Dịch Full Series Lầu Tối - 1. Chân Tướng Cuối Cùng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Series Lầu Tối - 1. Chân Tướng Cuối Cùng

Series Lầu Tối - 1. Chân Tướng Cuối Cùng
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 点灯

Nguồn: Zhihu

Edit: Nhất Sinh Nhất Thế 一生一世

Thể loại: hiện thực, vấn nạn xã hội, (hơi) trinh thám

Độ dài: 5 phần
____________________________________________________

Phần 1:

Demo:

Ở trường đại học, các cố vấn sẽ không quan tâm chuyện bạn trượt môn, trốn học hay đến hộp đêm.

Tất cả những gì họ quan tâm là liệu bạn có ch.ết trong trường hay không.

Nhiều trường đại học tưởng chừng như yên bình lại ẩn chứa những bí mật không thể kể ra.

Tại một trường truyền thông ở trung và hạ lưu sông Dương Tử, đã có một sinh viên tử vong trong trường.

Tôi không được phép nói cụ thể là trường nào, vì nhà trường đã trả tiền để bịt miệng chúng tôi và đe dọa chúng tôi phải ngậm miệng nếu muốn tốt nghiệp suôn sẻ.

Bây giờ đã tốt nghiệp nhiều năm, tôi muốn kể lại câu chuyện này.

Tôi sẽ cố gắng không để cảm xúc cá nhân xen vào, chỉ nói từ những gì mình biết.

Do khá thân với người đã khuất, đi đâu làm gì cũng rủ cậu ấy nên tôi mới muốn khơi chuyện để hoàn nguyên lại chân tướng sự việc năm đó, bởi vì câu chuyện này có hai phiên bản.

Phiên bản vẫn đang được lưu truyền đến nay trong trường chưa phải là sự thật hoàn chỉnh.

Các tên nhân vật sử dụng sau đây đều không phải tên thật, xin đừng tra cứu hay truy tìm gốc gác.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Phần 1/10

1.

Khi mới nhập học, tất cả các tân sinh viên đều phải thực hiện khảo sát tâm lý bằng cách trả lời bảng câu hỏi và câu cuối cùng trên đó là: ‘Bạn/người thân có tiền sử bệnh tâm thần không?’.

Thông thường thì chẳng ai điền thông tin giả làm gì cả. Sau này chúng tôi đã quay lại hỏi thầy phụ trách, bạn học tự sát năm ấy cũng điền thông tin thật.

Cậu ấy bị trầm cảm nặng.

Hãy gọi cậu ấy là Hũ Nút đi, đây là biệt danh phòng ký túc chúng tôi gọi cậu ấy.

Đặt cái biệt danh này không phải để bắt nạt cậu ấy. Bạn biết đấy, ai mà không có dăm ba cái biệt danh, nhất là trong ký túc xá toàn đực rựa với nhau thì thường gọi tên trêu trêu thôi.

2.

Khi nhận phòng chúng tôi đã phát hiện ra Hũ Nút luôn phải uống thuốc, nhưng mãi sau này mới biết loại thuốc đó tên là Paroxetine Hydrochloride Tablets, chuyên điều trị và chống trầm cảm.

Một vỉ Paroxetine gồm mười viên nén bao phim, viên nào cũng có rãnh chia ở giữa, ấn nhẹ là vỡ đôi. Chúng tôi thấy Hũ Nút uống một viên rưỡi mỗi lần.

Hôm đó là một ngày thuộc học kỳ hai năm nhất, tôi vừa về sau tiết tự học buổi tối. Hũ Nút không ở trong phòng nhưng tôi thấy trên bàn cậu ấy có một vỉ thuốc tráng nhôm rỗng.

Khi nhớ lại chuyện ấy, cả tôi lẫn mấy đứa cùng phòng khác đều chỉ nghĩ là Hũ Nút đã uống vỉ thuốc đó vài ngày rồi dùng hết chứ ai ngờ nổi cậu ấy vừa mới nốc cả vỉ hồi tối đâu.

Kể đến đây thì chắc hẳn mọi người cũng đã đoán được, cậu bạn tự kết liễu sinh mệnh tên Hũ Nút này, là bạn cùng phòng của tôi.

3.

Phòng ký túc có bốn người, ba đứa tôi học chung một lớp còn Hũ Nút ở lớp khác cho nên bình thường chúng tôi không rõ về cậu ấy lắm.

Chỉ biết là thành tích của cậu ấy rất tốt, mới học kỳ hai năm nhất mà đã là đảng viên dự bị, cứ hễ xét xếp loại ưu tú thì kiểu gì tên cậu ấy cũng nằm ở mấy hạng đầu.

Hơn nữa còn ưa nhìn. Cậu ấy không phải kiểu đẹp trai ngời ngời sức sống bắ n ra bốn phía mà là kiểu da dẻ mịn màng tướng mạo tàm tạm, ra trường được hai năm tôi mới biết kiểu đẹp của cậu ấy gọi là ngũ quan hài hòa.

Trừ việc kiệm lời thì cậu ấy chính là một ví dụ của từ hoàn mỹ.

Nhưng cậu ấy không có bạn bè gì, nếu không đi cùng chúng tôi thì luôn lẻ bóng một mình.

Cuối tuần cậu ấy hay đi sớm về trễ, đôi khi còn không về luôn.

Chúng tôi cũng từng hỏi han đi đâu vậy, cậu ấy không nói rõ mà chỉ cười chua chát đáp:

"Làm thêm."

Chúng tôi biết gia đình cậu ấy không có điều kiện, mà lại còn phải duy trì sử dụng thuốc thường xuyên nên tiền sinh hoạt luôn không đủ tiêu.

Bởi vậy ngoài giờ học cậu ấy phải đi làm thêm, học kỳ một thì xin làm phụ bếp cho nhà ăn, học kỳ hai thì đến nhà người ta làm gia sư.

Thành ra các thành viên còn lại trong phòng chúng tôi đều cố gắng để mắt giúp đỡ cậu ấy.

4.

Đêm đó là thứ sáu, đã hơn mười một giờ khuya mà cậu ấy còn chưa về.

Ký túc xá quy định mười giờ khóa cổng, đến mười một giờ là khỏi ra vào gì nữa hết.

Chúng tôi nghĩ bụng chắc hôm nay cậu ấy lại đi làm thêm.

Bởi vì mai là thứ bảy, không có tiết học nên ai cũng muốn ngủ nướng.

Chúng tôi không khóa cửa để sáng mai Hũ Nút về thì có thể tự vào, không cần gõ cửa đánh thức chúng tôi.

Sau đó cả phòng lên giường đi ngủ, vừa đặt đầu xuống gối đã say giấc nồng, chất lượng giấc ngủ của đám con trai ưa vận động thường rất ổn.

Ngày hôm sau, một đứa tỉnh giấc vì cơn lũ chực tràn bờ đê. Cậu ta mơ mơ màng màng, mắt còn chưa hé nổi ra, hoàn toàn dựa vào cảm giác mà xuống giường, xỏ dép lê rồi đi về phía nhà vệ sinh. Lúc ấy vai có va phải thứ gì đó nhưng cậu ta ngái ngủ quá nên không để ý.

Xả lũ xong, cậu ta quay về theo đường cũ, vai lại va phải thứ kia.

Đã hơi tỉnh táo, cậu ta mở mắt xem mình đụng vào cái gì.

Ai dè liếc một cái mà sợ hãi đến mức gạt đổ cả ghế và giá để giày sát tường.

"Á!"

Chúng tôi bị tiếng kêu này dựng dậy.

"Sao đấy?!"

Tôi vừa cất tiếng đã mặt đối mặt với Hũ Nút đang treo mình lơ lửng giữa không trung.

Khi đó, thi thể của cậu ấy chậm rãi xoay, khuôn mặt đúng lúc hướng về phía tôi. Nhãn cầu lồi ra, con ngươi trợn lên trên lộ tròng mắt trắng dã, đầu lưỡi hơi thè khỏi khoang miệng che khuất môi dưới tím tái.

Ấn tượng ấy khiến tôi nhớ mãi không quên.

Nháy mắt đầu óc tôi trống rỗng, tim như có bàn tay vô hình bóp chặt, cả người run như cầy sấy, tôi hít vào nhưng thở không ra hơi, suýt chết nghẹn.

Chúng tôi nhận ra Hũ Nút đã treo cổ dưới cánh quạt trần.

Mọi người thử tưởng tượng chút nhé.

Mình rời nhà đi học đại học, một đứa bạn sống cùng phòng ký túc quyên sinh, lại còn chọn thời điểm cả phòng đang say ngủ mà yên lặng treo cổ từ giã cuộc đời.

Mấu chốt nhất là còn treo cổ ngay bên cạnh mình.

Cảm giác sợ run ấy bây giờ nhớ tới tôi vẫn còn thấy hãi.

Hũ Nút ra đi như thế nào vẫn mãi chỉ là suy đoán không được chứng thực.

Có lẽ lúc rạng sáng, khi chúng tôi ngủ sâu nhất, cậu ấy về phòng, tìm một sợi dây, luồn qua móc sắt dùng để treo quạt trần, sau đó thắt nút…

5.

Chúng tôi mau chóng mặc quần áo tử tế, không ai dám động vào hiện trường.

Tôi và một đứa bạn chạy ra ngoài gọi nhân viên quản lý ký túc, người còn lại ở yên trong phòng phụ trách ngăn những bạn học khác mò đến đồng thời gọi điện thông báo với thầy cố vấn.

Trên đường đi, liên tục có bạn học hỏi chúng tôi:

"Có người chết á? Chết người thật hả?"

"Nghe nói là treo cổ, thật hay giả đấy?"

Mặc dù bình thường tôi suốt ngày nhan nhản cái mồm ‘chết’ với cả ‘ngoẻo’ nhưng đến lúc nhìn thấy người chết thật vẫn sẽ sợ hãi.

Cho nên chúng tôi kín miệng như bưng, không hé nửa lời, gặp phải người quen dò hỏi còn mắng xa xả cho một trận.

"Chuyện liên quan đến tính mạng đừng có bàn tán linh tinh! Tích chút đức đi!"

Chúng tôi chạy thẳng tới chỗ bác gái quản lý ký túc, nói rõ chuyện đã xảy ra.

Bác ấy nghe xong cũng hoảng, tay để trước ngực run run. Bác ấy cứ trốn đông trốn tây, không muốn đi cùng chúng tôi.

Về sau thầy cố vấn tới, bác gái quản lý ký túc mới miễn cưỡng theo sau.

Kết quả thầy cố vấn nhìn hiện trường một cái, cảm thấy to chuyện rồi, thế là lập tức gọi cấp trên. Cấp trên đến, xem hiện trường, lại liên hệ lãnh đạo cấp cao hơn nữa.

Đến cuối cùng, bí thư khoa, bí thư trường, hiệu trưởng đều có mặt cả.

Hiệu trưởng vừa tới, việc đầu tiên ông ấy làm là hỏi chúng tôi: "Các em đã kể việc này cho ai chưa đấy?"

Tôi lắc đầu.

"Chưa ạ, phát hiện là bọn em liên hệ thầy cố vấn ngay."

Hiệu trưởng gật đầu.

"Làm đúng lắm."

Sau đó, hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần cùng nhau vào phòng ký túc, bí thư khoa và bí thư trường thì kéo chúng tôi ra hành lang bắt đầu hỏi thăm.

6.

Bí thư khoa: "Chết lúc nào đấy?"

Tôi: "Em không biết ạ. Tối hôm qua chúng em ngủ lúc khoảng mười một giờ, buổi sáng tỉnh dậy thì phát hiện cậu ấy... đã mất."

Bí thư khoa: "Một người sống sờ sờ treo cổ cạnh ba cậu mà không ai biết ư?"

Bạn cùng phòng tôi đáp: "Chúng em đều ngủ rất say, không chú ý ạ."

Bí thư khoa: "Có phải ba người các cậu không ưa tên kia nên giết cậu ta không?"

Tôi nghe thế thì nổi giận lớn tiếng mắng: "Thầy đừng vu oan cho bọn em! Chúng em rất thân với cậu ấy!"

Bí thư trường cũng phê bình: "Ông Vương, chú ý thái độ làm việc. Đứng đắn lên tý xem nào, sao lại tùy tiện nghi ngờ nhân phẩm của học sinh trường mình thế."

Sau đó, bí thư trường hỏi chúng tôi: "Đêm qua cậu ta cũng đang ngủ trong phòng à?"

Tôi đáp:"Không ạ, tối hôm qua lúc bọn em lên giường đi ngủ thì cậu ấy còn chưa về phòng, gọi điện và nhắn tin cũng không phản hồi. Bọn em nghĩ có thể sáng sớm cậu ấy sẽ về nên không khóa cửa."

Nói xong, tôi đưa danh sách liên hệ gần đây và lịch sử trò chuyện cho bí thư trường xem.

Bí thư trường nhận lấy điện thoại di động của tôi, không chỉ đọc mỗi lịch sử ngày hôm qua mà còn kéo lên thời gian trước đó.

Nhưng mà cũng chẳng có gì nhiều nhặn, lịch sử trò chuyện của tôi và Hũ Nút chủ yếu toàn là mấy nội dung kiểu nhờ mua cơm, mua nước hộ hay là về phòng làm ván game.

Bí thư trường nhìn lướt một hồi, không thấy gì đáng chú ý thì trả di động lại cho tôi rồi hỏi: "Cậu ta có tình huống gì đặc biệt không?"

Tôi đáp: "Cậu ấy học lớp khác ạ, có vẻ quan hệ với bạn cùng lớp không tốt lắm. Còn nữa, cậu ấy phải uống thuốc, chính là loại trên bàn cậu ấy đó."

Bí thư khoa nghe vậy, vào phòng, chưa đến một phút đã đi ra nói với bí thư trường: "Paroxetine Hydrochloride Tablets, thuốc chống trầm cảm. Em sinh viên này mắc bệnh trầm cảm."

Bí thư trường như đã có quyết định trong lòng, hai vị bí thư khẽ gật đầu với nhau.

Bí thư khoa nói: "Mắc bệnh trầm cảm, vụ này hẳn là tự sát."

Bí thư trường nói với chúng tôi: "Các em ra ngoài thuê phòng ở mấy ngày nhé, mọi thứ trong phòng này tạm thời không được động vào. Lát nữa cảnh sát tới, hỏi gì các em cũng cứ đáp như bây giờ, nhớ chưa?"

Hay tin cậu ấy mắc bệnh trầm cảm, chúng tôi rất kinh ngạc nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn, như thể cuối cùng cũng rũ sạch được hiềm nghi trên người mình vậy.

Tuy nhiên cẩn thận ngẫm nghĩ thật kỹ thì lại cảm thấy càng đáng sợ.

Từ lúc chúng tôi phát hiện thi thể Hũ Nút, đã hơn hai tiếng đồng hồ mà cậu ấy vẫn lủng lẳng ở chỗ kia, không ai nhớ tới việc đưa cậu ấy xuống.

7.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần ra khỏi phòng của chúng tôi, sắc mặt trông không vui vẻ gì cho cam. Hiệu trưởng liếc mắt nhìn bí thư trường, hỏi: "Chuyện này nên báo cảnh sát nhỉ?"

Bí thư trường gật đầu: "Có thể báo rồi. Nhưng mà như này, chúng ta mở video giám sát xem trước chút đã, không có vấn đề gì thì báo cảnh sát cũng chưa muộn."

Nói thật, lúc nghe được đoạn nói chuyện này của bọn họ, tôi âm thầm khinh bỉ trong lòng.

Chả trách cứ người có thẩm quyền đến yêu cầu tra xét video giám sát là bọn họ lại nói camera hỏng rồi, đang kiểm tra tu sửa.

E rằng đã xóa bỏ nội dung video từ lâu, không có gì để trình ra cho người ta nên đành nói dối.

Sau đó, hiệu trưởng, chủ nhiệm hậu cần, trưởng ban bảo vệ, bí thư khoa, thầy cố vấn, tổng cộng năm người dẫn chúng tôi đi trích xuất video. Còn mấy vị lãnh đạo khác đi đâu làm gì thì tôi cũng chịu.

Thành thật mà nói, mặc dù xem giữa ban ngày ban mặt nhưng nội dung của đoạn video giám sát vẫn để lại trong lòng mỗi người xem một dấu ấn không thể xóa nhòa…

8.

Video giám sát khu ký túc xá nam được lưu trữ ngay tại phòng quản lý ký túc.

Các lãnh đạo yêu cầu bác gái quản lý trích xuất camera theo dõi tòa chúng tôi ở.

Màn hình chiếu ra hình ảnh lúc rạng sáng khoảng hai giờ, Hũ Nút xuất hiện từ cuối hành lang.

Cậu ấy đi đến trước phòng ngủ, vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa thì video bị dừng.

Bác quản lý ký túc còn tưởng chạm nhầm vào nút tạm dừng nhưng thời gian trên đồng hồ hiển thị dưới góc phải vẫn luôn trôi.

Không phải video bị dừng mà là Hũ Nút bất động.

Thế là quản lý ký túc ấn nút tua nhanh.

Tua khoảng hai phút, hành lang u tối nhưng camera có tích hợp công năng ghi hình ban đêm nên vẫn có thể thấy rõ động tác của Hũ Nút.

Cậu ấy đứng im không nhúc nhích, trọn năm phút đồng hồ.

Mãi rồi cậu ấy mới buông tay khỏi cánh cửa, lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút rồi bỏ lại trong túi.

Tuy nhiên Hũ Nút vẫn chưa vào phòng, cậu ấy quay người rời đi.

9.

Bác quản lý ký túc chuyển sang các camera khác theo hướng đi của Hũ Nút.

Các cảnh phía sau rất kỳ dị.

Thằng nhóc Hũ Nút này từ hai giờ đến ba giờ sáng chỉ lững thững đi trong hành lang tòa nhà ký túc.

Suốt một tiếng đồng hồ, cậu ta đi từ tầng năm xuống tầng ba, từ tầng ba lên sân thượng.

Đêm đã khuya, sinh viên đang say giấc nồng.

Camera không màu nên trong video trông cậu ấy trắng toát, tựa u hồn du đãng từng tầng một.

Đèn cảm ứng tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối.

Thỉnh thoảng Hũ Nút ngồi thụp xuống thút thít, lại thỉnh thoảng đến cạnh khung cửa sổ bên đoạn cầu thang nối giữa hai tầng.

Cậu ấy đứng lên bệ cửa sổ nhìn cảnh sắc phía dưới, sau đó sợ hãi rụt rè bước trở lại bậc thang rồi ngồi xổm trên mặt đất nức nở.

Chúng tôi cứ thế xúm vào xem đoạn video đen trắng này.

Lòng tôi nặng trĩu như có một áp lực vô hình ép mạnh xuống.

Hình ảnh trong video giám sát dường như là một khung tranh vải bị bút sáp màu đen tô loạn lên.

10.

Về sau, qua video giám sát, chúng tôi thấy Hũ Nút lên sân thượng, biết mất tại điểm mù của camera một thời gian ngắn ngủi rồi lại xuất hiện trong khung hình.

Lúc này cậu ấy đi đến bên bờ tường, trèo lên lan can, nhìn xuống dưới mặt đất.

Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang manh nha ý định gieo mình nhưng lòng còn sợ hãi.

Cậu ấy làm đi làm lại động tác bật nhảy xa tại chỗ rất nhiều lần.

Rồi cuối cùng cậu ấy vẫn không thể nhảy xuống.

Có lẽ cậu ấy ngại cảnh máu thịt bầy nhầy sau khi tiếp đất.

Tôi thấy Hũ Nút thò tay vào túi, thế mà rút ra một bó dây nilon, nhìn không rõ lắm nhưng hẳn là sợi dây cậu ấy dùng để chấm dứt sinh mạng.

Hũ Nút như đã hạ quyết tâm, cậu ấy quay người vọt thẳng xuống tầng năm.

Lần này, cậu ấy đến trước cửa phòng, không chút do dự, chậm rãi đẩy cửa bước vào trong.

Sau đó, không đi ra nữa…

11.

Đoạn video hai tiếng đồng hồ bị tua nhanh bảy lần.

Thực tế chúng tôi mới xem chưa đầy mười lăm phút.

Nhưng chính mười lăm phút ngắn ngủi này khiến tâm trạng của tất cả mọi người ở đây đều chùng xuống.

Sắc mặt hiệu trưởng khó coi nhất, ông ấy thở dài.

"Chà, đúng là bình thường chúng ta chưa chú trọng đến công tác giáo dục sức khỏe tâm lý sinh viên cho thỏa đáng nhỉ. Bạn sinh viên này trù trừ hơn hai giờ, cuối cùng vẫn quyết định kết thúc sinh mệnh của mình."

Tôi cũng cảm thấy chua xót thay.

"Giây phút cậu ấy quyết định từ bỏ cuộc sống chắc hẳn phải tuyệt vọng biết bao."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Phần 2/10

12.

Sau khi có cảnh sát nhúng tay, rất nhanh đã xác định được tính chất của vụ việc này, kết luận chính là bệnh nhân trầm cảm tự sát.

Nhà trường cũng bắt đầu đồng bộ các công tác quan hệ công chúng như xử lý tin tức và tạo dựng hình ảnh.

Đối nội thì ra sức ngăn cấm sinh viên bàn tán về chuyện này.

Đối ngoại thì lợi dụng lực ảnh hưởng mà hạn chế cánh báo đài đưa tin.

Sau khi lập hồ sơ vụ án, ba người phòng ký túc chúng tôi còn phải xin nghỉ học hai ngày để phối hợp điều tra với cảnh sát.

Nói là phối hợp điều tra nhưng kỳ thực cảnh sát cũng không quá coi trọng chuyện này.

Bọn họ chỉ xác nhận một chút thân phận người mắc bệnh trầm cảm Hũ Nút và quan hệ xã hội quanh cậu ấy. Thấy bảo cũng có kiểm tra điện thoại nhưng chiếc điện thoại bỏ trong túi quần của cậu ấy đã bị cài đặt trở về chế độ mặc định như lúc xuất xưởng nên cảnh sát cũng chẳng lần ra được đầu mối hữu ích nào.

Vì vậy họ dứt khoát kết hợp với báo cáo kiểm tra thi thể của bên pháp y, kết luận tự sát để đóng hồ sơ vụ án.

Sau đó, chủ nhiệm hậu cần nói với chúng tôi: "Gian phòng ấy tạm thời không được sử dụng nữa, các em thu dọn đồ rồi chuyển đến phòng trống dưới tầng ba đi."

"Vâng."

Chủ nhiệm hậu cần toan đi nhưng sực nhớ ra gì đó nên quay lại bảo chúng tôi: "Khi cảnh sát tìm kiếm đầu mối có lục soát ra được máy sấy tóc, ấm siêu tốc và cốc thủ d@m, còn tận hai cái."

Tôi nghe xong, lập tức nhìn sang hai người sau lưng.

Bọn họ ngạc nhiên, hơi ngại ngùng.

Không phải của hai đứa này, tôi cũng không cần, thế thì ai là chủ nhân của cái thứ kia chẳng phải rõ rồi sao.

Chủ nhiệm hậu cần là người sáng suốt, thầy ấy chỉ nói với tôi: "Tuy các vật phẩm nêu trên vi phạm quy định nhưng lần này nhà trường không chỉ không xử phạt mà còn thưởng tám ngàn tệ mỗi em, chi trả thẳng vào thẻ cơm. Từ nay về sau các em không được nhắc đến chuyện này với ai. Nếu có thì các em phải hoàn trả số tiền kia ngay, ngoài ra nhà trường sẽ lập tức cho các em thôi học."

Chúng tôi chấp nhận kết luận Hũ Nút tự sát vì sức ép từ nhà trường.

13.

Chúng tôi chuyển hành lý của mình xuống tầng ba.

Trên đường đi, chúng tôi thoáng thấy bố mẹ của Hũ Nút. Hai cô chú ấy trông là biết thuộc kiểu người nai lưng bán mình làm thuê cả một đời, tầng lớp trung niên phổ thông sống trong loại khu dân cư bình thường nhất.

Tôi nhìn ra nỗi đau đớn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh trên mặt bọn họ.

Để bảo vệ danh tính cho chúng tôi, nhà trường và cảnh sát không cho bố mẹ Hũ Nút gặp trực tiếp chúng tôi. Đương nhiên, đây chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Nguyên nhân thực sự là nhà trường sợ chúng tôi nói lời không nên nói nên mới không cho chúng tôi gặp.

14.

Một sinh viên mắc bệnh trầm cảm không tài nào thích nghi với cuộc sống đại học, vì vậy lựa chọn từ bỏ sinh mạng trong ký túc xá.

Đây chính là phiên bản được lưu truyền đến tận bây giờ, cũng là phiên bản mọi người biết rõ.

Ngoại trừ tôi.

Trên thực tế, câu chuyện này còn chưa kết thúc.

Đoạn sau là một phiên bản đen tối khác mà có những kẻ không muốn ai hay.

Khả năng cao rất nhiều người đang ngồi trước máy tính sẽ hoài nghi tính chân thực của câu chuyện sau khi đọc hết phiên bản kể từ miệng tôi này.

Nhưng chỉ cần các vị liếc mắt xem tin tức thời sự thì sẽ hiểu, các sự vụ nghe mà rợn cả người ở trường đại học, không hề ít.

15.

Chuyển xuống tầng ba được hai tuần lễ, chúng tôi còn chưa bước ra được khỏi sự u ám của chuyện ấy.

Đến mức đi ngủ chúng tôi cũng không dám tắt đèn.

Không chỉ riêng chúng tôi, quá nửa ký túc xá nam đều bật đèn sáng suốt đêm.

Có người chết trong phòng ký túc, lại còn là treo cổ, khó trách mọi người bàng hoàng bất an.

Thứ sáu, sau khi tan học, nhân thời gian nghỉ trưa rảnh rỗi, tôi về phòng tháo áo gối định giặt.

Bỗng một tờ giấy rơi ra từ bên trong.

Trên ấy có dòng chữ: viên gạch ở cột thông gió thứ hai lối cửa Đông lên sân thượng.940821.

Lần cuối tôi giặt áo gối là một tháng trước, khi đó chắc chắn bên trong không có tờ giấy này.

Ngẫm nghĩ một chút, có thể là Hũ Nút nhét vào trong gối tôi trước khi quyên sinh.

Tạm thời tôi không nói với hai bạn cùng phòng khác, chỉ tranh thủ lúc bọn họ chưa về mở áo gối ra xem thử.

Hai người họ không sạch sẽ như tôi, dùng áo gối hai học kỳ rồi mà không thèm giặt, đã ngả màu vàng khè.

Tôi lật qua lật lại, bên trong không có gì.

Thế là tôi khẳng định, đây là lời nhắn nhủ gửi cho mình tôi.

Một vị trí và một chuỗi số.

Chuỗi số thì tôi biết, là sinh nhật của Hũ Nút.

Vậy còn vị trí này thì sao? Tôi quyết định đến đó xem thế nào.

16.

Tôi lên sân thượng ngay buổi chiều hôm đó. Từ lúc có chuyện, chỗ này vẫn luôn bị khóa, nhà trường sợ lại có sinh viên nào nghĩ quẩn.

Cũng may bọn họ chưa có khóa cửa sổ.

Tôi trèo qua cửa sổ, ra sân thượng, sau đó tìm tới vị trí được viết trên tờ giấy.

Tôi nhận ra vị trí này chính là điểm mù của camera.

Đêm ấy Hũ Nút biến mất khỏi khung hình một khoảng thời gian ngắn, chẳng lẽ trong lúc đó cậu ấy đang giấu đồ ở gần cột thông gió này?

Đi một vòng quanh cột, tôi phát hiện có một viên gạch rất lỏng lẻo, cậy nhẹ đã bật ra.

Dưới nền gạch chôn một tấm thẻ Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc phát hành.

Trên thẻ đắp đầy bùn đất, bốc mùi thối hoắc.

Tôi moi thẻ ngân hàng lên, chộp trong tay rồi chạy về phòng ký túc.

Không biết có rửa bằng nước được không nên tôi cạo đất bùn khỏi tấm thẻ trước sau đó dùng khăn ẩm lau từng chút một.

Nhìn thẻ và chuỗi số trên tờ giấy, tôi mừng thầm, có thể xâu chuỗi các manh mối lại với nhau rồi.

Chuỗi số ngày sinh chắc hẳn chính là mật khẩu của thẻ.

17.

Thừa dịp không có ai, tôi đi tới chỗ cây ATM trong trường và cắm thử vào khe nhận thẻ.

Thẻ chưa hỏng, vẫn đang trong trạng thái hoạt động.

Thế là tôi nhập ngày sinh nhật của Hũ Nút.

Đúng là mật khẩu thật.

Tôi chọn mục ‘Kiểm tra số dư’.

Trong tài khoản có hơn 47.070 tệ…

18.

Tôi nghĩ nát óc cũng không biết tại sao Hũ Nút lại có nhiều tiền như vậy.

Cho nên tôi ra hẳn chi nhánh Ngân hàng Nông nghiệp bên ngoài trường để kiểm tra lịch sử giao dịch của tài khoản ở quầy tự phục vụ.

Tài khoản này được gửi đến mười lần, mỗi lần 5000 tệ.

Trừ cái đó ra thì mỗi tháng tài khoản nhận 1300 tệ nữa, đây là sinh hoạt phí của Hũ Nút.

Tôi biết tháng nào cậu ấy cũng phải mua thuốc, chỉ riêng tiền thuốc tiêu hết 700 tệ rồi, tiền thực sự dùng cho ăn uống sinh hoạt chỉ còn có 600 tệ.

Có thể thấy Hũ Nút luôn ăn uống rất tiết kiệm.

19.

Tôi xem ngày nhận những khoản 5000 kia, thật ra có quy luật lắm.

Lần lượt là:

Ngày 17, 24, 31 tháng 3.

Ngày 7, 14, 21, 28 tháng 4.

Ngày 5, 12, 19 tháng 5.

Cả thảy mười lần gửi tiền, tổng cộng 50.000 tệ.

Mỗi tuần một lần, lần cuối cùng là ba tuần trước.

Tôi nhìn lịch, ngày gửi tiền đều rơi vào chủ nhật.

Ngày nhận tiền cuối cùng chính là ngày Hũ Nút tự sát.

Càng lúc tôi càng cảm thấy nguyên nhân cậu ấy từ bỏ cuộc sống không hề đơn giản.

20.

Tôi muốn tra xem ai đã đều đặn gửi cho Hũ Nút những khoản tiền kia.

Tuy nhiên quầy tự phục vụ không thể kiểm tra thông tin tài khoản người gửi, chỉ có chủ thẻ cầm căn cước ra quầy hỏi giao dịch viên thì mới tra soát được tài khoản người gửi thôi.

Hiển nhiên, manh mối đến đây là đứt.

Tuy vậy vẫn chưa hoàn toàn mất dấu hẳn.

Thời gian gửi tiền và thời gian Hũ Nút ra ngoài làm thêm mỗi tuần rất sát nhau.

Cho nên số tiền này khả năng cao có liên quan đến ‘việc làm thêm cuối tuần’ của cậu ấy.

Chắc chắn không thể là gia sư.

Gia sư kiểu gì có thể kiếm được 5000 một tuần?

21.

"Có phải Hũ Nút... dính líu đến chuyện phạm pháp không?" Khi đó, đầu tôi bỗng nảy ra suy nghĩ như vậy.

22.

"Công việc gì có thể mang lại cho một sinh viên năm nhất 5000 một tuần?"

"Buôn lậu thuốc phiện?"

"Lừa đảo?"

"Trộm cướp?"

Càng nghĩ càng thấy thái quá.

23.

Sau khi trở về từ ngân hàng, tôi không nói những gì mình tra xét được cho hai đứa bạn cùng phòng khác.

Không phải tôi không tin bọn họ, chỉ là tôi không muốn nhiều người biết Hũ Nút đã làm gì.

Chuyện còn nhiều khuất tất.

Hũ Nút không còn nữa, đừng để cậu ấy mất rồi còn phải mang tiếng xấu theo sau.

24.

Chớm sang tháng sáu, năm học đầu tiên của tân sinh viên sắp sửa kết thúc.

Thầy cô các bộ môn giao bài tập ôn thi cuối kỳ, yêu cầu khảo hạch của khoa chúng tôi rất là nghiêm ngặt, vì vậy cả phòng tụ tập lại vội vàng chuẩn bị.

Bài tập thời đại học nhiều khi không nhất định cứ phải tự mình làm, có thể nhờ bạn học khác giàu kinh nghiệm hơn giúp đỡ hoàn thành.

Nói thật, ba người chúng tôi đều không yêu thích ánh sáng tri thức cho lắm nên bình thường hễ được giao bài tập là lại nhờ Hũ Nút làm giùm.

Mặc dù cậu ấy không cùng khoa nhưng học một hiểu mười, chất lượng bài làm tốt vô cùng.

Ai ngờ được lần đầu tiên chúng tôi nhớ về cậu ấy lại là khi tưởng niệm khoảng thời gian có cậu ấy làm bài tập cho.

Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc ấy tôi đúng lúc liên tưởng đến một manh mối.

Có một hôm, Hũ Nút có tiết học còn chúng tôi thì không.

Cậu ấy không mang máy tính lên lớp nhưng lại cần một tài liệu trong máy mình, thành ra phải gọi điện nhờ tôi gửi cho.

Lúc đó cậu ấy đã gửi mật khẩu mở máy tính cho tôi.

Chính là cái mật khẩu này khiến tôi nảy ra phương hướng truy xét tiếp theo.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Phần 3/10

25.

Trong cuộc sống, rất nhiều người có thói quen cài đặt một mật khẩu giống nhau cho các loai thiết bị từ khóa màn hình điện thoại đến mật khẩu đăng nhập QQ và Wechat.

Hiện tại tôi đã biết mật khẩu mở máy tính của Hũ Nút thì cũng rất có khả năng sẽ đăng nhập được Wechat và QQ của cậu ấy.

Ôm suy nghĩ này, tôi lập tức mở QQ, tìm lịch sử trò chuyện với Hũ Nút, mò ra mật khẩu cậu ấy gửi cho mình.

Sau đó, tôi thử dùng di động đăng nhập tài khoản QQ của cậu ấy.

Đăng nhập thành công trong nháy mắt.

26.

Dữ liệu trên QQ được đồng bộ hóa đám mây, lịch sử trò chuyện tra một cái là biết liền.

Cậu ấy không mua gói hội viên nên hệ thống chỉ lưu trữ lịch sử trò chuyện trong vòng một tháng, nhưng vậy cũng đủ rồi.

Sau khi xem hết lịch sử trò chuyện, tôi không thể không cảm thán rằng Hũ Nút thật không hổ là hũ nút.

Tính đi tính lại đối tượng trò chuyện của cậu ấy chẳng được mấy người, cậu ấy cũng không lên tiếng trong group lớp.

Đừng nói tới đầu mối, ngay cả nội dung thân mật một xíu cũng không kiếm ra nổi.

Tôi biết, cậu ấy không hay dùng QQ lắm.

Cho nên, tôi chuẩn bị tập trung vào ứng dụng có tính riêng tư hơn, Wechat.

27.

Tôi dùng phương pháp tương tự thử đăng nhập tài khoản Wechat của Hũ Nút.

Kết quả, thành công rồi!

28.

Sau khi thành công đăng nhập tài khoản, Wechat còn yêu cầu xác thực danh tính.

Có ba lựa chọn:

‘Quét mã QR để xác minh’

‘Mời bạn bè xác nhận’

‘Gửi mã xác thực qua SMS"

Đương nhiên tôi không thể sử dụng được phương pháp đầu tiên và thứ ba, chỉ có phương pháp thứ hai là phù hợp nhất.

Hai đứa còn lại trong phòng ký túc cũng là bạn bè trên Wechat của Hũ Nút, vừa hay có thể xác nhận giùm.

Vì vậy tôi mượn điện thoại, hoàn thành các bước xác nhận sau đó xóa lịch sử và trả lại hai bọn họ.

29.

Trải qua một loạt thao tác, tôi thành công đăng nhập tài khoản Wechat của Hũ Nút.

Wechat khác hẳn QQ, lịch sử trò chuyện trên đây không được lưu trữ trên đám mây mà chỉ lưu trong bộ nhớ điện thoại.

Thế nên dù tôi có đăng nhập được vào tài khoản Wechat thì cũng không thấy bất kỳ lịch sử trò chuyện nào.

Muốn đọc được nội dung thì chỉ có cách xem bằng điện thoại của chính cậu ấy.

Nhưng khi điều tra, cảnh sát đã nói rằng điện thoại của Hũ Nút bị cài đặt trở về chế độ mặc định như lúc xuất xưởng.

Bộ nhớ điện thoại không còn lưu lịch sử trò chuyện Wechat nữa rồi.

Tuy nhiên tôi không hề nhụt chí, bởi vì tôi biết ngoại trừ điện thoại thì cậu ấy còn đăng nhập Wechat cả trên máy tính.

Chắc hẳn lịch sử trò chuyện đã đồng bộ lên máy tính.

30.

Máy tính của Hũ Nút đã bị bố mẹ cậu ấy mang về nhà.

Nói thật, nếu lúc ấy tôi không quá tò mò muốn tìm ra đáp án thì có lẽ tôi đã dứt khoát bỏ cuộc, chuyển hết tất cả tiền trong thẻ Hũ Nút để lại cho bố mẹ cậu ấy và coi như chuyện này đã xong.

Nhưng không, tôi liên hệ với bố mẹ Hũ Nút với thân phận bạn học, lấy cớ trong máy tính của cậu ấy có tài liệu cả hai cùng nhau xây dựng, mong bọn họ có thể gửi máy tính đến đây, tôi dùng xong sẽ gửi trả về.

Cô chú ấy đều là người hiểu biết.

Sau khi kết bạn Wechat và chứng minh được thân phận của mình thì ba ngày sau, tôi nhận được máy tính.

31.

Tôi háo hức bật máy, dùng di động quét mã QR để đăng nhập Wechat trên thiết bị và thành công mở ra lịch sử trò chuyện của Hũ Nút.

Đối tượng nói chuyện không nhiều, rất nhanh tôi đã sàng lọc ra một tài khoản được ghi chú là ‘XX - Gia sư’.

Xin phép không công khai tên tài khoản, mọi người chỉ cần biết đây là kênh tương tác phục vụ cho công việc dạy kèm tại nhà của cậu ấy là được.

Tôi xem một hồi, nhận ra đối phương là một em gái lớp mười một, nội dung nói chuyện giữa bọn họ cũng rất bình thường, toàn thảo luận chuyện học hành thôi.

Thỉnh thoảng cô bé sẽ gửi ảnh tự chụp cho Hũ Nút, trông còn rất xinh.

Quan trọng nhất chính là, công việc gia sư này tính lương theo tuần, chuyển khoản qua Wechat, mỗi tuần 300 tệ.

Hiện trong tài khoản Wechat của Hũ Nút có hơn sáu trăm tệ.

Tôi bắt đầu ngộ ra khoản thu 5000 tệ ngoài định mức được gửi tới thẻ cậu ấy mỗi tuần chẳng liên quan gì đến việc gia sư này cả.

32.

Tôi không dám liên hệ với em gái này.

Bởi vì đây là tài khoản của Hũ Nút.

Cậu ấy đã chết.

Một người chết thì không thể gửi tin nhắn cho người ta được.

Manh mối lại đứt đoạn.

33.

Điều tra đến đây, tôi cảm thấy chuyện càng ngày càng quái lạ.

Mỗi cuối tuần Hũ Nút đúng là sẽ đi dạy kèm tại nhà, nhưng theo lịch sử trò chuyện thì công việc chỉ kéo dài hai tiếng.

Vậy vì nguyên nhân gì mà cậu ấy đi suốt đêm không về ký túc xá đây?

Có lẽ dạy kèm xong, cậu ấy còn một công việc nữa, một công việc mang lại khoản lương 5000 tệ một tuần.

34.

Hai ngày trôi qua từ khi manh mối đứt đoạn.

Hôm nay lúc ăn cơm trưa trong canteen, chúng tôi nghe thấy bạn học ngồi ở bàn bên cạnh bàn tán về chuyện Hũ Nút thắt cổ tự vẫn.

"Cậu ta vay nặng lãi trên mạng, không trả nổi nên mới tự sát."

"Cậu ta bị trùm trường bắt nạt, không chịu nổi nên mới tự sát."

"Cậu ta bị bạn bè cô lập, không gượng nổi nữa mới tự sát."

"Cậu ta bị bạn cùng phòng chèn ép nên mới tự sát."

Đủ loại lý do trên trời dưới biển, nhưng ba chúng tôi như ngầm hiểu ý nhau, bất kể nghe được cái gì cũng không đáp lời.

Đáp thế nào? Cơm trưa chúng tôi đang ăn được mua bằng tiền nhà trường cho đây này. Nào ai dám nói lung tung, thậm chí chuyện này còn thành đề tài kiêng kị không ai muốn nhắc đến.

Nhưng hình như những lời đồn thổi khiến bạn cùng phòng của tôi liên tưởng đến gì đó, cậu ta ấp úng mãi, lưỡng lự rất lâu mới cất tiếng:

"Kể cho hai ông chuyện này. Trong lúc hai ông đi tìm bác quản lý ký túc, điện thoại của Hũ Nút reo đấy."

Nghe vậy, tôi vội hỏi:

"Điện thoại reo á? Ai gọi?"

Cậu ta lắc đầu, đáp:

"Điện thoại cậu ấy ở trong túi, tôi không dám móc ra, nhưng mà màn hình hắt sáng xuyên qua lớp vải quần, tôi thấy tên người gọi có hai chữ."

Tôi vuốt cằm trầm ngâm.

Một ý nghĩ bỗng lóe lên, có lẽ kẻ đó liên lạc với Hũ Nút không phải qua QQ hay Wechat, mà là bằng điện thoại.

Nếu thế thì để điều tra tiếp tôi nhất định phải có được điện thoại của cậu ấy.

Nhưng điện thoại đã bị khôi phục về cài đặt gốc, sao có thể tra được gì?

Có lẽ hacker làm được tuy nhiên chúng tôi học truyền thông chứ đâu phải công nghệ thông tin. Cho nên tôi mặc kệ, không nghĩ ngợi gì về chuyện này nữa.

35.

Kể từ hôm đó, tất cả manh mối đều dẫn vào đường cụt.

Tôi chuyển hết tiền trong Wechat và thẻ ngân hàng của Hũ Nút sang tài khoản của mình rồi ẩn danh gửi toàn bộ cho bố mẹ cậu ấy.

Tôi biết mình nên dừng lại.

Tôi chỉ là một học sinh bình thường, không phải cảnh sát.

Kể cả tôi có là cảnh sát thì chỉ dựa vào một tấm thẻ ngân hàng cũng không thể lấy làm chứng cứ được.

Mà cứ coi như có thể làm chứng cứ thì việc Hũ Nút tự sát là sự thật. Nói một cách khách quan, nếu không thể chứng minh có tác động trực tiếp từ người khác thì không thể thay đổi kết luận ‘tự sát’ này được.

Cho nên, tôi từ bỏ.

Tấm thẻ ngân hàng kia và tờ giấy nhắn lặng yên nằm trong ví tôi cạnh những cái thẻ khác.

36.

Chuyện có chuyển biến khi tôi chuẩn bị đi thực tập vào năm cuối đại học.

Đúng vậy, chính là ba năm sau đó.

Chúng tôi đã hoàn thành ba năm rưỡi học tập tại trường, sắp sửa bước ra va chạm xã hội.

Bởi vì sim sinh viên không bao gồm gói dung lượng, ra khỏi trường nhiều lúc hơi bất cập nên tôi định đi điểm giao dịch đăng ký một cái sim mới không giới hạn data.

Hồi ấy, có một loại sim khá nổi, hiệu X Vương.

Lúc làm thủ tục đăng ký loại sim này tôi còn hỏi riêng nhân viên.

"Chào anh, có thể chuyển danh bạ lưu trong sim cũ sang sim mới giúp em được không ạ?"

Nhân viên đáp: "Các loại smartphone bây giờ đều mặc định thêm người liên hệ vào bộ nhớ điện thoại chứ không phải lưu trong thẻ sim."

Tôi chỉ ồ lên một tiếng, mới đầu tôi cũng chưa nghĩ ngợi gì nhiều nhưng vừa ra khỏi điểm giao dịch, đầu óc tôi như được khai sáng.

Tôi nhận ra trong các sự kiện năm đó, có một manh mối cực kỳ quan trọng bị bỏ qua.

Lúc ấy một đứa bạn cùng phòng của tôi nói rằng khi tôi đi gọi bác gái quản lý ký túc, điện thoại của Hũ Nút reo.

Tên hiển thị người gọi có hai chữ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Phần 4/10

37.

Chắc mọi người còn chưa nghĩ ra sao hai chữ đó lại quan trọng.

Còn nhớ cảnh sát nói gì không?

Điện thoại đã bị cài đặt về chế độ mặc định.

Nếu thế thì làm sao còn lưu tên người gọi được.

Đáng lẽ cuộc điện thoại đó phải hiển thị người gọi là một chuỗi số mới đúng.

Nhưng bạn cùng phòng tôi trông thấy hai chữ Hán, vậy thì đích thị là ghi chú tên trong danh bạ!

Cho nên số liên lạc đó khả năng được lưu trên thẻ sim! Vì thế dù chuyển về chế độ mặc định rồi vẫn có thể hiển thị tiếp.

Manh mối còn chưa đứt!

38.

Nghĩ đến đây, tim tôi đập dồn dập hơn.

Kỳ thật, ba năm qua tôi vẫn chưa thể buông xuôi việc truy tìm chân tướng.

Thành ra vừa phát hiện được manh mối là tôi hủy luôn cuộc phỏng vấn buổi trưa, lên xe lửa chuyến chiều lần theo địa chỉ năm đó đến nhà Hũ Nút.

Tôi đứng trước cửa đợi bố mẹ cậu ấy tan tầm.

Khi cô chú nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngây ngẩn cả người sau đó biết tôi là bạn học của Hũ Nút thì chào đón rất nhiệt tình.

Vào nhà, tôi không dây dưa dài dòng mà hỏi thẳng bọn họ.

"Cô, chú, hai người còn giữ điện thoại của Hũ Nút không ạ?"

Nghe xong, cô chú nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.

Mẹ Hũ Nút nói: "Còn giữ."

Tôi vội bảo: "Cô chú có thể cho cháu xem thẻ sim trong máy một chút được không ạ?"

Cô ấy ngơ ngác hỏi: "Cháu xem cái sim bỏ đi làm gì?"

Tôi nói dối: "Cháu đang rất cần một số điện thoại mà mãi không nhớ nổi, hồi trước cháu từng lưu trong điện thoại của bạn ấy nên nhờ cô chú lấy giúp cháu nhé ạ."

Nghe vậy, mẹ Hũ Nút bèn nói: "Được cháu ạ, để cô lấy cho mà xem nhưng chắc là không tìm thấy gì đâu, thẻ sim của thằng bé làm gì lưu số điện thoại nào."

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra từ một cái hộp nhỏ.

Nhìn kỹ mới phát hiện trong cái hộp kia toàn là di vật của Hũ Nút.

Tôi tháo thẻ sim, nhét vào điện thoại của mình để xem.

Như lời mẹ Hũ Nút nói, quả thật cái sim này là sim trắng, không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào cả.

39.

Các vị đang đọc có phải nghĩ là manh mối đến đây lại đứt mất không?

Sai.

Cái sim trắng không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào này chính là manh mối lớn nhất.

Chính cái sim trắng này giúp tôi xâu chuỗi được những mảnh liên tưởng rời rạc suốt bốn năm qua của tôi thành một bức tranh lớn.

Hôm nay, tôi đã có một đáp án.

Nhưng đáp án này thực sự khiến tôi thấy rợn người.

Có lẽ mọi người đang thấy khó hiểu, cứ bình tĩnh ngồi yên nghe tôi kể tiếp.

Hãy để tôi mang toàn bộ những gì tôi phân tích được từ sự vụ mấy năm trước, lần lượt kể hết ra cho mọi người.

40.

Nào, bắt đầu nhé.

Theo như video giám sát, trong hơn mười phút Hũ Nút đứng yên trước cửa phòng ký túc, cậu ấy đã từng lấy điện thoại ra.

Dù camera không nét lắm, nhưng có thể xác định việc cậu ấy làm với mấy giây ngắn ngủi ấy tuyệt đối không thể nào là cài đặt máy về chế độ mặc định.

Những ai từng cài lại điện thoại chắc hẳn phải biết khi format điện thoại sẽ tắt nguồn.

Tuy nhiên trên video, cậu ấy chỉ quét quét màn hình vài cái, xem gì đó rồi lại cất di động vào túi.

Cho nên tại thời điểm này, chiếc điện thoại chưa bị chuyển về chế độ xuất xưởng.

Sau đó qua video giám sát, cậu ấy cũng không lấy điện thoại ra nữa.

41.

Lại nói đến sáng hôm phát hiện thi thể Hũ Nút.

Khi chúng tôi đi gọi bác quản lý ký túc, điện thoại của cậu ấy sáng lên trong túi, đồng thời màn hình hiển thị chiếu xuyên qua quần, có thể thấy lờ mờ tên người liên hệ được lưu với hai chữ.

Thế nhưng thẻ sim của Hũ Nút không lưu bất kỳ số nào vào danh bạ, cho nên tên liên hệ này chỉ có thể đến từ bộ nhớ sẵn có trong điện thoại.

Nói cách khác, tại thời điểm này, điện thoại vẫn chưa bị format.

42.

Về sau, lãnh đạo nhà trường tới.

Ba người chúng tôi bị dẫn riêng ra hỏi chuyện, hai vị bí thư tra hỏi chúng tôi còn hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần thì đi vào phòng.

Trong khoảng thời gian này không có ai khác tiến vào phòng ký túc, ấy thế mà đến khi cảnh sát tiếp nhận vụ án thì điện thoại bỗng dưng bị cài về chế độ mặc định.

Tôi không nghi ngờ kết quả khám xét của cảnh sát.

Bởi vậy kẻ khả nghi chỉ có thể là hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần.

Tại khoảng thời gian hai người họ vào phòng, tay của một trong hai đã format điện thoại.

Chỉ có thể là như vậy mà thôi.

43.

Phân tích đến đây, tôi thấy hãi hùng khiếp vía.

Sợ cực kỳ.

Tôi hoài nghi liệu có phải mình cả nghĩ quá rồi không.

Hay là liệu bạn cùng phòng của tôi có nhìn lầm không.

Nhưng không phương án nào đủ hợp lý để thuyết phục được tôi.

Tôi vẫn tin chắc vào phán đoán của mình.

Cho nên tôi quyết định tiếp tục tra đến cùng.

Mặc dù chuyện đã qua ba năm, nhưng có những thứ không cách nào tiêu tan trong lòng tôi.

Tôi định đi gặp chủ nhiệm hậu cần trước.

Có hai nguyên nhân.

Một là, trong bốn năm theo học, tôi đã liên hệ với ông ấy không ít lần. Ấn tượng của tôi về ông ấy là một nhà giáo hết sức chính trực.

Hai là, cái tên lờ mờ hiển thị khi điện thoại reo có hai chữ, mà ‘hiệu trưởng’ vừa hay cũng thế.

44.

Tôi đến văn phòng hậu cần, tới cái bàn ở tít trong cùng.

Bởi vì bốn năm nay khá quen thân nên chủ nhiệm hậu cần thấy tôi thì niềm nở lắm.

"Sao rồi? Các bạn học khác lúc này chắc đang rải CV xin việc khắp nơi, sao em đủng đỉnh thế này? Tìm được mối ngon rồi hả?"

Tôi nhìn ông ấy, chỉ cất tiếng, hỏi:

"Có lẽ hơi đường đột, nhưng em muốn hỏi thầy chút ạ. Chuyện Hũ Nút thắt cổ hồi bọn em năm nhất ấy, thầy còn nhớ rõ không?"

Chủ nhiệm hậu cần rõ ràng không hề có phản ứng chột dạ gì, bình thản đáp:

"Nhớ chứ. Kỳ thật sinh viên chết không phải chuyện lạ lùng gì, nhưng cậu ta thắt cổ tự vẫn, lại còn chọn chết trong ký túc xá, khó mà quên được."

Tôi thấy tâm tình thầy không tồi bèn hỏi thẳng:

"Em muốn biết, lúc ấy thầy và thầy hiệu trưởng vào phòng rồi đã làm gì?"

Vấn đề này khá đường đột, thầy nhìn tôi rồi nhỏ giọng hỏi ngược lại:

"Sao tự nhiên em hỏi cái này?"

Tôi nói dối.

"Em mất đồ ạ, lúc ấy chưa cần dùng nên không để ý, bây giờ cần lắm thầy ơi."

Chủ nhiệm hậu cần vẫn giữ giọng khe khẽ:

"Mất đồ em nghi hai thầy á? Lúc ấy thầy với hiệu trưởng không hề động tới vị trí của các em. Hiệu trưởng quan sát thi thể còn thầy lục soát bàn học của người chết xem có tàng trữ ma tuý hay chất gây nghiện không."

Nghe vậy, tôi hỏi: "Vì sao phải xem có ma tuý không ạ?"

"Đang êm đẹp một sinh viên treo cổ tự sát làm gì? Gặp tình huống như này thứ các thầy nghi ngờ đầu tiên chính là người đó có hút chích hay dùng chất gây ảo giác không."

"Tóm lại là thầy kiểm tra bàn ghế giường chiếu của cậu ấy, còn hiệu trưởng đi kiểm tra thi thể và các vật phẩm trên người ạ?"

Chủ nhiệm hậu cần gật đầu.

"Đúng vậy, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, nói quy trình này cho em biết cũng chẳng có tác dụng gì. Em chỉ cần biết các thầy không lấy đồ của em là được."

"Vâng, phiền thầy rồi ạ, em lại về tìm kỹ xem."

Tôi đã có được đáp án mình muốn, thế là nhanh chóng đánh bài chuồn.

45.

Lời nói của thầy chủ nhiệm hậu cần khiến tôi càng đinh ninh chuyện này chắc chắn có liên quan đến hiệu trưởng.

Đương nhiên, tôi không có năng lực gì mà đi điều tra được hiệu trưởng cả.

Nhưng tôi biết làm thế nào để xác định mối liên hệ giữa hiệu trưởng và Hũ Nút.

Trong lịch sử giao dịch của Hũ Nút có lưu lại số tài khoản người gửi, vậy chỉ cần chứng minh số tài khoản gửi tiền cho cậu ấy thuộc về ông ta là xong.

Nếu việc này thật sự có dính líu đến hiệu trưởng thì tôi tin chắc ông ta không ngu tới mức dùng tài khoản đứng tên chính mình.

Tài khoản gửi tiền đó khả năng cao là tài khoản để ông ta chuyên làm chuyện phi pháp.

Trước mắt, tôi cần một đầu mối.

46.

Hiệu trưởng trường chúng tôi không chính trực mấy, thường ngày cũng không ít lần làm chuyện lạm dụng chức quyền. Tôi chỉ cần thử tiếp xúc dò hỏi cách mua bằng cấp thì có lẽ không khó để trà trộn vào đường dây này.

Mất khoảng một tuần lễ thăm dò tôi mới tìm được biện pháp khả thi.

Hẳn mọi người thấy hơi khó tin, nhưng mấy năm trước, mua bán bằng cử nhân không phải chuyện gì kỳ lạ.

Lúc ấy tôi thông qua một cơ sở ôn thi ở gần trường, dễ dàng tiếp xúc với đường dây trong trường này.

Sau đó tôi gom toàn bộ số tiền trên người, khoảng mấy ngàn tệ, làm tròn lên năm ngàn làm phí ‘bôi trơn’, thuận lợi xin được số điện thoại và tài khoản ngân hàng của ‘tay trong’.

Tổng cộng là bốn số điện thoại và số tài khoản.

Tôi so từng dãy số một.

Quả nhiên có một số tài khoản giống y xì số tài khoản đã gửi tiền cho Hũ Nút.

47.

Điều tra đến đây, tôi nghĩ đáp án gần như đã trồi lên mặt nước rồi.

Việc Hũ Nút làm thêm năm đó e rằng chính là mua bán bằng cấp.

Hiệu trưởng, có thể là cấp trên của cậu ấy.

Khoản tiền 5000 gửi cho Hũ Nút mỗi thứ sáu đoán chừng là tiền hoa hồng.

Cho nên sau khi Hũ Nút tự sát, hiệu trưởng mới vội vàng xóa sạch dữ liệu trong điện thoại Hũ Nút.

Bởi vì theo quy trình, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra mọi mối quan hệ của người chết.

Đã điều tra thì tất nhiên sẽ lòi ra hiệu trưởng.

Như thế thì bê bối mua bán bằng cấp sẽ lộ mất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Phần 5/10

48.

Tôi hít sâu một hơi, có cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.

Tuy nhiên loại nhẹ nhõm này không hề chân thực.

Như kiểu tôi đang tự lừa phỉnh bản thân vậy.

Có lẽ mọi người cảm thấy tôi hơi làm quá, nhưng dù sao tôi cũng theo đuổi vụ này ba năm ròng rồi, tôi nghĩ mình còn hiểu Hũ Nút hơn chính bản thân cậu ấy.

Chỉ là mua bán bằng cấp thôi thì sao có thể khiến cậu ấy nảy ra ý định tự sát được?

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự tự sát vì bệnh trầm cảm?

Nếu vậy thì cậu ấy gửi giấy nhắn nói chỗ giấu thẻ ngân hàng và mật khẩu cho tôi làm gì?

Đáng lẽ nên chuyển thẳng cho bố mẹ chứ?

Tôi nghĩ chân tướng có lẽ vẫn còn ẩn sâu trong bóng tối.

49.

Nói thật, chỉ dựa vào số tài khoản này thì tôi chỉ có thể xác định cái chết của Hũ Nút có liên quan đến đường dây mua bán bằng cấp chứ chưa thể chứng minh hiệu trưởng có nhúng tay vào không.

Bởi vì số tài khoản không đi kèm tên chủ sở hữu nên cũng khó nói liệu có đúng là hiệu trưởng đứng tên không.

Cho nên tôi giả vờ bản thân là sinh viên có nhu cầu mua bằng, gọi vào số điện thoại kia.

Nhưng máy bận, có người từ chối nhận cuộc gọi.

Sau đó tôi nhận ngay được một tin nhắn gửi từ số ấy.

[Đừng gọi, liên hệ qua tin nhắn. Khoa truyền thông 100 ngàn, khoa tài chính và kinh tế 150 ngàn, khoa luật 200 ngàn. Đặt cọc trước 10 ngàn rồi sẽ có người liên lạc lại.]

Một đoạn văn bản ngắn, thời gian gửi nhanh đến mức như kiểu sao chép - dán vậy.

Mua cái bằng thôi mà tốn tận 100 ngàn, dù không có tiền như vậy, nhưng tôi có cách của riêng mình.

50.

Tôi đến trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng. Tôi biết hội nghị thường kỳ của trường sẽ diễn ra trong nửa giờ nữa, trước khi hội nghị bắt đầu, hiệu trưởng sẽ có mặt trong phòng làm việc.

Cho nên tôi gõ cửa.

"Vào đi."

Tôi đẩy cửa vào.

Hiệu trưởng ngẩng đầu, thấy tôi thì hơi ngạc nhiên.

"Em là... Thầy nhớ mang máng, em là..."

Tôi thong thả nói: "Em là bạn cùng phòng của Hũ Nút."

Vừa nhắc tới Hũ Nút, trên khuôn mặt hiệu trưởng có phản ứng giật mình rất rõ ràng.

Tôi nghĩ mình bắt đúng mạch rồi.

Hiệu trưởng đẩy mắt kính, hỏi: "Đúng đúng đúng, thầy nhớ ra rồi. Em tìm thầy có chuyện gì đấy?"

Tôi vừa giả bộ nói chuyện vừa xỏ tay vào túi, nhấn nút call đã chuẩn bị sẵn.

"À thì, em sắp phải đi thực tập rồi, mong thầy có thể giới thiệu giúp em vài công ty tốt được không ạ?"

Trong lúc tôi nói, có tiếng điện thoại rung phát ra từ bàn làm việc của ông ta.

Tôi liếc nhìn, không phải cái điện thoại trên bàn.

Ông ta mở ngăn kéo, móc ra một cái điện thoại khác, nhấn nút tắt.

Ngay lập tức, cuộc gọi đi từ điện thoại trong túi tôi cũng bị ngắt.

Ôm tâm lý thử lại lần nữa cho chắc, tôi lại ấn quay số.

Quả nhiên cái điện thoại hiệu trưởng vừa bỏ vào ngăn kéo lại rung lên.

Ông ta cáu bẳn tắt, cuộc gọi đang thực hiện từ điện thoại trong túi tôi bị từ chối.

Lần này, tôi xác định được rồi.

51.

Nhưng xác định rồi cũng chưa nói lên được cái gì, mới chỉ có thể chắc chắn một điều là hiệu trưởng thật sự đang tham gia đường dây mua bán bằng cấp.

......

Thế còn tài khoản gửi tiền cho Hũ Nút mỗi tuần kia liệu có phải của ông ta không?

Hiệu trưởng bỏ di động vào ngăn bàn sau đó nói với tôi:

"Thầy không tiện hỗ trợ tìm việc, nếu sinh viên nào cũng tìm hiệu trưởng đòi giới thiệu việc làm thì còn gì là quyền uy của hiệu trưởng nữa? Về sau thầy cũng khó công tác."

Nghe xong, tôi cười giả lả, nói:

"Cũng đúng nhỉ. Em xin lỗi đã quấy rầy thầy ạ."

Tôi khom lưng chào.

Tầm mắt vừa vặn rơi vào khung ảnh hiệu trưởng trưng trên bàn.

Đó là hình ảnh gia đình hạnh phúc của ông ta.

Hiệu trưởng, vợ, con trai lớn và con gái út.

Em gái này và em gái mà Hũ Nút dạy thêm tại nhà…

… giống y như đúc.

52.

Sợ mình nhận lầm, tôi còn tìm ra ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện năm đó.

Bất kể quan sát bao nhiêu lần thì em gái trên ảnh gia đình của hiệu trưởng và em học sinh Hũ Nút dạy gia sư vẫn là cùng một người.

Lúc này, tôi bỗng ngộ ra, kỳ thực em gái này mới là nhân vật giúp tôi nhìn thấu chân tướng.

Sau ba năm, tôi lại đăng nhập tài khoản Wechat của Hũ Nút lần nữa.

Tìm tên người được ghi chú là ‘XX- Gia sư’ kia, tôi gửi đi một tin nhắn:

[Có đây không?]

Em gái bên kia hẳn là bị dọa hết hồn, cô bé ấy trăm phần trăm biết Hũ Nút đã chết, con gái hiệu trưởng cơ mà.

Một vị gia sư đã qua đời thế mà vẫn gửi tin nhắn cho mình được, chuyện này kinh dị cỡ nào?

Chắc cỡ nửa đêm có ác quỷ đến đòi mạng.

Phần đỉnh khung hội thoại không ngừng chuyển đổi từ hiển thị ‘XX’ sang ‘đang soạn tin’ và ngược lại.

Tôi biết mình dọa cô bé bạt vía rồi.

53.

Em gái trù trừ rất lâu, cuối cùng gửi lại một tin nhắn: [Chính chủ à?]

Tôi đáp: [Anh là bạn học của cậu ấy.]

Gửi tin này xong, tôi còn lo con bé vẫn hãi nên lại gửi thêm một tin nhắn thoại:

"Anh là bạn học của Hũ Nút, tìm em muốn hỏi chút chuyện."

Nghe được giọng người em gái mới yên lòng.

[Anh muốn hỏi cái gì?]

[Anh muốn biết hồi trước có phải Hũ Nút là gia sư của em đúng không?]

[Đúng ạ.]

[Hàng tuần học lúc nào thế?]

[Anh hỏi cái này để làm gì?]

[Anh đang tìm sự thực về cái chết của Hũ Nút.]

Cô bé chắc hẳn đang lưỡng lự, rất lâu sau hỏi một câu:

[Thầy ấy không phải thắt cổ tự vẫn vì bệnh trầm cảm à?]

[Anh nghĩ chuyện không đơn giản vậy nên mới muốn hỏi em một chút, cậu ấy dạy em vào lúc nào, ở đâu?]

Lần này em gái trầm tư còn lâu hơn, cuối cùng không trả lời tin nhắn của tôi luôn.

54.

Sau đó, tôi lo sợ tột cùng.

Tôi bỗng nhận ra mình đã quá bồng bột.

Cô bé đó rất có thể sẽ kể chuyện này cho hiệu trưởng, lại thêm hành động khác thường của tôi hôm nay, hiệu trưởng khả năng cao sẽ để mắt tới tôi.

Liên lụy đến cả mua bán bằng cấp, vòng xoáy khó hiểu đằng sau chuyện này khiến tôi thấy bản thân đang rơi vào tình cảnh hết sức nguy hiểm.

Tôi về phòng ký túc thu dọn đồ đạc, quyết định hôm nay chuyển luôn khỏi trường.

Nhưng trong lúc tôi đang sắp đồ, cô bé gửi cho tôi một chuỗi tin nhắn rất dài.

[Tối thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, từ bảy giờ đến chín giờ.]

[Địa điểm tại khu dân cư Tân Giang, không thể nói chi tiết hơn.]

[Dạy sáu tiếng một tuần, mỗi giờ 50 tệ, tổng cộng 300 tệ trả theo tuần.]

[Em không biết anh vì nguyên nhân gì mà điều tra những thứ này, nhưng em cũng không tin thầy ấy sẽ tuỳ tiện tự sát.]

[Khi dạy em, thầy ấy rất tích cực lạc quan, còn động viên em dũng cảm đối mặt với những đề khó nhằn.]

[Em không tin người như thầy ấy sẽ tự sát.]

[Nếu tra được chân tướng, xin anh hãy báo cho em nữa.]

Tôi đọc những tin nhắn này, linh cảm mách bảo rằng đây là một người tốt, cô bé chắc hẳn sẽ không kể chuyện hôm nay cho hiệu trưởng.

Nhưng tôi vẫn cẩn thận gửi một tin nhắn đi:

[Đừng nói cho bố em chuyện này.]

[Được.]

Ngẫm nghĩ, tôi lại hỏi:

[Cậu ấy có dạy quá giờ không?]

Cô bé đáp:

[Không, cứ chín giờ là tan học, rất đúng giờ.]

[Nhưng sau giờ làm thêm cậu ấy thường xuyên không về ký túc xá.]

[Không về ký túc xá? Không thể nào, lần nào bố em cũng lái xe đưa thầy ấy về trường mà, bảo là sợ về muộn quá giờ khóa cổng.]

[Hiệu trưởng lái xe đưa cậu ấy về?]

[Vâng, lần nào cũng thế.]

Tôi ngây ngẩn cả người. Nếu mỗi lần tan lớp hiệu trưởng đều lái xe đưa cậu ấy về, mà lại không về ký túc xá, vậy thì đi đâu?

55.

Tôi đến khu dân cư Tân Giang, nhớ đến tin nhắn của cô bé.

Nếu không về ký túc xá thì cậu ấy đi đâu được?

Khoản 5000 tệ mỗi tuần là hiệu trưởng dùng tài khoản bí mật gửi cho Hũ Nút.

Hũ Nút là gia sư của con gái hiệu trưởng.

Hết giờ học cũng là hiệu trưởng lái xe đưa Hũ Nút về ký túc xá.

Tất cả manh mối đều chỉ đến hiệu trưởng. Nói thật, trong lòng tôi nảy ra một đáp án phỏng đoán chủ quan, chưa dám khẳng định.

Tôi chầu chực đến tận đêm mới thấy hiệu trưởng lái xe vào khu nhà.

Sau đó ông ta không lái xe ra nữa.

Đêm đã khuya, tôi không đợi thêm mà yên lặng về trường.

56.

Trở lại ký túc xá, nằm trên giường, tôi linh cảm phỏng đoán của tôi chính là những gì đã thực sự xảy ra, nhưng tôi không có chứng cứ, cũng không có cách nào tìm được chứng cứ.

Chân tướng mà tôi phỏng đoán trong đầu khiến chính bản thân tôi cũng phải run sợ.

Qua một đêm thức trắng, tôi trăn trở mãi, cuối cùng quyết định: đến đây thôi, không điều tra tiếp nữa.

57.

Nếu mọi người vẫn đang chờ phần còn lại của câu chuyện thì không cần lãng phí thời gian.

Bởi vì sau đó, tôi đúng là không tiếp tục điều tra nữa thật.

Tới bây giờ, chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, tôi không muốn miệt mài theo đuổi những thứ ngoài tầm với.

Tin chắc rất nhiều người cũng đã đoán được chân tướng mà tôi phỏng đoán.

Mỗi cuối tuần Hũ Nút sẽ đi dạy kèm con gái hiệu trưởng từ bảy giờ đến chín giờ tối.

Sau khi tan học, hiệu trưởng sẽ đích thân lái xe đưa Hũ Nút về.

Nhưng Hũ Nút bình thường phải đến tận sáng thứ hai mới về ký túc xá.

Mỗi tuần tài khoản ngân hàng của cậu ấy sẽ nhận được 5000 tệ hiệu trưởng gửi từ tài khoản bí mật.

Người vốn nên về ký túc xá lại ở cạnh hiệu trưởng mấy đêm liền, ngoại trừ giao dịch thể xác thì thực sự tôi không nghĩ ra được khả năng nào khác.

Cái này cũng có thể chính là nguyên nhân Hũ Nút tự sát.

Đến đây thôi, nói thế là mọi người đủ hiểu rồi.

Hãy để câu chuyện kết thúc ở đây đi, đây chính là phiên bản thứ hai mà tôi muốn kể cho mọi người.

Xin đừng cất công tra xét gốc gác.

58.

Có người nhắn tin riêng hỏi tôi, áo gối của tôi là loại kéo khóa hay là loại bọc trùm.

Tôi biết người hỏi vấn đề này đến cùng muốn hỏi cái gì.

Nếu bạn đã hỏi thì tôi cũng không ngại trả lời.

Áo gối của tôi là loại kéo khóa, áo gối của cả phòng chúng tôi đều là loại ấy.

Đúng vậy.

Đêm Hũ Nút quyên sinh, cậu ấy không chọn riêng tôi mà là trong ba người thì chỉ mỗi áo gối của tôi có đầu khóa hướng ra ngoài.

Cậu ấy kéo mở khóa rồi nhét tờ giấy vào.

Cuối cùng, có người hỏi tôi vì sao lại cố chấp điều tra chân tướng cái chết của Hũ Nút như vậy, thậm chí gần như đã biến thành chấp niệm.

Tôi sẽ thú nhận cho mọi người biết, bởi vì đêm đó, khi cậu ấy bỏ tờ giấy vào trong gối tôi, tôi đang nửa tỉnh nửa mê.

Nói thật, lúc ấy tôi bị tiếng kéo khóa đánh thức.

Nhưng tôi không tỉnh hẳn mà vẫn mơ màng.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy Hũ Nút phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Nhưng tôi không để ý, cứ vậy thiếp đi.

Rõ ràng là biết cậu ấy đã về, thậm chí còn nghe ra cậu ấy kêu lên những thanh âm lạ lùng, đáng lẽ tôi có thể cản cậu ấy đi tìm cái chết.

Nhưng tôi ngủ.

Hôm sau, khi xem được video giám sát, nhìn thấy cậu ấy du đãng trên hành lang như cô hồn dã quỷ, tôi không tưởng tượng nổi lúc ấy Hũ Nút phải tuyệt vọng đến cỡ nào.

Đồng thời, tôi cũng tự thấy xấu hổ.

Nếu đêm đó tôi rời giường hỏi cậu ấy một câu, dù chỉ là một câu thôi, thì có lẽ cậu ấy sẽ không tự sát thành công, có lẽ hiện tại cậu ấy cũng sắp tốt nghiệp, khổ tận cam lai.

Cho nên tôi đặt mình vào vị trí của cậu ấy, thử cảm nhận những gì Hũ Nút cảm nhận.

Cậu ấy đi dạy kèm cho cô bé vào thứ sáu.

Cậu ấy tự sát cũng vào thứ sáu.

Cậu ấy phải sợ hãi thứ sáu đến mức nào.

Sau khi dạy kèm cho cô bé, Hũ Nút sẽ phải đối mặt với chuyện cậu ấy ghét nhất.

Một đứa con trai.

Một sinh viên nam.

Một sinh viên nam nhà nghèo.

Một sinh viên nam nhà nghèo lại còn mắc bệnh trầm cảm.

Một sinh viên nam nhà nghèo lại còn mắc bệnh trầm cảm gặp chuyện như vậy suốt hơn hai tháng trời, không thể mở miệng nói ra, không tài nào phản kháng, không thể từ chối.

Tôi nghĩ, ngày thứ sáu hôm ấy, chắc hẳn cậu ấy phải khó chịu lắm.

Nhất định cậu ấy uống cả một vỉ thuốc là để tự làm tê liệt chính mình.

Nhưng không có tác dụng, cảm xúc tiêu cực vẫn nuốt sống cậu ấy, cậu ấy không trốn tránh nổi mà lại không dám đối mặt.

Đoán chừng sự tra tấn liên tục không biết bao giờ mới chấm dứt này đã đẩy cậu ấy đứng lên bệ cửa sổ hết lần này đến lần khác.

Tôi áy náy vô cùng, thành ra muốn đi điều tra chân tướng.

Nhưng như mọi người thấy đấy, cái chân tướng này quá tàn khốc, có lẽ không tìm ra thì tốt hơn.

Nhiều năm trôi qua, khi vô tình thấy tin trường bổ nhiệm hiệu trưởng mới, tôi bỗng dưng xốc nổi quyết định nhân dịp này ẩn danh kể câu chuyện này cho mọi người.

Như đã nói từ đầu, xin đừng tra xét đến cùng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Phần 6/10

《 Chân tướng cuối cùng: góc nhìn của Hũ Nút 》

(Tất cả ‘ý nghĩ’ của Hũ Nút ở phần này đều là tác giả phỏng đoán, không liên quan đến nội dung phần trước.)

1.

Đầu tháng hai, thầy Triệu quản lý việc làm ngoài giờ học cho sinh viên thông báo với tôi rằng vị trí phụ bếp ở canteen đã được chuyển sang một bạn học khác có hoàn cảnh khó khăn hơn tôi và nếu tôi đồng ý thì có thể điều tôi sang vị trí bên thư viện.

Thầy Triệu nói:

"Thư viện cũng tốt lắm, vừa nhàn nhã yên tĩnh lại có thời gian tranh thủ học."

Có lẽ trong mắt thầy ấy, tôi vẫn chưa đến mức quá túng quẫn mà chỉ muốn kiếm thêm đồng ra đồng vào.

Nhưng thầy Triệu không biết tôi cần uống thuốc, loại một trăm tệ một vỉ, mỗi vỉ chỉ có mười viên, tổng cộng 200mg.

Hôm nào tâm trạng tốt thì tôi uống 30mg một ngày.

Hôn nào cảm xúc bấp bênh thì tôi phải uống đến 60mg.

Bình thường chưa đến bốn ngày đã hết sạch một vỉ.

Công việc ở canteen rất tốt, có cơm ăn miễn phí mà còn có thêm tiền lương.

Ở thư viện nhàn thật nhưng lương chỉ bằng nửa ở canteen.

Nếu tôi bị điều đến thư viện thì nghĩa là tôi vừa mất bữa cơm phúc lợi vừa mất nửa lương.

Cho nên tôi định thử tìm thầy Triệu xin châm chước.

2.

Tôi đến văn phòng hỗ trợ sinh viên, tìm gặp thầy Triệu.

Trong lúc giao tiếp, tôi rất bồn chồn, không dám ngẩng đầu, tay níu chặt vạt áo.

"Thầy Triệu."

"Ơi? Là em à."

"Thầy Triệu, em thật sự rất cần công việc ở canteen ạ."

Thầy Triệu trả lời thẳng.

"Báo danh sách lên trên rồi, em tìm thầy cũng vô ích."

Dù vậy, tôi cũng nhất định phải xin được công việc này.

"Thầy Triệu, xin thầy, thật sự em rất cần ạ."

Thầy Triệu vừa mới mở bình giữ nhiệt, nhìn tôi một cái rồi lại đóng nắp vào.

"Bạn học thế chỗ em là con của gia đình đơn thân."

3.

"Nhưng em..."

"Cứ thế đi, trong trường ngoài trường còn đầy việc làm thêm khác, em tự đi tìm đi, chắc chắn không kém hơn việc trong canteen đâu."

[...]

Tôi bị thầy Triệu mời ra ngoài, một mình đi đến cầu thang.

Tôi tìm góc nào hẻo lánh nhất, lẳng lặng ngồi xuống bậc thang, sau đó lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô ra rồi lại lấy một vỉ Paroxetine Hydrochloride khỏi túi áo.

Chỉ còn hai viên trên vỉ.

Bình thường tôi uống một viên rưỡi, nhưng lần này tôi uống hai viên.

Xác nhận nước không quá bỏng, tôi bỏ thuốc vào miệng.

Thuốc trượt theo nước nóng xuống yết hầu.

Hô hấp dần ổn định lại, tôi mới phát hiện xung quanh thì ra có nhiều người như vậy.

Tôi dựa tường, ngồi trên bậc thang.

Những người này không liên quan gì đến tôi.

Tay đã lạnh, cầm vỏ nhôm của bình giữ nhiệt lại càng lạnh.

Hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, nóng bừng.

Tôi khóc.

4.

"Em gì ơi? Em gì ơi?"

Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang lay vai mình.

"Em vẫn ổn chứ? Sao lại ngồi ở tòa hiệu bộ mà khóc thế?"

Tôi đứng dậy, gật đầu gửi lời cảm ơn tới ông ấy.

"Cảm ơn thầy, em không sao ạ."

Nói xong tôi đi xuống cầu thang.

Chỉ khó chịu một xíu thôi, giờ tôi ổn rồi.

Tôi không thể ngồi yên ở đây, thầy Triệu nói đúng, còn đầy việc làm thêm khác không thua gì việc trong canteen.

Tôi đi tìm một chút là có thôi.

Nếu được bao ăn thì tốt, còn không thì chí ít lương phải cao một chút…, tôi nghĩ.

Sắp đến tiết học buổi chiều, đành tan học đi tìm sau vậy.

5.

Về ký túc xá, tôi thấy ba bạn cùng phòng đã về trước.

Tóc Húi Cua và Bốn Mắt đang chen chúc trên một cái giường chơi game.

Anh Phát ở giường đối diện tôi đang ngồi bên dưới.

Trông thấy tôi, anh Phát giơ lên một phần cơm, đưa cho tôi.

"Tụi này chờ ở nhà ăn mãi mà không thấy chú, anh mang cơm về cho chú đây."

Tôi nhận lấy.

"Hết bao tiền?"

"Tiền nong gì, anh Phát mời chú, xong rồi cho anh mượn bài chú để chép là được."

Tôi rất muốn cười một cái cho anh Phát xem, nhưng vừa uống thuốc, đầu tôi choáng váng lắm, không cười nổi.

Anh Phát nhận ra sự lạ thường của tôi, bèn hỏi:

"Không phải chú đi tìm thầy Triệu à? Không lấy lại được việc ư?"

Tôi ngồi lại chỗ của mình.

"Ừ."

Anh Phát nghe xong, tắt game toan đi ra ngoài.

"Ông Triệu này làm việc chả ra thể thống gì, cứ thấy chú hiền là bắt nạt thôi."

"Cậu định đi tìm thầy ấy sao?"

"Chắc chắn là lão ý bắt nạt chú lành tính, đổi bao nhiêu người không đổi cứ phải đổi chú. Thằng nhóc làm cùng cửa sổ với chú một tuần bảy đôi giày chơi bóng không ngày nào thấy trùng thì gia đình khó khăn cái nỗi gì, sao không đổi nó?"

Nói rồi anh Phát sốt sắng ra ngoài.

Tôi muốn cản nhưng cậu ấy là thành viên đội bóng rổ, nhoáng cái đã chạy mất dạng.

Kể cả bây giờ anh Phát đi làm ầm lên thì cũng không có tác dụng gì, thầy Triệu nói danh sách đã báo lên nhà trường.

Trước mắt tôi vẫn nên đi tìm một phần việc làm thêm khác thôi…

6.

Cơm nước xong xuôi, tôi đăng tin tìm việc làm trên các loại diễn đàn quanh trường sau đó lẳng lặng chờ.

Được khoảng mười phút, đã đến giờ vào lớp.

Tôi lấy sách giáo khoa, ra khỏi ký túc xá.

7.

Mới ra đến hành lang, có một cuộc điện thoại gọi đến, số bản địa.

Tôi cúi đầu ấn nút nghe.

"A lô, xin chào."

"Chào cháu, chú đang tìm gia sư cho con gái. Học 2 giờ, mỗi giờ 50 tệ, vào tối thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật. Cháu làm được không?"

"Gia sư ạ? Được ạ, cháu làm được."

Vừa nghe đến dạy kèm tại nhà tôi đã rất vui, có lẽ đây là việc phù hợp với tôi nhất.

Chú ở đầu dây bên kia tiếp tục nói:

"Hôm nay là thứ sáu, tối nay bảy giờ cháu có thể đến khu dân cư Tân Giang không? Chúng ta học thử một buổi xem sao."

"Dạy thử nhưng chú vẫn trả đủ phí."

"Được ạ!"

8.

Sau khi tan học, tôi không về ký túc xá mà ăn bát mì lề đường rồi yên vị trên xe buýt, xuất phát đến khu dân cư Tân Giang.

Đến nơi, tôi gọi lại cho số điện thoại ban chiều sau đó dựa theo chỉ dẫn của người ở đầu dây bên kia mà tìm được nhà chú ấy.

Nhà chú ấy rất lớn, rất hoành tráng.

Sau khi vào cửa, tôi thấy có người đã đứng đón sẵn, chính là chú mà tôi gặp buổi trưa ở tòa hiệu bộ.

Chú nhìn tôi, nói:

"Chào em, mau vào đi."

Tôi nhìn đôi dép lê chuẩn bị trước cho mình trên mặt đất, hỏi:

"Chú là..."

"Thầy là hiệu trưởng trường mình."

Tôi rất bối rối.

"Hiệu trưởng ấy ạ?!"

"Đừng lo, thầy có một đứa con gái thật, nó cần gia sư."

Nói xong chú ấy chỉ vào trong phòng.

Tôi cọ cọ má, xỏ dép và đi theo hiệu trưởng vào phòng con gái chú ấy.

9.

Hiệu trưởng giới thiệu qua với con gái về tôi rồi đi ra.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô bé.

Năm nay em lớp mười một, hôm nay đáng lẽ phải tham gia tiết tự học buổi tối ở trường.

Theo lời con bé thì hiệu trưởng bỗng dưng gọi giật về.

Tôi hơi áy náy.

Như kiểu hiệu trưởng cố tình muốn để cơ hội việc làm này cho tôi nên mới gọi em về.

Chắc là hồi trưa hiệu trưởng nói chuyện với thầy Triệu nhỉ, nghĩ vậy, tôi thầm cảm kích thầy ấy.

10.

Chương trình lớp mười một chạy rất nhanh, em gần như không giây phút nào ngừng học.

Trong lúc dạy kèm, tôi phát hiện em ra sức tránh né tất cả các đề bài dạng ý kiến chủ quan, ngược lại, luôn có thể đối đáp trôi chảy những đề bài có đáp án cố định.

Tôi nhìn cô bé, cảm thấy có hơi đáng thương.

Rõ ràng là thanh xuân ngập tràn lại chỉ biết đâm đầu vào sách giáo khoa học bằng cách nhớ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì tôi lấy đâu ra tư cách mà thấy em đáng thương đây.

11.

Bởi vì là buổi học đầu tiên nên việc của tôi chỉ là hiểu sơ bộ về trình độ của cô bé.

Theo phong độ hiện tại thì chắc suất vào các trường tuyến đầu rồi, vấn đề là liệu có thể bật lên các trường thuộc dự án 985 và 211 hay không thôi.

Tôi có thể giúp em với các câu hỏi dạng ý kiến chủ quan, lấy thêm được điểm nào hay điểm đó.

12.

Buổi học đầu tiên trôi qua trong câu nệ.

Đêm xuống, tôi định ra về, hiệu trưởng lại giữ chặt tôi. Chú ấy nói:

"Để thầy lái xe đưa em về, đừng quá giờ khóa cổng."

Tôi hơi xấu hổ, gãi đầu từ chối.

"Này không hay lắm..."

"Trên đường thầy có chuyện muốn bàn giao cho em."

Hiệu trưởng đã nói thế thì tôi không từ chối nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Phần 7/10

13.

Trên đường về, tôi ngồi ghế phụ.

Hiệu trưởng nói: "Thầy có nghe thầy Triệu nói qua tình huống của em rồi."

Tôi chỉ gật đầu, không lên tiếng.

Hiệu trưởng nói tiếp: "Thành tích của em rất tốt, thầy xin gửi gắm con gái cho em."

"Đến giờ dạy thì em cứ đến dạy, nhưng không được nói cho người khác biết!"

Tôi hiểu, sinh viên đến nhà thầy hiệu trưởng làm thêm rất dễ khiến người ta mượn cớ gây sự.

"Em sẽ chỉ nói là đi làm gia sư thôi ạ."

"Ừ, thông minh lắm. Chính em cũng phải cố gắng học tập cho giỏi để tương lai còn ra xã hội cống hiến chứ."

Nghe câu này, tôi hơi cảm động...

"Vâng."

14.

Về ký túc xá, đám bạn cùng phòng đều hỏi tôi đi đâu vậy.

Tôi chỉ trả lời qua loa: "Làm thêm."

"Làm thêm á?"

"Ừ, tìm được một mối gia sư, dạy cuối tuần, tiền lương không thấp."

Nói đến đây, cả phòng đều mừng thay tôi.

Tôi cảm thấy cuộc sống đang dần dần tốt lên.

15.

Buổi học thứ hai, tôi xem bài kiểm tra của cô bé một lượt.

Em học bằng cách nhớ nên ăn điểm ở hầu hết các bài cơ bản nhưng đến bài ý kiến chủ quan cần động não thì không sao mà phát biểu ra cái nhìn của bản thân được.

Tôi thử nói chuyện với em, câu trả lời của em khiến tôi rất bất ngờ.

"Em không thích đề bài về ý kiến chủ quan. Hai năm trước học bài ‘Tuyết’ của Lỗ Tấn, cảm nhận của em là cô lập không thể đoàn kết, không thể tụ thành một tập thể nhưng đáp án thầy cô chấm đúng lại là không kiêu ngạo, không tự ti. Cái gì là đề hỏi ý kiến chủ quan? Chính là ép mình thừa nhận đáp án tiêu chuẩn là ý kiến của bản thân."

Tôi không tài nào phản bác được.

Bởi vì chính tôi cũng đồng ý với em.

Thầy cô dạy ngữ văn cũng chỉ đang phỏng đoán ý tứ của tác giả dựa trên nội dung văn bản.

Trong tình huống này thì đâu ai có thể khẳng định ‘đề nêu ý kiến chủ quan’ là ‘chủ quan’ thực sự.

16.

Khi sắp kết thúc buổi học thứ ba, cô bé bỗng nói với tôi, người đang nhìn đông ngó tây:

"Thầy không tò mò sao nhà chỉ có em và bố ạ?"

Tôi nhíu mày, kỳ thật tôi cũng tò mò nhưng không tiện dò hỏi.

Em nói:

"Mẹ em năm ngoái bỏ đi rồi, bọn họ không ly hôn, nhưng mẹ em cứ thế dọn ra ngoài."

"Bà ấy bảo em phải học thật giỏi, không được đi tìm bà ấy, em cũng không biết vì sao."

Mặt em không có biểu cảm gì, giọng cũng thờ ơ như đang đọc bài trên sách.

Trong mắt tôi, em hình như thiếu mất sự hồn nhiên nên có của độ tuổi này.

Tựa như tôi lúc mới mắc bệnh trầm cảm.

17.

Kết thúc buổi học thứ ba, tôi vẫn ngồi xe hiệu trưởng về trường.

Bình thường chú ấy sẽ chở tôi đến giao lộ trước cổng trường, để tôi tự đi bộ quãng đường còn lại.

Lần này chú ấy đưa tôi đến tận cổng, chưa để tôi xuống xe ngay mà giữ tôi lại, cho tôi một cái túi.

Bên trong là một hộp giày thể thao mới tinh.

Đây là lần thứ tư tôi gặp chú ấy, tôi không dám nhận món quà quý giá như vậy.

"Em không nhận được đâu ạ."

"Về sau con gái thầy nhờ cả vào em, cầm đi, về sớm một chút nhé."

Hiệu trưởng nhét hộp giày vào tay tôi, sau đó vẫn ngồi trên ghế lái, vươn tay mở cửa bên phía tôi.

Tôi không nghĩ gì nhiều, chẳng qua là nhận thì ngại thôi.

Nhưng hiệu trưởng không cho tôi từ chối.

Tôi đành nhận vậy.

"Cảm ơn thầy."

18.

Trở lại ký túc xá, nằm trên giường, tôi nhận được tiền cô bé chuyển khoản.

300 tệ.

Không thể không nói công việc gia sư này thật sự rất nhẹ nhàng.

19.

Sắp hết thuốc rồi.

Ba trăm tệ mới về tay lại phải chi ra hai trăm mua thuốc.

Một trăm tệ còn lại, trưa mai mời bạn cùng phòng một bữa đi.

Bọn họ tốt với tôi thế cơ mà.

20.

Thứ ba, bảng tổng hợp chỉ tiêu Đảng viên dự bị toàn khóa được công bố, lớp tôi được hai chỉ tiêu.

Tôi không dám mong cầu xa vời.

Tôi không nhanh mồm nhanh miệng, lại không thân lắm với các bạn học.

Nếu xét sinh viên năng nổ thì chỉ tiêu này kiểu gì cũng không tới lượt tôi.

Đúng vậy thật.

Quy tắc của xã hội này có lẽ chính là như thế.

Trăm hay không bằng tay quen, tay quen không bằng khéo nói.

Kết quả cuối cùng không ngoài dự tính của tôi, hai chỉ tiêu này dành cho hai cô bạn được lòng giáo viên cố vấn học tập lớp tôi nhất.

Ừm…

Hơi khó chịu.

Hôm nay uống hai viên thuốc đi.

21.

Thứ sáu, danh sách sinh viên năng nổ được báo lên nhà trường.

Lạ thay, thầy cố vấn bỗng tìm tôi, thầy nói:

"Hội đồng sửa lại danh sách, em vào chỉ tiêu Đảng viên dự bị."

Lúc ấy trừ vui mừng ngạc nhiên tôi còn thấy nghi ngờ.

Bởi vì tôi không rõ, đang yên đang lành sao lại đổi chỉ tiêu thành tôi?

22.

Đêm đó là buổi học thứ tư tôi dạy cô bé.

Không gặp năm ngày, trông mặt em vẫn nghiêm túc như cũ.

Hiệu trưởng hôm nay phải đi tiếp khách, không ở nhà. Tôi nghĩ trừ dạy kèm có lẽ tôi còn có thể giúp em thứ khác.

Tôi quay đầu nhìn về phía giá sách cô bé.

Bên trên có mấy quyển sách của Oscar Wilde.

Tôi đã từng nghe về tác giả này, người ta mệnh danh tác phẩm của ông ấy là đã đọc thì sẽ khóc.

Tôi vỗ nhẹ vai em.

Cô bé ngẩng đầu, nhìn tôi khó hiểu.

Tôi chỉ vào cuốn ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’ trên giá sách, hỏi:

"Em thích Oscar Wilde à?"

Nói đến Oscar Wilde, em hăng hái hẳn.

Thấy phản ứng này, tôi bèn hỏi:

"Có thể cho tôi mượn quyển sách kia để đọc không?"

23.

[Chim sơn ca và đóa hồng đỏ]

[Một chàng trai tỏ tình với người thương.]

[Nàng nói, anh tặng tôi một đóa hồng đỏ thì tôi sẽ gả cho anh.]

[Chàng trai tìm mãi trong trời tuyết giá lạnh.]

[Khắp nơi chỉ toàn hoa hồng trắng.]

[Hoa hồng đỏ ở nơi nào?]

[Chàng tìm mãi tìm mãi...]

[Vẫn không tìm thấy nổi một bông hồng đỏ nào.]

[Một con chim sơn ca nghe được mong ước của chàng, nó cảm động trước tấm chân tình.]

[Nó bay vào một bụi hồng trắng, ôm gai nhọn vào lòng.]

[Giữa những bông tuyết lớn rơi rợp trời, chim sơn ca cất giọng thánh thót như đang ca tụng tình yêu.]

[Hoa hồng trắng hút máu sơn ca, rốt cục giây phút tiếng hót của sơn ca im bặt cũng là lúc cội hồng nhỏ nở bụng một màu đỏ thắm.]

[Chàng trai theo tiếng chim hót tìm được hoa hồng đỏ như ý.]

[Chàng vui mừng tặng hoa cho nàng.]

[Nàng lại từ chối vì chàng quá nghèo.]

[Chàng tức giận ném bông hoa đỏ xuống rãnh cống.]

[Mặc kệ từng bánh xe lăn qua hết lần này đến lần khác...]
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Phần 8/10

24.

"Câu chuyện này thê lương mà đẹp đẽ quá."

Tôi đọc xong ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’, nước mắt bất giác chảy xuống lúc nào không hay.

Vì quyển sách này mà hôm nay tôi quên uống thuốc.

Nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại, còn thiếp đi trong dư vị bồi hồi.

25.

Buổi dạy thứ năm.

Lúc sắp hết giờ, tôi và cô bé cùng thảo luận ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’.

Lần đầu tiên em cười nói với tôi.

Em nói em thấy tiếc thay cho sự hy sinh của chim sơn ca, khinh thường hành vi của chàng trai và cô gái.

Em nói nếu để em viết kết cục thì em sẽ giữ nguyên cô gái từ chối chàng trai vì tiền, nhưng sau đó chàng trai sẽ trân quý đóa hồng đỏ này.

Từ ánh mắt em tôi thấy hào quang.

"Hi vọng em có thể làm chàng trai dưới ngòi bút của mình."

Tôi nói với em như vậy.

26.

Sau buổi học thứ năm, tôi trả ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’.

Cô bé lại cho tôi mượn một quyển sách khác, bản tiếng Anh của ‘Bức chân dung của Dorian Gray’.

27.

Bìa quyển sách này có một thiếu niên anh tuấn.

28.

Lần này vẫn là hiệu trưởng lái xe đưa tôi về trường.

Đi được nửa đường, trong lúc chờ đèn đỏ, bàn tay phải của hiệu trưởng rời vô lăng, đặt lên đùi tôi, vỗ nhẹ hai lần.

Sau đó hiệu trưởng hỏi:

"Dạo này con thầy học thế nào?"

Lực chú ý của tôi đều tập trung vào bàn tay trên đùi mình, tôi trả lời trong vô thức:

"Rất tốt ạ, em ấy vẫn luôn học rất tốt."

Hiệu trưởng như không thèm để tâm, lại tiếp tục nói:

"Thành tích của em không tệ, không đi trễ về sớm, thế mà danh sách sinh viên năng nổ khoa gửi lên không có em. Thầy bảo hội đồng đưa tên em vào."

Tay hiệu trưởng từ vỗ đùi chuyển thành xoa đi xoa lại cách lớp vải quần.

Tôi nuốt ngụm nước bọt.

"Cảm ơn thầy."

Tay hiệu trưởng bắt đầu x0a nắn vuốt v e thịt trên đùi tôi.

"Em xứng đáng mà."

Cảm giác bất an mãnh liệt khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ tôi không có thuốc trong người.

Chỉ có thể há miệng lớn hít không khí, tôi chỉ đèn giao thông trước mặt, nhắc nhở:

"Đèn xanh."

Hiệu trưởng hơi sửng sốt.

Sau đó ông ta rút tay về, tiếp tục lái xe.

29.

Đến gần trường, tôi muốn xuống xe.

Vừa đẩy cửa ra, đang định bước xuống thì hiệu trưởng chợt giữ chặt tay tôi, nói:

"Ngày mai nhớ đến dạy nhé."

Tôi nhìn hiệu trưởng, cảm giác có một vầng tối bao trùm xung quanh ông ta.

Không còn cách nào khác, tôi đành gật đầu.

"Vâng."

Hiệu trưởng buông tay, lái xe đi.

30.

Sau khi xe ông ta đi rất xa tôi mới dám cử động.

Xốc lại ba lô, tôi chậm rãi đi đến bồn hoa ven đường, ngồi thụp xuống bên những mảnh gạch lát.

Tôi nhìn dòng xe tới lui.

Những vật thể này biến thành các vệt sáng kéo dài trong mắt tôi.

Mới đầu là đủ màu đèn neon.

Sau đó chỉ còn xám trắng.

Nhìn mãi, tôi chậm rãi vùi đầu vào giữa hai cánh tay.

Hình như tôi đang khóc.

31.

Tôi lặng lẽ trở lại phòng ký túc, cởi đôi giày hiệu trưởng tặng.

Lấy thuốc vừa mua trong ngăn tủ ra, tôi bóc hai viên.

Cảm thấy chưa đủ, lại bẻ nửa viên nữa.

Không cần biết nước lạnh hay nóng, tôi nhét thuốc vào trong miệng nuốt thẳng.

Đầu tôi chỉ còn một màu đen kịt, nhìn đến chỗ nào cũng chỉ toàn bóng tối.

Hình như hiệu trưởng…

Có gì đó không đúng lắm…

32.

Đi dạy nốt ngày mai nữa thôi.

Nhận được ba trăm tệ của tuần này rồi không đến đó nữa.

Tôi thầm hạ quyết tâm.

33.

Vừa uống thuốc, suy nghĩ của tôi ù lì hẳn.

Không biết bạn cùng phòng có đang nháo nhào đi tìm tôi không nhỉ, tôi chỉ ngồi im tại chỗ, lấy sách ra.

‘Bức chân dung của Dorian Gray’.

Cứ thế bắt đầu đọc.

34.

[Bức chân dung của Dorian Gray]

[Dorian Gray là một thiếu niên có nhan sắc tuyệt trần.]

[Có người hoạ sĩ bắt gặp, muốn vẽ tặng thiếu niên một bức tranh.]

[Bức tranh tựa chiếc gương phản chiếu vẻ đẹp của Dorian.]

[Thiếu niên ngắm bức họa của mình, ngắm đến mê mẩn quên hết mọi thứ]

[Về sau thiếu niên xa lánh hết thảy mọi người xung quanh.]

[Anh ta bạo hành, giết người, dần dần khuôn mặt trở nên dữ tợn ]

[Sau đó nữa, anh ta lại ngắm tranh vẽ chính mình, bỗng phát hiện thiếu niên trong khung vải đã trở nên vô cùng xấu xí.]

[Anh ta không thể nào chấp nhận được, thế là rút dao đâm vào bức họa.]

[Nhưng lưỡi dao kia…]

[Hóa ra lại c ắm vào lồ ng ngực Dorian.]

[Khi mọi người đến hiện trường,…]

[Người ta thấy người chết trên nền đất mang vẻ mặt dữ tợn.]

[Còn thiếu niên trên tường vẫn sáng bừng rực rỡ như xưa.]

35.

Đây rõ ràng là một tác phẩm ca tụng đức tính tốt đẹp.

Nhưng tôi lại liên tưởng đến thứ khác.

Khi hiệu trưởng ban phát lòng nhân ái với tôi, tôi cũng cảm thấy ông ta như Dorian Gray vậy, là hóa thân của những gì tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng bây giờ hiệu trưởng trong mắt tôi chẳng khác gì bức chân dung kia, dần dần biến thành một thứ xấu xí ghê tởm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Phần 9/10

36.

Buổi dạy thứ sáu, tôi ngơ ngác thấy rõ.

Nhiều lần cô bé hỏi mà mãi tôi vẫn chưa phản ứng lại.

Em thấy lạ nên hỏi tôi:

"Thầy có tâm sự à?"

Tôi không biết trả lời thế nào, đâu thể nói là tại bố em.

Em là một cô bé tốt, em không nên biết những chuyện này.

"K… không có việc gì."

Sau đó, hiệu trưởng đẩy cửa phòng.

Ông ta nói với tôi:

"Đi thôi, thầy đưa em về."

Tôi bước ra khỏi cánh cửa cùng ông ta, trước khi đi quay đầu nhìn cô bé một cái.

Ừm…

Cho em thấy một khuôn mặt tươi cười đi.

Rồi thì…

Cũng cho mình một khuôn mặt tươi cười vậy.

37.

A...

… đây có lẽ chính là Địa Ngục…

38.

Ngày hôm sau, tôi áo quần xộc xệch bước ra khỏi một nhà nghỉ rất đơn sơ, trên tay vẫn cầm ‘Bức chân dung của Dorian Gray’.

Tôi còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua.

Cùng một khung thời gian, cùng một chiếc xe, cùng là kẻ ấy.

Sắp đến giao lộ gần trường, ông ta nhận một cuộc điện thoại.

"A lô? À, được, chờ tôi chút, tôi đến ngay."

Ông ta cúp điện thoại, quay đầu nói với tôi:

"Thầy cần lấy gấp một tài liệu quan trọng, em đi cùng lên lấy hộ thầy nhé."

Tim thót lại, tôi không dám nghĩ nhiều.

Sau đó ông ta đưa tôi đến trước cửa một nhà nghỉ, ném cặp công văn cho tôi, nói:

"Theo thầy lên nào."

Tôi không nghĩ nhiều đâu.

Dù sao cũng là hiệu trưởng…

Tôi chỉ cầm cặp công văn hộ mà thôi…

Sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ…

39.

Sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì sao có thể không có chuyện gì…

40.

Vào phòng.

Không hề có ai khác.

Ông ta đẩy tôi một cái.

Ông ta khóa cửa.

Ông ta đến đây.

Ông ta bắt lấy tôi.

Aaaaaa......

Đây chính là Địa Ngục phải không?

41.

Thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu thật là khó chịu

42.

Vì sao cứ mãi là tôi hết lần này tới lần khác?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Hoàn


Phần 10/10

《 Chân tướng cuối cùng: Chế tác nghệ thuật 》

1.

Đây là lần cuối cùng tôi ngồi trước máy tính cập nhật câu chuyện này.

Khoảng một tháng từ lần cuối cập nhật đến giờ.

Hiện tại tổng lượng đọc câu chuyện này trên nền tảng đã hơn mười triệu lượt.

Các vị đều đang chăm chú theo dõi câu chuyện của Hũ Nút, ra sức tìm kiếm nhân vật và bối cảnh thực sự trên internet.

Có người lo cho tôi, có người thương thay Hũ Nút, có người hỏi vặn, có người đồng cảm.

Tôi đã thấy được hàng vạn cư dân mạng gia nhập đội quân truy tìm chân tướng.

Hôm nay, để tôi bật mí bí mật cho các vị.

2.

Kỳ thật, câu chuyện này không dựa theo nguyên mẫu nào.

Nếu có thì là do cư dân mạng và cánh truyền thông đồn thổi.

Có lẽ đọc đến đây các vị sẽ cảm thấy mịt mờ như lọt vào sương mù, nhưng hy vọng sau lời giải thích vắn tắt của tôi, mọi người đều đã hiểu.

3.

Tôi vẫn luôn chú ý tin tức thời sự.

Nhưng tôi phát hiện, trừ các trang truyền thông chính thống, cõi mạng này là nơi có lượng truy cập khổng lồ mà không cách nào giám thị cho xuể.

Thời gian trước có một bé trai lên mạng tìm kiếm cha mẹ ruột.

Sau khi có được sự chú ý của toàn xã hội, cậu bé yên lặng để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi rời khỏi thế giới này.

Trên bàn cơm, tôi hỏi chuyện bạn mình:

"Vì sao đã được cả xã hội chú ý mà đứa bé vẫn chọn rời đi?"

Bạn tôi đáp:

"Được chú ý không có nghĩa là được trợ giúp. Trên internet chủ yếu toàn người hóng chuyện thôi, đứa bé kia sống sờ sờ bị người ta soi mói tới chết."

Câu nói này như cây kim cắ m vào họng tôi vậy.

Tôi…

… không còn lời nào để nói.

4.

Về sau, tôi đi thăm dò xem tài khoản mạng xã hội của Lưu Học Châu thế nào.

Phần bình luận dạt dào hân hoan hạnh phúc, tất cả mọi người đều rất hiền hòa thân thiện, thật ấm áp.

Trông y như văn của Lỗ Tấn ấy.

Từng câu từng chữ tôi nhìn mà học được cách ăn thịt người chứ đùa.

5.

Rõ ràng trước đây người ta mắng cậu bé là đồ toan tính, vong ân phụ nghĩa, giả vờ đáng thương để được mọi người đồng cảm.

Bây giờ những bình luận đó đều bay biến như chưa hề tồn tại.

Vài ba người lác đác còn nhớ rõ chuyện này cũng bị thời gian nhấn chìm.

Chuyện này là một ví dụ điển hình về việc Internet không có ký ức.

6.

Tôi biết những người mắng cậu bé hầu hết đều sử dụng tài khoản clone hoặc phần mềm tự động dùng để điều hướng dư luận.

Mắng chứ, chắc chắn rồi.

Nếu không mắng thì sao giật tít được, sao khiến càng nhiều người chú ý đây.

Bây giờ thứ dân mạng cần không phải là đề tài để tranh nhau thảo luận hay sao?

Chỉ cần có người thảo luận là sẽ có người theo, sẽ có lượng truy cập.

Thế nhưng theo thời gian, không chỉ có tài khoản clone và phần mềm tự động mắng cậu bé.

Còn một số trong các vị nữa, hỡi những quần chúng cố tình mắt điếc tai ngơ không rõ chân tướng nhưng vẫn hùa theo ăn thịt người.

7.

Quần chúng chỉ đang xem kịch thôi mà.

Thấy đứa bé tình sâu nghĩa nặng, không cần biết chân tướng, chỉ cần ‘cảm thấy’ nó là người xấu là được.

Đám đông mắng, ta mắng theo.

Thế là ta cũng là sứ giả chính nghĩa tay cầm điện thoại di động;

Thế là ta cũng đứng trên đài đạo đức cao vời vợi;

Thế là ta cũng được vĩnh hằng theo chân lý, bất hủ với thời gian.

8.

Còn có những người tỉnh táo không theo phe nào.

Tôi hiểu các bạn, các bạn bị cái thế giới ảo này lừa gạt mãi, sợ rồi.

Các bạn không thể không gói kỹ lòng nhân ái của mình lại mà xem xét vấn đề tỉnh táo hơn, lý trí hơn.

Thường đến lúc không thể vãn hồi thì các bạn mới hối hận về sự do dự ấy.

9.

Còn những cái tài khoản truyền thông kia thì sao? Chỉ tính riêng sức ảnh hưởng đối với quần chúng thì tài khoản của bọn họ đã vượt xa rất nhiều tài khoản truyền thông chính thức của nhà nước và các đơn vị có thẩm quyền.

Thật phi thường và vĩ đại!

10.

Tôi nghĩ, quần chúng ăn thịt người kỳ thật không hề quan tâm đ ến chân tướng.

Bọn họ bàng quan xem câu chuyện của cậu bé tìm bố mẹ như là xem một bộ phim chiếu mạng.

Bọn họ mê mẩn với các tình tiết trong đó, thấy đúng lập trường của mình thì hoan hô reo hò, thể hiện sự vui vẻ của bản thân.

Những người đáng lẽ nên được trợ giúp qua internet lại bị thêm mắm dặm muối, trở thành nhân vật trong chính game nhập vai của muôn nhà.

Nói cách khác, chỉ cần có thể khiến các vị sinh ra tâm trạng xúc động, kêu lên mấy lời kiểu "Á! Tức thiệt! Sợ quá! Tiếc ghê!" là được.

Sự kiện này thật hay giả thực sự không quan trọng, chỉ cần đủ bắt mắt, đủ nuối tiếc là mọi người sẽ thích liền.

Tôi nghĩ như vậy.

Cho nên tôi quyết định để mọi người xem một thế giới ảo thu nhỏ.

Tôi quyết định bản thân đóng vai truyền thông khống chế chân tướng, để quần chúng các vị cảm nhận một chút cái gọi là chân tướng.

11.

Tôi bắt đầu viết.

Tôi dùng giọng điệu chân thật nhất, thử nghiệm nhiều lần, không ngừng sửa chữa, rốt cục viết ra một câu chuyện.

Câu chuyện này chính là câu chuyện mà các vị đọc từ đầu, một bi kịch bị che giấu, không cách nào vãn hồi.

Đây chính là câu chuyện của Hũ Nút.

12.

Viết xong câu chuyện này, tôi đặt câu chuyện ở trước mặt các vị.

Tôi khiến mọi người phải tò mò, đọc xong rồi phải suy đoán chân tướng câu chuyện này, phải lên mạng tra nhân vật và bối cảnh câu chuyện dựa theo.

Hơn mười triệu người đọc, cả triệu người rất quan tâm đ ến cái chân tướng kỳ thật không tồn tại này.

Có người tra bản đồ, có người tìm địa danh được nhắc đến trong câu chuyện.

Có người đi đến các trường hỏi thăm có chuyện này không.

Có người còn đăng tải thẳng suy đoán của chính mình lên internet, tự dưng hoài nghi người trong sạch.

13.

Ngồi trước máy tính, nhìn từng người nhắn tin riêng với kẻ đưa ra phỏng đoán mà tôi sinh ra nỗi sợ hãi ghê gớm với lượng truy cập khổng lồ trên thế giới ảo.

Tôi đã đánh dấu câu chuyện này với tag hư cấu, tôi vẫn luôn đang nói cho mọi người rằng câu chuyện này là giả đó.

Không ai tin tôi.

Đại đa số đều cho rằng đây là cái cớ tôi đánh lạc hướng để bảo vệ bản thân.

Đứng tại cái góc độ này thì tôi vừa vui mừng vừa đau khổ.

Vui vì những người này quan tâm mình.

Khổ vì những người này chỉ tin vào những gì mình muốn mà không quan tâm chân tướng.

Càng đừng nói đến chân tướng phía sau chân tướng.

14.

Tất cả mọi người đang dõi theo câu chuyện của Hũ Nút đã đọc được kết cục rồi nhỉ.

Nhưng thật ra tôi chưa từng ngừng bút.

Các vị đều là nhân vật dưới ngòi bút của tôi.

Đây như là một sân khấu cỡ nhỏ.

15.

Tôi là truyền thông khống chế chân tướng.

Các vị là một đám cư dân mạng không biết chân tướng.

Ngoại trừ hai quần thể này, còn một quần thể thứ ba.

Đó chính là…

… Một số ít cư dân mạng biết chân tướng!

16.

Sau khi sáng tác xong câu chuyện này, tôi tỉ mỉ chọn lựa một nhóm độc giả nhỏ.

Có mẹ bỉm sữa, có sinh viên, giáo viên, có cả biên tập viên chân chính trong ngành truyền thông.

Tôi nói chân tướng cho bọn họ, rằng câu chuyện này là tôi bịa ra.

Sau đó, để bọn họ đứng từ góc nhìn của người biết tuốt quan sát kẻ đến sau.

17.

Hết nhóm này đến nhóm người khác bị thu hút bởi câu chuyện của Hũ Nút.

Tôi và những độc giả biết chân tướng kia bàng quan nhìn quần chúng bình luận dưới bài đăng và bôn ba tìm kiếm trên internet; xem bọn họ lần lượt phủ định chính lời tác giả; trông bọn họ lún sâu vào internet hư ảo.

Một vài độc giả biết chân tướng cũng sợ hãi.

Một sinh viên nam nói với tôi.

"Em cũng sợ hãi internet quá."

Tôi chỉ nói:

"Tin vào ánh sáng."

18.

Cho nên không ngừng có người hỏi tôi, chân tướng sau cùng là gì, chân tướng mà tôi đã xóa thật ra là cái gì.

Lần nào tôi cũng nói.

Không thể công khai, bạn vượt quá giới hạn rồi.

19.

Toàn bộ câu chuyện này chính là một quá trình tạo dựng nghệ thuật.

Tất cả những người đọc câu chuyện này đều là một nhân vật dưới ngòi bút của tôi.

20.

Tôi rất thích một câu nói của (giáo sư luật học) La Tường:

"Trong thời đại internet ngày nay, chúng ta đã quá quen với việc điều khiển nhân sinh. Chỉ cần có điện thoại, có Wi-Fi, có điện là chúng ta đã cảm thấy như nắm hết tất thảy trong lòng bàn tay."

21.

Cuối cùng của cuối cùng, tôi muốn dùng một đoạn kịch rập khuôn cũ rích trên mạng để kết.

"Bạn thấy rõ ai giết chính mình không?"

"Không, kẻ đó đứng trên bục đạo đức, ngược ánh sáng công lý thần thánh, tôi không thấy rõ mặt hắn."

Không, kẻ đó trốn sau màn hình điện thoại di động, tôi không nhìn thấy mặt hắn.

[ HẾT]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom