Dịch Tử Di

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: Nhắc nhở


Chung Ly theo đám người Thiên Thiên ra ngoài thành chờ đợi. Nàng nhìn Tiểu Thạch ngoan ngoãn một bên, đột nhiên có chút chần chừ.Giống như nhìn ra được nàng suy nghĩ, tiểu hài liền ngước mắt kiên quyết nói:" Tỷ tỷ không cần lo cho ta, ta có bảo mệnh đồ vật."

" Nhưng nhóc mới luyện khí tám tầng, lần này đối mặt nhiệm vụ nếu chính xác thì chắc chắn đã vượt ra ngoài ta năng lực, sẽ không thể bảo vệ nhóc." Chung Ly cùng hắn phân tích lợi hại.

" Tỷ tỷ, ta cảm thấy lần này chưa chắc hung hiểm. Nếu có nguyên anh di phủ há lại để trúc cơ tu sĩ truyền tay nhau manh mối, phía trên kim đan cùng nguyên anh kỳ người không lẽ đều ăn chay."

" Ngươi nói phải nhưng cố chủ này ra cái giá rất cao hộ tống hắn. Ngoài chúng ta ra còn có hắn tổ đội , số lượng người là gần tương đương." Thiên Thiên ở một bên mở lời.

" Thuê các ngươi tổ chức như một canh bạc vậy, thắng thua gì đó đều có nguy cơ bị lật úp." Chung Ly buồn cười đáp.

" Cố chủ chi trả cho tổ chức, chúng ta nếu không được hoàn thành nhiệm vụ sẽ không nhận được tiền công. Châu Vĩ Ngân lần đó là do ta thêm lên nguy hiểm hệ số giá cả, ngoài chi trả cho tổ chức hắn đã hứa chúng ta một phần tương đương." Thiên Thiên giải thích, ý muốn nói rằng cho dù cố chủ đề phòng các nàng nhưng đó chỉ là tu tiên người cẩn thận, hoàn toàn không phải do các nàng tổ chức kém uy tín.

Chung Ly nhìn Thiên Thiên giải thích lại chỉ mỉm cười gật đầu, đều nói một lần bất tín vạn lần bất tin. Nếu không phải nàng cảm nhận không kém về người này chắc chắn sẽ không còn gặp lại. Cơ duyên mơ hồ lần này lôi kéo nàng rất mạnh, hẳn bản thân nàng cũng đã lây dính chút nhân quả.

" Tiểu tử này còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất nhanh nhạy, lần này nhiệm vụ nếu không phải giá cả thực tốt, ta cũng không nhận. Nhưng đặc biệt như vậy nhiệm vụ trước nay khan hiếm, thử một chút vận may cũng không lỗ." Thiên Thiên ánh mắt nhìn Chung Ly đầy ai oán nhưng vẫn cẩn thận giải thích.

" Được rồi, nhóc con ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ. Chung Ly đối với ngươi chính là rất bận lòng, lúc sau không cần thêm rắc rối cho nàng ấy. Rõ chưa?" Thiên Thiên vỗ vai Tiền Thạch, lại lập tức đồng ý thay nàng.

Chung Ly còn muốn lên tiếng liền bị ánh mắt rưng rưng của hài tử làm cho cổ hẹn mắc nghẹn, lời từ chối sắp phát ra lại nuốt ngược vào trong.

" Người đến rồi đại tỷ." Đồng đội bên cạnh nữ tu Thiên Thiên cắt ngang mọi người trò chuyện.

Lần này tính cả nàng và Tiền Thạch thì tổ độ chỉ có sáu cá nhân. Nhóm người Thiên Thiên mang theo bao gồm hai nam một nữ, tu vi dao động từ trúc cơ trung kỳ đến hậu kỳ.

Nàng thu lại ánh mắt, chuyển sang đánh giá cố chủ họ bàn luận từ đầu đến giờ. Đang tiến đến là năm nam tu, ngoại trừ một vị trung niên đại hán trên mặt có một vết sẹo thì còn lại ba người tuổi tác có vẻ tương đương. Tu vi của vị đại hán kia là trúc cơ kỳ đỉnh, ba nam tu còn lại bao gồm một người trúc cơ hậu kỳ nhìn lôi thôi luộm thuộm. Trái ngược với hắn, hai tu sĩ kia đều mang bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, một người mặc hắc bào, một người mặc hồng bào, là tu vi trung kỳ.Nhìn lại bản thân tổ đội, tuy đều là các gương mặt trẻ nhưng khí thế một chút cũng không kém đám người mới tới. Thiên Thiên lần này đã bỏ xuống khăn che mặt, nhan sắc nàng ấy đứng trong đám người đã tính là xuất chúng.

Chung Ly đang đánh giá vài người nhưng cũng sớm đã nằm trong con mắt của những kẻ đối diện.Nam tu trẻ tuổi lại lôi thôi bước ra khỏi hàng ngũ đi đến trước mặt nàng giới thiệu:" Xin chào đạo hữu, tại hạ danh Lưu Uất, lần này sẽ cùng các vị tổ đội tìm kiếm di phủ."

Chung Ly: "???" " Ngươi tìm nhầm người, nhiệm vụ phân chia đều là do ta đại tỷ quyết định." Nói rồi nàng chỉ tay về phía Thiên Thiên.Hắn nghe vậy liền hơi giật mình, gật đầu với nàng rồi bước đến bên cạnh Thiên Thiên.

Thiên Thiên sớm đã nói cho các nàng, vị cố chủ này thuê người nhưng đã đạt thành thống nhất, đó là không để lộ thân phận hộ tống của các nàng. Nói ra ngoài chính là hai nhóm người cộng đồng hợp tác cùng tìm kiếm cơ duyên. Nhưng nhận nhầm đối tượng hợp tác như vậy, này muốn giấu còn có thể sao...

Nàng nghĩ kỹ liền cảm thấy người này rất cẩn thận, hai đội ngũ nếu bên nào có người phản bội hắn đều sẽ được bên còn lại bảo vệ. Hoặc có thể là do chính hắn không tin tưởng bản thân đội ngũ, tìm kiếm bên ngoài trợ lực đến bảo toàn.

" A tỷ, ánh mắt hai tên nam nhân kia nhìn tỷ thật không tốt." Tiểu Thạch đầu kéo ống tay áo nàng thì thầm.

Chung Ly nghe tiếng hướng theo ánh mắt của hài tử liền thấy hai nam tu hắc bào cùng hồng bào đang nhìn chằm chằm mình.Nàng bình tĩnh cùng hai kẻ này đối mắt, hai đôi mắt có chút dâm dục đối diện một đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Đến khi Lưu Uất cùng Thiên Thiên bàn bạc xong, hai kẻ kia mới thu hồi ánh mắt.

" Bọn chúng đều không phải người tốt." Tiền Thạch nắm lấy tay nàng tức giận nói.

" Không cần quan tâm chúng." Chung Ly xoa đầu hắn đáp." Nếu ảnh hưởng đến ta vậy thì sát." Câu sau nàng là dùng truyền âm đến nhóc con bên người.

Tiền Thạch hai mắt lấp lánh, một chút cũng không giống tu phật người phải kiêng kị sát nghiệp.

Nàng bế lên Tiền Thạch rồi cùng tổ đội lần lượt di chuyển. Ném ra phi kiếm liền bị vài ánh mắt quét đến đánh giá."..." Ta đã khó chịu.

...

Nhóm người phi hành nửa ngày liền đáp xuống một khu vực trống trải, xung quanh là vô số đá tảng phủ kín rêu phong.

Lưu Uất là người dẫn đoàn lần này, tự nhiên điều phối mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Chung Ly cảm thấy bản thân đan điền linh khí vẫn còn dư thừa liền xung phong nhận nhiệm vụ canh gác cho mọi người đả toạ.

" Ngươi một tu sĩ sơ kỳ ra vẻ cái gì?" Có người lên tiếng.Lập tức tất cả ánh mắt đổ dồn về kẻ mới nói chuyện.Hồng bào nam tu mở miệng xong liền có chút mỉa mai nhìn Thiên Thiên các nàng.

" Hừ, lão Lưu lần này hợp tác người có phải hơi kém rồi không? Trúc cơ sơ kỳ, chưa kể còn có một con kiến luyện khí kỳ?" Hắn kiêu ngạo nói.

Lưu Uất cau mày nhìn hắn, ánh mắt u ám mở miệng:" Nếu ngươi chê bai có thể tự mình rời khỏi."

" Lão Lưu ngươi lại muốn gạt ta ra ngoài. Ngươi nên nhớ bản đồ cũng có một phần là ta sở hữu, ngươi cũng dám nuốt xuống một mình? Không sợ nghẹn chết?"

" Được rồi nhị đệ, mới bắt đầu ngươi không cần quá mức." Nam tu áo báo đen thấy không khí căng thẳng liền mới lên tiếng ngăn lại.Lưu Uất nhìn hai người, không tiếp tục nói nhiều mà nhắm lại mắt tiến hành đả toạ.

Chung Ly chứng kiến hội thoại từ bắt đầu đến kết thúc, một câu cũng không nói. Nàng chỉ đưa đến cho Thiên Thiên một ánh mắt nghiền ngẫm. Thiên Thiên nhận được liền hơi suy tư, sau đó chậm chạp gật đầu. ' Kẻ gây chuyện kia không phải họ cố chủ, có thể sát.'

Tiểu Thạch đầu chống cằm quan sát nàng, thấy Chung Ly không biểu lộ cảm xúc liền cẩn thận mở miệng:" Tỷ tỷ muốn nhẩm một bộ kinh không?"

Chung Ly bật cười, dùng hai tay kéo má hắn đáp:" Tỷ ngươi còn chưa thực sự làm gì, ngươi đã lo ta tâm không tịnh?"

" Là, ta không tin tỷ không tức giận. Thích đi tìm chết người có thể lớn đến như vậy cũng thật không dễ."

" Nhóc con lại nói nhảm." Hai người thì thầm đến khi tổ đội đều thu công mới yên lặng lại. Sắc trời cũng đã chuyển hẳn sang màu đen, bầu trời thậm trí không thấy một ngôi sao nào.

" Có lẽ là mây đen che kín." Thiên Thiên suy đoán." Lưu đạo hữu, chúng ra trước tiên kiếm một nơi an toàn ở lại qua đêm." Nàng ấy nói thêm.

Lưu Uất gật đầu đáp:" Nơi này trống trải, chúng ta lại phi hành thêm một đoạn."


Đám người mang theo chiếu sáng vật lên đường, lần này tốc độ phi hành tương đối chậm, rất lâu cũng chưa thể vượt qua được thảo nguyên đá này.

" Kỳ lạ, sao ta thấy giống như chúng ta đang đi vòng quanh?" Nữ tu bên người Thiên Thiên lên tiếng. Nàng ấy kêu Xảo Muội, tu vi đã ở trúc cơ hậu kỳ.

Lưu Uất bên người đại hán trúc cơ đỉnh lần đầu tiên lên tiếng:" Chúng ta đang bị giam trong thiên nhiên trận pháp. Hẳn là đêm nay chưa thể rời khỏi."

" Vì sao Lục Kiên, ngươi không phải quá vô dụng?" Hồng bào nam tu bực bội lên tiếng.

Loại người phát triển tứ chi nhưng lại không phát triển đầu óc, bỗng nhiên nàng cảm thấy Tiểu Thạch nói đúng: Hắn lớn được như vậy cũng thật không dễ.

" Trời tối rồi, tìm ra điểm đột phá sẽ rất khó. Dù sao cũng là tự nhiên hình thành trận, sẽ không diễn biến bình thường." Ngạc nhiên lac vị Lục Kiên đại thúc này lại rất hiền lành trả lời, một chút tức giận cảm xúc cũng không có.

Nghe hắn rõ ràng như vậy trả lời, Chung Ly không thể không nhìn thêm vài lần.Thiên Thiên đi đến bên nàng hơi ghé đầu nói nhỏ:" Đêm nay liền để chúng ta canh trừng, ngươi lo lắng cho nhóc con bên người là được."

Chung Ly không phản đối cũng không đồng ý:" Để xem, cảm ơn ngươi quan tâm Thiên Thiên."Nàng chưa chắc yên tâm đả toạ, cũng không dám chắc nếu gặp sự cố có thể thuận lợi mang theo Tiền Thạch tiểu tử chạy thoát.

Nhóm người chọn vài tảng đá lớn mọc thành cụm ngồi xuống. Có vài góc đá lộ ra ngoài vừa lúc ngăn lại từng giọt mưa đang rơi xuống. Phải rồi họ quanh quẩn rất lâu cuối cùng cũng chờ được...trời mưa.

Chung Ly đẩy Tiền Thạch đã ngủ say vào trong góc, bản thân lạ tựa lưng vào mặt đá lạnh băng yên lặng nhắm mắt.

Cho dù là nhắm mắt thì nàng vẫn có thể quan sát từng nhất cử nhất động của đám người. Nhóm người phân chia thành ba góc, chọn mái đá rộng lớn nhất để chú mưa tất nhiên là hai nam tu hắc bào hồng bào cùng Lưu Uất. Gần đó nhóm người Thiên Thiên cũng đang gom lại gần nhau tránh mưa. Còn nơi nàng đang trú mưa lại cách họ khoảng ba bốn mét. Còn bị che chắn bởi một tảng đá hình thù vặn vẹo, nếu dùng mắt thường trong đêm đen này họ hoàn toàn không thể nhìn thấy nhau.

Bên người nàng ngoại trừ Tiền Thạch còn có đại thúc Lục Kiên. Không hiểu vì sao hắn lại lựa chọn trú mưa cùng nàng.Đang lúc âm thầm cảnh giác thì Lục Kiên cất tiếng:" Ngươi tên gì?"

" Tại hạ kêu Chung Ly."

" Tên ngươi rất dễ nghe." Hắn thuận miệng đáp.

Chung Ly có chút giật mình, đây là lần đầu tiên khi nàng giới thiệu có người khen nàng danh. Cho dù là lời nói xã giao cũng khiến nàng có chút chú ý." Cảm ơn Lục đạo hữu, tại hạ cũng cảm thấy tên ngài rất có khí thế." Lục Kiên, kiên cường, ý nghĩa rất tốt.

Lục Kiên không lập tức trả lời nàng mà yên lặng nhìn vào khoảng không. Rất lâu sau đến khi Chung Ly tưởng rằng hắn đã không muốn đáp lại lời nói của nàng thì nghe thấy âm thanh có phần buồn bã:" Ngươi có vẻ ngoài rất tốt, thật sự trái ngược với ta."

Chung Ly: "..." Người này nói chuyện thật sự không theo lẽ thường. Nói hai câu, đều dùng để khen nàng.Cảm ơn nữa cũng thành thừa, nàng liền mở miệng hỏi:" Đạo hữu muốn cùng ta nói điều gì? Có thể trực tiếp chút."

" Ngươi..." Lục Kiên quay đầu nhìn nàng, một tia sét tự nhiên xé toạc bầu trời cũng soi rõ khuôn mặt hai người."...nên cẩn thận Lục Dung và Lục Hoạ chút."

Khuôn mặt toát ra sự chân thành, đôi mắt đại thúc này mang theo chút u sầu khiến Chung Ly giật mình.

" Lục Dung, Lục Hoạ? Là hai nam tu đi cùng đạo hữu sao?"

Thấy Lục Kiên gật đầu, Chung Ly hơi chút khó hiểu hỏi:" Ngài cũng mang họ Lục, sao lại muốn nhắc nhở ta?"

" Không vì cái gì." Hắn đáp không chút chần chừ.

Nàng cũng không có ý định gặng hỏi người này liền khách khí nói:" Vậy cảm ơn đạo hữu, tại hạ sẽ lưu tâm."

Nghe được câu trả lời từ nàng, Lục Kiên mới đứng dậy, nhanh chóng khuất bóng sau màn mưa giữa đêm đen.

" Người này thực sự là người tốt sao? Hay hắn muốn mượn tay ta là điều gì đó." Nàng tựa vào đá, cơn ớn lạnh khiến bả vai dần cứng ngắc. Trong đôi mắt bình tĩnh phản chiếu vài vệt sáng trên bầu trời.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: Buôn bán người


Đêm dài vẫn chưa qua nhưng biến cố đã xảy đến...Không biết là rạng sáng giờ nào, mưa mãi vẫn không ngớt lại có xu thế càng lúc càng mau. Chung Ly nửa chợp mắt nhưng tinh thần vẫn độ cao cảnh giác. Nàng cùng nhóm người Thiên Thiên tách ra là có lý do, muốn tâm tư xấu xa người lộ bản chất. Nhưng đợi lâu như vậy vẫn chưa thấy người xuất hiện, suy đoán là do đại thúc Lục Kiên kia ngăn lại.

Phải chờ đến khi mọi người đều đã chuyên tâm đả toạ, mới có kẻ bắt đầu rục rịch.

Gác đêm đều là thay phiên nhau, đổi qua đổi lại cuối cùng đến lượt huynh đệ Lục Hoạ, Lục Dung.Chung Ly đang khép hờ mắt bỗng dưng mở, khoé môi như có như không cong lên. Đến rồi!

Tiểu Thạch đầu ở trong góc cũng yên lặng mở mắt muốn lắc mình rời khỏi liền bị nàng nhẹ nhàng đẩy lại. Xoa đầu tiểu tử, dùng một ánh mắt đã khiến hắn yên lặng lại.

Hai kẻ kia di chuyển rất cẩn thận, trong không khí tĩnh lặng vậy mà một chút âm thanh cũng không.Chung Ly thần thức sớm đã bao trùm toàn bộ khu vực này, cho dù là trúc cơ kỳ đỉnh tu sĩ cũng không thể phát hiện dấu vết bị giám sát.

Nhìn hai con chuột rất nhanh liền lần mò đến chỗ ở của mình, nàng liền tựa lưng vào đá giả bộ ngủ say.Dần dần mũi ngửi thấy một mùi hương ngọt lịm, Tử Đằng vội vàng giúp nàng thanh tỉnh lại, tránh cho bị trúng chiêu. Chờ đợi khoảng mười phút, cuối cùng hai con chuột cũng đã càn rỡ đi đến, hoàn toàn không có ý định tiếp tục che giấu bước chân.

Nàng suy nghĩ có lẽ không chỉ với nàng, chúng hẳn đã đưa tất cả mọi người cùng nhau ngủ say.

" Loại độc hương này vô cùng trân quý, ngươi quá mức phá của." Hắc y nam tu kêu Lục Hoạ phàn nàn nhìn Lục Dung hồng bào nam tu.

" Lâu lắm rồi mới thấy được con mồi tốt đến như vậy, chút mê hương ngươi cũng tiếc rẻ. Bụng dạ như vậy làm sao có thể làm chuyện lớn."

" Ngươi nói đúng, nhan sắc bậc này quả thật trong tu tiên giới là hiếm có. Lần này không chơi chút không phải sẽ lãng phí."

" Hừ, ai không biết để nguyên vẹn sẽ được giá cao hơn. Ha nhưng ngươi nói đúng, so với bỏ chút tiền chơi đùa đám lô đỉnh thì bậc này dung sắc không nếm thử sẽ hối tiếc."Hai tên nam tu vừa nói lời tục tĩu vừa haha cười lớn.

Chung Ly đang giả vờ ngất xỉu nhưng vẫn cảm thấy lỗ tai mình bị mạo phạm. May mắn Tiền Thạch tiểu tử đã được Tử Đằng đưa vào mộng đẹp.

Hai tên dâm tặc cợt nhả không lâu liền nhấc lên Chung Ly rời đi theo một phương hướng. Tay nàng rũ xuống, một dây thực vật cẩn thận chuyển đến bên cổ tay tiểu hài tử đang ngủ. Nàng tương kế tựu kế sao có thể để tiểu tử bên người gặp nguy, Tử Đằng nếu gặp nguy hiểm nhất định sẽ liên lạc nàng. Phía sau hành động, người biết đến không cần nhiều. Bởi vì ta là kẻ vô tội bị hại!

Lục Hoạ vác nàng trên lưng nhanh chóng di chuyển trong làn mưa. Hiện tại sử dụng pháp khí phi hành sẽ dễ dàng mất đi phương hướng nên bọn chúng lựa chọn chạy trên đất bằng. Lục Dung dẫn đầu đi đến một phiến đá hình dạng kỳ lạ, làm vài thao tác liền tiếp tục di chuyển. Cứ như vậy đến khi hắn xoay tảng đá thứ năm cuối cùng nàng cũng phát hiện ra...thứ này nào phải thiên nhiên trận pháp, mà là có nhân vi tác động.Bọn chúng cố tình dẫn người tiến vào nơi này, là có kế hoạch từ trước!

Nàng đây là gặp gỡ bọn buôn người sao?

...

Mưa sớm đã làm y phục ướt đẫm, người bị ném xuống thảm cỏ. Nghe giọng cười truyền đến trong không khí càng lúc càng gần, cuối cùng Chung Ly mở mắt.

Nàng hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ với hoàn cảnh, trong con ngươi thậm trí đã sớm xuất hiện sát ý." Tỉnh rồi đâu, chơi như vậy mới thú vị chứ."

" Hương của ta chẳng nhẽ có vấn đề, nàng ta không phải nên ngủ đến sáng mai sao?" Lục Hoạ hơi chút nhíu mày nói nhưng bên người Lục Dung sớm đã không quan tâm." Một trúc cơ sơ kỳ nữ tu, còn sợ nàng ta tuyệt địa phản sát? Tỉnh thì tỉnh, vừa lúc giúp chúng ta vui vẻ."

Chung Ly ngồi dậy, khoé môi nhếch lên hỏi:" Vui vẻ? Không biết ngươi là muốn ta giúp vui vẻ thế nào?"

" A, còn rất biết cách mở miệng. Nếu ngươi đã nhận ra hoàn cảnh của bản thân vậy ngoan ngoãn chút phục vụ gia. Nếu khiến ta thoả mãn có thể sẽ suy xét không bán ngươi đi."

Nàng nghe vậy lập tức bật cười, ánh mắt lại như nhìn ruồi bọ hai kẻ trước mắt:" Cùng như vậy, nếu hai ngươi có thể khiến ta vui vẻ có lẽ ta sẽ suy xét tha chết."

Hai tên họ Lục nghe nàng nói vậy liền đơ người ra một khắc, không tin tiểu con kiến lại dám như vậy càn rỡ." Vậy chúng ta bắt đầu thôi." Nàng bật dậy, nhanh chóng đánh đến gần nhất Lục Dung.

Luyện khí thêm vào cơ bắp, nắm tay như sắt thép lập tức đánh nát nửa bên mặt đối thủ.Lục Hoạ phản ứng nhanh hơn liền tấn công đến đỉnh đầu nàng, hắn vẫn còn không quên sỉ nhục:" Con điếm, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt."

Bị thô tục như vậy mắng chửi cũng không khiến Chung Ly mảy may quan tâm. Hắc kiếm rút ta liền chém về eo hắn.


Mưa vẫn đang rơi, đập vào thân kiếm liền tan vỡ thành bọt nước. Nàng hơi ngửa mặt nhìn bầu trời màu đen, nụ cười tàn nhẫn lại khinh thường.Có thiên chứng kiến, ta sẽ thay trời hành đạo tiêu diệt lũ hèn hạ đến tận xương này.

Trúc cơ trung kỳ dù sao cũng hơn nàng một tiểu cảnh giới, một đấu hai nếu chiến dài sẽ dễ dàng rơi vào thế hạ phong.

Kiếm cương đánh đến, tách ra làn mưa tước đi một cánh tay của Lục Dung. Hắn nửa bên mặt bị đập nát lại cụt một tay nhưng vẫn hung ác mắng chửi. Nàng đã kham phá kiếm đạo cảnh giới tầng thứ tư, đối với đồng tu vi người đã được gọi hai tiếng cao thủ. Thêm nữa thần thức mạnh mẽ, nếu một đánh một thì sớm đã chấm dứt cuộc chiến.

Nhưng hai tên này cho dù bị thương nhưng vẫn phối hợp với nhau rất ăn ý. Khó khăn lắm nàng mới phát hiện ra một lỗ hổng vừa lúc chém cụt tay tên nam tu Lục Dung.

Tiếng hét ai oán lại phẫn uất trong không khí, một tia sét xé ngang bầu trời. Chung Ly cảm nhận hơi thở thiên đạo, khắp người da gà đều đồng loạt nổi. Nàng cầm kiếm kêu gọi:" Tự nhiên lực lượng, lãng phí như vậy không tốt. Nếu đã không thể đánh xuống đúng nơi vậy chi bằng để cho ta."

Vừa dứt lời lại một tia sét nữa đánh xuống, lần này là ở gần sát nàng. Chung Ly bật cười, kiếm cương mạnh mẽ bao trùm quanh thân, ngăn cản pháp thuật thành hình của Lục Hoạ. Kiếm trong giống như biến thành vô vàn tia sét ném xuống đỉnh đầu đối thủ. Kiếm cương thành hình tia sét, uy lực kinh người, đánh xuống đất cũng tạo thành vô số hố đen bốc khói. Nhưng dấu vết đốt cháy lại nhanh chóng bị nước mưa dập tắt, chỉ để lại hai kẻ đang thoi thóp phía dưới.Chung Ly chậm rãi bước đến đạp lên đỉnh đầu Lục Hoạ nói:" Ta không có thời gian cũng không có tâm sức đi tiêu diệt các ngươi làm ác tổ chức. Vậy nên, ngươi căn bản không có giá trị. Tạm biệt."

Lục Hoạ còn muốn há miệng nói chuyện liền được vĩnh viễn dừng lại ở một biểu cảm.Giải quyết xong một tên, còn tên còn lại Chung Ly lại đột nhiên cảm thấy không thú vị.

Hắn cho dù hộc máu vẫn nhìn chằm chằm nàng, cho dù huynh đệ đã chết cũng không quan tâm." Ngươi nhất định chết. Người của chúng ta sẽ không tha cho ngươi."

Nàng đứng thẳng, trong đêm đen giống như địa ngục nhìn con kiến dưới chân nói chuyện mà chẳng hề đáp lại.

Đang mắng hăng say đột nhiên Lục Dung cảm thấy đau đớn xé toạc thần kinh, một bên tai đã bị gọn gàng chặt bỏ. Hắn hét lớn, máu tươi từ miệng lại trào ra càng nhiều.

Chung Ly thật ra có chút tò mò, vừa quát mắng vừa hộc máu, hắn không bị sặc chính mình huyết sao? Sắp chết mà vẫn còn tâm sức như vậy, kẻ này thật ra không bình thường.

" Ta hỏi ngươi, di phủ bản đồ có phải là thật?" Nàng ôm kiếm trước ngực nhanh gọn hỏi.

Lần này thay vì mắng chửi, Lục Dung lại lăn lộn liên tục kêu thất thanh, không hề muốn trả lời nàng.

" Vậy bản đồ là thật rồi. Muốn bắt ta hẳn là các ngươi đột nhiên thêm vào hành động. Dù sao ta hẳn được giá rất cao."

" Con khốn, ngươi dám giết ta huynh đệ."

" Đúng vậy, giết đều đã giết rồi chi bằng ta để các ngươi hai người đoàn tụ."

" Ngươi...ngươi...tiền bối ngài tha cho ta. Ngài muốn biết gì ta cũng đều có thể trả lời."

Hiện tại mới nhận ra hoàn cảnh bản thân sao? Giết Lục Hoạ là do tên này âm trầm lại cảnh giác, sẽ khó moi tin hơn tên mồm miệng không thể giữ Lục Dung.

" Bốn người các ngươi là cùng một giuộc?" Nàng hỏi.

" Đúng vậy." Hắn hai mắt loé lên hung ác, nhanh chóng trả lời.

" Ha, ta xem ra các ngươi cũng không hề đoàn kết giống như một đội. Ngươi muốn ta trả thù hai kẻ còn lại, đánh nhau với trúc cơ kỳ đỉnh rồi đi tìm cái chết sao?" Chung Ly buồn cười lập tức vạch trần.

" Ta nói là sự thật, hắn kêu Lục Kiên, là chúng ta người, đứng hàng thứ hai."

" Còn lại Lưu Uất thì sao?"

" Hắn cùng chúng ta hợp tác, đạo lữ của hắn là con hàng chúng ta bán ra."

" Bản đồ là các ngươi như thế nào có được."

" Lưu Uất hắn có hai mảnh, huynh đệ chúng ta một mảnh."

" Hẳn là rất ít người biết các ngươi lần này hành động đi." Nàng hai mắt hơi loé lên.

" Không...không...có rất nhiều người biết. Nếu ta..."

" Loại người như các ngươi sao có thể chia sẻ miếng bánh cho kẻ khác. Tất nhiên càng ít người biết càng tốt. Chỉ là các ngươi không ngờ tới Lưu Uất lại mời thêm người từ bên ngoài. Các ngươi từ lần đầu gặp đã có kế hoạch tiêu diệt chúng ta."

Nàng đã biết đủ liền không hề lương tay, Lục Dung chỉ kịp trợn to mắt đã đầu lìa khỏi cổ.

Thu đi hai tên này túi trữ vật, phát hiện ra bên trong có không ít mê hương cùng độc hương, còn có hai tấm lệnh bài tượng trưng thân phận. Nàng nghĩ một chút rồi cũng thu đi, sau này có lẽ sẽ có thể điều tra một chút. Hôm nay hành động nếu lộ ra ắt sẽ bị trả thù.Nhìn thân gia nghèo nàn của hai tên này, bọn chúng vậy mà vẫn không tiếc muốn hạ giá nàng bán đi. Đây là nghèo lại háo sắc, chút tư duy cũng không có.

Mảnh bản đồ trong mồm tên Lục Dung kia nàng không tìm thấy, hẳn nó sẽ ở trên người Lục Kiên hoặc Lưu Uất. Có lẽ là ở trên người Lục Kiên, bọn chúng đối với Lưu Uất sớm đã nổi lên sát tâm, sao có thể yên tâm giao bản đồ cho kẻ thù.

Sạch sẽ giải quyết hai các xác, Chung Ly liền quay về nơi tổ đội đang ngủ ngon.Sắp trở lại bên người Tiền Thạch, đột nhiên nàng bị một bóng đen chặn lại.Chung Ly dừng bước đối diện người này, trên khuôn mặt không biểu lộ chút nào cảm xúc nhưng trong lòng lại cảnh giác vô cùng.

Lục Kiên mở miệng đánh vỡ không khí căng thẳng:" Lục Hoạ Lục Dung đã chết? Dưới tay ngươi!"

" Đạo hữu nói gì vậy, ngươi là mê sảng sao? Ta một trúc cơ sơ kỳ còn có thể giết hai tu sĩ trúc cơ trung kỳ?"

" Nếu đã chết rồi vậy ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài." Hắn không thèm nghe lời nàng phủ nhận đã quay người trở về.

Chung Ly đứng yên lặng nhìn bóng lưng người này, hắn thực sự là một giuộc với hai tên họ Lục sao? Cùng là họ Lục, trong miệng người đã chết nói rằng hắn đứng hàng lão nhị. Cho dù là kẻ thù thì bản thân hiện tại vẫn chưa có năng lực giải quyết, nếu hắn đã nói giữ bí mật vậy nàng tất nhiên sẽ không cố gắng vạch trần.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: Manh mối


Ngồi xuống vị trí ban đầu, Chung Ly có chút mệt rã rời. Tử Đằng nhanh chóng bò về nàng cổ tay quan tâm liền bị nàng đẩy trở về.Hẳn nàng ấy cũng đã lo lắng cả đêm canh gác, lúc này cần nhất là nghỉ ngơi.

Lục Kiên kia còn cùng hai kẻ đã chết họ Lục lừa dối nơi này là thiên nhiên trận không thể ra ngoài, đây là cùng chung kế hoạch nhưng lại nửa đường tách ra đi?

" Vẫn là cần nhanh chóng trở về tông môn, chọn một bộ kiếm pháp thích hợp, lại sớm ngày tăng lên tu vi." Nàng tự lẩm bẩm tính toán. Tự nhủ xong lại nhìn xuống bên cạnh nhóc con đang ngủ say, nàng liền kéo hắn vào lòng. Cằm tựa lên vai hài tử, Chung Ly mệt mỏi thở dài. Một giấc ngủ sinh lý lại để tiểu kỳ lân canh gác cả đêm.

Sáng hôm sau nàng liền bị Tiền Thạch đánh thức, nam hài hơi chút cựa quậy đã khiến Chung Ly cảnh giác mở mắt." Sao vậy?" Giọng nói uể oải cất lên.

Tiền Thạch cứng người, má hơi chút phồng lên đáp:" Tỷ tỷ lần sau không cần như vậy."

" Không mang ngươi theo chính là để bảo vệ ngươi. Nếu Tiểu Thạch có chút vấn đề không phải giao kèo giữa ta và ngươi sư phụ chưa bắt đầu đã bị huỷ bỏ!"

" Không...là tỷ tỷ lần sau đừng ôm ta ngủ. Sư phụ nói nam nữ thụ thụ bất thân." Nhóc con xắn hai bàn tay lại lắc đầu đáp.

"..." Tốt lắm, nhóc là đang chê ta.

Chung Ly hơi bĩu môi xách lên Tiền Thạch, mới bảy tuổi hài tử tất nhiên chưa có bao nhiêu lớn. Đối với nàng đã mười tám tuổi có thừa thành niên nữ thì vóc dáng căn bản không đối xứng." Tiểu Thạch còn nhỏ, biết suy nghĩ như vậy là rất tốt." Nàng hơi chút trêu trọc nói.

" Ta đã sắp tám tuổi, đã có thể trở thành đại trượng phu." Hắn vỗ ngực đáp.

" Tốt, đại trượng phu không cần ta ôm ấp, vậy phía sau hành trình liền tự giác một chú. Dù sao Tiểu Thạch cũng ngại cùng ta tiếp xúc, ngự kiếm phi hành coi như miễn đi."

"..." Tỷ tỷ ta sai rồi - âm thanh vang vọng trong đầu nhưng Tiền Thạch lại không dám nói ra, chỉ có thể bày ra một khuôn mặt ấm ức.

" Chung Ly mới sáng sớm đã doạ nạt tiểu hài tử, làm tỷ tỷ không cần quá nghiêm khắc." Thiên Thiên từ xa đi đến, vừa cười vừa nói.

Chung Ly đặt xuống tiểu tử, quay đầu cùng đồng bạn chào hỏi:" Cả đêm ngủ ngon chứ?"

" Kỳ lạ, ta tu luyện lại thành ngủ quên, may mắn cả đêm không gặp chuyện." Thiên Thiên hơi nhíu mày đáp.

" Là có chuyện, nhưng đã giải quyết." Nàng mặt vô cảm phủ định.

" Ha, là chuyện gì vậy?" Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi lại.

Chung Ly kề sát mang tai nàng ấy, giảm nhẹ âm thanh:" Có hai kẻ đã chết."

Vị đại tỷ này nghe thấy liền giật mình, nghĩ một chút liền đáp:" Là hai tên đi cùng Lưu Uất sao? Chúng chết thì chết, chúng ta mục tiêu lại chỉ có một, những kẻ không liên quan liền không cần quá quan tâm."

Chung Ly gật đầu, cảm thấy vị tân đồng đội kêu Thiên Thiên này thực sự quá mức hiểu lý lẽ. Cho dù không kết giao sâu thì hợp tác với người này quả thực không tồi.

...

Nhóm người nhanh chóng tập hợp lại, quả nhiên thiếu đi hai tu sĩ họ Lục. Lục Kiên khi được Lưu Uất hỏi lại chỉ trả lời qua loa:" Có lẽ đã tự mình trở về."

" Không phải nơi đây bao quanh trận pháp sao? Hai người đó còn có thể rời đi?" Nữ tu bên người Thiên Thiên lập tức vạch ra sai sót.

" Các ngươi không cảm nhận chút, trận pháp đã thông suốt." Lục Kiên bình tĩnh đáp.

" A, quả nhiên là vậy. Chúng ta cũng nên sớm một chút lên đường." Lại có người nói.

Lưu Uất hơi suy tư nhìn đám người, cuối cùng mỉm cười gật đầu:" Đi thôi, nghỉ cả đêm đã đủ cũng nên tiếp tục lần này mục tiêu."

Đã không còn người nhắc lại hai kẻ xấu số họ Lục, có lẽ mọi người không ưa bọn chúng cách hành xử. Cho dù là tự rời đi hay đã chết, đều là việc tốt giúp tâm trạng khơi thông không ít.


...Tiền Thạch ngồi trên phi kiếm của nàng, hai tay ôm chặt lấy chân nàng thút thít:" Tỷ tỷ có thể ôm ta một chút sao? Tiểu Thạch lần sau không dám nữa."

Nhìn hài tử sắc mặt tái mét nhìn xuống phía dưới, Chung Ly có chút buồn cười bế lên hắn cùng ngồi xuống kiếm. Nàng đặt hài tử vào lòng trêu đùa nói:" Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu tử coi trọng chút."

" Là...là do sư phụ dạy...không phải ta tự nghĩ ra." Tiểu Thạch đỏ bừng mặt đáp.

" Được rồi ôm ngươi là do muốn bảo vệ ngươi, thay vì để ngươi bên cạnh cảnh giác không phải ôm xuống sẽ tương đối thuận tiện sao? Vậy mà tiểu tử ngươi thật sự không biết điều."

" Ta sai rồi, tỷ tỷ nói đều phải. Tỷ là đệ nhất trong lòng ta."

" Số một không phải ngươi sư phụ sao? Ta còn chưa có năng lực tranh đồ đệ với tiền bối."

" Hì hì, ta nói sao thì chính là vậy. Sư phụ ngài ấy hiện tại đâu có tại đây." Tiền Thạch gật gù nói, dù vậy ánh mắt vẫn có chút ráo rác đề phòng.

" Ta sẽ không đá ngươi xuống dưới, sư phụ ngươi cũng sẽ không đột ngột xuất hiện. Yên tâm đi." Nàng hơi chút buồn cười an ủi hắn.

...

Đến khi trời tối, đám người lại lần nữa dừng lại nghỉ ngơi. Lưu Uất lần này trực tiếp lôi ra bản đồ xem xét, lão Lục ở một bên không hề hé mắt mà tiếp tục đả toạ.

Lưu Uất cười nhạt quay đầu nhìn hắn nói:" Lục Kiên, huynh đệ họ Lục đều đã rời đi. Không phải ngươi cũng nên tỏ chút thành ý?"

Chung Ly đang đả toạ nhưng vẫn luôn chú ý tình hình, nghe vậy lỗ tai hơi giật, tinh thần ăn dưa cao ngất trời liền mở mắt.Lưu Uất hẳn cảm thấy hiện tại đã có thể trở mặt, dù sao còn lại người đều ở phe hắn, Lục Kiên cho dù tu vi cao nhưng thân cô thế cô, tình hình này hẳn là không thể không cúi đầu.

Quả nhiên như nàng suy nghĩ, chờ không lâu Lưu Uất liền lấy được mảnh bản đồ còn lại ở trên người Lục Kiên. Huynh đệ họ Lục kia không ngờ lại để đồ vật quan trọng như vậy cho người này giữ. Trong đó ngoài tin tưởng còn có...sợ hãi cùng phục tùng đi. Lời Lục Dung kia trước khi chết khẳng định Lục Kiên là đồng loã hẳn không sai nhưng người này lại thiện chí nhắc nhở nàng cẩn thận hai hai huynh đệ họ Lục. Đây là như thế nào tình huống? Nghĩ nát óc thật sự vẫn không thể sáng tỏ.Họ Lục với họ Lục tất nhiên là có quan hệ, cho dù như thế nào chứng kiến vẫn không thể phủ quyết ba người này có liên quan vô cùng chặt.

" Chung đạo hữu đang nghĩ gì vậy?" Thiên Thiên đi đến cạnh nàng thì thầm.Chung Ly thuận miệng liền đáp:" Nghĩ đến bí cảnh liệu có thực sự tồn tại hay không?"

" Phía trước ta cho rằng là không nhưng hiện tại có lẽ suy nghĩ này đã lung lay." Thiên Thiên trầm ngâm trả lời.

" Thiên Thiên phát hiện ra điều gì sao?" Nàng mỉm cười.

" Ngươi hẳn cũng có cảm nhận. Đám người họ Lục cùng Lưu Uất không phải là kẻ khờ khạo, làm đến mức này có lẽ thật sự đã phát hiện ra điều gì đó." " Phía sau chúng ta cần cẩn thận, hai kẻ kia đều không phải là đơn giản người." Chung Ly gật đầu, lại thuận tiện báo mọi người cảnh giác.

Lật thuyền trong mương lúc nào cũng có thể xảy ra, các nàng đông người nhưng dù sao cũng đang ở thế nhún nhường. Nghe chỉ đạo mà làm việc người liền dễ dàng có nguy cơ bị dắt đi như bò. Nàng không muốn bản thân rơi vào hoàn cảnh đó.

...Lưu Uất nghiên cứu bản đồ cả đêm, sáng hôm sau liền tinh thần phấn chấn kêu gọi mọi người." Các vị, ta đã tìm được điểm đột phá. Chúng ta trước mắt tách nhau ra tìm hiểu các vị trí xuất hiện chín con vật này." Nói rồi hắn lấy ra giấy bút bắt đầu phác hoạ. Rất nhanh trên giấy trắng hiện ra hình dạng của chín con vật: lạc đà, hươu, rắn, chim ưng, hổ, cá chép, ếch, thỏ và rắn.

Chung Ly nhìn hắn nhanh chóng miêu tả trên giấy, mí mắt có chút nảy lên. Chín loài vật này thật sự có thể minh hoạ cho một loài vật trong truyền thuyết. Nàng tự suy nghĩ rồi lại tự phủ quyết: Sao có thể, nếu là bí cảnh liên quan đến nó sao có thể bao nhiêu thập niên như vậy không bị người phát hiện, cuối cùng lại rơi vào tay một đám trúc cơ kỳ. Càng nghĩ liền càng cảm thấy hoang đường.

" Ngươi là muốn đi bắt đám động vật này hay sao?" Thiên Thiên khó hiểu hỏi lại.

" Ta muốn là con đặc biệt nhất, các ngươi chỉ cần lấy con nhất xuất sắc trở về. Trên người chúng hẳn đều có ký hiệu đặc biệt." Lưu Uất vừa suy nghĩ vừa trả lời.

Thiên Thiên cau màu vài giây sau đó nhanh chóng đề xuất phân phối người. Tổ đội hiện tại có tám thành viên, tính cả nàng cùng Tiền Thạch. Chín con vật tất nhiên không thể chia đều cho mỗi người vậy nên chia làm ba đội là thích hợp nhất.Chung Ly thấy Thiên Thiên đang bàn bạc với theo bên người tu sĩ liền xung phong nhận tổ đội:" Ta cùng Tiểu Thạch một đội, còn lại các ngươi liền chia đều người."

" Không được, các ngươi tu vi không cao, tổ đội như vậy nguy hiểm hệ số sẽ rất lớn." Thiên Thiên phủ quyết.

Chung Ly sớm hiểu nhưng vẫn phải tỏ chút ý kiến, nếu không phân chia nàng cùng nhóc con bên người tách ra sẽ khiến nàng không yên tâm mà làm việc.

" Vậy để ta cùng Chung đạo hữu thành một đội." Lục Kiên yên lặng suốt hành trình đột nhiên lên tiếng.

Chung Ly quay đầu nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại âm thầm đánh lên hồi chuông cảnh giác. Người này lại một lần nữa khiến nàng không thể đoán nổi.

Dù vậy lúc này nàng đương nhiên sẽ không từ chối kẻ đang tỏ ra ngoài hảo ý, nếu không không phải sẽ khiến có tâm người nảy sinh nghi ngờ.

Rất nhanh ba nhóm người cũng được phân chia xong, ngoại trừ nàng bên người Tiền Thạch cùng Lục Kiên thì Thiên Thiên lại cùng Lưu Uất tổ đội hai người.

...

Nơi này địa hình tương dối rậm rạp, nếu ngự kiếm phi hành sẽ khó phát hiện mục tiêu hơn nữa còn dễ dàng nằm trong tầm ngắm. Vậy nên ba người Chung Ly liền đồng nhất ý kiến dùng hai chân đi lại tìm kiếm.

Nơi này ít có tu sĩ qua lại, cây cối lâu năm ngoại trừ phát triển to lớn thì phần còn lại chính là đã bị năm tháng làm mục nát. Dưới mặt đất xuất hiện sình lầy còn có mùi động vật phân huỷ khó ngửi.

" Nơi đây hẳn có nước ngầm, biến động vật cùng thực vật đã chết thành tình trạng như vậy." Lục Kiên lên tiếng.

Chung Ly đang xách theo Tiền Thạch phòng khi hắn bị chỉm nghỉm dưới sình, chân tuy đã bọc lại bởi linh khí di chuyển vẫn bị cản trở rất nhiều.

Thấy Chung Ly không đáp lời, Lục Kiên lại cười khẽ:" Đạo hữu là đang đề phòng tại hạ sao? Do hai huynh đệ Lục Dung Lục Hoạ."

" Lục đạo hữu nghĩ nhiều, ngài lại có liên quan gì bọn họ." Trong lời nói ý rò xét vô cùng rõ ràng.

" Chung đạo hữu xem ra đã coi ta cùng với hai kẻ kia là một giuộc."

Chung Ly híp mắt, kẻ này thật gian xảo, lại tự thêm ý vào câu nói của nàng trả lại nàng. Đây là muốn nói thật giả gì đó không phải chỉ do một ý nghĩ.

Hai người nhìn nhau không tiếp tục nói chuyện, Tiền Thạch đang bị xách lên cũng ngoan ngoãn im lặng. Hai bên đây đều là không muốn xe rách lớp giấy mỏng, nếu quá đáng vậy hành trình tiếp theo căn bản là không thể hợp tác.

Hắn sẽ không lựa chọn lúc này giải quyết nàng, đội ngũ còn lại người tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nàng càng không thể giết hẳn bởi vì...giết không nổi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: Tiểu phúc tinh


Khó khăn lê bước, nửa đầu gối đều chìm trong bùn, mùi hôi thối thi thoảng phát ra thật khiến người ta không khỏi miên man suy nghĩ rằng bản thân liệu có đạp trúng thứ gì không sạch sẽ.Với địa hình rừng ẩm ướt như vậy, các nàng tìm động vật tất nhiên là ếch. Chỉ là không biết nơi này xuất hiện là loại ếch gì." Ta nghe nói có một loại ếch ẩn thân thường sống ở môi trường như vậy." Lục Kiên quan sát địa hình nói ra phán đoán.

" Tên gọi như vậy hẳn là khó tìm kiếm." Chung Ly thuận miệng đáp, thần thức lại đã sớm mở ra bao quát mảng lớn rừng ẩm. Đôi khi va chạm cùng thần thức của Lục Kiên, hai người đều ăn ý bỏ qua nhau. Nếu đã không thể tiêu diệt đối phương vậy nên đạt thành chung nhận thức mà hợp tác. Hơn nữa bên người nàng còn mang theo tiểu tử Tiền Thạch, nếu hắn ra tay nàng chắc chắn ở thế hạ phong. Nhưng may mắn Lục Kiên là kẻ thông minh, ít nhất hắn sẽ không trở mặt trước khi chưa thực sự nhìn đạt được lợi ích.

" Đúng vậy, toàn thân trong suốt như pha lê, hoàn toàn có thể dễ dàng ẩn thân trong mọi địa hình phức tạp." Lục Kiên đáp lời.

" Còn đặc điểm gì khác sao? Loại ếch như vậy bắt được không phải dễ."

" Phần bụng dưới là điểm yếu của nó, nơi đó chứa toàn bộ nội tạng nhưng bản thân loại ếch này che giấu bụng rất tốt, chưa chắc có thể biết chúng ta thấy là phần bụng hay phần lưng của nó. Một khi đánh trúng phần lưng thì ếch sẽ biến về màu vàng kim, tự nhiên sau ba mươi giây sẽ tan chảy thành vũng nước độc tính vô cùng mạnh."

" Chúng ta cần là bắt sống nó, đạo hữu càng nói ta càng cảm thấy ngài hẳn đã có chủ ý."

" Ta chỉ nói ra những điều ta biết, còn chưa chắc xuất hiện là loại ếch này."

Hai người đối thoại, Tiền Thạch ở một bên lại ráo rác nhìn xung quanh. Hắn rất nhanh đã phát hiện trong sình lẩy nổi lên một cái đầu, vội vàng nói cho Chung Ly: " Tỷ tỷ nhìn xem, kia là thứ gì?"

Chung Ly nghe tiếng liền nhìn theo Tiền Thạch tay, phát hiện thật sự có một cái đầu nổi lên. Đám sình lầy này phức tạp, chứa tạp nham đủ thứ cho nên thần thức rất khó phát hiện điều kỳ lạ. Thứ này lại đứng yên không chuyển động, tất nhiên càng sẽ không dậy nổi hai người chú ý.

Lục Kiên cùng Chung Ly tiến lại gần thứ giống như đầu người, càng lại gần mùi thối rữa càng nặng. Lục Kiên liếc nhìn Chung Ly một cái rồi chủ động đào lên đồ vật.Đập vào mắt là khuôn mặt người đã nát bét đang bị phủ đầy ô uế, thật sự khiến người xem bất giác rùng mình.

" Chết thảm quá." Tiền Thạch mở to mắt, trong miệng lại bất giác niệm kinh văn.

Chung Ly không dấu vết bế lên Tiền Thạch, dùng bả vai che chắn hắn tầm nhìn.

" Nơi này, đã có người đến." Lục Kiên trầm trọng nói.

" Xem xác chết dáng vẻ, hẳn là mới chết gần đây." Chung Ly cũng cau mày.

Lục Kiên liếc nhìn nàng rồi nhắc nhở: " Cẩn thận chút, nếu như vậy có lẽ bí cảnh đã bị người khác phát hiện. Chúng ta hiện tại đã thành kẻ đến sau."

Chung Ly gật đầu, hiểu ý trong lời nói của Lục Kiên, các nàng đến sau nhưng có trong tay bản đồ, nếu bị phát hiện đồng nghĩa với việc nguy hiểm rình rập. Phía trước cho rằng là duy nhất đội ngũ, xem ra có thể đã bị theo dõi từ trong tối.

" Sẽ không phải là các ngươi phe phái chứ?" Chung Ly thuận miệng nhắc.

" Không thể, Lục Dung tuy không giữ được mồm miệng nhưng cơ duyên hệ trọng như vậy hắn sẽ không ngu xuẩn lộ ra."

" Hắn chính là ngu xuẩn như vậy." Nếu không nàng đã không lựa chọn Lục Dung để moi tin.

Lục Kiên: "..."

Hai người còn đang nói chuyện thì Tiền Thạch bị Chung Ly ôm ngược vào lòng đột nhiên nói:" Tỷ tỷ, vừa rồi có hai con mắt xuất hiện trong đám sình."Lời vừa dứt, toàn thân Chung Ly lập tức căng cứng, sau gáy bất giác ớn lạnh.

" Ở đâu?" Nàng nhanh chóng hỏi.

" Đã biến mất rồi, nếu không phải ta vẫn luôn nhìn chằm chằm thù đã không thể phát hiện." Tiểu Thạch đáp.

" Là người hay động vật?" Nàng xoay người cùng Tiền Thạch nói chuyện. Nguy hiểm gần như vậy nàng lại không phát giác, thật sự nơi này địa hình nguy cơ rất lớn.

" Ta chỉ thấy nó chớp mắt một cái, cũng không phân biệt được là loại động vật gì." Tiền Thạch buồn bã đáp.


" Thứ đó có lẽ chưa chạy được xa, chúng ta cùng tìm kiếm." Lục Kiên lên tiếng.

Chỉ thấy hắn vận khí, bàn tay xuất hiện khí lưu dao động, một chưởng đánh giá lập tức tách đám sình lầy sang hai bên. Để lộ ra nền đất ẩm ướt lâu ngày không thấy ánh sáng, phía dưới vô số xương trắng lộ ra đều bị đánh nát.

" Chính là nó, giấu sau mảnh đầu lâu bên góc trái." Tiền Thạch nhanh chóng có phát hiện.

Chung Ly như chớp lao tới, hất lên mảnh đầu lâu tóm lấy đồ vậy đang ẩn giấu. Trong tay xuất hiện là một con ếch toàn thân màu trắng, chỉ có hai mắt mở lớn giống hệt nhân loại. Nàng mặt hơi cương, nhất thời không thể phân định trong tay là loài vật gì." Là ếch ẩn thân. Mau điểm vào bụng dưới khiến nó bất tỉnh." Lục Kiên quát lớn.

Chung Ly nhìn vào loại ếch hiện tại y hệt một khúc xương này, thần thức cho dù rà quét vẫn nhất thời không thể phân biệt trước sau.

" Đánh trúng lưng liền hoà tan thành kịch độc, đánh trúng bụng liền bất tỉnh. Vậy vì sao phải đánh!" Nàng nắm theo ếch quay người trở về.

Ẩn thân ếch bị linh khí kìm giữ không thể cử động, bản thân lại dần biến về màu trong suốt. Đôi mắt ếch cũng đã không còn hình dạng nhân loại.

" Không phải nó ngất xỉu sẽ tương đối dễ kiểm tra hơn sao. Là ta suy nghĩ có chút bảo thủ." Lục Kiên khiên cưỡng đáp.

Nàng nghe vậy gật đầu, kiến thức nhiều chưa chắc là tốt, tư duy đều bị lý thuyết giới hạn.Mở tay ra, một con ếch trong suốt nằm bên trong, toàn thân nó không chút tạp chất cũng tất nhiên không có bất kỳ ký hiệu đặc biệt nào.

" Lưu đạo hữu muốn con đặc biệt nhất, vậy con đầu tiên này chúng ta tạm thời giữ lại lấy làm so sánh."

Lục Kiên gật đầu, hắn bản thân cũng chưa từng nhìn thấy loại ếch này ngoài đời, cho dù có chút kiến thức sách vở cũng khó mà nhận ra điều khác lạ.

Ba người lại quay về nơi phát hiện xác chết, thình lình có một con mãng xà lao ra tấn công.

Lục Kiên cùng Chung Ly đồng thời phản ứng, lập tức rút ra vũ khí chém đến mãng xà.Động vật nơi đây giống như đều mang theo hơi thở hủ bại, có lẽ là do sống quanh năm với xác chết cùng cây cối mục nát.

Mãng xà này tương đối linh hoạt, vậy mà lại tránh được đòn phản công của Chung Ly cùng Lục Kiên, lao đến há to miệng với Tiền Thạch.Tiểu tử cũng không hề sợ hãi, trong tay tiểu kim cô phát ra ánh sáng rực rỡ, trực tiếp ném lên đầu xà. Nó vậy mà lập tức dừng lại, hai mắt dại ra bất động.

Nhân cơ hội này, Chung Ly một kiếm chém đến, nhanh chóng tách mãng xà thành hai đoạn.

Kim cô rơi xuống liền ép sình tách ra một khoảnh chân không, vừa vặn vây lại một con ếch ẩn thân khác. Ếch đang tu dưỡng dưới sình đột nhiên bị bắt được, ánh mắt giống hệt mãng xà dại ra. Có lẽ là không biết nguyên do gì lại bị phát hiện.

Chung Ly bước đến tóm lấy ếch, kiểm tra kỹ lưỡng một hồi rồi nhét vào túi linh thú. Làm xong mới nhặt lên vòng kim cô trả lại cho Tiền Thạch. Lục Kiên ở một bên chứng kiến đột nhiên híp mắt cẩn thận đánh giá tiểu tử. Chung Ly thấy hắn như vậy liền cười nhạt:" Ngươi có ý kiến gì với ta đệ đệ sao?"

" Không có, tiểu tử này thật sự là phúc tinh. Hai con ếch tìm được đều là do hắn."

" Chỉ là trùng hợp thôi, tiểu hài tử mà mắt tinh tay lẹ là chuyện bình thường." Nàng thản nhiên đáp.

Sau đó lại nói: " Nhìn xác chết này, không biết Lục đạo hữu có nhận ra điều gì không?"

Lục Kiên thu về chú ý cũng cẩn thận đánh giá xác người trong sình: " Là một nam tu, dung nhan cùng thân thể đều bị phá huỷ, e là khó có thể hơn nữa phân biệt."

" Ta lại cảm thấy người này giữa mày có chút quen thuộc, cho dù bị huỷ dung vẫn có thể nhận ra vài đường nét."

" Hắn là người quen của Chung đạo hữu sao?"

" Không, ta cảm thấy hắn nên là người quen của ngài, Lục đạo hữu."

" Đạo hữu nói đùa."

...

Đám người Chung Ly đang khám phá bí cảnh ở nơi này hoàn toàn không hay biết phía Châu gia Đông Khơi Thành biến động.

Châu Vĩ Thành ngồi yên trên ghế mệt mỏi nhìn Châu Vĩ Ngân đang quỳ phía dưới. Bên cạnh Kiều Sơ Oanh mặt mày nhợt nhạt yên lặng đứng không hề nhìn hai người.

" Vì sao?" Châu Vĩ Thành nhíu chặt mày hỏi.Không cần chỉ đích danh cũng biết lời này là hắn muốn hỏi ai. Châu Vĩ Ngân nghe được lại vẫn yên lặng quỳ, nắm tay để trên đầu gối sớm đã siết chặt.

Kiều Sơ Oanh cảm nhận phu quân u ám cảm xúc càng nặng đột nhiên giật mình tỉnh táo. Nàng biết hiện tại bản thân có thế dựa vào chỉ có hắn, nếu phu quân có mệnh hệ gì e rằng nàng đối với Châu gia chỉ là đồ bỏ đi.

" Đại ca, là do ta nóng nảy khiến Vĩ Ngân hiểu nhầm A Ly. Đại ca biết hắn lúc này tình trạng, đây không phải hắn suy nghĩ thực sự." Kiều Sơ Oanh mở miệng thay phu quân trả lời.

" Kiều Sơ Oanh, A Ly làm gì có lỗi với các ngươi sao?" Châu Vĩ Thành tức giận quát, ánh mắt vô cùng thất vọng nhìn người em dâu này.

" Đại ca, Sơ Oanh chấp nhận chịu phạt cùng phu quân." Nàng biết hiện tại nói gì cũng không thể khiến Châu Vĩ Thành nguôi giận, Vĩ Ngân chắc chắn sẽ chịu phạt. Sợ hắn tâm ma càng nghiêm trọng, lúc này nàng nhất định phải theo sát hắn khống chế tình hình.

...

Tần Xuyên đứng trên thuyền lớn, vẫy tay tạm biệt Bùi Thải. Chung Ly truyền đến tin muốn nàng cùng thám hiểm liền bị nàng từ chối. Tần Xuyên cảm nhận lúc này nàng thích hợp trở về tông môn tu dưỡng, chỉ đành xin lỗi ý tốt của Chung sư muội.

Ngồi trên thuyền lớn, Tần Xuyên trái lại có chút bồn chồn nóng nảy. Một tay chống cằm, một tay rót rượu lẩm bẩm:" Cảnh Bác Văn không biết đã đi đâu, hắn liệu có đã rời khỏi Đông vực?"" Lần này nhiệm vụ là do ta lĩnh, vừa để Chung Ly một mình hoàn thành lại hơn nữa mất đi Hoắc Kiến. Ta không thể không trở về cho tông môn một lời giải thích." Thiệt hại một người thân truyền đệ tử, đối với tông môn chính là tổn thất lớn nhất.

Mỗi người một lựa chọn, càng sẽ đi hai con đường hoàn toàn khác nhau. Cơ duyên trước mắt cùng ý thức trách nhiệm tất nhiên chỉ tách ra đơn giản hai ngã rẽ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom