Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Quy Tắc Phòng Kí Túc Xá Ban Đêm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Quy Tắc Phòng Kí Túc Xá Ban Đêm

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,076
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Quy Tắc Phòng Kí Túc Xá Ban Đêm

Quy Tắc Phòng Kí Túc Xá Ban Đêm
Tác giả: Ngỗng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Khai giảng năm nhất, ký túc xá có quy định đúng mười giờ rưỡi tối phải tắt đèn.

Ngày đầu tiên tôi trở lại ký túc xá, vừa mới bước vào cửa, đèn đã tắt ngay lập tức.

Nhưng khi tôi nhìn vào điện thoại di động, không phải mới 10:29 hay sao?

Lúc này, chiếc còi treo trên tường phát ra âm thanh thông báo.

“Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại với khuôn viên trường thân thuộc, dưới đây là thông báo về các q.u.y t.ắc và quy đ.ị.nh mới nhất của nhà trường, phiền tất cả mọi người hãy lắng nghe.”

“Sinh viên phải tuân thủ các quy định dưới đây, nếu v.i p.h.ạ.m, hậu quả tự chịu”.
 
Chương 1


1.

[Sau khi tắt đèn, xin vui lòng không gây ồn ào trong ký túc.]

Tôi khẽ đặt nhẹ chiếc chậu rửa tay xuống.

[Trước khi đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ và cửa ra vào.]

[Ngoài cửa sổ sẽ không có người hay bất kỳ thứ gì khác th.e.o d.õ.i bạn, nếu có, xin hãy giữ im lặng và đừng quấy rầy.]

[Nếu bạn nghe thấy một tiếng kêu c.ứ.u sau khi tắt đèn, đừng cố gắng gi.ú.p đỡ người v.i ph.ạ.m nội quy tội nghiệp đó, bởi nếu không bạn cũng có thể phải chịu phạt.]

Câu này khiến tôi hoàn toàn nghe không hiểu.

Có thứ gì đó làm n.h.i.ễ.u loạn tín hiệu còi khiến âm thanh máy móc c.ơ h.ọc đột nhiên dừng lại.

Chỉ còn lại dư âm tiếng “Rè… Rè….Rè…” kéo dài.

2.

Phòng ngủ yên tĩnh vài giây, Trương Lâm cười phá lên một tiếng.

“Làm sao vậy, đừng nói với tôi là các cậu định tin mấy chuyện đó là thật đấy nhé? Tôi thấy đây chỉ là trò đùa của đám người bên Học viện viễn thông thôi.”

Cô ấy đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn, làm tôi giật mình h.o.ả.n.g s.ợ.

“Chậc, lá gan của cậu cũng nhỏ thật! Ha ha ha.”

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám tiếp lời.

Không ngờ sau kỳ nghỉ hè, đêm đầu tiên trở lại trường học lại đột nhiên xuất hiện một thông báo phát thanh kỳ lạ như vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua Trịnh Hinh Nguyệt đang nằm trên giường, nhưng cô ấy không nói gì, trùm kín người trong chăn, hình như đã ngủ.

Trương Lâm cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân trên bàn, đi tới cánh cửa phòng ký túc, thờ ơ đẩy cửa ra.

Cửa ký túc xá làm bằng sắt, những chỗ nối với khung cửa đều đã rỉ sét, mỗi khi đẩy đều phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Điều này rất bất thường, bình thường ngay cả sau khi tắt đèn, hành lang cũng sẽ bật một vài đèn để tránh việc sinh viên thức dậy vào ban đêm không nhìn thấy đường.

Không chỉ có thế, bên ngoài yên tĩnh đến mức không có một chút động tĩnh nào, như thể cả ký túc xá to lớn như vậy chỉ còn lại mấy người chúng tôi.

“Trương Lâm, hay là hôm nay cậu đừng đi rửa mặt nữa, bên ngoài hình như cúp điện rồi.”

Trong lòng tôi mơ hồ có một loại cảm giác q.u.ỷ d.ị khó diễn tả, vì vậy tôi thấp giọng nhắc nhở Trương Lâm một câu.

“Này, trò đùa này diễn cũng như thật vậy!”

Trương Lâm đứng ở cửa, chân trái vừa bước ra lại chần chừ thu về.

Ngoài cửa sổ có tia chớp, trong phòng nhất thời được chiếu sáng một chút, nhưng ngoài cửa vẫn tối đen.

“Trương Lâm… Cậu đóng cửa lại được không? Tớ hơi lạnh.” Trương Hinh Nguyệt đột ngột mở miệng.

“Hinh Nguyệt, cậu chưa ngủ sao? Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi chứ.”

“Ừm, vẫn chưa…Tớ hơi sợ…”

Tôi thở dài một tiếng, Hinh Nguyệt ngày thường chính là người nhát g.a.n nhất trong bốn đứa chúng tôi.

Mỗi lần Trương Lâm gọi mọi người cùng xem phim k.i.n.h d.ị, cô ấy đều bịt mắt rụt người sau chăn.

Cả bốn đứa chúng tôi…

Tôi, Hinh Nguyệt, Trương Lâm đều ở trong phòng ngủ.

Còn Vu Sảng thì sao?!

“Vu Sảng đi rửa mặt còn chưa…”

Tôi còn chưa dứt lời, phang một tiếng —— Trương Lâm chợt đóng sập cửa lại.
 
Chương 2


3.

“Ui cha, tớ không để ý! Nhưng cũng không có chuyện gì đâu, đây là trường học mà.”

Trương Lâm bối rối gãi gãi đầu.

Tôi vừa định mở miệng, ánh mắt lại vô tình nhìn ra phía sau Trịnh Hinh Nguyệt.

Giường của cô ấy đặt bên cạnh cửa sổ, cửa sổ vẫn đang đóng chặt, nhưng vừa rồi không biết có phải tôi bị hoa mắt hay không, ở góc dưới bên phải của cửa sổ 

Hình như có một bóng đen.

Giống như…có người nào đó ở ngoài cửa sổ thò nửa cái đầu vào trong phòng nhìn tr.ộ.m.

[Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất cứ thứ gì khác th.e.o d.õ.i bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng quấy rầy.]

Tôi nhớ tới những lời vừa thông báo trong đài phát thanh, bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hẳn là do tôi hoa mắt nhìn nhầm rồi, đây là tầng tám mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng hàm, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ lại.

Lần này, nguồn sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

“Lục Dao, sao đột nhiên cậu lại kéo rèm cửa sổ làm gì, tớ không nhìn thấy gì cả.”

“Cái quỷ gì thế này, sao lại không mở được vậy?”

Cô ấy quay đầu lại muốn bật đèn bàn đang sạc trên bàn, nhưng đèn bàn cũng không có động tĩnh.

“Đừng thử nữa, vô dụng thôi.”

Nếu việc mất điện chỉ là trù.n.g hợp ngẫu nhiên, vậy cũng không phải ngẫu nhiên mà tất cả các thiết bị chiếu sáng trong ký túc đều bị t.ê li.ệt.

Trùng hợp.

Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện mà con người có thể làm được.

Tôi rút điện thoại di động ra, màn hình phản chiếu ánh sáng yếu ớt, góc trên bên trái hiển thị không có sóng.

Đã 11 giờ rồi, nhưng Vu Sảng vẫn chưa quay về.

Mọi thứ diễn ra rất b.ấ.t ổn…

“Trương Lâm, Hinh Nguyệt, điện thoại di động của hai cậu có tín hiệu không?”

Hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra xem, sững sờ một chút, lắc đầu.

Trương Lâm không tin vào mấy chuyện ma q.u.ỷ, cô ấy lấy laptop từ trên giường xuống, nó.ng nảy nhấn nút bật nguồn vài cái liên tục trong cơn bực dọc.

“Máy tính không mở được, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?”

Tôi lắc đầu.

“Tớ không biết.”

Dù sao cũng chắc chắn được một điều rằng đây không phải trò đùa.

“Ký túc xá của chúng tôi, không phải là bị…trúng g…tà chứ.”

Chữ cuối kia đột ngột bị cô ấy nuốt trở lại.

Trịnh Hinh Nguyệt ngồi trên giường run rẩy càng dữ dội hơn, kèm theo cả tiếng khóc “Vậy phải làm sao bây giờ, Vu Sảng vẫn còn đang ở bên ngoài.”

“Suỵt, đừng lên tiếng, hình như có người đi tới.”

4.

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó dừng lại trước cửa ký túc xá của chúng tôi.

“C.ứ.u với, có thứ gì đó đang đuổi theo tôi! C.ứ.u tôi!” 

Người nọ không ngừng gõ cửa, sức lực rất lớn.  

Là giọng nói của một nữ sinh phòng ký túc bên cạnh, hình như họ Dương, không học cùng khoa với chúng tôi, bình thường cũng rất ít khi giao thiệp. 

“Làm sao bây giờ, chúng tôi có nên mở cho cậu ấy không?” 

Trịnh Hinh Nguyệt nhát gan không có chính kiến, nhìn về phía tôi và Trương Lâm. 

Ngay lúc đó cô ấy đã đi xuống giường, dưới tình huống như thế này, dựa dẫm vào một vài người sẽ càng có cảm giác a.n t.o.àn hơn.  

Trương Lâm mạnh dạn hỏi người ngoài cửa một câu: 

“Bạn học, bên ngoài có cái gì đuổi theo cậu à?” 

Nữ sinh kia cũng không trả lời, chỉ là tiếng đập cửa càng thêm mãnh liệt. 

“C.ứ.u tôi! Làm ơn, làm ơn! Tôi thật rất sợ!” 

“Tôi không biết là cái gì, cái đầu kia…hình như đội một cái mũ!” 

Một cái mũ?! 

Mũ gì? Một cái mũ như một cái bóng dài ư? 

Mấy đứa chúng tôi không hẹn mà cùng rùng mình một cái. 

Những bộ phim k.i.n.h d.ị mà tôi đã xem trong những năm qua giờ đây lần lượt hiện lên trong tâm trí. 

“Mau mở cửa ra”! C.ầ.u x.i.n các cậu đấy, nó sắp tới rồi!” 

Trương Lâm dao động, thận trọng đi đến phía cánh cửa, thuận tay còn cầm theo chiếc đèn bàn bên cạnh.  

Tôi giữ cổ tay cô ấy, nhíu mày không đồng ý. 

[Nếu bạn nghe thấy tiếng kêu c.ứ.u sau khi tắt đèn, đừng cố gắng giúp đỡ người vi ph.ạm tội nghiệp, nếu không bạn cũng có thể bị t.r.ừ.n.g ph.ạ.t.] 

Người v.i ph.ạm? 

Chẳng lẽ cô gái bên ngoài là một người v.i ph.ạm, hiện tại cô ấy đang chịu sự trừ.ng phạt sao?  

Trái tim tôi trùng xuống. 

“Không được mở cửa”. 

Tôi không biết định nghĩa về người v.i p.hạ.m trong quy tắc này là gì, có lẽ cô gái ngoài cửa vô tội.

Nhưng chúng tôi không thể m.ạ.o h.i.ể.m. 

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai đến t.h.ả.m t.h.i.ế.t, giống như nữ sinh ngoài cửa đó gặp phải hình phạt t.r.a t.ấ.n cực lớn.  

Tiếng l.a h.é.t kéo dài vài giây, chúng tôi nghe mà da đầu tê dại. 

Trịnh Hinh Nguyệt bị âm thanh bên ngoài cửa dọa cho sợ hãi, ngồi xổm trên mặt đất, che miệng nhỏ giọng nức nở. 

“Tớ muốn về nhà, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy.”  

Tôi cũng sợ hãi không kém. 

Cho dù là người có t.i.n.h thần mạnh mẽ đến đâu, đối mặt với loại tình huống không xác định này cũng rất khó mà ổn định được t.i.n.h thần.  

Bên ngoài rốt cục cũng không còn âm thanh nào nữa, nhưng im lặng chưa đầy một phút, tiếng gõ cửa đột nhiên lại “rầm rầm” vang lên.  

Lần này không ai trong số chúng tôi đề cập đến việc mở cửa. 

Cô gái vừa rồi rõ ràng đã gặp phải b.ất tr.ắc gì đó, vậy người gõ cửa bên ngoài kia là ai?  

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, mỗi một cái đều giống như đánh vào th.ầ.n k.i.nh của chúng tôi. 

Trương Lâm không nhịn được mà nổi giận: “Đừng gõ nữa! M.ẹ k.i.ế.p, có để yên không? Đừng giả bộ t.â.m l.i.nh để hù dọa người khác nữa!” 

Tiếng đập cửa đột nhiên dừng lại. 

“Trương Lâm, cậu đang nói cái gì vậy?”  

“Tớ là Vu Sảng, mau mở cho tớ.” 

5. 

“Vu Sảng quay về rồi sao?! Để tớ đi mở cửa cho cậu ấy!” 

“Lục Dao, cậu cảm thấy sao, có thể mở cửa được không?”  

Vu Sảng ở bên ngoài cửa lại lên tiếng, giọng nói có chút không vui.  

“Ba người các cậu đang xì xào cái gì vậy? Tớ vừa đi tắm xong, các cậu liền “khóa” cửa, có phải các cậu cố ý

Đúng không?” 

“Đừng náo loạn nữa, nếu còn gây sự, tới sẽ giận thật đấy.”  

Lá gan của Vu Sảng cũng không lớn, việc bị nhốt ở bên ngoài cùng với ánh đèn mờ mịt hẳn là sẽ khiến trạng trở nên rất tồi tệ.  

Dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng đã ở chung ba năm với chúng tôi, chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy gặp chuyện không may, trong quy tắc cũng không nói 

Không thể mở cửa cho bạn cùng phòng. 

Nhưng…Tôi vẫn còn lo lắng.  

Tôi nói lớn với bên ngoài: “Vu Sảng, bên cạnh cậu còn có người khác không? Ví như đang đội mũ chẳng hạn?” 

“Đêm hôm mà cậu nói cái gì thế, thật quái dị, chỉ có mình tớ thôi.” 

“Mở đi.” Tôi gật đầu. 

Trương Lâm nắm chặt đèn bàn trong tay, cẩn thận đi đến bên cửa, mở hé ra một chút.  

Vu Sảng xách chậu rửa mặt đi vào, trở tay khóa lại, càu nhàu một trận .  

“Tớ đang rửa mặt thì đột nhiên lại mất điện, đến bọt trên mặt còn chưa rửa sạch.”  

Hết thảy đều rất bình thường, xem ra việc mở cửa cho Vu Sảng là đúng đắn. 

Tuy nhiên, ngay khi trái tim tôi vừa buông lỏng, Vu Sảng đột nhiên nói một câu, khiến bầu không khí trong phòng nhất thời đóng băng.  

“Đúng rồi, các cậu ai làm đổ đồ uống lên cửa phòng, dinh dính nhớp nháp, ngày mai nhớ lau sạch sẽ nhé.”  

Không ai uống gì cả. 

Cũng không có ai bôi gì lên cửa. 

Cho nên thứ dính dính kia, chẳng lẽ là?  

“A” một tiếng, Trịnh Hinh Nguyệt che miệng n.ô.n m.ử.a, hẳn là đã liên tưởng đến thứ chất lỏng g.h.ê t.ở.m nào đó.  

Sắc mặt tôi và Trương Lâm cũng không dễ nhìn, trong đầu đều là cảnh m.á.u chảy đầm đìa trong bộ phim “Cưa điện”.  

“Cậu nhấc chân lên cho tớ xem một chút.” Trương Lâm nói với Vu Sảng. 

Vu Sảng khó hiểu, “Làm gì? Các cậu hôm nay sao lại kỳ quái như vậy?” 

Cô ấy lên tiếng nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc chân lên, tôi và Trương Lâm tiến lại gần, nương theo ánh trăng mà nhìn. 

Không thể nhìn rõ. 

Tôi hỏi: “Trước đó lúc cậu đang ở trong phòng rửa mặt, không nghe thấy tiếng đài thông báo sao?” 

Vu Sảng buồn bực mở miệng: “Thông báo gì? Không có.” 

Chuyện này rất  kỳ lạ, chẳng lẽ thông báo chỉ có người trong phòng ngủ mới nghe thấy??  

Tôi kể lại nội dung thông báo cho Vu Sảng một lần nữa, lại kể về chuyện nữ sinh ở cửa ban nãy.  

“Đêm hôm rồi, cậu đừng ở đây nói chuyện m.a cho cả ký túc xá, tớ sợ.”  

Trương Lâm không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Cậu không thấy Hinh Nguyệt bị dọa đến phát khóc sao, ai rảnh ở đây bịa chuyện với cậu.”. 

“Vậy…Vậy phải làm sao bây giờ, chúng tôi cứ như vậy ngồi đây chờ chết sao?”  

“Nếu không thì sao? Cậu dám mở cửa đi ra ngoài à?” 

Vu Sảng sợ hãi, rụt cổ lui về phía sau, không nói gì nữa, thấp giọng thốt lên một câu “Thật là….”

Ba người chúng tôi cũng không biết tình hình bên ngoài, chỉ có Vu Sảng là từ bên ngoài bước vào. 

“Vu Sảng, trước khi cậu quay về, thật sự không nhìn thấy gì sao?” 

Cô ấy dừng lại, như thể đang cố gắng để nghĩ lại. 

“Không có mà, trong hành lang vẫn chỉ có một mình tớ, không có ai khác.”  

Thật kỳ lạ. 

Lúc trước nữ sinh ở phòng ngủ bên cạnh nói có một người đội mũ len đang đuổi theo cô ấy, vì sao Vu Sảng lại không nhìn thấy gì.

Còn nữa, nữ sinh kia nếu thật sự bị sát hại ở trước cửa phòng ngủ của chúng tôi, vậy thì phải có t.h.i t.h.ể ở cửa. 

Nhưng không có gì ở ngoài đó cả. 

“Lục Dao, tớ sợ tối ,nay tớ có thể ngủ cùng giường với cậu được không?”  

Trịnh Hinh Nguyệt khóc đến khàn cả giọng, đáng thương hỏi tôi. 

“Được, vậy cậu hãy lên giường của tớ.”  

Dáng người Trịnh Hinh Nguyệt nhỏ nhắn, cho dù giường của ký túc xá là giường đơn, hai chúng tôi cũng có thể miễn cưỡng nằm chung.  

Mấy người chúng tôi trở lại giường, không ai có thể ngủ được.  

Rõ ràng bây giờ thời tiết vừa oi bức vừa nóng, nhưng đêm nay lại đặc biệt lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn có gió thổi lên sống lưng tôi.  

Có phải là gió không nhỉ? 

Tôi đột nhiên rùng mình, lông tơ trên người xù hết cả lên. 

Cửa sổ đều đã đóng, lấy đâu ra gió?

Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh giường Trịnh Hinh Nguyệt, chính gió thổi từ đó vào.

Rèm cửa sổ bị thổi tung lên, đằng sau giống như có bóng người ẩn nấp.

“Là ai đã mở cửa sổ?” 
 
Chương 3


6. 

[Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ lại.]

Chỉ có giường của Hinh Nguyệt là ở bên cạnh cửa sổ, nhưng hiện tại cậu ấy đang nằm bên cạnh tôi mà. 

Ai đã mở cửa sổ? 

Cảm nhận được Trịnh Hinh Nguyệt ở bên cạnh vẫn luôn run rẩy, tôi vỗ nhẹ bả vai cô ấy hai cái. 

“Cứ…Cứ để nó mở đi.” 

Không ai dám đi xuống đóng cửa sổ, tất cả mọi người đều sợ sẽ phải nhận lấy hậu quả.  

Tôi cố gắng nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân mình trong tiềm thức. 

Có lẽ chỉ là do cửa sổ không đóng chặt nên bị gió thổi bật ra. 

Ký túc xá rất yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Trịnh Hinh Nguyệt.  

Tôi biết cô ấy cũng chưa ngủ, trong trường hợp này không ai có thể ngủ được cả. 

Sau khi nhắm mắt lại, tôi cũng mất đi cảm giác về dòng chảy của thời gian. 

Không biết đã qua bao lâu, sự yên tĩnh trong phòng ký túc xá đột nhiên bị phá vỡ, tôi cẩn thận phân biệt khoảng cách và nguồn gốc của âm thanh. 

Hướng ở phía…cửa sổ đằng kia.  

Hơn nữa âm thanh này lại càng ngày càng gần, giống như có thứ gì đó “đang bò”.

Chậm, nhưng rất nhịp nhàng. 

Âm thanh dừng lại, dường như thứ đó đã đến đích. 

Ngay cả khi đã nhắm mắt lại, tôi cũng có thể cảm nhận được trước mắt đang tối sầm. 

Điều này chứng tỏ nguồn sáng duy nhất trong phòng ký túc – cửa sổ, bị chặn bởi một thứ gì đó.  

[Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất kỳ thứ gì khác theo dõi bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng kinh động đến nó.]

Tôi không dám mở mắt, sợ trong giây phút mở mắt liền đối diện với thứ kia.  

Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh càng thêm run rẩy, tôi ở trong chăn nắm chặt cổ tay cô ấy. 

Ký túc xá rơi vào bầu không khí yên tĩnh q.u.ỷ d.ị, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, thứ kia vẫn còn ở cửa sổ. 

Trong sự im lặng như vậy, tôi càng cảm thấy khó chịu. 

Nếu không có hành động gì tiếp theo, vậy nó muốn làm gì? 

Vào thời khắc sự bất an sắp đạt tới đỉnh điểm, ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng có động tĩnh. 

Ký túc xá dưới lầu không biết đồng hồ báo thức của ai reo, tiếng nhạc theo cửa sổ vang lên.  

Thứ đó đã di chuyển. 

Lại là tiếng bò chậm rãi, hình như là đi xuống phía dưới. 

Tôi cố nén sự sợ hãi, khẽ hé mở mắt, nhìn về phía cửa sổ. 

Đằng sau rèm cửa là một nửa cơ thể hình người. 

Không đúng, phải nói là chỉ có cái đầu là hình người, hai bên trái phải còn có hai cánh tay vừa nhỏ vừa dài.  

Đây mới chỉ là nửa người, nếu như là toàn thân… 

Tôi nghĩ rằng nó có lẽ là một sự kết hợp của con người và nhện, đầu người, cộng với tứ chi mỏng như nhện.  

Tôi lập tức che mắt Trịnh Hinh Nguyệt lại, sợ nếu cô ấy mở mắt ra sẽ thét chói tai mất.  

Chẳng trách thứ này có thể trèo lên tường, vừa rồi nó ở cửa sổ đúng thời điểm tôi không mở mắt, nếu không…

Tôi chắc chắn không thể kiểm soát được mà hét lên.

Thứ đó đã bò đi. 

Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng gào đau đớn.

“C.ứ.u m.ạ.n.g! Có q.u.á.i v.ậ.t, c.ứ.u chúng tôi với!” 

“Tiểu Tuyết, mau trở về đi, a a a a !!.”  

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết làm trên người tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhịp tim đập cũng không tự chủ được mà nhanh hơn.  

Âm thanh không xa, có lẽ ở ngay tầng dưới của phòng ngủ chúng tôi.

Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là do chúng tôi thật sự đã giữ im lặng, không kinh động đến con q.u.á.i v.ậ.t bên ngoài cửa sổ nên mới thoát được một kiếp nạn?  

Những quy tắc trong đài thông báo, chẳng lẽ chỉ có tuân theo tất cả mới có thể may mắn thoát nạn?  

Bây giờ điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, không chỉ có ký túc xá của  chúng tôi rơi vào tình huống q.u.ỷ d.ị như vậy.  

Toàn bộ tòa nhà này, thậm chí có thể là toàn bộ trường học. 

Đều đã bị bao phủ trong không khí q.u.ỷ d.ị và u á.m. 

7.

Dây thần kinh của tôi lúc nào cũng căng thẳng, cũng không dám thả lỏng một giây phút nào.

Tiếng l.a h.é.t cùng với tiếng khóc lóc t.h.ả.m t.h.i.ế.t ở dưới lầu dần dần lắng xuống, Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại.

Có lẽ chỉ cần vượt qua đêm nay thôi, rồi mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó.

Tôi có một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một người đàn ông đội mũ, còn có một con q.u.á.i v.ậ.t giống như một con nhện mang theo khuôn mặt của con người.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Tôi vô thức nhìn về hướng cửa sổ, cũng không biết cửa sổ đã bị ai đóng lại.

Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều là do tôi nằm mơ?

Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh tôi khẽ cử động.

Tiếng loa phát thanh vang lên.

“Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại với khuôn viên trường quen thuộc. Dưới đây là thông báo về các quy tắc và quy định mới nhất của nhà trường, phiền tất cả mọi người hãy lắng nghe. Sinh viên phải tuân thủ các quy định dưới đây, nếu vi phạm nào, hậu quả tự chịu.”

…………

Lần này, ngoại trừ việc lặp lại các quy tắc của tối hôm qua thì các quy tắc mới đã được bổ sung ngay sau đó.

Tôi lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm tự động chuyển thành văn bản.

[Ban ngày có thể rời khỏi ký túc, tự do đi lại, nhưng nhất định phải quay lại ký túc trước khi trời tối.]

[Tránh xa những người đeo khẩu trang màu đen, nếu tình cờ gặp thì hãy cố gắng phớt lờ họ.]

[Hãy nghiêm túc tuân theo tiếng chuông vào và tan học, không đến muộn, không về sớm.]

[Trong trường rất dễ bị lạc đường. Nếu không tìm thấy lớp học, thì nhớ che đôi mắt lại rồi đi bộ mười mét về phía trước.]

[Tòa nhà giảng dạy thí nghiệm không có lầu bảy.]

[Không nên chọc giận giáo viên, nếu giáo viên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.]

[Cuối cùng, trong căn tin không có thịt kho tàu.]

Rè… rè…rè…

Tín hiệu lại bị nhiễu, người nói trong loa giống như đang g.i.ã.y g.i.ụ.a, nhưng không nói ra một chữ nào.

Tôi ngồi dậy từ trên giường, những người khác cũng dần dần động đậy.

Dưới mắt Vu Sảng có hai quầng thâm, giống như cả đêm không ngủ.

Bất kể là như thế nào, ban ngày luôn làm cho người tôi cảm thấy yên tâm hơn so với ban đêm, tôi đánh liều đến bên cửa sổ.

Mở rèm cửa, đẩy cửa sổ ra một chút.

Không có gì.

“Không có gì ngoài đó cả, thứ kia cũng đã biến mất.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trương Lâm c.ắ.n đôi môi tái nhợt: “Lục Dao, cậu cũng nhìn thấy thứ kia phải không?”

Tôi gật đầu.

“Kia rốt cuộc là cái quái gì thế…”

Trịnh Hinh Nguyệt bị hạ đường huyết, từ đâu lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, cẩn thận hỏi chúng tôi.

“Cũng khó mà nói, thứ đó nhìn không giống người.”

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

“Đã sáu giờ rưỡi rồi, đi ra ngoài không?”

“Đi thôi, không phải nói ban ngày có thể tự do đi lại sao, trở về trước khi trời tối là được.”

Trương Lâm mở cửa ký túc xá.

Trong hành lang có mấy người bưng chậu rửa mặt và bộ bàn chải đánh răng chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân, còn có người xách theo bữa sáng từ bên ngoài trở về.

Nếu không phải vì cái thông báo kỳ lạ đó thì giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tôi vô thức cúi đầu nhìn về phía cánh cửa, trên mặt đất chẳng có vết m.á.u hay t.h.ị.t nào như chúng tôi tưởng tượng. 

Tôi quay sang nhìn Vu Sảng.

“Vu Sảng, cho tớ xem đế dép của cậu một chút.”

Cô ấy không hiểu nguyên do mà nhấc chân lên, đế dép lê là màu đen, tối qua không nhìn thấy được cái gì.

Nhưng hiện giờ trời đã sáng, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ.

Đế dép của Vu Sảng đúng là có dính vết bẩn gì đó, bây giờ nó đã khô đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái vết màu đen và đỏ bao phủ toàn bộ.

Tối hôm qua, cô gái bị trừng phạt vì gõ cửa ký túc xá chắc chắn đã bị t.h.ư.ơ.n.g, thậm chí là…đã c.h.ế.t.

Hơn nữa, có ai đó đã rửa sạch vết máu.
 
Chương 4


8.

Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh cũng được mở ra.

Một cô gái đang cúi đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay lại nói với người trong phòng:

“Không sao cả, đi ra đi.”

Sau đó có mấy cô gái đi theo phía sau.

Họ bất an nhìn xung quanh, dưới mắt đều là những quầng thâm đen xì.

Ngay sau đó, ở cuối phòng ngủ của họ, một cô gái bước ra.

Đầu bù tóc rối, nước da nhợt nhạt, tư thế đi lại không tự nhiên, như thể đang giẫm lên bông gòn, trọng tâm như đang lơ lửng.

Trên mặt cô gái ấy đeo một cái khẩu trang màu đen.

Tôi giật mình, m.á.u trong người gần như chảy ngược, da đầu tê dại cả lên.

Phòng bên tổng cộng có bốn người, không hơn không kém.

Nhưng cô gái ở phía cuối đó rõ ràng là người kêu cứu trước cửa ký túc xá của chúng tôi ngày hôm qua!

Trương Lâm cũng nhìn thấy cô gái kia, suýt chút nữa không kìm được sợ hãi mà la lên.

Tôi bịt miệng cô ấy, kéo cô ấy trở lại ký túc xá, nháy mắt ra hiệu với những người khác trong phòng, yêu cầu các cô ấy đừng gây ra tiếng động, cũng đừng bước ra ngoài cửa.

Tôi vờ như không nhìn thấy cô gái kia.

Những người ở phòng ngủ bên cạnh đi ngang qua cửa phòng của chúng tôi, có vẻ như họ muốn ra ngoài cùng nhau.

Không ai trong số họ chú ý tới người bạn cùng phòng đang đeo khẩu trang màu đen một cách bất thường kia sao?

Tiếng bước chân của mấy cô gái đó dần dần đi xa.

Đoán rằng họ sắp xuống lầu, tôi cẩn thận đưa điện thoại ra khỏi cửa, hướng về phía hành lang chụp một bức ảnh.

Tôi không dám tùy tiện thò đầu ra, chỉ có thể dùng cách thức này để dò xét tình huống bên ngoài.

Ảnh bị mờ và mất nét.

“Đây là cái gì?” Trịnh Hinh Nguyệt chỉ vào một cái bóng tối đen trên bức ảnh.

Tôi chụm hai ngón tay lại phóng to vị trí của bức ảnh đó lên, suýt chút nữa là ném luôn cái điện thoại.

Trong ảnh là một cô gái đeo khẩu trang đen, đầu gập 90 độ như con cú, hướng về phía phòng ngủ của chúng tôi.

Tôi không thể nhìn rõ sắc mặt của cô ấy bởi vì khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất.

Nhưng cặp mắt kia luôn cho người tôi cảm giác bản thân bị nhìn trộm, cả tiêu cự cũng không bình thường.

Nếu vừa rồi tôi thực sự thò đầu ra thì có thể đã phải đối diện với ánh mắt đó rồi.

“Cô ấy…cô ấy có phải là người hôm qua không…”

Đôi mắt của Trịnh Hinh Nguyệt trừng lớn, nhìn cảnh tượng đó đến phát hoảng.

“Cô ấy còn sống không? Hay là…”

“Sống cái quần què, cậu từng thấy qua người nào có thể cong cái cổ như vậy chưa? !” Giọng nói Trương Lâm khàn khàn.

“Đừng nghĩ nữa, giả vờ không nhìn thấy là được. Không phải thông báo có nói rồi sao, nếu gặp một người đeo khẩu trang màu đen, hãy giả vờ như cậu không nhìn thấy họ. “

“Đi thôi, chúng tôi lên lớp trước đi.”

9. 

Hôm nay là thứ hai, tiết học đầu tiên là toán cao cấp. 

Địa điểm học tại phòng học 512.  

Trên đường có rất nhiều người đi bộ, nhưng đại đa số mọi người đều mang khuôn mặt lo sợ bất an, bước chân cũng mất kiên nhẫn hơn so với bình thường rất nhiều. 

Sau khi đi qua một số người đeo khẩu trang màu đen, chúng tôi giả vờ không thấy, cũng không nhìn vào mắt họ.  

Lúc 7:45, chúng tôi vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy. 

“Xong rồi, sao lại nhiều người như vậy?” Trương Lâm kinh ngạc hô một tiếng.  

Phía trước thang máy có mấy chục người xếp hàng dài, đây cũng là điều bình thường xảy ra trước tiết học đầu tiên vào thứ hai.

[Hãy tuân thủ nghiêm ngặt tiếng chuông lên lớp, không đến trễ cũng không được về sớm.]

Nếu xếp hàng chờ thang máy, chắc chắn không kịp chạy đến lớp trước khi chuông reo lúc tám giờ. 

“Không thể chờ được nữa, chúng ta đi cầu thang bộ đi!” 

Rất nhiều sinh viên đến sau cũng nhận ra rằng chờ thang máy có thể sẽ bị muộn nên đã chạy về phía cầu thang. 

Một vài người trong số chúng tôi bị mắc kẹt trong đám đông. 

Tầng một, 7:47. 

Tầng hai, 7:48. 

Tầng ba, 7:50. 

Tầng bốn, 7:52. 

Tầng năm, 7:54. 

Vẫn còn sáu phút, thấy đã kịp, mấy người chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.  

Hành lang tầng năm rất tối, rất nhiều phòng học đều bị khóa, có thêm hai nhóm khác cùng chúng tôi lên tầng năm. 

Tất cả sinh viên đã tìm thấy lớp học của mình. 

“506, 508, 510……514” 

Các phòng học của trường chúng tôi được đặt ở cả hai bên trái và phải theo số chẵn và số lẻ. Theo như logic, phòng học 512 nên ở trong số 510 và 514 mới đúng. 

Nhưng bây giờ, nó giống như đã biến mất.

7:56, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy phòng học.

Trương Lâm sốt ruột, “Vu Sảng, cậu hãy xem kỹ lại một chút, có phải cậu tra thiếu rồi hay không?”

“Đừng ồn ào! Cậu tự mình xem đi, không có phòng học 512 nào cả!”

“Làm sao bây giờ, sắp đến giờ lên lớp rồi.”

Chúng tôi lo lắng như bốn con kiến đứng trên chảo lửa nóng.

“Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm tòa nhà sao? Nhìn lại lịch học thử xem, tòa nhà này không sai chứ?”

Có gì đó không đúng.

Tình hình lúc này rõ ràng không phải là lỗi của chúng tôi.

Cho dù là tòa nhà nào, cũng không thể xuất hiện tình huống một phòng học đột ngột biến mất được.

[Trong trường học rất dễ đi lạc, nếu không tìm được phòng học, hãy che mắt lại rồi đi về phía trước mười mét.]

Tôi nhắm mắt lại, những âm thanh xung quanh dường như biến mất ngay lập tức.

Nhưng phía sau lại có một loại cảm giác bị dõi theo rất mãnh liệt.

Mở mắt ra, bên cạnh lại vang lên tiếng ầm ĩ của ba người bọn họ.

“Đừng nói chuyện, bây giờ mấy người chúng ta nắm tay nhau rồi nhắm mắt lại, cùng đi về phía trước mười bước.” 

7:58, thời gian còn lại cho chúng tôi chỉ còn hai phút.

Nếu cứ chạy loạn lên, nhất định sẽ đến muộn!

Họ cũng ngay lập tức nhớ lại quy tắc kỳ lạ kia.

Chúng tôi vị trí hiện tại, từng người một nắm tay nhau.

Nhắm mắt lại.

Xung quanh lại rơi vào bóng tối vô tận và tịch mịch.

Tôi đứng ở vị trí thứ hai bên phải, tay trái nắm tay Trịnh Hinh Nguyệt, tay phải nắm tay Vu Sảng.

Vu Sảng đang run rẩy.

“Dao Dao…cậu có ở đó sao?”

Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô ấy càng run rẩy hơn.

“Bên phải tớ có người.”

Mấy người chúng tôi cùng tỏ ra lạnh lùng.

Vu Sảng đứng ở phía ngoài cùng bên phải, bên phải cô ấy sao lại có người được.

“Đừng nhúc nhích! Đừng buông tay, cứ đi về phía trước! Nghe theo khẩu hiệu của tớ.”

Bước chân của một người là khoảng 60cm, có nghĩa là chỉ cần chúng tôi đi bộ về phía trước hai mươi bước, khoảng cách sẽ được hơn mười mét.

“1, 2, 3, ……. 19, 20.”

Sau khi đếm xong hai mươi bước này, lưng tôi dường như đã bị lạnh thấm mồ hôi.

“Mở mắt ra đi.” 

Bốn người chúng tôi cùng mở mắt ra, xung quanh không xuất hiện bóng dáng của người thứ năm nào.

Và phòng học ở ngay trước mắt chúng tôi là 512.

Vừa bước vào phòng học, phía sau gần như đã ngồi kín, chỉ còn lại hai hàng phía trước còn chỗ trống.

Bốn chúng tôi nhanh chóng tìm cho mình một vị trí để ngồi xuống.

Đúng 7 giờ 59 phút.

Chuông vào học vang lên.
 
Chương 5


10.

Lúc chuông vừa reo, một giảng viên nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào cửa.

Cô ăn mặc rất đơn giản.

Chỉ vài giây trước thôi, cả tầng này chỉ có bốn chúng tôi ở hành lang, cô ấy

giống như đột nhiên xuất hiện vậy.

“Được rồi các em, giờ học đã đến, tôi điểm danh trước.”

Cô ấy mỉm cười thân thiện với chúng tôi.

Nhưng có cảm giác rất q.u.ỷ d.ị, chỉ có miệng hơi cong lên theo nụ cười, còn ánh mắt lại bất động nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Dương Tư Tư”

“Có”

“Ngô Thành”

“Có”

“Trịnh Hinh Nguyệt”

Trịnh Hinh Nguyệt ngồi bên cạnh tôi, bị biểu cảm qu.ái d.ị vừa nãy của giảng viên dọa cho không dám mở miệng.

“Bạn học Trịnh Hinh Nguyệt đã tới chưa? Nếu không tới…”

Khóe miệng nữ giảng viên nhếch cao lên, giống như việc tóm được một sinh viên không đến lớp là chuyện khiến cô ta vô cùng vui vẻ.

Tôi vội vàng giơ tay lên ngắt lời cô ta.

“Thưa cô, Trịnh Hinh Nguyệt đang ở đây, là bạn nữ ngồi bên trái em, tối

qua bạn ấy bị cảm lạnh, vì đau họng nên không thể nói được.”

“À, vậy được rồi, thật đáng tiếc.”

Lông mày của nữ giảng viên hạ xuống.

Chúng tôi đều biết rõ, điều đáng tiếc mà cô ta nói không phải là tiếc vì Trịnh Hinh Nguyệt bị cảm lạnh.

Sau khi bốn người cùng phòng ký túc xá được điểm danh xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Giang Tâm.”

Lớp học im lặng.

“Bạn học Giang Tâm đã tới chưa?”

Nữ giảng viên rất kiên nhẫn và hỏi lại.

Vẫn không ai trả lời.

Chúng tôi biết cô ấy, cô ấy học cùng chuyên ngành với chúng tôi, lớn tuổi hơn.

Bình thường Giang Tâm đều đến học đầy đủ. Nhưng kỳ lạ thay, ban nãy tôi nhớ rằng cô ấy vừa xếp hàng ở phía trước thang máy vừa nói chuyện với bạn cùng phòng, và vị trí cách thang máy rất gần, không thể bị trễ giờ được.

Chẳng lẽ họ cũng gặp phải tình huống tương tự? Không tìm thấy phòng học?

Nữ giảng viên đánh dấu lên danh sách.

Ngay sau đó lại điểm danh đến ba người bạn cùng phòng của cô ấy, nhưng đều không có ai trả lời.

Tất cả tên đều được điểm danh một lần, nữ giảng viên cảm thấy hài lòng, sau đó đóng cuốn sổ lại, bắt đầu giảng bài.

Tốc độ nói của cô ta rất chậm, giống như AI đang đọc bản thảo, ngữ điệu cứ bình bình, không cao không thấp.

Đối với những người gần như không ngủ cả đêm như chúng tôi, nó không khác thôi miên là bao.

Nhưng vì ngồi ở hai hàng đầu tiên, quá gần với giảng viên, hơn nữa dưới tình huống bị cô ta nhìn chằm chằm, cho dù có mệt, có buồn ngủ thế nào, tôi cũng phải dùng sức nhéo cánh tay mình cho tỉnh.

Khoảng 40 phút sau.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, ngay sau đó bốn người nhóm Giang Tâm bước vào lớp.

Sắc mặt của các cô ấy tái nhợt, thở hồng hộc, hẳn là vừa chạy tới.

Tay cầm phấn của nữ giảng viên dừng lại, quay đầu nhìn về phía họ.

“Sao các em lại đến trễ vậy? Một đứa trẻ ngoan sẽ không bao giờ đi học muộn đâu.”

Bạn cùng phòng của Giang Tâm vội vàng giải thích, “Xin lỗi cô, chúng

em không cố ý.”

“Đến muộn thì phải chấp nhận trừng phạt, đây là quy định của nhà trường.”

“Vậy. Hình phạt là gì ạ?”

Một nữ sinh vừa mới mở miệng hỏi xong, giây tiếp theo cô ấy lập tức giống như mất đi thị giác,  đôi mắt trống rỗng đi về phía trước.

Bước chân của cô ấy rất chậm, thậm chí trên mặt còn lóe lên một tia

chống cự, nhưng có lẽ do tôi nhìn nhầm.

“Oánh Oánh, cậu làm sao vậy. Sao cậu lại đi…”

Cô bạn ấy như đã uống rượu say, lảo đảo đi về phía trước.

Đến cửa sổ và mở ra.

Sau đó không chút do dự mà n.h.ả.y xuống.

Uỳnh một tiếng —— âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.

Hóa ra đây là hình phạt cho việc đến muộn.

Tất cả mọi người bị một màn này dọa cho mặt mũi tái nhợt, có mấy bạn học ngồi bên cửa sổ hình như đã nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, che miệng nôn khan.

“Không… đừng mà, tôi không muốn c.h.ế.t, xin đừng tr.ừng ph.ạt tôi.”

Giang Tâm sợ hãi ngồi xổm xuống mặt đất, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa bất lực.

“Không phải lỗi của chúng em, là do thang máy bị hỏng, khiến chúng em lên tận tầng bảy, tại sao lại trừng phạt chúng em chứ?!”

Một cô gái khác lập tức biện minh.

Nữ giảng viên nghe nói như vậy, cổ không nhúc nhích, nhưng con ngươi lại cực kỳ q.u.ỷ d.ị, quay sang nhìn cô gái đó.

“Em nói thang máy đi lên tầng bảy nên các em mới bị trễ?”

Trái tim tôi như ngừng đập.

[Tòa nhà giảng dạy thí nghiệm không có tầng bảy.]

Tôi tin rằng cô gái đó đang nói sự thật, đó chắc chắn là nguyên nhân khiến cả

phòng họ đến muộn.

Nữ giảng viên cười khanh khách hai tiếng, phấn trong tay bị cô ta bóp nát thành bụi.

“Nói dối!”

“Tòa nhà giảng dạy làm gì có tầng bảy!”

“Sinh viên nói dối phải n.u.ố.t một ngàn cây kim đó.”

[Đừng chọc giảng viên tức giận, nếu giảng viên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.]

Nữ giảng viên trông có vẻ… rất tức giận.

Sau đó, khuôn mặt của cô gái kia lập tức lộ ra vẻ đau đớn, đôi mắt trợn lên, giống như một con cá c.h.ế.t, cổ họng không ngừng hô hấp.

Bụng cô ấy càng ngày càng phình to, giống như thứ bị hút vào cổ họng không phải là không khí, mà là một cái gì khác.

Cô ấy nằm lăn lộn trên mặt đất vài vòng, không còn cơ hội để sống sót.

Có vài cây kim sắc bén đ.â.m ra từ cổ họng cô ấy, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến da đầu tê rần.

“Reng Reng Reng.”

Chuông reo hết tiết vang lên.

Nữ giảng viên thay đổi sắc mặt, khôi phục lại dáng vẻ trước đó, coi như không có chuyện gì xảy ra, đi tới bục giảng gõ hai cái.

“Các bạn, đã tan học rồi. Người cuối cùng rời khỏi lớp học nhớ khóa cửa lại nhé.”

Nói xong cô ta cầm giáo án cùng danh sách tên học sinh rời khỏi phòng học.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Chuông tan học đã vang lên, vì vậy Giang Tâm và một người bạn cùng phòng khác đã thoát nạn.

Nhưng nữ giảng viên kia trông  có vẻ không dễ bỏ qua như vậy.

Chẳng lẽ, cô ta cũng cần phải tuân thủ quy tắc đúng giờ của lớp học hay sao?

Giang Tâm nhìn c.ơ t.hể lạnh lẽo của bạn cùng phòng trên mặt đất, không kìm được khóc rống lên, một nữ sinh còn sống sót khác ôm vai cô ấy an ủi.

Vu Sảng vỗ vỗ bả vai tôi, “Đi thôi, đã đến tiết học tiếp theo rồi.”

Các bạn khác trong lớp học vừa chứng kiến hậu quả của việc đến muộn, hận

không thể chạy ngay ra ngoài để kịp lớp học tiếp theo.

Chúng tôi cũng chạy ra khỏi lớp học trước.

Trước khi đi, tôi vẫn tốt bụng nhắc nhở cô bạn kia.

“Nếu cậu là người rời đi cuối cùng, hãy nhớ khóa cửa phòng học lại.”

Đó là cách duy nhất để cô ấy có thể sống sót.

11.

Ba tiết học tiếp theo vào buổi sáng diễn ra trong yên bình.

Không ai đến trễ nữa.

Trong giờ nghỉ trưa, mấy người chúng tôi đều đã đói bụng, tìm ngẫu nhiên một bàn ở căng tin. Như thường lệ, tôi phụ trách giữ bàn, ba người bọn họ sẽ giúp tôi đi lấy một phần cơm với ớt xanh và giăm bông.

Cô gái ở phòng ngủ bên cạnh tình cờ ngồi tại chiếc bàn ở chéo phía trước.

Cô gái đeo khẩu trang màu đen cũng ở đó.

Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ta, nhưng tôi vẫn không thể không đánh giá cô ta qua từ khóe mắt.

Mấy người họ đeo khẩu trang đen đi đến một quầy, gọi đồ một cách thành thạo, quẹt thẻ trả tiền, trông không có gì khác với các sinh viên bình thường khác.

Phía sau cô ta cũng có mấy sinh viên khác cũng đeo khẩu trang màu đen, cũng đang xếp hàng ở quầy hàng đó.

Nếu tôi nhớ không lầm thì là cửa hàng bán thịt kho.

Chỉ một lát sau, mấy người bạn cùng phòng của tôi đã mang cơm quay về, đưa một phần cho tôi.

“Cậu đang nhìn gì đó?”

“Không có gì.”

Tôi vừa nhặt hành hoa trong cơm ra, vừa tiếp tục nhìn về phía bên kia.

Nữ sinh khẩu đeo trang đen đã bưng khay cơm quay lại, trong đĩa là một phần cơm, màu sắc sáng bóng, thoạt nhìn rất ngon miệng..

Cô ta tháo khẩu trang ra, trông không có gì bất thường.

Cô ta dùng tay trái bưng dĩa cơm lên, tay phải cầm một cái thìa xúc từng miếng lớn, liều mạng nhét thịt vào miệng.

Tôi nghe thấy bạn cùng phòng của cô ta hỏi cô ta, “Lữ Lữ, cậu đang ăn gì vậy, trông ngon quá!”

Cô ta dừng lại, đẩy đĩa cơm về phía trước và mỉm cười ngọt ngào.

“Thịt kho tàu, cậu có muốn nếm thử không? Ngon lắm đấy.”

Nhưng…

[Căng tin không có thịt kho tàu.]

Tôi nhìn nửa đĩa thịt đỏ rực kia, chợt cảm thấy sợ hãi.

“Lục Dao, sao cậu không ăn cơm nữa, hôm nay tớ cảm thấy cực kỳ đói, lát

nữa còn muốn ăn thêm một chén cơm.”

Ùng ục, bụng tôi cũng kêu lên.

Cơn đói về sinh lý và cảm giác buồn nôn về mặt tâm lý đan xen cùng một lúc.

Ngày càng cuộn lên.

Tôi cẩn thận kiểm tra đĩa thức ăn trước mặt, mấy miếng ớt xanh, mấy miếng xúc xích dăm bông, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới miễn cưỡng dùng đũa gắp vài miếng bỏ vào miệng.

Mùi vị rất ngon.

Lúc ăn cơm xong, căng tin cũng không còn nhiều người nữa.

Tôi bưng khay đồ ăn đi về phía khu vực rửa bát, lúc đi qua quầy hàng ở giữa, không tự chủ được mà liếc qua.

Bên trong là một ông chú có hơi mập mạp, thò đầu ra khỏi quầy hàng và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Bạn học, ăn no chưa, có muốn ăn thêm một phần thịt kho tàu hay không?”

“Cháu ăn no rồi, cám ơn chú.”

Tôi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Phía sau có ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào người tôi, giác quan thứ sáu của tôi chuẩn đến kỳ lạ, vì thế càng không dám quay đầu lại nhìn.

Tôi nhận thấy.

Ông chú đó có đội một chiếc mũ đầu bếp khổng lồ.
 
Chương 6


12.

Các môn  học buổi chiều khó hơn so với buổi sáng.

Ăn cơm trưa xong. tôi không kiềm chế được cơn buồn ngủ, cũng may chỉ có hai tiết.

Sau giờ học, bốn người chúng tôi cùng trở về ký túc xá ngủ bù.

Ban ngày, ký túc xá cũng coi như là an toàn, nhưng không biết đến tối sẽ phải đối mặt với điều gì, cho nên nhất định phải chuẩn bị lấy cho mình một tinh thần thép.

Khoảnh khắc vừa nằm xuống gối, mấy người chúng tôi gần như ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

“Sáu giờ rồi, chúng ta xuống căng tin ăn cơm nhé?”

Tôi liếc nhìn bầu trời bên ngoài và lắc đầu.

“Trước khi trời tối phải lập tức trở lại ký túc xá, tốt nhất là đừng ra ngoài, nếu không sẽ gặp n.g.u.y h.i.ể.m.”

Không kịp trở về cái là xong đời.

Trương Lâm lấy từ trong tủ của mình ra hai gói mì ăn liền: “Hai người một

gói, ăn một chút đi, nếu không đủ no, tớ vẫn còn nửa gói Oreo.”

Tất cả chúng tôi đều không ai phản đối cả, xé gói mì ăn liền ra, cho gia vị vào.

Nước nóng trong bình đã đun từ ngày hôm qua trước khi tắt đèn, giờ đã không còn nóng nữa, nhưng lúc này không ai dám đến phòng lấy nước tối tăm ấy để lấy nước nóng, đành cứ thế trực tiếp dùng nước ấm úp mì.

Sắc trời càng ngày càng tối, Vu Sảng bật đèn trong phòng lên, đóng cửa sổ lại.

Rèm cửa cũng được kéo vào.

Mì ăn liền rất cứng, nhưng không ai dám chê, ngay cả nước súp cũng uống hết.

Ăn xong, tôi mới nhắc tới chuyện thịt kho tàu trong căng tin vào buổi trưa.

Khuôn mặt của mọi người trở nên xám xịt.

“Ý cậu là, món thịt kho tàu kia là được làm từ…thứ t.h.ị.t đó?”

Tôi lắc đầu, “Tớ không chắc, nhưng người đó quả thật có đội mũ đầu bếp, các cậu còn nhớ lúc ấy bạn nữ sinh phòng bên nói lớn có cái gì đang đuổi

theo cậu ấy không?”

“Một thứ gì đó đội mũ…”

Trương Lâm tiếp lời, “Tớ cảm thấy Lục Dao nói có lý, tại sao lúc Vu Sảng quay lại không thấy dấu vết gì ở cửa, rất có thể con q.u.á.i v.ậ.t kia đã đem t.h.i t.h.ể ở cửa lôi đi.”

Còn lôi đi để làm gì, chẳng cần  nói cũng tự hiểu.

Khả năng cao là được dùng làm nguyên liệu nấu ăn.

Trịnh Hinh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Nhưng không phải sáng nay chúng ta còn thấy cậu ấy sao?”

Mọi người cùng nhìn về phía Trịnh Hinh Nguyệt, nhưng không ai mở miệng.

Sáng nay, bức ảnh trong điện thoại của tôi, đầu của “cái gì đó” bị v.ặ.n thành một góc kỳ lạ, sợ rằng nó không phải là con người nữa.

Chỉ còn hai tiếng là đến giờ tắt đèn.

Trước kia vào giờ này, trong hành lang rất ồn ào, nhưng hôm nay lại lặng ngắt

như tờ, thậm chí có một số phòng ký túc xá còn chẳng cả dám bật đèn.

Toàn bộ ký túc xá rơi vào không khí u á.m c.h.ế.t c.h.ó.c.

Trịnh Hinh Nguyệt ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ, thở dài: “Tại sao tớ lại về trường chứ, sớm biết sẽ xuất hiện mấy thứ này, tớ thà bỏ học về nhà còn hơn.”

“Ai mà chẳng muốn vậy, c.h.ế.t t.i.ệ.t, lúc trước tham gia hoạt động tình nguyện, tớ đã tra cứu đủ thứ trên mạng nhưng không thấy ai nhắc tới mấy chuyện m.a q.u.ỷ này trong trường.”

Trương Lâm cũng lắc đầu chán nản.

Lúc 10:29, đèn tắt.

Tiếng loa một lần nữa phát ra bộ quy tắc trong trường, lần này bổ sung thêm một điều.

[Ký túc xá chỉ có một nhân viên quản lý nam, sau khi tắt đèn, quản lý sẽ không kiểm tra các thiết bị điện bị cấm.]

[Vui lòng không sử dụng bất kỳ thiết bị điện nào sau 11:59.] 

[Xin lưu ý rằng nhà trường sẽ tuân thủ nghiêm ngặt thời gian trong sổ tay

sinh viên, nếu phát hiện bất thường, xin vui lòng lập tức quay số…..]

Thanh âm đột nhiên dừng lại, lại một lần nữa bị gián đoạn rồi cắt đứt.

Tôi bắt được từ khóa: sổ tay sinh viên.

Đó là một cuốn sách nhỏ được gửi đến nhà tôi trước năm nhất cùng với giấy thông báo nhập học, tôi không có thói quen bán sách vở cũ, vì vậy bây giờ chắc nó vẫn còn trên kệ sách của tôi.

Tôi tìm thấy cuốn sổ tay sinh viên này thông qua ánh sáng mờ nhạt của màn

hình điện thoại di động.

[Giờ mùa hè: tiết học đầu tiên 8:00-8:45, tiết học thứ hai 9:00-9:45… Giờ tắt đèn trong phòng ký túc: 22:30]

Tôi thấy có điều gì đó không ổn.

“Các cậu có để ý không, sáng nay chuông reo vào học lúc bảy giờ năm mươi chín, buổi chiều là một giờ hai mươi chín phút, vừa rồi tắt đèn cũng là mười giờ hai mươi chín phút.”

“Ý cậu là sao? Thứ này có thể nói lên điều gì?”

“Có nghĩa là thời gian quy định ở trường sớm hơn một phút?”

Chúng tôi vẫn đang nhỏ giọng thảo luận, Vu Sảng đột nhiên nghẹn một tiếng, nhìn về phía cánh cửa.

“Suỵt, đừng lên tiếng.”

“Có người tới.”

13. 

“Cốc Cốc Cốc!”

Ngoài hành lang truyền đến tiếng gõ cửa thật lớn, không phải ở phòng của chúng tôi, nhưng cách cũng không xa.

“Cốc Cốc Cốc” người nọ lại thô bạo gõ tiếp vài cái.

“Kiểm tra các thiết bị điện bị cấm! Mau mở cửa!”

Là giọng nói sắc bén của một người phụ nữ, nghe mà nổi cả da gà.

[Ký túc xá chỉ có một nhân viên quản lý nam, sau khi tắt đèn, quản lý sẽ không kiểm tra các thiết bị điện bị cấm.]

Tại sao lại là một người phụ nữ?

Hơn nữa bây giờ đã tắt đèn rồi.

Ngay sau đó lại có tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất,

hướng về phía phòng ngủ của chúng tôi.

Cửa phòng ngủ lần lượt bị gõ, đến lượt phòng ký túc xá bên cạnh.

“Mở cửa, tôi là quản lý, mau mở cửa cho tôi!”

“Có phải các em đang cất giữ thiết bị điện tử bị cấm mang vào trong

trường đúng không?! Nếu có thì tốt nhất là giao ra ngay lập tức!”

Ai dám mở cửa chứ, trừ khi muốn c.h.ế.t.

“Mở cửa ra, nếu không mở, tất cả sẽ bị trừng phạt!”

Người phụ nữ cao giọng, mang theo vẻ lạnh lùng.

Hành lang yên lặng vài giây, tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, “ầm ầm”, càng lúc càng dồn dập hơn.

Tôi cảm thấy ngay cả cửa phòng ngủ của chúng tôi cũng bị chấn động mà rung lên theo, nếu không phải cửa phòng ngủ làm bằng sắt, chỉ sợ bây giờ đã bị đập tung lên rồi.

Trong mắt mấy người chúng tôi đều là vẻ hoảng sợ nói không nên lời, lau mồ hôi mà lo lắng thay cho phòng ngủ bên cạnh.

Càng tệ hơn chính là, nếu như họ không mở cửa ra, tiếp theo sẽ đến lượt phòng chúng tôi.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai.

“Dương Lộ, cậu điên rồi sao?! Đừng có mở cửa!”

Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ bên cạnh chậm rãi bị đẩy ra.

Giọng nói của người phụ nữ truyền đến phòng của chúng tôi qua một bức tường, căn phòng rất yên tĩnh, vì vậy chúng tôi có thể nghe thấy rõ ràng.

“Phòng các em có phải đang cất giấu thiết bị điện bị cấm hay không, chủ động giao ra đây ngay!”

Mấy nữ sinh kia cuống cuồng phủ nhận.

Ngay sau đó là tiếng lục lọi lật thùng đổ tủ.

“Đây là cái gì?”

“He he, tôi tìm được rồi, ký túc xá không cho phép có đồng hồ báo thức điện tử đâu.”

Đồng hồ báo thức điện tử?

Tại sao đồng hồ báo thức lại là thiết bị bị cấm?

Tôi quay đầu nhìn lướt qua căn phòng một vòng, chúng tôi hầu như đều có đồng hồ báo thức điện tử.

Xem ra thiết bị điện bị cấm mà quản lý kiểm tra hoàn toàn khác với nhận thức thông thường, và cũng không có cách nào đem giấu những thứ đó trước được.

“Ngoài bạn học vừa mở cửa ra, mấy người các em đều phải chịu trừng

phạt.”

Người phụ nữ mỉm cười nham hiểm.

“A a a a a!!.”

Cách một bức tường, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy người phòng bên cạnh.

Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

Mấy bạn nữ sinh phòng cách vách sợ là đã lành ít dữ nhiều rồi.

Trịnh Hinh Nguyệt ngồi bên cạnh tôi, đầu trùm kín trong chăn, phát ra lẩm bẩm  run run.

Nhưng dường như tôi lại tìm được đầu mối của quả bóng len lộn xộn, Dương Lộ không phải là cô gái bị trừng phạt tối hôm qua sao, sáng nay cô ấy đeo khẩu trang màu đen, không biết là người hay là m.a.

Vì vậy, cô ấy không còn là sinh viên trường chúng tôi nữa …

Mà trở thành con cờ của quản lý? Hay là một ít “thứ” gì đó mà tôi vẫn chưa hình dung ra, một băng đảng chẳng hạn.

Không ai dám nói chuyện chứ đừng nói là đoán xem phòng bên cạnh đang xảy ra chuyện gì vào lúc này.

Nói không chừng tiếp theo sẽ đến lượt chúng tôi.

Chúng tôi đã ở trong nỗi sợ hãi và bất an đó suốt cả đêm, nhưng người phụ nữ đó lại không đến gõ cửa phòng chúng tôi, cũng không đi ra khỏi phòng ngủ bên cạnh.

Chúng tôi đã có một đêm an toàn.

Việc kiểm tra phòng đã kết thúc.
 
Chương 7


14.

Trời sáng, bốn chúng tôi ngồi vây quanh cả đêm, kiệt sức nhìn nhau.

Tôi nói, “Tối nay nếu cô ta trở lại, sẽ đến lượt chúng ta.”

Trịnh Hinh Nguyệt run rẩy nói, “Chỉ cần không mở cửa, hẳn là sẽ không sao đâu.”

“Cô ta thật sự sẽ đến kiểm tra phòng sao, nếu như bị trừ điểm thì sẽ như thế nào, sẽ chết sao?”

Trương Lâm thở ra một hơi khó chịu, “Tớ không biết.”

Phòng ngủ lại rơi vào trầm mặc.

Trong hành lang không có chút động tĩnh nào.

Đã hơn sáu giờ sáng, tiếng loa thông báo hôm nay im bặt, chỉ rè rè vài tiếng

rồi không có động tĩnh gì nữa.

Không có manh mối nào khác.

Mở cửa phòng ngủ ra, người ra hành lang đi rửa mặt ít hơn ngày hôm qua rất

nhiều.

Mấy căn phòng bị gõ cửa tối qua đều mở cửa.

Lúc đi ngang qua, mấy người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn vào bên trong.

Sạch sẽ, không có gì cả.

Không những không có người, ngay cả đồ đạc cũng không, trong ký túc xá trống không tựa như chưa từng có người ở đó.

Có vẻ như không mở cửa cũng không phải là giải pháp cho vấn đề.

Ra khỏi ký túc xá, số người cũng đông hơn.

Nhưng hầu hết các sinh viên đều đeo khẩu trang màu đen.

Trong lòng tôi cả kinh, chuyện của Dương Lộ làm tôi loáng thoáng đoán ra được, những người đeo khẩu trang màu đen này, xác suất lớn là đã bị đồng hoá.

Nhưng chính xác thì họ là gì thì tôi không biết.

Bốn người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, không dám nhìn thẳng vào họ, đành phải cúi đầu.

Vào buổi trưa, căng tin không còn đông đúc như ngày hôm qua, không cần phải chiếm chỗ ngồi, tôi lấy thẻ sinh viên của mình đi đến quầy lấy đồ ăn.

Tôi không muốn chạm vào bất kỳ món mặn nào nữa, chỉ lấy món mì chay lạnh.

Mấy quầy hàng bên cạnh cũng có học sinh đeo khẩu trang màu đen xếp hàng, tôi hoàn toàn giả vờ không nhìn thấy họ.

“Bạn học, cháu đã gầy như vậy còn ăn chay, lại đây dì lấy thêm cho cháu một

muỗng thịt, vừa ra nồi xong, rất thơm ngon.”

Dì xới cơm bên cạnh nhiệt tình chào hỏi tôi.

Lại là thịt kho tàu.

Tôi giương mắt nhìn qua, mấy cái đĩa lớn hình như đều đã biến thành thịt kho tàu, chỉ còn lại có mấy quầy lẻ tẻ còn bán đồ ăn bình thường.

Chỉ một đêm thôi mà đã có nhiều “thịt” như vậy sao?

Tôi giả vờ như không nghe thấy gì.

Dì đó cũng không cố thuyết phục tôi nữa, ngược lại còn đi chào mời một nam sinh khác cũng đang xếp hàng mua mì lạnh phía sau tôi.

Lời nói giống hệt nhau.

“Bạn học, cháu gầy như vậy còn ăn chay, lại đây dì lấy thêm cho cháu một

muỗng thịt, vừa ra khỏi nồi, rất thơm ngon.”

Nam sinh kia hơi khựng lại, biểu cảm rất mất tự nhiên.

Dì ấy chưa từ bỏ ý định, lại khuyên cậu ta thêm một câu, vẫn là lời nói y đúc câu trước.

Những lời nói giống nhau được dì ta lặp đi lặp lại một cách máy móc, dì mập mạp ở căng tin giống như một chiếc máy hình người,  toát ra vẻ kỳ dị.

Tôi quẹt thẻ cơm xong, bưng mì lạnh chuẩn bị rời đi.

Cậu bạn nam sinh phía sau kia đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, cậu gầm lên với bà dì mập mạp với đôi mắt đỏ hoe mất kiên nhẫn:

“Đừng tưởng rằng tôi không biết bà bán cái gì! Các người lấy thịt ở đâu

ra!”

Cậu ấy vỡ oà trong cảm xúc của mình, nhưng trái tim tôi thì đập lỡ mất một nhịp.

Xong rồi.

15.

Một câu này của cậu ta lập tức làm dậy sóng, tất cả nhân viên ở quầy bán thịt kho trong căn tin đồng loạt thò đầu ra ngoài.

Mà những học sinh đeo khẩu trang màu đen, trên tay bưng một đĩa thịt kho, cũng dùng một loại ánh mắt phức tạp chứa ác ý nhìn về phía bên này.

Dưới những ánh nhìn chăm chú như vậy, tôi gần như không kìm được mà bắt đầu run rẩy.

Dì ở căng tin âm trầm nhìn tôi: “Bạn học, cháu cũng vì tin đồn này nên mới không ăn thịt kho à?”

Chưa có lúc nào mà tôi hoảng loạn như lúc này.

“Không phải đâu dì, cháu đang cố gắng giảm cân.”

Tôi cố gắng hết sức kiểm soát sắc mặt của mình.

Cậu nam sinh kia dường như bị điên rồi, quay đầu lại lườm tôi.

“Các người đều là lũ nhát gan! Tôi không tin, trường học thật sự sẽ bị những yêu vật này khống chế hay sao? !”

“Mấy người chọn tham sống sợ chết, nhưng tôi thì không! Thôi nào, lũ quái vật ghê tởm, tới giết tôi đi!”

Vẻ mặt của những thứ kia thậm chí còn khó coi hơn, tôi thấy ông chú bán thịt kho ở phía đối diện đang cầm lấy một con dao chặt xương sáng loáng từ cái thớt lên.

Thật là bốc đồng… Nếu những con quái vật trong nhà ăn này nổi điên cùng lúc, cảnh tượng chắc chắn không thể nào tưởng tượng được.

Khuôn mặt của dì xới cơm càng ngày càng khó coi.

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, Trương Lâm và những người khác đã bưng cơm ngồi vào chỗ của họ, lo lắng nhìn về phía tôi, nhưng lại không có ai đến đây để giúp đỡ.

Đúng lúc này, Vu Sảng đứng lên.

Cô ấy bưng khay cơm đi đến, đứng ở gian hàng của dì bên cạnh tôi quẹt thẻ ăn.

Bíp một tiếng.

“Dì, cho cháu một phần thịt đi, nhiều vào nhé, cháu ăn được lắm.”

Trán cô ấy cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng hết sức nở một nụ cười tươi chân thành.

Dì mỉm cười, nhận lấy khay cơm của cô ấy.

“Được, dì sẽ cho cháu thêm một ít, cầm chắc không để run tay nhé.”

Lấy thịt xong, cô ấy nhận lấy khay cơm, một tay khác nhanh chóng cầm lấy cánh tay tôi.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy.”

Đi ra ngoài được mấy bước, cái cảm giác bị một đám quái vật chăm chú theo dõi đột nhiên biến mất.

Vu Sảng gần như dựa hết lên người tôi.

Chân cô ấy cũng mềm nhũn.

Ngồi vào chỗ, Trương Lâm oán hận chửi rủa một câu.

“Móa nó, thằng kia bị ngu à?”

Tôi nhìn về phía cậu nam sinh kia.

Cậu ta phản ứng chậm chạp, hối hận đến mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy vì sợ hãi.

Người dì trong căn tin bưng một đĩa thịt kho đi về phía cậu ta, nói gì đó với cậu ta nhưng tôi không nghe được.

Ngay sau đó, cậu nam sinh mở to đôi mắt kinh hãi, run rẩy gắp một miếng thịt kho trong đĩa, nhét vào miệng, nuốt xuống.

Dì ở căn tin gật đầu hài lòng.

Sau hai ba phút, căn tin trở lại bình thường.

Cậu nam sinh kia nằm cạnh thùng rác, nôn thốc nôn tháo.

Tôi nhìn thấy một vài sinh viên đeo khẩu trang đen, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người cậu ta.

Mấy người chúng tôi nhìn đĩa thịt kho ở giữa bàn.

“Thịt này… phải làm sao đây.”

Vu Sảng tỏ vẻ chán ghét.

“Vừa rồi tớ cũng muốn cứu Dao Dao trở về, thịt này nhất định không thể ăn, nên đổ nó đi.”

Tôi gật đầu, “Chờ một lát nữa trong căn tin không có ai rồi hẵng đổ, nếu bị phát hiện không biết chừng lại xảy ra chuyện gì đó.”

Khi gần hết giờ ăn trưa, ba người họ ở phía sau yểm trợ cho tôi, tôi ném đĩa thịt kho kia vào thùng rác.

May mắn là không ai chú ý đến động tĩnh bên này.

Sau giờ học buổi chiều, chúng tôi đến căn tin ăn tối.

Một bóng người đeo khẩu trang đen trông rất quen mắt, cậu ta đang bưng một khay cơm, yên lặng xếp hàng như bao người khác, nhìn chằm chằm vào món thịt kho trên quầy.

Cậu ta quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, gần như khiến cả da đầu tôi nổ tung.

Chính là cậu nam sinh buổi trưa ở căn tin suýt nữa làm cho đám quái vật nổi điên.

Cậu ta cũng bị đồng hóa!

Trong chớp mắt, tôi tưởng tượng ra vô số khả năng.

Cuối cùng, tôi nghĩ gần với sự thật nhất chính là miếng thịt kho tàu mà dì ở căn tin đã ép cậu ta ăn.

May là tôi và bạn cùng phòng lúc trưa không động đến đĩa thịt đó, nếu không bây giờ có lẽ chúng tôi cũng trở nên giống cậu ta rồi!

Thịt kho… sẽ biến sinh viên bình thường thành “sinh viên” đeo khẩu trang đen.

Tôi bưng khay cơm trở về, nhưng sau lưng luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Đi ngang qua người đầu bếp mập đội mũ, ông ta ló đầu ra khỏi quầy, cười một cách quái dị với tôi.

“Bạn học này, cháu có muốn ăn thịt kho tàu không?”

Nghĩ đến số phận của cậu nam sinh kia, giờ phút này tôi sợ hãi tránh né món thịt kho tàu còn không kịp, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài quá mức rõ ràng.

Tôi xua tay.

“Không chú ạ, cháu biếng ăn, ăn không được nhiều.”

Chú đầu bếp béo cũng không cố gắng thuyết phục tôi nữa, rụt đầu vô lại.

Tôi nghe thấy ông ta ở trong quầy khẽ lẩm bẩm.

“Sẽ ăn, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thôi.”

“Ăn nhiều thì mới có thể lớn nhanh một chút.”

Tôi mặc kệ ông ta, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ ý nghĩa của hai câu nói này.

Trở lại ký túc, bốn người chúng tôi đều nằm liệt trên giường.

Bây giờ vẫn còn đang là ban ngày, cũng chỉ có lúc này chúng tôi mới có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.

“Tối nay chúng ta làm sao bây giờ? Rốt cuộc mở hay không?”

Tôi cũng đang tự hỏi vấn đề này .

Người phụ nữ kia không phải là quản lý ký túc xá, nhưng tại sao không mở cửa cho bà ta cũng bị ảnh hưởng?

Những người không phải là quản lý ký túc xá cũng có quyền kiểm tra và xử lý các thiết bị điện trái quy định ư?

Còn một vấn đề quan trọng hơn, thời gian có ý nghĩa gì ở đây không?

Tại sao trên loa thông báo rõ ràng có nói trường học dựa theo sổ tay thời gian của sinh viên mà nghiêm túc chấp hành, nhưng lần nào chuông kêu và tắt đèn cũng sớm hơn một phút?

Tại sao đồng hồ điện tử lại là vật trái quy định không được phép mang vào trường học?

Vu Sảng thở dài, “Chết tiệt, trái phải đều chết.”

Một cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.

“Các cậu nói xem…liệu các quy tắc trên loa phát thanh có phải đều là thật hết không?
 
Chương 8


16.

Sau khi tôi nói xong, mọi người thực sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Loại trừ các quy tắc có thể được xác định là đúng, vẫn còn dư lại bốn quy tắc không biết là thật hay giả.

[Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ.]

[Chỉ có một quản lý nam trong ký túc xá.]

[Quản lý sẽ không kiểm tra các thiết bị trái quy định sau khi tắt đèn.]

[Vui lòng không sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào sau 11:59.]

Và những nội quy về thời gian học mà tôi chỉ biết một nửa.

“Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa ra vào và cửa sổ. Đêm đầu tiên, chúng ta đã đóng toàn bộ cửa, nhưng cửa sổ lại tự mở ra. Điều này cho thấy khóa cửa sổ không có nghĩa là an toàn.”

Vậy nên suy đoán lớn mật đó chính là…  

Dù cho cửa sổ đang mở cũng không chưa chắc đã là nguy hiểm!

Trịnh Hinh Nguyệt cũng nhỏ giọng bổ sung: “Còn chuyện về quản lý ký túc xá, tớ cảm thấy hơi kỳ lạ…ký túc xá nữ làm sao có thể có quản lý là nam được?”

Từ góc độ này của cô ấy mặc dù rất bình thường nhưng cũng có lý.

Bất luận như nào, hiện chúng tôi đang ở trong trường học, người quản lý ký túc xá nữ cũng nên là phụ nữ.

“Tớ cũng đồng ý với những gì Hinh Nguyệt nói, hơn nữa nếu người đó không phải là quản lý, vậy làm sao có thể có quyền kiểm tra các thiết bị điện bị cấm? Thật vô lý.”

“Còn việc sử dụng thiết bị điện tử kia nữa!”

Trương Lâm phân tích: “Đây là bởi vì trước đây chúng ta quá tin tưởng quy tắc nên chưa bao giờ dám vi phạm quy tắc này.”

“Ý nghĩa của quy tắc này là gì? Thiết bị điện… chắc là chỉ những thứ như điện thoại di động hay là máy tính?

Hơn nữa, di động, máy tính, máy chơi game hay thậm chí cả đồng hồ báo thức điện tử đều có thể được coi là thiết bị điện.

Đồng hồ điện tử?

Chẳng lẽ quy định này có liên quan đến đồng hồ báo thức?

Chúng tôi biết dưới tình huống không có tín hiệu, căn bản sẽ không có ai sử dụng di động hay máy chơi game.

Ngoài chức năng chiếu sáng, chúng chỉ còn một chức năng duy nhất là xem giờ.

“Tớ nghiêng về giả thiết quy tắc này là giả, có lẽ là có thứ gì đó không muốn chúng ta xem thời gian lúc nửa đêm.”

“Tớ cũng đồng ý với suy đoán của Dao Dao.”

Tuy nhiên, trước mắt đây chỉ là phỏng đoán và suy luận cần phải được chứng minh.

Ba người họ nhìn tôi, chờ đợi tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

“Tối nay, chúng ta sẽ không khóa cửa.”

17.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tắt đèn.

Mười giờ hai mươi chín phút, ánh đèn “bụp” cái liền tắt.

Cửa ra vào và cửa sổ của phòng ký túc được mở ra.

Lần này bốn người chúng tôi không ở trên giường.

Thay vào đó, chúng cuộn tròn và trốn thành nhóm hai người dưới gầm giường.

Không dám phát ra tiếng động.

Đây là cách cuối cùng mà chúng tôi nghĩ ra, chúng tôi không biết những thứ đó có thể tìm thấy chúng tôi trốn dưới gầm giường hay không, nhưng lúc này chỉ có thể cố gắng hết sức.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sột soạt mỏng manh, là thứ gì đó đang bò trên tường.

Tôi nhìn chằm chằm cái bóng mà thứ đó lưu lại trên mặt đất, rồi lại nhìn nó dừng lại ở cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi một lần nữa.

Cũng may Trịnh Hinh Nguyệt trốn sau lưng tôi, không nhìn thấy cái bóng của thứ này, nếu không lúc này sợ là cô ấy đã bị dọa sợ mà ngất đi mất.

Đúng như tôi dự đoán, thứ đó trông giống như một con nhện khổng lồ, ngoại trừ cái đầu người trên cổ, thì nó giống như lão nhện trong “Spirited Away”, nhưng trông đáng sợ hơn nhiều.

Ảnh minh hoạ: Lão nhện trong phim hoạt hình “Spirited Away”

Nó lặng lẽ nhìn chằm chằm vào căn phòng giống như lần trước, và phát ra một tiếng kêu kêu quái dị, “Hehehe…hehehe…”

Tôi thấy nó quay đầu một vòng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Có lẽ vì không có ai trên giường, điều này làm cho nó bối rối vươn chiếc chân nhện khổng lồ từ từ ghé vào cửa sổ.

Nó định đi đâu vậy!

Ôi! Lúc ấy tôi không hề nghĩ tới thứ này cũng có trí tuệ, bây giờ nó lại đang rất tò mò về căn phòng của chúng tôi.

Nó giống như muốn chơi trò mèo vờn chuột với chúng tôi vậy.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Khi đôi chân không phải của con người dừng lại ở phía trước giường, tôi

cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Có phải nó tìm thấy tôi rồi không?

Trong đầu tôi đã bắt đầu mường tượng ra hình ảnh con quái vật cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau dưới gầm giường.

Nhưng nó chỉ dừng lại một chút, rồi lại xoay người chuẩn bị rời đi.

Phù, tôi nhìn thấy Trương Lâm dưới gầm giường đối diện cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.

Đúng lúc này, trong hành lang truyền đến động tĩnh.

Cộc….cộc…cộc

Đó là âm thanh của tiếng giày cao gót.

Giờ kiểm tra phòng ngủ bắt đầu.
 
Chương 9


18. 

Con quái vật kia đã đi đến bên cửa sổ, nhưng vì nghe thấy tiếng động nên nó nhanh chóng quay lại.

Có vẻ như thính giác của nó nhạy bén hơn thị giác.

Con quái vật dừng lại trước giường, giây tiếp theo, nó bò xuống giường dưới.

Cảm thấy chiếc giường phía trên người mình đột ngột trùng xuống, tôi và Trịnh Hinh Nguyệt bịt chặt miệng lại, sợ nó nó sẽ phát hiện ra nếu chúng tôi gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tiếng giày cao gót trong hành lang ngày càng gần, lần này cô ta đi qua tất cả các phòng khác, đến thẳng cửa phòng ký túc xá của chúng tôi.

Chỉ với một tiếng gõ, cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra.

Người phụ nữ dường như không nghĩ đến điều này, những lời cô ta định nói đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ta ho nhẹ một tiếng: “Kiểm tra các thiết bị điện bị cấm! Người đâu? Giao đồ bị cấm ra cho tôi!”

Không ai trả lời cô ta.

Người phụ nữ càng tức giận hơn, đóng sầm cửa phòng ngủ phía sau lưng lại.

“Đừng để tôi tìm được, nếu không, sinh viên ngỗ nghịch sẽ bị phạt.”

Cô ta đi một vòng quanh phòng, đôi chân đi giày cao gót màu đỏ dừng lại trước chiếc giường đối diện.

Tôi đổ mồ hôi thay cho Trương Lâm và Vu Sảng.

Người phụ nữ đột ngột xốc chiếc chăn lên.

“Ồ? Vậy là không giấu ở đây à.”

Cô ta từ từ quay lại và đi về phía tôi và Trịnh Hinh Nguyệt.

“Ha ha ha, lúc kiểm tra không được trốn, mau đi ra đây, tôi đã nhìn thấy các em rồi.”

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Ngay sau đó, cô ta bước đến chỗ tôi và vén chăn lên.

“Học sinh không vâng lời sẽ bị trừng phạt, từng người một.”

Lời còn chưa dứt, cô ta đột nhiên dừng lại, thậm chí hoảng sợ lui về phía sau hai bước.

Từ cái bóng trên mặt đất, tôi nhìn thấy thứ trên giường đứng dậy, rồi dùng đôi tay mảnh khảnh bóp chặt lấy cổ người quản lý rồi nhấc bổng cô ta lên.

“Thức ăn….…”

Đôi chân của người quản lý điên cuồng đá giữa không trung, nhưng nó hoàn toàn vô dụng đối với con quái vật.

Trên đầu truyền đến âm thanh nhai nuốt, rồi có thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra từ miệng của con quái vật, nhỏ xuống tý tách.

Tôi cứng người nhìn cảnh này, Trương Lâm ở phía đối diện sợ tới mức nhắm mắt lại.

Sau khoảng mười phút, tiếng nhai chát chúa biến mất.

Quái vật nhện…đã ăn thịt nữ quản lý?

Họ không phải là cùng một băng đảng sao?

Làm sao có thể có ăn thịt đồng loại được?

Trong nháy mắt, giữa mớ hỗn độn trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.

Ông trùm của băng đảng sẽ chặt ngón tay của đàn em ngỗ nghịch, còn thời này kẻ mạnh sẽ ăn thịt kẻ yếu.

Cho nên, trong hệ thống của họ, cấp độ của con quái vật nhện phải cao hơn quản lý ký túc, có khả năng là cao hơn vài cấp.

Trong giờ học, ngay cả những sinh viên đeo khẩu trang cũng không dám đến muộn, tương tự, khi kiểm tra các thiết bị điện trái phép, Dương Lộ ở ký túc xá bên cạnh phải mở cửa cho quản lý ký túc xá.

Nhưng bây giờ xem ra thì, có vẻ những điều này giống như phục tùng hơn.

Vì vậy, cấp độ của nữ giảng viên và quản lý ký túc xá phải cao hơn sinh viên đeo khẩu trang.

Còn đầu bếp thì sao?

Họ đóng vai trò gì?

“Sẽ ăn, sớm muộn gì cũng ăn.”

“Ăn nhiều để lớn nhanh hơn.”

Họ giống như một nguồn cung cấp thức ăn hơn, và những món thịt kho tàu đó là chất dinh dưỡng.

Ngoài việc nuôi dưỡng những “sinh viên” đeo khẩu trang đen, họ còn nuôi con quái vật nhện đen này.

Sinh viên bình thường trở thành “sinh viên” đeo khẩu trang đen, và họ cũng có thể trở thành thức ăn cho quái vật.

Đây là chuỗi thức ăn!

Thứ đó men theo đường ký túc xá, từ từ trèo ra khỏi cửa sổ rồi bò xuống.

Cửa sổ tự đóng lại.

Lần đầu tiên tôi có một suy nghĩ kỳ quặc, con quái vật này còn không quên đóng cửa trước khi rời đi.

Nó cũng khá lịch sự đấy.

19.

Nửa tiếng sau chúng tôi mới dám bò từ trong gầm giường ra.

“Con quái vật đó đã ăn thịt quản lý ký túc rồi sao?”

Vừa nghe xong tôi và Trương Lâm lập tức tái mặt đi, không ai muốn nhớ lại một màn kinh dị như vừa rồi cả.

Tôi nói dự đoán của mình với mấy người họ.

Vu Sảng kinh ngạc tròn cả mắt.

“Ôi mẹ ơi, nội bộ mấy con quái vật này cũng quá phức tạp rồi!”

Trương Lâm nhíu mày, “Vậy chúng ta thế nào, kiểm tra thành công hay thất bại?”

“Không còn quản lý ký túc thì còn kiểm tra thiết bị điện tử gì nữa chứ, chắc đã qua màn rồi.”

Có lẽ đã qua mười một giờ, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một quy tắc chưa được kiểm chứng.

[Sau 11 giờ 59 phút không được sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào.]

Tôi lấy điện thoại ra, 11 giờ 57 phút.

“Còn hai phút nữa, chúng ta có thử nốt quy tắc cuối cùng hay không?”

Ba người họ đều nhìn tôi, đợi tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

Thực tế mà nói, còn hai quy tắc cuối cùng nữa mới đúng.

Cho dù là quy tắc sau 11 giờ 59 phút không được sử dụng thiết bị điện tử hay một nửa quy tắc liên quan đến cuốn sổ tay sinh viên đều xoay quanh vấn đề thời gian.

Tại sao những quy tắc đài phát thanh đưa ra lại có thật có giả, rất rõ ràng, đài phát thanh đã bị một số tín hiệu gây nhiễu.

Mà những quy tắc giả này thực ra chính là những cái bẫy để đánh lạc hướng sinh viên.

Cái bẫy, sẽ càng có lợi với những con quái vật ấy hơn.

Mục đích cuối cùng của bọn chúng là gì? Có lẽ là khiến toàn bộ sinh viên trong trường đều biến thành những cái xác không hồn đeo khẩu trang màu đen.

Quy tắc giả sẽ hại chết sinh viên, vậy nếu chúng tôi muốn sống thì phải làm những việc trái ngược lại.

Đã 11 giờ 58 phút rồi.

“Hinh Nguyệt, có phải cậu có gương hay không?”

Trịnh Hinh Nguyệt nghe thấy câu hỏi không chút liên quan này của tôi bỗng ngây ra, sau đó gật đầu.

Kiểm chứng mỗi quy tắc đều phải đối mặt với nguy hiểm, mà điều tôi muốn làm lúc này chính là tìm ra sơ hở để khiến ít rủi ro nhất có thể xảy ra.

“Cậu lấy gương qua đây, chúng ta dùng gương để xem thời gian trên điện thoại, như vậy chắc chắn sẽ không được tính là sử dụng thiết bị điện tử.”

Mọi người đột nhiên hiểu ra, Trịnh Hinh Nguyệt vội vã lấy chiếc gương gấp từ trong túi của mình ra.

11 giờ 59 phút.

Chúng tôi dựng điện thoại lên bàn, ngồi cùng nhau rồi xoay lưng lại, dùng gương để nhìn vào màn hình điện thoại.

Tôi cài thời gian tắt màn hình là sau hai phút, đủ để chúng tôi có thể nhìn rõ được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của chúng tôi cũng trở nên thật nhẹ, cùng nhìn chằm chằm vào điện thoại trong gương.

56, 57, 58, 59…

Xem đến con số cuối cùng, màn hình điện thoại vụt tắt.
 
Chương 10


20.

“Chuyện gì vậy? Dao Dao không phải cậu nói là đã cài hai phút rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng cũng không thấy gì lạ cả, sao màn hình điện thoại lại tắt được chứ, chẳng lẽ trùng hợp đúng lúc hết pin ư?!”

Mấy người chúng tôi bị tình huống trước mắt làm cho ngây ra.

Vốn còn hy vọng có thể phát hiện ra được chút manh mối, sao điện thoại lại tắt màn hình được chứ?

Nhưng chúng tôi còn chưa đoán ra được là chuyện gì thì đột nhiên ngoài hành lang truyền đến rất nhiều tiếng động.

Giống như vô số căn phòng mở cửa ra cùng một lúc, tiếng kẽo kẹt vang lên thật dài.

Tuyệt đối đây không phải là trùng hợp.

Tôi vội phi đến cửa, ‘cạch’ một tiếng, khoá cửa lại.

Mấy người họ vừa định hỏi tôi gì đó thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân không ngừng.

Hỗn loạn, nhưng âm thanh ấy ngày càng gần, tất cả đều hướng về phòng của chúng tôi.

Bây giờ tôi đã đoán được đại khái rồi, có lẽ là những học sinh đeo khẩu trang đen, bởi học sinh bình thường chắc chắn sẽ không dám đi lại lung tung lúc nửa đêm như vậy.

Rầm rầm rầm!

Cửa phòng bị một lực thật mạnh gõ vào, người bên ngoài dùng sức gõ từng cái một, thậm chí còn có cả tiếng cào.

Nghe thôi đã khiến người ra rợn người.

“Bên ngoài ầm ĩ như vậy!? Chúng ta phải làm sao đây?!”

Trương Lâm cuống cuồng lên, thậm chí còn cầm cả đèn trên bàn lên, bộ dáng như có thể liều mạng bất kỳ lúc nào.

“Mở cửa, mau mở cửa ra!”

“Sao mấy người vẫn không ra mở cửa?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói vừa chói tai vừa cứng nhắc, nhưng nghe lại vô cùng u ám, mang theo sự lạnh lẽo, trong đêm tối âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.

Lúc này, bên cạnh cửa sổ cũng truyền đến tiếng động, Vu Sảng hét lớn: “Mẹ nó, cửa sổ, cửa sổ kìa!”

Chúng tôi bị giọng Vu Sảng thu hút mà hình về phía bên giường, thứ mặt người thân nhện kia đến rồi, động tác của nó rất chậm rãi, nhưng lại hướng thẳng về phía chúng tôi.

Lúc này, Vu Sảng nhìn bốn chung quanh rồi nhảy vụt đến bên cạnh chiếc bàn.

“Vu Sảng, cẩn thận!”

Chỉ thấy cô ấy cầm lọ nước hoa mới mua lên, mở nắp rồi ném về phía con nhện đen xì.

Điều khiến người ta ngạc nhiên đó chính là nó bắt đầu tránh khỏi những chỗ bị dính nước hoa, còn khổ sở lắc chiếc chân khổng lồ kia.

Quái vật bị thương rồi, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng dừng lại.

Quả nhiên cái thứ xấu xí này chính là đại boss, giống như con mắt ác độc trong [Chúa tể của những chiếc nhẫn] vậy.

Chẳng lâu sau, quái vật nhện không giằng co với chúng tôi nữa, nó bò đi rồi.

Nhưng nó vừa đi, mấy thứ bên ngoài lại bắt đầu rồi.

Họ bắt đầu dùng sức đạp cửa, cánh cửa bắt đầu lung lay, giống như một giây sau sẽ bị bật mở ra.

“Phải làm sao đây?”

“Con nhện kia không tấn công chúng ta, nhưng đám đeo khẩu trang đen kia chắc chắn có.”

Chúng tôi dùng sức lực yếu ớt để chống lại cánh cửa kia, “Lục Dao cậu mau nghĩ cách đi!”

“Đúng vậy, cậu là người thông minh nhất, tớ sắp không trụ nổi nữa rồi!”

Tôi cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

Không đúng, có gì đó sai sai ở đây.

Rõ ràng sau 11 giờ 59 màn hình điện thoại đã tự tắt rồi, tại sau đám người này vẫn xuất hiện?

Cho dù có phải là qua gương hay không, đều không được tính là sử dụng thiết bị điện tử.

Nếu đã không làm trái quy tắc, theo lý mà nói sẽ không phải chịu trừng phạt.

Trái tim tôi căng lên, dứt khoát cầm điện thoại lên bật sáng màn hình.

12 giờ 02.

Từ lúc đám người kia xuất hiện đến bây giờ tuyệt đối không thể đã qua ba phút được!

“Tớ biết rồi, không phải thời gian điện thoại tắt màn hình không đúng, cũng không phải là điện thoại hết pin.”

“Là vấn đề thời gian, ở đây không có 12 giờ, qua 11 giờ 59 sẽ biến thành 12 giờ 01 luôn, bởi đã được hai phút nên màn hình điện thoại mới tắt đi.”

Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao thời gian vào học cũng như thời gian tắt đèn lại ít hơn quy định một phút.

“Nơi này căn bản không phải trường của chúng ta, có lẽ đây chỉ là một không gian song song, nhưng hiển nhiên ở đây ít hơn thế giới thực của chúng ta một phút!”

Đây là dự đoán của tôi, nhưng tôi cho rằng dự đoán này sát với đáp án thực sự nhất rồi.

Tuy hoang đường, nhưng giải thích được mọi thứ.

“Hi hi hi, bị phát hiện rồi.”

“Vậy hãy ở lại đây với chúng tôi đi, món thịt kho tàu rất ngon đó.”

“Mau mở cửa ra, còn không mở cửa thì bọn tôi tức giận thật đấy.”

Đám bên ngoài bắt đầu điên cuồng đập cửa, trên tay chúng cầm rất nhiều vũ khí, thứ đó giống như búa phòng cháy chữa cháy.

Chẳng bao lâu nữa họ sẽ mở được cửa ra.

“Đừng quản chuyện không gian hay gì nữa, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Cửa! Cửa mở rồi!”

Cùng với ánh mắt hoảng sợ của Trịnh Hinh Nguyệt, tôi nhìn qua, thấy cửa sắt đã bị đâm thủng một lỗ.

Vô số đôi mắt dán vào cái lỗ kia để nhìn chằm chằm vào trong phòng, cảnh tượng ấy khủng bố vô cùng.

“Hi hi hi, nhìn thấy rồi nè, chúng mày không thoát được đâu.”

[Xin lưu ý rằng nhà trường sẽ tuân thủ nghiêm ngặt thời gian trong sổ tay sinh viên, nếu phát hiện bất thường, xin vui lòng lập tức quay…..]

Quay cái gì?

Theo logic bình thường, chẳng lẽ là quay số điện thoại?

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị tôi gạt bỏ.

Ở đây không có sóng, cho dù có gọi điện thoại cũng không gọi được, chắc chắn không phải vậy.

Vậy thì quay gì chứ?

Đầu óc tôi suy nghĩ liên tục, Trương Lâm và Vu Sảng gan dạ cố gắng phản kích để kéo dài chút thời gian cho tôi.

Vu Sảng chộp lấy chiếc đồng hồ điện tử trên bàn lên, mạnh mẽ ném qua chiếc lỗ trên cửa.

Ném trúng vào một đôi mắt bên ngoài, tiếng kêu đau lập tức vang lên.

Đồng hồ? 
Thời gian?

Giản lược lại câu này thì đó chính là: Nếu phát hiện bất thường, xin vui lòng lập tức quay…

Quay lại?! Xin vui lòng lập tức quay lại thời gian?!

Tôi vội vàng tìm một chiếc đồng hồ trên bàn bên cạnh, nhấn nút điều chỉnh thời gian, nhanh chóng chỉnh về một phút trước.

Vào giây phút đồng hồ điện tử bắt đầu chạy lại.

Trời đất quay cuồng một trận, thế giới yên tĩnh lại rồi.

21.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường trong ký túc xá.

Mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, trước mắt là một mảng trắng xóa.

Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể nhìn rõ được.

Kí túc xá vẫn như cũ, các bạn cùng phòng đều đang nằm trên giường của họ, phát ra tiếng hít thở đều đều, giống như là đang ngủ say.

Chỉ là một giấc mơ thôi ư?

Tiếng kẽo kẹt từ giường trên vang lên, có lẽ là do Vu Sảng trở mình.

“Chúng ta… đã trở lại rồi sao?

Không phải mơ.

Tôi không thể mơ một giấc mơ giống với Vu Sảng được.

Trương Lâm và Trịnh Hinh Nguyệt cũng lần lượt tỉnh dậy, ngồi trên giường bình tĩnh lại.

Loa phát thanh vang lên hai tiếng, mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.

“Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại ngôi trường thân thuộc. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, ánh mặt trời ban mai chiếu rọi lên những gương mặt đầy nghị lực của các bạn…”

Ngay sau đó là phần ngâm thơ.

Trương Lâm giơ ngón tay giữa thẳng về phía loa phát thanh, giận đến mức chửi móa nó.

Trịnh Hinh Nguyệt chạm vào chiếc đồng hồ báo thức điện tử bên cạnh gối, nó vẫn còn ở đó.

Cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Có phải đã kết thúc rồi không?”

“Ừm, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”

Ký túc xá của chúng tôi đã trở lại cuộc sống bình thường như trước đây, nhưng cũng có một số chuyện bất thường.

Ví dụ như, sinh viên ở một số ký túc xá tầng lầu này đã chuyển trường tập thể.

Lại một ví dụ khác, không biết từ lúc nào căn tin đã mở một quầy thịt kho tàu mới toanh, hương vị rất là thơm ngon nhưng lại chẳng có người quan tâm, không được mấy ngày đã đóng cửa, thay vào đó là một quầy cá kho cải chua.

Ngoài ra…không còn ai dám đi học muộn hay ngủ gật trong lớp nữa.

Ai cũng trở thành sinh viên tốt, sau khi lãnh đạo kiểm tra thì trường chúng tôi còn được đánh giá là trường đạt tiêu chuẩn hạng nhất.

Đây cũng có thể coi như là trong họa có phúc.

Một học kỳ trôi qua trong nháy mắt, vài người trong chúng tôi đã thu dọn hành lý để nghỉ đông và chuẩn bị về quê ăn Tết.

Mùa đông năm nay có vẻ lạnh lạ thường, vì là cao điểm nghỉ lễ, mọi người di chuyển bằng phương tiện công cộng đều phải đeo khẩu trang.

Tôi xách theo hành lý, thật vất vả mới chen được lên xe lửa, ngồi đối diện tôi là một cô gái trạc tuổi, đầu gục xuống bàn, tay ôm bụng, trông rất khó chịu.

Có lẽ là do kỳ sinh lý đến.

Tôi có lòng tốt cúi người lại gần vỗ vai cô ấy, nhỏ giọng hỏi:

“Bạn học này, cậu không thoải mái chỗ nào sao? Tôi có thể giúp cậu đi lấy chút nước ấm.”

Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang màu đen giống như tôi đã gặp qua vô số lần trong mơ.

Cô ấy cười, ngọt ngào mở miệng, nhưng giọng nói chói tai.

“Tôi chỉ đói thôi.”

“Xin lỗi, bạn có thể mua cho tôi một phần thịt kho tàu được không?”

[HẾT]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top