Chương 14
32.
Muội muội tháng ở đầu tiên đi học vẽ ở Thư Viện Bạch Lộc về nhà, ta và Hổ Nựu cùng thuê xe ngựa đi đón muội ấy.
Muội muội xinh xắn dễ thương, tóc buộc hai búi, mặc trang phục lam trắng của học viện, trông rất khác biệt so với mọi người bên ngoài.
Đều là bạc cả mà, muội ấy ở đây, mỗi tháng mười lượng bạc, mà để vào Thư Viện Bạch Lộc học vẽ, còn phải qua khảo hạch, được phu tử nhìn trúng mới được vào, chỉ có tiền cũng không đủ.
Nhìn thấy bọn ta, muội ấy vác cái túi sách lao vào lòng của bọn ta.
Ta và Hổ Nựu đều đỏ hoe đôi mắt, vội hỏi: “Thư viện có ai bắt nạt muội không?”
Muội muội vui vẻ lắc đầu, nói: “Không có ạ, phu tử rất thích tranh của muội, muội học được rất nhiều thứ ở đây, phu tử nói khi họa quán triển lãm tranh, tranh của muội chắc chắn sẽ được chọn! Chỉ cần có danh tiếng, tranh của muội cũng sẽ bán được giá rất cao!”
Ừm, muội muội có tài năng vẽ tranh, tựa hồ còn có thiên phú hơn cả đệ đệ trong việc đọc sách, nhưng cả hai đứa đều rất thông minh.
Ta và Hổ Nựu đều rất vui.
Đưa muội muội về nhà, Trương Sơn đang nấu cơm, đệ đệ thì ngồi nghiêm chỉnh ở trong sân viết bài.
Một cảnh tượng thật yên bình.
Sau khi chào hỏi, Trương Sơn đưa túi tiền cho Hổ Nựu, nói: “Đây.”
Hổ Nựu bình thường nhận lấy, đếm một chút.
Trương Sơn cũng mang kẹo cho đệ đệ và muội muội.
Đệ đệ và muội muội rất vui vẻ cảm ơn, rồi đi vào góc, hai đứa từ nhỏ cùng lớn lên, xa cách lâu như vậy, cứ nói mãi về những chuyện xảy ra khi không ở bên nhau.
Ta nghe một lúc, hai đứa trong lúc học hành không có mâu thuẫn gì với bạn học, chỉ nói về những gì đã học được.
Đó là thói quen ta đã dạy hai đứa, phải dạy nhau những gì đã học.
Đệ đệ biết chữ, dạy muội muội, muội muội học vẽ, cũng sẽ dạy đệ đệ.
Đôi khi ta còn ghen tị với hai đứa, từ khi sinh ra đã có bạn đồng hành.
33.
Ba người lớn bọn ta thì đi vào bếp.
Hổ Nựu đang thái thịt chuẩn bị xào, Trương Sơn đang nhóm lửa.
Ta kéo một cái ghế ngồi, nói: “Trương Sơn ca, Hổ Nựu, tiền bán đậu hũ không cần đưa cho trong nhà dùng, cứ để dành cho mình là được, tiền sinh hoạt ta sẽ cho, nếu không thì hai người chỉ giúp ta chăm sóc đệ đệ và muội muội thôi.”
Những năm qua, ta theo lão phu nhân làm ăn, ngoài việc bà cho ta một cửa hàng có tiền lời rất tốt, ta còn nhờ sự giúp đỡ của Chu thiếu gia, mua thêm một cửa hàng nữa, cửa hàng đó cũng có tiền lời rất tốt, cuộc sống của cả gia đình đã hoàn toàn không thành vấn đề.
Hổ Nựu cười nói: “Ngươi không nói ta cũng biết. Được lợi từ ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ không lợi dụng sao?”
Hổ Nựu tính cách thoải mái, nói chuyện lớn tiếng, làm việc lưu loát, bình thường làm ăn buôn bán cũng rất nhanh nhẹn.
Nói thì nói vậy, nhưng từ khi hai người bọn họ bắt đầu buôn bán đậu hũ, tiền sinh hoạt ta để lại cho Hổ Nựu, nàng ấy cũng dùng ít hơn.
Trương Sơn cũng nói: “A Âm, ngươi không cần lo, bọn ta sẽ tự để dành, ta và Hổ Nựu dự định khi đủ tiền sẽ đi thuê một cửa hàng, làm đậu hũ, bình thường còn bán thêm mì nữa.”
Trương Sơn từ khi phụ mẫu qua đời, bị ca ca tẩu tẩu đuổi ra ngoài, tính cách đã trầm ổn hơn nhiều, không còn như trước thích nói những câu nhảm nhí bắt nạt người khác, mà lại trở nên ít nói, chăm chỉ, vừa làm bạn với Hổ Nựu, vừa giúp Hổ Nựu làm nhiều việc.
Nói đi nói lại, vẫn phải cảm ơn bọn họ đã giúp ta chăm sóc đệ đệ và muội muội, nếu không, ta đến Chu gia, mang theo đệ đệ và muội muội cũng sẽ là ăn nhờ ở đậu, mặc dù Chu gia chắc chắn không để ý, nhưng trẻ con thì tâm tư nhạy cảm, việc trưởng thành của hai đứa chắc chắn không quá tốt, không thể tự do như ở nhà mình.
Ta cười nói: “Khi nào các ngươi làm được, nếu tiền không đủ, ta sẽ hợp tác với các ngươi.”
Bây giờ còn sớm, hai người mới làm cái nghề này được nửa năm.
Cả nhà chuẩn bị ăn cơm thì có tiếng gõ cửa.
Đó là giọng của Chu thiếu gia, ta vội mở cửa, vui vẻ hỏi: “Sơ Nghiêu ca ca, sao huynh lại đến đây?”
“Ta đến thăm các nàng.” Hắn cười đưa món quà mua được cho ta, ta nhận lấy, hắn ngửi thấy mùi thơm trong sân bay tới, nói: “Món sườn xào chua ngọt thơm quá, ta đến thật đúng lúc.”
Đệ đệ và muội muội vui vẻ chạy lại gọi hắn: “Ca ca!”
Hắn gãi đầu, hỏi ta: “Sao nàng không nói với bọn nhỏ là phải sửa miệng?”
Cái này... không dễ nói lắm.
Dù sao bây giờ bọn họ vẫn đang cố gắng để chuộc ta về mà.
Ta chỉ cười.
Hổ Nựu nấu ăn rất ngon, cá hấp tươi ngon, chân giò mềm mại, thịt xào thơm phức.
Trên bàn cơm, đệ đệ nói về việc học của đệ ấy, không hiểu thì hỏi Chu thiếu gia; muội muội nói về việc vẽ tranh, nói rằng muội ấy sẽ trở thành một họa gia nổi tiếng, nhưng muội ấy sẽ lấy một cái tên của nam nhân, để người khác không coi thường muội ấy vì muội ấy là nữ nhân
Hổ Nựu và Trương Sơn bàn bạc mua thêm đậu, một người bán đậu hũ ở phía Bắc, một người bán ở phía Nam.
Chu thức ăn gắp thức ăn cho ta nói: “Nhà nàng thật đông vui, không giống nhà chúng ta, ăn cơm chỉ có hai ta và mẫu thân ba người, hơi lạnh lẽo một chút.”
Điều này thì đúng, ăn cơm với lão phu nhân, nhiều khi bọn ta chỉ nói chuyện làm ăn, rất ít khi tán gẫu.
Ta gật đầu, cũng gắp thức ăn cho hắn.
Hắn mỉm cười nói: “Vậy chúng ta cũng nên sinh thêm vài đứa trẻ, cho nhà thêm đông vui.”
Ta đỏ mặt, sau đó hào phóng gật đầu, nói: “Được.”
Hai ta nhìn nhau cười.