Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,009,098
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm
Tác giả: Lý Yểm Ly
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta mất mẫu thân do nàng khó sinh qua đời, di nương bất chấp ngăn cản mà gả cho phụ thân ta, trở thành kế thất.

Về sau, di nương có mang, khuyên ta hạ giá gả vào nhà nghèo.

Ta không chịu, khóc lóc van xin phụ thân chấp thuận mối hôn với phủ Trung Võ Hầu.

Thà rằng gả cho một hầu môn đã tàn phế, còn hơn cùng con trai nhà nghèo thi đậu Cử nhân mà cầm sắt hoà minh.

Cả thành đều sau lưng chế giễu, nói lời chua cay.

Phụ thân lạnh lòng, di nương khóc lóc lo sợ ta chịu ấm ức.

Hừ, đừng giả bộ nữa, ta nghe được mấy thứ tâm tư dơ bẩn của bọn họ rồi.
 
Chương 1


Ta mất mẫu thân do nàng khó sinh qua đời, di nương bất chấp ngăn cản mà gả cho phụ thân ta, trở thành kế thất.

Về sau, di nương có mang, khuyên ta hạ giá gả vào nhà nghèo.

Ta không chịu, khóc lóc van xin phụ thân chấp thuận mối hôn với phủ Trung Võ Hầu.

Thà rằng gả cho một hầu môn đã tàn phế, còn hơn cùng con trai nhà nghèo thi đậu Cử nhân mà cầm sắt hoà minh.

Cả thành đều sau lưng chế giễu, nói lời chua cay.

Phụ thân lạnh lòng, di nương khóc lóc lo sợ ta chịu ấm ức.

Hừ, đừng giả bộ nữa, ta nghe được mấy thứ tâm tư dơ bẩn của bọn họ rồi.

01
Ta ốm li bì suốt nửa tháng, di nương khuyên ta cũng nửa tháng.

Bà muốn gả ta cho biểu chất xa của cữu mẫu, gọi là Tống Nho Thành.

Nhà họ Tống góa phụ cô nhi, bao năm nay dựa vào cữu mẫu giúp đỡ.

Trước vốn chẳng vào nổi mắt di nương, nay nghe bảo hắn đậu Cử nhân, di nương bèn tấm tắc khen Tống Nho Thành phong thái cao nhã, dung mạo phi phàm.

“Di nương đã sai người dò hỏi kỹ rồi, nhà họ Tống dẫu sa sút, nhưng Tống Nho Thành là kẻ hiếu học, tương lai nhất định không lo.”

Ý tứ là nghèo, nhưng tương lai sáng lạn.

Ta vốn cố nén cơn ho, lại ho thêm một tràng, Phục Linh đứng cạnh vội tới đỡ lưng cho ta.

Chén thuốc trên tay nàng đã lạnh ngắt, di nương chỉ làm như không thấy.

“Mẫu thân con qua đời sớm, nếu không phải ta đau lòng thương con, cớ chi ta lại phải đầm mình vào vũng nước đục của phủ tướng quân này?”

Di nương lại bày khổ nhục kế, ta chỉ biết thở dài trong lòng, hận đến nghiến răng.

Mẫu thân ta vì khó sinh mà mất, người ngoài đều nói hai vị tỷ muội nhà họ Thẩm tình thâm, di nương bất chấp mọi điều, gả làm kế thất cho phụ thân ta.

Năm đó bà đang độ tuổi xuân xanh, còn phụ thân lớn hơn bà trên chục tuổi.

Tỳ nữ hồi môn của bà hay khuyên bên tai ta: “Di nương của tiểu thư, chẳng phải vì thương tiểu thư mà bỏ lỡ mối lương duyên tốt hơn sao.”

Lúc nhỏ, ta vì mấy lời ấy mà bị dỗ đến mụ mẫm, lần nào cũng xả thân thay di nương.

Đuổi đi ái thiếp của phụ thân, khiến lão phu nhân vốn thương ta lại phật lòng.

Chưa đến tuổi cập kê ta đã mang tiếng kiêu căng ngạo mạn.

Nay, di nương từng cưng chiều ta lại để mặc kinh thành có bao mối lương duyên tốt, chỉ nhất mực khuyên ta gả vào nhà nghèo.

Ta tựa người trên giường, lim dim mắt liếc cái bụng đang nhô lên của bà.

Thai nhi còn chưa tròn 3 tháng, bà đã vội vàng mưu tính.

Tống Nho Thành là kẻ thế nào cũng không quan trọng, nhà họ Tống tận ngàn dặm xa xôi mới chính là điều di nương hài lòng nhất.

Huống hồ cữu mẫu đối với di nương nói gì nghe nấy, muốn nhà họ Tống chết hay sống đều dễ như bóp chết con kiến.

Chẳng qua bà âm thầm hạ thuốc cho ta bấy lâu, rốt cuộc không giết được ta, chỉ cần ta gả sang nhà họ Tống, nếu ta chết bất ngờ cũng chẳng liên can gì đến bà.

Ban đầu ta cũng nghĩ di nương thật lòng thương ta, cho tới hôm ấy ta ho đến hoa mắt choáng váng, bỗng nghe được tiếng lòng của những kẻ xung quanh.

Di nương nói, bà không muốn ta cuốn vào tranh chấp thị phi trong gia đình quyền quý.

Nhà họ Tống ít người, ít toan tính, hợp với tính cách thẳng thắn của ta.

Nhưng rõ ràng ta nghe thấy trong lòng bà không hề nghĩ vậy.

[Đường xá vạn dặm, con bệnh này chết giữa đường là tốt nhất.]

[Khi xưa xuống thuốc nặng thêm chút, hẳn đã là mẹ con cùng chết, nào đâu để lại mầm họa.]

Bấy giờ ta mới biết, mẫu thân chết oan khuất, còn di nương vội vã đề phòng ta vì chuyện khác.

Vài tháng trước, di nương bỗng chậm kinh, lại nằm ốm li bì mấy ngày, ta lo cho bà, vội gõ cửa bước vào, thấy một nam nhân trẻ tuổi chật vật nhổm dậy từ sau rèm giường.

Di nương nói đó là lang trung bà mời đến chẩn bệnh.

Đã là đại phu, cần gì phải cúi đầu, hoảng loạn trốn ra ngoài?

Khi ấy ta cũng chẳng nghĩ nhiều.

Có lẽ từ ngày đó, di nương đã nổi sát tâm với ta.

02

Vì thế, hôm phụ thân đến thăm bệnh, ta đã nảy ra ý định.

Người vừa từ đại điện về, tâm sự nặng nề, ngồi bên giường trầm ngâm mãi.

Phụ thân nghĩ mãi không rõ, sao bệ hạ sáng nay trên triều bỗng nhắc tới chuyện muốn ban hôn cho Trung Võ Hầu.

[Bề ngoài thì như vì lo lắng thay thánh thượng, nhưng bên trong ắt có ẩn ý.]

Tâm tư phụ thân xôn xao, nghĩ đến ta mấy lần.

[Nhà họ Tống tuy không môn đăng hộ đối, nhưng Tống Nho Thành rốt cuộc cũng có tài, Uyển Nhi gả đi ắt khó tránh ấm ức.]

[Chỉ là, nếu chiều ý thánh thượng, lại có thể dựa dẫm Trung Võ Hầu gia.]

Ông chỉ là võ tướng, đâu thể hiểu hết thâm ý, chỉ muốn tìm chỗ có lợi hơn mà thôi.

Trong lòng ta tính toán xoay vần, chợt nhận ra đây có lẽ là cơ hội duy nhất để ta yên ổn.

Dù di nương có thủ đoạn đến đâu, cũng khó vươn tay sang hầu phủ lấy mạng ta.

Huống hồ có thân phận chính thê nhà quyền quý, ắt ta sẽ nghĩ cách đòi lại công đạo cho mẫu thân.

Đến nửa canh giờ, phụ thân chẳng nhớ hỏi ta bệnh tình thuyên giảm bao phần.

Thấy ta lịm dần vào giấc, người thở dài, khoanh tay rời đi.

Ta lập tức mở mắt, gọi Phục Linh vào, ghé tai dặn vài câu, nàng gật đầu lia lịa, lại có vẻ băn khoăn.

“Tiểu thư, thế này thì thật sự không phải gả sang nhà họ Tống nữa ư? Nô tỳ nghe người ngoài viện nói chủ mẫu đã sai người chuẩn bị hồi môn rồi.”

Ta dặn nàng yên tâm làm, bây giờ đây chính là đường lui duy nhất của ta và nàng.

Chẳng bao lâu sau, khắp kinh thành đều biết bệ hạ nhân từ, muốn ban hôn cho Trung Võ hầu đã nửa thân tàn phế.

Các tiểu thư thế gia đều tranh nhau tránh, sợ dính phải.

Thời cơ chín muồi, ta liên tiếp húp hai bát yến sào, thần sắc phấn chấn, canh lúc phụ thân vừa hạ triều liền đi thẳng đến thư phòng.

Vừa vào cửa liền quỳ sụp xuống, đôi mắt đã xông hương từ lâu, nay ứa ra dòng châu đầm đìa. 

“Cầu phụ thân thay Uyển Nhi xin bệ hạ ban hôn cho Trung Võ Hầu, nếu phụ thân không đồng ý, Uyển Nhi quyết quỳ ở đây không đứng lên!”

Phụ thân chinh chiến lưng ngựa mấy chục năm, lại bị ta chọc giận đến nỗi hất cả tách trà.

“Con là khuê nữ chưa xuất giá, dám tùy tiện bàn đến hôn sự hay sao?”

Phụ thân giận đỏ mặt, nào biết ý nghĩ trong lòng ông đã bị ta nghe rõ mồn một.

[Còn đang phiền vì không biết mở lời thế nào, đúng lúc con bé đòi gả, ngoài kia chẳng ai dám bảo lão phu chỉ vì dỗ thánh thượng mà ép con gái vào chỗ chết.]

Ông làm ra vẻ rầm rộ, phạt ta quỳ trong từ đường, chép Nữ huấn.

Nhưng lại sai người lan truyền chuyện ta chủ động xin gả cho Trung Võ Hầu.

Di nương một phen toan tính, sớm đã rêu rao khắp nơi rằng ta sẽ gả cho nhà họ Tống, nay bị chặn ngang.

Nào đâu hiểu nổi tâm tư phụ thân.

Nhà họ Tống lúc này sai mai mối đến, phụ thân khước từ không tiếp, di nương tức điên mà chẳng làm được gì.

Ta thong dong tĩnh dưỡng mỗi ngày, ngồi xem hổ đấu, cuối cùng chờ được thánh chỉ tứ hôn.

Nhưng cũng trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.

Bên ngoài đồn rằng Hầu gia nửa người tê liệt, khó có thể làm chuyện vợ chồng, gả qua cũng như thủ tiết sống.

Ta lại ưng ý điểm này nhất, không sợ cuốn vào vòng tranh đấu thê thiếp, cũng chẳng lo phu quân nghiêm khắc cầm tù.

Chỉ cần mang danh chính thê của Hầu phủ, ta việc gì phải sợ một di nương?

Cũng đến lúc để nàng phải sợ ta.

03

Ngày xuất giá, di nương khóc hết nước mắt.

Ôm chặt ta không rời, sợ ta vào hầu môn phải chịu trăm bề ấm ức.

Ta cũng rơi vài giọt lệ phụ họa, suýt thì phì cười vì tiếng lòng rền rĩ của nàng.

[Dẫu hầu phủ không bằng xưa, chung quy vẫn là trèo cao, thật để con nha đầu này được lợi.]

[Sau này muốn thu thập nó e không dễ, chỉ mong vị Hầu gia kia chẳng phải kẻ lành tính.]
 
Chương 2


Nàng cầu cho ta gặp phải mẹ chồng ác, tốt nhất chẳng sống được mấy năm.

Lão phu nhân nhà Trung Võ Hầu khi xưa bầu bạn bên Thái hậu, vốn nghiêm khắc hơn nhà khác.

Tiểu Hầu gia Hạ Sùng Việt nếu chẳng bị cơn bệnh lạ mấy năm trước khiến liệt nửa người, lẽ ra hẳn được thánh ân trọng vọng.

Ban đầu như thần tiên giáng thế, nay hổ sa đồng bằng, đã quá tuổi nghị thân.

Những quan lại xưa nay gấp gáp nương tựa Hầu phủ, sau khi hắn liệt giường cũng dần xa lánh.

Dù Hầu phủ gần như lụi bại, vẫn khiến di nương đỏ mắt ghen tị.

Đến lúc ta lên kiệu xuất môn, di nương mới có vài phần vui vẻ.

[Gì mà đích nữ, chính thê, chẳng phải cũng tự ngồi kiệu nhỏ xuất giá như ta năm xưa hay sao.]

Chính thất phu nhân xưa nay được đón bằng xe ngựa oai vệ, chỉ có thứ xuất mới ngồi kiệu nhỏ.

Hầu gia không huynh đệ, hắn không đến đón, ta đành ngồi kiệu mà vào.

Phụ thân thấy thế càng mất mặt, trước lúc kiệu được nâng lên, ông đã quay lưng đi, sắc mặt đen kịt.

[Mất hết thể diện, con gái này coi như uổng công nuôi nấng.]

Ta chôn mọi cảm xúc sau tấm khăn đỏ, ngón tay vô thức vò chặt khăn tay.

Từ nay dù tương lai thế nào, ta đã cắt đứt phủ tướng quân trong lòng.

Nghĩ đến mẫu thân, ta càng chẳng quyến luyến gì thứ bên trong phủ này.

04

Trong Trung Võ Hầu phủ đèn hoa rực rỡ, ta lại chẳng buồn cười nổi.

Khăn hỉ chưa vén, ta ngồi bên giường, sau lưng là Hạ Sùng Việt nửa người bất động.

Trong phòng, ba năm tỳ nữ lo việc sai vặt, tiếng lòng bọn họ xôn xao ồn ã, còn náo nhiệt hơn cả ngoài sân diễn kịch.

[Gì mà thiên kim tướng quân, chẳng qua ham giàu ghét nghèo, thà đến Hầu phủ với kẻ liệt giường, còn hơn làm chính thê Cử nhân nghèo.]

[Sớm nghe nói vị này chẳng hiền lành gì, mai này chẳng biết ra oai thế nào trong phủ.]

[Thiên hạ cười đến rụng răng, nghe bảo khóc lóc đòi gả vào đây, tiểu thư nhà ai lại chẳng biết xấu hổ như thế.]

[Há chẳng phải nghĩ Hầu gia tàn phế, lão phu nhân lớn tuổi, mình có thể leo lên làm chủ mẫu nắm quyền?]

[Cứ chờ đấy, lão phu nhân vốn không ưa kẻ mê danh ham lợi thế này đâu.]

Ta nghe rất hứng thú, chỉ đợi lúc vén khăn đỏ nhìn rõ từng gương mặt, khớp với tiếng lòng.

Chợt ta giật mình, vì chẳng nghe thấy chút tâm tư nào của Hạ Sùng Việt.

Hắn bị liệt thật, nhưng đâu đến nỗi câm… lẽ nào đến tâm tư cũng không có, chẳng khác nào người chết?

Giữa lúc ta ngờ vực, một giọng nam trong trẻo vang sau lưng.

“Ta bất tiện, phu nhân tự vén khăn hỉ mà dùng chút điểm tâm đi.”

Ta nhẹ nhàng lật khăn, quay người lại, đối diện ngay đôi mắt tỏ vẻ dò xét của Hạ Sùng Việt.

Tim ta lỡ mấy nhịp, nào ai bảo tiểu Hầu gia này tuấn tú nhường ấy, nửa điểm chẳng giống chàng dũng tướng từng chinh chiến?

Mái tóc đen nhánh, mày ngài mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, nếu giữa muôn người liếc mắt thì thật khiến kẻ khác khó quên.

Hắn quay đi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Phu nhân định ngắm vi phu đến bao giờ?”

Ta bèn ngượng ngùng dời mắt, song trong lòng vẫn thầm thắc mắc, [Sao lại không nghe được tiếng lòng của Hạ Sùng Việt?]

05

Đêm tân hôn, ta mệt đến đẫm mồ hôi.

Hạ Sùng Việt cho lui hết bọn nha hoàn trong phòng, kể cả Phục Linh và Thu Đào đi theo ta cũng bị đuổi ra ngoài.

Nghi thức giao bôi rườm rà gì cũng lượt bớt, chỉ còn cặp nến đỏ cháy âm thầm.

Ta với hắn ngồi nhìn nhau, một lúc chẳng biết nên làm gì.

Hắn ho khẽ: “Phu nhân cực nhọc, phiền phu nhân đẩy ta ra ngoài mấy tấc, bằng không e phu nhân phải nằm đất.”

Ta khoác bộ hỷ phục nặng nề, vòng trang sức đong đưa, đành nghiến răng hì hục đẩy hắn.

Lót áo trong đều ướt đẫm, ta mới chỉ xoay được hắn ra vài phân.

Hắn vươn tay kéo chăn, ta tức đến muốn đánh người.

Sớm nói không phải liệt toàn thân, ta đâu đến nỗi mệt thế?

Liếc thấy khóe miệng hắn hơi cong, vẻ mặt lại lạnh lùng, ta giận dỗi trở mình, nằm vào phía trong, không thèm để ý.

Nửa đêm, ta lơ mơ tỉnh, phát hiện trên mình đã có tấm chăn ấm, một cánh tay gác ngoài chăn đè nhẹ lên ta.

Sáng ra, Phục Linh vào gọi, Hạ Sùng Việt đã mở mắt, tỉnh táo nhìn ta từ bao giờ.

“Mẫu thân ta rất ghét người đến chậm, phu nhân e không còn thời gian chải chuốt đâu.”

Ta nghiến răng, lòng biết hắn cố ý, đêm qua đầu tóc ta còn chẳng kịp gỡ, rối tung lên.

Đành sai Phục Linh thấm nước chải tạm rồi vội đến ra mắt mẹ chồng.

Quả như di nương chờ mong, thứ đón ta là một màn “ra oai phủ đầu.”

Mẹ chồng vốn ghét kẻ đến muộn, bắt ta đứng ngoài cửa nguyên một canh giờ.

Nha hoàn ra truyền lời, mặt mày khinh miệt: “Lão phu nhân vừa tỉnh, bảo phu nhân đứng chờ thêm chút nữa.”

Phục Linh lo lắng, sợ ta mới ốm dậy không chịu được gió lạnh.

Ta vội ngăn nàng, đây đâu như phủ tướng quân, nàng lỡ xúc phạm ai, ta chưa chắc giữ được nàng.

Ta vừa thoát hang rồng, nay bước vào hang hổ, chí ít cũng phải dò xét xem sao.

06

Vừa gặp, ta đã biết mẹ chồng không thích ta.

Dẫu miệng khách sáo, trong lòng vẫn trăm bề chê bai ta.

Đều bởi ta tự nguyện dâng mình, bị bà coi là hám danh lợi.

Ngày đầu đã ném cho ta hai vấn đề.

Thứ nhất, vì Hầu phủ cần có người nối dõi, sớm chọn một đứa trẻ đưa vào làm con thừa tự.

Thứ hai, bà tuổi tác cao, chuyện quản gia vốn nên giao cho ta, nhưng lại sắp hai mụ già theo kèm chỉ dạy.

Ta đã nghe hết tiếng lòng bà, hai chuyện xem như hóc búa ấy thật ra không khó.

Ta dâng trà, nhân tiện xoa bóp vai cho bà, ban đầu bà khẽ cứng người, sau cũng giãn ra.

“Mẫu thân nói đúng, hai việc này đều là trọng yếu, nhưng việc thứ nhất gấp chẳng được.”

“Đừng nói con vừa mới bước vào cửa, ai nấy lại cho là con sợ mình không giữ nổi ngôi chủ mẫu nên mới vội giành quyền kế tự.”

“Hơn nữa, Hầu gia nhiều năm nay cũng thuốc thang liên miên, nghe đâu ngự y chưa từng khẳng định hết cách cứu chữa, chi bằng chờ thêm một hai năm cũng chưa muộn.”

“Hào môn vốn điều tiếng, hà tất nóng lòng.”

Mẹ chồng suy nghĩ một hồi, chỉ đành tạm thuận theo.

Ta đã nghe rõ mưu tính trong lòng bà, không khỏi thương tiếc cho Hạ Sùng Việt.

Hắn với ta nào khác nhau?

Mẫu thân ruột mất sớm, chẳng ai thật dạ lo cho hắn, chỉ sợ hắn bất ngờ mất đi, Hầu phủ rơi vào tay kẻ khác.

Bà sợ hắn “đi” sớm, vội tìm người kế tự chỉ là để bà khống chế Hầu phủ.

“Còn chuyện thứ hai, có hai vị ma ma chỉ giáo, dĩ nhiên con cầu còn không được.”

“Chỉ là quản gia kỵ nhất lời phải qua hai tai, chẳng bằng có gì mẫu thân cùng con trao đổi trực tiếp thì hơn?”

Nực cười, cài hai mụ già làm tai mắt, muốn truyền lời một bên, trở tay tố lại một bên, bao giờ cũng chừa đường lui cho bà.

Mai sau nếu ta tranh luận, bà chỉ cần bảo do hai mụ kia truyền sai ý.

Ta dù nói gì cũng không chiếm được lẽ phải.

Chốn nội viện sâu, mánh khóe thế này ở phủ tướng quân ta đã thấy đủ.

07

Khi ta về nội viện, đã có kẻ bẩm với Hạ Sùng Việt chuyện trên.

Ta còn nghĩ sẽ đón thêm trận phong ba, nào ngờ hắn chẳng bận tâm.

Hắn nhàn nhã thưởng trà, còn hỏi: “Mẫu thân có cho nàng món trang sức gia truyền nào không?”

Hai tay ta trống trơn, hắn lại lấy từ trong áo ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, tự tay đeo vào cổ tay ta.

“Đây là đồ mẫu thân ruột ta để lại, chẳng phải tổ truyền, đến nàng mới đời thứ hai.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Chàng… không hỏi ta vì sao nhất quyết gả cho chàng ư?”

Hắn cười nhẹ: “Hỏi để làm gì? Dù lý do gì, giờ nàng cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, tự nguyện giữ đạo phu thê, ta cần chi hỏi thêm?”

Tiểu Hầu gia duy nhất ta không nghe được tiếng lòng, thật khó dò.
 
Chương 3


Hắn bảo, lão phu nhân hiện tại không phải mẫu thân ruột của hắn, xưa kia bà vô sinh, mới nhận hắn vào danh nghĩa. Ta nghe qua chuyện lão Hầu gia chinh chiến sa trường, một mình địch trăm, cuối cùng hy sinh ở biên ải Mạc Bắc.

Còn chuyện trong nội trạch sủng thiếp thì nhà nào đóng cửa làm gì, người ngoài khó hay.

“Vậy nên phu nhân chỉ cần giữ chút thể diện ngoài mặt, cũng chẳng cần nhất mực hiếu kính gì bà.

“Ngầm hiểu mà thôi.”

Ta lập tức hiểu ý hắn.

Đúng là chui vào miệng cọp, hắn lại khuyên ta đừng nể nang lão phu nhân, cần đoạt quyền thì đoạt?

Đang nói dở, ngoài cửa vang tiếng động khẽ, ta lập tức đứng dậy.

Hóa ra Thu Đào ở ngoài.

“Phu nhân, người của phủ tướng quân đến hỏi, ngày kia tân nương hồi môn có cần sai người đón phu nhân… cùng Hầu gia không?”

Ta cười lạnh: “Hồi môn thì ngồi xe ngựa Hầu phủ, hà cớ chi phiền di nương phái người?”

Khi ta xuất giá, vốn chỉ đưa mỗi Phục Linh theo, nàng từ nhỏ hầu hạ ta, rất hợp lẽ.

Di nương lại cố đưa Thu Đào ở bên, bảo đau lòng muốn thêm người chăm sóc ta, kì thực chứa mưu mô khác.

Ta nào quên bữa nọ nghe rõ tiếng di nương:

[Dẫu có là kẻ tàn phế, cạnh bên đặt mỹ nhân diễm lệ, chẳng tin Hầu gia không nạp thiếp.]

Bà đưa Thu Đào qua còn muốn thăm dò xem Hầu gia có thật không thể phòng the chăng.

[Nội viện không con nối dõi, ta muốn xem nó làm sao vững chân chủ mẫu.]

08

Ngày ta về nhà, Hạ Sùng Việt được quản gia cõng lên xe ngựa.

Xe ngựa Hầu phủ đóng riêng, dài hơn 3 thước, tiện cho hắn nằm, thành thử lúc qua phố khiến ai nấy đều bàn tán xôn xao.

“Xe Hầu phủ… chậc, nhìn cứ như cỗ quan tài lớn.”

Ta ngồi trong xe, nghe rõ mồn một, còn Hạ Sùng Việt vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, coi như gió thoảng.

Đến phủ tướng quân, di nương cùng phụ thân sớm đứng ngoài đón.

Có người đến cõng Hầu gia vào, ta thấy mặt phụ thân càng sa sầm thêm.

[Khổ thay, có con rể như vậy thì làm được gì?]

Di nương mặt mày lo lắng, lòng dạ đã sướng rơn:

[Con tiện nhân kia cứ từ từ thủ tiết, còn mấy chục năm mà.]

Xem ra chuyện động phòng đêm tân hôn vắng tiếng, di nương đã biết.

Ta chỉ giả vờ không nghe, cười mỉm bước vào theo đám người vây quanh.

Trên bàn rượu, phụ thân một mình uống, càng uống sắc mặt càng khó coi, chẳng tiện bộc phát ngay.

[Phí uổng một đứa con gái, trước mặt thánh thượng lại chẳng được tí khen ngợi.]

[Bọn lão già kia ngoài mặt khen ta nương nhờ Hầu phủ, sau lưng thì cười cho thối mũi.]

Ta vui vẻ rót rượu, ông cáu kỉnh liếc ta, nhận ly xong nhưng đặt mạnh xuống bàn.

Di nương thừa cơ nói: “Cữu mẫu con đã thay nhà họ Tống lo liệu mấy đám hôn sự, chẳng thành được mối nào, thật làm lỡ dở đứa trẻ ấy.”

Dứt lời, bà vờ hốt hoảng, “Xem ta này, Hầu gia có mặt, sao lại nhắc chuyện này.”

Trong lòng bà thì cười khì:

[Thân thể không tốt, nghe mấy lời ấy càng ê chề, một tiểu thư khuê các lại không biết xấu hổ, ham trèo cao, nam tử nào chịu nổi?]

Từ đầu yên lặng, Hạ Sùng Việt bỗng bật cười.

“Chưa hỏi cưới, chưa nhận lễ, vốn chẳng dính líu, sao gọi là lỡ dở?”

Ta không khỏi ngẩn ra, đây… hắn đang nói đỡ cho ta ư?

09

Di nương không được lợi lộc gì, phụ thân lại hờ hững, dùng xong bữa trưa ta cùng Hạ Sùng Việt quay về Hầu phủ.

Sau đó, Thu Đào hình như nhận được chỉ thị của di nương, cả ngày tìm cách tiếp cận Hạ Sùng Việt, hầu hạ hắn từng li từng tí.

Ta chỉ giả vờ mắt nhắm mắt mở, bận rộn chỉnh lý sổ sách trong phủ.

Chân vừa bước vào phủ Trung Võ Hầu, ta phải tìm một con đường sinh tồn, không thể để di nương điều khiển.
 Ta đã quen chứng kiến cảnh thê thiếp tranh giành đấu đá trong nội viện của những gia đình quyền quý.

Ta cũng hiểu rõ nắm quyền quản gia còn hữu dụng hơn nhiều so với việc siết chặt tâm tư của một nam nhân.

Người ngoài chê bai ta tham phú phụ bần, khóc lóc năn nỉ gả vào Hầu phủ, nhưng thật ra ta nhìn khắp kinh thành không đâu hợp hơn chốn này.

Ta không gả vào nhà họ Tống, không hề vì họ nghèo, chỉ là vì biết nhà họ Tống bị cữu mẫu và di nương khống chế.

Dẫu Tống Nho Thành có thật lòng với ta, trước danh lợi có thể chịu được mấy lần thử thách, hắn liệu giữ được bao phần?

Ta muốn gả thì gả một người không ai bên ngoài có thể uy hiếp, ít nhất di nương có toan tính thế nào cũng bó tay.

Ngoài Trung Võ Hầu vốn đã buông bỏ tranh giành danh lợi, còn ai thích hợp hơn?

Thật ra làm chủ mẫu Hầu môn đâu dễ.

Không ai tận tâm chỉ dạy ta, nhưng từ nhỏ ta đã thấy tổ mẫu và di nương đối đầu đến sống dở chết dở, cũng không cảm thấy quá khó.

Chướng ngại lớn nhất chính là đám “người cũ”.

Thay triều đổi chủ, mẹ chồng ngoài miệng giao đại quyền quản gia cho ta, nhưng đám hạ nhân phía dưới chỉ nghe theo bà.

Chỉ nói đến sổ sách đã khiến ta mất mấy ngày xem qua.

Bọn họ lúc thì khước từ, lúc lại đòi phải xin chỉ thị của lão phu nhân, có vẻ đánh đúng tâm lý ta ngại không muốn hỏi tới.

Mãi đến mùng Một, ngày ta đến thỉnh an mẹ chồng, ta mới tính sổ một lần.

Ta để Phục Linh mang sổ sách theo, lại gọi mấy vị quản sự chờ sẵn ngoài sân.

Sau màn rót trà hỏi han, ta gọi bọn họ vào gặp bà.

Mẹ chồng thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ta, lòng dạ lập tức cảnh giác.

[Lại giở trò gì đây?]

Ta mỉm cười: “Mấy vị quản sự có nhiều sổ sách phải hỏi ý mẫu thân mới rõ, con dâu đành để mẫu thân thêm vất vả.”

Bọn quản sự đã sớm chuẩn bị, sổ sách giả mang theo trong người.

Nhưng ta lại không hỏi đến chỗ giả.

“Phục Linh, đưa đơn của mấy hiệu thuốc ra, hỏi thử các vị quản sự, chẳng lẽ mấy chục cân nhung hươu này đều muốn để Hầu gia dùng thay cơm ư?”

10

Sắc mặt mẹ chồng hơi biến sắc, ánh mắt nghiêm khắc quét về phía đám quản sự.

Ta biết bà đang ra hiệu.

Tên quản sự lập tức hiểu ý, bẩm: “Dược liệu của Hầu gia do Thái y kê đơn, bọn nô tài chỉ đến tiệm thuốc lĩnh.”

“Dùng ít hay nhiều là do Thái y và tiệm thuốc quyết, lão nô chỉ là kẻ chạy chân, nào rõ ngọn nguồn?”

Ta chỉ chờ câu ấy.

“Vậy thì quản sự đã không nắm chắc, ta đành tìm người nắm chắc để sắp xếp sau này, kẻo ngài tốn công lại tốn sức, uổng biết bao tâm huyết.”

Mẹ chồng không đổi sắc, hỏi ta đã chọn được ai thích hợp chưa.

Ta tiến cử Hà Vũ ở tiền viện: “Phụ thân và huynh đệ hắn vốn là lang y, đương nhiên rành mấy thứ này hơn người thường.”

Mẹ chồng không tiện nói gì thêm, đành gượng gạo đồng ý, nhưng cũng nhấn mạnh: “Nếu lỡ xảy ra sơ suất thì sẽ lỡ việc chữa bệnh cho Hầu gia.”

Hà Vũ ở trong phủ vài năm, tính tình trầm lặng, chẳng biết nịnh nọt, lại bị mấy quản sự kia chèn ép.

Nay được giao chức ấy, y liền ra sức tận tụy, chỉ trong thời gian ngắn đã tra xong tiền thuốc thang cũ, đâu ra đấy.

Ta cũng không giấu Hạ Sùng Việt, cầm từng khoản từng khoản nói tỉ mỉ cho hắn nghe, mới riêng khoản này hằng năm đã làm thất thoát vô số ngân phiếu của phủ.

Hắn chỉ mỉm cười, không nói nhiều: “Nay phu nhân quản gia, đương nhiên phu nhân làm chủ.”
 
Chương 4


Sau đó, ta lần lượt đổi mấy quản sự ở ngoại viện đang phụ trách các sổ sách khác nhau, lại đổi quá nửa đám nô bộc trong nội viện với đủ mọi lý do.

Muốn tìm sơ hở rất dễ, ta chỉ tản bộ loanh quanh viện vài vòng đã nghe được không ít toan tính trong lòng họ.

Bấy lâu họ dựa dẫm Hầu phủ, lão phu nhân lại mắt nhắm mắt mở, nên đám gia nô đều kiếm chác no nê.

Nếu họ đã lấy ơn huệ để lôi kéo nhân tâm, sao ta không thay thành người của chính mình, để chúng có “vét” thì cũng phải nghe lệnh ta.
 Bên phủ tướng quân, gián điệp của ta thường xuyên gửi tin, nói di nương đã mấy lần phái người lén gặp Thu Đào, thấy nàng ta không lọt được vào mắt Hầu gia, lại bắt đầu tính kế khác.

Rồi một ngày, chẳng biết di nương tìm đâu ra “thần y,” đích thân đưa hắn đến Hầu phủ.

Ta ngờ ngợ nhớ đến gương mặt của gã nam nhân trẻ lần trước.

11

Hiện di nương đã mang thai nhiều tháng, đi đứng cũng một tay đỡ lưng, sau theo mấy tỳ nữ, trông còn oai hơn trước.

Vừa thấy ta, bà đã rơi lệ, bảo ta gầy rộc, mặt mũi nhọn hoắt.

Ta nén cơn buồn nôn mà tiếp chuyện.

Nực cười thay, rõ ràng trong phủ tuy vất vả nhưng đủ đầy miếng ngon, ta còn tròn trịa hơn trước kia.

Di nương đề cử vị thần y, khen y y thuật xuất chúng, có lẽ giúp ích cho Hầu gia.

Chưa đợi ta đáp, bà lập tức gọi: “Thu Đào, mau dẫn thần y đi khám cho Hầu gia.”

Kẻ kia đã đổi bộ xiêm y, suốt từ nãy luôn cúi gằm đầu, nhưng vừa vào cửa ta nhận ra ngay.

Di nương kín đáo liếc nhìn ta.

[Lần trước chỉ thoáng qua, chắc nó không nhận ra đâu nhỉ?]

Quả nhiên củng cố suy nghĩ của ta, ta vẫn dịu dàng niềm nở, không tỏ chút gì khác thường.

Bà mới an tâm, mặt nở nụ cười.

Phục Linh thì đứng bên, thấy Thu Đào vội vã đi theo thần y vào phòng Hầu gia, lòng đầy phẫn nộ.

[Ba lần bốn lượt mặc hở hang sang phòng Hầu gia, tưởng bọn ta mù cả chắc?]

Ta cười thầm, vỗ nhẹ vai nàng: “Hầu gia cũng đến giờ dùng thuốc, ngươi đem sang đó, ta sẽ tới sau.”

Di nương chuyến này không chỉ muốn đưa thần y, chắc còn mưu khác.

Bà lôi ta sang một góc, thì thầm: “Cữu mẫu con lo cho con lắm, mấy hôm trước còn bàn, không bằng để con nhận đứa con thứ của biểu ca làm con thừa tự.”

À, vậy là vừa muốn nhét thiếp vào cho Hầu gia, lại muốn đưa một đứa nhỏ đến kế thừa Hầu phủ.

Ta mỉm cười ôn hòa: “Nhờ cữu mẫu và di nương bận lòng, nhưng chuyện nhận con nuôi còn sớm, hay cứ chờ vài năm nữa hãy tính.”

Bà sốt ruột: “Đứa bé giờ vừa tròn 1 tháng, con ôm về nuôi còn thơm tay như con ruột, vài năm sau thì làm sao còn gần gũi?”

Ta cười lạnh trong lòng, năm xưa ta cũng chưa đầy tháng, di nương nuôi ta hơn chục năm, vậy mà còn mong ta chết.

Dù vậy, ta vẫn nhẹ nhàng đáp: “Tình mẫu tử cũng là duyên trời, đâu phải ai ai cũng được như di nương đối với ta, thôi cứ để sau đi.”

Di nương cười gượng, nhưng ý nghĩ trong lòng bà khiến ta lạnh buốt từng tấc tim.

[Ta với nó mẹ con gì chứ, nếu không phải thuốc hại mẫu thân nó chưa đủ liều, con nghiệt chủng này đã sớm vong mạng.]

Bà sợ tội mưu hại tỷ ruột bại lộ, nên cách vài ngày lại khơi gợi ta như thế.

12

Không rõ “thần y” dùng cách gì mà sắc mặt Hạ Sùng Việt dần dần khá lên.

Di nương càng thêm đắc chí, bất chấp ý ta, kéo hắn tới Hầu phủ thêm vài bận.

Ta không chút bày tỏ, còn cố tình khen di nương trước mặt Thu Đào rằng bà ấy có lòng với ta, thần y này hẳn khó mời lắm.

Nhưng trong lòng ta mỗi ngày một nôn nóng muốn báo thù.

Mẫu thân ta vốn là đích nữ, năm xưa gả vào phủ tướng quân, cùng phụ thân ân ái mặn nồng, cuối cùng lại chết bởi khó sinh.

Từng ấy năm, ta chưa từng nghĩ người bị mưu hại, chắc cả người cũng chẳng hay người muội muội thân thiết lại muốn dồn mình vào chỗ chết.

Thần y ở lại hơn nửa tháng, một sớm tinh sương, Hạ Sùng Việt có thể khẽ cử động chân.

Hắn mừng ra mặt, gọi tên ta: “Uyển Nhi, nàng ấn thử chân phải của ta đi.”

Ta ấn nhẹ, hắn vui sướng không thôi: “Ta thấy rõ cảm giác, thật sự có cảm giác.”

Mẹ chồng nghe tin, vội chạy đến, lại phái người vào cung mời Thái y.

Xem qua một hồi, ông lão râu bạc kia tỏ vẻ kinh ngạc: “Quả thật bất ngờ, kinh mạch Hầu gia đang dần khai thông.”

Ta nghe được tiếng lòng của Thái y, không nhịn được liếc sang Hầu gia, tò mò hắn làm sao vui thế.

Từ hôm Hạ Sùng Việt có dấu hiệu chuyển biến, ta càng thêm phiền muộn.

Đến nỗi hắn cũng nhận thấy, một hôm ta xoa bóp chân cho hắn, hắn hỏi: “Phu nhân có gì phiền lòng? Ngoài tiền viện hay trong nội viện?”

Ta lắc đầu, hắn tựa hồ có trái tim tinh tường, cố ý hỏi: “Liên quan đến nhạc mẫu?”

Lạ quá, ta gần như hoài nghi hắn cũng nghe được lòng người.

“Vì sao Hầu gia biết?”

Ta hoảng loạn nói ra, rồi hối hận muốn tự bịt miệng.

Hắn thoáng cụp mắt, tựa như thở dài: “Ta ngày ngày dõi mắt theo phu nhân, nét chau mày hay nụ cười của nàng, ta đều cảm nhận được, sao lại không biết nàng lo lắng?”

Ta chần chừ rất lâu, rốt cuộc không ai để bàn bạc, đành kể mọi chuyện cho hắn nghe.

Còn việc ta âm thầm cài người vào phủ tướng quân, ta không nhắc.

Không hiểu sao, ta sợ hắn nghĩ ta vốn ôm mưu đồ khi bước chân vào Hầu phủ.

13

Mấy ngày sau, Hạ Sùng Việt càng gặp thần y thường xuyên, kéo theo Thu Đào cũng ráo riết hầu hạ.

Trong kinh, các phu nhân quan lại đôi khi tụ họp, nay cũng bắt đầu gửi thiệp mời ta.

Phục Linh phấn khởi: “Bên ngoài đều khen phu nhân vượng phu, gả vào Hầu phủ việc gì cũng đâu vào đấy, bệnh lạ của Hầu gia cũng sắp khỏi.

“Giờ chẳng ai xì xào nói xấu phu nhân nữa. Nghe đâu tướng quân cũng hay được Tổng binh đại nhân mời uống rượu.”

Ta chợt nhớ lời Hạ Sùng Việt từng kể.

Thái hậu và đương kim Thánh thượng dẫu là mẫu tử nhưng không thân thiết, thuở trước Thái hậu quyết lập Nhị hoàng tử – Thuấn Vương kế vị.

Ai ngờ Thuấn Vương nóng vội, chưa đợi Tiên đế băng hà đã khoác long bào trong vương phủ.

Tiên đế giận dữ, truyền ngôi cho hoàng tử hiện tại, đày Thuấn Vương tới biên cương Tây Bắc, không chỉ dụ thì không được vào kinh.

Thuấn Vương phi vốn là đích nữ của Tổng binh đại nhân, cũng bị đưa đến miền hoang vu Tây Bắc.

Nghe đồn đương kim Thánh thượng nhân từ, không liên lụy đến Tổng binh phủ, lại hết sức cung kính Thái hậu.

Nhưng mấy năm nay, Thánh thượng say mê đan dược, triều cương tạm không xáo trộn, còn Thuấn Vương nơi Tây Bắc dường như có biến.

Ta ngẫm mối liên hệ phức tạp, chợt thấy phụ thân mình như hồ đồ.

Sớm không kết giao, muộn không kết giao, lại chọn lúc này tụ hội cùng Tổng binh, chẳng phải là chui đầu vào tròng ư.

Mà di nương sắp đến kỳ sinh nở, lại chống bụng lớn đến khuyên ta nạp thiếp cho Hầu gia.

Bà vịn bụng, chậm chạp ngồi xuống, gương mặt tươi cười: “Ban đầu nghe nói thần y chữa được Hầu gia, ta chẳng dám tin, vì thời gian chưa lâu.”

“Nhưng Thu Đào xấu hổ bảo với ta rằng, Hầu gia có ý muốn nạp nó. Ta nghĩ chắc là Hầu gia đã khỏe hẳn.”

Ta há miệng, mãi mới thốt được lời.

Thảo nào hôm qua Thu Đào đòi đi hốt thuốc cho Hầu gia, kỳ thực là lẻn về phủ tướng quân.

Ta đã dặn người giám sát nàng ta, nhưng vẫn sơ sót.

Suy nghĩ chốc lát, ta bèn thuận nước đẩy thuyền.

“Được chứ, Hầu gia đã có lòng thì tất nhiên ta tác thành, huống hồ là người trong nhà cả.”

Ta cười ngọt như gió xuân, tựa kẻ buồn ngủ gặp đúng chiếc gối êm.

14

Gần đây mẹ chồng luôn uể oải, từ khi vào cung gặp Thái hậu về liền nằm bẹp.
 
Chương 5


Nghe nói ta muốn nạp thiếp cho Hầu gia, bà cũng chẳng còn hơi sức cản, chỉ khoát tay: “Cứ lo liệu đơn giản, dù gì ngươi mới qua cửa chưa đầy một năm.”

Nhưng khi ta nói chuyện này với Hạ Sùng Việt, hắn cau mày khó chịu: “Phu nhân thật muốn thế?”

Hiện hắn đã có thể bám khung cửa và bàn ghế để đi lại chậm rãi trong sân, lúc ta nhắc chuyện, hắn đang sưởi nắng.

Ta nhìn thoáng sang Thu Đào, nàng ta lập tức cúi gằm sợ hãi.

“Hầu gia nghĩ gì, ta cũng đoán được bảy tám phần. Nếu chàng để ý Thu Đào, cứ thu vào phòng.”

“Mai ta bảo người dọn dẹp tiểu viện, cho nàng thân phận thiếp thất, chỉ mong Hầu gia chịu khó chạy sang viện kia.”

Ta nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại có chút ghen tuông,

“Chẳng lẽ lại để nàng ở chính viện, Hầu gia không sợ miệng đời xì xào ư?”

Hạ Sùng Việt phá lên cười, cười mãi không ngớt.

“Hiếm khi phu nhân đoán thử tâm ý ta, nhưng lại đoán sai cả vạn dặm.”

Hắn liếc sang Thu Đào, ánh mắt giá lạnh: “Ta nói bao giờ sẽ nạp thiếp?”

Thu Đào tái mặt, hoảng hốt quỳ xuống: “Hầu gia… người rõ ràng…”

[Người rõ ràng khen ta nhan sắc hơn hẳn phu nhân, lẽ đâu phải làm thiếp, ít nhất cũng là một di nương.]

Hạ Sùng Việt chỉ ra ngoài cửa, nơi tên phu xe đang đứng: “Ta đích thực muốn tìm cho nàng ta mối nhân duyên, nhưng nàng ta là nha hoàn của phu nhân, ta chưa tiện mở lời.”

Ta gật đầu: “Hầu gia cứ nói.”

“Lúc ta khốn khó nhất, phu nhân bất chấp nghìn điều tiếng để gả vào đây. Ta cả đời này nhất mực với phu nhân. Nhưng Thu Đào cư xử thất lễ, lời lẽ phóng đãng, ta rất đau đầu.”

Thu Đào cúi thấp, toàn thân run rẩy.

“Nếu đồn ra ngoài, chỉ thêm bất lợi cho thanh danh phu nhân, ta đành dứt khoát để nàng ta gả cho tên phu xe kia.”

Trong phủ không thiếu kẻ hầu người hạ tử tế, nhưng Hạ Sùng Việt cố tình ghép nàng ta cho tay phu xe thô kệch nhất.

Thu Đào sợ đến ngất xỉu, bị mấy bà tử lôi ra ngoài, tối đó sửa soạn sơ qua rồi gả sang phòng rách nát của gã phu xe.

Di nương nghe tin sáng hôm sau, tức đến đập bát đũa, động cả thai khí.

15

Chuyện Hạ Sùng Việt làm ta không rõ thật giả.

Chỉ thấy kinh ngạc vì con cờ di nương dốc công dàn trận, chưa kịp xuống bàn đã bị hắn quăng đi.

Thuộc hạ của ta trong phủ tướng quân cứ một canh giờ báo tin một lần.

Di nương trở dạ.

Máu tràn từng chậu, nghe đâu bà ta đau đến khản tiếng.

Phụ thân vừa được Thánh thượng sai đi cứu tế dân vùng lũ ở Giang Bắc, chở mấy xe lương thực áo quần, có lẽ mới đi được nửa đường.

Đám bà đỡ bận rộn ra vào phủ tướng quân, vào thì bình thản, ra lại hốt hoảng tái xanh.

Ta ở Hầu phủ, thong thả ngồi dưới giàn tử đằng uống trà xuân, Phục Linh đứng bên hào hứng kể chuyện.

“Hôm qua Thu Đào quỳ gối xin gặp phu nhân, bảo từng hầu hạ chủ mẫu nhiều năm ở phủ tướng quân, cầu phu nhân rủ lòng, cho nàng ta về làm chút việc nặng cũng được.”

Ta cười nhấp ngụm trà: “Nàng ta cầu sai người, phải đến cầu vị kia ở phủ tướng quân mới phải.”

Nàng ta từng là nữ quyến nhà quan, chỉ vì là con thứ mà mang thân nô tỳ, lại tin di nương xúi bẩy, mơ trèo lên giường Hầu gia đoạt chính thất.

Nàng ta tưởng mỗi ngày đứng cạnh ta bày mưu tính kế, ta không hay biết?

[Chỉ cần Hầu gia động lòng, tướng quân phu nhân ắt có cách giúp ta diệt trừ chính thất.]

[Cao môn quý nữ mà không giữ nổi chồng, mấy ai có kết cục tốt?]

Nàng ta còn toan ngấm ngầm giết ta, rồi đổ tội cho Phục Linh.

Thấy không, ngay cả làm tỳ nữ bên cạnh ta, nàng ta cũng không chịu, người như thế quả đúng tầm giáo dưỡng của di nương.

Quản gia bên phủ tướng quân mồ hôi đầm đìa được dẫn tới, run rẩy thưa: “Tiểu thư, phu nhân sợ là…”

Ta giả bộ hoảng hốt: “Còn đợi gì nữa, cầm ngay thẻ bài của Hầu gia vào cung mời Thái y đi.”

Xem bộ dạng ướt sũng bùn đất, lại chân thấp chân cao của gã, ta biết y đã vất vả lắm mới tới được đây.

Giờ khắc này bị kéo dài mới chuẩn, chẳng uổng công ta bày nhiều chướng ngại.

16

Thái y đến phủ tướng quân thì đã vô phương cứu vãn.

Nam hài chết ngạt trong bụng di nương, máu ra như trút, sau này bà muốn có thai lại cũng khó như cây sắt nở hoa.

Di nương khóc lịm đi.

Giữa đêm, Thái hậu triệu mẹ chồng vào cung, chẳng bao lâu lại phái một vị nội thị râu hoa râm đến gọi ta nhập cung.

Nhưng lúc ấy ta đang ở phủ tướng quân.

Ta bịt mũi bước vào phòng di nương, trong phòng nồng nặc mùi máu, đám tỳ nữ quỳ la liệt ngoài cửa, thút thít nức nở.

Ta cứ ngồi đó chờ di nương tỉnh.

Qua canh Sửu, ngoài sân đột nhiên vang tiếng binh đao.

Di nương vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng tiếng lòng bà ta thì ta nghe rõ ràng.

[Chỉ cần tướng quân… chờ tướng quân về… ta vẫn còn cơ hội…]

“Ngươi không còn cơ hội nữa, tỉnh thì mở mắt ra.”

Ta không nén được ý cười, sự hả hê dâng trào, nhất là khi trông thấy ánh mắt sợ hãi của bà vừa mở ra.

Di nương yếu ớt: “Uyển Nhi, đệ đệ của con…”

“Ta làm gì có phúc phận ấy, lấy đâu ra đệ đệ?”

Mặt bà biến sắc: “Uyển Nhi, sao con nói năng với ta như vậy?”

Không còn gì phải che giấu, ta lạnh lùng: “Đứa trẻ chết non kia, Thái y đã thử máu với phụ thân ta, chẳng có nửa phần tương đồng. Nó tính là đệ đệ gì của ta?”

“Sao… sao có thể?” Bà run rẩy muốn ngồi dậy nhưng lại bất lực ngã trở xuống.

“Di nương, năm xưa người cũng dùng thủ đoạn này hại mẫu thân ta khó sinh mà chết, hôm nay sao lại không thấy quen?”

Mặt bà thoắt trắng bệch: “Không… không thể nào…”

Mấy mũi tên “vụt vụt” xuyên qua giấy cửa sổ, cắm phập xuống nền nhà, ta tiến sát thêm.

“Năm đó, ngươi mua chuộc hai tỳ nữ, hứa xong việc sẽ trả giấy bán thân cho họ, để họ tự do kết hôn.”

“Kết quả thì sao? Ngươi âm thầm sai người truy sát, một kẻ chết, một kẻ bị thương.”

Ta khẽ vuốt chiếc vòng ngọc phỉ thúy nơi cổ tay: “Kẻ bị thương nặng kia, mặt mày tàn tạ, ta phải tốn mấy tháng lục tìm mới thấy.”

Tỳ nữ sa cơ lỡ vận đó Hạ Sùng Việt tìm mấy tháng, cứu được thì đã hấp hối, ta sai người cho uống thuốc nuôi dưỡng một thời gian.

Ta chẳng cần nói gì, chỉ âm thầm sắp xếp để kẻ đầy oán hận đó được vào phủ tướng quân làm tạp dịch.

Sau đó, nàng dùng đúng bài “dưỡng thai”, đúng chiêu “mời thầy” y hệt năm xưa lên người làm.”

17

Di nương hộc ra một ngụm máu đen, khi nhìn lại ta, ánh mắt bà đầy thất bại. 

“Giữ ngươi quả là hậu họa khôn lường, sớm nên để nhà họ Tống bôi nhọ danh tiết ngươi, cũng chẳng đến nỗi có Hầu phủ chở che.”

“Mẫu thân ngươi chẳng qua hơn ta cái mác đích nữ, chèn ép ta khắp nơi, nhưng cuối cùng thì sao?”

“Xương cốt chưa lạnh, tướng quân đã nạp ta.”

“Nàng với tướng quân bên nhau được mấy năm? Còn ta nín nhịn ở phủ này hơn mười năm. Dù tướng quân biết chuyện, sao nỡ ruồng rẫy ta?”

Ta thấy tức cười cho bộ óc của bà, uổng phí bao nhiêu năm.

“Ngươi nghĩ phụ thân ta – một võ tướng – thật đi vận chuyển đồ cứu tế chắc?”

“Người vẫn ung dung ở tòa nhà ngoài kinh thành.”

“Nếu thật sự lo cho ngươi, sao lại để ngươi khó sinh mà chẳng thấy mặt?”

Di nương trợn mắt: “Tướng quân…”

“Còn ‘thần y’ kia, vốn chỉ là kẻ giang hồ, mấy năm trước đã lén lút với ngươi. Vì bị ta bắt gặp hai người vụng trộm, ngươi mới nóng lòng muốn giết ta, đúng chứ?”
 
Chương 6: Hoàn


“Căn bệnh ‘quái lạ’ của hầu gia thật ra chàng giả vờ. Chàng vẫn đợi cơ hội, ngươi lại sốt ruột dâng ‘thần y’ đến cửa, tưởng chỉ bằng kẻ giang hồ ấy mà đòi giết ta ư?”

Thiên hạ đồn Hầu gia mắc bệnh lạ, mất thánh ân, mà không biết ngay từ đầu, đó là kế “nằm gai nếm mật” của Thánh thượng và Trung Võ hầu.

Thái hậu từ sau khi Thuấn Vương bị giam ở Tây Bắc, ngày ngày đều muốn đưa hắn về kinh.

Năm xưa, Hạ Sùng Việt trẻ tuổi lập chiến công, là cánh tay đắc lực giúp Thánh thượng đăng cơ, tự nhiên cũng trở thành cái gai trong mắt Thái hậu.

Bà lợi dụng mối bất hòa giữa Hầu gia và lão phu nhân, dùng kế ly gián suốt mấy năm, thậm chí cho người hạ độc Hầu gia.

Nhưng đánh giá thấp vị anh hùng cầm binh từ thuở mười mấy tuổi này, hắn sớm phát hiện, bèn giả bệnh, nằm liệt giường vài năm.

Vừa dẹp yên chướng ngại, Thánh thượng lại đắm chìm trong đan dược, Thái hậu bắt đầu xúi Tổng binh lôi kéo võ tướng các nơi để chuẩn bị đường về kinh cho Thuấn Vương.

Nghe tiếng chém giết ngoài cửa, áng chừng ám vệ của Hạ Sùng Việt sắp không chống đỡ nổi.

Ta ngoảnh nhìn di nương, thấy bà nửa sống nửa chết, mặt mày tím bầm.

Bà vẫn cố rên rỉ: “Tướng quân… từ khi nào… đã biết…”

“Vài hôm trước, ta cho người trói ‘thần y’ đến chỗ phụ thân. Ngươi dám sai gã đến Hầu phủ mấy lần, đoán xem phụ thân có nghi ngờ chăng?”

Ta cũng đến lúc bị ngươi hạ độc mà lần ra, liên kết chuyện ngươi hoài thai với gã trẻ kia.

Khi ta nằm dưỡng bệnh trong phủ, ta nghe Thái y bắt mạch cho phụ thân vì cảm phong hàn, đã lấy làm lạ.

[Tướng quân không còn khả năng ấy, thế mà phu nhân lại mang thai, thật khó lý giải.]

Thì ra sau khi mẫu thân ta mất, phụ thân từng trọng thương trở về từ một trận đại chiến, từ dạo ấy không thể có con.

Bảo sao ngươi vào phủ mười mấy năm mãi chẳng mang thai.

Nghĩ mà xem, phụ thân ở biệt viện chẳng thể bỏ qua tên “thần y” kia…

Chưa kịp nói hết, một trận hỗn chiến xô tới, hai cánh cửa “rầm” một tiếng đổ sập, có kẻ vung kiếm xông thẳng về phía ta.

18

Trong phòng hẹp, ta không kịp né, ngỡ sắp bỏ mạng.

Phút chốc, thanh kiếm kia bị một luồng lực dữ dội hất văng, cắm phập vào tủ gỗ chạm khắc.

Ta mở to mắt, thấy Hạ Sùng Việt mặc chiến bào, máu rịn bên má, trường kiếm trong tay đã xuyên cổ tên hắc y.

“Phu nhân, ta đến chậm.”

Giọng hắn run run lo lắng, trái hẳn vẻ bình thản bên ngoài.

Ta buông lỏng hết đề phòng, bị mùi máu tanh xộc vào khiến đầu óc choáng váng, loạng choạng ngã vào vòng ngực vững chãi.

Hôm sau ta tỉnh lại, ánh mặt trời sáng lóa.

Ta nằm an ổn trên giường ở Hầu phủ, Phục Linh bên cạnh lo âu, thấy ta mở mắt vừa mừng vừa sợ kêu to: “Phu nhân tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hạ Sùng Việt trong bộ giáp nặng nề bước vào, quầng mắt thâm đen, song ánh nhìn chan chứa nét vui.

“Thành công rồi chứ?” Ta nhìn hắn hỏi.

Hắn mỉm cười, đặt tay lên bụng ta: “Nhờ phu nhân, chuyện ấy e phải đợi 10 tháng nữa mới tỏ.”

Ta sững sờ, Phục Linh đã che miệng cười khúc khích.

“Ta hỏi chuyện trong cung!”

Lúc này hắn mới nghiêm nghị: “Tất cả thuận lợi, Thuấn Vương chưa kịp vào kinh đã bị tiêu diệt.”

“Thái hậu từng giam giữ không ít gia quyến quan lại, nhưng đêm qua vừa khéo hoàng cung bốc cháy, bọn họ hoảng loạn chạy tứ tán, may không thương vong nhiều.”

“Chỉ có điều…”

Ta giật mình nghĩ đến mẹ chồng: “Bà ấy…?”

“Thái hậu và mẫu thân ta đều không thoát.” Mặt Hạ Sùng Việt không lộ vui buồn, như đang nói chuyện không liên quan.

Có lẽ giữa đêm binh loạn, lửa cháy trong cung cũng chẳng lạ, Thánh thượng đã sắp đặt mọi đường.

“Nhưng…”

Ta thấy hắn lảng tránh ánh mắt, vội hỏi: “Còn xảy ra biến cố gì ư?”

“Nhạc phụ… sáng nay mang kiếm trở về phủ, nghe nói di nương chết rất thê thảm.”

Ta đoán phụ thân hẳn phẫn nộ đến mức nào, nhất là bao năm qua ông tin lời di nương.

Hạ Sùng Việt bảo đã cắt cử người xử lý sạch sẽ, không để lời ong tiếng ve truyền ra.

Nhưng phụ thân nhất quyết muốn bỏ di nương, dù bà ta đã chết rồi.

“Thôi, phu nhân, giờ chúng ta có thể nói đến cốt nhục của mình không?”

19

Ta từng hỏi Hạ Sùng Việt, sao hắn tin tưởng ta như vậy.

Rốt cuộc chẳng bao lâu sau khi ta về nhà mẹ đẻ, hắn đã thổ lộ tất cả với ta.

Hắn im lặng giây lát, ngẩng lên nhìn ta, nụ cười ấm áp đong đầy giữa đôi mày.

“Nghe đồn có một đích nữ phủ tướng quân vừa khóc vừa nháo đòi gả cho ta, ta bèn kiên nhẫn chờ nàng tự chui đầu vào lưới.”

Hắn kể mấy năm trước, lần đầu hắn khải hoàn về triều, cưỡi ngựa băng qua đám đông dọc đường.

Có một bé con phúng phính, được nhũ mẫu bế, vươn tay níu vạt áo hắn.

“Người này đẹp quá, Uyển Nhi muốn lấy người này làm phu quân!”

Hắn đưa tay kéo cô bé lên ngựa, bé chẳng hề khóc, chỉ ôm áo choàng của hắn, tròn xoe mắt nhìn hắn chằm chằm.

Khi phủ tướng quân đuổi đến nơi, hắn mới biết đó là đích nữ của phủ.

Khi ấy, Thánh thượng cùng hắn uống rượu trong nội điện, cạn ba chén, cười hỏi hắn muốn ban thưởng gì.

Hắn ngà ngà, cũng cười đáp: “Vài năm sau, xin bệ hạ ban hôn cho ta cưới ái nữ của Thẩm tướng quân.”

Thánh thượng đùa hắn rằng thắng võ nghệ mà còn muốn diệt lòng kẻ bại, thật độc.

Nhưng nào hay hắn sớm đã động chân tình.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top