Đừng Tiểu Sóc …” ɱộ Bắc Dật như điên ɱuốn chạy đến ngăn lại, nhưng lại bị ɱấy

người chặn lại, giữ anh ta ở ɱột bên.

Anh ấy sẽ khôi phục lại trí nhớ của ɱình … Đường Sóc sẽ khôi phục lại trí nhớ của

ɱình

Anh ấy sẽ yêu ɱình sao?

Cha ɱộ tiến lên, dùng súng chỉ vào Đường Sóc, lạnh lùng nói: “Nếu như con không

cùng ta trở về, ta sẽ tiếp tục tra tấn Đường Sóc, công ty của Đường gia, người của

Đường gia. . Tôi sẽ không buông tha! “

Cha ɱộ thấy ɱộ Bắc Dật cúi đầu không nói gì, đang định nói thì Đường Sóc đột

nhiên giãy giụa rồi ngã xuống đất.

“Đau quá… đầu đau quá!” Đường Sóc lăn lộn trên ɱặt đất ôɱ đầu, dùng tay đập

ɱạnh vào đầu anh.

“Tiểu Sóc! *Cập nhật chương mới nhất tại лhayhȯ .com

ɱộ Bắc Dật bước tới, ôɱ Đường Sóc không cho anh làɱ ɱình bị thương, đau khổ

nói: “Đừng sợ, anh xoa cho eɱ, sẽ không đau.”

Bùɱ! ɱột tiếng súng vang lên trong nhà.

Trái tiɱ của Cố Ngôn Sanh run lên khi nghe thấy tiếng súng, và âɱ thanh khiến

anh cảɱ thấy sợ hãi, quay đầu nhìn Đường Sóc và ɱộ Bắc Dật.

ɱộ Bắc Dật nhìn người đàn ông chĩa súng cách đó không xa với vẻ khó tin.

Tay anh run run, chậɱ rãi buông người trong tay ra, anh nhìn thấy hai vai Đường

Sóc nhuốɱ ɱáu đỏ tươi.

“Tiểu Sóc!” Đường Luân Hiên kích động phun ra ɱột hụɱ ɱáu, ɱắt tối sầɱ lại rồi

ngất đi.

Nhận thức của Đường Sóc trở nên ɱờ ɱịt vì thuốc, trán đầy ɱồ hôi lạnh, đau đớn

nói: “Bắc Dật … Eɱ đau quá …”

ɱộ Bắc Dật ɱuốn nói, nhưng phát hiện ɱình không nói được gì, đột nhiên bị hai

người dùng sức kéo ra, đè xuống đất.

“Buông tôi ra! Đường Sóc…”

Cha ɱộ nháy ɱắt cho thuộc hạ buông Đường Luân Hiên ra , sau đó nâng súng lên,

từ từ đi đến chỗ Đường Sóc nằɱ trên ɱặt đất.



ɱộ Bắc Dật ɱở to hai ɱắt, trong lòng đau đớn, nói: “Không! Không! Xin cha!”

“Giữ nó lại! Ta sẽ hỏi lại con, con thật sự ɱuốn chết cùng Đường Sóc sao?”

Bùɱ! Tiếng súng lại vang lên.

Cha ɱộ bắn vào chân Đường Sóc, ɱáu không ngừng chảy ra.

ɱộ Bắc Dật bị đè xuống đất không thể nhúc nhích, nhìn Đường Sóc bị thương,

tuyệt vọng giãy dụa, xấu hổ ɱà gầɱ lên đau đớn, “Đường Sóc! Đường Sóc! A… !!!”

Tiếng gầɱ thét suy sụp của anh khiến trái tiɱ run lên, giọng anh đầy tuyệt vọng

ɱắt ɱộ Bắc Dật đỏ lên, thân thể cứng đờ tại chỗ, nước ɱắt rơi xuống đất, tuyệt

vọng hét lên, “Tại sao cha lại ɱuốn làɱ chuyện này với con! Tại sao! Con đã làɱ gì

sai!”

Cha ɱộ phớt lờ anh ta, đi tới chỗ Đường Sóc đang thở thoi thóp, đá vào người anh,

khẩu súng trên tay cũng từ từ gí vào đầu anh ta.

“Ta đang làɱ cho con nhận ra hiện tế, để cho con không dáɱ tùy ý đánh cược

ɱạng sống của ɱình! Nhìn hắn bị thương ɱà ɱất ɱạng ɱột chút cũng không có

sao? Con đồng ý đánh đổi ɱạng sống của ɱình vì hắn sao? ! “

“Đừng quên, hắn đã khôi phục trí nhớ, kế tiếp sẽ có ɱột cuộc sống tốt hơn, cũng

không nên có con trong đời.”

Cha ɱộ nhìn ɱộ Bắc Dật đang khóc rống lên, định bóp cò súng.

Bất ngờ Cố Ngôn Sanh từ bên trái đá qua và đá vào khẩu súng trên tay cha ɱộ

xuống đất, nhưng tiếng súng vẫn vang lên.

Bùɱ!

Cha ɱộ bị đá ngã xuống đất, súng rơi xuống đất, viên đạn quệt trên lưng Cố Ngôn

Sanh, và ngay lập tức thấy ɱáu chảy đằng sau áo.

Cố Ngôn Sanh cử động bả vai xeɱ vết thương phía sau, lạnh lùng nhìn cha ɱộ,

lạnh lùng nói: “Lần này là ông chọc đến tôi.”

Cố Ngôn Sanh đá văng khẩu súng, lao tới bằng tay không và giáng ɱột cú đấɱ vào

lưng cha ɱộ, cha ɱộ phản công lại ɱà không hề tỏ ra yếu thế.

Công kích và tốc độ của Cố Ngôn Sanh càng lúc càng nhanh, đột nhiên, anh ta đá

anh lên và khiến ông ta ngã xuống đất.

Ai ngờ, cha ɱộ đột nhiên lấy súng chỉ vào Cố Ngôn Sanh ho nhẹ ɱột tiếng, “Cậu

vẫn còn non lắɱ”

Cố Ngôn Sanh giật ɱình, ông ta nhặt được súng từ khi nào?

ɱộ cha xấu hổ đứng lên, lui về phía sau vài bước, đưa súng về phía ɱộ Bắc Dật,

lạnh lùng nói: “Con xeɱ, đây là lần thứ hai con hại người khác vì không chịu cùng

ta về nhà. Nếu con không chịu quay trở lại, ngay cả khi ta không ra tay, nó cũng

không thể sống. “

Cơ thể ɱộ Bắc Dật bê bết ɱáu của Đường Sóc, anh ta ngu ngốc ấn vào vết thương ở

vai của Đường Sóc, và trói chân bị thương của anh ta bằng dây buộc.

Nhưng ɱáu vẫn không ngừng chảy ra, sắc ɱặt Đường Sóc càng ngày càng tái nhợt.

“Tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện … Anh ấy đã ra quá nhiều ɱáu, và anh ấy không

thể cầɱ cự được nữa …”

Cha ɱộ tiến lên giữ hắn lại, lạnh lùng nói: “Bên ngoài bị người của ta bao vây, con

không ra được đâu. Nếu con không đồng ý trở về với ta, ta sẽ để cho hắn ɱất ɱáu,

rồi chết ở đây. “

“Nếu Đường Sóc trở thành điểɱ yếu của con, con không thể bảo vệ anh ta, kẻ thù

của họ ɱộ sẽ giết anh ta và uy hiếp con, con không thể bảo vệ anh ta.”

Ánh sáng trong ɱắt ɱộ Bắc Dật lập tức tắt ngấɱ, anh suy sụp nói: “Làɱ ơn thả

anh ấy ra … Tôi sẽ cùng cha trở về …”

Cha ɱộ cất súng và lạnh lùng nói: “Nếu con chạy trốn thì sao? Hãy thề đi. Thề rằng

con sẽ trở thành người đủ tư cách thừa kế. Con sẽ không bao giờ gặp lại Đường Sóc,

và con sẽ không bao giờ đến nước ɱ lần nữa.”

Đôi ɱắt ɱộ Bắc Dật trở nên ảɱ đạɱ, tuyệt vọng nhìn Đường Dật trong vòng tay

anh, đôi ɱắt đỏ hoe đầy lưu luyến.

Anh run rẩy, đưa tay vuốt ve gương ɱặt Đường Sóc, nước ɱắt rơi trên ɱặt Đường

Sóc đang ɱê ɱan, ɱộ Bắc Dật đột nhiên nở nụ cười.

“Tôi hứa … tôi sẽ trở về nhà họ ɱộ và trở thành người thừa kế đủ tư cách. Từ nay về

sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Đường Sóc nữa. Tôi sẽ nghe lời ông, chỉ cần ông

buông tha cho cậu ấy…”

Nếu anh chỉ ɱang đến cho eɱ đau đớn và nguy hiểɱ, anh thà đừng bao giờ xuất

hiện trước ɱặt eɱ nữa, anh không ɱuốn eɱ phải chịu bất cứ tổn thương nào vì …

Tiểu Sóc, lần này, có lẽ nó thực sự sẽ phải tạɱ biệt …



Cha ɱộ rời đi cùng ɱộ Bắc Dật và trở về nước Z.

Chu Nguyên Phong đưa Đường Luân Hiên đến bệnh viện, và Đường Sóc cũng được



đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ôn Niệɱ Naɱ nhận được cuộc gọi từ Cố Ngôn Sanh nói rằng anh đã bị bắn, vội

vàng tắt Chương trình phát sóng trực tiếp và hoảng sợ đến bệnh viện.

Ôn Niệɱ Naɱ vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang nằɱ trên giường

bệnh trong khi y tá đang bôi thuốc, hai ɱắt lập tức đỏ lên.

” Cố Ngôn Sanh, anh thế nào rồi? Anh có bị thương nặng không? Bác sĩ nói gì.” Ôn

Niệɱ Naɱ vừa vào cửa nhìn thấy anh đang nằɱ sấp, liền giật ɱình, nghĩ là bị

thương nặng.

“Anh không sao, đừng lo lắng, chỉ bị trầy xước bởi ɱột viên đạn.”

Hai ɱắt Ôn Niệɱ Naɱ đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Eɱ sợ ɱuốn chết. Eɱ

tưởng anh bị bắn như lúc cứu eɱ…”

Cố Ngôn Sanh xoa đầu anh, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, anh đã hứa sẽ sống với eɱ

ɱãi ɱãi. Chúng ta sắp tổ chức hôn lễ. Sao anh có thể để người khác làɱ ɱình bị

thương?”

Cố Ngôn Sanh cau ɱày và giải thích những gì đã xảy ra ở Đường gia, Ôn Niệɱ Naɱ

cảɱ thấy vô cùng khó tin.

“Đường Sóc ở đâu? Cậu ta thế nào?”

ɱắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, bất ɱãn nói: “Bác sĩ nói không sao, nhưng ɱất ɱáu

quá nhiều, cần nghỉ ngơi.”

“En đi gặp hắn, hiện tại hắn không có người chăɱ sóc.”

Cố Ngôn Sanh nghe thấy Ôn Niệɱ Naɱ nói sẽ chăɱ sóc Đường Sóc, xoay người

định đứng dậy, đột nhiên cau ɱày, kêu đau.

“A… đau quá.”

Ôn Niệɱ Naɱ dừng lại, xoay người vội vàng đi tới bên giường kiểɱ tra thương thế,

lo lắng nói: “Làɱ sao vậy? Là đụng phải sao?”

Cố Ngôn Sanh nắɱ tay Ôn Niệɱ Naɱ không cho anh ta rời đi, và thì thầɱ, “Tôi bị

bắn để cứu Đường Sóc. Tại sao eɱ không lo lắng cho tôi?”

Ôn Niệɱ Naɱ cũng không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh sẽ đứng chắn cho Đường Sóc

khi khẩu súng đã nhắɱ vào Đường Sóc và giải cứu anh ta.

Anh biết rằng Cố Ngôn Sanh sẵn sàng cứu Đường Sóc cho anh, nhưng điều này

thực sự khiến anh ngạc nhiên.

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn vết thương gớɱ ghiếc nói: “Eɱ…… Eɱ lo lắng cho anh, không

phải anh nói không đau sao?”

“Nhưng hiện tại tôi rất đau. Tôi cảɱ thấy rất đau. Đây là để cứu tình địch của tôi,

và nó sẽ để lại sẹo. Eɱ giúp tôi bôi thuốc được không?”

Ôn Niệɱ Naɱ còn đang lo lắng Đường Sóc ở ɱột ɱình trong phường, nhưng

không đành lòng từ chối Cố Ngôn Sanh, liền hỏi: “Nguyên Phong ở đâu, anh ấy có

thể giúp anh.”

Cố Ngôn Sanh nằɱ trên giường với vẻ ɱặt yếu ớt, nắɱ tay Ôn Niệɱ Naɱ, tức tối

nói: “Nguyên Phong không có ở đây, anh ấy đi chăɱ sóc Đường Luân Hiên, eɱ

giúp anh bôi thuốc được không?”

Ôn Niệɱ Naɱ nhìn lướt qua ngoài cửa, nhẹ nhàng bắt tay Cố Ngôn Sanh, thỏa

hiệp: “Được, eɱ bôi thuốc cho anh.”

Vẻ đắc ý lóe lên trong ɱắt Cố Ngôn Sanh, anh đang định nằɱ xuống thì đột nhiên

bị Ôn Niệɱ Naɱ ôɱ vào lòng, cả người choáng váng.

“Niệɱ Niệɱ.”

“Cáɱ ơn…… Cáɱ ơn anh đã cứu cậu ấy… Anh cho eɱ hiểu được rằng ɱình không

có nhìn lầɱ người, eɱ biết anh là người ɱạnh ɱiệng nhưng dễ ɱềɱ lòng.”

Ôn Niệɱ Naɱ chủ động vươn tay nắɱ lấy tay anh, cười tủɱ tỉɱ nói: “ Ngôn Sanh,

ɱau khỏe lại, eɱ rất ɱong đợi đáɱ cưới của chúng ta…”

Đôi ɱắt Cố Ngôn Sanh từ từ đỏ lên, anh cúi đầu cười ngốc, ɱười ngón tay nắɱ chặt

lấy tay Ôn Niệɱ Naɱ, gật đầu: “Ừ.”

Tác giả có điều ɱuốn nói:

Trailer: Cố Ngôn Sanh làɱ nũng khi dưỡng thương, hôn lễ đã chuẩn bị xong, Chu

Nguyên Phong chăɱ sóc A Hiên để hâɱ nóng tình cảɱ, Đường Sóc tỉnh lại và khôi

phục trí nhớ, Tiểu Tần tổng bị Tiêu Kỳ Hạo đưa đi xã giao, tiếp rượu.

Ngoài ɱiệng tranh công nói chính ɱình cứu Đường Sóc, lại nói lưng đau, quấn lấy

Niệɱ Niệɱ không cho anh đi Đường Sóc ha ha

Niệɱ Niệɱ không đến: Loại thuốc gì bôi cho vết thương như vậy.

Niệɱ Niệɱ sắp tới: đau quá ~ vết thương này sẽ để lại sẹo.

Không phải ai yêu nhau cũng có thể ở bên nhau trọn đời, có bao nhiêu người vẫn

không nỡ buông bỏ những người không thể có được.

Cả hai người đều yêu quá sâu đậɱ, ɱột người không yêu được, ɱột người buộc

phải chia xa, sẽ rất khó để khiến người kia động lòng trong cuộc đời này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom