Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ăn Mày Tu Tiên

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ăn Mày Tu Tiên
Chương 140: C140: Đinh đinh đinh


Tiểu Kha bất lực vỗ trán.

"Nhà tớ có vẻ khá giàu có. Tớ có bốn chị em gái. Quà sinh nhật của tớ là hai chiếc máy bay…"

Sau khi trả lời hết câu hỏi của bạn học, cậu về chỗ ngồi đặt cặp sách xuống.

Tất cả bọn trẻ đều nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ, thậm chí Tiểu Hổ còn đòi làm đàn em của cậu.

Đinh đinh đinh!

Chuông vào lớp vang lên, cô Lưu cầm sách trên tay bước lên bục giảng.

Lớp học hôm nay thật kỳ lạ, cô Lưu thường xuyên nhìn Tiểu Kha, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng và đồng cảm.

Tiểu Kha luôn cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.

Vì sao sáng sớm lại có nhiều người đuổi bắt mình như thế, cô giáo cũng trở nên rất kỳ quái?

Cả buổi sáng, các giáo viên dạy bộ môn trên bục giảng đều nhìn cậu với ánh mắt khác thường.

Chỗ ngồi của Giang Nam vẫn còn trống, có vẻ như không định đến lớp nữa.

Mặt trời từ từ treo thẳng trên đầu.


Cứ thế, thời gian học buổi sáng trôi qua thật chậm rãi.

Tiểu Kha kéo Đỗ Tử Mặc chạy tới căn tin.

Căn tin của trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô rất sang trọng, đồ ăn rất phong phú.

Hai người ăn một tô lớn đùi gà và cơm mà không tốn một xu nào.

Tiểu Kha mỉm cười vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, hài lòng cùng Đỗ Tử Mặc đi ra khỏi nhà ăn.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Kha đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực dao động.

Vẻ mặt của cậu cứng đờ, lập tức phóng thần thức tìm kiếm ở bên ngoài.

Trên nóc giảng đường, một ông lão mặc áo bào trắng đứng chắp tay sau lưng, nhìn cậu bé từ xa.

Lúc này Tiểu Kha cũng phát hiện ra ông lão đang nhìn về phía vị trí của cậu.

Hai người nhìn nhau từ xa, khiến sắc mặt ông lão áo bào trắng đột nhiên thay đổi.

Chẳng lẽ cậu nhóc nhỏ này đã phát hiện ra mình?


Không thể nào, thằng bé không thể nào phát hiện lão phu ở khoảng cách xa như vậy, nhất định là trùng hợp.

Ông lão mặc áo bào trắng thu hồi tầm nhìn, đi thẳng về phía sau tòa nhà cao tầng rồi nhảy khỏi mái nhà.

Ở độ cao hai mươi mét, nếu là người bình thường đã máu me be bét, huống chi là người già.

Nhưng ông lão mặc áo bào trắng dùng chân nhẹ nhàng chạm đất, hai tay sau lưng không hề cử động song vẫn tiếp đất vững chắc.

Tiểu Kha thu hồi ánh mắt, vừa rồi ông già kia đang nhìn trộm cậu. Được cop𝘺 𝘁ại { T𝖱𝒖𝗠T𝖱 𝑈Y𝙀𝘕.v𝒏 }

Quan trọng hơn, người đàn ông đó toát ra dao động linh khí của Luyện Khí trung kỳ, nhưng linh khí của ông ta rất hỗn loạn và đục ngầu.

Đối với tu sĩ cùng cảnh giới, linh khí trong cơ thể càng thuần khiết thì thực lực có thể phát huy càng mạnh, uy lực của chiêu thức càng mạnh mẽ.

Vì vậy, ông lão kia xem như là đã đến điểm cuối của Luyện Khí trung kỳ, khó có thể đột phá.

Đỗ Tử Mặc hỏi Tiểu Kha.

"Anh Kha, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Cậu lấy lại tinh thần, cười híp mắt nói không có gì.

Hai người lại đến siêu thị mua que cay, kem, coca… chất đầy một túi lớn.

Khi thanh toán, ông chủ cửa hàng trước giờ chưa từng nói chuyện với hai người, ngạc nhiên nói.

"Vương… Vương Tiểu Kha?"

"Hả? Chú biết cháu à?"
 
Chương 141: C141: Chủ cửa hàng không lấy tiền


Tiểu Kha có vẻ ngoài ngây thơ, trong đôi mắt to mang theo nghi hoặc lớn.

Ông chủ cửa hàng khen ngợi rồi nói.

"Bây giờ có ai không biết cháu cơ chứ? Cháu đã thống trị các hot search rồi."

"Hả?"

Chủ cửa hàng không lấy tiền của Tiểu Kha mà còn hào phóng nói muốn mời cậu ăn miễn phí.

Hai người cầm đồ ăn vặt lắc lư ra khỏi cửa, ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa nghỉ ngơi.

Tiểu Kha lấy điện thoại di động ra mở Weibo, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú.

Tình cờ, thầy quản sinh và một số giáo viên vừa trò chuyện vừa đi về phía bên này.

Sắc mặt của thầy quản sinh lập tức tối sầm khi thấy cậu bé đang nghịch điện thoại di động.

Thầy chắp tay sau lưng đi về phía trước, chộp lấy điện thoại di động, nghiêm túc nhìn Tiểu Kha.


"Em học lớp nào? Không biết trường học cấm sử dụng điện thoại di động à? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai? Mời cha mẹ em đến đây cho tôi để tôi xem bọn họ dạy dỗ em như thế nào!"

Tiểu Kha hoang mang khi bị mắng.

Xa xa, Giang Nam đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, luôn chú ý tới động tĩnh của cậu chủ.

Anh ta vỗ hai người đàn ông bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười.

"Đi thôi, cậu chủ đã xảy ra chuyện."

Hai người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

“Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã có việc!”

"Đi!"

Ba người họ nhanh chóng đi về phía cậu, nhanh như báo săn.


Thầy quản sinh vẫn đang nói luyên thuyên.

Đột nhiên, thầy cảm thấy vai mình bị hai người giữ chặt.

Thầy quản sinh quay đầu lại, lần này đến lượt thầy bối rối.

Cô giáo đứng cạnh chạy tới nhắc nhở thầy quản sinh.

"Thầy à, cậu bé kia chính là Vương Tiểu Kha…"

"Vương Tiểu Kha cái gì! Ai cũng không được phép mang theo… Vương… Vương Tiểu Kha?"

Thầy quản sinh cảm giác như bị năm tia sét giáng xuống đầu.

Thầy biết Vương Tiểu Kha nha.

Lần trước khi thành viên hội đồng trường học bị bắt đi, thầy còn có mặt ở hiện trường, chỉ là cách hơi xa nên không thấy rõ bộ dạng của cậu.

Giang Nam thả cây kẹo mút vào miệng, cười nói.

"Thầy quản sinh phải không? Đi với chúng tôi đi."

Từ góc nhìn của thầy quản sinh, trong nụ cười Giang Nam giấu dao, không có ý tốt.

Thầy lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái, quay người lại và đưa điện thoại cho Tiểu Kha bằng cả hai tay.
 
Chương 142: C142: Bên trong cửa hàng


Đã thế còn liên tục nói mình sai, mang điện thoại vào trường cũng không sao…

Cuối cùng, thầy xám mặt bị đám người Giang Nam mang đi, lòng đầy hối hận, chỉ có thể tự trách mình đã phạm sai lầm.

Đỗ Tử Mặc khẽ nhếch miệng, anh Kha quả nhiên rất lợi hại!

Tiểu Kha không thèm để ý đến khúc nhạc đệm này, cẩn thận lướt danh sách hot search trên Weibo.

"Em trai của Vương Tâm Như, Vương Tiểu Kha!"

"Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ở Ma Đô – Vương Tiểu Kha!"

"Cảnh ngộ bi thảm của Vương Tiểu Kha!"

"Em trai của Vương Nhạc Nhạc lại là cậu bé?"

"Bốn chị em nhà họ Vương đều là chị gái của cậu bé!"

"Đội hình tổ chức tiệc sinh nhật ở Ma Đô xa hoa thế nào?"

"Món quà sinh nhật giá trên trời, hot!"




Một danh sách dài các hot search đã có hơn một tỷ lượt click và mấy chục tỷ lượt xem!

Cả mười hot search đều xoay quanh bữa tiệc sinh nhật của cậu, cậu cũng được công bố trước công chúng.

Cậu không hề biết rằng ngày hôm qua do lượng truy cập quá lớn nên hệ thống phụ trợ của Weibo đã bị lỗi hơn chục lần…

Tiểu Kha bấm vào trang chính của mình, số lượng người hâm mộ đã vượt quá hai triệu, khoảng hai triệu năm trăm ngàn!

Thu hút hàng triệu người hâm mộ chỉ sau một đêm, số liệu này khiến người ta khó có thể tin.

Có vẻ như số lượng người hâm mộ vẫn ngày càng tăng và fan club của Tiểu Kha cũng đã được thành lập.

Chỉ là tên fan club hơi lạ, tên là "Kha Kha ăn mập mạp".

Không chỉ vậy, người hâm mộ của cậu còn tự xưng là "fan mẹ", "fan chị gái", "fan anh trai", còn có… "fan bố" của Tiểu Kha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu co quắp, mấy chú này khoa trương quá đi.


Tiểu Kha cất điện thoại, từ từ bình tĩnh lại.

Chẳng trách hôm nay ánh mắt người khác nhìn cậu kỳ lạ như vậy, lại có nhiều người đuổi theo cậu như thế.

Vậy có lẽ cô Lưu cũng là fan mẹ của cậu?

Chờ đã, trong lòng Tiểu Kha thắt lại, nhận ra có gì đó không ổn.

Vừa rồi chủ cửa hàng đối xử tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ là…

Bên trong cửa hàng.

Ông chủ mỉm cười mở Weibo, vào "Nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha" và đăng ảnh chụp bóng lưng của Tiểu Kha.

Có người trong nhóm phản ứng ngay lập tức.

Tâm Như Nước Lặng: Tiểu Kha thật dễ thương! Mọi người mau xem đi!

Anh Hắc: Anh chụp ảnh cục cưng Tiểu Kha ở đâu vậy?

Tâm Như Nước Lặng: Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.



Ông chủ cất điện thoại, mỉm cười rồi tiếp tục công việc kinh doanh.
 
Chương 143: C143: Tiểu hổ và một số bạn cùng lớp


Hai người Tiểu Kha trở lại lớp, đồ ăn vặt mà họ ôm trên tay khiến các bạn cùng lớp chảy nước miếng.

Tiểu Hổ và một số bạn cùng lớp khác vây quanh cậu, ánh nhìn đầy khao khát.

Cậu không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng này nên hào phóng lấy ra mấy gói que cay đưa cho mấy bạn.

Tiểu Hổ vui vẻ cầm lấy que cay, nhe hàm răng to trắng cười một cách ngây thơ.

Chỉ là cậu bé bị mất một chiếc răng cửa nên trông khá buồn cười.

"Cảm ơn anh Kha. Anh Kha thật tốt bụng. Từ nay về sau anh sẽ là đại ca của chúng em, em sẵn sàng vì đại ca mà lên thiên đường xuống địa ngục."

Tiểu Kha vội vàng ngắt lời bọn họ, cậu không thích cảm giác được tâng bốc.

Chẳng mấy chốc, chuông vào học buổi chiều lại vang lên.

Cửa phòng học bị đẩy ra, một người đàn ông có thân hình cân đối, làn da ngăm đen bước vào.

Thầy nào đây nhỉ, sao mình chưa từng gặp thầy bao giờ nhỉ?

Tiểu Kha nghi hoặc hỏi Đỗ Tử Mặc.


"Thầy ấy là giáo viên thể dục của chúng ta. Mỗi tuần đều có một tiết thể dục, nhưng hình như cậu vẫn chưa từng học tiết thể dục nào…"

Nghe vậy, cậu cũng biết nguyên nhân.

Trong hơn một tháng này, cậu mới đi học được sáu ngày.

Phần lớn thời gian đều bị chậm trễ, lại vô tình nghỉ tất cả các tiết thể dục…

Giáo viên thể dục bước lên bục giảng, giọng giảng bài to rõ.

"Xin chào các em, thầy là giáo viên thể dục của các em, Thái Quảng Khôn. Tiết này thầy sẽ dẫn các em đến sân bóng rổ, tất cả học sinh hãy xếp thành hàng…”

Cả lớp bước ra ngoài và chẳng mấy chốc đã xếp thành hai hàng trước cửa lớp.

Dưới sự hướng dẫn của giáo viên thể dục, Tiểu Kha bước vào một phòng tập bóng rổ mà trước đây cậu chưa từng đến.

Adv

Phòng tập bóng rổ rất rộng rãi và cũng đầy đủ cơ sở vật chất, đặc biệt là sân bóng rổ và sàn cao su cực kỳ sạch sẽ.

Giáo viên thể dục cho các học sinh đứng ngay ngắn, bắt đầu nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.


Tiếp theo là một bài phát biểu hùng hồn.

"Các em, trong tiết này chúng ta sẽ luyện tập phát bóng bằng hai tay, nếu có thắc mắc thì phải liên hệ với giáo viên kịp thời. Ngoài ra, sau này con gái không nên mặc váy và con trai không nên mặc quần yếm trong giờ học thể dục.”

Nói rồi thầy đặc biệt chỉ vào Tiểu Kha.

"Sau này có tiết thể dục nhớ đừng mặc quần yếm nữa. Mặc quần yếm có thể chơi bóng rổ à?"

Tiểu Kha bối rối nhìn quần áo của mình, hôm nay cậu cố ý mặc quần yếm mẹ may.

Trong cái đầu nho nhỏ của cậu có dấu chấm hỏi thật to.

Quần yếm trông khá đẹp, tại sao lại không được phép mặc?

Giáo viên thể dục nói xong liền đi vào phòng thiết bị mang đến hơn mười quả bóng rổ.

Đỗ Tử Mặc thì thầm vào tai cậu.

“Anh Kha, quả bóng rổ này còn to hơn đầu anh nữa.”

Tiểu Kha không nói nên lời.

Bóng rổ được phát cho học sinh, cậu và Đỗ Tử Mặc cũng ôm một quả bóng rổ trên tay.

Adv

"Tiếp theo, các em đi theo tôi."
 
Chương 144: C144: Nhìn thấy cảnh này


Giáo viên thể dục nhặt quả bóng rổ lên rồi dùng cả hai tay đập quả bóng rổ xuống sàn.

Dưới sự giảng giải kiên nhẫn của thầy, các học sinh nhanh chóng tản ra để tập đập bóng.

Nhìn thấy cảnh này, Thái Quảng Khôn vui vẻ gật đầu, sau đó ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Công việc này đối với anh ta là rất nhàn hạ, chỉ cần ngày ngày quan sát bọn trẻ chơi đùa và chú ý đến sự an toàn của chúng là được.

Hàng ngày ngồi ở sân vận động, lương tháng tám ngàn đồng, năm ngày nghỉ hai ngày, còn lấy được năm loại bảo hiểm, đây là công việc mà bao nhiêu người mơ ước.

Thái Quảng Khôn mỉm cười lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Bên kia, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đang chơi bóng rổ trong góc.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao giáo viên thể dục không cho phép mặc quần yếm.

Mỗi lần đánh bóng vài cái, dây đeo vai như muốn trượt xuống.

Tiểu Kha dùng linh lực buộc chặt dây đeo vai vào người mình.

Tùy tiện luyện tập hai cái, cậu đã thành thạo cách chơi bóng rổ, hiện tại có thể đập bóng rất ổn định bằng một tay.


Thái Quang Khôn đang ngồi lướt Weibo cau mày, nhìn tin tức trên danh sách xu hướng tìm kiếm…

"Anh Kha, sao anh biết đập bóng bằng một tay thế? Thầy chúng ta bảo tập đập bóng bằng hai tay mà?"

Tiểu Kha dừng lại, thở dài, cảm thấy việc đập bóng không hề vui chút nào.

Rồi cậu để ý đến khung giỏ bóng rổ bên cạnh mình.

Cậu nhớ giáo viên nói rằng trong một trận bóng rổ thì phải ném bóng vào rổ.

Thế là Tiểu Kha cầm quả bóng rổ lên và nhắm.

Cậu nhẹ nhàng ném một cái, quả bóng rổ đi thẳng vào lưới.

Các bạn cùng lớp vẫn đang ném bóng bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đặt hết lực chú ý lên người Tiểu Kha.

Đỗ Tử Mặc thốt lên kinh ngạc, chạy tới, nhặt bóng lại đưa cho Tiểu Kha.

Sau khi nhận được bóng, Tiểu Kha lùi lại vài bước, nhắm và ném.


Quả bóng rổ vẽ một đường parabol đẹp mắt rồi đi vào cái rổ rỗng tuếch.

Oa!

Các học sinh vây xem đều vỗ tay tán thưởng.

Thái Quảng Khôn đang ngồi trên ghế xem các hot search về Vương Tiểu Kha, hoàn toàn không biết về hành vi bất thường trên sân bóng rổ.

Bóng lại được nhặt lên, Tiểu Kha cũng say mê ném bóng.

Cậu ghi điểm liên tiếp nhiều lần, khoảng cách với rổ dần dần tăng lên.

Vào rổ!

Oa!

Lại một quả khác lọt vào lưới!

Oa!

Ghi bàn! Ghi bàn! Ghi bàn!

Các học sinh kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Kha, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn.

Khi Tiểu Kha không có bóng, các bạn cùng lớp lần lượt đưa bóng cho cậu.
 
Chương 145: C145: Đập trúng đầu


Bên ngoài vạch ba điểm, Tiểu Kha nhẹ nhàng nhảy lên, quả bóng rổ rơi vào rổ một cách chính xác.



Thái Quảng Khôn nhìn cậu bé trong ảnh, trầm ngâm, cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ, một quả bóng rổ nảy lên và bay về phía anh ta.

Binh!

Đập trúng đầu.

Thái Quảng Khôn bị bóng rổ đập trúng mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ.

Cái nhìn này suýt chút nữa khiến anh ta kinh ngạc đến mức rớt cằm.

Chỉ thấy một cậu bé non nớt đang đứng ở giữa sân, nhặt một quả bóng rổ và nhắm vào rổ.

Anh ta vội vàng đứng dậy định cản nhưng cậu bé đã ném bóng đi mất.


Dưới cái nhìn của mọi người, quả bóng rổ xoay tròn và vẽ một đường parabol giữa không trung.

Đường vòng cung này rất đẹp, mọi người đều nhìn đến ngây người.

Ghi bàn, vào lưới!

Thái Quảng Khôn trợn tròn mắt, đây là sức mạnh gì, vận may gì vậy?

Cậu bé Tiểu Kha làm động tác “yeah”, sau đó nhận lấy quả bóng rổ từ tay bạn cùng lớp và chạy lon ton về cuối sân.

Khoảng cách tròn hai mươi tám mét, Tiểu Kha tự tin cầm bóng nhắm.

Giáo viên thể dục lao về phía cậu, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lỡ như ông tổ này đập trúng một bạn học khác, vậy anh ta sẽ không thể thoát khỏi liên quan!

Tuy nhiên, dù chạy nhanh đến đâu, anh ta cũng không thể theo kịp tốc độ ném của Tiểu Kha.


Cậu bé ngồi xổm xuống, thân thể như một cái lò xo, nhảy lên cao tới một mét và ném quả bóng rổ ra.

“Đừng!”

Thái Quảng Khôn thốt lên, ra hiệu về phía Tiểu Kha.

Cùng với tiếng reo hò của mọi người, quả bóng rổ vẽ một đường cong trên không trung, giống như một ngôi sao băng trong đêm tối.

Đỗ Tử Mặc hưng phấn há to mồm.

Bang!

Giáo viên thể dục nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ.

Bóng đã vào lưới!

Tiếng reo hò của lũ trẻ vang lên trong sân, đám Tiểu Hổ nhảy cẫng lên cười vang.

Quả bóng rổ nảy lên trên sàn vài cái rồi dừng lại.

Đầu óc Thái Quảng Khôn trống rỗng, nhìn quả bóng rổ rồi lại nhìn Tiểu Kha.

"Làm sao… làm sao có thể!"
 
Chương 146: C146: Bé cưng tiểu kha ở đâu vậy


Điều này quả thực đã phá vỡ nhận thức của anh ta.

Một cậu bé lớp 1 ném bóng vào rổ từ bên lề sân, quái vật gì thế này?

Hơn nữa, cậu còn đang mặc quần yếm!

Anh ta cố gắng bình tĩnh lại và đi về phía cậu bé, đứng trước mặt cậu cau mày nói.

"Bạn nhỏ, thầy không cho các em ném bóng, nhỡ nó trúng các học sinh khác thì sao?"

Tiểu Kha lúng túng sờ sờ đầu, cười toe toét nhìn thầy.

Thái Quảng Khôn đột nhiên kinh ngạc trước khuôn mặt của cậu bé, thật đáng yêu quá đi, trông rất non nớt.

"Hả? Không phải!"

Thái Quảng Khôn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị ảnh của Tiểu Kha.

Anh ta nhìn bức ảnh rồi nhìn cậu bé.

"Shhh!"


Tướng mạo trông giống hệt nhau, hơn nữa cậu bé trước mặt còn dễ thương hơn cậu bé trong ảnh.

Anh ta hỏi dò.

"Bạn nhỏ, em… tên là Vương Tiểu Kha?"

Tiểu Kha gật đầu đáp phải.

Chân Thái Quảng Khôn mềm nhũn.

Vừa nãy anh ta có thấy Vương Tiểu Kha có bốn triệu người hâm mộ!

Hôm nay anh ta đã gặp được một ngôi sao sống, đồng thời còn là học trò của anh ta!

Anh ta hưng phấn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Tiểu Kha.

"Tiểu Kha, em có thể chụp ảnh với thầy được không? Không nhiều đâu, chỉ một bức thôi.”

Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng dù sao anh ta cũng là thầy giáo của cậu, Tiểu Kha suy nghĩ một chút bèn đồng ý.


Tách! Tách! Tách…

Sau khi chụp liên tiếp hơn mười bức ảnh, Thái Quang Khôn mỉm cười đặt điện thoại xuống.

Cả khuôn mặt anh ta tươi cười như một đóa cúc nở rộ, chụp ảnh xong thì lập tức chạy ra ghế băng nghịch nghịch điện thoại.

Tiểu Kha cảm thấy bối rối, chẳng lẽ giáo viên thể dục cũng là fan của cậu sao?

Thái Quảng Khôn đã nhấp vào trang chủ Weibo của Vương Tiểu Kha và trực tiếp đăng ký tham gia "Nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha".

Sau khi được duyệt, anh ta trực tiếp nhấn chọn hơn mười bức ảnh rồi gửi vào nhóm.

Biết Đủ Là Vui: Bé cưng Tiểu Kha ở đâu vậy?

Anh Hắc: Ông mù à, không thấy đây là sân bóng rổ sao?

Anh Hắc: @Anh Khôn, sân bóng rổ này ở đâu vậy?

Anh Khôn: sân bóng rổ của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.



Chỉ trong một ngày, lượng người hâm mộ của Tiểu Kha đã vượt quá bốn triệu!

Lúc này, cậu không hề biết rằng những bức ảnh của mình đang được các nhóm người hâm mộ truyền đi một cách điên cuồng…
 
Chương 147: C147: Đã đến lúc tan học


Đã đến lúc tan học tại Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Cạnh cổng trường, một cậu bé da trắng nõn nà đang xách chiếc cặp nhỏ tựa vào hàng rào trước cửa.

Cậu lén lút thò đầu ra ngoài quan sát, mắt đảo qua lại giữa đám đông ở cửa.

Lúc này, có một đám đông hỗn tạp ở cổng của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Không chỉ có nhiều người vác micro và camera trên lưng dò xét mà còn có một số nam nữ cầm bảng tiếp ứng chặn cửa.

Bảng tiếp ứng có ghi rõ tên và ảnh của Vương Tiểu Kha.

Tiểu Kha bất đắc dĩ thở dài, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu phiền toái lớn đến thế.

Cậu thầm phàn nàn về chị năm của mình, sớm biết thế thì lẽ ra không nên làm ngôi sao rồi.



Đến cửa, Tiểu Kha giơ hai tay che mặt, cúi đầu giữa đám người đi ra khỏi trường.

Các phóng viên truyền thông tuần tra đã theo dõi sát sao từng học sinh tiểu học bước ra ngoài.

"Cậu nhóc đó có giống Vương Tiểu Kha không?"

"Có vẻ… khá giống."


Mấy phóng viên chú ý tới Tiểu Kha che mặt đi ra ngoài, không khỏi sinh ra hoài nghi.

Sau đó bốn người chặn đường cậu, hỏi với giọng điệu khá dịu dàng.

"Em trai, tên em là gì thế?"

Tiểu Kha cúi đầu, nhưng vẫn không bỏ bàn tay mũm mĩm đang che mặt mình xuống.

Bị bốn người vây quanh, Tiểu Kha trực tiếp chui ra khỏi khe hở.

Đôi chân nhỏ bé của cậu dường như được bôi dầu, chạy rất nhanh.

"Chính là cậu bé, Vương Tiểu Kha!"

"Ở đâu, các anh em, đuổi theo!"

Adv

"Tôi vẫn không tin hôm nay không đuổi kịp một thằng nhóc chưa mọc đủ lông."

"Các anh em! Lấy hết sức bình sinh đi!"

"Cái gì, con trai yêu quý của tôi đâu? Các fan mẹ đến đây!"


“Mau, nhanh, nhóm fan bố của Tiểu Kha mau đuổi theo, dốc sức yểm trợ!”



Cuộc rượt đuổi lại bắt đầu nhưng lần này số lượng người đã tăng lên hàng trăm người.

Ba người Giang Nam theo sát cậu chủ, biến thành lá chắn người khi đám đông đến gần.

Sau đó.

Hàng trăm người di chuyển như trâu rừng, xô ngã ba người.

Nếu không phải có thực lực võ giả, ba người bọn họ đã bị đám người này giẫm nát.

Giang Nam nằm im lặng trên đất mà rơi lệ, trên khuôn mặt tuấn tú in hằn mấy dấu giày.

Toàn bộ cổng Tiểu học Ma Đô hỗn loạn, tiếng la hét không ngừng.

Cảnh tượng này khiến các bậc phụ huynh đón con hoang mang.

Bên kia đường, Vương Tâm Như ngồi trong xe đeo khẩu trang, đeo kính râm, cẩn thận nhìn về phía cổng trường.

Cô ấy nhìn đám học sinh đi ra từ xa, song mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em trai mình.

Adv

Điều này khiến cô ấy lo lắng đến mức hận không thể chạy đến cổng trường đợi Tiểu Kha ra ngoài.

Nhưng một siêu sao điện ảnh và truyền hình như cô ấy lại không dám tùy tiện xuất hiện, một khi có người nhận ra cô ấy thì sẽ rất phiền phức…

"Hửm?"
 
Chương 148: C148: Cô ấy tháo kính râm


Cô ấy chợt nhận thấy một làn sóng người thật lớn đang lao về phía mình.

Cô ấy tháo kính râm, cau mày.

Đám đông trùng trùng điệp điệp, hình như có ít nhất hai đến ba trăm người.

Điều quan trọng nhất là cậu bé đang chạy nhanh phía trước dường như là em trai của mình.

Tiểu Kha đang chạy không khỏi phàn nàn.

Có cần thiết phải liều mạng đuổi theo như vậy không?

Cậu nhanh chóng lao về phía chị gái, lúc này thần thức của cậu đã cảm nhận được vị trí của chị năm.

Tiểu Kha lại tăng tốc, hai chân chạy đến mức biến thành dư ảnh.

Nhưng đội quân phía sau cũng truy đuổi ráo riết, có vẻ như không bắt được cậu thề không bỏ qua.

Khi chạy tới chỗ ô tô, cậu kéo mạnh tay nắm cửa chiếc Maybach.

Đáng buồn thay, Vương Tâm Như đã khóa cửa xe.

Tiểu Kha bày ra vẻ mặt đau khổ, lo lắng vỗ nhẹ vào cửa kính xe, vô cùng ấm ức.


Mọi người biết gì chưa, đang lúc nguy hiểm như vậy mà chị gái lại không mở cửa cho mình?

Vương Tâm Như vừa rồi đang choáng váng, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của em trai thì luống cuống vội vàng mở cửa xe đã khóa.

Mặc dù cánh cửa cuối cùng đã được mở khóa nhưng đã quá muộn.

Đám đông lao tới trước chiếc Maybach, Vương Tâm Như bị sốc trước cảnh tượng điên cuồng này.

Tiểu Kha kêu lên bất bình.

"Chị hãm hại em!"

Nói xong câu tiếp theo, Tiểu Kha tiếp tục chạy về phía trước.

Vương Tâm Như lộ vẻ xấu hổ, hình như cô ấy đã khiến em trai gặp rắc rối rồi.

Em trai đừng trách chị gái nhé.

Cô ấy thầm tự an ủi mình rồi khởi động xe đuổi theo đám đông.



"Con trai ngoan, đừng sợ, mẹ sẽ giúp con!"


"Đừng chạy nữa, chúng tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu!"

"Ồ, sao cậu có thể chạy giỏi thế?"

"Con trai ngoan, bố là fan bố con chứ không phải tay săn ảnh!"



Tiểu Kha tức giận quay lại quát.

"Không chạy là kẻ ngốc, tôi còn muốn về nhà mà."

Vương Tâm Như chỉ có thể cẩn thận đi theo, còn phải tránh đụng phải người, thật sự rất khó chịu.

Cô ấy vừa thầm cầu nguyện cho em trai vừa gọi điện cho các chị em của mình.

Vương Văn Nhã đang chơi cờ với em bảy ở nhà nhận được điện thoại, thế là trực tiếp đập một cái khiến bàn cờ rối loạn.

"Cái gì! Em trai đang bị hơn hai trăm người truy đuổi ư?"

Vương Tư Kỳ phun ra nước trà vừa uống, đôi mắt xinh đẹp mở to.

"Hả? Hai trăm người đang đuổi theo Tiểu Kha?"

Vương Văn Nhã nhanh chóng cúp điện thoại, cau mày.

"Đi, dẫn vệ sĩ đi đón em trai."

Vương Tư Kỳ cũng gật đầu đồng ý, sau đó nhìn ván cờ.

"Ván này coi như em thắng."
 
Chương 149: C149: Xong ván


"Tại sao, chúng ta vẫn chưa chơi xong mà!"

"Vừa rồi chị suýt nữa bị em giết rồi."

“Xí! Xong ván, ván này không tính.”

“Chị tư, chị không chơi nổi đâu…”

Trong Trang viên nhà họ Vương, ô tô ầm ầm lao ra khỏi cổng.

Tiểu Hắc trong chuồng chó ngẩng đầu nhìn ra ngoài biệt thự, sau đó tiếp tục ngủ say.

Tại thời điểm này nó đang dần trải qua một số thay đổi.

Cơ thể to lớn bắt đầu co lại từng chút một, những đường đen và vết sưng nhỏ trên trán ngày càng rõ ràng.

Trên một con phố nào đó trong Ma Đô.

Phố đi bộ sôi động lúc này nhộn nhịp người qua lại, các quán đồ nướng, quầy ăn vặt trên phố cũng sẵn sàng đón khách từ sớm.


"Cô chú, nhường đường chút!"

Một âm thanh non nớt khá lớn từ trong đám đông vang lên khiến mọi người ngơ ngác.

Tiểu Kha nhanh nhẹn bước qua đám đông người.

Mọi người trên phố đi bộ chưa kịp phản ứng thì tiếng bước chân nặng nề đã truyền đến từ xa.

"Nhanh, nhanh, ở phía trước!"

"Ối trời, đuổi tận hai con đường rồi, tiểu tổ tông không thể yên tĩnh chút sao?"

"Ở trên con đường này, nhanh lên!"

Mọi người trên phố đi bộ ngơ ngác, nhìn thấy hơn ba trăm người đang lao về phía mình.

Mẹ kiếp!!!


Mọi người đều né tránh vì sợ bị nhiều người như vậy đánh bay.

Tiếng bước chân ầm ầm vang vọng khắp phố đi bộ.

Sau khi đám đông ùa tới, mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại có tiếng bước chân ầm ầm truyền đến.

Còn nữa à?

Nhìn quanh thì thấy những vệ sĩ mặc đồ đen đang chạy về phía mình thành một hàng ngay ngắn.

"Đám cậu chủ ở phía trước, mau đuổi theo!"

"Phía sau bám sát, nếu cậu chủ có gì sơ xuất thì sẽ hỏi tội các người!"

Mọi người vội vàng tránh né vệ sĩ, không khỏi thầm phàn nàn.

Hôm nay thật quái quỷ, đang chơi trò mèo vờn chuột à?

Mặt trời dần lặn xuống, tấm màn đỏ rực dần dần treo ở phía chân trời.

Trong một con hẻm tối, một cặp chuột đang ăn trái cây thối nằm rải rác bên ngoài thùng rác.

Mặt đất khẽ rung chuyển, đám người đông nghìn nghịt lăn thẳng về phía chúng.
 
Chương 150: C150: Chị gái đâu rồi


Sau khi đám đông rời đi, chỉ còn lại một con chuột dính vào tường sống sót.

Con còn lại đang sống sờ sờ đã bị giẫm thành bánh chuột.

Con còn lại từ từ bò đến chỗ bánh chuột, phát ra tiếng rè rè như đang khóc.

Đột nhiên, lại có một loạt tiếng bước chân vang lên.

Không lâu sau, một chiếc bánh chuột khác xuất hiện trên mặt đất.

Chuột: Chít chít, hôm nay có thể nhìn thấy ông bà rồi.

Chiếc hộp bên cạnh thùng rác rung nhẹ, một cậu bé mở nắp ra.

Nhận thấy xung quanh không có ai, cậu từ từ thở hắt ra.

"Chị gái đâu rồi, mình ở đây?"

Lông mày Tiểu Kha xoắn lại, bắt đầu mò mẫm xung quanh.

Thần thức được giải phóng, trực tiếp bao trùm bán kính một km.


"Có người!"

Đôi mắt của Tiểu Kha nheo lại nhìn về phía mái nhà.

Quả nhiên lúc này có một ông lão râu trắng đang đứng trên đỉnh tòa nhà.

Ông ta mặc bộ trang phục luyện công màu trắng, hai tay tự nhiên chắp sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.

Ông lão trông khoảng tám mươi tuổi nhưng thực chất đã hơn trăm tuổi.

Ông ta cười lạnh, trực tiếp đáp xuống trước mặt Tiểu Kha.

Hai người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.

"Cậu rất khác biệt, cậu nhóc ạ."

Ông lão mặc áo trắng lên tiếng trước, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc.

Tiểu Kha không hề sợ hãi trước việc ông lão nhảy từ trên cao xuống.


Ông lão áo trắng trước mặt chính là ông lão đã lén nhìn mình vào buổi trưa.

Tiểu Kha nghi ngờ hỏi.

"Ông muốn làm gì?"

Ông lão cười ha ha, sau đó nhịn không được ho khan vài tiếng, bộ dạng giống như một ông già tuổi xế chiều.

Nhưng những dao động linh khí truyền tới từ trên người ông ta đã bộc lộ thực lực của ông ta.

Theo đánh giá của Tiểu Kha, ông lão này hẳn là một trong những cao thủ tông sư được Giang Nam nhắc đến.

"Nhóc con, trong cơ thể cậu không nên có dòng máu nhà họ Vương. Tại sao muốn trở lại lần nữa? Nhất quyết tìm đường chết sao? Ha ha ha."

Nói xong, ông lão áo trắng lập tức lao tới bên cạnh Tiểu Kha, khép tay lại, lật lòng bàn tay chưởng vào tim cậu.

Một chưởng này rất nhanh!

Lòng bàn tay gầy gò của ông ta mang theo sức mạnh mấy ngàn cân, đủ để đánh chết một con bò đực cường tráng!

Khóe miệng ông lão hiện lên một nụ cười, lòng bàn tay đã sắp dán lên trên thân thể cậu bé.

Binh!

Lòng bàn tay của ông ta chạm vào cậu bé, luồng không khí phân tán khiến các thùng giấy xung quanh trượt về phía sau.

"Làm… làm sao có thể!"
 
Chương 151: C151: Cảnh tượng mà ông ta tưởng tượng


Ông lão áo trắng hết sức ngạc nhiên nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt mình.

Cảnh tượng mà ông ta tưởng tượng đã không xảy ra.

Một chưởng này của ông ta có thể đập chết một con bò, thể những khi ông ta vỗ vào người cậu bé thì cậu lại hoàn toàn không có phản ứng gì!

Một màn này vẫn cứ duy trì ở trạng thái bất động.

Một bàn tay khô gầy của ông lão áo trắng vẫn luôn đặt trên ngực Tiểu Kha.

Tiểu Kha ngơ ngác đứng im tại chỗ, cả người cậu như một ngọn hải đăng giữa đại dương mênh mông, kể từ khi nhận lấy một chưởng này, cậu vẫn chưa từng lùi về sau nửa bước.

Cậu nhe hàm rằng trắng sáng của mình và mỉm cười với ông lão.

"Ông cụ, tại sao ông lại đánh tôi?"

"À…"

Ông lão áo trắng nhanh chóng lùi lại, ông ta cảm nhận được có gì đó không ổn.

Cậu bé này thực sự rất kỳ lạ.

"Toái Thạch quyền!"


Lần này, ông ta biến chưởng thành quyền kèm theo một tiếng gầm giận dữ, nắm đấm kèm với tiếng xe gió tấn công về phía ngực của Tiểu Kha.

Đùng!

Một âm thanh nặng nề lan rộng.

"Không… Không thể nào!"

Tiểu Kha hoàn toàn không có một chút thương tổn đứng nguyên tại chỗ, nụ cười ngây thơ đó vẫn luôn hiện hữu trên mặt câu.

Ông lão đầm năm quyền liên tiếp, từng quyền đều có lực rất mạnh.

"Năm quyền tia chớp liên tiếp của tôi, mà… Vậy mà lại không thể làm nó bị thương?"

Ông lão kêu la thất thanh, hai con người như thể sắp rớt xuống đất.

Ông ta linh hoạt lui về phía sau, xoay người vận công, ông ta tập trung nội khí toàn thân vào nắm đấm bên phải của mình.

Hai chân hạ xuống, nhẹ nhàng nhảy lên và tung năm đầm vào mặt cậu bé với sát khí vô tận.

Adv

Đây là vị trí dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, ông ta không tin là thằng nhóc này còn có thể sống.


Một quyền này, ông ta thề rằng ông ta phải giết chết người!

Thấy nắm đấm chỉ cách cánh mũi một centimet những cậu bé vẫn không hề có phản ứng gì.

Ông lão không nhịn được mà phát ra tiếng cười "Khà khà khà" thật to.

Bộp.

Một bàn tay mũm mĩm nhỏ bé đột nhiên giơ lên, trực tiếp chặn lấy nắm đấm có khí thế hung ác đó.

"Ông cụ, là ông muốn đánh Tiểu Kha, vậy thì đừng có mà trách tôi đấy."

Giọng sữa truyền đến tai ông lão, lúc đó ông ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh đang ập đến.

Ông ta muốn rút tay lại nhưng cho dù có làm thế nào thì nắm đấm đó vẫn không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay trắng sữa của cậu.

Bop!

Một cái tát làm cho ông ta bay thẳng vào tường, toàn bộ bức tường trực tiếp bị lõm vào.

Ông lão áo trắng loạng choạng vùng vẫy thoát ra khỏi tường.

Vài chiếc răng trong miệng ông ta đã rơi ra khỏi miệng, máu tươi không ngừng tuôn ra, trên mặt ông ta xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ nho nhỏ.

"Quái vật!"

Bop!

Adv
 
Chương 152: C152: Ông ta run rẩy bò


Lại một cái tát khác, cái tát đó làm cho ông ta dính vào bức tường khác, toàn bộ bức tường bất ngờ lại xuất hiện thêm một vết lõm hình người rất sâu.

Ông lão bị đánh đến mức trở nên mơ hồ, bản thân ông ta đường đường là một đại tông sư thế mà lại bị một tên nhóc hành hung, quá nhục nhã.

Ông ta run rẩy bò ra khỏi vách tường, cái miệng đầy răng của ông ta đã bị rụng mất một nửa.

Tiểu Kha vẫn luôn duy trì trạng thái bình thản, cả người cậu toát ra sự vô hại đối với con người và động vật.

Một phi kiếm màu vàng lơ lửng trên đỉnh đầu Tiểu Kha, mũi kiếm lúc này chĩa thẳng về phía ông lão áo trắng.

Ông lão sợ rùng mình và trực tiếp co quắp ngã xuống đất.

"Không… Không, tại sao nhóc con lại là võ đạo tông sư!

Η

"Mới 6 tuổi mà đã là võ đạo tông sư, ha ha ha ha, thế giới này điên rồi!"

Ông ta cảm nhận được sự đe dọa của cái chết từ trên thanh kiếm này.

Ông ta tung hoành ở Hoa Họa mấy chục năm nay, chưa bao giờ gặp phải một loại chuyện kì lạ như thế này.


Phi kiếm Kim Ô khẽ run lên, nó có thể giết chết ông lão chỉ trong nháy mắt.

Đột nhiên, Tiểu Kha thu hồi Kim Ô, trực tiếp leo tường rời khỏi cuối con hẻm.

Ông lão ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía bóng lưng đó, tại sao lại không giết ông ta?

"Âm thanh gì vậy?

Ở lối vào của con hẻm, có vài người đàn ông và vài người phụ nữ cau mày đến gần ông lão.

Vừa rồi có một tiếng nổ mạnh truyền đến từ dưới lầu, cả tòa nhà đều rung chuyển cho nên họ đã vội vàng xuống lầu kiểm tra.

Nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, rồi lại nhìn sang hai vết lõm hình người rất sâu trên tường, mọi người đều rơi vào im lặng…

Trang viên nhà họ Vương.

Lúc này, những người trong nhà họ Vương đã sớm loạn thành một đoàn.

Vệ sĩ và người làm nhà họ Vương chen chúc nhau đổ xô ra ngoài, theo Vương Tư Kỳ xuất phát đi tìm cậu chủ nhỏ.


Trong biệt thự, Trần Tuệ cầm điện thoại di động, lúc này khuôn mặt dịu dàng của bà có hơi nóng lên vì tức giận.

"Tâm Như, con xem đi, tại sao con cứ nhất định phải làm cái trò này, bây giờ giới truyền thông bên ngoài để mắt đến Tiểu Kha như hổ đói."

"Nếu không thể tìm được em trai thì con cũng đừng bước về nhà nữa."

Sau khi cúp máy, lồng ngực của bà phập phồng lên xuống theo nhịp thở.

Vương Nhạc Hạo ôm lấy bà, an ủi nói.

"Vợ à, không sao đâu, chắc chắn con gái sẽ đưa Tiểu Kha về nhà."

Nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Tuệ lóe lên một tia sáng dữ tợn.

Chỉ nghe thấy một tiếng "Bộp", cánh tay của Vương Nhạc Hạo bị bà tát một cái.

"Anh mau nói cho em nghe, tại sao con trai anh đang bị truy đuổi khắp đường, mà anh vẫn có thể kiên nhẫn để ở nhà? Còn không mau cút ra ngoài đi tìm con đi!"

Vương Nhạc Hạo bị đánh đau nhưng vẫn nở nụ cười hiền lành, ông chậm chạp đứng dậy và đi đến cổng biệt thự.

Ngay khi ông chuẩn bị đẩy cửa ra thì cánh cửa đã tự mở ra.

Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện dưới chân ông.

"Cha?"

"Con trai!"
 
Chương 153: C153: Tiểu kha đẩy đẩy cái đầu


Vương Nhạc Hạo ngạc nhiên hô lên, ông ngồi xổm xuống và ôm Tiểu Kha vào lòng.

"Cha, râu ria của cha làm đau con đó, cha mau buông con ra đi."

Tiểu Kha đẩy đẩy cái đầu đang dính chặt vào mặt mình ra, cậu làm ra vẻ mặt chán ghét.

Vương Nhạc Hạo mỉm cười ôm cậu đi đến trước mặt vợ.

Nhìn thấy Tiểu Kha về nhà an toàn, trái tim căng thẳng của hai người cuối cùng cũng được bình tĩnh lại.

Sau khi hai người gọi điện thoại, mấy người chị gái của cậu cũng nhanh chóng trở về biệt thự.

Vừa vào đến cửa, bốn chị em đã chạy tới ôm lấy Tiểu Kha và dán chặt vào người cậu.

Không thể không nói, cảm giác được các chị ôm quả thực thoải mái hơn cha cậu rất nhiều, cảm xúc mềm mại và bồng bềnh.

Chẳng mấy chốc, trong căn biệt thự lại tràn ngập tiếng cười rôm rả.

Ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Kha ồn ào muốn xem "Chú gấu Bonnie".

Lần trước, khi ở nhà Đỗ Tử Mặc, cậu đã cố ý nhớ thật kỹ tên của bộ phim hoạt hình này.


Các bạn học cùng lớp của cậu đều nói hoạt hình này rất hay.

Dưới các thao tác của Vương Tư Kỳ, "Chú gấu Bonnie" đã được phát trên TV.

Tiểu Kha xem phim hoạt hình một cách nghiêm túc, cậu sung sướng nhìn "Briar", "Bramble" và "Logger Vick" đấu trí sotài.

Mọi người bắt đầu nói về những chuyện hàng ngày.

Sắc mặt Vương Văn Nhã có hơi xấu xí, cô ấy thở dài nói.

"Gần đây em gặp phải một số rắc rối với Hội nghị Văn hóa và Giáo dục Quốc tế, em phải rời khỏi nhà một thời gian"

Vương Tư Kỳ có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhớ đến chuyện chị tư là Hội trưởng trong Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế, cũng không có gì là khó hiểu.

Vương Nhạc Nhạc bỏ một miếng ô mai vào trong miệng.

"Khi nào thì chị tư rời đi?"

"Chuyến bay sáng mai lúc bảy giờ."


"Vội như vậy sao?"

Mọi người rơi vào im lặng, nhưng họ cũng khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh.

Vương Tâm Như thản nhiên nói.

"Có lẽ phải đến tết nguyên đán năm nay thì gia đình chúng ta mới có thể hoàn toàn đoàn tụ."

"Ừ, nghe chị cả nói, tết nguyên đán năm nay chị ba mới trở về, trong khoảng thời gian này, chị sáu cũng sẽ trở về nhà, ngược lại là chị hai…"

Vương Nhạc Hạo cau mày, nếu để nói về mấy đứa con gái của ông thì cô con gái thứ hai này là người làm cho ông phải lo lắng nhất.

Gần đây, giữa biên giới Hoa Hạ và các nước lân cận không ngừng xảy ra xung đột, đứa con gái thứ hai của ông đang ở chỗ nguy hiểm nhất.

Tiểu Kha ở bên kia vểnh tai lên nghe lén, vào lúc nghe thấy tin chị tư sẽ phải rời đi, trong lòng cậu chợt run lên một cái.

"Chị ơi, chị phải rời đi sao?"

Cậu bất đắc dĩ nhào vào vòng ngực của Vương Văn Nhã, chớp chớp hàng lông mi như cánh quạt.

Vương Văn Nhã xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, trên khóe miệng cô ấy xuất một nụ cười ngọt ngào.

"Em trai ngoan, chị phải đi qua đó để giải quyết một số việc, chị sẽ sớm quay lại thôi."

Sau khi nhận được lời giải thích của chị gái, Tiểu Kha tủi thân nằm sấp trên bụng cô ấy.
 
Chương 154: C154: Trước đây


Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Vương Văn Nhã.

"Chị, trước đây chẳng phải chị đã hứa với em là nếu như bài thi giữa kỳ em đạt điểm tối đa thì em sẽ được nhảy lớp sao?"

Vương Văn Nha ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, đúng vậy, dường như là cô ấy có hứa với cậu như thế.

"Ừ, em trai cảm thấy lớp 1 không tốt sao?"

"Không tốt, lớp 1 quá đơn giản, em đã đọc đến sách lớp 6 rồi đấy!"

"Ngày mai bọn em sẽ có bài thi giữa kỳ, chị gái cứ chờxem.

Khi người trong nhà nghe thấy Tiểu Kha đã đọc sách lớp 6, chỉ cảm thấy thế giới đang quay cuồng.

Mới 6 tuổi mà đã có thời kỳ nổi loạn rồi sao?

Vương Văn Nhã ho nhẹ một tiếng, nói cũng được.

Sau đó, cô ấy nói với mọi người là mình muốn đi vào nhà vệ sinh rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Khi vào nhà vệ sinh, cô ấy nhanh chóng khóa cửa và lấy điện thoại di động ra bẩm số.

"Alo, giáo sư Vương gọi tôi có chuyện gì không?"


Hiệu trưởng Trường Tiểu học phụ thuộc Ma Đô ngập ngừnghỏi.

"Ngày mai, tất cả đề thi giữa kỳ của lớp 1 sẽ đổi thành đề thi của lớp 3."

"Giáo sư Vương, làm như vậy là không hợp lý đâu…

"Cứ làm theo những gì tôi nói.

"Được."

Sau khi cúp máy, cô ấy lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Ngộ nhỡ em trai cô ấy thực sự thi được điểm tối đa, sau đó nhảy lên lớp 6 học, rất có thể cậu sẽ không học được gì cả, như thế thì lại mất đi động lực học tập.

Theo như cô ấy thấy, học tập là một quá trình đi lên từng bước…

TV đang chiếu hình ảnh" Bramble" đánh" Logger Vick" tới bời, chọc Tiểu Kha cười "Khặc khặc" không ngừng.

Đột nhiên, dì Lam vội vã đi tới, vừa đi vừa nói đã xảy ra chuyện rồi.

Khi đến gần chỗ mọi người, bà ấy cũng không thể ngừng thở hổn hển.

"Cậu… Cậu chủ, Tiểu… Tiểu Hắc xảy ra chuyện rồi."


Trong lúc nói chuyện, bà ấy đặt thứ mình ôm trong ngực lên bàn.

Mọi người nhìn thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết nằm lặng lẽ trên bàn, dường như đã ngất xỉu.

Vương Tư Kỳ che miệng kêu lên.

"Đây là Tiểu Hắc mà? Tại sao nó đột nhiên trở nên nhỏ đi vậy?"

Trước đây, Tiểu Hắc có một cơ thể to lớn, trông rất đẹp và có khí thế hung hãn.

Bây giờ cơ thể cao hơn một mét của nó đã trực tiếp thay đổi thành hơn mười cen-ti-mét.

Trần Tuệ mang theo sự nghi ngờ hỏi dì Lam.

"Có phải là dì đã ôm nhầm chó nhà ai rồi không, Tiểu Hắc lớn hơn nó rất nhiều mà

Dì Lam không biết phải giải thích thế nào, lúc đầu, khi bà ấy đi ra ngoài thì nhìn thấy Tiểu Hắc đang nằm sấp ngủ.

Khi trở về, bà ấy nhận thấy Tiểu Hắc vẫn còn đang ngủ, nhưng mà cơ thể của nó đã nhỏ đi rất nhiều…

Tiểu Kha chăm chú quan sát Tiểu Hắc, cậu phát hiện nó đang trải qua quá trình lột xác và đã đột phá đến gia đoạn Yêu thú cấp một.

Điều này tương đương với một người bình thường đột phá đến Luyện Khí kỳ, chính thức bước vào tiên đạo.

Vương Nhạc Hạo nắm một chân của Tiểu Hắc lên và lắc lắc, ông phát hiện là con chó này không hề có phản ứng gì cả.

Bốp! Bốp…

Dưới ánh mắt sững sờ của mọi người, Vương Nhạc Hạo liên tiếp tát mấy cái vào người nó.
 
Chương 155: C155: Nó đã chết rồi sao


"Nó đã chết rồi sao?"

Vương Nhạc Hạo nghi ngờ đặt Tiểu Hắc xuống, lúc này, ông vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

"Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?"

Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, cô ấy chống đỡ lại cảm xúc muốn phàn nàn, dù sao thì đây cũng là cha của cô ấy.

Gâu~

Một tiếng sủa yếu ớt của chó con phát ra từ trên bàn.

Tiểu Hắc nâng cái đầu lông xù lên, giãy giụa muốn đứng lên.

Mọi người nhìn thấy bộ lông của cục bông nhỏ trắng như tuyết đó lóe ra ánh sáng trắng. Nhanh nhấ𝘵 𝘵ại ﹛ Т r U 𝑚 Т r u y ệ n.Vn ﹜

"Uầy, đáng yêu quá."

Vương Tư Kỳ bế Tiểu Hắc lên nhìn thật kỹ, sau đó lại thả nó xuống mặt đất.

Tiểu Kha hét lên một tiếng với Tiểu Hắc.

Sau khi nhận lệnh, còn chó vèo một cái sà vào vòng tay của Tiểu Kha.

"Đây thật sự là Tiểu Hắc sao?"


"Em chưa bao giờ nhìn thấy một con chó trưởng thành ngược bao giờ cả!"

"Xì ~ Đúng là rừng lớn, loại chó nào cũng có."

Mọi người trong nhà họ Vương đều bàn tán xôn xao, ngay cả dì Lam cũng trở nên sửng sốt đến mức không nói nên lời.

Tiểu Hắc: Này, này, không ngờ đúng không.

Tiểu Hắc trong lòng Tiểu Kha lộ ra một nụ cười của con người, hôm nay, nó không phải là một con chó bình thường nữa.

Vương Nhã Văn từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy cũng lập tức nhìn thấy con chó nhỏ trong ngực em trai mình.

"Em trai, đây là… Con của Tiểu Hắc sao?"

Adv

"Ôi, thật đáng yêu!!!"

Cô ấy ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, dừng sức vuốt vuốt, thiếu điều bắt nó vùi trong ngực mình.

Điều này làm cho Tiểu Hắc rất vui vẻ, một đôi mắt tròn xoe quét qua người những phụ nữ.

Nhận thấy được biểu cảm gian trá của Tiểu Hắc, Tiểu Kha ngay lập tức túm lấy Tiểu Hắc ra khỏi ngực của chị tư.


Tung một cước, con chó nhỏ bay lên không trung và vẽ ra một hình parabol tuyệt đẹp…

Tiểu Hắc: Gâu gâu.

Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, em trai có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Khi mọi người phát hiện ra đó là con chó Tiểu Hắc, họ đều đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía em trai.

"Em trai, em đã nhặt được con chó này ở đâu vậy?"

"Đúng vậy, đây là giống chó gì, tại sao nó lại có thể lão hóa ngược?"

Tiểu Kha cũng không muốn giấu diếm những chuyện này nữa, dù sao thì cậu cũng đang chuẩn bị tìm chị gái và thẳng thắn thừa nhận chuyện mình đang tu hành…

"Chị, thật ra thì…."

"Tiểu Hắc là đệ tử nhỏ của em, nó có thể tu hành."

Tiểu Kha nói với các chị của mình với vẻ mặt nghiêm túc.

Adv

Nhưng đáp lại cậu lại là tiếng cười khúc khích của các chị và những ánh mắt không tin.

"Được rồi, được rồi, em trai thật lợi hại."

"Chị, những gì em nói đều là sự thật."

"Ừ ừ, chị tin em."

Những người phụ nữ này ngoài miệng thì nói tin tưởng cậu nhưng rõ ràng là họ chỉ đang dỗ dành cậu.
 
Chương 156: C156: Buổi sáng sớm


Tiểu Kha tức giận chạy lên lầu, trực tiếp trở về phòng mình, đóng cửa lại một cái rầm.

Cậu thầm thề sẽ không bao giờ nói chuyện với các chị của mình nữa, không bao giờ chơi với các chị gái nữa.

Khi các cô gái nhìn thấy em trai mình thở phì phì đi lên lầu, họ không nhịn được mà cười thành tiếng.

Một con chó có thể tu hành, vậy thì tất cả con chó trên thế giới này sẽ thành tinh sao?

Hơn nữa, một con chó thì sẽ tu hành như thế nào?

Tiểu Hắc thì nằm trên mặt đất cả ngày và ngủ nướng.

Trên lầu, Tiểu Kha càng nghĩ càng giận, thậm chí cậu còn không thể tĩnh tâm để tu luyện.

Đêm đó, trăng tối và gió lớn.

Tiếng chó sủa thảm thiết lại phát ra từ phía sân sau…

Buổi sáng sớm.


Dưới cái nhìn bất đắc dĩ của gia đình, Vương Văn Nhã lên xe.

Ngay khi xe vừa khởi động, Tiểu Kha đã vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đi tới chỗ mọi người.

"Chị, cái này cho chị!"

Bàn tay nhỏ bé của cậu lóng ngóng lục lọi trong túi và đưa ra một cái ngọc bội.

Vương Văn Nhã ngạc nhiên tiếp nhận ngọc bội, vui vẻ nghiêng người ra hôn lên má cậu một cái.

In lên một dấu son đỏ lờ mờ trên khuôn mặt của Tiểu Kha.

"Chị, chị phải luôn đeo ngọc bội này, ngàn vạn lần đừng bao giờ lấy xuống."

Vương Văn Nhã cười nhạt, trực tiếp giật sợi dây chuyền kim cương trên cổ xuống, nghiêm túc đeo ngọc bội lên.

Cô ấy duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra và cam đoan nói em trai mình.

"Được rồi, chị sẽ luôn đeo món quà mà em trai đã tặng, đảm bảo không bao giờ tháo xuống."

Nghe được lời cam đoan của chị gái, Tiểu Kha vui vẻ gật đầu.

Đây là ngọc bội hộ thân mà cậu đã luyện chế suốt đêm.

Trước đây, chị bảy đã cho gia công ngọc Đế Vương Lam Quang mà mình mở ra thành tám miếng ngọc bội.

Buổi tối, sau khi tìm thấy nó, cậu đã cố tình lấy ra một khối trong số chúng và khắc vẽ trận pháp lên ngọc bội.

Bây giờ, bên trong ngọc bội này đã chứa đựng một ít linh lực của cậu, nó có thể bảo vệ tính mạng cho người đeo nó vào thời khắc mấu chốt.

Sau khi chào tạm biệt gia đình, Vương Nhã Văn rời khỏi nhà họ Vương, ngồi lên một chiếc xe hơi và rời đi.


Lúc này, trong lòng Tiểu Kha cảm thấy có hơi trống rỗng, cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi ăn sáng với gia đình, cậu ngồi lên xe và xuất phát đến trường học.

Để ngăn chặn sự quấy rối của người hâm mộ và phóng viên, nhà họ Vương đã phái hơn chục vệ sĩ đi theo để bảo vệ họ.

Khi đến cổng trường, nhìn đám đông nghìn nghịt, đầu Vương Tư Kỳ có chút tê dại.

Trong đám đông, có cả đám nhà báo và người hâm mộ của em trai cô ấy.

Trường Tiểu học phụ thuộc Ma Đô đã báo cáo tình hình này với cảnh sát nhưng họ cũng không thể chạy đến hiện trường ngay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Được vệ sĩ nhà họ Vương hộ tống, cuối cùng Tiểu Kha cũng đã vất vả chen được vào trong trường.

Vệ sĩ và bảo vệ của trường học đã cố gắng hết sức để chặn nhóm người đó bên ngoài trường.

Vương Tư Kỳ không thể hiểu nổi loại hành vi này, cô ấy lấy điện thoại di động ra vào Weibo.

Sau khi nhấp vào trang chủ của em trai, cô ấy hít một hơi thật sâu. Hôm nay, số lượng người hâm mộ của em trai cô ấy đã đột phá tám triệu, thậm chí còn đang từ từ tăng lên.

Trong hai ngày, tăng đến tám triệu người hâm mộ!




Khi đến lớp, Tiểu Kha ngồi bơ phờ trên ghế.

Đỗ Tử Mặc thấy cậu không vui, cố ý đưa món đồ chơi "Briar" của mình cho cậu.

"Anh Kha, tại sao trông anh buồn thế?"

"À, có muốn chơi không?"

Tiểu Kha nâng mí mắt lên, nhìn món đồ chơi trong tay Đỗ Tử Mặc, trên mặt cậu cũng không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Đỗ Tử Mặc lại cất đồ chơi đi, cậu ấy không biết làm thế nào để dỗ cậu vui vẻ.

Cứ như vậy, cho đến khi chuông vào lớp reo lên, Tiểu Kha vẫn ngẩn người nằm trên bàn học.

Trong đầu cậu vẫn luôn tràn ngập hình ảnh chị tư rời đi.

Cửa phòng học mở ra, giáo viên ngữ văn cầm cốc giữ nhiệt và bài thi đứng trên bục giảng.
 
Chương 157: C157: Đây là loại hoạt động kỳ quái gì vậy


Sau khi nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, giáo viên hắng giọng và nói.

"Hôm nay là buổi đánh giá kỳ thi giữa kỳ của trường chúng ta, bài thi… Bài thi có hơi khó."

"Mọi người cố gắng lên, cho dù bài kiểm tra chỉ đạt được 20 điểm thì cũng rất là lợi hại rồi."

Sắc mặt của giáo viên trên bục giảng có hơi lúng túng, giáo viên cúi đầu xuống vì cảm thấy xấu hổ.

Các bài thi lần lượt được phát cho các bạn học trong lớp.

Đỗ Tử Mặc tự tin lấy bút máy ra chuẩn bị viết thì đột nhiên phát hiện bài thi có gì đó không ổn.

Những cây bút của các bạn học trong lớp đều luôn treo lơ lửng giữa không trung, chậm chạp không chịu hạ xuống.

Tiểu Hổ: Có vấn đề!

Mọi người nhìn thấy bài thi dày đặc chi chít chữ, hơn nữa còn có rất nhiều chữ mà họ không thể nhận ra.

Đinh Y Nhiên giơ tay lên báo cáo.

"Thầy ơi, những chữ này rất lạ, chúng em chưa được học thì làm sao có thể làm được ạ?"


Trong đôi mắt của giáo viên ngữ văn thoáng lóe lên sự hoảng hốt, điều gì đến sẽ phải đến.

Mãi cho đến tận sáng nay thì ông ấy mới biết là đề thi đã bị thay đổi.

Khoa trương hơn nữa là, thậm chí độ khó của tất cả bài thi của lớp 1 đều được tăng lên ngang bằng với độ khó của lớp 3.

Đây quả thực là một đòn đả kích rất lớn đối với học sinh lớp 1!

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ông ấy đi tìm người hỏi, và cuối cùng được biết rằng chính hiệu trưởng đã đưa ra yêu cầu nà.

Ông ấy thậm chí còn tự hỏi liệu rằng hiệu trưởng có mắc bệnh Alzheimer hay không?

Đây là loại hoạt động kỳ quái gì vậy?

Nhưng cho dù như vậy thì sao, sự thật chính là như thế, hơn nữa ông ấy còn nghe được là bài kiểm tra của tổ Toán bên cạnh cũng đã được thay đổi.

Giáo viên ngữ văn nhẹ nhàng nói.

"Các em học sinh, đề bài này rất khó, cho dù không làm được cũng không sao, cứ cố gắng viết là được."

Cuộc thi vẫn được tiến hành như thường lệ.

Một lúc sau, những đứa trẻ trong lớp đều đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có tiếng khóc của những đứa trẻ ở lớp 1/2 sát bên cạnh.

Điều này làm giáo viên ngữ văn sợ hãi và liên tục trấn an các học sinh trong lớp.

Tiểu Kha điềm tĩnh lấy bút máy ra, nhanh chóng viết đáp án lên bài thi.

Đỗ Tử Mặc với khuôn mặt táo bón, nhìn bài thi trong tay không biết phải làm sao.

Một hộp () một cái ()


() Cây hoa cúc

() Bộ trang phục

Chỉ riêng câu hỏi đầu tiên đã làm một nhóm học sinh trở nên bối rối.

Thỉnh thoảng, có tiếng chim hót giòn tan ở bên ngoài và tiếng kêu thảm thiết của trẻ em.

Khi đã hết giờ làm bài, giáo viên thu bài thi và dùng tốc độ chạy trốn để chạy ra khỏi lớp học.

Ông ấy không dám nán lại dù chỉ một giây, vì sợ bọn trẻ sẽ khóc rống lên.

Ngay khi ông ấy trở lại văn phòng rồi đặt đề thi xuống, tổ trưởng tổ ngũ văn đã đến tìm ông ấy.

"Thầy Hứa, lấy bài thi của Vương Tiểu Kha ở lớp anh ra, mang đến cho tôi chấm."

Sau khi đưa bài thi của cậu cho tổ trưởng, ông ấy cũng đi chấm bài thi.

"Một hộp thuốc lá? Thằng nhóc Tiểu Hổ này muốn bị đánh phải không?"

"Một tay? Giống như…"

"Cây hoa cúc đẹp? Một bộ trang phục xinh đẹp?"

Giáo viên ngữ văn chỉ có thể u ám thở dài, ước chừng cả lớp cũng không có ai được hơn 20 điểm đâu.


Ngay sau đó, giáo viên ngữ văn cầm tờ bài thi có điểm tối đa của Vương Tiểu Kha do tổ trưởng đưa tới, ông ấy có hơi không biết phải làm sao.

Đứng nhất lớp, điểm tối đa, Vương Tiểu Kha.

Đứng thứ hai trong lớp, chỉ có 19 điểm!

Trong phòng học, các học sinh vò đầu bứt tai nhìn đề thi Toán trước mặt mình, cây bút trong tay lại run nhè nhẹ.

Tiểu Hổ: Cái đề này… Quả thực… Câu hỏi này… quá kinh khủng rồi!

Cả lớp học chỉ vang vọng tiếng múa bút thành văn của Tiểu Kha.

Trong bài thi của lớp 1 mà còn có cả phép nhân sao?

Xin hỏi một ký bông và một ký sắt, cái nào nặng hơn, Đỗ Tử Mặc sụp đổ ngay tại chỗ!

Bài thi vừa bắt đầu được năm phút thì Tiểu Kha cũng đã làm xong câu hỏi cuối cùng.

Hỏi: Tiểu Minh rời nhà lúc 8h45 và đi bộ 900 mét đến trường với tốc độ chính xác 9.00, mỗi phút cậu ấy đi được bao nhiêu mét?

Tiểu Kha tùy ý viết ra đáp án, sau đó nằm trên bàn và ngủ thiếp đi.
 
Chương 158: C158: Kết thúc bài thi


“Kết thúc bài thi.” Giáo viên dạy Toán vung tay lên, bên dưới bỗng vang lên tiếng khóc liên hồi.

Giáo viên dạy Toán cố gắng chịu đựng tiếng khóc rống chói tai, nhanh chóng thu hồi bài thi, rồi chán nản rời khỏi lớp học.

Chẳng mấy chốc, cô Lưu đã lo lắng đi tới động viện bọn trẻ.

Hai bài thi đã khiến tâm hồn yếu ớt của các bạn nhỏ bị chấn thương nặng nề. Đánh thẳng vào tâm hồn, một kích chí mạng.

Tiểu Kha đang nằm nhoài bị tiếng khóc rống đánh thức. Cậu từ tốn ngẩng đầu lên, lại đổi tư thế khác ngủ tiếp.

Trong văn phòng, giáo viên dạy Toán đặt bài thi xuống, bắt đầu chấm bài một cách không tình nguyện.

Tổ trưởng tổ Toán khoan thai đi tới, đòi bài thi của Vương Tiểu Kha.

Sau khi giáo viên dạy Toán rút bài thi ra đã lao đầu vào trong nhiệm vụ chấm bài. Từng bài thi đều bị chấm 0 điểm, khiến tâm trạng của anh ta bùng nổ.

Tại sao hiệu trưởng lại muốn tăng độ khó bài thi, các bạn nhỏ lớp một đã phải làm bài của lớp ba, chẳng khác nào bắt bọn trẻ về nhà bị cha mẹ đánh đòn.

Cuối cùng, toàn bộ bài thi đều đã chấm xong, điểm cao nhất cũng chỉ có 5 điểm. Chỉ có thể nói là kiếm được 5 điểm chẳng hề dễ dàng.

Lúc anh ta đang bất đắc dĩ, tổ trưởng tổ Toán đã trả lại bài thi của Vương Tiểu Kha cho anh ta.


“Hả? 100 điểm ư?” Anh ta ngạc nhiên cầm bài thi lên lật xem cho kĩ. Sau khi kiểm tra mấy lần liên tiếp, cuối cùng anh ta mới tin là thật.



Toàn bộ học sinh lớp một đều liên tục khóc lóc, các giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng chạy đến lớp để an ủi các bạn nhỏ.

Adv

Cảnh tượng đồ sộ này đã khiến bạn học cấp khác đồng loạt hóa thành tên hóng hớt.

Trương Hạo đang đứng trên mái nhà lắc đầu, khẽ mắng: “Đúng là trẻ con, chỉ một bài thi cũng có thể khóc lóc như vậy. Đâu giống như mình, thi vô cùng phóng khoáng.”

Nghĩ đến đây, cậu ta tao nhã hất tóc mái màu vàng trên trán, hoàn toàn quên mất nỗi đau khi cha mẹ cùng đánh đòn.

Khó khăn lắm cô Lưu mới dỗ được bọn trẻ thì giáo viên Tiếng Anh lại ôm một xấp bài thi bước vào lớp.

Nội tâm cô Lưu: Bài thi này khỏi thi cũng được.

Giáo viên Tiếng Anh cười lúng túng với cô ấy, trong lòng hơi bất đắc dĩ, dù gì chuyện này cũng là do bên trên sắp xếp, cô ấy chỉ có thể làm theo. Cứ thế giáo viên Tiếng Anh tiến hành kiểm tra toàn bộ.


Cô Lưu lo lắng đứng ngoài cửa, ánh mắt luôn luôn quan sát học sinh trong lớp.

Giáo viên Tiếng Anh phát từng bài thi, sắc mặt của các bạn nhỏ cũng ngày càng đỏ bừng.

Tiểu Kha được giáo viên Tiếng Anh dịu dàng đánh thức, đưa cho cậu một bài thi. Cậu nhận lấy bài thi, rồi lấy bút ra bắt đầu làm đề.

Adv

Câu đầu tiên là dịch từ mà lên lớp ba mới xuất hiện, kéo độ khó lên mức tối đa.

Encil()ruler()

Hotdog()thank()

“Hu hu~”

Tiểu Hổ: Một kích chí mạng!

Tiếp theo là tiếng khóc lóc lanh lảnh, trong lớp như có phản ứng dây chuyền, tiếng khóc rống kinh thiên động địa.

Chứng kiến cảnh tượng này, cô Lưu và giáo viên Tiếng Anh vội vàng chạy tới dỗ bạn nhỏ dẫn đầu. Tiếng khóc của các bạn nhỏ cũng dần lắng xuống trong phòng thi.

Lúc này, đầu sỏ gây ra chuyện này đang ngồi trên máy bay bay đến nước M. Vương Văn Nhã liên tục vuốt ve ngọc bội mà em trai đã tặng, khóe miệng vô thức nở nụ cười hạnh phúc…

Không biết tại sao, sau khi đeo ngọc bội này, cô ấy bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái, tư duy cũng trở nên nhạy bén.
 
Chương 159: C159: Mây mù bên ngoài


Cô ấy cầm tạp chí kinh tế và tài chính quốc tế lên, bên trong viết nữ vương giới kinh doanh Hoa Hạ – Vương Chi Thu. Cô ấy lấy thân phận nữ vương giới kinh doanh Hoa Hạ, mạnh mẽ tiến vào top ba Forbers Richest List.

Vương Văn Nhã liên tục mỉm cười, xem ra vẫn là chị cả và chị hai nhà mình là người có năng lực nhất.

Không biết khi nào hai người bọn họ mới được gặp em trai, có lẽ cũng sắp rồi. Nghĩ đến đây, Vương Văn Nhã đã đeo bịt mắt vào bắt đầu nghỉ ngơi.

Mây mù bên ngoài cửa sổ bị máy bay vẽ thành một vệt trắng, đi qua nơi nào sẽ để lại chiếc đuôi nhàn nhạt.



Ở vùng biên cương, Tiểu Lưu đang vận chuyển vật tư chiến đấu dưới ánh nắng gay gắt.

Hơn một tháng qua, anh ta đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống doanh trại. Chỉ có những người từng đi lính thực thụ mới hiểu được nỗi khó khăn của quân nhân.

Bây giờ cơ thể của Tiểu Lưu ngày càng khỏe mạnh, cơ bắp ở hai cánh tay cực kỳ rắn chắc.

Anh ta chỉ muốn nói rằng, anh ta đã không còn là kẻ yếu ớt nữa. Nếu trở về nhà họ Vương lần nữa, anh ta sẽ tự tin khẳng định mình có thể chạy thắng cậu chủ nhỏ.


Trong phủ tướng quân, một cô gái mặc đồ đen, khoác áo choàng đen đang ngồi trên đài cao nhìn chằm chằm đằng xa.

Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, ánh mắt sắc bén. Vì sống ở doanh trại Tây Bắc hoang vu trong thời gian dài, nên nước da đã bị phơi thành màu vàng.

Dưới mày kiếm sắc lẹm kia là con ngươi màu nhạt, lành lạnh như viên ngọc lưu ly, toát lên hơi thở xơ xác tiêu điều như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

Mặc dù không mang vẻ đẹp thùy mị như hoa sen mới nở của con gái Giang Nam, nhưng lại rất có tư thể oai hùng, giống như Mộc Lan thời cổ đại.

Cô ấy từ tốn gõ mặt bàn, một tay đỡ trán như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tướng quân.” Một người đàn ông trung niên mặc quân trang gõ cửa đi vào, cung kính chào kiểu quân đội.

Cô ấy khẽ hé đôi môi đỏ, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”

“Tướng quân, gần đây nước E thường xuyên phái dị năng giả cấp S gây rối ở tiền tuyến, thương vong đã… lên đến hàng trăm. Hiện quân ta không có tông sư trấn giữ, nếu còn không phản kích thì thương vong sẽ càng lớn hơn.”

Vương Anh khẽ nhíu mày kiếm, hơi thở xơ xác tiêu điều trào ra.


“Ha ha ha! Hay cho một nước E, bọn họ định ăn chắc chúng ta đấy à? Vi phạm điều ước quốc tế, tự ý điều động dị năng giả cấp S. Xem ra chúng ta không thể lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng nữa rồi.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, dò hỏi: “Tướng quân, vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Vương Anh ngừng gõ mặt bàn, rồi đập xuống bàn: “Liên lạc Hiệp hội võ giả, đề nghị cử cao thủ tông sư đến tiền tuyến chi viện. Lần này chỉ có đổ máu thì bọn họ mới cảm nhận được nỗi đau.”

Người đàn ông trung niên lĩnh mệnh lui xuống. Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình Vương Anh.



Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô, Tiểu Kha đang há to miệng ăn gà rán, bên cạnh còn có một chai Coca. Cậu đã xin ông chủ cửa hàng ra ngoài mua thứ này, dù gì trường học cũng không bán mà mấy người Giang Nam cũng không mua giúp mình.

Bây giờ cậu dần phát hiện ra, làm ngôi sao cũng có chỗ tốt.

Cậu cười híp mắt, dùng tay còn lại lướt điện thoại, đọc lời chúc phúc và hỏi han do fan gửi đến.

“Tiểu Kha phải ăn mập mạp, cao lớn nha.”

“Cục cưng Tiểu Kha chụp vài tấm hình được không? Các ‘fan mẹ’ đều rất muốn nhìn thấy con đó.”

“Cục cưng Kha Kha, con đáng yêu như vậy, nếu không đi đóng phim thì thật đáng tiếc. Đi chương trình tạp kỹ cũng được mà…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top