Dịch Thiên Cơ Điện

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456: Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp!


Cho nên trong lòng cô ta chỉ mong chờ Tân Tiểu Diệp sẽ làm một loại cấm chế nào đó khởi động.  

             Nhưng xem ra nơi này không có gì nguy hiểm, dọc đường đi không gặp bất cứ chuyện gì.  

             Đúng lúc này, Hồng Nghê giẫm chân xuống, đột nhiên cảm thấy dưới chân có động tĩnh gì đó.  

             Cô nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cô đạp chân lại có một vòng xoáy bùng lên.  

             Đây là...  

             Cô nàng còn đang kinh ngạc, Liệt Trọng Lâu đã giơ tay, một luồng cương phong bao phủ lấy cô nàng, quấn lấy cô ta bay lên.  

             Ngay một khắc sau, vòng xoáy đột nhiên lớn lên, tạo thành sức hút kinh khủng, không ngờ lại hút một đệ tử Thái Âm môn ở gần đó vào trong vòng xoáy, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.  

             Lúc này Hồng Nghê mới hạ xuống đất, thầm kinh hãi.  

             Thế này là sao?  

             Liệt Trọng Lâu đã trầm giọng nói: “Quả nhiên cấm chế ở nơi này vẫn giữ được uy lực, chắc đây là một cấm chế loại dịch chuyển...”  

             Hắn không nói người bị hút vào vòng xoáy sẽ bị dịch chuyển đến nơi nào, nhưng có nghĩ ra sao chắc cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.  

             Tân Tiểu Diệp thản nhiên quay đầu lại nhìn rồi nói: “Tuy cấm chế ở đây vẫn giữ được một phần nhưng hiển nhiên đã bị chia cắt, đại đa số đã mất đi hiệu lực, sẽ không liên hợp phát động. Nhưng chính vì vậy cho dù là con đường ta đi qua cũng có thể không an toàn. Cho nên, hãy cẩn thận.”  

             Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người lập tức thi triển pháp thuật phòng ngự cho bản thân.  

             Bất luận hữu dụng hay vô dụng, để bản thân yên lòng cái đã.  

             Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp: “Ngươi có thể nhận ra cấm chế ở đây?”  

             Tân Tiểu Diệp lắc đầu: “Ta chỉ cảm giác được ở đâu là an toàn.”  

             “Thế là đủ rồi.”  

             Đám người đã nối đuôi nhau đi vào.  

             Sau khi Thái Âm môn đi vào không bao lâu, đám người Thường Vũ Yên cũng tới theo.  

             “Cực Đạo cung?” Thường Vũ Yên kinh ngạc thốt lên.  

             “Đúng, nơi này chính là Cực Đạo cung. Chỗ này vẫn bảo lưu rất nhiều cấm chế, năm xưa ta chỉ tới khu vực phía ngoài đã thụ thương, không dám đi vào sâu hơn.” Thiết Lang lên tiếng.  


             “Luệu có ai đã đi vào trong không?”  

             “Có, nhưng chỉ một người.”  

             “Ai?”  

             “Cố thành chủ.”  

             “Có lấy được gì không?”  

             Ba người đồng thời lắc đầu.  

             Bọn họ cũng không biết Cố Phong Hiên nhận được gì trong Cực Đạo cung, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn cơ mật nòng cốt nhất không rơi vào tay Cố Phong Hiên.  

             Cực Đạo cung có hai hành lang uốn khúc, Thái Âm môn đi theo hướng bên trái, Thường Vũ Yên lại chọn phía bên phải. Tuy không có Tân Tiểu Diệp dẫn đường, nhưng dưới sự hướng dẫn của đám ngựa già quen đường Thiết Lang, ít nhất đi trong khu vực phía ngoài không thành vấn đề.  

             Thấy hai nhóm người đi vào, Ninh Dạ biết cũng tới lúc mình nên vào.  

             Nhưng ngay lúc này lại có một nhóm người bay qua.  

             Cố Phong Hiên, sao hắn cũng tới?  

             Phát hiện ra điều này, Ninh Dạ tạm thời dừng bước.  

             Y thấy Cố Phong Hiên nhanh chóng đi tới Cực Đạo cung.  

             Nhưng hắn không vào hành lanh hai uốn khúc bên trái phải mà trực tiếp đi tới trước bức tường Cực Đạo phía trước Cực Đạo cung.  

             Đó là một bức tranh tường ẩn chứa chân lý đại đạo, nhưng dưới năm tháng hao mòn, nó đã mất đi tác dụng.  

             Có điều, lúc này Cố Phong Hiên đứng trước bức tranh tường, giơ tay gõ ba cái rồi nói: “Cho ta vào.”  

             Sau đó chỉ thấy không ngờ bức tranh tường tự động xuất hiện một cánh cửa.  

             Cố Phong Hiên cứ thế đi vào.  

             “Mẹ nó!” Ninh Dạ kinh ngạc.  

             Còn có một tầng cấm chế như vậy ư?  

             Quan trọng là Vấn Thiên thuật của y còn không phát hiện.  

             Thấy cánh cửa xuất hiện, Ninh Dạ cũng vui vẻ.  

             Quả nhiên Cố Phong Hiên là người quen thuộc với Tuyệt Vân lĩnh.  

             Như vậy cũng được, mình càng thuận tiện.  

             Thấy không còn ai tới, đầu tiên là Ninh Dạ báo cho người của Vân Tuyệt môn đi vào, sau đó y đứng dậy đi về phía Cực Đạo cung. Khi tới trước bức tường Cực Đạo, y không vội gõ cửa mà kiểm tra một hồi, hiểu được một chút: “Hóa ra là thế, con đường này không phải là Cực Đạo cung lưu lại mà hậu nhân khác niêm phong. Thú vị...”  

             Một nơi bí ẩn tồn tại cả vạn năm, hoặc cực kỳ cường đại, không ai phá được. Nơi bí mật như vậy thì với thực lực của Ninh Dạ, cho dù có thêm Côn Lôn kính cũng không cần nghĩ tới.  

             Tiến vào trong cung điện, chỉ thấy đây là một hành lang vừa hẹp vừa dài.  

  Vừa bước vào, Ninh Dạ đã có cảm giác cực kỳ quen thuộc.  

             Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp!  

             Quả nhiên nó ở gần đây.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457: Hóa ra là vậy!


Ninh Dạ không vội bước vào mà cảm nhận cẩn thận xung quanh, vừa phá cấm vừa tiến lên, lại vừa tiện tay bố trí cấm chế của bản thân trong con đường gần đó.  

             Cấm chế trên con đường này là đời sau thêm vào, vì vậy được bảo lưu hoàn chỉnh, nhưng trong mắt Ninh Dạ, tất cả chỉ đến vậy mà thôi - cơ quan cấm chế là nghề chính của y.  

             Thời khắc này đi thẳng tới, nhẹ nhàng phá giải.  

             Thấy đã sắp tới điểm cuối, trước mặt là một khoảng không trống trải.  

             Cảm giác liên kết trong lòng càng cường đại.  

             Đúng lúc này, phía trước có tiếng nói chuyện vang lên.  

             Ninh Dạ dừng chân, vận dụng Côn Lôn kính, đã thấy Cố Phong Hiên đang dẫn thủ hạ đứng trong một đại sảnh.  

             Đối diện với đại sảnh là một con yêu thú với hình dạng quỷ dị, trông như một quả cầu thịt khổng lồ, không có mắt, chỉ có một cái miệng lớn như chậu máu, thân dưới lại là một cái trong suốt, tất cả đều bị nhốt trên một cây cột, thông ra phía sau.  

             Phía cuối của cái ống, từng quả trứng tròn chui từ trong ống ra, một số yêu thú nở ra trong trứng, tụ tập bên cạnh con yêu thú kia, dáng vẻ như đang bảo vệ.  

             Hóa ra là thế?  

             Ninh Dạ lập tức hiểu được lai lịch đám yêu thú này, hóa ra đều do kẻ này sinh ra.  

             Lúc này Cố Phong Hiên đứng trước con yêu thú khổng lồ, lớn tiếng nói: “Trùng mẫu, gần đây có khỏe không?”  

             Yêu thú kia phát ra tiếng người trầm trầm: “Lại có mấy người xa lạ tới trong dãy núi, ngươi tìm tới à?”  

             Cố Phong Hiên cười nói: “Không phải, nhưng xem ra không phải trùng hợp, hình như có người cố ý dẫn dắt bọn họ tới đây.”  

             Yêu thú kia hừ một tiếng: “Ngươi cũng thẳng thắn nhỉ. Nếu thế ngươi tới đây làm gì?”  

             Cố Phong Hiên nói: “Ta có một cảm giác, e là chuyện lần này không nhỏ đâu. Trùng mẫu, có lẽ những ngày tháng khó ở của ngươi sắp kết thúc rồi.”  

             “Vậy cũng chẳng liên quan gì tới ngươi!”  

             Cố Phong Hiên lắc đầu: “Trùng mẫu còn chưa chịu tin ta. Nhưng trùng mẫu, tự do là kết thúc, tử vong cũng là kết thúc. Nếu không có người ở bên giúp đỡ, e là kết thúc cho nỗi khổ của trùng mẫu sẽ không theo phương thức mà ngươi mong chờ đâu!”  

             “Gừ!”  

             Trùng mẫu rống lên trầm trầm, tất cả yêu thú phía trước ra vẻ chuẩn bị chiến đấu: “Ngươi đang uy hiếp ta?”  

             “Chỉ đang thuật lại sự thật thôi. Trùng mẫu, ta cho ngươi một lời khuyên. Chỉ cần ngươi chịu giao chìa khóa bí mật ra đây, có ta ở đây ít nhất cũng bảo đảm tính mạng cho ngươi.”  

             “Im miệng!” Trùng mẫu quát: “Chìa khóa bí mật đang ở trong thân thể của ta, có giỏi thì ngươi nhảy vào trong miệng của ta mà lấy!”  

             Cố Phong Hiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngu xuẩn mất khôn! Mấy năm gần đây nếu không phải ta luôn giúp đỡ ngươi, e rằng ngươi đã bị người ta phát hiện từ lâu, bị luyện hóa thành tài nguyên tu hành của người khác.”  

             Trùng mẫu hừ một tiếng: “Phải có bản lĩnh đó đã...”  

             ————————————  

             Hóa ra là vậy à!  

             Trong lòng Ninh Dạ đã hiểu được đôi chút.  

             Bản thể của trùng mẫu này chắc là một loại yêu thú như ong chúa kiến chúa, có điều không biết bị kẻ nào luyện hóa giam cầm ở đây, trở thành con thú bảo vệ của Cực Đạo cung.  

             Còn chìa khóa bí mật là gì, tạm thời Ninh Dạ chưa biết được, nhưng thủ đoạn này lại khiến y có cảm giác quen thuộc mơ hồ.  

             Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Dạ đột nhiên nhớ ra một môn phái am hiểu nhất là luyện hóa yêu thú.  

             Môn phái này tên là Luyện Yêu môn, nghe nói năm xưa tư tưởng nòng cốt của Luyện Yêu tháp là do bọn họ đề xuất, sau đó bị Thiên Cơ môn tiêu diệt. Tiên pháp, kinh kệ và tài nguyên của họ đều về tay Thiên Cơ môn, cho nên mới có Luyện Yêu tháp.  

             Còn một số hậu nhân của môn phái này còn chưa chết, hình như gia nhập Cực Đạo cung.  

             Vì vậy không phải mảnh vỡ Luyện Yêu tháp vô tình kết hợp với Cực Đạo cung mà bị người của Luyện Yêu môn cố tình luyện hóa? Trong đầu Ninh Dạ đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.  

             Không đúng!  

             Cực Đạo cung vẫn lạc khi chiến đấu với Thiên Cơ môn, trong tình huống này luyện hóa một mảnh vỡ khóa chặt vào Cực Đạo cung thì có ý nghĩa gì?  

             Ninh Dạ lập tức phủ định suy đoán này.  

             Trùng mẫu, mảnh vỡ, chìa khóa bí mật của Cực Đạo cung...  

             Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, thậm chí Côn Lôn kính cũng bắt đầu suy tính, tìm kiếm liên hệ trong chuyện này.  


             Nếu thật sự là như vậy, chuyến này có thể thành công mỹ mãn!  

   Nhưng chuyện này còn cần kiểm chứng.  

             Ninh Dạ lùi lại vài bước, bắt đầu tìm kiếm.  

             Lần này y tìm kiếm có mục đích, nhanh chóng tra ra manh mối.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458: Đó chính là Yêu cung.


Đó là một chiếc đèn.  

             Một chiếc đèn đã tắt, trong thời kỳ thượng cổ có thể coi là một món bảo vật, nhưng giờ đã tiêu vong, treo lẻ loi trên vách tường, không ai để ý đến.  

             Nhưng quan sát phù văn cấm chế từng được bố trí trên đèn, Ninh Dạ không kìm được hưng phấn.  

             “Yên Hoa thần cấm... quả nhiên là Yên Hoa thần cấm!”  

             Đây là một loại cấm chế thượng cổ, bản chất là một môn ảo thuật cường đại, cho dù năm tháng đã hao mòn nhưng hoa văn của cấm chế vẫn tồn tại y nguyên. Nếu không phải người quen thuộc với cơ quan cấm chế, lại chuẩn bị tâm lý từ trước, đúng là khó lòng phát hiện.  

             Ninh Dạ tiến tới vỗ lên vách tường, sờ soạng trong chốc lát, tìm ra một chỗ lồi lên nho nhỏ, dùng sức ấn xuống nhưng ấn không được.  

             Đáng tiếc, cấm chế đã hủy, không thể mở ra.  

             Nhưng chuyện này không làm khó được Ninh Dạ.  

             Một luồng đao kình sắc bén đâm vào dọc theo khe hở trên vách tường, tâm thần cũng kéo dài vào.  

             Quả nhiên phía sau có đường ngầm!  

             Nhưng vách tường rất nặng, không thể di chuyển, hơn nữa có đẩy ra cũng gây động tĩnh rất lớn.  

             Đúng lúc này, Cố Phong Hiên cũng nhận ra điều gì, đột nhiên quay lại nói: “Hình như bên kia có động tĩnh, Bán Thành, qua đó xem thử.”  

             Nam tử không chân đẩy xe đẩy đi về phía sau.  

             Hắn rất cẩn thận, tốc độ di chuyển không nhanh, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.  

             Nhưng kẻ cẩn thận thường thua bởi chính sự cẩn thận đó.  

             Nghe tiếng xe đẩy từ xa lại gần, Ninh Dạ hạ quyết tâm, đao khí trong tay vẽ ra, nới rộng vết rách.  

             Một luồng sáng dọc theo khe hở bắn lên vách tường phía sau.  

             Khoảnh khắc sau, thân hình Ninh Dạ đã lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.  

             Nhìn vách tường trống trơn, Bán Thành trả lời: “Thành chủ, không có ai tới.”  

             Hào quang lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong một hành lang mới.  

             Hành lang âm trầm u ám, Ninh Dạ giơ ngón tay, một điểm sáng lóe lên trên đầu ngón tay.  

             Đi dọc hành lang, Ninh Dạ tới một đại sảnh.  

             Trong đại sảnh chất đầy bình bình chai chai, khá giống phòng thí nghiệm trong kiếp trước.  

             Trong bình đa số là những yêu thú có hình dạng kỳ quái, nhưng tất cả đều đã chết.  

             Đi qua đại sảnh, trước mắt bỗng hóa thành rộng rãi.  

             Ninh Dạ phát hiện không ngờ mình đi vào một khoảng sân.  

             Trong sân là một bia đá sừng sững, sau khi Ninh Dạ tới nơi, bia đá đột nhiên phát ra tiếng chấn động ông ông.  

             Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp?  


             Nhưng tấm bia đá kia có rung động thế nào cũng không thể rời khỏi mặt đất.  

             Ninh Dạ đi tới sờ lên bia đá, bia đá ngừng rung động.  

             Thời khắc này, Ninh Dạ tiếp xúc với mảnh vỡ này, đã hiểu nguyên lý của nó.  

             Quả nhiên mảnh vỡ này đã bị khóa chặt vào nền móng Cực Đạo cung.  

             “Đừng vội, sẽ thả ngươi ra.” Ninh Dạ mỉm cười nói.  

             Sau đó y nhìn vào chữ trên bia đá.  

             Đọc hết một lượt, Ninh Dạ mỉm cười: “Quả nhiên là vậy à? Đúng là người tính không bằng trời tính.”  

             Thời thượng cổ, thiên đạo có khiếm khuyết, dẫn tới không có đường Đăng Tiên, cảnh giới Thiên Nhân đã là tối cao.  

             Để bù đắp khiếm khuyết của thiên đạo, vân du ngoài cõi trời, các đại tiên môn đều tìm đường ra ngoài.  

             Thiên Cơ môn đúc Thiên Cơ điện, cố gắng lên hết thiên đạo, chắc gì đã không có suy nghĩ vân du ngoài cõi trời, đột phá khuôn khổ của một thế giới.  

             Còn trong đó, cấu tạo chủ thể của Thiên Cơ điện có không ít bí pháp tới từ Cực Đạo cung, vì Cực Đạo cung là môn phái am hiểu chế tạo bảo vật cỡ lớn như cung điện.  

             Nhưng Cực Đạo cung thức thời hơn Luyện Yêu môn, bọn họ ngoan ngoãn dâng lên, vì vậy bảo toàn được môn phái. Không lâu sau đó, Cực Đạo cung bí mật thu nhận môn hạ đệ tử của Luyện Yêu môn, bắt đầu tìm kiếm con đường khác để ra ngoài.  

             Đó chính là Yêu cung.  

             Thương Tinh Tử chính là đệ tử may mắn sống sót của Cực Đạo cung.  

     Hắn vốn là môn hạ của Luyện Yêu môn, sau khi gia nhập Cực Đạo cung, dựa vào năng lực luyện yêu xuất thần nhập hóa mà trở được Cực Đạo cung phó thác trọng trách, do thương tiếc kỳ tài, thậm chí không để hắn tham gia đại chiến thượng cổ.  

             Sau trận chiến thượng cổ, Thương Tinh Tử mang theo một mảnh vỡ của Luyện Yêu tháp mà mình thu được về đây, sử dụng năng lực còn sót lại của Cực Đạo cung và chiến trường thượng cổ bấy giờ, ẩn giấu Cực Đạo cung, từ đó bắt đầu nghiên cứu dài tới cả ngàn năm.  

             Khi đó Thiên Cơ môn đã xong đời, Thương Tinh Tử không còn suy nghĩ báo thù, chỉ một lòng quy ẩn. Trong những năm tháng nghiên cứu dài dằng dẵng, hắn thật sự đột phá.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom