Dịch Full Sau Khi Con Gái Tôi Bị Tạt Axit

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Con Gái Tôi Bị Tạt Axit

Sau Khi Con Gái Tôi Bị Tạt Axit
Tác giả: Kình Minh/鲸鸣
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 鲸鸣

Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Sau khi chồng tôi chia tay với nhân tình của anh ta, trong cơn giận dữ, nhân tình của anh ta đã tạt axit vào tôi và con gái tôi.

Cô ta nói, nếu tôi và con gái tôi là người chồng tôi yêu thương nhất thì cô ta muốn để anh ta trải qua cảm giác mất đi người mình yêu nhất.

Đây là sự trả thù của cô ta đối với người đàn ông nhẫn tâm này.

Sau đó, cô ta bị kết án tử hình, tôi và con gái đều bị hủy dung, nhưng chồng tôi, kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi đã tái hôn và có con, bắt đầu một cuộc sống mới.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh.

Tôi trọng sinh vào ngày tôi và con gái tôi bị tạt axit.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Khi nhìn thấy Từ Sở Sinh lần nữa, vẻ mặt của anh ta vẫn đáng ghét như ngày nào.

Nhìn những vết sẹo loang lổ đáng sợ trên mặt tôi, anh ta bất giác cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét và thiếu kiên nhẫn.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không có tiền, tôi còn phải trả tiền thế chấp, tiền mua ô tô, còn cho hai đứa con trai đi học, lấy đâu ra tiền để phẫu thuật thẩm mỹ cho con nhỏ đó?”

"Vả lại, dáng vẻ kia của nó còn cần phẫu thuật làm gì nữa? Lãng phí tiền!"

Con nhỏ mà anh ta nói đến kia chính là con gái của tôi.

Mười năm trước, Từ Sở Sinh lén lút tìm nhân tình sau lưng tôi, sau đó lấy cái cớ muốn trở về với gia đình, anh ta nói lời chia tay với nhân tình.

Trong cơn tức giận, nhân tình anh ta tạt axit vào con gái của tôi.

Sau khi tạt axit vào con gái tôi, Dương Xảo Ngọc lại lái xe đến nhà tôi, tạt axit vào tôi.

Vừa tạt vừa lẩm bẩm.

"Từ Sở Sinh không phải yêu hai mẹ con các cô nhất sao? Vậy tôi phải hủy đi thứ anh ta yêu quý nhất, đây là cái giá mà anh ta phải trả khi vứt bỏ tôi!"

Đúng vậy.

Từ Sở Sinh ngoại tình với cô ta, Từ Sở Sinh vứt bỏ cô ta, nhưng cô ta không tạt vào Từ Sở Sinh mà ngược lại tạt vào tôi và con gái tôi, người từ đầu đến cuối đều không biết chuyện gì!

Kết quả là cô ta bị kết án tử hình.

Tôi và con gái đều bị hủy dung, đồng thời, tôi bị mất việc vì bị hủy dung, dựa vào việc thu phế liệu cùng con gái sống cuộc sống khổ cực.

Mà đầu sỏ gây ra tội lỗi, Từ Sở Sinh ngay lập tức đệ đơn ly hôn với tôi sau vụ axit, vui vẻ tái hôn, sinh được hai đứa con trai và bắt đầu cuộc sống mới.

Hiện tại, anh ta đã sống trong một khu dân cư cao cấp, lái một chiếc ô tô sang trọng, còn cho con trai mình đến một trường tiểu học quý tộc, vợ anh ngày nào cũng đeo một chiếc túi hàng hiệu.

Nhưng anh ta không những không chịu trả tiền cấp dưỡng nuôi con cho tôi và con gái tôi, thậm chí ngay cả tiền chữa trị cho con gái mà anh ta cũng không muốn bỏ ra.

Mấy năm qua, tôi đã sớm tiêu hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho con gái, mặc dù con gái đã ổn hơn trước kia, có cái mũi, có cái cằm nhưng lại kém hơn người bình thường rất nhiều, dẫn đến việc cô bé luôn nhận được ánh mắt kỳ lạ từ người khác.

Để gom đủ tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho con gái, tôi đã nhiều lần đến gặp Từ Sở Sinh để cầu xin anh ta.

Tôi không muốn nhiều, chỉ cần mười vạn tệ thôi, chỉ mười vạn tệ là có thể xóa được vết sẹo rõ ràng nhất trên mặt con gái.

Nhưng anh ta từ chối.

Rõ ràng một giây trước anh ta còn hứa với vợ sẽ tặng cô ta một chiếc túi Hermes, còn hứa sẽ đưa con trai anh ta đi du lịch Châu u.

Rõ ràng bao nhiêu cũng đủ để trả tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho con gái tôi nhưng anh ta lại từ chối trả.

Từ Sở Sinh lấy ra hai trăm tệ từ ví da cá sấu của mình.

“Tôi chỉ có thể có ít tiền này thôi, cô đưa con nhỏ đó đi ăn bữa cơm, dỗ dành nó đi, suy cho cùng tôi cũng là ba của nó.”

Nhìn hai tờ tiền đỏ mới toanh, tôi mỉm cười.

Anh ta không biết rằng thực ra hôm nay tôi đến đây không phải để xin tiền, bởi vì con gái tôi không cần tiền nữa.

Chiều hôm qua, cô bé không thể chịu đựng được sự chế nhạo và châm chọc của người khác đã nhảy từ trên sân thượng của trường học xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Lúc này chắc cô bé đang đi trên con đường đến hoàng tuyền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Tôi cười nói với anh ta.

“Không cần, anh tự mình dẫn con bé đi ăn đi.”

Sau đó, trước khi Từ Sở Sinh kịp phản ứng, tôi lấy con d.a.o từ trong túi ra đ.â.m thẳng vào tim Từ Sở Sinh.

Con gái tôi bị anh ta hại chết, anh ta sao có thể sống tốt như vậy? Anh ta nên giống với nhân tình của anh ta, tất cả đều xuống lòng đất chuộc tội với con gái tôi mới đúng!

Sau khi tôi chắc chắn rằng Từ Sở Sinh phải chết, tôi cũng kết thúc cuộc đời mình theo cách tương tự.

2

Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy.

Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy ngôi nhà của mình vào mười năm trước.

Những con hạc giấy được con gái tôi gấp khi còn nhỏ vẫn còn treo trên cửa sổ, xào xạc trong gió, đồ ăn trong bếp dường như vừa được chuẩn bị xong, tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan.

Tôi không thể tin được sờ lên khuôn mặt của mình, phát hiện làn da vẫn mịn màng như xưa, không hề có vết lòi lõm nào do bị axit ăn mòn.

Tôi nhận ra rằng tôi đã được trọng sinh.

Nhưng mà tôi còn chưa kịp vui mừng, khi nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hiện tại là 16 giờ 50 phút ngày 11 tháng 9 năm 2014.

Mười phút nữa, con gái tôi sẽ tan học, sau đó sẽ bị Dương Xảo Ngọc lấy thân phận dì của đứa nhỏ mang đi, cuối cùng ở trên con đường hẻo lánh gần trường học bị Dương Xảo Ngọc tạt axit!

Kiếp trước, vì món ăn tối nay tôi nấu rất phức tạp nên không tự mình đến đón con gái được, tôi nhờ Từ Sở Sinh đến trường đón con gái.

Kết quả là Từ Sở Sinh tình cờ đến muộn vì phải tăng ca, Dương Xảo Ngọc đã lợi dụng sơ hở này.

Cũng may, ông trời đã cho tôi một cơ hội mới.

Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ để con gái tôi và tôi mắc phải sai lầm như kiếp trước!

Tôi tính toán thời gian, từ nhà tôi đến trường học của con gái tôi sẽ mất hơn mười phút, cho dù có đi ngay lập tức, tôi cũng có thể không kịp cứu con gái tôi.

Vì thế trong lúc chạy đến trường, tôi phải nghĩ cách khác.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhờ cảnh sát nhân dân giúp đỡ.

Kiếp trước con gái tôi đã được cảnh sát cứu sống.

Khi đó, sau khi con gái tôi bị Dương Xảo Ngọc tạt axit, được người qua đường chặn xe cảnh sát lại để cứu cô bé, lúc đó, một chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường, một chiếc xe khác đã chở con gái tôi tới bệnh viện.

Vì được đưa đến bệnh viện kịp thời nên con gái tôi đã cứu sống được.

Vì vậy, người duy nhất tôi có thể tin tưởng bây giờ là cảnh sát.

Thế là tôi gọi 110 báo cảnh sát.

Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.

Tôi vừa chạy đến trường học vừa nói rõ tình huống thực sự cho bọn họ.

"Xin chào, tôi là mẹ của Từ Bình Bình, con gái tôi Từ Bình Bình đang học lớp 6 năm 3, trường tiểu học Quang Minh. Nhân tình của chồng tôi, Dương Xảo Ngọc, đang cầm một lọ axit trên tay đứng trước cổng trường, nói muốn tạt axit vào con gái tôi! Trường học của con gái tôi tan học vào lúc 5 giờ, thời gian gấp rút, cầu xin các người nhanh đến cứu con bé!"

Cảnh sát không hỏi làm sao tôi biết được, họ cũng không yêu cầu tôi chứng minh điều gì, họ lập tức trả lời.

"Được, chúng tôi lập tức xuất phát."

Nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Sau khi gọi điện cho cảnh sát, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


3

Nhưng tôi vẫn không dám thả lỏng.

Mặc dù khoảng cách giữa đồn cảnh sát và trường học chỉ có năm phút, nhưng không đảm bảo trên đường có xảy ra chuyện gì không.

Vả lại trước khi cảnh sát đến, con gái tôi vẫn ở trong nguy hiểm, tôi cần phải tìm người ở trường học bảo vệ con gái tôi.

Giáo viên chủ nhiệm của con gái tôi?

Không thể nào, ý tưởng này chỉ xuất hiện trong giây lát lập tức bị tôi bác bỏ.

Kiếp trước con gái tôi bị tạt axit cũng có quan hệ đến cô ta.

Ban đầu, con gái tôi có thể tránh được bi kịch.

Vì sợ kẻ buôn người nên nhà trường không cho người nhà ngoài ba mẹ, ông bà đến đón con, cho dù có người ngoài đến đón, trường học cũng không cho phép đón.

Vì vậy, trong hoàn cảnh bình thường, Dương Xảo Ngọc không thể đưa con gái tôi đi được.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm của con gái tôi, Trương Duyệt. Trương Duyệt là bạn tốt của Dương Xảo Ngọc, khi còn đi học, hai người là bạn cùng phòng, mặc dù bây giờ bọn họ được phân vào các trường khác nhau nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.

Trương Duyệt biết mọi chuyện về Dương Xảo Ngọc, kể cả mối quan hệ của cô ta với Từ Sở Sinh.

Vì vậy, khi Dương Xảo Ngọc đến đón con gái tôi, Dương Xảo Ngọc đã nói với Trương Duyệt là cô ta muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với con gái tôi, để con gái tôi sớm có thể chấp nhận cô ta làm mẹ kế.

Trương Duyệt nhanh chóng đồng ý, không nói một lời để Dương Xảo Ngọc đưa con gái tôi đi.

Sau khi xảy ra chuyện, Trương Duyệt khóc lóc nói xin lỗi tôi.

Cô ta nói rằng cô ta vô cùng hối hận khi đồng ý để Dương Xảo Ngọc đón con gái tôi đi, cô ta không ngờ rằng Dương Xảo Ngọc lại ác độc đến mức như vậy, thế mà lại tạt axit vào một bé gái 8 tuổi.

Nhưng tôi không chấp nhận.

Những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho con gái tôi, cả đời cô ta cũng không bù đắp được.

Hơn nữa, cô ta xin lỗi tôi chỉ để mong tôi tha thứ để cô ta có thể quay lại trường tiếp tục dạy học mà thôi.

Nhưng vì Dương Xảo Ngọc là bạn tốt của cô ta nên cô ta đã tuỳ tiện để Dương Xảo Ngọc mang con gái tôi đi, cô ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trong, không ngồi tù là rất tốt rồi, sao còn có thể trở về trường dạy học và giáo dục người khác?

Điều đáng nói thêm là.

Giữa tôi và Trương Duyệt còn có một chút thù hận.

Lúc trước, bởi vì thành tích của con gái tôi không được tốt nên cô ta đã mắng con gái tôi trước mặt cả lớp, nói cô bé học tập kém, sau này sẽ không đậu đại học, cả đời sống trong cảnh nghèo khó, khuôn mặt dài như hồ ly, sau này chỉ có thể làm kẻ thứ ba cho người khác.

Sau giờ học ngày hôm đó, tâm trạng của con gái tôi vô cùng suy sụp.

Dù cô bé đã cố gắng hết sức để làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng dù sao thì tôi cũng là mẹ của cô bé nên tôi vẫn nhận ra có điều gì đó bất thường.

Sau nhiều lần tra hỏi, cuối cùng con gái tôi đã nói ra sự thật.

Tôi tức điên lên.

Ngày hôm sau, tôi đưa con gái đến trường để yêu cầu giải thích, thậm chí còn làm ầm ĩ đến chỗ hiệu trưởng, cuối cùng Trương Duyệt đành miễn cưỡng xin lỗi con gái tôi.

Nhưng bây giờ có vẻ như cô ta vẫn chưa thực sự nhận ra sai lầm của mình.

Tôi thậm chí còn có lý do để nghi ngờ rằng cô ta chính là cố tình làm vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Suy cho cùng, cô ta đã quen biết Dương Xảo Ngọc nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết tính tình và tính cách của Dương Xảo Ngọc? Khi Dương Xảo Ngọc mang theo cảm xúc tức giận đến trường đón con gái tôi, làm sao cô ta có thể không ngửi được mùi nguy hiểm?

Nhưng mà?

Cô ta để Dương Xảo Ngọc đón con gái tôi đi mà không có chút thắc mắc nào!

Nguyên nhân trong đó, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

4

Tôi cần phải tìm người có thể tạm thời giúp tôi bảo vệ con gái tôi.

Tìm ai đây?

Suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ tới một người: Trước đây con gái tôi có nói cô bé thích nhất là cô giáo ngữ văn, Lục Cẩn.

Lúc trước có một lần con gái tôi bị sốt trong giờ học, cô ấy là người đưa con gái tôi đến phòng y tế, hơn nữa còn gọi điện báo tin cho tôi.

Với một giáo viên có trách nhiệm như vậy, tìm cô ấy có lẽ không lầm.

Quan trọng nhất là.

Cô ấy hoàn toàn không biết Dương Xảo Ngọc nên sẽ không thiên vị cô ta như Trương Duyệt.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức bắt đầu tìm số điện thoại của cô ấy, gọi đi.

"Xin chào, cô là?"

Cô ấy chưa kịp nói xong, tôi liền nói cho cô ấy biết ý định của mình.

"Cô Lục, bây giờ cô có ở trường không?"

Lục Cẩn khó hiểu.

"Tôi đang ở trường, hiện tại đang chấm bài tập ở văn phòng, có chuyện gì vậy?"

Cô ấy đang ở trong văn phòng, cùng phòng với chủ nhiệm của lớp con gái tôi, Trương Duyệt.

Tôi không thể không lo lắng.

"Vậy bây giờ cô có thể ra ngoài nghe điện thoại được không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ cô giúp đỡ, liên quan đến sự an toàn của con gái tôi Từ Bình Bình, cô nhất định không được để lộ ra.”

Tôi biết những gì tôi nói có thể hơi đột ngột, nhưng vì sự an toàn của con gái tôi, tôi phải đề phòng chủ nhiệm lớp, Trương Duyệt.

Mặc dù Lục Cẩn có khó hiểu nhưng cô ấy vẫn làm theo lời của tôi bước ra ngoài.

Sau tiếng bước chân, cô ấy trả lời.

“Bây giờ tôi đang ở bồn hoa ngoài văn phòng, mẹ Bình Bình, hiện tại cô có thể nói rồi.”

Tôi nhanh chóng nói.

“Cô Lục, là thế này, nhân tình của chồng tôi hiện tại đang cầm một lọ axit đến trường học, cô ta muốn tạt axit vào con gái tôi. Bây giờ cô có thể đưa con gái tôi trốn đến một nơi an toàn được không? Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đến ngay, trước khi cảnh sát đến cô chỉ cần bảo vệ con gái tôi an toàn là được."

"Hơn nữa hung thủ là bạn tốt của giáo viên chủ nhiệm lớp Bình Bình, Trương Duyệt, cô nhất định phải đề phòng Trương Duyệt, cô ta có thể là đồng phạm."

Tôi cố ý nói tội danh của Trương Duyệt nghiêm trọng hơn một chút, vì sợ Lục Cẩn không đề phòng Trương Duyệt sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Biết được tình hình nghiêm trọng, Lục Cẩn không nói một lời đã đồng ý.

"Được, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đưa Bình Bình rời khỏi lớp, chờ cảnh sát khống chế được hung thủ thì bảo họ gọi cho tôi."

Nghe tiếng bước chân vội vã ở đầu điện thoại bên kia, tôi cảm thấy mới cảm thấy yên tâm đôi chút.

Con gái tôi cuối cùng đã được cứu.

5

Sau khi rời khỏi khu dân cư, tôi chặn một chiếc taxi.

Không biết là do tôi chạy quá nhanh hay do quá lo lắng mà nhịp tim của tôi đập rất nhanh, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch trong ngực.

Ngồi trong xe, tôi không ngừng cầu nguyện.

Cầu nguyện cho chiếc xe có thể đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Lúc này, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ xe.

Là chồng cũ của tôi: Từ Sở Sinh.

Lúc này, anh ta đang đi với một cô gái trẻ, cô gái kia thân mật rúc vào anh ta.

Cô gái vùi đầu vào vai Từ Sở Sinh với vẻ mặt ngượng ngùng, trong khi Từ Sở Sinh dùng tay âu yếm vuốt v e đầu cô ta, trên khuôn mặt đầy vẻ yêu chiều.

Giống như một cặp đôi hạnh phúc vậy.

Đáy lòng tôi chợt trở nên nặng nề.

Không phải Từ Sở Sinh nói anh ta đang tăng ca ở công ty sao?

Cái gọi là tăng ca, thì ra là hẹn hò với người phụ nữ khác ở công viên sao?

Phải chăng vì điều này mà anh ta quên đón con gái, dẫn đến những bị kịch kia lần lượt xảy ra trên người con gái tôi.

Tôi tức giận đến run lên.

Nhưng tôi không ngờ rằng điều khiến tôi càng khiếp sợ hơn nữa còn ở phía sau.

Cô gái ngẩng đầu lên, tôi nhìn rõ khuôn mặt cô ta. Thì ra không ai khác chính là người vợ sau này của Từ Sở Sinh: Lâm Du.

Tôi quá ngu ngốc.

Không phải Từ Sở Sinh nói rằng sau khi ly hôn với tôi sau đó anh ta mới yêu Lâm Du sao? Hiện tại tại sao hai người bọn họ lại ở chung với nhau?

Tất nhiên, tôi chỉ khó hiểu trong giây lát.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, Từ Sở Sinh và Dương Xảo Ngọc đã tằng tịu được ba năm, anh ta đã sớm chán ghét người phụ nữ đã có chồng như Dương Xảo Ngọc, anh ta chuyển qua thích một thực tập sinh nữ xinh đẹp trong đơn vị, Lâm Du. 

Anh ta đã nghĩ đến việc chia tay với Dương Xảo Ngọc, nhưng anh ta biết quá rõ tính cách của Dương Xảo Ngọc, anh ta sợ nếu mình đề nghị chia tay với Dương Xảo Ngọc thì cô ta sẽ phát điên đến trả thù Lâm Du.

Vì vậy, Từ Sở Sinh không nói mình đã yêu người khác, chỉ nói mình muốn quay về với gia đình, không muốn làm tấm gương xấu không chung thuỷ cho con gái mình, cho nên đành phải nhịn đau chia tay Dương Xảo Ngọc.

Để bảo vệ Lâm Du, anh ta lấy tôi và con gái tôi ra làm bia đỡ đạn.

Ngoài xe, ánh nắng vẫn còn khô nóng như cũ nhưng không biết tại sao tôi lại thấy hơi lạnh. 

Có lẽ Từ Sở Sinh đã dựa vào lý do này để chia tay, cho nên mới làm Dương Xảo Ngọc chuyển sự oán hận lên người tôi và con gái tôi.

Dương Xảo Ngọc cho rằng tôi và con gái đã chia rẽ mối quan hệ của cô ta với Từ Sở Sinh nên cô ta mới nổi điên lên muốn trả thù tôi và con gái tôi.

Diệt trừ người Từ Sở Sinh “yêu nhất”, Dương Xảo Ngọc tạt axit vào tôi và con gái tôi.

Từ Sở Sinh thành công bảo vệ người mình thực sự yêu.

Con gái tôi và tôi bị huỷ dung, còn Dương Xảo Ngọc thì bị kết án tử hình.

Sau khi diệt trừ mọi trở ngại, Từ Sở Sinh hạnh phúc kết hôn với Lâm Du, trở thành người chiến thắng trong cuộc đời.

Từ Sở Sinh, anh ta còn ghê tởm gấp trăm lần hơn tưởng tượng của tôi!

Tôi lấy điện thoại ra, chụp ảnh Từ Sở Sinh và Lâm Du đang thân mật.

Bức ảnh này, sau này có thể có tác dụng rất lớn.

5

Khi tôi đến trường, trong và ngoài cổng trường đã có rất nhiều người.

Người qua đường bàn tán:

“Tôi nghe nói có một cô gái bị chia tay, sau đó muốn trả thù xã hội nên muốn đến đây tạt axit vào học sinh tiểu học.”

“Tôi nghe nói người phụ nữ đó còn là một giáo viên tiểu học, con gái của cô ta cũng đang học tiểu học, tôi không biết sao cô ta có thể làm được chuyện như vậy.”

"Mẹ kiếp! Cô ta còn là giáo viên? Loại người này có xứng đáng làm giáo viên không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Không dám chậm trễ, tôi chen thẳng vào đám đông, xuất trình giấy tờ tùy thân cho bảo vệ rồi bước vào trường.

Lúc này, Dương Xảo Ngọc đã bị cảnh sát khống chế.

Cổ tay cô ta còng một cái còng màu bạc, hai cánh tay lần lượt bị hai cảnh sát giữ chặt, vẻ mặt suy sụp.

Lúc này, Trương Duyệt đang tức giận trách móc cô ta.

"Xảo Ngọc, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy? Sao cô lại nhẫn tâm ra tay độc ác với một đứa bé như vậy.”

Tim tôi đập tình thịch.

Chẳng lẽ con gái tôi vẫn bị hại.

Tim tôi chợt thắt lại, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng loạn lớn.

"Bình Bình, Bình Bình."

Tôi nhanh chóng gọi to, tôi sợ con gái tôi xảy ra chuyện.

Lúc này, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên từ phía sau tôi. 

"Mẹ!"

Tôi đột nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy con gái tôi vẫn xinh đẹp như ban đầu, không có những vết sẹo khủng khiếp trên mặt, chỉ có sự ngây thơ của trẻ con. 

Cô bé mỉm cười buông tay cô Lục Cẩn, lập tức chạy về phía tôi.

Ôm đứa con gái đã mất nhưng đã được tìm lại trong vòng tay, tôi mừng đến bật khóc.

Nhưng tôi vẫn hơi sợ, tôi kéo con gái kiểm tra lại rất lâu, sau khi chắc chắn rằng cô bé không bị thương mới yên tâm.

Lúc này con gái mỉm cười an ủi tôi. 

"Mẹ, Bình Bình không bị thương, trước khi tan học, cô Lục đã dẫn con lên lầu chơi trốn tìm trong phòng vệ sinh nên dì Dương và cô Trương không tìm thấy con."

Lục Cẩn kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện. 

Thì ra sau khi nhận được điện thoại của tôi, cô ấy liền nhanh chóng quyết định đưa Bình Bình ra ngoài, sau đó dẫn cô bé trốn trong phòng vệ sinh của tầng lầu khác. 

Để tránh làm cô bé bị ám ảnh, cô Lục đã lừa rằng đây là chơi trốn tìm. 

Không bao lâu Dương Xảo Ngọc đã vào trường học, Trương Duyệt không nói lời đã đồng ý giúp đỡ cô ta, đưa cô ta đến lớp của con gái tôi để cô ta đưa con gái tôi đi.

Nhưng sau khi họ đến, phát hiện con gái tôi không có ở đó.

Khi họ định đi chỗ khác tìm Bình Bình thì cảnh sát đã xuất hiện, trực tiếp khống chế Dương Xảo Ngọc.

Kiếp này, cuối cùng tôi đã cứu được con gái mình. 

Tôi vô cùng vui mừng.



Lúc này, giọng nói giận dữ của Trương Duyệt lại vang lên: 

"Cũng may Bình Bình không có chuyện gì, nếu không thì cô chờ ngồi tù đi!" 

Dứt lời, cô ta lại ra vẻ công bằng mà nói:

“Mặc dù không có hậu quả nghiêm trọng, nhưng thiếu chút nữa cô đã dọa sợ Bình Bình rồi, nếu không nhận lỗi thì không còn lời nào để nói nữa."

Thế này đi, nhân lúc có mẹ của Bình Bình ở đây, cô nhanh chóng xin lỗi đi." 

A, mù luật?

Một đời này con gái của tôi có thể tránh được xui xẻo đó là vì tôi biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cô Lục tốt bụng và đồng chí cảnh sát làm đúng với chức vụ và trách nhiệm. 

Liên quan gì đến hung thủ hại người Dương Xảo Ngọc chứ?

Tại sao Trương Duyệt lại cho rằng để bạn thân của mình xin lỗi tôi một câu là có thể tránh khỏi phải ngồi tù thế?

Thật nực cười! 

Càng nực cười hơn là Dương Xảo Ngọc đã tin.

Đôi mắt đờ đẫn của cô ta lập tức sáng lên, tựa như một người sắp c.h.ế.t đuối vớt được khúc gỗ cứu mạng, cô ta nhanh chóng muốn nắm lấy tay tôi. 

Cô ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi: 

"Lý Mai, tôi xin lỗi, cô tha thứ cho tôi được không? Là tôi nhất thời hồ đồ!" 

Nói xong, cô ta nhìn Bình Bình trong n.g.ự.c tôi, nhanh chóng nói:

“Tôi cũng có một đứa con gái, cũng gần bằng con gái của cô. Cô tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không để con gái tôi mất mẹ đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Cô ta thực thông minh, còn biết lấy con gái mình ra dùng đạo đức để ép buộc tôi, hy vọng dùng con gái của mình để làm tôi mềm lòng. 

Thật đáng tiếc, cô ta sai rồi.

Đạo đức của tôi là dành cho người tốt, đối với người muốn làm tổn thương con gái tôi, tôi sẽ không bao giờ thương xót.

Tôi chế nhạo: "Cô có một đứa con gái mà con nhẫn tâm muốn tạt axit vào con gái người khác, lúc cô cầm axit muốn tạt vào người con gái tôi, tại sao cô không nghĩ tới mình cũng có một cô con gái?

“Con gái không phải bùa hộ mệnh của cô!"

Dứt lời, tôi trợn mắt liếc cô ta một cái, sau đó không thèm quan tâm cô ta.



Lúc sau, cảnh sát đưa mấy người chúng tôi về đồn lấy lời khai.

Sau khi dò hỏi như thường lệ, họ để tất cả nhân chứng ra ngoài trừ tôi ra, nhốt Dương Xảo Ngọc vào trại tạm giam, chỉ giữ một mình tôi lại nói chuyện. 

Tôi tạm thời giao con gái mình cho cô Lục Cẩn.

Khi đến lượt tôi, cảnh sát hỏi tôi về chuyện tôi biết trước sự việc:

"Làm sao cô biết Dương Xảo Ngọc sẽ tạt axit lên người con gái cô? Và tại sao cô lại chắc chắn rằng là hôm nay? Theo như chúng tôi được biết, trước đó cô cũng không biết cô ta và chồng cô ngoại tình." 

Vì tôi được trọng sinh.

Đương nhiên tôi không thể nói như vậy, tôi không cần phải mang đến những phiền phức không cần thiết.

Tôi đã sớm chuẩn bị một lý do tốt hơn.

"Bởi vì hôm nay tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì vô tình phát hiện tin nhắn của Dương Xảo Ngọc gửi đến trên máy tính của chồng tôi, tôi nhìn thấy Dương Xảo Ngọc nói với anh ta rằng "Anh vứt bỏ tôi, tôi phải huỷ hoại hết những người quan trọng nhất với anh, để cả đời này anh sống không được bình yên!"”

"Bên cạnh đó tôi còn có tấm hình lọ axit cô ta gửi đến." 

Tôi thực sự đã thấy cả hai tin nhắn này. 

Nhưng mà đó là chuyện của đời trước.

Sau khi xảy ra sự việc, tôi có lướt xem lịch sử trò chuyện của Từ Sở Sinh và Dương Xảo Ngọc, lúc đó tôi mới phát hiện thì ra anh ta và Dương Xảo Ngọc đã yêu nhau hơn nửa năm rồi, hơn nữa trước khi Dương Xảo Ngọc tạt axit vào Bình Bình, cô ta đã cảnh cáo Từ Sở Sinh.

Lúc đó tôi phát điên lên đến chất vấn Từ Sở Sinh, hỏi tại sao anh ra đã sớm biết Bình Bình có nguy hiểm mà không nói cho tôi biết.

Đối với vấn đề này, Từ Sở Sinh giải thích: 

“Tôi không hề nhìn thấy nó, điện thoại của tôi có rất nhiều tin nhắn công việc, làm sao mà chú ý đến cái tin nhắn này? Vả lại cô không nhìn thấy tôi không có trả lời cô ta à?" 

Lý do của anh ta thật hoàn hảo, tôi không thể không phục.

Không chỉ có vậy, anh ta còn định đổ hết tội danh lên đầu tôi.

“Mỗi ngày tôi đều đi sớm về trễ vất vả như vậy, còn cô thì ngược lại, mỗi ngày ở nhà chăm sóc con thôi mà cũng không chăm sóc được, hại con gái thành ra như vậy! Cô xứng làm mẹ sao?"

Anh ta vừa nói xong, đôi mắt tôi chợt đỏ hoe, nhìn Từ Sở Sinh chửi ầm lên:

""Từ Sở Sinh, anh có phải là con người không? Chính anh đã ngoại tình nên mới hại con gái thành như vậy, anh có tư cách gì trách móc tôi?" 

Từ Sở Sinh mỉm cười.

"Cô vẫn luôn là người như vậy, chưa từng tìm lý do trên người mình." 

Nói xong, anh ta nhìn thẳng vào những vết sẹo trên mặt và thịt dư trên bụng tôi, nhếch môi, sự chán ghét trong mắt không thể che giấu được.

Khi anh ta nói ra những lời này, tôi vô cùng oán hận anh ta nhưng tôi lại không thể làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Một mặt là Từ Sở Sinh không trả lời. Mặt khác, khi tôi phát hiện ra thì Dương Xảo Ngọc đã chết, c.h.ế.t không đối chứng. Cho nên phía cảnh sát rất khó để phán đoán rằng anh ta có biết sự việc này hay không.

Không ngờ lịch sử trò chuyện làm tôi không thể làm gì ở đời trước lại thành cái cớ hoàn hảo để tôi che giấu ở đời này.

Cảnh sát rất quan tâm đ ến lời khai của tôi, vì thế họ lập tức gọi Từ Sở Sinh đến.

8

Lúc Từ Sở Sinh đến, trên mặt anh ta là vẻ mơ hồ khó hiểu.

Thậm chí bởi vì vội vàng đến đây nên ngay cả son môi trên cổ còn chưa kịp lau sạch.

Cảnh sát cau mày khó nhận ra, hỏi: 

"Khi Từ Bình Bình bị tạt axit, cũng tức là vào khoảng 5 giờ chiều, anh đang ở đâu?"

Tôi còn tưởng Từ Sở Sinh sẽ giả ngây giả dại, không ngờ anh ta đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng và một tí xíu hối hận.

Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên. 

Từ Sở Sinh nói với vẻ mặt đau khổ: 

"Lúc đó tôi đang tăng ca ở công ty. Hiện tại Bình Bình thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?" 

Phản ứng này, thực sự là một người cha quan tâm đến con cái.

Người cảnh sát lắc đầu: "Cô bé không sao, chỉ là có chút sợ hãi." 

Lúc này vẻ mặt của Từ Sở Sinh thả lỏng ra.

Tôi chế nhạo nói: 

"Bình Bình gặp chuyện như vậy còn không phải là do anh mà ra? Anh còn giả vờ làm cái gì?" 

Từ Sở Sinh nhìn tôi với vẻ khó tin, dáng vẻ có chút tức giận. 

Anh ta phản bác:

"Cô chăm sóc con thế nào vậy? Làm sao lại để cho người phụ nữ kia có cơ hội đến gần Bình Bình? Cô ở nhà làm nội trợ thôi mà cũng không chăm sóc được con cái?"

Khóe miệng tôi nhếch lên. 

"Có vẻ như hiện tại vẫn chưa ai nói cho anh biết hung thủ tạt axit là phụ nữ phải không? Làm sao mà anh biết được? Hay là anh cũng là động phạm?"

Vẻ mặt của Từ Sở Sinh đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ. 

Anh ta lắp bắp nói: 

"Cô đang nói nhảm cái gì đó? Tôi, tôi chỉ là suy đoán mà thôi.”

“Mỗi ngày tôi đều bận rộn công việc đến đầu óc rối bời, vả lại còn mới tăng ca, nhất thời nói nhầm."

Suy đoán? Nói nhầm? 

Ai tin? 

Tôi trực tiếp lấy mấy tấm ảnh chụp trên xe taxi ra. 

Trên ảnh chụp, anh ta và Lâm Du có những cử chỉ vô cùng thân mật, như là một cặp tình nhân có tình yêu mãnh liệt.

"Thời gian chụp ảnh là vào lúc 4 giờ 55 phút chiều nay, lúc này anh đang ở công viên hẹn hò với thực tập sinh của anh. Anh còn nói anh đang tăng ca?"

Sau khi bị vạch trần lời nói dối, trong mắt Từ Sở Sinh tràn đầy vẻ sợ hãi. 

Anh ta vội vàng giải thích:

“Ai nói tăng ca là nhất định phải ở trong công ty? Tôi cùng Tiểu Du ra ngoài để nghiên cứu."

Tôi lại lấy ra một bức ảnh khác. 

Trên bức ảnh rõ ràng thấy hai người đang hôn nhau, khó mà tách ra.

"Nghiên cứu cái gì mà còn cần hôn môi vậy? Các người đang nghiên cứu nước miếng của nhau à?"

Rốt cuộc Từ Sở Sinh không thể chịu đựng được nữa. 

Anh ta muốn đánh tôi, nhưng mà vừa giơ tay lên đã bị cảnh sát ngăn cản. 

Cảnh sát đã nghiêm túc cảnh cáo anh ta: 

"Anh Từ, đây là Cục cảnh sát.”

"Hành vi của anh rất bất thường, chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng anh là đồng phạm, mời anh phối hợp với chúng tôi để điều tra." 

Ngay từ đầu Từ Sở Sinh muốn giả vờ ngu ngốc, châm chọc nói:

"Tôi có thể có nghi ngờ gì? Bình Bình là con gái của tôi, chẳng lẽ tôi cố ý hại con gái tôi sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Người cảnh sát bình tĩnh nói: "Không thể không có khả năng."

Ngay sau đó, cảnh sát tìm lịch sử trò chuyện trong nửa năm gần đây của Từ Sở Sinh và Dương Xảo Ngọc, tần suất cực kỳ cao, hơn nữa lần cuối cùng bọn họ trò chuyện là giữa trưa hôm nay, thậm chí còn tìm ra ảnh chụp màn hình trong cuộc trò chuyện của bọn họ.

Ảnh chụp màn hình đó chính xác là những gì tôi vừa nói. 

Người cảnh sát nhìn vào mắt Từ Sở Sinh và hỏi. 

"Tại sao khi anh biết con gái mình đang gặp nguy hiểm? Nhưng anh vẫn từ chối đến đón cô bé tan học? Thay vào đó hôm nay anh đã xin nghỉ phép, ở với người khác suốt cả buổi chiều?" 

"Anh Từ, xin anh trả lời đúng với sự thật." 

Trong giọng nói của cảnh sát mang theo sự uy nghiêm của cảnh sát, Từ Sở Sinh lập tức bị đánh bại.

Dưới áp lực nặng nề, anh ta đã thú nhận. 

“Đồng chí cảnh sát, tôi thừa nhận, tôi biết chuyện Dương Xảo Ngọc muốn tạt axit, nhưng tôi không biết cô ta muốn tạt vào con gái tôi. Cô ta nói sẽ hủy hoại "người yêu nhất" của tôi, tôi cho rằng cô ta muốn tạt Lâm Du. Nên lúc đó tôi mới không đến trường đón con gái mà lập tức đến công viên tìm Lâm Du, tôi muốn lập tức bảo vệ cô ấy.

Trong mắt cảnh sát có tia lạnh lùng, lạnh lùng hỏi.

"Vậy tại sao anh không gọi cảnh sát ngay lập tức?"

Từ Sở Sinh cười khổ:

"Gọi cảnh sát? Vậy chẳng phải danh tiếng của tôi và danh tiếng của Lâm Du sẽ bị huỷ hoại sao? Tôi muốn ngăn cản Dương Xảo Ngọc, bàn bạc với cô ta, cùng lắm thì bồi thường cho cô ta một số tiền, để sau này cô ta không đến làm phiền cuộc sống của tôi." 

Không biết xấu hổ đến cực điểm.



Cái cớ của anh ta thật hoàn hảo, nhưng tôi vẫn bắt được sơ hở trong lời nói của anh ta. 

"Anh nói anh cho rằng Dương Xảo Ngọc muốn làm hại Lâm Du, nhưng theo tôi được biết, quan hệ giữa anh và Lâm Du được che giấu rất kín, mọi người trong công ty anh cũng không biết chuyện của hai người. Anh ở trước mặt Dương Xảo Ngọc lấy cớ muốn trở về với gia đình, chăm sóc con gái để chia tay với cô ta. Vậy đương nhiên câu "người yêu nhất" trong miệng Dương Xảo Ngọc chính là tôi và Bình Bình. Nhưng tại sao anh tình nguyện ở cùng Lâm Du cả buổi chiều cũng không muốn gọi điện nhắc nhở tôi?" 

Từ Sở Sinh hoàn toàn choáng váng trước câu hỏi của tôi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực và xấu hổ.

Anh ta lắp bắp nói: 

"Cái đó, không phải là do tôi không nhớ sao?"

Tôi nhìn anh ta mỉm cười, nói:

"Không, đơn giản là anh chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi và con gái tôi.”

Từ Sở Sinh tức giận: 

"Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con gái ruột của mình? Sao có thể!”

“Dù có tức giận đến đâu thì cô cũng sẽ không bịa ra những điều vô căn cứ như vậy?" 

Dù bề ngoài anh ta có vẻ giận dữ, nhưng đôi bàn tay run rẩy dưới ống tay áo vẫn bán đứng anh ta.

Điều này càng khiến tôi tin vào suy đoán của mình. 

Tôi không kiêu ngạo và nịnh nọt nói: 

“Có gì là không thể? Trong tay anh có một khối tài sản khổng lồ, đây được cho là tài sản chung của vợ chồng chúng ta, nhưng anh không muốn cho tôi và con gái tôi một xu, cho nên anh mới nghĩ ra cách thức ác độc như vậy để loại bỏ hai mẹ con tôi, không phải sao?" 

Kiếp trước, Từ Sở Sinh luôn giả vờ nghèo trước mặt tôi, lúc ly hôn, anh ta còn lấy quyền nuôi con để đe dọa tôi, dẫn đến cuối cùng tôi ra đi mà trong tay chẳng có một xu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Nhưng còn Từ Sở Sinh thì sao? Sau khi lấy được giấy ly hôn, anh ta lập tức đến khu dân cư cao cấp mua một căn nhà rộng 200m2, cùng Lâm Du sống một cuộc sống tốt đẹp. 

Vì thế tôi chắc chắn, tên súc sinh Từ Sở Sinh này chắc chắn đã giấu giếm khối tài sản khổng lồ.

Từ Sở Sinh hoảng sợ và muốn phủ nhận, nhưng kỹ năng diễn xuất kém cỏi của anh ta không thể lừa được bất kỳ ai.

Cảnh sát đưa hai chúng tôi tới ngân hàng, sau đó kiểm tra hồ sơ giao dịch quỹ trong tài khoản Từ Sở Sinh. 

Quả nhiên, một khi tra thì thực sự tra được điều bất ngờ.

Thì ra nửa tháng trước, Từ Sở Sinh đã trúng số, trúng được hai ngàn vạn tệ, sau khi giao nộp thuế thì còn dưa lại 1600 vạn tệ. 

Để không bị tôi phát hiện, anh ta lấy phân nửa số tiền mua nhà đứng tên Lâm Du, số tiền còn lại đều được chia ra nhiều lần chuyển vào tài khoản của Lâm Du.

Anh ta hào phóng với người phụ nữ chưa quen bao lâu, nhưng lại tính toán chi li với người ở bên cạnh anh ta hơn hai mươi năm, thay anh ta sinh con dưỡng cái.

Anh ta sống ở khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố cùng một người phụ nữ khác, còn tôi và con gái buộc phải sống trong một ngôi nhà cũ chật chội, tàn tạ.

Thậm chí vì tiền, anh ta cũng muốn mạng sống của tôi và con gái tôi. 

Ngoài các báo cáo ngân hàng, cảnh sát cũng lấy được đoạn lịch sử cuộc trò chuyện giữa anh ta và Lâm Du. 

Có một tin nhắn trò chuyện rất đáng suy nghĩ. 

Một tuần trước, Lâm Du đã gửi tin nhắn cho Từ Sở Sinh.

"Anh Từ, khi nào chúng ta có thể kết hôn? Em không thể sống trong kiểu trốn tránh này một ngày nào nữa." 

Từ Sở Sinh an ủi cô ta. 

"Nhanh thôi, bảo bối, chậm nhất là một tuần, em nhịn một chút."

Nhìn thấy quần lót của mình bị người khác kéo xuống, Từ Sở Sinh trở nên hoảng loạn.

Anh ta vội vàng giải thích: 

"Ý tôi là ly hôn với Lý Mai càng sớm càng tốt, hoàn toàn không có ý định hại người khác, tất cả đều là trùng hợp."

Nhưng không ai tin anh ta. 

Cảnh sát cũng tra ra được lịch sử cuộc trò chuyện giữa Từ Sở Sinh và Dương Xảo Ngọc. 

Khác với bên Lâm Du, gần đây anh ta và Dương Xảo Ngọc luôn cãi nhau. 

Rõ ràng nửa tháng trước hai người bọn họ đã bàn bạc đều ly hôn, sau đó sẽ ở bên nhau, nhưng khi Dương Xảo Ngọc vội vàng nhận giấy ly hôn với chồng cô ta thì Từ Sở Sinh lại đổi ý.

Vài ngày trước, Dương Xảo Ngọc gửi ảnh giấy chứng nhận ly hôn cho Từ Sở Sinh hào hứng hỏi anh ta: 

“Sở Sinh, em đã lấy được giấy ly hôn, anh tính khi nào ly hôn rồi cưới em?" 

Từ Sở Sinh đã trả lời: 

"Anh cũng muốn kết hôn với em, nhưng mà anh phải suy nghĩ cho con gái anh, anh không thể để con bé lớn lên trong một gia đình không có ba."

Sau khi nhận ra mình đã bị bỏ rơi, Dương Xảo Ngọc lớn tiếng chửi bới. 

""Từ Sở Sinh, anh còn là con người sao? Tôi đã bỏ chồng bỏ con vì anh, bây giờ anh lại nói với tôi là anh không cần tôi nữa, anh có suy nghĩ cho tôi không?”

“Con gái của anh quý giá còn con gái của tôi thì xứng đáng không có mẹ sao?”

“Tại sao khi c ởi quần áo không nhớ tới mình có một đứa con gái? Bây giờ thì biết mình còn có một đứa con gái?"

Từ Sở Sinh giả vờ thâm tình, xin lỗi Dương Xảo Ngọc. 

"Haiz, nếu anh còn độc thân thì anh có thể sẽ kết hôn ngay, nhưng anh không phải, anh phải có trách nhiệm với con gái anh. Vì vậy, xin lỗi em."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Nói xong, dù Dương Xảo Ngọc có tức giận thế nào thì Từ Sở Sinh cũng không trả lời một câu.

Anh ta chỉ lặng lẽ đăng ảnh mình chơi cùng con gái, đi mua sắm và ăn uống cùng tôi trong vòng bạn bè, hoàn toàn là hình tượng một người đàn ông tốt của gia đình. 

Bên cạnh đó, vào đêm khuya anh ta còn đăng cái gì mà "có duyên không phận", "tình sâu duyên mỏng", nhưng sau khi đăng vài phút thì xoá ngay.

Điều này khiến Dương Xảo Ngọc cho rằng anh ta vẫn còn yêu cô ta. 

Chỉ là tôi và con gái đang cản trở bọn họ mà thôi. 

Đây là sự xúi giục trắng trợn. 

Đối mặt với những bằng chứng chất chồng như núi này, Từ Sở Sinh không có cách nào ngụy biện. 

Xúi giục người khác g.i.ế.c người, bị phạt vì tội cố ý g.i.ế.c người, anh ta bị đưa thẳng đến trại tạm giam. 

Nghênh đón anh ta sẽ là pháp luật trừng trị nghiêm khắc. 

10 

Ra khỏi cục công an, tôi đến thẳng văn phòng luật sư. 

Sau khi đưa Dương Xảo Ngọc và Từ Sở Sinh vào trại tạm giam, tôi chuyển mục tiêu sang Lâm Du.

Là một người được lợi ích, cô ta được nhiều hơn tôi, hiện tại tôi phải để cô ta nôn ra hết toàn bộ.

Sau khi sắp xếp lại tất cả bằng chứng, tôi đã đệ đơn tố cáo Lâm Du nộp lên tòa án, buộc cô ta phải trả lại toàn bộ tài sản Từ Sở Sinh chuyển cho cô ta. 

Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, Lâm Du và ba mẹ của Từ Sở Sinh tức đến phát điên. 

Mẹ của Từ Sở Sinh gọi cho tôi ngay, vừa mở miệng đã hung hăng chất vấn.

"Lý Mai, rốt cuộc cô muốn làm ầm ĩ đến khi nào?”

"Đầu tiên là đưa con trai tôi vào tù, hiện tại lại tố cáo Tiểu Du lên toà án, sao cô lại độc ác như vậy? Hiện tại Tiểu Du còn đang mang thai đấy, trong bụng con bé là dòng m.á.u duy mất của nhà họ Từ, lỡ như cô làm con bé tức giận xảy ra chuyện thì làm sao?"

Cô ta đang mang thai? Khó trách lại vội vàng kết hôn như vậy.

Tôi không quan tâm nói: 

“Tôi thật độc ác? Lúc con trai bà vì chút tiền đó mà muốn hại c.h.ế.t mẹ con chúng tôi thì không độc ác sao?”

“Vả lại, sao bà biết đứa nhỏ trong bụng Lâm Du là con của nhà họ Từ các người? Tôi khuyên các người cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó giỏ tre múc nước thành công dã tràng."

Nhớ đời trước, khuôn mặt của con trai Lâm Du không giống Từ Sở Sinh một chút nào, hai người hoàn toàn không giống cha con ruột, có lần tôi còn cho rằng Từ Sở Sinh là ba dượng của đứa bé. 

Quả nhiên tôi vừa nói như vậy, Lâm Du bùng nổ. 

Cô ta thay đổi so với vẻ ngoài hiền lành dịu dàng trước đây, mắng chửi tôi.

"Cô đang nói gì đó? Cô đây là ghen ghét, bôi nhọ, cố ý ly gián quan hệ giữa tôi và chú dì!”

“Khó trách dù Sở Sinh có ngồi tù cũng muốn ly hôn với cô, người phụ nữ ác độc như cô có người đàn ông nào chịu được?"

Phản ứng của cô ta đã chứng thực cho sự suy đoán của tôi. 

Sau đó, cô ta quay sang giải thích với ba Từ và mẹ Từ: 

"Chú dì, cô ta đang ly gián chúng ta, chúng ta không thể để cô ta lợi dụng, nếu không hơn một ngàn vạn tệ kia có lẽ sẽ thành của cô ta, chúng ta nhất định phải đoàn kết!" 

Ba Từ và mẹ Từ cũng cho rằng cô ta nói đúng, nhanh chóng nói với tôi:

"Lý Mai, cô c.h.ế.t tâm đi! Toàn bộ tài sản của nhà họ Từ chúng tôi đều là của cháu trai của tôi, cô đừng hòng lấy được một xu!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Tôi vốn dĩ cũng không nghĩ bọn họ sẽ tin, làm bọn họ khó chịu là được rồi.

Tôi không tranh cãi với bà ta nữa, chỉ mỉm cười. 

"Được thôi, vậy chúng ta chờ xem."

Khá buồn cười. 

Ba mẹ của Từ Sở Sinh cũng giống anh ta, đầu óc đều có vấn đề.

Bọn họ đều vì một cháu trai không có huyết thống với mình mà xuống tay với cháu gái mình.

Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Rất nhanh đã tới ngày mở phiên toà. 

Tại phiên toà, Lâm Du kiên quyết tranh luận.

"Tôi đang mang thai, số tiền này phí nuôi con anh Từ cho tôi! Cho dù là con riêng thì anh ấy cũng phải có nghĩa vụ nuôi nấng con. Vả lại, số tiền đó là anh Từ mua vé số trúng, tự anh ấy đi đổi tiền trúng thưởng, không có liên quan gì đến Lý Mai!" 

Cô ta xứng đáng thua cuộc. 

Luật sư của tôi phản bác lại: 

"Đầu tiên, về mặt pháp lý, chỉ những người sau khi sinh ra mới có quyền con người, người chưa sinh ra không có quyền yêu cầu cấp dưỡng nuôi con. “

"Thứ hai, trong thời kỳ hôn nhân, tiền lương, tiền thưởng, thu nhập đầu tư... đều là tài sản chung của vợ chồng, tiền thưởng trúng xổ số được sở hữu hợp pháp bởi đương sự của chúng tôi và chồng cô ấy. “

"Thứ ba, trong thời kỳ hôn nhân giữa nam và nữ, tự ý tặng tài sản do vợ chồng đồng sở hữu cho bị cáo, hành vi này gây tổn hại nghiêm trọng đến quyền sở hữu hợp pháp của bên nữ, vi phạm rõ ràng trật tự công cộng, thuần phong mỹ tục, cho nên việc hành vị tặng là không hợp lệ, bởi vì tất cả đều không hợp lệ nên bị cáo phải trả về toàn bộ.”

Lâm Du tức giận nói: 

"Tại sao phải trả lại tất cả? Tài sản chung của vợ chồng thì thế nào? Anh Từ của tôi cũng chiếm một nửa, tôi chỉ trả lại cho cô ta một nửa được không?"

Luật sư bên tôi mỉm cười: 

“Tài sản của vợ chồng là tài sản chung, chứ không phải chia ra sở hữu, cho nên trước khi ly hôn, tài sản hiện có không thể chia ra một nửa. Cho nên số tiền bên nam cho người khác, bên nữ đều có thể đòi trở về toàn bộ, chứ không phải một nửa."

Cuối cùng, tòa án ủng hộ yêu cầu của luật sư tôi, phán quyết Lâm Du phải trả lại toàn bộ tài sản cho tôi. 

11 

Ra khỏi tòa án, Lâm Du tức giận đến chọc tức tôi: 

"Cho dù cô thắng kiện thì thế nào? Anh Từ đang ở bên cạnh tôi, chờ anh ấy được ra ngoài nhất định sẽ trả thù cô!" 

Tôi bật cười. 

“Dựa vào kẻ thua cuộc như anh ta? Cô vẫn nên tự lo cho bản thân đi."

Tôi tiến lại gần cô ta, thì thầm nói:

"Dù sao Dương Xảo Ngọc phạm tội chưa thành, bị phán mấy năm rồi sẽ được ra ngoài. Cô đoán xem, nếu cô ta biết Từ Sở Sinh hại cô ta thành thế này chỉ vì cô, cô ta sẽ trả thù cô như thế nào?" 

Sắc mặt của Lâm Du lập tức trở nên tái nhợt. 

Ngày Dương Xảo Ngọc và Từ Sở Sinh bị kết án, Lâm Du không tới. 

Buổi tối trước một ngày, cô ta đã vét sạch tài sản của nhà họ Từ và phá thai rồi bỏ chạy, cũng không quan tâm đ ến ở cữ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,156
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Hoàn


Cô ta bị tôi dọa sợ.

Cô ta sợ khi đến tòa sẽ bị Dương Xảo Ngọc nhớ mặt, cho nên quyết định chạy trốn trước.

Để đề phòng Từ Sở Sinh đến tìm cô ta, cô ta còn đặc biệt để lại một tờ giấy cho ba Từ và mẹ Từ, nói với bọn họ rằng đứa trẻ hoàn toàn không phải của Từ Sở Sinh, bảo bọn họ đừng làm phiền cô ta. 

Vì vậy vào phiên tòa ngày hôm sau, mẹ Từ và ba Từ đều đỏ mắt, Từ Sở Sinh hoàn toàn không thấy bóng dáng của người thương.

Trong mắt anh ta cuối cùng cũng có một tia hối hận.

Bên kia, chồng trước và con gái của Dương Xảo Ngọc tới, con gái của cô ta bằng tuổi con gái của tôi, cô bé vẫn đang khóc lóc gọi mẹ. 

Nhìn thấy cảnh này, Dương Xảo Ngọc cuối cùng cũng rơi nước mắt. 

Cuối cùng, Từ Sở Sinh bị kết án ba năm, Dương Xảo Ngọc bị kết án hai năm. 

Mặc dù thời gian không dài, nhưng nó cũng đủ hủy hoại sự nghiệp và cuộc sống của bọn họ. 

Sau khi kết thúc phán quyết, Dương Xảo Ngọc đã biết mọi hành vi của Từ Sở Sinh, ánh mắt nhìn về phía Từ Sở Sinh tràn đầy oán hận.

Tôi tin rằng sau khi bọn họ ra ngoài, cuộc sống của Từ Sở Sinh chắc chắn sẽ không hề dễ dàng. 

Với tính cách của Dương Xảo Ngọc, sau này Từ Sở Sinh chắc chắn không c.h.ế.t thì cũng bị thương.

Ngoài ra, chủ nhiệm lớp ban đầu của Bình Bình, Trương Duyệt cũng đã chịu trừng phạt. 

Chứng chỉ giáo viên của cô ta đã bị thu hồi, vĩnh viễn không trở về trường làm giáo viên được nữa, cô ta đã chặt đứt sự nghiệp của mình ở đời này.

Ngược lại, cô Lục Cẩn được nhà trường khen ngợi vì hành động dũng cảm, giải thưởng này trực tiếp giúp cô ấy được vinh danh là nhà giáo nhân dân xuất sắc, tỏa sáng trong công việc. 

An ủi và ép buộc được tiến hành cùng một lúc, thưởng phạt rõ ràng.

Đây là sự bảo vệ tốt nhất cho trẻ em trong trường học, tiêu chuẩn đạo đức của giáo viên càng cao, học sinh càng được an toàn hơn và ngược lại.

Trong lúc Từ Sở Sinh đang thụ án, tôi đã đệ đơn ly hôn với anh ta.

Tôi đã sang tên căn nhà cho Bình Bình, tài sản anh ta có thể chia cho tôi chỉ được 300 vạn tệ, chỉ bấy nhiêu đó thôi. 

Lúc này, Từ Sở Sinh đã biết Lâm Du đã chạy trốn, sau khi chứng kiến Lâm Du phản bội, Dương Xảo Ngọc trả thù, anh ta mới phát hiện tôi mới là người thích hợp nhất để đi cùng anh ta đến cuối đời.

Vì vậy, anh ta hối hận. 

Anh ta nói: "Vợ, anh không muốn ly hôn, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Em cũng không muốn nhìn thấy Bình Bình sống trong một gia đình không có ba phải không?"

Tôi trợn mắt. 

“Cho dù con bé không có ba, còn hơn có một người ba có tiền án!”

"Không ly hôn phải không? Vậy tôi lấy 300 vạn tệ còn lại mua bảo hiểm cho Bình Bình, đến lúc đó, một xu anh cũng đừng mong có được!" 

Lúc này Từ Sở Sinh mới thỏa hiệp, cuối cùng anh ta cũng ký tên vào giấy ly hôn.

Tôi đã thắng. 

Từ nay về sau, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng bị tạt axit. 

Tôi và con gái của tôi cuối cùng đã được sống một cuộc sống bình yên, vừa an toàn vừa giàu có.

Sống một cuộc sống chúng tôi xứng đáng có được. 

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom