Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 427: C427: Ngươi là chùy đế


Trần Trường An đang định đi đến nơi ở của Cổ Hoa Phong, hắn vừa mới đứng dậy thì bỗng thấy một người đàn ông cao lớn tóc tai bù xù, râu ria xồðm xoàm, trông lôi thôi lếch thếch xông vào trong sân của mình.

Cách ăn mặc của người nọ giống hệt như mấy người thợ rèn ở nông thôn, hơn nữa xem tạo hình hiện giờ thoạt nhìn còn là một người thợ rèn sa sút.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Đây là Chùy Đế à?

Thế này... Phong cách quá nhỉ?

“Ngươi là Chùy Đế?”

“Là ta, ngươi có cách xử lý hạt châu này ư?”

“Đúng vậy, hạt châu đâu?”

“Có cách gì?”

“Ngươi đưa hạt châu cho ta trước đã”.


“Ngươi nói cho ta cách đối phó nó đi đã”.

“Má, ngươi có bệnh à, hạt châu là của ngươi chắc?” “Ta mặc kệ, nói cho ta biết đã.”

Trần Trường An không ngờ Chùy Đế lại cứng đầu đến vậy?

Nhưng ngẫm lại thì một người đã trở thành Đại Đế mà mỗi ngày còn coi bản thân là thợ rèn thì đầu óc ít nhiều cũng phải có chút gì đó không bình thường.

Trần Trường An nhìn sang Cổ Phong Hoa, khi hắn chuẩn bị mở miệng, Cổ Phong Hoa thầm rùng mình.

“Ngươi giải quyết đi”.

Thấy Trần Trường An không nói hai chữ “Tiểu Cổ” ra, Cổ Phong Hoa thở phào một hơi.

Trong lòng ông ta càng thêm biết ơn Trân Trường An, hắn cũng khá tốt đấy chứ, biết giữ thể diện cho ông ta trước mặt người ngoài.

Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Cổ Phong Hoa ngớ ra. Tại sao ta phải biết ơn hắn? Mẹ nó, đúng là điên rồi!


“Đưa hạt châu cho hắn đi, không cho hắn thì sao ngươi thấy được hắn làm gì với hạt châu này”, Cổ Phong Hoa khuyên nhủ.

Nghe Cổ Phong Hoa nói thế, Chùy Đế cảm thấy cũng có lý. “Được rồi, tiểu tử, hạt châu này đưa cho ngươi đấy”.

“Biểu diễn đi!”

“Ta đang nhìn đấy”.

Chùy Đế ném hạt châu cho Trần Trường An rồi nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, giống như rất sợ ngay sau đó Trần Trường An sẽ biến mất tại chỗ.

Thấy Chùy Đế như vậy, Trần Trường An cảm thấy buồn bực, ta có phải là trộm đâu, nó vốn là của ta, ngươi đang làm gì thế kia? Trông trộm à?

Trần Trường An không thèm để ý đến vị Chùy Đế đầu óc có vấn đề này nữa, hắn nhìn hạt châu trong tay, cảm thấy vô cùng thân thiết.

Viên thứ sáu, đây đã là Thai Châu thứ sáu rồi. Chỉ cần tìm được ba viên châu còn lại, tất cả mọi thứ sẽ hoàn mỹ.

Trần Trường An hít sâu một hơi, Thai Châu trong tay hóa thành một luồng năng lượng bay thẳng vào trong cơ thể hắn.

Thấy cảnh ấy, con ngươi của Cổ Phong Hoa và Chùy Đế đồng thời co lại. Chuyện gì vậy?

Hạt châu đâu?

Hạt châu bị ăn rồi ư?

“Ngươi chờ đãi”
 
Chương 428: C428: Mẹ cả


Cổ Phong Hoa nhanh tay lẹ mắt, thấy Chùy Đế định xông lên thì vội ngăn hắn ta lại.

“Hạt... Hạt châu mất rồi”.

“Hắn làm mất hạt châu rồi”, Chùy Đế quýnh lên.

“Ngươi từ từ đã, nó vốn là của hắn”, Cổ Phong Hoa nói với giọng bất đắc dĩ. “Ta...”

Hiện giờ Chùy Đế chỉ muốn cho Trần Trường An một búa!

Hạt châu ta nghĩ cách phá giải hơn trăm năm, cứ thế bị ngươi hủy diệt? Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến Chùy Đế sững sờ.

“Chuyện gì thế kia?”

“Tiểu tử này...”

“Sao lại có cách hấp thu linh khí như vậy?”

Không chỉ Chùy Đế và Cổ Phong Hoa, toàn bộ người Cổ gia đều bối rối, nhất là những người đang tu luyện.

Bọn họ nhận thấy linh khí xung quanh biến mất hết, vừa rồi còn hấp thu được linh khí, còn chưa kịp hấp thu vào trong cơ thể, thế mà lại biến mất rồi?

Đi đâu rồi? Bị trộm rồi ư? “Chuyện gì vậy? Linh khí đâu rồi?”

“Trời ạ, sao ta lại không cảm ứng được linh khí nữa rồi? Có phải... Có phải cơ thể ta có vấn đề gì rồi không?”


“Tất cả mọi người đều không cảm ứng được linh khí à?”

“Không cảm ứng được, hoàn toàn không cảm ứng được tí gì, linh khí đi đâu hết rồi?”

“Ớ, không đúng, linh khí hình như...”

“Trần Trường An?”

Người Cổ gia phát hiện, linh khí hình như chạy hết đến chỗ ở của Trần Trường An, điều này làm cho bọn họ vô cùng tò mò, chỗ Trần Trường An đã xảy ra chuyện gì?

Cổ Phượng Dao là người đầu tiên chạy đến sân của Trần Trường An, dù sao cũng là vị hôn phu của mình, nàng ta sao có thể thờ ơ được.

Tuy nàng ta cũng không rõ rốt cuộc cảm giác của mình với Trần Trường An là gì.

“Lão tổ, ngài cũng ở đây sao?”

“Đả xảy ra chuyện gì vậy ạ?”, Cổ Phượng Dao thấy Cổ Phong Hoa ở đây thì lập tức lại gần hỏi thăm.

Thấy Cổ Phượng Dao đến, Cổ Phong Hoa vô thức kháng cự, đúng vậy, ông ta kháng cự.

Trong đầu ông ta cứ hiện ra hai chữ.

Mẹ cả!


Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Nhưng Cổ Phong Hoa lập tức vứt suy nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu. “Trần Trường An hình như... Đang tu luyện”.

“Chỉ có điều phương pháp tu luyện của hắn có phần kỳ lạ”.

“Ta chưa từng thấy ai có tốc độ hấp thu linh khí vừa nhanh vừa đáng sợ như: vậy cải”

Đúng vậy, với Cổ Phong Hoa mà nói, Trần Trường An quá đáng sợ!

Cổ Phong Hoa là cường giả Đại Đế đỉnh phong, năng lực cảm nhận của ông ta sẽ mạnh đến mức nào?

Thế nhưng Cổ Phong Hoa cảm thấy mình không phát hiện ra bất kỳ chút linh khí nào trong phạm vi cảm nhận của mình.

Một sợi linh khí cũng không có. Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Trần Trường An đã hấp thu toàn bộ linh khí trong phạm vi cảm nhận của ông ta vào trong cơ thể mình chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi.

Không dừng lại xung quanh thể xác, mà là hấp thu trực tiếp vào cơ thể.

Hăn không sợ làm thế sẽ khiến hắn nổ banh xác sao?

“Cơ thể của hắn, rất mạnh, rất cứng!”

“Ta... Muốn đập một cái”.

Chùy Đế nhìn cơ thể của Trần Trường An, giống như đang nhìn một món bảo vật nào đó, hai mắt hắn ta sáng rực, cây búa trong tay hắn ta sắp không kiềm chế được nữa.
 
Chương 429: C429: Thân thể kia quá mạnh


“Ngươi đàng hoàng một chút cho ta”.

“Ngươi mà đập hắn, có tin là có người sẽ đập chết ngươi không?”, Cổ Phong Hoa vội vàng ngăn cản

Chùy Đế hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Cổ Phong Hoa nói, trong đầu hắn ta bây giờ chỉ toàn là cơ thể của Trần Trường An.

Thân thể kia quá mạnh!

Nếu đập một nhát thì chắc là rất đã ghiền nhỉ?

“Xong rồi!”

“Mắt hắn ta dính chặt vào cơ thể của Trần Trường An rồi!”

Cổ Phong Hoa nhìn ánh mắt của Chùy Đế là biết bây giờ hắn ta đã quên mất hạt châu rồi, trong mắt chỉ có cơ thể của Trần Trường An mà thôi.

Đau đầu!

Tên này đến đây làm gì?

Chẳng phải là tìm việc cho mình à?

Tình cảnh hiện giờ vô cùng thú vị, Chùy Đế nhìn chăm chăm vào Trần Trường An không chớp mắt, Cổ Phong Hoa nhìn chăm chăm vào Chùy Đế không chớp mắt.


Một người muốn đập người ta, một người sợ có người đi đập người khác.

Lúc này, những người khác của Cổ gia cũng đã chạy đến quanh sân của Trần Trường An, nhưng khi thấy ở đây còn có Cổ Phong Hoa và Chùy Đế thì bọn họ

không dám lại gần, mà chỉ đứng bên ngoài nhìn Trần Trường An chằm chằm.

Hiện tại, Trần Trường An chính là một chiếc bình chứa linh khí khổng lồ, linh khí trong cơ thể hắn nhiều một cách kinh khủng.

Khủng khiếp đến độ người Cổ gia cảm thấy nếu lượng linh khi này chảy vào

trong cơ thể bọn họ thì không một ai có thể chịu đựng được, chắc chắn sẽ nổ tan xác.

“Đại Hoàng tiền bối, tại sao lần này công tử đột phá lại không giống như khi ở thành Đan Đế?”

Cố Tiên Nhi còn nhớ rõ hồi còn ở thành Đan Đế, lúc Trần Trường An đột phá, linh khí cũng nhiều, nhưng linh khí không chảy thẳng vào trong cơ thể hắn.

Mà hình thành một vòng xoáy linh khí trên bầu trời, cuối cùng đạt đến trình độ linh khí hóa hình.

Nhưng lần này linh khí không hề dừng lại mà chảy vào trong cơ thể của Trần Trường An luôn.

“Ta cũng không biết, chẳng lần nào tiểu tử này đột phá là bình thường cả”. “Nhưng mà lần này có hơi kỳ lạ, sao vẫn chưa đột phá?” “Bao nhiêu linh khí hấp thu vào cơ thể rồi, phải đột phá rồi mới đúng chứ nhỉ?”

Đại Hoàng cảm thấy kỳ lạ, ở thành Đan Đế không đột phá ngay là bởi vì linh khí hóa hình, mãi đến cuối cùng mới chảy vào trong cơ thể.


Nhưng lần này linh khí đã vào trong cơ thể hết rồi, thế mà sao vẫn chưa đột phá?

Sau khi Đại Hoàng nói xong câu đó, tu vi của Trần Trường An... Cuối cùng cũng bắt đầu tăng lên!

“Đột phá?”

“Hắn... Tu vi là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất thật tr?”

Trong mắt của người Cổ gia, Trần Trường An là người có thể khiến Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân chật vật chạy trốn.

Tuy rằng thoạt nhìn tu vi của Trần Trường An là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, nhưng chắc chắn không chỉ có vậy, nhất định là hắn che giấu tu vi.

Hắn là Đại Đế giấu giếm thực lực, hơn nữa còn là cường giả trong số các Đại Đế.

Nhưng mà hiện giờ... Hắn đột phá?

Đã thế còn đột phá tu vi Hóa Thần Cảnh?

Chết sững!

Tất cả mọi người đều chết sững tại chỗ!

Bao gồm cả Chùy Đế và Cổ Phong Hoa.

Tiểu tử này thật sự đột phá Hóa Thần Cảnh?

Từ bao giờ mà Hóa Thần Cảnh đột phá lại cần nhiều linh khí như vậy? Đây là đột phá cảnh giới Đại Đế đúng không?

Hơn nữa phương thức đột phá này có phải là quá bất hợp lý rồi không?
 
Chương 430: C430: Lẽ nào không khó ư


Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất tăng vọt một phát lên đột phá Động Hư Cảnh tầng thứ nhất?

Trong lúc đó còn không hề dừng lại?

Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn Trần Trường An như đang nhìn một con quái vật.

Con người mà làm được thế à? PhùI

Hít sâu một hơi, Trần Trường An mỉm cười hài lòng, lân này đột phá giúp thực lực của hẳn tăng vọt lên Động Hư Cảnh.

Hơn nữa, sau lần dung hợp này, Trần Trường An cảm giác được chân trái dung hợp Thai Châu đã cho mình một năng lực mới.

“g” “Tất cả mọi người đều ở đây à?”

“Bây giờ tu vi của ta là Động Hư Cảnh, có phải cũng coi như là một cường giả không?”

“Ừm, chắc cũng tạm coi như vậy đi”, Trần Trường An cười nói.

Coi như là một cường giả?

Lại còn tạm coi như vậy?

Đây mà là tiếng người à?


“Tu vi... Tu vi của ngươi thật sự mới vừa đột phá Động Hư Cảnh?”

“Vậy trước kia ngươi...”

“Làm sao làm được?”, Cổ Phong Hoa cực kỳ tò mò, một người với tu vi Hóa

'Thần Cảnh có thể khiến nhiều Đại Đế như vậy phải bó tay chịu trói bằng cách nào?

Ở hoàng triều Phụng Thiên là Phong Vô Lượng, ở Cổ gia là Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân.
.

Bọn họ đều không phải những người mới bước vào cảnh giới Đại Đế, nhưng Trần Trường An thế mà lại có thể khiến bọn họ thất bại thảm hại chỉ với tu vi Hóa Thần Cảnh?

“Hở? Làm được gì cơ?”, Trần Trường An khó hiểu hỏi lại.

“Lúc trước ngươi chỉ có tu vi Hóa Thần Cảnh, làm sao lại có thể khiến những cường giả Đại Đế kia bó tay chịu trói?”, Cổ Phong Hoa cau mày hỏi.

“Việc ấy... Khó lắm à?”

“Trước khi ta tu luyện thì cũng đã làm được rồi mà”, Trần Trường An nhìn Cổ Phong Hoa, vẻ mặt hết sức chân thành.


Nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của Trần Trường An, Cổ Phong Hoa đã chết lặng!

Khó lắm à?

Ngươi đang nói tiếng người đấy à?

Lẽ nào không khó ư?

Hơn nữa ngươi khi chưa tu luyện cũng đã làm được, ngươi...

Mẹ kiếp, biến thái!

Tâm tính của Cổ Phong Hoa đã được gọt giữa muôn ngàn lần, nhưng kể từ khi Trần Trường An xuất hiện, ông ta phát hiện mình rèn luyện chưa đủ, tâm tính

chưa đủ vững chắc.

Mỗi lần đối mặt với Trần Trường An, ông ta đều vô cùng chấn động, vô cùng chấn động!

“Lợi hại quá”. “Trường An ca ca, ngươi thật là lợi hại”.

Cổ Phượng Dao nhìn Trần Trường An, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao, sao trên đời lại có người đàn ông vừa đẹp trai, vừa lợi hại như thế nhỉ?

Lại còn là người đàn ông của mình nữa chứ? Trường An ca ca?

Cách gọi của Cổ Phượng Dao làm Trần Trường An ngớ ra, bọn họ thân thiết đến mức ấy từ bao giờ?

Mới vài ngày không gặp mà sao ngươi đã được đằng chân lân đằng đầu thế?

Trần Trường An không biết rằng, đối với một cô gái, khi thân phận của hai người thay đổi thì nội tâm của cô gái cũng sẽ thay đổi.
 
Chương 431: C431: Cho ta nện một cái đi


Bất kể trước kia thế nào, hiện nay Trần Trường An càng thể hiện sự ưu tú của mình thì Cổ Phượng Dao làm vị hôn thê của hắn sẽ càng cảm thấy tự hào, càng sùng bái hơn.

'Thậm chí sẽ tưởng tượng đủ mọi hình ảnh trong đầu.

“Ngươi!”

“Cho ta nện một cái đi!”

Đột nhiên, Chùy Đế nhìn Trần Trường An với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng câu nói của hắn ta lại khiến sắc mặt của Trần Trường An thay đổi.

Vãi luyện!

Hắn ta có sở thích quái dị gì vậy?

Hắn ta thế mà lại thèm muốn cơ thể của mình? “Ngươi bị điên à”.

“Ngươi muốn đập thì đập chính mình đi”, Trần Trường An nhìn Chùy Đế, vẻ mặt hết sức cảnh giác.

“Ta đập rồi, hôm nay ta muốn thử cơ thể của ngươi”. Thử cơ thể của ngươi? Shhh!

Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa kinh hãi, ánh mắt mọi người nhìn Chùy Đế bỗng chốc thay đổi.


“Không ngờ, Chùy Đế ấy thế mà... Coi trọng cơ thể của Trần Trường An?” “Trời ạ, ta không ngờ cường giả Đại Đế lại có sở thích như thế?”

“Sở thích ấy không phân biệt tuổi tác, không phân biệt tu vi, đó là một sở thích xuất phát từ trái tim”.

“Sao ngươi hiểu thế? Chẳng lẽ ngươi cũng...”

“Không, không phải ta, nhưng trong lúc đi rèn luyện ta từng làm quen với một người bạn, hắn...”

“Bạn từ trên trời rơi xuống à?” “Không phải, là bạn thật”.

“ố

“Thật sự là một người bạn của ta mà”.

“Ừ ái.

“Các ngươi đứng cách xa ta thế là có ý gì hả?” “Không có gì, ở đây khá mát mẻ...”

Câu nói của Chùy Đế thật sự quá dễ hiểu sai, làm cho nhiều người hiểu lầm ý của hắn ta.

Nhưng Cổ Phong Hoa biết rõ, Chùy Đế muốn đập Trần Trường thật, cây búa trong tay đã sắp rục rịch hành động rồi.


“Hắn có cái bệnh là nhìn thấy cái gì cảm thấy hứng thú thì muốn đập một nhát”, Cổ Phong Hoa ở bên cạnh giải thích.

Cái gì cảm thấy hứng thú?

Ai là cái gì cơ?

Ta là người, là người!

“Bị thần kinh rồi à?”

“Đầu óc của hắn ta có phải là bị đập hỏng rồi không?”

“Dù ta không sợ cây búa của hắn ta thì dựa vào đâu mà ta phải cho hắn ta đập?”

“Hắn ta nghĩ mình là ai?”, Trân Trường An tức giận. “Ta là Chùy Đế”.

“Ta biết ngươi là Chùy Đế”.

“Thế có thể cho ta đập không?”

“Ngươi không còn câu gì khác để nói à?”

“Chỉ đập một cái thôi, không đập nhiều”.

“Cút đi!”

Tên cường giả Đại Đế này dính răng à?
 
Chương 432: C432: Hắn ta tức cảnh sinh tình à


Như keo bãy chuột ấy, mãi không xong.

“Chậc, chậc, chậc, không hổ là Trần Trường An, đối mặt với cường giả Đại Đế không hề sợ hãi, còn dám măng cường giả Đại Để”.

“Uây, hâm mộ quá, ta nhìn thấy cường giả Đại Đế còn không dám ngẩng đầu”.

“Mất mặt thế, ngươi xem Trần Trường An kìa, bảo cường giả Đại Đế cút đi luôn, đẹp trai quá đi mất!”

“Đúng vậy, thật là đẹp trai, hắn là con rể của Cổ gia chúng ta đấy”.

Kiêu ngạo, tự hào, người Cổ gia càng nhìn Trần Trường An lại càng thỏa mãn, nhà ai có được một chàng rể thế này cơ chứ?

Hề hề, Cổ gia chúng ta có đấy, hâm mộ không? Hahahaha, hâm mộ cũng vô ích, các ngươi không có! “Ngươi có thể mang hẳn ta đi được không?”

Trần Trường An bắt đầu mất kiên nhẫn, đường đường là Đại Đế mà sao lại phiền thế không biết?

Đập, đập, đập, biết ngươi là Chùy Đế rồi, ngươi có thể đừng câu nào cũng nhắc đến chữ đập được không hả?

“Ngươi xem hắn ta thế kia, ta mang hắn ta đi được chắc?”

“Hay là ngươi cho hắn ta đập một nhát đi, dù sao cũng có đập chết ngươi được đâu”, Cổ Phong Hoa nhún vai, bày tỏ mình cũng bất lực.

“Được, ngươi được lắm”.


“Nào, nào, nào”.

“Tiểu Chùy Tử, ngươi lại đây”.

Tiểu Chùy Tử?

Chùy Đế ngẩn ra, một lúc sau mới nhận ra Trần Trường An đang gọi mình.

“Ngươi... Ngươi gọi ta là gì?”, trạng thái của Tiểu Chùy Tử lúc này có vẻ không bình thường, cực kỳ bất thường.

Ánh mắt hắn ta nhìn Trần Trường An chất chứa sự vui mừng, một chút hoài niệm, cùng với hồi ức.

Hả?

Vãi, đầu óc hắn ta có vấn đề thật à? Ánh mắt gì thế này?

“Tiểu Chùy Tử, làm sao vậy?”, Trần Trường An cau mày hỏi.

“Tiểu Chùy Tử, hahahaha, Tiểu Chùy Tử”.

“Hoài niệm cách gọi ấy quá, ta suýt quên mất mình còn có biệt danh này”. “Đã lâu không có ai gọi ta như vậy”.

“Sư phụ, ta nhớ ngài quá”.


Hả?

Sư phụ?

Những gì Chùy Đế nói làm tất cả mọi người giật mình ngạc nhiên, hóa ra sư phụ của Chùy Đế gọi hắn ta là Tiểu Chùy Tử?

Hắn ta tức cảnh sinh tình à?

Trần Trường An cũng không ngờ mình chỉ thuận miệng gọi một tiếng Tiểu Chùy Tử thế mà lại khiến Chùy Đế nhớ lại ngày xưa.

“Tiểu Chùy Tử, ngươi xem, sư phụ ngươi gọi ngươi như thế, ta cũng gọi ngươi như thế, đấy là cái gì?”

“Đấy là duyên phận”.

“Không đập nữa có được không?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Đúng vậy, đúng là có duyên”.

“Đã có duyên như vậy”.

“Thế thì cho ta đập một cái đi!”

“Mẹ kiếp, ngươi khó chơi quá đấy”.

“Sư phụ ngươi có phải là bị ngươi chọc tức đến mức thăng thiên không hả?”

Trần Trường An từng gặp rất nhiều người cố chấp, nhưng nếu hỏi hắn ai là người ngoan cố nhất, bây giờ xem ra vị trí quán quân thuộc là Chùy Đế.

“Ta nói là có thể để ta đập ngươi một nhát búa không?”
 
Chương 433: C433: Nhất định phải đập à


Điên mất!

Số lần Trần Trường An khiến người khác phát điên không nhiều lắm, nhưng vị Chùy Đế này đích xác khiến Trần Trường An không đỡ được.

Đập, đập, đập, ngươi chỉ biết đập thôi.

“Nhất định phải đập à?”

“Đúng vậy, nhất định phải đập, bằng không ta cứ đi theo ngươi mãi”.

“Được, nhưng ngươi muốn đập ta thì cũng không dễ dàng mà đập được”. “Phải xem bản lĩnh của ngươi”, Trần Trường An nói với giọng điệu lạnh lùng. “Tức là sao?”

“Ngươi muốn đánh với ta một trận à?”

Chùy Đế trố mắt, tuy cách Trần Trường An đột phá khá kỳ lạ, nhưng dù sao hẳn cũng chỉ mới đạt đến Đông Hư Cảnh tầng thứ nhất.

Mà hắn nói thế rõ ràng là muốn đánh nhau với mình. “Sao? Ngươi sợ à?”, Trần Trường An cười hỏi. “Không sợ, tất nhiên là không sợi”

“Đánh mới hay, đánh nhau có thể đập nhiều thêm vài cái!", Chùy Đế hưng phấn nói.


Đập nhiều thêm vài cái?

Đúng là một nguyện vọng đơn thuần, chỉ đáng tiếc Trần Trường An không định giúp hắn ta thực hiện nguyện vọng này.

“Nếu ngươi có bản lĩnh, vậy thì nhìn xem có thể đập trúng ta không!”

“Hai người các ngươi định đánh thật đấy à?”, Cổ Phong Hoa hỏi với giọng bất đắc dĩ.

“Ngươi câm miệng!” “Đừng nhúng tay!”

Trần Trường An và Chùy Đề đồng thời quát Cổ Phong Hoa, làm cho Cổ Phong Hoa cảm thấy khó chịu.

Đánh!

Đánh chết đi!

'Tên nào không đánh thì tên đó là chó!


“Được, được, được, đánh đi, các ngươi mau đánh đi!”

Cổ Phong Hoa cũng nóng lên, nói xong thì đi sang một bên, nhường chỗ cho hai người đánh nhau,

“Không phải chứ, lão tổ... Bị Trần Trường An mắng à?”

“Bị mắng không đáng sợ, đáng sợ là... Lão tổ không dạy cho Trần Trường An một bài học?”

“Có phải ta đang nằm mơ không, thật sự là lão tổ à?”

“Suyt, đừng nói nữa, lão tổ nhìn kìa”.

Cổ Phong Hoa lia mắt tới làm mọi người run rẩy sợ hãi, không ai dám bán tàn gì nữa.

“Bây giờ có thể đánh chưa?”, Chùy Đế phấn khích hỏi. “Được rồi, đến đây đi!” Vùt

Trần Trường An vừa nói xong, Chùy Đế đã không nhẫn nhịn được nữa, lập tức. giơ cây búa lớn xé gió đập về phía Trần Trường An.

Uy lực của nhát búa này rất lớn, mọi người nhìn mà cũng phải nhe răng trợn mắt.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, búa của Chùy Đế không đập trúng Trần Trường An, mà hắn †a đập trúng gian phòng sau lưng Trần Trường An khiến nó nổ tung.
 
Chương 434: C434: Ngươi không thích đập à


“Đồ khốn, đánh thì đánh đi, đừng có phá nhà phá cửa!”, Cổ Phong Hoa tức giận gào lên.

“Người đâu rồi?” “Tiểu tử ấy đâu rồi?”

Chùy Đế không để ý đến Cổ Phong Hoa, hắn ta đần mặt tìm kiếm Trần Trường An.

Rõ ràng mình sắp đập trúng Trần Trường An rồi, sao đột nhiên hắn lại biến mất không thấy đâu nữa?

Trong lúc Chùy Đế đang tìm kiếm Trần Trường An, bóng dáng Trần Trường An thình lình xuất hiện sau lưng hắn ta.

Cổ Phong Hoa đã được tận mắt nhìn thấy quỷ đoạn thần bí khó lường của Trần Trường An, bây giờ hai mắt ông ta sáng rực lên, năng lực khủng khiếp quá.

Mà Trần Trường An sau khi xuất hiện thì lập tức đá một cú thật mạnh lên mông Chùy Đế không chút do dự.

Bốp!

Một tiếng nện mạnh, Chùy Đế chỉ cảm thấy mông mình đau đớn, sau đó cơ thể hắn ta bay ra ngoài như bị mất khống chế.

“Ôi vãi, đá bay Chùy Đế luôn!”

“Đỉnh!”

“Mạnh quá vậy? Đây là thực lực của Động Hư Cảnh à?” “Ớ? Kia... Chuyện gì thế kia?”

Đột nhiên, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.


Cổ Phong Hoa trợn tròn mắt khó tin, ông ta nghỉ ngờ những gì mình nhìn thấy.

Chỉ thấy Chùy Đế bay ra ngoài vậy mà lại trở lại vị trí ban đầu theo quỹ tích đường bay.

Chờ đợi Chùy Đế là một cú đá nữa của Trần Trường An. Bốp!

Bay đi rồi!

Lại trở lại!

Bốp!

Lại bay đi!

Tầm mắt của mọi người đảo qua đảo lại liên tục theo sự bay ra bay vào không ngừng của Chùy Đế.

Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là vì sao Chùy Đế không có phản ứng gì cả?

Mông sắp bị Trần Trường An đá nát rồi mà hắn ta vẫn chịu đựng!

“Không đúng!”

“Không đúng!” “Đây là... Quay ngược thời gian?”


“Trần Trường An thế mà...”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lúc này, Cổ Phong Hoa đã không có cách nào dùng ngôn từ để diễn tả sự chấn động trong lòng mình nữa.

Rõ ràng Trần Trường An nắm giữ năng lực về thời gian, mỗi lần đá bay Chùy Đế, hắn lại quay ngược lại thời gian, làm cho Chùy Đế trở lại vị trí ban đầu.

Vì thế Chùy Đế không kịp phản ứng, cho đến khi hắn ta nhận ra thì Trần Trường An đã tung cước đá rồi.

Năng lực khống chế thời gian của Trần Trường An cực kỳ chính xác, hắn

không cho Chùy Đế cơ hội nào cả. Đường đường là Chùy Đế, bây giờ lại bị Trần Trường An đá điên cuồng, mà còn không có cách nào đối phó. Không ai biết thế giới nội tâm của Chùy Đế hiện giờ như thế nào, nhưng chắc chắn... Không hề dễ chịu. “Đập đi, ta cho ngươi đập!”

“Ngươi không thích đập à?”

“Ngươi đập đi này!” Trần Trường An đá liên tục không ngừng nghỉ, có thể nói là hả giận.

Đá khoảng ba canh giờ, mọi người cũng nhìn suốt ba canh giờ, nhiều người cảm thấy cổ mình cứ xoay qua xoay lại gần như tê liệt rồi.

“Đủ rồi đấy, được rồi”. Cổ Phong Hoa thật sự không nhìn tiếp được nữa, quá thảm, quá thảm. Về sau Chùy Đế còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa?

Mông sưng to thế kia, cong thế kia... “Được, nể mặt ngươi”. Trần Trường An mỉm cười rồi dừng lại, hắn nhìn Chùy Đế năm yên trên mặt đất không nhúc nhích, hỏi: “Có phục không?”

“Còn đập nữa không?”

Hiện giờ, nội tâm Chùy Đế đã sụp đổ rồi, hắn ta cố chấp, nhưng hắn ta không ngu.

Trước mặt bao người lại bị Trần Trường An ức hiếp đến mức này, quá thảm, quá mất mặt.
 
Chương 435: C435: Làm sao đây


Làm sao đây?

Mình phải làm sao bây giờ?

Chùy Đế cảm thấy cái mông đã không còn thuộc về mình nữa, hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cái mông nữa rồi.

Dường như nó đã rời bỏ mình, bỏ đi càng lúc càng xa.

“Sao lại không có động tĩnh gì?”

“Không phải là chết rồi chứ?”

Thấy Chùy Đế vẫn không động đậy, Cổ Phượng Dao lo lắng hỏi.

Chết?

Cổ Phong Hoa thở dài bất đắc dĩ, kia là Đại Đế đấy, bị đá chết dễ dàng vậy ư?

Rõ ràng hắn ta giả chết, không dám ngẩng đầu nhìn người khác.


“Đứng dậy đi, nằm còn mất mặt hơn”, Cổ Phong Hoa nhìn Chùy Đế quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, tuy đã cố gắng nín nhịn, nhưng khóe miệng hơi run rẩy vẫn tiết lộ suy nghĩ thật sự của ông ta hiện giờ.

“Cáo từi”

“Ta còn có việc, xin đi trước!”

Chùy Đế nằm trên mặt đất nói xong câu đó thì ngay lập tức xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh khiến người ta cảm thán không ngớt miệng.

“Không hổ là cường giả Đại Đế, tốc độ không giống người thường”.

“Lợi hại, lợi hại, tư thế cũng không giống người thường”.

Trần Trường An giờ cũng đã xả giận xong, còn dám đập ta không?

“Chúng ta... Có phải là nên đi rồi không?”, Đại Hoàng nhìn Trần Trường An, hỏi. Đi?

Đại Hoàng lên tiếng làm Cổ Phong Hoa và những người khác ngẩn ra, mới ở vài ngày đã vội vàng muốn đi rồi ư?

“Ừ, đúng là phải đi thôi”.


Mục đích Trần Trường An đến Cổ gia là vì Thai Châu, bây giờ đã lấy được Thai Châu rồi, không đi thì còn ở lại làm gì? Chờ ăn Tết à?

“Có gấp quá không?”

“Ngươi và nha đầu Phượng Dao còn chưa tổ chức đính hôn đâu!” Đính hôn?

Trời đất, sao lại quên béng chuyện này nhỉ?

Trần Trường An nhìn Cổ Phượng Dao bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, hắn hỏi thẳng: “Ờm, ngươi biết đính hôn là gì không?”

“A... Đương nhiên là ta biết.”

“Được, ta cũng biết”.

“Vậy thì coi như hai ta đính hôn rồi”. “Ngươi thấy thế nào?”

“Ơ? Thế... Thế coi như là đính hôn rồi ư?”, Cổ Phượng Dao đần mặt ra nhìn Trần Trường An.

“Chứ không thì là gì? Ngươi biết, ta biết, chẳng phải là được rồi à?”

“Đều là người tu luyện, cần gì phải để ý tiểu tiết, ngươi nói xem có phải không?”

“Hình như cũng có lý”.

“Ngươi xem, có lý đúng không, vậy thế nhé, ta đi trước đây, có việc chúng ta liên lạc sau”.
 
Chương 436: C436: Có việc này cứ quên hỏi ngươi


“Cáo từ!”

Cổ Phượng Dao đơn thuần dễ lừa, nhưng không có nghĩa là người Cổ gia cũng dễ lừa như vậy.

Giỏi lắm, được lợi xong thì muốn đi à? Ngươi không muốn gánh vác trách nhiệm đúng không? “Ngươi đứng lại đó cho ta”.

“Trần Trường An, hạt châu đã đến tay, tiểu tử nhà ngươi định phủi mông bỏ đi luôn à?”

“Ngươi đừng quên, hạt châu, Phượng Dao, ngươi đều phải lấy”.

Nghe Cổ Phong Hoa nói thế, Trần Trường An cũng cảm thấy bất đắc dĩ, mình có nói không muốn à?

Hơn nữa, hạt châu ta đã lấy được rồi, ngươi còn dùng cái gì để giữ chân ta nữa?

“Ngươi vội vàng như thế à? Nhất định phải đi à?”

Cổ Phong Hoa nhận ra Trần Trường An thật sự muốn rời đi, điều này làm cho. ông ta vô cùng tò mò, ngươi gấp gáp thế làm gì?

Chẳng lẽ bên ngoài còn có chuyện gì hấp dẫn ngươi sao?

“Ta có phải người Cổ gia các ngươi đâu, ngày ngày ở lại nhà các ngươi làm gì?”


“Chờ ngươi gọi ta là đại gia à?”

Nghe thấy hai chữ “đại gia”, Cổ Phong Hoa suýt nữa buột miệng bảo Trần Trường An đi ngay lập tức.

“Được, ngươi có thể đi, nhưng mang cả Phượng Dao đi cùng”.

“Con bé là vị hôn thê của ngươi, về sau ngươi đi đâu, con bé đi đớ”, Cổ Phong Hoa trầm giọng nói.

Gì? Mang đi?

Trần Trường An khá bất ngờ, Cổ Phượng Dao cũng không nghĩ tới mình lại bị... Đuổi ra khỏi nhà?

“Phượng Dao, đồ đạc đã chuẩn bị sẵn cho con rồi đây”. “Về sau phải ngoan ngoãn đi theo Trần Trường An, nghe lời hắn nói”. “Nhớ rõ chưa?”

Cổ Phượng Dao hãy còn đang dại ra tại chỗ, cha mẹ đã đưa đồ đạc chuẩn bị trước cho nàng ta rồi.

Một chiếc nhẫn không gian, bên trong cất chứa những thứ nàng ta có lẽ sẽ cần.

Thấy thế là Trần Trường An biết ngay, ngay từ lúc bắt đầu khi hắn đến Cổ gia, bọn họ đã quyết định để cho Cổ Phượng Dao đi theo mình.

Đồ đã đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi? “Vậy con... Cứ thế đi à?”, Cổ Phượng Dao ngơ ngác hỏi.


“Đương nhiên rồi, con đã là vị hôn thê của người ta, đương nhiên phải đi theo hẳn”.

“À, được rồi, thế con còn trở lại không?”, Cổ Phượng Dao hỏi với giọng khó hiểu.

“Muốn về thì về, không có việc gì thì không cần về”. Đam Mỹ Hài

“Vâng, con biết rồi”.

Đột nhiên Cố Phượng Dao cảm thấy mình bị vứt bỏ, nhưng lại cảm thấy không giống như bị bỏ rơi, cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng có cảm giác thê lương khó nói ra được.

Sao lại không có việc gì thì không cần trở về?

“Có việc này cứ quên hỏi ngươi”.

“Năm xưa Gổ gia các ngươi lấy được hạt châu này bằng cách nào?”

“Với cả, các ngươi biết nơi nào còn có hạt châu này không?”, Trần Trường An hỏi Cổ Phong Hoa.

Hạt châu?

“Nó là do người Cổ gia bọn ta tình cờ có được, cảm thấy khá kỳ lạ nên đem về".

“Còn những hạt châu khác... Thứ này không phải chỉ có một viên thôi à?”, Cổ Phong Hoa tò mò hỏi lại.

Nhìn ánh mắt của Cổ Phong Hoa là Trần Trường An biết ông ta cũng không biết gì cả. Ba viên Thai Châu còn lại rốt cuộc đang ở đâu, e rằng phải dựa vào vận may thôi.

May mắn thì có khi đi là sẽ gặp được, còn nếu không may thì có lẽ sẽ tốn kha khá thời gian.
 
Chương 437: C437: Vậy thì


"Gó cần Gổ gia chúng ta giúp ngươi theo dõi tin tức về hạt châu này không?"

"Tu vi của ngươi đột phá đều hoàn toàn dựa vào hạt châu này sao?"

Cổ Phong Hoa lại không phải kẻ ngốc, sau khi Trần Trường An dung hợp hạt châu này thì tu vi đã đột phá, hiển nhiên tu hành của hắn có liên quan đến hạt châu này.

"Phải, có liên quan".

"Vậy thì phiền ngươi giúp ta theo dõi tin tức của hạt châu", Trần Trường An cười nói.

"Từ giờ trở đi, chúng ta đều là người một nhà, không nói hai lời". "Được, người một nhà".

Trần Trường An mỉm cười gật đầu, sau đó đoàn người trực tiếp rời khỏi Cổ gia.

Nhìn đám người Trần Trường An rời đi, trên mặt của Cổ Phong Hoa cũng nở nụ cười.


"Lão tổ, tại sao ngài để cho nha đầu Phượng Dao này đi theo Trần Trường An?

"Các ngươi không hiểu đâu. Chỉ có ở bên những người như Trần Trường An thì số mạng của Phượng Dao mới có thể thay đổi".

"Người này... mới chính là người thực sự có thể phá vỡ cục diện trong thế giới hỗn loạn này".

"Mặc dù Cổ gia của chúng ta tuân thủ nguyên tắc không tranh không đoạt, nhưng khi cơ hội đã đến thì cũng không thể bỏ qua".

"Nếu như ta không đoán sai, ba người đứng đầu trong danh sách, ngoại trừ Cố Tiên Nhi ra, mối quan hệ giữa Trần Vân Hiên và Trân Trường An có lẽ cũng không bình thường".

"Về phần Diệp Tri Thu... có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này".

"Các ngươi có biết nó có nghĩa là gì không?"

Nó có nghĩa gì?


Sau khi mọi người suy nghĩ, bọn họ đều đã hiểu ý của lão tổ.

Điều này có nghĩa là bất cứ người nào có liên quan đến Trần Trường An thì đều sẽ trở thành người xuất sắc nhất trong Thiên Địa Nhân Tam Bảng.

Những người này có tiềm lực và thành tựu càng cao thì Trần Trường An càng trở nên đáng sợ hơn!

Năm người năm đó lọt vào Thiên Địa Nhân Tam Bảng, mỗi một người đều không hề đơn giản, nhưng khi đó vẫn chưa có Trần Trường An.

Nếu người phá vỡ cục diện thực sự là Trần Trường An thì kết quả cuối cùng sẽ ra sao?

Năm người đã lọt vào cuối Thiên Địa Nhân Tam Bảng đi tới sau cùng đều có quan hệ với hắn, hắn mới thực sự là người chiến thắng sao?

Vậy hắn là người phá vỡ cục diện hay người lên kế hoạch?

Mọi người trong Cổ gia cũng không biết chuyện này, nhưng để cho Cổ Phượng Dao đi theo Trần Trường An tuyệt đối không phải là một chuyện xấu.

"Trường An ca ca, chúng ta đi đâu vậy?”

Kể từ khi quan hệ thay đổi, cách xưng hô của Cổ Phượng Dao dành cho Trần Trường An cũng đã thay đổi.
 
Chương 438: C438: Hơn nữa


Mỗi lần nghe Cổ Phượng Dao gọi như vậy, Đại Hoàng ở bên cạnh cũng cảm thấy rùng mình ghê tởm.

Ca ca?

Hắn đã già lắm rồi mà ngươi còn gọi hắn là ca ca? Ngay cả khi ngươi gọi hắn là ông nội thì cũng đã trẻ lắm rồi.

Trần Trường An cũng không thèm để ý Đại Hoàng ở bên cạnh đang nôn khan, liếc nhìn Cổ Phượng Dao, thản nhiên nói: "Chúng ta đi đến thành Đan Đế một chuyến đi".

Trần Trường An vẫn chưa quên huyết đồ sát mà ban đầu Huyết Đồ Đại Đế đưa đến thành Đan Đế, hơn nữa hắn cũng nói với Dược Nghịch Mệnh rằng trong

Vòng một năm mình sẽ quay về.

Trần Trường An không phải người tốt, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thất hứa.

Trừ phi... Là nói dối! "Đây là Tiên Linh Quả, ngươi ăn trước đi". Tiên Linh Quả?

Cổ Phượng Dao là người của Cổ gia, đã nghe nói rất nhiều về trân quý bảo. bối, trong đó bao gồm Tiên Linh Quả.

Vật này có thể gặp không thể cầu, Thái Huyền Giới cũng không có bao nhiêu người thực sự nhìn thấy Tiên Linh Quả.


Suy cho cùng, toàn bộ Thái Huyền Giới chỉ có một cây Tiên Linh, cũng không ai biết vị trí cụ thể ở chỗ nào.

"Trường An ca ca, ngươi còn có bảo bối như vậy sao?" "Gái này quá trân quý, ta không thể nhận”.

Cổ Phượng Dao lắc đầu, thứ này thực sự quá trân quý, nàng ta nghĩ Trần Trường An nên giữ lại cho hắn dùng.

"Ngươi cứ cầm thứ này đi. Huống hồ đám người Tiên Nhi cũng đều dùng qua rồi”.

"Nếu đã là vị hôn thê của ta, ngươi quá yếu đuối thì ta cũng sẽ mất thể diện”.

Nghe Trần Trường An nói như vậy, Cổ Phượng Dao cũng không cự tuyệt.

Cổ Phượng Dao trực tiếp ăn Tiên Linh Quả vào trong bụng, năng lượng dồi dào và thuần khiết quả thực khiến nàng ta có chút khiếp sợ.

Nàng ta biết Tiên Linh Quả rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế.

Ước chừng phải mất bảy ngày, Cổ Phượng Dao mới dừng lại. Mà lúc này, tu vi của nàng ta đã trực tiếp đột phá đến Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy.


Trong một lần, nàng ta đã có thể trở thành người có tu vi cao nhất trong bảng. "Ta... tu vi của ta đã đạt đến Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy sao?" "Vậy ta đã trở thành người đứng đầu bảng à?"

Cổ Phượng Dao hết sức hưng phấn, nàng ta chưa từng nghĩ đến việc trở thành người đứng đầu bảng lại dễ dàng như vậy?

Tiên Linh Quả này có lẽ là một trong ba sự tồn tại hàng đầu trong toàn bộ Thái Huyền Giới về mặt đột phá tu vi.

Hơn nữa cũng là thứ an toàn nhất.

"Tạm thời nếu như ngươi không cố gắng thì rất có thể sẽ sớm bị người khác vượt qua".

"Đừng nói những người khác, Tiên Nhi là Phượng Hoàng tiên thể, chỉ cần nàng ấy nghiêm túc một chút thì tốc độ đột phá sẽ rất nhanh”.

Phượng Hoàng tiên thể? Cổ Phượng Dao thật không ngờ thể chất của Cố Tiên Nhi lại mạnh như vậy?

Nàng ta là thiên kiêu thế hệ này của Gổ gia, cùng lắm chỉ là một thân thể Chân Linh mà đã khiến người của Cổ gia hưng phấn rất lâu.

Bởi vì có một người có thân thể Chân Linh, chỉ cần không chết yểu, so với người bình thường, có cơ hội đột phá đến cảnh giới Đại Đế đã nhiều hơn gấp ngàn lần.

"Xem ra thân thể Chân Linh của ta thực sự còn có chút yếu", Cổ Phượng Dao. cười khổ nói.

"Thân thể Chân Linh sao?"

"Vậy thì tìm một cơ hội để cải thiện thể chất của ngươi đi".

"Có lẽ thân thể Tiên Linh sẽ tốt hơn một chút!"
 
Chương 439: C439: Cái gì


"Nghe nói chưa? Long Đế Cung đã nhiều năm không xuất hiện, lại một lần nữa có hành động".

"Cái gì? Long Đế Cung xuất hiện?" "Không sai, Long Đế Cung đã xuất hiện một lần nữa".

"Chết tiệt, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến Long Đế Cung cũng xuất hiện vậy?"

"Không biết, nhưng hình như cung chủ của Long Đế Cung đã tự mình hạ lệnh, hình như là đuổi giết một người tên là Liệt Chiến Cuồng".

"Liệt Chiến Cuồng? Ta chưa từng nghe nói qua. Nhân vật nào lại có thể làm cho cung chủ của Long Đế Cung đích thân ra lệnh?"

"Cái này... Ta cũng không biết!"

'Trên đường đến thành Đan Đế, Trần Trường An tình cờ nghe được tin tức liên quan đến Liệt Chiến Cưồng.

Tiểu tử này chịu từ dưới đáy Thiên Trì đi lên sao? Chẳng lẽ đã đột phá đến cảnh giới Đại Đế à?


Nhưng tại sao hắn ta lại bị Long Đế Cung truy đuổi nhanh như vậy?

Cung chủ Long Vô Kỳ của Long Đế Cung, tu vi cảnh giới Đại Đế đỉnh phong, có rất ít người biết người này là người cùng thời với Mục Vân Dao.

Dù sao vào năm đó, Long Vô Kỳ ở trước mặt đám người Mục Vân Dao nhiều nhất cũng chỉ là một người hầu nhỏ nhoi, không có chút nổi bật nào.

Ngoại trừ Mục Vân Dao, tất cả thiên kiêu chân chính vào năm đó đều đã phi thăng Thượng Giới. Long Vô Kỳ lúc này mới bộc lộ tài năng, từng bước một leo lên

cảnh giới Đại Đế đỉnh phong.

Cũng chính vì vậy, Long Vô Kỳ vẫn luôn cho rằng mình là cường giả đứng nhất toàn bộ Thái Huyền Giới.

Những người đạt Đại Đế đỉnh phong cùng lắm chỉ là nhân tài mới nổi, đều là hậu bối mà thôi.

Huống chỉ, mặc dù toàn bộ Thái Huyền Giới có không ít Đại Đế, nhưng không phải người nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới Đại Đế đỉnh phong.


Tính tới tính lui cũng sế không vượt quá mười Đại Đế đỉnh phong.

Huống chỉ, sau khi bọn họ đạt đến cảnh giới này, điều mà mỗi một người theo đuổi đều là đột phá lần nữa, phi thăng Thượng Gị

Chuyện đánh nhau giết chóc từ lâu đã không còn phù hợp với bọn họ nữa.

Nhưng tiểu tử Liệt Chiến Cuồng này hết lần này đến lần khác lại chạm vào tử huyệt của Long Vô Kỳ, xấu xí!

Long Vô Kỳ là một người kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn ta lại có dung mạo. xấu xí, điều mà hắn ta kiêng ky nhất chính là bị người khác nói mình xấu.

Liệt Chiến Cuồng cũng vì việc này mà phải trả giá thê thảm, ẩn náu dưới thiên trì mấy ngàn năm.

Long Đế Cung không nằm trên đất liền mà nằm trên một hòn đảo tên là đảo Thiên Long, bốn phía được biển sâu bao vây, hiếm khi di chuyển xung quanh Trung Thiên Vực.

Nhưng không ngờ gần đây người của Long Đế Cung lại xuất hiện một lần nữa, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là vì tìm kiếm Liệt Chiến Cưồng.

"Chậc chậc chậc, đã nhiều năm như vậy, Long Đế Cung đột nhiên có hành động?”

"Không biết là tiểu tử Liệt Chiến Cuồng này mới từ thiên trì đi ra đã phạm phải chuyện gì?"
 
Chương 440: C440: Chính là


Đại Hoàng cũng cảm thấy có chút tò mò, cho dù Long Vô Kỳ có lợi hại đến mấy cũng không có khả năng Liệt Chiến Cuồng mới xuất hiện từ thiên trì mà hắn ta đã biết rõ, đúng không?

Hơn nữa, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn ta còn chưa quên chuyện này sao?

Vậy thì cũng quá thù dai rồi.

"Không biết, việc này chỉ sợ chỉ có Liệt Chiến Cuồng mới biết", Trần Trường An mỉm cười lắc đầu.

Trần Trường An cũng rất tò mò, nhưng nghe những gì mà đám người này đang nghị luận, chắc hẳn bọn họ cũng không biết tình hình cụ thể.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của những người đến từ Long Đế Cung ở Trung Thiên Vực quả thực khiến người khác kinh ngạc.

'Từ năm ngàn năm trước, Long Đế Cung tuyên bố toàn bộ bế quan thì vẫn chưa có ai bước ra khỏi Long Đế Cung.

Suốt năm ngàn năm, thậm chí nhiều người gần như đã quên mất sự tồn tại của Long Đế Cung.

"Ta từng nghe lão tổ nói qua, thực lực của Long Đế Cung này rất mạnh, hơn nữa người được chiêu mộ phải có tu vi Động Hư Cảnh trở lên".


"Nhưng điều kỳ lạ là trong ngần ấy năm nay, Long Đế Cung dường như chưa từng xuất hiện một thế hệ đệ tử trẻ tuổi nào".

"Giống như... người trong Long Đế Cung đều không thể hôn phối, cũng không có con nối dõi".

"Lão tổ nói, Long Đế Cung và Long Vô Kỳ cũng rất cổ quái, cho nên, nếu như: gặp phải người của Long Đế Cung thì cố gắng đừng trêu chọc, tránh xa một chút".

Nghe lời nói của Cổ Phượng Dao, Trần Trường An cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Bất kỳ thế lực nào cũng đều cần huyết thống mới mẻ cuồn cuộn không ngừng, nhưng tại sao Long Đế Cung lại không có thế hệ đệ tử trẻ nào vậy?

Bọn họ không sợ đánh gãy hương khói, chặt đứt truyền thừa sao?

Tình huống rõ ràng như vậy nhưng bọn họ vẫn lựa chọn bế quan năm ngàn năm?

Cổ quái! Thật là rất cổ quái!


"Giữa chúng ta và Long Đế Cung cũng không có bất cứ sự giao thoa hay ân oán nào, không sao đâu”.

"Chính là..." "Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trần Trường An vừa nói lời này, hắn đột nhiên phát hiện Liệt Chiến Cuồng đang cải trang!

Có cần trùng hợp như vậy không? Liệt Chiến Cưồng đặc biệt nghe mùi mà đuổi theo à? Thôi xong rồi!

Nhìn Liệt Chiến Cuồng như vậy thật đúng là đến đây vì mình ư?

Sao hắn ta biết mình ở đây? "Hắn thực sự là chó à".

"Lỗ mũi lại thính như vậy?", Đại Hoàng lúc này cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, sao Liệt Chiến Cuồng lại tìm đến đây?

"Sao vậy?", Cổ Phượng Dao và Cố Tiên Nhi đều có chút nghi ngờ khó hiểu.

"Trần huynh, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi". "Đi thôi, mau đi cùng ta đi".

Liệt Chiến Cuồng lúc này đã che kín bản thân, nếu không phải biết hẳn ta, nhận ra được khí tức của hắn ta thì thật đúng là không dễ phân biệt được.

"Ngươi bệnh à?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom