Dịch Full Việc Yêu Thầm Không Muốn Người Khác Biết

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Việc Yêu Thầm Không Muốn Người Khác Biết

Việc Yêu Thầm Không Muốn Người Khác Biết
Tác giả: Trảo Đảo Nhất Cá Tiểu Bản Lật
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên gốc: 暗恋这件不为人知的事

Tên Hán Việt: Ám luyến giá kiện bất vi nhân tri đích sự

Tên Việt: Việc yêu thầm không muốn người khác biết

Tình trạng: 5 chương

Tác giả: Trảo Đảo Nhất Cá Tiểu Bản Lật

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Thị giác nữ chủ

Trans + edit: Nguyệt Nguyệt

Văn án:

Yêu thầm là chuyện không dám để người khác biết.

Hai lần Hạ Mộng yêu thầm, đều không có kết quả.

Tình đậu sơ khai vào năm cấp hai, chàng trai trong đội bóng đá của trường, cùng với đàn anh hơn mình một tuổi.

Hạ Mộng năm cấp hai: Nếu gặp được ở tuổi 20 thì tốt rồi.

Hạ Mộng năm 20 tuổi: Là giấc mộng đẹp nhất hồi cấp hai.

Lập ý: Yêu thầm không phải là chuyện nhỏ
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Yêu thầm, có lẽ là việc mỗi người đều phải trải qua, bao gồm cả Hạ Mộng.

Hạ Mộng từng nói mình là người đa tình, thời điểm tình đậu sơ khai, đã yêu thầm hai người, một người đến bây giờ cũng không biết, một người là bỏ lỡ.

“Hạ Mộng, hôm nay có trận đá bóng, cậu muốn đi xem không?” Lưu Giai Gia đột nhiên chạy vào trong phòng học của Hạ Mộng.

“A? Hôm nay không phải là lớp chúng mình thi đấu chứ, mình đi làm gỉ, có thời gian này không bằng theo đuổi idol, he he.” Hạ Mộng không có hứng thú gì với trận bóng đá cả.

“Cậu nói đi, ủy viên ban thể dục của chúng mình, rất tuấn tú, còn là người trong đội bóng đá trường, hơn nữa hôm nay còn là hai lớp chúng ta thi đấu, cậu xác định không đi xem à? Đi thôi đi thôi, coi như đi cùng mình.”

Hạ Mộng và Lưu Giai Gia là bạn học tiểu học, cha của hai người cũng là bạn học tiểu học, quan hệ từ nhỏ đã tốt. Đáng tiếc đến cấp hai, Hạ Mộng bị chia đến lớp (2), mà Lưu Giai Gia lại ở lớp (3).

Lúc Hạ Mộng và Lưu Giai Gia đến sân thể dục, còn chưa bắt đầu thi đấu.

Hạ Mộng: “Vì sao hôm nay nhiều người như vậy nhỉ, không có vị trí tốt.”

Lưu Giai Gia: “Mỗi ngày cậu đều đang làm gì thế, hôm nay là trận chung kết được không, cậu nhìn người kia, chính là ủy viên ban thể dục lớp mình nói với cậu đấy, đẹp trai chứ, là hotboy lớp mình đấy.”

Hạ Mộng nhìn về vị trí ngón tay Lưu Giai Gia chỉ, một nam sinh mặc đồng phục, làn da không phải quá trắng, nhưng không tính là đen. Chân phải dẫm vào quả bóng, tay đặt ở eo nói chuyện phiếm với nam sinh bên cạnh.

Hạ Mộng: “Trông cũng không tồi, cũng không biết có thể thắng lớp chúng mình hay không.”

Lưu Giai Gia: “Đội bóng đá trường, ủy viên thể dục, có thể không thắng lớp các cậu? Trông cũng không tồi đi, thích không, muốn mình cho cậu mã QQ hay không?”

Hạ Mộng: “Cút đi, thắng trước rồi nói.”

Lần đầu tiên Hạ Mộng cảm thấy trận bóng còn khá hay, ánh mắt cũng vẫn luôn nhìn người trong đội bóng đá trường kia. Cấp hai của Hạ Mộng cũng không yêu cầu nữ sinh tỉa tóc, nam sinh cắt tóc húi cua giống các trường học khác. Nam sinh kia dường như là nắm giữ mật mã thời thượng, để kiểu tóc giống Quách Phú Thành, lại không sến sẩm dầu mỡ như các nam sinh khác chút nào.

Lần đầu tiên Hạ Mông không muốn lớp mình thắng trận thi đấu này. Nhưng kết quả làm Hạ Mộng không biết nên khóc hay nên cười, vẫn là lớp (2) thắng.

Hạ Mộng nhìn nam sinh kia dường như cũng không có cảm xúc gì, thắng hay thua đối với cậu mà nói hình như đều giống nhau.

“Thật đáng tiếc, xem ra mình phải đặt ánh mắt ở trên người nam sinh lớp cậu rồi, Thẩm Dật không được.” Lưu Giai Gia cũng không giống như vừa lòng với kết quả này.

Thẩm Dật, hoá ra tên là Thẩm Dật, xác thật là cái tên dễ nghe, đẹp tựa như người khác.

Hình dáng trường học là hình chữ “hồi”, lớp 6 phân biệt ở lầu một và lầu hai, vừa lúc lớp (3) ở đối diện lớp (2), lại là hướng về phía tương phản. Có đôi khi vừa khéo Hạ Mộng được xếp đến vị trí gần cửa sổ nhất, có thể nhìn thấy động thái của lớp (3) đối diện.

Hai tuần này Hạ Mộng đều dựa vào vị trí cửa sổ, mỗi lần chuông tan học vừa vang lên, đã nhìn ra ngoài cửa sổ, cực lực tìm thân ảnh của Thẩm Dật, thấy Thẩm Dật đi về phía quầy bán đồ ăn vặt, cô lôi kéo Bành Thư Kỳ ngồi cùng bàn với mình đi, mỗi lần đều có thể gặp Thẩm Dật. Mỗi lần Thẩm Dật cũng chỉ mua một phần bánh mì cùng một chai hồng trà lạnh, hoá ra cậu thích hai loại đó.

Hạ Mộng dường như là mỗi một tiết học đều đến lớp (3) tìm Lưu Giai Gia, đến Lưu Giai Gia cũng phiền: “Hạ Mộng, lại đến nữa? Cậu đừng tự mình đến, đưa người đá bóng lần trước đến cho mình làm quen đi, cậu không thích hợp nhé, trước khi thi đấu bóng đá, mình đến tìm cậu cậu đều nói không rảnh, hiện tại làm sao mỗi ngày đều đến tìm mình, thật sự coi trọng Thẩm Dật à?”

“Nói bừa cái gì đấy, cậu cũng không phải không biết, idol mình theo đuổi đi lính rồi, mỗi ngày nhàm chán muốn chết. Học tập cũng không học nổi, chỉ có thể đến tìm cậu mà.” Hạ Mộng oán trách nói.

“Ai, nếu cậu thật sự coi trọng Thẩm Dật thì nói với mình, mình giúp cậu, cậu ấy bây giờ không thích con gái.” Lưu Giai Gia còn chưa nói xong, Thẩm Dật đã đi đến, ôm bóng trên tay.

“Lưu Giai Gia, cậu học xuyên lớp đi, mình về lớp. Đây là cô gái lớp (2) đi, trong trận thi đấu bóng đá mình thấy cô ấy đứng bên cạnh cậu, cô gái, thật đáng tiếc không thắng được lớp cậu, lần sau chờ làm thủ hạ bại tướng của tôi đi.” Thẩm Dật đột nhiên nói chuyện với Hạ Mộng, làm Hạ Mộng sửng sốt thất thần.

“Người ta tên Hạ Mộng, đừng gọi cô ấy là cô gái mỗi ngày, lễ phép chút được không.” Lưu Giai Gia hô ra với Thẩm Dật.

“Hạ Mộng, giấc mộng đêm hè, tên thật là dễ nghe, nhưng giấc mộng đêm hè của cậu là ai thế?” Thẩm Dật vẫn nói những lời này cho Hạ Mộng như cũ.

Lần đầu tiên Thẩm Dật đáp lời, làm Hạ Mộng không dám nghĩ khác, chỉ nghĩ hoá ra tiếng của Thẩm Dật dễ nghe như vậy, tựa như tên của cậu, diện mạo của cậu vậy. Nếu hiện tại là idol mà Hạ Mộng thích hỏi, cô nhất định sẽ hét chói tai mà trả lời: “Là anh, giấc mộng đêm hè của em là anh!!!!!”

Nhưng Hạ Mộng vẫn không hô lên như vậy: “Tôi biết cậu, uỷ viên ban thể dục lớp (3), tôi đã nghe Lưu Giai Gia nhắc đến cậu, cậu chính là người trong đội bóng trường, nhưng mà không thắng lớp chúng tôi.” Hạ Mộng xoay người nói với Lưu Giai Gia: “Giai Gia, mình đi trước, sắp vào học rồi.”

Hạ Mộng trở lại phòng học nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn nhìn về phía Thẩm Dật đứng ở cửa nói chuyện với người khác, Thẩm Dật cũng không nhìn thấy cô.

Vị trí nhà ăn xếp hạng dựa theo lớp cùng mã học sinh, vị trí của Hạ Mộng ở tận bên trong cùng, vị trí của Hạ Mộng cách Thẩm Dật bốn bàn, cho nên lúc Hạ Mộng đi ra nhà ăn nhất định sẽ đi ngang qua vị trí của Thẩm Dật.

Chỉ cần Thẩm Dật ở nhà ăn, Hạ Mộng sẽ lén nhìn cậu, nhưng cũng không đáp lời, Thẩm Dật cũng không thấy cô mấy lần.

Có lần ra nhà ăn cũng không gặp Thẩm Dật, lại thấy Thẩm Dật đi đến từ một cầu thang khác trên sân thể dục, từ đó về sau Hạ Mộng sẽ đi đường vòng ở cầu thang đó.

Lưu Giai Gia: “Hạ Mộng, mỗi lần cậu đều đi cầu thang này làm gì, vòng một vòng lớn.”

Hạ Mộng: “Đường vòng có thể tiêu hoá đồ ăn, nhưng trên sân thể dục khả năng sẽ có giáo viên đi tản bộ.”

Mỗi lần Hạ Mộng chỉ có thể gặp thoáng qua Thẩm Dật, không dám đưa mắt nhìn cậu, cũng không dám nói câu nào, chỉ có thể trong lúc nhìn thấy Thẩm Dật thì vòng đến một bên cách Thẩm Dật gần hơn, chỉ vì lúc gặp thoáng qua có thể dựa sát vào một chút.

Nhưng đoạn thời gian sau không biết vì điều gì, Thẩm Dật đến nhà ăn luôn muộn hơn một chút, nhưng vẫn đi đường vòng ở cầu thang kia, đoạn thời gian đó Hạ Mộng sẽ dùng lý do “Nghe nói ở đám cỏ ba lá có thể tìm được cỏ bốn lá là may mắn”, lôi kéo Lưu Giai Gia và bạn cùng bàn tìm cỏ bốn lá trong bụi cỏ, mỗi lần Hạ Mộng đều không tìm được, bởi vì cô đang lặng lẽ ngắm Thẩm Dật.

Lúc kết thúc kỳ học, Hạ Mộng cuối cùng cũng tìm được cỏ bốn lá, đặt cỏ bốn lá ở trong sách ngữ văn phơi khô, sau đó dùng băng dán trong suốt dán vào làm “tiêu bản”, chuẩn bị đưa cho Thẩm Dật.

Mỗi ngày Hạ Mộng nhìn động thái của lớp (3), thấy vị trí Thẩm Dật chuyển đến bên cửa sổ, lúc tan học Hạ Mộng vẫn luôn ngồi trên chỗ ngồi, chuông vào học vang lên lại đột nhiên chạy đến bên cửa sổ lớp (3).

“Bạn học, sách lịch sự tôi không mang, cậu có mang theo không, tôi sắp học lịch sử rồi.” Hạ Mộng tỏ vẻ sốt ruột nói với Thẩm Dật.

“Ồ giấc mộng đêm hè, hình như tôi mang theo, tôi tìm một chút.” Thẩm Dật đưa sách lịch sử của mình cho Hạ Mộng.

Hạ Mộng nhìn sách lịch sử trong tay, hai chữ “Thẩm Dật” trên mặt còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô, cô cho rằng người tập thể dục như Thẩm Dật sẽ có thể chữ thô khoáng, không nghĩ đến thể chữ còn rất thanh tú.

Hạ Mộng đặt cỏ bốn lá kia ở vài tờ sách lịch sử cuối cùng của Thẩm Dật, đây là tỏ vẻ may mắn, đại diện cho may mắn Hạ Mộng gặp được Thẩm Dật, may mắn kết bạn với Thẩm Dật, cũng hy vọng Thẩm Dật có thể may mắn.

Nhưng vào buổi chiều trả sách, phát hiện Thẩm Dật đã xin nghỉ rồi, chỉ có thể đặt sách lịch sử trên bàn cậu. Mấy ngày sau cô cũng không thấy Thẩm Dật.

“Ai, hotboy lớp phải đi như vậy, lớp chúng mình không có trai đẹp.” Lưu Giai Gia tìm Hạ Mộng tố khổ.

“Đi rồi? Có ý gì? Gần đây cũng không thấy cậu ta.” Hạ Mộng đột nhiên hoảng hốt.

Lưu Giai Gia: “Trong nhà Thẩm Dật định để cậu ấy ra nước ngoài du học, lần trước xin nghỉ chính là đi làm thị thực*, hiện tại tạm nghỉ học, sau đó cũng không về trường học nữa.”

(*: là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực.)

Cỏ bốn lá của Hạ Mộng, Thẩm Dật không nhìn thấy. Lời tỏ tình của Hạ Mộng, Thẩm Dật không nghe thấy. Lần đầu tiên Hạ Mộng thích thầm chính là tuyên cáo tử vong như vậy. Một năm này của Hạ Mộng và Thẩm Dật, cũng chỉ có hai câu nói, hai câu nói này lại làm Hạ Mộng nhớ rất nhiều năm.

Đến cuối cùng Hạ Mộng vẫn hoàn toàn không biết gì về Thẩm Dật, không biết mã QQ của Thẩm Dật, không biết sinh nhật của Thẩm Dật, không biết chòm sao của Thẩm Dật, cũng không biết Thẩm Dật đi nước nào. Cho đến khi Hạ Mộng học lớp 8 đi du học, cũng không gặp lại Thẩm Dật.

Thế giới này nói lớn không lớn, ở nước ngoài Hạ Mộng gặp được bạn học chung lớp 7, nói nhỏ không nhỏ, lại chưa từng gặp lại Thẩm Dật.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Hạ Mộng lên lớp 7, chỉ hy vọng Thẩm Dật ở nước ngoài có thể bình an, cô theo trường học Quốc tế Bắc Kinh đến nước Mỹ du học, đi đến các thành phố của nước Mỹ, cũng chưa nhìn thấy Thẩm Dật, có lẽ lựa chọn của Thẩm Dật không phải là đến Mỹ như đại chúng.

Hạ Mộng lớp 7 thích chơi với đàn anh đàn chị lớn hơn mình một tuổi, bởi vì bạn từ nhỏ của Hạ Mộng cũng ở cùng trường, nhưng lại lớn hơn cô một lớp.

Năm lớp 7 Hạ Mộng chuyển nhà đến gần nhà bạn từ nhỏ, mỗi ngày đều học cùng bạn từ nhỏ. Thuận tiện quen biết bạn học cùng lớp của bạn từ nhỏ.

Bạn học cùng lớp này giống như nam chính phim truyền hình vườn trường trên TV, thành tích là hạng nhất, nhưng cũng không đẹp trai như các nam chính, trông cũng không phải quá tốt, hơn nữa trên mặt cũng có chút mụn thanh xuân.

Hạ Mộng thường xuyên nghe bạn từ nhỏ gọi anh là Giang Tử Hành, Hạ Mộng cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng cũng không lưu ý nhiều.

Trên lễ khai giảng ngày đầu tiên đến trường, Hạ Mộng nghe thấy cái tên quen thuộc này trong miệng hiệu trưởng.

“Kỳ thi cuối học kỳ một, hạng nhất khối lại là Giang Tử Hành, hạng nhì khối là xxx, hạng thứ ba là xxx. Mời các bạn được đọc tên lên đài nhận học bổng và giấy khen.”

Khó trách cảm thấy quen tai, sau mỗi lần thi cử đều có thể nghe thấy cái tên này, đáng tiếc, cũng không có gương mặt của nam chính. Mỗi lần Hạ Mộng chờ xe bus, lúc bạn từ nhỏ nói chuyện với các bạn học khác, Giang Tử Hành chỉ ở bên cạnh nghe, cũng không cười, cũng không nói gì.

“Giang Tử Hành, làm sao mỗi lần anh đều không nói lời nào thế, bình tĩnh như vậy sao.” Hạ Mộng nói với Giang Tử Hành.

“Có cái gì buồn cười, đều là chuyện cười.” Giang Tử Hành phản bác lại Hạ Mộng, Hạ Mộng cũng đáp lại anh: “Đây là sự bình tĩnh của học sinh mũi nhọn, anh Bình Tĩnh.” Đối thoại của hai người cũng không có ác ý.

“Giang Tử Hành ở trường cũng là như thế này, đều không nói gì, quen là tốt rồi, nhưng Giang Tử Hành là anh Bình Tĩnh là thật.” Bạn từ nhỏ cũng nói.

Hạ Mộng: “Em về sau sẽ gọi anh là anh Bình Tĩnh, Giang Tử Hành.”

“Tùy em.” Vẫn là sự lạnh nhạt vốn có.

Sau này Hạ Mộng nhìn thấy Giang Tử Hành thì đều gọi là anh Bình Tĩnh, ngay từ đầu Giang Tử Hành cũng không phản ứng với Hạ Mộng, gọi nhiều rồi, thì chả sao hết. Sau đó khi Hạ Mộng chỉ còn cách trạm xe bus vài trăm mét, thì sẽ gọi anh: “Anh Bình Tĩnh, anh lại đến”, nhưng Giang Tử Hành vẫn không nói lời nào, nhưng sẽ ngẩng đầu nhìn cô, có khi cũng sẽ gật đầu hoặc là chờ Hạ Mộng đi đến gần đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Hạ Mộng: “Hôm qua em gửi QQ cho Ngô Phong, anh ấy cũng không thèm phản ứng em, nhưng em nhìn thấy anh ấy like cho Lưu Giai Gia, anh có phải là thích Lưu Giai Gia hay không.”

Ngô Phong: “Nói bừa cái gì thế, lúc ấy vừa lúc bạn em tìm anh hỏi vấn đề, anh liền gửi like. Hơn nữa lúc em gửi tin nhắn cho anh, anh đang nói chuyện phiếm với Giang Tử Hành, đương nhiên không phản ứng với một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.

Hạ Mộng: “Anh Bình Tĩnh còn chơi QQ à, em cho rằng cái gì anh cũng không chơi, mã QQ của anh bao nhiêu để em add.”

Hạ Mộng add Giang Tử Hành, nhìn không gian QQ của Giang Tử Hành giống như người già, đều là thời tiết hôm nay hoặc đánh dấu gì đó. Nhưng mà Hạ Mộng có QQ của hạng nhất khối thì sợ gì, có bài tập thì chia cho Giang Tử Hành, Giang Tử Hành thật sự giúp cô làm ra giấy rồi chụp gửi cho cô.

Có đôi khi Giang Tử Hành cũng sẽ nói: “Đơn giản như vậy em cũng không biết, vẫn luôn chép bài tập thì thi cử làm sao bây giờ.” Nhưng vẫn là viết bài xong gửi qua cho Hạ Mộng.

Hạ Mộng nói Giang Tử Hành ở trên Wechat không chút bình tĩnh, đều không thể gọi anh là anh Bình Tĩnh. Nhưng các bạn học khác của Giang Tử Hành trên QQ không thích nói chuyện giống ngoài hiện thực, ngay cả nhóm lớp cũng chưa từng tham gia thảo luận.

Hạ Mộng thường xuyên không muốn học từ đơn và bị ở lại sau tan học, bạn từ nhỏ sẽ chạy đến văn phòng nói không đợi cô về nhà. Giang Tử Hành đi cùng với anh ấy, cũng chỉ là nhìn Hạ Mộng, trong lòng Hạ Mộng rất tức giận, Hạ Mộng cảm thấy: Anh đến cười nhạo em thì thôi, anh còn mang người đến cười nhạo em. Nhưng mỗi lần Hạ Mộng đều hy vọng Giang Tử Hành có thể đến cùng bạn từ nhỏ, có lẽ đến Hạ Mộng cũng không biết vì điều gì.

Dần dần Hạ Mộng cảm thấy loại cảm giác này càng ngày càng giống cảm giác của cô với Thẩm Dật, nhưng Hạ Mộng lại cảm thấy có thể là Thẩm Dật đột nhiên rời đi rất không quen, dẫn tới việc thân quen với Giang Tử Hành như cũ. Hạ Mộng cũng rất ít khi tìm Giang Tử Hành buôn chuyện.

“Gần đây em không có bài tập à?” Giang Tử Hành ở trạm xe bus đột nhiên hỏi Hạ Mộng.

“A? Ồ, đúng vậy, gần đây không biết vì sao bài tập giáo viên giao về rất ít.” Hạ Mộng rất chột dạ.

Sau đó Giang Tử Hành vẫn giống như trước kia, vẫn không thể nói chuyện.

“Mình cảm thấy mình có chút thích Giang Tử Hành.” Hạ Mộng nói với Lưu Giai Gia.

Lưu Giai Gia: “A? Giang Tử Hành là ai?”

Hạ Mộng: “Ai da chính là anh Bình Tĩnh, phiền muốn chết.”

Lưu Giai Gia: “A hoá ra cậu thích loại hình này à, mình cho rằng cậu thích loại người như Thẩm Dật đấy.”

Thẩm Dật, đã lâu không nghe thấy cái tên này. Năm lớp 8 Giang Tử Hành ở tầng cao nhất, nhưng Giang Tử Hành cũng không nhìn cô, ngược lại mấy người cùng ngồi xe bus phất tay với cô, Giang Tử Hành mới nhìn về phía cô một cái.

Sau này mỗi lần Hạ Mộng ngẩng đầu cũng có thể thấy Giang Tử Hành đang nhìn cô, cô tan học liền đi tìm Lưu Giai Gia: “Giai Gia! Cậu đoán xem làm sao, lúc anh Bình Tĩnh luyện tập nhìn mình! Anh ấy nhìn mình!”

Sau đó nữa Hạ Mộng cố ý không nhìn Giang Tử Hành, nhưng đầu vẫn sẽ nhìn về phía đó một chút, dùng dư quang nhìn Giang Tử Hành có nhìn cô hay không, cô rất vui vẻ, bởi vì mỗi lần Giang Tử Hành đều nhìn cô. Nhưng mà cô càng không hiểu, rõ ràng Giang Tử Hành có thể thấy cô, vì sao trước đó sẽ không chào hỏi với cô đâu.

Cuối cùng bạn từ nhỏ cũng làm một chuyện mà người làm, cuối tuần đến trường học đi lấy bài tập để quên, còn mang theo Hạ Mộng. Hạ Mộng đi đến lớp của bạn từ nhỏ, anh ấy giới thiệu vị trí của từng người thường ngồi trên xe bus, Giang Tử Hành ngồi ở sau anh ấy, lúc anh ấy tìm bài tập, lật đến một quyển sách bài tập của Giang Tử Hành.

Hạ Mộng: “Đây là sách bài tập của anh Bình Tĩnh? Em phải chụp ảnh cho anh ấy, để anh ấy nhìn xem em ở đâu.”

“Có cái gì đáng chụp, cậu ấy cũng không phải không biết em với anh đến trường học.” Bạn từ nhỏ dỗi cô.

Nhưng Hạ Mộng vẫn chụp lại, lại chưa gửi qua cho Giang Tử Hành, chỉ lưu lại trong Album điện thoại của mình. Hạ Mộng đến lúc nhàm chán sẽ tìm bức ảnh kia ra, lúc không cần dùng đến sách vở bắt chước chữ của Giang Tử Hành, viết tên Giang Tử Hành, thời gian nghỉ trưa cũng không tìm Lưu Giai Gia, ngồi ở chỗ ngồi bắt chước viết tên của anh.

“Hạ Mộng, cậu thích Giang Tử Hành thì trực tiếp nói với người ta, mỗi ngày ở đây giống như một nữ hoa si.” Lưu Giai Gia ở trên xe bus nói ra.

“Lưu Giai Gia, cậu nói gì thế, cậu có bệnh à, mình xem là cậu thích anh Bình Tĩnh đi.” Hạ Mộng tức muốn hộc máu.

Hạ Mộng chột dạ nhìn thoáng qua Giang Tử Hành, Giang Tử Hành cũng không dao động gì, trong lòng Hạ Mộng vẫn có chút khó chịu. Tâm tư này của Hạ Mộng đã được bạn từ nhỏ và các bạn học khác ở lớp bọn họ biết, Hạ Mộng không xác định được Giang Tử Hành lúc ấy có nghe thấy hay không, hoặc Giang Tử Hành có được người khác nói cho hay không, nhưng Hạ Mộng làm gì cũng lớn gan.

Hạ Mộng sẽ nhìn thẳng Giang Tử Hành vào lúc luyện tập, Giang Tử Hành cũng sẽ nhìn cô. Sau khi ăn cơm trưa xong sẽ lôi Lưu Giai Gia đến sân thể dục tản bộ, bởi vì Giang Tử Hành có thói quen đi tản bộ sau khi ăn uống. Lúc đi qua quầy bán quà vặt, sẽ mua bánh mì cho Giang Tử Hành, để bạn từ nhỏ mang cho Giang Tử Hành. Trong lúc cùng học tiết thể dục, tìm mấy người Giang Tử Hành đánh cầu lông. Trong lòng Hạ Mộng biết rõ, biết rằng Giang Tử Hành có tình cảm với cô, Giang Tử Hành đối xử với cô không giống người khác, nhưng cô vẫn không dám thổ lộ.

Giang Tử Hành càng nói càng nhiều hơn với cô trên QQ, còn nói nhiều hơn thường ngày với cô, cũng sẽ để bạn từ nhỏ mang bánh mì mà Giang Tử Hành mua cho cô ở quầy ăn vặt. Nhưng như vậy Hạ Mộng lại càng khó chịu, cô bỗng nhiên lại cảm thấy Giang Tử Hành thay đổi có phải bởi vì những người khác hay không, bởi vì cô ở trạm xe bus nghe được nữ sinh khác nói: “Bây giờ Giang Tử Hành càng ngày càng nhiều lời, thật đúng là không thể gọi là anh Bình Tĩnh được.”

Lúc này Hạ Mộng đột nhiên ý thức được, Giang Tử Hành không chỉ làm vậy với cô, mà anh với những nữ sinh khác cũng như vậy, ngày thường Giang Tử Hành nói chuyện trong lớp với nữ sinh nào, cùng nữ sinh nào lập nhóm, hoặc là bạn cùng bàn có phải nữ sinh hay không, cô cũng không biết, có lẽ bởi vì thích nữ sinh khác nên mới như vậy. Hạ Mộng thậm chí còn cho rằng Giang Tử Hành mua bánh mì cho cô, đều là bởi Hạ Mộng từng mua bánh mì cho anh, anh đang “trả nợ.” Nhưng Hạ Mộng cũng không tìm Giang Tử Hành hay người khác để chứng thực, bởi vì cô sợ thật sự như mình nghĩ, nếu câu trả lời thật sự làm người khác khó chấp nhận, không bằng không trả lời gì.

Từ ngày đó về sau Hạ Mộng luôn trốn tránh Giang Tử Hành, Giang Tử Hành đi hướng Đông, cô liền đi hướng Tây, Giang Tử Hành tan học lúc 6:30, cô kéo dài đến 7 giờ mới ra khỏi cổng trường, có đôi khi sẽ gặp ở trạm xe bus, Hạ Mộng cũng sẽ kéo Lưu Giai Gia đi dạo trong siêu thị một vòng, chờ đến khi lên xe số 01. Nhưng mỗi lần đều nhìn thấy Giang Tử Hành ở trạm xe bus, thậm chí có khi chỉ có mình Giang Tử Hành, cô cũng không muốn đi dạo siêu thị mỗi ngày, Giang Tử Hành ngồi xe bus 80 ở trạm xe bus sau sân trường, Hạ Mộng liền đi xe bus 20 ở trước cổng trường. Gặp ở quầy bán quà vặt, Hạ Mộng cũng sẽ đột nhiên buông Lưu Giai Gia ra nói: “Ai da, tiết Tiếng Anh tiếp theo phải nghe viết từ đơn, mình còn chưa thuộc, mình về lớp trước.”

Nhưng Hạ Mộng cũng không rời đi, mà đứng ở phía sau tường nhìn Giang Tử Hành, Giang Tử Hành nói chuyện với Lưu Giai Gia, nhìn các bạn học khác nói chuyện phiếm, mặc kệ là nam hay nữ.

Đoạn thời gian đó điện thoại của Hạ Mộng chỉ phát một bài hát tuần hoàn – “An Tĩnh” của Châu Kiệt Luân.

“Em muốn tôi nói nhiều lời khó nghe hay sao,

Tôi thật sự không muốn phải chia tay,

Tại sao em cứ muốn tôi phải mỉm cười mà bước đi,

Tôi không có tài năng như vậy,

Bao dung em và chấp nhận hắn ta.”

Học kỳ sau của lớp 7, cơ hội Hạ Mộng gặp được Giang Tử Hành càng ít, Giang Tử Hành phải thi vào cấp ba, tiết thể dục của lớp 8 đều bị môn chính chiếm hết, ngoại trừ tiết chạy thì đều không thể nào gặp được. Cho đến một ngày, Hạ Mộng thấy Lưu Giai Gia ở cửa lớp Giang Tử Hành nói cái gì, nói hết giờ tan học, Hạ Mộng lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, có thể Giang Tử Hành thích Lưu Giai Gia, mà không phải cô hay không. Phòng học lớp 2 và 3 cùng một dãy, cho nên có phải Giang Tử Hành nhìn thật ra là Lưu Giai Gia, mà không phải cô, Giang Tử Hành chờ chính là Lưu Giai Gia, chứ không phải Hạ Mộng hay không.

Hạ Mộng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cô không đến hỏi Giang Tử Hành, cũng không hỏi Lưu Giai Gia, bọn họ nói gì. Năm lớp 7 Hạ Mộng cũng xa cách Lưu Giai Gia dần, mỗi ngày tan học đều ở lại lớp nói chuyện phiếm với Triệu Văn An và Lý Quý Lễ. Lưu Giai Gia đến tìm Hạ Mộng. Hạ Mộng cũng tránh không gặp, hoặc là đang đi đến văn phòng giáo viên, hoặc là đang chép bài tập. Giang Tử Hành gặp Hạ Mộng vài lần ở văn phòng, chào hỏi Hạ Mộng, kết quả Hạ Mộng cúi đầu rồi rời đi.

Cho đến khi nhóm người Giang Tử Hành thi cấp ba xong, Hạ Mộng mới chào hỏi Giang Tử Hành trên QQ: Thi thế nào. Giang Tử Hành lại là một bộ dáng tâm tình rất tốt, hàn huyên với Hạ Mộng rất lâu, nhưng Hạ Mộng cũng chỉ trả lời anh bằng: “Vâng, ồ, thế ạ”. Giang Tử Hành nói với cô bọn họ mấy ngày nữa chơi xé bảng tên ở trên quảng trường bên cạnh tiểu khu, cô có muốn đến hay không. Hạ Mộng trước đó đã nghe bạn từ nhỏ nói qua, dường như nhóm anh ấy phát hiện không khí giữa cô, Giang Tử Hành và Lưu Giai Gia không đúng lắm, nên nói Giang Tử Hành đến, Lưu Giai Gia không đến. Còn bảo Giang Tử Hành hỏi Hạ Mộng, nhưng Hạ Mộng vẫn từ chối, giống lý do từ chối Giang Tử Hành: Lớp 8, cần phải ôn tập thi cấp ba, không có thời gian đi. Bọn họ cũng không nói thêm gì.

Hạ Mộng không hỏi Giang Tử Hành thi đỗ trường học nào, cô biết thành tích của Giang Tử Hành có thể đỗ vào trường học tốt nhất. Cô cũng không đi ra ngoài chơi với Lưu Giai Gia nữa.

Hạ Mộng lên đến lớp 8, thì đi du học với Triệu Văn An và Lý Quý Lễ, nhưng lại không xoá QQ của Giang Tử Hành. Cho đến khi Hạ Mộng không còn dùng QQ, lại vẫn thường xuyên đăng nhập vào xem không gian của Giang Tử Hành, cũng không nói chuyện lại.

“Khi vì sao ấy xuất hiện phía chân trời,

Em có hay rằng tôi lại bắt đầu nhớ đến em,

Yêu biết bao vậy mà chỉ có thể nhìn nhau từ chốn xa xăm,

Giống như ánh trăng chiếu rọi mặt biển,

Ai biết yêu là gì,

Gặp gỡ ngắn ngủi lại nhớ mãi không quên,

Dùng hết thời gian cả cuộc đời,

Thế nhưng không học được cách quên đi,

Hiện giờ chúng ta đã trời Nam đất Bắc,

Cuộc sống chúng ta đều giống nhau,

Người hiện tại cho tôi điểm tựa vững chắc,

Nhưng mong em được dịu dàng bao bọc,

Qua bao nhiêu thời gian hoảng hốt,

Phảng phất thấy em lui tới trong biển người,

Trong mơ hồ em đã xuất hiện,

Chỉ chớp mắt lại không còn thấy đâu.”

“Nếu Tình Yêu Là Do Ý Trời” – Lý Kiện
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


“Từ một khắc chúng ta gặp nhau kia, em là ánh sao không rơi trong ban ngày hay đêm tối của anh.”

—Lai mông thác phu—

Thành tích của Thẩm Dật từ nhỏ đã nửa vời, trong nhà đăng ký cho cậu các lớp học thêm, có lớp ngữ số, có lớp thư pháp, có lớp nhạc cụ cũng có lớp thể dục. Nhưng ngoại trừ môn chính, điểm của tất cả các môn khác được công bố, viết chữ đẹp, ngữ văn lại không hề tăng lên, biết hát Tiếng Anh, Tiếng Anh lại không ổn, chỉ có thể dục, biết cả bóng đá, còn được thầy giáo thể dục cổ vũ.

Cha mẹ Thẩm Dật thường nói: Thành tích không kéo lên được, thể dục tốt có ích lợi gì. Nhưng Thẩm Dật lại không nghĩ như vậy. Thẩm Dật cảm thấy thành tích của cậu cũng không kém, vì sao phải học nhiều môn như vậy, cậu thích đá bóng, từ lần đầu tiên cậu ngồi xem World Cup với cha, cậu đã thích bóng đá ngay.

Chức vị ủy viên thể dục này của Thẩm Dật, từ nhỏ cho đến khi lên cấp hai cũng chưa từng thay đổi, cậu cảm thấy hai chức vị ủy viên lớp và người trong đội bóng đá trường là sự nỗ lực của cậu với sự yêu thích.

Thẩm Dật, Hạ Mộng và Lưu Giai Gia thật ra học chung tiểu học, nhưng chưa từng tiếp xúc, trước khi vào trận thi đấu bóng đá lần đó, Hạ Mộng ở trong ấn tượng của cậu chính là học bá học lệch Tiếng Anh rất nghiêm trọng. Giáo viên dạy Tiếng Anh tiểu học luôn nói: “Hạ Mộng lớp 1 có điểm cao nhất khối, các em phải học tập em ấy.” Rồi lại thường xuyên thấy Hạ Mộng bị giáo viên Toán Văn dạy bảo ở văn phòng: “Nếu em chú tâm vào các môn khác nhiều hơn, cũng không đến mức học lệch nghiêm trọng như vậy.”

Nhưng Hạ Mộng đến cấp hai không biết vì sao không học lệch nữa, bởi vì đến Tiếng Anh cũng không tốt. Lúc học tiểu học cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy trong miệng giáo viên đây là học sinh lớp khác, rất phiền, cũng không biết Hạ Mộng trông như thế nào.

Lúc tự giới thiệu năm cấp hai, mới biết được Lưu Giai Gia ngồi phía trước tốt nghiệp cùng trường tiểu học với Thẩm Dật, cùng lớp với học bá Tiếng Anh trong lời đồn kia.

Thẩm Dật: “Ai là Lưu Giai Gia, cậu với tôi học chung tiểu học? Làm sao tôi chưa từng thấy cậu, cậu học lớp nào nhỉ?”

Lưu Giai Gia: “Tôi còn chưa từng gặp cậu ấy, tôi học lớp 1 (1-1,2-1), cậu học lớp mấy.”

Thẩm Dật: “Lớp 1? Lớp các cậu có phải có người tên Hạ Mộng, rất phiền, giáo viên Tiếng Anh của chúng tôi mỗi ngày đều nói phải noi gương Hạ Mộng lớp 1. À đúng rồi tôi học lớp 3 (1-3, 2-3), chúng ta ngoại trừ khác chủ nhiệm lớp, tất cả các giáo viên khác đều giống nhau.”

Lưu Giai Gia: “Sao cậu lại nói Hạ Mộng như vậy, cậu cũng không quen cậu ấy, cậu ấy hiện tại học ở lớp 2(6-2, 7-2) đấy, có cơ hội tôi đưa đến cho cậu làm quen, cậu chỉ cần biết cậu ấy rất tốt.”

Lưu Giai Gia nói là mang đến gặp, cũng không thấy cô ấy mang đến bao giờ, cho đến trận chung kết bóng đá.

Thẩm Dật thấy bên cạnh Lưu Giai Gia có một nữ sinh khác lớp, nữ sinh kia thoạt nhìn không cảm thấy hứng thú với thi đấu bóng đá, vừa nhìn đã biết là bị Lưu Giai Gia cưỡng chế đưa đến đây.

Thẩm Dật thấy Lưu Giai Gia chỉ về phía mình một chút, cô gái kia cũng nhìn về đây, có lẽ cô chính là Hạ Mộng. Trông như này cũng không giống bộ dáng học bá chút nào. Sau khi bắt đầu thi đấu, Thẩm Dật chỉ cảm thấy có người vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cũng không biết là ai, ít nhiều có cảm giác bị nhìn đến phát hoảng, kết quả phát huy thất thường rất rõ ràng, nên thua.

Thẩm Dật cũng không có cảm xúc gì, cậu cảm thấy lớp 2 cũng chỉ có thể thắng mình lúc này mà thôi, hơn nữa thua chính là thua, có rối rắm cũng không thể thay đổi được kết cục.

Sau khi kết thúc Thẩm Dật nhìn thoáng qua về vị trí của Lưu Giai Gia, nữ sinh kia còn chưa đi, hôm nay lại là thi đấu với lớp 2, nữ sinh này tuyệt đối chính là Hạ Mộng.

Sau đó Thẩm Dật lại thường xuyên thấy Hạ Mộng, hơn nữa là ở cửa lớp mình, có khi trước khi cậu vào lớp học sẽ còn nhìn biển lớp, xác nhận là lớp mình mới đi vào. Nhưng Hạ Mộng giống như hôm nào cũng ở đây, cậu có thể thấy cô ở quầy bán đồ ăn vặt, thấy cô ở nhà ăn, còn có một lần đi ra từ văn phòng giáo viên đi đến nhà ăn cũng có thể thấy cô.

Thấy Hạ Mộng dường như đang chậm rãi thành thói quen, có đôi khi không nhìn thấy Hạ Mộng sẽ lại nghĩ: Hôm nay cô gái nhỏ này đã chạy đi đâu. Ở nhà ăn sẽ chú ý đến Hạ Mộng: Ồ, số của tiểu nha đầu là số 10 à. Ở quầy bán đồ ăn vặt sẽ nghĩ: Tiểu nha đầu này thích ăn bánh mì này à. Ở cửa cầu thang sẽ nghĩ: Đứa nhỏ này hôm nay làm sao lại đi đường vòng rồi.

Ngày đó đá bóng xong về phòng học, thấy tiểu nha đầu đang nói chuyện phiếm với Lưu Giai Gia, không nhịn được nói một câu: “Này cô gái nhỏ, cậu học lớp 2 đi, luôn đến cửa phòng học chúng tôi làm gì, có phải vì Lưu Giai Gia mà qua đây không? Không sợ tôi báo cáo à? Nhưng lúc đá bóng tôi đã thấy cậu, tuy thua, nhưng lớp các cậu chờ làm thủ hạ bại tướng của tôi đi.”

Thẩm Dật không chú ý Lưu Giai Gia nói gì, chỉ nhớ rõ Lưu Giai Gia nói đây là Hạ Mộng. Hạ Mộng, Hạ trong mùa hè, Mộng trong giấc mộng. Hạ Mộng – giấc mộng đêm hè.

Thẩm Dật: “Ồ, Hạ Mộng, là cái tên hay, nhưng mà cô gái nhỏ, giấc mộng đêm hè của cậu sẽ là ai đây.”

Hạ Mộng dường như không nghĩ đến cậu sẽ hỏi một câu này, chưa nói gì đã rời đi rồi.

Mỗi ngày sau đó Thẩm Dật đều sẽ nhìn cô, cậu biết Hạ Mộng cứ hai tuần sẽ đổi chỗ ngồi một lần, đại khái khoảng hai tháng thì sẽ về đến chỗ ngồi bên cửa sổ.

Biết bạn cùng bàn của Hạ Mộng từ nam sinh đổi thành nữ sinh, lại từ nữ sinh đổi sang nam sinh. Biết bạn cùng bàn đầu tiên của Hạ Mộng không nói gì với Hạ Mộng, nữ sinh cùng bàn thứ hai dường như nói nhiều hơn chút, nam sinh cùng bàn thứ ba dường như còn nói nhiều hơn nữ sinh kia.

Biết Hạ Mộng sau khi ăn xong sẽ đi tản bộ, nhưng cũng không đến sân thể dục tản bộ, nghe Lưu Giai Gia nói dường như là do thành tích kém nên sợ gặp phải giáo viên.

Biết Hạ Mộng sau khi ăn sau thích đi đến bụi cỏ bên cạnh cầu thang ngồi xổm tìm cỏ, lại không rõ tìm cỏ có gì tốt.

Thậm chí Thẩm Dật cũng không hiểu được, vì sao Hạ Mộng mỗi lần đi ngang qua mình đều coi như không nhìn thấy, rõ ràng đã coi như quen biết, mà gặp cũng không chào. Lúc Thẩm Dật muốn chào hỏi Hạ Mộng, Hạ Mộng đã đi xa.

Học kỳ sau, cha Thẩm Dật phải ra nước ngoài công tác, phải đi đến Canada Ottawa cách nửa địa cầu, cậu chỉ có thể ra nước ngoài du học. Lúc cậu vốn muốn nói một câu kia với Hạ Mộng, Hạ Mộng đột nhiên chạy đến bên cạnh cửa sổ của cậu hỏi cậu có mang sách lịch sử hay không.

Thẩm Dật đã sớm lấy được thời khoá biểu của Hạ Mộng ở chỗ Lưu Giai Gia, biết hôm nay Hạ Mộng không có tiết lịch sử, nhưng cậu vẫn cho mượn. Nhưng không chờ được đến lúc Hạ Mộng trả sách, cũng đã xin nghỉ đi làm thị thực.

Cuối tuần Thẩm Dật về trường học một chuyến, đi lấy đồ vật cậu chưa lấy đi, thấy sách lịch sử của mình được đặt trên bàn. Anh cho rằng Hạ Mộng mượn sách giúp người khác, nên lật sách nhìn xem có bị vẽ linh tinh hay không, lại thấy ở vài tờ cuối cùng có dán một nhánh cỏ bốn lá khô bằng băng dính trong suốt.

Thẩm Dật cuối cùng cũng biết vì sao mỗi ngày Hạ Mộng đều ngồi ở bụi cỏ kia, Thẩm Dật cũng từng nhìn thấy câu “Cỏ bốn lá có thể mang đến may mắn cho người khác” kia, lại chưa từng nghĩ đến Hạ Mộng mỗi ngày đều tìm cỏ bốn lá ở trong bụi cỏ.

“Lưu Giai Gia, vì sao Hạ Mộng mỗi ngày đều ngồi xổm trong bụi cỏ, cô ấy không sợ sâu à?” Thẩm Dật vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho Lưu Giai Gia.

“Cậu ấy nói là có thể mang đến vận may, nhưng tôi không tin, tôi cũng không thấy cậu ấy tìm được, nhưng mỗi lần cậu ấy đi qua đều có cậu, tôi cảm thấy cậu ấy ở bụi cỏ cũng không phải thật sự muốn tìm cỏ.”

Thẩm Dật không trả lời tin nhắn của Lưu Giai Gia, nhưng Lưu Giai Gia sau đó thường xuyên nhắn tin cho cậu.

Sẽ nói cho cậu thành tích của Hạ Mộng càng ngày càng kém, lần trước thấy cô bị dạy bảo ở văn phòng.

Sẽ nói cho cậu Hạ Mộng phải chuyển nhà, cách nhà Lưu Giai Gia đặc biệt gần, về sau có thể học cùng nhau.

Sẽ nói cho cậu hôm nay Hạ Mộng ở trường học cãi nhau với bạn cùng bàn đến rùng mình.

“Bạn cùng bàn của Hạ Mộng vẫn là nam sinh à?” Thẩm Dật cuối cùng cũng trả lời Lưu Giai Gia một câu.

“Sau đó Hạ Mộng dường như chưa từng thay đổi bạn cùng bàn, nam sinh ngồi cùng bàn kia đùa giỡn với nam sinh khác đụng vào Hạ Mộng, tâm tình Hạ Mộng lại không tốt, nên cãi nhau, ngày hôm qua cũng oán giận với tôi cả ngày đấy.”

Thẩm Dật: “Vậy vì sao tâm tình của Hạ Mộng không tốt.”

Lưu Giai Gia: “Tôi cũng không biết.”

Sau đó Lưu Giai Gia còn nói Hạ Mộng nghỉ hè qua Mỹ chơi, nhưng đáng tiếc Thẩm Dật cũng không ở Mỹ. Nhưng Thẩm Dật nghỉ hè, Thẩm Dật nói với cha mẹ chưa từng đến Mỹ chơi, cũng đi Mỹ một chuyến, lại khác biệt với hành trình của Hạ Mộng.

Sau đó Lưu Giai Gia lại nói với Thẩm Dật, Hạ Mộng có người mình thích, là học trưởng học trên một khoá, học trưởng kia không đẹp trai, còn không thích nói chuyện, cũng chỉ có cái thành tích tốt.

Lại qua nửa năm, Lưu Giai Gia gửi tin nhắn cho Thẩm Dật nói mỗi ngày Hạ Mộng đều ở phòng học ngồi mãi không đi, Lưu Giai Gia đến tìm cô, cô cũng không để ý đến, tin nhắn cũng không trả lời, học trưởng kia cô cũng không muốn phản ứng. Thẩm Dật nhìn thấy mấy tin nhắn đó cũng chưa nói gì, chỉ là sửng sốt hồi lâu, cũng không trả lời Lưu Giai Gia.

Sau đó một tháng nữa, Lưu Giai Gia đột nhiên tìm Thẩm Dật nói: “Tiểu tử, cậu phải đi đến cùng, Hạ Mộng cũng đến Canada, nhưng cậu ấy đi Toronto, cậu ở Ottawa, ít ra cũng gần.”

Ottawa và Toronto, ít ra là cùng một tỉnh, Thẩm Dật vui vẻ vài ngày, nhưng vẫn không gặp được Hạ Mộng.

Thẩm Dật cảm thấy có lẽ là duyên phận không đủ, tận lực không nghĩ Hạ Mộng bây giờ đang làm gì, ăn gì, một mình trôi qua ở dị quốc tha hương như thế nào.

Cho đến lúc học cấp ba, gặp một nữ sinh thành tích tiếng Anh đặc biệt tốt, nhưng thành tích các môn khác cũng không tốt, nữ sinh kia thích buộc thấp tóc như Hạ Mộng, cũng học lệch như Hạ Mộng, cũng thích cười to như Hạ Mộng, cũng thích tản bộ vòng quanh trường sau khi ăn xong, cũng có tên hai chữ giống như Hạ Mộng, cũng có chữ cái đầu là XM (夏梦 – Hạ Mộng có pinyin là xiàmèng). Cậu đôi khi đều sẽ nghĩ nữ sinh này chính là Hạ Mộng phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ đó rất không chân thật.

Thẩm Dật thử yêu đương với nữ sinh này, nhưng nữ sinh này không giống Hạ Mộng, tính tình của nữ sinh này rất kém cỏi, không văn tĩnh như Hạ Mộng, nữ sinh này luôn trốn học, không nỗ lực học tập như Hạ Mộng, nữ sinh này thích đi dạo phố, không khiêm tốn như Hạ Mộng, điều không giống nhau nhất là, nữ sinh này tên Hứa Manh (许萌 – pinyin: xǔméng), không tên là Hạ Mộng.

Khả năng trời cao vẫn rất công bằng, làm Thẩm Dật đợi Hạ Mộng lâu như vậy, lúc học đại học gặp lại Hạ Mộng. Cùng một Đại học, cùng một chuyên ngành, chọn cùng tiết.

“Hạ Mộng, tôi là Thẩm Dật.”

“Thẩm Dật, tôi là Hạ Mộng.”

“Hạ Mộng, giấc mộng đêm hè, là cái tên hay, giấc mộng đêm hè của cậu sẽ là ai đây.”

“Là cậu, Thẩm Dật trong trác tuyệt tuấn dật.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


“Nàng nhớ hắn sao?”

“Ta nhớ mọi thứ khi đó.”

——《 tiểu phụ nhân 》——

Cấp hai của Giang Tử Hành, cũng không phải trường học tốt nhất. Vốn dĩ thành tích của Giang Tử Hành có thể lựa chọn trường học tốt hơn, lại bởi ngại xa, mà lựa chọn trường 42 Trung. Giang Tử Hành cũng không nghĩ đến sẽ gặp được nữ sinh làm anh nhớ mãi không quên ở trường trung học này.

Người tên Giang Tử Hành này, không thích nói chuyện, mỗi ngày đều trôi qua bình bình đạm đạm, điện thoại gì đó đối với anh mà nói giống như là để làm cảnh, những đồ vật anh thích lại rất hiếm có, cho đến khi Hạ Mộng xuất hiện thay đổi anh.

“Ai, phiền quá, bạn từ nhỏ của mình cũng muốn đến trường này, từ nhỏ mỗi ngày đều bảo mình làm bài cho em ấy, cấp hai cuối cùng cũng trốn thoát khỏi ma trảo của em ấy.” Ngô Phong khóc lóc kể lể với Giang Tử Hành.

“Ừm, vất vả cho cậu rồi.” Giang Tử Hành đáp lại.

“Cậu nhìn nữ sinh kia, chính là nữ sinh ngồi trên bồn hoa nói chuyện phiếm kia kìa, chính là bạn từ nhỏ của mình, nghe em ấy nói được phân đến lớp 2, cũng không biết thành tích kia của em ấy làm sao lại thi vào được lớp chọn.” Ngô Phong tiếp tục nói: “Hạ Mộng!” Ngô Phong gọi về hướng Hạ Mộng.

“Sao thế tiểu mập mạp?” Hạ Mộng vừa tức giận trả lời vừa chạy lên lầu.

“Tiểu mập mạp? Đây là tên gì của cậu thế Ngô Phong, cười chết mình rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Quách Kiện nở nụ cười.

“Gọi em làm gì hả mập mạp? Hóa ra bọn họ không biết biệt danh của anh à, Ngô Phong khi còn nhỏ béo, mỗi ngày đều nói em bảo anh ấy làm bài tập cho mình, chúng em liền gọi anh ấy là tiểu mập mạp, người đầu tiên gọi vậy không phải em, mà là em trai anh ấy.” Hạ Mộng trả lời vấn đề của Quách Kiện.

“Hạ Mộng em mau chóng câm miệng đi, đừng để anh nói chuyện xấu hổ của em khi còn nhỏ ra.” Ngô Phong suýt chút nữa thì nhảy lên.

“Được được được, anh trai tốt, anh tên là người gầy nhỏ được chưa.” Hạ Mộng nói xong, Quách Kiện còn cười lớn hơn nữa.

Đây là lần đầu tiên Giang Tử Hành nhìn thấy Hạ Mộng, cô bé hoạt bát này, cũng không hiểu vì sao sau này Lưu Giai Gia sẽ nói những nam sinh khác cho rằng Hạ Mộng an an tĩnh tĩnh, rõ ràng chính là một nữ sinh rất ầm ĩ ấy chứ.

Nhà Giang Tử Hành và nhà Ngô Phong, Quách Kiện cách nhau rất gần, ngày thường đều là cùng nhau học tập, nhưng chưa từng nhìn thấy Hạ Mộng, bọn họ không phải bạn từ nhỏ hay sao?

“Hạ Mộng, lại quên mang khăn quàng đỏ à?”

“Hạ Mộng, lại bị phạt đứng à?”

“Hạ Mộng, lại đến muốn à?”

Những lời này đều là những lời lúc Giang Tử Hành đi cùng Ngô Phong thường xuyên nghe thấy, Giang Từ Hành nghĩ nữ sinh này hóa ra vẫn là một cô nương bướng bỉnh.

Nhưng mà một năm lớp 7 này, bọn họ đều không giao thoa gì, Giang Tử Hành chỉ có thể nghe thấy tình huống của Hạ Mộng từ trong miệng Ngô Phong, hoặc là nhìn thấy Hạ Mộng gật đầu một cái.

Nghe Ngô Phong nói: “Hạ Mộng cùng bạn đi xem thi đấu bóng đá, thích đội trưởng đội bóng đá trường kia.” Thi đấu bóng đá có gì hay, đội bóng đá trường lại thích cái gì chứ.

Ngô Phong nói: “Hạ Mộng gần đây thường xuyên chạy loạn, rõ ràng nói sau khi ăn xong muốn đi tản bộ, lại không đi đến sân thể dục, cũng chỉ biết đi đường vòng mà thôi. Cái này gọi gì là tản bộ.”

Còn có người thích đi đường vòng à, có lẽ như vậy có thể tản bộ lại có thể giết thời gian, Giang Tử Hành nghĩ thầm.

Nhưng Giang Tử Hành cũng thử đi đường vòng vài lần, cũng không thấy Hạ Mộng, thay đổi đường đi thì lại thấy, thấy Hạ Mộng gặp một nam sinh, Hạ Mộng chạy từ phải qua trái, vừa nói chuyện vừa cách nam sinh đó càng ngày càng gần, kết quả chỉ là gặp thoáng qua, nhưng mà Hạ Mộng giống như vui vẻ hơn.

Nghe Ngô Phong nói: “Hạ Mộng gần đây không biết vì sao mỗi ngày đều ngồi đợi trong bụi cỏ bên cạnh cầu thang.”

Chẳng lẽ bụi cỏ kia rất yên tĩnh à, sau khi ăn xong Giang Tử Hành cũng ngồi bên cạnh thiết bị bên bụi cỏ, cũng không có rất yên tĩnh, nhưng có thể nghe thấy âm thanh hi hi ha ha của mấy nữ sinh, trong đó có âm thanh của Hạ Mộng.

Giang Tử Hành biết Hạ Mộng sau đó liền đi vào bên trong bụi cỏ một chút, phát hiện Hạ Mộng cùng những nữ sinh khác không giống nhau, mấy nữ sinh kia như là tìm thứ gì trên mặt đất, Hạ Mộng lại giống như đang tìm ai đó. Lại là sau khi nam sinh lần trước xuất hiện, lưng Hạ Mộng đều thẳng, nhưng nam sinh đi rồi, Hạ Mộng cũng không ngây người nhiều, lôi kéo mấy nữ sinh kia rời đi, cũng không thấy Giang Tử Hành.

Cho nên sau khi mặt trời xuất hiện, trong mắt sẽ không nhìn thấy ánh trăng, tựa như sau khi nam sinh kia xuất hiện, Hạ Mộng không nhìn thấy Giang Tử Hành.

Ngô Phong nói: “Hạ Mộng trước kia thích ăn bánh quy nhất, hiện tại lại không ăn, mỗi ngày đều gặm bánh mì ở trường học, Hạ Mộng thích uống Sprite nhất cũng không uống, cũng chỉ biết mua hồng trà lạnh ở quầy bán quà vặt, cũng không biết vì sao.”

Ngô Phong không biết, nhưng mà Giang Tử Hành biết, Giang Tử Hành từng để ý nam sinh kia, Giang Tử Hành cũng từng gặp nam sinh kia ở quầy bán đồ ăn vặt, nam sinh kia mua chính là bánh mì và hồng trà lạnh, Giang Tử Hành còn biết nam sinh đó tên Thẩm Dật, là đội số 1 của đội bóng đá trường, bạn học cùng lớp với Lưu Giai Gia.

Ngô Phong nói: “Lưu Giai Gia nói trước kia đều là em ấy đến tìm Hạ Mộng, hiện tại Hạ Mộng mỗi ngày đều đến tìm em ấy, em ấy cũng phiền, bảo mình quản Hạ Mộng, mình đâu có cản được đại tiểu thư kia chứ.”

Giang Tử Hành cũng biết Hạ Mộng chỉ muốn tìm Thẩm Dật mà thôi. Nhưng Ngô Phong không biết mỗi lần anh ấy “tình báo” đều sẽ làm Giang Tử Hành không thoải mái. Hạ Mộng càng không biết, mỗi lần cô nhìn Thẩm Dật chăm chú, Giang Tử Hành cũng đang nhìn cô chăm chú. Giang Tử Hành tựa như không chiếm được sự chú ý của cô như Thẩm Dật, anh cũng không có được ánh mắt mà Hạ Mộng nhìn về phía mình.

Hạ Mộng vẫn chờ được sự chú ý của Thẩm Dật, Giang Tử Hành cũng chờ được đến sự chú ý của Hạ Mộng với mình, nhưng điểm bất đồng chính là, anh là sau khi Thẩm Dật rời đi, mới được Hạ Mộng chú ý đến.

Năm lớp 8, Thẩm Dật đi nước ngoài du học, Hạ Mộng cũng chuyển nhà đến gần nhà anh, Ngô Phong và Quách Kiện. Từ ba người học chung với nhau, còn có một vài bạn học khác nữa. Nhưng ánh mắt của Hạ Mộng cũng sẽ không dừng lại trên người Giang Tử Hành quá lâu, cô ở cùng những người khác nói chuyện vui vẻ.

“Vì sao anh trước nay đều không nói lời nào, cũng chẳng thấy anh cười?” Hạ Mộng cuối cùng cũng nói chuyện với Giang Tử Hành.

“Có cái gì buồn cười, đều là chuyện cười.” Giang Tử Hành không biết nên nói chuyện với Hạ Mộng như thế nào.

“Sao anh lại bình tĩnh như vậy chứ, anh là anh Bình Tĩnh à?” Hạ Mộng hỏi ngược lại.

Giang Tử Hành không chú ý đến những lời nói của người khác, anh chỉ nghe thấy Hạ Mộng nói: “Em đây về sau gọi anh là anh Bình Tĩnh là tốt rồi.”

Nội tâm Giang Tử Hành vui vẻ, bởi vì đến Thẩm Dật cũng không có được biệt danh từ Hạ Mộng, biệt danh của Ngô Phong cũng là Hạ Mộng gọi theo người khác. Nhưng mà Giang Tử Hành cũng không để niềm vui ở trên mặt, chỉ là trả lời một câu: “Tùy em.”

“Anh thật sự rất bình tĩnh đấy, đến một biểu tình cũng không có hay sao?” Lần đầu tiên Hạ Mộng gặp được người khó tiếp xúc như vậy.

Hạ Mộng rất nhanh đi cùng bọn họ và Lưu Giai Gia về nhà, Lưu Giai Gia cũng góp thành một mảnh với bọn họ, Giang Tử Hành cũng rất tốt bụng với Lưu Giai Gia, cũng không lạnh nhạt giống lần đầu tiên nói chuyện với Hạ Mộng như vậy, bởi vì Lưu Giai Gia là bạn của Hạ Mộng, nếu đắc tội với Lưu Giai Gia, đó chính là đắc tội với Hạ Mộng.

Lưu Giai Gia cũng không ngồi xe bus cùng bọn họ mỗi ngày, nhưng mỗi lần Hạ Mộng đều có mặt, hơn nữa mỗi lần Hạ Mộng đều sẽ oán giận hôm nay gặp chuyện gì. Giống như lần này, Hạ Mộng oán giận chính là Ngô Phong.

“Ai mọi người biết không, hôm qua em gửi tin nhắn cho Ngô Phong, anh ấy vậy mà không phản ứng lại với em, không qua lâu lắm thì em thấy anh ấy like bài của Lưu Giai Gia, ai, Ngô Phong, có phải anh thích Lưu Giai Gia hay không?”

“Em đừng nói bừa, Lưu Giai Gia là bởi vì em ấy tìm anh hỏi đề, hơn nữa lúc em tìm anh thì anh đang nói chuyện phiếm với Giang Tử Hành, nói thật tốt với người đứng nhất khoá, mới mặc kệ đứa trẻ cái gì cũng không hiểu như em đấy.” Ngô Phong nâng cằm lên trả lời Hạ Mộng.

“Anh Bình Tĩnh cũng dùng QQ? Em còn tưởng là anh không bao giờ dùng thứ đó đấy, mã QQ của anh là bao nhiêu em kết bạn.” Hạ Mộng nói rồi lấy điện thoại ra.

Giang Tử Hành cũng kết bạn được với người anh luôn muốn, buổi tối hôm đó về nhà, tâm tình Giang Tử Hành tốt hơn nói nhiều hơn vài câu.

Hạ Mộng đã kết bạn được với Giang Tử Hành, mỗi ngày về đến nhà đều gửi ảnh cho anh, kết quả ảnh đều là bài tập mỗi ngày của Hạ Mộng, nhưng mỗi lần Giang Tử Hành đều giúp Hạ Mộng làm bài tập, rõ ràng bài tập của anh cũng rất nhiều.

Có lần Giang Tử Hành thấy bài tập của Hạ Mộng là loại đề cơ sở, tuy anh gửi cho Hạ Mộng một tin: “Đơn giản như vậy em cũng không làm, mỗi ngày đều chép bài tập thì thi cử như thế nào bây giờ.”

“Đúng vậy, cho nên anh trực tiếp đưa sách bài tập lớp 7 của anh cho em chép đi.”

Nhưng anh vẫn giống như thường ngày làm bài tập lần này cho Hạ Mộng. Anh không muốn đưa sách bài tập của mình cho Hạ Mộng chép, nếu thật sự đưa cho Hạ Mộng chép, vậy Hạ Mộng sẽ càng không học tập, hơn nữa cũng sẽ không đến tìm anh nói chuyện phiếm mỗi ngày.

Nhưng sau khi anh gửi những lời này đi, Hạ Mộng thật sự đều không gửi toàn bộ bài tập cho anh, chỉ là ngẫu nhiên gửi những đề mục không hiểu, cũng không nhờ Giang Tử Hành làm hộ, mà để Giang Tử Hành giảng cho cô nghe.

Lúc Giang Tử Hành đi cùng Ngô Phong đến tìm Hạ Mộng, Hạ Mộng cũng không ở trong lớp, khi bọn họ đi gần đến vị trí của Lưu Giai Gia, thấy hai nữ sinh đang nói chuyện, không biết Hạ Mộng nói gì, chỉ nghe thấy Lưu Giai Gia nói mấy chữ: “A?”, “Thích”, “Thẩm Dật” này.

Thẩm Dật, lại là cái tên này, Giang Tử Hành chỉ nhìn thấy biểu tình của Hạ Mộng dại ra một chút, bước chân cũng dừng lại một chút, Giang Tử Hành cũng hiểu rõ, anh không muốn đi đến gần hơn, cũng không muốn nghe tiếp, anh nói với Ngô Phong: “Hai em ấy không nhìn thấy chúng ta, hai nữ sinh nói chuyện phiếm chúng ta đừng qua quấy rầy, đi thôi.”

Giang Tử Hành vẫn gửi tin nhắn cho Lưu Giai Gia: “Lưu Giai Gia, thật ngại quá, lần trước không cẩn thận nghe thấy em với Hạ Mộng nói chuyện phiếm, hy vọng em có thể không tức giận, sau đó anh muốn hỏi một chút, cho nên là Hạ Mộng thích Thẩm Dật đúng không?”

Lưu Giai Gia không kịp thời nhìn thấy tin nhắn của Giang Tử Hành, chờ đến khi Lưu Giai Gia trả lời đã là một tiếng: “A không có việc gì, nhưng mà Hạ Mộng không thích Thẩm Dật đâu ạ, lần trước là em hỏi cậu ấy còn tưởng cậu ấy thích loại hình như Thẩm Dật, nhưng mà cậu ấy cũng không thích Thẩm Dật.”

Câu trả lời của Lưu Giai Gia chứng minh hai điểm, điểm thứ nhất là Hạ Mộng thật sự đã từng thích Thẩm Dật, điểm thứ hai chính là cô hiện tại đã không thích, lần trước là Giang Tử Hành nghe lầm.

Giang Tử Hành không biết mình là vui hay khó chịu, tuy trong lòng anh biết rõ năm trước Hạ Mộng thực sự thích Thẩm Dật, nhưng mà lúc nghe được từ trong miệng người khác, ít nhiều cũng có chút khó có thể tiếp thu.

Lúc Giang Tử Hành sắp đến cuối học kỳ một năm lớp 8, trên xe bus nghe thấy Lưu Giai Gia nói với Hạ Mộng: “Cậu thích Giang Tử Hành thì nói thẳng đi, dong dong dài dài làm gì.”

Giang Tử Hành lúc vừa nghe được câu nói đó thì nhìn về phía Hạ Mộng, nhưng Hạ Mộng cũng không nhìn anh, thậm chí đầu cũng không nghiêng chút nào.

“Lưu Giai Gia cậu có bệnh à, nói cái gì thế, cậu thích anh Bình Tĩnh cũng đừng kéo mình theo chứ.” Hạ Mộng dường như là hét lên.

Giang Tử Hành thu hồi ánh mắt lại, anh không biết lời nói nào mới là sự thật, nhưng anh hy vọng lời Lưu Giai Gia nói là thật.

Khoá lớp 8 truyền tin tức bát quái này “Hạ Mộng lớp 7 thích Giang Tử Hành” khắp nơi.

“Lưu Giai Gia lớp 7 cùng Hạ Mộng đều theo đuổi Giang Tử Hành.”

“Hạ Mộng lớp 7 mau chóng yêu đương với Giang Tử Hành, nhưng bạn thân Lưu Giai Gia chặn ngang một chân.”

“Giang Tử Hành ngoại tình, vứt bỏ bạn gái Hạ Mộng, ở bên cạnh bạn thân Lưu Giai Gia của bạn gái.”

Lời đồn càng truyền càng quá đáng, đến chủ nhiệm lớp Giang Tử Hành cũng tìm Giang Tử Hành nói chuyện: “Giang Tử Hành, tôi mặc kệ thành tích của em tốt đến đâu, lập tức phải thi vào cấp ba, không thể để xảy ra chuyện yêu sớm, càng không thể có loại hành vi ngoại tình khác.”

Nhưng mà lá gan của Hạ Mộng dường như còn lớn hơn nữa, cô sẽ ngẩng đầu nhìn Giang Tử Hành trong lúc luyện tập, dư quang của Giang Tử Hành thấy được, anh nhẹ nhàng cúi xuống cười, nhưng Hạ Mộng cũng không nhìn thấy, Ngô Phong và Quách Kiện tùy tiện phất tay với Hạ Mộng, anh mới đưa đầu quay sang nhìn Hạ Mộng hoàn toàn.

Trong khoảng thời gian này Ngô Phong sẽ thường xuyên đưa bánh mì cho Giang Tử Hành, nói là Hạ Mộng mua cho Giang Tử Hành, Giang Tử Hành cúi đầu thoáng nhìn bánh mì trong tay, anh bỗng nhiên nhớ đến lúc lớp 7 thấy Hạ Mộng bởi vì thích Thẩm Dật mới thích ăn bánh mì, nên không muốn xé vỏ bánh ra.

Sau đó mỗi ngày Ngô Phong đều tự mình mang cho anh, nhưng nhìn Giang Tử Hành mỗi lần đều không ăn.

Ngô Phong: “Giang Tử Hành, thật ra mình vẫn luôn biết Hạ Mộng lớp 6 thích một người tên Thẩm Dật, cũng biết Hạ Mộng bởi Thẩm Dật nên mới bắt đầu ăn bánh mì, nhưng mà mình muốn nói, Thẩm Dật đi được không lâu em ấy ăn lại bánh mì, đồ uống cũng đổi về hồng trà lạnh trước đó, em ấy nói với mình, bánh mì của và hồng trà lạnh của Thẩm Dật không thích hợp với em ấy, tựa như cỏ bốn lá kia vậy, cũng sẽ không mang đến vận may cho mọi người, nhưng không phải bánh mì của Thẩm Dật, có lẽ chính là bánh mì thích hợp với em ấy, không phải vì Thẩm Dật mà tìm cỏ bốn lá, có lẽ chính là cỏ bốn lá mang đến sự may mắn cho em ấy.”

Ngô Phong nói xong đặt bánh mì lên bàn rồi rời đi, Giang Tử Hành đến đề toán học vật lý khó nhằn cũng có thể đọc hiểu, làm sao lại không hiểu lời của Ngô Phong, tuy Ngô Phong nói rất nhiều, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Hạ Mộng không thích Thẩm Dật, Thẩm Dật đối với cô ấy mà nói không thích hợp, mà Giang Tử Hành có lẽ mới chính là vị thích hợp với cô ấy.

Giang Tử Hành hiểu rõ ngày đó ở trên xe bus, người nào nói mới là thật, người nào nói mang theo chột dạ.

Giang Tử Hành thay đổi theo sự thay đổi của Hạ Mộng, ai nhắn tin cho anh thì anh cũng trả lời, nhóm buôn chuyện trong lớp anh cũng tích cực tham dự, nhìn thấy Hạ Mộng cũng bắt đầu cười.

Giang Tử Hành cũng sẽ mua bánh mì cho Hạ Mộng, Ngô Phong vẫn là người công cụ kia, chạy đông chạy tây vì hai người bọn họ.

Nhưng mà Hạ Mộng bỗng nhiên lại thay đổi, Giang Tử Hành cũng không biết vì sao, Hạ Mộng sẽ không tự mua đồ ăn cho anh nữa, sẽ không nói chuyện phiếm với bọn họ ở trạm xe bus, thậm chí nhìn thấy anh là chạy.

Không gian của Hạ Mộng cũng không từng đăng cái gì, nhưng ở phía dưới cùng profile của Hạ Mộng viết: Gần đây thường nghe “An tĩnh” của Châu Kiệt Luân.

Có ngày Giang Tử Hành mỗi lần tan học đều chờ Hạ Mộng ở quầy bán quà vặt, muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà sau khi Hạ Mộng thấy anh thì nói phải học đơn từ, không cho Giang Tử Hành bất cứ cơ hội nói chuyện nào, cũng không gửi tin nhắn cho anh. Giang Tử Hành chờ cô ở trạm xe bus, cô lại đi siêu thị dạo đến khi Giang Tử Hành lên xe.

Một ngày nào sau đó Giang Tử Hành vẫn luôn chờ cô ở trạm xe bus, chờ đến khi cô đi ra từ siêu thị, hỏi Hạ Mộng: “Em gần đây không có bài tập sao?”

“A, vâng đúng vậy, giáo viên của chúng em gần đây không giao bài tập.” Hạ Mộng cũng không nhìn anh.

Từ sau ngày hôm đó, Hạ Mộng không còn đến trạm xe bus này đợi xe nữa, đi học cũng không theo chân bọn họ nữa. Ngô Phong cũng nói không biết tình huống của Hạ Mộng như thế nào.

“Lưu Giai Gia, em biết Hạ Mộng làm sao không, nếu mà biết thì nói, buổi chiều ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện xem sao? Anh cảm thấy đánh chữ có lẽ sẽ không nói rõ được, cảm ơn.”

Giang Tử Hành gửi tin nhắn cho Lưu Giai không, Lưu Giai Gia cũng không trả lời, Giang Tử Hành cho rằng Lưu Giai Gia cũng sẽ không tìm anh nói chuyện này, nhưng mà ngày hôm sau ăn xong cơm trưa Lưu Giai Gia đã đứng chờ anh ở cửa phòng học.

Lưu Giai Gia: “Em thấy được tin tức của anh, buổi chiều em phải thi hai tiết, cho nên giữa trưa em đến tìm anh.

Giang Tử Hành: “Vì thế nên Hạ Mộng có chuyện gì ư?”

Lưu Giai Gia: “Em tin anh cũng sẽ không biết ý của Hạ Mộng, nhưng mà anh lâu vậy mà không bày tỏ ý của mình ra ngoài, Giang Tử Hành, anh là hạng nhất của một khoá, sẽ không thể không hiểu ý của em, dù sao em cũng không biết cụ thể, em chỉ nghe thấy Hạ Mộng nói cái gì mà giống như những người khác, em cảm thấy Ngô Phong chắc là biết nhiều hơn em, hoặc là có người nói bậy cái gì đó rồi.”

Lưu Giai Gia nói xong thì rời đi, lúc xoay người, thấy Hạ Mộng đang nhìn cô ấy mà Giang Tử Hành, Giang Tử Hành cũng thấy, nhưng Hạ Mộng trực tiếp quay đầu đi vào phòng học.

Từ lần đó về sau, Hạ Mộng giống như là không quen biết Giang Tử Hành, gặp mặt cũng không né, nhưng cái gì cũng không nói, biểu tình gì cũng không có, kéo nữ sinh bên cạnh rồi rời đi, Giang Tử Hành tìn cô nói chuyện phiếm, cũng trả lời “Ừm. Ồ. Vậy à”.

Giang Tử Hành cũng không thấy Hạ Mộng và Lưu Giai Gia đi cùng nhau nữa, bên người Hạ Mộng nhiều thêm hai nữ sinh, mỗi ngày đều là ba người đi, cười hì hì đang nói gì đó.

Giang Từ Hành cảm giác lại về năm lớp 7, lúc lại không đợi được ánh mắt kia của Hạ Mộng. Chỗ ngồi của Ngô Phong cũng bị chủ nhiệm lớp đổi đi, đổi thành một nữ sinh mỗi lần cãi nhau thường xuyên cùng học với bọn họ.

Tổ bốn người của Hạ Mộng từ anh, Ngô Phong và Lưu Giai Gia, biến thành Hạ Mộng, Ngô Phong, Triệu Văn An và Lý Quý Lễ. Anh và Hạ Mộng dường như càng đi càng xa. Giống như quỹ đạo xe lửa, có lẽ sẽ có giao điểm, nhưng phần lớn vẫn là song song.

Giang Từ Hành vẫn sẽ giống như trước, sẽ nhìn Hạ Mộng từ phía sau, nhìn cô đùa giỡn với nhóm Triệu Văn An, nhìn cô cùng bạn cùng bàn nói mãi không hết đề tài, nhìn cô oán giận phiền não mỗi ngày với Ngô Phong.

Anh nghe Hạ Mộng nói với Ngô Phong: “Bạn cùng bàn của em hôm nay thế nào, vì sao lại thi nhiều như vậy, vì sao bài tập hôm nay nhiều như vậy chứ, ngày hôm qua em bảo anh giúp em xem đề anh cũng không muốn, em không làm được còn bị giáo viên phạt đứng.”

Nhưng mà Hạ Mộng nói những thứ đó không phải nói cho anh nghe, mà là tan học thấy Hạ Mộng oán giận với Ngô Phong ở cổng trường.

Loại cảm giác này Giang Tử Hành cũng không nói lên được, giống như là món đồ chơi đã từng rất muốn có được, lúc sắp có được, cũng không còn bán nữa.

Loại không khí này kéo dài mãi cho đến khi Giang Tử Hành kết thúc thi vào cấp ba, Hạ Mộng cuối cùng cũng hỏi anh một câu: “Anh thi thế nào.”

Giang Tử Hành tìm được cơ hội tiếp tục nói chuyện với Hạ Mộng, dường như nói mãi không xong, nhưng Hạ Mộng vẫn trả lời “Vâng, ha ha, như vậy à” để qua loa với anh.

Anh hỏi Hạ Mộng có muốn theo chân bọn họ cùng đi chơi xé bảng tên hay không, dù sao cũng tốt nghiệp rồi, Hạ Mộng lại nói cô lên lớp 8 không có thời gian.

Giang Tử Hành bảo Ngô Phong cũng đi hỏi, Ngô Phong trả lời cũng là giống nhau: Trước đấy mình đã hỏi rồi, em ấy nói không có thời gian.

Lúc tránh né xé bảng tên, anh vòng đến cửa tiểu khu của Hạ Mộng, nhưng lại không nhìn thấy Hạ Mộng, Hạ Mộng nói với Giang Tử Hành hôm nay cô có việc, nhưng buổi tối nhìn thấy không gian của Ngô Phong mới biết được, thật ra hôm nay Hạ Mộng đều rất nhàn, nhàn đến mức chạy đến nhà Ngô Phong chơi game với anh ấy.

Không gian của Ngô Phong vô cùng trực tiếp: Có nha đầu nói nhàn rỗi nhàm chán tìm tôi chơi game, ai biết tôi vừa đồng ý đã nghe thấy tiếng đập cửa.

Hạ Mộng bình luận ở dưới: Em đã nghĩ kỹ rồi nếu anh không đồng ý thì em sẽ trực tiếp phá cửa.

Sau khi Giang Tử Hành nghỉ thường xuyên thấy Ngô Phong và em trai anh ấy ở tiểu khu, hai người bọn họ lớn gần như là bằng nhau, nói là đi ra ngoài chơi, nhưng mỗi buổi tối nhìn thấy bọn họ, đều có thể thấy Hạ Mộng đăng không gian: Có người muốn mang tôi chơi game, kết quả mang theo em trai cùng nhau đến gây tai hoạ cho tôi. Cùng với: Có người lần trước sau khi bị tôi đuổi ra khỏi nhà, trực tiếp xin chìa khoá từ chỗ mẹ tôi, 9 giờ đã kéo tôi dậy từ trên giường, ai có thể đề cử một công ty đổi khoá đáng tin cậy không!!!

Giang Tử Hành còn nhìn thấy hình như là bình luận của Triệu Văn An và Lý Quý Lễ: Ngô Phong còn nói để mình cùng đi kéo cậu, may là không đi, nếu không người bị mắng sẽ là mình ha ha ha ha ha.

Giang Tử Hành giống như hoàn toàn không ở trong vòng bạn bè của Hạ Mộng, anh dường như không hề hiểu biết gì về Hạ Mộng.

Lúc quay lại trường lấy bằng tốt nghiệp, Ngô Phong nói với Giang Tử Hành, Hạ Mộng chuẩn bị đi du học, tài liệu đã chuẩn bị xong, cuối tháng 8 sẽ đi. Sau đó Ngô Phong cũng không nói gì nữa.

Giang Tử Hành kéo xem không gian của Hạ Mộng, bên trong không hề có quan hệ gì với anh, tựa như anh chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô.

Chín tháng sau, không gian của Hạ Mộng cũng không đăng thêm gì mới.

Mỗi năm nghỉ hè anh đều sẽ chờ Hạ Mộng ở cửa tiểu khu, nhưng chưa từng nhìn thấy Hạ Mộng, Hạ Mộng đến khi tốt nghiệp Đại học mới về nước. Lúc nhìn thấy Giang Tử Hành ở cửa tiểu khu cũng chỉ là hơi hơi mỉm cười, cái gì cũng không nói.

Sau đó Hạ Mộng lại đi rồi, đi làm ở Bắc Kinh, chỉ có đến Tết mới trở về, mà mỗi năm đến Tết Giang Tử Hành đều sẽ nghênh đón cô ở cửa tiểu khu.

“Hạ Mộng, thật ra anh càng thích em gọi tên của anh, mà không phải anh Bình Tĩnh.”

“Nhưng mà cái gì anh cũng không nói, đây là sự kiêu ngạo của học sinh mũi nhọn sao? Giang Tử Hành.”

“Anh nghĩ đến em sao, Giang Tử Hành.”

“Em đã từng đọc qua sách 《 Chu sinh hào hùng 》chưa, có lẽ khi em nhìn thấy ánh trăng, anh đang nghĩ đến em, Hạ Mộng.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


“Xuất phát, đi vào tình yêu mới và ồn ào náo động mới đi.”

——《 xuất phát 》của Rimbaud ——

Năm 15 tuổi Hạ Mộng ra nước ngoài, 25 tuổi về nước.

Mười năm sinh sống ở nước ngoài, làm những bạn bè trước kia của Hạ Mộng đều sôi nổi rời xa. Lưu lại chỉ có Triệu Văn An và Lý Quý Lễ cùng nhau ra nước ngoài lúc đó.

Lúc Hạ Mộng lại quay về 42 Trung, là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, trường học mời sinh viên tốt nghiệp ưu tú.

Mà ba người Hạ Mộng, là du học sinh hiếm có trong trường học, cho nên mời cùng nhau.

Hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường học bắt đầu vào 4 giờ chiều, 2 giờ Hạ Mộng đã đến trường.

Cô đi qua những phòng học đã từng học, sân thể dục, cùng quầy bán quà vặt. Ba nơi này không từng thay đổi.

Cái bàn trong phòng học vẫn là bàn trước kia, vạch kẻ trắng trên sân thể dục đã có chút nhìn không rõ, quầy bán quà vặt cũng vừa gọn vừa nhỏ như cũ.

“Hạ Mộng, nếu cho em một cơ hội quay trở lại, em sẽ quay trở lại khi nào?”

“Em nghĩ em sẽ quay lại cấp hai, bởi vì nơi đó có hồi ức sâu nhất của em.”

Hạ Mộng đi qua từng con đường ở nơi này, nhớ lại mỗi một sự kiện ở nơi này.

Ở cửa phòng học lớp sáu, vẫn không nhịn được nhìn lại cái phòng học ở phía đối diện kia.

Ở phòng học lớp bảy, đầu vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn về phía trước.

Đi qua bên cạnh cầu thang, Hạ Mộng nghe thấy mấy thanh âm của nữ sinh nhỏ.

“Tìm nhanh lên đi, khẳng định có cỏ bốn lá, lập tức phải thi rồi, mình không muốn không đạt tiêu chuẩn đâu.”

Hạ Mộng không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy, học sinh trung học vẫn lưu truyền cách nói cỏ bốn lá sẽ mang đến may mắn cho con người. Thật giống như chính mình của lúc đó, cũng tin tưởng cách nói này không nghi ngờ.

Nơi Hạ Mộng đến cuối cùng là sân thể dục, cô vẫn nhớ rõ, lúc ấy tản bộ với Lưu Giai Gia ở trên sân thể dục, chỉ vì nhìn nam sinh kia nhiều thêm.

“Hạ Mộng, em đến sớm như vậy, thì đến luôn, không phải đã bảo em chờ anh đi cùng à?” Thanh âm này, là thanh âm của Ngô Phong cô đã quen 25 năm.

“Đều bao lớn rồi, còn tưởng để em nhớ lại toàn bộ hồi ức sao? Đừng quên tổ bốn người đồng hành trước kia đã sớm giải tán.” Hạ Mộng hoàn toàn không cho mặt mũi.

“Giang Tử Hành liên hệ với anh, cậu ấy nói hôm nay cũng đến, cậu ấy hiện tại chính là nổi tiếng, thật nhiều trò chơi đều là kế hoạch của cậu ấy, trường học khẳng định sẽ mời cậu ấy.”

“Còn có Quách Kiện, còn nhớ lúc ấy chúng ta vẫn luôn nói cậu ấy trông giống MC kia không, cậu ấy thật sự đi làm MC, em đã xem tiết mục của cậu ấy chưa?”

“Thật ra thật sự muốn nhắc lại hồi ức một đợt, cũng không phải không được, dù sao nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bốn người chúng ta tụ tập với nhau.”

Hạ Mộng làm bộ khó chịu: “Kết thúc rồi nói sau, em sợ nhìn thấy bọn họ gợi lên chuyện cũ chua xót của mình.”

“Em đừng có mà giả vờ, đừng cho là anh không biết lúc em học Đại học kết giao bao nhiêu người bạn trai nhé.” Ngô Phong lé mắt nhìn Hạ Mộng.

“Được rồi, vẫn không qua mắt anh được, nhưng hiện tại nghĩ lại thật sự cũng rất chua xót, một người không biết em từng yêu thầm cậu ấy, một người biết lại không có kết quả tốt.”

“Ngô Phong, anh còn nhớ em đã từng nói với anh, nếu là 20 tuổi thì tốt rồi, sẽ không có bài tập gì, không có tình yêu sớm nào.”

“Nhưng mà hiện tại hơn hai mươi tuổi em lại không cảm thấy có bao nhiêu tốt đẹp, nếu có thể quay lại lúc ấy thì tốt rồi.”

Hạ Mộng nhớ tới thiếu niên khí phách hăng hái kia trên sân bóng, cũng nhớ tới học bá số lượng từ nói chuyện không vượt qua 10 từ kia.

Ngô Phong bất đắc dĩ: “Trường Đại học của Giang Tử Hành ở Phục Đán, vốn dĩ là học chuyên ngành nhân văn, lại không biết vì sao lại đi làm kế hoạch trò chơi. Thẩm Dật thì anh không rõ lắm, anh không quen cậu ấy, người bên cạnh anh cũng không quen cậu ấy.”

“Thẩm Dật ở khu dạy chính của Đại học Toronto, vốn dĩ ngành học cũng là Humanities, Đại học năm ba đột nhiên chuyển thành Business, cũng không nói nguyên nhân, hiện tại làm truyền thông ở Bắc Kinh đấy.”

“Thật sự không hiểu được cậu ấy, từ nhân văn chuyển sang thương nghiệp, kết quả vẫn là chọn chức nghiệp chuyên ngành nhân văn.” Hạ Mộng đặc biệt hiểu rõ Thẩm Dật.

“Trường học chính bao lớn, đó không phải cùng trường học với em à?” Ngô Phong chưa từng nghe Hạ Mộng nói đến.

“Đúng vậy, em cũng không nghĩ đến, anh biết em làm sao tìm thấy cậu ấy không, em thấy một người được ghi chú trong nhóm tên là: Brian – Thẩm Dật – Giang Tô, lúc ấy em cũng choáng váng, em đến Mỹ tìm cậu ấy không tìm được, kết quả lại ở bên cạnh em.”

“Sau đó em liền đi kết bạn với cậu ấy, em còn chưa gửi tin nhắn, cậu ấy đã gửi tin nhắn cho em: Hehe cô gái nhỏ, Hạ Mộng – giấc mộng đêm hè, cái tên rất êm tai nhé.”

Ngô Phong kinh ngạc nói: “Chỉ những lời này, em đã xác nhận đó chính là Thẩm Dật?”

Hạ Mộng: “Đúng vậy, em chưa nói với anh à, đây là lời nói đầu tiên của hai chúng em, em đương nhiên sẽ nhớ, lúc cậu ấy nói ra những lời này, em đã xác nhận, cậu ấy chính là nam sinh em tìm kiếm 2 tháng nghỉ hè lúc ấy.”

“Phòng Thẩm Dật lâu như vậy, không nghĩ đến hai người cư nhiên có ám hiệu.” Giang Tử Hành cũng đến rồi, bên cạnh còn có Quách Kiện.

“Em như vậy lại rất có lỗi với Tổng giám đốc Giang đã chờ em nhiều năm như vậy đó.” Quách Kiện cũng trêu chọc theo.

“Ồ nhiều người như vậy à, các anh biết hành lý để ở đâu không, máy bay đến muộn, không có thời gian cất hành lý.” Triệu Văn An vẫn tùy ý như vậy.

“Mình còn tưởng là cậu sẽ mang theo bạn trai cậu đến cùng nhau đấy, hai người là ai vứt bỏ ai? Dựa theo quy củ của chúng mình, đến trễ thì phải uống double nhé, còn lượng thì mình đặt ra.” Hạ Mộng nói với Triệu Văn An.

“Ai, Lý Quý Lễ còn chưa đến đâu, cậu ấy lại thất tình, có lẽ hôm nay mắt cậu ấy sẽ sưng, muốn double cũng là cậu ấy.” Triệu Văn An quỵt nợ với Hạ Mộng.

“Đã lâu không gặp các bạn, mình đến rồi.” Lưu Giai Gia hô to.

“Đây không phải là đại minh tinh của chúng ta ư.” Quách Kiện lấy một tờ giấy ra: “Ký tên cho anh đi.”

Hạ Mộng thấy Lưu Giai Gia, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

“Thẩm Dật còn không đến à? Cậu ấy làm sao lại thế, sẽ không phải là không đến đấy chứ?” Lưu Giai Gia hỏi.

“Hôm nay Thẩm Dật phải mở họp, nói không đến được, nhưng nếu có quà tặng gì, bảo mình mang về cho cậu ấy một phần.” Hạ Mộng vẫn trả lời Lưu Giai Gia.

“Mời tất cả các bạn học đều đã tới đến lễ đường tập hợp.” Loa đột nhiên vang lên.

Đoàn người đi đến lại chia ra làm nhóm nhỏ, Giang Tử Hành chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Mộng.

“Hạ Mộng, việc năm đó anh muốn giải thích rõ ràng với em.”

“A? Đều đã qua lâu như vậy rồi, cụ thể em cũng đã quên.”

“Vậy nếu anh hiện tại nói rõ ý nghĩ của mình với em, em sẽ yêu đương với anh sao?”

“Suy nghĩ của anh em đã sớm hiểu rõ, nhưng mà nếu thật sự thích hợp, chúng ta cũng sẽ cứ như vậy mà không có liên hệ tận 10 năm, không phải sao.”

Bước chân của Hạ Mộng cũng không chậm lại, nhưng Giang Tử Hành lại sững sờ tại chỗ, Giang Tử Hành không biết đang nghĩ cái gì, lại chạy đến chỗ Hạ Mộng, giữ chặt cánh tay Hạ Mộng, kéo Hạ Mộng xoay người.

Bây giờ tóc dài này buông xoã, Hạ Mộng mặc một chiếc áo gió dài, vẫn không thay đổi gì so với 10 năm trước.

“Ngô Phong, Quách Kiện, Giang Tử Hành, mọi người đi nhanh lên, bị muộn rồi.”

Giang Tử Hành đột nhiên nhớ đến, Hạ Mộng cũng đã từng đi về phía trước như thế này, đột nhiên xoay người nói với bọn họ những lời đó.

“Cuộc đời còn dài, anh cần chậm rãi nói với em.” Giang Tử Hành nhìn đôi mắt Hạ Mộng nói ra những lời này.

Hạ Mộng không nghĩ đến Giang Tử Hành sẽ đột nhiên nói với cô điều này.

“Anh Bình Tĩnh, anh như vậy đã có thể không bình tĩnh rồi, xem ra em về sau không thể gọi anh là anh Bình Tĩnh nữa, chỉ có thể gọi anh là Giang Tử Hành.”

Hạ Mộng nói xong liền tránh khỏi tay của Giang Tử Hành, tiếp tục đi về phía trước, Giang Tử Hành không hiểu câu nói của Hạ Mộng, bây giờ Hạ Mộng nói chuyện, thật sự là càng ngày càng không nghe hiểu.

Hạ Mộng, Triệu Văn An và Lý Quý Lễ được sắp xếp ở hàng đầu tiên, dù sao ba người cùng lớp cùng đi du học cũng không hiếm thấy, bên cạnh Lý Quý Lễ là Lưu Giai Gia, bên cạnh Triệu Văn An là Ngô Phong, bên cạnh Ngô Phong là Quách Kiện, bên cạnh Quách Kiện chính là Giang Tử Hành.

“Không nghĩ đến trường học của chúng ta có nhiều người tài năng như vậy, có đại minh tinh, có MC, có ông chủ lớn, còn có luật sư lớn. Chỉ có ba người này cùng nhau đi du học, cảm giác vẫn giống như lúc ấy, giống như không hề lớn lên.” Hiệu trưởng nói chuyện trên đài diễn thuyết.

Bạn học thứ nhất lên đài diễn thuyết, là một học trưởng, nghe nói là người đầu tiên thi được Trạng Nguyên trong kỳ thi cấp ba. Nhưng Trạng Nguyên cấp ba này dường như tri thức đều dừng ở trường, diễn thuyết nói loạn như cào cào, Hạ Mộng suýt chút nữa thì ngủ mất.

Người thứ hai nói chuyện chính là Ngô Phong, Hạ Mộng còn nghĩ rằng anh ấy có thể nói ra văn chương gì đó ra, kết quả chính là đến phổ biến pháp luật.

Người thứ ba nói chuyện chính là Giang Tử Hành, Giang Tử Hành giữ vẻ lạnh lùng nhưng thật ra so với hai người trước đó đã cao hơn rất nhiều.

“Đàn anh, nghe nói trò chơi ‘Ánh sáng đêm hè’ sắp cho ra mắt skin mới là thật sao?”

“Đàn anh, trò chơi lần trước công ty anh công bố khi nào thì ra mắt, làm sao vẫn còn đang sửa ạ.”

“Đàn anh, em có thể đến công ty anh làm việc hay không, em chơi trò chơi rất tốt.”

Học sinh phía dưới lần lượt nói liên tục.

“Mọi người chờ đàn anh Giang nói hết diễn thuyết thì hỏi được không, đàn anh Giang đều bị nhiệt tình của các em làm đến mức không nói nên lời rồi.” Còn phải nhờ MC lớn Quách Kiện đứng ra cứu hiện trường.

Đợi Giang Tử Hành diễn thuyết xong, rất kiên nhẫn trả lời vấn đề trước đó.

“Vấn đề bạn học vị trí số 5 hỏi kia, làm việc không được, dù sao cũng là lao động chưa vị thành niên, chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, có thể đến thử xem.”

“Bạn học ở vị trí số 10 kia, trò chơi lần trước công bố, phỏng chừng cuối tháng này là có thể hoàn thành sửa chữa, chờ chính thức ra mắt, anh sẽ đến trường học báo cho em.”

“Bạn học ở vị trí số 8 kia, ra skin mới là thật, nhưng mà không thích hợp với em, dù sao em cũng là nam sinh, ra mắt là skin nữ.”

“Cuối cùng là bạn học ở vị dãy đầu, về chuyện em nói trò đó là trò chơi gì, đó không phải là trò chơi công ty anh ra mắt, anh cũng không hiểu.”

“Bạn học ở vị trí số 13, về đàn em Lưu có phải là người phát ngôn cho công ty anh không, vậy cũng không phải do anh định được, em muốn hỏi thì phải hỏi đàn chị Lưu đang ngồi xem chuyện cười của anh.”

Sau khi Giang Tử Hành trả lời xong vấn đề, vừa chuẩn bị xuống khỏi đài diễn thuyết, Hạ Mộng lại mở miệng:

“Đàn anh Giang, anh làm sao không bình tĩnh như trong truyền thuyết nhỉ, danh hiệu anh Bình Tĩnh của anh, chính là đều lưu truyền đến hiện tại đấy, xem ra sau này phải sửa miệng là anh Diễn Thuyết ư.”

“Đúng vậy, Giang Tử Hành, anh đây là hình tượng sụp đổ nhé.” Lưu Giai Gia cũng phụ hoạ.

“Ừm, tùy em.” Giang Tử Hành tiếp tục nói sau hai giây: “Là muốn anh đáp lại mấy người như vậy sao, nhưng mà muốn sửa miệng hay không, vậy phải hỏi đàn em Hạ lấy tên này cho anh. Nhưng mà tốt bụng nhắc nhở em một câu nhé, bên cạnh em là luật sư lớn, chính là bạn học cùng lớp với anh, em lấy loạn tên cho anh thì anh tìm cậu ấy kiện em.”

“Wow đàn anh Giang, em rất sợ hãi, anh đừng quên luật sư lớn này còn là bạn từ nhỏ với em đấy.” Hạ Mộng thè lưỡi với Giang Tử Hành.

“Khụ khụ, hai người dừng một chút, có người tôn trọng luật sư là tôi một chút hay không, lại còn kéo tôi vào, tôi kiện cả hai người.” Ngô Phong cuối cùng cũng nói chuyện.

“Ai, anh không phải nói chỉ xử lý án tử của em sao?” Lưu Giai Gia lại nóng nảy.

“Được rồi được rồi, chúng ta đi đến sân thể dục đi.” Hiệu trưởng không cho bọn họ tiếp tục nháo xuống.

Ở trên đường đến sân thể dục, học sinh ở vị trí số 8, tìm được Giang Tử Hành.

“Đàn anh, em muốn hỏi skin mới này cụ thể là anh hùng nào, tên là gì, còn có giá cả bao nhiêu, bạn gái của em rất thích trò chơi này, vẫn luôn nói về skin này, em muốn chờ đến sau khi tung ra mua cho cô ấy một cái.”

Giang Tử Hành nhìn màu vàng sọc trên đồng phục của nam sinh này.

“Em là học sinh lớp 8 đi, lập tức phải thi cấp ba rồi, thi được thành tích tốt mới là quan trọng nhất, bạn gái đương nhiên là quan trọng, nhưng hiện tại học tập mới là quan trọng nhất, trò chơi thì để sang một bên đi.”

“Nhưng skin này chắc tầm nghỉ hè mới tung ra, giá cả còn chưa định được, tên là Giấc Mộng Đêm Hè, em đi hỏi đàn chị mặc áo gió phía trước kia, nhìn xem chị ấy cảm thấy giá cả là bao nhiêu, anh nghe chị ấy.”

“Đàn anh, bạn gái của em tên Chu Mộng, chỉ khác một chữ với học tỷ kia, có thể dùng tên cô ấy làm một skin không.” Đàn em kia đi theo Giang Tử Hành.

“Vậy có lẽ chỉ có thể gọi là Chu Công Giải Mộng.” Giang Tử Hành cười trả lời đàn em này.

Giang Tử Hành không biết thái độ của Hạ Mộng với anh là gì, chỉ có thể luôn đi theo Hạ Mộng.

Chờ đến khi kết thúc lễ kỷ niệm, Giamg Tử Hành hẹn Hạ Mộng gặp mặt ở trên ghế trước quầy bán đồ ăn vặt.

“Giang Tử Hành, chúng ta đều phải nhìn về phía trước không phải sao, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta không cần phải nắm mãi không buông.”

“Hạ Mộng, 10 năm này, em chỉ gọi tên anh hai lần, đây là lần thứ ba.”

“Chúng ta không nên chấp nhất với quá khứ, Giang Tử Hành, trước kia là anh không thích nói chuyện, trước kia là em không hiểu gì, nhưng mà chúng ta đều không còn là chúng ta của trước kia, không có ai sẽ luôn đứng tại chỗ chờ đợi lẫn nhau. Anh hy vọng em có thể hiểu rõ chuyện năm đó, em rất rõ ràng, nhưng mà lúc ấy anh không giải thích với em, hiện tại anh giải thích thì có ích lợi gì đâu?”

“Thậm chí giải thích về những việc này, em cũng không phải nghe thấy từ trong miệng anh, em có rối rắm nữa thì có ích lợi gì đâu? Hôm nay anh muốn nói rõ ràng với em, em hiểu rất rõ, nhưng nếu anh nhất định muốn phải có một kết quả, em cũng có thể tiếp tục nói cùng anh.”

“Anh trở nên nói nhiều là vì em, nữ sinh kia nói chuyện ở trạm xe bus chỉ là em nghĩ nhiều, anh nói chuyện với Lưu Giai Gia ở cửa phòng học cũng là nói về em, năm đó anh nghi ngờ bánh mì, cũng thật sự là anh nghĩ nhiều. Những thứ đó chẳng lẽ anh cảm thấy em còn đang rối rắm ư? Những việc nhỏ lúc ấy không giải thích rõ ràng, đều đã 10 năm không còn liên hệ, nếu lúc ấy thật sự ở bên nhau, kết quả cũng vẫn sẽ là như vậy, tất cả thống khổ của chúng ta, là bởi vì có những thứ tương đối. Em đã không thèm để ý, anh cũng đừng suy nghĩ nữa.”

Hạ Mộng nói xong liền đứng dậy muốn đi.

“Nhưng mà em rõ ràng, anh cũng không rối rắm, vì sao chúng ta không thể thử một lần chứ?”

“Có lẽ vẫn là không thích hợp đi, Giang Tử Hành, người vẫn luôn đi đi về về, nhưng không có một người có thể vẫn luôn tồn tại ở bên cạnh, nếu hiện tại em vẫn là em lúc học lớp 7, anh nói như vậy em sẽ rất vui vẻ, nhưng em không phải, nếu anh hiện tại vẫn là anh lúc học lớp 8, em cũng sẽ thử xem, nhưng anh cũng không phải. Thời gian không có khả năng quay ngược lại, tựa như chúng ta cũng không có khả năng trì trệ không bước đi.”

“Nhưng mà em vẫn từng thử với Thẩm Dật không phải sao, vậy vì sao không thể thử với anh đây?”

Giang Tử Hành dường như là muốn hét ra.

“Bởi vì hai người không giống nhau, lúc cậu ấy đi lưu lại cho em chính là sự tốt đẹp của cậu ấy, mà lúc chúng ta rời xa nhau, lưu lại cho em chính là sự thương tổn, anh thích chính là em của 10 năm trước, giống như em thích chính là anh của 10 năm trước. Là chúng ta khi chưa từng có hiểu lầm.”

“Giang Tử Hành, em và mọi người vẫn là nhóm bốn người, nhưng hai chúng ta, không còn là hai chúng ta. Để cho hồi ức của em về anh, lưu lại thời gian mà em còn gọi anh là anh Bình Tĩnh, được không?”

Hoa hồng cuối cùng cũng khô héo, thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên điêu tàn.

Anh xoay người, hôn lên đoá hoa hồng kiều diễm ướt át một cái, không bước vào, chỉ là rời khỏi vườn trường ngay lập tức.

Đoá hoa hồng kiều diễm kia, nằm trên thùng rác của phòng nước, mơ một giấc mộng xa xôi.

Trong mộng, trầm luân vẫn là giáo viên U Lan mỹ lệ ưu nhã như không kia, người mới vẫn là Thứ Đầu Nhi mỗi ngày đều có vị mồ hôi, tất cả đều tốt đẹp như vậy, cái gì cũng không thay đổi.

—— kỳ thiện tử ——

“Hạ Mộng, trận thi đấu bóng đá hôm nay, đi xem thi đấu cùng mình đi.”

“Hehe cô gái nhỏ, Hạ Mộng, là cái tên hay, giấc mộng đêm hè của cậu là ai đây?”

“Thẩm Dật, cậu mang sách lịch sử không?”

“Giang Tử Hành, anh bình tĩnh như vậy sao, em đây gọi anh là anh Bình Tĩnh nhé.”

“Em ấy nói, bánh mì và hồng trà lạnh của Thẩm Dật cũng không thích hợp với em ấy, tựa như cỏ bốn lá sẽ không mang đến may mắn cho tất cả mọi người. Nhưng không phải bánh mì của Thẩm Dật, có lẽ chính là bánh mì thích hợp với em ấy, dường như không phải vì Thẩm Dật mà tìm cỏ bốn lá, có lẽ chính là cỏ bốn lá sẽ mang đến may mắn cho em ấy.”

Thẩm Dật, Giang Tử Hành. Để hồi ức tốt đẹp nhất của chúng ta, lưu lại ở trong thời kỳ cấp hai may mắn nhất kia đi.

Cảm ơn thời gian đã để tôi gặp hai người.

Tạm biệt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom