Dịch Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 56: C56: Chương 56


"Sách ca, người đã mang về rồi."

Người đeo kính đi ở phía trước, người đánh ngất Hà Húc kéo cậu vẫn còn chưa tỉnh táo đi theo phía sau, người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất nghe tiếng thì nghiêng đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Sao lại chậm như vậy?"

Nam nhân thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, khóe mắt hơi có hai đạo nếp nhăn không rõ ràng lắm, cho dù một động tác xoay người đơn giản cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Cậu ta vẫn không xuất hiện một mình như đã hứa, phải chờ lúc không có ai nên tốn chút thời gian. " Người đàn ông đeo kính cúi đầu cung kính giải thích, nói xong hơi ngước mắt lên," Ngài muốn xem qua một chút không?"

Tiêu Sách nghe vậy mi tâm hơi động, đưa tay vào túi sờ điếu thuốc, chán ghét khoát tay: "Không cần, nhìn thấy khuôn mặt này tôi sẽ buồn nôn."

"Vậy ngài định xử trí cậu ta như thế nào?"

Tiêu Sách hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra khói, nheo mắt dập tắt điếu thuốc: "Cho một liều thuốc, sau đó ném ra ngõ sau đi."

"Hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây."

Người đàn ông đeo kính gật đầu đáp ứng, xoay người ý bảo kéo Hà Húc theo, sau đó đi trước một bước ra cửa như lúc mới vào.

Đi tới giữa sân, người đàn ông đeo kính mới rút thuốc lá từ trong bao thuốc ra, một tay mở bật lửa đốt, híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài dặn dò người đàn ông phía sau: "Nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi."


"Sách ca có đủ biện pháp, lại có thể nghĩ ra đem tiểu tiện nhân này ném ra phố sau, chậc, đến buổi tối thật là náo nhiệt!"

Trên mặt gã đeo kính hiện ra vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng ngước mắt, "Còn rảnh rỗi ở đây nói nhảm, không bằng đi làm sớm một chút."

Người đàn ông đang nói chuyện mặt mày hớn hở vừa nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, lập tức kinh sợ, cúi đầu đáp vài tiếng "Vâng" rồi kéo Hà Húc rời đi.

Người đàn ông cẩu thả kéo Hà Húc, trên đường xóc nảy, hai chân Hà Húc lại cọ xát qua lại trên mặt đất, tác dụng của việc giật điện còn chưa qua, nhưng Hà Húc thật sự đã bị đánh thức.

Hà Húc cố sức mở mắt, tầm mắt mơ hồ không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra hình như mình đang ở trong một sân viện rất rộng lớn.

Chậm lại vài phút, Hà Húc khôi phục một ít thể lực, liền cố gắng giẫm lên mặt đất muốn ngăn cản mình tiếp tục bị kéo đi, người đàn ông cảm nhận được lực cản, quay đầu nhìn lại, phát hiện Hà Húc đã tỉnh táo.

"Tỉnh rồi? Thật đúng lúc."

Người đàn ông nở một nụ cười không mấy thân thiện, tăng thêm sức lực kéo Hà Húc đi về phía một nhà kho trước mặt, cả người Hà Húc vô lực giãy dụa nhưng không được, dễ dàng bị kéo vào trong.

Trong nhà kho tích rất nhiều bụi bặm, thoạt nhìn bình thường cũng sẽ không có ai tới, Hà Húc bị ném trên mặt đất, thân thể rơi xuống bị cả đống tro bốc lên sặc đến mức cậu không nhịn được ho mạnh, cậu ho đến đỏ bừng cả mặt mới miễn cưỡng ngừng lại, khàn giọng khó khăn nhắc lại: "Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải Tề Nhạc."

"Mày không phải Tề Nhạc chẳng lẽ lão tử là Tề Nhạc?" người đàn ông rút một tấm ảnh từ trong ngực ra ném vào mặt Hà Húc, sau đó mắng tiếp: "Đây không phải mày thì là ai?"

Hà Húc nhặt tấm ảnh lên, là chụp trong buổi họp báo, người trong ảnh mặc bộ quần áo này, rõ ràng là Tề Nhạc.


"Tôi đã nói tôi không phải, tôi là..."

"Nghe nói mày là ảnh đế con mẹ nó thế thì diễn cho lão tử xem thử?"

Người đàn ông tức giận vung tay qua, trực tiếp ném Hà Húc đi thật xa, trán đụng vào góc rương chảy máu.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lúc này Hà Húc đã không còn tự hỏi việc này có ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai hay không, tình huống trước mắt cậu rất có thể sẽ không còn mạng để trở về, việc cấp bách là bảo vệ tính mạng trước đã.

Hà Húc gian nan từ trên mặt đất đứng lên, cậu thật giống như một cái hồ lô bị ném vào trong nước đường lăn một vòng, trên âu phục quý giá dính đầy bụi bặm, thoạt nhìn chật vật lại buồn cười.

Vì không muốn chọc giận người đàn ông kia mà khiến cho mình chịu thêm khổ, Hà Húc từ bỏ con đường nói rõ thân phận này, đang lúc cậu cân nhắc nên làm thế nào cho phải, nam nhân bỗng nhiên túm lấy cậu đổ một bình chất lỏng gì đó vào miệng.

Hà Húc theo bản năng ngậm chặt răng, nhưng lại bị người đàn ông đấm hai quyền vào bụng không thể không đau đến há miệng, người đàn ông bóp miệng cậu rót cả chai chất lỏng xuống, sau khi xác nhận Hà Húc đã nuốt xong mới ném cậu xuống đất.

Tuy rằng không biết mình uống cái gì, nhưng trực giác Hà Húc khẳng định đây không phải thứ tốt lành gì, liều mạng móc cổ họng muốn phun ra, nhưng lập tức lại bị nam nhân ngăn cản.

Phương pháp ngăn cản hắn rất đơn giản, sau một trận quyền đấm cước đá Hà Húc không còn bất kỳ khí lực đấu tranh nào, tê liệt ngã xuống đất gian nan th ở dốc.


Sau khi xác nhận Hà Húc sẽ không có hành động gì nữa, người đàn ông xoay người đi ra kho hàng, khóa cửa từ bên ngoài.

Người đàn ông đeo kính vừa vặn châm điếu thuốc thứ hai, thoáng thấy anh ta đi ra thờ ơ hỏi: "Làm xong việc rồi?"

"Mới vừa đút thuốc xong, chờ thuốc có tác dụng liền ném cậu ta ra phố sau."

"Làm sạch sẽ một chút. "Người đàn ông đeo kính rít một hơi thật dài," Tôi cũng không muốn chùi mông cho cậu."

Ước chừng thời gian không còn nhiều lắm, người đàn ông một lần nữa trở lại kho hàng, Hà Húc cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt đã ửng đỏ không bình thường, hô hấp cũng đã trở nên nặng nề, ngay cả âu phục ngay ngắn cũng bị kéo đến lỏng lẻo.

"Cái này không phải đã có hiệu quả sao?"

Người đàn ông cười giễu cợt túm lấy Hà Húc, ném cậu vào trong xe tự mình vòng qua ghế lái, lái xe đưa Hà Húc ra phố sau."

Phố sau là một trong những con phố phức tạp nhất Dung thành. Nơi này thật giống như là một nơi vô luật vô pháp, tội phạm bạo lực không lúc nào là không ở chỗ này trình diễn, nhưng sở dĩ nơi này nổi danh nhất còn vì một chuyện khác.

Chỗ sâu nhất của khu phố là mục tiêu của đàn ông, nơi này mỗi ngày đều tụ tập rất nhiều người say xỉn, hơn nữa còn là người say nam nữ đều ăn sạch, không cự tuyệt bất cứ cái gì.

Cả con phố phía sau là nơi có tỷ lệ tội phạm cao nhất Dung Thành, nhưng mà bất kể bên trên chỉnh đốn bao nhiêu lần, tội ác nơi này đều không nhận được bất kỳ chấn chỉnh nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Người đàn ông lái xe vào tận cùng bên trong, từ trong xe lôi Hà Húc ra, ném như ném bao cát ở giữa đường, chỉ chốc lát đã bị vây quanh bởi mấy người say rượu.

Cũng có người không có mắt tiến đến bên cạnh nam nhân, khiêu khích lỗ m ãng còn chưa kịp nói ra miệng đã bị nam nhân một quyền đánh gãy cằm, thống khổ lại hoảng sợ nhanh chóng chạy đi.

"Hãy tận hưởng đi, đây là thứ mày xứng đáng được nhận."


Người đàn ông cười lạnh nói xong liền lái xe rời đi, để Hà Húc ở trên mặt đất đối diện với mấy người đàn ông cả người say khướt.

Thân thể nóng đến dọa người, Hà Húc không phải kẻ ngốc, đã sớm hiểu mình bị chuốc thuốc gì. Dưới loại tình huống này đem cậu ném ở đây, không cần những người này sói đói vồ ăn, chính cậu đều có rất lớn xác suất tự mình đưa tới cửa.

Hà Húc dốc hết toàn lực bò về phía bãi cỏ phía sau, gạch vây quanh phần lớn đã muốn rớt ra, Hà Húc dùng sức móc ra một khối, nắm trong tay nặng nề ném về phía người đàn ông đầu tiên nhào tới.

Người đàn ông bị đập vỡ đầu, kêu r3n rời đi, những người khác thấy thế cũng nhao nhao dừng bước, không dám tiến lên nữa.

Nhưng không một ai rời đi.

Hà Húc trong lòng rõ ràng, những người này đều hiểu chuyện gì xảy ra với cậu, bọn hắn không động thủ, nhưng đều ở đây chờ cậu bị dồn tới cực hạn.

Lý trí rất nhanh sụp đổ, Hà Húc hoảng loạn sờ kim cài áo trước người, bất chấp tất cả lập tức kéo xuống dùng sức đâm kim vào đầu ngón tay.

Đau đớn làm cậu hồi phục vài phần lý trí, Hà Húc mồ hôi lạnh chảy ròng quỳ trên mặt đất, không ngừng ở trong đầu nhắc nhở chính mình.

"Hà Húc, hoặc là sống trong sạch, nếu không cũng chỉ có thể đi tìm chết!"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Hôm qua đang edit thì cúp điện ạ*

*À nhắc lại là truyện này ngược, ngược thụ rất ác nên ai không chịu được thì đừng theo. tui cũng chưa đọc hết để dành hứng thú edit tiếp nên không thể đảm bảo được mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào. Cảm thụ là của mỗi người, nếu đúng gu thì chúng ta ở lại bên nhau nhó. Iu iu
 
Chương 57: C57: Chương 57


Khi biết Hà Húc bị người ta trói mang đi, Tạ Thanh Dao vọt từ trên ghế đứng lên, nghiêng người về phía trước bắt lấy cổ áo Tiết Lạc, lạnh lùng chất vấn: "Anh nhìn thấy vì sao không đuổi theo?!"

Ánh mắt Tiết Lạc né tránh, dời tầm mắt khó khăn mở miệng: "Tề tiên sinh không cho phép."

Tạ Thanh Dao sửng sốt một hồi, không nói gì nữa liền buông tay bỏ Tiết Lạc ra.

Nhiều năm như vậy Tạ Thanh Dao vẫn coi Tiết Lạc là tâm phúc, nhưng lại quên tâm phúc này trước kia từng là người kề cận trung thành của người khác. Nếu như là mệnh lệnh của Tề Nhạc, tất nhiên phải có tác dụng hơn hắn.

"Người bị bắt đi bao lâu rồi? "Tạ Thanh Dao hai tay chống bàn, mím môi dưới đặt câu hỏi.

"Một... một buổi chiều rồi!"

Tạ Thanh Dao chỉ muốn đem văn kiện trước mặt ném lên mặt Tiết Lạc, hắn đè nén tức giận, lạnh lùng liếc Tiết Lạc gần như muốn cắn răng mở miệng: "Năm phút, tìm cho tôi chiếc xe kia, nếu Hà Húc có chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu cũng đi cùng em ấy đi."

Tiết Lạc rùng mình một cái, không dám trì hoãn vội vàng lao ra văn phòng lập tức điều tra, anh ta nhớ rõ biển số xe, lấy danh tiếng của Tạ Thanh Dao rất nhanh liền tra được chủ xe.

Tiết Lạc thở hồng hộc chạy về nhận lệnh, Tạ Thanh Dao đã xử lý tốt công việc, đã mặc áo khoác tử tế đang chờ anh ta tới.

"Tra được rồi ông chủ, là xe của Tiêu tổng, Tiêu Sách."


Nghe được tên Tiêu Sách, Tạ Thanh Dao có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, chẳng lẽ Tiêu Sách còn đang truy cứu chuyện kia.

Lúc Tạ Thanh Dao chạy tới chỗ ở của Tiêu Sách, Tiêu Sách đang ở phòng khách thảnh thơi thưởng thức rượu vang đỏ chơi bi - a, tựa hồ đã sớm dự liệu được hắn sẽ tới, bảo an ở cửa cũng không ngăn cản Tạ Thanh Dao, trực tiếp thả hắn đi vào.

"Xem ra họ Tề đối với anh cũng không quan trọng đến thế, thế mà còn tổ chức họp báo hoành tráng, kết quả người mất tích lâu như vậy mới tới chỗ tôi tìm?"

Tiêu Sách rút ra một cây gậy từ trên giá, nắm chắc đầu kia đưa cho Tạ Thanh Dao, gật đầu ý bảo hắn nói tiếp: "Nếu không vội, trước tiên cùng tôi đánh một ván."

Tạ Thanh Dao căm tức hất gậy ra, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hà Húc ở đâu?"

"Hà Húc? "Tiêu Sách nhíu mày, có chút khó hiểu," Anh không phải tới tìm Tề Nhạc sao?"

Từ lúc bắt đầu điều tra được chủ xe là Tiêu Sách, Tạ Thanh Dao liền đoán ra Tiêu Sách nhất định là trói nhầm người, hắn cầm gậy trên bàn lên đẩy Tiêu Sách vào tường, "Anh trói nhầm người rồi, nói mau Hà Húc ở đâu!"

Đám vệ sĩ nhanh chóng vây quanh, Tiêu Sách lạnh nhạt xua tay bảo bọn họ không cần động thủ, dựa vào tường nghiêm túc suy nghĩ.

Nửa ngày Tiêu Sách mới chậm rãi nhớ ra, hình như có một người như vậy, lúc ấy ngồi ở bên cạnh trông bình thường quá, hắn căn bản không chú ý.

Dù sao sự chú ý của hắn, tất cả đều ở trên người Tề Nhạc.


Bất quá có một ấn tượng mơ hồ như vậy, xem ra người tên Hà Húc này quả thật có vài phần giống Tề Nhạc.

Tiêu Sách nheo mắt lại, vì phòng ngừa Tạ Thanh Dao cố ý lừa hắn, Tiêu Sách vẫn gọi hai người phụ trách chuyện này tới đối chất.

Rất nhanh người đàn ông đeo kính và một người đàn ông khác đã đến phòng khách.

"Khanh An, A Vĩ, tôi hỏi các anh, người các anh "mời" tới là Tề Nhạc sao?"

Cố Khanh An và A Vĩ liếc mắt nhìn nhau, đều không trả lời.

Tiêu Sách hỏi bọn họ như vậy, đại biểu chuyện này tám chín phần mười xảy ra sơ suất, lúc này ai mở miệng trước chẳng khác nào người đó nhận sai lầm trước, không ai nguyện ý gánh hậu quả này.

Nhưng rốt cuộc vẫn là A Vĩ đầu óc trơn nhẵn, chịu không nổi Cố Khanh An trầm mặc không nói, kiên trì hỏi: "Sách ca, chẳng lẽ chúng ta tìm lầm người rồi?"

"Cậu nói xem? "Tiêu Sách như cười như không hỏi ngược lại hắn, giơ tay giới thiệu với Tạ Thanh Dao," Tạ tổng nói Tề Nhạc còn ở nhà rất tốt, bây giờ tới chỗ tôi muốn một người tên Hà Húc. Tôi hỏi lại các anh một lần nữa, người các anh mang về, là Tề Nhạc sao?"

Cố Khanh An đầu óc chuyển biến vô cùng nhạy bén, anh ta rất nhanh ý thức được tuyệt đối là bọn họ trói lầm người, bởi vì anh ta nhớ tới trước khi bị điện giật, người kia nói bọn họ nhận lầm người, nói mình không phải Tề Nhạc.


Lúc ấy Tiêu Sách đang chờ, bọn họ không dám trì hoãn quá lâu, mặt khác cũng cảm thấy người nọ nói như vậy hẳn là vì muốn thoát thân, huống chi tốc độ của A Vĩ quá nhanh cũng không cho hắn thời gian phản ứng.

Cố Khanh An quyết định nhanh chóng đáp lại: "Không xác định được, trước khi lên xe hắn nói mình không phải Tề Nhạc, nhưng là A Vĩ đem người trực tiếp đánh ngất, chúng tôi cũng không xác nhận được, bất quá quần áo giống nhau, chúng tôi mới kết luận hắn hẳn là Tề Nhạc"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

A Vĩ qua nửa ngày mới nhận ra Cố Khanh An đang hất cái nồi này lên người mình, nhưng hắn cũng nhớ ra trước khi đút thuốc cho Hà Húc, Hà Húc đã nói gì - -

"Tôi nhớ ra rồi, cậu ta hình như là nói mình tên gì ấy nhỉ?"

Tiêu Sách đi qua hai bước mạnh mẽ tát một cái, đem thể trạng to lớn như của A Vĩ tát cho lảo đảo.

Cố Khanh An theo tiếng bàn tay nhắm mắt lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn bàn tay này không phải đánh vào mặt mình, nếu không khuôn mặt tuấn tú này phỏng chừng sẽ bị hủy.

"Thành sự không đủ, phế vật bại sự có thừa. " Tiêu Sách lạnh giọng mắng, lại bổ sung một cước, quát:" Còn không cút ra phố sau mang người tới đây?"

A Vĩ vội vàng cúi đầu lên tiếng, xoay người định đi ra ngoài.

"Phố sau? " Nghe vậy, Tạ Thanh Dao bỗng dưng trừng to mắt, sau đó xoay người phẫn nộ vung một quyền lên mặt Tiêu Sách," Loại thủ đoạn này mày cũng dám dùng?!"

Tiêu Sách khó có thể tránh thoát, ngón cái cọ qua khóe miệng cười lạnh: "Anh đây là đang thay Tề Nhạc sợ hãi, hay là đang thay tên bắt chước kia ra mặt?"


Một câu khiến Tạ Thanh Dao á khẩu không trả lời được, thần sắc hắn đông cứng lại, chính mình cũng không phân biệt được đây là vì sao.

Chỉ là nghe nói Hà Húc bị ném đến nơi đó, liền bất giác nổi giận.

Tạ Thanh Dao không rảnh cùng Tiêu Sách thảo luận chuyện này, túm lấy cổ áo A Vĩ trực tiếp kéo ra cửa, một đường kéo tới trong xe mình, "Dẫn chúng tôi qua đó!"

Lúc bọn Tạ Thanh Dao tới phố sau, chính là thời gian cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc chính thức bắt đầu, phố phồn hoa rồi lại rách nát, khắp nơi du đãng tội phạm tiềm tàng cùng những gã sau khi uống rượu say thì phẩm chất cực kỳ tồi tệ.

Từ xa Tạ Thanh Dao đã nhìn thấy một đám người vây quanh góc đường, trực giác nói cho hắn biết chỗ trung tâm đó hẳn là Hà Húc, vì thế không đợi xe dừng đã đẩy cửa bước xuống thẳng đến trung tâm của vòng tròn.

Tạ Thanh Dao đẩy đám người tản mùi rượu nồng đậm ra, tình cảnh trước mắt làm cho hắn trong nháy mắt vừa đau lòng vừa khiếp sợ, hắn vội vàng kêu một tiếng "Hà Húc", nhanh chóng chạy tới.

Hai tay Hà Húc bị đâm như tổ ong, máu tươi đầm đìa khắp người, lúc này thống khổ cuộn mình, cắn răng cắn cổ kìm nén sự run rẩy của tứ chi chuẩn bị lại đâm một mũi vào đầu ngón tay, lúc đó bỗng nhiên có một bàn tay mạnh mẽ ngăn cậu lại.

Hà Húc hoảng hốt nghe được giọng nói của Tạ Thanh Dao, nhưng ý thức của cậu đã không còn nhiều lắm, tầm mắt mơ hồ không thấy rõ người tới, chỉ là dựa vào cảm giác quen thuộc trên người đối phương xác nhận người trước mặt là Tạ Thanh Dao, gian nan kêu một tiếng "Tạ tổng", liền trong nháy mắt mất hết khí lực, lập tức ngất đi.

"Hà Húc! Hà Húc!"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Hà Húc lúc đầu là vì tiền nên trao hết thảy cho Tạ Thanh Dao, nhưng cũng chỉ có một mình hắn mà thôi. Dù có đâm bao nhiêu kim vào tay máu chảy đầm đìa cũng giữ cho bản thân thanh tỉnh, em có tôn nghiêm của mình, cũng có sự trong sạch mà em muốn bảo vệ. Thương ạ...*
 
Chương 58: C58: Chương 58


Tạ Thanh Dao bất chấp tất cả những thứ khác, vội vàng ôm lấy Hà Húc chạy như bay lên xe, Tiết Lạc giữ A Vĩ lại để xử lý đám người say đang chuẩn bị ra tay kia, chính mình cũng vội vàng quay về lái xe.

Toàn thân Hà Húc đều là máu, đỏ đến kinh người, chỉ có trên gương mặt tái nhợt không thấy chút huyết sắc nào, Tiết Lạc từ kính chiếu hậu cẩn thận liếc nhìn bộ dạng của cậu, cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên tăng lên.

Nếu họ đến muộn hơn một chút, có lẽ người kia sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.

Tiết Lạc lái xe thật nhanh, trở lại khu phố rồi đưa Hà Húc đến bệnh viện gần nhất.

Hà Húc hôn mê bất tỉnh, bị Tạ Thanh Dao ôm vào bệnh viện liền lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu, Tạ Thanh Dao ngồi ở cửa, thần sắc ngưng trọng, có vẻ tâm sự nặng nề.

Hắn rút ra một điếu thuốc, còn chưa sờ được bật lửa đã nhìn thấy biển cấm hút thuốc trên tường đối diện, liền ngừng động tác, đơn thuần kẹp điếu thuốc trong tay.

Bộ quần áo Hà Húc mặc là của Tề Nhạc, chứng tỏ ngay từ đầu đối tượng của Tiêu Sách chính là Tề Nhạc, chỉ là bởi vì thủ hạ nhận lầm mới trói nhầm Hà Húc.

Nhưng đây thật sự là trùng hợp sao?

Tạ Thanh Dao chắp hai tay lại, thân thuốc lá bị vò nát thành mấy đoạn, vụn nhỏ từ kẽ ngón tay rơi xuống từng đốm.

Tại sao Hà Húc lại thay đổi quần áo với Tề Nhạc? Thấy Hà Húc bị trói, Tề Nhạc vì sao lại bảo Tiết Lạc đừng đuổi theo? Thậm chí sau đó cũng không nói cho hắn biết, mặc kệ tình thế phát triển, dụng ý của Tề Nhạc là gì?


Không phải Tạ Thanh Dao không đoán được, chỉ là hắn không muốn nghĩ về phương diện đó. Hắn có thể chấp nhận Tề Nhạc có biến hóa, nhưng hắn không muốn tin tưởng Tề Nhạc trở nên xấu xa như vậy.

Lúc trước người hắn yêu là một Tề Nhạc nhiệt tình, thiện lương, vĩnh viễn tràn ngập sức sống, đối nhân xử thế ôn hòa, khiêm tốn lễ độ, làm cho hắn tin tưởng người đem Hà Húc hại thành như vậy tuyệt đối không phải là y, hắn làm sao dám tin được chuyện như thế?

Nhưng sự thật bày ra trước mắt hắn, không cho phép hắn không tin.

Đôi mắt Tạ Thanh Dao trầm xuống một mảnh bóng tối, hắn đứng dậy xách áo khoác dính đầy máu của Hà Húc trên mặt đất lên.

Loan Tụng đúng lúc chạy tới, Tạ Thanh Dao phân phó cậu ta ở đây trông coi, gọi Tiết Lạc về công ty, đi thẳng đến văn phòng Tề Nhạc.

Từ khi Tạ Thanh Dao đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng rời khỏi công ty, Tề Nhạc vẫn lo sợ bất an, một mặt y sợ Hà Húc thật sự xảy ra chuyện gì, mặt khác lại lo lắng Tiết Lạc khai ra y, đến lúc đó y không có cách nào bào chữa với Tạ Thanh Dao.

Ở trong sợ hãi cùng bất an, điều nên tới thì vẫn phải tới. Tạ Thanh Dao mang theo áo khoác âu phục vốn thuộc về y trực tiếp vào cửa, đem quần áo đầy máu ném tới trước mắt y, cái gì cũng không nói, trực tiếp châm điếu thuốc.

Tề Nhạc hoảng sợ, nhìn vết máu trên quần áo kia khiếp đảm không nói nên lời. Y cho rằng Tiêu Sách dù hận y thế nào, cũng sẽ vì có tầng quan hệ với Tạ Thanh Dao này, mà nể tình nên không thật sự làm gì y, huống chi chờ hắn phát hiện mình bắt lầm người, hẳn là đem Hà Húc bình an vô sự thả về mới đúng.

"Hà, Hà Húc làm sao vậy? "Hơn nửa ngày, Tề Nhạc mới ngập ngừng mở miệng.

"Em không muốn giải thích một chút sao? Vì sao quần áo của em lại ở trên người Hà Húc? "

Tạ Thanh Dao hút thuốc, cũng không nhìn y.

Tạ Thanh Dao càng bình tĩnh, lại càng giống điềm báo trước cơn thịnh nộ. Tề Nhạc nhanh chóng suy nghĩ đối sách, chuyện này tất nhiên là y đuối lý, nhưng y cùng Tạ Thanh Dao tuyệt không thể dừng lại ở đây, y liều mạng mới vì hắn trở về.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Rất nhanh, Tề Nhạc đã nghĩ ra lý do thoái thác thỏa đáng nhất.

"Sau khi họp báo kết thúc em bảo Hà Húc đi cùng em, kết quả Hà Húc không cẩn thận làm đổ rượu lên người em, sau đó cậu ấy nghe nói em muốn tham gia tiệc rượu cho nên liền cho em mượn quần áo của cậu ấy." Tề Nhạc nói, giọng bắt đầu bất giác phát run, che miệng như cố gắng khống chế cảm xúc, đỏ mắt hỏi Tạ Thanh Dao, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạ Thanh Dao lành lạnh giương mắt, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn phân nửa, xuyên thấu qua khói thuốc hắn chăm chú nhìn Tề Nhạc, thế nhưng nhìn không thấu người trước mặt này là biểu lộ chân thật hay là đang diễn trò.


"Em lại không biết chuyện kia --"Tề Nhạc nói, bỗng nhiên tự giác biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.

"Sao không nói tiếp, em muốn nói em không biết những người đó?" Tạ Thanh Dao tự giễu cười lạnh, rốt cuộc chuyện này vẫn phát triển theo hướng hắn không muốn nhìn thấy nhất, "Tề Nhạc, sao em lại nhẫn tâm như vậy?"

Tề Nhạc tự biết mình sai, nhưng bị Tạ Thanh Dao chỉ trích vẫn không nhịn được bộc phát cảm xúc: "Lúc em vì anh không thể không trốn ra nước ngoài, anh đang làm gì vậy?"

Tạ Thanh Dao trầm mặc, điếu thuốc trong tay lại cháy một đoạn, hắn buồn bực không lên tiếng nặng nề hít một hơi, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất.

Tề Nhạc nói đến chỗ đau của hắn, chỉ có điểm này hắn không thể phản bác. Đêm đó nghe Tề Nhạc say rượu liên tục nói ra nguyên nhân rời đi năm đó, Tạ Thanh Dao mới biết được có lẽ mình mới là người sai lầm trong đoạn tình cảm này.

"Nhưng em nên tới tìm anh, em không nên hại Hà Húc."

Tề Nhạc dùng sức nắm tóc trên trán, vẻ mặt tràn ngập hối hận và e ngại, lẩm bẩm nói: "Em cho rằng Tiêu Sách thấy mình bắt nhầm người, tự nhiên sẽ thả Hà Húc, nào ngờ, em thật sự không phải cố ý, em chỉ là rất sợ hãi mà thôi."

Tề Nhạc chưa kịp nói xong, đã che mặt khóc rống lên.

Tạ Thanh Dao tâm loạn như ma, một bên hắn tin tưởng có lẽ đây chỉ là Tề Nhạc vô tình làm sai, bên kia hắn cũng biết hắn không thể thay Hà Húc tha thứ cho Tề Nhạc.

Hà Húc bị thương như vậy, cho dù là vô tình, hậu quả tạo thành cũng khó có thể vãn hồi.

"Những lời này đi nói với Hà Húc đi, anh không đại diện cho em ấy được."

Tạ Thanh Dao xoay người rời đi, lúc trở lại bệnh viện Hà Húc mới từ phòng cấp cứu đi ra, đã thoát khỏi nguy hiểm.


Nghe bác sĩ nói Hà Húc gần như toàn thân bị thương, có vết bầm tím do quyền cước đánh ra, còn có rất nhiều vết thương hình lỗ kim, ngoại trừ ngực bụng và lưng không có lỗ kim ra, tứ chi khắp nơi đều là lỗ kim dày đặc, hơn nữa đầu ngón tay và đùi là nghiêm trọng nhất.

Tạ Thanh Dao nghe bác sĩ miêu tả mà rợn cả người, ngồi xổm xuống cầm bàn tay máu thịt mơ hồ của Hà Húc, đập vào mắt là vết thương ghê người, chỉ nhìn đã cảm thấy đau đến không thể hô hấp.

Mười ngón tay chạm vào trái tim, Hà Húc lúc ấy đến tột cùng phải lấy tâm tình gì, mới có thể xuống tay ép mình tỉnh táo như vậy?

Ngón tay trong lòng bàn tay hơi giật giật, Hà Húc hoảng hốt mở mắt, nhưng cũng chỉ có thể yếu ớt mở ra một chút, mơ hồ nhìn thấy hình dáng Tạ Thanh Dao, đôi môi Hà Húc mấp máy, phát ra một vài từ ngữ không rõ ràng.

Tạ Thanh Dao nghe không rõ, vội cúi người xoa đầu cậu ấm áp dỗ dành: "Có gì nói sau, nghe lời, nghỉ ngơi cho tốt trước đã."

Hà Húc yếu ớt lại gian nan lắc đầu, dường như cố ý muốn nói gì đó.

Tạ Thanh Dao đành phải lại gần một chút, cố gắng hết sức nghe Hà Húc nói, chỉ nghe cậu vô lực hỏi một câu, thanh âm nhẹ vô cùng: "Tôi có nhịn được không?"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Em đã nói rằng nếu muốn sống thì phải trong sạch còn không thì chi bằng chết đi... Em làm được rồi mặc dù đau đớn vô cùng...*
 
Chương 59: C59: Chương 59


Tạ Thanh Dao nghe xong giống như bị cái gì hung hăng đâm một đao, Loan Tụng còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy cậu bị thương thành như vậy, nhịn không được đỏ hốc mắt ngồi xổm xuống vội hỏi: "Cái gì nhịn được không?"

Hà Húc không có khí lực nói gì khác, chỉ có thể dùng hết sức cầm lấy tay Tạ Thanh Dao, cố chấp nhìn Tạ Thanh Dao, ánh mắt nóng rực chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Tạ Thanh Dao nói không nên lời nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, nâng tay kia sờ lên đầu Hà Húc, gật đầu ôn nhu trả lời: "Em nhịn được."

"Tôi lợi hại không? " Hà Húc như trút được gánh nặng chậm rãi cười rộ lên, chỉ là lời còn chưa dứt đã ngất đi lần nữa.

Tạ Thanh Dao nhìn nụ cười miễn cưỡng của cậu, chỉ cảm thấy có một bàn tay hung hăng đặt trái tim hắn vào trong mảnh thủy tinh, đau lòng qua đi là tức giận khó có thể nói nên lời.

Ánh mắt hắn đỏ như máu đứng dậy, dặn dò Loan Tụng chăm sóc tốt cho Hà Húc, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc Tiết Lạc một cái, tự mình lái xe thẳng đến dinh thự của Tiêu Sách.

Lúc Tạ Thanh Dao đến đó, Cố Khanh An và A Vĩ đang bị phạt, gậy bi - a luân phiên vung xuống trên người bọn họ, không lâu sau gậy bi - a liền phát ra tiếng gẫy.

A Vĩ gào khóc thảm thiết, ngược lại Cố Khanh An thoạt nhìn nhã nhặn không rên một tiếng vẫn đứng yên tại chỗ, mồ hôi theo gò má nhỏ xuống bàn, nhưng thân thể lại giống như là đóng băng ở đó không nhúc nhích.

"Khanh An, đứng dậy đi."

"Vâng, Sách ca. "Cố Khanh An chỉnh tề đứng dậy, ngay cả mồ hôi trên đầu cũng không thèm lau, quy củ đứng ở bên người Tiêu Sách.


Tiêu Sách bỏ lại nửa cây gậy trong tay, rút ra một cây gậy hoàn hảo khác ước lượng, sau đó lại nặng nề trút lên người A Vĩ, mở miệng nói cũng là nói với Tạ Thanh Dao ngoài cửa, "Tạ tổng còn có việc gì cần làm sao?"

A Vĩ lại kêu r3n một tiếng, làm cho Tạ Thanh Dao nhịn không được nhíu mày, hắn đi tới phiền não kéo lỏng cà vạt của mình, không chút khách khí trả lời: "Tìm cậu tính sổ."

Tiêu Sách khinh miệt hừ ra một tiếng, nghiêng đầu trêu tức hỏi Tạ Thanh Dao, "Hoan nghênh, bất quá anh lấy thân phận gì? Ra mặt thay ai? Tề Nhạc, hay là vật nhỏ kia?"

"Em ấy có tên có họ, em ấy là Hà Húc, không phải vật nhỏ." Tạ Thanh Dao nén giận đến cực điểm, siết chặt nắm đấm trầm giọng cảnh cáo, "Cậu đừng quá đáng, nếu như không phải tôi kịp thời chạy tới, hiện tại đã xảy ra án mạng!"

"Nghe thấy Tạ tổng nói không, các ngươi làm hỏng của tôi bao nhiêu chuyện?" - Tiêu Sách nâng cao gậy, lại không một chút tốn sức nặng nề rơi vào trên người A Vĩ, A Vĩ vóc dáng to như vậy còn thiếu chút nữa đau đến nhảy dựng lên.

Cố Khanh An ở bên cạnh cúi đầu, "Xin lỗi, anh Sách."

Tạ Thanh Dao cả người sững sờ tại chỗ, hắn không thể tin nhìn Tiêu Sách, hỏi: "Cậu... chẳng lẽ ngay từ đầu chính là muốn mạng của Tề Nhạc?"

"Nếu không thì sao, tưởng tôi đang chơi trò chơi với anh à?"

Tiêu Sách ném cây gậy xuống, một cước đá A Vĩ ngã xuống đất, vỗ vỗ tay đi về phía Tạ Thanh Dao, đưa tay ý bảo hắn ngồi xuống, còn mình thì ngồi vào vị trí ghế chính.

A Vĩ nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt hừ hừ, Cố Khanh An đi qua đá đá gót chân anh ta, thấp giọng quát khẽ: "Còn không mau đứng lên, chưa chịu đủ sao?"

Lúc này A Vĩ mới vội vàng đứng lên, thành thật trốn sau lưng Cố Khanh An, lúc này mới phát hiện sự chú ý của Tiêu Sách đã sớm không ở chỗ anh ta.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Chuyện năm đó tôi cũng có nghe nói, nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn, cậu làm sao cứ một mực nhằm vào Tề Nhạc?"

"Nếu anh tới tìm tôi đánh nhau, tôi rất vui lòng bồi anh. Nhưng nếu muốn cùng tôi lý luận chuyện kia, kêu Tề Nhạc đền mạng anh ta cho tôi, chúng ta lại nói tiếp."

Tiêu Sách chậm rãi nhả khói, thoạt nhìn vân đạm phong khinh, nhưng đốt ngón tay đã dùng sức đến trắng bệch, bán đứng sự bình tĩnh mà hắn duy trì ở mặt ngoài.

Tạ Thanh Dao bỗng nhiên không biết nên tiếp tục nói chuyện với Tiêu Sách như thế nào, ngọn nguồn chuyện kia hắn cũng không tận mắt chứng kiến, chỉ là từ các con đường khác hiểu rõ một phần, nói tiếp hắn cũng nói không ra thứ gì có sức thuyết phục hơn.


"Tiêu Sách, vì giao tình nhiều năm của chúng ta, tôi vẫn khuyên cậu nên có chừng mực, đừng tiếp tục ầm ĩ nữa. "Tạ Thanh Dao cảm thấy nói chuyện với nhau hẳn là không thể tiếp tục, vì thế đứng dậy chuẩn bị rời đi," Nếu cậu cố ý muốn động vào Tề Nhạc, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu, đương nhiên, Hà Húc cũng giống như vậy."

"Vậy chúng ta cùng nhau xem, xem anh có thể bảo vệ anh ta tới khi nào. "Tiêu Sách trầm mặc, đáy mắt hiện ra một tia lạnh giá, hắn trực tiếp chọc điếu thuốc vào trong chén trà trước mặt, nhếch môi cười lạnh:" Hai người là ai? Bọn họ, ai anh cũng không thể cứu được."

"Chuyện này liên quan gì đến Hà Húc! Tôi cảnh cáo cậu không được động vào em ấy nữa! " Tạ Thanh Dao phẫn nộ đứng dậy, một tay tiến lên túm lấy Tiêu Sách, vung quyền muốn đánh, Cố Khanh An nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

Ánh mắt Tiêu Sách lạnh như rắn, hắn mặt không đổi sắc từ cánh tay đan xen lạnh nhạt nhìn Tạ Thanh Dao, "Anh càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy hứng thú với món đồ chơi nhỏ này."

"Tiêu Sách! "Tạ Thanh Dao trầm giọng nói, dĩ nhiên là cực kỳ giận dữ.

"Tôi không ngại bắt đầu từ vật nhỏ này, cạy mở bức tường phòng hộ trung thành và tận tâm của anh. Tôi cũng muốn biết, đến tột cùng là người cũ quan trọng, hay là niềm vui mới quan trọng." Tiêu Sách lộ ra nụ cười khiêu khích, xua tay ra hiệu cho Cố Khanh An, "Khanh An, tiễn khách."

Trong phòng bệnh Hà Húc đã tỉnh táo lại, bị Loan Tụng đút hai ngụm nước dần dần khôi phục thể lực, kinh ngạc nhìn xung quanh hồi lâu giống như mới xác nhận mình đã an toàn, nằm ngửa người lên giường thở phào nhẹ nhõm.

"Húc ca, anh làm em sợ muốn chết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hà Húc miễn cưỡng cong khóe miệng, không trả lời. Không có dư lực giải thích là một mặt, mặt khác cậu cũng căn bản không rõ ràng lắm đến cùng chuyện gì đang xảy ra.

Duy nhất có thể khẳng định cũng chỉ có việc, cậu bị Tề Nhạc tính kế.

Hai tay bị trói như bánh chưng, cả người Hà Húc đều là vết thương do chính cậu đâm ra, mỗi cử động tựa như bị ấn vào kim châm lăn một vòng.

Từ chỗ Tiêu Sách không thu hoạch được gì trở về, Tạ Thanh Dao không khỏi ủ rũ, lúc vào cửa trên mặt u ám, chỉ có nhìn thấy Hà Húc thanh tỉnh mới chuyển tốt vài phần.


Hắn mới vừa vào cửa chưa tới hai ba phút, Tề Nhạc đã cầm một bó hoa do dự đi tới, phía sau là Tiết Lạc cúi thấp đầu.

Hà Húc thoáng nhìn thấy thân ảnh Tề Nhạc, theo bản năng rụt người về phía sau, Tạ Thanh Dao thấy thế khẽ vỗ vai cậu, Hà Húc đau đớn nhíu mày, Tạ Thanh Dao vội buông lỏng tay ra.

"Nghe nói cậu xảy ra chuyện, tôi đặc biệt tới thăm" Tề Nhạc chột dạ mở miệng, đưa hoa cho Loan Tụng đứng bên giường, "Không ngờ chỉ là thay quần áo thôi lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự xin lỗi."

Hà Húc trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trùng hợp? Cậu không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Hà Húc vốn không muốn trả lời, nhưng Tạ Thanh Dao bên cạnh vẫn nhìn chăm chú vào cậu, bị áp lực cậu chỉ có thể khàn giọng đáp lời: "Không sao, trách tôi vận khí không tốt."

Tạ Thanh Dao kinh ngạc, cho dù hắn là người ngoài cuộc cũng có thể thoáng cái nhìn thấu mờ ám sau chuyện này, nhưng Hà Húc lại không nhận ra Tề Nhạc là cố ý sao?

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Cuộc đời Hà Húc toàn va phải thứ gì đâu không, lại thêm một Tiêu Sách nhức nhức cái đầu liền =)))*
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom