Dịch Thản Nhiên

Chương 98: C98: Chương 98


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Nước là được đun sôi trong quá trình nấu cơm.

Sau khi đun sôi, nước nóng được cho vào phích nước nóng treo trên tường bếp.

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu đứng ở cửa bếp không nhúc nhích. Đường Miểu nhìn anh, vẫn mỉm cười, sau đó đặt bát đũa trong tay xuống, đứng dậy đi lấy phích nước nóng cho anh.

Trước khi cô lấy, Hạ Khiếu đã nói.

"Không cần đâu."

Động tác đứng dậy của Đường Miểu bị lời nói của anh chặn lại, cô đứng ở đó, thân hình cúi xuống vẫn hướng về phích nước nóng. Khi Hạ Khiếu nói, cô đã quay đầu lại nhìn Hạ Khiếu.

Cô quay đầu lại nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cũng nhìn cô. Anh nói như sợ cô nghe không rõ.

"Không cần."

"Không còn lạnh nữa."

Hạ Khiếu thậm chí còn giải thích tại sao mình không dùng nước nóng.

Trong lúc anh đang giải thích, thân hình Đường Miểu đã dời khỏi hướng phích nước nóng, cô đứng thẳng trước bàn ăn như vậy nhìn Hạ Khiếu. Sau khi cô đứng thẳng dậy, Hạ Khiếu xác định cô hiểu ý anh, không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi bếp.

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất khỏi cửa bếp.

Sau khi anh rời đi, ánh đèn trường học vốn bị bóng dáng anh che khuất cũng yếu ớt chiếu vào. Từ nơi Đường Miểu ở, ánh sáng chỉ có thể chạm tới chân cô. Đường Miểu đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn thế giới ngoài cửa bếp.

Có lẽ Hạ Khiếu không từ chối việc chuẩn bị bữa tối vì anh phải ăn.

Mà việc gội đầu cũng không cần thiết bằng ngày ba bữa nên anh có quyền tự chủ và có thể từ chối nước nóng cô chuẩn bị.

Hạ Khiếu không chấp nhận.

Cô không biết phải mô tả hành vi của mình như thế nào. Nhưng dù hành vi như thế nào, Hạ Khiếu cũng sẽ không chấp nhận.

Đường Miểu đứng trước bàn ăn, trong đầu cô những sợi chỉ đủ màu sắc có độ dày khác nhau lại trở nên phức tạp, rối rắm. Những sợi dây vướng víu cọ xát vào nhau và tách ra, thậm chí còn tạo ra hơi nóng, làm tắc nghẽn lồng ngực của cô.


Trong lồng ngực Đường Miểu tựa như có một cuộn dây gai được nung nóng, sợi dây bị cắt xả, cô không biết nên cởi ra hay lấy ra như thế nào.

Hạ Khiếu rời đi không lâu, trong khuôn viên yên tĩnh liền nghe thấy tiếng cửa ký túc xá đóng mở, tiếng vòi bồn rửa rót nước vào thứ gì đó, trong một không gian rộng lớn và yên tĩnh như vậy, âm thanh xuyên qua tường và xuyên qua khoảng trống cửa bếp vào, Đường Miểu đứng trước bàn ăn ngơ ngác một lúc, cuối cùng mới ngồi xuống, ăn xong bữa tối.

...

Hạ Khiếu cứ như vậy ở lại trường.

Về phần anh, giáo viên mới của trường, sự tò mò, sợ hãi của học sinh ngay từ đầu đã dần nguôi ngoai khi anh ở lại trường ngày càng lâu hơn.

Nhưng cái gọi là bằng phẳng ấy chỉ có thể so sánh với ấn tượng mà anh mang lại khi mới đến. Đối với các học sinh, nhìn chung Hạ Khiếu là một giáo viên rất mới lạ.

Điều này xuất phát từ ngoại hình, khí chất và tính cách của Hạ Khiếu.

Ngoại hình và khí chất của Hạ Khiếu là thứ không thể bỏ qua ngay cả ở một thành phố đông dân chứ đừng nói đến một vùng núi dân cư thưa thớt.

Mọi người nhìn anh như thể đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật ngay trước mắt. Lúc đầu chỉ dám lén lút nhìn lén, nhưng bây giờ lại nhìn một cách công khai.

Về cơ bản, đối với Hạ Khiếu, chúng cũng chỉ có thể đi xa đến mức theo dõi anh một cách trắng trợn.

Hạ Khiếu vẫn khác với giáo viên bên ngoài là Đường Miểu.

Tính cách của Đường Miểu quá tốt. Ngay cả sau khi họ gặp nhau lần đầu, mọi người không thể không đến gần cô, ở cô có một loại ấm áp thân thiện, giống như ánh nắng giữa trưa mùa đông, mang đến cho mọi người ánh sáng và hơi ấm.

Nhưng Hạ Khiếu chính là mặt trăng về đêm. Anh rất đẹp, ánh sáng của anh đủ sáng, nhưng ánh sáng anh phát ra, kèm theo bóng tối, không có hơi ấm hay sức sống, khiến người ta sợ hãi khi chạm vào.

Mặc dù cô giáo Đường đã nói với chúng khi thầy Hạ mới đến, thực ra thầy Hà rất tốt bụng. Tuy bề ngoài có chút nghiêm túc nhưng thực chất lại rất dịu dàng.

Ngay cả sau khi dạy máy móc vào ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba và ngày thứ tư... Thầy Hạ đang dần thay đổi phong cách, thỉnh thoảng sẽ trao đổi với chúng về những chuyện trên núi trong lớp.

Nhưng dù có nhiệt tình đến đâu, anh vẫn có một lớp vỏ khiến người khác ngại đến gần, nên ai cũng thân với cô giáo Đường hơn là với thầy Hạ.

Sau khi mối quan hệ giữa bọn trẻ và Hạ Khiếu có chút tiến triển và chững lại, mối quan hệ giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu cũng vẫn ở tình trạng bế tắc như ngày thứ hai sau khi anh đến.

Đường Miểu vẫn cố gắng chuẩn bị ba bữa một ngày, hy vọng dinh dưỡng của Hạ Khiếu có thể theo kịp. Cũng sẽ đun nước nóng cho anh, hy vọng anh không bị cảm lạnh khi gội đầu. Ngược lại, Hạ Khiếu ăn ba bữa một ngày như thường lệ, nhưng hiếm khi sử dụng nước nóng, ngay cả khi tắm, anh cũng chỉ xả lại bằng nước lạnh.


Tuy nhiên, mặc dù Hạ Khiếu mỗi ngày đều gội đầu và tắm bằng nước lạnh nhưng cái lạnh mà Đường Miểu lo lắng chưa bao giờ xảy ra.

Hạ Khiếu không khác gì lúc mới đến. Anh giống như một viên sỏi rơi vào đống cát, dần dần, theo thời gian trôi qua, anh bắt đầu hòa vào đống cát, nhưng đồng thời anh vẫn rất khác biệt với đống cát.

Cuộc sống học đường kéo dài như thế suốt một tuần.

Hạ Khiếu đến trường vào ngày chủ nhật. Ngày anh đến trường, Đường Miểu và anh đã dành rất nhiều thời gian để sắp xếp cuộc sống ở trường. Sau đó là năm ngày học liên tục.

Hạ Khiếu là giáo viên mới, không rành lắm về việc giảng dạy và soạn bài nhưng cũng không khó lắm. Anh dần dần thích nghi nhờ nỗ lực của bản thân và nhờ hiệu trưởng cũng như các giáo viên khác cho lời khuyên, dần dần cũng khá hơn.

Lớp âm nhạc của Đường Miểu không có nhiều chương trình học. Thỉnh thoảng, sau giờ học, cô lại đứng bên lan can cửa phòng học nhạc và lắng nghe âm thanh của các giáo viên khác đang giảng dạy trong khu giảng dạy.

Về sau dần dần chỉ có thể nghe được giọng nói của Hạ Khiếu.

Đường Miểu vịn vào lan can, yên lặng nghe Hạ Khiếu giảng bài, cảm thấy kiến ​​thức của mình đã phong phú lên rất nhiều.

Anh có một giọng nói hay, khi nghe anh giảng bài vẫn rất thú vị. Có lúc Đường Miểu nghe, bất tri bất giác nghe tận khi tan học.

Khi chuông hết giờ vang lên, Hạ Khiếu không bao giờ dạy quá giờ học mà trực tiếp nói "tan học". Lớp trưởng hô "đứng dậy" và bọn trẻ nói "tạm biệt thầy", sau đó Hạ Khiếu trả lời theo thói quen, thu dọn đồ dùng dạy học trên bàn, mở cửa và rời khỏi lớp học.

Giọng nói của anh kết thúc bằng âm thanh sách giáo khoa đập vào bàn khi anh đang dọn dẹp. Sau khi cửa lớp mở ra, cả khu giảng dạy tràn ngập âm thanh vui tươi của trẻ em tan học.

Hôm nay đã khác truớc, hôm nay là thứ Sáu, ngày mai là cuối tuần, sau giờ học các em có vẻ năng động và vui vẻ hơn mọi ngày. Đường Miểu đang nghe ở đó, rất nhanh liền nghe thấy tiếng học sinh bước loẹt quẹt lên cầu thang.

Khi người đầu tiên bước lên cầu thang xông vào, Đường Miểu quay đầu lại mỉm cười, học sinh nhìn thấy cô cũng cười đáp lại, cũng cười hô to.

"Em chào cô Đường ạ!"

Sau khi học sinh gọi xong, Đường Miểu mỉm cười đứng thẳng lên nói: "Vào phòng học đi."

...

Đây là buổi học cuối cùng của Đường Miểu trong tuần này.

Lớp học có sự tham gia của các em học sinh lớp 4. Khi người thứ nhất lao tới cửa phòng học nhạc thì người thứ hai và thứ ba cũng theo sau. Đường Miểu đứng thẳng đi vào phòng học nhạc, lũ trẻ cũng cười hì hì chen lấn xô đẩy nhau.


Một lúc sau, tất cả học sinh trong lớp đều đến.

Học sinh lớp 4 lớn tuổi hơn học sinh lớp 3. Mười tuổi cơ bản đã đủ lớn để giúp đỡ bố mẹ làm việc.

Đường Miểu dành nhiều thời gian nhất cho học sinh lớp 4 và lớp 5. Bởi vì học sinh hai lớp này lớn tuổi hơn học sinh lớp một đến lớp ba, việc học cũng không nặng nề như học sinh lớp sáu. Quan trọng hơn, có nhiều trẻ em ở hai lớp này sống ở làng nơi có trường học hơn.

Đường Miểu không dành thời gian cuối tuần ở trường. Hầu hết thời gian, cô sẽ bị bọn trẻ kéo ra ngoài, bọn trẻ sẽ chặt củi, chăn dê, cắt cỏ lợn, hái nấm hoặc măng, cô sẽ đi theo chúng, chơi đùa và hái một số thứ ăn được hoặc là nấm.

Lớp học của Đường Miểu chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Sau khi học sinh đã đông đủ, còn mấy phút nữa mới bắt đầu vào lớp, các học sinh vây quanh Đường Miểu và trò chuyện với cô.

"Cô ơi, mấy ngày trước trời mưa, sau núi thác nước đấy ạ, ngày mai cô có muốn đi xem không ạ?"

Đường Miểu ngồi ở trước ghế đàn piano, vây quanh là một đám trẻ con, một cậu bé vịn đàn nói với Đường Miểu như vậy.

Đường Miểu học ở trường này được nửa năm, chưa hề nhìn thấy thác nước mà cậu bé nhắc đến. Nhưng cô biết nơi đó.

Mới mấy tuần trước, bọn họ thu thập nấm đã đi vào nơi sâu nhất trong núi, nơi đó có một vách đá ẩm ướt, lúc đó Đường Miểu thấy tảng đá có hình dáng kỳ lạ và khá hùng vĩ nên đứng đó nhìn ngây ngốc một lúc. Những đứa trẻ đi cùng cô nói với cô rằng nơi này thực chất là một thác nước.

Tuy nhiên, do lượng mưa vào mùa đông và mùa xuân ít nên thác nước rơi vào tình trạng "chết", khi hè đến, mưa nhiều hơn, nước mưa trên các tảng đá tích tụ và đổ xuống theo vách đá tạo thành thác rất đẹp.

Đường Miểu lúc đó tỏ ra rất hứng thú với việc này, tuần này trời mưa to, bọn trẻ đi học không thường xuyên vào núi, nhưng bố mẹ chúng lại đi, nên mỗi ngày tan học chúng đều hỏi thăm.

Hôm qua và sáng nay, vùng núi lại mưa lớn liên tục nên thác nước lại sống động, bọn trẻ muốn dẫn Đường Miểu đi xem.

Cậu bé nói xong lời này, Đường Miểu mới nhớ tới nơi đó, cô mỉm cười nhìn cậu bé, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, cười nói: "Thật sao?"

"Thật đấy ạ." Cậu bé gật đầu chắc nịch: "Tối nay trời vẫn mưa. Sáng mai chúng ta đi đi cô, chắc vẫn có thể nhìn thấy được."

Dự báo tối nay thực sự sẽ có nhiều mưa hơn. Và nếu có mưa, thác nước sẽ vẫn tồn tại. Nhưng đồng thời, ở trên núi sau cơn mưa cũng không mấy thuận tiện. Vì thế sau khi cậu bé nói xong, một cậu bé khác lại nói.

"Nhưng sau khi trời mưa, đường núi sẽ khó đi, trơn trượt và có thể bị ngã. Hoặc có thể đợi đến mùa hè, lượng mưa luôn dồi dào, dù trời có nắng vài ngày thì thác nước sẽ không cạn, khi đó vẫn có thể đi tới đó, an toàn hơn."

"Dù sao cô cũng sẽ không đi phải không ạ?"

Sau khi nói xong lời đề nghị trên, cậu bé nhìn Đường Miểu rồi hỏi cô vấn đề này.

Hỏi xong, Đường Miểu nhìn cậu bé, bị Đường Miểu nhìn, cậu bé ngượng ngùng mím môi, Đường Miểu cười nhìn cậu bé rồi nói: "Đúng là sẽ không đi."

Đường Miểu nói xong, cậu bé ngước mắt lên nhìn cô.


"Nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy nó sớm một chút." Đường Miểu cười nói.

"Đường đi tới đó cô đều quen rồi, dù trời có mưa cũng không sao." Đường Miểu nói: "Đừng lo lắng."

Nghe Đường Miểu nói như vậy, cậu bé ban đầu cũng vui vẻ nói: "Vậy sáng mai chúng ta tới đó đi ạ."

"Được." Đường Miểu gật đầu.

Trong lúc Đường Miểu gật đầu, cậu bé cũng lập tức tập hợp đồng đội lại.

"Còn ai muốn đi nữa không?"

Sau khi cậu bé hỏi câu hỏi này, một số người trong lớp đã giơ tay.

"Mình. Ngày mai mình phải đi cắt cỏ heo."

"Mình phải đi hái nấm."

"Mình đi hái măng."

"..."

Một lúc sau, mọi người bàn tán và quyết định hành trình cho sáng mai. Đếm như vậy, không chỉ có Đường Miểu và cậu bé kia, còn có bốn năm học sinh đi cùng.

Những em này coi như là bạn cũ, tuần trước Đường Miểu đã đi cùng bọn chúng. Sau khi ổn định như vậy, cậu bé hẹn thời gian và địa điểm.

Sáu giờ sáng, địa điểm là trường học. Lúc này mọi người liền lấy đồ đạc cùng nhau đến trường học tìm Đường Miểu, sau đó từ cửa sau của trường xuất phát đi về phía sau núi.

Trong khi mọi người đang lên kế hoạch, một cô bé ở bên cạnh cũng tham gia sự kiện này đột nhiên nói một câu.

"Thầy Hạ cũng sống ở trường. Chúng ta có nên rũ thầy đi cùng không?"

Cô bé nói xong, các học sinh đang nói chuyện với nhau đều dừng lại, mọi người đầu tiên nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Đường Miểu.

Mấy đứa trẻ nhìn về phía cô. Đường Miểu nhìn bọn chúng, nghe cô bé nói xong cô có chút trầm tư.

Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, mọi người đều đang nhìn cô, Đường Miểu chớp chớp mắt, định thần lại.

Sau khi định thần lại, Đường Miểu nhìn bọn trẻ, cười nói.

"Các em có thể đi hỏi thầy."
 
Chương 99: C99: Chương 99


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Tiết học cuối cùng của Đường Miểu là tiết thứ hai vào chiều thứ Sáu. Sau tiết thứ hai, là tiết cuối cùng của các giáo viên khác trong ngày. Buổi chiều sau tiết thứ ba, ngày thứ sáu tan học, cuối tuần chính thức bắt đầu.

Sau khi kết thúc buổi học nhạc cuối cùng của lớp 4, các em học sinh vui vẻ chào tạm biệt cô và rời khỏi phòng học nhạc. Đường Miểu thu dọn trong phòng học, sau đó đứng dậy khỏi ghế đàn piano, rời khỏi phòng học nhạc.

Sau khi rời khỏi phòng học nhạc, Đường Miểu trở lại phòng bếp nhỏ, bắt đầu phân loại nguyên liệu cho bữa tối. Trưa hôm nay cô vào làng mua chút rau, còn mua đậu phụ và một con cá, buổi tối không định nấu món gì bày vẻ. Có hai ngày cuối tuần, cô sẽ nấu một số món ăn khó hơn vào ban ngày.

Trong tuần này, mặc dù cô cải thiện dinh dưỡng ba bữa một ngày nhưng tổng thể hương vị cũng không quá nặng. Trong hai ngày cuối tuần, cô sẽ nấu một số món tốn nhiều công sức hơn như sườn và thịt kho.

Ngay cả khi ăn nhiều đồ ăn thanh đạm, cũng sẽ luôn nghĩ về miếng ăn này.

Sau giờ học Đường Miểu liền đi rửa nguyên liệu. Khi việc dọn dẹp kết thúc cũng là lúc tan học. Cô cắt nguyên liệu cho vào nồi nấu, sau đó rời khỏi phòng bếp, đứng ở cửa bếp.

Căn bếp nhỏ nằm rất gần cổng trường, học sinh luôn qua đây mỗi khi tan trường. Nghe thấy tiếng chuông tan học, các thầy cô trong lớp thông báo tan học, sau khi các em đứng dậy chào tạm biệt là tiếng tan học ồn ào và náo nhiệt.

Dù là lúc nào đi chăng nữa, trẻ em luôn vui vẻ nhất khi tan học. Đặc biệt là những đứa trẻ này, đứa lớn nhất mới chỉ mười mấy tuổi, vẫn rất ham vui.

Sau khi lũ trẻ lao ra khỏi lớp, chúng đeo cặp sách trên lưng lao ra khỏi trường. Trên đường đi, sẽ nhìn thấy Đường Miểu đứng ở đó, lũ trẻ lần lượt đi qua và chào "Tạm biệt cô Đường ạ", Đường Miểu mỉm cười nhìn bọn trẻ và vẫy tay chào tạm biệt.

Trong trường không có nhiều trẻ em, đám đông nhanh chóng giải tán. Trong khi các em về, các giáo viên cũng rời khỏi lớp học và mang tài liệu giảng dạy, giáo án về phòng giáo viên.

Cuối tuần sắp đến, các thầy cô có thể thư giãn một chút. Sau khi trở lại văn phòng không vội rời đi ngay mà đứng bên trong trò chuyện về các vấn đề giảng dạy trong tuần này.

Trong văn phòng, các giáo viên đang trò chuyện về vấn đề giảng dạy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng pha trà, uống nước, đùa giỡn. Chẳng bao lâu, bọn trẻ đã giải tán, các thầy cô cũng trò chuyện được ít nhiều liền nói cười ra khỏi văn phòng.

Ở trường, giáo viên dạy môn dễ nhất trên cơ bản chính là Đường Miểu. Các giáo viên khác dạy các môn chính ngoài tiếng Trung và toán, về cơ bản có bốn hoặc năm lớp mỗi ngày.

Đương nhiên bọn họ không rảnh đứng đây tiễn học sinh như Đường Miểu, nhưng khi rời khỏi phòng học, mấy giáo viên đều mỉm cười chào tạm biệt Đường Miểu.


Nhiều giáo viên đến từ các làng lân cận và họ phải đi xe đạp, xe máy hoặc đi bộ về nhà.

Bọn họ không ở trong khuôn viên trường, cuối tuần chỉ có Đường Miểu ở trường, trước khi rời đi mấy giáo viên sẽ không quên dặn dò Đường Miểu chú ý an toàn.

Nhưng lần này, có mấy giáo viên không còn dặn dò nữa, thậm chí còn nói đùa: "Cô giáo Đường đang đợi thầy Hạ ăn tối à?"

Sau khi bị giáo viên trêu chọc, Đường Miểu không hề xấu hổ mà chỉ mỉm cười đáp lại.

"Đúng vậy."

Sau khi Hạ Khiếu đến trường, hai giáo viên đã trở thành bạn cơm của nhau. Theo lời hiệu trưởng, cả hai đã biết nhau từ trước, nhưng trước khi thầy Hạ đến đây không nghĩ cô giáo Đường cũng ở đây. Như vậy vừa vặn, so với người xa lạ hoàn toàn, ít nhiều quen thuộc hơn.

Trước đây trong trường chỉ có Đường Miểu sống ở đây, nói thật thì mặc dù ở trong thôn nhưng các giáo viên vẫn có chút lo lắng. Cho dù về mặt an toàn không có vấn đề gì, nhưng cô Đường vẫn là một cô gái trẻ sống trong núi sâu rừng hoang, chỉ sợ cô sẽ sợ.

Sau khi thầy Hạ đến, vấn đề này đã được giải quyết. Cô Đường không những không còn phải sợ nữa mà còn không phải quá cô đơn.

Thầy Hạ tuy không nói nhiều nhưng với một người đã quen trước, dù không nói chuyện thì anh vẫn ở đó, tâm lý cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Ngoài ra, trên thực tế, một số giáo viên còn có chút bỡn cợt về mối quan hệ giữa Hạ Khiếu và Đường Miểu.

Đầu tiên, cô Đường và thầy Hạ đều độc thân, đều là người rất tốt, cảm thấy cô Đường hiền lành còn thầy Hạ thì ít nói, ở một mức độ nào đó cũng rất xứng đôi. Thứ hai, hai người trước đây đã quen biết nhau, không biết quen nhau đến mức độ nào, nhưng người quen biết lại cảm thấy thoải mái hơn người không quen biết, dễ dàng phát triển quan hệ hơn. Đối với những người đã lập gia đình như họ mà nói, khi thấy nam nữ thanh niên độc thân, họ không khỏi bàn tán và tác hợp.

Mặc dù quan tâm đến phương diện này nhưng họ cũng rất chú trọng đến sự đúng mực. Suy cho cùng, nếu cả hai bên đều quan tâm đến loại chuyện này thì việc thăng tiến của họ có thể coi là chất xúc tác. Nhưng nếu cả hai bên đều không quan tâm thì việc cố gắng tạo điều kiện sẽ gây ra sự xấu hổ, bối rối cho cả hai bên.

Theo quan điểm hiện tại, thầy Hạ và cô Đường chỉ là bạn cơm đơn giản. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng giống như cách họ thường thân thiết với các giáo viên khác trong trường. Bọn họ không thể nhìn thấy gì và không dám hành động liều lĩnh. Nhưng cũng có những nữ giáo viên nhạy cảm hơn, cảm thấy trước đây đã quen nhau, nhưng bây giờ lại duy trì khoảng cách như vậy, khiến người ta cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Tuy nhiên, mọi người đều có ý kiến ​​​​khác nhau và không ai có thể hiểu được nên họ không đi xa hơn nữa. Bình thường ở trường, sẽ nói những câu đùa không mặn không nhạt. Đường Miểu sẽ không tức giận trước những trò đùa của họ mà chỉ đáp lại như thể họ đang trò chuyện bình thường.

Đường Miểu đáp xong, theo lời cô nói các giáo viên cũng cười một tiếng. Cười xong, một giáo viên nói: "Có thầy Hạ ở đây, chúng tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn."


Các giáo viên thực sự lo lắng, bây giờ họ thực sự cảm thấy yên tâm. Đường Miểu nghe xong mỉm cười.

Mấy người ở ngoài cửa cùng Đường Miểu nói chuyện một hồi, sau đó lần lượt rời khỏi trường học, có người đạp xe, có người đi bộ. Cuối cùng, Hạ Khiếu cũng cùng hiệu trưởng kiểm tra xem cơ sở vật chất trong trường có phù hợp hay không, sau khi kiểm tra xong, hiệu trưởng đến chào tạm biệt Đường Miểu.

Một lúc sau, món canh cá của Đường Miểu đã gần xong. Mùi thơm từ trong phòng bếp nhỏ bay ra, hiệu trưởng ngửi được, cười nói: "Tay nghề nấu nướng của cô Đường càng ngày càng tốt."

Đường Miểu không phải mới bắt đầu nấu ăn ở trường. Tuy nhiên, khi còn đi học, cô khá qua loa trong việc nấu nướng, miễn có thể ăn no là được. Hiếm khi nấu cá thịt linh tinh.

Bây giờ cô không ăn một mình, có một số suy nghĩ về việc nấu nướng. Điều này cũng rất tốt.

Được hiệu trưởng khen ngợi, Đường Miểu cười hỏi: "Thầy có muốn cùng ăn không ạ?"

"Không được, tôi phải nhanh chóng trở về, hôm nay đứa cháu cũng trở về." Hiệu trưởng cười nói.

Hiệu trưởng đã ngoài năm mươi, các con đều đã lập gia đình và lập nghiệp, đứa trẻ mà ông đang nói đến là cháu trai mới vào cấp hai của ông.

Như các em học sinh ở trường, nhiều nhất chỉ đến lớp 5, 6, khi lên cấp 2 phải lên thị trấn để đi học.

Khi hiệu trưởng nói lời này, Đường Miểu không khách khí mà chào hỏi. Lúc họ đang nói chuyện ở đây, Hạ Khiếu đã đi tới, anh đi tới bồn rửa bên kia rửa tay, cũng không thèm lau nước trên tay liền đi tới.

"Được rồi, hai người ăn cơm đi, tôi đi trước. Trường học ở đây phiền hai người rồi." Hiệu trưởng mỉm cười liếc nhìn Hạ Khiếu rồi nói như vậy.

Ông ấy nói xong, Đường Miểu và Hạ Khiếu đáp ngắn gọn. Trả lời xong, hiệu trưởng không nán lại lâu, bước ra khỏi cổng trường.

Khi bóng dáng thầy hiệu trưởng cũng rời khỏi trường, ngôi trường rộng lớn chợt trở nên trống trải. Hiện tại ban ngày ngày càng dài hơn, nhưng đêm nay trời mưa, buổi chiều trời u ám, bây giờ trời cũng rất tối.

Nhìn hiệu trưởng rời đi, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu: "Đi thôi."


Cô nói xong, hai người cùng nhau đi vào bếp.

...

Canh cá đã được hầm trong căn bếp nhỏ, tùy tiện xào một ít món ăn. Sau khi Đường Miểu vào bếp, Hạ Khiếu đi bưng cơm và lấy đũa, còn cô thì xào vài món ăn đã chuẩn bị sẵn.

Một lúc sau, đồ ăn được xào xong bày lên bàn, hai người ngồi vào bàn ăn trong im lặng như thường lệ.

Hạ Khiếu đã ở trường được một tuần. Đối với một ngôi trường nhỏ như vậy, một tuần là đủ để hiểu và thích nghi với nội quy.

Hạ Khiếu thích nghi rất tốt. Trong khoảng thời gian này, cô nghe thấy một số thay đổi của anh được các học sinh thỉnh thoảng nhắc đến trong giờ học.

Ví dụ như thầy Hạ bây giờ sẽ chủ động nói chuyện với các em, thầy Hạ sẽ kể cho các em nghe về chuyến đi Tây Bắc của thầy, thầy Hạ cũng sẽ từ trên bục xuống kiểm tra và chủ động giảng đề linh tinh cho các em.

Tóm lại, theo thời gian trôi qua, thầy Hạ không phải là không thể tiếp cận được, anh đã trở nên sinh động hơn trước, khiến bọn trẻ có cảm giác như có máu thịt.

Nghĩ đến lời nói của bọn trẻ, Đường Miểu tự nhiên nhớ tới buổi học buổi chiều, khi các học sinh đang nói chuyện ngày mai đi chơi, bọn chúng đề nghị nói muốn dẫn thầy Hạ đi cùng.

Đường Miểu không phản đối đề nghị này, nhưng có muốn đi hay không, người quyết định vẫn là Hạ Khiếu.

Anh có thể sẽ không từ chối việc lên núi ở đây, bởi Hạ Khiếu cũng là người thích khám phá và cảm nhận thiên nhiên. Sau khi tới đây, một tuần nay anh cơ bản chỉ dạy học, chưa bao giờ đi đến vùng núi xung quanh, chắc là muốn đi.

Nhưng anh muốn đi thì đi. Không nhất thiết phải đi theo họ, đặc biệt là cô.

Cho nên sau khi các học sinh đưa ra đề nghị này, Đường Miểu liền bảo bọn chúng tìm Hạ Khiếu hỏi ý kiến của anh.

Sau khi Đường Miểu đưa ra đề nghị như vậy, cô không có tiết học nào nữa, thời gian còn lại cơ bản là ở trong bếp và ở cổng trường. Cô không biết các học sinh có đề cập đến đề xuất này với Hạ Khiếu hay không, cô cũng không biết câu trả lời của Hạ Khiếu đối với đề xuất này là gì.

Nhưng nếu anh đi, cô sẵn sàng đi. Nếu anh không đi, cô cũng có ý định không đi. Bất kể anh có đi hay không, cô cũng muốn hỏi Hạ Khiếu để biết câu trả lời của anh.

Hạ Khiếu vẫn ăn tối xong trước. Khẩu vị của anh đã tốt hơn so với lần đầu tiên đến đây, trông anh không còn gầy như lúc đầu nữa, dường như nhiều khí sắc hơn một chút.

Ăn xong, Hạ Khiếu cầm bát đũa đi rửa sạch. Dọn dẹp xong, anh trở lại phòng bếp, Đường Miểu nhìn anh đặt bát đũa xuống, hỏi anh trước khi rời đi.

"Ngày mai anh đi không?"


Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Mấy ngày nay, Đường Miểu cũng sẽ nói với anh mấy câu khi anh rời khỏi phòng bếp. Nhưng hầu hết đều hỏi anh về các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày như liệu anh có muốn dùng nước nóng không.

Hôm nay hỏi xong câu hỏi này, Hạ Khiếu nhìn cô không nói gì.

Đường Miểu cho rằng anh không hiểu, liền nói: "Lúc em lên lớp, bọn trẻ hẹn em ngày mai lên núi ngắm thác nước. Bọn chúng nói thác nước đó rất đẹp, chỉ khi mùa hè trời mưa nhiều mới xuất hiện, em cũng là lần đầu tiên xem. Sau khi nói với em, chúng nói anh cũng đang ở trường, hỏi có muốn dẫn anh đi cùng không. Em không trả lời thay anh, chỉ bảo chúng đi hỏi anh."

"Bọn chúng đã hỏi chưa?" Lúc này, Đường Miểu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, hỏi.

Sau khi hỏi câu này, cô kiên định nhìn anh, Hạ Khiếu nhìn vào mắt cô, nói.

"Hỏi rồi."

Ánh mắt Đường Miểu chuyển động.

Trong lúc mắt cô đang chuyển động, cô chớp chớp mắt, kiềm chế sự thắc mắc trong mắt, nói: "Vậy anh có đi không?"

Đường Miểu lại hỏi.

Cô hỏi xong, như sợ Hạ Khiếu hiểu lầm, chỉ nói: "Nếu anh đi thì chúng ta phải dậy sớm, hơn nữa đường trên núi không dễ đi như vậy, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn ủng đi mưa. Nếu anh đi, chúng ta sẽ đi mua ngay hôm nay."

"Nếu không đi thì thôi vậy." Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, cười nói.

Cô tựa như đang trò chuyện với anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói xong lời muốn nói, Đường Miểu nói xong nhìn Hạ Khiếu chờ đợi câu trả lời của anh.

Đôi mắt cô không còn nhắm chặt như trước, cô rất bình tĩnh, như đang hỏi anh tối nay có muốn đi ăn không, chờ đợi câu trả lời của anh.

Trong khi chờ đợi, Hạ Khiếu cũng nhìn cô. Anh nhìn vẻ bình yên trong mắt cô, sau khi nhìn một lúc, Hạ Khiếu nói.

"Đi."

Anh nói xong. Đôi mắt bình tĩnh và yên bình của Đường Miểu khẽ run lên.
 
Chương 100: C100: Chương 100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

"Được."

Hạ Khiếu nói đi, Đường Miểu đáp lại. Đáp lại xong, Đường Miểu cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu nói với anh.

"Vậy chúng ta khởi hành lúc sáu giờ ngày mai."

Hẹn thời gian xong, Đường Miểu lại hỏi: "Muốn mua ủng không? Vừa rồi trên núi mới mưa xong, có thể sẽ có rất nhiều bùn."

"Không cần." Hạ Khiếu nói.

Hạ Khiếu nói không cần, có lẽ anh đã mang theo ủng đi bộ đường dài. Anh nói không, Đường Miểu cũng không kiên trì, cô chỉ cười nói: "Được."

Nói xong, Đường Miểu cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Không còn việc gì khác. Nếu anh bận thì đi trước đi."

Đường Miểu cười nói. Cô nói xong lời này, Hạ Khiếu liếc nhìn cô một cái, không nói gì, xoay người rời khỏi phòng bếp.

...

Hôm qua Hạ Khiếu đã đồng ý cùng nhau lên núi. Sáng hôm sau, Đường Miểu và Hạ Khiếu gần như cùng nhau thức dậy. Hai người ăn chút gì, sau khi ăn sáng xong, phía xa rìa núi phủ đầy bụng cá trắng xóa, học sinh dần dần đến trường học tụ tập.

Hôm nay có năm học sinh đến, ba gái và hai trai. Có ba học sinh lớp bốn, là học sinh của Hạ Khiếu, hai đứa còn lại học lớp năm.

Trẻ em lớp 4, lớp 5 đã giỏi công việc đồng áng trên núi. Sau khi tới trường, Đường Miểu hỏi bọn chúng đã ăn cơm chưa. Sau khi xác nhận chúng đã ăn, một nhóm người đi vào núi dọc theo con đường núi phía sau trường học.

Đây không phải là lần đầu tiên Đường Miểu vào núi.

Nói chính xác thì đây không phải là lần đầu tiên cô đi vào núi từ con đường núi phía sau trường học.

Ngoại trừ vùng đất bằng phẳng thỉnh thoảng giữa các ngọn núi, khu vực miền núi nơi trường học của họ tọa lạc được bao quanh bởi các ngọn núi ở mọi phía. Con đường vào núi không chỉ là con đường phía sau trường học, khi Đường Miểu đi chơi với học sinh, về cơ bản cô đã leo núi ở rất nhiều nơi.

Tuy nhiên, sau khi leo qua rất nhiều ngọn núi gần đó, đối với Đường Miểu, con đường núi dẫn vào ngọn núi phía sau trường học là gồ ghề nhất. Đồng thời, phong cảnh cũng là đẹp nhất.

Cuối tháng Tư, buổi sáng mặt trời còn chưa mọc, núi rừng phía Tây Nam ướt đẫm mưa và sương mù, khắp nơi đều là hơi nước lạnh lẽo. Khi vào rừng núi, dẫm lên lớp bùn núi dày đặc dưới chân, hít vào hơi ẩm của thảm thực vật và sương ẩm, cơ thể bước qua thảm thực vật rậm rạp, lá cây cắt vào quần áo phát ra tiếng xào xạc.

Ngoài tiếng quần áo và lá cọ xát còn có tiếng chim núi kêu, tiếng nước suối chảy trên núi, tiếng gió nhẹ thổi qua kẽ lá, đánh rơi những phiến lá dính sương sớm.

Những âm thanh này rất tinh tế và nhỏ bé ở vùng núi. Núi chứa đựng vạn vật và đồng thời phóng thích vạn vật, khi đi trên sương núi, nhiều âm thanh khác nhau trộn lẫn vào nhau. Có rất nhiều âm thanh nhưng lại có thể nghe được âm sắc của từng âm thanh một cách chi tiết.

Âm thanh là một điều tuyệt vời.

Đôi khi, ngay cả khi bạn không thể nhìn thấy hoặc ở trong đó, chỉ cần nghe thấy âm thanh cũng có thể mang đến cho bạn trí tưởng tượng vô hạn và đầy màu sắc.

Đường Miểu thích cảm giác ẩn trong núi.

Khi con người đi trong vùng núi sâu, có cảm giác như đang hòa mình vào vòng tay của rừng núi, khi thu nhỏ góc nhìn, sẽ từ từ biến mất và hòa vào mảnh thiên nhiên này.

Điều này cho phép một người trở thành một phần của ngọn núi trong một thời gian ngắn. Chỉ nhớ hơi thở và sự trưởng thành, quên đi những muộn phiền, tội lỗi và lo lắng của con người. Giống như cây, như suối, như bùn bị giẫm dưới chân, trong lành và tĩnh lặng.

Đường Miểu thích cảm giác này.


Nhưng cô không chắc liệu Hạ Khiếu có thích hay không.

Sau khi hai người cùng nhau ăn tối hôm qua, Đường Miểu hỏi hôm nay Hạ Khiếu có đi không, khi Hạ Khiếu nói "đi", Đường Miểu có chút hưng phấn.

Cô không hy vọng tình cảm và mối quan hệ của mình với Hạ Khiếu sẽ lại thay đổi. Nhưng vì tình cảm dành cho Hạ Khiếu, cô hy vọng Hạ Khiếu có thể vui vẻ một chút.

Trong đầu cô có rất nhiều chủ đề. Cô đã mất cả tuần để sắp xếp vẫn không thể tìm ra được. Nhưng lại có một con đường rất rõ ràng.

Cô không muốn Hạ Khiếu đắm mình trong sự tổn thương mà cô đã gây ra cho anh trong quá khứ, đồng thời cô cảm thấy có lỗi với những tổn thương mà mình đã gây ra cho anh, hy vọng có thể làm được điều gì đó anh muốn mà cô không biết trong khoảng thời gian này, đền bù cho anh.

Một khi một người bị tổn thương, những vết thương lớn không dễ lành. Và dù có lành đi thì cũng sẽ để lại những vết sẹo cũ và gớm ghiếc.

Đường Miểu không thể thoát khỏi vết sẹo này.

Nhưng cô có thể tự mình làm được điều đó chỉ với một chút nỗ lực. Hoặc là để vết sẹo mau lành hơn, hoặc là để Hạ Khiếu quên đi nỗi đau và trở nên vui vẻ hơn trước khi vết sẹo lành lại.

Đây là điều cô có thể làm cho Hạ Khiếu lúc này.

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên cô và Hạ Khiếu leo ​​núi. Không lâu sau khi hai người xác lập mối quan hệ, cửa hàng đàn piano đang trong kỳ nghỉ, cô và Hạ Khiếu đã đến một ngôi làng dân tộc thiểu số gần Hoài Thành.

Ở đó, họ còn leo núi và thu thập nấm.

Nhưng những ngọn núi ở Hoài Thành có phần bị lấn át bởi những ngọn núi ở phía Tây Nam. Vùng núi phía Tây Nam có rừng rậm, dốc và mưa nhiều khiến môi trường trở nên tồi tệ hơn nhiều so với thời điểm đó.

Môi trường khắc nghiệt cũng mang lại một số cảnh quan tuyệt vời. Ví dụ như có một dòng suối giữa hai ngọn núi được bao phủ bởi đá vụn, hoặc khi leo lên một ngọn núi, nhìn thác nước đổ xuống từ vách đá.

Điều này không có sẵn ở bất cứ nơi nào khác.

Hạ Khiếu có lẽ thích.

Anh thích quan sát mọi thứ trong tự nhiên. Ngay cả khi không ở bên cô, lúc rảnh rỗi vẫn ra ngoài sưu tầm phong tục. Anh đi về phía Tây Bắc tương đối nhiều, có lẽ anh cũng đã đến phía Tây Nam.

Tuy nhiên, vì Tây Nam rộng lớn nên có lẽ chưa từng đến ngọn núi này.

Nhưng dù ngọn núi có lớn đến đâu thì việc leo lên cũng gần như giống nhau. Thậm chí còn nói khi Hạ Khiếu leo núi, anh đã thành thạo đường đi hơn cô rất nhiều, người đã đi được hai lần.

Đoàn người vào núi, vượt sông, xếp hàng dọc theo một con đường mòn. Hai cậu bé lớn hơn dẫn đầu, theo sau là ba cô bé khác và Đường Miểu, Hạ Khiếu phụ trách phía sau.

Trẻ con leo núi, động tác nhanh nhẹn và nhanh chóng. Đường Miểu mặc áo khoác, đội mũ, đi ủng nên mới có thể theo kịp. Việc leo núi của họ không phải một lần là xong. Hầu hết đang leo thì dừng lại, thu thập những gì họ muốn.

Vào mùa này, vùng núi cho ra ngày càng nhiều sản phẩm, không chỉ có nấm mà còn có nhiều loại dược liệu. Đường Miểu không quen lắm với dược liệu, nhưng bọn trẻ đưa cho cô một ít so sánh, cô cũng làm quen.

Khi hái nấm, Đường Miểu nhìn thấy dược liệu cũng hái, sau đó đưa cho bọn trẻ để chúng bán lấy tiền.

Trong lúc Đường Miểu làm việc này, Hạ Khiếu cũng không nhàn rỗi. Về những điều này, tựa hồ anh so với Đường Miểu thành thạo hơn.

Thân hình thẳng tắp, tứ chi mảnh khảnh, lại cường tráng và có lực, sau khi leo núi, Đường Miểu dần dần có chút lực bất tòng tâm, còn Hạ Khiếu cũng không thay đổi nhiều.

"Thầy Hạ leo núi thật lợi hại."

Ngay khi họ dừng lại ở một chỗ và chọn thứ mình muốn, cậu bé phía trước nhìn lại và mỉm cười nhận xét.


Sau khi đánh giá xong, mấy đứa trẻ khác cũng quay lại bày tỏ sự đồng ý.

Người ngoài không thường leo núi, ở đây cơ bản phải bị kéo theo, dù ở giai đoạn đầu có thể theo kịp nhưng về sau sẽ dần dần kiệt sức. Nhưng lúc này, sắc mặt cô Đường hơi nóng lên, tái nhợt, sắc mặt thầy Hạ lại rất bình tĩnh.

Sau khi nhận được lời khen của một số học sinh, Hạ Khiếu ngước mắt lên nhìn chúng. Đường Miểu ngồi xổm bên cạnh hái nấm ngẩng đầu nhìn bọn trẻ, nhìn Hạ Khiếu rồi mỉm cười.

"Sắp tới thác nước rồi." Nói xong mấy câu, cậu bé liền nói như vậy.

Dù nhiệm vụ chính của các em là hái thảo dược hay cắt cỏ nhưng các em cũng không quên nhiệm vụ dẫn thầy cô đi xem thác nước. Ngay từ đầu chúng đã cố tình đi theo hướng này.

Cậu bé nói xong, Đường Miểu cũng dừng động tác hái dược liệu, im lặng lắng nghe.

"Có thể nghe được âm thanh." Đường Miểu nói.

Cách thác nước không xa. Dù cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn nhưng âm thanh vẫn truyền ra từng đợt qua kẽ lá.

Núi sông, tiếng rơi xuống đất tự nhiên rất hùng vĩ.

"Đi thôi." Đường Miểu rút thảo dược trong tay ra, chống người đứng dậy. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng có lẽ vì cô đã ngồi xổm ở đây rất lâu, lại bởi vì đứng dậy quá mạnh nên khi Đường Miểu đứng dậy, trước mắt trở nên hơi tối.

Khi tầm mắt trở nên tối đen, Đường Miểu giơ tay nắm lấy thân cây bên cạnh. Thân cây quanh năm không có ánh nắng mặt trời phủ đầy rêu trơn trượt, Đường Miểu suýt chút nữa bắt hụt.

May mắn cô phản ứng rất nhanh, nắm tay đã đoán trước được rêu, cô dùng thêm lực để nắm lấy thân cây, đồng thời ổn định cơ thể.

Bởi vì cảm giác quá đột ngột, trong giây phút đó mọi cảm giác trong cơ thể Đường Miểu dường như đều bị cơn choáng váng che phủ, khi cô nắm lấy thân cây chậm rãi tỉnh lại, cơn choáng váng tan biến, cô nghe thấy tiếng thác nước chảy, đồng thời cảm nhận được lực đỡ bên hông cô.

Lực này rất nhẹ.

Nhưng đủ bình tĩnh.

Có lẽ vừa rồi người nắm lấy thân cây không phải cô mà là lực đỡ phía sau đã đỡ cô đứng dậy.

Lòng bàn tay của người đàn ông rộng và thon, một tay gần như nâng đỡ toàn bộ eo của cô. Người đàn ông ấn nhẹ lên các ngón tay của mình, các đốt ngón tay dài của anh cọ xát vào da và cơ thể cô qua lớp vải mỏng của áo khoác.

Và khi sức lực của người đàn ông ngày càng thành thạo hơn, anh đưa tay ra và chỉ nhẹ nhàng đỡ cô. Khi cô nhận thấy mình dường như có thể đứng vững bằng sức mạnh của chính mình, cô rút tay lại cùng với sức mạnh của mình.

Sự hỗ trợ trước và sau chỉ kéo dài hai ba giây, chỉ đủ để sức mạnh của anh chạm tới eo của cô, nhưng không đủ để hơi ấm của anh thấm vào cơ thể cô.

Đường Miểu ôm lấy thân cây ướt, sau khi cô cực kỳ sợ hãi, sợi dây quanh ngực dường như nhanh chóng quấn chặt lại trong mấy giây này, khiến cô nhất thời không thể hồi phục.

Sau khi Hạ Khiếu đỡ cô xong, anh thả tay ra khỏi eo cô. Bọn trẻ phía trước còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, khi Hạ Khiếu thu tay lại, Đường Miểu đứng trước thân cây một lúc.

Sau khi cơ thể lấy lại bình tĩnh, Đường Miểu đứng trước thân cây nói "Cảm ơn"

...

Những đứa trẻ luôn ở phía trước và không để ý đến những gì đang xảy ra phía sau chúng. Bọn chúng trò chuyện cười nói suốt đường rồi dẫn đường, Đường Miểu đứng vững sau khi lấy lại tinh thần và cùng vài học sinh leo lên núi.


Càng lên núi, tiếng thác nước càng rõ, khi học sinh phía trước hét lên "Đến rồi", Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dòng nước trắng xóa tràn qua tán lá rậm rạp.

Tiếng thác đổ ầm ĩ đến nỗi át đi mọi âm thanh trong núi. Sau khi mấy người nhìn thấy thác nước, họ đã vô thức tăng tốc về phía nó.

Địa hình nơi thác tọa lạc rất hiểm trở nhưng đồng thời, cách nơi thác đổ không xa có một đống đá. Những tảng đá tuy lộn xộn nhưng mỗi tảng đá đều to lớn, chỉ nằm đó một cách gồ ghề và lặng lẽ. Mỗi hòn đá có thể chứa hai hoặc ba người đứng trên đó.

Khi mấy người di chuyển nhanh hơn, họ đã sớm đến được những tảng đá. Đường Miểu sau khi nhìn thấy thác nước liền ngẩng đầu nhìn vách đá nơi nước đổ xuống.

Dòng nước chảy rất nhanh.

Cơn mưa tích tụ trên đỉnh núi nhiều ngày đã bùng phát sau đêm qua. Chúng trải dài từ đỉnh núi xuống núi. Và những tảng đá trải rộng luôn có chỗ rơi nên dòng nước không bị cản trở mà rơi thẳng xuống.

Dưới chân thác, cạnh đống đá là một vũng nước được hình thành do thác tích tụ qua nhiều năm.

Thời gian trôi qua, nước nhỏ giọt thấm vào đá, vũng nước đã đạt được kích thước nhất định và có dấu vết tự nhiên do thác nước tạo ra. Nó ngồi lặng lẽ trong núi sâu, đón nhận dòng nước từ trên cao đổ xuống. Dòng nước tụ lại, tụ lại, cuối cùng tựa như bị mắc kẹt trong vòng tay của ngọn núi.

Những cảnh quan thiên nhiên như vậy thường mang lại cho con người một cảm giác hùng vĩ đến mức không thể thốt nên lời khi lần đầu nhìn thấy.

Đường Miểu đứng giữa tảng đá gần đó, ngẩng đầu nhìn vách đá và thác nước. Hơi nước từ thác đổ xuống và cái lạnh tụ lại giữa những tảng đá lan tỏa như sương mù. Đến khi Đường Miểu tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể mình như tan thành sông núi.

Trong khi Đường Miểu đứng đó quan sát, mấy học sinh và Hạ Khiếu cũng đứng rải rác trên tảng đá nhìn thác nước.

So với lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có nhiều học sinh đã nhìn thấy vô số lần. Trong tự nhiên có vô số cảnh tượng tráng lệ và chấn động, chẳng hạn như thác nước, khiến chúng không còn có thể ngạc nhiên được nữa. Nhưng chúng không chạy vòng vòng, chỉ đứng đó chờ đợi, đợi Hạ Khiếu và Đường Miểu xem xong.

So với Hạ Khiếu, Đường Miểu khôi phục lại cảnh tượng trước. Cảm xúc trong mắt cô dần dần bình tĩnh lại theo thời gian trôi qua, khi cô thoát khỏi cảm giác này, Đường Miểu thu ánh mắt lại, đồng thời liếc nhìn Hạ Khiếu vẫn đang đứng đó nhìn.

Hạ Khiếu đang đứng trên tảng đá cạnh cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, dây kéo vẫn kéo đến tận cổ, dù Hạ Khiếu cao lớn như vậy cũng phải ngẩng đầu lên nhìn thác nước trước mặt.

Đường Miểu hiếm khi thấy Hạ Khiếu ngẩng đầu lên.

Khi đầu anh hơi ngẩng lên, làn da trên chiếc cổ thon thả của anh hơi thẳng và mỏng đi, bằng cách này, yết hầu giữa cổ anh càng nổi rõ hơn.

Yết hầu được nối với cổ, sau đó đến quai hàm sắc nét và các đường nét trên khuôn mặt sâu, dưới mái tóc ngắn, khuôn mặt anh tuấn tú và trắng trẻo, dưới lông mày, đôi mắt nhìn thẳng, khóe mắt nhướng lên, ngắm nhìn dòng thác chảy.

Anh như một nhân vật không thể thiếu trong một bức tranh, bị hút vào bức tranh trong mắt cô.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng thác nước và tiếng nhịp tim của chính cô.

Nhịp đập của thác nước đập vào màng nhĩ cô cả trong lẫn ngoài, Đường Miểu lúc này thậm chí còn cảm thấy một tiếng gầm vang lên.

Trong tiếng gầm này, Hạ Khiếu dường như chú ý đến ánh mắt của cô, liếc mắt nhìn cô.

Đúng vậy, liếc mắt.

Hạ Khiếu không quay đầu lại.

Mọi động tác của anh vẫn giống như khi cô nhìn thấy anh vừa rồi, nhưng khi anh chú ý đến ánh mắt của cô, con ngươi trong mắt anh di chuyển, trong trẻo bình thản dọc theo đường viền của mắt đến khóe mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh lặng lẽ nhìn cô, đường nét khuôn mặt anh dường như trở nên sắc nét hơn cùng với đôi môi hơi mím lại, giống như một tảng đá mới cắt.

Đường Miểu nhìn anh.

Sau khi nhìn nhau vài giây, Đường Miểu hỏi.

"Có muốn chụp ảnh cho anh không?"

...

Có thể tiếp tục nhìn vào cùng một vị trí trong thời gian dài.


Hạ Khiếu có lẽ cũng thích.

Và vì thích nên tư duy của con người hiện đại cùng với sự phát triển của công nghệ hiện đại sẽ muốn để lại hình ảnh như vậy. Hình ảnh vẫn còn đó, dù có nhìn hay không, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn lại và nhớ lại cảm giác sốc khi nhìn thấy cảnh này.

Đường Miểu nói xong lời này, ánh mắt Hạ Khiếu không có chút thay đổi nhìn nàng. Anh vẫn nghiêng đầu nhìn cô, sau khi nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu duỗi thẳng cổ, thu ánh mắt khỏi Đường Miểu rồi nói.

"Chụp."

Nói xong, Đường Miểu tỉnh táo lại, từ hòn đá của cô nhảy sang hòn đá của Hạ Khiếu. Trước khi cô tới, Hạ Khiếu đã mang điện thoại tới đưa cho cô.

Sau khi Đường Miểu lấy điện thoại di động ra, cô tìm một tảng đá khác, chụp ảnh Hạ Khiếu và thác nước từ nhiều góc độ.

Trong khi đang chụp ảnh, mấy học sinh cũng nhìn thấy Hạ Khiếu vẫy tay, mấy học sinh vui vẻ đi tới, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu và bọn trẻ trong ống kính rồi mỉm cười chụp rất nhiều ảnh.

Mà có sự tham gia của bọn trẻ. Việc chụp ảnh phải bài bố cho bọn trẻ nhiều lần.

Đôi khi chúng muốn chụp với một mình thầy Hạ, đôi khi muốn chụp với thầy Hạ, đôi khi muốn chụp với mấy người bạn, đôi khi muốn anh chụp chúng với cô.

Cứ như vậy, tất cả các hoán vị và tổ hợp đều được làm hết, Đường Miểu lại gia nhập nhóm nhiếp ảnh gia.

Sau khi Đường Miểu gia nhập, quy trình trên lại được lặp lại. Sau khi chụp một lượt xong, bọn trẻ vui vẻ đi từ chỗ Đường Miểu đến chỗ Hạ Khiếu chụp ảnh để xem Hạ Khiếu chụp như thế nào. Bọn trẻ nói khi chúng quan sát.

"Thầy Hạ, thầy chụp ảnh với cô Đường đi ạ."

Ngay khi cậu bé đề nghị, một số học sinh khác đã gật đầu. Đề nghị xong, Đường Miểu cũng mỉm cười nhìn Hạ Khiếu, nói xong, Hạ Khiếu cũng không từ chối, đưa điện thoại di động cho bọn chúng, sau đó bước lên tảng đá, đứng bên cạnh Đường Miểu.

Động tác của Hạ Khiếu mang theo một luồng hơi nước sảng khoái tràn tới. Đường Miểu liếc nhìn anh, sau đó quay lại khi nghe thấy tiếng bọn trẻ kêu cô nhìn vào camera.

Cô và Hạ Khiếu đứng trên cùng một tảng đá, tảng đá không bằng phẳng lắm. Họ là hai người lớn, đứng vừa khít. Khi Hạ Khiếu đứng đó, không còn nhiều chỗ trống nữa, vai cô và cánh tay anh nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Dưới sự đụng chạm như vậy, Đường Miểu nhìn về phía trước, nhìn màn chập bọn trẻ chụp, cười nhẹ khi chúng hô lên "cà tím" vui vẻ.

...

Họ không ở lại thác nước lâu.

Sau khi chụp ảnh cô và Hạ Khiếu, Đường Miểu rời khỏi tảng đá, đi tới lấy điện thoại di động của cô. Bọn họ leo núi thu thập đồ hơn một giờ đồng hồ, ở lại thác nước hơn nửa giờ, bây giờ cũng sắp phải trở về.

Bởi vì khi lên núi, về cơ bản là chọn một con đường, khi xuống núi lại đi một con đường khác.

Xuống núi khó hơn lên núi một chút. Vì đường núi trơn trượt nên về cơ bản bạn phải bám vào một vật gì đó khi xuống núi. Ngoài ra, nếu nhìn thấy dược liệu hay nấm quý nào thì sẽ tốn nhiều công sức hơn so với khi lên núi hái.

Vì thế, thời gian xuống núi lâu hơn thời gian lên núi mất gần hai tiếng đồng hồ.

Khi lên núi, đôi ủng có cảm giác êm ái, khi xuống núi, đế và mặt trên ủng của Đường Miểu dính đầy bùn dày do đi xuống núi.

Cô bước đi nặng nề hơn bình thường rất nhiều.

May mắn thay, sau khi xuống núi, mặt đất trở nên bằng phẳng. Giữa hai ngọn núi có một dòng suối chảy qua. Nước suối trên núi không sâu, dưới đáy có sỏi, người dân trong làng thường rửa sạch bùn đất trên núi trước khi quay về.

Đường Miểu đã leo núi ở đây nhiều lần và được bọn trẻ dạy phương pháp này. Vì thế sau khi xuống núi, Đường Miểu cùng mấy học sinh chạy xuống nước trong núi té nước để loại bỏ bùn đất.

Trẻ con vốn dĩ rất thích chơi đùa dưới nước, nhất là lúc này thời tiết đang nóng dần lên vào buổi trưa. Sau khi Đường Miểu xuống nước, có học sinh té nước vào người cô. Đường Miểu bị tạt vào mặt, nước suối trong núi lạnh lẽo khiến cô rùng mình, nhưng cô không tức giận mà nghiêng người đi lấy nước hất lại.

Nhưng khi cô cúi xuống, bùn trên ủng chưa được làm sạch khiến chân cô bị trượt. Đường Miểu cảm thấy lòng bàn chân nhanh chóng hướng về phía trước, thân thể cũng mất đi thăng bằng.

Cô không kiềm chế được mà kêu lên một tiếng "A", giây tiếp theo, Đường Miểu ngồi xuống nước.

Đường Miểu: "..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom