Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nữ Phụ Mưu Mô Bỗng Thành Nữ Chính

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Nữ Phụ Mưu Mô Bỗng Thành Nữ Chính

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,076
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Nữ Phụ Mưu Mô Bỗng Thành Nữ Chính

Nữ Phụ Mưu Mô Bỗng Thành Nữ Chính
Tác giả: Khuyết Danh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Ngôn Tình, Hệ Thống, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Một Chiếc Chanh Vô Tree

Editor: Chanh

Giới thiệu:

Tôi là nữ phụ mưu mô xảo quyệt, nhan sắc tuyệt trần. Hôm nay, tôi bỗng thấy một loạt bình luận hiện lên:

【Này, nữ phụ kia, cô đừng tát nam chính nữa được không? Chỉ cần cô không tát anh ta, anh ta chắc chắn sẽ yêu cô ngay, nữ chính là cái thá gì?】

【Nữ phụ đúng là ngốc! Thật ra chỉ cần cô ta nói một câu "Xin lỗi", ngay lập tức cả thế giới sẽ đổ xô hôn cô ta.】
 
Chương 1


 Tôi là nữ phụ mưu mô xảo quyệt, nhan sắc tuyệt trần. Hôm nay, tôi bỗng thấy một loạt bình luận hiện lên:

 

【Này, nữ phụ kia, cô đừng tát nam chính nữa được không? Chỉ cần cô không tát anh ta, anh ta chắc chắn sẽ yêu cô ngay, nữ chính là cái thá gì?】

 

【Nữ phụ đúng là ngốc! Thật ra chỉ cần cô ta nói một câu "Xin lỗi", ngay lập tức cả thế giới sẽ đổ xô hôn cô ta.】

 

1

 

Vừa giây trước tôi còn đang ở phim trường tranh giành vai diễn, giây sau đã thấy mấy cái bình luận này. Tôi ngẩn cả người.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng pha chút trêu chọc của Thẩm Tri Sở vang lên, kéo tôi về thực tại: "Nhan Song, ngay cả nói chuyện với tôi mà em cũng lơ đãng, chắc là mệt lắm rồi. Vậy thì, vai diễn này, cho Tiểu Âm đi."

 

Mẹ kiếp!

 

Tôi ngước mắt lên, thấy Thẩm Tri Sở đang đặt tay lên vai Giang Âm, thong thả nhìn tôi.

 

Bộ phim này là dự án lớn của một đạo diễn nổi tiếng, lúc casting nữ chính, tôi đứng đầu! Thằng c.h.ế.t tiệt Thẩm Tri Sở, dám đưa vai diễn của bà đây cho người khác?

 

Tôi giơ tay định tát hắn! Dù sao, trong giới giải trí, tính khí nóng nảy của tôi cũng nổi tiếng ngang ngửa với nhan sắc của tôi vậy.

 

Nhưng, tay còn chưa kịp giơ lên, tôi đã nhớ đến mấy cái bình luận vừa rồi. Tôi cứng đờ người lại. Lúc này, cả phim trường đều đang nhìn tôi, tôi nhìn vào bình luận——

 

【Bé nữ phụ xinh quá! Bé ơi, bé có biết không? Khi bé không có mặt, chơi oẳn tù tì tôi chỉ dám ra kéo thôi. Vì bé chính là búa bao của tôi!】

 

Chậc, không phải cái này!

 

Tôi tiếp tục đọc xuống.

 

【Nữ phụ này tuy xinh nhưng não ngắn… Thật ra hiện tại, nam chính Thẩm Tri Sở chỉ coi nữ chính Giang Âm là công cụ để chọc tức nữ phụ, nhưng nữ phụ hết lần này đến lần khác làm chuyện ngu xuẩn, chỉ vài chương nữa, Thẩm Tri Sở sẽ thật lòng yêu Giang Âm.】

 

【Đúng vậy, bây giờ chỉ cần nữ phụ nói một câu "Xin lỗi", nam chính hận không thể quỳ xuống dâng vai diễn cho cô ta.】

 

【Đừng nói vai diễn, hận không thể dâng cả gia sản cho cô ta.】

 

【Đừng nói gia sản, hận không thể lột quần bán lấy tiền cho cô ta.】

 

Chậc, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi?

 

Tôi chỉ thích chơi đùa đàn ông thôi. Chơi chán Thẩm Tri Sở rồi, đương nhiên phải đổi người khác, đá hắn thì có gì mà phải xin lỗi? Trước khi chơi tôi đã nói rõ với hắn, chỉ chơi hai tháng thôi. Rõ ràng là hắn tự đồng ý, bây giờ tại sao lại muốn tôi xin lỗi?

 

Nhưng mà… Tôi thật sự muốn vai diễn này. Mà Thẩm Tri Sở lại là nhà đầu tư, còn là con trai độc nhất của nhà giàu nhất Kinh Thị, tiền tài quyền lực ngập trời. Tôi chỉ là một nữ diễn viên hạng hai trong giới giải trí, hắn không muốn tôi diễn, tôi không diễn được.

 

Thẩm Tri Sở cúi đầu cười, nụ cười có chút tự giễu và bi ai: "Nhan Song, tôi đứng ngay trước mặt em, mà em cũng có thể lơ đãng? Nhìn tôi một cái thì em c.h.ế.t à?"

 

Chậc. Ghét nhất là đàn ông lải nhải mấy lời vô nghĩa.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Tôi! Tôi…"

 

【Bé nữ phụ! Cứ như vậy, mau nói "Tôi xin lỗi anh", mau nói đi!】

 

【Bình luận đừng dạy nữa, dạy tiếp cô ấy thành nữ chính mất.】

 

Tôi bẻ gãy chiếc kẹp tóc trong tay, nói qua kẽ răng: "Tôi muốn ăn bánh cheese."

 

Xin lỗi cái gì, tôi nói không ra!

 

Thẩm Tri Sở đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vốn lạnh lùng thoáng qua một tia kinh hỉ. Hắn đẩy Giang Âm ra, giọng nói lập tức trở lại lạnh nhạt: "Hừ, nhạt nhẽo. Tôi đi mua."

 

Cả phim trường bỗng chốc im lặng.

 

Giang Âm nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi. Quản gia bên cạnh hắn tuyệt vọng nhắm mắt: "Cậu chủ, không thể như vậy!"

 

【Hahaha cậu chủ! Nhìn cậu xem, cái bộ dạng không ra gì này.】

 

【Quản gia: Cậu chủ, bổn thiếu gia bị đàn bà đùa bỡn trong lòng bàn tay!】

 

Thẩm Tri Sở sải bước đi, quản gia chạy theo sau, thở hổn hển: "Cậu chủ, cậu hôm qua còn nói ghét cô ta muốn chết, bây giờ thật sự đi mua bánh cho cô ta sao?"

 

Thẩm Tri Sở hừ một tiếng: "Ông hiểu gì chứ, A Nhan chưa bao giờ nể mặt ai, lần này lại nói muốn ăn bánh, cho tôi bậc thang để xuống. Sự khác biệt rõ ràng như vậy, hừ, tôi chỉ có thể nói, cô ấy yêu tôi quá nhiều, đến mức mất hết lý trí!"

 

Quản gia lau mồ hôi: "Cậu chủ, nhưng mà, nhưng mà cậu quên rồi sao, cô ta dám xóa bạn bè WeChat của cậu!"

 

"Ám thị thôi. Cô ấy ám thị rằng cô ấy không muốn chỉ làm bạn với tôi."

 

"Cậu chủ, cô ta còn chặn cậu nữa, cậu đừng để loại phụ nữ này đùa bỡn!"

 

"Hừ, cô ấy sợ. Cô ấy sợ mình không khống chế được tình yêu trong lòng, cô ấy sợ mình yêu tôi quá sâu đậm, đành phải nhịn đau chặn tôi."

 

Tôi bỗng lên tiếng gọi hắn lại: "Khoan đã."

 

Thẩm Tri Sở quay đầu, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh nhạt, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

 

Tôi cười lạnh: "Anh đi mua cho tôi, anh xứng sao?"

 

Tất cả mọi người trong phim trường đều hít một hơi lạnh. Đạo diễn chỉ muốn lao đến bịt miệng tôi lại. Biên kịch hận không thể quỳ xuống cho Thẩm Tri Sở.

 

Thẩm Tri Sở cười lạnh một tiếng: "Tôi không xứng, mấy tên hồ ly tinh bên ngoài thì xứng à?"

 

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Cho tôi làm nữ chính, anh mới xứng."

 

Thẩm Tri Sở quay người, không thèm ngoảnh lại mà đi mua bánh: "Nhạt nhẽo. Cho thì cho."

 

【?】

 

【Không phải chứ? Sao vừa ăn vừa cầm thế này?】

 

【Nhan Song: Nếu anh cho tôi làm nữ chính, tôi sẽ ban thưởng cho anh được mua bánh cho tôi.】

 

【Lợi ích nói xong rồi, còn bất lợi thì sao?】

 

【Người mới vào livestream điểm danh! Đây là nữ chính à? Hahaha không chịu thiệt tí nào, đúng là nữ chính bá đạo!】

 

【Ờ, cô ta không phải nữ chính. Ban đầu cô ta nổi tiếng nhờ nhan sắc, còn nữ chính Giang Âm là dựa vào bản thân từng bước phấn đấu, cuối cùng còn trở thành ảnh hậu.】
 
Chương 2


Giang Âm can đảm bước lên, chặn anh ta lại: "Anh Tri Sở, em không muốn nhìn anh bị lừa gạt. Nên vẫn quyết định nói cho anh biết."

 

Cô ta hít sâu một hơi, kiên định nói: "Chị Nhan nói xấu anh sau lưng với bạn bè… nói anh đeo bám, rất ghê tởm."

 

【Woa nữ chính nói dối, Nhan Song căn bản không có bạn bè! Thiết lập ban đầu trong truyện là vậy!】

 

【Đây là nữ chính?】

 

Mắt cô ta đỏ hoe: "Em không muốn nhìn thấy anh yêu nhầm người. Nên em mới phá vỡ nguyên tắc không nói xấu người khác của mình, nói cho anh biết những điều này."

 

Thẩm Tri Sở cười lớn, vỗ vai Giang Âm: "Nhỏ nhen."

 

Giang Âm ngẩn ra: "Anh Tri Sở, nhỏ nhen là sao ạ?"

 

"Tầm nhìn nhỏ nhen." Thẩm Tri Sở hạ giọng: "Cô ấy muốn bạn bè và tình địch tiềm năng của cô ấy xa lánh tôi, để độc chiếm tôi."

 

Đồng tử Giang Âm rung lên.

 

Quản gia ghé vào cửa sổ, tìm kiếm sân thượng thích hợp để nhảy lầu.

 

Thẩm Tri Sở tiếp tục nói: "Hôm nay cô ấy lại phá lệ cho tôi bậc thang để xuống, chứng tỏ cô ấy rất yêu tôi, vậy thì, tôi cũng nên bao dung tính chiếm hữu của cô ấy."

 

Giang Âm đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Thẩm Tri Sở vừa ngân nga vừa lái xe thể thao đi mua bánh cho tôi.

 

2

 

Giang Âm không có được vai diễn, đứng tại chỗ, mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng.

 

Tôi thật sự không hiểu nổi. Lúc casting, vai diễn này vốn là của tôi. Cô ta ở đó tủi thân cái gì? Người không biết còn tưởng tôi cướp vai của cô ta.

 

Nhưng mà, trong phim trường toàn người thông minh, không ai lại đi an ủi cô ta. Cô ta chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ, không tiến cũng không lùi.

 

Ngay sau đó, Lăng Độ đi ngang qua tôi, kéo tay Giang Âm, trực tiếp đưa cô ta rời đi. Trong mắt Lăng Độ, thậm chí còn có một tia đau lòng.

 

Tôi lập tức nổi giận!

 

Lăng Độ, là cún con mới được tôi bao nuôi.

 

Năm nay cậu ta mười tám tuổi, vừa mới vào giới giải trí. Vì là trẻ mồ côi, nên cậu ta không có quan hệ, không có tài nguyên. Chỉ có một khuôn mặt đẹp trai đến c.h.ế.t người, và thân hình cao 1m88, vai rộng eo thon cực phẩm.

 

Nhưng em trai cậu ta lại mắc bệnh hiếm gặp, cần rất nhiều tiền chữa trị. Vì vậy cậu ta mới đồng ý để tôi bao nuôi.

 

Cậu ta dù sao cũng là người của tôi, vậy mà dám đi an ủi Giang Âm?

 

【A a a! Nam thứ Lăng Độ! Nam thứ an ủi nữ chính rồi! Đây là khởi đầu tình cảm của họ!】

 

【Không tin nổi… Mà nữ chính có thể đổi thành Nhan Song không? Không thích Giang Âm.】

 

【Đừng, rất dễ thương mà! Về sau Lăng Độ thành ảnh đế, Giang Âm là ảnh hậu, xem họ cùng nhau làm mưa làm gió trong giới giải trí, sướng lắm!】

 

【Lăng Độ hồi nhỏ và Giang Âm cùng ở một trại trẻ mồ côi, nhưng họ không thân thiết, lần này Lăng Độ chỉ là thương hại Giang Âm, nhưng một tháng nữa, dần dần tiếp xúc, anh ấy sẽ yêu Giang Âm!】

 

Tối về nhà, tôi mới phát hiện Lăng Độ vẫn chưa về.

 

Tôi rất thích uống canh cậu ta nấu, cậu ta đã hứa mỗi ngày sẽ nấu cho tôi.

 

Tôi đang tức giận thì Lăng Độ về.

 

Tóc mái cậu ta bị gió đêm thổi rối, cổ áo khoác da dựng đứng, che khuất một phần yết hầu. Ngũ quan sắc bén, đường nét rõ ràng, ngay cả trong giới giải trí, cũng thuộc hàng đẹp trai đỉnh cao.

 

Bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ta cúi đầu, giọng nói rất nhạt: "Xin lỗi đã để chị đợi lâu, tôi đi nấu cơm."

 

Tôi khoanh tay cười lạnh: "Cậu ninh canh ít nhất cũng phải một tiếng, đợi cậu làm xong tôi c.h.ế.t đói rồi! Mỗi tháng tôi cho cậu ba trăm nghìn, không đụng vào cậu một ngón tay nào, chỉ yêu cầu cậu nấu cơm, đọc truyện ngủ, cậu cũng làm không xong? An ủi Giang Âm vui lắm hả?"

 

Cậu ta mặt không chút thay đổi: "Ừm, xin lỗi."

 

Giọng điệu đó, căn bản không có ý xin lỗi!

 

Tôi tức điên lên!

 

Từ ngày tôi bao nuôi cậu ta, cậu ta cứ miễn cưỡng, như thể tôi ép buộc cậu ta vậy.

 

Tôi là ai chứ? Tôi có thể chịu uất ức này sao?

 

Vì vậy tôi cũng mặt không cảm xúc: "Ồ. Đã xin lỗi rồi, vậy thì cậu thu dọn đồ đạc cút ra ngoài đi. Quan hệ bao nuôi của chúng ta đến đây là kết thúc."

 

Mặt cậu ta trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu: "Không được! Em trai tôi còn cần tiền thuốc men…"

 

Tôi lười biếng dựa vào tường, cúi đầu ngắm bộ móng mới làm.

 

Một lúc sau tôi mới lên tiếng, cố ý đ.â.m vào tim cậu ta: "Cậu cũng nói rồi, là em trai cậu, chứ đâu phải em trai tôi, liên quan gì đến tôi?"

 

Lăng Độ nghiến răng, im lặng vài giây.

 

Sau đó, cậu ta lại trực tiếp quỳ xuống: "Nhan Song, xin lỗi. Xin chị tiếp tục… tiếp tục…"

 

Lông mi cậu ta run rẩy, dường như không sao nói ra được từ đó.

 

Tôi cố tình bắt cậu ta phải nói: "Tiếp tục cái gì? Nói cũng không rõ ràng, còn muốn làm diễn viên?"

 

Lăng Độ nhắm mắt.

 

Lông mi dài run rẩy, in bóng xuống mí mắt dưới, giọng nói nén lại: "Xin chị tiếp tục… bao nuôi tôi."

 

Cậu ta quỳ xuống một cách nhục nhã, nói ra lời nói nhục nhã, tôi lại thấy rất sướng!

 

Tôi hài lòng, sảng khoái, xoay người lên lầu: "Đi ninh canh, một tiếng nữa tôi muốn uống."

 

Cậu ta đứng dậy, bước vào bếp với vẻ mặt đờ đẫn.
 
Chương 3


3

 

Tôi vừa nằm trên giường, đã thấy rất nhiều bình luận:

 

【Qua đêm nay, Lăng Độ sẽ hoàn toàn hận nữ phụ…】

 

【Tại sao? Chỉ vì nữ phụ bắt anh ta xin lỗi? Không đến mức đó chứ.】

 

【Không phải vì vậy, mà là vì, đêm nay mưa bão lớn, em trai Lăng Độ trốn khỏi phòng bệnh, muốn hái con diều trên cây, đúng lúc cậu ta trèo cây, cột điện bên cạnh đổ vào cây, đập trúng em trai cậu ta, em trai cậu ta c.h.ế.t ngay tại chỗ.】

 

【Không phải chứ, chuyện này liên quan gì đến nữ phụ?】

 

【Nếu nữ phụ không bắt cậu ta ninh canh, cậu ta định đi thăm em trai, như vậy có lẽ đã tránh được bi kịch.】

 

【Sau đó cậu ta trở thành ảnh đế, dùng mọi thủ đoạn để chèn ép Nhan Song, nâng đỡ Giang Âm, hóa ra là vì vậy!】

 

Cái gì!

 

Tôi nhảy khỏi giường, mở cửa sổ.

 

Bầu trời đêm mây đen dày đặc, có vẻ như sắp mưa.

 

Không còn thời gian nữa!

 

Tôi lập tức lao xuống bếp, phanh không kịp, suýt nữa thì ngã.

 

Lăng Độ đỡ tôi.

 

Cậu ta dù sao cũng mới mười tám tuổi, không biết che giấu cảm xúc, trong mắt gần như viết rõ hai chữ "khó chịu": "Sao vậy?"

 

Tôi không quan tâm đến thái độ của cậu ta, trực tiếp nói: "Không cần ninh canh nữa! Cậu…"

 

Tôi muốn nói: "Cậu mau đi thăm em trai cậu đi, càng nhanh càng tốt, đóng cửa phòng bệnh cẩn thận, đừng để cậu bé chạy lung tung."

 

Nhưng mà, lời đến bên miệng, lại không sao nói ra được.

 

Tôi thử vài lần, không phát ra tiếng nào, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe.

 

【Nữ phụ ơi, không được tiết lộ nội dung bình luận đâu.】

 

【Không phải chứ! Quy định này quá đáng quá!】

 

【Phải làm sao? Không kịp nữa rồi, sắp mưa rồi!】

 

Lăng Độ thấy tôi lao xuống nói "không cần ninh canh nữa", lại thấy mắt tôi đỏ hoe.

 

Cậu ta ngẩn ra, sau đó lúng túng dời mắt: "Thật ra, chị không cần áy náy, hôm nay đúng là tôi không tốt, tôi quỳ xuống cũng không sao, đều là chuyện nhỏ, canh của chị, tôi sẽ ninh cẩn thận."

 

Quỳ cái đầu cậu! Ninh cái đầu cậu!

 

Tôi sắp tức đến nội thương rồi.

 

Không thể nói nội dung bình luận cho người khác biết, tôi tự đi!

 

Tôi chạy đến cửa, cầm chìa khóa xe rồi chạy.

 

Lăng Độ đuổi theo ra: "Chị không cần bỏ nhà ra đi, tôi thật sự không để bụng nữa!"

 

Để bụng cái đầu cậu!

 

Tôi đạp mạnh chân ga, động cơ xe gầm rú, lao vút đi.

 

Trên đường Thẩm Tri Sở gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

 

Thật lòng mà nói, tôi không hiểu hắn đang nói gì:

 

【A Nhan, tôi mang bánh cheese về, thấy em đã đi rồi.】

 

【Em căn bản không muốn ăn bánh cheese, nhưng lại nói muốn ăn bánh cheese, em thà nói dối, cũng muốn cho anh một bậc thang để xuống?】

 

【Em đừng quá đáng, đừng yêu anh nhiều quá.】

 

【Anh hỏi thăm chút, người ở phim trường nói em bao nuôi một nam diễn viên, kém em sáu tuổi, thật hay giả?】

 

【À đúng rồi, em có nghe nói chưa, kiểu con trai mười tám tuổi ấy, trẻ con lại nhàm chán, chẳng có chút quyến rũ nào. (Không có ác ý, chỉ chia sẻ thôi, không nhắm vào ai, nói bừa đấy).】

 

【Em không trả lời anh? Chẳng lẽ em thật sự thích cậu ta?】

 

【Câu trên cũng chỉ hỏi thăm thôi.】

 

4

 

Em trai Lăng Độ, Lăng Phong, mới tám tuổi, bị bệnh tim, phải nằm viện điều trị dài ngày.

 

Tôi đến tìm cậu bé ngay trước giây phút cậu bé định trèo cây.

 

Tôi bế cậu bé chạy, thậm chí còn không kịp cầm ô.

 

Ngay sau đó, cột điện đổ xuống, đập vào cây, tia lửa điện kèm theo tia lửa lập tức xé toạc màn đêm.

 

Tôi quay đầu lại, liền thấy Lăng Độ.

 

Cậu ta đuổi theo tôi đến đây.

 

Cậu ta ngây người nhìn tia lửa điện, và tôi đang ôm Lăng Phong.

 

Ngay sau đó, tôi đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp.

 

Bên tai, giọng nói của Lăng Độ rất nhỏ, mang theo chút run rẩy: "Cảm ơn chị… A Nhan."

 

Cả hai chúng tôi đều ướt sũng, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ người cậu ta, và… ờ, phải nói là, cơ n.g.ự.c cậu ta cũng khá đấy.

Cậu ta ôm rất chặt, tôi khó khăn rút tay ra, nhìn bộ móng bị trầy xước, đau lòng nói: "Chết tiệt…"

 

"A Nhan, chị đừng khách sáo, phải là tôi và Tiểu Phong cảm ơn chị mới đúng."

 

"Tôi không có khách sáo… Thôi, đi thôi."

 

【Cô ấy dù bị ướt mưa cũng vẫn xinh, phải làm sao khi yêu nữ phụ quá, uống thuốc bắc có được không?】

 

【Woa! Woa! Tôi là thành viên SVIP, tôi có thể thấy độ hảo cảm của nhân vật! Hiện tại độ hảo cảm của Lăng Độ với Nhan Song là 90! Độ hảo cảm của cậu ta với Giang Âm chỉ có 20.】

 

【90?! 90 tượng trưng cho "Tình yêu đích thực giáng xuống", đợi đến 100, chính là "Kiếp này chỉ yêu mình cô ấy"!】

 

【Hahaha, nhìn khuôn mặt nữ phụ bốn tháng, không động lòng cũng khó, hơn nữa cô ấy lại cứu em trai cậu ta.】

 

【Vậy Giang Âm của chúng ta phải làm sao! Lăng Độ là của Giang Âm!】

 

【Thật ra tôi không quan tâm Giang Âm phải làm sao, nói vậy được không nhỉ.】

 

 

5

 

Sáng hôm sau hơn mười giờ, Lăng Độ đến gõ cửa phòng tôi: "A Nhan, tối nay chị có buổi lễ trao giải, bây giờ phải đi trang điểm làm tóc rồi, chị Trần quản lý đang đợi ở dưới lầu."

 

Tôi toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, không còn sức để trả lời cậu ta.

 

Cậu ta gõ một lúc thấy không ổn, đẩy cửa vào, cẩn thận thử nhiệt độ trán tôi, lập tức nhíu mày: "Nóng vậy?!"

 

Cậu ta lập tức đi pha thuốc, cẩn thận đút cho tôi uống xong, thở dài nhẹ nhõm: "Hay là buổi lễ trao giải hôm nay đừng đi nữa, chị nghỉ ngơi cho khỏe."

 

Tôi nói giọng yếu ớt: "Mẹ kiếp… Không… được. Tôi phải đi, đây là lần đầu tiên tôi được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất…"

 

Cậu ta ngồi xổm xuống, nhìn tôi, trong mắt dường như có chút xót xa: "Vậy chị cứ ngủ tiếp đi, tôi bảo chị Trần mời chuyên gia trang điểm, làm tóc đến đây, chúng ta trang điểm làm tóc ở đây, được không?"

 

Tôi mơ màng gật đầu.

 

Một tiếng sau, trái với lời dặn của bác sĩ, tôi nốc cạn ba ly Americano đá, ép bản thân phải tỉnh táo. Tôi bật AI đọc diễn văn nhận giải trên điện thoại, nhắm mắt lại vừa đọc theo, vừa để chuyên viên trang điểm lo phần việc của họ.
 
Chương 4


Buổi tối, tôi xuất hiện đúng giờ tại lễ đường. Dù đầu đau như búa bổ, tôi vẫn mặc chiếc váy dạ hội hở lưng, giữ nụ cười chuẩn mực trên môi. Phải rồi, đây mới là tôi, dù sốt cao vẫn phải xinh đẹp lộng lẫy, khiến cả thế giới phải ghen tị.

 

Hàng loạt máy quay chĩa về phía tôi lia lịa. Trợ lý Tiểu Hạ cười toe toét, ghé sát tai tôi: “Chị ơi, em không dám tưởng tượng tối nay chị sẽ có bao nhiêu hashtag nhan sắc cực phẩm trên hot search đâu.”

 

Tôi cong mắt cười, ánh đèn flash càng chớp nháy dữ dội hơn. Sướng! Tôi vốn hão huyền mà, thấy mấy cái hot search kiểu này là tôi vui rồi.

 

Khi đến phần trao giải Nữ chính xuất sắc nhất, tôi đã chuẩn bị sẵn biểu cảm đẹp nhất, nhưng ánh đèn sân khấu lại chiếu vào một người khác: “Xin dành một tràng pháo tay cho Nữ chính xuất sắc nhất, Giang… Âm…”

 

Tôi đứng sững như trời trồng, cứ như bị sét đánh ngang tai. Sao có thể? Mấy cái giải thưởng này đều phải thông báo trước cho người thắng giải mà. Ban tổ chức còn báo với tôi hôm kia, nói tôi là Nữ chính xuất sắc nhất, bảo tôi chuẩn bị diễn văn nữa.

 

Tôi ngây người nhìn Giang Âm trên sân khấu, nụ cười của cô ta thật rạng rỡ, xinh đẹp. Cho đến tận khi lễ trao giải kết thúc, tôi cũng chẳng nghe thấy tên mình được xướng lên. Tôi không được giải.

 

Sau khi tan cuộc, Thẩm Tri Sở đến tìm tôi, Giang Âm lẽo đẽo theo sau. Ánh đèn lễ đường hắt lên mặt anh ta, lấy sống mũi cao làm ranh giới, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối. Khóe mắt anh ta hơi xếch lên, toát ra vẻ bất cần đời.

 

Anh ta cúi đầu nhìn tôi: “Giải thưởng đó, là tối qua tôi đột ngột báo với ban tổ chức, trao cho Giang Âm.”

 

Tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng về phía trước: “Tại sao lại cho cô ta?”

 

Anh ta lạnh nhạt đáp: “Không cần em biết.”

 

Mặt tôi lạnh toát, hình như có nước. Tôi… tôi lại khóc ư? Thật không ngờ.

 

Giọng Thẩm Tri Sở bỗng trở nên hốt hoảng: “Nhan Song, em khóc à?!”

 

Anh ta lập tức buông Giang Âm ra, chẳng còn giữ dáng vẻ nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, vội vàng nói: “Tối qua em không trả lời tin nhắn anh, rồi đám bạn anh nói, anh có thể đối xử tốt với Giang Âm, để em ghen, như vậy em sẽ thích anh… Anh chỉ muốn nhìn em ghen thôi, muốn thu thập chút bằng chứng em quan tâm anh…”

 

Mặt Giang Âm tái mét.

 

Thẩm Tri Sở nói rất gấp: “Tối qua anh say quá, bọn họ xúi giục một cái là anh gọi điện ngay cho ban tổ chức, bảo họ trao giải cho Giang Âm… Anh không ngờ em lại buồn, cái giải đó cúp cũng không phải bằng vàng ròng, lại chẳng có tiếng tăm gì trên trường quốc tế, nó vừa quê mùa vừa xoàng xĩnh, anh không biết em lại để tâm thật, xin lỗi…”

 

Mấy diễn viên vừa nhận giải đứng bên cạnh mặt mày xanh lét. Mà Thẩm Tri Sở lại là người không ai dám đắc tội. Họ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

 

Thẩm Tri Sở chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái, anh ta cúi đầu rút một tấm thẻ đưa cho tôi: “Nhan Song, trong này có một trăm triệu, có thể mua rất nhiều cúp vàng ròng, coi như anh đền bù cho em, đừng khóc nữa, được không?”

 

Tôi lau nước mắt, giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh, bẻ gãy tấm thẻ rồi ném trả lại: “Thẩm Tri Sở, đồ ngốc!”

 

Tôi quay đầu bỏ đi. Thẩm Tri Sở vẫn giữ nguyên tư thế đưa thẻ cho tôi, trông vừa ngốc nghếch vừa buồn cười. Một lúc sau, anh ta mới buông tay xuống, cười tự giễu.

 

Vài giây sau, tôi lại quay lại, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn.

 

Thẩm Tri Sở ngây người nhìn tôi, như thể đang nhìn báu vật thất lạc bấy lâu.

 

Tôi nói: “Tôi hối hận rồi.”

 

Anh ta lắc đầu: “Không sao, dù sao cũng không đau.”

 

Tôi nói: “Không phải hối hận vì tát anh, mà hối hận vì không lấy một trăm triệu kia. Giờ còn không?”

 

Anh ta bừng tỉnh, lấy ra một tấm thẻ mới: “Còn, mật khẩu là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu.”

 

“Ngày nào?”

 

Anh ta có vẻ hơi tổn thương, nhưng nhanh chóng mỉm cười: “231117.”

 

Tôi đang ghi mật khẩu vào ứng dụng ghi chú thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: “Chị.”

 

Tôi quay lại, là Lăng Độ.

 

Tôi hỏi cậu ta: “Sao cậu lại đến đây?”

 

Cậu ta không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Tri Sở: “Chị, tôi đến đón chị về nhà.”

 

Thẩm Tri Sở cười khẩy: “Nhà? Hoá ra trai bao cũng có nhà à?”

 

Lăng Độ cụp mắt, vẻ mặt đau khổ, không nói gì.

 

Câu này quá đáng quá, tôi nhíu mày: “Thẩm Tri Sở, anh có ý gì?”

 

Thẩm Tri Sở cuống lên: “Nhan Song, em không thấy à, vừa rồi cậu ta lườm anh, anh mới mắng cậu ta…”

 

Lăng Độ nắm lấy tay tôi, ánh mắt thẫn thờ: “Không sao đâu chị, chú nói gì thì là vậy đi, em từ nhỏ gia đình đã c.h.ế.t một nửa, đúng là không có nhà.”

 

Thẩm Tri Sở nhảy dựng lên: “Ông đây mới hai mươi tư tuổi, mắt mày mù à, gọi ai là chú hả?!”

 

Lăng Độ giật mình, có lẽ vì quá hoảng loạn nên cậu ta vô tình nắm lấy tay tôi: “Xin lỗi, anh, ánh sáng ở đây tối quá, em không nhìn rõ…”

 

Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Tri Sở: “Thẩm Tri Sở, anh nói chuyện cần gì khó nghe vậy?”

 

Thẩm Tri Sở càng cuống hơn, gần như phát điên: “Không phải, Nhan Song, em không hiểu, cậu ta là trà xanh! Người bình thường nào bị dọa mà phản ứng lại là nắm tay chứ? Lăng Độ, buông ra!”

 

Khóe mắt xinh đẹp của Lăng Độ đỏ lên. Cậu ta vốn là người kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đau lòng như vậy.
 
Chương 5


Cậu ta ghé sát tai tôi, hơi thở lạnh lẽo, nhỏ giọng hỏi: “Nhan Song, có thể đừng buông tay em không?”

 

Thẩm Tri Sở như muốn g.i.ế.c người, anh ta gần như lao đến mặt Lăng Độ: “Đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt, mày gọi ai là Nhan Song hả? Có gì thì nói to lên, sao cứ phải ghé sát tai người ta làm gì?”

 

Tôi càng tức giận hơn: “Cậu ấy mới mười tám tuổi, cậu ấy biết gì chứ? Tôi ngày đêm bên cạnh cậu ấy, nếu cậu ấy là trà xanh thì tôi đã nhận ra rồi, cần gì anh ở đây nhảy nhót?”

 

Thẩm Tri Sở hoàn toàn sôi máu: “Em ngày đêm bên cạnh cậu ta?!”

 

Tôi lười cãi nhau với anh ta nữa. Tôi kéo Lăng Độ bỏ đi.

 

Thẩm Tri Sở vẫn đuổi theo phía sau: “Đợi đã! Nhan Song, tối nay cùng ăn cơm nhé?”

 

Lăng Độ cúi đầu: “Không sao đâu chị, chị đi với anh ấy đi, dù sao em từ nhỏ gia đình cũng c.h.ế.t một nửa rồi, quen rồi, không có ai bên cạnh cũng không sao.”

 

Giọng nói phẫn nộ của Thẩm Tri Sở vang vọng khắp lễ đường: “Lăng Độ, mày còn giả vờ?!”

 

Tôi an ủi Lăng Độ: “Không sao đâu, chị đưa em về nhà.”

 

Cậu ta khẽ “ừm” một tiếng. Haiz, thật đáng thương.

 

Tôi vội vàng đưa cậu ta đi, quên mất mấy cái bình luận đang chạy ào ào trên màn hình:

 

【Cười c.h.ế.t mất, Thẩm Tri Sở hình như mất hết sức lực và thủ đoạn rồi.】

 

【Thẩm Tri Sở: Mọi người ơi ai hiểu cho tôi!!!】

 

【Thẩm Tri Sở: Thứ nhất tôi không chọc nó, thứ hai tôi không chọc nó, thứ ba tôi không chọc nó.】

 

【Hahaha, Thẩm Tri Sở: Được được được, chơi kiểu này đúng không?】

 

【Trời ơi, Lăng Độ a Lăng Độ, quả không hổ danh là Ảnh đế tương lai!】

 

【Lăng Độ mồm sắp cười ngoác đến mang tai rồi kìa.】

 

【Tôi nói này, màn combo này của Lăng Độ có thể đưa vào giáo trình của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh được đấy.】

 

【Lăng Độ: Ai nói làm trà xanh không tốt nào, làm trà xanh tốt lắm chứ!】

 

【Nhưng mà, dù Nhan Song có tát Thẩm Tri Sở thì độ hảo cảm của Thẩm Tri Sở với Nhan Song cũng chẳng giảm tí nào! Đáng yêu ghê.】

 

Khi chúng tôi ra đến cửa, đi ngang qua Giang Âm.

 

Giang Âm khẽ gọi: “Độ Độ…”

 

Lăng Độ dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, giọng lạnh như băng: “Gọi Độ Độ thân mật quá, dù sao chúng ta cũng không thân lắm, vẫn nên gọi tôi là Lăng Độ thì hơn.”

 

Giang Âm đứng sững tại chỗ.

 

【Bên tôi hiện độ hảo cảm của Lăng Độ với Giang Âm thành số âm rồi!】

 

【Bên tôi cũng vậy!】

 

【Haha, vì Giang Âm cướp giải thưởng của Nhan Song nên Lăng Độ ghét Giang Âm rồi.】

 

【Lăng Độ đúng là cún con trung thành! Nhắm trúng một người rồi là chung tình lắm.】

 

【Người qua đường, nữ phụ sinh ra là để làm vai phụ, giờ một nữ phụ lại tự ý thay đổi cốt truyện thế này, có hơi quá đáng không?】

 

【Tốt nhất là mày thật sự là người qua đường.】

 

【Giang Âm lên nick chính nói chuyện kìa.】

 

Về đến nhà, tôi vẫn thấy không vui, trên super topic của fan cũng toàn tiếng than thở. Tôi ngồi trên sofa, nhìn super topic ngẩn người. Dù tôi có được một trăm triệu, nhưng fan chẳng được gì, mong mỏi lại thành thất vọng.

 

Lăng Độ dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi bỗng “hự” một tiếng, thu hút sự chú ý của tôi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Em khó chịu à?”

 

Cậu ta khẽ “ừm” một tiếng, giọng khàn đặc như bị giấy nhám cào qua.

 

Tôi lập tức quên hết chuyện không vui vừa rồi, ngồi dậy hỏi cậu ta: “Khó chịu ở đâu?”

 

Cậu ta cởi phăng chiếc áo phông, để lộ tám múi cơ bụng và rãnh bụng rõ mồn một: “Bụng em khó chịu, chị xem giúp em được không?”

 

Tôi quan sát kỹ: “Không có vết thương nào mà.”

 

Cậu ta nắm lấy tay tôi, đặt lên cơ bụng săn chắc, từ từ di chuyển: “Là nội thương, nhưng chắc sờ từ bên ngoài cũng có thể thấy được, chị, chị sờ thử xem.”

 

Tôi đang sờ thì cậu ta đột nhiên hỏi: “Chị, có phải chị… kỳ thực không thích em, cũng ghét hôn em lắm không?”

 

Tôi trợn tròn mắt: “Ai nói thế? Vu khống trắng trợn!”

 

Giây tiếp theo, tay cậu ta vòng ra sau gáy tôi. Cậu ta cúi xuống, hôn lên môi tôi.

 

【Má ơi! Má ơi! Độ hảo cảm của Lăng Độ đạt max 100! “Cả đời này chỉ có mình cô ấy”! 】

 

【Á á á ba mẹ ơi! Con chào đời rồi!】

 

【Kính của tôi đâu rồi! Đoạn này tôi phải xem kỹ mới được, mẹ ơi! Lấy kính giúp con với!】

 

Nụ hôn này rất dài. Cơ thể cậu ta nóng bỏng, tay tôi vẫn bị cậu ta nắm chặt, người tôi mấy lần suýt ngã xuống nhưng đều bị cậu ta ôm chặt vào lòng.

 



 

【Sao màn hình đen xì rồi?】

 

【Trời đánh, mày chỉ cho tao xem thế này thôi à? Bà đây muốn báo cảnh sát bắt mày!】

 

【Làm! Làm phát là m.á.u lửa luôn! Quên hết trời đất! Bất chấp sống chết!】

 

【Làm người ta nóng hết cả người, hehe.】

 

【Body đỉnh của chóp! Cơ bụng nhìn ngon quá, chắc sờ thích lắm!】

 

Tận đến sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sao chữa bệnh chữa bệnh lại chữa lên giường rồi? Mà cậu ta cũng được đấy. Một đêm vui vẻ, ừm.

 

Sau hôm đó, Lăng Độ trở nên hơi kỳ lạ. Ở nhà, cậu ta có thể thay sáu bộ quần áo một ngày, trung bình hai tiếng thay một bộ. Trong nhà chỉ có hai chúng tôi với bà quản gia Vương thôi, đây cũng không phải sàn diễn, cậu ta thay đồ liên tục làm gì chứ. Lại còn cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi.
 
Chương 6


Ngày hôm sau, tôi vừa thức dậy đã thấy bình luận chạy như bay trên màn hình:

 

【Vợ ơi! Không ổn rồi! Toang rồi! Nữ chính Giang Âm phát động “Kế hoạch điều chỉnh cốt truyện”, định điều khiển cơ thể chị kìa!】

 

【Bé cưng mau chạy đi! Không thì cô ta sẽ bắt chị làm chuyện gì, em không dám tưởng tượng đâu!】

 

【Giang Âm thấy nam chính và nam phụ của mình đều yêu nữ phụ, tức điên lên, bèn tìm đến hệ thống, khởi động kế hoạch này. Không còn thời gian nữa rồi, chị mau chạy đi!】

 

Tôi lập tức ngồi dậy.

 

Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một luồng sức mạnh chiếm lấy cơ thể mình. Tôi hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Tôi trơ mắt nhìn mình mặc quần áo, đến công ty, sau đó nhận một bản “Hợp đồng so sánh với diễn viên”, ký tên, trở thành diễn viên đối chiếu với Giang Âm.

 

Ngày hôm sau, chương trình tạp kỹ bắt đầu quay, phát sóng trực tiếp toàn bộ.

 

Cơ thể tôi vẫn bị Giang Âm điều khiển.

 

Tôi gọi Giang Âm đến một chỗ có camera, nhưng lại giả vờ như không biết có camera, hất thẳng cốc nước ép lên đầu cô ta.

 

Giang Âm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lùi lại, phải nói là diễn xuất của cô ta rất tốt, rõ ràng là do chính cô ta bày ra mà lại giả vờ ngạc nhiên như vậy.

 

Bình luận trong phòng livestream chạy điên cuồng, không cần nhìn cũng biết là đang mắng tôi, thương hại Giang Âm.

 

Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, ngây ngốc nhìn tất cả những chuyện này. Đây là… livestream. Tất cả mọi người sẽ đều thấy. Sự nghiệp của tôi coi như tiêu tan rồi. Tôi sẽ trở thành ngôi sao bắt nạt người khác, còn Giang Âm sẽ là nạn nhân vô tội nhất, được hàng triệu người thương cảm. Fan của tôi sẽ thất vọng, sẽ bỏ theo dõi, sẽ bắt đầu mắng chửi tôi.

 

Lúc này, Lăng Độ đột nhiên xuất hiện. Cậu ta dường như chạy đến, thở hổn hển, tóc mái lòa xòa trước trán.

 

Trước mắt bao người, cậu ta mỉm cười nhìn tôi: “Chị, đang tập diễn vai đối chiếu với Giang Âm à?”

 

Giang Âm cứng đờ cả người, nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lăng Độ với vẻ không thể tin nổi.

 

Đạo diễn quay chương trình sững sờ, ra sức mấp máy môi với Lăng Độ: “Đang quay đấy, ra ngoài!”

 

Lăng Độ như không thấy, cậu ta cầm một bản hợp đồng lên, giơ giơ, góc độ vừa khéo để camera livestream có thể quay được toàn bộ.

 

Giọng Lăng Độ trong trẻo như nước: “Chị, hình như có người ép chị ký hợp đồng, diễn vai đối chiếu với Giang Âm, yêu cầu chị giả vờ như không biết có camera, hất nước ép vào cô ta. Hai người đang tập dượt à?”

 

Sắc mặt Giang Âm biến đổi, không kìm được mà gào lên: “Lăng Độ! Cút xuống! Cậu đáng lẽ phải là người của tôi…”

 

Đạo diễn cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, anh ta xông lên sân khấu, kéo Lăng Độ xuống: “Không phải tập dượt! Đang livestream đấy! Ông tướng ạ! Tôi sẽ kiện cậu đấy!”

 

Giữa lúc giằng co, Lăng Độ có hơi lúng túng, nhưng mắt cậu ta rất sáng, cong lên nhìn tôi.

 

Bình luận trên màn hình nổ tung:

 

【Giang Âm ghê tởm quá!!! Nếu cô ta vẫn là nữ chính thì tôi không xem nữa.】

 

【Dùng thuật điều khiển cơ thể người khác, thế này mà không phạm luật à? Đây là loại nữ chính gì vậy? Rốt cuộc ai mới là người yêu cô ta?】

 

【0 người muốn xem Giang Âm, có thể cho cô ta cút xéo được không?】

 

【Lăng Độ biết Nhan Song rất coi trọng sự nghiệp, rất sợ fan thất vọng, tuyệt đối sẽ không ký loại hợp đồng đối chiếu này! Sau khi xem hợp đồng, anh ta đoán Nhan Song bị ép buộc, anh ta vội vàng chạy đến, trời ơi cún con trung khuyển của tôi.】

 

【Trả thân thể lại cho Nhan Song! Nếu không chúng tôi lập tức out, không xem nữa!】

 

Phòng livestream của chương trình tạp kỹ đó cũng lập tức nổ tung:

 

【Cái gì?! Vừa rồi tôi còn mắng Nhan Song, hóa ra là có người ép cô ấy làm nhóm đối chiếu?!】

 

【Tôi thấy cả con dấu trên hợp đồng rồi, tôi thật sự phục, thương Nhan Song bảo bối.】

 

【Giang Âm tâm địa độc ác, ghét nhất loại người cứ phải tìm nhóm đối chiếu để làm nổi bật bản thân.】

 

【Giang Âm cút khỏi giới giải trí được không? Thấy cô ta là tôi muốn ói.】

 

【Xót xa Nhan Nhan của tôi, huhuhu, tôi đã nói cô ấy sẽ không làm vậy mà.】

 

【Tôi là fan của Nhan Nhan ba năm rồi, mọi người đều nói cô ấy dựa vào nhan sắc, nhưng thật ra diễn xuất của cô ấy không tệ, chỉ là gương mặt quá nổi bật nên mọi người mới nói vậy. Giới thiệu với mọi người Nhan Song tuyệt vời nhất của chúng ta.】

 

Tôi đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, giây tiếp theo, tôi đã trở lại cơ thể mình!

 

Đạo diễn xử lý khẩn cấp, đóng phòng livestream.

 

Tôi đi đến trước mặt Giang Âm, tát cô ta hai cái.

 

Sau đó tan làm về nhà.

 

Sau sự việc này, hệ thống đã hoán đổi thân phận của tôi và Giang Âm.

 

Tôi là nữ chính, cô ta biến thành nữ phụ.

 

Cô ta lăn lộn trong giới giải trí, thậm chí bắt đầu phải chạy các vai quần chúng.

 

Còn tôi, nhờ buổi livestream này, coi như nổi tiếng một chút, fan tăng thêm mấy trăm nghìn, độ hảo cảm của công chúng tốt đến mức bùng nổ.
 
Chương 7


11

 

Nhìn Lăng Độ, tôi nhớ ra một chuyện.

 

Ban đầu tôi bao nuôi Lăng Độ, là vì giọng nói của cậu ta rất giống Thương Chi Hàm.

 

Thương Chi Hàm, là bạn trai đầu tiên của tôi.

 

Anh ta là con trai độc nhất của nhà giàu nhất Cảng Thành, rất đẹp trai, nhưng cũng là một công tử đào hoa nổi tiếng.

 

Anh ta tuyệt đối không hẹn hò với một người phụ nữ nào quá hai tháng.

 

Anh ta và tôi chỉ hẹn hò hai tháng, nhưng tôi vẫn luôn yêu anh ta.

 

Sau khi anh ta rời đi, tôi dần dần sống giống như anh ta.

 

Thậm chí, còn dành riêng một căn phòng trong nhà.

 

Trong phòng bày đầy tủ kính, bên trong đều là đồ của anh ta: Chai rượu vang anh ta uống còn thừa một chút, cà vạt anh ta dùng qua, đoạn ghi âm anh ta nói yêu tôi, khuy măng sét anh ta bất cẩn làm rơi trên đất, áo khoác vest anh ta khoác cho tôi, tấm séc anh ta ký tên, ảnh bìa tạp chí anh ta lên, ảnh chụp chung của anh ta và tôi...

 

Sau khi Thương Chi Hàm rời đi, mỗi đêm tôi đều trốn trong căn phòng này khóc.

 

Cho đến khi, tôi gặp Lăng Độ.

 

Giọng nói của Lăng Độ rất giống Thương Chi Hàm, tôi bao nuôi Lăng Độ, nhưng không chạm vào cậu ta, chỉ để cậu ta đọc truyện cổ tích cho tôi nghe mỗi tối.

 

Tắt đèn, cứ như ánh trăng sáng thuở thiếu thời vẫn còn ở bên cạnh tôi.

 

Tuy nhiên, những điều này, đều là thiết lập trong truyện.

 

Từ khi tôi có thể nhìn thấy bình luận, tôi không còn bị những thiết lập này khống chế nữa.

 

Vì vậy, tôi bây giờ, đối với Thương Chi Hàm, thật ra không còn cảm giác gì.

 

Cũng không coi Lăng Độ là thế thân của ai.

 

Còn căn phòng này, tôi cũng không vội dùng, khi nào có thời gian thì cho người dọn dẹp sạch sẽ là được.

 

12 (Góc nhìn Lăng Độ - ngôi thứ ba)

 

Lăng Độ mỗi ngày đều rất vui vẻ.

 

Buổi sáng thức dậy, cậu ấy trước tiên sẽ thay một bộ vest trắng trình diễn thời trang, sau đó vào bếp làm bữa sáng kiểu Ý cho chị.

 

Khi chị ăn sáng, đã xem qua bộ đồ này rồi.

 

Vì vậy, sau khi ăn xong, cậu ấy lại thay áo sơ mi mỏng màu xám khói, cúc áo mở đến nút thứ tư, theo phong cách lười biếng.

 

Chị xem tivi, có lẽ đã liếc nhìn bộ đồ này rồi.

 

Vì vậy, hai tiếng sau, lại thay áo hoodie đen và quần jean, theo phong cách thường ngày.

 

Nghe nói chị trước đây thích chơi đùa với đàn ông, hai tháng lại đổi một người.

 

Hừ, những người đàn ông đó nên tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao không thể liên tục mang đến cho chị cảm giác mới mẻ?

 

Lăng Độ nghĩ, cậu ấy phải rút kinh nghiệm từ những người đi trước.

 

Cậu ấy học cách thay đồ nhanh như chớp, còn học nấu các món ăn của mười chín quốc gia.

 

Hơn nữa còn chăm chỉ xem các kênh thời trang, kênh dạy nấu ăn.

 

Tuyệt đối không để mắt chị, dạ dày chị, có chút nào nhàm chán.

 

Tuy nhiên, gần đây, trong lòng Lăng Độ có chút nghi hoặc.

 

Cậu ấy tình cờ phát hiện, trên tầng ba có một căn phòng, luôn đóng cửa, ngay cả người giúp việc cũng không được vào.

 

Hôm nay trong nhà không có ai, Lăng Độ đứng trước cửa căn phòng đó.

 

Trên cửa phòng, dùng kỹ thuật dát vàng viết chữ "LOVE".

 

Lăng Độ đưa tay ra, những ngón tay thon dài mơn trớn bốn chữ cái đó.

 

Bốn chữ cái này, sẽ là... sẽ là chị nói với anh ta sao?

 

Dù sao, trước đây mỗi người bạn trai của chị chỉ hẹn hò hai tháng, nhưng đã bao nuôi cậu ấy bốn tháng rồi.

 

Chị đối với cậu ấy, thật sự khác với những người khác.

 

Liệu chị, có phải cũng yêu cậu ấy không? Chỉ là không biết nói lời đường mật?

 

Khóe môi cậu ấy nở nụ cười nhẹ.

 

Quả nhiên thay đồ nhanh như chớp và mười chín món ăn của các quốc gia rất hữu dụng.

 

Bảo sao lại nói trời không phụ lòng người chăm chỉ! Câu nói cổ này vẫn có lý!

 

Tay Lăng Độ nắm lấy tay nắm cửa.

 

Tim Lăng Độ đập rất nhanh.

 

Cậu ấy hít sâu một hơi, mở cửa, bật đèn.

 

13

 

Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, nụ cười của Lăng Độ cứng đờ trên khóe miệng.

 

Cậu ấy cảm thấy toàn thân m.á.u như dồn lên não, tụ lại với nhau, rồi nổ tung.

 

Lăng Độ lặng lẽ nhìn mọi thứ trong phòng.

 

Ảnh chụp chung của chị và một người đàn ông khác, 1314 bức thư tình chị viết cho người đàn ông khác, khuy măng sét của người đàn ông, áo vest...

 

Cậu ấy đứng yên tại chỗ rất lâu, mới bước vào trong.

 

Lăng Độ cúi đầu, nhìn bức thư tình mới nhất trên bàn, ngày tháng là bốn tháng trước.

 

"Chi Hàm, hôm nay em gặp một người, cậu ấy tên là Lăng Độ, giọng nói giống hệt anh. Em đã bao nuôi cậu ấy... Em để cậu ấy đọc truyện cho em nghe, nhất định phải tắt hết đèn mới đọc, cậu ấy nói như vậy quá tối, màn hình chói mắt, em bảo cậu ấy câm miệng. Nhất định phải tắt đèn đọc, như vậy em không nhìn thấy cậu ấy, mới có thể tự lừa mình dối người rằng đó là anh. Chi Hàm, thời gian trôi qua lâu rồi, sao anh không đến trong giấc mơ của em?"

 

Lăng Độ loạng choạng lùi lại.

 

Cậu ấy chỉ cảm thấy khó thở, tay vô thức ấn vào cái gì đó, một đoạn ghi âm lập tức vang khắp căn phòng——

 

Giọng nữ non nớt trong trẻo, là Nhan Song năm mười chín tuổi:

 

"Thương Chi Hàm! Anh dám không yêu em thì anh c.h.ế.t chắc!"

 

Giọng nam trả lời cô ấy vang lên, mang theo sự qua loa rõ ràng:

 

"Yêu yêu yêu, ồn ào c.h.ế.t đi được."

 

Lăng Độ nhắm mắt lại.

 

Giọng nam đó, quả thật giống hệt giọng của cậu ấy.

 

Lăng Độ đứng rất lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu.

 

Cậu ấy đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, tắt đèn một cách máy móc, đóng cửa, rồi xuống lầu.
 
Chương 8: Hoàn


14

 

Chị đóng máy phim mới, uống khá nhiều, nằm say khướt trên ghế sofa.

 

Má ửng hồng, nhắm mắt ngủ rất ngon.

 

Lăng Độ chỉ dừng lại một giây, liền giúp chị cởi áo khoác, sau đó cẩn thận giúp chị tẩy trang.

 

Chị rất quan tâm đến khuôn mặt của mình, mỗi lần về nhà đều phải tẩy trang ngay.

 

Không được để lại chút tàn dư nào, nếu không sẽ hại da.

 

Cậu ấy bế chị lên giường, đắp chăn cẩn thận.

 

Lăng Độ lặng lẽ xuống lầu, đi ngang qua chiếc gương toàn thân.

 

Cậu ấy nhìn mình trong gương, bản thân vẫn đang mặc bộ vest trình diễn được phối đồ tỉ mỉ.

 

Cậu ấy cảm thấy mình thật sự là một trò cười lớn.

 

Lăng Độ không hề hận chị, cậu ấy chỉ hận Thương Chi Hàm.

 

Vì Thương Chi Hàm đã khiến chị cũng giống như một trò cười.

 

Đoạn ghi âm đó, sự qua loa của Thương Chi Hàm rõ ràng như vậy, mà chị lại coi nó là bằng chứng của tình yêu, trân trọng nhiều năm.

 

Câu nói gần giống với tình yêu nhất mà Thương Chi Hàm từng nói với chị, vậy mà chỉ là lời qua loa mong chị im miệng.

 

Lăng Độ hận không thể đánh c.h.ế.t anh ta.

 

Lăng Độ nhìn mình trong gương, rất nhanh lại tự giễu cười.

 

Thương Chi Hàm, Thẩm Tri Sở, cậu ấy so được với ai chứ?

 

Phải leo lên cao hơn nữa.

 

Làm diễn viên chưa đủ, phải làm ảnh đế, phải giành giải thưởng quốc tế, phải trở thành siêu sao tầm cỡ quốc tế, phải tự tay gây dựng sự nghiệp, phải giàu có địch quốc.

 

Như vậy, cậu ấy mới có thể sánh ngang với bọn họ, như vậy, cậu ấy mới xứng với chị.

 

Đến ngày đó, cậu ấy sẽ quay lại dâng tất cả tài nguyên cho chị bằng cả hai tay.

 

Cậu ấy sẽ cưới chị, nếu lúc đó chị đã có bạn trai mới, vậy cậu ấy, Lăng Độ, không ngại làm tiểu tam, dù sao cậu ấy còn trẻ, xem ai sống lâu hơn ai.

 

Lăng Độ gọi điện cho người quản lý:

 

"Anh, trước đây em nói em không có thời gian, là em không tốt, bây giờ em có rất nhiều thời gian rồi. Bộ phim mới mà anh nói trước đây, là phim gì? Không sao, nam ba em cũng diễn, ngày mai em đi thử vai. Vất vả cho anh rồi."

 

15 (Góc nhìn Nhan Song – ngôi thứ nhất)

 

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, liền nhận được tin nhắn của Lăng Độ. Cậu ta nói muốn chấm dứt quan hệ bao nuôi, nhưng hy vọng vẫn có thể thỉnh thoảng đến nấu cơm cho tôi.

 

Tên nhóc này thật sự rất thích nấu ăn.

 

Tôi có một khoảnh khắc cảm thấy trống rỗng trong lòng.

 

Nhưng vẫn trả lời một chữ "Được", rồi tiếp tục ngủ.

 

16

 

Ba năm sau.

 

Lăng Độ trở thành ảnh đế quốc dân.

 

Hơn nữa cậu ta mới hai mươi mốt tuổi, có thể nói là ảnh đế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, hiện tại cậu ta đang mở rộng thị trường quốc tế.

 

Từ khi cậu ta trở thành ảnh đế, tôi không hiểu sao lại nhận được rất nhiều tài nguyên.

 

Rất nhiều đạo diễn nổi tiếng mời tôi đóng vai nữ chính.

 

Điều kỳ lạ là, mỗi lần đóng cặp với tôi, nam chính đều là Lăng Độ.

 

Cộng thêm việc tôi cũng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, năm nay, tôi đã giành được giải ảnh hậu.

 

Tôi đang chuẩn bị cho lễ trao giải tối nay.

 

Nhịn đói mười tám tiếng, chỉ ăn hai thanh protein, sau đó tập thể dục thẩm mỹ hai tiếng cùng Lưu Canh Hoành.

 

Bây giờ đang vừa tập squat, vừa ăn rau xanh luộc, vừa thảo luận tạo hình với stylist.

 

Stylist nghe điện thoại, mặt mày ủ rũ:

 

"Không hay rồi, chị Nhan, bộ trang sức chị định dùng bị chặn hớt rồi."

 

Tôi nhảy dựng lên, hỏi anh ta: "Ai chặn hớt?"

 

"Châu Châu."

 

Vì vậy tôi dán ảnh Châu Châu lên bao cát bên cạnh, đánh túi bụi một phút.

 

Đánh xong tôi lập tức ngồi xuống, tuyệt đối không tự dày vò bản thân, tuyệt đối không oán trách, còn tiện thể rèn luyện thân thể:

 

"Vậy thì đổi một bộ trang sức đơn giản hơn, không sao, theo kiểu sang trọng, giản dị. Thông báo cho phòng quan hệ công chúng, mua hot search Châu Châu chặn hớt trang sức, rồi mua thêm một cái nói tôi dù ăn mặc giản dị vẫn đẹp c.h.ế.t người."

 

Quản lý vàng Trần tỷ cũng phải khen ngợi:

 

"Nếu tất cả nghệ sĩ dưới trướng tôi đều giống cô, tôi không dám tưởng tượng tuyến v.ú của tôi sẽ khỏe mạnh đến mức nào."

 

【Sức sống mãnh liệt, huhu.】

 

【Mỗi ngày tôi xem Nhan Song, làm việc gì cũng tràn đầy động lực, ai hiểu.】

 

【Nhan Song: Không bao giờ ghi thù, vì đã báo thù ngay tại chỗ.】

 

17

 

Buổi tối, lễ trao giải kết thúc, tôi nhận được tin nhắn của hai người:

 

Dù sao, trong giới giải trí, tính khí nóng nảy của tôi cũng nổi tiếng ngang ngửa với nhan sắc thần thánh của tôi.

 

Thẩm Tri Sở:

 

【Tối kia có một buổi tiệc từ thiện, em có thể cùng anh tham dự không? Trong bữa tiệc có biên kịch nổi tiếng quốc tế, anh sẵn lòng giới thiệu em với họ, cầu xin em đừng từ chối.】

 

Lăng Độ:

 

【Chị, tuần sau nữa có lịch trình gì không? Muốn cùng chị đi nghỉ dưỡng ở Nam Âu. Từ chối em cũng không sao.】

 

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một hệ thống.

 

Hệ thống lên tiếng:

 

【Nữ chính xin chào, tôi cần báo cáo kết thúc của câu chuyện này, xin hỏi cuối cùng cô sẽ chọn ai?】

 

Tôi ngồi trong biệt thự sang trọng, nhìn người mẫu nam đang pha rượu cho mình:

 

"Không chắc chắn, trước tiên chọn tiền đi."

 

Hệ thống gật đầu, bắt đầu ghi chép:

 

【Vì vậy, nữ chính của chúng ta đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau với vô số tiền.】

 

Tôi nhấp một ngụm rượu đặc biệt trong ly pha lê:

 

"Không tệ, nghe như một câu chuyện cổ tích hạng nhất."

 

 

(Hết)

 

Kết OE, nu9 chọn tiền thay vì chọn 2 người đàn ông, mập mờ tình tay ba.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top