Quang Âm Chi Ngoại

Dịch 

Chương 2136: Nghe tiếng biến sắc


Tâm tư dị biệt.

Có người đáy lòng ẩn giấu ý định lấy lòng, có người âm thầm suy nghĩ làm

thế nào để mượn lực, có người thì quan sát tỉ mỉ, dâng lên ý khác.

Ý nghĩ, theo thân phận và lập trường mà khác biệt.

Cho dù là Tam công chúa cùng Tứ hoàng tử, cũng không ngoại lệ.

Tam công chúa càng cân nhắc nhiều, là không trở mặt.

Mà Tứ hoàng tử, hiển nhiên càng nhiều tâm tư, mặc dù hoàng quyền Nhân

tộc, không phải chuyện ngoại tộc có thể can thiệp, nhưng... Nếu có một đại

thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc như thế biến thành minh hữu, ít nhất

trên lập trường, hắn có thể phân đi một phần ánh hào quang của Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử dựa vào công lao ở Viêm Nguyệt, từ trạng thái vốn không

được coi trọng, nhảy lên vượt qua hoàng tử khác, biến thành một trong ba ngôi

sao được chú ý nhất trước mắt.

Chuyện này, gần như khiến tất cả hoàng tử đều vô cùng để ý.

Mà ý nghĩ của những người này, Phàm Thế Song nhìn rõ ràng.

Hắn dù ăn phải lỗ vốn trước mặt Hứa Thanh, lại rất là kiêng kị, nhưng điều

này không có nghĩa là bản thân hắn không ưu tú. Trái lại, thân là thiên kiêu trên

danh sách của Viêm Nguyệt, cho dù ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, hay ở tộc

khác, hắn đều được vạn người chú ý.

Cảnh tượng như vậy như hôm nay, hắn đã gặp nhiều lắm.

Bị người theo đuổi, bị người mượn lực, thậm chí lấy lòng khoa trương hơn.

Hắn đã thành thói quen hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt bởi vì sự mạnh mẽ của

tộc đàn và sự ưu tú của mình.

Thậm chí bản thân điều này, cũng là đạo của hắn.

Đạo của hắn là khôi lỗi, cũng là chúng sinh, cho nên hắn muốn nhìn tướng

chúng sinh, muốn nhìn ý niệm trong lòng. Bất kể đơn giản hay phức tạp, bất kể

thiện hay ác, hết thảy đều có trợ giúp đối với hắn.

Điều đó sẽ làm hắn đi càng xa trên đạo khôi lỗi này.

Mà đại thế giới hắn tạo nên, tuy mức độ mênh mông không bằng Viêm

Huyền Tử, mức độ thần diệu không bằng Hứa Thanh, nhưng vẫn riêng một

ngọn cờ.

Đó là thế giới khôi lỗi.

Hết thảy chúng sinh trong thế giới đều biến thành từ con rối, mô phỏng nhân

sinh muôn màu, diễn dịch hành trình sinh mệnh được an bài.

Khi có một ngày, nếu hắn đi đến Uẩn Thần cửu giới, thì tất cả con rối trong

đó đều từ không sinh ra có, sinh ra sinh mệnh của mình. Đó chính là thời khắc

hắn lấy thân phận tạo vật, trở thành Chủ Tể của chính mình!

Đây là ước mơ của hắn, cũng là con đường của hắn.

Dù con đường Chủ Tể đã đứt, nhưng hắn tin tưởng, con đường này chưa hẳn

không thể tục tiếp, cho dù thật sự đứt đoạn triệt để, cũng có những phương thức

khác có thể chọn.

“Thành thần!”

Phàm Thế Song nheo lại mắt, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chén

rượu trước mặt, cảm nhận hoa văn mặt ngoài cái chén, đáy lòng cười lạnh.

Tâm tư mọi người bên trong đại điện, hắn liếc cái là có thể nhìn thấu.

Loại năng lực này, từ trình độ nào đó, cũng là ưu thế vô hình của hắn, bằng

không, sao hắn có thể còn sống đến bây giờ sau khi chọc đến Hứa Thanh.

Phải biết rằng Thác Thạch Sơn là bởi vì không tràn ra quá nhiều ác ý đối với

Hứa Thanh, Thiên Mặc Tử thì ngay lập tức đứng đội Hứa Thanh, mà hắn và

Tịch Đông Tử...

Người sau chết rồi, hắn vẫn sống, lại còn thăng lên Uẩn Thần giống như

người khác, trở thành một trong chúng vương của Viêm Nguyệt.

“Nhưng hôm nay không hiểu sao lại hơi bực bội và bất an...”

Phàm Thế Song thì thào dưới đáy lòng.

Trogn mấy ngày đi tới Nhân tộc, ngoài ngày đầu tiên tham dự đàm phán

cùng hai đại biểu tộc đàn phụ thuộc, lúc khác hắn đều đang bế quan, hôm nay là

lần thứ hai đi ra ngoài.

Giờ phút này, lúc Phàm Thế Song trầm ngâm, khúc nhạc vừa chuyển, đột

nhiên biến thành sục sôi. Âm thanh chuông khánh xa xăm mà rung động, như

ẩn chứa rung động của sinh mệnh, rơi trong lòng đám người nơi đây.

Trong thời gian ngắn, tạp niệm của đám người cũng đều đều hơi tiêu tán

dưới nhạc khúc đột nhiên sục sôi này, cho đến khúc nhạc nhẹ dần, cuối cùng

hóa thành dư âm lượn quanh.

Vẫn chưa thỏa mãn.

Nét mặt Phàm Thế Song lần đầu tiên có rung động, hắn ngẩng đầu, ánh mắt

rơi vào trên người nữ tử đàn tấu tì bà kia.

“Ngươi tên là gì?”

“Tố Nguyệt.”

Nữ tử ôm tì bà nhẹ giọng mở miệng, sau đó cũng không nhiều nói, mà hạ

thấp người cúi đầu, trở lại trên bàn tiệc được chuẩn bị cho nàng.

Tứ hoàng tử nhìn thấy một màn này, mắt sáng lên, đáy lòng dâng lên một

chút ý nghĩ, sau đó hắn cười bưng chén rượu lên, mời rượu Phàm Thế Song.

Nét mặt Phàm Thế Song vẫn như thường, hắn hớp nhẹ một ngụm.

Kế tiếp yến hội cũng trở nên náo nhiệt, trong lúc đó không ít người đứng

dậy, chủ động mời rượu, tiếng lấy lòng nối liền không dứt.

Nhưng Phàm Thế Song lựa chọn không nhìn chuyện này.

Cho dù đây là cái gọi là thiên kiêu, nhưng chỉ là một quần chim sẻ trong mắt

hắn thôi, trước mặt hùng ưng, đều là đám ô hợp.

“Thật không biết trong hoàn cảnh như vậy, sao lại sẽ xuất hiện loại người

như Hứa Thanh!”

Nghĩ đến Hứa Thanh, đáy lòng Phàm Thế Song buồn bực, đồng thời cũng

dâng lên một chút bất an. Lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh chém giết

Tịch Đông Tử, tâm thần đã bị chấn nhiếp.

Rồi sau đó khi ở trong Thần Vực, tức thì bị chấn động, cuối cùng trong

thịnh điển bên ngoài Thần Sơn, tận mắt thấy Hứa Thanh đè ép Viêm Huyền Tử,

một khắc này, bóng dáng của đối phương trong lòng của hắn đã thành vách

ngăn vĩnh hằng.

Giữa lúc hắn trầm ngâm, trong mây mù bên ngoài, sấm sét lại nổi lên, nổ

vang bát phương.

“Hôm nay không nên ở chỗ này lâu...” Sự bất an của Phàm Thế Song lại

một lần nữa dâng lên.

Còn những người mời rượu bị hắn coi thường kia, giờ phút này cũng không

dám lộ ra vẻ bất mãn, chỉ có thể lần lượt cười làm lành ngồi xuống.

Nhưng thế gian này, luôn là có người hoặc cố ý thăm dò, lại hoặc là lấy lập

trường bản thân, đi làm ra một chút chuyện nhìn như là ra vẻ thông minh.

Như lúc này, có một vị con trai của quý tộc, mở miệng cười.

“Phàm vương, gần đây Nhân tộc ta cũng có một vương, là Trấn Thương

Vương Hứa Thanh kia, hắn...”
 
Chương 2137: Nghe tiếng biến sắc (2)


Cái tên Hứa Thanh này vừa vang lên, rơi vào trong lòng Phàm Thế Song,

lập tức khiến sự cảnh giác của hắn lập tức lên đến đỉnh điểm.

Vì thế, người này vừa mới nói đến đây, không đợi nói xong, Phàm Thế Song

đã đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sắc bén chấn động hồn phách, quát

khẽ một tiếng.

“Câm miệng!”

Âm thanh này vượt xa thiên lôi, ầm ầm nổ tung trong tòa đại điện này.

Tu sĩ nói chuyện càng trắng bệch cả mặt, trực tiếp phun ra một ngụm máu

tươi lớn, lùi ngược lại mấy bước, nét mặt kinh hãi.

Sắc mặt Phàm Thế Song vô cùng âm trầm, lòng cảnh giác âm thầm càng

mãnh liệt. Hắn lại không muốn chọc đến Hứa Thanh, đối phương lên tiếng như

vậy, hiển nhiên là có ý khác, nếu thật sự làm cho đối phương nói ra một vài lời

không tốt... Truyền đến trong tai Hứa Thanh. Mình lại ở chỗ này, ắt bị liên lụy.

Nghĩ tới đây, hắn không lộ mảy may tâm tư ra mặt, hừ lạnh một tiếng, đứng

lên, muốn rời khỏi nơi này.

Hắn không định tiếp tục ở lại nữa.

Mà những người khác nơi đây đều chấn động trong lòng, có người bất ngờ,

có người ánh mắt lóe lên, có người như có điều suy nghĩ.

Mắt thấy Phàm Thế Song muốn đi, trong lòng Tứ hoàng tử cũng hiện lên

các loại suy nghĩ, hắn vội vàng đứng lên, đang muốn mở miệng.

Nhưng vào lúc này...

Bên ngoài đại điện, âm thanh thiên lôi lại lần nữa nổ tung, dưới ầm ầm tiếng

vang, có hai bóng dáng phá vỡ hư vô mà đến trong màn mưa, bước vào bên

trong đại điện.

Theo hai bóng dáng này đi vào, hơi nước cũng tràn vào từ bên ngoài, hấp

dẫn ánh mắt của mọi người nơi đây.

Ngay khi thấy rõ người tới, toàn bộ nơi này đều biến sắc.

Tam công chúa lập tức đứng dậy, Tứ hoàng tử sau lúc chần chờ, cũng như

vậy.

“Bái kiến Thái phó.”

Con cái quý tộc gì đó, tự nhiên cũng dồn dập làm như thế.

“Bái kiến Trấn Thương Vương.”

Phàm Thế Song đứng ở đó, trước cũng không phải, sau cũng không phải,

nội tâm tức khắc chấn động.

“Ha ha, tiểu sư đệ, xem ra người tộc Bạch Trạch nói không sai, Tiểu Phàm

Phàm này quả nhiên ở đây.”

Người tới, chính là Hứa Thanh và Nhị Ngưu, giờ phút này Nhị Ngưu lộ vẻ

mặt mừng rỡ, mở miệng cười.

Trước đó ở Thượng Linh phủ, sau khi Hứa Thanh nhấc lên Phàm Thế Song

ở Hoàng Đô, hai người bèn đi ra ngoài tìm kiếm, đi trước trụ sở của Bạch Trạch

cùng Ách Ti, lại không tìm được Phàm Thế Song ở nơi đó.

Thế là Hứa Thanh thân thiện hỏi một phen, biết được đáp án.

Giờ phút này nghe vậy, ánh mắt Hứa Thanh quét qua. Hắn xem nhẹ Tứ

hoàng tử, nhẹ gật đầu với Tam công chúa, rồi nhìn về phía Phàm Thế Song sắc

mặt âm trầm, thản nhiên mở miệng.

“Phàm Thế Song, ngươi đi cùng ta một chuyến.”

Câu nói này vừa vang lên, ánh mắt đám người xung quanh theo bản năng rơi

vào trên người Phàm Thế Song.

Đối với Phàm Thế Song, mặt mũi dù rất quan trọng, thế nhưng phải chia ra

thời điểm nào, chia ra đối mặt với người nào... Bây giờ hắn căn bản không cách

nào đi cân nhắc vấn đề mặt mũi gì cả, sau khi nghe thấy Hứa Thanh câu nói này,

nét mặt hắn lập tức biến đổi.

Nội tâm càng vang một tiếng lộp bộp, đầu óc bản năng hiện ra một màn

Tịch Đông Tử tử vong và hình ảnh Viêm Huyền Tử bị trấn áp một cách thê

thảm.

Ngay khi đáy lòng sôi trào, cũng có cảm giác oan ức mãnh liệt, theo đó lan

tràn đến toàn thân hắn.

“Hứa Thanh, ngươi... Ngươi chớ có khinh người quá đáng!!”

Phàm Thế Song thở dồn dập, gấp gáp mở miệng.

“Ngươi, thân là Đại Huyền Thiên, nhưng cũng không thể nhục nhã ta như

vậy, giữa chúng ta không có thù, huống hồ lần này ta đến Nhân tộc, cũng không

có mục đích gì khác!”

“Ta chỉ đi ngang qua sân khấu thôi!”

“Hơn nữa, sau khi đến Nhân tộc, ta đã lập tức bế quan rồi!”

“Trước đó có người nhắc đến tên của ngươi, muốn mưu đồ làm loạn, ta còn

lập tức ngăn cản!!”

“Hứa Thanh ngươi dù ngang ngược, cũng phải... Nói đạo lý chút chứ!”

Vẻ oan ức trong lời nói của Phàm Thế Song cực kỳ mãnh liệt, lại cũng ẩn

chứa sự chân thành, thật sự là hắn không nói sai.

Hứa Thanh nghe vậy, nét mặt hơi kỳ quái. Hắn nhìn ra đối phương oan ức,

lại nghĩ tới lần này mình tìm hắn hỗ trợ, thế là sắc mặt trở nên thả lỏng, ngữ khí

ôn hòa.

“Ta tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”

Phàm Thế Song hoài nghi.

“Thật ư?”

“Thật, đi thôi.”

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài, Nhị Ngưu bên cạnh hắn

cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt chân thành.

Phàm Thế Song xoắn xuýt, nhưng hắn biết mình không có khả năng cự

tuyệt, thế là đáy lòng không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng hắn cắn chặt răng, thấp

thỏm cất bước bước ra đại điện, cùng hai người Hứa Thanh biến mất trong mưa

không thấy gì nữa.

Giờ phút này, tiếng sấm nổ vang trên tầng mây, tia sét xẹt qua giữa bầu trời,

nước mưa lớn hơn.

Ở một nơi cách xa đại điện, trong một căn nhà dân trạch, một tiếng thở dài

tang thương truyền ra từ trong bóng tối.

“Sao hắn lại đột nhiên đến...”

“Như vậy, Phàm Thế Song này, còn phải giết sao? Người này cũng không dễ

dàng ra ngoài một lần, hoặc là... Cùng chém giết!”

Một âm thanh khác mang một chút cảm giác bén nhọn, âm lãnh mở miệng.

Trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, như đang quyết định, cho đến hồi lâu

sau, âm thanh thứ ba, giống như băng lạnh, lạnh lùng vọng lại.

“Hứa Thanh không thể động, chờ đến lúc Phàm Thế Song ở một mình, lại

hành động.”

“Thế nhưng hết thảy đều đã sắp xếp xong rồi, nếu kéo dài thêm...” Âm

thanh sắc nhọn hiển nhiên không cam lòng.

“Ta nói lần thứ hai, Hứa Thanh, không thể động!”

Âm thanh lạnh băng, chém đinh chặt sắt.

Trong màn mưa, Hứa Thanh đi trước, Phàm Thế Song ở giữa, Nhị Ngưu

phía sau.

Phàm Thế Song nhìn cử động như vậy của hai người, lại càng khẩn trương,

nhưng hôm nay thân ở Nhân tộc, không có người giúp đỡ, loại cảm giác lẻ loi

hiu quạnh kia làm hắn càng thấp thỏm mãnh liệt.

Mà sau khi ba người Hứa Thanh rời đi, trong đại điện yến hội của Tứ hoàng

tử, giờ phút này lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều im lặng.

Nhưng dưới biểu tượng im lặng này, ai nấy đều bùng nổ gió lốc ngập trời.
 
Chương 2138: Món quà đến từ Tử Thanh


Các loại suy nghĩ dao động rung động, không cách nào tin, kinh hãi,… làm

trong lòng bọn họ đều nổi sóng vạn trượng.

Đối với chuyến đi Viêm Nguyệt của Hứa Thanh, bọn họ chỉ biết kết quả,

cũng không hiểu biết chi tiết Hứa Thanh biến thành Đại Huyền Thiên tại Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Đương nhiên cũng không biết tình hình cụ thể về mâu thuẫn giữa Hứa

Thanh và các vị đại thiên kiêu Viêm Nguyệt trong thời gian này.

Nhưng hoặc nhiều hoặc ít, họ có thể thấy được một chút manh mối.

Dù sao cuối cùng, người biến thành Đại Huyền Thiên chính là Hứa Thanh,

lại chiến thắng Viêm Huyền Tử.

Nhưng manh mối cũng chỉ là manh mối mà thôi, bọn họ không cách nào

tưởng tượng, rốt cuộc là loại trải nghiệm, có thể khiến Phàm Thế Song sau khi

nhìn thấy Hứa Thanh, e ngại đến mức độ này.

Phải biết rằng Phàm Thế Song cũng là Uẩn Thần!

Hơn nữa, bản thân hắn càng là đại thiên kiêu trên danh sách của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, nổi danh Vọng Cổ.

Dù trước đó hắn đến Nhân tộc lựa chọn bế quan, khiến người ta nghi hoặc,

nhưng việc này cũng bình thường, thân là tu sĩ, lại vừa mới Uẩn Thần, ở thời

khắc tu hành mấu chốt, bế quan cũng là chuyện phải có.

Dù sao chuyện đàm phán cũng không cần Phàm Thế Song hắn tham dự, với

tư cách là giám sát, hắn chỉ cần chứng kiến ký kết khế ước cuối cùng là được.

Mà trước đó dù có người nhắc đến Hứa Thanh trong yến hội, dù l hắn ập tức

ngăn cản, nhưng chỉ có thể nhìn ra hắn không vui qua những chuyện này.

Người không biết được nội tình nhìn thấy, sẽ bản năng cho rằng giữa Phàm

Thế Song và Hứa Thanh tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.

Nhưng bây giờ... Hết thảy đều có đáp án!

Sở dĩ Phàm Thế Song bế quan ngay sau khi đến Nhân tộc, rõ ràng là vì trốn

tránh Hứa Thanh!

Mà trước đó có người nhắc đến Hứa Thanh, hắn lập tức ngăn cản, không vui

là thật, mâu thuẫn cũng là thật, nhưng thực ra, vẫn tồn tại cảnh giác, đây là cử

động sợ bị liên lụy.

Hết thảy chuyện này, khi phần lớn đám người kịp phản ứng, thế là chấn

động trong lòng lại càng kịch liệt.

“Ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên, Hứa Thanh... Lại kinh khủng đến trình độ

như vậy!”

Mọi người rung động.

Tam công chúa lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, nàng không khỏi nghĩ đến từng màn

quen biết cùng Hứa Thanh.

Ngay từ đầu nhìn thấy trến yến tiệc của Thất hoàng tử ở Thánh Lan đại vực,

cho đến khi gặp nhau lần nữa, Hứa Thanh đã là Thánh Lan Vực Chủ, sau đó

cùng nhau tiến vào Hoàng Đô đại vực….

Đến chuyện Chấp Kiếm Đại Đế triệu hoán, trường phái Dị Tiên quật khởi,

chém giết Thất hoàng tử, từng cảnh tượng ấy, thanh thế to lớn, rung động bát

phương tại Hoàng Đô.

Mà nàng vốn dĩ cho rằng đây đã là đỉnh điểm của Hứa Thanh.

Nhưng sau chuyện Viêm Nguyệt, đối phương lại nhảy lên biến thành Đại

Huyền Thiên của Viêm Nguyệt, tức thì bị Nhân Hoàng phong Vương chữ Trấn,

lại gia phong làm Thái phó hoàng tử...

Hết thảy, đã khiến nàng phải ngước nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy một

bóng lưng.

Nhất là hôm nay, nàng cảm nhận được sự kinh khủng của Hứa Thanh một

cách trực quan, Phàm Thế Song cao cao tại thượng mà nhóm người mình phải

cẩn thận đối mặt, thế mà lại thấp thỏm trước mặt đối phương như vậy.

Bây giờ nàng đã có thể tưởng tượng được được, trong khoảng thời gian ở

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc kia, Hứa Thanh là hung danh mênh mông bậc

nào.

Tứ hoàng tử bên cạnh, cũng là có vẻ nỗi lòng hỗn loạn, sắc mặt biến hóa,

nhưng... Từ bên trong lại có một vệt sắc bén kỳ dị thoáng qua rồi mất.

“Có người muốn mượn ta câu cá dẫn ra Phàm Thế Song, nhưng sư tôn đã

nhìn rõ ràng, để ta thuận thế mà làm. Như vậy, Hứa Thanh đột nhiên đến, có

thể... Cùng nhau vẫn lạc hay không!”

Nghĩ tới đây, đáy lòng Tứ hoàng tử bản năng phân tích được mất.

Bên trong đám người, còn có một nữ tử giờ phút này cũng rung động, trong

mắt nàng lộ ra thần thái, nhìn về phía đại điện bên ngoài.

Nàng này, chính là Tố Nguyệt, vị đại gia khúc nhạc có phần danh tiếng tại

Hoàng Đô kia.

“Hắn, chính là đệ đệ của người kia à...”

Hứa Thanh không chú ý đến hết thảy bên trong đại điện, không lâu sau, một

nhóm ba người bọn họ đã đi tới Thượng Linh phủ của Hứa Thanh.

Trong phủ, Hứa Thanh khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh nhìn Phàm Thế Song

bày ra vẻ âm trầm trước mặt.

Còn Đội trưởng, thì vẻ mặt tươi cười.

“Phàm huynh, trước đó tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, ta đã nhìn ra thế

siêu phàm của ngươi, thành tựu đối với khôi lỗi của ngươi càng là đạt tới được

trình độ đỉnh cao.”

“Chắc hẳn, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng, dù sao nếu ta thất vọng, tiểu

sư đệ của ta cũng sẽ thất vọng, hai chúng ta đều thất vọng... Như vậy ngươi

cũng sẽ thất vọng.”

Đội trưởng tằng hắng một tiếng, cũng không cho Phàm Thế Song cơ hội mở

miệng, nâng con rối chắp vá trong tay mình, đặt xuống trước mặt Phàm Thế

Song.

“Mời Phàm huynh giúp một chút, sửa xong nó, uy lực thì... Phải đạt tới trình

độ ban đầu.”

Đội trưởng liếm môi một cái.

Hứa Thanh mặt không biểu cảm.

Phàm Thế Song thầm mắng dưới đáy lòng, nhưng mặt ngoài không dám lộ

ra mảy may. Cuối cùng hắn vẫn nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra đối phương thật sự

đến để cho mình hỗ trợ, cũng không phải có hàm ý khác.

Nếu đổi lại là những người khác tìm hắn, hắn còn có thể ra vẻ, nhưng đối

với Phàm Thế Song bây giờ, hắn chỉ muốn mau sớm hoàn thành, rồi mau chóng

rời đi, rời xa nơi đây.

Cho nên hắn không nói một lời, sau ánh mắt rơi vào trên con rối kia. Hắn

vung tay lên, con rối này lập tức ầm một tiếng, sụp xuống, thành vô số linh

kiện.

Sau khi vẫy tay cầm lên một linh kiện, Phàm Thế Song thở sâu, cố gắng để

cho mình bình tĩnh trở lại, rồi bắt đầu nghiên cứu.

Nhìn một chút, nét mặt hắn hơi động.

“Đây là cổ vật, lại có vẻ đã tồn tại chí ít vài vạn năm.”

“Trên đó còn nhiễm thi khí... Đây là thủ pháp luyện chế của một mạch Liêu

Huyền, thịnh hành ở thời đại Huyền U Cổ Hoàng.”

“Con rối bọn họ luyện chế, thường thường lấy tế sống làm chủ, lấy máu sinh

linh để nuôi, kinh mạch làm liên kết, cốt nhục làm tài liệu, lại kết hợp với rất

nhiều vật liệu, cuối cùng hình thành con rối huyết nhục.”
 
Chương 2139: Món quà đến từ Tử Thanh (2)


Phàm Thế Song không hổ là đại sư khôi lỗi, vừa mở miệng đã nói ra lai lịch.

Nhị Ngưu chấn động, lộ ra vẻ tán thưởng, hô to lợi hại.

Sau khi nhìn, Hứa Thanh cũng phối hợp, hiện ra vẻ tán thưởng trong mắt.

Được hai người bọn họ cùng tán thưởng, Phàm Thế Song mặt ngoài không

thèm để ý chút nào, nhưng lòng dạ lại không cách nào tự kiểm soát mà dâng lên

một chút đắc ý cùng ngạo nghễ.

Nhị Ngưu chớp chớp mắt.

“Phàm huynh quả nhiên lợi hại, xem ra nhất định có thể chữa trị đến trình

độ càng hoàn mỹ hơn!”

Phàm Thế Song nghe vậy, nhàn nhạt mở miệng.

“Tuy có một chút độ khó, nhưng chỉ cần vật liệu đầy đủ, thì đương nhiên là

được.”

Nhị Ngưu cười cười.

“Thế nhưng chúng ta chỉ có những tài liệu này, với năng lực của Phàm

huynh chi, nhất định có thể làm ra bảy tám bộ, thôi, ta chỉ cần năm bộ là được

rồi, thêm ra cho Phàm huynh làm thù lao.”

Phàm Thế Song không khỏi càng thêm mắng to dưới đáy lòng, nói thầm hai

tên đáng chết này, chẳng những muốn sử dụng mình không công, thậm chí lại

còn muốn mình cung cấp vật liệu.

Khinh người quá đáng!

“Những tài liệu này, một bộ cũng không đủ, vật ta nói tới chính là vật luyện

khí như Tuyệt Tinh và sắt Xích Hồn.”

“Không có.” Nghe thấy ngữ khí của Phàm Thế Song, Nhị Ngưu trợn mắt.

Sắc mặt Hứa Thanh cũng trầm xuống.

Phàm Thế Song cắn răng, nhìn Nhị Ngưu một chút, lại nhìn Hứa Thanh một

chút.

Hồi lâu sau, hắn thở sâu.

“Các ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau, thật sự xóa bỏ thù dai đấy!”

Mắt thấy Phàm Thế Song thỏa hiệp, Nhị Ngưu lộ ra nụ cười, đáp ứng đầy

miệng.

Hứa Thanh suy tư một chút, cũng gật đầu.

Phàm Thế Song cắn răng, nâng trong tay lấy ra đại lượng vật liệu luyện khí,

ngay trước Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu trước mặt, bắt đầu chữa trị con rối.

Thời gian trôi qua, rất nhanh, hơn một tháng đã trôi qua.

Trong vòng hơn một tháng này, Phàm Thế Song có thể nói là phát huy vượt

xa mức bình thường. Bị Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu nhìn chằm chằm, hắn đã cải

tạo toàn bộ những linh kiện con rối kia, khiến cho linh tính của chúng nó đều

được kích phát ra.

Số lượng vật liệu luyện khí hắn sử dụng trong lúc đó càng không ít.

Trong quá trình này, Hứa Thanh không nói nhiều, nhưng tiếng cổ vũ và tán

thưởng của Đội trưởng nối liền không dứt.

Phàm Thế Song nghe tới cuối cùng dù đáy lòng không kiên nhẫn, nhưng bất

tri bất giác lại càng dùng ra nhiều vật liệu hơn.

Nhất là đến cuối cùng, hắn trầm ngâm một phen, thế mà dứt khoát lấy ra

một chút huyết nhục và thần hồn của hung thú đã từng bị hắn đánh giết.

Thêm vào trong linh kiện con rối, cuối cùng khiến cho những linh kiện này

có được linh tính, đồng thời cũng xuất hiện hoạt tính.

Cho đến một ngày cuối cùng, theo hắn bấm niệm pháp quyết, hai con rối

giáp đen cao lớn như người khổng lồ xuất hiện trước mặt ba người.

Toàn thân trên dưới hai con rối này tràn ra khí tức âm lãnh, càng có uy áp

kinh khủng khuếch tán, lại còn có vẻ mạnh mẽ hơn một chút so với con rối Hứa

Thanh gặp phải trong hang động lúc trước.

“Đạt tới trình độ thân xác của Uẩn Thần nhất giới!!”

Đội trưởng rung động.

Phải biết rằng phóng mắt nhìn khắp Nhân tộc, bọn họ chưa từng nghe nói

đến con rối như vậy, cho dù trong trí nhớ kiếp trước, Nhị Ngưu cũng cực kỳ ít

thấy.

“Con rối ở loại trình độ này, cũng là lần đầu tiên ta tiếp xúc và luyện chế

trong cả đời này.”

Phàm Thế Song thở sâu, nhìn lên con rối trước mặt, đáy lòng cũng dâng lên

sự tham lam nồng đậm theo bản năng. Hắn thân là đại sư khôi lỗi, càng biết

được giá trị của hai con rối này hơn người bên ngoài.

“Đáng tiếc, hai người này nhìn chằm chằm, ta không cách nào động tay

chân...”

“Mà sở dĩ loại con rối này đạt tới trình độ như vậy, dù những tài liệu kia của

ta có tác dụng không nhỏ, nhưng trọng điểm trong đó... Vẫn là phẩm giai và tế

luyện của những linh kiện ban đầu này.”

“Năm đó tu sĩ luyện chế ra con rối này, ít nhất cũng có tu vi Uẩn Thần cao

giai, thậm chí Chủ Tể cũng có khả năng... Cho nên mới có thể lấy Uẩn Thần đi

luyện khôi lỗi.”

“Trừ phi còn có những linh kiện này, nếu không... Khó mà có con thứ ba.”

Phàm Thế Song cảm thán dưới đáy lòng, nhưng hiện thực vẫn khiến hắn thu

hồi tất cả tham lam, giờ phút này hắn đứng lên, lạnh lùng quét nhìn Hứa Thanh

và Nhị Ngưu một chút.

“Ta có thể đi rồi sao?”

Nhị Ngưu vội vàng đứng lên, lớn tiếng khích lệ, Hứa Thanh cũng lộ ra nụ

cười.

“Phàm đạo hữu, quả là không tầm thường.”

Phàm Thế Song mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại một lần cảm thấy

phấn chấn bởi vì sự khen ngợi cùng tán đồng của hai người Hứa Thanh, nhưng

chớp mắt tiếp theo, hắn lại cảm thấy bi ai. Loại tâm tình này, hơn một tháng qua

hắn đã trải qua nhiều lần.

Giờ phút này hắn chỉ muốn rời đi, thế là hắn không nói hai lời, thân thể

nhoáng cái, bay ra phủ, gấp rút đi về phía trụ sở.

Cùng ngày, hắn cùng hai tộc chờ đợi hắn đã rời khỏi Hoàng Đô Nhân tộc...

Còn hai con rối kia, đương nhiên là Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu một người

một bộ. Nhị Ngưu vui vẻ rời đi, chuẩn bị đi nghiên cứu kỹ một chút, bởi vì một

bộ kia của hắn, nửa tháng này hắn cố ý yêu cầu Phàm Thế Song tăng thêm chức

năng truy tung.

“Tao lão đầu, ta nhất định phải tìm ra ngươi!”

Sau khi rời khỏi phủ của Hứa Thanh, Nhị Ngưu liếm môi một cái, cực kỳ

phấn chấn.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua.

Mấy ngày sau, khi chỉ còn cách tế tổ hai ngày...

Hứa Thanh đang tu hành trong linh hồ của phủ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn

về phía ngoài phủ.

Có người, đưa tới một cái hộp gỗ, đặt ở trước cửa.

Người đến là một đồng tử.

“Phụng mệnh Quốc sư, đưa tới vật này.”

Nói xong, đồng tử khom người cúi đầu, quay người rời đi.

Hồi lâu sau, hộp gỗ này vỡ vụn trong gió, lộ ra vật bên trong.

Một con thú bông.

Đây không phải là vật liên quan đến tu sĩ, mà là đến từ phàm tục.

Nhưng con thú bông này, phảng phất đã từng chia năm xẻ bảy, vỡ vụn vô số,

lại bị khâu lại chắp vá ra…

Nét mặt của nó, như đang khóc.
 
Chương 2140: Thánh uy điển nghi


Khoảng khắc trông thấy con thú bông này, Hứa Thanh mặt không biểu cảm,

nhưng trong lòng hắn lại dần dâng lên gợn sóng...

Con thú bông này, hắn biết.

Đó là quà sinh nhật hắn ca ca tặng cho hắn lúc còn nhỏ, khi ở trong thành

Vô Song.

Rồi sau đó, trong trận tai kiếp kia, hắn chỉ có sáu bảy tuổi, ôm con thú bông

này, khóc thút thít trong màn mưa máu, kêu gọi cha, kêu gọi mẫu thân, kêu gọi

ca ca…..

Sau đó, hắn ngất đi.

Lúc tỉnh lại, con thú bông đã không thấy.

Hôm nay, nó xuất hiện ở nơi này.

Ý nghĩa ẩn chứa trong đó...

“Hắn đưa tới vật này, mục đích đúng là để ta suy tư...”

Hứa Thanh im lặng.

Có một số việc, hắn biết mình cũng mê mang. Ví dụ như lúc ban đầu ở Tế

Nguyệt đại vực, trong một trận chiến với Xích Mẫu, có ký ức không khớp với

ký ức thân thể xuất hiện trong thủy tinh màu tím…

Trong hình ảnh đó, bàn tay rơi vào đỉnh đầu mình, đập xuống không chút

dừng lại.

Nhưng trong hồi ức của mình, nhưng không có bàn tay xuất hiện, mà là tự

động hôn mê.

Lại ví dụ như, con thú bông đã từng biến mất này, bây giờ sau khi xuất hiện,

lại bị khâu lại chắp vá ra.

Vì sao nó vỡ vụn?

Hồi lâu sau, Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt.

Con thú bông kia, hắn không cầm lấy, cứ đặt ở cổng, lẻ loi trơ trọi nằm ở

đó...

Thời gian trôi qua, gió ban đêm thổi tới, cuốn lên bụi bặm trên mặt đất, rơi

rụng xuống trên thân con thú bông.

Cái lạnh trong gió cũng xâm nhập từ bát phương, cùng với gió, khiến cho

con thú bông bị khâu lại chắp vá, dường như đang run lẩy bẩy.

Y hệt thiếu niên run rẩy, cuộn mình trong trời đông giá rét ở khu ổ chuột

năm đó.

Một ngày trôi qua.

Khi chỉ còn cách tế tổ mười hai canh giờ, tất cả vương công đại thần, đều

lựa chọn tắm rửa tại chỗ ở của riêng mình.

Đây là lễ nghi tế tổ.

Bất kể có tư cách đi theo Nhân Hoàng cùng vào Cổ Hoàng tinh hay không,

đều phải như vậy.

Bởi vì tế tổ, chia thành bên trong và bên ngoài.

Lễ chính thức bên trong Cổ Hoàng tinh, quan lễ bên ngoài Cổ Hoàng tinh.

Lại cần chờ đợi ở Thái miếu ba canh giờ trước thời gian tế tổ, vào khoảnh

khắc bình minh.

Mà Thái miếu, ngày bình thường là không tồn tại.

Chỉ vào lúc ba canh giờ trước khi tế tổ, nó mới có thể hiện ra trong một khu

vực đặc biệt ở ngoài Hoàng cung, như thể hiện ra trong thời gian.

Tám canh giờ sau, trong đêm tối, Hứa Thanh rời khỏi phủ.

Sau khi bước qua con thú bông kia, hắn dừng allại một chút, cúi đầu nhìn

chăm chú.

Lát sau, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.

Hắn bấm chuẩn thời gian, ngay vào lúc Thái miếu xuất hiện, đúng giờ đi tới

trước Thái miếu.

Bầu trời tuy còn đen nhánh, nhưng vẫn lẫn vào sắc màu tươi sáng trong

chớp mắt này.

Một tòa miếu thờ mênh mông hoa mỹ, lộ ra từ trong thời gian, sừng sững ở

phương đông Hoàng cung.

Hứa Thanh không phải là người đến đầu tiên, nói chuẩn xác hơn, tất cả mọi

người đều túc mục đứng ở nơi đây, trong cùng một lúc.

Thân là Thiên Vương, Hứa Thanh đương nhiên đứng ở phía trước nhất.

Trấn Viêm Vương, đứng bên cạnh hắn.

Sau Thiên Vương chính là Thiên Hầu, tiếp theo là tất cả đại thần, lít nha lít

nhít ước chừng mấy ngàn, lại lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ ánh mắt đều hội tụ ở phía trước nhất.

Nơi đó có sáu bóng dáng, hiển hiện từ trong hư vô.

Ấy chính là Nhân Hoàng và hoàng tử đạt được tư cách hộ tống!

Nhân Hoàng hôm nay, mặc quần áo xa hoa và long trọng trước nay chưa

từng có, sự uy nghiêm càng là như vậy.

Phía sau hắn là Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng Thập Nhị

hoàng tử.

Ninh Viêm dù một mực bế quan, nhưng ngày này hôm nay, cho dù tu hành

quan trọng đến đâu, cũng nhất định phải có mặt.

Mà cho dù là hắn hay mấy hoàng tử khác, quần áo đều khác biệt ngày xưa,

đều hoa lệ phi phàm, rất có cảm giác nghi thức.

Nhưng điều làm cho tất cả mọi người hơi bất ngờ, là ở bên cạnh Thập Nhị

hoàng tử Ninh Viêm, thế mà còn có vị hoàng tử thứ năm.

Đó là Thập hoàng tử!

Hắn có thể đứng ở đây, đương nhiên là được Nhân Hoàng đặc cách cho

tham dự, nhưng trước lúc này, lại không có bất cứ thánh chỉ nào.

Nhưng chuyện liên quan đến hoàng tử, những người khác cũng không tiện

nhiều lời. Mặc dù với thân phận Thái phó, Hứa Thanh có thể hỏi, nhưng trong

tình huống bây giờ, hắn cũng không có lòng muốn hỏi.

Cho đến hơn mười nhịp thở sau, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người,

ánh mắt Nhân Hoàng lướt qua trên người quần thần.

Giờ khắc này, Nhân Hoàng dường như có chút cảm xúc không giống ngày

thường.

Trước đây, trong mắt hắn, không nhìn thấy một chút sắc thái nào, mà giờ

khắc này... Trong đó dường như có một chút gợn sóng.

Phảng phất, hắn rốt cuộc liếc mắt nhìn quần thần, liếc mắt nhìn mảnh sơn hà

này, liếc mắt nhìn Nhân tộc, cũng liếc mắt nhìn pho tượng Đại Đế xa xa.

Tiếp đó, Nhân Hoàng thở sâu, cho dù là nét mặt hay đôi mắt, đều khôi phục

lại trạng thái ngày thường, xoay người qua.

Trong năm vị hoàng tử cúi đầu lùi lại, hắn ngóng nhìn lên Thái miếu, nâng

chân bước từng bước một, đi đến Thái miếu.

Cho đến khi hắn đi xa hơn mười trượng, năm vị hoàng tử phía sau mới túc

mục đi theo.

Trong ba canh giờ cuối cùng này, dựa theo lễ nghi tế tổ, Nhân Hoàng phải

khoanh chân tĩnh tâm trong Thái miếu, chờ đợi thời gian trôi qua. Hoàng tử

được ân chuẩn cùng tế tổ, cần làm bạn ở phía sau, quỳ lạy trong Thái miếu, chờ

đợi bình minh.

Trong ngoài Thái miếu hoàn toàn yên tĩnh trong ba canh giờ này.

Thậm chí, ngay cả Hoàng Đô, vào giờ khắc này cũng vô cùng yên tĩnh.

Theo thời gian trôi qua từng chút một, sắc đêm của bầu trời chậm rãi phai

nhạt đi, chân trời như có ngọn lửa thiêu đốt, hình thành biển lửa, thiêu đốt đêm

tối.

Cho đến một chớp mắt tiếp theo, màu đỏ thẫm lan tràn, như thể một người

khổng lồ có thể chống đỡ thiên địa, nâng tay nhấc lên mạng che mặt của bầu

trời đêm.

Thế là trong phút chốc, ánh hào quang bắn ra bát phương, che trời lấp đất,

chiếu xuống nhân gian.

“Đến lúc tế!”
 
Chương 2141: Thánh uy điển nghi (2)


Ngay khoảnh khắc này, có âm thanh đáp vâng sục sôi, truyền khắp thiên địa.

Bên ngoài Thái miếu, trên tới Thiên Vương, dưới đến tiểu thần, đều quỳ

xuống lạy trong một chớp mắt này.

“Hoàng tinh dâng!”

Kèm theo này âm thanh, còn có từng khúc chuông nhạc rộng lớn, hình thành

âm thanh túc mục, vang vọng ra.

Trong ánh hào quang của bầu trời, khí vận Nhân tộc biến thành rồng, bay

lượn trong ánh sáng, vờn quanh bầu trời Hoàng Đô, nhả ra từng hồi điềm lành.

Đồng thời, bóng dáng tiên hiền của Nhân tộc cũng hình thành trên màn trời,

cùng nhau khom người về phương hướng Hoàng cung.

Họ đươmg nhiên không phải bái Nhân Hoàng đương đại, mà là bái... Cổ

Hoàng tinh.

Ngay sau đó, Cổ Hoàng tinh lấp lánh. Trong tiếng vang ầm ầm, nó thình

lình bay lên không, càng lúc càng lớn trong mắt mọi người, cảm giác rung động

cũng nổi lên theo đó.

Trên ngôi sao này, sương mù nồng đậm vốn tồn tại, giờ phút này quay

cuồng kịch liệt, lại hóa thành bảy loại màu sắc, biến thành cầu vồng, lan tràn tới

Thái miếu.

Cuối cùng, kết nối với Thái miếu!

Sương mù bảy màu hình thành một con đường, cũng là một cây cầu.

Lúc này Nhân Hoàng trong Thái miếu mới đi ra, bay lên không, đạp lên cây

cầu sương mù bảy sắc kia đầu tiên, đi ở trước nhất.

Năm vị hoàng tử phía sau hắn, lui lại cách mười trượng, cúi đầu đi theo.

Lại sau đó, trong mắt Trấn Viêm Vương mang một vệt thâm ý, hắn đi thẳng

về phía trước, một chúng Thiên Vương đồng thời đạp lên cầu sương mù bảy

sắc.

Hứa Thanh ở trong đó, nét mặt từ đầu đến cuối đều túc mục.

Mà phía sau bọn họ là Thiên Hầu, là quần thần dựa theo phẩm giai, chia

thành nhiều nhóm, trước sau đều ```cách mười trượng, đi đến cầu Thải Hồng.

Từ xa nhìn lại, trong sự im lặng của mỗi người, mấy ngàn người tiến lên, lấy

Nhân Hoàng làm đầu, chậm rãi đến gần Cổ Hoàng tinh.

Giờ khắc này, bách tính bên trong Hoàng Đô, cùng rất nhiều tu sĩ không có

tư cách đến Thái miếu đều ngẩng đầu lên, ngóng nhìn một màn vô cùng long

trọng đối với Nhân tộc này.

Cùng lúc đó, có âm thanh xướng lên, phá vỡ sự yên tĩnh của thiên địa, nói ra

hết cái tên này đến cái tên khác.

“Trấn Viêm Vương, Trấn Thương Vương...”

Những cái tên này, theo đám người tiến lên trên cầu sương mù bảy sắc,

không ngừng truyền ra.

Không phải tất cả Thiên Vương đều ở trong số đó, cũng không phải toàn bộ

Thiên Hầu đều được gọi tên, còn quần thần phía sau, đương nhiên cũng là như

vậy.

Cho tới sau khi hô đến cái tên thứ chín mươi chín, âm thanh kia mới ngừng

lại.

“Các vị trên đây, đạt được tư cách vào Hoàng tinh, chứng kiến đại điển tế

tổ.”

Khi câu nói này vang vọng chính là khoảnh khắc bóng dáng Nhân Hoàng đã

đi đến cuối cầu sương mù, hắn không dừng lại chút nào, bước một bước vào Cổ

Hoàng tinh.

Tiếp theo, năm vị hoàng tử lần lượt đi đến, theo sau là tất cả vương công đại

thần được gọi tên.

Mà sau khi tất cả những người có tư cách, bao gồm cả Hứa Thanh trong đó,

đi ra cầu sương mù, bước vào Cổ Hoàng tinh, Cổ Hoàng tinh kia ầm ầm chấn

động. Trong sương mù cuồn cuộn, loáng thoáng có thể thấy được trên ngôi sao

này, hình như dâng lên một tòa tế đàn mênh mông.

Đồng thời, đại trận Hoàng Đô Nhân tộc cũng toàn lực mở ra vào thời khắc

này, phòng vệ trọng điểm nhằm vào nơi này.

Còn những người không có tư cách tiến vào Cổ Hoàng tinh thì ở trên cầu

sương mù, từng người đứng trang nghiêm cúng bái.

Bọn họ sẽ cùng nhau chứng kiến tế tổ ở nơi đây.

Còn toà tế đàn dâng lên trên Cổ Hoàng tinh kia, giờ phút này càng lúc càng

lớn, cũng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dâng lên giữa không trung Cổ

Hoàng tinh.

Biến thành Thiên đàn!

“Nơi này... Chính là Cổ Hoàng tinh.”

Dưới Thiên đàn, tất cả người có tư cách bước vào, giờ phút này đều ra hiện

ra tại đó, Hứa Thanh bản năng ngóng nhìn tứ phương, thì thào dưới đáy lòng.

Thứ hắn cảm nhận được đầu tiên, là lực lượng khí vận nồng đậm vô cùng,

cùng dao động huyết mạch Hoàng gia đến từ tứ phương.

Vào thời khắc này, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.

Mà nơi này, ngoài khí vận và dao động huyết mạch Hoàng gia, còn có linh

khí kinh người.

Mức độ nồng đậm của nó đã tiếp cận cực hạn, hóa thành từng dòng chảy

linh khí, chảy xuôi trong hư vô Cổ Hoàng tinh này, hệt như từng con linh long,

lóa mắt vô cùng.

Nhưng Hứa Thanh không kịp quan sát nhiều hơn, nghi thức tế tổ đã mở ra.

Âm thanh xướng lên vang vọng.

“Nhân Hoàng mặc giáp.”

Tế tổ là lễ của Nhân Hoàng, thế là trong ánh mắt mọi người, Nhân Hoàng đi

thẳng về phía trước, có ánh hào quang hội tụ từ bát phương, hình thành một bộ

trường bào vải đay thô trên người hắn.

“Từ xưa đế vương, được tiên hiểu mệnh, cộng chủ càn khôn, nên giành lấy

vương miện, không cần ưu tư, trở về thiên địa.”

Âm thanh lại vang lên.

Nhân Hoàng nhắm mắt, Đế quan trên đỉnh đầu tự bay lên, còn giày vô ưu

của hắn cũng hóa thành hư vô.

Có bóng dáng hư ảo hội tụ ra từ trong khí vận, tiếp nhận bằng hai tay.

Kể từ đó, Nhân Hoàng, đỉnh đầu không cản trở, chân không còn lo ngại, cất

bước đi thẳng về phía trước.

“Đốt hương khí vận Nhân tộc, tổ tiên mời đến giám hưởng.”

Phía trước Nhân Hoàng, khí vận lại lần nữa tụ hội, hình thành một cái đỉnh

to lớn. Lại thêm có ba nén hương bỗng nhiên xuất hiện, rơi vào trong tay Nhân

Hoàng, được hắn nghiêm nghị để vào trong đỉnh.

Trong chớp mắt tiếp theo, nén hương đốt lên, làn khói chầm chậm bay lên

không.

Trong thời gian ngắn, bầu trời nổ vang, mây mù quay cuồng, càng có sấm

sét lấp lánh, trong mơ hồ tựa như xuất hiện nhiều ảo ảnh cánh cửa.

Những cửa này trôi nổi giữa thiên địa, phảng phất kết nối với từng thế giới ở

thời không khác.

Giờ phút này, khí đen tràn ra từ trong cửa, phảng phất có một vài tồn tại

không giải thích được, cảm nhận được hương khí vận, muốn hóa thành yêu ma

quỷ quái, phá cửa mà tới.

Nhưng ngay trong lúc những cửa này rung động ầm ầm, từng luồng khí tức

càng kinh khủng hơn bỗng nhiên tràn ra từ dưới Thiên đàn ở chỗ sâu trong Cổ

Hoàng tinh
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top