Dịch Sử Thượng Tối Cường Lão Bản

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sử Thượng Tối Cường Lão Bản

Sử Thượng Tối Cường Lão Bản
Tác giả: Nam Cực Liệt Nhật
Tình trạng: Đang cập nhật




Câu chuyện ổn, tình tiết hợp lý, không ngựa giống, mời nhào vô!!!!

Khi Chu Dương có trong tay một Hệ thống mang tên CỬA HÀNG VẠN GIỚI... Nghe tên hệ thống đã thấy trâu bò đến chừng nào, khả năng thông đến hết thảy thế giới, có thể tiến hành giao dịch ở mọi vị diện, quả thực là "thông thương Vạn Giới", mọi người đều trở thành người đem tiền đến cho ta.

Lời của Chu Dương

"Ta từng cử hành một buổi đấu giá cỡ nhỏ, Hoàng Đế tới tham dự có hơn một trăm vị, nghe nói còn có hai vị Hoàng Đế tên là Lý Thế Dân."

"Ta từng khiến cho mọi người trong thế giới Thần Điêu giúp ta nuôi dưỡng Bồ Tư Khúc Xà."

"Ta từng phát động mọi người trong thế giới Hải Tặc, ra biển giúp ta tìm kiếm Quả Ác Ma.

······
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Hệ thống cửa hàng vạn giới


Dưới bầu trời xanh thẳm, mặt trời lên cao, trời nắng chang chang.

Cây cối xanh um tươi tốt, dưới ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống, cành lá rũ cụp, ngẫu nhiên từ bên trong cành lá truyền đến tiếng ve kêu.

Thành phố Hoài An, bên trong công ty tập đoàn Thiên Hải, một đầu Hắc Long uốn lượn vắt ngang qua hành lang, một đám người mặc vét đen giày tây đến phỏng vấn đứng chờ đợi đến nôn nóng hết cả lên.

- Số 47!

Âm thanh trong trẻo lạnh nhạt từ trong phòng phỏng vấn truyền ra, sau đó một người có mái tóc chải sáng loáng sắc mặt trang nghiêm đi vào phòng, đồng thời số 46 mặt mũi đắng chát bộ dáng thất hồn lạc phách đi ra.

Số 46 là một nam tử ước chừng hai mươi ba hai bốn tuổi, thân mặc một bộ đồ vét đen thẳng tắp, thân hình có chút gầy gò, thoạt nhìn coi như đẹp trai, làn da hơi đen, bất quá sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng mặt ủ mày chau tinh thần uể oải.

- Không biết lúc nào mới có thể tìm được công việc?

Chu Dương từ phòng phỏng vấn đi ra, một bộ mặt bất dắc dĩ cùng đắng chát.

Trước đây không lâu, hắn xuất thân sinh viên tài cao danh tiếng ở đại học, là ngôi sao sáng trong công ty, tăng lương thăng chức nằm ngay trước mắt, nhưng trong nháy mắt không chỉ mất việc, bây giờ ngay cả một công việc quét dọn cũng không tìm được.

Chu Dương còn nhớ rõ chừng một tháng trước, vào một ngày hết sức bình thường, thời điểm hơn chín giờ lại ngồi xe buýt về đến ngoại ô thì cũng gần mười một giờ.

Trên đường đi về căn phòng cho thuê, Chu Dương đột nhiên nhìn thấy một viên sao băng xẹt qua từ chân trời.

Sao băng, một viên sao băng quỷ dị còn lóe lên ánh sáng tím.

Ngay thời điểm hắn nhắm mắt cầu nguyện xong mở mắt ra, hắn phát hiện viên sao băng kia hóa thành ánh sáng chui vào cơ thể của hắn.

Lúc đó hắn còn cho là hoa mắt, xuất hiện ảo giác.

Bất quá dựa theo biến hóa của thân thể trong khoản thời gian này hắn cũng có chút hoài nghi. Không biết tại sao, khi Chu Dương tập trung suy nghĩ trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng mặt ủ mày chau, có khi trực tiếp lăn ra bất tỉnh.

Loại tình huống này xuất hiện lần một lần hai thì không có gì, nhưng trạng thái này xuất hiện thường xuyên trong một thời gian dài, Chu Dương đành mặt mày xám xịt xin nghỉ việc, rời khỏi công ty.

Đi bệnh viện kiểm tra mấy lần, kết quả kiểm tra các loại chỉ tiêu của thân thể đều rất bình thường.

Nhưng mà một khi hắn tập trung vào việc gì, tinh thần của hắn liền lập tức uể oải, cảm giác mỏi mệt từ tận sau trong linh hồn hắn đánh thẳng vào thần kinh.

Lúc làm việc hắn không làm sao tập trung tinh thần nổi, thử hỏi một công ty ai lại muốn một nhân viên của mình không tập trung làm việc.

“Hệ thống của hàng vạn giới dung hợp thành công!”

Trong lúc Chu Dương đang chậm rãi đi trên hành lang, thì một âm thanh máy móc, lạnh lẽo vang lên trong óc hắn.

Chu Dương nghe vậy liền tức giận, đây là ai đang trêu đùa hắn, lửa giận đọng lại trong một tháng qua giống như núi lửa bùng nổ, mãnh liệt phun trào, mà đã trào là không thể ngăn cản.

Một đôi mắt tản ra hàn mang, liếc nhìn bốn phía, tìm kiếm thanh âm vừa mới phát ra, nếu như biết ai đang trêu đùa hắn, hắn nhất định khiến cho tên kia đẹp mặt.

Nhưng khi ánh mắt của Chu Dương quét qua một vòng, phát hiện chung quanh không có ai thèm chú ý đến hắn, mọi người đều đang khẩn trương chuẩn bị phỏng vấn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, xem ra thời gian dài chịu áp lực nên cơ thể sinh ra ảo giác.

Chu Dương mặt không đổi sắc định đi ra khỏi nơi phỏng vấn, lúc này đạo âm thanh máy móc lạnh lẽo kia lại vang lên.

“Hệ thống của hàng vạn giới khóa lại thành công!”

Âm thanh khó hiểu lại vang lên, nhưng lần này Chu Dương nghe được rất rõ ràng, khiến hắn trong lòng thất kinh không cẩn thận ngã nhào ra sàn nhà, sau đó hắn vội vàng bò lên, hướng cửa ra vào chạy đi, để lại một bầy người đang chờ phỏng vấn trợn mắt há hốc mồm.

- Người này tố chất cũng quá kém, phỏng vấn thất bại mà thôi, một chút trắc trở thế này cũng không chịu được, làm thế nào tìm được công việc.

Một thanh niên tóc đen cắt ngắn thấy bóng lưng Chu Dương rời đi thở dài nói.

- Thất bại mới tốt, người xin việc nhiều như vậy, thất bại một người chúng ta liền có thêm một phần cơ hội.

Một cô gái trẻ tuổi đeo kính bộ dáng hả hê nói.

- Người này sẽ không về nhà tự sát đó chứ?

Một người có hơi chần chừ nói ra.

.............

Mặc kệ những tiếng nghị luận sau lứng, Chu Dương chạy thật nhanh ra khỏi tập đoàn Thiên Hải, dựa lưng vào một góc tường không người, vừa thở dốc, mặt mũi tái nhợt, mặt mũi đầy mồ hôi lăn xuống.

- Ngươi... ngươi là ai?

Thanh âm Chu Dương mang theo vẻ sợ hãi, nội tâm tràn ngập bối rối, đều là thế kỷ hai mốt rồi, làm sao chuyện ly kỳ như vậy lại phát sinh trên người hắn được, đây là tình tiết chỉ có bên trong tiểu thuyết huyền huyễn.

“Ta là Hệ thống cửa hàng vạn giới!”

Một đại âm thanh máy móc lạnh lẽo không mang theo sắc thái tình cảm nào vang lên trong đầu Chu Dương.

Hệ thống cửa hàng vạn giới?

Chu Dương từng xem qua vô số tiểu thuyết, cái gọi là hệ thống hắn đương nhiên không xa lạ gì.

Cái gì mà vô địch hệ thống, võ thần hệ thống, rút thưởng lớn gì đó! Chỉ cần nhân vật chính đạt được hệ thống, mặc kệ trước kia phế vật thế nào, tuyệt đối sẽ biến thành cao phú soái.

- Chẳng lẽ ngôi sao băng đêm đó trên trời rơi xuống là Hệ thống cửa hàng vạn giới?

- Nhưng vì cái gì tuyển chọn ta? Ngoài ý muốn, hay là trên người ta có thiên phú cường đại nghịch thiên?

- Chẳng lẽ quỹ tích vận mệnh ta bắt đầu vận chuyển?

................

Trong lúc nhất thời, vô số suy nghĩ lượn lờ trong đầu hắn, phát tài, sức mạnh, cưa được bạch phú mỹ, một hồi lâu, Chu Dương mới lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi.

- Hệ thống cửa hàng vạn giới có công năng gì?

“Đơn giản, thế gian tồn tại ngàn vạn vị diện, vô số thời không, Hệ thống của hàng vạn giới có thể cùng các vị diện khác tiến hành giao dịch thông thương”

Thanh âm máy móc kia lại quanh quẩn trong đầu Chu Dương, như sấm nổ bên tai.

Cùng vị diện khác giao dịch, buôn bán?

Nhiều vị diện như vậy đều là sự thật, không phải mơ mộng hão huyền, không phải chuyện viễn tưởng.

Chu Dương cảm giác tư duy của mình đã đình chỉ hoạt động, buôn bán cùng vị diện khác, không phải bán hàng rong sao? Muốn đến nhà ai bán, liền đến.

- Tỉnh táo! Tỉnh táo!

Chu Dương ép buộc chính mình tỉnh táo lại, dù sao... chính mình không phải có thể tự đi thể nghiệm một phen sao.

Nhưng...

Vừa nghĩ đến năng lực cường đại của hệ thống, tinh thần của hắn rung động, chỉ cảm thấy toàn thân đang run rẩy.

Hệ thống cửa hàng vạn giới, có thể thông thương với các thế giới vị diện khác, ngẫu nhiên bắt được ý niệm nhu cầu của một số sinh linh, đưa sinh linh đó đến bên trong cửa hàng.

Cái gì là ý niệm?

Đơn giản chính là một người đói bụng ba ngày, liền sẽ có suy nghĩ mãnh liệt muốn ăn cơm, đây chính là ý niệm.

Nếu như Hệ thống cửa hàng vạn giới bắt được tia ý niệm này, đồng thời bên trong cửa hàng có nhu yếu phẩm tương tự đồng thời người phát ra ý niệm có năng lực mua sắm, như vậy liền biến thành khác hàng tiềm lực của cửa hàng hệ thống.

Khách hàng không chỉ có thể là người, còn có thể là một số sinh linh ở các vị diện khác, liền yêu hoặc có lẽ là ma.

Đây là tiết tấu nghịch thiên à!

Chu Dương hít sâu một hơi, lại một hơi, cảm thấy một trận ngợp thở liền vội vàng vuốt lấy bộ ngực phập phồng, điều tiết hô hấp, lặng lặng tựa ở góc tường, mắt lóe lên hào quang lửa nóng.

- Cái này có lẽ là bước ngoặc vận mệnh của ta.

Dựa vào góc tường gần nửa tiếng, Chu Dương mới đem tin tức Hệ thống cửa hàng vạn giới tiêu hóa hết, đứng lên chạy ra ven đường đón taxi vội vàng trở về.

Khi Chu Dương trở về, đẩy cửa phòng ra phát hiện trong phòng đã biến thành một mảnh hỗn độn.

Một gian phòng chưa đến hai mươi mét vuông, lúc này có một người đàn ông trung niêm chừng ba bốn mươi tuổi và một thanh niên chừng bảy tám tuổi đang ngồi.

Người đàn ông trung niên cả người quần áo màu xanh, ngồi trên một cái ghế gỗ, trong tay siết chặt một thanh bảo kiếm màu xanh đen, sắc mặt cứng ngắt, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên bảy tám tuổi kế bên.

Mà thiếu niên, đầu tóc dựng đứng, phía sau cái mông còn có một cái đuôi không ngừng lắc lư, nằm bẹp trên sofa, miệng không ngừng hô đói.

- Songoku? Nhạc Bất Quần?

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Chu Dương trong lòng nhịn không được thốt lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Songoku và Nhạc Bất Quần


Trong nháy mắt Chu Dương vào phòng, hệ thống liền truyền một đoạn tin tức vào đầu hắn.

"Tính danh: Songoku

Thân phận: Long châu vị diện, người Saiyan."

"Tính danh: Nhạc Bất Quần.

Thân phận: Tiếu ngạo giang hồ vị diện, chưởng môn phái Hoa Sơn chưởng môn."

Chu Dương thở phào nhẹ nhõm đi về phía hai người, cũng không lo lắng hai người này sẽ quất hắn, ở nơi này, người dám ra tay với hắn đều sẽ bị hệ thống trực tiếp trấn áp.

- Ngươi có phải là chủ tiệm hay không? Ngươi có đồ vật gì để ăn sao?

Songoku nhìn thấy ngoài cửa có người bước vào cũng không hiểu vì sao trong đầu liền có một chuỗi tin tức, trong nháy mắt liền biết thân phận của người này.

Nguyên nhân? Không cần quan tâm, Songoku cũng không thèm nghĩ nhiều như vậy, nhét đầy dạ dầy quan trọng hơn bất kỳ cái gì.

Chu Dương nhìn qua hai thùng mỳ tôm, do hắn mua trong hoạt động mua một tặng một trong siêu thị, là thức ăn hai tuần qua của hắn, hắn đã ăn sạch, bất quá nghĩ đến cái dạ dày không thấy đáy của Songoku, hai thùng mì tôm cũng không đủ ăn.

- Được rồi, một hồi cho ngươi ăn đủ.

Chu Dương nhìn quả tóc dựng ngược của Songoku, nội tâm kích động, đây chính là thần tượng của hắn, tự nhiên không thể để hắn ăn mì tôm được, cầm điện thoại gọi một trăm suất KFC xa hoa ở cửa hàng KFC ở gần đây, tốn gần năm ngàn đồng.

- Tại hạ Nhạc Bất Quần, gặp qua chủ tiệm.

Nhạc Bất Quần xoay người đứng lên, chắp tay cuối đầu chào với Chu Dương, hắn cũng không phải như Songoku thuần khiết, biết người trẻ tuổi trước mặt thân phận không tầm thường.

Ánh mắt Chu Dương có chút phức tạp nhìn Nhạc Bất Quần trước mắt, đây chính là đại boss bên trong nhân vật phản diện của Tiếu ngạo giang hồ sao? Nhìn bộ dáng như một thư sinh đọc đủ thứ thi từ, kinh sách.

Trong khi Chu Dương đang dò xét Nhạc Bất Quần, Nhạc Bất Quần cũng đang cẩn thận từng li từng tí, âm thầm đánh giá Chu Dương.

Nhạc Bất Quần còn nhớ bản thân đang trên đỉnh Hoa Sơn, suy nghĩ đường lui sau này cho phái Hoa Sơn, từ khi phái Hoa Sơn nổ ra tranh chấp “kiếm” “khí”, hai mạch khí tông và kiếm tông chia rẽ, lại thêm Ma giáo xâm lấn, cao thủ đỉnh phong ở Hoa Sơn hầu như là chết sạch.

Phái Hoa Sơn cường đại vô cùng, hoành hành ngang dọc, trong một đêm uy danh rớt xuống ngàn trượng, bảo tạo minh chủ Ngũ Nhạc cũng mất đi, toàn bộ Hoa Sơn chỉ còn lại vài ba con a miêu a cẩu.

Mặc dù trãi qua mười năm cố gắng, chính mình cũng đánh ra tên tuổi Quân Tử Kiếm trên giang hồ, nhưng so với chưởng môn Tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn, Ngũ Nhạc kiếm phái vẫn còn chênh lệch rất nhiều.

Tên Tả Lãnh Thiền kia là cao thủ tu vi hậu thiên đại viên mãn, một thân hàn băng chân khí, lạnh lẽo vô cùng, một khi bị đánh trúng thì chân khí khó vận chuyển, còn có Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo, mỗi một tên đều có tu vi hậu thiên hậu kỳ, có thể nói nhân tài đông đúc, cao thủ như mây, con đường phục hưng phái Hoa Sơn phải nói là khó như lên trời.

Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một chuỗi tin tức “Tại cửa hàng vạn giới” có thể giúp hắn nhanh chóng gia tăng thực lực.

Hắn còn cho đây chỉ là ảo giác, nhưng một lúc sau, đầu óc mê muội, khi tỉnh dậy hắn liền phát hiện mình đang đứng trước một căn phòng, trong lúc mơ hồ có thể thấy mấy chữ “Cửa hàng vạn giới”, đẩy cửa ra cho dù lấy nội tâm của hắn cũng cảm thấy kinh hãi, khó có thể tin được.

Một thiếu niên trên mông mọc đuôi, ôm một hòm đồ ăn dốc ngược xuống, không sai, là dốc ngược vào mồm, miệng ăn nhồm nhoàm, mặc dù không biết ăn cái gì, nhưng hòm đồ ăn kia cũng đủ hắn ăn trong ba bốn ngày mà thiếu niên kia trong một khắc liền ăn không còn một miếng.

Thiếu niên mọc đuôi tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng rất dễ nói chuyện, Nhạc Bất Quần rất nhanh liền biết rõ, thiếu niên trước mắt là một võ giả tu luyện một mình trong núi sâu, vậy mà không phải đến cùng một thế giới với hắn, mà thực lực chỉ sợ đã vượt xa hắn, giống như hắn, bất tri bất giác được đưa tới nơi này.

Ổn định lại tâm tình, Chu Dương khẽ mỉm cười, nói.

- Tại hạ Chu Dương, gặp qua Nhạc chưởng môn.

Nhạc Bất Quần nghe vậy trong lòng càng thêm kính sợ, người trước mắt chỉ nghe được tính danh của mình liền biết được thân phận của mình, sau một hồi quan sát hắn cũng thấy Chu Dương tinh khí nội liễm, thực lực thâm bất khả trắc, chính mình căn bản cũng nhìn không ra khí tức của đối phương.

Trên giang hồ, hắn còn chưa gặp qua cường giả cao thâm khó lường như vậy bao giờ.

- Chẵng lẻ thế giới này thật có thần tiên tồn tại?

Nhạc Bất Quần trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng tò mò, đối với Chu Dương càng thêm cung kính.

Chu Dương nếu biết được nhất định phun hắn đầy mặt, lão tử đúng là chưa từng tu luyện qua.

Hít sâu một hơi, Nhạc Bất Quần đứng dậy, có hơi do dự nói.

- Chủ tiệm, ta nguyện dùng tất cả bí tịch võ công ở phái Hoa Sơn đổi lấy một khỏa đan dược tăng công lực hoặc bí tịch võ công cao thâm.

Mặc dù hệ thống cũng cho hắn biết "Cửa hàng vạn giới" cũng thu bí tịch võ công nhưng Nhạc Bất Quần vẫn lo lắng Chu Dương chướng mắt bí tịch võ công phái Hoa Sơn, có thể chính hắn cũng tu luyện pháp quyết Tiên gia, võ công phái Hoa Sơn làm sao so được.

Hơn mười bản bí tịch võ công từ trống rỗng xuất hiện trên tay, Nhạc Bất Quần phát hiện, vật gì thuộc về hắn đều có thể lấy ra giao dịch, cho dù không mang theo trên người.

Chu Dương đứng bên cạnh nhìn chảy nước miếng.

Tất cả bí tịch võ công của phái Hoa Sơn?

Mạc dù bí tịch võ công của phái Hoa Sơn không cao thâm lắm nhưng bí tịch có thể tu luyện ra chân khí đều là đồ tốt.

Trong lòng Chu Dương cũng một trận đáng tiếc, hắn làm gì có cái gì để trao đổi, Songoku còn có thể cho đồ ăn, Chu Dương bao hắn ăn no, còn đan dược gia tăng công lực, bí tịch võ công cao thâm, hắn thấy cũng chưa từng thấy qua.

- Đưa thức ăn tới đây.

Trong lúc Chu Dương đang phát sầu thì một trăm suất KFC đã giao đến, mua một trăm suất KFC cũng là khách hàng lớn, KFC đương nhiên không dám thất lễ, trực tiếp phái ra hai nhân viên đến giao hàng.

- Cám ơn, các ngươi để thức ăn ngoài cửa là được.

Chu Dương hô lên, Songoku cùng tên Nhạc Bất Quần này trang phục quá dị, căn phòng bừa bộn, hắn không muốn để người khác thấy, tránh gây là phiền phức không cần thiết.

Thấy người bên ngoài đã đi, Chu Dương mới mở cửa đi ra.

- Ta ngửi được mùi đồ ăn ngon.

Cửa vừa mở, Songoku lắc mình một cái liền xuất hiện trước hai hòm đồ ăn, một tay xách hai cái hòm đi vào.

Rung động! Quá hết hồn!

Songuku cứ như hóa thân thành Thao Thiết há cái miệng máu, trong nháy mắt một trăm suất KFC xa hoa đều bị nuốt vào bụng, bị hắn ăn không còn một mảnh.

- Rốt cục cũng hơi no!

Đem một trăm suất KFC ăn sạch, Songoku nhắm hiếp hai mắt lại, bộ dáng thỏa mãn.

- Ta đi tu luyện đây, đây là thứ ngươi muốn.

Một tia huyết dịch từ người Songoku bay về phía Chu Dương.

“Huyết mạch người Saiyan cấp thấp, mười giọt, giá trị: 500 đồng”

- Đây là huyết mạch người Saiyan?

Chu Dương có chút khó tin nhìn dòng huyết dịch lấp lóe quang mang trước mắt, ăn một bữa cơm cũng không dắt như vậy, bất quá hắn vẫn mừng rỡ thu hồi huyết dịch lại.

Không phải ăn cơm quá đắt, mà Songoku căn bản dốt toán, một phần trăm của một giọt huyết dịch là bao nhiêu hắn đếm không ra đành tùy tiện cho máu.

- Nhạc chưởng môn, ngươi đem bí tịch lấy ra, ta giúp ngươi xem giá, tìm vật phẩm thích hợp cho ngươi.

Thu thập xong huyết dịch người Siayan vào không gian hệ thống, cái huyết mạch Saiyan này vậy mà bị hệ thống chiết xuất, cải tiến, hấp thu vào người không có chút tác dụng phụ nào. Chu Dương tự nhiên là mừng rỡ vô cùng, cuộc làm ăn đầu tiên, thành công.

Huyết mạch Saiyan mạnh cỡ nào, giải thích đơn giản chính là Tiểu Cường đánh không chết, càng đánh càng mạnh, một giọt mặc dù ít nhưng có thể cường hóa tiềm năng cho Nhạc Bất Quần một lần.

Nhạc Bất Quần nghe vậy liền vội vàng đem bí tịch trong tay đưa tới.

- Ngươi chờ một chút để ta xem qua.

Cầm lấy bí tịch từ trong tay Nhạc Bất Quần, Chu Dương nhanh chống dùng hệ thống kiểm tra đo lường giá trị của bí tịch.

“Tử Hà Thần Công, võ học cao cấp, nội công tâm pháp của chưởng môn phái Hoa Sơn chuyên tu luyện, giá trị: 200 đồng”

"Đoạt mệnh liên hoàn tam kiếm, võ học trung cấp võ học, một trong tuyệt học phái Hoa Sơn, giá trị: 80 đồng"

"Hoa Sơn Kiếm Pháp, võ học cấp thấp, võ học cơ sở phái Hoa Sơn, giá trị: 10 đồng"

"Hỗn Nguyên Công, võ học trung cấp, một trong tuyệt học phái Hoa Sơn, giá trị: 100 đồng"

·······

- Mười ba bản bí tịch võ công, giá trị 643 đồng, có thể đổi được một giọt huyết mạch người Saiyan cấp thấp.

Chu Dương nhìn vẻ mặt mong đợi của Nhạc Bất Quần cũng không kéo dài mà nói thẳng.

- Huyết mạch người Saiyan?

Nghe vậy, Nhạc Bất Quần cũng có hơi nghi hoặc.

- Thiếu niên vừa rồi chính là người Saiyan, một giọt huyết mạch người Saiyan mặc dù tiến vào cơ thể sẽ bị pha loãng nhưng thiên phú của ngươi có thể gia tăng một cấp bậc.

Huyết mạch của Songuku ở Long châu vị diện mặc dù rất thấp nhưng ở thế giới võ hiệp đã mười phần cường hãn, cao thủ ở Tiếu ngạo giang hồ có thể vượt nóc nhà, khiêng cả đỉnh, ở Long châu, cao thủ một đấm có thể đấm nổ tinh cầu, phá hủy vũ trụ, đây căn bản không phải cùng một đẳng cấp.

Songoku hiện tại còn chưa khai phá huyết mạch, bằng không giá trị 500 đồng chỉ đủ để ngươi nhìn qua một chút.

- Thiên phú thăng lên một cấp bậc?

Nhạc Bất Quần nghe xong không khỏi hít một hơi lạnh, một giọt máu của thiếu niên đã có thể làm cho thiên phú của hắn thăng lên một cấp bậc, như vậy thiên phú của thiếu niên kia là bao nhiêu?

- Chủ tiệm, ta đồng ý.

Bờ môi Nhạc Bất Quần rung rẩy, ánh mắt lóe ra tinh quang.

Chu Dương chỉ búng một ngón tay, một giọt huyết dịch người Saiyan liên bay vào cơ thể Nhạc Bất Quần.

- Cám ơn, chủ tiệm.

Nhạc Bất Quần cảm giác lực lượng đang xông kích cơ thể, hắn đã không kịp chờ đợi muốn đi tu luyện một hồi.

- Nhạc chưởng môn, về sau nơi này còn có vật phẩm bán đồ vật trợ giúp Hậu Thiên tu thành Tiên Thiên, nhớ thường xuyên ghé tiệm.

Nhìn thấy Nhạc Bất Quần vội vã nói hai câu liền muốn đi, Chu Dương nói khẽ, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Một giọt huyết dịch người Saiyan tuy mạnh, nhưng cũng chỉ khiến thực lực của Nhạc Bất Quần tăng trưởng đến gần với Tả Lãnh Thiền, về phần ai sẽ phất, thì phải xem vào cơ duyên.

Âm thanh từ sau lưng truyền đến, như ma chú làm cho cơ thể Nhạc Bất Quần run lên như bị điện giật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Thiếu


Thiếu, sẽ update sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Quách Tĩnh


Đi thế giới nào?

Thời điểm này Chu Dương thầm hô may mắn, may mắn vì mình có được một trái tim mạnh mẽ, bằng không đã vỡ tim mà chết.

Mỗi cái thế giới đều có lực hấp dẫn mạnh đối với hắn, Chu Dương trong lúc nhất thời có hơi do dự, đầu tiên an toàn là trọng yếu nhất, thứ hai mới là có thể thu hoạch được cái gì, tốt nhất là lấy được một đống bí tịch võ công miễn phí, hoặc các loại dược liệu trân quý, vậy thì mình càng được nhiều lợi ích.

Tam Quốc Diễn Nghĩa? Diệp Vấn? Thần Điêu Hiệp Lữ?

Chu Dương dùng di động gọi hai phần thức ăn nhanh, ăn xong hai phần thức ăn nhanh, liền mở máy tính, đem toàn bộ nội dung liên quan đến những thế giới này tải về điện thoại di động, đem hoàn cảnh từng thế giới một nhớ vào trong đầu.

Không biết ngồi chọn lựa trong bao lâu, Chu Dương liền mơ mơ màng màng nằm sấp trên bàn ngủ mất.

Trong lúc đang ngủ hắn còn nằm mộng, mơ thấy từ sau khi có Hệ thống cửa hàng vạn giới, hắn trở thành tuyệt thế cao thủ một phương, hấp dẫn vô số tiểu muội tử xinh đẹp, tiền tài, mỹ nữ xài không hết, trường sinh bất lão không còn là giấc mơ nữa, nữ thần từ xa xưa đều không phải là huyễn tưởng, thậm chí cùng nhân vật 2D trong anime làm một số sự tình kích thích, san bằng còn đường FA lúc trước.

Chu Dương ở trong mộng nhất thời kìm lòng không được ngửa mặt lên trời gào thét, đến nổi sáng sớm hôm sau khi thức dẩy còn phải thay cái quần.

Sáng hôm sau, Chu Dương rồi giường sớm, đi quán ăn gần nhà ăn xong bữa sáng liền về phòng, chuẩn bị hành trình lần thứ tiến vào dị giới của mình.

Đối với lần thứ nhất tiến vào thế giới khác, Chu Dương trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hợp cùng tò mò, đem con dao gọt trái cây duy nhất trong phòng giấu vô ngực, liền biến mất không thấy đâu.

"Thời không định vị: Xạ Điêu Anh Hùng Truyện."

"Địa điểm: Trương gia thôn."

"Kỳ hạn mở ra của vị diện: Ba ngày."

Chu Dương chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, sau đó từng đợt âm thanh nhắc nhỡ của hệ thống vang lên trong đầu, quấy đến hắn cảm thấy trời đất quay cuồng.

Xoa cái đầu đang đau nhức của mình một hồi, Chu Dương mới chậm rãi mở đôi mắt đang đóng chặt ra, chỉ cảm thấy quang mang chói mắt đập vào mặt, lúc này tóc tai ngắn củn kèm với bộ âu phục màu đen hắn đang mặc đã trở thành tóc dài bay phấp phới cùng với một bộ trường bào xanh nhạt, không khác với cách ăn mặc của cổ nhân chút nào.

- Thật tiện lợi!

Chu Dương thầm đánh giá cách ăn mặt như thư sinh của chính mình, rất tiêu sái anh tuấn, bởi vì ở chỗ này chỉ có ba ngày, hắn cũng không thèm để ý người khác nhìn thấy bộ dáng kỳ lạ của mình, bất quá bộ dáng hiện tại thích hợp hoạt động hơn, dù gì có thể không bị vây xem như con khỉ diễn xiếc mới là tốt nhất.

Xạ Điêu Anh Hùng Truyện là thế giới mà Chu Dương chọn đến.

Chu Dương sở dĩ lựa chọn cái thế giới võ hiệp này, đầu tiên là bởi vì đẳng cấp, trong tất cả các thế đã mở ra, cái thế giới này đã tiếp cận đẳng cấp trung ưu, vả lại cái thế giới này tương đối hòa bình, thời điểm hiện tại hai nước Tống Kim cũng không có bao nhiêu động tác lớn, không cần lo lắng bị chiến tranh gây phiền phức, càng quan trọng hơn là cái thế giới này có thể tìm thấy bí tịch miễn phí.

Thế giới đẳng cấp cao một chút, tự nhiên là có vô số bí tịch tuyệt thế.

Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Dương Chân Kinh, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Nhất Dương Chỉ!!!

Đồ vật có thể lấy được miễn phí, tự nhiên sẽ chiếm được lợi hơn đi mua.

Vô luận là một loại võ học cao thâm nào ở đây đều trâu bò hơn Tử Hà Thần Công mà hắn đang tu luyện rất nhiều.

Nhưng mà, thời gian có thể ở trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện chỉ có ba ngày, hơn nữa địa điểm xuất hiện còn là nằm ở địa phương vắng vẻ như Trương gia thôn.

Ba ngày???

Ba ngày có thể làm gì được???

Chẳng lẻ để cho ta ở trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện lượm một bình xì dầu cổ xưa?

- Cửu Âm Chân Kinh của ta, Hàng Long Thập Bát chưởng của ta, hết thảy đều đã hết???

Chu Dương âm thầm cười khổ, khoảng cách giữa Trương gia thôn và Toàn Chân giáo hoặc là thành Tương Dương có thể nói là xa ngàn dặm, không có hai ba ngày thời gian là không được, ngoài ra cho dù không chiến loạn, nhưng ai đảm bảo không có hai ba cái trộm cướp vặt nhảy trong bụi ra chặn đường, mặc dù bay giờ hắn cũng là cao thủ tam lưu nhưng mà một chiêu võ công hắn cũng không biết, sức chiến đấu có thể nói là cặn bã, trên người không có bản lãnh làm sao thuận buồm xuôi gió đến mục đích.

Chẳng lẽ chỉ có thể dạo chơi vô ích ở Trương gia thôn ba ngày?

- Bí tịch võ công tuyệt đỉnh của ta, tuyệt thế thần công của ta!

Lòng Chu Dương đang rỉ máu, bí tịch nơi này, mỗi một cái đều trâu bò hơn bí tịch phái Hoa Sơn rất nhiều.

Chẳng lẽ mình chỉ có thể luyện quyển Tử Hà Thần Công kia?

Nhạc Bất Quần luyện nửa đời người mới đạt được cảnh giới cao thủ nhất lưu, cho dù chính mình tu luyện tới cảnh giới tối cao cũng không đột phá đến Tiên Thiên nổi.

- Vị đại ca kia, có thể nhường một chút hay không?

Trong lúc Chu Dương đang xoắn xuýt trong lòng, một đoàn âm thanh nhân hậu thật thà truyền vào lỗ tai.

Chu Dương ngẫn đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, mày rậm mắt to, làn da có chút đen, thân thể cường tráng, thần sắc giản dị, một thân áo vải thô, bộ dáng mười phần chất phác, trong tay dắt một con Hản Huyết Bảo Mã.

Con đường đi nhỏ hẹp bị Chu Dương đứng chắn ngang, cho dù một người có thể đi lọt nhưng mà vướn con ngựa.

Chu Dương vội vàng lui qua một bên, tránh khỏi đường đi.

- Cám ơn, vị đại ca kia.

Thiếu niên chất phác nói lời cảm tạ, sau đó dắt con Hản Huyết kia rời đi.

Trương gia thôn?

Thiếu niên chất phác?

Hãn Huyết Bảo Mã?

Ta đi (Câu cửa miệng, giống như Oh đệ*), cảnh tượng này có chút quen thuộc a!

Chu Dương hơi có chút sững sờ, vội vàng gọi thiếu niên chất phác trước mắt lại.

- Ta họ Chu, tên Dương, còn chưa biết tính danh của tiểu huynh đệ?

Quách Tĩnh vừa ra giang hồ, cũng không biết người trong giang hồ hiểm ác, lại thêm hắn trời sinh mười phần chất phác, thấy Chu Dương hỏi như vậy liền không do dự trả lời.

- Gặp qua Chu đại ca, ta họ Quách, tên một chữ Tĩnh.

Nghe vậy, Chu Dương có chút kích động, người trước mắt này quả nhiên là Quách đại hiệp trong tương lai, trung hậu trung thực, nhân nghĩa vô song, tinh trung báo quốc, là một người thực hiện tốt câu khẩu hiệu “Anh hùng bì nước vì dân” là anh hùng hào kiệt chân chính.

Nhẹ thở ra một hơi, Chu Dương giả vờ hỏi.

- Quách huynh đệ đây là chuẩn bị đi đâu a?

- Sư phụ bảo ta đến Gia Hưng.

Lời nói Quách Tĩnh có chút hưng phấn, dù sao cũng là lần đầu tiên tới Trung Nguyên.

- Không biết Quách huynh đệ có vội đi Gia Hưng hay không?

Chu Dương đè nén ảnh mắt hưng phấn xuống, đây là một bảo tiêu miễn phí.

- Tại hạ đang nghĩ muốn đi Thiếu Lâm Tự một chuyến để cầu kinh Phật, chỉ là đường xá xa xôi, sợ gặp phải đạo tặc, ta nhìn Quách huynh đệ dáng người khôi ngô, hẳn là võ nghệ cao cường, hy vọng ngươi có thể hộ tống ta một chút, nhất định thâm tạ.

Chu Dương không đợi Quách Tĩnh đáp lời, mỉm cười nhìn hắn nói.

Bên trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, ba khu bảo địa nổi tiếng nhất là U Cốc Thần Điêu, Thiếu Lâm Cửu Dương, Cổ Mộ Cửu Âm.

Nếu như Chu Dương một mình một người tự đi đến một trong ba bảo địa này an toàn là không thể nào.

Đến lúc đó chỉ có thể để hệ thống truyền tống trở về thế giới hiện đại, cái gì cũng lấy không được.

Nhưng mà hiện tại thì khác, Quách Tĩnh ích nhất cũng là cao thủ tam lưu, hơn nữa trên người còn mang bug “Hào quang nhân vật chính”, có hắn đi cùng, chí ít gặp phải cướp đường không cần né tránh.

Trong vòng ba ngày muốn học được truyền thừa Độc Cô Cầu Bại, thu hoạch võ công khắc trên tường của Vương Trùng Dương, lấy đi Cửu Dương Chân Kinh ở Thiếu Lâm là không thể nào, cá cùng tay gấu chỉ có thể chọn một, nhất định phải suy nghĩ kỹ.

Truyền thừa Độc Cô Cầu Bại cần một thời gian dài để học cùng Thần Điêu, mà chưa chắc con điêu kia sẽ chịu dạy cho hắn, dù sao, Chu Dương đã sớm bỏ lỡ độ tuổi tập võ công tốt nhất, cho dù con điêu kia nguyện ý, thì trong ba ngày cũng không thể học được.

Học được truyền thừa Độc Cô Cầu Bại có tỉ lệ thành công nhỏ nhất, loại bỏ đầu tiên.

Cửu Âm Chân Kinh do Vương Trùng Dương khắc bên trong Cổ Mộ cũng không được trọn vẹn, lại nằm bên trong cấm địa của Trùng Dương cung, đề phòng sâm nghiêm, nếu như bị phát hiện, trong thời gian ngắn khó mà lấy được.

Như vậy, chỉ còn Tàng Kinh Các trong Thiếu Lâm Tự, bản đầy đủ của Cửu Dương Chân Kinh chính là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần an toàn đến được Thiếu Lâm Tự, chắc chắn cũng có tám phần lấy được Cửu Dương Chân Kinh.

- Chu đại ca, ta có thể đi cùng ngươi!

Gương mặt Quách Tĩnh có hơi hồng lên, lần đầu tiên được người ta khen võ công cao cường, hắn đối với Thiếu Lâm Tự, Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên cũng hâm mộ đã lâu, hơi nghĩ một chút liền đáp ứng.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới thời gian hẹn với sư phụ.

- Tốt, Quách huynh đệ, ngươi tới khách điếm nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm một con ngựa tốt rồi chúng ta xuất phát.

Nghe vậy Chu Dương dương vô cùng vui mừng, vội vàng kéo Quách Tĩnh đến một quán trọ.

(Các đạo hữu ủng hộ nhé, Kim phiếu, TLT... Truyện có Songoku, cũng có Doraemon)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Đi đến Thiếu Lâm Tự


Khoảng cách giữa Trương Gia thôn và Thiếu Lâm Tự tương đối xa xôi, dựa vào hai chân muốn đến Thiếu Lâm Tự trong vòng ba ngày, cho dù chạy đến mệt chết cũng chưa chắc tới nơi.

Chỉ có cưỡi ngựa, phải đi tìm một con ngựa tốt.

Nhưng mà mua ngựa cũng cần tiền.

Cùng Quách Tĩnh nói một tiếng, Chu Dương liền bảo tiểu nhị chuẩn bị một căn phòng trọ rồi chui vào, sau khi đóng kín cửa lại liền mặc niệm trong lòng một tiếng.

- Trở về.

Trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất, lần nữa xuất hiện là ở trong căn phòng trọ ở thế giới hiện đại.

Chu Dương đi ra khỏi phòng, mặt không đổi sắc đi về hướng siêu thị gần đó, nếu không phải nhịp tim hắn đang đập loạn cào cào, sợ rằng ngay cả hắn cũng không tin mình vừa mới từ một thế giới khác trở về.

Tiến vào siêu thị, Chu Dương ngó ngang một lúc thấy siêu thị chất đầy hàng hóa, phải mua cái gì?

Cổ đại thiếu thốn cái gì, ngoại trừ người là không thiếu ra, cái gì cũng thiếu.

“Đinh linh linh linh????”

Một đoàn âm thanh êm tai truyền vào lỗ tai Chu Dương, trên kệ hàng quà lưu niệm có một hộp âm nhạc chế tác tinh mĩ.

Chu Dương nhìn thấy hộp âm nhạc chế tác tinh xảo, phát ra hào quang lộng lẫy, dường như đã suy ra được một cái gì.

Vô luận là ở triều đại nào, chỉ cần là vật phẩm mang theo sắc thái thần bí, đều là giá trị liên thành.

Ra khỏi phòng, Chu Dương liền đi tìm Quách Tĩnh, chuẩn bị tìm một tiệm cầm đồ, đem hộp âm nhạc bán đi, dù sao thứ như hộp âm nhạc ở thời cổ đại rất có tính kích động nhân tâm, không có Quách Tĩnh đi theo, hắn sợ một mình sẽ bị người ta giật đồ.

Xuống dưới lầu, Chu Dương phát hiện không tìm thấy Quách Tĩnh đâu.

- Chưởng quỹ, vị bằng hữu đi cùng ta đâu?

Chu Dương có chút lo lắng hỏi, tỉ lệ đi tìm bí tịch thành công đều đặt trên thân Quách Tĩnh, nếu hắn đi mất, kế hoạch đều ngâm nước nóng hết.

- Hắn ở bên ngoài kia kìa.

Chưởng quỹ chỉ tay ra ngoài cửa, liền tiếp tục gãy bàn tính trong tay.

Chu Dương vội vàng đi ra cửa thì thấy Quách Tĩnh cùng một tên ăn mày nhỏ đang hi hi ha ha nói chuyện với nhau.

Bạn nhỏ ăn mày thoạt nhìn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, quần áo tả tơi nhưng không rách nát, thân hình gầy gò, trên đầu đội một cái mũ vải rách nát, khuôn mặt cùng cánh tay giống như bôi đầy nhọ nồi, làm cho người khác không thể nhận ra được diện mục thật sự của người này.

Trong lúc đang luyên thuyên lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ, cùng bộ dáng của hắn không chút tương xứng nào, hai mắt đen tuyền lấp lánh thi thoảng lại lộ ra một tia linh động.

Tốt rồi, trong thấy bộ dáng tình cảm tràn đầy bắn bốn phía của hai người, Chu Dương thừa nhận, hắn cũng có chút đố kỵ, đúng là “Hào quang nhân vật chính”, tiểu muội muội xinh đẹp tự động dâng tới cửa, sau này mình cũng muốn thử một phen “Hào quang nhân vật chính”.

Chu Dương cũng không thèm tiến đến làm bóng đèn, hắn tìm một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một bàn thức ăn bắt đầu nhai nuốt.

Chỉ trong chốc lát, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đã đi đến ngồi bên cạnh Chu Dương, vẫn trò chuyện rất sôi nổi.

Hai người Quách Tĩnh nói chuyện thao thao bất tuyệt hoàn toàn như không thấy Chu Dương đang ngồi bên cạnh, Chu Dương chỉ đành hóa bi phẫn thành thức ăn, ra sức tiêu diệt mỹ thực trên bàn.

- Khục!!! Quách huynh đệ, không giới thiệu một chút sao?

Qua một đoạn thời gian khá lâu, thấy hai người vẫn đang trò chuyện sôi nổi, Chu Dương rốt cục nhịn không được cắt ngang. Trong lòng lại thầm nghĩ.

- Các ngươi muốn hẹn hò ta không quan tâm, nhưng mà ta chỉ có ba ngày thời gian, bây giờ đã qua nửa ngày rồi a.

Quách Tĩnh nghe vậy cũng hơi sững sờ, nhìn Hoàng Dung hỏi.

- Hiền đệ, ta còn chưa hỏi tên của ngươi.

- Ta họ Hoàng, tên một chữ Dung.

- Ta họ Quách, tên một chữ Tĩnh.

- Ta họ Chu, tên Dương, các ngươi đợi lát lại trò chuyện, Quách Tĩnh ngươi xem giúp ta, cái bảo bối gia truyền này của ta có thể bán được bao nhiêu tiền?

Chu Dương cũng đều cạn lời, trò chuyện cả nửa ngày, ngay cả tính danh hai ngươi cũng không giới thiệu cho nhau, không để ý đến Hoàng Dung bộ dáng manh manh khuôn mặt nhỏ nhắn bên cạnh, Chu Dương trực tiếp kéo Quách Tĩnh đi vào phòng trọ, Hoàng Dung đành lẫn thẫn theo sau.

Bên trong gian phòng.

Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung nhìn thấy cái hộp trên bàn vừa phát sáng vừa có thể tấu nhạc, lập tức ánh mắt kinh dị nhìn Chu Dương.

Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Chu Dương một mặt cũng không biến sắc, cười cười nói.

- Quách huynh đệ, ngươi nói cái hộp âm nhạc này của ta có thể bán ra bao nhiêu ngân lượng?

- Cái hộp này gọi là hộp âm nhạc sao? Ngươi còn muốn bán nó?

Hoàng Dung nghe Chu Dương muốn bán thứ thần kỳ như vậy lấy tiền, liền tức giận.

- Chu đại ca, nếu ngươi thiếu tiền, ta vẫn còn chút tiền, vật gia truyền sao có thể tùy ý bán lấy tiền được.

Quách Tĩnh tính tình hào sảng nghe thấy như vậy liền móc trong ngực ra năm đỉnh vàng, để lên bàn.

Chu Dương nhìn khối vàng sáng loáng đặt trên vàng, nhìn thẳng thôi cũng chói mắt, nếu đem bán lấy tiền, ít nhất cũng cả trăm vạn, đây mới thật sự là thổ hào chơi vàng.

- Tốt, cái này ta bán cho ngươi.

Thấy bộ dáng hai người yêu thích hộp âm nhạc như vậy, Chu Dương cầm lấy hai đỉnh vàng, đem hộp âm nhạc đưa cho Quách Tĩnh, mặc dù biết hộp âm nhạc ở thời cổ đại giá trị cực cao, nếu bán cho người khác có thể bán với giá gắp trăm nghìn lần, bất quá tiền làm sao có thể so với Cửu Dương Chân Kinh được.

Đường đến Thiếu Lâm Tự còn phải nhờ Quách Tĩnh chiếu cố đây.

- Ta không thể nhận được.

Quách Tĩnh liên tục xua tay, hiển nhiên hắn cũng biết hộp âm nhạc này quý giá.

- Được rồi, các người tiếp tục trò chuyện đi, ta đi mua con ngựa.

Chu Dương nói, đem hai đỉnh vàng nhét vào trong ngực rồi đi tìm tiểu nhị, bảo hắn dẫn đi tìm nơi bán ngựa, để hai người Quách Tĩnh Hoàng Dung ngây ngốc nhìn nhau.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Chu Dương dắt một con tuấn mã màu đen trở lại khách điếm, thấy hai người vẫn đang loay hoay với cái hộp âm nhạc, đành phải giục một phen.

Dưới ánh mắt không tinh nguyện của hai người, bắt đầu chuyến hành trình đến Thiếu Lâm Tự.

Cưỡi bên trên con tuấn mã màu đen, Chu Dương có chút hưng phấn, lần cuối hắn cưỡi ngựa là hồi đi du lịch khi còn học đại học, trong khu du lịch cưỡi ngựa vẻn vẹn nửa giờ mất tới một trăm đồng.

Trên đường đi, Chu Dương giục ngựa chạy thật nhanh, hắn sợ trong vùng rừng núi đột nhiên có hổ báo hay thổ phỉ gì đó nhảy ra, bất quá vận may vẫn rất khá, một đường thuận lợi, mất hai ngày đã đến được chân núi Thiếu Lâm Tự.

Một bóng người xanh nhạt lướt qua khu rừng phía trên đỉnh núi (Bạn nào fan Thần Điêu Đại Hiệp chắc cũng đoán được đây là ai rồi), Quách Tĩnh Hoàng Dung đi sau Chu Dương cả đường cười cười nói nói, ngắm cảnh bốn phía cũng không đi chậm hơn hắn chút nào.

- Cửu Dương Chân Kinh, ta đến rồi đây.

Xoa xoa mồ hơi trên trán, trong lòng Chu Dương hét lớn một tiếng, không khỏi cảm thấy toàn thân lại tràn ngập khí lực.

Cửu Dương Chân Kinh giấu bên trong Lăng Già Kinh đặt ở Tàng Kinh Các Thiếu Lâm Tự, mặc dù thời điểm này nó không nổi danh, nhưng là thứ dễ lấy nhất, uy lực lại kinh người.

Tại Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ nhất, Đấu rượu tăng đánh thắng Vương Trùng Dương, mượn đọc Cửu Âm Chân Kinh cảm giác nó âm khí quá năng, sát phạt tàn nhẫn. Khi trở lại Thiếu Lâm Tự liền lấy Cửu Âm Chân Kinh làm căn cơ, dung nhập thuật điều hòa âm dương của Thiếu Lâm Tự vào, sáng lập ra bộ tuyệt học Cửu Dương Chân Kinh kinh thiên động địa.

Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, trong vòng một năm ngắn ngủi Cửu Dương Chân Kinh tạo ra cho thiên hạ Trương Vô Kỵ, một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh, ít người có thể so sánh được.

Giác Viễn thiền sư khi viên tịch, từng nói mớ một bộ phận của Cửu Dương Chân Kinh, lúc đó Trương Tam Phong, Quách Tương, Không Sắc đại sư ở bên cạnh nghe được, về sau thành tựu Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi vang danh thiên hạ.

Từ đó có thể thấy được nguyên bộ Cửu Dương Chân Kinh hoàn chỉnh uy lực lớn cỡ nào.

Chu Dương đối với bộ bí tịch này cũng thèm đến chảy nước miếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,482
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Dọn Sạch Tàng Kinh Các


- Thí chủ hữu lễ, không biết thí chủ đến đây để thắp hương lễ Phật, hay là đến nội đường nghe cao tăng giảng kinh niệm Phật a?

Trước cửa Thiếu Lâm Tự, có một tăng nhân mặc tăng bào vàng nhạt thấy Chu Dương đầu đầy mồ hôi bước nhanh tới thì chắp tay hỏi thăm.

- Thưa đại sư, Thiếu Lâm Tự là thánh địa Phật gia, Phật pháp mênh mông như biển, chảy ngang cổ kim, kinh thư truyền ngôn cũng hơn vạn quyển, Phật pháp tinh thâm, phổ độ chúng sinh vượt qua hết thảy tai ách, lòng ta hướng Phật nên muốn đến đây để sao chép một ít.

Chu Dương tiến lên, eo hơi gập xuống thi lễ với tăng nhân tiếp khách, rồi một bộ dáng nhà giàu rút từ trong ngực ra một thỏi bạc đưa tới.

Tăng nhân tiếp khách thấy bạc liền đưa tay tiếp nhận, đầu cuối thấp xuống thêm một tí, giọng nói tràng đầy khách khí.

- Vị thí chủ này, thật thành tâm a!

Sau đó đáp lễ, nói với Chu Dương.

- A Di Đà Phật! Thí chủ có lòng, Tàng Kinh Các nằm ở bên kia, thí chủ tùy tiện.

Xong đem vị trí và hướng đi đến Tàng Kinh Các nói ra cho Chu Dương nghe.

Chu Dương lẳng lặng nghe tăng nhân hướng dẫn đường đi xong, cảm tạ một tiếng, rồi chào hai người Quách Tĩnh Hoàng Dung mới đi đến Tàng Kinh Các.

Tàng Kinh Các!

Trước cửa tòa lầu các, có viết ba chữ cổ, mặc dù chưa từng nhìn qua, nhưng Chu Dương cũng hiểu được nó có ý nghĩa gì.

Không cần suy nghĩ, Chu Dương cũng biết đây là một trong những công năng của hệ thống.

Tàng Kinh Các là một tòa lầu các cổ kính, tỏa ra khí thế bàng bạc, đứng sừng sững ở trung tâm Thiếu Lâm Tự.

Sau khi tiến vào Tàng Kinh Các, Chu Dương lập tức cảm giác được cỗ mùi hương giấy pha lẫn với mùi mực xông vào trong mũi, đây là tòa lầu các chứa đầy tích lũy lịch sử, tràn ngập khí tức tuế nguyệt.

Quan sát toàn cảnh Tàng Kinh Các một lúc, Chu Dương phát hiện chỉ có một thanh niên hòa thượng chừng hai mươi tuổi đang quét dọn, xung quanh không có người nào khác.

Trong Tàng Kinh Các yên tĩnh đến nỗi mỗi bước chân của hòa thượng kia bước xuống đều nghe ra âm thanh vô cùng rõ ràng, kéo theo vô số âm vang.

Chu Dương chỉ nhìn qua thanh niên hòa thượng kia một lát, liền đi đến từng giá sách, ánh mắt sáng ngời hữu thần quét qua tên của từng quyển kinh văn.

"Kim Cương Kinh!"

"Tam Thế Nhân Quả Kinh!"

"A Di Đà Kinh!"

"Đại Niết Bàn Kinh!"

······

Trong không khí u tĩnh ở Tàng Kinh Các, ánh mắt của Chu Dương cẩn thận xem xét tên của từng quyển kinh văn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ ký hiệu gì đó.

"Pháp Hoa Kinh!"

"Bàn Nhược Kinh!"

······

"Lăng Già Kinh!"

Đột nhiên ba chữ viết cổ “Lăng...” đập vào mắt làm cho con ngươi của Chu Dương co rụt lại, trái tim ở thời khắc này không khỏi đập mạnh, bốn quyển kinh thư đặt chỉnh tề trên giá sách, không nhiễm bụi trần.

Ngón tay Chu Dương run rẩy chạm vào bốn quyển kinh văn, sau đó chỉ thấy bốn quyển Lăng Già Kinh nguyên bản đang bày trên giá sách đã biến mất không thấy đâu.

Bên trong không gian hệ thống, bốn quyển kinh văn tự động phân giải thành vô số chữ cổ lít nha lít nhít, Chu Dương rõ ràng cảm giác được nhịp tim mình đập nhanh hơn, huyết dịch sôi trào, mục tiêu của chuyến đi này, đã hoàn thành.

"Leng keng! Phát hiện Cửu Dương Chân Kinh, võ học đỉnh cấp, giá trị: 1000 đồng, ký chủ thu hoạch được 100 đồng."

- Thí chủ, ngươi cần tìm kinh thư gì? Có cần ta giúp một tay không?

Bất thình lình một thanh âm vang lên bên tai Chu Dương.

- Ta đã... tìm... được rồi.

Thanh âm đột nhiên vang lên làm trong lòng Chu Dương chợt run lên, xoay người lại chỉ thấy thanh niên hòa thượng quét dọn chỗ này đang đứng sau lưng hắn.

Thấy sắc mặt của thanh niên hòa thượng bình thản, cũng không có gì dị thường, Chu Dương nhẹ thở phào một hơi, thầm kêu may mắn, may mà hắn không phát hiện bốn quyển Lăng Già Kinh đã biến mất.

- Còn chưa biết pháp danh của đại sư?

Chu Dương nghĩ nghĩ một hồi liên lên tiếng hỏi.

- Tiểu tăng Giác Viễn.

Vậy mà cùng với suy nghĩ của mình giống nhau, thanh niên hòa thượng trước mắt này đúng là sư phụ của Trương Tam Phong, mặc dù không biết chiêu thức võ công gì, nhưng hắn có một thân nội lực hùng hậu có thể sánh ngang với Quách Tĩnh thời kỳ toàn thịnh, đáng tiếc cuối đời sức cùng lực kiệt mà chết.

- Giác Viễn đại sư, trong Tàng Kinh Các để nhiều bí tịch võ công như vậy, lỡ người trong võ lâm đến đây thăm dò thì sao, vì sao nơi này chỉ có một mình ngươi trông coi?

Chu Dương hiếu kỳ hỏi.

Giác Viễn khẽ lắc đầu nói.

- Tự quy không có phép tăng nhân đã tu luyện võ công tùy ý tiến vào Tàng Kinh Các, người có thể tiến vào Tàng Kinh Các đọc sách đều là người chưa từng tập võ.

- A!

Chu Dương cũng vô cùng kinh ngạc, thì ra trước khi mình tiến vào Tàng Kinh Các đã bị võ tăng giám thị bên ngoài Tàng Kinh Các âm thầm tra xét, nếu không phải hệ thống có thể che dấu tu vi, chị sợ chân sau chưa kịp bước vào Tàng Kinh Các đã bị võ tăng đánh văng ra ngoài.

Bất quá đúng là may mắn, lấy thực lực của hắn cơ bản không thể mạnh mẽ xông vào Tàng Kinh Các.

Sau khi nghi ngờ trong lòng được giải thích, Chu Dương cũng vơ đại một bản kinh thư trong tầm tay, lật ta làm bộ đọc.

..........

“Đang! Đang! Đang!.......”

Bỗng nhiên từng đợt âm tiếng chuông báo động vang lên toàn Thiếu Lâm Tự, thanh âm vừa vang vừa nhanh.

Bên ngoài Tàng Kinh Các có vô số tăng nhân chạy thành đoàn, nhìn có hơi rối loạn.

Mỗi một tăng nhân đều mang theo trường côn bằng gỗ, bộ dáng như lâm đại địch, một cỗ không khí khẩn trương bao trùm Thiếu Lâm Tự.

- Thí chủ, ngươi an tâm ở đây đọc kinh thư đi, tuyệt đối đừng đi lên tầng hai.

Giác Viễn vội vàng nói một câu rồi cũng tông cửa chạy theo đoàn tăng nhân kia, để lại Chu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.

- Các người đây là bức ta phạm tội!

Chu Dương nhìn thanh niên hòa thượng dần biến mất trong dòng người, nhìn lại Tàng Kinh Các trống rỗng không ai coi, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào cầu thang đi lên lầu hai Tàng Kinh Các.

Có nên đi hay không? Đây cũng là một vấn đề cần suy nghĩ.

Nhưng mà vừa nghĩ đến lầu hai Tàng Kinh Các cất chứa truyền thừa võ học mấy trăm năm của Thiếu Lâm Tự, trong lòng Chu Dương cũng kích động không thôi.

Cắn răng, dậm chân một cái, bây giờ còn quan tâm cái gì nữa, bí tịch miễn phí không cầm mới là ngốc, Chu Dương hướng về lầu hai Tàng Kinh Các chạy đến.

Bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma tứ đại thần công, thậm chí còn có một ít bí tịch của các môn phái khác, vừa nghĩ đến nhiều bí tịch võ công đang chờ như vậy, trong lòng hắn liền không kìm được vui sướng.

Chu Dương đã tính toán xong hết, tình huống xấu nhất, nếu như bị hòa thượng của Thiếu Lâm Tự phát hiện thì trực tiếp dùng hệ thống chạy, nếu như không bị phát hiện, một chuyến này thu hoạch sẽ vô cùng lớn.

Không gian lầu hai Tàng Kinh Các so với tưởng tượng của Chu Dương rộng lớn hơn nhiều, dài rộng cũng mấy chục mét, trong suy nghĩ của hắn, bí tịch võ công của Thiếu Lâm Tự hẳn là sẽ chất đầy một giá sách, dù gì nổi danh cũng chỉ có mấy chục loại, nhưng mà cả lầu hai Tàng Kinh Các bày ra chừng mười mấy giá sách.

Chu Dương trong lòng đã sớm không kìm được chạy nhanh đến một giá sách gần nhất, nhìn thấy tên từng quyển bí tịch làm cho thân thể Chu Dương cũng có chút run rẩy.

"Leng keng! Phát hiện cấp thấp, thiếu lâm trường quyền, Thiếu Lâm tự quyền pháp cơ sở, giá trị: 5 đồng."

"Leng keng! Phát hiện Trung cấp võ học, thập bát thủ, Thiếu Lâm tự một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, giá trị: 100 đồng”

······

"Leng keng!, phát hiện võ học cấp cao, Thiếu Lâm Đồng Tử Công, một trong Đạt Ma tứ đại thần công, giá trị 350: Đồng"

"Leng keng! Phát hiện võ học Trung cấp, Đại Lực Kim Cương Chỉ, Thiếu Lâm tự một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, giá trị: 100 đồng"

"Leng keng! Phát hiện võ học Trung cấp, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Hỏa Công Đầu Đá sở học, giá trị: 80 đồng."

······

Chu Dương vội vàng dùng tau che nhịp tim đang đập loạn của mình, hít sâu vài ngụm không khí lấy lại bình tĩnh, hai mắt lóe sáng đi sang giá sách kế bên.

"Leng keng! Phát hiện sổ tay tu luyện Bàn Nhược chưởng, lấy từ chỗ trụ trì đời thứ bảy của Thiếu Lâm Tự, giá trị: 120 đồng."

"Leng keng! Phát hiện tâm đắc Thiết Bố Sam, lấy từ cao tăng Đạt Ma đường, giá trị: 150 đồng."

"Leng keng! Phát hiện đường tắt hoành luyện Thập Tam Thái Bảo, đời thứ mười Thiếu Lâm tự chỉnh lý, giá trị: 300 đồng "

······

Cao tăng Thiếu Lâm Tự mỗi một người đều tu luyện võ học cao thâm, tâm đắc tu luyện của bọn họ mỗi một chữ đều có giá trị liên thành.

Những tâm đắc tu luyện này nếu hắn học được, khác gì đứng trên vai người khổng lồ, thông hiểu võ học của thế giới, không đến mức cái gì cũng vô tri không biết.

Quyển sách thật dày nằm trên giá sách kia đều là tâm đắc tu luyện mấy trăm năm của võ tăng Thiếu Lâm Tự, vô cùng trân quý, đọc được có thể không cần đi quanh co trên con đường tu luyện võ học, Chu Dương tự nhiên cũng không buôn tha.

- Phát tài, phát tài!...

Bộ dáng hiện tại của Chu Dương nhìn y chang một lão chưởng quỹ tham tiền nhìn thấy vàng đầy giá sách, động tác sờ sách của hắn càng nhanh, phát tài càng mau lẹ, từng quyển sách từng quyển sách trên giá hắn sờ đến liền bị bắt vào không gian hệ thống.

"Leng keng, thu về võ học cấp cao, « Thiết Bố Sam », Thiếu Lâm tự một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, giá trị: 120 đồng, ký chủ thu hoạch được 12 đồng."

"Leng keng, thu về võ học cấp thấp, « thiếu lâm trường quyền », Thiếu Lâm tự quyền pháp cơ sở, giá trị: 10 đồng, ký chủ thu hoạch được 1 đồng."

···

"Leng keng, thu hoạch võ học đỉnh cấp, « Kim Chung Tráo », một trong Đạt Ma tứ đại thần công, giá trị:1000 đồng, ký chủ thu hoạch được 100 đồng "

···

"Leng keng, thu về võ học Trung cấp, « Đại Lực Kim Cương Chưởng », Thiếu Lâm tự một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, giá trị:80 đồng, ký chủ thu hoạch được 8 đồng."

······

Từng quyển từng quyển bí tịch nhanh chóng biến mất, một cái giá sách, hai cái giá sách....

- Lần này thật sự phát tài!

Ký chủ: Chu Dương.

Đẳng cấp: Chủ tiệm Nhất tinh.

Đồng: 5254.

Cảnh giới võ đạo: Hậu thiên sơ kỳ.

Đem hết bí tịch võ công ở tầng hai Tàng Kinh Các, nhất thời Chu Dương cũng cảm thấy khó tin, tiền đã đủ để đem Tử Hà Thần Công luyện tới đại thành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom