Dịch Full [12 Chòm Sao] Hogwarts - Nấm Mồ Của Phù Thủy

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Công kích


Đêm 8/2/2019

Hộc hộc hộc

Sagit hớt hãi chạy trong đêm tối, xuyên qua những nhánh cây gai góc, trống ngực cô đập liên hồi hòa vào tiếng vỡ vụn của cành cây khô dưới chân càng làm nổi sợ tăng thêm gấp bội.

Bộp!

Cứ cắm đầu cố gắn chạy, Sagit đâm sầm vào vật gì đó và ngã ngửa ra sau. Trống ngực không ngừng đập nhanh thêm, cô sợ hãi nhìn từ dưới lên, từ đôi giày da lấm bùn, đến chiếc quần đen và bộ đồng phục Ravenclaw quen thuộc. Sagit mừng vì người này thật sự không phải là Libra, cô ngẩn đầu cầu cứu nhưng kẻ trước mặt đó có khi còn đáng sợ hơn Libra gấp nhiều lần, hắn là... Wilkie Riddle!

"Định bỏ trốn? Libra đâu?"

Sagit sợ hãi lùi lại, sặc mặt cô trắng bệch không nói được lời nào khi thấy hắn rút từ trong túi ra một con dao găm. Trong đêm tôi, ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên một màu chết chóc. Wilkie không thương tình ngồi xuống, hắn dùng một tay khống chế bả vai vật cô nằm xuống, tay còn lại giương cao mũi dao.


Bóng tối của cái chết bao trùm, Sagit quyết định không sợ hãi nữa, cho dù phải chết cô nhất định cũng sẽ chết một cách vinh quang nhất.

"LIBRA!!!"

Có lẽ lúc này, tiếp thêm động lực cho cô có lẽ cũng chỉ có mình cái tên này. Cô vung hai tay giữ chặt cổ tay cầm dao của hắn, ánh mắt quyết liệt xoáy thẳng vào trong nội tạng như muốn đem hắn lăng trì hết 500 lần cũng chưa đủ.

Wilkie kinh ngạc, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, một con nhóc năm nhất cả người toát ra mùi hương vô hại lại có thể kiên cường chống lại hắn ngay lúc này. Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng Sagit đã nhanh hơn, nhấc chân đạp mạnh vào chỗ hiểm làm hắn đau đớn, cô nhân lúc này dùng sức lật người trực tiếp đè hắn xuống ngồi trên người hắn.

Giật lấy con dao dũng hết can đảm đâm xuống nhưng hắn bắt được, đánh mạnh vào cổ tay cô khiến con dao văng ra xa. Sagit lần nữa bị Wilkie không chế dưới thân, cô vùng vẫy cố thoát khỏi nanh vuốt của hắn, cố gắn trước khi cổ họng bị hắn bóp nát, đạp hắn ra.


Nắm tay thành quyền, Sagit liên tục đánh xuống mặt hắn khiến hắn nằm vật ra đất. Nhân cơ hội này cô liền đứng lên chạy đi nhưng chân bị hắn giữ lại, Sagit sợ hãi vùng vẫy đạp liên tiếp vào người hắn cuối cùng cũng thoát khỏi. Chỉ là chạy được một đoạn ngắn cô lại bị Libra bắt được và áp chế về nơi cũ.

Ngồi trên giường, Sagit để Libra rửa sạch vết thương do lúc nãy giằn co bị Wilkie cào trúng. Từ sau lần đầu tiên bị Libra ép ăn theo cách đặc biệt đến bây giờ cô đã không còn ương bướng nữa nhưng nhất quyết một lời cũng không nói, suốt gần hai tuần nay cũng chỉ có Libra tự độc thoại một mình mỗi khi tới đây.

"Vết thương không sâu sẽ không để lại sẹo, ngày mai anh sẽ mang thuốc bôi đến, em phải cẩn thận đừng để dính nước... Sagit..."

Không để Libra nói hết câu, Sagit đã rút chân, xoay người nằm xuống nhắm mắt hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của cậu. Libra thở dài, cậu quay lại bàn thu dọn gọn gàn, đặt lên dó mấy món ăn vặt Sagit thích cùng với dụng cụ vệ sinh vết thương rồi mới ra ngoài khóa cửa lại.


Nghe tiếng đóng cửa và tiếng bước chân xa dần, Sagit mới mở mắt từ từ rời giường. Đến bàn, cô thẳng tay hất đổ những thứ Libra để lại, dành ra một khoảng bàn trống.

Thông thường, sách sẽ có một trang trắng hoàn toàn, Sagit biết điều đó và cô quyết định xé hết chúng ra, lấy bút và bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên.

"Ngày 25/1, ..."

---

Scorpio và Gemini trở về trường sau chuyến đi đến nhà thăm Capricorn. Hắn đã hoàn toàn hồi phục chỉ còn có sau gáy vẫn còn đau ê ẫm. Theo như lời Capricorn thì hắn đã đi theo bóng lưng Gemini đến nhà kính và bị đánh ngất khi đang không phòng bị.

Gem và Scor tin lời hắn, bởi sẽ chẳng có tên hung thủ nào lại ngu ngốc đến mức ngất xỉu ngay hiện trường gây án, nhưng cũng có thể Capricorn đã nắm được tâm lý suy đoán này nên mới cố tình chi phối suy luận của mọi người. Nói chung, tin Capricorn vẫn là 50/50.
"Này, là cậu ta đó!"

"Ghê thật, mới có năm nhất."

"Nhìn xinh xắn đáng yêu vậy mà..."

"Tớ nói mà, Slytherin có ai tốt đẹp đâu."

"Cậu có thấy thắc mắc khi không có ai thuộc Slytherin nằm trong tầm ngắm không? Bởi vì kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trước đây là học sinh của Slytherin."

Gemini nhíu mày, Từ lúc bước vào trường cô đã thấy lạ, dường như tất cả học sinh đều đi cách họ rất xa, lại còn cảm nhận được cảm giác bài xích. Đi học cô ghét nhất là bị thì thầm to nhỏ sau lưng mà đối tượng lần này lại là Scorpio, đứa em cô đặt biệt yêu thương. Gem thở hắt một hơi dừng bước đảo mắt một vòng rồi quyết định lôi Scorpio về phía một nhóm học sinh gần đó.

Nhóm học sinh vừa thấy hai người hùng hổ đi tới liền cúi đầu tản ra, nhưng lập tức bị kêu lại. Gemini lạnh giọng tươi cười, một nụ cười bao trùm màu chết chóc
"Mấy đứa đang nói chuyện gì vui quá vậy? Chị với Scor vừa về còn chưa biết chuyện, kể chị nghe với được không? Slytherin thế nào? Năm nhất, là đang nói Scor hả?"

"K..Không có___"

"Nói!" Gem ngắt lời, ánh mắt hằn lên tia lạnh lẽo

Một trong số đó thận trọng tiến lên một bước, rụt cổ đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi mới ấp úng nói

"Huy... huy hiệu của Scorpio được tìm thấy ở cây liễu roi. Đêm hôm Sagit mất tích còn có người nhìn thấy cậu ấy đi cùng với Scorpio nên... nên bọn em mới..."

"Thật là!"

Gemini định mắng cho mấy đứa nhóc này một trận nhưng Scorpio lại ngăn cản, một mực lôi cô đi, kết quả lại chẳng mắng được lũ nhóc không biết tốt xấu kia câu nào.

Về đến KTX, lại phát hiện đồ đạc của Scorpio đều bị vứt ra ngoài cửa, cả viên pha lê mà Scor thích nhất cũng bị vỡ vụn nằm trên sàn.
Gemini tức giận nhìn sắc mặt Scorpio chùm xuống khi nhìn thấy vật mình thích nhất bị hư tổn, cô nổi điên, đùng đùng mở cửa vào phòng chung, từ trong nhóm học sinh đang vui vẻ trò chuyện lôi ra đứa lớn tuổi có uy quyền nhất ra ngoài đẩy đến trước mặt Scorpio.

"Tôi cần một lời giải thích! Chuyện này ai làm?"

"Là tất cả bọn tôi làm!" Một người trong số nhóm học sinh chạy theo ra lên tiếng, theo sau đó chính là một nhóm lời công kích từ số người còn lại

"Cậu ta là hung thủ gϊếŧ người."

"Ngày từ lần gặp đầu tiên tôi đã thấy con nhóc này không bình thường, kết quả thì ra là kẻ máu bún gϊếŧ người gớm ghiết!"

"Slytherin khó lắm mới lấy lại được lòng tin từ mọi người, cuối cùng đến hôm nay đều bị cậu ta một bước đạp đổ!"

"Đúng vậy, bây giờ bên ngoài toàn là lời xấu về Slytherin và cậu ta, tôi hiên giờ còn không giám rời khỏi KTX cũng vì cậu ta."
"Cậu ta không đáng là một mảnh của Slytherin!"

"Cậu ta nên bị đuổi khỏi Hogwarts."

"Cậu ta..."

"Cậu ta..."

"..."

"..."

"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

Tất cả mọi lời công kích đều im bặt. Một luồn không khí lạnh lẽo theo tiếng bước chân chầm chậm đi tới dần dần bao trùm tất cả. Gemini mừng rỡ rời bàn tay đang cố gắn bịt lỗ tai Scorpio lôi cô tiến lại cạnh người quyền lực nhất Slytherin - Huyng trưởng Aries.

Aries lạnh lùng quét mắt một lượt từng người rồi lại nhìn xuống đống đồ dưới nền. Cô ngẩn đầu không có lạnh lẽo, không có áp bức chỉ có một cỗ giọng bình bình uy nghiêm "Là ai làm?"

Nhóm học sinh ban nãy còn hùng hổ chỉ trích bây giờ lập tức im bặt, ai nấy đều có xu hướng lùi ra sau đùm đẩy cho người kia, ai mà không biết Scorpio và Taurus là hai đứa em được Aries để ý từ đầu năm học chứ!
Aries vẫn lạnh lùng nhìn chăm chăm họ chờ đợi một câu trả lời.

Chịu không nổi khí tiết gϊếŧ người tỏa ra từ Aries, một trong số đó can đảm đứng lên trước, cẩn trọng cúi đầu, rụt rè lên tiếng.

"Huynh trưởng, thật xin lỗi."

"Có đôi lúc sự thật đã trưng sẵn ra trước mắt lại chưa chắc đã hoàn toàn đúng. Hôm nay tôi không có tâm trạng xử phạt, lần lượt từng người nói xin lỗi Scor một trăm lần rồi thu dọn đi. Nhớ, lấy đi làm sao thì trả lại như cũ, 1mm cũng không được sai. Cả viên pha lê đó nữa..."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương sau...

Aries nằm gọn trong lòng Virgo, cả cơ thể mềm nhũn yếu ớt đăm đăm nhìn cô. Nước mắt từ khóe mắt Aries chảy dài, cô cố gắn đưa tay bóp chặt lấy cổ tay Virgo, gắn sức thì thầm thật nhỏ những lời bất lực.
"C...Chạy đi... Vir... mau chạy đi... nhanh lên...chạy đi...chạy đi... nhanh lê..."

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Suy luận của Virgo


Tôi là Virgo. Bởi vì dạo gần đây tinh thần tôi không được ổn định nên tôi quyết định sẽ ghi lại tất cả những gì mình biết vào đây, hi vọng sau này nó sẽ có ích.

Đêm Kevil bị gϊếŧ tôi đã mất ngủ bởi vì một số chuyện rất kì lạ. Đêm đó Pises đã không có ở trong phòng và dường như Leo cũng không hề có trong KTX, một người bạn cùng phòng của em ấy đã cho tôi biết.

Đến sáng, tôi khó lắm mới chợp mặt được một lúc thì bị đánh thức bởi rất nhiều tiếng la thất thanh. Tôi bật dậy, bên kia giường Pises chị ấy cùng vừa rời chăn. Chúng tôi cùng chạy đến nới phát ra tiếng kêu và tôi như chết lặng khi nhìn thấy Kevil bị treo lơ lửng trên cành cây liễu roi như một con búp bê cầu mưa đẫm đầy máu.

 Tôi tiến lại gần, nhập bọn cùng với nhóm Aqua, Capri, Ari, Sagit, Scor, Can, Taurus và Libra. tôi hít thật sâu lấy dũng khi để nhìn lên Kevil, đôi mắt anh ấy mở to đầy kinh ngạc và nó làm tôi liên tưởng đến người gϊếŧ anh ấy là một người quen, rất quen thuộc nhưng đó cũng chỉ là suy đoán ban đầu.


Sau đêm đó khoảng 13 ngày, Angela Heaven lại bị gϊếŧ và cô ta cũng bị treo lên giống như Kevil. Nhưng cô ta trông rất dữ tợn, gương mặt trắng bệch hiện đầy gân xanh giận dữ giống như cô ta mới là kẻ thủ ác. Cô ta tên Angela có nghĩa là thiên thần, hung thủ thật sự đã biến cô ta thành thiên thần khi hắn dùng màu sơn đỏ vẻ lên tương một đôi cánh lớn và cô ta đã thật sự trở thành thiên thần nhưng đó lại là thiên thần đẫm đầy máu và tội ác.

Hôm sau, Ari tới tìm tôi, cậu ấy nói đã nhìn thấy tôi đếm đại sảnh đường vào đêm qua. Nực cười, cái cách cậu ta nói chuyện giống như đang khẳng định tôi là người thật sự đã gϊếŧ Angela Heaven trong khi đêm đó tôi đã có một giấc ngủ rất sâu.

Tôi và Ari đã xảy ra trận cãi vã và tôi quyết định sẽ tự mình điều tra vạch trần lời nói dối của Ari. Bời vì tôi không hề rời phòng và cậu ấy lại khăng khăng rằng tôi đã đến đại sảnh đường nên chỉ có một trong hai chúng tôi nói thật và kẻ đó chắc chắn chính là cậu ta. Ari là một trong sáu kẻ phản bội.


Huy hiệu Nhà của Scor đã được tôi tìm thấy ở gốc cây liễu roi và tôi quyết định sẽ không nói với ai chuyện này, nhưng rất lạ, tôi đã nhìn thấy Gemini đi đến vườn kính vào đêm đứa em trai tội nghiệp của tôi bị gϊếŧ và Capri đã đi theo cậu ta giống như là theo dõi.

Capri ngất ở hiện trường xảy ra vụ án mà Gemini lại không nói lời nào về việc đã đến nhà kính vào đêm đó. Ngẫm lại thì những địa điểm xảy ra án mạng đều rất gần với KTX Slytherin.

Gemini rất thân với Kevil thậm chí là Kevil đã từng tỏ tình với chị ấy nên nét mặt kinh ngạc của anh ấy lúc chết là hoàn toàn hợp lý, ai lại có thể tin được người mình đem lòng yêu thương lại ra tay gϊếŧ mình chứ, đúng không?

Angela Heaven đã từng vạch trần Gem với Capri nên khả năng chị ta ghi hận là rất cao. Angela khi chết nét mặt rất hung dữ có khả năng rất lớn là đang đối mắt với Gem, cô ta thích thâm Capri và căm ghét Gem là chuyện rất bình thường.


Vì vậy, tôi tin tưởng Scor hơn là Gem và Ari!

Còn cả Pises và Leo nữa. Rạng sáng khi phát hiện xác Kevil, tuy tôi và Pises cùng chạy ra nhưng Pises lại không hề lại gần xác chết. Lúc đó tôi có liếc xơ qua chị ấy và Pises trông rất sợ hãi, con có Leo luôn ôm chặt chị ấy và họ đang thì thầm điều gì đó rất bí mật sau đó họ biến mất rất nhanh.

Thông thường khi có người quen bị gϊếŧ, con người ta sẽ có xu hướng muốn làm rõ mọi chuyện dù sợ hãi nhưng Pises thì không như vậy, chị ấy và Leo thật sự là có vấn đề.

Một người nữa là Cancer, cậu ấy trông có vẻ rất vô hại nhưng ai mà biết được khi tôi phát hiện một hủ sơn đỏ ngay trong phòng cậu ấy chứ, và thật ra là tôi đã lẻn vào phòng cậu ấy mà không có sự cho phép.

Bởi vì dạo gần đây Libra rất hay vắng mặt, Cancer đã vô tình phàn nàn và nó là một điểm đáng ngờ. Tôi nhìn thấy trên giày em ấy có bùn đất và lá khô, mà Hogwart thì không có nơi nào có bùn và lá ngoại trừ một nơi... đó là rừng cấm. Libra rất đáng nghi. Em ấy và Sagit là một cặp, không loại trừ khả năng Sagit bị em ấy giam giữ hoặc là Sagit là kẻ đứng sau mọi chuyện và đang được Libra bảo vệ.
Cuối cùng, Aquarius, người cùng với Ari đã thấy tôi đi đến đại sảnh đường. Có gì đó rất lạ! Hầu hết mọi người đều có ít nhiều liên quan đến các vụ án, duy chỉ có Aqua là hoàn toàn trong sạch, cậu ấy như đứng ngoài mọi chuyện, giống như một người phán xét. Aquarius, tôi không thể xác định được cậu ấy có đáng tin hay không. Từ một góc độ nào đó cậu ấy trông rất giống một người vô tội nhưng ai mà biết được, trong xã hội này, có những người đóng kịch cực kì giỏi.

------------

Gấp lại cuốn nhật kí, Scorpio thở dài thườn thượt

"Haizzz"

"Haizzz"

Scor: "..." thở dài mà cũng lây được!

"Từ một góc độ nào đó em cảm thấy Virgo thật sự không làm chuyện đó!" Taurus chống cằm, cậu vừa đến thăm Virgo và tình hình của cô ấy chắc chút khả quan nào, sau sự việc đó Virgo đã bị đình chỉ học và bị tạm giam tại nhà. Nhóm bạn mười hai người rốt cuộc bây giờ ngồi tại đây cũng chỉ còn lại tám người, mọi chuyện sao lại tồi tệ như vậy chứ?
"Giá như lúc đó chúng ta nhanh hơn một chút... thì có lẽ Sagit và Ari sẽ không... haizzz..." Cancer  chán nản.

"Nhưng theo như lời lẽ của Virgo trong cuốn nhật kí thì có những người ở đây rất đáng nghi!" Aquarius.

"Aqua cậu có ý gì?" Gem quay sang, đôi mắt bừng hừng lửa giận nhìn Aquarius, người bạn đã từng rất thân thiết.

"Cậu thuộc diện tình nghi số một của Virgo, những suy luận của cậu ấy rất hợp lý và cậu là người đáng nghi nhất!" Aqua lạnh lùng đáp lại.

"Vậy ý cậu có nghĩa là cậu cũng diễn kịch rất giỏi? Sao cậu chỉ quay sang chỉ trích tôi trong khi Pises và Leo mới là người người đáng nghi nhất! Hãy thử nghĩ xem tại sao họ lại hành động kì lạ như vậy trước cái chết của Kevil?" Gem khoanh tay, tựa người vào ghế liếc mắt sang Pises đang ngồi cu rúm nép trong lòng Leo.

"Gemini, em và Pises lúc đó hành động như vậy là vì Pises rất sợ máu, chị ấy rất sợ nhìn thấy xác chết. Tại sao chị lại không biết em gái mình có nỗi sợ như vậy mà lại chính mình đổ tội cho chị ấy?" Leo nhíu chặt đôi lông mày, khó chịu nhìn Gem, cậu dường như có thể gϊếŧ chết cô bất cứ lúc nào chỉ bằng một ánh mắt nhưng Gem nào thèm quan tâm chứ!
"Leo, dừng lại, cậu hơi lớn tiếng rồi, Gem lớn tuổi hơn cậu!" Pises thì thầm.

"Nhưng em không chấp nhận được hành động của chị ấy. Còn nữa, Libra, tại sao cậu lại vào rừng cấm, cậu vào đó làm gì hay cậu chính là người đã nhốt Sagit, hại cậu ấy ra nông nỗi này và đổ tội cho Virgo?"

"Leo, đừng quên là chính mắt chúng ta đã nhìn thấy Sagit và Ari đều ngã xuống trước đũa phép của Virgo!" Gemini quát, thật khó chịu khi một đứa nhỏ hơn mình tới hai tuổi lại dám lớn tiếng với mình.

"Nhưng Aries cũng đã từng nói "Có đôi lúc sự thật đã trưng sẵn ra trước mắt lại chưa chắc đã hoàn toàn đúng", mọi người không nghĩ Vir thật sự bị oan sao?" Taurus cũng bắt đầu tham gia vào trận cãi vã vô nghĩa, cậu thật sự không thể ngồi yên nghe Virgo bị mọi người du oan mặc dù cậu vẫn rất hoan mang nhưng cậu tin cô ấy!
"Phải! Aries nói không sai. Nhưng đó là "Có đôi lúc" chứ không phải là "Mọi lúc" hiểu không?"

"DỪNG LẠI!" Cancer lớn tiếng "Mọi chuyện vẫn chưa đủ tồi tệ sao? Bây giờ là lúc chúng ta ngồi đây tranh cãi sao? Mọi người đều bị làm sao vậy?"

"Đúng đó, bây giờ là lúc chúng ta nên hợp lực, đừng cãi nhau nữa, được không?" Scorpio cố gắn khuyên can.

"Đoàn kết?" Gemini cười kinh bỉ, cô đứng lên đẩy ghế "Đoàn kết làm sao được khi trong chúng ta có tới sáu kẻ phản bội? Tôi từ bây giờ sẽ tự mình điều tra, đoàn kết sao? Chỉ sợ tôi sẽ chết trước khi biết bản thân tại sao lại chết!"

Gem rời đi với tiếng đóng cửa thật mạnh tay đầy phẫn nộ.

Tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi thở dài ngao ngán. Gem dạo này rất dễ nổi giận, và dường như những cuộc cãi vã như hôm nay dạo gần đây diễn ra rất thường xuyên với tần suất ngày càng dày đặt. Mọi người giống như ngày càng xa cách, một bức tường ích kỉ, nghi ngờ đã chắn ngang họ, chắn ngang tình cảm của họ. Có lẽ, con người ta chỉ thật sự tin tưởng nhau khi họ đặt nhau ở trong tâm chứ không phải ở rìa trái tim.
Mọi người đều lần lượt lặng lẽ rời đi, trong căn phòng rộng chỉ còn lại hai người vẫn giữ được bình tĩnh là Scorpio và Cancer. Họ không nói chuyện, cũng không níu kéo một ai ở lại. Bàn tay to lớn của Cancer nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt của Scor thầm tiếp thêm sức lực cho cô. Bây giờ họ thật sự chỉ mong, cuộc cãi vã của Aries và Virgo chưa từng diễn ra thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Ngày kinh hoàng


Hôm đó, Virgo và Aries đã có một trận tranh luận rất lớn tiếng, họ hoàn toàn đánh mất chính mình và bung xõa mọi bức xúc ra với nhau.

"Aries, cậu là kẻ đáng nghi nhất. Thừa nhận đi, rằng cậu đã gϊếŧ họ!"

"Tại sao tôi phải thừa nhận khi tôi không hề làm? Cậu lúc nào cũng chỉ biết đỗ tội cho người khác, bêu rếu chứng cứ khi chưa xác thực, cậu là con người vô trách nhiệm."

"Bêu rếu chứng cứ? Tôi làm vậy khi nào? Ngược lại là cậu, cậu luôn khăng khăng là tôi làm trong khi cậu mới chính là kẻ thủ ác!"

"Huy hiệu của Scor được tìm cậu tìm thấy ở gốc cây liễu đúng không? Và cậu đã lan truyền tin này ra ngoài, cậu có biết Scor bị bạn bè đối xử ra sao khi cậu làm vậy không? Tại sao cậu luôn làm những việc vô lý như vậy?"

"Phải, chính tôi đã tìm được huy hiệu của Scor nhưng tôi không hề nói ra ngoài và tôi cũng không hề biết tại sao tin đó lại bị lan ra ngoài. Mà... có khi cậu và con bé đó là một hội cũng nên!"


"VIRGO!!!"

Sau khi trận cãi vã kịch liệt được mọi người can ngăn, Aries và Virgo đều trở về phòng tự nhốt mình trong đó, hoàn toàn không muốn tiếp xúc với bất kì ai.

Virgo đã gặp một cơn ác mộng khủng khiếp vào ngay ngày hôm đó. Cô mơ thấy tất cả mọi người đều chỉ trích cô, tất cả mọi người đều quay lưng về phía cô có cả những người mà cô tin tưởng nhất. Họ phản bội cô, phản bội lòng tin của cô, tất cả họ hợp sức cùng đưa tay đẩy cô xuống vực thẩm sâu nhất dù cô đã cố gắn cầu cứu họ những đổi lại cũng chỉ là những ánh mắt lạnh tanh và nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ.

Giật mình giữa đêm, cơn ác mộng đã làm cô khóc rất nhiều, gạt nước mắt, rời giường, Virgo quyết định sẽ ra ngoài đi dạo một chút.

Bước chân như cố ý hay vô tình cô lại đi đến hồ đen của Slytherin và nhìn này, cô đã thấy gì và cô đã bắt tại trận này... Aries là kẻ gϊếŧ người... cậu ta đang sắp xếp lại hiện trường vụ án, để xem cậu ta còn đường nào có thể chối nữa không!


Virgo chạy đến!

Aries ngồi trên chổi bay lơ lửng giữa mặt hồ cẩn thận xem xét người chết. Sau trạn cãi vả với Virgo, cô đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra rất nhiều chi tiết không phù hợp. Tất cả những gì cô nhìn thấy hay tra được đều cố ý chĩa mũi dùi về phía Virgo một cách rất bất thường và cô quyết định điều tra lại mọi hiện trường vào giữa đêm.

Ra khỏi KTX được vài bước, lại phát hiện phía trên mặt hồ đen xuất hiện rất nhiều bướm đêm, vì tò mò nên cô tiến lại xem thử và kết quả là cô đang lơ lửng giữa mặt nước quan xác người chết đây.

"Mars, là người đang theo đuổi Scor. Giống như bốn người kia, cậu ấy cũng bị dao đâm chết rồi mới bị đũa phép đâm vào lần nữa."

Aries kéo cán chổi, cô lập tức bay lên cao, thuận lợi để quan xác bao quát tất cả. Mars nằm nổi giữa hồ nước, máu của cậu ta loan đỏ cả một vùng nước xanh, đôi mặt cậu không mở to giống với ba người đầu tiên mà là nhắm nghiền giống như Justin. Xung quanh cậu, một vùng máu đỏ tươi lốm đốm những ánh sáng màu xanh lục, đó là bướm đêm, một loài bướm phát sáng. Những con bướm phát ra thứ ánh sáng huyền ảo mê hoặc lòng người, chúng không ngừng bay loạn tìm một chỗ thích hợp để đáp trên mặt máu tươi và hút lấy chúng giống như những cái xác khô đang cần thêm máu, chúng muốn nữa, muốn nhiều hơn nữa và chúng đang bắt đầu từng con từng con một đáp trên cái xác nổi lềnh bềnh của Mars, chúng báu riết vào da thịt đã lạnh ngắt của cậu và ra sức hút lấy phần máu còn xót lại trong cơ thể kẻ đáng thương.


Aries thoáng mủi lòng, cô nhẹ nhàng bay xuống, dùng ngón tay quét nhẹ mặt nước dính máu.

"Kì lạ, ngoài mùi tanh còn có mùi thơm nhè nhẹ rất dễ chịu. Là gì nhỉ? Bướm đêm thường sẽ không tụ tập cùng một lúc nhiều như thế này, chúng cũng không hút máu, vậy là gì được nhỉ... Chất dẫn dụ Pheromone!!!"

"Khoang đã, Gem đã ra ngoài cùng Scor hai ngày trước, chất dẫn dụ cũng sẽ không có trong trường, việc dự trữ sẵn là không thể. Ngẫm lại thì... Gem đã mất tích đêm Justin bị gϊếŧ, lúc tới báo tin từ người chị ấy còn tỏa ra một mùi hương... là... hoa Lyli!"

"Pises và Virgo có vóc người khá tương đồng..."

Nghĩ tới đây Aries chợt thông suốt, tại sao cô lại có thể vướn vào kế ly gián của họ chứ!

"Cậu thấy tớ dạo này có kì lạ không? Pises và Taurus luôn nói tớ dạo này rất lạ, nhưng tớ cảm nhận bản thân hoàn toàn bình thường mà. Rõ ràng vị trí của một số đồ vật trong phòng đã bị thay đổi nhưng Pises cứ nhất quyết là tớ nhớ sai. Taurus là bạn trai tớ nhưng thậm chí cậu ấy còn luôn khẳng định tớ thích nhất là những món có vị hành mặc dù tớ ghét cay ghét đắng món đó. Còn nữa, mỗi khi đứng ngoài vườn nhìn vào phòng KTX tớ luôn nhìn thấy bóng đèn cứ bật rồi tắt mặc dù Pises luôn ở trong phòng và chị ấy luôn khẳng định đèn vẫn rất bình thường..."
Lời nói lúc trước của Virgo lần nữa được Aries nhớ lại, cô ngẩn người thật lâu, lục tìm trong trí nhớ những kiến thúc đã từng đọc qua cuối cùng mới thốt ra một câu trong vô thức

"Là Gaslighting!!... AI ĐÓ?!!"

Một bóng đen thoáng xuất hiện sau đó biến mất thật nhanh cùng chổi bay. Aries nhanh chóng kéo cán chổi đuổi theo. Mà không biết, phía sau lưng, chính mình cũng đang bị Virgo điên cuồng đuổi theo.

Kẻ kia bay rất nhanh, kĩ thuật bay rất tốt, hắn xuyên qua những cành cây rậm rạp nhất một cách dễ dàng và cuối cùng hắn xuyên vào khu rừng cấm và biến mất hút.

Aries dừng lại, cô hoàn toàn mất dấu hắn, hiện giờ cô đang ở khá sâu trong rừng, nếu còn đi nữa chỉ sợ sẽ bị lạc hoặc bị nhện không lồ tấn công, rất nguy hiểm.

"CHỊ ARI, CHỊ..."

Là giọng Sagit, Aries quay phắt lại, cô mừng rỡ nhìn Sagit đang hớt hãi chạy tới. Con bé trông rất sợ hãi, có lẽ là đang bị kẻ khác đuổi theo. Aries dang rộng tay, chạy lại đón đứa em đã mất tích gần một tháng trời, thật sự rất lo lắng nhưng bây giờ nhìn thấy con bé bình an vô sự, cô lập tức liền quên mất bản thân tại sao lại đứng đây.
"Em đã ở đâu vậy hả..."

"CẨN THẬN!!!"

Bộp!

Ực!

Sagit ôm chầm lấy cô, con bé dùng sức xoay người cô lại. Aries kinh hoàng nhìn đốm sáng đánh mạnh vào lưng Sagit.

"Sagit? Sagit à... em sao vậy? Sagit?"

Giọng Aries yếu ớt sợ hãi cảm nhận thân thể Sagit từ từ trượt xuống nằm dài trên đất. Thân thể con bé mềm nhũn nóng ran, nó đưa đôi mắt đẫm nước nhìn cô, nhét vào tay cô mảnh giấy bị nhàu nát. Con bé thì thầm muốn nói gì đó, nhưng nó quá yếu, nó không thể làm gì khác ngoài việc khóc và khóc rất nhiều. Cuối cùng, người nó dần thả lỏng, nó mệt mỏi nghiêng đầu tựa vào tay cô, yên bình mà nhắm lại đôi mắt mỏi mệt vẫn còn một dòng nước chảy dài.

"SAGITTTT!!!"

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Cơn ác mộng


"SAGITTTTT!!!"

Aries siết chặt lấy cơ thế mềm nhũn của Sagit, nước mắt cô chạy dài bất lực, cô đau đớn riết chặt vòng tay ôm lấy thân thể vẫn còn nóng hổi của đứa em nhỏ hơn một tuổi. Mất mát đến quá bất ngờ và cô không thể tiếp nhận được nổi đau quá đột ngột, Aries cứ như vậy khóc đến thương tâm.

Đặt Sagit nằm xuống, kéo lá khô để con bé gối đầu. Aries đứng dậy, xoay người nhìn chằm chằm kẻ đã ra tay. Giọng nói lạnh đi rất nhiều, cả người cô phủ đầy lạnh lẽo chờ đợi câu trả lời

"Tại sao?"

Phía đối diện, Virgo đôi mắt nảy lửa nhìn, cả cơ mặt cô không ngừng co giật, đôi mắt đăm đăm mở to, cánh tay run rầy cầm đũa phép chĩa tới. Aries có thể nhận ra, Virgo lúc trước đã không còn, cậu ấy đã bị tao hóa để biến thành một kẻ tâm thần bệnh hoạn, sợ hãi tất cả và không mảy may đau lòng trước việc bản thân đã làm.


"Mày...mày là kẻ gϊếŧ người... mày sẽ gϊếŧ chết tất cả... tao phải gϊếŧ mày, PHẢI Gϊếŧ MÀY!!!"

"VIRGO, CẬU ĐIÊN RỒI! MAU DỪNG LẠI, CẬU KHÔNG THỂ ĐỂ HỌ THAO TÚNG TÂM LÝ, CẬU LÀ VIRGO, CẬU LUÔN ĐÚNG, ĐỪNG ĐỂ CHÚT LÍ TRÍ CUỐI CÙNG CŨNG MẤT ĐI, VIRGO!!!"

Virgo điên cuống tấn công nhưng Aries không thể chống trả, Virgo vô tội, cô biết, và cô sẽ không làm hại người vô tội. Cô chỉ có thể né tránh và chống đỡ một cách bất lực, cố gắn dùng lời nói để lấy lại bình tĩnh cho Virgo mặc dù cô biết nó sẽ chẳng hiệu quả đâu.

Phụt!!!

Aries không thể chạy hay chống đỡ được nữa, cô ngã gục xuống cạnh Sagit. Nằm bất lực trên đất, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn Virgo đang mỉm cười thỏa mãn một cách bệnh hoạn tiến tới, cố gắn rút đũa thần và đọc một câu thần chú, lập tức cả người Virgo bị nước xối ướt sủng, Aries chỉ có thể dùng cách này dù cô không biết nó sẽ có hiệu quả hay không nhưng nước chính là lựa chọn tốt nhất cho những kẻ mất tình táo và nổi điên như Virgo.


Quả nhiên cô đã thành công. Virgo như bừng tỉnh, cô thở hồng hộc ngơ ngác nhìn mọi thứ, nhìn Sagit đang nằm ngoan ngoãn trên đất rồi lại nhìn Aries đang thoi thóp bên cạnh. Virgo kinh hãi vội chạy đến đỡ lấy Aries, cô sợ hãi xem xét thân thể của người bạn thân, rốt cuộc cô đã làm gì thế này, rốt cuộc cô tại sao lại hại họ thành thế này, tại sao?

"A...Ari à... tớ xin lỗi... hức... xin lỗi cậu... Ari à... hức... cậu nhìn tớ đi, nhìn tớ này... cậu sẽ không sao... không sao mà, cả Sagit nữa... em ấy chỉ là bị ngất thôi... không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi Ari à..."

"Aries!!!"

"Virgo!!!!"

Là giọng của mọi người, nhưng Virgo không quan tâm, điều cô quan tâm nhất bây giờ chính là Ari và Sagit, họ nhất định sẽ không sao, làm ơn...

Aries nằm gọn trong lòng Virgo, cả cơ thể mềm nhũn yếu ớt đăm đăm nhìn cô. Họ tới rồi, những con quái mất ăn linh hồn đó sắp tới rồi. Cô phải cứu Virgo, Virgo không thể bị bắt được nhưng cô không làm được. Nước mắt từ khóe mắt Aries chảy dài, cô cố gắn đưa tay bóp chặt lấy cổ tay Virgo, gắn sức rít qua kẽ răng những lời bất lực.


"C...Chạy đi... Vir... mau chạy đi... nhanh lên...chạy đi...chạy đi... nhanh lên..."

"Không được... hức... không được..."

"Vir nghe này... khi họ tới... cậu nhất định không thể bình thường như bây giờ... cậu phải giả điên hiểu không?...giống như lúc nãy vậy... phải làm cho họ tin cậu thật sự vì áp lực mà mất bình tĩnh... cứ nói là tận mắt thấy tớ gϊếŧ Mars... họ sẽ tin thôi... bởi vì tay tớ có dính máu của Mars... có hiểu tớ nói không? Phải làm ra vẻ cậu thật sự vô tội... cậu là trong lúc tinh thần không ổn định mới ra tay... hiểu không?..."

"Tớ... tớ..."

"Nghe lời tớ..." Giọng Aries nhỏ đi, cảnh vật xung quanh dần không rõ ràng "Pises, Gemini và cả..."

Bộp!

Giọng nói yếu ớt nhỏ dần, thứ âm thanh duy nhất còn xót lại cũng biến mất. Aries buông lỏng bàn tay siết chặt cổ tay Virgo, cánh tay thả lỏng đáp bộp xuống đất, cả cơ thể cứng ngắt trong phút chốc chẳng còn chút sức lực nào, Aries đã nhắm chặt mắt, gương mặt vẫn còn xót lại hàng nước mắt bất lực, cô ngủ rồi, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu rồi!
Virgo nén đau đớn nuốt ngược vào trong. Cô nhẹ nhàng đặt Aries nằm xuống ngay ngắn. Lục tìm đũa phép của Aries dấu đi và tất nhiên là không giấu trong người cô. Vừa lúc đó, nhóm tám người còn lại cũng chạy tới. Họ sửng sờ nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt, không một ai có đủ lí trí để thốt ra một câu nào.

Cầm chặt đũa phép, Virgo từ từ đứng lên, cô im lặng hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm Sagit và Aries giống như đang ngủ say nằm dưới đất. Nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi, Virgo bật cười, nụ cười ma mị chết chóc vang vọng giữa đêm đen truyền vào sâu trong rừng tối rồi lại dội ngược ra. Cô xoay người, ánh mắt khinh hỉ cùng gương mặt thỏa mãn đầy bệnh hoạn chĩa đũa phép vào họ sẵn sàn tấn công bất cứ lúc nào.

"Nó!" Cô chỉ tay vào Aries "Và nó!" Lần này là Sagit "Bọn chúng là hung thủ!... Không đúng!" Cô chỉ tay vào nhóm người trước mắt "Chúng mày cũng là hung thủ."
"Vir, em nói gì vậy? Em sao vậy, Vir?" Taurus lo lắng định tiến lên nhưng Virgo lập tức phất đũa phép và một tia sét đánh xuống ngay mũi chân cậu, cảnh cáo

"Đừng đến đây... haha... tất cả chúng mày sẽ hợp sức lại gϊếŧ chết tao giống như đã làm với Kevil, Angela Heaven, Wilkie Riddle, Mars và Justin chứ gì? Đừng mơ, tao biết hết rồi, chúng mày tất cả mười mấy người chúng mày là cùng một bọn, tất cả chúng mày muốn gϊếŧ tao! LŨ PHẢN BỘI!!!"

"Vir à... nghe tôi nói này... chúng tôi tin em, em đừng sợ... tôi sẽ không làm gì em cả, Vir à... em mệt rồi đúng không... chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi... ngày mai mọi chuyện sẽ lại tốt, được không? Hả?

Mỗi một lời là một bước chân Taurus tiến lên và Virgo lùi lại, cô vẫn vậy, vẫn giữ thế phòng thủ nhưng nội tâm đã thật sự sụp đổ. Ngày mai mọi chuyện sẽ lại tốt sao? Thật sự như vậy sao? Nếu như vậy thì tốt quá rồi, nếu như vậy thì sẽ rất tốt, sẽ rất tốt... giá như lúc này chỉ là một con ác mộng, cơn ác mộng đen tối dai dẳng, ngày mai mọi chuyện sẽ như lúc trước, cùng đi học, cùng chịu phạt, cùng ăn cơm, sẽ không có Voldemort, sẽ không có ai phản bội, sẽ không có những cái chết kì lại, sẽ không...
Bộp!

Virgo bị đánh ngất và nằm gọn trong lòng Taurus. Nước mắt cô vẫn chảy dài và thấm ướt cả vạt áo cậu. Taurus ân cần bế cô lên rồi thận trọng lướt qua đám người trở về phòng, cậu chỉ đơn giản để lại một câu

"Tôi sẽ chăm sóc em ấy!"

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Đêm trước đại lễ hồi sinh


Libra lặng lẽ đặt một nhành hoa trắng vào bình hoa cạnh giường sau đó ngồi xuống. Cậu đưa tay vuốt ve gương mặt đã có phần hồng hào những vẫn lành lạnh của Sagittarius. Thật may mắn khi cô ấy không sao, bởi vì trong kế hoạch của họ sẽ không có bất cứ người vô tội nào phải chết đặc biệt là Sagit.

"Xin lỗi em! Nhưng đây là lựa chọn của chúng tôi. Rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ kết thúc và sẽ có người đến giải trừ phong ấn cho em, cứ yên tâm ngủ ngon nhé!"

Cậu cúi người, gối đầu trên bàn tay lạnh ngắt của Sagit, một giọt ấm nóng lăn dài và trượt xuống bàn tay cô, thì ra cậu đang khóc.

Libra đã thích Sagit từ rất lâu rồi, lâu đến mức cậu chẳng thể nhớ nổi. Sagit ngốc nghếch lắm, cô ấy luôn tự làm bản thân bị thương, những vết thương trên tay cứ chằn chịt mỗi ngày một nhiều hơn và cậu chẳng có cách nào để ngăn việc đó lại. Sagit của lúc đó rất bi quan, cô ấy luôn tìm mọi cách để được chết, cậu đã dùng rất nhiều thời gian của mình để có thể lôi cô ấy ra khỏi bóng đen quá khứ. Sau đó, cậu và cô ấy đã cùng nhau lớn lên, cùng trải qua bao nhiêu chuyện vui buồn, có lẽ quãng thời gian đó người ta thường gọi là thanh xuân tươi đẹp.


Cậu tỏ tình với Sagit vào một chiều mưa tầm tã, Sagit luôn miệng nói mưa rất buồn, mưa có thể xóa nhòa tất cả nhưng nổi đau cũng vì mưa mà lớn dần hơn. Nên cậu đã quyết định biến mưa của cô ấy tươi đẹp hơn, biến những hạt mưa chỉ mang màu buồn của cô ấy trở thành cơn mưa màu hồng xinh đẹp và cậu đã thật sự thành công, Sagit dường như đã thoát khỏi bóng tối quá khứ.

Nhưng lần nữa, chính Libra là người đã kéo cô khỏi vũng bùn lấy đen tối cũng chính cậu là kẻ lần nữa buông tay đẩy cô ngã xuống lần nữa. Nhưng cậu hết cách rồi, cậu không thể cứ trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ xảy ra, cậu cần kiểm soát mọi thứ, cậu cần đưa nó đi đúng hướng Và cậu đã làm tổn thương cô ấy lần nữa...

---

Bịch bịch bịch

Leo hớt hãi chạy lên từng bật cầu thang uốn lượn, dường như tất cả sức lực lúc này đều dồn hết xuống chân tiêp sức cho cậu chạy nhanh hơn.


"PISES!"

Leo thở hồng hộc chạy lại, từ bên dưới ngẩn đầu nhìn Pises, cô đang đứng thả mình trên bực rìa tháp thiên văn. Pises mặt một chiếc váy trắng dài hơn đầu gối, cô từ từ quay lại, ánh trăng sau lưng vẫn sáng vằn vặt và vì đứng ngược sáng nên gương mặt thư thả của Pises trông tiều tụy hơn rất nhiều. Cô mỉm cười, dang tay đón từng đợt gió lạnh thổi tới, chầm chậm mở miệng

"Cậu có hối hận không? Có còn căm ghét tôi đã biến cậu trở thành con người như hiện tại không?"

"Không, tôi không hối hận cũng không căm ghét em. Pises, em mau xuống đây, đứng trên đó nguy hiểm lắm, mau xuống đây."

"Không nguy hiểm đâu, cậu không cần sợ, tôi sẽ không ngu ngốc tới mức nhảy xuống từ đây. Bởi vì... tôi còn chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành... Nhưng trước đó, tôi muốn hỏi cậu..." Thanh giọng cô lại trầm xuống thêm vài phần, cô đưa tay lên, từ xa tựa hồ như đang chạm vào gương mặt đầy lo lắng của Leo, "Đã bao giờ cậu rung động với tôi chưa?"


Có rất nhiều người luôn sống luôn mỉm cười, họ như vậy không phải để thể hiện bản thân mình mạnh mẽ hay để che dấu cái yếu đuối nằm sâu trong tim. Họ như vậy chỉ đơn giản là muốn có một ai đó có đủ ảnh hưởng làm họ khóc, làm họ đau lòng và Pises chính là dạng người như vậy.

"Có lẽ... là chưa từng..."

Pises cúi đầu lộ ra một nụ cười có chua xót lại có chút thỏa mãn.

"Vậy thì tốt!"

Cuối cùng cũng có thể vì câu nói này mà buông bỏ. Ngày mai... cậu sẽ được giải thoát...

---

Scorpio và Cancer quyết định sẽ cùng nhau đến thăm Virgo, linh cảm cho họ biết đến đây họ sẽ tìm được lời giải đáp cho tất cả chỉ là đột nhiên nhà trường có lệnh cấm không để bất cứ học sinh nào được ra ngoài, họ phải vất vả lắm mới có thể trốn ra, chạy một mạch đến nhà Virgo trong đêm.
"Là Gaslighting!" Cancer vuốt cằm nói khi nghe Virgo kể mọi chuyện bao gồm cả những chuyện kì lạ xảy ra xung quanh cô.

"Gaslighting là gì?"

"Gaslighting là một hình thức lạm dụng tâm lý khi người vợ hoặc chồng hoặc một người gần gũi, gắn bó với nạn nhân đưa ra những thông tin sai sự thật, khiến cho nạn nhân nghi ngờ những nhận thức, phán đoán, kí ức, và thậm chí là sự tỉnh táo của chính bản thân mình. Người bị phản bội dần bị dẫn dắt và trở thành cảm thấy dường như bản thân họ mới là người có vấn đề và dường như rắc rối nằm ở chính sự bất ổn định về cảm xúc của họ. Theo thời gian, những cá nhân này mất niềm tin vào khả năng phán đoán và nhận thức hiện thực của họ, và họ bắt đầu đổ lỗi cho chính bản thân về những suy nghĩ và cảm giác của chính mình. Vir có thể là do tinh thần cậu ấy tương đối ổn định nên không quá bị ảnh hưởng nhưng việc chứng kiến cái chết của quá nhiều người, sự đổ lỗi của Ari và cả những cuộc cãi vã kịch liệt đã khiến phương pháp đó phản tác dụng và cậu có xu hướng thiên về đổ lỗi cho người khác."
"Nếu là Gaslighting thì có thể Pises và Taurus chính là..." Scor ngập ngừng, dù sao thì hai người đó vẫn là những người rất thân cận với Virgo.

"Chắc chắn là họ!" Virgo khẳng định, sau đó cô đứng lên, lấy từ trong ngăn tủ ra một cục giấy bị vò nát đưa cho hai người họ "Là thứ Sagit đã cố dúi vào tay Aries, mọi người xem thử đi!"

Cancer và Scorpio cẩn thận nhận lấy mở ra xem và họ chợt tròn mắt kinh ngạc "Vậy có nghĩa Libra và Leo cũng là kẻ phản bội, và Libra đã giam giữ Sagit vì cậu ấy phát hiện ra bí mật của họ!" Scorpio thốt lên kinh ngạc.

"Còn một chuyện rất quan trọng nữa. Ngày mai, tối mai chính là ngày 23/4, đêm có cả ba hiện tưởng thần bí là nguyệt thực, trăng xanh và siêu trăng cùng xuất hiện và lúc đó đại lễ hồi sinh sẽ tiến hành. Chúng ta cần phải tìm được sáu người khắc tinh của đại lễ gồm tôi, cậu, Scor, Ari, Sagit và Capri trước đêm mai."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Mộng cảnh


Sagit thức dậy trên chiếc giường đã rất quen thuộc. Cô ngồi dậy, dụi dụi mặt nhìn xung quanh, một căn phòng nhỏ với lối bài trí đơn giản với giấy dán tường màu hồng, một cái bàn nhỏ để đầy truyện tranh và búp bê, trong phòng có rất nhiều gấu bông con lớn con nhỏ được sắp xếp gọn gàn đẹp mắt. Sagit nghiêng đầu thắc mắc, kì lạ... sao căn phòng này càng nhìn càng giống phòng con nít trong khi cô đã là thiếu nữ sắp mười bảy!

Cô xuống giường, xoay người nhìn ra cửa sổ, ngoài trời tối đen như mực và có cả cơn mưa tuyết trắng xóa đang không ngừng rơi xuống. Sagit lại lần nữa nhíu mày, "mùa hè cũng có tuyết sao?"

Cạch!

"Bảo bối, con dậy rồi, nào lại đây, ba ôm một cái!"

Là ba, Sagit đứng chết trân tại chỗ, thật sự là ba này. Còn có có cả mẹ, có bà ngoại và cả ông ngoại nữa. Cô bật khóc, nước mắt chảy dài, vui sướng trong thống khổ từng bước từng bước tiến tới đôi tay dang rộng chờ đợi cái ôm ấm áp từ ba, nhưng cô bất chợt khựng lại, đứng như đóng băng khi nhìn thấy hình ảnh của chính mình lúc nhỏ nhào tới ngồi trong lòng ba.


Trên bàn bày rất nhiều món ngon, một con gà tây vàng ươm thơm lừng, món bánh pate ngon mắt, một đĩa kẹo que bạc hà và mẹ thì đang bưng ra đĩa bánh khúc cây. Hôm nay, là Giáng sinh... đêm giáng sinh kinh hoàng mười năm về trước!!!

Sagit sợ hãi, cô lùi dần lùi dần để những hình ảnh thân thuộc kia dần khuất, cô xoay người xông ra ngoài trời tuyết lạnh. Thật sự không muốn, không muốn lại nhìn thấy đoạn kí ức kinh hoàng đó, cô cứ chạy, chạy thật nhanh đôi chân trần buốt lạnh như đông cứng lại hằng lên tuyết những dấu chân đỏ tươi nhưng cô không màn vẫn chạy cà tiếp tục chạy đến cuối lại ngã nhào xuống và nằm dài trên tuyết lạnh đối đôi mắt đơ đẫn hai hàng nước chảy dài xuống nền tuyết trắng..

--

Aries khi vừa mở mắt đã nhận thức được bản thân đang ở một nơi rất tối và lạnh. Tuy không thể nhìn thấy gì nhưng trực giác cho cô biết nơi này rộng lắm, rộng thênh thang và cô thì đang đứng đây đơn độc chỉ một mình.


Trước mắt cô, một hàng dấu chân phát sáng. Thứ ánh sáng duy nhất hiện hữu trong màn tối đen kịt. Aries không do dự mà đi theo nó, những dấu chân phát sáng dẫn lối. Cô đi rất lâu, đi đến mức cảm nhận các khớp xương chân như sắp lìa ra và con đường dấu chân thì cứ trải dài đến vô tận.

Cô gục xuống, tay chống trên nền tuyết lạnh thở hồng hộc, dòng mồ hôi ấm nóng cứ không ngừng chảy xuống ướt đẫm trán.

"Ari!"

Aries ngẩn đầu nhìn. Phía trước, một người phụ nữ nhỏ nhắn trong bộ đầm trắng đang mỉm cười nhìn cô hiền hòa. Bà đưa tay vẫy vẫy gọi cô tới, sau đó không chờ cô kịp đứng dậy mà xoay người bước đi.

"Mẹ"

Cô kinh ngạc đưa tay chạm vào cổ, thật kinh khủng, cô không thể phát ra bất cứ tiếng nào từ cổ họng thậm chí cả những tiếng ú ớ vô nghĩa cũng không thể. Cố gắn kêu gào chị là một việc làm vô nghĩa ngu xuẩn, Aries quyết định đứng lên, đuổi theo thân ảnh sắp xa dần.


Cô đổ dồn sực lực nhanh chóng đuổi kịp người kia, ngay lúc cô dang tay muốn ôm lấy thì thân ảnh đó lại không thể bắt được, nó trong suốt như làn không khí có thù hình. Aries ngã nhào xuống nền tuyết lạnh, cô ngẩn người quay lại. Thân ảnh đó vẫn rất ôn hòa dịu dàng nhìn cô rồi cả thân thể chợt hóa thành ngàn cánh hoa lyli, trắng muốt xoay vòng trong không trung rồi tan biến xuống nền lạnh. Một cánh hoa vừa vặn bay lướt qua lại trước mặt cô rồi đáp xuống nền tuyết kèm theo một giọng nói rất đổi quen thuộc nhưng đã từ lâu cô chẳng còn nghe thấy

"Tỉnh dậy đi!"

---

"A..!"

Aries bừng tỉnh, lập tức đập vào đôi mắt còn mơ hồ là thân ảnh đầy lo lắng của Sagit. Cô ngồi dậy, phớt lờ mọi lời hỏi thăm, cô nhìn quanh. Đây là phòng y tế đặc biệt của trường, và chỉ có cô cùng Sagit ở đây cùng với lọ hoa vỡ vụn và những cánh hoa thì bị dẫm nát.
"Chuyện này..."

"Em không biết, trong lúc mơ màng em đã nhìn thấy có người ở cạnh, ngươi đó ra sức giấm nát cành hoa và thì thầm trong miệng bằng giọng kinh hỉ "Chào mừng thuộc hạ của ta!" sau đó người đo biến mất và em thì lại chìm vào hôn mê sâu lần nữa. Sau khi tỉnh dậy thì trời cũng đã hoàng hôn và em lập tức tới đây tìm chị."

Rầm!

Cánh cửa bị đẩy mạnh và Capricorn xuất hiện trong chiếc áo choàng đen che kín người. Hắn hớt hãi chạy tới, sắc mặt cắt trắng bệch, không hề có ý định giải thích mà lôi thẳng Aries xuống giường và Sagit chạy đi đâu đó. Rất khẩn trương, rất gấp gáp!

Họ bị Capricorn lôi đến đại sảnh đường, trước cửa là ba người Virgo, Cancer và Scorpio. Vừa đến nơi, Virgo đã vội vàng đẩy cửa, Aries và Sagit lần nữa bị lôi vào phòng trong trạng thái ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Virgo!!!"

Cảnh tượng bên trong thật sự làm cho cả ba người Sagit, Aries và Capri hết hồn. Giữa đại sảnh đường rộng lớn, bàn ghế không, chỉ còn lại một nhánh cây khổng lồ với những bông hoa trắng muốt không ngừng tỏa ra hương thơm có ánh sáng, những cành cây đó siết chặt lấy thân thể năm người Aqurius, Leo, Libra, Gemini và Taurus, một nhánh cây nhỏ lần lượt đâm sâu vào động mạch cổ của từng người, chúng như muốn rút cạn máu họ.

Bên dưới, Pises kinh ngạc nhìn thấy sự xuất hiện của sáu vị khách không mời. Cô định lao tới nhưng rất nhanh đã bị Virgo khống chế. Virgo hướng mọi người hét lớn "Có nhìn thấy gốc cây không? Đó là hoa sự sống mà lần trước chúng ta tìm được, các cậu là khắc tinh, các cậu phải nhỏ máu vào nó để chúng ta có thể ngăn cản đại lễ này lại, nhanh lên!"
"Nhưng..." Cancer chần chừ, anh nhận thấy có gì đó rất không đúng nhưng chẳng thể lí giải được.

"KHÔNG ĐƯỢC, MỌI NGƯỜI KHÔNG THỂ LÀM NHƯ VẬY! KHÔNG ĐƯỢC!!!"

Pises kinh hãi gắn sức thoát khỏi kiềm hãm của Virgo nhưng hôm nay Virgo thật sự rất mạnh, cho dù cô có vùng vẫy cỡ nào thì Virgo cũng sẽ giữ chặt cô lại được.

"Các cậu mau làm đi. Nhìn đi, trăng sắp lên rồi, có nghĩa là đại lễ cũng sắp hoàn thành, nhanh đi, không còn kịp nữa đâu!!!"

Không còn cách khác, họ lần lượt cắt tay nhỏ máu vào gốc cây sự sống. Mỗi một giọt nhỏ xuống là một lần những nhánh cây rung lắc dữ dội và những người bị kiềm hãm trong hôn mê cũng bất giác nhíu mày đau đớn.

"KHÔNG ĐƯỢC, CAPRI, DỪNG LẠI, CAPRI!!! ARIES!!!" Pises vẫn không bỏ cuộc, cô cố gắn vùng vẫy dù chỉ còn lại Capri và Aries là chưa nhỏ máu, hi vọng cuối cùng cũng chỉ còn có họ.
Capricorn dù có chần chừ nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đau đớn của Gemini trên kia khiến hắn không kiềm lòng được mà nhỏ xuống một giọt máu đỏ tươi. Cuối cùng chỉ còn lại mình Aries, Virgo không chờ đợi nổi nữa, cô lôi xềnh xệt Pises đi lại, giựt lấy con dao trên tay Aries một nhát cắt mạnh xuống.

Nhìn vết cắt sâu hõm trên lòng bàn tay, Aries không khỏi kinh ngạc nhìn "Vir, cậu..."

Virgo không bận tâm Aries thấy thế nào, cô dùng con dao vừa nãy, kéo lấy cánh tay đang cố gắn vùng vẫy của Pises và cứa mạnh vào!!!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Lựa chọn tàn nhẫn


Tiếp nhận đủ lượng máu, cây sự sống lần nữa rung lắc, những cành cây trơn tru tưởng chừng vô hại bắt đầu chuyển động vô hướng với những cành gai nhọn sẵn sàng xé nát thịt bất cứ ai dám lại gần, những bông hoa màu trắng tinh khiết xinh đẹp phút chốc trở mình thành loài hoa đen tuyền ma quái, chúng quật mạnh và bài xích hoàn toàn năm người Aqua, Leo, Libra, Taurus và Gemini. Thay vào đó chúng quấn lấy sáu người Aries, Sagit, Cancer, Scor, Capri và Pises, bắt đầu hút máu họ.

Bất chợt bị tóm lấy và thân thể giống như sắp bị bóp nát. Họ không hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy và cũng không có thời gian để nghĩ. Cái họ cảm nhận được bây giờ là lượng máu trong cơ thể cứ không ngừng chạy ngược lên động mạch cổ và chảy ngược vào nhánh cây nhọn hoắc xấu xí.

Virgo phía dưới quan sát mọi thứ diễn ra quá thuận lợi so với dự tính liền không kiềm được mà cười lớn. Vẻ mặt cô trở nên độc ác và đầy thỏa mãn, cô tiến lại nơi năm người nằm la liệt vì mất sức và dẫm mạnh lên bàn tay Aquarius cùng với cái cười nửa miệng kinh bỉ.


"Mày tưởng lừa được năm đứa ngu kia rồi có thể lừa được luôn tao sao, hả kẻ thủ lĩnh? Tên đầu sỏ bày ra kế hoạch phá hoại lễ hồi sinh của tao!"

"Quả nhiên, ngươi đã thao túng nhân cách thứ hai của Virgo!" Aquarius cật lực nói trong tức giận nhưng cậu thật sự không còn sức dể có thể chống cự với cô gái nhỏ bé mang trong mình linh hồn của ác quỷ.

"Vir, chị..." Scorpio gắn sức, da thịt cô không ngừng đổ máu và bị xé rách bởi những nhánh gai nhọn và nó thật sự rất đau.

"Một lũ ngu!" Virgo rời chân khỏi tay Aqua đi lại vuốt cằm Pises rồi khẽ cười "Cũng nhờ chị và Taurus đấy Pises. Ám thị tâm lí mà hai người cố gắn đặc lên Virgo thật sự có hiệu quả, nhưng nó không phải là Gaslighting mà là tâm thần phân liệt!"

Cô xoay người, đi lại ngồi xuống cái ghế tựa cao quý nhất mà thầy hiệu trưởng vẫn thường ngồi, "Trước khi chết cũng nên cho tụi mày biết rõ bản thân ngu ngốc thế nào nhỉ!"


Ngã người thoải mái tựa vào ghế, chân bắt chéo đầy uy quyền, cô bắt đầu

"Nói thật ra thì ngay từ đầu lão giáo sư McGonagall đã hoàn toàn sai lầm khi chọn tin tưởng tao mà không phải là một trong số những đứa nằm đây. Nói sao nhỉ, máu của con bé Virgo này cũng thuộc loại khắc tinh đấy, nhưng cũng chính vì vậy tao mới chọn nó!

Nói toạc ra thì sáu người chúng mày luôn nghĩ bản thân là người có thể ngăn cản đại lễ của tao chứ gì? Nhưng thực ra là ngược lại, bọn bây mới là những kẻ giúp tao hồi sinh và năm đứa ngu xuẩn kia đã làm mọi cách khiến tụi bây không thể có mặt vào đêm nay bằng cách khiến tụi bây bị đình chỉ học, cấm túc mọi học sinh rời trường, nhốt một vài đứa vào trong mộng cảnh, đại loại vậy đó!

Mà Pises này, lúc nãy tụi bây đang làm gì ấy nhỉ? Cố gắn ngăn cản ba hiện tượng trăng xuất hiện sao? Ây dà, vậy mà lại thất bại rồi! Biết tại sao không? Tại vì bọn bây thật sự quá ngu xuẩn! Tưởng gϊếŧ chết năm đứa tay sai kia rồi là xong sao? Không có đâu, bọn bây là đang giúp tao đó!


Cái chết của năm đứa kia cũng thật có ích, bởi vì nó hoàn toàn khiến bọn bây tin tưởng tao và bài xích năm con chuột nhắt này. Tao chỉ cần ngồi im, thuận theo một chút, bày ra thêm vài điểm tích nho nhỏ để bọn bây sa lưới hoàn toàn và biến thành con mồi của tao.

Sao? Kế hoạch hoàn hảo chứ? Một chút nữa thôi, khi trăng lên và những cành cây xinh đẹp này rút cạn máu tụi bây, tao sẽ hồi sinh và khiến những kẻ kia phải trả giá! Hahaha"

Virgo ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nơi, xuyên qua màn đêm vừa đến, đáp đến nơi mặt trăng vừa bừng sáng tròn vằn vặt giữa trời. Nụ cười đáng sợ chạy đến khiến những con thú rừng vội co người, những học sinh đang lẫn trốn trong KTX không ngừng cuộn mình đầy sợ hãi nằm trên giường. Hòa mình vào tiếng thở dài thườn thượt của các giáo sư trong tháp hiệu trưởng. Không phải họ không giúp được mà là không thể giúp, mọi chuyện phải để tụi nhỏ tự giải quyết và họ chỉ có thể chờ đợi trong bất lực.
"ĐỪNG CÓ MƠ!!!"

Luồng sáng mạnh hất tung Virgo bay vào tường. Cô ngẩn đầu kinh ngạc nhìn cây đũa phép trong tay Cancer, Scorpio và Capri vẫn còn đang phát sáng và Pises thì đang dùng đữa phép cố gắn trị thương cho năm người kia.

"Ngươi không biết đũa phép cũng biết nhận chủ sao? Ngươi lấy được đũa phép của bọn ta rồi thì sao? Người cũng chỉ là một kẻ thất bại thôi!" Scorpio hét lớn và những cành cây vẫn tiếp tục siets thêm một vòng.

"KHÔNG ĐỜI NÀO!!!"

Virgo vung đũa, nhanh chóng tướt lấy đũa phép và chính bản thân cô cũng bị năm người vây lấy giữ chặt. Chỉ là, Virgo đã không còn là Virgo nữa, nên sức lực cũng mạnh hơn rất nhiều, cô chỉ cần một cái hất tay đã có thể đánh bay Taurus và Gemini một lượt, một câu thần chú cũng đủ khiến Aquarius sống dở chết dở, nói chung, năm người họ cùng hợp lại căn bản không phải là đối thủ của Virgo.
"Gem, nghe em nói không? Ở góc phòng, chỗ cây thông lớn có giấu một cây dùi với viên Victoria đính trên đó. Chị mau lấy nó và đâm thẳng vào gốc cây như vậy nghi lễ sẽ bị hủy. Nhanh lên!"

"Nhưng điều đó cũng có nghĩa là mọi người sẽ tan biến vĩnh viễn. Chị... chị không làm được..." Gemini bật khóc, bảo cô làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy, cô không làm được...

"Gem, chị làm được, nhanh đi, họ không thể chống cứ lại Virgo thêm lâu hơn nữa đâu, chị mau đi!" Aries van nài.

Gemini tiến lại, lấy ra thanh dùi lớn bằng bắp tay, cô từ từ đi lại gốc cây. Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Virgo dường như sắp thoát khỏi kiềm hãm của bốn thanh niên cao lớn và những nhánh cây thì không ngừng quật mạnh vào khu vực xung quanh gốc cây không cho phép một ai có thể bén mảng lại gần.
Gemini thấp người, cố gắn luồn lách khỏi những nhánh cây hung tàn, gai nhọn đâm sâu vào da thịt và cô đã bị đánh bay không biết bao nhiêu lần. Gemini càng khóc càng nức nỡ, không phải là vì đau mà là vì cô càng lúc càng tiến gần hơn với đích đến và vinh quang là sự tan biến mãi mãi của những người bạn thân thiết nhất.

"GEMINI, MAU DỪNG LẠI, THỨ NGU XUẨN, MAU DỪNG LẠI! TAO SẼ Gϊếŧ MÀY, GEMINI, BUÔNG TAO RA, LŨ KHỐN, TAO SẼ Gϊếŧ HẾT TẤT CẢ CHÚNG MÀY, BUÔNG RAAAA"

"Gem, làm đi, em làm được mà!" Capricorn trong lúc cô chật vật với những cành cây nhọn hoắc vẫn không ngừng mỉm cười cổ vũ cô. Hắn đã tổn thương cô quá nhiều và vẫn chưa thể bù đắp được bao nhiêu, hắn biết, ép cô làm chuyện này rất tàn nhẫn nhưng đó là cách cuối cùng và duy nhất. Vì vậy điều hắn có thể làm bây giờ là tiếp thêm cản đảm cho cô, cố gắn để lại những lời cuối cùng khiến cô an tâm nhất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Kết thúc


Hãy kết thúc đi cơn ác mộng kéo dài, hãy mang đi tội ác và phản bội, làm ơn giữ lại cho tôi tình bạn và tình yêu, làm ơn giữ lại cho tôi những người bạn thân thuộc nhất.

Đó là lời cầu nguyện của Gemini lúc này. Cô giương cao cây dùi, giữa những lời hối thúc giục giã, cô hét lớn và đâm mạnh xuống, thật dứt khoát cũng thật đau đớn giống như mũi dùi kia đâm chính vào là trái tim mình,

"AAAAAA!!!!" Tạm biệt các cậu... Tạm biệt anh, tình yêu của tôi....!

Cây sự sống lần nữa rung lắc dữ dội, những bông hoa không ngừng rơi xuống rồi tan biến và những vòng dây thì không ngừng siết chặt thêm. Sáu người, một nỗi đau. Họ cảm nhận cả cơ thể như sắp bị xé toạt ra, đau đơn và thống khổ không ngưng vây lấy họ. Cuối cùng... cơn đau qua đi, để lại là cảm giác nhẹ hẫn... họ đang tan biến, những hạt sáng màu xanh không ngừng bay ra từ người họ, quang cảnh không còn là một cơn thịnh nộ nữa mà trở về bình yên như những ngày xuân tới, những hạt sáng xoay vòng quang cơ thể họ và rất nhanh chúng nuốt chửng lấy thân thể của họ, chẳng để lại gì ngoài những đốm sáng mang màu bình yên... và những lời chưa kịp nói...


"Thế giới của chúng ta sẽ không đẹp nếu mất đi bình yên, xin lỗi vì đã để em một mình hi sinh. Nếu có thể, tôi chỉ ước người lao vào đó, chịu đựng những đau đớn và tồn thương là tôi chứ không phải em..."

"Tình yêu không phải là luôn ở cạnh nhau mà là luôn ở trong tim nhau. Đã kết thúc rồi thì xin anh hãy chỉ giữ lại một khoảng nhỏ thôi... cho em và dành ra một khoảng lớn hơn cho "cô ấy", người anh sẽ yêu sau này..."

"Những ngày cuối cùng luôn làm anh đau lòng, xin lỗi vì đã không tin tưởng anh... cũng xin lỗi vì anh đã bảo vệ em..."

"Đi rồi sao? Không nói lời tạm biệt nào sao? Tôi còn nợ em một câu trả lời mà? Tôi còn chưa nói thật mà? Em không thể mang theo lời nói dối đó đi được... ở lại đi... làm ơn!"

"Ước gì tôi có thể sử dụng một yêu cầu còn lại. Đó sẽ là... hãy sống thật tốt và đừng bao giờ rung động vì tôi!"


"Tạm biệt... "

--- Hai tháng sau---

Lễ tổng kết kết thúc và nhà về nhất của năm nay là Hufflepuff. Sau bữa tiệc hoành tráng, năm người Leo, Libra, Gemini, Aquarius và Taurus được giữa lại. Họ đã gầy đi rất nhiều, buổi lễ hôm nay nếu không hải được thông báo bắt buộc phải tới có lẽ họ cũng sẽ xin nghỉ như những buổi ngoại khóa gần đây.

"Các em có vẻ ngày càng tiều tụy nhỉ!" Thầy hiệu trưởng Dumbledore lên tiếng.

"Vâng." Đổi lại là một tiếng đáp yểu xìu từ Gemini.

"Virgo... em ấy sẽ được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố và có lẽ em ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi, các em không cần lo." Giáo sư Mcgonagall an ủi. Sau khi phá hủy lễ hồi sinh, nhân cách thứ hai của Virgo cũng lập tức biến mất nhưng cô cũng theo đó lập tức chìm vào hôn mê sâu cho đến nay và không có dấu hiệu nào là cho thấy cô sẽ tỉnh lại.


"Bọn em biết, Cảm ơn cô!" Taurus đáp, sắc mặt vẫn đượm một màu buồn và cậu vẫn không hè ngẫn đầu.

"Khụ!" Giáo sư Snape khó tính hơi ngượng ho một tiếng nhìn năm đứa nhỏ cúi đầu tăm tắp trưng ra dáng vẻ thiếu sức sống, "Trước khi chuyện đó xảy ra, ta đã sử dụng viên kim cương Hope làm một vài phép thuật và... khụ... sáu đứa ngốc kia có lẽ bây giờ đang sống đâu đó trên thế giới này thôi... chúng... vẫn còn sống..."

Thông tin đến quá bất ngờ làm năm người lần lượt ngẩn đầu kinh ngạc, động tác đồng bộ đến đáng sợ tự tốc độ ngẩn đầu, vẻ mặt khó tin, đôi mắt mở to và cái miệng không thể khép lại được.

Sáu người kia vẫn còn sống, họ vẫn còn sống, vẫn còn sống!!!

"Nếu em vẫn còn đâu đó trên thế gian này... tôi nhất định sẽ tìm ra em! Chờ tôi... nhé?"
_______________ The end __________________

Sẽ có phiên ngoại nhé!

Nhưng chưa biết khi nào!

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ cỏ trong thời gian qua.

Kamsa!!!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Phiên ngoại 1


Espresso, em và tôi!

Nếu thời gian có lần nữa quay trở lại buổi đêm hôm đó tôi chắc chắn sẽ chẳng nói không cảm động với em đâu. Bởi vì vế sau mà tôi không dám nói với em chính là "Tôi đã thật sự đặt em vào sâu trong tim và ai cũng chẳng thay thế được. 

Ngày hôm đó, tôi vẫn nhớ, khi em bị những nhánh cây khô cằn đầy gai siết lấy tôi chỉ có thể bất lực nhìn em một mình đau đớn, nhìn da thịt em như bị xé toạt ra tôi đã muốn lập tức gϊếŧ chết kẻ chủ mưu Virgo nhưng tôi không làm được vì chị ấy vô tội, nhưng em cũng vô tội, năm người kia cũng vô tội, tại sao chỉ có em và họ biến mất còn Virgo thì bình an vô sự? Tôi đã từng ích kỉ nghĩ như vậy đấy.

Nhưng rồi những suy nghĩ đó cũng vơi đi nhường chỗ cho nỗi nhớ em ngày một nhiều hơn, tôi nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt, cái gật đầu cùng thanh âm của em ngày ngày cứ quấn chặt lấy tôi như những sợi dây leo đầy gai ghì chặt tim tôi càng lúc càng chặt hơn, chặt hơn nữa. Cơn đau nhói ở lồng ngực cứ không ngừng hành hạ tôi từng giờ, đau nhói đến không thốt nên lời, đau đến mức tôi chỉ ước như bản thân chưa từng tồn tại, nhưng em vẫn đang tồn tại mà... sao tôi có thể biến mất được chứ?


Em giống như một câu chuyện cổ tích, đến bên tôi khi tôi vẫn là một cậu nhóc mười bảy tuổi chưa hiểu sự đời và khi tôi trưởng thành, khi tôi có thể bảo bọc lấy em thì em lại biến mất như chưa từng tồn tại. Giá như tôi là bầu trời tôi đã có thể nhìn thấy em ở đâu đó, giá như tôi là ánh sáng tôi đã có thể tìm ra em, giá như tôi là bụi tuyết tôi sẽ đã đến cạnh em sớm hơn, giá như... em đang ở đây, tôi sẽ ôm chặt lấy em vào lòng và ghì chặt lấy em, giá như...

"Xin chào quý khách!"

... Em ở đây...

Em đã thật sự ở đây, ngay trước mặt tôi, vẫn như vậy, gương mặt luôn rạng rỡ những nụ cười, đôi mắt sẽ cong lên theo vành môi và em vẫn rạng rỡ như năm năm trước khi tôi lần đầu gặp em...

"Quý khách dùng gì ạ?"

Giáo sư Snape đã từng nói, chỉ cần từng là học sinh của hogwarts thì cánh tay người đó sẽ luôn có một vòng tay nhỏ mang màu của Nhà họ. Và vòng tay em đang đeo là màu đỏ, màu đỏ của Gryffindor, 


Tôi đã thật sự tìm ra em rồi đúng không?

"Xin hỏi___"

"Một tách Espresso, cảm ơn!"

"Vâng, có ngay ạ!"

Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vị trí mà có thể nhìn thấy em rõ nhất và thật tuyệt khi hôm nay quán chẳng có khách, có lẽ vào giờ này thì chỉ có kẻ cô đơn như tôi mới đến đây thôi nhỉ? Thời gian cho gia đình và yêu thương tôi chỉ có thể cô độc trải qua suốt năm năm, nhưng hôm nay thì không, bởi vì hôm nay có em... 

Em đã cười với tôi, nụ cười đầu tiên sau năm năm, tuy chỉ là một nụ cười xã giao bình thường nhưng tôi đã cảm thấy hạnh phúc biết bao. Trong quán chỉ có tôi và em, thật yên tĩnh và hương Espresso thoang thoảng trong không khí giống như là vẽ lên trong không gian màu của hạnh phúc cùng với hương vị của yêu thương thật ấm áp, thật khác xa so với thế giới bên ngoài lớp cửa kính kia. Tuyết ngoài trời dường như ngày một dày hơn và dòng người thật vội vã thật xa lạ, tất cả giống như một bộ phim tua nhanh và chỉ có tôi và em là khán giả.


"Espresso của quý khách!"

"Cảm ơn! A, chúng ta nói chuyện được không? Cô thấy đó... ừm... "

Tôi vội vã kéo tay em lại khi em quay lưng và trong phút đó dường như mọi đau đớn vừa vơi đi lại ùa về và tôi sợ phải xa em lần nữa.

"Được thôi! Tôi cứ tưởng anh là một người hướng nội và chỉ thích một mình ngắm tuyết cùng với Espresso thôi chứ!"

Thật quá đỗi hạnh phúc khi em chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với hành động quá phận của tôi. Em ngồi xuống đối diện tôi cùng với một cốc Espresso khác, có lẽ em đã tự làm cho mình.

"Cô tên gì?"

"Tôi tên Song Ngư! Còn anh?"

"Sư Tử. Song Ngư trong tiếng anh là Pises nhỉ?"

"Ừm. Anh thích Espresso sao? Tôi cũng vậy!"

"Bởi vì Espresso rất đắng và thơm, giống như một câu chuyện tình yêu vậy. Trước đây đã có người nói với tôi, cô ấy muốn uống một cốc Espresso vào một ngày tuyết."
"Ồ, cô ấy rất quan trọng với anh nhỉ?"

"Phải. Cô ấy tốt bụng, vui vẻ và luôn nở nụ cười dù trong lòng là một núi những muộn phiền. Tôi thích nụ cười của cô ấy nhưng tôi cũng ghét nó... bởi vì cô ấy cũng cười như vậy vào khoảng khắc cô ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi..."

"Biến mất?"

"Nhưng cô ấy vẫn luôn tồn tại!"

"Anh có đi tìm cô ấy không?"

"Tôi đã luôn tìm kiếm cô ấy nhưng bây giờ thì không cần nữa..."

"???"

"Bởi vì cô ấy đã ở đây, ngay trước mắt tôi..."

"..."

"..."

Em nhìn tôi, trong đáy mắt phẳng lặng không chút bất ngờ. Có phải là em vẫn luôn có chút kí ức gì đó về tôi không? Có phải em đã nhớ ra tôi không? Nói đi, rằng em đã nhớ ra tôi... mà...dù em không nhớ cũng không sao, tôi sẽ chỉ thất vọng một chút thôi...

Bởi vì tôi sẽ bắt đầu lại... em và tôi cùng với Espresso nữa...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom