Dịch Nước Quýt Có Gas

Chương 53: Muốn quay lại với anh đúng không?


Lúc ấy tang sự của Lưu Phân làm đơn giản, người ở thị trấn đều là sau này mới nghe nói, người nhà họ Trình không biết cũng là chuyện bình thường.   

Còn là vì người nhà của người phụ trách mỏ than muốn gặp vợ của người bị hại một lần, Châu Ngư mới nói Lưu Phân đã qua đời, nếu không cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến, nhất là ở trước mặt Lương Điềm.

Năm nhất lịch học xếp rất kín, trước thi cuối kỳ có thời gian ôn tập nửa tháng.

Mỗi lần Châu Ngư đến thư viện đều phải mang rất nhiều sách và tài liệu, tay cô bị phỏng, làm việc gì cũng không tiện.

Trần Hoan sau khi nói rõ với Ngôn Từ trái lại còn hòa hợp một cách tự nhiên hơn trước một chút, mỗi lần Châu Ngư chuẩn bị đi ôn tập, cô ấy sẽ gửi tin nhắn trước cho Ngôn Từ, Châu Ngư xuống lầu là có thể nhìn thấy Ngôn Từ ở cổng ký túc xá.

Anh ta cũng không nói lời nào, lẳng lặng mà nhận lấy tất cả đồ của Châu Ngư bỏ vào giỏ xe, đợi cô ngồi lên ghế sau xe đạp.

“Ngôn Từ, một mình tôi cũng có thể, anh đừng đến ký túc xá của tôi nữa.”

“Đợi đến lúc em thật sự có thể, cho dù em không nói, tôi cũng sẽ không tới.” Ngôn Từ thoáng nhìn qua tay cô vẫn còn quấn băng gạc, “Thư viện chỉ có thể giữ chỗ nửa tiếng, em muốn đi bộ cũng được, tôi mang đống sách này qua trước.”

Cổng ký túc xá người nhiều, ra ra vào vào đều sẽ nhìn về phía bên này, mặc dù Châu Ngư không quan tâm, nhưng dù sao nếu cứ truyền tới truyền lui thì cũng rất phiền phức.

“Tôi không đến thư viện nữa, chỉ ở ký túc xá ôn tập… Ngôn Từ!”

Cô còn chưa dứt lời, Ngôn Từ đã đeo tai nghe lên, một chân giẫm lên bàn đạp chạy đi rất xa, trời lạnh nhưng anh ta ăn mặc rất phong phanh, gió thổi vào trong chiếc áo khoác mỏng, tóc ngắn cũng bị thổi đến mức rất bù xù. 

Châu Ngư đi theo phía sau, chạy chậm cũng không đuổi kịp.

Cô nhớ tới Trình Vãn Nguyệt.

Năm đó lớp 8 Trình Vãn Nguyệt mua một chiếc xe đạp, mới đầu không biết chạy, bèn bảo Ngôn Từ dạy cô ấy, cảm giác mới mẻ đối với một chuyện gì đó của cô ấy rất ngắn ngủi, học một lúc đã không muốn học nữa, khi ấy gan lớn, Ngôn Từ chở cô ấy đi chơi, đến bờ sông có một đoạn đường đi xuống rất dốc, thắng xe không thắng lại được, cũng may Ngôn Từ phản ứng nhanh, đâm đầu xe vào đống cát, cuối cùng xe không bị gì, Ngôn Từ cũng không sao, chỉ có Trình Vãn Nguyệt té rách đầu gối, mặt cũng sưng lên, buổi tối về nhà cô ấy sợ bị mắng, bèn nói dối là leo cây hái quả mơ ở nhà Châu Ngư bị té. Sau này, Ngôn Từ làm bài tập Toán cả một tuần cho cô ấy, cô ấy mới tha thứ cho anh ta.

Còn chưa đến thư viện, điện thoại trong túi vang lên, Châu Ngư tưởng là bạn cùng phòng sáng sớm đi trước chiếm chỗ nhờ cô mang bữa sáng đến, tay quấn băng gạc hết sức vụng về, lúc lấy điện thoại từ trong túi ra đã nghe máy.

Năm lớp Mười hai đó, cô và Trình Ngộ Chu đã gửi rất nhiều tin nhắn, cô sợ Lưu Phân nhìn thấy nên không có lưu biệt hiệu, số điện thoại này của Trình Ngộ Chu, cô đã sớm thuộc nằm lòng.

Châu Ngư nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, phản ứng đầu tiên là muốn cúp máy.

Nghe thấy giọng của anh lập tức sẽ mềm lòng.

Cũng sẽ cảm thấy tủi thân.

Đau cũng được, mệt cũng được, cô đều có thể chịu đựng được, nhưng tủi thân sẽ khiến cho con người ta trở nên yếu đuối.

Rõ ràng là cô rất nhớ anh, trước khi mở lời vẫn là lý trí đã chiến thắng chút lưu luyến đó ở trong lòng, “Có chuyện gì sao?”

“Có.” Anh hỏi, “Vừa rồi định cúp điện thoại của anh phải không?”

“… Không có.” Lần trước anh cũng đã nói, cho dù cắt đứt với anh, cô cũng vẫn là bạn của Trình Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh.

“Anh đang ở ngay cửa thư viện trường bọn em.” Trình Ngộ Chu lật tẩy cô, “Em nhìn sang bên trái đi, người đứng ở bên cạnh hồ chính là anh.”

Hai người mắt nhìn mắt trong gió lạnh vài giây, sau khi lấy lại tinh thần Châu Ngư bỏ chạy theo bản năng. 

“Mặc dù anh cũng lạnh đến nỗi sắp rơi vào trong hồ cho vịt ăn rồi, nhưng khoảng cách cũng không xa, đuổi kịp em không phải là chuyện gì khó, em có chạy cũng vô ích thôi.” Trình Ngộ Chu sải bước chân, “Vậy em đến căn tin đi, anh đi theo em, bên ngoài lạnh quá, nói chuyện mà lưỡi cũng sắp đông cứng.” 

Tiếng của anh ban đầu là từ trong điện thoại truyền ra, sau khi Châu Ngư cúp máy rồi, âm thanh vẫn còn vẳng bên tai.

Tay bị nắm lấy, cô bị ép dừng bước.

Trình Ngộ Chu đi tới trước mặt Châu Ngư, cầm tay cô đưa đến bên miệng hà hơi nóng, anh cũng chẳng thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người nhìn.

“Không lừa em, anh thật sự lạnh, cả đêm không ngủ, xuống máy bay đã tới trường học của em rồi, đến chỗ này mới bốn giờ, rất muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại muốn để cho em ngủ thêm một lúc, nghĩ tới nghĩ lui đã tới sáu giờ, sáu giờ trời vẫn chưa sáng, vậy thì lại đợi thêm một chút, sau đó đã đến bảy giờ, bảy giờ trong trường người đã nhiều rồi, anh đi dạo một vòng, muốn xem xem có khả năng gặp được em hay không, cứ như vậy cho đến tám giờ, em xem, bị anh bắt được rồi.” Trình Ngộ Chu cố tình nói, anh chỉ là muốn để cho cô biết, “Có phải là vừa đau lòng lại vừa cảm động, muốn quay lại với anh đúng không?”

Châu Ngư lắc đầu.

Trình Ngộ Chu tức giận đến nỗi xoay người rời đi, chưa đi được bao xa lại quay trở lại.

“Không quay lại, cùng nhau ăn bữa sáng dù sao cũng không quá đáng đâu nhỉ.” Anh luôn cảm giác cô lại muốn lắc đầu, “Châu Ngư, em thử chọc giận anh thêm một lần nữa xem, làm cho anh tức no rồi thì không cần ăn sáng nữa.”

Châu Ngư bị anh chọc cười, bật cười thành tiếng.

Cô vốn đã hơi bị cảm, giọng nói mang theo chút nghẹn, “Ở trong trường, chỉ có thể đến căn tin ăn.”

“Anh cũng không kén ăn, bánh bao bánh chiên đều được.” Trình Ngộ Chu xoa xoa tay cho nóng lên rồi mới lau nước mắt cho cô, lau thế nào cũng không hết, anh dứt khoát cởi áo khoác ra, ấn mặt cô vào trong lòng, “Giờ thì tốt rồi, em còn phải đền anh một cái áo.”

Châu Ngư hờn dỗi hỏi, “Sao anh lại cạo đầu vậy?”

Mặc dù anh đội mũ, nhưng hai bên tai vẫn thấy rất rõ.

“Không nói cho em.” Vừa rồi Trình Ngộ Chu muốn xem bàn tay bị phỏng của cô, cô cũng không để cho anh xem, “Em cứ bướng bỉnh đi, có lúc em sẽ hối hận.”

Châu Ngư vừa định lùi về phía sau, giây tiếp theo lại bị anh kéo vào trong lòng lần nữa.

“Anh đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn.”

“Nhìn thì nhìn thôi, trông anh cũng không xấu, không đến mức sẽ làm mất mặt em.” Trình Ngộ Chu xoa xoa tóc cô, “Mắt em đỏ cả lên rồi, bị bạn học em nhìn thấy còn tưởng là anh đá em, em nghe đi, có phải các cô ấy đang mắng anh là tên đàn ông cặn bã không? Anh oan ức cỡ nào chứ.”

Trần Hoan mặc một chiếc áo lông, đứng ở đầu đường từ xa nhìn lại, đứng cùng với một bạn cùng phòng khác, hai gương mặt ngỡ ngàng.

Bởi vì sự tồn tại của Ngôn Từ, các cô ấy bèn cho rằng Châu Ngư không có bạn trai.

Hơn nữa ở trong mắt các cô ấy Châu Ngư không giống như là người sẽ yêu sớm, không xã giao, không tham gia các hoạt động, ngoại trừ đi học thì là về nhà, có nam sinh muốn xin phương thức liên lạc kết bạn cô cũng từ chối, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ muốn yêu đương. 

“Mình đã nói Châu Ngư không đơn giản mà! Cậu nhìn nam sinh kia đi, khắp người đều tỏa ra khí chất chính cung, hóa ra nửa năm nay Ngôn Từ là đang đào góc tường, vậy mà mình còn giúp anh ta, sai lầm sai lầm!”

“Góc nghiêng còn rất đẹp trai, ấy? Tóc của cậu ta hình như là cạo rồi! Có khi nào là từng vào tù rồi không?”

“Không thể… nào?”

“Trời lạnh thế này, làm gì có người bình thường nào lại cạo tóc ngắn đến như thế?”

“Chậc chậc, thảo nào nửa năm qua tinh thần Châu Ngư kém như vậy, hệt như người mất hồn, kỳ nghỉ cũng luôn không ở ký túc xá.”
 
Chương 54: Người yêu cũ


Châu Ngư dẫn Trình Ngộ Chu đi đến căn tin, kiểu đầu của Trình Ngộ Chu khiến cho Trần Hoan tưởng rằng anh từng vào tù, liên tưởng từ cướp bóc cho đến đến án mạng, càng suy xét càng giống sự thật, cô ấy không dám đến gần nhìn mà đi dạo thư viện một vòng.

Thư viện có điều hòa, thời điểm này khó tìm được chỗ ngồi, chiếm chỗ ngồi rồi mà không đến, đồ đạc đều sẽ bị cất đi.

Thời gian Trần Hoan nghiêm túc theo đuổi Ngôn Từ chỉ có hai tuần, mặc dù cuối cùng cũng không theo đuổi được, nhưng cũng coi như là đã thăm dò được thói quen sinh hoạt của anh ta.

Cô ấy đi ra khỏi thư viện, tìm thấy Ngôn Từ ở sân bóng.

Tuần thi cuối kỳ, mọi người đều đang ôn tập, sân thể dục buổi sáng rất vắng vẻ, phóng tầm mắt nhìn tới cũng chỉ có một mình anh ta, tiếng trái bóng rổ va đập mặt đất và khung giỏ bóng rổ tạo thành tiếng vọng ở sân bóng trống trải.

Sao lại có người cô độc đến vậy chứ?

Câu hỏi không có lời giải đáp này xuất hiện trong đầu Trần Hoan vô số lần.

Anh ta có thiên phú rất cao, có ngũ quan được Nữ Oa nương nương thiên vị nhào nặn, lại đang là độ tuổi phong nhã hào hoa, chắc hẳn phải không kiêng dè gì, hăng hái hăm hở, tại sao lại cô độc đến như vậy chứ? 

Châu Ngư vốn đã cực kỳ lạnh nhạt với anh ta, chàng trai cô ấy chờ giờ đã xuất hiện rồi, sau này có lẽ sẽ càng không để ý đến anh ta.

Gió lạnh kèm theo mưa bụi, từ những khe hở nhỏ giữa các sợi vải ngấm vào trong người, Trần Hoan đột nhiên cảm thấy Ngôn Từ thật đáng thương, nhưng thật ra chính bản thân cô ấy càng đáng thương hơn, cô ấy quay đầu đi, nhìn vũng nước phản chiếu ra bộ dạng run bần bật của mình trong gió lạnh, còn bẩn thỉu hơn cả con chó hoang trong sân trường.

Lạnh thật đấy.

Trần Hoan khịt mũi, quấn áo lông che kín người, dùng hết sức lực đá văng xa trái bóng rổ lăn đến, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với Ngôn Từ, đội mũ lên quay đầu bước đi.

Cô ấy cố tình thả chậm bước chân, nhưng đi đến ngoài sân thể dục rồi Ngôn Từ vẫn không đuổi theo.

Chỉ nhìn một chút thôi, Trần Hoan tự thuyết phục mình, cô ấy giả vờ như dây giày bị lỏng, lúc ngồi xổm xuống buộc dây giày lẳng lặng quay đầu lại nhìn, bóng lưng mờ nhạt bên trong sương mù mờ mịt cách cô ấy rất xa.

Anh ta đuổi theo trái bóng rổ rách kia.

Một người lớn thế này như cô, một người sống sờ sờ, ngay cả trái bóng rổ rách đó cũng không sánh bằng.

Bên trong đáng thương lại có thêm vài phần xót xa.

Đây là kết cục của người đàn ông đáng thương! Trần Hoan lại lấy máu và nước mắt cảnh cáo bản thân một lần nữa, lấy bánh bao nóng hổi được bọc bên trong áo lông ra, rưng rưng cắn một miếng lớn, thề sau này đồ ăn dư cho chó ăn cũng không để lại cho cẩu nam nhân. 

Trình Ngộ Chu đúng là thật sự đói bụng, anh cũng thật sự không kén ăn, Châu Ngư nhìn gương mặt gầy đi trông thấy của anh, hệt như vừa ăn một quả mơ vừa đắng vừa chát, cô ngoảnh mặt đi không nhìn thêm nữa, viện cớ nói lại đi mua một hộp sữa bò nữa.

Trần Hoan đã ăn bữa sáng xong lại đi đến căn tin, cô ấy bị nghẹn bánh bao đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên, cầm lấy sữa bò trong tay Châu Ngư mở ra uống hơn phân nửa hộp mới hồi phục lại, “Thật ngại quá, vừa nãy mình xuýt chút nữa nghẹn chết rồi, mình sẽ mua lại một hộp nữa cho cậu.”

“Không sao đâu…”

Châu Ngư còn chưa dứt lời, Trần Hoan đã chạy tới cửa hàng mua lại một hộp giống như đúc, cô ấy nhìn Trình Ngộ Chu suy tư vài giây, đưa hai tay tới, chỉ thiếu điều cắm ống hút vào đút tới bên miệng anh rồi gọi tiếng ‘Đại ca’ thôi.

Trình Ngộ Chu thầm giễu cợt, “Bạn học này của em còn rất lễ độ.”

Châu Ngư cũng không biết Trần Hoan rốt cuộc xảy ra chuyện gì, “Bình thường cô ấy không như vậy.”

Trần Hoan muốn chui xuống đất nhưng lại không nhịn được tò mò, người này vừa mới xuất hiện nhìn có vẻ cũng không hề kém cạnh Ngôn Từ, chỉ là trông có chút dáng vẻ của đàn ông đểu cáng, “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Châu Ngư, nhắc nhở các cậu một chút, bên ngoài trời đang mưa. Cái này… cậu là bạn học của Châu Ngư hay là…?”

Ánh mắt của Trình Ngộ Chu có phần hết sức thản nhiên, “Bạn trai.”

“Ồ ồ.” Trần Hoan gật đầu như giã tỏi, thật ra cô ấy có cặp mắt có thể nhìn thấu gian tình rất nhanh, úi, chân tình.

“Chia tay rồi.” Châu Ngư bình tĩnh nói, “Anh ăn no rồi chứ? Chưa ăn no vẫn có thể mua thêm cái khác, đây là thẻ sinh viên, em về ký túc xá lấy dù giúp anh.”

Ý tứ đuổi anh đi.

Thời tiết cũng đang giữ anh lại, vậy mà cô lại đẩy anh ra ngoài.

Nụ cười trên mặt Trình Ngộ Chu dần dần chìm xuống.

“Ở chỗ mình có dư một cây dù, cho các cậu mượn dùng.” Trần Hoan lại lấy một cây dù từ bên trong chiếc áo lông rộng thùng thình ra đặt lên bàn, cô ấy nhìn Châu Ngư, rồi lại nhìn Trình Ngộ Chu phía đối diện, cảm giác bầu không khí không bình thường, lúc ở gần thư viện ôm nhau cảm động lòng người còn là gương vỡ lại lành, bây giờ chỉ còn lại gương vỡ.

“Cái này, bạn trai của Châu Ngư… bạn trai cũ, cậu đừng nóng giận, con gái ở trước mặt người thân thiết đều sẽ cảm thấy tủi thân, tủi thân rồi thì sẽ giận dỗi, khoảng thời gian mới vừa nhập học sức khỏe Châu Ngư vô cùng kém, huấn luyện quân sự cũng té xỉu, vừa sốt cao nôn mửa không ngừng, uống rất nhiều thuốc. Người theo đuổi cậu ấy cũng chưa bao giờ ngừng, cô ấy không hề mập mờ với các nam sinh, ngay cả Wechat cũng không cho. Con người Châu Ngư chính là… quá lý trí rồi, còn chịu đựng rất giỏi. Trước đó có phải là cậu ở Nam Kinh đúng không? Tôi cũng là suy đoán, vì cô ấy lúc nào cũng lén lút xem dự báo thời tiết ở Nam Kinh, mấy lời lung tung lộn xộn tôi nói này đơn thuần chỉ là tùy tiện tìm chủ đề làm dịu bầu không khí thôi, dù sao thì… cậu không được động thủ,” đừng lại đi vào tù nữa.

Trình Ngộ Chu hoàn toàn không nghe mấy câu cuối cùng kia của Trần Hoan.

Khi đó Châu Ngư gọi điện thoại nói với anh ‘cứ như vậy đi’, không cho anh một chút thời gian để hòa hoãn, Trình Vãn Nguyệt đã bị bệnh, ở ICU mười tám ngày, cả gia đình đều ở bệnh viện trông coi, ngay sau đó, Trình Vãn Nguyệt chuyển bệnh viện đến Nam Kinh, bắt đầu đủ loại kiểm tra và trị liệu. Đợi đến khi anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, điện thoại của cô cũng không còn liên lạc được nữa, thứ cô từ bỏ không chỉ có anh, còn có chính bản thân cô.

Vậy mà lúc ấy anh hoàn toàn không biết, Lưu Phân đã qua đời, chỉ cảm thấy việc bản thân bôn ba mấy ngày nghỉ hè trở nên thật vô nghĩa.

Anh có thể nói thẳng cho cô, nửa năm qua anh sống cũng không tốt một chút nào, trong lòng thậm chí còn có phần giận cô, nhưng cô lại khác, cuộc sống có tệ đi nữa cô cũng sẽ không nói một chữ, bởi từ rất lâu cô đã học được cách tự mình tiếp nhận cảm xúc tiêu cực.

“Anh đừng nghe cậu ấy nói bậy, cô ấy là bạn cùng phòng của em, chắc chắn sẽ nghiêng về em, em thật sự sống rất tốt, cậu ấy cố tình nói em cho thật thảm, bạn học xung quanh rất tốt, giáo viên cũng tốt, đàn anh đàn chị đều tốt, ở trong trường học trái lại em mới là người được chăm sóc, thật sự rất tốt.” Châu Ngư cười gượng gạo, “Chắc là anh cũng sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ, gặp cũng đã gặp rồi, lát nữa em tiễn anh đến xe…”

Trình Ngộ Chu quay đầu đi, giọng khàn khàn, “Anh vẫn chưa ăn no.”

“… Vậy thì ăn thêm chút nữa, anh muốn ăn đồ ngọt hay là đồ mặn?” Châu Ngư duỗi tay lấy thẻ sinh viên, cô quen dùng tay phải, còn chưa lấy được, cổ tay đã bị Trình Ngộ Chu bắt lấy.

Trên tay cô quấn hai lớp băng gạc, bác sĩ nói có thể đề phòng nhiễm trùng.

Trình Ngộ Chu cẩn thận cởi băng gạc ra, vết phồng rộp trên mu bàn tay đã tan đi, nhưng da vẫn rất đỏ, “Anh dẫn em đến bệnh viện khám thử.”

“Không nghiêm trọng, bác sĩ ở trường đã kê cho em vài loại thuốc mỡ, bôi mấy ngày là không sao rồi.” Cô muốn rút tay về, Trình Ngộ Chu không hề buông ra.

“Buổi sáng bôi thuốc rồi chứ?”

“Bôi rồi.”

“Bây giờ một câu nói thật của em với anh cũng không có, anh không tin.”

Châu Ngư lấy một chai thuốc mỡ trị phỏng từ trong túi ra, “Em mang theo bên người, không gạt anh.”

Da rất khô, rõ ràng là chưa hề từng bôi thuốc, chính cô cũng quên mất, tưởng là đã bôi rồi.

Trình Ngộ Chu vặn nắp ra, bóp một ít thuốc mỡ lên ngón tay, chầm chậm bôi lên mu bàn tay cô, rõ ràng thuốc mỡ chẳng có mùi vị gì, vậy mà khóe mắt anh lại phiếm hồng.

Châu Ngư không nhìn anh, “Đã hết đau lâu rồi, chỉ là trông dọa người mà thôi.”

Trình Ngộ Chu cúi đầu xuống, đôi môi se lạnh nhẹ nhàng dán lên ngón tay cô, “Ừ, em nói thêm mấy câu nữa, là có thể làm anh tức khóc rồi đấy.”
 
Chương 55: “Không.”


Buổi sáng vẫn còn là mưa phùn, đợi đến lúc bọn họ ra khỏi căn tin, đã trở thành mưa tuyết.

Trình Ngộ Chu cả đêm không ngủ, anh đã đặt phòng khách sạn ở gần đây, nhưng mới vừa xuống máy bay anh đã lập tức tới trường học, cũng không đến khách sạn nghỉ ngơi.

Cây dù Trần Hoan để lại này mới vừa bung ra đã bị gió thổi hỏng, Trình Ngộ Chu dứt khoát không cần dù nữa, kéo dây kéo áo khoác của Châu Ngư lên hết mức, lại tháo mũ xuống đội lên đầu cô, trước khi cô lấy lại tinh thần, anh đã nắm lấy tay cô chạy ra ngoài.

Gió lạnh rét căm, hệt như lưỡi dao thổi qua mặt, vừa đau vừa lạnh, nhưng lại khiến cho trái tim tĩnh mịch đó của cô sống lại từng chút một.

Có người nhìn bọn họ đang chạy băng băng trong mưa, ánh mắt ấy như thể đang nhìn đồ ngốc, nhưng Châu Ngư chẳng hề quan tâm, mù mịt đè nén bấy lâu trong đáy lòng đã hít đủ dưỡng khí, dường như sắp bốc cháy, cổ họng cũng sắp bị cháy khô.

Chạy một mạch đến cổng trường, Châu Ngư mệt mỏi mà ngồi xổm xuống thở dốc.

Trình Ngộ Chu chỉ thở nặng nề hơn một chút, anh đứng ở đầu gió chắn gió, lấy chiếc mũ trên đầu Châu Ngư xuống, khuy cài ấn rất chặt, để lại một vết đỏ trên trán cô, Trình Ngộ Chu vén mái tóc lộn xộn của cô ra sau tai, dán lòng bàn tay lên xoa xoa vết đỏ kia.

Chú bảo vệ ở bên cạnh hút thuốc, ông hỏi sao Trình Ngộ Chu lại cạo đầu đi.

Trình Ngộ Chu đội chiếc mũ lưỡi trai ấy lên, cười nói, “Bạn gái cháu đòi chia tay cháu, cháu đau lòng chết mất, định đi tu, nhưng cạo đầu xong lại hối hận.”

Ông chú cười ha ha, Trình Ngộ Chu cũng cười.

Châu Ngư vẫn còn đang thở dốc, tim đập rất nhanh, nghe thấy Trình Ngộ Chu tán gẫu đủ chuyện với chú bảo vệ, cũng không nhịn được cười.

Xe taxi đã tới, ông chú đưa một điếu thuốc lá đến, Trình Ngộ Chu nhận lấy, trước khi lên xe để lại bật lửa của mình cho ông chú, anh không châm thuốc mà chỉ cầm trong tay.

Châu Ngư nhớ rõ trước đây anh không hút thuốc lá.

Khi ấy Ngôn Từ và Trình Diên Thanh còn thường xuyên bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng vì hút thuốc, nhưng Trình Ngộ Chu chưa bao giờ động vào, trên người anh bao giờ cũng có mùi rất dễ chịu.

Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?

Ở trong điện thoại anh nói mình đã gầy đi mười cân, đúng là không hề khoa trương một chút nào, độ sâu của các đường nét trên khuôn mặt càng lộ rõ hơn, nhất là góc nghiêng, đường viền hàm bên dưới chiếc mũ lưỡi trai vừa rõ ràng vừa sắc bén.

“Vé máy bay buổi tối, tiễn anh nhé.” Trình Ngộ Chu để Châu Ngư lên xe trước, bản thân ngồi vào sau rồi đóng cửa lại, “Không muốn tiễn cũng không được.”

Chuyến bay của anh là 8 giờ hơn, còn có thể ở lại nửa ngày.

Quần áo của hai người đều không có ướt nhiều lắm, nhưng đã dính mưa, có hơi ẩm ướt, trong phòng khách sạn ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo len cũng có hơi nóng.

“Anh có muốn ngủ một giấc không?”

“Anh lạ giường, bên cạnh không có người quen thuộc, không ngủ được.” Trình Ngộ Chu thật sự rất mệt.

Châu Ngư dùng máy sấy sấy khô mũ giúp anh, sau khi xoay người, anh vẫn còn đang nhìn cô.

Một lát sau, cô đi tới, cởi giày nằm lên giường, ánh sáng rất tối, bọn họ nằm nghiêng mặt đối mặt, trước mắt chỉ có đối phương, rất lâu cũng không nói gì.

Tay Trình Ngộ Chu xoa lên má cô, “Muốn nói gì với anh?”

“Nhiều lắm, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.” Châu Ngư muốn nói rất nhiều, nhưng cô hệt như chẳng có cách nào dùng lời nói nghèo nàn của mình để bày tỏ ra được cảm xúc khi nhìn thấy anh ở bên ngoài thư viện trường.

“Cảm ơn anh đã đến gặp em, hôm tiễn anh đến nhà ga, em cho rằng… cho rằng sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, sau đó lại rất hối hận, hối hận vì đã không nói một tiếng tạm biệt với anh một cách đàng hoàng, hối hận vì đã không nói ở trước mặt nói cho anh: Em sẽ không đến Nam Kinh. Cũng đã từng cố gắng nỗ lực, nhưng cuối cùng tất cả đều bị em làm cho hỏng bét, gia đình không được, anh cũng không được, vậy nên cũng chỉ dám nói ở trong điện thoại. Nửa năm qua vừa rất dài, cũng vừa ngắn ngủi, buổi sáng nhìn thấy anh mới ý thức được bản thân thật hẹp hòi, chuyện gì cũng không làm tốt, chỉ biết trốn tránh, đến nỗi bởi vì sợ thấy được tin tức của anh cũng mãi luôn không liên lạc với Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh.” 

Cô muốn ngăn chặn tổn hại đúng lúc, thế nhưng lại hoàn toàn ngược lại, mất đi nhiều hơn.

Trình Ngộ Chu nói, “Châu Ngư, anh thật sự thích em.”

Châu Ngư dừng lại chốc lát, cảm giác móng tay ghim vào trong da đau đớn khiến cho cô tỉnh táo, “Đời người không phải chỉ có tình yêu, vả lại, cuộc đời của anh cũng mới vừa bắt đầu thôi, sau này vẫn sẽ gặp được người thích hợp hơn…”

Trình Ngộ Chu nói, “Nhưng mà anh thích em.”

“Em sẽ khiến anh rất vất vả, anh xem như…” Cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, “Xem như em chỉ là một bông tuyết đi, chẳng mấy chốc sẽ quên đi mất.”

“Anh nói anh thích em, Châu Ngư, anh thích em.”

Châu Ngư nói những điều không tốt của bản thân từng lần một, Trình Ngộ Chu chẳng nề phiền phức lặp đi lặp lại tình yêu của mình.

“Mỗi một bông tuyết đều không giống nhau, hơn nữa, anh không phải đến đây với thân phận bạn bè, anh chỉ là muốn gặp em.”  Trình Ngộ Chu nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt, lúc cô trốn về phía sau vẫn là không nhịn được ôm lấy cô, “Mẹ em qua đời, anh không thể ở bên cạnh em, anh cũng rất tự trách mình.”

Lần trước Châu Ngư gặp Lương Điềm có nhắc tới chuyện Lưu Phân qua đời, khi ấy cô đã bày tỏ một cách uyển chuyển không muốn để cho Trình Ngộ Chu biết, “Dì đã đồng ý với em sẽ không nói cho anh.” 

“Em làm con trai bà ấy đau lòng như vậy, tất nhiên bà ấy sẽ không nghe em.” Anh nói xong tạm ngừng vài giây, “Tất nhiên, sau khi kết hôn thì không nhất định, đến lúc đó chắc chắn bà ấy sẽ đứng về phía em.” 

Không biết đã qua bao lâu, thời gian lâu đến nỗi anh cũng ngủ thiếp đi.

Vẫn còn duy trì tư thế ôm nhau, cảm giác chua xót từ trái tim lan ra bên ngoài, Châu Ngư nhắm mắt lại, nói khẽ, “Bà ngoại không rời khỏi Bạch Thành được, bà ấy chỉ có em thôi, trước đây, em rất muốn đi ra khỏi thị trấn nhỏ đó, nhưng nơi đó mới là nhà của em. Trình Ngộ Chu, anh đi làm chuyện anh muốn làm đi.”

Ngoài cửa sổ, mưa tuyết chuyển thành tuyết rơi nhẹ, sắc trời từ từ chuyển tối, Trình Ngộ Chu ngủ bao lâu, thì Châu Ngư tỉnh táo nằm ở trong lòng anh bấy lâu, nửa người đều tê cứng.

Cô nhớ tới trận tuyết rơi đầu tiên năm ngoái, dưới ánh đèn đường anh gảy đàn guitar cho cô.

Trước khi trả phòng, Trình Ngộ Chu đi tắm, anh vẫn còn đang ở trong phòng tắm, Châu Ngư thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên, là tin nhắn của Trình Diên Thanh gửi, cô không xem nội dung.

Trình Diên Thanh ở Bắc Kinh, lúc ăn cơm gửi Wechat cho Trình Ngộ Chu hỏi mấy ngày nay Trình Vãn Nguyệt thế nào, còn nói mình gặp được Khanh Hàng.

Bệnh của ông nội Khanh Hàng không chữa được, uống thuốc tiêm chích cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho cơ thể, tuần trước ông đã qua đời ở phòng trọ, Khanh Hàng đưa xác ông nội đi hỏa táng, vừa rồi Trình Diên Thanh gặp được anh ta, là anh ta chuẩn bị đi tìm chủ nhà trả phòng.

Trình Ngộ Chu không trả lời tin nhắn, Trình Diên Thanh bèn đặt điện thoại sang một bên trước, vừa muốn nói chuyện, điện thoại đã vang lên.

Là Trình Vãn Nguyệt gọi tới.

Trình Diên Thanh cũng không tránh Khanh Hàng, vừa ăn vừa nói chuyện với Trình Vãn Nguyệt, có rất nhiều thứ cô ấy không thể ăn, càng nghe càng thèm, cậu ta bèn nói mình đang ăn trứng gà luộc, chẳng có mùi vị gì.

Cậu ta đưa điện thoại đến trước mặt Khanh Hàng, “Điện thoại của Nguyệt Nguyệt, anh nói mấy câu với nó không?”

Cũng không đợi Khanh Hàng mở miệng từ chối, Trình Diên Thanh đã bật loa lên, giọng nói trong trẻo của Trình Vãn Nguyệt truyền tới, “Lâu rồi không gặp nha, Khanh Hàng.”

Cô ấy giống hệt như một người không có chuyện gì, chắc hẳn sớm đã quên mất.

Khanh Hàng không nói gì, cô ấy cũng chẳng thèm để ý, cười hỏi, “Em bị bệnh rồi, anh không đi cùng với Trình Diên Thanh tới thăm em sao?”

Cô ấy vẫn như vậy, chẳng buồn đổi một cái cớ khác dễ lừa được anh hơn, mà chỉ lặp lại trò lừa bịp đã dùng đến phát chán từ lâu.

【 Khanh Hàng, em bị sốt rồi, khó chịu quá. 】

Trong thôn không có xe, anh đi cả đêm đến thị trấn, kết quả cô hoàn toàn không bị sốt, mà là vì đi chơi với một nam sinh không có làm bài tập, cho rằng anh ở nhà, muốn lừa anh đến làm bài tập giúp cô, biết anh về thôn làm việc không ở thị trấn bèn đi tìm người khác, buổi sáng mở cửa ra nhìn thấy anh, còn là vẻ mặt chẳng hiểu gì, hỏi anh tại sao gõ cửa sớm thế này.

【 Khanh Hàng, em đau bụng, trong nhà không có ai, em đau chết mất.】

Ngay cả đồ ăn trong miệng anh còn chưa nuốt xuống đã lập tức chạy đi mua thuốc,  quần áo cũng mướt mồ hôi, lúc chạy tới nhà họ Trình, cô đang nằm trên ghế sofa ăn kem.

【 Khanh Hàng, em nhức đầu, anh mau tới nhà em.】

Anh mới vừa giúp ông nội dọn dẹp phế phẩm trong sân xong, khắp người đều là mùi thối khó ngửi, lúc chạy tới nhà họ Trình, là một nam sinh thích cô mở cửa, trong phòng khách rất náo nhiệt, cô ăn mặc cũng rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất trong tất cả mọi người, cô kiêu ngạo đắc ý hất cằm lên, nói với người đánh cược với cô rằng: Nhìn đi, mình đã nói anh ấy sẽ đến mà.

Những chuyện tương tự, có rất nhiều rất nhiều, anh biết rõ là cô lừa anh, nhưng lần nào anh cũng sẽ đi.

“Không.”

Vẻ mặt Khanh Hàng lạnh nhạt, đẩy chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi trở về phía Trình Diên Thanh, thanh toán tiền rồi rời khỏi tiệm cơm. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom