Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ẩn Môn Thiếu Chủ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ẩn Môn Thiếu Chủ
Chương 80: C80: Ăn no rửng mỡ


Tô Lan Nhược vốn lo lẳng Ninh Chiết hôm nay ở chỗ này xẵng bậy.

Nghe được lời nói của Tôn Vân Thạch, ký ức hiện về, trong lòng lại càng sợ hãi.

Đây là tiệc rượu do Sở gia và tập đoàn Đông Thần liên hợp tổ chức!

Bất luận là Sở gia hay tập đoàn Đông Thần, đối với Tô gia bọn cô đều là quái vật khổng lồ, chỉ mong có thể thân cận chứ nào dám có suy nghĩ trêu chọc!

Tuy rằng cô và Ninh Chiết đã đăng ký ly hôn, nhưng thủ tục chưa có xong, ở trong mắt người khác, Ninh Chiết vẫn là chồng của cô, là con rể Tô gia!

Nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ tính số Tô gia đầu tiên.

Tô Lan Nhược càng nghĩ càng hoảng hốt, vội vàng nói với Ninh Chiết: "Nếu anh bất mãn với tôi hoặc nhà tôi, tôi và anh nói chuyện riêng giải quyết. Anh sao lại muốn dùng thủ đoạn Lưỡng bại câu thương này để trả thù chứ”


"Tôi giống đứa ăn no rửng mỡ hay gì!"

Ninh Chiết ném cho Tô Lan Nhược cái nhìn xem thường: "Cô không có thiệp mời đúng không? Nếu muốn vào trong, tôi sẽ dẫn cô vào.”

“Lan Nhược, đừng dại dột!" Tôn Vân Thạch lập tức nhảy ra khuyên can: "Thắng khốn này đang muốn kéo em theo để làm đệm lưng cho nó đó!”

Cho dù không có Tôn Vân Thạch khuyên can, Tô Lan Nhược cũng sẽ không đi theo Ninh Chiết làm khùng làm điên.

Tô Lan Nhược hít sâu một hơi, cẳn răng hỏi: Chiết, anh rốt cuộc muốn thế nào?"

“Tôi....."

Ninh Chiết hơi cứng lại, lắc đầu cười khổ nói đi, đi hay không tuỳ côi”

Dứt lời, Ninh Chiết cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi về phía sảnh đón khách.

Tô Lan Nhược vừa định giữ chặt Ninh Chiết, lại bị Ninh Chiết lách người tránh qua

Nhìn Ninh Chiết sải bước đi về trước, Tô Lan Nhược đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng đứng không vững, đừng nói chí đuổi theo. Truyện Việt Nam

"Đờ phắc, thằng cưỡi lừa kia đi vào thật á?"

"Đây là bệnh nhân ở trại tâm thần nào trốn ra vậy? Không sợ bị đánh chết hả!"


"Tô tiểu thư, vừa rồi hình như tôi thấy hai người nói chuyện rất thân thiết với người này ha, hai người có quan hệ gì với người này?"

"Tô tiểu thư, nếu cô và cậu Vương có quan hệ với người kia, vậy mau rời đi đi! Nếu không lát nữa bị liên luy rồi là không có chạy được đâu.”

Nhìn bóng lưng như tráng sĩ đi chịu chết của Ninh Chiết, mọi người nhao nhao nghị luận sôi nổi.

Còn có người quen biết Tô Lan Nhược, có ý tốt khuyên Tô Lan Nhược nhanh chóng rời đi.

Tô Lan Nhược cảm giác trong đầu "ong ong” vài tiếng, căn bản không nghe được những người xung quanh nói gì, mặt mũi trắng bệch không còn hột máu.

Nghe được mọi người khuyên can, Tôn Vân Thạch liền vội vàng tiến lên kéo Tô Lan Nhược: "Chúng ta mau đi thôi! Em bây giờ rời đi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cứ nói em không có mặt nên không biết Nếu còn tiếp tục dây dưa, đợi Sở gia và Phương tổng ra tay thì không có ai thoát được đâu..”

"Đi!"

Đang lúc Tôn Vân Thạch chuẩn bị đưa Tô Lan Nhược rời đi, đám đông đột nhiên ồn ào hô to cái gì đó.


Ninh Chiết vừa mới tới trước cửa lớn, Phương Tân Hồng liền từ trong chạy ra nghênh đón.

Mọi người cách nhau quá xa, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng mà cũng không có cận nặng, nhìn biểu tình kia của Phương Tân Hồng, sao cứ thấy Phương tổng có vẻ trịnh trọng, khách khí với Ninh Chiết nhỉ?

Có Phương Tân Hồng tự mình đi ra đón người, làm gì có ai muốn kiểm tra thiệp mời của Ninh Chiết nữa.

Cho đến khi Ninh Chiết và Phương Tân Hồng vào bên trong, mọi người vẫn dại ra, gần như không thể tin vào mắt mình.

Cái thằng dòm bần cùng chạy xe điện kia, vậy mà vào được thật kìa?

Hơn nữa, còn là Phương Tân Hồng tự mình đi ra nghênh đón?

Từ lúc bắt đầu đón khách đến giờ cũng kha khá thời gian rồi đấy chứ và đây chính là vị khách đầu tiên... có khi còn là duy nhất được chính chủ của bữa tiệc- Phương Tân Hồng ra tận cửa mời vào!
 
Chương 81: C81: Mọi người ngừng một chút nào


Đợi mọi người hồi hồn lại, đám đông lập tức bùng

“Chậc chậc, thế mà để Phương tổng của tập đoàn Đông Thần tự mình ra tiếp đón, mặt mũi người này đủ lớn đó”

“Dạo này người giàu hay có khuynh hướng sống khiêm tốn hả? Tới mức đi xe điện?”

“Người ta là ông lớn hàng thật giá thật, đừng nói đi xe điện, giờ người ta có đạp xe tới, Phương tổng cũng sẽ tự mình ra đón vào!”

“Con mẹ nó, tôi biết ngay con mắt mình không xài được mài! Đáng lẽ tôi phải đi lên làm quen với ông lớn này mới đúng!"

Mọi người mồm năm miệng mười nói như bản súng liên thanh.

Có khiếp sợ, có hâm mộ, còn có hối hận đến đấm ngực dậm chân.

Ngạc nhiên là mấy người thông minh nhất đã nhanh trí bao vây Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch, một con ruồi cũng không lọt.


“Tô tiểu thư, hai người có biết cái vị đẹp trai kia đúng không?”

“Tô tiểu thư, không biết tôi có thể may mắn mời hai người cùng ăn một bữa cơm... với vị vừa rồi không?”

“Tô tiểu thự, tôi là Lý Đông của công ty hoá chất Lý thị, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác.”

Thoát cái Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch giống như biến thành miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn được chia phần.

Mọi người nhao nhao tiến lên đưa danh thiếp, ngoài sáng thì mời mọc, trong tối thì ám chỉ, tất cả đều muốn thông qua Tô Lan Nhược để tiếp cận Ninh Chiết.

Nhìn mọi người tranh giành nhét danh thiếp cho mình, trong đầu Tô Lan Nhược lại càng hoang mang hơn, ngay cả danh thiếp của vài đối tác tiềm năng cô cũng quên nhận.

Ngược lại, Tôn Vân Thạch thì như cá gặp nước, thay Tô Lan Nhược làm chủ tình hình, ai đưa danh thiếp tới anh ta đều nhận, vừa gom danh thiếp vừa cười ha hả, đúng tiêu chuẩn của một nhà ngoại giao tiềm năng: "Vừa rồi là một người bạn thân của tôi và Tô tiểu thư, về sau có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu anh ấy cho mọi người làm quen!"

“Thật không vậy anh Tôn?”

Đúng lúc này, có người bên ngoài đưa ra nghỉ vấn: "Nếu hai người là bạn của ông lớn đó thì sao tôi vẫn chưa thấy ai ra mời hai người vào trong vậy?”

Một người khác phụ họa theo: "Đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt, tấm thiệp còn không có mà dám tự xưng là bạn thân người ta?"

Tôn Vân Thạch trên mặt đỏ bừng, chỉ vào Tô Lan Nhược nói: "Vừa rồi người đó tên Ninh Chiết, chính là chồng cô ấy, không tin mấy người cứ tự đi hỏi

Nói ra chuyện gia định của Tô Lan Nhược trước mặt nhiều người như thế này, trong lòng Tôn Vân Thạch cực kỳ không tình nguyện.

Nhưng anh ta làm gì nghĩ đến hình ảnh chấn động vừa rồi, Phương Tân Hồng tự mình ra đón Ninh Chiết đấy!

Chỉ bằng sự thân thiết giữa Ninh Chiết và Phương Tân Hồng hôm nay, có đánh chết anh ta cũng không dám v3 vãn Tô Lan Nhược nữa.


“Ninh Chiết?”

“Tôi có nghe qua cái tên này!”

“Nghe nói chồng của Tô Lan Nhược không phải là bảo vệ hả? Bảo vệ mặt mũi lớn vậy, để cho Phương tổng tự mình đi ra nghênh đón?"

“Hai người định lột da hổ đi làm cờ đó hả? Nếu bên trong nghe thấy thì sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử đấy!"

Mọi người lại bàn luận ầm ĩ, hiển nhiên không tin Ninh Chiết là chồng của Tô Lan Nhược.

Chuyện Tô Lan Nhược gả cho một bảo vệ đã truyền khắp Giang Châu.

Tuy rất ít người từng gặp qua người chồng đó của Tô Lan Nhược. Nhưng hầu như ai cũng biết, Tô Lan Nhược quả thật gả cho một tên bảo vệ quèn!

Phương Tân Hồng làm sao có thể tự mình đón tiếp một bảo vệ?

“Mọi người ngừng một chút nào!”


Đột nhiên xuất hiện người đứng ra ngăn lại sự cuồng loạn của đám đông nhưng chính kẻ đó cũng không có ý tốt gì, hân nhìn chằm chằm Tô Lan Nhược nói: "Tô tiểu thư, vừa rồi vị kia không phải là chồng của cô sao? Bây giờ như vậy đi, cô gọi điện thoại cho chồng mình, bảo chồng cô ra đón cô vào chứ, sao lạ dự tiệc mà không có bóng hồng nào bên mình thế? Nhân tiện chúng tôi cũng bầu bạn với Tô tiểu thư từ nãy đến giờ còn gì, cô bảo chồng mình đưa chúng tôi vào cùng xem như cảm ơn cũng được đó.”

“Đúng đúng đúng!"

Đám đông lập tức gào to hưởng ứng, nhao nhao đem ánh mắt dừng hết ở trên người Tô Lan Nhược.

Giống như đang chờ xem kịch vui vậy. Mà diễn viên chính bất đắc dĩ Tô Lan Nhược nếu không phải vì Tôn Vân Thạch nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng không bị kéo lên sân khấu.

Đón nhận ánh mắt soi mới từ xung quanh, trên mặt Tô Lan Nhược đỏ bừng.

Vừa rồi Ninh Chiết đã nói có thể dẫn cô đi vào, nhưng cô lại hoài nghỉ Ninh Chiết có ý đồ xấu, còn định ngăn cản Ninh Chiết làm việc ngu ngốc.

Hiện tại bảo cô gọi điện thoại cho Ninh Chiết, yêu cầu Ninh Chiết dẫn vào, lời nói trơ trẽn đến mức như vậy, miệng của Tô Lan Nhược ngại không mở được.

Thấy cô không dám gọi điện thoại, mọi người đồng thời cười vang.
 
Chương 82: C82: Trả lại danh thiếp cho tôi


"Tô tiểu thư và cậu Tôn nói chứ đẹp đôi dữ nha, tính cách cũng thật thú vị nữa, một người giả mạo bạn bè, người còn lại thì hay rồi, giả làm vợ người ta luôn!"

“Nhìn người khác có quan hệ, có muốn mặt dày. bám lấy thì cũng phải tém tém chút chứ!”

“Đời tôi gặp qua nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng lần đầu tiên thấy người không biết xấu hổ đến mức như này, lại còn còn một cặp luôn chứ không phải một người nữa!”

"Trả lại danh thiếp cho tôi!"

Trong lúc cười cợt, mọi người lại nhao nhao đi đòi lại danh thiếp của mình.

Giống như việc đưa danh thiếp của mình cho bọn họ là điều gì đó sỉ nhục lâm vậy.

Nói thì chậm mà hành động thực tế rất nhanh, chớp mắt một cái, cả đám người đã lao vào nhau giành giật, hiện trường hỗn loạn không phân biệt được ai với ai.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Đây không phải nơi tổ chức tiệc rượu sao? Sao lại hỗn loạn như vậy?"


Đúng lúc này, một giọng nói mang theo âm sắc rất không vui vang lên bên tai cả đám.

Mọi người theo bản năng quay đầu lại.

Không nhìn còn đỡ, nhìn xong thì chân tay đều run rẩy, mọi người đồng loạt tái mặt, không dám lộn xộn giành giật nữa, cung cung kính kính lui qua một bên, sợ chặn đường người nọ.

Tống Thanh Diên!

Người tới vậy mà lại là Tống Thanh Diên!

Nhìn Tống Thanh Diên chậm rãi đi tới, mọi người cảm giác được áp lực khổng lồ ập vào mặt làm cho bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đợi đám người lui ra hết, Tống Thanh Diên cũng nhìn thấy Tô Lan Nhược sắc mặt đỏ bừng đang đứng đó.

“Cô cũng tới tham gia tiệc rượu à? Sao không đi vào trong?”

Tống Thanh Diên cùng với Ngân Hồ đi tới trước mặt Tô Lan Nhược.

Đối mặt với câu hỏi của Tống Thanh Diên, Tô Lan Nhược không dám chậm trễ nửa giây, vội vàng thấp giọng trả lời: "Thưa Tống chiến tướng, tôi không phải tới tham gia tiệc rượu, chỉ tới góp vui thôi,.... tôi không có thiệp mời”

“À” Tống Thanh Diên hiểu ra vấn đề, thản nhiên nói:"Nếu cô muốn vào, tôi có thể thuận đường dẫn theo cô luôn”

Tống Thanh Diên vừa nói xong, trong đám người đột nhiên có kẻ hô hào: "Việc này sao có thể làm phiền Tống chiến tướng được! Tống chiến tướng chưa biết đấy thôi, vừa rồi Tô tiểu thư còn bảo khách quý quan trọng của Phương tổng, được Phương tổng đặc biệt đón tiếp là chõng cô ấy mà!"


“Chồng cô ấy?" Tống Thanh Diên trong nháy mắt nhíu mày, nghỉ hoặc nhìn vẽ phía Tô Lan Nhược: "Đang nói Ninh Chiết sao? Anh ta đi vào? Hay là Phương Tân Hồng tự mình ra?

Tô Lan Nhược không dám giấu diếm, vội vàng gật đầu.

Tống Thanh Diên biết Tô Lan Nhược không dám nói dõi trước mặt cô, không chỉ Tô Lan Nhược mà đổi người khác đến cũng chả ai dám, lông mày Tống Thanh Diên nhăn lại, lẩm bẩm: "Phương Tân Hồng sao lại tự đi ra đón Ninh Chiết?"

"Ninh Chiết có phải đã nói với Phương Tân Hồng anh ta biết cô không? Lấy danh hiệu của cô ở bên ngoài giả danh lừa bịp?" Ngân Hồ thấp giọng nhắc nhở: "Dù sao, ngày đó cô nói sau này không còn quan hệ với Ninh Chiết nữa, chỉ có người Tô gia biết..."

Hả?

Nghe Ngân Hồ nói, trên mặt Tống Thanh Diên nhất thời lạnh lẽo.

Trong chốc lát, hàn khí thổi quanh.

Mọi người cảm giác nhiệt độ xung quanh như đang giảm xuống chỉ còn vài độ, ai nấy vội vàng cúi đầu, sợ lửa giận của Tống Thanh Diên lan đến mình..

"Đi vào xem một chút!”


Tống Thanh Diên đen mặt, hừ lạnh nói: "Tôi ngược lại muốn biết, Ninh Chiết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu lá gan, dám lấy tôi ra đi giả danh lừa bịp?!

Tống Thanh Diên mặc kệ Tô Lan Nhược, cùng Ngân Hồ đi thẳng tới sảnh đón khách.

Tuy rằng Tống Thanh Diên cũng không có thiệp mời, nhưng những người phụ trách đứng đó cũng không phải ngu. Họ thừa hiểu biết để phán đoán được người nào nên kiểm tra theo quy trình và người nào thì nên ném cái quy trình đó đi. Tống Thanh Diên đương nhiên là trường hợp đặc biệt rồi!

Nhìn bóng lưng Tống Thanh Diên, mọi người đồng loạt sinh ra cảm giác không rét mà run.

“Tôi đã nói hẳn là một tên bảo vệ nhỏ nhoi làm sao có thể có quan hệ với Phương Tân Hồng! Thì ra là lấy danh hiệu Tống chiến tướng đi giả danh lừa bịp!" Tôn Vân Thạch bĩu môi, vui sướng khi người gặp họa nói: "Nhìn đi, Ninh Chiết chết chắc rồi!”

Nghe Tôn Vân Thạch nói, trong lòng Tô Lan Nhược nhất thời giật mình.

Thoáng do dự, Tô Lan Nhược vội vàng đi qua một bên, nhanh chóng bấm số điện thoại của Ninh Chiết: “Anh gây hoạ lớn rồi! Mau trốn đi, Tống Thanh Diên kia vọt vào hôi trường tìm anh tính sổ đó..."
 
Chương 83: C83: Uống nhầm thuốc à


Nghe điện thoại của Tô Lan Nhược xong, Ninh Chiết còn hơi ngơ ngác.

Tống Thanh Diên uống nhầm thuốc à?

Tìm mình tính sổ cái gì?

Con mẹ nó là tên đáng chết nào nói bậy nói bạ trước mặt Tống Thanh Diên?

Chẳng lẽ... Là Tôn Vân Thạch?

Móa!

Hơn phân nửa là tên ngớ ngẩn kia!

Tên ngớ ngẩn này cả ngày trừ đi khắp nơi khoe khoang thì con mẹ nó chỉ biết gây chuyện thị phi!

Mẹ nó!

Lần sau gặp lại anh ta thì cứ mặc kệ mọi thứ, đánh trước một trận rồi tính tiếp!. Ủng hộ chính chủ 𝚟ào nga𝘺 ( 𝑇rU𝐦 𝑇r𝑢𝘺en.Vn )


Ninh Chiết tùy ý cúp điện thoại, nhưng lại không để chuyện này trong lòng.

Thấy Ninh Chiết cúp điện thoại, Phương Tân Hồng lập tức giới thiệu một lão giả tóc bạc trằng bên cạnh với anh: Anh Ninh, vị này là Sở Bá Cư Sở lão, cũng là bạn của Hầu gia."

“Sở lão” Ninh Chiết mỉm cười chào hỏi Sở Bá Cư.

“Nghe qua tên tuổi của anh Ninh, hôm nay nhờ phúc của Phương tổng mà cũng được gặp mặt!" Sở Bá Cư nhiệt tình bắt tay Ninh Chiết rồi nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi chuyện Dương Nguyên Võ lần trước, xin anh Ninh. thông cảm cho”

“Sở lão khách sáo rồi” Ninh Chiết mỉm cười nói: "Dù sao Dương Nguyên Võ cũng đã bị trừng phạt, không cần nhắc đến nữa”

“Anh Ninh thật phóng khoáng!” Sở Bá Cư cười ha ha một tiếng.

Trong lúc hai người trò chuyện, Phượng Mị đột nhiên bước nhanh về hướng bên này.

Nhìn thấy Phượng Mị, Sở Bá Cư và Phương Tân Hồng đều chủ động chào hỏi cô ấy.

Phượng Mị cười một tiếng rồi bước nhanh đi đến trước mặt Ninh Chiết: "Anh Ninh, Hầu gia đã tới và đang chờ anh trên lầu, ông ấy bảo tôi tới mời anh đi lên.

"Hầu gia tới rồi?" Sở Bá Cư vui mừng, lại không hiểu mà hỏi:" Ông ấy tới thì sao không ra gặp mặt chúng tôi?"

Phượng Mị hé miệng cười một tiếng, nói mà không đã lộ chút sơ hở nào: "Hiện tại Hầu gia có chút không tiện, hôm nào lại đích thân đến Sở gia thăm hỏi Sở lão."

"Được! Không thành vấn đề!”

Sở Bá Cư người già thành tỉnh, sao lại không nghe ra ý của Phượng Mị.

Phượng Mị rõ ràng đang nói Diệp Khinh Hầu và Ninh Chiết có chuyện quan trọng cần làm, không tiện có người khác ở đây!

Ninh Chiết cũng không có hứng thú lớn với tiệc rượu này, biết Diệp Khinh Hầu đang chờ minh thì lập tức rời đi với Phượng Mị.

$o với tiệc rượu, anh càng cảm thấy hứng thú với chuyện của Diệp Khinh Hầu.


Hai người vừa rời đi thì Tống Thanh Diên và Ngân Hồ đã đến.

Nhìn Tống Thanh Diên đột nhiên xâm nhập, đám người ở đây không khỏi mờ mịt.

Chỉ sau giây lát thất thăn, đám người lại nhao nhao cảm khái Sở gia và Phương Tân Hồng thật là ghê gớm quá, không ngờ họ còn mời được cả Tống Thanh Diên.

Sở Bá Cư và Phương Tân Hồng cũng có chút mờ mịt.

Họ căn bản không có mời Tống Thanh Diên!

Đương nhiên không phải họ không muốn mời, nhưng thực sự là không mời nổi.

Thậm chí họ còn không có số liên lạc với Tống Thanh Diên, sao mời được?

Hai người lấy lại tỉnh thần rồi vội vàng bước nhanh nghênh đón.

Đây chính là quý khách!

Tuyệt đối không thể thất lễ được!

Nhưng Tống Thanh Diên và Ngân Hồ căn bản không có tâm tư để ý chào hỏi đám người mà lại nhanh chóng đuổi theo hướng Ninh Chiết biến mất

Cảnh này làm đám người ngơ ra.


Tống Thanh Diên và Ngân Hồ nhanh chóng đuổi theo,

Nhưng chờ họ đuổi theo thì Ninh Chiết và Phượng Mị đã biến mất tăm hơi.

Hai người không cam tâm tìm chung quanh một hồi, nhưng vẫn không tìm ra bóng dáng Ninh Chiết đầu.

"Anh ta trốn nhanh lắm! Nhưng anh ta nghĩ mình trốn thoát được sao?" Ngân Hồ hừ lạnh một tiếng: “Tôi lập tức điều người tới phong tỏa nhà hàng, nhất định phải tìm ra tên vô sỉ Ninh Chiết này!"

Nói xong, Ngân Hồ lập tức lấy điện thoại ra.

Trong lúc Ngân Hồ chuẩn bị gọi điện thoại điều người thì Tống Thanh Diên lại đưa tay cản cô ấy lại

"Được rồi!" Tống Thanh Diên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tình cảnh của Ninh Chiết ở Tô gia không được tốt, muốn mượn tên tôi bám lấy quyền quý cũng có thể lý

“Nhưng...” Ngân Hồ bực tức nói: Nhưng nếu bỏ mặc anh ta làm như vậy thì không chừng ngày nào đó anh ta sẽ mượn danh chiến tướng để làm chuyện xấu!”

"Yên tâm, chuyện lúc trước tôi có thể không truy cứu, nhưng về sau không cho anh ta lợi dụng sơ hở nữa." Tống Thanh Diên lắc đầu nói: "Chờ lát nữa khi tôi nói chính sự với những người ở hiện trường thì sẽ làm sáng tỏ rằng Ninh Chiết và tôi không có quan hệ gì, để vẽ sau họ đừng bị Ninh Chiết lừa gạt nữa."
 
Chương 84: C84: Muốn tìm ra vị cao nhân kia


"Cái này... Cũng là một cách!" Ngân Hồ gật gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng mà nói: "Chiến tướng, ngài quá nhân từ với Ninh Chiết! Nếu là tôi thì đã trừng trị thứ vô sỉ kia một trận, để anh ta nhớ cho lâu!"

“Trừ đánh anh ta một trận thì cô còn có thể trị thế nào?" Tống Thanh Diên thoải mái cười một tiếng, thở dài nói: "Dù sao ông nội anh ta cũng đã cứu mạng ông tôi, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, lần này coi như bỏ qua đi!"

Biết lo lắng trong lòng Tống Thanh Diên, Ngân Hồ không nói thêm gì nữa.

Cũng đúng, thứ vô sỉ này trừ đánh một trận ra thì còn có thể làm gì?

Cũng không thế trực tiếp giết đúng không?

Nhưng dù đánh anh một trận cũng không có khả năng ra tay độc ác.

Đánh tới đánh lui lại làm Tống Thanh Diên cảm thấy có lỗi với ông nội anh.

Tội gì kia chứ?

Nghĩ như vậy, Ngân Hồ cũng đần dần thoải mái, đi theo Tống Thanh Diên ra tiệc rượu.

Tống Thanh Diên và Ngân Hồ đột nhiên xuất hiện làm không khí trong tiệc rượu trở nên hơi vi diệu, đám người nhao nhao ngậm miệng không nói gì mà chỉ hiếu kì nhìn chắm chắm hai người.


Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Thanh Diên đi đến chính giữa tiệc rượu.

Phương Tân Hồng và Sở Bá Cư vừa muốn tiến lên chào hỏi thì lại bị cô đưa tay bảo ngừng.

Tống Thanh Diên chậm rãi nhìn đảo qua đám người rồi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thận trọng, cao giọng nói: "Chư vị, làm chậm trễ ba phút của mọi người, hôm nay tôi không mời mà tới chỉ vì hai chuyện.”

"Chuyện thứ nhất, gần đây tôi đang tìm kiếm một vị cao nhân ở Giang Châu, đó là một vị đại sư võ học chân chính, vài ngày trước còn giúp tôi một lăn, nhưng lại chưa từng lộ diện!"

"Nếu chư vị quen biết vị cao nhân này thì làm ơn nói cho tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"

Nghe Tống Thanh Diên nói vậy, hai mắt mọi người lập tức tỏa sáng, trong lòng cũng dao động mạnh.

Đây là cơ hội rất tốt để chắp nối với Tống Thanh Diên!

Bình thường họ muốn giúp người như Tống Thanh Diên làm việc cũng không có cơ hội!

Nói đến chuyện này, Tống Thanh Diên cũng rất bất đắc dĩ.

Ngân Hồ điều ra camera toàn bộ Giang Châu mà vẫn không tìm được mấy người chôn thi thể Đồ Tể,


Manh mối quan trọng như vậy lại không cách nào truy tra tiếp được.

Cô quá muốn tìm ra vị cao nhân kia.

Khi biết tin tức của tiệc rượu này thì cô lại có cách khác.

Nếu mình không tìm thấy thì cứ phát động những quyền quý khắp Giang Châu tìm giúp, nếu như may mẫn ở đây có ai quen biết vị cao nhân kia thì sao?

Tống Thanh Diên yên lặng cảm khái một hồi rồi lại nói tiếp: "Chuyện thứ hai, tôi xin làm sáng tỏ một chuyện, Ninh Chiết và tôi không có quan hệ gì cả, tôi nợ anh ta cái gì cũng đã trả rồi! Vẽ sau nếu Ninh Chiết mượn danh nghĩa của tôi giả danh lừa bịp nữa thì xin chư vị đừng mắc lừa!"

Tống Thanh Diên làm việc coi trọng hiệu suất.

Nói xong hai chuyện này, Tống Thanh Diên bảo Ngân Hồ để lại một dãy số, nếu mọi người quen biết hoặc là tìm thấy cao nhân kia thì có thể gọi cho Ngân Hồ.

Làm xong tất cả, Tống Thanh Diên nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Từ đầu tới cuối cô gần như không nói thêm một câu thừa thãi, cũng không cho kẻ nào có cơ hội lôi ké làm quen.

Nhìn Tống Thanh Diên ngẩng đầu rời đi, đám người không khỏi nhìn nhau.

Sở Bá Cư nghỉ ngờ nhìn về phía Phương Tân Hồng,thấp giọng hỏi:"Hầu gia không bị Ninh Chiết kia lừa gạt đó chứ?”

Phương Tân Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng mà nói: "Ông không cần hoài nghỉ bản lĩnh của anh Ninh, tôi từng tận mắt nhìn thấy. Tống Thanh Diên này lợi hại thì lợi hại thật, nhưng tự phụ cũng rất tự phụ!"

Sở Bá Cư nghe vậy thì trong mắt lập tức hiện lên một tỉa hiểu ra...
 
Chương 85: C85: Ngọa hổ tàng long


Ninh Chiết đi theo Phượng Mị đi vào phòng của Diệp Khinh Hầu.

Mới vào cửa anh đã ngửi được mùi thuốc.

Khi nhìn thấy Diệp Khinh Hầu, anh mới phát hiện trên tay ông ấy có quấn băng vải.

Thất Cân đang ở trần, trên lưng và ngực đều quấn băng gạc.

Hiển nhiên hai người đều đã bị thương.

Khó trách Phượng Mị nói Diệp Khinh Hầu không tiện gặp người khác!

Ninh Chiết hơi thất thần rồi vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Các người làm sao vậy? Sao lại bị thương rồi

"Không có gì” Diệp Khinh Hầu không quan tâm mà cười cười: "Chỉ đi Tân Cô một chuyến, giết vài người, cũng bị thương nhẹ."

Khi nói chuyện, Diệp Khinh Hầu lại nhẹ nhàng phất tay với Phượng MỊ, ra hiệu cô ấy lui ra

Phượng Mị hiểu ý, lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa giúp họ.

Ninh Chiết đi qua ngồi xuống đối diện Diệp Khinh Hầu rồi hỏi: "Hai ngươi bị thương nặng không?"

"Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là khoẻ.” Diệp Khinh Hầu hời hợt nói.

Thấy ông ấy nói nhẹ nhàng như vậy, Ninh Chiết cũng không lo lắng nữa mà hỏi: "Người mà các ông giết là kẻ muốn mạng ông à?"

"Không phải” Diệp Khinh Hầu lắc đầu cười khổ: “Kẻ muốn mạng tôi đều ở Yến Kinh! Với chút thực lực hiện giờ của tôi muốn giết bất kỳ ai trong họ cũng sẽ chết ở Yến Kinh! Tôi dẫn người đi tới Tân Cô gần Yến Kinh để giết đám cóc ké dưới tay họ, chỉ vì cảnh cáo họ một chút mà thôi..."


Diệp Khinh Hầu biết Ninh Chiết rất muốn biết chuyện cũ của mình nên ông ấy vừa trở lại Giang Châu đã đến tìm Ninh Chiết.

Ông ấy không giấu diếm gì mà lập tức kể lại chuyện cũ của mình.

Diệp Khinh Hầu, người của thế gia Diệp gia Yến Kinh.

Yến Kinh là mảnh đất rồng phượng, các thế gia ở đó đều không tránh khỏi tranh ngoài sáng đấu trong tối, mà đấu tranh nội bộ của con cháu những thế gia này cũng rất kịch liệt.

Diệp Khinh Hầu cũng là người nổi bật trong đông đảo con cháu Diệp gia.

Ngày trước Diệp Khinh Hầu là nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ của Diệp gia.

Hai mươi năm trước, Diệp Khinh Hầu vừa tròn hai mươi tuổi không lâu vì đủ loại nguyên nhân mà bị trục xuất khỏi Diệp gia.

Sau đó Diệp Khinh Hầu nhiều lần trăn trở, cuối cùng đã ở lại Giang Châu.

"Tại sao ông lại bị trục xuất khỏi Diệp gia?" Nghe đến đó, Ninh Chiết lại không khỏi hiếu kì hỏi tới.

"Cái này...” Diệp Khinh Hầu hơi khựng lại, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: “Trong này liên lụy đến quá nhiều thứ, tôi cũng không muốn..."

"Được, tôi hiểu” Ninh Chiết thức thời ngừng lại, không hỏi tới nữa.

Rất hiển nhiên, Diệp Khinh Hầu không muốn đề. cập quá nhiều đến chuyện mình bị trục xuất khỏi Diệp gia, Ninh Chiết cũng không muốn xé toạc vết sẹo của ông ấy.

"Đa tạ lý giải” Diệp Khinh Hầu cảm kích nhìn Ninh Chiết rồi tiếp tục nói: *Sau khi đi vào Giang Châu, tôi luôn âm thầm tích luỹ lực lượng, hi vọng một ngày nào đó đánh trở lại Yến Kinh."

"Nhưng tôi cũng biết một số người của Diệp gia không hi vọng mình ngóc đầu trở lại, cho nên tôi vẫn luôn kín tiếng ở Giang Châu. Ở phương diện làm ăn, tôi cũng cố gắng giao cho thủ hạ quản lý”

Khó trách!

Ninh Chiết bỗng tỉnh ngộ.

Diệp Khinh Hầu không để người ta biết Phượng Mị là người của ông ấy cũng là nguyên nhân này?

Ninh Chiết trầm mặc một lát rồi lại hỏi thăm:

“Cho nên người muốn giết ông chính là người Diệp gia à?

"Chỉ có thể nói là rất có khả năng thôi." Diệp Khinh Hầu nói: "Trừ người của Diệp gia ra thì còn có người khác muốn lấy mạng tôi, nhưng theo thông tin tôi nắm bắt được thì hai người của Diệp gia có hiềm nghi lớn nhất!"

Ninh Chiết nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Trước kia họ đã muốn giết ông hay là gần đây mới đột nhiên ra tay?"

"Hắn là gần đây mới đột nhiên muốn giết tôi." Trong mắt Diệp Khinh Hầu lóe lên một tia sáng lạnh, trầm giọng nói: "Một tháng trước là đại thọ chín mươi của lão gia tử, trong bữa tiệc ông ấy đột nhiên nhắc đến tôi, hình như định để tôi trở lại gia tộc..."

Sau đó Diệp Khinh Hầu không tiếp tục nói nữa

Nhưng cũng không cần ông ấy nói tiếp.


Một số người lo lắng Diệp Khinh Hầu trở lại Diệp gia nên mới muốn mạng của ông ấy.

Đấu tranh nội bộ trong những gia tộc lớn này thật là tàn khốc máu me.

Trong lòng Ninh Chiết thầm cảm khái rồi cười khổ và nói:"Cho nên kẻ muốn giết tôi cũng có thể là người của Diệp gia các người?"

Diệp Khinh Hầu khẽ gật đầu: “Trừ người của nhà bác cả và chú ba ra thì còn có thể là người của Tân gia, nhưng khả năng này không lớn."

"Tần gia...” Ninh Chiết khẽ nhíu mày: “Cái này lại liên quan gì đến Tân gia?"

"Tần gia dính đến chuyện tôi bị trục xuất khỏi Diệp gia, nhưng khả năng là Tần gia không lớn, nếu như tra được có liên quan đến Tân gia thì tôi sẽ nói rõ với ngài sau."

Hiển nhiên Diệp Khinh Hầu không muốn nói ra nguyên nhân ông ấy bị trục xuất khỏi Diệp gia.

Ninh Chiết ngẫm nghĩ rồi không hỏi tiếp nữa.

Dù sao phía Diệp Khinh Hầu cũng không có chứng cứ, bây giờ chỉ cần mình biết đại khái là người nào muốn mạng của mình là được rồi.

Sau khi trò chuyện qua loa với Diệp Khinh Hầu một hồi, Ninh Chiết không quấy rầy nữa mà để họ nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu cần anh hỗ trợ thì cứ mở miệng.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có khả năng giúp được.

Khi Ninh Chiết đi ra ngoài phòng thì trong đầu anh đột nhiên hiện lên một chút ký ức.

Ninh Chiết đột nhiên dừng bước, yên lặng trầm tư một lát rồi quay đầu hỏi Diệp Khinh Hầu: "Tân gia mà ông nói có phải có người tên là Tân Khuyết không?”

“Chắc là không có?” Diệp Khinh Hầu không xác định trả lời, nghỉ ngờ mà hỏi lại: "Sao lại đột nhiên hỏi người này? Ngài quen người của Tân gia sao?"

"Không quen." Ninh Chiết nhún vai nói:" Nhưng trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cái tên này, đại khái người này cũng là người của Yến Kinh, cho nên tôi tùy tiện hỏi thử thôi."

“Vậy sao... Diệp Khinh Hầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Tôi rời khỏi Yến Kinh đã nhiều năm, những năm qua không rành người và chuyện ở Yến Kinh lầm, có lẽ Tăn gia có người tên Tân Khuyết mà tôi không biết thôi, sau này tôi điều tra thêm giúp ngài."

"Được rồi, vậy thì cám ơn” Ninh Chiết gật đầu cười một tiếng.


Tìm ra Tân Khuyết kia có lẽ sẽ giúp anh khôi phục ký ức.

Rất nhanh, Ninh Chiết đã đi xuống tiệc rượu lầu dưới.

Tống Thanh Diên sớm đã rời đi, tiệc rượu lại bắt đầu ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt

Ninh Chiết vừa đến tiệc rượu đã bị Phượng Mị kéo qua một bên.

Phượng Mị nói sơ với Ninh Chiết vẽ chuyện trước đó của Tống Thanh Diên.

Biết Tống Thanh Diên phủi sạch quan hệ với mình trước mặt mọi người, Ninh Chiết lập tức không còn gì để nói: "Cô gái này đầu óc có bị vấn đề không?"

"..."

Phượng Mị cũng im lặng nhìn Ninh Chiết: "Hình như anh không bắt được trọng điểm?"

“Trọng điểm gì?" Ninh Chiết không rõ mà hỏi thăm.

Phượng Mị cười quyến rũ một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn châm châm Ninh Chiết: “Tôi hoài nghĩ người mà Tống Thanh Diên muốn mọi người tìm giúp chính là anh!"

"Nói nhám!” Ninh Chiết không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Tống Thanh Diên không phải nói người kia đã giúp cô ta à? Tôi đâu có giúp Tống Thanh Diên, người mà cô ta tìm nhất định không phải tôi."

“Cái này.. ” Phượng Mị khững lại, trong lòng lập tức xuất hiện nghỉ ngờ.

Ở Giang Châu trừ cao thủ bí ẩn là Ninh Chiết ra thì còn có cao thú khác sao?

Cô ấy đã ở Giang Châu nhiều năm mà không biết Giang Châu nho nhỏ này lại ngọa hổ tàng long như thế....
 
Chương 86: C86: Sao lại đê tiện như vậy chứ


Tiệc rượu còn chưa qua được một nửa, Ninh Chiết đã chào người quen, xin phép rời đi trước.

Phương Tân Hồng đã dự định trong bữa tiệc hôm nay sẽ giới thiệu anh với một số người để cả hai bên có cơ hội làm quen nhau, nhưng Ninh Chiết hiện giờ không có hứng thú đó. Phương Tân Hồng làm sao mà dám ép.

Tống Thanh Diên bệnh thần kinh kia chạy tới nói anh lấy tên của cô ta đi lừa bịp người khác, tuy rằng anh không làm, cũng chả có gì thẹn với lương tâm. Nhưng so giữa anh và Tống Thanh Diên, liệu có người sẽ tin lời anh nói mà không tin cô ta sao? Chắc là sẽ có đi nhưng có dám đứng ra hay không thì chả đám bảo nhỉ.

Cho dù có Phương Tân Hồng giới thiệu thì sao chứ, Tống Thanh Diên là ai, mà anh lại là ai, người khác chỉ cần nghe cô nói thì anh sẽ chết luôn cái danh lừa bịp này rồi. Mà những việc hot như giả danh gì đây bao giờ cũng sẽ kéo đến một đống tin đồn phiền phức.

Anh giờ không có tâm tư để nghe người khác chỉ trích đâu,

Ninh Chiết chân trước vừa rời đi, Tô Thanh Y liền nhấc váy đuổi theo.

Ninh Chiết nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thanh Y: "Em không ở trong tham gia tiệc rượu, đi theo tôi làm gì?"

Tô Thanh Y cười híp mắt nói: "Tiệc rượu này chỉ uống rượu, ngay cả đồ ăn cũng không có, anh dẫn em đi ra ngoài ăn chút gì đi."

“Trong đó nhiều đồ ăn như vậy, em còn có thể mặt dày bảo không có cơ đấy, còn để đói bụng?" Ninh Chiết đen mặt.


Tô Thanh Y bĩu môi nói: Người khác chả ai ăn cả, em làm sao có thể mặt dày chạy tới ăn, cũng có biết món gì với món gì đâu, lượng đồ ăn cũng ít nữa, người ta muốn ăn cho no cơ mà, anh nói đi làm sao mà ăn được đây? Em không muốn mấy người đó nghĩ em là đồ sâu bọ thấp kém, chưa từng nếm qua đồ ăn thượng hạng đâu!"

Để được chết sĩ diện thì sống phải chịu tội

Ninh Chiết trong lòng yên lặng châm chọc một câu: "Vậy em không ở cùng người nhà em đi, sao lại để mọi người trong đó còn mình chạy ra dây”

"Có phải trẻ con đâu anh. Với lại mẹ em với dì cùng nhau mà.?" Tô Thanh Y cười ha hả.

Thua!

Đã nói đến mức này rồi, Ninh Chiết cũng lười khuyên bảo thêm.

Rất nhanh, hai người ra khỏi khách sạn.

Trời đã tối, trên đường phố tấp nập người qua lại.

Thấy Ninh Chiết và Tô Thanh Y đi ra, Tôn Vân Thạch và Tô Lan Nhược lập tức bước nhanh tới.

Không đợi Tô Lan Nhược mở miệng, Tôn Vân Thạch liền ảo tưởng rồi tự cười ha hả: "Ha ha, bị Tống Chiến Tướng vạch trần rồi chứ gì? Anh bị đuổi ra ngoài đúng không?"

Bộp... Bịch!!!

Ninh Chiết dứt khoát nâng cẳng chân dài của anh lên, một cước đá ngay ngực Tôn Vân Thạch khiến hẳn ngã ngõi dưới đất. Chưa đã ghiền, Ninh Chiết còn mang giày giẫm lên người anh ta, dí cho Tôn Vân Thạch đang năm trên đất không dám cựa quậy.

“Ninh Chiết, anh làm gì vậy?"

Tô Lan Nhược sợ hãi kêu lên một tiếng, phẫn nộ trừng Ninh Chiết một cái, lại vội nhào tới đỡ Tôn Vân Thạch ngồi dậy.


Tôn Vân Thạch xoa bụng của mình, tức tối hét lớn: "Thẹn quá hóa giận, anh chính là bị người đuổi ra, thẹn quá hóa giận nên trút lên tôi à..!"

"Đúng, ông đây chính là thẹn quá hóa giận, nhìn mặt mày là ngứa tay muốn cho ăn đập, thế nào?”

Ninh Chiết khiêu khích nhìn Tôn Vân Thạch: "Anh nếu khó chịu thì cứ việc nhào đến đánh lại tôi được thì đánh, còn không anh ngậm miệng để tôi đánh đi."

Mẹ mày thắng ngu này!

Sao lại đê tiện như vậy chứ?

Trước khi đi vào đã phải nhịn để không đánh anh ta rồi, ai mà ngờ mới đi ra thì cái mồm nó lại ngứa tiếp.

Không đánh anh ta một trận, Ninh Chiết thấy có lỗi với cái danh đê tiện!

“Mày.."

Tôn Vân Thạch giận dữ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ninh Chiết

“Thử trừng lại cái nữa xem? Lại trừng nữa thử xem?" Ninh Chiết bày ra bộ mặt giang hồ, thiếu đánh nhìn Tôn Vân Thạch: "Mày có tin hôm nay ông mày sẽ đạp gãy từng cái răng trong miệng mày không?"

Tôn Vân Thạch run rẩy cả người, hạ mi mắt theo bản năng, không dám trừng Ninh Chiết nữa.


"Ninh Chiết, anh đủ rồi!"

Tô Lan Nhược phẫn nộ nhìn chằm chằm Ninh Chiết: "Tôi không phải đến để xem anh làm xẵng làm bậy ở chỗ này, tôi là muốn nhắc nhở anh, về sau đừng lấy danh hiệu Tống Chiến Tướng đi giả danh lừa bịp người khác, lăn này là Tống Chiến Tướng rộng lượng, nhưng cô ta tha lần này không có nghĩa lần sau cũng như vậy, bằng không mạng anh sẽ toi luôn đấy”

"Ừ, tôi cảm ơn cô đã nhắc nhở."

Ninh Chiết lắc đầu cười, cũng lười giải thích với bọn họ, vẫn thong thả đi đến chỗ đỗ xe.

"Chị, chị thật tính mắt” Tô Thanh Y vẻ mặt tươi cười liếc mắt nhìn Tô Lan Nhược rồi dứt khoát quay người đi theo Ninh Chiết.

"Cô chờ một chút!"

Tô Lan Nhược bắt lấy cánh tay Tô Thanh Y, không để ý Tô Thanh Y giãy dụa, kéo cô em này sang một bên.

"Rốt cuộc chị muốn làm gì?" Tô Thanh Y bất mãn trừng mắt nhìn Tô Lan Nhược.
 
Chương 87: C87: Tự trọng


Tô Lan Nhược tức giận cũng không chịu thua trừng lại nhìn cô: "Sao cô có thể làm loại chuyện này?"

“Tôi..... Tôi làm cái gì?" Tô Thanh Y khí thế yếu ớt, có chút chột dạ nhìn Tô Lan Nhược.

Chẳng lẽ chị ta biết mình định cướp chồng chị ta?

Cơ mà không phải không quan tâm Ninh Chiết, còn muốn đem Ninh Chiết tặng cho mình sao?

Mắt thấy Tô Thanh Y chột dạ, trong lòng Tô Lan Nhược lập tức phát hoảng.

Chẳng lẽ thật sự giống như Tôn Vân Thạch suy đoán?

Tô Lan Nhược càng nghĩ càng tức giận, mặt mũi rét lạnh nhìn chằm chằm Tô Thanh Y: "Cô sao lại chà đạp chính mình như vậy?"

Tôi làm sao chà đạp chính mình?

Tô Thanh Y không phục nói:" Chính chị ghét bỏ Ninh Chiết, còn..."


"Tôi nói với cô chuyện của Ninh Chiết bao giờ?” Tô Lan Nhược tức giận ngất lời em họ: "Tôi nói là chuyện của Dương Nguyên Võ!”

Dương Nguyên Võ?

Tô Thanh Y nghe vậy, nhất thời cứng đơ.

Sao giờ lại còn kéo theo Dương Nguyên Võ?

Yên lặng suy tư một hồi, Tô Thanh Y rốt cuộc cũng hiểu ra.

"Chị sẽ không cho rằng tôi và Dương Nguyên Võ có gì đó mờ ám chứ?" Sắc mặt Tô Thanh Y đột nhiên suy sụp.

Tô Lan Nhược cả giận nói: "Vậy cô nói tôi nghe xem mấy tấm thiệp mời ở đâu ra mà cô có, giải thích cho hợp lý vào..?"

Tô Thanh Y tức giận: "Tô Lan Nhược, chị thật giỏi! Chỉ có chị là thanh cao, băng thanh ngọc khiết, người khác đều hạ tiện!"

Trong cơn phẫn nộ, Tô Thanh Y quay đầu bước đi. Nhưng mà, lại lần nữa bị Tô Lan Nhược kéo lại.

"Nghe tôi nói xong!"

Tô Lan Nhược đen mặt: "Cô muốn đoạt quyền cũng tốt, muốn cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa cũng được, tôi đều có thế lý giải, nhưng tôi hi vọng cô hãy tự trọng,.."

Tô Thanh Y phẫn nộ ngắt lời Tô Lan Nhược, oán hận không thôi nói: "Chị đã cảm thấy tôi hạ tiện, vậy tôi liền tiện cho chị xem!"

Ninh Chiết, cô giành chắc rồi!

Vốn nàng còn ngại thân phận chị em họ, không tiện làm ra việc vô liêm sỉ đến vậy, chần chừ không. xuống tay.

Nhưng lời nói của Tô Lan Nhược đêm nay đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của cô.


Dù sao chị ta cũng cảm thấy mình tiện, dù sao chị ta cũng coi thường Ninh Chiết, cô dựa vào cái gì mà không cướp?

Tô Lan Nhược bị những lời vừa rồi của Tô Thanh Y làm cho có chút mơ hồ, không rõ nguyên do hỏi:"Cô đây là có ý gì

Tô Thanh Y hừ lạnh một tiếng: "Còn nữa, chị cũng là người có chồng, cả ngày đi chung với cái tên họ Tôn bèo nhèo này, chị không có lòng tự trọng sao hả? Chị hiểu được cái gì gọi là tự trọng sao?"

Dứt lời, Tô Thanh Y cũng lười nhiều lời với cái người ngu ngốc này, vội vàng chạy đi tìm Ninh Chiết.

Nhưng mà, chờ nàng chạy tới, Ninh Chiết đã sớm không thấy đâu.

Gọi điện thoại cho Ninh Chiết, mới biết được Ninh Chiết đã chạy tới chợ đêm cách dây hai dặm để kiếm gì đó bỏ bụng.

Tô Thanh Y bảo Ninh Chiết gọi đồ ăn cho mình, vội vàng chạy qua chỗ anh.

"Lan Nhược, em họ em thật quá đáng!”

Tôn Vân Thạch đi tới trước mặt Tô Lan Nhược, vừa đau lòng vừa phẫn nộ nói: Em đã có ý nhắc nhở cô ta, cô ta thế mà còn nói em như vậy, lương tâm cho chó gặm sao!"

Tô Lan Nhược nhẹ nhàng lắc đầu: Hẳn là chúng ta hiểu lâm cô ấy."

"Hiểu lầm? Có ý gì?" Tôn Vân Thạch nhíu mày hỏi.


Tô Lan Nhược lắc đầu cười khổ: "Thiệp mời, là... Ninh Chiết tặng cho cô ta..."

Tôn Vân Thạch yên lặng suy tư một lát, chợt hiểu rõ mà gật gật đầu:

"Ninh Chiết nhất định là mượn danh Tống Thanh Diên, đến chỗ Phương Tân Hồng lừa thiệp mời của Phương tổng rồi tặng cho Tô Thanh Y."

Tô Lan Nhược gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

Nhưng Ninh Chiết đưa thiệp mời cho em họ cô là có ý gì?

Tôn Vân Thạch nhíu mày suy tư, đột nhiên cả kinh kêu lên: "Ninh Chiết con chó này, sẽ không phải là để ý em không được nên chuyển mục tiêu sang Thanh Y chứ.”

Tô Lan Nhược ngẫm nghĩ một chút, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Ninh Chiết cho dù muốn theo đuổi Tô Thanh Y thì cũng phải đợi Tô Thanh Y đồng ý mới được.

Tiêu chuẩn Tô Thanh Y cao như vậy, không có khả năng coi trọng Ninh Chiết!
 
Chương 88: C88: Tuyên chiến


Khi Tô Thanh Y tìm được Ninh Chiết ở chợ đêm, Ninh Chiết đã xử lý nhanh gọn bữa tối của mình, ăn uống no đủ.

“Vậy em ăn trước đi, tôi đi đây.”

Thấy Tô Thanh Y đã đến, Ninh Chiết cũng đứng dậy, chuẩn bị về nhà.

“Sao anh phải vội vàng như vậy?" Tô Thanh Y gọi Ninh Chiết lại, bất mãn nói: Lúc anh đi cũng không biết đợi em, hại em đi xa như vậy, anh phải thấy có lỗi chứ.”

Ninh Chiết xấu hổ cười cười: "Tôi nghĩ hai chị em. em có chuyện cần bàn sẽ lâu”

“Bàn cái con khỉ!" Tô Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, tức tối nói: "Em và Tô Lan Nhược cãi nhau đấy.”

“Đang yên đang lành, sao lại cãi nhau?” Ninh Chiết kinh ngạc.

Tô Thanh Y bĩu môi, rất là bất bình mách với Ninh Chiết: Ai bảo cô ta nói xấu em?”

Nói xong, Tô Thanh Y phụng phịu kể lại chuyện Tô Lan Nhược nghĩ cô có mối quan hệ không đứng đản với Dương Nguyên Võ.


Biết được chuyện này, Ninh Chiết nhất thời dở khóc dỡ cười.

Trí tưởng tượng của Tô Lan Nhược ngày càng bay cao bay xa phết, khó thế mà cũng nghĩ được cơ đấy.

Dương Nguyên Võ lần này có thể xem như là năm không cũng dính đạn đúng không?

Ninh Chiết thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt khuyên nhủ:" Tôi đoán không sai thì chắc là họ Tôn kia rảnh rỗi không có gì làm nên đi thêu dệt dựng chuyện trước mặt chị họ em đấy.”

“Anh... anh còn thay cô ta giải thích hả?" Tô Thanh Y trợn tròn mắt, vẻ mặt bất mãn.

“Không hề” Ninh Chiết lắc đầu cười:" Thành thật mà nói, chị họ của em có phải người xấu tính hay không tôi nghĩ là em biết, ý của cô ấy không xấu nhưng cách thể hiện và lời nói bên ngoài...có hơi làm người khác ghét, hay tự cho minh là đúng, tôi nghĩ từ khờ khao cũng khá hợp với cô ấy”

Tuy rằng Ninh Chiết và Tô Lan Nhược mỗi lần ở chung với nhau cũng không hài hòa, nhưng nếu bảo Tô Lan Nhược có ý đồ xấu gì, anh sẽ không tin, dù sao anh vẫn tin vào phán đoán của chính mình hơn là nghe từ những lời bàn tán không thể xác minh được thật giả.

Giống như đêm nay, Tô Lan Nhược vào lúc biết được Tống Thanh Diên muốn đi tìm mình tính số, đã ngay lập tức nhắn tin báo cho cô, cô mới kịp thời né tránh tầm mắt của Tống Chiến Tướng.

Mặc dù là cô hay suy nghĩ nhiều, có nhiều khi lối suy nghĩ thiền cận dó khiến người khác bực bội nhưng đều xuất phát đều từ lòng tốt

“Nếu chị ta có đầu óc chị ta sẽ đi với thắng cha Tôn Vân Thạch kia suốt sao? Tô Thanh Y tức giận nói: "Em hiện tại cuối cùng cũng biết chị ấy vì điều gì mà không tin anh, đến cả cô em gái này chị ta còn không muốn tin, huống chỉ anh!"

“Sao tôi lại nghe ra được giọng điệu oán giận của em dành cho Lan Nhược vậy!" Ninh Chiết kinh ngạc bật cười. 𝑻𝗿ải‎ nghiệm‎ đọc‎ t𝗿𝙪yện‎ số‎ 1‎ tại‎ ~‎ 𝑻‎ 𝗿𝑈mt𝗿𝙪yện.vn‎ ~

“Vốn là vậy mà!" Tô Thanh Y hít hít mũi: "Còn nữa, đêm nay tôi tuyên chiến với chị ta rồi!”

“Tuyên chiến?” Ninh Chiết không hiểu nhìn nàng: ” Tuyên chiến cái gì? Em muốn giành lấy vị trí cô ấy đang ngồi?

Tô Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia giảo nhưng rất nhanh đã biển mất: "Tuy nhiên em không phải muốn cướp vị trí của chị ấy ở công ty, mà muốn giành vị trí của chị ta đối với anh đấy!"


Hả? Vị trí của cô ta đối với tôi á?

Ninh Chiết nhăn mặt, cảm giác đỉnh đầu bao phủ mây đen nhìn Tô Thanh Y.

Anh rất muốn hỏi thử xem nếu Tô Thanh Y biết vị trí hiện giờ của Tô Lan Nhược là đang đợi thủ tục ly hôn hoàn tất thì liệu có còn muốn tranh nữa hay không?

Trong lòng yên lặng châm chọc một phen, Ninh Chiết lắc đầu nói:" Đừng có mở miệng ngậm miệng là lại nói bừa, tôi trên danh nghĩa và dưới pháp luật đều là anh rể của em, tôi cũng không phải món đồ để đoạt tới đoạt lui.”

Tô Thanh Y xem như không nghe thấy anh quở trách, lơ đễnh nói: "Lấy thái độ của chị ấy đối với anh bây giờ, ly hôn là chuyện sớm muộn thôi!"

Ha ha!

Không những body đẹp mà đầu óc em cũng con mẹ nó nhạy bền!

Trên thực tế, cả hai đã đăng ký thủ tục ly hôn, chỉ còn đợi văn bản chính thức nữa là được.

Tuy nhiên Ninh Chiết cũng không muốn đem chuyện này nói ra với ai, dễ dẫn đến những rắc rối về sau,

“Được rồi, đừng nói chủ đề này nữa." Ninh Chiết nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm trang nói: "Em cũng bỏ suy nghĩ kia đi. Tôi là người sống có nguyên tắc.”


Trong nháy mắt nói ra lời này, Ninh Chiết hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

Nguyên tắc có giúp no bụng không? Nguyên tắc có giúp hết ế không hả?

Thật ra là do anh còn chả biết anh là ai, tương lai đi về đâu cho nên có nhịn cực khổ mấy anh cũng không dám động vào Tô Thanh Y, cũng chưa từng nghĩ sâu xa hơn về mối quan hệ của cả hai.

Nếu không phải ngại những điều này, Ninh Chiết đã sớm ăn sạch cô, anh cũng đâu phải đầu trọ mà có khả năng chống cự tốt!

Tô Thanh Y bĩu môi, vẻ mặt trêu tức trêu chọc: "Lúc anh lợi dụng sờ em sao anh không nói anh có nguyên tắc đi?"

“Ặc.." Ninh Chiết hơi cứng người, xấu hổ nói: "Đó đều là do tôi bất cẩn, hơn nữa, cũng không phải tôi chủ động lợi dụng em cơ mà!"

“Anh chính là có lòng dâm tà nhưng không có can đảm nhận!"

Tô Thanh Y cười ha ha, nói trúng tim đen ai đó.
 
Chương 89: C89: Rút cổ phiếu


Bị Tô Thanh Y nhìn thấu, Ninh Chiết xấu hổ quay mặt sang một bên.

Tô Thanh Y cười duyên một tiếng, lúc này mới bắt đầu tập trung dùng bữa đêm của mình.

Đợi Tô Thanh Y ăn được một nửa, Ninh Chiết liền lấy cớ đi WC, trực tiếp bỏ chạy.

Chờ Tô Thanh Y kịp phản ứng lại thì Ninh Chiết đã sớm cao chạy xa bay.

Tô Thanh Y tức giận không thôi, cô giậm chân buông đũa, trong lòng đem tên hỗn đãn Ninh Chiết mắng không biết bao nhiêu lần.

Mang theo một bụng oán niệm đối với Ninh Chiết Tô Thanh Y cơm cũng ăn không vô, bực bội đón xe về nhà.

Mới đi được nửa đường, lại nhận được điện thoại của Tô Lan Nhược.

Tô Lan Nhược muốn hẹn cô đi đâu đó nói chuyện, Tô Thanh Y lười đối phó chị mình, bảo mình muốn về nhà ngủ, không có hứng thú cùng Tô Lan Nhược tâm sự.


Không ngờ rằng Tô Thanh Y vừa về đến nhà không lâu, còn chưa kịp đi tắm rửa thì Tô Thanh Nhược đã lù lù xuất hiện ở nhà cô.

“Chị tới đây làm gì?”

Tô Thanh Y tức giận nhìn Tô Lan Nhược: "Nếu như chị muốn tới dạy đời tôi, thì chị có thể đi, tôi không có tâm tình cũng không có nghĩa vụ nghe chị dạy dỗ!"

Tô Lan Nhược áy náy nhìn em họ: "Là tôi hiểu lâm cô, tôi không nên nói cô như vậy, tôi cố ý qua đây là muốn nói xin lỗi cô.”

“Không căn, xét về bối phận ở cả công ty và ở nhà thì chị cao hơn tôi, lời xin lỗi này tôi không dám nhật Tô Thanh Y hừ lạnh một tiếng: "Mặt khác, tôi muốn thông báo đến chị, tôi từ chức và muốn rút cổ phần. của tôi ra. Cổ phần của tôi tôi muốn bán lại, chị nếu muốn có thể lấy luôn, tôi tính giá chỉ căn bảy nghìn vạn là được.

Tô Lan Nhược biến sắc, vội vàng khuyên nhủ: "Tôi biết đêm nay là tôi không đúng, tôi thật sự là tới xin lỗi cô, cô đừng tức giận mà.”

Tô Lan Nhược không nghĩ tới, chỉ vài câu nói và một hồi hiểu lam, lại làm cho Tô Thanh Y tức giận như thế này.

Thậm chí ngay cả lời từ chức và rút cổ phần cũng nói ra.

Lão gia tử chía cho Tô Thanh Y mười phần trăm cổ phần, dựa theo tình hình tài sản hiện tại của Tô Gia, nhiều cổ phần như vậy chỉ cần bảy ngàn vạn, quả thật là giá hời lắm rồi đấy.

Nhưng cô không muốn vì hiểu lầm lần này mà làm cho chị em trong nhà không hoà hợp.

Tuy rằng hai người vốn cũng không hợp gì nhau rồi, nhưng để chuyện phát triển đến mức như này là không được đâu!

“Tôi thật sự không có giận, tôi là rất nghiêm túc. nói với chị chuyện này đấy!"

Tô Thanh Y trên mặt không có chút nào là nhăn mặt nhãn mày tức tối, chỉ thấy nàng đang rất bình tĩnh trình bày: "Tôi đi ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp, cũng đỡ phải cả ngày nhìn sắc mặt của chị,tiếp đơn hàng lớn mệt gần chết, còn bị chị nghi này nghi kia, mà tôi có bán thân thì đã làm sao chứ, tôi bán thì tôi nhận ngay nhưng mà tôi đã nói không có rồi vẫn bị chị nghi ngờ, đúng là!"


“Như này mà còn nói không tức giận” Tô Lan

Nhược tiến lên giữ chặt tay em họ, cười làm lành nói: "Được rồi, chuyện đêm nay là tôi không đúng, tôi cam đoan về sau không bao giờ nói loại lời đó nữa”

“Đã nói không giận cơ mà chị dai quá rồi đấy” Tô Thanh Y kéo tay Tô Lan Nhược ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không nói lại lần nữa đâu nhé. Công ty nếu không mua lại cổ phần của tôi thì tôi bán cho người khác nhá!

“Cô..” Tô Lan Nhược hơi cứng người, còn muốn khuyên nữa, nhưng Tô Thanh Y lại không muốn nghe cô nói nhiều.

Tô Lan Nhược bất đắc dĩ, đành phải âm thầm hạ quyết tâm lát nữa đi tìm chú hai và thím hai tâm sự đêm khuya mới được.

Bọn họ sẽ không mặc kệ nhìn Tô Thanh Y làm loạn chứ?

Không bao lâu sau, Tô Minh Nghĩa đi ra ngoài xã giao đã về đến nhà.

Tô Lan Nhược vội vàng tiến lên, nhờ Tô Minh Nghĩa giúp đỡ khuyên bảo Tô Thanh Y.

“Con bé muốn rút cổ phần thì rút đi!"


Tô Minh Nghĩa tùy ý phất phất tay: "Nếu không phải cả nhà ai cũng rút cổ phần hết thì căn nhà này cũng không ở được nữa, gia đình bị chia cắt, không thì chú của con cũng muốn rút cổ phần đây này. Đã không thế nói chuyện êm đẹp thì căm tiền mỗi người một ngã bắt đầu công việc kinh doanh mới mình thích, như vậy. không tốt hơn sao?”

"...."

Khuôn mặt Tô Lan Nhược méo mó, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì

Là cô suy nghĩ nhiều, hiểu lăm Tô Thanh Y hay nhà bọn mới thật sự suy nghĩ không giống ai vậy??

Cô lúc ở công ty, hành hạ bọn họ lắm hả?

Bọn bọ rốt cuộc là làm sao vậy?

Một lần hiểu lầm thôi mà định chơi lớn thật luôn á hả?
 
Chương 90: C90: Chỉ cần một đôi vớ chân


Ngày hôm sau, tin tức Tống Thanh Diên đang điên cuồng tìm người truyền ra rầm rộ khắp Giang Châu.

Ai cũng biết, chỉ cần có thể giúp Tống Thanh Diên tìm được người kia, nhất định sẽ thu hoạch được những chỗ tốt từ cô ta, ai mà chẳng ham.

Trong một thời gian ngắn sau đó, Giang Châu rất nhiều người đều cosplay thành thám tử, tìm kiếm lai lịch của vị cao nhân kia khắp bốn phương tám hướng.

Cùng lúc đó, trong xã hội thượng lưu, lời đồn Ninh Chiết lấy danh nghĩa của Tống Thanh Diên đi lừa bịp người khác cũng lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền khắp nơi.

Mọi người nháo nhào cả lên, đều nhắc nhở người trong nhà, ngàn vạn lần không nên bị Ninh Chiết lừa.

Cũng có người đối với chuyện này nhún vai, cười thầm những người đó có mắt không nhìn thấy Thái Sơn.

Đối với những thứ này, Ninh Chiết không biết, cũng không rỗi hơi quan tâm.

Anh hiện tại chỉ muốn để tâm đ ến việc trước kia anh là ai, đến bao giờ cơ thể này mới lấy lại được ký ức đây?

Anh rõ ràng cảm giác được, sức mạnh của mình mỗi ngày đều đang tăng lên.


Nhưng anh vẫn như vậy, không cách nào nhớ đến những chuyện cũ, ngẫu nhiên chỉ có vài mảnh ghép rời rạc, cố gắng chấp vá lại cũng chả hiểu gì cả.

Buổi trưa, Ninh Chiết lại nhận được điện thoại của Tô Thanh Y, nói là muốn trả xe.

Ninh Chiết tự kiểm điểm bản thân, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không thể cho cô mượn xe nữa!

Mỗi lần cô trả xe, anh đều phải đích thân qua đón!

Mang theo tâm trạng không mấy khá khẩm, Ninh Chiết trở lại biệt thự.

Chờ hắn vẽ đến nơi, Tô Thanh Y đã ở đợi ở đó.

Tô Thanh Y vừa xuống xe, Ninh Chiết liền ném cho cô cái nhìn xem thường: "Em thật to gan, cũng không sợ xuất hiện sát thủ sao? Chỉ cần một tay cũng có thể vặn cố em đấy, không tốn sức, em cũng không có thời gian hô hào ai cứu em.”

Nơi này cũng không an toàn là mấy đâu.

Tuy rằng Diệp Khinh Hậu đã cảnh cáo Diệp gia, nhưng ai biết người Diệp gia có thể tiếp tục tìm sát thủ giết mình hay không?

“Anh biết em nhát mà anh còn doạ em vây hả!”

Tô Thanh Y oán trách liếc Ninh Chiết một cái.

"Nhát gan thì ít chạy đến đây đi, em cũng không phải không biết chuyện xảy ra hai ngày trước." Ninh Chiết nhún nhún vai: "Mau đỗ cái xe đó lại rồi lấy xe của em đi đi! Tôi còn phải tiếp tục đi làm đấy.”

Tô Thanh Y mặt dày, chân không di chuyển, nở nụ cười như kẻ tiểu nhân dắc chí: Em đến đây cũng không chỉ vì trả xe, còn có chuyện hấp dẫn muốn nói cho anh biết đây!

Không đợi Ninh Chiết hỏi, Tô Thanh Y liền đem chuyện mình từ chức và rút lại cổ phần nói ra, còn bảo Ninh Chiết giúp mình tìm một ngành nghề kinh doanh thu lợi nhuận kếch sù.

Biết được mục đích của Tô Thanh Y, Ninh Chiết lập tức đen mặt.

"Muốn tìm ngành nghề kinh doanh thu về số lãi lớn á? Đơn giản vậy!"


Ninh Chiết buồn cười nói: "Chỉ cần một đôi vớ chân là được rồi”

Tô Thanh Y theo bản năng nhìn xuống cặp giò nuột nà của mình, nở nụ cười xấu xa, ngẩng đầu lên: "Được đấy, chỉ cần anh giúp em tìm được ngành nghề nào như vậy, em liền xỏ vớ chân cho anh xem!

"....."

Gân xanh trên mặt Ninh Chiết hung hăng co rút, cạn con mẹ nó lời rít qua kẽ răng: "Tôi là nói, em lấy vớ trùm lên đầu đi sau đó đi cướp ngân hàng! Nghe hiểu chưa? Lợi nhuận siêu to đấy”

Chết tiệt!

Cái người phụ nữ háo sắc này!

Trong đầu nghĩ cái gì vậy!

Con mẹ nó, nữ nhân khi lên cơn khát tình, cái trò gì cũng dám nghĩ ha? Đàn ông bớt được bao việc luôn đấy.

“Anh... Anh sao lại như vậy! Em rất nghiêm túc nhờ anh hỗ trợ mài”

Biết mình nghĩ sai rồi, Tô Thanh Y lập tức đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Chiết.

“Không giúp được!” Ninh Chiết không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Được rồi, mau đưa xe đây, lái xe của em đi nhanh lên, tôi thật sự phải đi làm đấy!"


Tô Thanh Y không vui, lập tức tiến lên ôm cánh tay Ninh Chiết làm nũng:

“Ninh Chiết, Ninh Chiết tốt, anh giúp em đi!”

“Em hiện tại đều bí đường, anh mà không giúp em, em xong đời mất.”

Cô nỗ lực lắc rồi lắc cánh tay anh, còn ôm rất chặt, chọc cho Ninh Chiết vui vẻ hẳn lên.

Ninh Chiết ép buộc chính mình ở trong đầu tưởng tượng hình ảnh phong cảnh đơn điệu, hô hấp nặng nề hỏi: Em không gọi tôi là anh rể?"

Tô Thanh Y hất cằm lên: "Dù sao cái danh anh rể của anh là có tiếng mà không có miếng còn gì, em muốn đoạt lấy anh, biến anh thành chồng của em, anh còn mặt mũi hỏi cơ đấy!

Ninh Chiết đông cứng cả người, mây đen giăng kín đỉnh đầu nhìn Tô Thanh Y.

Cô nàng thật sự có ý nghĩ xấu xa đến cỡ này luôn hả?

"Tuy rằng anh thỉnh thoảng cũng sẽ có chút ý nghĩ tà ác, nhưng chưa từng biến nó thành hành động! Còn Tô Thanh Y thì đã trực tiếp kết hợp cả hai luôn, từ lời nói đến cử chỉ hình thể, vô cùng điêu luyện!
 
Chương 91: C91: Giúp người chữa bệnh


Đang lúc Ninh Chiết dở khóc dở cười thì Bồ Vấn Kinh đột nhiên gọi điện thoại tới.

Ninh Chiết nhanh chóng thu tay lại, nhận điện thoại của Bồ Vấn Kinh.

Giúp người chữa bệnh?

Nghe được thỉnh cầu của Bồ Vấn Kinh, Ninh Chiết không khỏi lâm vào suy tư.

Trầm mặc một lát, Ninh Chiết vẫn đáp ứng đi xem, nhưng không cam đoan có thể chữa khỏi.

Trước khi mất trí nhớ Ninh Triết hẳn là đã rất thành thạo y khoa, nếu chăm chỉ đi xem bệnh cho người khác, biết đâu sẽ nhớ được vài điều quan trọng.

Khôi phục trí nhớ, đương nhiên quan trọng hơn đi làm.

Thấy Ninh Chiết cúp điện thoại, Tô Thanh Y lại gần làm nũng,

“Được rồi đấy..."

Ninh Chiết nhanh chóng ngăn Tô Thanh Y lại: "Tôi phải ra ngoài làm chút chuyện, em có thể tiễn tôi nếu em muốn. Sau đó tôi dẫn em đi gặp Phượng Mị, tôi nghĩ là bà chủ Phượng có thể cho em vài gợi ý hay ho đấy!"

“Ừm.. hhum.."

Tô Thanh Y hưng phấn gật đầu, lại kiếng mũi chân lên, nhanh chóng hôn cái chụt trên mặt Ninh Chiết, cười đùa nói: "Cái này coi như là quà cảm ơn trước của em!"


Ninh Chiết ngạc nhiên sờ sờ má mình.

Nụ hôn đột ngột này, thật đúng là làm cho anh không biết phải làm sao mới phải!

Sau khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, Ninh Chiết trong lòng không khỏi cười khổ, thì thào lẩm bẩm: "Em thật không biết cái gì gọi là kế hoạch một ngày ở trên môi em hay sao!”

“Anh nói cái gì?" Tô Thanh Y nghe không hiểu.

Ninh Chiết kịp phản ứng lại, vội vàng lắc đầu nói: "Không có gì, mau đổi xe nhanh đi, bao việc phải làm đấy

Tô Thanh Y cao hứng gật gật đầu, lập tức đem xe vào ga ra, lái xe của mình chạy ra ngoài đón Ninh Chiết rồi phóng đi.

Trên xe, Tô Thanh Y cũng không biết là cố ý hay vô tình.

Vị trí và độ dài của dây an toàn vừa vặn và hoàn hảo.

Trong lòng Ninh Chiết liên tục niệm "A Di Đà Phật", cũng không nhịn được ngó qua dòm lén hai lần.

Tô Thanh Y chú ý tới ánh mắt Ninh Chiết thỉnh thoảng liếc tới, nhất thời cười duyên dáng: "Em đã nói rồi, anh đúng là kẻ có tâm háo sắc nhưng không có can đảm. Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, em có che lại đâu. Nó là dành cho anh còn gì, vậy nên anh đừng có thế này nữa mà. Lén lén lút lút, trông hèn hạ như đi ăn trộm ấy.”

Nói xong, Tô Thanh Y còn cố ý ưỡn ngực.

“Tôi là đang nghiên cứu dây an toàn được chưa?” Ninh Chiết mạnh miệng nói.


Tô Thanh Y bĩu môi, khẽ cười: “Dây an toàn thì có. gì đẹp?”

Ninh Chiết ra vẻ suy tư, chậm rãi trả lời: "Tôi đang nghĩ, phụ nữ các em thất dây an toàn như vậy có thoải mái không?"

“Đương nhiên không thoải mái.” Tô Thanh Y trợn mắt.

“Cũng đúng!" Ninh Chiết cười ha ha nói: "Cái này mặc đúng là không thoải mái, tốt nhất là đừng mặc, nhưng không mặc thì lại không an toàn chút nào.

"A" Tô Thanh Y đỏ mặt, giận mắng: "Lưu manh!”

Ninh Chiết lơ đễnh cười cười, quay đầu đem ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ xe.

Rất nhanh, bọn họ chạy tới địa chỉ Bồ Vấn Kinh đã gửi.

Đây cũng là một biệt thự sang trọng

Từ bề ngoài cũng đủ để biết được chủ nhân nơi này không giàu thì quý.

Bồ Vấn Kinh đang đợi ở cửa

Thấy hai người xuống xe, ông vội vàng nghênh đón.

Lúc đưa mọi người vào bên trong, Bồ Vấn Kinh lại hướng Tô Thanh Y hỏi:

“Vị tiểu thư này... có thể đứng bên ngoài một lát không, đừng vào!

“Tại sao chứ?”

Tô Thanh Y nhíu mày: "Tôi đứng bên ngoài nhìn vào cũng không được à?”

“Không.”Bồ Văn Cảnh lắc đầu cười khổ: "Lão sợ hù doạ cô."
 
Chương 92: C92: Gương mặt cực kỳ khủ|\|g bố


Sợ hù dọa Tô Thanh Y?

Ninh Chiết kinh ngạc nhìn Bồ Vấn Kinh: “Bộ đáng sợ như vậy sao?"

"Rất đáng sợ” Bồ Vấn Kinh cười khổ: “Không nói đối cậu Ninh, lão già này theo nghề y nhiều năm, từng nhìn thấy không ít bệnh lạ mà khi trông thấy tình trạng của Hạ tiểu thư cũng bị hù dọa.”

"Rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì?" Ninh Chiết hiếu kì

“Theo tôi suy đoán thì có lẽ là một loại nhọt độc ác tính” Bồ Vấn Kinh cau mày nói: "Nhưng cụ thể là nhọt độc gì thì chúng tôi không nhìn ra được”

"Các người?" Ninh Chiết kinh ngạc: “Trừ Bồ lão ra thì còn có người khác chữa bệnh cho cô ta à?”

Bồ Vấn Kinh gật đầu nói: "Hạ viện trưởng sợ tôi trị không hết bệnh của cháu gái mình nên còn bỏ ra nhiều tiền mời sư huynh của tôi từ Yến Kinh đến đây trong đêm.

Sư huynh?

Ninh Chiết kinh ngạc nhìn Bồ Vấn Kinh một cái.

Bồ Vấn Kinh có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ căn dặn Ninh Chiết phải chuẩn bị tâm lý.

Ninh Chiết nghe vậy thì trong lòng càng hiếu kì.

Rốt cuộc là dạng nhọt độc gì mà lại làm Bồ Vấn Kinh sợ đến như vậy?


Tô Thanh Y nghe Bồ Vấn Kinh thuyết phục nên ở lại phòng khách dưới lầu, có người hầu Hạ gia chiêu đãi.

Ninh Chiết tràn đầy hiếu kì mà đi theo Bồ Vấn Kinh vào gian phòng trên lầu.

Trong phòng, Mã Lương Xuân đang đầu đầy mồ. hôi tiến hành chẩn bệnh cho Hạ Thi Dao.

Nhưng ông ta dùng hết mọi cách cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh của Hạ Thi Dao nên cũng chỉ đánh giá ra đây là một loại nhọt độc ác tính giống như Bồ Vấn Kinh.

Nhưng cụ thể là nhọt độc gì thì ông ta cũng không biết.

Hạ Cảnh Thái đầy lo lắng đi qua đi lại trong phòng, trên mặt đầy vẻ bực bội.

Thấy Bồ Vấn Kinh dẫn Ninh Chiết đi tới thì Hạ Cảnh Thái lập tức chau mày: “Bồ thần y, đây chính là cao nhân ông nói sao?"

"Ừm!" Bồ Vấn Kinh gật đầu cười nói:" Hạ viện trưởng, ông đừng thấy cậu Ninh tuổi tác không lớ nhưng bản lãnh của cậu ấy không nhỏ đâu! Tôi thực sự không nhìn ra bệnh tình của Hạ tiểu thư là thế nào. nên chỉ có thể mời cậu ấy đến xem."

Nói xong, Bồ Vấn Kinh lại giới thiệu hai bên với nhau.

Khi Bồ Vấn Kinh giới thiệu Ninh Chiết thì trên mặt Hạ Cảnh Thái đột nhiên lộ ra một tia nghi hoặc Ninh Chiết!

Cái tên này rất quen thuộc!


Hình như nghe thấy ở đâu rồi.

Nhưng hiện tại trong đầu Hạ Cảnh Thái chỉ nghĩ đến bệnh tình của cháu gái nên không có tâm tư đi suy nghĩ nhiều, vội la lên: "Nếu cậu Ninh đã đến thì làm phiền cậu Ninh khám cho cháu tôi! Nếu cậu Ninh có thể trị hết bệnh cho Thi Dao thì lão hú nhất định sẽ hậu tạ!"

"Tôi chỉ tới xem thử thôi, không bảo đảm có thể trị hết."

Ninh Chiết nói trước rồi mới đi đến trước mặt Hạ Thi Dao.

Nhìn thấy gương mặt của Hạ Thi Dao, trong lòng Ninh Chiết lập tức siết lại.

Đây là một gương mặt cực kỳ kh ủng bố!

Không!

Nói đúng ra là nửa bên mặt rất kinh khủng!

Bên mặt trái của Hạ Thi Dao rất xinh đẹp, nhưng má phải lại đầy những mục mủ, máu hoà với nước mủ không ngừng chảy ra ngoài trông càng khiếp người.

Một gương mặt mà nửa bên là thiên sứ, nửa bên là ma quỷ.

Cuối cùng Ninh Chiết đã hiểu vì sao trước đó Bồ Vấn Kinh lại cảnh báo mình như vậy.

Với dáng vẻ này của Hạ Thi Dao, nếu nửa đêm cô đi ra ngoài thì có lẽ sẽ hù chết người!

Hai mắt Hạ Thi Dao nhâm nghiền, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng.

Hình như cả cô cũng không dám nhìn gương mặt của mình.

Một cô gái xinh đẹp lại mọc nhọt độc như thế trên mặt, ông trời cố ý muốn chơi Hạ Thi Dao đây mà.
 
Chương 93: C93: Lừa đảo


Trong lòng Ninh Chiết yên lặng thở dài một tiếng, cố nén cảm giác buồn nôn mà cẩn thận nhìn chằm chằm nửa bên mặt mưng mũ của Hạ Thỉ Dao.

Nhìn một hồi trong đầu Ninh Chiết bỗng xuất hiện chút kí ức.

Chuyện này lại k1ch thích mình nhớ đến trí nhớ trước kia sao?

Ninh Chiết thăm vui mừng, vội vàng cẩn thận nhìn chăm châm nửa bên mặt kinh khủng của Hạ Thi Dao, cũng cố gắng dứt bỏ tạp niệm trong đầu, hi vọng mình có thể xuất hiện càng nhiều ký ức.

Quả nhiên, khi Ninh Chiết dần dần dứt bỏ tạp niệm thì càng nhiều mảnh kí ức tràn vào trong đầu anh, nhưng tất cả đều liên quan tới Quỷ Diện Độc Hoả Sang này.

"Bị dọa sợ đúng không?"

Lúc Ninh Chiết từ từ sắp xếp những mảnh kí ức trong đầu thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói không hài hòa.

Ký ức của Ninh Chiết bị giọng nói này cắt ngang nên lập tức không vui nhìn về phía Mã Lương Xuân: “Ông không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông câm đâu!"

Nghe Ninh Chiết nói vậy, mặt Mã Lương Xuân lập tức xụ xuống.


Ông ta là danh y của Yến Kinh, còn là Thái Đẩu Trung y, có hậu bối nào gặp ông ta không cung kính chào hỏi?

Hiện tại Ninh Chiết dám nói chuyện với ông ta như thế sao?

Mã Lương Xuân hừ lạnh một tiếng, đen mặt nhìn về phía Bồ Vấn Kinh:" Sư đệ, hậu sinh cậu dẫn tới không hiểu lễ phép gì cả!"

"Sư huynh, hình như là anh mạo phạm trước mà?”

Bồ Vấn Kinh mỉm cười rồi hỏi ngược lại: "Nếu anh đang xem bệnh mà có ai châm chọc khiêu khích bên tai thì anh có lễ phép nổi không?”

Mã Lương Xuân cứng lại, sau đó hừ lạnh nói: “Cậu ta vừa không bắt mạch vừa không hỏi thăm tình trạng của Hạ tiểu thư, cứ nhìn chăm chấm như vậy. không phải bị dọa sợ thì là gì?"

"Lỡ như cậu Ninh chỉ nhìn thôi đã biết Hạ tiểu thư. bị bệnh gì thì sao?" Bồ Vấn Kinh gắt giọng đáp trả: "Nhìn nghe hỏi sờ là cách chẩn bệnh của Trung y! Cậu

Ninh xem xét tình trạng trên mặt của Hạ tiểu thư một chút có vấn đề gì?”

Một câu nói của Bồ Vấn Kinh lập tức làm Mã Lương Xuân á khẩu không trả lời được.

"Được rồi!" Hạ Cảnh Thái không vui bảo hai người ngừng lại: “Tôi mời hai vị thần y đến chữa bệnh cho cháu mình, không phải mời các người tới đây cãi nhau!

Sau khi bảo hai người ngừng cãi nhau, Hạ Cảnh Thái lại hỏi Ninh Chiết: "Cậu Ninh, cậu nhìn ra cháu gái tôi bị bệnh gì không?"

Ninh Chiết gật đầu rồi trả lời: "Hắn là Quỷ Diện Độc Hoả Sang!"

Hà?

Nghe Ninh Chiết nói vậy, Mã Lương Xuân lập tức giật mình


Anh thật sự nhìn ra sao?

Quỷ Diện Độc Hoả Sang?

Cái tên này... Đúng là rất sát với tình hình bây giờ của Hạ Thi Dao,

Hạ Cảnh Thái thầm vui mừng, vội vã hỏi: Vậy cậu có thể trị không?”

"Chắc là được." Ninh Chiết khẽ gật đầu.

Hạ Thi Dao đột nhiên mở to mắt, trên mặt tràn đãy kích động mà nhìn về phía Ninh Chiết.

"Anh thật sự có thể chữa khỏi mặt của tôi?" Mặt Hạ Thi Dao khẽ nhúc nhích, máu lập tức chảy ra ngoài.

Hạ Thi Dao không lo lau máu trên mặt mà chỉ tràn đãy mong đợi nhìn Ninh Chiết, muốn thu được đáp án xác thực từ anh,

Ninh Chiết khẽ gật đầu: "Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi mất trí nhớ. Vừa rồi nhìn thấy tình trạng của cô, tôi đột nhiên nhớ tới vài thứ, nhưng lại bị người nào đó cắt ngang nên phương pháp trị liệu bây giờ tôi nhớ ra không phải hoàn chỉnh, tôi cũng không bảo đảm nhất định có thể trị hết”

"Nói hươu nói vượn!" Mã Lương Xuân hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: "Trị được là trị được, không được là không được! Cậu lại trách cả lão phu?"


"Nếu ông không cắt ngang suy nghĩ của tôi thì nhất định trị được!" Ninh Chiết tức giận trả lời.

"Cậu thật biết chơi xấu!" Mã Lương Xuân đầy xem thường: “Hạ viện trưởng, tôi hoài nghỉ Ninh Chiết này là lừa gạt. Cậu ta căn bản không trị được cho Hạ tiểu thư nên mới cố ý nói như vậy! Hơn nữa cậu ta nói mình mất trí nhớ, dù cậu ta dám chữa thì ông dám để cậu ta trị cho Hạ tiểu thư không?"

Lừa đảo?

Nghe Mã Lương Xuân nói vậy, Hạ Cảnh Thái cũng không khỏi nhíu mày.

Nhìn sắc mặt của Hạ Cảnh Thái, Bồ Vấn Kinh vội vàng nháy mắt với Ninh Chiết

Đã lúc này rồi cậu đừng thâm tàng bất lộ nữa!

Rõ ràng biết trị, cậu nói tùm lum tùm la như vậy làm gì?

"Ừm?" Nhưng vào lúc này, Hạ Cảnh Thái đột nhiên giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết: "Cậu chính là tên lửa đảo mượn danh của Tống Thanh Diên để giá danh lừa bịp khắp nơi sao?”
 
Chương 94: C94: Ông giỏi thì ông đừng có lải nhải mãi


Lừa đảo?

Bồ Vấn Kinh nghỉ hoặc nhìn Hạ Cảnh Thái.

Ông ấy từng tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Ninh Chiết

Sao Ninh Chiết lại là lửa đảo?

"Cậu thật sự là lừa đảo à!" Mã Lương Xuân vỗ tay cười to, trêu tức nhìn về phía Bồ Vấn Kinh: “Sư đệ, ánh mắt cậu cũng y như y thuật của cậu, đã nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ gì cả!”

"Y thuật của anh cũng không tiến bộ bao nhiêu!" Bồ Vấn Kinh không lưu tình mà đáp trả: "Anh tự xưng là y thuật cao minh, không phải cũng bó tay trước căn bệnh của Hạ tiểu thư sao?"

Nhìn hai người đối chọi gay gắt, Ninh Chiết không khỏi càng hiếu kì.


Nhìn ra được hai sư huynh đệ này có quan hệ không tốt.

Nhưng không biết vì sao họ lại thành như vậy.

Lúc này Ninh Chiết cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Hạ Cảnh Thái: "Người mà Tống Thanh Diên nói đến là tôi, tôi nhận! Nhưng ông muốn nói tôi lừa đảo thì tôi không nhận!"

Mẹ nó, thanh danh của mình quả nhiên bị Tống Thanh Diên bôi xấu rồi.

Về sau đa số mọi người nghe thấy tên của mình thì phản ứng đầu tiên chắc cũng tương tự như Hạ Cảnh Thái?

"Chỉ cần cậu là Ninh Chiết kia thì chính là lừa đảo!" Hạ Cảnh Thái đen mặt nhìn về phía Ninh Chiết, trông rất chắc chắn.

Bồ Vấn Kinh hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt, chỉ có thể tiếp tục giải thích: "Hạ viện trưởng, cậu Ninh không thể là lừa đáo!"

"Bồ thần y, ông nhất định đã bị tên này lừa rồi!" Hạ Cảnh Thái nhận định Ninh Chiết là lừa đảo, trầm giọng nói: "Chuyện hắn là lừa đảo được Tống Thanh Diên tuyên bố trước mặt mọi người

Tống Thanh Diên là người nào?

Đây là đại tướng đang nổi bật nhất Long Quốc! Lời nói của Tống Thanh Diên có thể là giả sao?

Chẳng lẽ Tống Thanh Diên người ta sẽ vu oan cho. nhân vật nhỏ như anh sao?

Chiến tướng Quỷ Túc Tống Thanh Diên?“ Mã Lương Xuân kinh hô một tiếng, lại cười lạnh nhìn về phía Ninh Chiết: "Tống Thanh Diên đã tra ra cậu là lừa đảo! Cậu phủ nhận tiếp cũng vô dụng!”


Nghe lời nói của hai người, tỉa sáng trong mắt Hạ Thị Dao lập tức ảm đạm đi, cô nhắm mắt lại khôi phục trạng thái không nói một lời.

Ninh Chiết biết họ đã nhận định mình là lừa đảo.

Giữa anh và Tống Thanh Diên, dù là ai không biết chuyện cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Tống Thanh Diên.

Dù mình giải thích thế nào đi nữa cũng không có ý nghĩa.

Nếu vậy thì Ninh Chiết cũng lười giải thích, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Hạ Cảnh Thái: “Nếu ông cho rằng tôi là lừa đảo thì có thể không cho tôi trị cho cháu ông! Nhưng tôi nhắc nhở ông một câu, Quỷ Diên Độc Hoá Sang này có tốc độ khuếch tán rất nhanh, trong vòng ba ngày sẽ từ mặt lan ra toàn thân, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu!"

"Đừng nói chuyện giật gân ở đây!" Mã Lương Xuân hừ lạnh nói:" Lão phu theo nghề y nhiều năm mà chưa từng nghe nói nhọt độc nào lan ra toàn thân!"

Ninh Chiết bĩu môi, hừ nhẹ nói: "Ông giỏi thì ông đừng có lải nhải mãi!"

“Cậu...” Mã Lương Xuân cứng lại, hơi do dự rồi n trưởng, mặc dù tôi không hoàn


toàn nằm chắc trị khỏi h cho Hạ tiểu thư, nhưng có thể giúp Hạ tiểu thư giảm bớt một chút đau khổ, làm dịu triệu chứng của cô ấy!"

"Được!" Hạ Cảnh Thái quyết định thật nhanh: “Vậy. làm phiền Mã thần y! Chỉ cần ông giúp Thi Dao làm dịu triệu chứng, dù trị không hết lão phu cũng trả tiền xem bệnh!"

Nghe xong lời nói của Hạ Cảnh Thái, trong lòng Mã Lương Xuân lập tức âm thầm kích động, vội thề thốt cam đoan nhất định có thể hóa giải triệu chứng của Hạ Thi Dao.

Nói làm liền làm, Mã Lương Xuân lập tức lấy bao châm bạc ra.

Sau một hồi chuẩn bị đơn giản, Mã Lương Xuân bắt đầu châm cứu.

Nhưng chỉ nhìn hai châm đầu tiên thì Ninh Chiết liên biết đây là Cửu Long Ly Hỏa châm.

"Tôi khuyên ông tốt nhất đừng dùng Cửu Long Ly Hỏa châm!" Ninh Chiết lặng lẽ nhìn về phía Mã Lương Xuân: "Cửu Long Ly Hỏa châm chẳng những không thế ép hỏa độc trong cơ thể cô ấy ra, ngược lại sẽ làm gia tốc hỏa độc lan tràn!”
 
Chương 95: C95: Không nghe khuyên bảo


"Còn biết Cửu Long Ly Hỏa châm?" Mã Lương Xuân hơi giương mắt: “Sư đệ, không phải tên lừa đảo này biết Cửu Long Ly Hóa châm từ chỗ cậu đó chứ? Hay là hai người vốn cùng một bọn?"

Lời này của Mã Lương Xuân không thể nói là không độc.

Chỉ một câu nói đó cũng đủ để Hạ Cảnh Thái hoài nghĩ Bồ Vấn Kinh.

Quả nhiên, nghe ông ta nói vậy thì trên mặt Hạ Cảnh Thái lập tức lộ ra vẻ suy tư.

Nhưng Bồ Vấn Kinh không phủ nhận mà chỉ mỉm cười nói: "Tôi và cậu Ninh đúng là một bọn! Nể mặt sư phụ đã khuất nên tôi nhắc nhở anh một câu, cậu Ninh đã nói Cửu Long Ly Hỏa châm không được thì tốt nhất anh đừng thử! Xảy ra chuyện thì anh gánh không nổi!"

Trước khi Hạ Cảnh Thái về hưu chính là viện trưởng học viện cán bộ Giang Châu.

Phía Giang Châu thì không nói.

Trong tỉnh có mấy người đảm nhiệm chức vị quan trọng đều là học sinh ngày xưa của ông.

Hạ Cảnh Thái lại rất cưng chiều yêu thương cô cháu gái này hết mực.

Nếu Mã Lương Xuân trị liệu làm tăng thêm bệnh tình của Hạ Thi Dao thì Mã Lương Xuân nhất định không thể gánh chịu nổi lửa giận của Hạ Cảnh Thái.

Đừng đứng đó quấy rầy tôi!" Mã Lương Xuân hừ lạnh mà nói: "Được hay không trong lòng tôi có tính toán! Tôi mượn tên lừa đảo này nói sao, cậu giỏi thì chữa đi, đừng có lãi nhải!


"Tôi không làm được!" Bồ Vấn Kinh dứt khoát thừa nhận.

"Vậy thì ngậm miệng!" Mã Lương Xuân quát chói tai một tiếng, lại tiếp tục châm cứu.

Nhìn hành động của Mã Lương Xuân, Ninh Chiết không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong ký ức của anh thì hình như cũng có người dùng Cửu Long Ly Hỏa châm để trị liệu bệnh này, nhưng kết quả lại làm tăng thêm bệnh tình.

Rất nhanh, chín cây châm bạc đều được đâm vào huyệt vị tương ứng.

Mặc dù như thế, Mã Lương Xuân vẫn không dừng lại.

Chỉ thấy Mã Lương Xuân không ngừng khẩy chín cây ngân châm.

Lúc thì nhúc nhích, lúc thì xoay tròn.

"Mặt của tôi... Đau quá!" Theo động tác của Mã Lương Xuân, mặt Hạ Thi Dao bắt đầu đau rát, dù cô liều mạng chịu đựng thì vẫn không kiềm được phát ra tiếng kêu đau.

Trái tim Hạ Cảnh Thái co thắt lại, vội vàng hỏi thăm: "Mã thần y, đây là chuyện gì?”


"Hạ viện trưởng không cần phải lo lẳng” Mã Lương Xuân tự tin cười một tiếng, lại nói với Hạ Thi Dao: "Hạ tiểu thư cố chịu một chút, hiện tại tôi đang ép độc tố trong cơ thể cô ra ngoài, chờ hết đau thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."

Mã Lương Xuân ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay cũng không dừng lại

Nhìn động tác thành thạo của Mã Lương Xuân, Hạ Cảnh Thái hơi yên lòng một chút.

Hiện tại Hạ Thi Dao không làm được gì nên chỉ có thể cần chặt răng không để mình phát ra tiếng kêu thảm.

Nhưng chỉ nhìn thân thể không ngừng run rẩy của cô cũng đoán được bây giờ cô đang phải chịu nổi đau như thế nào.

"A...." Cuối cùng Hạ Thi Dao không chịu nổi nữa mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cối lòng.

Cùng lúc đó, bên má trái bóng loáng của cô cũng bắt đầu giật giật.

Ngay sau đó, từng điểm đỏ cấp tốc xuất hiện rồi nhanh chóng phồng lên.

Phát giác không đúng, Mã Lương Xuân vội vàng luống cuống tay chân rút hết chín cây châm ra, trên trán lập tức ứa đầy mồ hôi.

Nhưng dù rút châm ra thì cũng đã trễ.

Chỉ trong một phút mà má trái của Hạ Thi Dao đã xuất hiện không ít cục mủ nho nhỏ, chúng còn đang tiếp tục to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Những cục mủ đó phình ra đến mức độ vỡ tan chỉ là vấn đề thời gian.

Hạ Thi Dao không ngừng kêu thảm, còn muốn đưa tay lên cào mặt mình

"Thi Dao!” Hạ Cảnh Thái hốt hoảng quát to một tiếng, lập tức bắt lấy đôi tay muốn cào mặt của Hạ Thi Dao rồi phân nộ nhìn về phía Mã Lương Xuân, nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Ông làm dịu triệu chứng cho cháu gái tôi như thế sao?”
 
Chương 96: C96: Mười triệu không quá đáng đúng không


Đối mặt với tình huống đột ngột xảy ra này, Mã Lương Xuân cũng triệt để hoảng hồn.

Nghe Hạ Cảnh Thái gầm thét, Mã Lương Xuân. càng bối rối, hoang mang lo sợ lẩm bẩm: "Không nên! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy..."

“Là tôi đang hỏi ông hay là ông đang hỏi tôi?" Hạ Cảnh Thái giống như một con sư tử đực nối giận, ánh mắt phẫn nộ kia như muốn nuốt tươi Mã Lương Xuân.

Mã Lương Xuân cũng biết rõ năng lực của Hạ Cảnh Thái

Thấy Hạ Cảnh Thái đang cực kỳ nổi giận, toàn thân ông ta ứa mồ hôi lạnh, bị dọa đến không dám nói một câu.

"Hạ viện trưởng, bây giờ không phải lúc nối giận” Bồ Vấn Kinh lắc đầu thở dài:“Chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra cậu Ninh có phải lừa đảo không à?"

"Ninh..." Hạ Cảnh Thái cứng lại rồi giương mắt nhìn về phía Ninh Chiết.

Ninh Chiết nói Mã Lương Xuân trị như vậy sẽ làm bệnh của cháu ông nặng thêm, kết quả anh thật sự nói đúng rồi!

Chẳng lẽ Ninh Chiết thật sự trị được bệnh của cháu ông?

Chẳng lẽ anh không phải lừa đảo?

Là Tống Thanh Diên nhầm rồi?

Nhưng Tống Thanh Diên là chiến tướng Quỷ Túc mà!

Mạng lưới tình báo của cô mạnh đến dường nào, sao cô lại nhầm được?.

Mặc kệ, hiện tại tình trạng của cháu ông nghiêm trọng hơn!

Chí có thể để Ninh Chiết thử xem!

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Cảnh Thái lập tức hiện đầy lo lắng mà nói với Ninh Chiết: "Ninh Chiết, chỉ cần cậu có thể trị hết bệnh của cháu tôi thì cứ nói giá tiền! Nhưng nếu cậu dám lừa gạt thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác!"


"Chỉ nghe những lời này của ông thì tôi đã không trị rồi” Ninh Chiết bĩu môi nói: "Mặc dù tôi chỉ là vô danh tiểu tốt, nhưng cũng không thích bị người ta uy hiếp!"

Nói xong, Ninh Chiết quay đầu đi ra ngoài

Còn thủ đoạn độc ác?

Nhờ người ta giúp đỡ mà chẳng có thái độ nhờ vả gì cả.

Bộ nghĩ mình là Hoàng đế chắc!

"Xin cậu Ninh dừng bước!" Bồ Vấn Kinh vội vàng kéo Ninh Chiết lại: "Cậu Ninh, Hạ viện trưởng chỉ quá lo cho cháu gái cộng thêm lời nói của Tống Thanh Diên nên mới hiểu làm cậu như vậy! Hạ viện trưởng là người tốt, những năm qua đã làm rất nhiều chuyện tốt cho Giang Châu, xin cậu nể tình lão hủ mà giúp đỡ Hạ tiểu thư đi!"

Ninh Chiết bĩu môi, khó chịu nói: "Tôi chỉ là điêu dân thôi, ông ta có làm việc tốt cho Giang Châu hay không liên quan cái rằm gì đến tí

Bồ Vấn Kinh hơi cứng lại, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hạ Cảnh Thái.

Hạ Cảnh Thái có thể trở thành viện trưởng Giang học viện cán bộ Châu thì bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không kém, lập tức lĩnh ngộ ý của Bồ Vấn Kinh.

Nghe tiếng kêu thám thiết như tan nát cõi lòng của cháu mình, trong lòng Hạ Cảnh Thái cực kỳ đau đớn.

Hạ Cảnh Thái do dự nửa ngày, cuối cùng thái độ cũng dịu xuống: “Thái độ vừa rồi của lão hủ không tốt, xin cậu Ninh... Khoan dung độ lượng! Nếu cậu Ninh có thể trị hết cho Thi Dao thì lão hủ nhất định sẽ có hậu tạ, nếu trị không hết lão hủ cũng không làm khó cậu Ninh! Xin cậu Ninh mau cứu cháu tôi đi...”

Hạ Cảnh Thái chưa từng hạ thấp giọng như vậy bao giờ.

Nói đến đây, gương mặt già nua vốn đỏ lên vì phẫn nộ của ông càng đỏ hơn nữa.

"Cậu Ninh, Hạ viện trưởng đã xin lỗi cậu rồi, cậu giúp Hạ tiểu thư đi! Hạ tiểu thư là vô tội..” Bồ Vấn Kinh cũng đứng bên cạnh nói tốt giúp.

Ninh Chiết ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía Hạ Cảnh Thái: "Ông trả cho lão già họ Mã này bao. nhiêu tiền xem bệnh?"


"Năm triệu" Hạ Cảnh Thái trả lời

Năm triệu?

Trong lòng Ninh Chiết nhảy lên một cái.

Mẹ nó, danh y đều kiếm được nhiều tiền như thế sao?

Sau khi kinh hãi, Ninh Chiết lại nói: "Nếu tôi chữa khỏi cho cháu ông thì tôi muốn mười triệu!”

Trước đó không phải Hạ Cảnh Thái nói chỉ cần Mã Lương Xuân giúp cháu mình làm dịu triệu chứng thì ông vẫn trả tiền xem bệnh sao?

Vậy nếu mình chữa khỏi cho Hạ Thi Dao thì thu mười cũng không quá đáng đúng không?

Hạ Cảnh Thái không do dự mà lập tức chấp nhận.

Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của cháu gái thì mười triệu đã là gì?

Thấy ông chấp nhận, Ninh Chiết lập tức xoay người đi đến bên cạnh Hạ Thi Dao còn đang không ngừng giãy dụa gào thảm.

Không đợi Hạ Cảnh Thái kịp phán ứng, Ninh Chiết đã tung chưởng đánh ngất Hạ Thi Dao.

Trong chớp mắt, Hạ Thi Dao đã ngừng giấy dụa mà an tĩnh lại

“Cậu làm gì? Hạ Cảnh Thái đột nhiên đứng dậy, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Ninh Chiết.

"Chẳng lẽ ông muốn nhìn cô ấy tiếp tục đau đớn à?" Ninh Chiết trợn trắng mắt: "Nếu ông muốn cô ấy bớt chịu khổ thì mau gọi người bắt đầu rắn sống đến đây!"

“Rắn... Rắn sống?" Hạ Cảnh Thái không rõ cho lắm.


Bồ Vấn Kinh không cho ông cơ hội đặt câu hỏi mà vội vàng nói: "Hạ viện trưởng, ông tranh thủ gọi người làm theo lời cậu Ninh nói đi!"

Hạ Cảnh Thái thoáng trầm mặc rồi lập tức bấm một dãy số.

Không đến mười phút liền có người đưa mấy con rắn sống tới cho Hạ Cảnh Thái.

Có rắn độc, cũng có rắn không độc.

Ninh Chiết mổ bụng một con rần không độc rồi lấy mật rắn trong đó ra, sau đó bôi mật rắn lên những cục mủ vừa hiện ra không lâu bên má trái của Hạ Thi Dao.

Chiêu này có hiệu quả cực kỳ nhanh chóng.

Mục mủ lập tức ngừng phồng lên, cũng đần dần thu nhỏ lại

Thấy cảnh này, Hạ Cảnh Thái và sư huynh đệ Bồ Vấn Kinh đều trừng to đôi mắt

Lúc đầu Hạ Cảnh Thái chỉ ôm mục đích thứ vận may.

Nhưng bây giờ ông bắt đầu tin Ninh Chiết thật sự có khả năng chữa khỏi bệnh cho cháu mình.

“Như vậy là được rồi rồi?" Bồ Vấn Kinh ngạc nhiên, dở khóc dở cười nhìn Ninh Chiết: “Cái này có đơn giản quá không?"

“Mật chỉ có tác dụng với mục mủ chưa vỡ thôi.”

Ninh Chiết mỉm cười, lại mượn của Bồ Vấn Kinh một cây châm bạc.

Châm bạc trong tay, trong đầu Ninh Chiết lại xuất hiện chút ký ức ngày xưa.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Ninh Chiết xoay Hạ Thi Dao lại rồi xé một đường sau áo của cô, sau đó chậm rãi đâm châm bạc vào Huyệt Can Du sau lưng cô rồi nhẹ nhàng chuyển động châm bạc. Thỉnh thoảng anh còn hơi kéo kéo, lặng lẽ rớt một tia chân khí vào châm bạc.

Dần dần, Ninh Chiết tiến vào một trạng thái kỳ diệu.

Đó là một trạng thái vong ngã.


Trong mắt anh như chỉ có châm bạc, ký ức liên quan tới châm thuật trị liệu Quỷ Diện Độc Hoả Sang được thức tỉnh trong đầu.

Theo thời gian trôi qua, tốc độ tay của Ninh Chiết cũng càng lúc càng nhanh.

Nhanh đến cực hạn chính là đứng im.

Trong mắt bọn Bồ Vấn Kinh thì tay Ninh Chiết không hề nhúc nhích.

Nhìn một lát, Bồ Vấn kinh đột nhiên trừng to mắt.

Đây chẳng lẽ là... Một châm Càn Khôn trong truyền thuyết?

Dưới sự kinh hãi tột độ, Bồ Vấn Kinh muốn hỏi thăm ngay.

Nhưng ông ấy thấy Ninh Chiết đang tập trung trị liệu cho Hạ Thi Dao nên chỉ có thể cố nén hiếu kì trong lòng mà yên lặng nhìn chăm chú vào từng hành động cử chỉ của anh.

Sức mạnh Ninh Chiết khôi phục có hạn, mới hơn mười phút mà trên trán anh đã bắt đầu ứa ra mồ hôi vì tiêu hao quá nhiều chân khí.

Qua thêm vài phút, rốt cục Ninh Chiết cũng dừng nhanh chóng rút châm bạc ra.

Cùng lúc đó, ý thức của anh cũng trở lại hiện thực lần nữa.

"Được rồi sao?" Hạ Cảnh Thái thấy thế thì vội vàng thấp thỏm tiến lên hỏi, sợ nghe thấy câu trả lời phủ định từ miệng anh.

lần là được rồi” Ninh Chiết vươn tay lau mồ hôi trên trán, lại lật Hạ Thi Dao qua lần nữa.

Trên giường đơn còn lại bãi máu mú chảy ra từ trên mặt Hạ Thi Dao.

Mặc dù má phải của cô nhìn vẫn rất kh ủng bố, nhưng đã đỡ hơn trước đó rất nhiều, mục mủ cũng đã tiêu sưng, chỉ còn chỗ nát rữa không thể lành lại nhanh như vậy.

Thấy thế, rốt cục Hạ Cảnh Thái cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hạ Cảnh Thái không còn vẻ kiêu căng trước đó mà lại tràn đãy áy náy mà nắm chặt tay Ninh Chiết “Lão hủ có mắt không tròng, đã mạo phạm rồi, xin cậu Ninh thứ tội."

Lần này Ha Cảnh Thái thật lòng nói ra lời này...
 
Chương 97: C97: Sỉ nhục


Ninh Chiết đã ép hỏa độc ra.

Chuyện còn lại thì giao cho Bồ Vấn Kinh làm.

Chỉ cần tiến hành xử lý như vết thương bình thường là được rồi.

Không đợi Bồ Vấn Kinh xử lý xong vết thương trên mặt Hạ Thi Dao thì Hạ Cảnh Thái đã hỏi số tài khoản ngân hàng của Ninh Chiết, chuẩn bị thanh toán mười triệu tiên xem bệnh

"Ông không sợ tôi không trị được bệnh này mà cầm tiền chạy sao?" Ninh Chiết cười như không cười mà nhìn Hạ Cảnh Thái.

Anh vốn nghĩ chờ mặt Hạ Thi Dao lành hắn rồi lấy tiền. Không ngờ Hạ Cảnh Thái lại sảng khoái trả tiền như vậy.

"Cậu Ninh nói đùa." Hạ Cảnh Thái xấu hổ cười một tiếng rồi nói xin lỗi:" Trước đó lão hủ thật sự bị Tống Thanh Diên lừa dối, hiện tại tôi tin cậu Ninh nhất định không phải lừa đảo!

Mặc dù ông không hiểu y thuật, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh tưởng.

Hiệu quả trị liệu của Ninh Chiết cực kỳ nhanh chóng, không có khả năng là lừa đảo.

Loại cao nhân này sao có thể chạy trốn vì mười triệu cỏn con?

Vậy còn tạm được!


Ninh Chiết hài lòng thầm cười tài khoản cho Hạ Cảnh Thái.

Trong lúc chờ Bồ Vấn Kinh xử lý miệng vết thương cho Hạ Thi Dao, Hạ Cảnh Thái lại hỏi sau khi vết thương lành có để lại sẹo trên mặt cháu mình không.

"Chắc sẽ không" Ninh Chiết nói:" Lo để lại sẹo thì chờ vết thương lành lại, bảo cô ấy dùng sản phẩm trừ sẹo tốt một chút là được."

"Được rồi." Hạ Cảnh Thái gật đầu rồi nói cảm ơn lần nữa.

Chốc lát sau, Bồ Vấn Kinh đã xử lý xong vết thương trên mặt Hạ Thi Dao.

Sau khi dặn dò vài điều căn chú ý và kê một đơn thuốc cho Hạ Thi Dao thì Bồ Vấn Kinh và Ninh Chiết chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút! Hạ Cảnh Thái vội vàng gọi hai người lại rồi quay đầu nhìn về phía Mã Lương Xuân: “Nếu không phải cậu Ninh giải quyết giúp ông thì Thi Dao đã xảy ra chuyện, nếu thế thì hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho ông! Ông không nói câu cám ơn cậu Ninh sao?”

Mã Lương Xuân nghe vậy thì sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh.

Mã Lương Xuân do dự mãi rồi mới chật vật phun ra hai chữ,

"Cảm... Cảm ơn!"


Nói ra lời này, Mã Lương Xuân như bị sỉ nhục quá lớn mà nghiến răng "Ken két, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Ông ta đường đường là Thái Đẩu Trung y, đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy đâu?

Sỉ nhục!

Đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất từ khi ông ta thành danh đến nay!

Ninh Chiết bĩu môi, thản nhiên nói: "Cũng không cần cảm ơn, dù sao không phải tôi giúp ông, nhớ trả lại tiền xem bệnh người ta đưa cho ông là được."

Nói xong, Ninh Chiết và Bồ Vấn Kinh nhanh chóng đi ra ngoài.

Hạ Cảnh Thái vội vàng đi ra tiễn, lại bị Bồ Vấn Kinh cản lại bảo ông ở lại với Hạ Thi Dao đi.

Trước đó Bồ Vấn Kinh được Hạ Cảnh Thái phái người đón nên khi rời đi cũng ngồi cùng xe với Ninh Chiết.

Vừa lên xe Bồ Vấn Kinh đã không giấu được hiếu kì mà vội vàng hỏi Ninh Chiết: "Lúc chữa bệnh cho Hạ Thi Dao có phải cậu dùng đến một châm Càn Khôn không?"

"Hình như...là vậy?" Ninh Chiết không quá xác định, lại rất hứng thú mà nói:" Ông biết một châm Càn Khôn sao? Nói cho tôi nghe thử xem!"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Chiết, mặt Bồ Vấn Kinh lập tức giật giật

Giờ phút này, nội tâm của Bồ Vấn Kinh đã sụp đổ.

Cậu dùng một châm Cân Khôn trôi chảy như vậy mà giờ lại quay sang bảo tôi nói cho cậu nghe về một châm Càn Khôn?

Ninh Chiết cũng đoán được suy nghĩ của Bồ Vấn Kinh nên chỉ vào đầu mình: "Tôi thật sự mất trí nhớt Vừa rồi khi tôi nhìn thấy mục mủ trên mặt Hạ Thi Dao liền nhớ lại phương pháp trị liệu, tôi dựa theo chút ký ức đó để trị, thật sự không biết nó có phải là một châm Càn Khôn không?"
 
Chương 98: C98: Ông ta là thứ vô sỉ


Bồ Vấn Kinh im lặng nhìn Ninh Chiết, sau đó mới cười khổ giải thích với anh.

Một châm sống, một châm chết, một châm định Càn Khôn!

Cho nên nó mới được gọi là một châm Cần Khôn.

Một châm Càn Khôn được coi là châm pháp khó khăn nhất trong thuật châm cứu!

Chẳng những cần người châm cứu có thủ pháp cực kỳ cao minh mà nghe nói người đó còn cần võ học. cực cao.

Cũng vì một châm Càn Khôn có yêu cầu quá cao với người châm cứu nên mới đần dần thất truyền.

Nghe Bồ Vấn Kinh giải thích, trong lòng Ninh Chiết không khỏi khẽ động lên.

Dựa theo cách nói của ông ấy thì châm pháp vừa rồi mình dùng hắn là một châm Càn Khôn?

Ninh Chiết yên lặng suy tư một lát rồi cười trả lời “Chắc là một châm Càn Khôn thật!”


Bồ Vấn Kinh thầm vui mừng, lại vội vàng hỏi thăm: "Muốn thi triển một châm Càn Khôn thật sự cần dùng đến võ học sao?"

"Hình như là vậy” Ninh Chiết khẽ gật đầu: "Dù sao tôi cảm thấy dù không có võ học cũng cần tố chất sức khoẻ rất mạnh! Tôi vừa châm cứu xong thì suýt đứng không vững, cho nên mới nhờ ông xử lý vết thương trên mặt Hạ Thi Dao giúp."

Là vậy sao?

Bồ Vấn Kinh thầm cười khổ một tiếng, lại không nhịn được phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.

Ông ấy không hoài nghĩ Ninh Chiết nói dối, không phải ông ấy không nhìn thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi vừa rồi của anh.

Lúc đầu ông ấy còn muốn xin Ninh Chiết dạy mình một châm Càn Khôn, bây giờ chỉ có thể bỏ qua.

Ông ấy rất tự tin vào thủ pháp châm cứu của mình, nhưng lại dốt đặc cán mai với võ học.

Đến độ tuổi này ông ấy cũng đâu có khả năng đi học võ đúng không?

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Ninh Chiết lại hiếu kỳ hỏi: "Ông và Mã Lương Xuân không phải sư huynh đệ sao? Sao tôi cảm thấy hai người không ưa nhau?”

Bồ Vấn Kinh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông ta là thứ vô sỉ!"

Lúc còn trẻ Mã Lương Xuân và Bồ Vấn Kinh cùng bái vào sư môn.

Hai người đều đôn hậu và hiếu học nên sư phụ cũng rất tốt với họ.

Sư phụ còn gả con gái độc nhất của mình cho Mã Lương Xuân.

Nhưng sau khi Mã Lương Xuân có thanh danh và kết bạn với một số người quyền quý thì đã thay đổi.


Về sau Mã Lương Xuân phụ lòng người vợ từng gắn bó thuở nghèo khổ với mình như rất nhiều người đàn ông khác, ngược lại cưới một người phụ nữ xinh đẹp nhỏ hơn ông ta mười tám tuổi.

Cũng vì chuyện này mà Bồ Vấn Kinh triệt để tuyệt giao với Mã Lương Xuân.

Biết được ân oán giữa hai người, Ninh Chiết lập tức tỉnh ngộ.

Khó trách Bồ Vấn Kinh luôn ôn hoà với mọi người mà chỉ đối chọi gay gắt với người sư huynh Mã Lương Xuân này.

Trong lúc Ninh Chiết yên lặng suy tư thì điện thoại của anh đã nhận được tin nhản chuyển khoản.

Là mười triệu!

Hạ Cảnh Thái đã thanh toán tiền xem bệnh.

Nhìn tin nhắn ngân hàng gửi tới, Ninh Chiết hơi thất thần.

Mình có được coi là triệu phú chưa?

Bồ Vấn Kinh lại gần xem rồi lập tức nói đùa với Ninh Chiết:" Cậu Ninh, mười triệu tiền xem bệnh đã vào tài khoản của cậu, có phải nên cho lão hủ cơ hội chặt chém triệu phú không?"

Bồ Vấn Kinh vừa dứt lời thì xe đột nhiên thắng gấp.


Ninh Chiết và Bồ Vấn Kinh không kịp chuẩn bị đều suýt đụng vào chỗ ngồi phía trước.

Ninh Chiết đỡ lấy Bồ Vấn Kinh rồi đen mặt hỏi Tô Thanh Y: "Chuyện gì vậy? Xe của cô lại xảy ra vấn đề à?"

Không phải cô ta vừa mang chiếc xe này đi sửa rồi sao?

Chưa lái được bao lâu mà lại hư vặt nữa rồi à?

Tô Thanh Y miễn cưỡng đậu xe lại rồi ngạc nhiên quay đầu: Anh vừa chữa bệnh cho người ta, kiếm được... Mười triệu!

"Đúng vậy!" Ninh Chiết khẽ gật đầu, câm nín mà nói: "Tôi chữa bệnh cho người ta, người ta trả tiền xem bệnh cho tôi, có vấn đề gì sao?”

"Không có... Không có vấn đề!" Tô Thanh Y chật vật nuốt một ngụm nước bọt, tự giễu nói: "Em còn làm ngành nghề tiềm năng chỉ nữa! Em trực tiếp học y từ anh là được! Anh còn kiếm tiền nhanh hơn cướp ngân hàng nữa!"

Cơ mặt Ninh Chiết giật giật, đen mặt mà nhìn Tô Thanh Y...
 
Chương 99: C99: Đương nhiên không phải


Sau khi đưa Bồ Vấn Kinh về, Ninh Chiết đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Phượng Mị, trùng hợp vậy mà Phượng Mị lại gọi cho anh trước.

Phượng Mị vừa lúc cũng có việc muốn tìm anh.

Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản, Ninh Chiết liền cúp điện thoại, bảo Tô Thanh Y lái xe về biệt thự, Phượng Mị sẽ lập tức đến gặp cô ngay.

Tô Thanh Y cao hứng vui vẻ, lập tức lái xe chạy qua.

"Y thuật của anh lợi hại như vậy, anh có thể chữa khỏi cho ông nội của em không?”

Trên đường, Tô Thanh Y lại tràn đây chờ mong hỏi Ninh Chiết.

“Tôi biết là em sẽ không thích câu trả lời này đâu nhưng hẳn là không thế."

Ninh Chiết lắc đầu cười khổ: Y thuật của tôi bây giờ hoàn toàn dựa vào tia cảm ứng sẽ xuất hiện mới xác định được nên chữa trị theo cách gì. Nói như này cho dễ hiểu đi, nó giống như Lục Mạch Thần Kiếm vậy, lúc linh lúc không linh, lúc có tác dụng, lúc thì đợi mãi chả thấy đâu.”

Nếu có thể, Ninh Chiết đương nhiên cũng muốn. chữa khỏi cho Tô Trường Hà.

Dù sao Tô Trường Hà là người biết về Ninh Triết trong quá khứ.

Nếu như chữa khỏi cho Tô Trường Hà, cũng có thể hỏi thẩm được vài việc trước kia, kể cả việc mà Tô Trường Hà biết không nhiều cũng có thể giúp Ninh Chiết tìm hiểu đôi phần.


Bất quá, vấn đề là, anh cũng gặp ông ấy vài lần.

Nhưng trong đầu anh chưa từng xuất hiện bất kỳ phương pháp trị liệu nào cho bệnh của ông.

Ninh Chiết bước đầu phán đoán, sở dĩ như vậy, có thế là vì ký ức của những chứng bệnh bình thường lưu lại trong đầu anh không quá sâu.

Cho nên kể cả anh có nhìn thấy, anh cũng nghĩ không ra phương pháp trị liệu.

Biết được Ninh Chiết không thể chữa cho ông mình, Tô Thanh Y cũng không làm khó Ninh Chiết nữa, ngược lại cùng Ninh Chiết tán gẫu chuyện khác.

Một đường trò chuyện, hai người rất nhanh trở lại biệt thự.

Phượng Mị đã tới trước bọn họ vài phút.

“Tô tiểu thư, chuyện của cô Ninh tiên sinh đã nói với tôi rồi, yên tâm đi, cứ để tôi lo!"

Phượng Mị đầu tiên là cho Tô Thanh Y uống viên thuốc an thần, lúc này mới nói với Ninh Chiết: "Hầu gia đã nhờ người hỏi thăm, kể cả bên phía nhà chính của Tần gia hay là ở các nhánh phụ khác cũng không có ai tên Tần Khuyết có đặc điểm như anh mô tả”

“Vậy có thể là tôi nhớ sai rồi."


Ninh Chiết cười cười, lại kinh ngạc nhìn về phía Phượng Mị: “Chuyện khiến bà chủ Phượng cất công qua tận đây muốn nói với tôi, sẽ không phải chỉ có như này thôi chứ?”

Chuyện như vậy, nói qua điện thoại là được rồi.

Khiến cho anh còn tưởng rằng Phượng Mị muốn nói chuyện gì quan trọng lâm chứ!

"Đương nhiên không phải!"

Phượng Mị lắc đầu cười, lại từ di động mở ra một tấm ảnh cho Ninh Chiết xem: "Tân gia phái người tới Giang Châu”

Ninh Chiết nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên di động của Phương Mị.

Trên ảnh là một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười mê người. Là kiểu đàn ông mà dù có đứng yên một chỗ cũng có thể dễ dàng tán đổ bất cứ cô gái nào.

“Tôi nhận được tin tức là vào lúc trưa. Anh đẹp trai này tên Tân Trang, là cháu thứ hai của Tân Long Chính, Tân Trang đã đi tới Giang Châu, mục đích của hắn còn chưa rõ ràng, nhưng rất có thể là hướng về phía anh hoặc Hầu gia” Phượng Mị lại ở bên cạnh giải thích.

Nghe Phượng Mị nói xong, Ninh Chiết nhất thời không biết anh có nên gào thét hay khôn:

Con mẹ nó, anh vừa cứu Diệp Khinh Hậu một mạng còn gì?

Anh vừa chọc phải tổ ong vò vẽ hả?!

Ninh Chiết trong lòng yên lặng chửi thề một phen, lại hỏi:" Diệp tiên sinh bên kia nói như thế nào?”

Phượng Mị trả lời: Ý Hầu gia là, yên lặng theo dõi bọn họ có hành động gì trước! Trước tiên thăm dò được mục đích của anh đẹp trai họ Tân này đã”

Tức là án binh bất động đợi xem trò hay, quá được ấy chứ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top