Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Trộm Mệnh

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,097
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Trộm Mệnh

Trộm Mệnh
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền
Tình trạng: Đã hoàn thành




TRỘM MỆNH

_______________________________

Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền

Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, phong thủy, linh dị kỳ quái, HE

Số chương: 89 chương

Editor: Lão Hủ

GIỚI THIỆU

Chén rượu Thao Thiết đựng đầy tham dục, lư hương ngư văn đốt cháy phản bội, đèn lồng hình người nửa đêm du tẩu, đoạn hầu bảo kiếm vua ban...chúng nó đều là những mạng sống đã bị Diêm Vương quên lãng, mà người còn có thể trộm mà biết trộm loại mệnh này, gọi là Trộm mệnh sư.

Nam Tinh chính là một trộm mệnh sư, chuyên trộm mệnh đồ cổ cho người chết.
 
Sửa lần cuối:
Quyển 1 - Chương 1: Chén rượu Thao Thiết


Khi Tôn Phương bước ra từ gian nhà nhỏ cũ nát, trên những ngọn núi xanh ở phía xa xa, mặt trời đã muốn nhô lên. Đến khi hắn cài xong túi trên eo, ngẩng đầu lần nữa, thái dương đã lộ ra phần đầu, như một phiến quạt màu vàng nửa mở, thoáng chốc cả dãy núi đều phủ màu vàng.

Tôn Phương đón ánh nắng sớm chói chang, hơi híp mắt, trước mắt như tràn ngập vàng mảnh bị đập vụn.

Hắn cầm mâm đào treo trên cái kệ bằng trúc bên ngoài, chuẩn bị đi vào khe suối trong lòng sông, giờ này, nhất định đã có nhiều người đi đến đó rồi.

Giờ này...hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng nhỏ xiêu vẹo đằng sau.

Phía sau có mười bảy mười tám gian nhà gỗ nhỏ, là những người đào vàng* trước đây để lại, hắn và muội muội chọn hai gian để ở, Tưởng Chính cũng chọn một gian, ở ngay cách vách.

*nguyên văn truyện là Đào kim khách

Nhưng tối hôm qua Tưởng Chính cùng muội muội không trở về.

Làm ca ca kiêm bạn tốt hắn hiểu rõ, có mặt hắn, Tưởng Chính và muội muội cảm thấy rất bất tiện. Dù sao ở núi Bảo Châu này phòng cũ nhiều, bọn họ lâu lâu cũng sẽ ra bên ngoài ở một đêm.

Đối người trẻ tuổi tới nói, vừa mới lạ vừa vui. {LAOHU}

Tôn Phương ngừng suy nghĩ, cái gì mà người trẻ tuổi, khẩu khí như một lão yêu quái, hắn rõ ràng cũng còn rất trẻ, không phải mới 16, nhưng tốt xấu gì tuổi cũng mới 28, một cái tuổi còn rất thanh xuân.

Hắn chuẩn bị đi trước đến lòng sông bên kia, sau đó lại đi kiểm tra bẫy rập đặt tối hôm qua, xem có bắt được món ăn hoang dã nào không, làm bữa ăn ngon. Ăn một tháng bánh bao trắng với cải bẹ, hắn sắp phun ra rồi.

Thái dương dần dần nhô lên, không chút bủn xỉn mà đem kim quang phủ hết toàn bộ núi Bảo Châu, nhìn từ xa thật sự như đống kim châu lấp lánh, làm người say mê.

Làm một người đào vàng, Tôn Phương thích thấy loại thời tiết trong sáng này, như vậy thì lúc đào đãi kim sa sẽ dễ nhìn thấy vàng hơn.

5 năm trước một đám phượt thủ đi ngang qua nơi này, phát hiện núi Bảo Châu cất giấu đầy kim sa, tin tức vừa ra, thanh danh thước khởi, lập tức hấp dẫn rất nhiều người muốn mau phát tài. Vô số người dũng mãnh tiến vào núi Bảo Châu, dựng trại đóng quân, ở khổ một chút cũng không sao, ăn khổ một chút cũng không sao, chỉ cần có vàng, thì những gì thiếu thốn đều sẽ được bù đắp.

Tất cả bọn họ đều trầm mê trong lạc thú đãi vàng, bất kể ngày đêm.

Không ngừng có người tới, nhưng không có ai đi.

Núi rất nhanh đã bị đào rỗng, vàng càng ngày càng ít, người cũng càng ngày càng ít, đến năm thứ 5, nơi này chỉ còn lại có mười mấy người đào vàng. Nơi đã từng huy hoàng cùng biển người tấp nập giờ không còn nữa, chỉ còn lại những căn nhà gỗ nhỏ dựng tạm vẫn sừng sững khắp nơi trên núi Bảo Châu, vẫn mỗi ngày nghênh mặt trời lên, tiễn mặt trời lặn.

Tràn ngập cảm giác bi thương.

Tôn Phương là đến năm thứ 4 mới mang theo muội muội tới núi Bảo Châu, đào một năm, ngẫu nhiên sẽ phát hiện kim sa, nhưng cũng không đủ để làm người ta phát tài bất chính, chỉ là duy trì ấm no, so với ra ngoài làm việc, cũng không có ưu thế gì.

Thâm sơn cùng cốc tín hiệu kém, muốn lên mạng còn phải dùng sức quơ quơ di động, chẳng khác gì hồi thập niên 80 trong nhà tín hiệu TV không tốt, phải dùng sức lay ăng-ten.

Hơn nữa trong núi nhiều muỗi, nhiều dã thú, tới mùa hè còn có rắn độc.

Tôn Phương đã từng đụng phải lợn rừng, thiếu chút nữa bị nanh lợn rừng ủi chết, hiện tại trên đùi vẫn còn một cái lỗ, nghĩ tới còn thấy sợ hãi.

Nhưng có khổ nữa hắn cũng không rời đi, vì tiền, càng vì tìm người.

Huynh muội bọn họ khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt, bán vào khe suối. Gia đình kia vốn dĩ chỉ muốn một mình hắn, nhưng hắn không chịu, muội muội lại vì quá sợ hãi mà sinh bệnh, ốm yếu. Bọn buôn người thấy muội muội sắp chết, mới đề xuất "mua một tặng một", đưa luôn muội muội cho nhà này.

Năm đó hắn năm tuổi, muội muội hai tuổi.

Hắn hối hận vô số lần, ngày đó không nên dẫn muội muội đi ra cửa thôn chờ ba mẹ về. Nãi nãi nói sắp tết rồi, ba mẹ chắc sắp về nhà. Hắn liền dắt muội muội đi ra đường lớn ở cửa thôn chờ bọn họ, trên đường hắn còn mua một viên kẹo cho muội muội, trong tay còn nắm hai viên, chuẩn bị cho ba mẹ một năm không gặp mỗi người một viên.

Sắp ăn tết, mấy chiếc xe khách xập xệ đi ngang qua đường lớn của thôn hết chiếc này đến chiếc khác, rốt cuộc có một chiếc ngừng lại, hắn kéo muội muội đến thăm dò. Trên xe bước xuống hai người, lại không phải ba mẹ, mà là hai gã đàn ông, bịt miệng bọn họ rồi bế lên xe.

Chờ hắn tỉnh lại, đã ở một chỗ xa lạ.

Gia đình mua bọn họ kia đối với hắn rất tốt, đối với muội muội lại không tốt. Hắn mỗi lần ăn cơm khoai lang đỏ đều trộm giấu đi một ít, lén cho muội muội ăn. Mấy tháng sau, gia đình này muốn đem muội muội "tặng" cho người khác, hắn khóc lóc năn nỉ đều không ăn thua, vì thế khi người mua tới, hắn theo cây thang, bò lên trên ống khói ở nóc nhà, đứng ở đó kêu to: "Mấy người nếu đem muội muội của ta bán đi, ta liền nhảy xuống!"

Gia đình này sau đó không có ý định bán muội muội đi nữa.

Sau đó hắn đi học, muội muội đi theo "mẹ" xuống ruộng làm việc. Hắn tốt nghiệp tiểu học, trung học, muội muội vẫn làm ruộng. Hắn mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè về nhà, đều sẽ dạy chữ cho muội muội, kể cho nàng nghe chuyện trong trường học. {LAOHU}

Đến khi hắn thi đậu đại học, trong nhà sắp xếp việc hôn nhân cho muội muội, muốn đem muội muội gả cho một lão già què, để kiếm học phí cho hắn. Hắn lần này không nói gì thêm, người trong nhà đều cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt.

Mấy ngày trước khi khai giảng, trong thôn mưa to, Tôn Phương nửa đêm mang muội muội bỏ trốn.

Con đường để bỏ trốn, hắn đã lên kế hoạch suốt mười năm.

Muốn chạy ra từ một nơi hẻo lánh nhiều núi, không hiểu biết rõ, căn bản là không có khả năng, thậm chí còn phải tránh thoát chó nuôi trong thôn.

Cho nên Tôn Phương gần như đợi cả một đợt nghỉ hè, hắn đang đợi trời mưa to, chỉ có mưa to mới có thể hòa tan khứu giác của chó, sẽ gia tăng khó khăn khi bọn họ chạy trốn, nhưng nếu lần này không liều mạng, về sau sẽ không còn mạng để liều nữa.

Ngày đó người cả thôn người đều được xuất động, dắt chó đuổi theo người, nhưng mưa to ảnh hưởng tầm mắt người và mũi chó, ngay cả đường núi cũng bị dẫm sụp.

Người trong thôn bất lực trở về, Tôn Phương rốt cuộc mang muội muội trốn thoát.

Chỉ là hắn nhớ không rõ đường về nhà.

Chỉ nhớ rõ cửa thôn có một hàng cây dâu tằm, mỗi năm vào mùa xuân, sẽ kết rất nhiều dâu tằm màu tím đen. Ăn vào trong miệng, khóe miệng và tay đều bị nhuộm thành màu đỏ tím.

Rất ngọt, là trái cây ngọt nhất mà hắn từng ăn.

Nhưng đã nhớ không nổi nơi đó gọi là gì.

Tôn Phương không dám ngồi xe khách, cả xe lửa cũng không dám ngồi, sợ bị bọn họ mai phục chặn đường. Liền mang muội muội đi đường núi, bò qua một ngọn lại một ngọn núi. Đi thật xa, mới dám mua vé xe lửa, chờ đến khi hoàn toàn cách nơi đó cả trăm ngàn dặm xa, mới đi đến đồn công an báo án.

Người ở đồn công an hỏi bọn họ tên gì, ở đâu, bọn họ cũng không biết. Cuối cùng cho bọn họ rút máu bảo tồn, để lại phương thức liên hệ, nói nếu có tin tức sẽ thông tri cho bọn họ. {LAOHU}

Tôn Phương dùng tiền nhiều năm tích cóp mua cái di động, vẫn luôn cung phụng cho cái thẻ dùng để liên hệ với đồn công an kia.

Hy vọng một ngày nào đó, di động sẽ vang lên.

Nhưng vẫn không có.

Hắn cùng muội muội không có thân phận chứng, chỉ có thể làm chui, tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng ít ra sống tự do. Sau đó hắn đi tiệm tìm người làm hai tấm thân phận chứng giả, lấy cho chính mình tên Tôn Phương, cho muội muội tên Tôn Viện, trời tròn đất vuông, hy vọng có một ngày, có thể cùng người nhà đoàn tụ.

Nguyện vọng thì tốt đẹp, nhưng cũng dễ làm người thất vọng. Đồn công an vẫn luôn không có thông tri, di động cũng từ loại thời thượng, biến thành thứ cũ kỹ quá hạn.

Vô số điện thoạt thông minh trên thị trường làm cái điện thoại cũ kỹ của hắn bị chèn ép thành thứ già nua yếu ớt, cũng như đem hy vọng của hắn chèn ép vào một góc nhỏ bé, yếu ớt bất kham. Thẳng cho đến hai năm trước, hắn làm người phục vụ ở khách sạn, mới vừa đưa đồ ăn vào trong phòng, liếc mắt một cái đến tin tức đang phát, người chủ trì đang nói chuyện về núi Bảo Châu, có một cặp vợ chồng đãi vàng thoáng qua trước màn ảnh.

Cả người hắn chấn động, mâm trong tay và đồ ăn nóng bỏng nghiêng đổ trên mặt đất, mâm đồ ăn rung loảng xoảng, thanh âm chấn vào trong lòng hắn, gợi lên một vòng lại một vòng sóng gợn, tràn ngập hy vọng.

Giám đốc cùng thợ cả nghe tin chạy tới, mắng cho hắn một trận, hỏi hắn có phải là không muốn làm nữa hay không. Tôn Phương gật đầu, nói: "Phải, không làm nữa."

Tôn Viện đang ở sau bếp nghe thấy, chạy tới hỏi hắn có phải nơi nào không thoải mái hay không. Tôn Phương lắc đầu, nói: "A Viện, hình như ca ca thấy ba mẹ trên TV, ở núi Bảo Châu, chúng ta đi đến đó đi."

Tôn Viện ngẩn người, nhiều năm như vậy, ca ca chưa từng nói qua là đối với ai có ấn tượng, chỉ có lần này.

Nàng không hề do dự, suốt đêm thu thập đồ vật, cùng ca ca đi đến núi Bảo Châu.

Nhưng lúc đó núi Bảo Châu đã không bằng trước kia, mỗi ngày đều có rất nhiều người rời đi. Bọn họ đuổi tới nơi, hỏi thăm từng nhà, không có kết quả. Qua hai năm, vẫn không có tin tức.

Tôn Phương đã quyết định trước khi mùa đông đến sẽ rời khỏi nơi này, thứ nhất là trong núi trời đông giá rét sống quá gian nan, thứ hai là muội muội nói với hắn, Tưởng Chính đã cầu hôn nàng, tính toán cuối năm mang nàng về quê gặp cha mẹ, sau đó giải quyết hôn sự.

Tôn Phương một chút cũng không muốn muội muội cùng mình tiếp tục phiêu bạc không nơi nương tựa như vậy nữa, Tưởng Chính lại là người không tồi, hắn đáp ứng rất cao hứng. Hắn tính toán chờ ngày muội muội kết hôn, lấy hết dành dụm nhiều năm ra cho nàng làm của hồi môn, miễn cho bị người nhà chồng khinh thường. Chờ muội muội yên ổn rồi, hắn sẽ tiếp tục trở về tìm ba mẹ bọn họ.

Chỉ là hắn vẫn luôn lo lắng một việc, bọn họ đi nhiều năm như vậy, vì sao một chút tin tức tìm kiếm đều không thấy, hắn đi qua đồn công an mấy tỉnh, đều không có ghi chép tin tức về việc huynh muội bọn họ mất tích, người ta nói, tin tức về trẻ em mất tích là kết nối cả nước, một khi có tin tức sẽ thông tri cho bọn họ. {LAOHU}

Nhưng trước sau đều không có thông tri, không có một chút tin tức nào trùng khớp. Nói cách khác, không có ai đi tìm bọn họ.

Là ba mẹ không cần bọn họ nữa sao?

Tôn Phương mỗi lần nghĩ đến đây, đều sẽ cảm thấy nôn nóng.

Tia nắng ban mai trải khắp nơi, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, mặt đất rực rỡ như vàng vụn rải khắp núi.

Đối diện lòng sông đã sớm bị đào rỗng, có người đang đi về phía bên này. Động tác rất chậm, trên vai giống như cõng một người, từng bước một đi đến trong ánh sáng màu vàng kim.

Tôn Phương nhìn ra, khoảng cách quá xa, thấy không rõ là ai. Chờ thêm một hồi, người nọ đi đến càng lúc càng gần, lại đầy người là máu, một bước một dấu chân máu, trên người không ngừng có máu nhỏ giọt xuống.

Máu không phải là từ người đang bước đi, mà là từ người nằm trên lưng.

Đó đã không coi như là người nữa, đầu giống như bị thứ gì nhai nát, phần mặt đã sắp mất, thân thể cũng muốn phá thành mảnh nhỏ, chỉ có một cánh tay rũ trước mặt người nọ, là còn nhìn ra được bộ dạng nguyên bản.

Trắng nõn sạch sẽ, lại đẫm máu, tích tích nhỏ xuống.

Trên cổ tay treo một cái vòng đá thạch lựu màu rực rỡ, lúc này đã bị máu nhiễm đến càng thêm rực rỡ.

Tưởng Chính chậm rãi đi qua lòng sông, hai mắt trống rỗng như bị ai đào hết ánh sáng. Thẳng cho đến khi thấy Tôn Phương, hắn mới dừng lại, thất thần nhìn Tôn Phương đang đứng thẳng quay mặt về phía thái dương, ánh nắng quá chói, hai mắt đau đớn, nước mắt lập tức trào ra. Hai đầu gối hắn đập mạnh lên tảng đá cứng rắn, thanh âm cứng đờ như người đã chết: "A Viện...... A Viện chết rồi......"

Tôn Phương ngơ ngẩn nhìn người huyết nhục mơ hồ trên lưng hắn, vòng tay đá thạch lựu đỏ tươi như máu, lắc lư trước đôi mắt mơ hồ của hắn.

Đó là muội muội, hắn và nàng sống nương tựa lẫn nhau.

Chết rồi.
 
Chương 2: Chén rượu Thao Thiết (một)


Cái lạnh cuối thu lại thêm mưa to, là thứ thời tiết dễ làm tâm tình không xong.

Đã hai tháng không thấy mưa, Thượng Hải lại nghênh đón mưa to vào cuối tuần, ào ạt cả một đêm. Đi trong con hẻm nhỏ, nước mưa không ngừng từ trên mái hiên rơi xuống đường đá.

Nam Tinh nâng ô che, nhìn ra màn mưa, gác chuông kiểu Tây lưu lại từ thời trước sừng sững ở nơi xa, quá mức xa xăm, ngược lại như là ở ngay cuối con ngõ nhỏ. {LAOHU}

Một nam nhân ôm đồ vật trong ngực dầm mưa chạy nhanh vào một ngõ hẻm cũ trong phường Điền Tử, sau lưng có một con chó vàng lớn, cùng nhau chạy vội vã trong mưa.

Người đằng trước đi khá chậm, ngõ hẻm lại hẹp, nam nhân một bước dài vượt qua vũng nước, sải chân kinh người. Nhưng chó thì không hiểu, cũng không có cách nào gọi người tránh ra, chạy thật nhanh, chân trần đạp vào trong vũng nước, nước lập tức bắn lên, tạt hết lên ống quần mà Nam Tinh đã vất vả bảo hộ cả một đường.

Nam Tinh khựng lại, nhíu mày nhìn, muốn kêu con chó kia bồi tiền. Nhưng nam nhân và chó chạy rất nhanh, bóng người đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Nam nhân kia xuyên qua con ngõ ngoằn ngoèo, xẹt qua vách tường rêu xanh hai bên, xuyên qua những giọt mưa, một đường chạy đến trước cửa của một cửa tiệm thoạt nhìn có chút lâu năm.

Phần cửa của cửa tiệm kia sơn màu xanh lục, không biết đã qua nhiều ít năm, sơn đã bong ra từng mảng, nhìn khá là khó coi. Nhưng bên trong một chút lại không khó coi, vào cửa hai bên trái phải là hai bức tượng đồng đỡ đèn hình người đời nhà Hán, đối diện cửa chính là một bức tượng Phật uy nghi cao nửa người, một cái ghế dựa bằng gỗ sưa ở bên cạnh, trong tiệm bày đầy đồ cổ có hình thù kỳ lạ đến từ bất đồng triều đại.

Trong mắt người không lành nghề, nơi này thật quỷ dị.

Trong mắt Khâu Từ, đây đều là những thứ giá trị liên thành, dùng từ ngữ của thời trước tới nói, đều là bảo bối có thể lấy ra đổi cá vàng nhỏ cá vàng lớn.

"Đang! Đang! Đang!"

Hắn mới vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng chuông đồng vang lên, nhưng nhìn xuống chân, cũng không thấy vướng phải dây nhợ gì kích phát. Trong tiệm đồ cổ này có trang bị thiết bị cảm ứng tiên tiến? Nếu không như thế nào lại nhìn không thấy dây. Hắn không quá để ý, gọi vào trong: "Đào lão bản? Ngài có ở đây không, tôi cầm vài thứ tới mời ngài chưởng nhãn."

Chưởng nhãn là ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, ý tứ là thỉnh người có hiểu biết hỗ trợ giám định một chút. Đào lão bản xuất thân đồ cổ thế gia, là đại tiền bối trong nghề, ở giới đồ cổ có danh khí rất lớn, nhưng từ trước đến nay hay ru rú trong nhà, mấy năm nay thậm chí còn không muốn lộ mặt.

Lúc sau một cái tẩu thuốc vén mành lên, một lão giả thân hình tròn trịa bước ra, trên mũi ông treo một bộ kính viễn thị, mắt kính đã sắp trượt xuống tới chóp mũi, ông cũng không đẩy lên, đôi mắt rũ xuống xuyên thấu qua mắt kính đánh giá người vừa vào cửa, thở dài một tiếng, nói: "Đừng lớn tiếng ồn ào."

Khâu Từ cười hỏi: "Đào lão bản rảnh không? Có người cầm vài món quỷ hóa* cho tôi, muốn mời ngài chưởng nhãn."

*hóa trong 'hàng hóa'

Đào lão bản "ừm" một tiếng, có thể tìm tới nơi này, đều là người hiểu biết. Ông không thường giám định đồ cổ cho người khác, huống chi thứ này còn là đào ra từ cổ mộ.

Quỷ hóa bình thường không được đưa vào thị trường, ở phương diện này nhà nước quản chế luôn luôn rất nghiêm khắc, Đào lão bản chỉ giám định cho người ta, không mua, cũng không bán. Đây không phải là cách mua bán trước đây của Đào gia, Đào gia trước kia là chỉ cần có tiền thì hết thảy dễ nói chuyện, có thể nói là gian thương tiêu chuẩn vàng ròng 24K. Nhưng sinh ý giao vào tay Đào lão bản, quy củ là ông định ra, trưởng bối cũng không làm gì được.

Ai cũng biết Đào lão bản là người cứng đầu, sẽ không chịu thua.

Đào lão bản tên Đào Đại Vệ, nguyên bản ông cũng không phải tên này, lúc mười tuổi ông cùng cha mình đi Hong Kong chạy hàng, thấy rất nhiều thứ mới lạ, tỷ như TV, tỷ như phim truyền hình —— đặc biệt là phim võ hiệp phổ biến thời đó. Đào lão bản trầm mê phim truyền hình vì sùng bái ngôi sao Hongkong Khương Đại Vệ, người luôn sắm vai hiệp sĩ, ảo tưởng biến thành đại hiệp như ông ấy, vì thế mới nói với cha mình là muốn sửa tên thành Đại Vệ. {LAOHU}

*Khương Đại Vệ năm nay hơn 70 tuổi òi, ai muốn nhìn dung nhan của cụ thì search nha ^^

Tên của ông là do lão thái gia Đào gia đặt, tên lót là Quảng, đương nhiên không thể sửa, bằng không thì nam hài cùng thế hệ đều kêu Quảng x Quảng x, một mình trưởng tôn là ông lại kêu Đại x, quả thực là trò cười. Nhưng Đào lão bản cứng đầu nha, tuổi còn nhỏ mà tuyệt thực ba ngày ba đêm, rốt cuộc đạt thành tâm nguyện, thành công sửa tên thành Đào Đại Vệ.

Nhưng sửa lại tên rồi ông vẫn không biến thành đại hiệp, vì chiếu cố cha mẹ cùng gánh vác gia tộc sinh kế, thêm vấn đề một ngày ba bữa không thể không đối mặt, Đào lão bản cuối cùng vẫn phải kế thừa cửa hàng đồ cổ này, dần dần thành đại tiền bối nổi danh giới đồ cổ.

Đào lão bản ngồi trên ghế cao, tẩu thuốc mới vừa buông, Khâu Từ liền cầm bật lửa đưa qua muốn đốt thuốc cho ông, bật lửa lạch cạch hai tiếng, lửa lóe lên, nhưng hắn phát hiện không có lá thuốc để đốt, hắn dừng một chút, hỏi: "Không có?"

"Hừ." Đào lão bản cầm cán tẩu dài gõ gõ lên bàn, giống như đang gõ rớt tàn thuốc, ông hít một hơi thật dài, biểu tình thản nhiên thỏa mãn, giống như đang hút thuốc thật, "Trong tiệm đều là hàng, sao có thể hút, cai rồi."

Khâu Từ cười nói: "Tẩu thuốc trên tay này còn mùi thuốc, mới vừa cai không lâu đi?"

"Cậu thật ra quan sát khá cẩn thận." Đào lão bản thả tẩu hút thuốc lên bàn, nói, "Hàng gì?"

Khâu Từ lấy đồ ra, cởi mấy tầng vải chống thấm ra, lộ ra ba món tiền tệ cổ.

Đào lão bản nhìn qua, nói: "Sinh khanh*."

*là thuật ngữ dành cho đồ cổ (văn vật), chỉ những loại tiền tệ cổ bằng đồng hoặc đồng xanh vừa được khai quật chưa lâu

Khâu Từ cười nói: "Đào lão bản hảo nhãn lực."

Tiền tệ vừa mới khai quật không lâu có cái đặc điểm rất rõ ràng, đó chính là màu rỉ sắt sẽ tươi hơn so với đã được khai quật một đoạn thời gian, đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng phần lớn màu sắc sinh khanh đều rất tươi tắn, liếc mắt một cái, phảng phất còn có thể nhìn thấy hình ảnh chủ mộ lúc sinh thời mang theo sử dụng.

Có mấy tiểu thương đầu cơ trục lợi văn vật sẽ dùng chất hóa học đem một ít tiền tệ khai quật đã lâu làm giả thành sinh khanh, rồi nâng giá, bán cho mấy 'ma mới' vừa mới vào nghề hoặc không lành nghề.

Đào lão bản cầm món tiền tệ lên nhìn, tiền tệ này không phải tiền đồng, mà là một khối Tề minh đao.

Tề minh đao là tên gọi một loại tiền tệ, do Tề quốc, một trong Chiến quốc thất hùng đúc ra, bình thường thân đao gầy hẹp, dài 13.8 centimet, nặng chừng 14 gram, bởi vì niên đại xa xăm, vô luận là giới khảo cổ hay là giới trộm mộ, đều không có khai quật được bao nhiêu, hiện giờ vẫn rất hiếm thấy.

Nhưng tên 'ma mới' này một hơi liền cầm ba khối, xem ra cũng không đơn giản. Chỉ là Đào lão bản tung hoành trong giới đồ cổ vài thập niên, đã sớm tâm như nước lặng, dù có đem Lan Đình Tự của Vương Hi Chi, Mộc Ngưu Lưu Mã của Gia Cát Lượng trong truyền thuyết dọn ra trước mặt ông, ông cũng không động tâm. {LAOHU}

Khâu Từ thấy Đào lão bản không có phản ứng như dự kiến, cảm thấy mình quả nhiên không có tìm lầm người. Hắn nói: "Đào lão bản, tiền tệ này là thật hay giả?"

"Thật, tỉ lệ cũng không tệ lắm, có thể lấy giá tốt."

Khâu Từ thấy Đào lão bản nói xong lại không hé răng, đi thẳng vào vấn đề: "Đào lão bản biết Tề minh đao này bình thường là được khai quật ở đâu đi?"

Đào lão bản nhịn không được lại hút một ngụm thuốc phiện, làm dịu nỗi khổ cai thuốc của ông, nói: "Tề quốc ở vùng Sơn Đông bây giờ, năm đó sau khi Tần quốc thống nhất sáu nước, hạ lệnh thư đồng văn, xe đồng quỹ*, tiền của Tề quốc tất nhiên liền vô dụng, cho nên truyền lưu không nhiều lắm, cũng không rộng rãi."

*sách dùng cùng văn tự, xe chạy cùng tuyến đường

"Nhưng hiện tại ba khối Tề minh đao này, lại được phát hiện ở ngoại ô ba tỉnh cách khá xa Sơn Đông, đây chỉ là một ít trong số đó. Không biết tiền tệ bị rơi rớt ở nơi đó có nguyên nhân lớn nhất là gì?"

Đào lão bản lại hút một ngụm "thuốc" thật sâu, nói: "Năm đó quốc quân cuối cùng của Tề quốc trọng dụng cậu của ông ta là Hậu Thăng, Hậu Thăng sau đó đấu đá nội bộ, thu lượng lớn vàng bạc ngọc khí do Tần quốc hối lộ, làm gián điệp cho Tần quốc, khuyên Tề vương đầu hàng Tần quốc giàu có. Tề vương nghe theo kiến nghị đi đầu hàng, kết quả Tần Vương quay đầu lại liền để cho ông ta sống sờ sờ chết đói, nhưng Hậu Thăng phản quốc lại mang theo vàng bạc tài bảo của hắn biến mất trong dòng chảy lịch sử, từ đó không biết đi đâu."

Khâu Từ thuyết phục: "Đào lão bản quả nhiên là đại tiền bối, không gì không biết."

Đào lão bản nhẹ giọng cười, không để ý lời khen này, hỏi: "Tề minh đao này là cậu đào được?"

Khâu Từ cười nói: "Tôi làm gì có bản lĩnh này, bất quá là cái đầu cơ trục lợi, kiếm chút tiền vất vả. Hôm nay đa tạ Đào lão bản, đây là chút tạ lễ."

Đào lão bản không nhìn hắn thả tiền xuống, ngay cả khi hắn đi ra ngoài cũng không liếc mắt một cái.

Khâu Từ thu thập ba khối tiền tệ cổ xong mới bước ra cửa, liền thấy có cô nương* xinh đẹp đang xếp dù lại bước vào. Ánh mắt cô nương kia khựng lại, đột nhiên "bang" mà một tiếng bung dù ra, nước trên dù văng vào mặt hắn, làm hắn thu lại tinh thần ngắm mỹ nhân, dựa vào cửa nhìn nàng cười: "Không thấy có người trước mặt?"

*tác giả này hay dùng 'cô nương', không như mấy truyện hiện đại khác, nét riêng, nên Lão để yên

Nam Tinh lạnh lùng cười: "Chó của anh vừa rồi ở ngõ hẻm bơi đứng trong vũng nước không phải cũng không thấy có người đó sao."

"Chó của tôi?" Khâu Từ nhìn ra, ngoài cửa quả nhiên có con chó vàng, lông toàn thân bị mưa xối đến ướt dầm dề, ngẩng đầu nhìn hắn le lưỡi. Hắn cười cười, đuối lý trước, đối phương lại thật sự là một cô gái xinh đẹp, đừng nói, bực bội mà nhìn một chút cũng không đáng ghét.

Hắn cười nói: "Không canh chừng nó, là tôi sai."

Nam Tinh thấy thái độ của hắn còn coi là đoan chính, không so đo với hắn nữa, "bang" một tiếng xếp dù lại bước vào trong.

Khâu Từ thấy nàng đi vào, động tác nhẹ nhàng tự nhiên, phảng phất như là khách quen của cửa hàng này. Đến khi hắn bước ra ngoài hiên, bị nước mưa lạnh băng tưới một cái, hắn lại hồ nghi mà quay đầu lại nhìn cửa tiệm đồ cổ cổ hương cổ sắc lại cũ kỹ kia, sao nàng đi vào chuông lại không vang. {LAOHU}

Hắn nhíu nhíu mày, thấy con chó vàng kia lại đi đến cạnh hắn. Hắn cúi người sờ sờ đầu nó, nói: "Cái đùi gà vừa rồi kia cho mày hết rồi, tao không có gì cho mày ăn nữa, đi đi thôi, xin lỗi, tao không có biện pháp chăm sóc mày, đi tìm người khác làm chủ nhân của mày đi."

Chó vàng khựng lại, như nghe hiểu, lúc này mới chạy đi.

Đang hút 'thuốc' Đào lão bản thấy Nam Tinh cầm cây dù ướt nhẹp tiến vào, đôi mắt cũng trợn tròn, chỉ vào cây dù của nàng rồi chỉ thẳng ra bên ngoài, thiếu chút nữa bị không khí sặc: "Dù...dù..."

Nam Tinh nhíu mày nhìn ra cửa, hỏi: "Thùng để dù bên ngoài của ông đâu?"

"Chắc là bị người thu rác nào đó nhặt mất rồi đi?"

"Kêu ông đổi cái mới, một hai phải thả cái thùng rách tung toé, bị người ta coi là rác nhặt đi một trăm lần cũng không kỳ quái." Nam Tinh dựng cây dù vào cạnh cửa, vừa phủi nước trên ống tay áo vừa đi vào.

"Cửa hàng đồ cổ sao có thể có đồ mới." Đào lão bản rót cho nàng ly trà, nói, "Ấm áp dạ dày."

"Trà?" Nam Tinh bưng lấy cái ly ngửi ngửi, trà hương phác mũi, thật sự là trà, nàng nhìn chằm chằm ông ta hỏi, "Rượu của ông đâu? Hửm? Còn thuốc của ông đâu?"

"Cai, cai, cai hết!" Đào lão bản nói, "Sáng nay đi lấy kết quả kiểm tra, dạ dày mọc ra một thứ, thứ gì cũng phải cai."

Nam Tinh nín thinh, Đào lão bản lại rất bình tĩnh.

Tiếng Đào lão bản chậm chạp hơn: "Ta vẫn luôn nhớ rõ Cổ Long tiên sinh từng viết một đoạn như vầy, Cổ Tùng cư sĩ nói với Mộc đạo nhân, nếu hắn không uống rượu, nhất định có thể sống đến 300 tuổi. Mộc đạo nhân nói, 'nếu không có uống rượu, ta vì cái gì muốn sống đến 300 tuổi?'...cô biết ta lúc ấy sùng bái hâm mộ vị Mộc đạo nhân sống tiêu sái đó cỡ nào không? Nhưng hiện tại bị thứ bệnh này, ta mới cảm thấy, cái này không đúng."

Cả người ông đều chìm vào chiếc ghế, tư thế tựa hồ rất thoải mái, tiếp tục chậm rãi nói: "Bởi vì ta còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm, tỷ như ta muốn làm Đào Đại Vệ một lần, mà không phải Đào lão bản."

"Cho nên ông đem thuốc lá và rượu ông yêu nhất cai hết?"

"Đúng, nếu giải phẫu thuận lợi, ta quăng cái cửa tiệm này, chính mình đi tiêu dao sung sướng."

Nam Tinh nhìn nhìn Đào lão bản, nghĩ đến lúc ông rời khỏi nơi này, không mở miệng.

"Vé máy bay đi núi Bảo Châu ta đã đặt cho cô, cô phải cẩn thận." Đào lão bản lại nói, "Tiểu cô nương kia, phần đầu nát bấy, mặc kệ là tai nạn hay là người cố ý, cô đều phải cẩn thận."

Nói luôn hai lần cẩn thận, Nam Tinh đoán là ảnh chụp cố chủ phát cho ông nhất định thảm không nỡ nhìn, ngay cả nhìn quen sóng to gió lớn Đào lão bản cũng không yên tâm. Nàng đứng lên định đi, đi đến vùng núi sâu tràn đầy vàng làm người mê say kia.

Đào lão bản thấy nước trà chưa được động một chút, rất tổn thương: "Cô không nếm thử trà ta đích thân pha sao?"

"Chờ tôi trở lại rồi uống." bóng lưng Nam Tinh hơi khựng lại, vẫn nói, "Chúc giải phẫu thuận lợi."

Nói xong liền cầm dù chạy.

Đào lão bản biết ngay là nàng mặt lãnh thiện tâm.

Ông dựa vào cái ghế gỗ sưa rộng rãi, hát nho nhỏ một bài hát, ông rốt cuộc có thể làm Đào Đại Vệ —— nếu giải phẫu thuận lợi.

"Gâu!"

Một tiếng chó sủa ngoài cửa, Đào lão bản ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy một con chó vàng lớn bị xối đến ướt dầm dề.

Ông và chó nhìn nhau vài phút, nhìn nó một thânchật vật cùng đôi mắt tràn ngập tinh thần phấn chấn kia, vốn không thích nuôi sủngvật ông vẫn do dự, rồi nói: "Vào trong đi, bên ngoài mưa lớn."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top