Dịch Full Á Nô

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,167
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 260: Phiên ngoại 19: Năm tuổi (8)


Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

"Tiểu mít ướt, ngươi không thể nuôi nó lớn chỉ bằng cách ôm nó được, ngươi phải cho nó ăn."

Lễ Khanh nghĩ thấy cũng đúng, hỏi: "Vậy ta mang cơm của ta cho nó nhé."

"Không được!" Kỳ Ngọc phản đối, "Nó ăn của ngươi rồi, ngươi làm sao mà lớn được?"

Đợi lúc Kỳ Ngọc ngăn cản xong thì đã muộn, Lễ Khanh tự chia đồ ăn của mình ra một nửa thả vào trước mặt cục tròn trắng.

Nhưng sau khi vật nhỏ ngửi ngửi lại không có chút hứng thú nào, hất đầu nhỏ qua một bên.

"Ngươi xem, ta đã nói rồi đồ ăn mỗi ngày của ngươi toàn đồ chay, ngay cả chó cũng chê khó ăn."

Lễ Khanh hừ hừ liếc hắn một cái.

"Ngươi nghe ta đi, làm gì có con chó nào thích ăn rau xanh? Nó phải ăn thịt!"

"Ta không có thịt." Lễ Khanh nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Ngọc.

Kỳ Ngọc dựng thẳng lưng, vội nói: "Ta cũng không có thịt cho nó ăn, chính ta ăn còn chưa đủ no đâu! Cha nhỏ không cho ta ăn quá nhiều."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lễ Khanh rầu rĩ, mắt thấy Tiểu Trư không ăn không uống thì không ổn, nó sẽ bị đói chết mất.

"Có ta ở đây, còn sợ không có thịt ăn?" Kỳ Ngọc vỗ vỗ ngực.

"Vậy ư, ngươi còn có thể đi săn?"

Kỳ Ngọc nhảy lên vỗ đầu cậu: "Ta tự có biện pháp, đồ mít ướt ngốc!"

Nhóc cao nghe thấy tiếng bàn của mình bị đá, theo bản năng che mặt đứng dậy.

"Nè! Thức ăn mặn của ngươi đâu! Cho ta một phần."

Nhóc cao lấy từ trong hộp cơm ra một miếng chân giò ngâm tương.

"Điện hạ mời từ từ dùng bữa..."

Kỳ Ngọc gãi gãi đầu, nhóc cao nghe lời biết điều như vậy, hắn cũng không tiện đánh nó, chỉ lấy chân giò ngâm tương đi.

Nhóc cao thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn thông minh, đã chuẩn bị thêm một phần, như vậy khi bị cướp vẫn có miếng ăn.

"Ngươi vẫn còn à?" Kỳ Ngọc từ sau đầu ló ra, "Vừa hay, nhà ta có thêm một miệng ăn."

Một miếng chân giò ngâm tương khác của nhóc cao cũng không cánh mà bay.

Tiểu Trư được cho một miếng chân giò, lập tức thích thú, vẫy cái đuôi nhỏ, ôm chân giò gặm, đáng tiếc răng nó chưa mọc hết, hì hì hục hục nửa ngày cũng chỉ gặm được một chút thịt.

"Ăn đi ăn đi!"

Lễ Khanh ở bên cạnh nhìn nó gặm chân giò, còn vui hơn chính mình được ăn.

Hai mắt cậu tỏa ra lấp lánh, càng nhìn cục tròn nhỏ càng yêu thích, thức ăn của bản thân chỉ ăn mấy miếng.

Cuối cùng cũng gặm hết thịt trên chân giò, Tiểu Trư quay đầu cọ vào tay Lễ Khanh đòi ăn.

"Được được được, vẫn còn đây, cho ngươi ăn no!!"

Lễ Khanh cao hứng quay đầu cầm, kết quả trong hộp cơm đã trống không.

"Chân giò đâu?" Lễ Khanh ngạc nhiên nói.

"Không biết, không phải Tiểu Trư ăn hết rồi sao?" Kỳ Ngọc lau vệt dầu mỡ trên miệng, "ợ" một cái cho đỡ tức bụng.

Không nói cái khác, đồ ăn trong phủ tên nhóc cao quả thực không tệ.

Nghe nói là do lão ngự trù của Ngự thiện phòng đã xuất cung làm.

"Ngươi đúng là" Lễ Khanh dở khóc dở cười, "Đến cả đồ ăn của Tiểu Trư cũng cướp."

"Ngươi hiểu nhầm rồi, nó không thể ăn quá nhiều."

Kỳ Ngọc ngồi dựa lên nhuyễn tháp, mới làm dịu được chút trướng bụng.

"Nói hươu nói vượn, nó còn chưa được ăn no đâu!"

Kỳ Ngọc nghiêm túc nói: "Nhất định là nó vẫn chưa cai sữa, bỗng nhiên ngươi cho nó ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ, nó không bị đi ngoài mới lạ."

"Hình như ngươi nói cũng có chút đạo lý." Lễ Khanh bán tin bán nghi.

Kỳ Ngọc "xùy" một tiếng: "Không phải có chút, ngươi nhớ lại lão phu tử xem, bị đi ngoài rồi đó, ta thấy lão lén ăn hai miếng chân giò ngâm tương, cho nên liền biết lão sắp sinh bệnh, nhất định là vì tham ăn."

"Thật sao?"

"Thật chứ...ợ."

"Không đúng." Lễ Khanh nhớ lại.

"Có gì không đúng?"

"Không phải ngươi nói là ban đêm ngươi quan sát tinh tượng sao?"

"À thì cũng có quan sát." Kỳ Ngọc nói sang chuyện khác, "Ngươi nhìn vì sao mọc trên bầu trời kia, sáng rực rỡ quá, giống như vừa mới ăn no căng vậy."

"Ban ngày ban mặt lấy đâu ra sao?" Lễ Khanh xì mũi coi thường.

"Có!"

"Sao ta không thấy?"

"Ban ngày mặt trời quá sáng, bị che mất rồi. Dù ngươi có nhìn thấy hay không, nó vẫn ở đó."

Lễ Khanh bội phục: "Ngươi biết nhiều thật."

"Cha nhỏ của ta nói cho ta đó."

Ngày thứ ba.

"Hôm nay lão phu tử vẫn chưa lên lớp sao?"

"Không tới được."

"Phong hàn vẫn chưa đỡ?"

"Đỡ thì đỡ rồi, chỉ là không đi đường được, hai chân vẫn còn run."

"Nếu vậy quả thật quá thảm rồi, có phải ta từng nói qua không?"

Dựa vào tính tự giác ham học vốn có của Lễ Khanh, cho dù phu tử không đến, cậu cũng phải tự học, nhưng Kỳ Ngọc lấy việc Tiểu Trư không có sữa uống, sẽ bị chết đói làm lý do, kéo cậu đi lang thang trên phố."

"Chúng ta đi tìm sữa bò ở chỗ nào?"

Lễ Khanh ôm Tiểu Trư, đi theo sau hắn, chỉ thấy hắn chơi bời loanh quanh hết chỗ này đến chỗ khác, cũng không thấy hắn hỏi chuyện sữa bò.

"Trong thành lớn như vậy, cuối cùng sẽ tìm được thôi, ngươi nhìn quả tú cầu kia, nó vừa to vừa tròn."

Tầm mắt Kỳ Ngọc lại bị nữ nhi của một hộ nhân gia ném tú cầu hấp dẫn rồi, nhưng Lễ Khanh chỉ một lòng một dạ để ý xem nơi nào có thức ăn cho Tiểu Trư.

"Ta không xem, ta phải đi tìm sữa bò."

"Nơi này có nè!"

"Đâu?"

"Hộ nhân gia lớn như này, chắc chắn có, thật đấy."

Lễ Khanh bĩu môi: "Những lúc ngươi nói thật đấy thông thường đều là giả."

Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ Kỳ Ngọc đi chơi.

Kỳ Ngọc kéo cậu chen vào trong đám người, nhìn khuê nữ nhà người ta ném tú cầu.

"Ngươi thích không? Ta cướp lấy nó cho ngươi."

Lễ Khanh nhíu mày, "Ngươi cướp tú cầu nhà người ta làm gì?"

"Nếu ngươi thích, ta sẽ cướp lấy giúp ngươi nhé."

"Ta không thích."

"Ngươi không thích?" Kỳ Ngọc khó hiểu nói, "Đỏ đỏ hồng hồng, treo lên cho có không khí vui vẻ."

Lễ Khanh hiểu rồi, tên tiểu bá vương này hiểu biết nhiều, nhưng không có năng lực thưởng thức.

"Người nào cướp tú cầu là muốn thành hôn với nữ nhi nhà họ, ngươi muốn lấy nàng ấy?"

"Còn có cả cách giải thích này?"

Kỳ Ngọc bối rối một lúc, cái này liên quan đến kiến thức hắn chưa thấy được, hắn nhìn nhìn chiếc khăn đỏ đội đầu của khuê nữ.

"Ta không muốn." Kỳ Ngọc cười đùa nói, "Ta chỉ muốn tú cầu."

"Àiii!"

Lễ Khanh không kịp kéo hắn, Kỳ Ngọc đã chui vào trong biển người, bởi vì khuê nữ nhà kia đã chuẩn bị ném rồi, người xem náo nhiệt nhiều, người muốn cướp tú cầu cũng nhiều, Kỳ Ngọc ngắm chuẩn vị trí tú cầu rơi, liều mạng chui qua.

Mọi người giành tới đoạt lui, vóc dáng Kỳ Ngọc nhỏ, linh hoạt hơn người khác, một phát ôm trọn tú cầu.

"Ha ha ha, là một tên nhóc con!"

Phụ thân của khuê nữ kia cũng không tức giận, cười tủm tỉm gọi: "Nhóc con, ngươi cũng muốn lấy vợ à? Vậy chẳng phải khuê nữ nhà ta phải đợi ngươi mấy năm sao? Nó không đợi nổi đâu ha ha ha."

Kỳ Ngọc mãnh liệt lắc đầu: "Không muốn, khuê nữ nhà ngươi đến cả mặt cũng không dám để lộ, khẳng định rất xấu xí, ta không cần."

"Nói càn!" Lão đầu tức giận không nhẹ, "Vậy ngươi trả tú cầu lại đây."

"Người ta không cần, nhưng tú cầu thì ta muốn!"

Kỳ Ngọc nói xong, vội bỏ chạy, từ khe hở giữa đám người chui ra ngoài, người nhà kia vừa bực vừa buồn cười, không nghĩ tới gặp phải một tiểu tử ngang ngược như vậy, giữa dòng người đông đúc, sao mà đuổi theo tiểu tổ tông này được? Chỉ có thể cười mắng một trận thôi.

Kỳ Ngọc đầu đầy mồ hôi từ trong đám người chui ra ngoài.

"Tiểu mít ướt, ta..."

Giữa biển người nườm nượp này, nơi nào còn bóng dáng của Lễ Khanh?

"Hỏng rồi, người lạc đâu mất rồi...”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,167
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261: Phiên ngoại 20: Năm tuổi (9)


Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

"Hỏng rồi, người lạc đâu mất rồi..."

Số lần Lễ Khanh một mình ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, đâu giống như hắn, không nơi nào là không đi.

Nghe nói bên ngoài còn có rất nhiều bọn buôn người.

Nếu như bị đám buôn người trói đi rồi, phải nói thế nào với Tống thúc thúc đây?

Có thể còn bị Phụ hoàng và cha nhỏ đánh chết không chừng.

Những điều này vẫn bình thường, nhưng vừa nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại tiểu mít ướt nữa, so với việc bị đánh mông hắn còn khó chịu hơn.

Kỳ Ngọc kéo một người đi đường hỏi: "Này! Ngươi có nhìn thấy một đứa trẻ, cao hơn ta một chút, gầy gầy, trắng trắng, còn hay khóc."

"Không thấy không thấy..."

Ở nơi phố phường phồn hoa nhất, ai sẽ chú ý đến một đứa trẻ chứ?

Ngược lại có những ánh mắt không có ý tốt đang quan sát Kỳ Ngọc chạy khắp đường lớn tìm một đứa nhỏ, chỉ là bọn họ vừa thấy hắn một thân chỉ vàng sợi bạc, ngọc bội túi thơm leng keng vang lên, cho dù có lòng tham cũng phải thu hồi lại.

Đừng nói tới bắt cóc, sợ là nhân vật đến gần một chút thôi cũng khó giữ được đầu.

Kỳ Ngọc vẫn luôn tràn ngập tự tin, nhưng lúc này đã hoảng sợ rồi.

Hắn nghĩ, mỗi lần mình lừa Lễ Khanh đều thành công, nếu như người xấu dụ bắt cậu, chẳng phải sẽ chạy theo người ta luôn sao?

Cậu ngốc như vậy, lại không được lanh lợi cho lắm, bị người khác khi dễ cũng chỉ biết khóc.

Vừa nghĩ đến cậu sợ đến nỗi khóc thét lên, Kỳ Ngọc càng thêm hoảng hốt.

"Mít ướt ngốc, sao người không biết đứng im tại chỗ đợi ta chứ? Chạy loạn làm cái gì?"

"Bây giờ lạc mất rồi, đáng đời!"

"Tiểu mít ướt ngươi ở chỗ nào? Bị kẻ khác uy hiếp rồi, nếu không thì hô lên đi!"

"Đợi ta bắt trở về, xem ta có buộc ngươi lại bên mình không!"

"Mít ướt ngốc, mít ướt ngốc, mít ướt ngốc, mít ướt ngốc...."

...

Kỳ Ngọc chạy loạn trên phố, gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, sức lực nhiều hơn nữa cũng đã hao mòn dần rồi, đặt mông ngồi lên phiến đá bên đường, như người mất hồn, nhưng hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ của Lễ Khanh, trên một chiếc xe bò phía trước.

Ánh mắt Kỳ Ngọc lại lóe lên lần nữa, xông qua, bắt được Lễ Khanh.

"Ngươi chạy đi đâu? Không phải bảo ngươi ở nguyên tại chỗ đợi ta sao?! Tại sao phải chạy khắp nơi, hại ta không tìm được ngươi!"

Kỳ Ngọc trách mắng một trận đổ xuống đầu, hốc mắt bản thân cũng đỏ hồng.

Lễ Khanh bị hắn tóm tay phát đau: "Ngươi làm ta đau..."

"Đáng đời!"

"Ngươi đâu có bảo ta đợi ngươi, là ngươi tự mình chạy đi cướp tú cầu."

Ánh mắt ủy khuất của Lễ Khanh ầng ậng nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.

"Vậy ngươi cũng không được phép chạy loạn!"

Lễ Khanh không nói gì nữa.

Tiểu ác bá chính là tiểu ác bá, dù bình thường đối xử tốt với ngươi hơn nữa, một khi không nghe lời hắn, liền lộ ra bản tính ác bá, không nói chút đạo lý nào.

Nước mắt Lễ Khanh lã chã tuôn rơi, lại lau đi thật nhanh.

Cậu không thèm khóc vì một tên ác bá.

Kỳ Ngọc xả một trận lửa giận xong, cơn giận tiêu tan, mới nhìn đến Lễ Khanh ôm Tiểu Trư, trong tay có thêm một ống trúc, ống trúc này là người đánh xe bò cho cậu.

"Ngươi...ngươi đến đây là muốn cho Tiểu Trư uống sữa bò sao?"

Kỳ Ngọc tiến lại gần, sau khi lửa giận tan hết, hắn đã bắt đầu sinh lòng áy náy.

Lễ Khanh xoay đầu qua, không muốn để ý đến hắn.

"Có phải không? Ngươi nói chuyện với ta đi." Kỳ Ngọc lại đứng đối diện cậu.

"Ta không nói chuyện với ngươi, sau này cũng không nói với ngươi nữa." Lễ Khanh không nhìn thẳng hắn.

"Ta..." Kỳ Ngọc mạnh miệng nói, "Ta không nên bỏ lại ngươi đi chơi lung tung, còn trách tội ngươi, nhưng ai bảo ngươi... ai bảo ngươi không ngoan ngoãn đợi ta chứ."

Lễ Khanh còn chưa nói gì, Kỳ Ngọc đã gấp đến độ vò đầu bứt tai, hắn chưa từng nhận sai trước mặt người khác, như vậy quá mất mặt.

Kỳ Ngọc đứng im tại chỗ xấu hổ ngượng ngùng, muốn bắt chuyện với Lễ Khanh, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói ra được lời nhận lỗi.

"Được rồi, ta xin lỗi ngươi, rất....xin lỗi."

Giọng càng lúc càng nhỏ, Kỳ Ngọc gần như là nặn từ trong kẽ răng ra.

Mặt mũi hắn coi như mất sạch rồi.

"Hừ."

Lễ Khanh vẫn không nhìn hắn, nhưng hừ mũi một tiếng, điều này chứng tỏ cậu nguôi giận rồi sao, Kỳ Ngọc lập tức tươi cười rạng rỡ.

Ba chữ này quả thật là có tác dụng.

"Ta sai rồi, thực xin lỗi, bây giờ có thể nói chuyện lại với ta chưa? Ta như này không phải là sợ ngươi lạc mất, vội chết đi được sao, xin lỗi mà, xin lỗi mà...."

Hắn đưa mặt sáp tới trước mặt Lễ Khanh, Lễ Khanh nhìn hắn làm mặt quỷ chọc cười, cũng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.

Lễ Khanh nhẹ giọng mắng: "Ngươi chính là một tên lưu manh vô lại."

"He he he..."

Cậu không chiến tranh lạnh với hắn nữa, thì mắng hắn như nào cũng không thành vấn đề. (nhà tôi ba đời rớt giá)

"Tiểu Trư thế nào rồi? Ăn no chưa?"

Kỳ Ngọc mặt dày ngồi cạnh Lễ Khanh, xoa xoa đầu Tiểu Trư.

Lễ Khanh ôm Tiểu Trư xoay sang bên, nói với Tiểu Trư, "Chúng ta không thèm để ý đến tên ác bá thối, đừng thấy bây giờ hắn sờ ngươi thương ngươi, chờ đến lúc hắn mất hứng rồi, nói không chừng sẽ trực tiếp làm thịt ngươi đó!"

Kỳ Ngọc lúng túng gãi gãi ót, mua mấy hộp kẹo xốp mà Lễ Khanh thích ăn từ cửa tiệm mang đến bồi tội, Lễ Khanh mới phản ứng lại hắn.

Trẻ con tức giận nhanh nguôi giận cũng nhanh, một giây trước còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, một giây sau đã bắt đầu ngươi đút ta ăn, ta đút ngươi ăn rồi.

Kỳ Ngọc phát hiện sức ăn Lễ Khanh rất yếu, ngay cả thịt cũng không thích ăn, nhưng lại một mực thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt kẹo xốp, mỗi lần cậu cắn một miếng nhỏ, ăn không ngừng đến mức thấy cả đáy hộp.

Lễ Khanh ôm Tiểu Trư, dùng ống trúc cho nó uống, nói: "Ta nhìn thấy lão gia gia kéo xe bò đi qua, con bò này lại vừa mới sinh con, ta sợ ông ấy đi mất, lúc đó mới đuổi theo xin một chút sữa bò."

"Ừm ừ."

Kỳ Ngọc đã vứt chuyện này ra sau đầu rồi, hắn nhìn chằm chằm bờ môi căng mịn của Lễ Khanh đang nhai qua nhai lại, phía trên còn dính vụn đường, nghĩ thầm đồ ngọt ăn ngon như vậy sao? Sao hắn ăn một miếng lại thấy ngấy vậy chứ?

Lễ Khanh ăn xong, Kỳ Ngọc lại bẻ một miếng bánh hoa quế đưa đến trong miệng cậu.

Chẳng trách Lễ Khanh thích đút cho Tiểu Trư ăn các thứ, giống như hắn đút cho Lễ Khanh ăn vậy, có loại thỏa mãn nho nhỏ vô hình.

"Ngươi thích đồ ngọt à? Vậy sau này ta thường xuyên mua cho ngươi."

"Ta không cần ngươi mua cho ta."

Lễ Khanh cự tuyệt, cậu không thích nhận quà của người khác.

"Không sao, ta có tiền, ăn bao nhiêu cũng nuôi nổi ngươi."

Kỳ Ngọc lấy ra mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực, cộng lại có đến mấy trăm lượng, phụ hoàng nói đúng, quyền thế và tiền tài luôn có thể khiến cho con người mạnh mẽ tự tin, đây là sức mạnh của nam nhân!

Kỳ Ngọc nhướn mày, ánh mắt giống như đang khoe khoang "Chưa từng thấy qua đúng chứ?"

"Thật sự không cần ngươi mua." Lễ Khanh kiên quyết.

"Ngươi đừng khách sáo với ta, tiểu gia không thiếu tiền."

Lễ Khanh ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, cũng lấy ra một xấp từ trong ngực, Kỳ Ngọc vừa nhìn, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, từng tờ đều là ngân phiếu năm trăm lượng, còn giàu hơn cả hắn! (phận đỗ nghèo khỉ như editor đọc được màn khoe tiền của 2 nhóc này mà khóc trong lòng nhiều chút ó T_T)

"Sao ngươi lại giàu như vậy?!"

Kỳ Ngọc trố mắt nghẹn họng, cảm giác mình bị chèn ép.

Hồng Liên toàn quyền phụ trách quản lý tài chính trong phủ tướng quân, hắn hiểu rõ đạo lý tiền đáng tin hơn nam nhân, lại luôn sợ Lễ Khanh bị thua thiệt, lúc nào cũng để cho cậu cầm mấy ngàn lượng.

"Có tác dụng gì? Cũng đâu có tiêu được."

Lễ Khanh coi tiền như không khí, dù sao cậu không thiếu ăn thiếu mặc, quả thực không có chỗ dùng.

"Vậy dễ thôi, ta giữ giúp ngươi trước, ngươi luôn bị người khác ức hiếp, lỡ như ngân phiếu bị người ta cướp mất thì sao? Đúng chứ? Để chỗ ta cho an toàn."

Vừa nói xong, Kỳ Ngọc đã cầm ngân phiếu nhét vào trong ngực.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,167
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262: Phiên ngoại 21: Năm tuổi (10)


Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Lễ Khanh trơ mắt nhìn tiểu ma đầu này cầm ngân phiếu nhét vào trong túi mình, giận mà không dám nói gì.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta là đang giữ hộ ngươi, cũng đâu phải là không trả cho ngươi." Kỳ Ngọc vỗ vỗ ngực nói, "Thật đó." (nghe mùi giống để mẹ giữ tiền lì xì cho sau này mẹ trả)

Lễ Khanh nhún nhún vai, thịt vào miệng sói rồi nào có chuyện nhả ra chứ?

"Ta muốn về nhà."

"Được được, chúng ta đi thôi."

Kỳ Ngọc kéo lấy Lễ Khanh, Lễ Khanh thuận theo tay hắn đứng lên, bỗng nhiễn Kỳ Ngọc thoáng cọ mặt qua, lại còn cắn má cậu một cái, đầu lưỡi còn chạm một chút vào môi!

"Ngươi... sao ngươi lại làm vậy?!"

Kỳ Ngọc liếm liếm môi, nói qua loa: "Bên mép ngươi còn dính vụn bánh quế hoa kìa, ta lau đi giúp ngươi."

"Ngươi nói cho ta là được rồi, dùng miệng lau?"

"Ta cũng đâu có chê ngươi, ngươi lại còn chê ta?" Kỳ Ngọc chẹp miệng thưởng thức, "Ngọt ghê!"

"Bánh quế hoa đương nhiên là ngọt rồi."

Có phải đầu của tiểu bá vương này bị đập vào đâu rồi không? Nói lời vô nghĩa.

"Không đúng, lúc nãy ta ăn cũng không thấy ngọt, mà cảm giác hơi ngấy, chẳng lẽ miếng ngươi ăn ngọt hơn?"

"Nói hươu nói vượn."

Lễ Khanh lười để ý hắn, hắn lại lấy ra một miếng bánh hoa quế từ trong hộp, đưa tới trước mặt cậu.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi ăn thử một miếng nữa đi."

Lễ Khanh không biết hắn lại phát điên cái gì, nhưng vẫn không chống đỡ được sự cám dỗ của đồ ngọt, vội cắn cả miếng vào miệng.

Kỳ Ngọc gấp đến độ giậm chân.

"Nè nè nè! Không phải ăn như vậy! Ăn giống như vừa nãy ý! Chừa lại một chút ở khóe miệng cho ta!"

"Ta...xi (lỗi)."

Lễ Khanh sợ hắn cướp, ngậm hết bánh quế hoa nhai lấy nhai để, nói chuyện cũng ậm ờ không rõ.

Kỳ Ngọc gấp đến đỏ mắt, sợ cậu nuốt xuống rồi thì không còn phần của mình nữa, đầu óc hồ đồ luôn rồi, xông tới đẩy đầu Lễ Khanh xuống, dán môi mình lên, cạy mở môi Lễ Khanh, đầu lưỡi đảo quanh lấy ra một miếng bánh quế hoa nhỏ.

"He he, đấu với ta." Kỳ Ngọc đắc ý nói, "Ngọt thật, ngọt quá! Chính là mùi vị này! Ha ha!"

Lễ Khanh ngây người, quên cả nhai.

"Ngươi..."

"Làm sao? Nhìn dáng vẻ nhỏ mọn đó của ngươi kìa, ta ăn một chút xíu như vậy cũng tiếc, chả bù cho ta đối tốt với ngươi như vậy."

Lễ Khanh ngơ ngẩn: "Nhưng cái đó ta đã ăn vào rồi."

"Ngươi ăn rồi nên mới ngọt đó."

"Ta..." Lễ Khanh cảm thấy bản thân khó mà chấp nhận được, "Còn có cả nước miếng của ta nữa..."

Kỳ Ngọc lại nghĩ khác.

"Sao vậy nhỉ? Tại sao ngươi ăn qua rồi lại ngọt thế." Hắn bỗng nhiên nghĩ ra, "Ta biết rồi, bình thường ngươi khóc nhiều quá, khóc trôi luôn cả vị đắng vị mặn, chỉ còn thừa lại vị ngọt thôi."

Nghe hoang đường lại không có cách nào phản bác, Lễ Khanh trố mắt nghẹn họng.

"Đồ thần kinh..."

Kỳ Ngọc vì phát hiện ra điều mới mẻ này, cao hứng nhảy loạn, còn ở bên cạnh rêu rao.

"Tiểu mít ướt rất ngọt! Nước miếng cũng ngọt! Còn ăn kẹo làm gì chứ, ăn mít ướt là được rồi!"

"..."

Đầu của tiểu bá vương bị hỏng rồi thì phải làm thế nào? Lễ Khanh suy tính có cần kéo hắn đến chỗ Thập Tứ thúc chẩn bệnh một chút không.

Thập Tứ thúc chuyên trị mấy chứng bệnh nan y khó chữa.

"Ngươi qua đây!"

Kỳ Ngọc đột nhiên lại gọi cậu, Lễ Khanh không tự chủ nghe lời hắn, đi lại gần.

Kỳ Ngọc xách theo tú cầu kia, kéo dây lụa phía sau, quấn một vòng quanh thân Lễ Khanh.

"Làm cái gì vậy?"

"Sợ ngươi chạy loạn, lại lạc mất ta."

Thắt nút Lễ Khanh xong, hắn lại cầm một đầu khác quấn vào eo mình.

"Ngươi không trả lại tú cầu cho người ta, người ta thành thân kiểu gì?"

"Trả cái mông...dùng tốt hơn cả dây thừng, đi đi đi."

Kỳ Ngọc đi đằng trước, Lễ Khanh vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau, thật là mất mặt mà.

Kỳ Ngọc lầm bà lầm bầm: "Thảo nào người ta toàn dùng dây thừng để dắt trâu bò, thì ra là sợ lạc mất."

"..."

Lễ Khanh đen mặt.

Ngươi qua kẻ lại trên đường, nhìn thấy hai đứa trẻ, buộc dây lụa tú cầu đi lang thang khắp nơi, vừa tò mò vừa buồn cười, chỉ chỉ trỏ trỏ cực kỳ hài hước.

"Này! Cháu bé! Cháu như này là đang thành thân lấy vợ à?"

"Lấy vợ?"

Kỳ Ngọc mờ mịt, nhìn Lễ Khanh một cái, da mặt Lễ Khanh mỏng hơn hắn, cúi đầu đỏ mặt không dám nhìn người.

Kỳ Ngọc cho là cậu ngầm thừa nhận: "Đúng vậy đúng vậy!"

Này! Chuyện vốn không phải như vậy...

"Ha ha ha! Tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm tân lang! Chú chim nhỏ của cháu đã lớn chưa?"

"Dù sao cũng lớn hơn của ông! Tránh ra tránh ra."

"Ơ, cái tên nhóc này.."

Kỳ Ngọc chạy ngang chạy dọc, không sợ một ai, ngẩng đầu ưỡn ngực, còn nâng dây lụa lên vai, để cho tú cầu rơi xuống trước ngực mình.

Càng oai hơn đó!

"Tiểu mít ướt, ngươi nghe thấy không? Bọn họ đều nói ta là tân lang! Ha ha!"

"Nghe thấy rồi..."

Có gì hay mà đắc ý chứ?

"Ta là tân lang, ngươi chính là tân nương đó! Ha ha!"

"Ta không cần..."

Kỳ Ngọc rêu rao một đường, mãi đến khi đưa Lễ Khanh vào phủ tướng quân, mới cởi dây lụa ra, vội vàng chạy đi mất.

Lễ Khanh xấu hổ cả một đường, mới thờ phào nhẹ nhõm, phát hiện trong tay có thêm một chút đồ, thì ra là do quá xấu hổ, cậu nắm chặt dây lụa, không cẩn thận kéo rớt tua rua vàng đỏ ở phía trên xuống.

"Này! Tua rua của ngươi rơi rồi!"

Người đã chạy xa.

Thẩm Ngọc ở trong cung nghe người kể lại tỉ mỉ mấy chuyện hỗn trướng Kỳ Ngọc làm bên ngoài, đang vừa bực vừa buồn cười, thì thấy Kỳ Ngọc ung dung lẻn trở về.

"Quân Kỳ Ngọc!"

Kỳ Ngọc lắc mông chạy qua ôm y: "Cha nhỏ!"

"Tú cầu này con còn chưa vứt đi hả?"

Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn nhìn tú cầu trước ngực.

"Con vất vả lắm mới cướp được..."

"Vậy con giữ lại đến lúc lớn cưới vợ lấy mà dùng đi."

Thẩm Ngọc không thèm nói hắn nữa.

Kỳ Ngọc nghiêng nghiêng đầu: "Ý? Cha nhỏ, sao cha biết tú cầu này của con."

"Hầy, bây giờ gần như toàn kinh thành đều biết ngươi đội tú cầu, rêu rao khắp phố còn ồn ào hô hào muốn làm tân lang, không còn chút mặt mũi nào."

Tiểu ma đầu này làm nhiều chuyện hỗn trướng, Thẩm Ngọc cũng lười tức giận, chỉ là muốn bắt hắn tới đây, kiểm tra trên dưới một lượt, lục ra được rất nhiều ngân phiếu.

"Cái này lại ở đâu ra?"

"Con... con thu phí bảo hộ."

"Con không thiếu ăn lại không lo mặc, cướp nhiều tiền của người khác như vậy làm gì?"

Kỳ Ngọc đảo mắt một vòng, ôm lấy Thẩm Ngọc làm nũng nói: "Giữ tiền cho cha nhỏ lấy con dâu đó."

"Con còn nói dối nữa, ta giao con cho phụ hoàng, lần này ta sẽ không ngăn hắn nữa."

"Đừng đừng!" Kỳ Ngọc hoảng sợ, không tình nguyện nói, "Hôm nay con phạm lỗi rồi."

"Phạm lỗi rồi con còn lừa tiền của người ta?"

Kỳ Ngọc lầm bầm: "Con sợ hắn không để ý đến con."

"Lý lẽ lệch lạc gì thế này?"

"Tiền của hắn để ở chỗ con cất giữ, hắn sẽ không phớt lờ con nữa."

"..."

"Cũng đâu phải con không trả, hắn đưa cho con, con đưa cho hắn, đưa qua đưa lại, đây là mối quan hệ giữa người với người mà cha nhỏ ngài nói đó."

"...Ta không nói như vậy."

"Aiya, con sẽ không nợ hắn đâu, thật đó."

Thẩm Ngọc hết lời: "Tốt nhất là thế."

Kỳ Ngọc dậy thật sớm, đã tự mình rửa mặt mặc y phục xong xuôi, đòi cung nhân đánh xe ngựa đưa hắn đến học đường.

"Con ăn điểm tâm sáng xong đã rồi hẵng đi, sữa bò uống chưa?"

"Con mang đến học đường uống."

Kỳ Ngọc huơ huơ hũ nước trong tay, đã chạy ra ngoài leo lên xe ngựa rồi.

Thẩm Ngọc không biết hắn bị bệnh gì, trở về tẩm điện chui vào trong chăn, bị hai bàn tay lớn kéo vào trong ngực, ấm áp thoải mái.

"Ngươi xem hôm nay con trai ngươi lại làm ra cái trò gì."

"Đừng để ý đến nó, chúng ta thân mật một lúc..."

Quân Huyền Kiêu đã bắt đầu kề tai cọ má.

Thẩm Ngọc đập đùi hắn: "Ngươi còn không đi thượng triều?"

"Vội cái gì... nhanh thôi."

"Một lớn một nhỏ, không người nào làm chuyện đứng đắn cả, thật là làm người ta lo... ưm..."

Miệng Thẩm Ngọc bị ấm áp bao phủ, bị quấn lấy một lúc lâu.

"Ngươi chính là chuyện chính đáng..."

Ngày hôm đó, các đại thần ở đại điện đợi thêm một canh giờ.

Hơn nữa cũng đã đợi thành quen.

Ngự thiện phòng đã đưa đủ điểm tâm sáng, thức uống nóng, thậm chí còn có thể ngủ thêm một giấc nữa.

*************

Editor: Có lẽ đọc đến đây mọi người sẽ thấy hơi cụt nhưng mình đã cố gắng tìm hết trên baidu rồi thì thấy raw cũng chỉ đến đoạn này. Không biết là do tác giả chỉ viết đến đây hay là do một số vấn đề khác không được up bản đầy đủ trên mạng. Nếu bạn nào biết nguồn raw đầy đủ hơn có thể nhắn tin cho page để chúng mình edit nốt nhé!

Lời cuối cùng, cảm ơn mọi người vẫn luôn đồng hành với chúng mình thời gian qua. Vậy là chúng ta thực sự phải nói lời tạm biệt với Á Nô rồi. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ các dự án sau của nhóm nhé. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các bạn! Luv ya!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom