Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tiền Mua Mạng Của Cá - Mẫu Đơn Đỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tiền Mua Mạng Của Cá - Mẫu Đơn Đỏ

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,118
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tiền Mua Mạng Của Cá - Mẫu Đơn Đỏ

Tiền Mua Mạng Của Cá - Mẫu Đơn Đỏ
Tác giả: Mẫu Đơn Đỏ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Mẫu Đơn Đỏ
Thể loại: Vả Mặt, Hiện Đại
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Tôi cùng chồng đi câu cá, cá cắn câu rồi, trên mình nó lại đeo một chiếc vòng vàng lớn rất chặt.

Tôi bèn nói với anh ấy: "Vì con cá này đã đưa tiền chuộc mạng, vậy thì thả nó đi, nếu không e rằng sẽ gặp tai ương." 

Anh ngoài mặt thì đồng ý.

Quay đầu lại liền đăng lên vòng bạn bè chế giễu tôi mê tín dị đoan.
 
Chương 1


Một người bạn câu cá đã gửi cho chồng tôi, Chu Húc, một vị trí hồ cá riêng biệt.

Anh ta nói rất nghiêm túc. "Chỉ cần anh bạn có thể câu được cá ở hồ này, bất luận bao nhiêu tiền tôi cũng mua." 

Chu Húc mong mỏi nhìn tôi, tôi chê nơi đó xa xôi, sợ có chuyện chẳng lành nên không cho anh đi.

Anh tức giận vô cùng: "Em không biết vị trí này quý giá đến mức nào đâu! Bao nhiêu người cầu xin ông chủ Lý, anh ấy còn không chịu cho."

Tôi khịt mũi coi thường, có thể khó tìm đến mức nào chứ.

Kết quả hôm sau anh em họ hàng của Chu Húc đến đó, trong nhóm câu cá khoe khoang ảnh con cá hoang dã quý hiếm nặng hai mươi cân. 

Ông chủ Lý lập tức chuyển ba mươi vạn tiền mua con cá. 

Chu Húc trách mắng tôi: "Đều tại em, nếu em không ngăn cản anh, nhất định anh đã câu được con cá lớn đó, ba mươi vạn đã đến tay rồi." 

Chuyện này khiến chồng tôi thèm thuồng đến mức nửa đêm cũng không ngủ được. 

"Một con cá có thể bán được ba mươi vạn? Không phải là điên rồi sao, bọn họ nói không chừng là bày mưu lừa anh đấy." 

Chu Húc giải thích với tôi: "Em không biết đâu, ông Lý kia mở một quán canh cá rất nổi tiếng, không ít người tán gia bại sản cũng chỉ vì uống một ngụm canh cá của anh ta."

Tôi kinh ngạc: "Khoa trương đến vậy sao? Đây là loài cá thần tiên gì thế?" 

Chu Húc thấy tôi bắt đầu d.a.o động, liền tranh thủ nói thêm: "Họ lừa anh thì có lợi gì chứ? Em đi với anh một lần đi, không câu được thì thôi, anh sẽ không đi câu nữa."

“Nhỡ đâu thật sự câu được bảo vật gì đó, vậy thì tiền mua nhà kiếp sau của chúng ta có thể trả hết.”

“Nhỡ đâu may mắn lại đến với chúng ta thì sao!"

Tôi thật sự chưa từng thấy người câu cá câu được cá đặc biệt gì.

Tôi sợ làm anh mất hứng, dứt khoát im lặng.

...............................................

Chu Húc vừa nói chuyện muốn đến cái hồ kia.

Ông chủ Lý lập tức nói muốn đến, lúc này trời đã tối đen.

Anh ta đến nơi, không nói hai lời liền nhét cho Chu Húc một thùng thịt xay nhuyễn màu hồng nhạt.

"Vừa đúng hôm nay là ngày 15 âm lịch, hai người coi như là chọn đúng ngày rồi. Đây là mồi câu đặc biệt dùng để câu cá lớn trong hồ đó, không có nó thì không được."

Tôi cười nói: "Làm gì mà thần bí thế, trong thùng này không lẽ là thịt người sao."

Tay ông chủ Lý khựng lại: "Em dâu thật biết nói đùa."

Chu Húc mừng rỡ khôn xiết: "Cảm ơn anh."

Tôi xách thùng thịt nọ, tỉ mỉ quan sát.

Thịt nhuyễn sắc hồng trong thùng quyện vào nhau, thậm chí còn có những mảnh vụn thịt nhỏ khẽ rung động.

Thịt tươi thật đấy!

Chờ ông chủ Lý rời đi, tôi mới hỏi Chu Húc: "Rốt cuộc đây là thịt gì vậy?"

Chu Húc thần bí đáp: "Đây là món đồ tốt đấy, em đừng hỏi nữa."

Khi đến nơi và dựng lều, tôi vào trong lướt Douyin, còn Chu Húc ở ngoài câu cá.Anh ngồi bên hồ câu suốt bốn năm tiếng, khiến tôi đợi đến sốt ruột, điện thoại cũng hết sạch pin.

Nói gì đến cá, ngay cả một cái vảy cũng chẳng thấy.

Thế nhưng lại câu được không ít quần lót nữ, chẳng biết kẻ nào đi câu mà lại đánh rơi cả quần lót xuống sông.

Tôi liếc nhìn Chu Húc, ánh mắt chất chứa ý tứ. 

Anh có chút lúng túng: "Vợ, em nhìn anh làm gì, anh nào phải loại người đó, chúng ta chờ thêm chút nữa." 

Cứ như vậy, hai người chúng tôi ngồi bên sông cho đến tận nửa đêm. 

Lúc này, kim giờ, kim phút, kim giây đồng loạt chỉ về số 12. Tôi nghe anh lẩm bẩm: "Sắp đến rồi!" 

Vừa dứt lời, cần câu trên tay anh liền rung lên bần bật. 

Chu Húc mừng rỡ khôn xiết. "Mẹ kiếp, đúng giờ này thật sự có cá lớn sao? Ông chủ Lý kia tính toán thế nào mà giỏi vậy?" 

Một con cá lớn bị kéo lên bờ, dưới ánh trăng nó vùng vẫy dữ dội trên bãi cỏ. 

Một tia sáng vàng kim vụt qua mắt tôi.

Thứ gì vậy?

Tôi bước tới gần, cúi người xuống quan sát.

Con cá có một chiếc vòng tay vàng gắn chặt vào thân, toàn thân cá bị siết chặt đến nỗi thịt xung quanh vặn vẹo.

Do thiếu ôxy, miệng cá to bằng quả bóng bàn mở ra khép lại, như thể muốn nói điều gì đó.

Chu Húc bế con cá lên khỏi mặt đất.

"Vợ, em xem này, trên người con cá có một chiếc vòng vàng."

Anh lấy kéo từ trong hộp câu, đưa tay cạy chiếc vòng ra khỏi thân cá.

Một lớp thịt cá bị lóc ra.

Sau khi lấy được vòng, anh tiện tay ném con cá bê bết m.á.u xuống đất.

Anh cười hì hì nhìn tôi: "Vợ, cầm lấy!"

Tôi vừa định rụt tay lại thì chiếc vòng đã bị anh đeo vào cổ tay tôi.

Dù có dùng sức thế nào tôi cũng không thể tháo nó ra được.

Chiếc vòng này có kiểu dáng khá xưa cũ, tôi có một cảm giác kỳ lạ nhưng không nói rõ được.

Tôi có thể chắc chắn rằng mình đã từng nhìn thấy chiếc vòng này ở đâu đó rồi.

Thời gian đã trôi qua quá lâu, tôi không thể nhớ nổi.
 
Chương 2


Chính trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, tôi và con cá lớn kia bốn mắt nhìn nhau.

Nó nằm trên mặt đất, m.á.u thịt bê bết, yếu ớt vùng vẫy, một con mắt đỏ ngước lên.

Nỗi bất an và kinh hoàng bỗng dưng bóp nghẹt trái tim tôi.

Đôi mắt cá này...

Trông nó giống hệt mắt người.

Nó không ngừng giãy giụa, đôi mắt kia vẫn đảo quanh.

Hình như nó cũng đang quan sát tôi và Chu Húc.

Lúc này,ông chủ Lý gọi điện thoại đến.

"Người anh em, thế nào rồi? Câu được chưa?"

Chu Húc giấu nhẹm chuyện chiếc vòng vàng: "Câu được rồi, tôi gửi anh xem mấy tấm ảnh nhé."

Sau khi xem ảnh, ngữ khí của đối phương từ phấn khích chuyển sang trầm lắng.

Hình như anh ta không hài lòng lắm.

"Con cá Phúc này bị thương rồi thì chẳng còn giá trị gì nữa.” 

“Nếu con cá Phúc này còn nguyên vẹn, tôi có thể trả cho anh một trăm vạn tệ.”

"Đừng buồn, lần sau lại đi câu với vợ, câu được con cá nguyên vẹn đưa cho tôi là được."

Một trăm vạn tệ!

Bình thường tôi và Chu Húc đi làm, mỗi người mỗi tháng cũng chỉ kiếm được năm nghìn tệ.

Biết thế này thì đã chẳng cạy chiếc vòng ra.

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Húc, trên mặt anh cũng hiện rõ vẻ tiếc nuối vì để vuột mất một khoản tiền khổng lồ.

Ông chủ Lý dò hỏi thêm một câu: "Các người không lấy gì khác trên người con cá đấy chứ?"

Sợ mất luôn cả chiếc vòng, Chu Húc vội vàng chối: "Không có."

Tôi cau mày, chăm chú quan sát con cá.

Cá Phúc gì mà lại có hình thù kỳ dị thế này?

Tôi cũng chụp một bức ảnh gửi vào nhóm họ hàng.

Mong rằng trong số các bậc trưởng bối có người tinh tường sự đời, kẻo Chu Húc bị lừa.

Ông Lý lại gửi tới một tin nhắn thoại: "Đúng rồi anh em, tôi nhắc anh một câu, tuy con cá này vô dụng với tôi...Nhưng mắt cá là thứ tốt, ăn vào có thể chiêu tài cho gia đình anh đấy."

Nhìn con cá hấp hối trên mặt đất, tôi bỗng dấy lên lòng thương cảm.

Thật đáng thương!

Hơn nữa, con cá này cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.

Chuyện này thật kỳ quái!

Tôi khuyên Chu Húc: "Con cá hoang dã lớn như thế này chắc cũng đã ít nhất mười mấy tuổi rồi, giờ chúng ta đã lấy được vàng thì thả con cá này đi, coi như là nó đã trả cho chúng ta tiền mua mạng. Em cứ có cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra."

Chu Húc bĩu môi, ánh mắt si mê nhìn con cá lớn.

"Có thể có chuyện gì không lành chứ? Em cẩn thận quá rồi đấy.”

“Thả nó ư... Không được, tiếc lắm."

Tôi nói: "Cứ coi như tích đức hành thiện đi, anh không thể nào móc mắt nó ra ăn thật chứ? Con cá này trông kỳ quái thế kia, biết đâu có cả ký sinh trùng."

Sắc mặt Chu Húc biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng nghe lời tôi, đồng ý thả cá.

"Lát nữa khi thu cần, anh sẽ thả nó. Nhưng anh chụp vài bức ảnh trước được chứ?"

Thấy anh nói vậy, tôi cũng hơi yên tâm.

Tôi quay người đi dọn lều, để anh lại một mình bên sông.

Trở về nhà, tôi thử đủ mọi cách gỡ chiếc vòng ra, nhưng nó cứ như thể sinh ra đã ở trên tay tôi vậy,  bất luận cố gắng thế nào cũng không được. 

Bất đắc dĩ, tôi đành đợi đến sáng mai rồi tìm người tháo giúp.

Thế nhưng, khi nằm trên giường, tôi lại trằn trọc không sao ngủ được. 

Tôi bấm vào một phòng livestream để xem, trong đầu toàn hình ảnh con cá quái dị mắt đỏ.

Tôi mở điện thoại lên tìm kiếm.

【Đầu cá trắng, đuôi cá xanh, mắt đỏ là loại cá gì?】 

Nhưng chẳng thấy thông tin hữu ích nào, dường như loài cá ấy vốn không tồn tại.

Bỗng lúc đó, chị dâu của Chu Húc gửi đến mấy tin nhắn:

"Miêu Miêu, em tuyệt đối đừng ăn con cá này với Chu Húc nhé!”

“Đuôi cá xanh, đầu cá trắng, không có đường sống, chỉ có đường xuống âm phủ.

“Đây là oan khí người c.h.ế.t hóa thành cá ma! Kẻ nào ăn phải cá ma, cả đời này nhất định sẽ c.h.ế.t đuối.”

“Em gửi vị trí hồ cá cho chị, chị sẽ xem có cách nào hóa giải hay không."

Tôi kinh hãi đến mức điện thoại suýt nữa rơi vào mặt. 

Vừa định gửi vị trí hồ cá cho chị dâu Chu Húc, thì phòng livestream bỗng hiện lên thông báo: "Chúc mừng bạn, trúng thưởng iPhone 16pro Max 1T".

Tôi bật dậy, đây chính là phòng livestream lớn với hàng chục vạn người xem? 

Tôi trúng thưởng rồi ư? Tôi do dự, tay định gửi định vị cho chị dâu cũng khựng lại.

Cá Phúc quả nhiên chiêu tài. 

Tôi chỉ vừa đeo chiếc vòng, quay đầu lại đã trúng thưởng lớn, thật không thể tưởng tượng nổi! 

Con cá này mang đến tài lộc, tôi đã được tận mắt chứng kiến.

Phải biết người thường làm việc vất vả cả năm cũng không để dành được bảy, tám vạn tệ. 

Nếu lời ông chủ Lý trong nhóm nói là thật, thì duyên phận này dành cho tôi và Chu Húc. 

Vậy chẳng phải tôi đã suýt chút nữa đem của cải trời ban chắp tay dâng cho kẻ khác rồi sao?
 
Chương 3


Trong lòng tôi thấp thỏm bất an, một bên lo lắng Chu Húc gặp nguy hiểm, một bên lại không nỡ từ bỏ phú quý trong tầm tay. 

Tôi nhắn lại cho chị dâu Chu Húc: "Chị dâu, con cá kia chúng em không ăn, đã thả về hồ rồi."

Chị dâu trả lời rất nhanh: "Ồ, vậy thì tốt. Không chỉ cá không thể ăn, mà cho dù trên người cá có thứ gì đáng giá cũng tuyệt đối đừng lấy. Nếu lấy, trong vòng một tháng nhất định sẽ có người mất mạng."

Tay tôi cầm điện thoại run lên.

Chắc là không đến mức ấy đâu nhỉ?

Lúc này, có tiếng gõ cửa nhà tôi.

Ngoài cửa có một nhóm người đang đứng, họ xin tôi cốc nước uống. 

Tôi thấy hơi lạ, nhưng vẫn rót nước cho họ.

Hóa ra họ nói đang quay chương trình truyền hình, vì tôi hợp tác nên muốn tặng tôi một chiếc Mercedes-Benz!

Khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cửa đã đóng lại, trên tay tôi là chìa khóa xe Mercedes-Benz. 

Tôi trố mắt nhìn, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.

Tôi đi đến cửa sổ, quả nhiên dưới lầu đã có một chiếc Mercedes-Benz mới tinh. Tôi bấm chìa khóa xe.

"Tít tít." Chiếc xe phát ra âm thanh.

Ôi trời! Thế này cũng được sao?

Vận may của tôi ngày càng tốt.

Mua một gói khăn giấy mà cũng có thể trúng vàng.

Chỉ cần đi ăn là chắc chắn sẽ trúng bữa ăn miễn phí.

Lúc đầu tôi nghĩ là Chu Húc đã ăn cá phúc, như ông chủ Lý nói, nhà tôi có vận may rồi.

Tôi bắt đầu mơ mộng, tự tưởng tượng mình sẽ trúng xổ số, nhận mấy tỷ.

Chu Húc lại nói: "Cũng tốt mà, quá nổi bật chắc chắn sẽ bị người khác chú ý."

Ba mươi ngày trôi qua, tôi không sao cả, Chu Húc cũng chẳng có gì thay đổi.

Tôi cười chính mình quá nghiêm trọng, suýt nữa bị chị dâu của Chu Húc dọa sợ.

Chị dâu nhắn tin hỏi: "Thế nào rồi Miêu Miêu, Chu Húc không có gì khác lạ chứ?"

Tôi bĩu môi đáp: "Không sao đâu chị dâu, tháng này đã qua rồi, mọi sự đều tốt đẹp cả."

Nào ngờ chị dâu lại nhắn lại: "Hai vợ chồng các em vẫn nên cẩn thận thì hơn, tháng này có ba mươi mốt ngày đấy."

Tôi nhìn thoáng qua lịch, mới phát hiện tháng này có 31 ngày.

Tôi bật cười, một hai ngày thì có khác biệt gì chứ?

Thế rồi đêm đó, trên người tôi bỗng nổi đầy vảy da chết.

Da c.h.ế.t nổi lên nhìn chẳng khác nào vảy cá bị rán, từng vòng từng vòng quấn quanh người, từng lớp từng lớp mọc lên, vừa đau vừa ngứa. 

Tôi cắn răng bứt xuống một mảng, m.á.u chảy không ngừng, đau đến mức suýt nữa cắn đứt lưỡi.

Tôi không thể ngồi yên được nữa, bèn chất vấn Chu Húc: "Sao em lại nổi những thứ này, có phải anh lây bệnh gì cho em rồi không?"

Chu Húc đang nằm trên giường chơi bài bằng điện thoại, thua liên tiếp năm ván nên anh bực bội nói: "Không thể nào, chắc là em bị bệnh ngoài da gì đó thôi, anh đã bảo nàng ngày thường tắm rửa nhiều vào mà em có nghe đâu."

"Anh nói bậy! Emngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ mà."

Chu Húc quay đầu sang phía bên kia gối, cố ý giữ khoảng cách với tôi.

"Ngủ đi, ngày mai anh đưa em đến bệnh viện khám."

Anh giấu điện thoại xuống dưới gối, dứt lời chưa được ba phút đã ngáy khò khò.

Nhìn Chu Húc ngủ say, lòng nghi ngờ trong tôi không thể kìm nén được nữa. 

Tôi lén lấy điện thoại của anh.

Tôi không tin sẽ không có chút manh mối nào, dù sao cũng không có một cần thủ nào câu được cá mà nhịn được không khoe lên vòng bạn bè. 

Tôi mở vòng bạn bè của Chu Húc, kéo đến ngày anh đi câu cá một tháng trước. 

Quả nhiên, trong tài khoản của anh có thêm một dòng trạng thái mà tôi chưa từng thấy: "Phụ nữ đúng là mê tín dị đoan, tôi muốn xem thử ăn vào thì có gì không tốt."

Bên dưới còn có những cần thủ khác bình luận: "Con cá này phải mười mấy cân nhỉ?" 

"Cá này giống gì vậy, sao cảm giác có chút không giống cá bình thường?"

"Anh bạn, anh xem tin nhắn riêng, địa chỉ cái hồ này có thể gửi cho tôi không?"

Ảnh đính kèm trong vòng bạn bè của anh đúng là con cá lớn hôm đó. 

Đầu cá bị chặt nằm trên phiến đá lạnh lẽo, mắt cá vẫn còn vương máu, chắc là bị người ta dùng thìa móc ra.

Vậy là khi tôi đi thu dọn lều trại, anh đã lén bắt con cá về, còn ăn sống nữa chứ! Nếu có báo ứng cũng nên ứng vào Chu Húc, sao lại là tôi gặp nạn?

Tôi mở nhóm câu cá của anh, tìm đến ngày hôm đó.

Chu Húc trong nhóm không ngừng khoe khoang.

Anh vừa mở lời, những người vẫn luôn im lặng trong nhóm nhao nhao lên tiếng: "Tôi thấy con cá trong vòng bạn bè của anh to thật đấy." 

"Sao trên người con cá lại có vết vòng tròn vậy! Không lẽ trên đó còn có thứ gì khác sao?"
 
Chương 4


Chu Húc gửi hai biểu tượng cảm xúc cười lớn.

Anh quăng vào nhóm mười bảy, mười tám bức ảnh, chụp con cá từ đầu đến đuôi, khoe khoang toàn diện không góc chết.

Chỉ là không thấy chiếc vòng vàng đâu.

Đồng thời, anh còn @ ông chủ Lý.

【Còn phải cảm ơn ông chủ Lý đã cung cấp vị trí cho tôi.】

Ông chủ Lý trả lời: "Tiểu Chu, tháng sau quay lại hồ đó câu cá, nếu câu được Cá Phúc, tôi thưởng cho cậu một trăm vạn tệ, nói được làm được."

Nghe nói có một trăm vạn tệ mọi người đều phấn khích. "Ông chủ Lý, anh cũng chỉ chỗ cho chúng tôi với, biết đâu chúng tôi cũng câu được."

Ông chủ Lý từ chối: "Các anh em, không phải tôi không muốn chỉ, nhưng Cá Phúc chỉ có người họ Chu mới câu được."

Có người nói ông chủ Lý giả vờ ra vẻ bí ẩn. 

Còn có người hỏi Chu Húc: "Anh Chu, mắt con cá đó có ngon không? Cá có phúc khí như vậy chắc chắn hương vị rất tuyệt vời."

Chu Húc đáp: "Hahaha, tôi không biết, tôi không có ăn."

"Ông chủ Lý nói con ngươi cá đó có phúc khí, tôi bèn lén bỏ vào trà sữa của vợ, cô ấy nói mùi vị không tệ."

Tôi ném điện thoại xuống, chạy thẳng vào nhà vệ sinh móc họng đến khan cả cổ, nhưng chỉ nôn ra được ít nước chua. 

Khó trách Chu Húc không hề sợ hãi, bởi vì người ăn mắt cá không phải anh, mà là tôi!

Sau khi buông điện thoại, tôi ôm mặt khóc rống, trên người vừa đau vừa ngứa, nhịn không được cởi hết quần áo, cứ như con rắn lăn lộn trên đất. 

Nhưng vô ích, đau đớn không thể giải quyết được cơn ngứa, càng ngứa càng đau.

Chu Húc bực bội lấy gối bịt tai lại: "Còn để cho người ta ngủ nữa không!"

Rồi anh lại quay đi, ngủ say như chết.

Anh chẳng mảy may quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi. 

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, gửi cho chị dâu Chu Húc một tin nhắn: "Chị dâu, nếu chẳng may ăn phải cá ma thì phải làm sao?"

Khung chat bên kia, gõ rồi lại dừng, một lúc sau chị ấy hỏi: "Em chỉ ăn cá ma thôi sao? Có nhìn thấy thứ gì khác không?"

Tôi đáp: "Chị dâu, sự đã đến nước này em cũng không giấu chị  nữa, em còn lấy được một chiếc vòng vàng lớn trên người con cá."

Lần này chị dâu trả lời rất nhanh, dường như vẫn luôn đợi tôi: "Bây giờ em đến chỗ chị một chuyến! Càng nhanh càng tốt."

Nhà chị dâu của Chu Húc không xa, chỉ cách đây khoảng bốn cây số, tôi lái xe đến.

Đoạn đường này bình thường lúc nào cũng tắc, nhưng lần này tôi đi lại rất thuận lợi.

Nhớ lại, cả tháng nay tôi chưa gặp phải cảnh tắc đường lần nào.

Khi vào nhà chị dâu của Chu Húc, mùi khói thuốc và mùi đốt nhang lập tức xộc vào mũi.

Chị dâu đang ngồi trên một tấm thảm, cái thảm đó đã bị rách, để lộ ra bông vải bên trong.

Trên thảm in hằn hai dấu vết do con người quỳ gối lâu ngày mà thành. 

Trên bàn thờ đã có một nén hương cắm sẵn.

Chị dâu đứng lên, tôi định đỡ chị ấy, nhưng chị ấy từ chối, ánh mắt chỉ chăm chăm vào chiếc vòng tay vàng trên tay tôi.

Chị nhắm mắt, miệng lẩm bẩm đọc lời gì đó.

Tôi không dám động đậy, một lát sau, chị mở mắt.

Tôi không dám động đậy, một lúc sau chị ấy mở mắt, lạnh lùng hừ một tiếng. 

Tôi khó hiểu nhìn chị, chị ấy không nói nhiều, chỉ nói một câu: "Tài lộc con cá kia mang đến cho em, đều là của những oan hồn c.h.ế.t đuối. Chắc chắn là có người lừa các em đến hồ đó."

Tim tôi thắt lại.

Quả thật, tôi chưa từng nói với chị ấy vì sao chúng ta lại đến đó câu cá. 

Chị ấy trách móc nhìn tôi: "Em cũng không nghĩ xem, con cá đó ăn gì mới lớn như vậy được? Nó phải ăn xác c.h.ế.t đấy!"

Nghe vậy, tôi thấy buồn nôn.

Chị dâu đặt tay lên chiếc vòng tay lớn trên cổ tay tôi: 【Chắc chắn cái này em mang từ ao cá về đúng không, đưa cho chị đi, chị sẽ giúp em giải nguy.】

Tôi có chút không nỡ.

Chị ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra, bèn nói: "Không nỡ thì thôi vậy, sau này c.h.ế.t thế nào cũng không biết. Chị đúng là làm ơn mắc oán."

Tôi sốt ruột, sợ chị ấy mặc kệ mình, vội vàng giải thích: "Chị dâu, không phải em không muốn đưa cho chị, mà là em không tháo được." 

Tôi nói thật, tôi đã thử hết mọi cách, nhưng chiếc vòng này cứ như mọc trên tay tôi vậy.

Chị dâu Chu Húc nắm lấy tay tôi, lấy một ít tro hương từ lư hương, chấm thêm chút bột màu đỏ trên bàn thờ, miệng lẩm bẩm đọc chú. 

Tro hương rơi xuống tay tôi, nóng đến mức tôi rụt tay lại. 

Chiếc vòng cũng theo đó mà được tháo ra.

"Được rồi, em có thể đi rồi."

"Hả? Vậy là xong rồi sao?" Tôi ngẩn ngơ tiếc nuối.

Chị dâu mỉm cười: "Em viết vị trí hồ cá cho chị, rồi chiếc vòng vàng này chị sẽ thay em hóa giải tai ương. Em và Chu Húc ba tháng tới đừng đến gần sông nước, tự nhiên sẽ không có chuyện gì."
 
Chương 5


Chị dâu lấy ra một con rối gỗ từ trong túi đưa cho tôi, dài chừng que diêm, nhỏ bằng ngón tay.

Lại đưa thêm một lọ nhỏ bằng lọ dầu gió, bên trong đựng chất lỏng màu hồng phấn. 

Chị ấy dặn dò: "Hai thứ này nhất định phải giữ gìn cẩn thận, đến lúc nguy cấp có thể cứu mạng em.”

“Chị bảo vệ em lần này, em cho Chu Húc uống hết lọ nước màu hồng kia, chuyện này coi như kết thúc."

Cuối cùng, chị ấy lại dùng ánh mắt bi thương như lúc tôi mới về nhà chồng nhìn tôi, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười không kìm nén được. 

Chị ấy lại nói: "Tiếc quá, một cô gái tốt như vậy."

Ra khỏi nhà chị ấy, lúc xuống cầu thang tôi không nhìn rõ đường, trượt chân trẹo đến mức đau nhói tận óc. 

Cố nhịn đau, tôi khập khiễng đi ra đường lớn, muốn gọi xe. 

Ngồi bên đường hơn nửa canh giờ mà chẳng có chiếc nào chịu dừng, nhìn chân sưng lên càng lúc càng nghiêm trọng. 

Bất đắc dĩ, tôi đành gọi xe cấp cứu.

Đến khi xe cấp cứu tới, trời đã tối đen như mực.

Người tài xế cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Thật là kỳ lạ, phía trước xảy ra bốn năm vụ tai nạn xe cộ, con đường này hoàn toàn tắc nghẽn." 

Trong lòng tôi có vài suy nghĩ, nhưng nghĩ lại, chỉ cần bảo toàn được tính mạng là tốt rồi, biết đâu đây là di chứng của Cá Phúc.

Từ hôm đó, vảy cá trên người tôi dần dần biến mất, không còn đau ngứa nữa.

Một tuần sau, gia đình có buổi tụ họp. 

Tôi và Chu Húc vừa ra khỏi cửa thì trời đổ mưa. 

Tôi ngồi trên xe lăn, bánh xe quá nhỏ nên bị mắc kẹt vào khe hở. 

Chu Húc vất vả lắm mới kéo được bánh xe ra, lúc này tôi đã ướt như chuột lột. 

Đến khách sạn, điều hòa lại bị hỏng, lạnh đến mức tôi hắt hơi liên tục.

Vào đến phòng riêng, tôi đã bị cảm lạnh.

Lúc này, tôi thấy con trai của chị dâu đang cầm chiếc máy chơi game phiên bản mới nhất, loại mà trước đó nó đã nũng nịu đòi mãi mà chị ấy cũng không mua, vậy mà giờ lại có, hơn nữa đâu phảI dịp lễ Tết?

Cháu trai nhỏ làu bàu nói: "Mẹ cháu ăn lẩu ốc trúng thưởng đấy."

Nhìn sang chị dâu Chu Húc, chị ấy mặc quần áo mới, áo khoác bông đã thay bằng áo lụa. 

Tôi lập tức nghĩ đến chiếc vòng vàng lớn mà tôi đã đưa cho chị ấy.

Chị dâu vừa nhìn thấy tôi liền cười tủm tỉm: "Thế nào rồi Tiểu Miêu, gần đây trên người không còn chỗ nào khó chịu nữa chứ?”

“Chị nói cho em biết, để giúp em loại bỏ con cá ma đó, chị phải vất vả lắm mới xử lý được chiếc vòng."

Mẹ chồng tôi không hiểu chuyện gì, cứ một mực khen quần áo trên người chị dâu đẹp.

Chị dâu kéo vạt áo, khoe: "Đẹp không? Lụa thật đấy, bộ này may riêng hết hơn năm nghìn tệ."

Số tiền này đáng lẽ phải là của tôi, nhận thức này khiến tôi thấy bức bối trong lòng. Cố gắng ăn xong bữa cơm, tôi liền kéo Chu Húc về nhà trước.

Lúc sắp đi, chị dâu còn lén dặn dò: "Em nhất định phải trông chừng Chu Húc, đừng để cậu ấy đến hồ đó nữa. Nếu không, chị sợ hai đứa c.h.ế.t thế nào cũng không biết."

Xe đi được nửa đường, Chu Húc bỗng đạp phanh, nổi giận với tôi: "Có phải em đưa chiếc vòng vàng cho chị dâu rồi không? Anh đã nói với em rồi, ả đàn bà đó không phải người tốt lành gì. Em đưa vòng vàng cho ả chẳng khác nào đem thịt cho chó!"

Tôi biết mình đuối lý, nhưng cũng không chịu thua.

“Nếu không phải anh lừa em ăn con ngươi cá đó, làm sao em lại mọc đầy vảy cá trên người! Sao anh còn mặt mũi mà quát em?"

Chu Húc ngẩn người ra, biết mình đuối lý.

Cãi nhau không lại tôi, anh tức giận đ.ấ.m vào vô lăng, tiếng còi xe vang lên trong màn đêm.

Lúc này có người gõ cửa sổ xe. 

Tôi và Chu Húc nhìn nhau, anh hạ cửa sổ xuống, bên ngoài có một người đàn ông đang đứng. 

Chu Húc kinh ngạc kêu lên: "Ông chủ Lý? Sao anh lại ở đây?"

Ông chủ Lý cười lớn: "Cậu ấn còi trước cửa hàng của tôi, sao còn quay sang hỏi tôi?"

Lúc này tôi mới phát hiện, chúng tôi không biết từ lúc nào đã dừng lại trước cửa hàng của ông chủ Lý.

Thế nào, ăn Cá Phúc rồi gần đây vận may có tốt hơn không? Có phát tài không?"

Nhắc đến chuyện này tôi liền tức giận, hạ cửa sổ xe xuống, nói: "Còn nói nữa! Đều tại con Cá Phúc của anh, hại tôi nổi đầy vảy cá trên người!"

Không biết có phải ảo giác của tôi không, lúc này da lại bắt đầu ngứa ngáy.

Không ngờ ông chủ Lý chỉ liếc nhìn một cái đã nói: "Hỏng rồi! Cô bị người ta yểm bùa rồi.”

“Hai người lúc đầu có lấy đồ gì từ con cá không?"
 
Chương 6


Ông chủ Lý thở dài, nói với vẻ bất lực: "Chắc chắn cô đã đến cái am miếu hoang dã nào đó, để tro hương dính vào người. Nói thật với hai người, lúc đầu tôi ra giá một trăm vạn, chính là muốn bảo vật mà Cá Phúc ban tặng. Đó là vận may hưởng cả đời không hết!”

“Cái này trên người cô căn bản không phải bệnh vảy cá, mà là di chứng của việc ăn Cá Phúc. Cá Phúc chuyển phúc khí của nó sang cho cô, chắc chắn phải trả giá bằng một cái gì đó.” 

“Cô nhịn qua được là có thể thành công rồi, thế mà lại có người dùng tro hương phá vỡ duyên phận của cô. Sau này đừng nói đến chuyện gặp may mắn nữa, đi trên đường không bị xe tông c.h.ế.t là tốt lắm rồi. Thật là uổng phí, đem phú quý trời ban cho người khác rồi!"

Lời anh ta nói thật khó nghe. Đúng lúc này, đuôi xe của chúng tôi bị đ.â.m mạnh. 

Tôi và Chu Húc nhìn nhau, vội vàng xuống xe. 

Quả nhiên đuôi xe đã bị biến dạng. Người kia thấy vậy liền tỏ vẻ vô tội: "Rõ ràng tôi không thấy có xe, hai người từ đâu chui ra vậy?"

Gã này tông vào xe tôi, còn nói tôi đột nhiên xuất hiện. 

Tôi tức giận, định tranh luận với anh ta, thì đuôi xe lại bị đ.â.m mạnh một lần nữa.

Một chiếc xe BMW chạy như bay lại đ.â.m vào. 

Thậm chí còn va quệt vào tôi đang đứng bên cạnh, kéo lê tôi đi ba bốn mét. 

Cuối cùng, toàn thân trầy xước, đầu bị va đập mạnh.

Hai người gây tai nạn kinh hãi nhìn nhau.

Vốn dĩ chân còn chưa khỏi, bây giờ lại phải để Chu Húc đưa vào bệnh viện. 

Lúc sắp đi, ông chủ Lý nhìn tôi thở dài: "Chị dâu của hai người chắc chắn là nổi lòng tham. Cô ta lấy chiếc vòng vàng chính là mượn vận may của cô, cướp đi phúc khí của cô."

Trong lòng tôi tức giận vô cùng, giờ tôi mới hiểu tại sao chị dâu Chu Húc lại nói không được đến gần bờ hồ nữa.

Bây giờ tôi đã hiểu, người đàn bà này chính là muốn độc chiếm bảo vật mà Cá Phúc ban tặng.

.........................................

Đêm khuya, tôi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. 

Vì là phòng bệnh có người chăm sóc nên Chu Húc không cần ở lại. 

Tôi nằm đó, cố gắng xâu chuỗi lại mọi chuyện xảy ra trong một tháng qua.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc ông chủ Lý rủ đi câu cá Phúc. 

Dù là câu cá hay không, thì tất cả cũng đều xoay quanh chuyện tiền tài. 

Giờ thì tôi không còn tin ai nữa, cả chị dâu của Chu Húc lẫn ông chủ Lý. 

Ông chủ Lý không cần tiền, vậy ông ta muốn gì?

Chẳng lẽ lại có người tốt bụng đến mức đem vàng ra cho không? Nhất định là ông ta đang ủ mưu gì đó.

Đàn ông muốn, không ngoài quyền lực, tiền tài, vận may và phụ nữ. 

Tôi mặc dù cũng xinh đẹp, nhưng nếu nói anh ta vì tôi mà làm vậy thì quá tự mãn, nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm.

Vậy thì chỉ còn lại quyền lực, tiền tài và vận may.

Anh ta không thiếu tiền, câu cá cũng không thể cho anh ta quyền lực. 

Vậy thì chỉ còn lại những thứ hư vô như vận may, tuổi thọ. 

Chắc chắn ông chủ Lý không phải vô cớ giúp chúng tôi, hẳn là ông ta cũng muốn có được vận may từ cá Phúc.

Còn về việc tại sao ông ta không tự mình đi câu, tôi nghĩ ra được hai khả năng. 

Thứ nhất, như ông ta đã nói, cá Phúc không phải ai cũng câu được. 

Thứ hai, câu cá Phúc phải trả giá bằng một thứ gì đó, nên ông ta mới không ngừng xúi giục người khác.

Mà từ sau khi chị dâu Chu Húc lấy đi chiếc vòng vàng đó, tôi bắt đầu gặp xui xẻo. 

Nếu nói giữa hai chuyện này không liên quan gì, tôi không tin. 

Đã vậy chị ta lại cấm tôi và Chu Húc đến gần cái ao đó nữa, còn lấy danh nghĩa là vì muốn tốt cho chúng tôi. 

Tôi có linh cảm, cả hai người bọn họ đều đang giấu giếm tôi điều gì đó, cho dù là bệnh vảy cá hay vận xui. 

Cứ thế này, sớm muộn gì cũng hại c.h.ế.t tôi.

Tôi vừa mới nghĩ đến chị dâu Chu Húc thì chị ta nhắn tin cho tôi: "Miêu Miêu! Con ngựa báo tin mà chị để ở nhà em nhìn thấy Chu Húc bị người ta câu mất hai hồn rồi. Trên người nó đã bắt đầu bị oán quỷ nhập vào. Có phải nó lại đi câu cá Phúc không?”

“Em nhất định phải ngăn nó lại, nếu không sẽ thật sự mất mạng đấy. Ngăn kéo dưới cùng của tủ thứ hai bên trái đầu giường em có lá bùa đỏ chị viết cho em hồi cưới. Em dán nó lên cửa ra vào và cửa sổ nhà mình trước đi. Giam con quỷ đó lại, đừng để nó đưa Chu Húc ra sông nữa.” 

“Hôm nay là ngày thủy quỷ tìm người thế mạng! Đi là c.h.ế.t chắc đấy!"

Tôi nhớ lại lá bùa đỏ mà chị dâu nhắc đến. 

Hôm Tết, chị ta nói tôi phải tránh cái gì đó, rồi dùng giấy đỏ viết cho tôi mấy lá bùa. 

Nói là bùa chứ thật ra chỉ là mấy chữ viết bằng mực tàu trên giấy đỏ, còn dặn tôi nhất định phải để ở nhà. 

Tôi thấy chị ta đúng là được voi đòi tiên, vừa lấy vòng vàng của tôi lại còn làm ra vẻ ban ơn.

Đến nước này rồi mà chị ta vẫn còn muốn lừa tôi ư?
 
Chương 7


Đúng lúc này, anh họ của Chu Húc, người câu được con cá lớn hôm đó, đột nhiên gọi điện cho tôi. 

Anh ta nói trong hơi thở gấp gáp: "Em dâu! Nhất định phải ngăn Chu Húc lại, đừng để nó ra hồ nữa. Anh sắp không xong rồi, không thể hại Chu Húc được nữa.” 

“Là anh có lỗi với hai đứa, tham lam đúng là đáng chết."

Chuyện gì thế này?

Dù tôi có trả lời thế nào, anh ta cũng không hồi âm.

Thà tin là có, còn hơn là không, tôi sợ Chu Húc xảy ra chuyện. 

Dù sao thì Chu Húc và chị dâu anh cũng là người một nhà, chắc chị ta không chủ động đi hại Chu Húc đâu. 

Tôi vội vàng gọi điện cho em gái, bảo nó đến nhà tôi, làm theo lời chị dâu Chu Húc dặn.

Tôi còn dặn em gái nhân tiện xem Chu Húc có ở nhà không. 

Sau khi đến nơi, nó mở cửa tủ, bùa vẫn còn đó, đếm thử thì có bốn tờ.

Nhưng nhà tôi có bốn cửa sổ, một cửa ra vào, dán hết bốn cửa sổ và cửa chính rồi vẫn thiếu một tờ. 

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành bảo nó xé một mảnh vải đỏ, bắt chước mấy tờ bùa kia viết vài chữ rồi dán tạm lên cửa sổ, mong là có tác dụng.

Nó vừa làm xong vừa đi thì Chu Húc gọi video cho tôi. 

Phông nền đúng là ở nhà thật. 

Tôi dặn: "Tối nay anh nhất định phải ở nhà ngoan nhé, mai em xuất viện." 

Chu Húc chỉ đáp lại một tiếng "Ừ".

Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy bất an.

Nửa đêm, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, rút kim truyền rồi bắt xe về nhà.

Kết quả là khi tôi về đến nhà, lại phát hiện ra Chu Húc đáng lẽ phải đang ngủ giờ này lại không thấy đâu! 

Ba cánh cửa sổ dán bùa đỏ và cửa chính nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn. 

Nhưng cửa sổ bị em gái tôi che bằng vải đỏ lại vỡ tan tành.

Chu Húc đã chạy trốn từ đây.

Lúc này tôi mở điện thoại xem giờ, đã là 8 rưỡi tối rồi. 

Tôi vội vàng gọi video cho chị dâu Chu Húc, nói Chu Húc đã bỏ đi rồi. 

Mặt chị ta xanh mét, chửi rủa vào không khí: "Không ngờ con quỷ c.h.ế.t oan đó còn có đồng bọn. Nếu chị đoán không nhầm, Chu Húc chắc chắn lại bị con quỷ c.h.ế.t oan đó lừa ra hồ rồi.”

“Mau đi tìm đi, chậm trễ là mất mạng đấy."

Tôi lập tức báo cảnh sát, nói chồng tôi bị mất tích, liên lạc không được. 

Cảnh sát nói phải theo dõi 24 tiếng, nếu sau 24 tiếng vẫn không tìm thấy người thì họ mới có thể vào cuộc.

Tôi cũng khốngd có mấy người bạn thân, bất đắc dĩ đành phải tự mình đến hồ. 

Không thể trơ mắt nhìn chồng mình gặp chuyện được. 

Đến nơi thì thấy Chu Húc đang ngồi câu cá một mình ở bờ bên kia!!

Đúng lúc này, cần câu động đậy. 

Cá cắn câu rồi! Cái đuôi cá to lớn quẫy mạnh trên mặt nước, b.ắ.n lên tung tóe. 

Vẫn là đầu cá trắng, đuôi cá xanh. 

Trong miệng cá hình như có thứ gì đó, Chu Húc đưa tay móc ra. 

Dưới ánh sáng của đèn và mặt hồ, tôi cố gắng nhìn xuyên qua lớp bùn, thấy được ánh sáng kim loại.

Là một chiếc nhẫn vàng nữ. Chu Húc như một cái máy, ném con cá vào giỏ, tiện tay vứt chiếc nhẫn vàng xuống đất.

Rất nhanh lại câu được thêm. Một con. Hai con. Ba con.

Cá càng lúc càng béo, vàng trong miệng cũng càng nhiều, chẳng mấy chốc đã nhả ra được hơn nửa cân vàng. 

Tôi chạy đến kéo Chu Húc lại: "Đừng câu nữa!"

Chu Húc không còn phản ứng gì nữa, miệng vẫn nhai chóp chép thứ gì đó, rỉ cả máu. 

Tôi chợt nhớ đến đôi mắt của con cá. 

Cảm giác nghẹt thở dần dần xâm chiếm cổ họng tôi.

Lọ thuốc màu hồng mà chị dâu Chu Húc đưa cho tôi bỗng nhiên rơi xuống đất. 

Tôi sực tỉnh, vặn nắp chai rồi đổ hết vào miệng Chu Húc. 

Theo tiếng "ực" một cái, Chu Húc nuốt ực lọ thuốc màu hồng xuống. 

Đôi mắt từ trắng dã trở nên có hồn, rồi từ có hồn chuyển sang hoảng sợ.

Ông chủ Lý không biết từ đâu xuất hiện, dập tắt điếu thuốc trên tay: "Anh bạn, câu tiếp đi chứ, giờ mà bỏ đi thì những con cá này không cần nữa à? Đây toàn là phúc khí lớn đấy." 

Anh ta lại móc từ trong túi ra một điếu thuốc, đầu lọc đỏ rực cháy sáng rồi lại tắt dưới gió hồ. 

Ánh mắt anh ta lướt qua Chu Húc, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

"Tôi không biết người khác nói với cô thế nào, nhưng cá Phúc này đúng là bảo vật hiếm có.” 

“Còn thứ cô cho chồng cô uống, mới chính là nước bẩn của xác c.h.ế.t pha lẫn m.á.u tim đấy. Chồng cô bây giờ đã uống nước bẩn đó rồi, thế này mới đúng là sắp c.h.ế.t đến nơi rồi."
 
Chương 8


Đúng lúc này, anh họ của Chu Húc, người câu được con cá lớn hôm đó, đột nhiên gọi điện cho tôi. 

Anh ta nói trong hơi thở gấp gáp: "Em dâu! Nhất định phải ngăn Chu Húc lại, đừng để nó ra hồ nữa. Anh sắp không xong rồi, không thể hại Chu Húc được nữa.” 

“Là anh có lỗi với hai đứa, tham lam đúng là đáng chết."

Chuyện gì thế này?

Dù tôi có trả lời thế nào, anh ta cũng không hồi âm.

Thà tin là có, còn hơn là không, tôi sợ Chu Húc xảy ra chuyện. 

Dù sao thì Chu Húc và chị dâu anh cũng là người một nhà, chắc chị ta không chủ động đi hại Chu Húc đâu. 

Tôi vội vàng gọi điện cho em gái, bảo nó đến nhà tôi, làm theo lời chị dâu Chu Húc dặn.

Tôi còn dặn em gái nhân tiện xem Chu Húc có ở nhà không. 

Sau khi đến nơi, nó mở cửa tủ, bùa vẫn còn đó, đếm thử thì có bốn tờ.

Nhưng nhà tôi có bốn cửa sổ, một cửa ra vào, dán hết bốn cửa sổ và cửa chính rồi vẫn thiếu một tờ. 

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành bảo nó xé một mảnh vải đỏ, bắt chước mấy tờ bùa kia viết vài chữ rồi dán tạm lên cửa sổ, mong là có tác dụng.

Nó vừa làm xong vừa đi thì Chu Húc gọi video cho tôi. 

Phông nền đúng là ở nhà thật. 

Tôi dặn: "Tối nay anh nhất định phải ở nhà ngoan nhé, mai em xuất viện." 

Chu Húc chỉ đáp lại một tiếng "Ừ".

Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy bất an.

Nửa đêm, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, rút kim truyền rồi bắt xe về nhà.

Kết quả là khi tôi về đến nhà, lại phát hiện ra Chu Húc đáng lẽ phải đang ngủ giờ này lại không thấy đâu! 

Ba cánh cửa sổ dán bùa đỏ và cửa chính nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn. 

Nhưng cửa sổ bị em gái tôi che bằng vải đỏ lại vỡ tan tành.

Chu Húc đã chạy trốn từ đây.

Lúc này tôi mở điện thoại xem giờ, đã là 8 rưỡi tối rồi. 

Tôi vội vàng gọi video cho chị dâu Chu Húc, nói Chu Húc đã bỏ đi rồi. 

Mặt chị ta xanh mét, chửi rủa vào không khí: "Không ngờ con quỷ c.h.ế.t oan đó còn có đồng bọn. Nếu chị đoán không nhầm, Chu Húc chắc chắn lại bị con quỷ c.h.ế.t oan đó lừa ra hồ rồi.”

“Mau đi tìm đi, chậm trễ là mất mạng đấy."

Tôi lập tức báo cảnh sát, nói chồng tôi bị mất tích, liên lạc không được. 

Cảnh sát nói phải theo dõi 24 tiếng, nếu sau 24 tiếng vẫn không tìm thấy người thì họ mới có thể vào cuộc.

Tôi cũng khốngd có mấy người bạn thân, bất đắc dĩ đành phải tự mình đến hồ. 

Không thể trơ mắt nhìn chồng mình gặp chuyện được. 

Đến nơi thì thấy Chu Húc đang ngồi câu cá một mình ở bờ bên kia!!

Đúng lúc này, cần câu động đậy. 

Cá cắn câu rồi! Cái đuôi cá to lớn quẫy mạnh trên mặt nước, b.ắ.n lên tung tóe. 

Vẫn là đầu cá trắng, đuôi cá xanh. 

Trong miệng cá hình như có thứ gì đó, Chu Húc đưa tay móc ra. 

Dưới ánh sáng của đèn và mặt hồ, tôi cố gắng nhìn xuyên qua lớp bùn, thấy được ánh sáng kim loại.

Là một chiếc nhẫn vàng nữ. Chu Húc như một cái máy, ném con cá vào giỏ, tiện tay vứt chiếc nhẫn vàng xuống đất.

Rất nhanh lại câu được thêm. Một con. Hai con. Ba con.

Cá càng lúc càng béo, vàng trong miệng cũng càng nhiều, chẳng mấy chốc đã nhả ra được hơn nửa cân vàng. 

Tôi chạy đến kéo Chu Húc lại: "Đừng câu nữa!"

Chu Húc không còn phản ứng gì nữa, miệng vẫn nhai chóp chép thứ gì đó, rỉ cả máu. 

Tôi chợt nhớ đến đôi mắt của con cá. 

Cảm giác nghẹt thở dần dần xâm chiếm cổ họng tôi.

Lọ thuốc màu hồng mà chị dâu Chu Húc đưa cho tôi bỗng nhiên rơi xuống đất. 

Tôi sực tỉnh, vặn nắp chai rồi đổ hết vào miệng Chu Húc. 

Theo tiếng "ực" một cái, Chu Húc nuốt ực lọ thuốc màu hồng xuống. 

Đôi mắt từ trắng dã trở nên có hồn, rồi từ có hồn chuyển sang hoảng sợ.

Ông chủ Lý không biết từ đâu xuất hiện, dập tắt điếu thuốc trên tay: "Anh bạn, câu tiếp đi chứ, giờ mà bỏ đi thì những con cá này không cần nữa à? Đây toàn là phúc khí lớn đấy." 

Anh ta lại móc từ trong túi ra một điếu thuốc, đầu lọc đỏ rực cháy sáng rồi lại tắt dưới gió hồ. 

Ánh mắt anh ta lướt qua Chu Húc, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

"Tôi không biết người khác nói với cô thế nào, nhưng cá Phúc này đúng là bảo vật hiếm có.” 

“Còn thứ cô cho chồng cô uống, mới chính là nước bẩn của xác c.h.ế.t pha lẫn m.á.u tim đấy. Chồng cô bây giờ đã uống nước bẩn đó rồi, thế này mới đúng là sắp c.h.ế.t đến nơi rồi."
 
Chương 9


Tôi nhìn chồng mình đang nôn thốc nôn tháo, cười lạnh hỏi ông ta: "Anh cố tình đưa địa chỉ cho Chu Húc, có phải là muốn chúng tôi làm mồi cho cá của ông không!? Ông không sợ báo ứng sao?"

Ông chủ Lý cười: "Trên đời này g.i.ế.c người, phóng hỏa, cưỡng h.i.ế.p nhiều vô số kể, bọn họ còn chẳng bị báo ứng, tôi thì bị báo ứng gì chứ. Chỉ cho phép người ta ăn cá? Không cho cá ăn thịt người? Lời này thật vô lý."

Chu Húc đột nhiên đẩy tôi: "Vợ, em mau chạy đi, nhanh đi báo cảnh sát. Những cái quần lót đó!! Những cái quần lót đó!!!" 

Giọng anh gấp gáp, nói liền hai lần. 

Lần đầu tiên tôi không hiểu. 

Đến khi anh nói lần thứ hai, mặt tôi bắt đầu trắng bệch.

Những cái quần lót mà lúc đầu tôi với Chu Húc câu được... 

Ban đầu tôi còn tưởng là do mấy cặp đôi vụng trộm ở ven hồ nhiều quá, đến quần lót của mình cũng không giữ được, bây giờ xem ra... 

Là phi tang xác chết.

Anh đẩy tôi một cái, thế là tôi ngã lăn ra đất. 

Tôi tức đến mức sắp bật cười.

Gì vậy trời? Đồng đội kiểu gì thế này? 

Hai chúng tôi lại không đánh lại nổi một mình ông ta ư? 

Rất nhanh, tôi không còn cười được nữa.

Ông chủ Lý lôi từ trong cốp xe ra hai sợi dây thừng, nhân lúc trời tối lôi xềnh xệch hai chúng tôi về cửa hàng. 

Trăng treo lơ lửng trên cao, chốc chốc lại bị mây đen che khuất. 

Ông chủ Lý gỡ nửa điếu thuốc đang ngậm ở khóe miệng, rít một hơi dài rồi ném xuống đất dẫm nát. 

Sau đó, anh ta vén tấm rèm che nhà bếp lên. 

Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tôi sởn hết cả gai ốc.

Nhà bếp chất đầy cá Phúc.

Ngay trước mắt tôi, con cá bỗng mọc ra bốn cái chân, giống hệt con tắc kè.

Trông nó không khác nào một con thằn lằn bốn chân dị dạng. 

Nó dùng bốn cái chân đó bám chặt lấy mặt đất, lao vun vút về phía chúng tôi. 

Ước chừng hai ba chục con cá như vậy, con nào con nấy mắt đỏ ngầu, đảo đi đảo lại. 

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt thèm thuồng như chó hoang đói lâu ngày nhìn thấy thịt.

Lũ cá chen chúc, cắn xé, nuốt chửng lẫn nhau, rồi biến dạng. 

Dần dần, chúng hợp lại thành hình dạng một con người, áp sát vào mặt tôi, chỉ cách có một cm.

Rồi "người cá" đó lại chậm rãi chuyển hướng sang Chu Húc. 

Lúc này Chu Húc ở phía sau tôi cũng tỉnh dậy. 

Anh vừa khóc vừa sụt sịt:

"Thả vợ tôi ra! Muốn ăn thì ăn tôi này, chúng tôi không cần vàng nữa!" 

Ông chủ Lý ghì chặt lấy Chu Húc: "Cậu tưởng tiền của tôi dễ lấy thế à? Những kẻ tham lam như cậu, đáng đờI lắm!"

Người cá vừa áp sát, tôi lập tức cảm thấy lạnh toát.

Cảm giác như nước hồ tràn vào mũi, tôi vùng vẫy muốn ngoi lên.

Con rối gỗ nhỏ mà chị dâu Chu Húc đưa cho bám vào quần áo tôi, rồi leo lên vai.

Tôi tưởng nó muốn cứu mình, ai ngờ nó lại ấn đầu tôi xuống, rõ ràng là muốn dìm c.h.ế.t tôi.

Trong lúc mê man, tôi còn cảm thấy có rong rêu quấn lấy chân. 

Nhưng tôi đang ở trong nhà bếp, lấy đâu ra rong rêu?

Lũ cá kia lại biến hình, trông giống hệt một người phụ nữ mà tôi từng quen.

Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong đầu tôi: "Cháu tưởng Chu Húc thật lòng yêu cháu sao? Cháu đoán xem tại sao nó lại đưa cháu đến đây câu cá? Thử đứng dậy nhìn người đàn ông đó xem."

Tôi gần như mất ý thức, rồi bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Chu Húc thấy tôi đứng dậy thở dốc, vẻ mặt đau khổ của anh ta lập tức đờ ra.

Anh ta run giọng: "Vợ ơi? Em..."

Câu nói này của anh nghe kỳ lạ thật, cứ như thể tôi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi vậy.

Tôi đưa tay về phía Chu Húc: "Anh yêu, gọi cảnh sát đi anh!"

Chu Húc lại bất ngờ lùi lại nửa bước, liếc nhìn ông chủ Lý.

Cái liếc mắt đó khiến tôi nhận ra có gì đó không ổn.

Ông chủ Lý cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lùi lại một bước.

Chu Húc lắp bắp: "Vợ ơi... anh..."

Trong tích tắc, tôi quay đầu bỏ chạy.

Chu Húc suýt nữa thì túm được tay tôi.

"Vợ ơi, nghe anh giải thích đã, không phải như em nghĩ đâu! Vợ ơi, đừng chạy nữa, phía trước nguy hiểm lắm!"

Tôi sắp chạy ra khỏi cửa tiệm, thoát khỏi cái c.h.ế.t trong gang tấc.

Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, đám rong rêu dưới chân tôi biến mất.

"Miêu Miêu, tỉnh dậy!"

Cuối cùng tôi cũng giật mình tỉnh lại nhờ tiếng gọi đó. 

Hóa ra tôi vẫn ở bên hồ, tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác!

Nước hồ đã ngập đến bắp chân tôi, dưới chân là bùn lầy nhão nhoẹt.

Vừa nãy tôi đã cứ thế bước ra giữa hồ, tự dìm c.h.ế.t mình lúc nào không hay.
 
Chương 10


"Mẹ kiếp, tiếc thật!"

Ông chủ Lý mặt mày hung dữ, đạp một phát vào Chu Húc đang đứng bên cạnh.

"Vợ mày không c.h.ế.t thì lấy đâu ra oán khí nuôi cá Phúc, mày không muốn có cuộc sống sung sướng nữa à? Đồ sao chổi! Mày nghĩ vợ mày mà biết mày thua bạc ba bốn triệu tệ thì nó có ở lại với mày không? Giờ thì hết cách rồi, mày phải tự tay g.i.ế.c nó thôi. Chúng ta dọn dẹp hiện trường cho sạch sẽ vào, đừng để cảnh sát phát hiện ra."

Tôi nhìn Chu Húc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Anh toàn lừa dối em sao?"

Chu Húc đau khổ vò đầu bứt tóc: "Vợ à, anh xin lỗi. Nhưng anh nợ nhiều tiền quá, không có cá Phúc thì anh không sống nổi.”

“Nhưng mà cá Phúc đâu có dễ câu, phải dùng mạng của anh và người nhà mới câu được. Em là vợ anh, chúng ta là người một nhà mà. Anh hết cách rồi."

Thảo nào, ngay từ đầu Chu Húc đã dụ tôi đi câu cá, còn cố tình để tôi ăn mắt cá.

Hóa ra anh ta không yêu tôi chút nào.

Tôi hỏi anh ta: "Thế trước đây anh dùng gì làm mồi câu?"

Anh ta nhìn chiếc quần lót nữ trên mặt đất, không nói gì.

Ông chủ Lý cầm một cây gậy, từng bước một tiến đến gần tôi.

Tôi gần như rơi xuống nước.

"Nếu mày ngoan ngoãn làm vận may, thì có thể c.h.ế.t nhanh gọn. Tao không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.”

“Con khốn này, vợ người ta có thể ngoan ngoãn chết, sao chỉ có mình mày phiền phức như vậy?"

“Chu Húc! Chồng ơi! Anh nhẫn tâm nhìn anh ta g.i.ế.c em thật sao?"

Chu Húc hung hăng lau nước mắt:"Vợ à, em yên tâm mà đi. Có lũ cá Phúc này rồi, anh sẽ chăm sóc bố mẹ em chu đáo.”

“Anh sẽ không đi bước nữa đâu, trong lòng anh chỉ có mình em thôi.”

“Vợ ơi, tha thứ cho anh nhé. Anh không muốn g.i.ế.c em đâu! Nếu hôm nay em không đến thì anh đã câu được cá Phúc rồi. Sao em không chịu nằm yên trong bệnh viện cơ chứ!"

Tôi chỉ vào mấy con cá dưới đất: "Không dùng những con này được sao?”

“Mấy con này có oán khí gì đâu, chỉ là cá bình thường, làm sao xoay chuyển được vận mệnh."

Tôi c.h.ế.t lặng.

Môi Chu Húc mím lại, cứ như bị dính keo, há ra mấy lần mà không nói được câu nào. 

Ông chủ Lý mất kiên nhẫn quát: "Lề mề cái gì nữa, mau ra tay đi!" 

Anh ta sấn tới, ấn đầu tôi vào hồ nước. 

Ngay khi tôi sắp c.h.ế.t ngạt, một tiếng còi cảnh sát vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch. 

Trước khi đến đây, tôi đã báo cảnh sát rồi.

Dù cảnh sát nói chưa đến 24 tiếng thì không thụ lý, nhưng tôi nói với họ rằng, dưới sông có rất nhiều xác chết.

Cuối cùng họ cũng đồng ý đến hiện trường.

Sau khi tôi phối hợp với cảnh sát điều tra xong, thì những hành vi của Chu Húc và ông chủ Lý đã bị camera hành trình trên xe tôi ghi lại toàn bộ.

Hai người bọn họ bị bắt giữ.

Khi cảnh sát đỡ tôi đứng dậy, tôi nhìn một cái đầy thảm hại vào Chu Húc và ông chủ Lý.

Gương mặt của ông chủ Lý đầy vẻ không cam lòng.

Tôi nhìn ông chủ Lý rồi nói: "Phúc khí của ông cũng chỉ có vậy thôi."

Rồi tôi lại nhìn Chu Húc.

Anh ta có ngày hôm nay, hoàn toàn là do nhân quả báo ứng cả.

Trước đây tôi cứ nghĩ mãi không ra mình đã nhìn thấy chiếc vòng vàng này ở đâu.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Chú tôi khi còn sống rất thích câu cá, thích nhất là ăn cá.

Ấy vậy mà cuối cùng lại c.h.ế.t đuối dưới ao.

Năm đó tôi mới hơn sáu tuổi, ngồi xổm trên bờ xem chú câu cá.

Bên cạnh cần câu của chú có một con cá to cứ lẳng lặng đứng yên.

Trông cứ như chỉ cần đưa tay ra là có thể tóm được con cá vậy.

Chú tôi cứ như vậy bước theo con cá, từ từ đi vào giữa hồ.

Tôi từ phía sau gọi: "Chú ơi, mau quay lại đi, đừng đi nữa."

Chú tôi như thể không nghe thấy gì cả, cứ thế đi thẳng.

Tôi không biết bơi, cũng chẳng dám xuống nước kéo chú lại, chỉ biết trơ mắt nhìn chú đi về phía sâu trong hồ.

Đợi đến lúc tôi chạy về nhà gọi người đến thì chú đã biến mất rồi.

Khi vớt được chú lên, những người có kinh nghiệm đều nói chú đã bị cá dẫn đường lừa gạt.

Từ đó về sau, tôi rất sợ những thứ ở dưới nước.

Tôi luôn lo sợ rằng sớm muộn gì những thứ trong hồ cũng sẽ kéo tôi xuống theo.

.........................

Hôm đó, sau một thời gian dài, tôi gọi điện thoại cho mẹ.

Tôi khéo léo hỏi xem mẹ có còn nhớ thím hai không.

Mẹ tôi bị tôi đánh thức nên hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại.

"Thím hai của con á? Nghe nói sau khi tái giá, thím ấy sống cũng tạm, sau đó nghe người ta nói là gặp phải lũ lụt. Về sau cũng không tìm thấy xác, ban đêm nghe mà rợn cả người. Mà sao con lại đột nhiên nhắc đến thím ấy vậy?
 
Chương 11: Hoàn


"Mẹ, cái ao mà thím hai c.h.ế.t đuối, có phải là cái ao ở giữa núi Đại Ngưu không ạ?"

Mẹ tôi ngạc nhiên: "Cái này thì mẹ không biết, con biết manh mối gì à? Nếu con thực sự biết gì thì phải giúp thím hai của con đấy, thím ấy khổ lắm.”

“Năm đó nhà mình có lỗi với thím ấy, lúc đó nếu con có thể xuống sông kéo chú hai của con lại. Chú hai của con không chết, thím ấy cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy."

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, vừa bất lực vừa áy náy.

Chiếc vòng vàng trên tay tôi nóng ran.

Đêm đó, tôi mơ thấy thím hai.

Thím ấy mặc áo sơ mi xanh, quần jean trắng, đi theo sau một người đàn ông đang đạp xe.

Cuối cùng họ dừng lại bên bờ ao này.

Thím hai nghiến răng: "Ông nói thật chứ? Chồng tôi cần người thế mạng? Chỉ cần tôi đồng ý làm ma da, chồng tôi sẽ được đầu thai?"

Người đàn ông quay đầu lại, vậy mà lại là bố chồng tôi!

Ông ấy mất cách đây hai năm vì tai nạn xe trên đường cao tốc. 

Đầu bị cán nát, lại thêm trời mưa xối xả nên đến t.h.i t.h.ể cũng không còn nguyên vẹn. 

Mẹ chồng tôi chỉ còn biết gom góp ít quần áo của ông ấy để làm mộ gió.

Vậy mà lúc này, trong mơ, tôi lại thấy ông ấy còn sống, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ta lừa con làm gì? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm ma da phải tự nguyện. Nếu không, con chết rồi chồng con cũng không ra được đâu."

Thím hai sờ sờ chiếc vòng vàng của mình: "Con tự nguyện."

Bố chồng tôi liếc nhìn chiếc vòng: "Dù sao con cũng sắp c.h.ế.t rồi, hay là đưa ta giữ chiếc vòng này hộ nhé?"

Nhưng thím hai làm như không nghe thấy, nghiến răng, ngoái đầu nhìn về phía nơi hoang vắng.

Rồi thím ấy không chút do dự nhảy xuống hồ.

Bố Chu Húc kiên nhẫn đợi bên hồ đúng bảy ngày, cho đến khi xác c.h.ế.t nổi lên, trương phình.

Ông ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "A lô, Duệ Duệ à. Ừ, người để phối âm hôn cho làng các cô tôi tìm được rồi đây. Tự tử đấy nhé, nhớ kỹ, mười vạn tệ, một xu cũng không được bớt. Tiền này tôi phải để dành cho Húc Tử lấy vợ."

Duệ Duệ, chính là tên chị dâu tôi.

Mười năm sau, tôi gả vào nhà họ Chu.

...............................

Thím hai tôi thật đáng thương, trước khi được vớt lên, t.h.i t.h.ể đã bị cá trong hồ ăn mất một phần lớn.

Những con cá ăn phải t.h.i t.h.ể của thím hai dần dần đều biến đổi, trở thành loài cá quái dị mắt đỏ, đầu trắng, đuôi xanh.

Linh hồn thím hai bám vào những con cá này, đi khắp nơi tìm kiếm chú hai.

Những xác cá mà Chu Húc trước đây đã moi mắt, vứt đi cũng đã được tìm thấy.

Pháp y phát hiện một số DNA thuộc về con người trong cơ thể cá.

Kết luận cuối cùng mà cảnh sát đưa ra là có khả năng đã có người c.h.ế.t đuối ở đây, t.h.i t.h.ể bị cá ăn mất.

Còn về việc tại sao không có xương cốt, có thể đã bị người dân gần đó vớt đi từ lâu rồi.

Còn ông chủ Lý, anh ta chẳng qua chỉ là một kẻ đã nếm trải vị ngọt của loài cá Phúc mang lại may mắn này.

Anh ta đã bắt loài cá mắt đỏ quái dị trong hồ về nhà ăn, từ đó bắt đầu gặp vận may.

Nhưng mỗi lần may mắn chỉ kéo dài được một tháng, rồi lại nhanh chóng sa sút.

Có người phụ nữ báo mộng cho anh ta rằng, chỉ có người họ Chu mới câu được cá Phúc và được tặng bảo vật.

Chỉ cần có bảo vật là có thể gặp may mắn mãi mãi.

Anh ta lại bắt đầu tìm kiếm người họ Chu.

Cho đến một ngày, anh ta gặp Chu Húc.

Chu Húc và ông chủ Lý bị kết án tử hình vì tội g.i.ế.c người.

Tôi tố cáo chị dâu tội mua bán xác chết.

Cuối cùng vì thời gian đã quá lâu, lại không có ai làm chứng, nên sự việc này cũng chìm xuồng.

Nhưng không ngờ, kể từ hôm đó, trên người chị dâu bắt đầu nổi lên từng lớp vảy cá.

Ban đầu chị ta tính toán rất kỹ, dùng nước màu hồng để cứu Chu Húc, dùng con rối gỗ để hại c.h.ế.t tôi, hòng bịt đầu mối. 

Chỉ là chị ta không kìm nén được lòng tham, ghen tị với vận may của tôi, nên đã lừa lấy chiếc vòng vàng của cá Phúc.

Chỉ đáng tiếc là chị ta không ngờ rằng, cá Phúc lại tha cho tôi.

Cho đến một ngày, chị dâu mắt đỏ hoe, quỳ xuống cầu xin tôi.

Chị ta bỏ ra gấp mười lần giá tiền để trả lại chiếc vòng, xin tôi nhận lấy.

"Cầu xin em đấy, em dâu, em cứ cầm lấy đi, đây là phúc khí to lớn lắm đấy."

Tôi không buồn ngước mắt lên.

Tôi khịt mũi coi thường, có gì mà hiếm lạ: "Cảm ơn chị dâu, chiếc vòng này tôi không cần đâu. Dù sao thì cá Phúc tặng bảo vật, cũng không phải ai cũng nhận được phúc khí này."

Sau khi ba người họ đều c.h.ế.t rồi, tôi tìm người đưa hài cốt của thím hai về, chôn cất cùng chú hai.

Từ đó về sau, trên đời không còn ai nghe nói đến chuyện cá Phúc tặng bảo vật nữa.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top