Dịch Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 602: Nghi ngờ


Thái y lệnh sợ Hoàng đế trách tội nên vội giải thích cặn kẽ tình trạng của Hoàng đế, dùng thuật ngữ chuyên môn khiến Hoàng đế và Huệ phi thấy chóng mặt.

Hoàng đế sốt ruột cắt ngang lời Thái y lệnh.

“Ngươi chỉ cần nói trẫm biết khi nào trẫm mới hồi phục.”

Thái y lệnh căng thẳng đổ mồ hôi, nhưng không dám lau đi, chỉ có thể thận trọng nói.

“Ít nhất là một tháng, nhiều nhất là một năm.”

Hoàng đế không vui “Trước đó ngươi cũng nói như vậy, bây giờ đã hơn nửa tháng, ngươi vẫn nói như vậy, ngươi đang cố ý lừa trẫm sao?!”

Thái y lệnh cuống quít quỳ xuống “Vi thần không dám, vi thần nói đều là thật! Tuy vết thương của bệ hạ chỉ là vết thương ngoài da, nhưng lại mất máu quá nhiều, cần phải dành nhiều thời gian điều dưỡng. Nếu bệ hạ muốn sớm khỏi bệnh, vi thần cũng có cách, nhưng phải tăng thêm liều lượng. Bệ hạ cũng biết thuốc có ba phần độc. Dùng thuốc quá mạnh sẽ làm tổn hại đến long thể của bệ hạ. Vi thần cảm thấy nên tập trung vào việc điều dưỡng thân thể, uống những loại thuốc nhẹ. Tuy tốc độ hồi phục chậm nhưng long thể của bệ hạ sẽ không bị tổn hại. Về lâu dài, đây là cách chữa trị tốt nhất cho bệ hạ.”

Hoàng đế cũng có một chút kiến thức về dược lý.

Ông biết Thái y lệnh nói đúng, nhưng ông có hơi gấp thôi.

Ông là vua một nước, lại cứ nằm liệt giường, rất dễ khiến vài người không an phận nảy sinh ý định nhắm vào điểm yếu của ông.

Ông phải hồi phục càng sớm càng tốt.

Hoàng đế đ.è xuống bất an trong lòng, trầm giọng nói “Đứng dậy đi.”

Thái y lệnh đứng dậy, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Sau khi bắt mạch xong, Thái y lệnh lui xuống.

Hoàng đế vẫn cau mày, dường như tâm tình không tốt.

Huệ phi kể vài thú vị trong cung, hy vọng có thể làm Hoàng đế vui.

Hoàng đế luôn lơ đãng.

Cam Phúc bước vào, hỏi trưa nay ông muốn ăn gì.

Hoàng đế chán ăn, không muốn ăn gì.

Ông cau mày nói “Các ngươi tự xem mà làm, thanh đạm một chút là được.”

“Vâng.”

Những món ăn tinh xảo được bày lên trên bàn, những món này đã được thử độc, nhưng Hoàng đế vẫn nghi ngờ.

Huệ phi rất nhạy bén, lấy cớ mình háu ăn để giúp Hoàng đế nếm hết các món.

Hoàng đế tận mắt nhìn bà ăn hết một lượt các món, xác định không có gì khác thường mới bưng bát lên, chậm rãi ăn canh.

Khẩu vị của ông quả thật rất tệ.

Chỉ ăn được nửa bát canh thì ăn không nổi nữa.

Huệ phi khuyên ông ăn nhiều hơn.

Tiếc là vô dụng.

Không phải Hoàng đế không đói, chỉ là ông không muốn ăn, dù ăn gì cũng vô vị.

Ông hơi khó chịu, muốn ở một mình một lúc.

Huệ phi đứng dậy, nhẹ giọng nói “Thần thiếp đến trắc điện nghỉ một lát. Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi thần thiếp, thần thiếp sẽ đến ngay.”

“Ừm.”

Huệ phi vừa đi, Hoàng đế đã gọi Cam Phúc đến.

“Ngươi sai người điều tra Thái y lệnh, xem gần đây có gì khác thường không?”

“Vâng.”

Cam Phúc nhận lệnh rời đi.

Thái y lệnh là do Hoàng đế đề bạt, được coi là một trong những tâm phúc của Hoàng đế, đáng lẽ ông phải tin tưởng Thái y lệnh.

Nhưng Hoàng đế luôn đa nghi.

Ông thậm chí còn nghi ngờ chính con trai mình, càng đừng nói đến một Thái y lệnh cỏn con.

Ông bị thương trong vụ hành thích ở thành lâu vào tết Đoan Ngọ, dù đã thanh trừng hết một đội cấm quân, xử lý tất cả những nghi phạm, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu.

Hoàng đế vẫn luôn bất an.

Ông sờ vết thương trên ngực.

Vết thương đã đóng vảy, không còn đau mấy.

Nhưng tình trạng sức khỏe của ông không còn như trước.

Nhiều năm đấu tranh chính trị đã mang lại cho ông khứu giác cực kỳ nhạy bén.

Ông nghi ngờ mình bị người khác hại.

Nếu suy đoán của ông là đúng, vậy kẻ có thể vô thức ra tay với ông ngoại trừ phi tần hàng ngày ở cạnh thì chính là người của Thái y viện.

Các phi tần đều dựa vào ông mà sống, nếu ông chết, các phi tần cũng phải tuẫn táng.

Các nàng không ngu ngốc đến mức đẩy mình vào ngõ cụt.

Loại bỏ các nàng, nghi phạm duy nhất còn lại chính là Thái y viện.

Mặt trời lặn dần về Tây.

Lúc chạng vạng, đội ngũ rước dâu đã sôi nổi náo nhiệt đến phủ Định Viễn Hầu.

Các hỉ nương* dìu Bộ Sanh Yên mặc hỉ phục đỏ tươi bước ra khỏi hầu phủ.

*người săn sóc nàng dâu (trong lễ cưới ngày xưa)

Nàng lấy quạt che mặt, váy dài buông xuống bậc thang, ngọc đỏ trên trâm phượng tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn.

Định Viễn Hầu chống gậy đứng ở cửa hầu phủ nhìn con gái dần rời xa mình, mắt không khỏi đỏ bừng.

Từ hôm nay, cô con gái được ông chăm sóc hết mực sẽ trở thành người của gia đình khác.

Con gái đã có chồng và một gia đình mới.

Con gái có chỗ dựa mới, không còn cần phụ thân bảo vệ.

Lúc người khác không để ý, Định Viễn Hầu lén lấy ống tay áo lau mắt.

Giữa tiếng cười nói vui vẻ, tân nương bước lên kiệu hoa tám người khiêng.

Những vị khách trong phủ Định Viễn Hầu ra ngoài tham gia vào đội ngũ đưa dâu, thổi sáo gảy đàn suốt chặng đường, vui vẻ đến phủ Anh vương.

Quá trình hôn lễ được Lễ bộ sắp xếp từ trước, thủ tục rất rườm rà.

Khi đến bước cuối cùng, Anh vương và Bộ Sanh Yên đều kiệt sức.

Nhưng Anh vương vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Y còn phải ra ngoài tiếp khách.

Bộ Sanh Yên ngồi một mình trên giường tân hôn, bên cạnh có nha hoàn và hỉ nương.

Sắc trời bên ngoài ngày càng tối.

Bộ Sanh Yên đợi đến suýt nữa ngủ quên.

Anh vương cuối cùng cũng quay lại.

Y vừa vào cửa, nha hoàn và hỉ nương thức thời lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới.

Bộ Sanh Yên vẫn giữ tư thế ngồi thẳng, trên tay cầm quạt sơn vàng che mặt.

Nàng cúi đầu nhíu mày, thấy một đôi giày lụa đen dừng trước mặt mình.

Sau đó, chiếc quạt trên tay nàng bị lấy đi.

Nàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lạc Dạ Thần.

Hai người nhìn nhau.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

Lạc Dạ Thần cười nói.

“Hôm nay nàng thật xinh đẹp.”

Trước đây y chỉ nghĩ Bộ Sanh Yên hung dữ như cọp cái, không để ý nhiều đến vẻ ngoài của nàng.

Nhưng bây giờ dưới ánh nến, khuôn mặt sáng ngời của nàng như quả cầu lửa chiếu vào mắt y, đốt cháy tim y.

Bộ Sanh Yên mím môi cười hỏi “Chàng uống bao nhiêu rượu thế?”

Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lạc Dạ Thần, hai má y đỏ bừng, chắc hẳn đã uống rất nhiều.

Trên bàn nhỏ cạnh đó có một ấm trà giải rượu.

Nàng rót một tách trà đưa cho Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần nói “Không cần, ta không uống nhiều.”

Bộ Sanh Yên không tin “Chàng không uống nhiều, sao có mùi rượu nồng nặc như vậy?”

Lạc Dạ Thần nghiêng người nói vào tai nàng.

“Ta biết đám người đó sẽ cố ý chuốc rượu. Lúc bọn họ không chú ý, ta lén đổ chút rượu lên quần áo. Như vậy sẽ làm người ta bám mùi rượu. Người khác sẽ nghĩ ta uống nhiều, ta giả say sẽ càng thật hơn. Chỉ cần ta say thì đám người đó sẽ không thể chuốc rượu ta nữa.”
 
Chương 639: Bắt ông ta phải trả giá


Sở Kiếm cảm thấy mũi mình dễ chịu hơn nên nói tiếp.

“Sau này đệ gặp một đạo sĩ, ông ta nói mình tên Không Thiền.”

Tiêu Hề Hề nghe thấy tên này, liền ngẩng đầu hỏi “Sau đó thì sao?”

“Không Thiền nói ông ta biết nơi chôn cất mẫu thân, vừa lúc ông ta cũng đến đó, nên chúng ta kết bạn đi cùng.”

Tiêu Hề Hề “Đệ còn không biết người ta là ai, vậy mà dám đi cùng người ta? Có phải lúc đệ ra ngoài để quên não ở nhà rồi không?”

Sở Kiếm bĩu môi, ấm ức cãi lại.

“Ông ta nói với đệ, ông ta là sư đệ của sư phụ, tức là sư thúc của đệ. Lúc đầu đệ không tin nhưng ông ta kể rất nhiều chuyện về sư phụ. Những gì ông ta nói đều khớp với sư phụ, không sai một chữ nào, nên … nên đệ mới tin.”

Tiêu Hề Hề đỡ trán “Nếu sư phụ có sư đệ thật, sao nhiều năm như vậy sư phụ không nhắc tới lần nào?”

Sở Kiếm “Không Thiền nói ông ta có chút mâu thuẫn với sư phụ, sư phụ có vướng mắc trong lòng nên chưa từng nhắc đến.”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này mà đệ cũng tin.”

Sở Kiếm “Ông ta … ông ta nói y như thật vậy.”

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, tự nhủ đây là sư đệ của mình, không phải nhặt về, không thể đánh chết.

Nàng kìm nén ý định tát vào đầu y, mặt vô cảm hỏi.

“Sau đó thì sao? Ông ta đã làm gì đệ?”

Sở Kiếm tức giận nói “Ông ta bỏ thuốc vào thức ăn của đệ, làm đệ bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, đệ phát hiện mình bị nhốt, các huyệt đạo trên người cũng bị phong ấn, không thể sử dụng nội lực. Đệ hỏi ông ta muốn làm gì? Ông ta nói muốn nhận đệ làm đệ tử.”

Tiêu Hề Hề không ngờ sẽ phát triển như vậy, không khỏi ngẩn ra “Ông ta bỏ thuốc mê làm đệ bất tỉnh chỉ vì muốn nhận đệ làm đệ tử?”

Lạc Dạ Thần “Đầu óc ông ta có vấn đề à?”

Bộ Sanh Yên gật đầu “Cuối cùng chàng nói được một câu tiếng người rồi.”

Lạc Dạ Thần “……”

Sở Kiếm nói tiếp “Đệ đã có sư phụ rồi, sao có thể đổi người khác? Cho nên đệ không đắn đo từ chối ông ta, ông ta nói không cần gấp, bảo đệ từ từ suy nghĩ, sau đó bỏ đi. Mỗi ngày ông ấy bỏ thuốc vào thức ăn của đệ, mỗi lần đệ ăn xong đều ngủ say, mỗi lần tỉnh dậy, đệ lại thấy hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Hẳn là ông ta dẫn theo đệ gấp rút lên đường, nhưng đệ không biết ông ta đưa đệ đi đâu.”

Tiêu Hề Hề mặt không biểu cảm hỏi “Đệ không thể từ chối thức ăn mà ông ta đưa sao?”

Sở Kiếm đáng thương nói “Nhưng đệ đói mà.”

Tiêu Hề Hề “……”

Sở Kiếm “Lúc tỷ đói, tỷ không muốn ăn sao?”

Tiêu Hề Hề không nói nên lời.

Sở Kiếm “Đệ nghĩ cứ thế này cũng không phải là cách. Để tìm cơ hội trốn thoát, đệ giả vờ thỏa hiệp, đồng ý bái ông ta làm sư phụ. Ông ta khá vui vẻ, đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc. Lần này ông ta không bỏ thuốc vào thức ăn, sau khi ăn xong đệ vẫn tỉnh táo. Ngược lại, ông ta vui mừng uống thêm mấy ly rồi say khướt. Đệ lợi dụng lúc ông ta say, lặng lẽ trốn đi. Nhưng đệ chưa trốn được bao xa thì bị ông ta tóm được. Hóa ra ông ta không hề say. Ông ta lừa đệ, muốn thử đệ nhưng đệ không may rơi vào bẫy.”

Lạc Dạ Thần chặc lưỡi “Lão già này thật nham hiểm!”

Sở Kiếm buồn bã “Thì bởi vậy! Ông ta không chỉ nham hiểm mà còn cực kỳ độc ác. Sau khi phát hiện đệ chạy trốn, ông ta tức giận cắt đứt gân tay gân chân của đệ, biến đệ thành kẻ tàn phế. Ông ta nói chỉ cần đệ tàn phế thì đệ sẽ có thể ngoan ngoãn làm đệ tử của ông ta, không thể bỏ chạy nữa.”

Tiêu Hề Hề vốn tưởng Không Thiền nói Sở Kiếm là đệ tử của ông ta chỉ là nói dối gạt người, không ngờ Không Thiền lại nói thật, ông ta thật sự coi Sở Kiếm là đệ tử.

Chẳng qua đầu óc Không Thiền có vấn đề, hành động quá cực đoan, nếu đặt vào xã hội hiện đại, nhất định sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị.

Tiêu Hề Hề tò mò “Tại sao ông ta nhất quyết muốn nhận đệ làm đệ tử?”

Sở Kiếm bối rối “Đệ cũng không biết.”

Tiêu Hề Hề “Ông ấy có quan tâm đến thứ gì hay chuyện gì đó không?”

Sở Kiếm cẩn thận suy nghĩ “Ông ta có vẻ rất quan tâm đến sư môn của chúng ta, mỗi khi rảnh rỗi, ông ta đều hỏi chuyện của sư môn, đệ bịa chuyện nói đại, nhưng ông ta phát hiện đệ nói dối, cũng không tức giận.”

Y sụt sịt nói thêm.

“Ông ta lấy lệnh bài sư môn của đệ rồi.”

Lệnh bài Huyền Môn được làm bằng vật liệu đặc biệt, không thể làm giả.

Không Thiền có lẽ đã lợi dụng lệnh bài của Sở Kiếm, đóng giả làm người Huyền Môn, để lấy được lòng tin của Hoàng đế.

Như vậy, Không Thiền rõ ràng là đến vì Huyền Môn.

Sở dĩ ông ta nhắm vào Sở Kiếm, vì Sở Kiếm là người của Huyền Môn.

Nàng không biết Không Thiền có thù oán gì với Huyền Môn.

Tóm lại, nếu ông ta dám ra tay tàn độc với Sở Kiếm, nàng sẽ bắt ông ta phải trả giá.

Tiêu Hề Hề quay lại nhìn Bộ Sanh Yên.

“Vương phi tỷ tỷ, có thể cho ta mượn một người được không?”

Bộ Sanh Yên “Người muốn mượn ai?”

Tiêu Hề Hề “Ta không biết, phiền tỷ gọi hết hạ nhân trong vương phủ tới, ta muốn sàng lọc từng người.”

Lạc Dạ Thần tức giận nói “Cô mượn người của chúng ta lại còn kén chọn? Ai cho cô mặt mũi lớn vậy?”

Bộ Sanh Yên phớt lờ y, gật đầu với Tiêu trắc phi.

“Được.”

Bộ Sanh Yên luôn là một người làm việc nhanh chóng.

Nàng nhanh chóng tập hợp hạ nhân trong phủ, cho Tiêu trắc phi chọn.

Tiêu Hề Hề chắp tay sau lưng, lần lượt đi ngang qua những người đó.

Cuối cùng, nàng dừng lại trước mặt một tiểu tư.

Tiêu Hề Hề “Ngẩng đầu cho ta xem.”

Tiểu tư lo lắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Tiểu tư ngẩng đầu, nở nụ cười nịnh nọt.

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm mặt tiểu tư một lát, hài lòng gật đầu “Chính là ngươi.”

……

Mỗi sáng Không Thiền đều sẽ vào cung, đến khi mặt trời lặn mới rời cung.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Không Thiền bước ra khỏi cung, dường như ông đang bệnh, liên tục lấy khăn tay che miệng mũi, thỉnh thoảng cúi đầu ho nhẹ.

Xa phu đỡ ông lên bước lên xe ngựa.

Xa phu quất roi đánh xe đi.

Cỗ xe ngựa vẫn chạy vững vàng trên đường.

Cỗ xe ngựa rẽ qua vài con đường, vừa đi qua một con đường hẹp, đột nhiên một cỗ xe chở đầy đá lao thẳng tới!

Hai bên đều có nhà, xe ngựa Không Thiền đang ngồi không cách nào tránh, nên va chạm với xe ngựa đối diện.

Những tảng đá lớn lăn ra, đập nát cả hai cỗ xe ngay tức thì, cả người trên xe cũng bị chôn vùi dưới những tảng đá.

Quan sai ở phủ Kinh Triệu vội vã chạy đến khi nhận được báo án.

Bọn họ dỡ bỏ những tảng đá, đào những người bị chôn vùi bên dưới.

Tổng cộng có ba người, trong đó hai người đã chết.

Chỉ có một người vẫn còn sống.

Hắn được đưa về phủ Kinh Triệu điều trị.

Sau khi hắn tỉnh, Mai Quảng Đào hỏi về vụ án.

Hắn nói mình là xa phu, mỗi ngày phụ trách đưa đón Không Thiền đạo trưởng đi về giữa hoàng cung và Tam Thanh Quan.
 
Chương 603: Ba quy ước


Hai người gần nhau đến mức hơi nóng từ lời nói của y phả vào tai nàng, khiến tim Bộ Sanh Yên vô cớ đập nhanh.

Nàng đặt tách trà giải rượu vào tay Lạc Dạ Thần, đỏ mặt nói.

“Dù không uống nhiều thì vẫn phải uống trà giải rượu, kẻo sáng mai dậy sẽ đau đầu.”

Lạc Dạ Thần bướng bỉnh không chịu uống trà.

Y thấy bây giờ trạng thái của mình rất tốt.

Người xưa thường nói, rượu vào bạo gan.

Y phải dựa vào cơn say này mới dám ngủ với cọp cái trước mặt.

Nếu uống trà giải rượu, sao y đủ can đảm ngủ với nàng?

Y đặt tách trà sang một bên, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm lao về phía Bộ Sanh Yên!

Đầu óc Bộ Sanh Yên chưa kịp phản ứng thì tay nàng đã nắm lấy cánh tay đối phương, vặn cánh tay y ra sau lưng, sau đó đè đầu gối lên lưng y, đè cả người y xuống giường, làm y không thể cử động.

Lạc Dạ Thần hét lên “Đau đau đau! Nàng muốn giết phu quân sao!”

Bộ Sanh Yên vội buông y ra, kéo y đứng lên.

“Chàng không sao chứ? Ta không cố ý đâu, ai bảo chàng tự dưng lao tới làm ta giật mình, đó chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.”

Lạc Dạ Thần khó lắm mới lấy được can đảm đã bị nàng quét sạch ngay tức thì.

Y xoa xoa cánh tay đau nhức, lòng đầy oán giận.

Đêm tân hôn, y chẳng những không ôm được vợ, ngược lại còn bị vợ đánh.

Sao lại thảm vậy chứ?

Bộ Sanh Yên xoa xoa cánh tay y, hỏi “Đau không? Có cần gọi đại phu trong phủ khám cho chàng không?”

Lạc Dạ Thần vội từ chối “Không cần!”

Nếu để người ngoài biết đêm tân hôn y bị vợ đánh thì sau này còn mặt mũi gặp ai?!

Anh vương không cần mặt mũi nữa sao?!

Bộ Sanh Yên áy náy “Vừa rồi ta không dùng nhiều sức, chắc không tổn thương xương cốt đâu nhỉ.”

Lạc Dạ Thần nhìn bộ dạng áy náy của nàng, trong lòng cảm động, tiện thể đưa ra ý kiến.

“Ta nghĩ sau này chúng ta nên đặt ra ba quy ước.”

Bộ Sanh Yên ngẩn ra “Hả?”

“Nàng học võ từ nhỏ, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu sơ hở là nàng đánh ta, sau này bảo ta phải sống thế nào?”

Bộ Sanh Yên vặn lại “Chỉ cần chàng không làm gì sai, sao ta đánh chàng được?”

Lạc Dạ Thần chỉ vào cánh tay vẫn còn đau của mình, hỏi “Vậy vừa rồi ta làm gì sai? Tại sao nàng lại đánh ta? Việc ta thân mật với vương phi của mình trong đêm tân hôn là sai sao?”

Bộ Sanh Yên không nói nên lời.

Lạc Dạ Thần thấy nàng không trả lời được, bỗng nhiên tự tin hơn.

“Từ bây giờ chúng ta phải đặt ra ba quy ước. Thứ nhất, ta là tướng công của nàng, là chủ gia đình, dù sau này có chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải nghe lời ta. Thứ hai, dù sau này có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không được phép dùng vũ lực với ta. Thứ ba … thứ ba ta chưa nghĩ ra, sau này bổ sung sau.”

Bộ Sanh Yên nhướng mày nhìn y, cười lạnh nói “Nếu đã lập ba quy ước thì ta cũng có yêu cầu.”

Lạc Dạ Thần cau mày “Ta đâu có đánh nàng, nàng còn gì không hài lòng?”

Bộ Sanh Yên duỗi ngón trỏ.

“Thứ nhất, chàng là chủ gia đình, sau này việc lớn nghe theo chàng, việc nhỏ nghe theo ta.”

Lạc Dạ Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng không sao, y cũng lười quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

Y gật đầu đồng ý “Không vấn đề.”

Bộ Sanh Yên duỗi ngón tay thứ hai “Thứ hai, ta hứa sẽ không tùy tiện dùng vũ lực với chàng, nhưng nếu chàng làm sai chuyện gì, ta là vương phi của chàng, có nghĩa vụ khiến chàng nhận thức được sai lầm của mình, đốc thúc chàng sửa sai.”

Lạc Dạ Thần bất mãn nói “Ta đường đường là Anh vương, ta có thể mắc sai lầm gì?”

Bộ Sanh Yên “Sao mà ta biết được? Dù sao chỉ cần chàng không phạm sai, ta sẽ không đánh chàng, nhưng nếu chàng phạm sai, thì ít ra phải có một người nhắc nhở, không phải chuyện xấu gì với chàng.”

Lạc Dạ Thần do dự một lúc mới miễn cưỡng gật đầu.

“Được.”

Bộ Sanh Yên duỗi ngón tay thứ ba.

“Thứ ba, ta không quan tâm trước đây chàng có bao nhiêu món nợ tình cảm, nhưng sau khi thành thân, chàng phải thành thật một chút, không được phép ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không được phép nạp trắc phi hay thông phòng, nếu chàng dám âm thầm gạt ta, ta sẽ đánh gãy chân chàng.”

Lạc Dạ Thần không nhịn được nữa.

Y vùng lên chiến đấu bảo vệ quyền lợi của mình.

“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng dựa vào đâu không cho ta nạp thiếp?!”

Bộ Sanh Yên cười lạnh “Chàng nạp đi, chàng dám nạp, ta sẽ đánh gãy chân chàng.”

Lạc Dạ Thần đỏ mặt tức giận.

“Nàng không sợ ta thôi nàng sao?”

Bộ Sanh Yên tự tin nói “Chúng ta là do Hoàng đế ban hôn, trừ phi Hoàng đế lên tiếng, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Lạc Dạ Thần nghẹn họng.

Phải rất lâu sau y mới thốt ra được một câu.

“Nếu … nếu nàng đánh gãy chân ta, nàng cũng không thể sống tốt.”

Bộ Sanh Yên “Không sao, cùng lắm thì ta hầu hạ chàng cả đời.”

Lời này như một chậu nước dập tắt cơn giận trong lòng Lạc Dạ Thần.

Y hậm hực nói “Nàng cần gì phải như vậy? Dù ta nạp thiếp, cũng sẽ không để thiếp thất vượt qua nàng, nàng vĩnh viễn là vương phi.”

Bộ Sanh Yên mím môi đỏ mọng “Nhưng ta không chỉ muốn vị trí vương phi, ta còn muốn chàng, một con người hoàn chỉnh của chàng, một con người không cần chia sẻ với bất kỳ ai.”

Mặt Lạc Dạ Thần đỏ bừng.

“Nàng … nàng tham lam quá đấy!”

Bộ Sanh Yên cụp mi, tự cười giễu “Ta biết chàng sẽ không bằng lòng, bỏ đi, ta không ép chàng.”

Nói xong nàng đứng dậy, mở tủ lấy chăn gối ra.

Lạc Dạ Thần thấy thế, lập tức đứng lên “Nàng lấy chăn gối ra làm gì? Trên giường không phải có rồi sao?”

Bộ Sanh Yên bình tĩnh nói “Không phải chàng chê ta tham lam quá sao? Vậy chúng ta ngủ riêng, ta ngủ dưới đất, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chàng thích làm gì thì làm, muốn nạp bao nhiêu thiếp cũng được, ta hứa sẽ không xen vào chuyện của người khác.”

Lạc Dạ Thần trở nên sốt ruột.

“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nàng lại muốn ngủ dưới đất? Không sợ người khác phát hiện sẽ mất mặt sao?”

Bộ Sanh Yên “Không sao, dù sao ta cũng không quan tâm mặt mũi.”

Lạc Dạ Thần thấy nàng thật sự muốn ngủ đất thì không chịu được nữa, lao tới giật lấy gối trong tay nàng.

“Nàng không cần mặt mũi, nhưng ta cần, ta không cho phép nàng ngủ đất!”

Bộ Sanh Yên giật lại gối nói “Tránh ra, đừng ép ta đánh chàng.”

Lạc Dạ Thần nằm thẳng xuống giường, vô lại hét lên.

“Nàng đánh đi, trừ phi nàng đánh chết ta, không thì đêm nay đừng hòng ngủ đất!”

Bộ Sanh Yên tức giận bật cười.

“Ghét bỏ ta là chàng, nhất quyết muốn ngủ với ta cũng là chàng, rốt cuộc chàng muốn gì?”

Lạc Dạ Thần “Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, nàng nghiêm túc như vậy làm gì?”

Bộ Sanh Yên “Ta là người nghiêm túc vậy đấy, đâu phải chàng mới biết ngày đầu.”

Lạc Dạ Thần lúng túng nói.

“Thật ra ta cũng không nhất định phải nạp thiếp, chỉ là ta cảm thấy không có mặt mũi, nếu nàng nói mấy câu tử tế dỗ dành ta, ta có mặt mũi, có lẽ ta sẽ đồng ý yêu cầu của nàng.”

Bộ Sanh Yên mỉm cười “Muốn nghe mấy câu tử tế à? Được, ta cho chàng toại nguyện.”

Nàng nghiêng người về phía đối phương, hôn thật mạnh lên môi y.
 
Chương 640: Tai nạn? Mưu sát?


Mai Quảng Đào nghe xong lập tức nhớ đến hai thi thể, trong đó có một thi thể mặc đạo bào xanh đậm.

Người chết không phải là Không Thiền đó chứ?

Không Thiền là hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, nếu ông ấy chết, Hoàng đế nhất định sẽ hỏi tội, đến lúc đó cả phủ Kinh Triệu cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

Mai Quảng Đào vội hỏi “Vừa nãy xảy ra tai nạn, Không Thiền đạo trưởng cũng ở trên xe sao?”

Không ngờ xa phu lại phủ nhận.

“Không, hôm nay Không Thiền đạo trưởng không rời cung, nghe nói ông ấy bị Hoàng đế giữ lại trong cung. Ông ấy sai một người khác quay về Tam Thanh Quan lấy vài thứ. Tiểu nhân không biết người đó, nhưng người đó cũng mặc đạo bào, lúc tiểu nhân đưa người đó đến Tam Thanh Quan thì gặp tai nạn.”

Mai Quảng Đào đã xử nhiều vụ án, có kinh nghiệm xử án rất phong phú.

Y lập tức nhận ra trong vụ án này có điều kỳ lạ.

Tại sao xe ngựa của Không Thiền lại gặp tai nạn?

Thật sự là tai nạn? Hay là mưu sát do người tạo ra?

Với cả tại sao Không Thiền có thể thoát được tai nạn này?

Đây cũng là trùng hợp sao?

Mai Quảng Đào càng nghĩ càng muốn hói đầu.

Y nhanh chóng viết chi tiết sự việc vào tấu chương, sai người đưa vào cung.

Trong cung Vị Ương.

Sau khi đọc tấu chương trong tay, Hoàng đế ngước mắt nhìn Không Thiền đang ngồi đối diện.

“Xe ngựa của ngươi quả thật đã gặp tai nạn, người về thay ngươi đã chết.”

Không Thiền cười khổ “Bệ hạ, bần đạo nói không sai chứ? Có người thật sự muốn hại bần đạo.”

Sáng sớm nay, sau khi ông vào cung đã báo với Hoàng đế, nói có người muốn hại ông.

Hoàng đế hỏi ai muốn hại ông?

Không Thiền không nói gì, chỉ nói có người muốn hại mình.

Hoàng đế nghi ngờ, liền nghĩ ra một cách.

“Bình thường bần đạo không ở trong cung thì ở Tam Thanh Quan, hai nơi này có người canh giữ, bọn chúng không dám ra tay. Nếu bọn chúng muốn ra tay, chắc chắn sẽ chọn lúc bần đạo đang đi về giữa hoàng cung và Tam Thanh Quan. Bệ hạ có thể chọn một người có vóc dáng tương tự như bần đạo, để người đó giả làm bần đạo, sau đó ngồi xe ngựa của bần đạo về Tam Thanh Quan. Nếu người đó có thể an toàn trở về Tam Thanh Quan, có nghĩa là do bần đạo suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu người đó xảy ra chuyện, thì sẽ chứng minh lời của bần đạo là đúng.”

Kết quả xe ngựa xảy ra chuyện thật!

Không chỉ đối phương thiệt mạng mà cả người đóng giả Không Thiền cũng tử vong.

Hoàng đế trầm giọng nói “Có người dám công khai giết người ở Thịnh Kinh, đúng là coi trời bằng vung, truyền lệnh cho phủ doãn của phủ Kinh Triệu, trong vòng ba ngày phải tìm ra hung thủ thực sự, nếu không sẽ bị trị tội lơ là nhiệm vụ!”

Khi phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu nhận được thánh chỉ này, y dường như cảm thấy chân tóc của mình lùi thêm một tấc.

Ba ngày tiếp theo, cả phủ Kinh Triệu liên tục quay vòng, bận đến mức không biết ngày tháng là gì.

Ba ngày sau, Mai Quảng Đào mang chứng cứ tra được vào cung gặp Hoàng đế.

“Khởi bẩm bệ hạ, vụ án đã tra rõ, cỗ xe chở đá đến từ phủ Anh vương, người người phụ trách đánh xe cũng là người của phủ Anh vương, hắn là một tiểu tư trong phủ Anh vương. Hôm đó, hắn uống nhiều rượu, đầu hơi choáng váng, cho nên lúc vận chuyển đá mới xảy ra tai nạn, vô tình tông vào xe của Không Thiền đạo trưởng.”

Hoàng đế dựa vào giường, hỏi đầy ẩn ý.

“Khanh nói vậy, đây chỉ là tai nạn thôi sao?”

Mai Quảng Đào “Dựa vào chứng cứ, quả thật là vậy.”

Lời này rất mơ hồ.

Ai tinh ý cũng có thể nhận ra, rất có thể tiểu tư nhận lệnh của Anh vương, cố ý sát hại Không Thiền.

Hoàng đế “Nếu tiểu tư đó là người của phủ Anh vương, vậy triệu Anh vương vào cung đối chất đi.”

Chốc sau, Anh vương Lạc Dạ Thần vào cung.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Hoàng đế không vòng vo, sai người đặt chứng cứ trước mặt y, để y tự mình xem kỹ.

Sau khi đọc xong, y đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng tự bào chữa.

“Phụ hoàng minh giám, tuy tiểu tư là người của phủ Anh vương, nhưng tuyệt đối không phải nhi thần sai hắn đi hại người khác, nhi thần vô tội!”

Hoàng đế cười như có như không “Làm sao con biết tiểu tư đó không phải cố ý hại người? Kết quả điều tra của phủ Kinh Triệu rõ ràng đây chỉ là tai nạn.”

Lạc Dạ Thần nhất thời cạn lời, không biết giải thích làm sao, đỏ mặt lo lắng nói “Nhi thần biết thế!”

Hoàng đế quay sang nhìn Không Thiền vẫn im lặng, hỏi.

“Đạo trưởng thấy thế nào?”

Nét mặt Không Thiền lộ vẻ thương xót “Nếu không phải lần này bần đạo gặp may, e rằng người bị giết chính là bần đạo, bần đạo không có gì để nói, chỉ muốn xin bệ hạ trả lại công đạo cho người vô tội bị tông chết.”

Lạc Dạ Thần cười giễu “Mèo khóc chuột, giả từ bi!”

Hoàng đế cau mày “Dạ Thần, hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ về phía con, con chẳng những không thể giải thích hợp lý mà còn chế giễu Không Thiền đạo trưởng, trong mắt con còn xem trẫm là phụ hoàng không?”

Lạc Dạ Thần gân cổ nói “Nhi thần không có thù oán với Không Thiền, tại sao phải hại ông ta? Hơn nữa, dù nhi thần muốn hại ông ta thật, cũng sẽ không dùng cách ngu ngốc như vậy, xe ngựa trong phủ của nhi thần, người cũng trong phủ của nhi thần, đây chẳng phải nói rõ với mọi người, chính nhi thần hại Không Thiền sao? Nhi thần chỉ cứng đầu, chứ không ngốc đến mức làm mọi chuyện rõ ràng như vậy?!”

Lời này cũng có lý.

Hoàng đế hơi do dự.

Không Thiền nói “Có lẽ vương gia muốn làm ngược lại, cố ý làm rõ mọi chuyện để xóa tan nghi ngờ?”

Lạc Dạ Thần trợn mắt nhìn ông “Ngươi nghi ngờ ta cố ý làm ngược, ta cũng nghi ngờ ngươi vừa ăn cắp vừa la làng!”

Không Thiền cau mày “Vương gia đừng dùng lời nói suông mà vu khống người khác.”

Lạc Dạ Thần khinh thường “Ngươi đừng tưởng ta không biết, thật ra ngươi đang âm thầm giúp U vương, ngươi vốn là con cờ được U vương cài bên cạnh phụ hoàng!”

Sắc mặt Không Thiền thay đổi “Người nói bậy! Bần đạo và U vương chưa từng qua lại!”

Nói đến đây, ông lặng lẽ liếc nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế đa nghi, nghi kị nhất là người bên cạnh cấu kết với hoàng tử.

Huống chi còn là nghịch tử U vương cấu kết với giặc phản quốc.

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng đế hơi thay đổi sau khi nghe Lạc Dạ Thần nói.

Hoàng đế dường như đang đo lường độ tin cậy lời của Lạc Dạ Thần.

Không Thiền cố biện minh cho mình, nói rất nhiều lời.

Nhưng từ đầu đến cuối Hoàng đế không nói gì.

Cuối cùng, ông nhắm mắt, bình tĩnh nói “Trẫm mệt rồi, các người lui xuống trước đi.”

Mọi người đồng loạt lui ra ngoài.

Sau khi mọi người đi, Hoàng đế mở mắt gọi Cam Phúc vào ra lệnh.

“Ngươi sai người điều tra lai lịch tiểu tư kia trong phủ Anh vương.”

Cam Phúc chắp tay nói “Vâng.”

Chỉ trong một ngày, Cam Phúc đã tra được kết quả.

Hắn bẩm báo với Hoàng đế.

“Tiểu tư kia trên danh nghĩa là người của phủ Anh vương, nhưng thật ra tiểu tư kia là tai mắt do U vương cài bên cạnh Anh vương, tai mắt này đã ở cạnh Anh vương từ khi ngài ấy còn là Đại hoàng tử.”

Hoàng đế hỏi “Anh vương không biết chuyện này sao?”

Không đợi Cam Phúc trả lời, Hoàng đế đã tự nói.

“Chắc chắn là nó không phát hiện, nếu không với tính tình của nó, sớm đã xé xác ra làm tám khúc, sao có thể luôn giữ người ở bên cạnh?”
 
Chương 641: Ước nguyện sinh nhật cuối cùng


Lúc Lạc Dạ Thần còn là hoàng tử, Lạc Vân Hiên đã cài tai mắt xung quanh y.

Năm đó người xúi giục Lạc Dạ Thần phái tử sĩ thích sát Thái tử chính là tên tai mắt này.

Sau đó, Lạc Dạ Thần được Thái tử chỉ điểm, biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, thông qua một cuộc điều tra ngầm, y nhanh chóng khóa chặt mục tiêu tên tiểu tư này chính là tai mắt.

Vì Thái tử dặn không được rút dây động rừng nên y tạm thời án binh bất động.

Y đành giả vờ như không biết gì, tiếp tục giữ tiểu tư đó bên cạnh.

Nào ngờ Tiêu trắc phi chỉ nhìn tiểu tư đó một cái đã chọn hắn trong số rất nhiều hạ nhân trong phủ.

Tiểu tư đó bị chuốc rượu rồi bị người khác khiêng lên xe ngựa.

Khi xe ngựa của Không Thiền xuất hiện, chiếc xe chở đá của tiểu tư đó bị người khác quất một roi thật mạnh vào mông ngựa.

Hai xe ngựa không thể tránh, tông nhau trong con hẻm chật hẹp.

Hậu quả là hai người chết, một người bị thương.

Ban đầu, Hoàng đế tin lời Không Thiền, cảm thấy có người muốn hại Không Thiền.

Nhưng sau khi tra được thân phận tai mắt của tiểu tư đó, Hoàng đế bắt đầu nghi ngờ chuyện không đơn giản như Không Thiền nói.

Điều khiến ông băn khoăn nhất là tại sao Không Thiền lại biết trước có người muốn hại mình?

Không Thiền có thể tiên đoán tương lai sao?

Nếu thật sự có năng lực như vậy, tại sao không dứt khoát chỉ tên người đã mưu hại mình?

Hay là nói, chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy.

Hoàng đế vốn đa nghi.

Ông càng nghĩ, nghi ngờ trong lòng càng lăn lớn như quả cầu tuyết.

Ông nghi ngờ Không Thiền và U vương cấu kết giăng bẫy này nhằm ly gián quan hệ phụ tử của ông và Anh vương.

Một khi kế ly gián này thành công, chắc chắn trong cung sẽ lại hỗn loạn.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế lại thấy lạnh lòng với U vương, đồng thời cũng cảnh giác với Không Thiền.

Trước đây, khi Không Thiền đưa thuốc cho ông, ông luôn uống ngay.

Hôm nay ông không uống ngay mà đặt lọ thuốc sang một bên, sau đó cười nói với Không Thiền.

“Mỗi ngày ngươi đi về giữa hoàng cung và Tam Thanh Quan quá vất vả, từ nay ngươi cứ ở trong cung, cần gì có thể nói với Cam Phúc.”

Cam Phúc đứng bên cạnh nghe vậy, mỉm cười chắp tay với Không Thiền.

Trong lòng Không Thiền biết Hoàng đế đang nghi ngờ, muốn giam lỏng mình trong cung.

Không Thiền hành lễ.

“Bần đạo tuân lệnh.”

Cam Phúc dẫn Không Thiền lui xuống.

Hoàng đế nhìn bóng lưng Không Thiền rời đi, nụ cười trên mặt nhạt dần.

Thật ra ông từng có ý định giết Không Thiền, dù sao giữ một người có thể làm hại ông bên cạnh, quả thật quá nguy hiểm.

Nhưng ông vẫn nhớ chuyện Huyền Môn.

Sức khỏe của ông ngày càng tệ, cứ tiếp tục thế này sẽ không chịu được lâu.

Các thái y đã thử mọi cách có thể, nhưng tiếc là không có tác dụng, Hoàng đế chỉ có thể đặt hy vọng vào Huyền Môn.

Không Thiền chính là mối liên kết duy nhất của ông với Huyền Môn.

Cho đến khi tìm được Huyền Môn nhất định phải giữ mối ràng buộc này.

Vốn Không Thiền muốn dùng cách dụ rắn ra khỏi hang, tìm người đưa Sở Kiếm đi.

Không ngờ ông bị đối phương cắn trả.

Chuyện này làm ông tức giận rất lâu.

Không Thiền tiện tay ném một mảnh giấy có viết chữ vào lư hương.

Nhìn tờ giấy bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại tàn tro.

Trên môi ông hiện lên nụ cười khinh bỉ.

“Không hổ là đệ tử do Huyền Cơ Tử dạy dỗ, đúng thật là không tầm thường.”

……

Sau vụ tông xe, Tiêu Hề Hề luôn im lặng chờ đợi, muốn xem Không Thiền còn có chiêu gì?

Nào ngờ Không Thiền an phận ở trong cung, không gây thêm rắc rối.

Ngày tháng trôi qua.

Xuân đi hạ đến.

Chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật của Tiêu Hề Hề.

Bảo Cầm làm cho nàng bánh kem có vị mật ong.

Tiêu Hề Hề chắp hai tay, nhắm mắt cầu nguyện với bánh kem.

“Hi vọng Thái tử Điện hạ có thể bình an trở về.”

Bảo Cầm thì thầm “Điều ước của người nhất định sẽ thành hiện thực.”

Tiêu Hề Hề mở mắt, bật cười.

Đây hẳn là ước nguyện sinh nhật cuối cùng của nàng trong đời này.

Hi vọng ông trời nể tình nàng đáng thương, thành toàn cho ước nguyện này của nàng.

Tiêu Hề Hề thổi nến, cắt bánh vui vẻ ăn.

Ăn bánh xong còn có mì trường thọ thơm ngon.

Mì này do Bảo Cầm cố ý làm, trông thì như cả bát lớn, nhưng thực chất chỉ có một sợi mì.

Bảo Cầm kéo sợi mì thật dài, tượng trưng cho trường thọ.

Tiêu Hề Hề ăn hết mì, cả nước cũng không chừa.

Đón xong sinh nhật thứ mười tám, nàng chỉ còn một năm nữa.

Cuộc sống của nàng dần ít đi.

Vốn nàng đã nghĩ thông rồi, cảm thấy chết cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao nàng cũng đã chết một lần, chết thêm lần nữa cũng không sao.

Nhưng khi nàng thấy tuổi thọ của mình giảm dần từng ngày, không khỏi cảm thấy cấp bách.

Nàng bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện Thái tử sớm ngày quay lại, ít nhất nàng được gặp hắn lần cuối.

Bình thường Tiêu Hề Hề có thời gian rảnh sẽ rời cung đến phủ Anh vương thăm Sở Kiếm.

Sở Kiếm háo hức hỏi.

“Sư tỷ, khi nào chúng ta về sư môn?”

Tiêu Hề Hề “Đệ vội làm gì?”

Sở Kiếm “Đương nhiên đệ vội, hiện giờ đệ là người tàn phế, không thể làm gì, đệ không muốn tiếp tục như thế này nữa, đệ muốn về sư môn tìm sư phụ chữa trị.”

Gân tay gân chân của y đã hoàn toàn bị cắt đứt, đại phu bình thường cũng hết cách, chỉ có Huyền Cơ Tử mới có thể chữa trị cho y.

Tiêu Hề Hề “Đệ không làm nhiệm vụ của mình sao?”

Sở Kiếm mặc kệ nói “Không làm, không làm, dù sao đệ cũng không có hứng thú với vị trí chưởng môn, hiện giờ đệ chỉ muốn nhanh chóng về sư môn.”

Tiêu Hề Hề an ủi nói “Chờ thêm một chút, chờ Thái tử trở về, ta nói với ngài ấy một tiếng, sau đó đưa đệ về sư môn.”

Sở Kiếm hỏi “Thái tử khi nào mới về?”

Tiêu Hề Hề “Chắc nhanh thôi.”

Ba ngày sau, một tin vui truyền đến Thịnh Kinh.

Thái tử đã dẹp loạn ở quận Tây Lăng, U vương bị bắt!

Đây là chuyện lớn, chắc chắn phải mở triều lớn.

Tuy nhiên, sức khỏe Hoàng đế ngày càng xấu đi, đã nửa năm ông không thượng triều.

Buổi triều cuối cùng là cách đây nửa năm khi tù binh nước Liêu bị giải đến Thịnh Kinh.

Bây giờ Hoàng đế đi lại cũng khó, càng đừng nói đến việc thượng triều.

Nhưng văn võ bá quan lại đều háo hức chờ đợi, Hoàng đế cũng biết lần này mình không thể trốn được nữa.

Vì vắng bóng quá lâu nên trong triều xuất hiện rất nhiều tin đồn, không ít người đang thầm suy đoán tình trạng của Hoàng đế nghiêm trọng ra sao.

Nếu lúc quan trọng này mà Hoàng đế vẫn không xuất hiện, chắc chắn sẽ làm tăng thêm suy đoán trong đầu mọi người.

Một khi mọi người cảm thấy Hoàng đế sắp chết, đủ loại ý nghĩ xấu xa sẽ nổi lên, khi lòng người dao động thì phiền phức càng tăng thêm.

Hoàng đế không thể cho người khác có cơ hội thừa cơ.

Ông bảo thái y kê đơn cho mình, để ông lấy lại sức lực trong thời gian ngắn.

Các thái y quỳ trên đất run rẩy, bày tỏ bất lực không thể làm gì.

Hoàng đế nổi giận đuổi hết bọn họ ra ngoài, cho người gọi Không Thiền đến.
 
Chương 642: Thuật yểm thắng


Không Thiền đưa cho Hoàng đế một viên thuốc, rồi nói thật.

“Bần đạo không dám giấu bệ hạ, dược tính thuốc này tương đối mạnh, sau khi bệ hạ uống vào, sức lực tinh thần của ngài sẽ hồi phục trong thời gian ngắn, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng, cơ thể của ngài sẽ càng yếu đi.”

Cam Phúc mắng “To gan, sao ngươi dám cho bệ hạ uống loại thuốc độc hại như vậy?!”

Hoàng đế xua tay ra hiệu không cần nói.

Thật ra, bản thân Hoàng đế cũng biết rõ thân thể mình đã như đèn cạn dầu khô, những đơn thuốc nhẹ không có tác dụng, nhưng nếu thuốc quá mạnh chắc chắn sẽ gây tổn hại cho cơ thể.

Đây cũng là lý do tại sao các thái y không dám kê đơn cho ông.

Không phải thái y không biết cách làm cho sức lực tinh thần hồi phục trong thời gian ngắn, chỉ là họ không dám.

Bọn họ sợ sau này Hoàng đế trách tội, không gánh nổi trách nhiệm.

Hoàng đế do dự, nhưng cuối cùng đã quyết định uống thuốc.

Tác dụng của thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, Hoàng đế cảm thấy cơ thể mình đang dần lấy lại sức lực, tinh thần cũng ngày càng tốt hơn.

Ông thậm chí không cần ai dìu, tự mình xuống giường.

Ông đứng trên đất, nhìn bản thân hồng hào trong gương, dường như đã quay về trước kia.

Ông của trước kia khỏe mạnh cường tráng.

Điều này làm ông lại có tự tin.

Cam Phúc đích thân hầu hạ Hoàng đế tắm rửa thay y phục, đồng thời thông báo cho bá quan văn võ vào cung thượng triều.

Khi các quan viên có mặt trong điện Nghị Sự, bọn họ rất ngạc nhiên khi thấy Hoàng đế với khuôn mặt rạng rỡ ngồi phía trên.

Vốn bọn họ còn tưởng Hoàng đế bệnh liệt giường, nào ngờ Hoàng đế trông vẫn khỏe mạnh, mắt thấy là thật, xem ra tin đồn Hoàng đế sắp chết trước đó đều là giả.

Sau khi mọi người hành đại lễ, trực tiếp vào chủ đề chính, bắt đầu thảo luận xử lý phản loạn ở quận Tây Lăng.

Hầu hết thời gian đều do quan viên nói, Hoàng đế chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Còn về phản quân, mọi người thống nhất cho rằng kẻ nào đáng giết thì giết, kẻ nào đáng lưu đày thì lưu đày.

Dù thế nào đi nữa cũng phải diệt tận gốc thế lực phản loạn, không thể chừa lại.

Người duy nhất khiến mọi người không thể quyết định chính là U vương.

Theo lý mà nói, U vương là thủ lĩnh phản quân, phải bị xử tử.

Nhưng U vương là con trai của Hoàng đế, Hoàng đế không lên tiếng, ai dám nói giết y?

Có người không khỏi nghĩ thầm, giá như U vương chết trong cuộc phản loạn thì hay rồi, không ai khó xử nữa.

Nhưng U vương không chết mà bị bắt sống.

Thế là chuyện này trở thành củ khoai nóng, không ai muốn động vào, ai cũng thoái thác chối từ.

Cuối cùng, sau nhiều lần đưa đẩy, chuyện bị đẩy lên Hoàng đế.

Tâm trạng Hoàng đế rất phức tạp.

Lạc Vân Hiên là đứa con ông yêu thương nhất, ông kỳ vọng vào Lạc Vân Hiên, nhưng Lạc Vân Hiên làm ông quá thất vọng.

Lúc ông tức giận, hận không thể g.iết chết tên nghịch tử Lạc Vân Hiên này.

Nhưng bây giờ đến lúc thực sự quyết định sống chết của Lạc Viên Hiên, Hoàng đế lại do dự.

Dù ông có giận đến đâu thì nó vẫn là con ruột của ông.

Hoàng đế im lặng một lúc lâu mới nói một câu.

“Giải U vương về kinh rồi nói tiếp.”

Sau đó là chuyện ban thưởng cho Thái tử và toàn quân.

Chuyện này làm mọi người hưng phấn hơn, khi triều thần nói đến chuyện này, thái độ lập tức chuyển từ lảng tránh sang tích cực.

Lần này Thái tử là người có công lớn nhất, thưởng gì cho hắn cũng không quá.

Nhưng hắn đã dưới một người, trên vạn người, địa vị của hắn không thể cao hơn nữa, chỉ có thể ban thưởng vật chất.

Vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, mỹ nhân ngựa tốt.

Tất cả đồ tốt như được miễn phí thêm vào danh sách phần thưởng.

Các tướng sĩ cũng được ban thưởng tùy theo chiến công của mình.

Sau khi bàn xong tất cả thì đã là hai canh giờ sau.

Các triều thần cung kính tiễn Hoàng đế.

Hoàng đế vừa về tẩm điện, liền thấy đầu vẫn còn choáng váng.

Cam Phúc đỡ ông nằm xuống.

Tác dụng của thuốc từ từ biến mất, Hoàng đế ngày càng yếu ớt, đầu óc mơ hồ.

Ông nằm mơ.

Mơ thấy mình trở về đêm cung biến.

Chẳng qua người phát động cung biến đổi từ Lạc Vân Hiên sang Lạc Thanh Hàn.

Hoàng đế nằm trên giường, thân thể yếu ớt không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Thanh Hàn từng bước đến gần.

Trong tay Lạc Thanh Hàn cầm một con dao, lưỡi dao vẫn còn dính máu, hiển nhiên là hắn vừa giết người.

Hoàng đế sợ hãi nhìn hắn, muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng.

Lạc Thanh Hàn giơ dao lên, chém mạnh vào cổ ông!

“A!!!!”

Hoàng đế từ trong mơ giật mình tỉnh dậy!

Ông mở to mắt, đồng tử run rẩy, ngực phập phồng dữ dội.

Cam Phúc bước nhanh tới, vén rèm giường, lo lắng hỏi.

“Bệ hạ, ngài sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?”

Tầm nhìn của Hoàng đế từ mơ hồ dần chuyển sang rõ ràng.

Ông nhìn rõ người trước mặt là Cam Phúc, sau đó nhận ra mọi thứ vừa rồi chỉ là mơ.

Nhưng giấc mơ đó quá chân thực.

Bây giờ nhớ lại, ông vẫn thấy sợ hãi.

Cam Phúc sai người mang trà an thần tới, cẩn thận đút Hoàng đế uống.

Sau khi uống trà, Hoàng đế thấy dễ chịu hơn một chút.

Cam Phúc nói “Bệ hạ, ngài đã ngủ một ngày một đêm, ngài có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Hoàng đế tưởng mình chỉ ngủ nửa ngày, không ngờ đã ngủ một ngày một đêm.

Ông chán ăn nhưng vẫn ép mình ăn chút cháo.

Hoàng đế hỏi “Không Thiền đâu?”

Cam Phúc thành thật trả lời “Ông ta vẫn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.”

“Gọi tới đây.”

“Vâng.”

Chốc sau, Không Thiền đã đến.

“Bần đạo bái kiến bệ hạ.”

Tình trạng của Hoàng đế rất tệ, sắc mặt nhợt nhạt hơn trước, cả người như bị rút cạn sức lực, trông vô cùng hốc hác.

Ông yếu ớt hỏi “Huyền Môn ở đâu?”

Cơ thể ông sắp không trụ được nữa, ông không thể đợi nữa, phải nhanh chóng tìm được Huyền Môn.

Không Thiền bất lực nói “Bệ hạ rơi vào trạng thái này, dù tìm được Huyền Môn cũng vô dụng.”

Ánh mắt Hoàng đế trở nên sắc bén.

“Trước đó, ngươi không nói như vậy với trẫm, trước đó ngươi nói chưởng môn Huyền Môn có y thuật đệ nhất thiên hạ, bệnh gì cũng chữa khỏi.”

Không Thiền bình tĩnh nói “Bần đạo quả thật đã nói như vậy, nhưng bệ hạ thành ra như vậy không phải vì bệnh, mà do có người dùng thuật yểm thắng.”

Hoàng đế ngẩn người.

Thuật yểm thắng là một thủ đoạn của phương sĩ sử dụng, nó còn được gọi là vu thuật.

Có nhiều giả thuyết về vu thuật này, có người dùng nó xua đuổi tà ma, nhưng có người lợi dụng nó nguyền rủa hại người.

Bộ dạng hấp hối của ông bây giờ, chắc chắn không phải vế trước.

Sắc mặt ông tức thì trở nên khó coi.

“Ý ngươi là, cơ thể của trẫm kém đi là vì bị nguyền rủa?”
 
Chương 643: Lục soát


Hoàng đế nửa tin nửa ngờ lời của Không Thiền.

Dù là thật hay giả, chỉ cần điều tra là biết.

Vì vậy Hoàng đế lập tức hạ lệnh, điều tra trong cung trước, sau đó mới tra đến ngoài cung.

Không có ai sử dụng thuật yểm thắng là tốt nhất.

Nhưng nếu có, ông nhất định sẽ băm người đó thành từng mảnh!

Trong điện Thanh Ca.

Để không làm phiền Tiêu trắc phi nghỉ trưa, mọi người cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.

Nhưng lúc này.

Giọng Tiêu trắc phi đột nhiên vang lên từ trong phòng ngủ.

“Bảo Cầm!”

Bảo Cầm vội đặt việc đang làm xuống, chạy nhanh vào phòng ngủ.

Nàng thấy Tiêu trắc phi ngồi trên giường, tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bảo Cầm vội hỏi “Nương nương sao vậy?”

Giọng Tiêu Hề Hề hơi khàn “Ta vừa gặp ác mộng, mơ thấy trong cung có người đào ra vài vật xấu, ta còn mơ thấy rất nhiều người chết.”

Nếu là người khác nói, Bảo Cầm sẽ không tin, nhưng Tiêu trắc phi thì khác, giấc mơ của nàng mang ý nghĩa cảnh báo.

Bảo Cầm bỗng nhiên căng thẳng “Chúng ta nên làm gì đây?”

Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường “Trước khi đám người đó ra tay, chúng ta phải tìm ra những thứ đó ở Đông cung.”

Bảo Cầm nhanh chóng giúp nàng mặc y phục.

Bây giờ không kịp tắm rửa, Tiêu Hề Hề vội vàng lao ra khỏi điện Thanh Ca, theo sát là Bảo Cầm và Thanh Tùng cầm theo cuốc và túi vải.

Tiêu Hề Hề chạy thẳng một mạch đến điện Lân Đức.

Mặc Họa thấy nàng tới, vội hành lễ.

“Nô tỳ thỉnh an nương nương.”

Tiêu Hề Hề không có thời gian để ý Mặc Họa, nàng vội chạy đến gốc cây quế.

Nàng chỉ vào gốc cây, nghiêm giọng nói.

“Đào!”

Thanh Tùng và Bảo Cầm không nói gì đã bắt đầu dùng cuốc đào.

Mặc Họa thấy vậy, muốn ngăn cản nhưng bị Tiêu Hề Hề đẩy ra.

Tiêu Hề Hề bảo Mặc Họa đứng yên.

Mặc Họa khó hiểu “Nương nương đang làm gì vậy? Nếu người muốn cây quế này, chỉ cần nói một tiếng, nô tỳ sẽ bảo người chuyển nó cho người, người cần gì …”

Nàng chưa kịp nói xong đã bị lời của Bảo Cầm cắt ngang.

“Thấy rồi!”

Bảo Cầm và Thanh Tùng ném cuốc đi, ngồi xổm trên đất, dùng tay đào đất, lấy một túi vải đỏ từ trong hố.

Mở túi vải đỏ ra, có một tượng đất sét hình thù quỷ dị.

Thứ này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

Dù Mặc Họa không biết thuật yểm thắng, nhưng vẫn sợ khi thấy thứ quỷ dị này.

“Đây … đây là gì? Sao nó lại ở đây?”

Tiêu Hề Hề cầm tượng đất sét, nói “Thứ này gọi là ác thần, chôn nó xuống đất có thể khiến con người mắc bệnh đoản mệnh.”

Phía sau tượng đất sét còn dán một tờ giấy ghi sinh thần bát tự.

Mặc Họa là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, đương nhiên biết sinh thần bát tự của Thái tử, nàng có thể khẳng định sinh thần bát tự trên tượng đất sét này không phải của Thái tử.

Cho thấy ác thần này không nhắm vào Thái tử.

Tuy nhiên, Mặc Họa không hề thấy nhẹ nhõm mà ngược lại càng sợ hơn.

Nàng run rẩy hỏi “Đây là sinh thần bát tự của ai?”

Tiêu Hề Hề điềm tĩnh bật ra hai chữ.

“Hoàng đế.”

Thật ra nàng không biết sinh thần bát tự của Hoàng đế, nhưng ác mộng vừa rồi nói cho nàng biết, những thứ này đều là nhằm vào Hoàng đế.

Ba người còn lại nghe vậy, sợ hãi sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Chân Thanh Tùng mềm nhũm, quỵ xuống đất.

Mặc Họa phản ứng nhanh nhất “Thứ này không phải chúng nô tỳ làm, nhất định có người muốn hại Thái tử!”

Tiêu Hề Hề vứt tượng đất sét vào túi, ném nó xuống đất.

Một tiếng xoảng vang lên.

Tượng đất sét trong túi vỡ thành từng mảnh.

Bảo Cầm khó khăn hỏi “Như vậy là xong chuyện rồi sao?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Đây chỉ là một trong số đó.”

Nàng sải bước về phía tẩm điện.

Bảo Cầm kéo Thanh Tùng đuổi kịp.

Lần này Mặc Họa không dám ngăn cản, sắc mặt tái nhợt đi theo.

Tiêu Hề Hề bước vào tẩm điện, đuổi cung nữ đang dọn dẹp ra ngoài.

Nàng mở cửa tủ, lôi tất cả y phục ra giường rồi lục lọi.

Chẳng mấy chốc, nàng tìm thấy một người rơm trong đống y phục.

Người rơm đội một cái vòng trên đầu, trên người còn ghim đinh sắt.

Thứ này nhìn thôi cũng thấy tà đạo.

Tiêu Hề Hề ném nó vào túi.

Tay cầm túi vải của Bảo Cầm run rẩy.

Nàng lo lắng sợ hãi hỏi.

“Nương nương, những thứ này có thể giết người thật à?”

Tiêu Hề Hề liếc nàng một cái “Em nghĩ cái gì vậy? Nếu dùng những thứ vớ vẩn này có thể giết người, chẳng phải thiên hạ đại loạn rồi sao?!”

Nghe nàng nói vậy, Bảo Cầm chợt bớt sợ hơn.

Loại vu thuật này chỉ dùng để lừa người, vậy mà vẫn có người tin.

Sau đó, họ tìm thấy ba người rơm ở các nơi khác trong điện Lân Đức.

Mặc Họa không dám hỏi thêm, nhét hết người rơm vào bếp rồi đốt sạch.

Còn tượng đất sét vỡ thành từng mảnh bị ném xuống ao.

Mặc Họa tưởng mọi chuyện đã ổn, nhưng lại nghe Tiêu trắc phi nói.

“Còn những nơi khác.”

Bọn họ rời điện Lân Đức, bắt đầu lục soát Đông cung.

Tiêu Hề Hề dựa theo cảnh tượng trong mộng tìm địa điểm chôn cất từng vật yểm thắng.

Ngay lúc bọn họ tiêu hủy hết vật yểm thắng, cấm vệ quân đã xông vào Đông cung.

Tim Tiêu Hề Hề trầm xuống.

Đối phương đến quá nhanh.

Nàng thậm chí còn không có thời gian kiểm tra toàn bộ Đông cung.

Tuy nàng gặp ác mộng như lời cảnh báo nhưng cảnh tượng trong mơ quá hỗn loạn, nàng không biết có thiếu thứ gì không?

Lỡ như bỏ sót, thì bọn họ xong đời rồi.

Người dẫn đầu lần này là Thống lĩnh Cấm vệ quân Tiêu Lăng Phong.

Lúc Tiêu Lăng Phong thấy con gái mình, lập tức dừng bước, hành lễ với nàng.

“Mạt tướng bái kiến trắc phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề hỏi “Các người điều động nhiều quân thế này là muốn làm gì?”

Tiêu Lăng Phong mơ hồ nói “Cung Vị Ương mất đồ, bệ hạ ra lệnh lục soát toàn bộ hoàng cung.”

Hoàng đế đã hạ lệnh, Tiêu Hề Hề là trắc phi của Thái tử đương nhiên không thể ngăn cản, nàng chỉ đành tránh đường để cấm vệ quân lục soát.

Nơi đầu tiên lục soát là điện Lân Đức.

May là Tiêu Hề Hề đã tìm và tiêu hủy hết vật yểm thắng trong điện Lân Đức, cấm vệ quân lục soát hai lần, không tìm thấy gì rồi rút lui.

Sau đó, cấm vệ quân đến điện Kim Phong của Lý trắc phi.

Lý trắc phi giật mình nhìn cấm vệ quân đột nhiên xông vào.

“Các người muốn làm gì?”

Tiêu Lăng Phong lặp lại lời vừa giải thích với Tiêu Hề Hề.

Cấm vệ quân lại lục soát.

Vẫn không tìm thấy gì.

Sau đó đến điện Ngọc Liên, điện Uyển Hà …

Cuối cùng đến lượt điện Thanh Ca nơi Tiêu Hề Hề sống.

Tiêu Lăng Phong xem xét tình cảnh trong phòng, thì ra đây là nơi con gái ông ở.

Trông khá ấm áp.

Ông nói với cấm vệ quân.

“Nhẹ tay một chút, đừng làm vỡ đồ đạc.”

Cấm vệ quân đồng thanh đáp “Vâng!”

Có Tiêu Lăng Phong nhắc nhở, động tác của cấm vệ quân quả thật nhẹ nhàng hơn.

Đầu tiên bọn họ tìm kiếm tất cả những nơi có thể giấu đồ trong phòng nhưng không tìm thấy gì.

Sau đó bọn họ đi đến hậu viện.

Khi bọn họ thấy vườn rau phong phú và một đàn lớn gà vịt lợn ngỗng chạy nhảy ở hậu viện, tất cả đều hóa đá.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom