Dịch Full Nhiên Độ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nhiên Độ

Nhiên Độ
Tác giả: Không Phòng Tử
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn Án

Nhiều ngọn đèn lấp lánh như thế

Vi Kha

Thật muốn cùng anh đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão.

Cải biên từ của Cố Thành.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Tôi muốn cùng em lãng phí thời gian, ví dụ như cúi đầu ngắm cá

Hoặc như mang ly trà để lại trên bàn, rồi rời đi

Lãng phí sắc thái đẹp đẽ của chúng

Tôi còn muốn đến cả hoàng hôn cũng cùng lãng phí, chẳng hạn như tản bộ

Làm lãng phí bầu trời đầy sao

Tôi còn muốn lãng phí khi trời nổi gió

Ngồi ở hành lang ngẩn ngơ, đến khi trong mắt em nổi mây đen

Toàn bộ đều bị thổi bay ra bên ngoài cửa sổ

Tôi đã lãng phí thế giới, nó đã đi qua tôi

Mệt mỏi rã rời, lại giống như chưa từng được yêu

Nhưng ngày mai tôi vẫn muốn lãng phí như thế

Hoa cỏ trước mắt, cuộc sống cũng nên tươi đẹp giống như chúng

Vô nghĩa như vậy, như bộ phim điện ảnh không người xem

Những tình yêu tuyệt vọng đó và cái chết

Mang đến cho chúng ta sự trầm mặc ngắn ngủi

Tôi muốn cùng em lãng phí lẫn nhau

Cùng nhau lãng phí sự trầm mặc ngắn ngủi, vô nghĩa kéo dài 

Cùng nhau lãng phí sự đẹp đẽ mà già cỗi của vũ trụ

Chẳng hạn như tựa vào lan can, cúi đầu soi gương trong nước

Cho đến khi tất cả sự vật đều bị lãng phí

Sau lưng chúng ta, mọc lên một đôi cánh mỏng.

— Lý Nguyên Tinh

*tạm dịch
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Nhiều ngọn đèn lấp lánh như vậy

Vi Kha

Thật muốn cùng anh đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão.

Cải biên từ của Cố Thành

(tạm dịch)

*(Cảnh ngoại: biên giới bên ngoài có thể gọi là hải ngoại)

—--

"Vi Kha, em nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh..." Giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Niệm ở đầu dây bên kia lặp lại. Hứa Vi Kha hiện tại buồn ngủ không chịu được, nghe được một nửa liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, Hứa Vi Kha xoay người.

Điện thoại bị mặt hắn đè lên, vẫn còn trong cuộc gọi: "Vi Kha, anh tỉnh rồi? Điện thoại của anh không cúp..."

"Ừm..." Hứa Vi Kha không kiên nhẫn càu nhàu, âm u nói một câu: "Cút đi ngủ đi."

“Được rồi,” đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức, “Vậy anh cúp điện thoại đi, em đi ngủ ngay đây, ngủ ngon.”

Hứa Vi Kha khó khăn mở một mắt liếc nhìn màn hình, mới 3 giờ rưỡi sáng nên hắn ném điện thoại sang một bên rồi lại ngủ thiếp đi.

Hứa Vi Kha có một cái đuôi nhỏ, cậu ấy tên là Hứa Niệm, vứt thế nào cũng không vứt được.

Ngày hôm sau lại là một ngày bình thường, như một cốc nước sôi*, Hứa Vi Kha cùng ông chủ của mình đi làm việc, một thành phố từ quận phía đông chạy phủ đến quận phía tây, cuối cùng quay trở lại quận phía đông.

(*theo mình hiểu thì mỗi sáng một cốc nước rất tốt cho sức khỏe, nó là một việc không thể thiếu á, nên ở đây chắc là chỉ việc này là ảnh phải làm như bình thường á. là hiểu phiến diện của mình thôi, cầu cao nhân giúp đỡ.)

Nửa đêm trở về đã là mười một giờ, Hứa Vi Kha mệt mỏi ném chiếc cặp tài liệu của mình đi, cả người cũng ngã trên ghế sô pha mềm mại.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Đôi khi hắn thực sự muốn từ bỏ, cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ nằm đó, buồn ngủ thì ngủ, ngủ đủ thì dậy, tiêu dao tự tại.

Nhưng cuộc sống, nó một chút cũng sẽ không đối tốt với hắn.

"Vi Kha!"

Hứa Vi Kha vừa nằm xuống chưa được hai phút thì bị một thân thể lao lên.

“Linh Tử,” hắn lập tức nắm lấy cánh tay của Dương Linh, không cho cô cọ loạn, thậm chí còn muốn đẩy cô ra.

Nhưng Dương Linh không chịu khuất phục vẫn cứ vùi đầu vào cổ hắn.

"Vi Kha," cô dịu dàng nói, "Ôm em lên giường."

"Em quên rồi s……"

"Em không quên," Dương Linh ngắt lời hắn, "Em biết anh là một người đàn ông truyền thống, em chính là thích điểm này của anh. Trên thế giới này đàn ông giống như anh đã không còn nhiều nữa rồi, em yên tâm về anh, mới để anh ôm em, có được không? có được không?"

Cuối cùng Hứa Vi Kha vẫn mềm lòng, ôm cô kiểu công chúa như ôm ngọc lên giường.

Ban đầu hắn không có tâm tình đó, nhưng hôm qua các anh em đã cho hắn xem một bộ phim, trong bộ phim đó chính là diễn như vậy, vì thế hắn rất tự nhiên cúi đầu xuống che môi cô.

Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, cái gì mà quan niệm truyền thống đều bị hắn bỏ lại, cửu tiêu vân ngoại*. Chỉ cần tối nay đem chuyện này hoàn thành, hắn nghĩ vậy.

(*lên chín tầng mây, ý nói không để ý gì nữa á)

Nhưng trước khi loại thân mật này đốt lên ngọn lửa nhỏ, Hứa Vi Kha toàn thân nổi da gà. Không biết có phải hắn bị ma nhập hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt thò ra khỏi tủ để nhìn mình.

Hắn biết đây chỉ là tâm lý có vấn đề, không phải là lên giường à, chẳng lẽ ông trời còn đang nhìn hắn chằm chằm sao?

Hơn nữa nam nữ quan hệ là chuyện đương nhiên, Hứa Vi Kha đã làm sai chuyện gì, hắn không hiểu. Cuối cùng vẫn không vượt qua được một cửa của chính mình, nâng mặt của  Dương Linh, chậm rãi kéo cô cách ra một khoảng.

Không đợi hắn mở miệng, đối phương đã vội hỏi: "Anh còn muốn đợi đến sau khi kết hôn phải không?"

Hắn hổ thẹn gật đầu, do dự: "Linh Tử, em... em về trước đi, muộn như vậy rồi."

Dương Linh có chút ủ rũ nhìn hắn, "Anh không thể cho em ở đây một đêm sao? Chúng ta hẹn hò hai năm rồi, anh còn chưa ngủ cùng với em."

“Linh Tử, anh… nhà em sống đây gần như vậy, vẫn là nên về trước đi.” Hứa Vi Kha nhấn mạnh.

Nếu thật sự muốn nói ra sự thật, giờ phút này hắn thật sự muốn nôn, không biết vì sao, ngực lại khó chịu đến hoảng.

Hắn muốn đợi bạn gái đi về, mở tủ quần áo ra xem thử xem bên trong có thứ gì thú vị không, hay đơn giản đó chỉ là tâm lý hắn không thoải mái sinh ra ảo giác.

Vì vậy, hắn tiễn cô rời đi, nghi ngờ bước đến cửa tủ và mở ra.

Ngay lúc đó, hắn choáng váng, những câu chửi thề không thể không thốt ra khỏi miệng: “HỨA NIỆM, TÔI Đ* MẸ CẬU! cậu trốn trong tủ quần áo tôi làm gì? cậu có phải muốn ăn đập hay không?”

"Vi Kha," Hứa Niệm khoan khoái như không có chuyện gì xảy ra, vươn vai, "Anh biết mẹ em không còn nữa mà, nên anh đ* em đi."

“Cút!” Hứa Vi Kha giả vờ lười để ý đến cậu. Nhưng khi hắn mắng ai đó, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều.

"Chị Linh Tử đi rồi? Tối nay em ở lại được không?"

Tại sao Hứa Vi Kha cần trả lời? Hắn bước đến cửa sổ và nhìn xuống, "Làm thế nào cậu vào đây được? Tòa nhà của tôi cao năm tầng. Cậu là người nhện hay Venom?"

“Em không làm anh sợ chứ?” Hứa Niệm không quan tâm, làm nũng, “Anh trừng phạt em đi, em có thể làm việc nhà cho anh, giặt giũ, nấu cơm em đều biết.”

“Cậu không phải là phụ nữ thì thật uổng phí.” Hứa Vi Kha vừa nói vừa cởi quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Hứa Niệm đi theo sát phía sau, giúp hắn lấy quần áo, vênh váo nói: "Ai nói người có thể giặt giũ, nấu nướng nhất định phải là phụ nữ, anh có biết 90% đầu bếp nổi tiếng trên thế giới đều là nam giới không?"

"Được được được, nói không lại cậu," Hứa Vi Kha mở vòi sen, ngẩng đầu lên đón nước chảy xuống, "Phiền nhất là loại văn nhân như cậu, cái gì cũng nói được, cái gì cũng biết làm."

Hứa Niệm đưa sữa tắm cho hắn, "Em không phải là văn nhân, em chỉ đọc nhiều hơn anh vài cuốn sách mà thôi."

Khi Hứa Vi Kha ra khỏi phòng tắm, Hứa Niệm đã ngủ quên trên ghế sô pha trong phòng khách.

Nửa đêm gió thổi qua, Hứa Vi Kha đang mê man ngủ say, liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng nức nở yếu ớt. Hắn có chút lo lắng, mò mẫn rời giường.

"Này," Hứa Vi Kha trầm giọng dựa vào khung cửa, "Khóc cái gì?"

Giọng nói vang vọng trong góc phòng khách trống trải.

Hứa Niệm quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nghẹn ngào nói: "Em không sao, khóc xong em có thể ngủ rồi."

"Nói."

"Thật sự không sao, chỉ là nửa đêm tỉnh lại có chút khó chịu."

"Có chuyện gì?"

“……”

"Hửm?"

"Chính là... em vừa mới nghe nói anh và chị Linh Tử sắp kết hôn..."

Đúng vậy, từ tốt nghiệp đến đi làm, từ tình yêu đến hôn nhân, không phải tất cả đều được coi là điều hiển nhiên sao? Hắn Hứa Vi Kha cũng sắp tới hàng ba rồi, hắn vẫn là một lão xử nam, đây mới là chuyện không bình thường đó?

Nhưng tại sao hắn lại phải nói những lời này, trước tiên hắn phải nghĩ cách, đem cái đuôi làm phiền người khác này ném đi đã.

- -----

Bản gốc bài thơ:

Nhiều ngọn đèn lấp lánh như vậy

Remy

Anh muốn cùng em đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão.

Cố Thành là một trong những nhà thơ Trung Quốc đi tiên phong trong phong trào “mông lung thi”, bài này được ông viết ở Stockholm trên đường đến Châu Âu. Kiến thức rộng, không khí thân thiện, thoải mái của nước ngoài, so với tình hình trong nước đang thay đổi cùng thế giới văn học phức tạp lúc bấy giờ khiến Cố Thành cảm thấy tự do, hạnh phúc hơn.

Nhưng ông là một người có tâm lý sống một mình, không quen thuộc thế giới, khi tiếp xúc cái mới cũng khiến ông lo lắng, sợ hãi.

Ngọn đèn lấp lánh ví như cuộc sống xã hội.

Giông bão như những khó khăn, và ông hy vọng có thể trong sạch, sống thật với bản thân với trái tim mình như tuyết, không bị giông tố cuốn lấy, ông muốn cùng Remy có thể bình yên đi qua những khó khăn mới trong cuộc sống xã hội như thế.

Có người nói Remy là biệt danh của vợ ông Tạ Diệp, người vợ luôn đồng hành cùng ông trong cả lúc vinh quang lẫn thất bại khó khăn. Nhưng chuyện tình cảm của họ lại kết thúc bằng việc Cố Thành nhớ thương người khác, giết vợ rồi treo cổ tự tử.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


“Lão Kiều, tìm ‘công’ cho tôi đi,” Hứa Vi Kha vừa về đến nhà, hai chân gác lên bàn nhỏ, gọi điện thoại cho Kiều Tam.

Kiều Tam đang ăn bữa khuya ở quầy hàng bên ngoài, vừa nghe anh em tốt nói vậy, hắn thiếu chút nữa đem mấy thứ trong miệng phun ra ngoài.

“Ông chủ, não của cậu bị hỏng rồi à?” Kiều Tam không hiểu, “Cho dù bây giờ cậu muốn quan hệ đồng tính, cậu cũng không nên làm thụ chứ. Chậc chậc, tôi thấy giống rồi.”

"Giống cái gì?"

"Tôi nghe nói có một loại gọi là Công 0*. Không phải là nói cậu chứ?"

(*Chỉ những người vẻ ngoài rất rất nam tính như công vậy, nhưng lại thành bên… khi tham gia mối quan hệ.)

"Này tôi nói cậu đó, đừng có nói đông nói tây với tôi, chỉ một câu thôi, có thể tìm đến cho tôi không?”

“Tìm?” Kiều San nghĩ nghĩ, liền nói: “Được, vậy tôi đi tìm, cậu chờ đó.”

Trong vòng ba ngày, công mà Kiều Tam tìm được đã thành công dụ dỗ tiểu thụ về nhà của anh ta. Tên tiểu thụ này tự nhiên chính là cái đuôi nhỏ phiền phức của Hứa Vi Kha, Hứa Niệm.

Việc này như vậy mà làm, làm xong là xong chuyện. Tiểu thụ thế là có được ‘công’, mà Hứa Vi Kha hắn cũng sẽ kết hôn sinh con, bách niên hảo hợp.

Ba giờ sau, gạo sống cũng nấu chín thành cơm rồi. Hắn còn đang lo lắng về điều gì? Nhưng hắn vẫn không yên tâm, thế nên bèn gọi điện thoại cho Kiều Tam.

"Lão Kiều, tình hình bây giờ thế nào?"

Đầu dây bên kia có tiếng thở dốc dồn dập: "Ông chủ, họ lại ra ngoài rồi."

"Lại đi ra? Cậu làm gì mà thở dữ vậy?"

“Không phải, là vừa rồi,” Kiều San dừng lại, hít một hơi, “Có một người ăn mày dắt theo một con khỉ đến xin tiền.”

"Sau đó thì sao? Cậu đem cả câu nói cho hết đi."

"Người đó dắt tiểu thụ của cậu chạy rồi."

"Chạy rồi? Hắn ta keo kiệt đến thế à, lão Kiều? Không phải", Hứa Vi Kha cau mày, "Hai người bọn họ nắm tay nhau rồi? dắt nhau chạy?"

Kiều Tam biểu thị mười phần bất đắc dĩ: “Ồ, ông chủ, cậu mang tiểu thụ của mình tặng đến trên giường của người ta, mà cậu vẫn quan tâm đến việc họ có nắm tay nhau hay không? mà cậu thấy đấy, bây giờ họ đang đi bộ dưới cầu, ánh đèn lấp lánh, vô cùng lãng mạn.”

"Lãng mạn cái m*ng cậu! Tôi không thấy được, cậu gửi định vị cho tôi, bây giờ tôi đi đến đó xem xem."

"Cậu đừng tới đây," Kiều Tam nói đùa, "Bây giờ cậu đến làm phiền người ta như vậy, có thật sự ổn không đó?”

"Xí, chuyện này là chủ ý của tôi, tôi nói dừng lúc nào thì dừng lúc đó."

“Tôi nói này anh trai ơi,” giọng điệu của Kiều Tam lúc này thay đổi, “đừng nói là tôi không nói với anh, loại chuyện tình cảm này vốn là thuận theo ý trời, không phải là vòi nước, cậu nói mở là mở, nói tắt thì tắt được. Cậu có nhớ khi còn học đại học không? Cậu nói với tôi rằng chân Hứa Niệm bị thương rất nặng. Cậu đã chăm sóc người ta, mỗi ngày từ sáng đến tối, đối với người ta tốt bao nhiêu, bây giờ cậu ấy một lòng muốn ở bên cậu, lẽ nào đây không phải là ý trời à?”

"Nói cái gì mà ý với không phải ý trời? ý trời không phải là cưới vợ sinh con à?"

"Cũng không nhất định, cậu nghe theo bản thân mình đi, ý trời mà cậu đã nói là một cái cớ cho sự bất lực của cậu thôi. Tôi hiện tại ở trong điện thoại nghe ra được cậu căng thẳng hơn ai hết đó."

"Cậu m* nó đừng nói nhảm nữa, cậu ấy là nam, có***, tôi một chút ham muốn đối với cậu ấy cũng không có, tôi m* nó còn đặc biệt thấy phiền nữa.”

(***带把子: ý nói cơ quan sinh dục của nam giới)

"Cậu bình tĩnh trước đi, đừng lỗ mãng."

Hứa Vi Kha thở dài một hơi. hắn xoa xoa thái dương của mình, nhưng cảm thấy lông mày của mình ngày càng nóng.

Hình như hắn sai rồi, thật sự làm sai rồi, cái đuôi là của hắn, kéo nó ra có bao nhiêu đau đớn chứ?

"Định vị, gửi cho tôi định vị nhanh lên, cậu tại sao luôn thích nói chuyện phiếm thế, hiện tại, liền, ngay lập tức, gửi cho tôi!"

"Nếu tôi gửi cho cậu, cậu tối nay sẽ đưa tiểu thụ về nhà à?"

“……”

"Được thôi, tôi hiện tại liền ngay lập tức gửi cho cậu, ah, đừng gấp."

Đây là lần đầu tiên Hứa Vi Kha chạy băng băng vì một người trong đêm như thế này, tim hắn đập rất nhanh.

"Hứa Niệm!"

Hứa Niệm quay đầu lại, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, cười đáp: "Vi Kha."

“Đi bộ thì đi bộ, hai người nắm tay cái gì?” Hứa Vi Kha xông lên thét.

“Nắm tay?” Hứa Niệm nghi ngờ nhìn hắn, giơ tay lên, “Em không có nắm tay.”

"Không có?"

Như vậy không tốt rồi, Hứa Vi Kha biết mình bị lừa, vậy thì hắn chỉ có thể tương kế tựu kế, "Cậu cùng tôi trở về."

"Ồ."

Ném ‘xì dầu* công’ ở dưới cầu, hai người một trước một sau trở về nhà.

*(xì dầu hay nước tương: ngoài tên gọi là nước chấm thông thường thì ngôn ngữ mạng bên Trung còn chỉ những người không liên quan đến câu chuyện, không quan tâm sự việc xảy ra,...t nghĩ chắc nói ảnh như từ người qua đường không quan trọng mà bên mình hay dùng á.)

“Vi Kha, đưa tay của anh cho em,” Hứa Niệm vừa nói vừa kéo Hứa Vi Kha ngồi xuống ghế sô pha.

"Làm gì?"

Hứa Vi Kha nhìn cậu lấy từ trong túi quần ra một lọ chất lỏng nhỏ, bôi một chút lên ngón tay, chuẩn bị bôi lên người hắn.

"Bị côn trùng cắn, không ngứa sao?"

"Cho nên," Hứa Vi Kha không nhiều lời, "cậu biết người đó do tôi tìm được?"

"Ừm, em biết," Từ Niệm gật đầu.

"Vậy cậu còn theo hắn về nhà? làm cái gì?"

"Anh tò mò à?"

“Có hôn môi gì không?” Hứa Vi Kha rốt cuộc phát hiện bản thân mình có thể không biết xấu hổ như vậy.

Hứa Niệm ngay lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là không, em muốn để lần đầu tiên, còn mỗi cái lần đầu tiên về sau này đều cho anh."

Theo lý mà nói thì đây có thể được coi là một lời tỏ tình, Hứa Vi Kha nên cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt, nhưng thực tế thì không.

“Tôi có thể sẽ không có ý nghĩ muốn hôn cậu,” hắn nói như thế.

"Vậy thì em sẽ đợi cho đến khi anh có nó," Hứa Niệm nheo mắt cười.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


“A…!” Một tiếng hét đột ngột vang lên từ phòng khách.

Hứa Vi Kha vừa nhắm mắt lại, lúc này liền nhảy khỏi giường, lao ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Hắn hướng về phía sô pha hô, “Nửa đêm canh ba kêu là gì mà kêu?”

Hứa Niệm mang theo tiếng khóc khiếu nại nói: "A, Vi Kha, em không dám ngủ một mình."

"Cho nên gào lên như vậy?"

“Anh xem,” Hứa Niệm giơ tay đưa điện thoại cho hắn.

Hứa Vi Kha cầm điện thoại liếc nhìn màn hình, là hình ảnh của một ma nữ mặt mũi khủng bố dữ tợn.

"Đm," Hứa Vi Kha suýt nữa ném điện thoại ra ngoài, "Ai gửi cho cậu cái này?"

"Anh Kiều."

“Được lắm Kiều Tam, chuyện hôm nay tôi vẫn chưa giải quyết với cậu đâu, bây giờ lại thêm cái này nữa,” Hứa Vi Kha nói xong xoay người trở về phòng.

Hứa Niệm nhân lúc hắn không đóng cửa, cẩn thận cùng theo hắn đi vào.

"Em không thể ngủ trên ghế sô pha..."

"Vậy thì ngủ trên giường."

"Thực sự có thể sao?"

"Nếu cậu muốn ngủ trên sàn nhà thì tôi cũng không để ý."

“Vậy thì em vẫn là ngủ giường đi.” Hứa Niệm vui vẻ nói.

Hứa Vi Kha mang hai chiếc gối từ trong tủ ra rồi đặt chúng ở giữa giường.

"Cái này……"

“Đây là điều kiện,” Hứa Vi Kha trưng ra vẻ mặt lạnh băng trước sau như một.

“Được, đều nghe anh cả.” Hứa Niệm ngoan ngoãn nằm xuống, không đến một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm mai vẫn phải đi làm, Hứa Vi Kha làm sao có thời gian nghĩ đông nghĩ tây? Một lúc sau hắn cũng bắt đầu ngáy.

Vào rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Vi Kha từ xa đã ngửi thấy mùi trứng rán.

Khi hắn bước ra khỏi nhà tắm, Hứa Niệm đã vỗ bàn, đang đợi hắn.

"Trứng rán trái tim?"

"Còn có ngôi sao năm cánh, cánh hoa, anh xem, khuôn em mua hôm qua đó."

“Làm nhiều hoa văn thế làm gì?” Hứa Vi Kha khinh thường nói.

"Anh không phải không để chị Linh Tử qua đêm với anh sao, chị ấy không có cách nào làm điều này cho anh," Hứa Niệm giải thích, "cho nên em sẽ thay chị ấy làm."

Hứa Vi Kha tiếp tục lạnh lùng nói: "Trái tim hay sao năm cánh, không phải cũng ăn như thường à."

"Đúng vậy, ăn đi, ăn xong đi làm."

Thực sự thì, sinh hoạt mà thôi, có cần thiết phải vất vả như vậy không? Bạn gái của hắn mới không làm những trò này, bản thân hắn cũng không nghĩ điều đó là cần thiết. Hứa Niệm có phải là một kẻ ngốc không? Tận lực làm mấy chuyện bất ngờ, hơn nữa còn không ngừng, như một đài phun nước không bao giờ cạn.

Giống như đài phun nước không bao giờ cạn? Tại sao hắn lại ẩn dụ như vậy? Chẳng lẽ ở cùng kẻ ngốc đó lâu rồi lại bị hắn ảnh hưởng?

Trên đường đi làm về, Hứa Vi Kha chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. Thời gian luôn là thứ xa xỉ, gần đây hắn mới nhận ra rằng mình có thể dành nhiều thời gian để nghĩ về một người. Mà người hắn đang nghĩ đến là Hứa Niệm. Hắn thấy toàn bộ sự việc này khiến người rất khó chịu.

Lúc về đến nhà trong nhà tối om, một ngọn đèn cũng không bật.

Ngay sau đó điện thoại di động của hắn vang lên: "Đời này kiếp này, có bao nhiêu người như anh và em, bị chìm trong ánh trăng, trong màn đêm như nước..."

Ngay cả nhạc chuông điện thoại cũng bị tên ngốc Hứa Niệm đó đổi.

Nhưng giai điệu này vẫn khá hay, Hứa Vi Kha muốn nghe một lúc rồi mới bắt máy, "Nghĩ đến một ngày nào đó, quá khứ ngày xưa sẽ lại tái hiện, chúng ta sẽ nán lại, ở bên bờ hồ Baikal..."

Hứa Vi Kha lúc thường không có thời gian để nghe nhạc, đợi kẻ ngốc kia quay lại phải hỏi cậu ta đây là bài hát gì, hắn muốn nghe bài hát này một cách trọn vẹn.

Điện thoại được kết nối, giọng nói vừa lo lắng vừa hoảng hốt của Hứa Niệm lập tức truyền đến: “Vi Kha, anh mau tới đây, em gặp chị Linh Tử!"

"Cậu la cái gì vậy?"

“Không phải, chị ấy vào khách sạn với một người đàn ông,” Hứa Niệm càng nói càng hoảng, “bây giờ ở quầy lễ tân, hình như họ đang muốn thuê phòng”.

Hứa Vi Kha nghe xong trầm mặc nửa phút.

"Anh mau tới đây đi, trễ nữa sẽ không kịp!”

Hứa Vi Kha phi thường bình tĩnh: "Được rồi, thuê phòng thì thuê phòng, cậu lo lắng cái gì?"

"Chị ấy là vị hôn thê của anh, làm sao có thể nói cùng người đàn ông khác thuê phòng thì thuê phòng được?"

"Để cô ấy đi, ngày mai tôi sẽ chia tay với cô ấy."

“Cái gì?” Hứa Niệm không thể tin được. “Hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh sao có thể nói như vậy?

Hứa Vi Kha không đồng tình: “Bây giờ cô ấy đã chọn người khác rồi, tôi để cô ấy đi, có gì sai à?"

“Sao anh có thể nói như vậy?” Hứa Niệm lặp lại, “Vi Kha, anh không thích chị Linh Tử sao?

Hứa Vi Kha đáp lại cậu: "Thích, nhưng không thể nói là rất thích."

Hứa Niệm có vẻ hơi bối rối, nhưng nếu đổi lại là cậu, cậu nhất định sẽ không màng thân mình đi ngăn cản.

"Cậu trở về trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

"Ồ."

Nửa giờ sau, Hứa Niệm xuất hiện trước mặt Hứa Vi Kha, hỏi: "Anh nói có chuyện muốn hỏi em, chuyện gì vậy?"

Hứa Vi Kha đem chân gác lên bàn hỏi, “Cậu đổi nhạc chuông điện thoại của tôi, đó là bài gì?"

Đối phương tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại, lại bị hắn quấy rầy: "A? Anh hỏi em bài hát? Chị Linh Tử sắp rời đi cùng người khác, chị còn tâm trạng hỏi em tên bài hát?"

“Đúng vậy, thật hiếm khi tôi có cảm giác như vậy, làm sao?” Hứa Vi Kha nhấn mạnh, “Không phải cậu bình thường rất nghe lời sao? Bây giờ tôi muốn cậu nói cho tôi biết, là ai đã hát bài hát này?”

Hứa Niệm bất đắc dĩ bĩu môi, một lúc sau mới chịu mở miệng: "Là "Bên hồ Baikal "của Lý Kiện."

"Lúc nãy nói sớm là được," Hứa Vi Kha vỗ vỗ ghế sô pha, "ngồi đi, cùng nghe."

Sau đó, khúc dạo đầu của "Bên hồ Baikal" vang lên.

“Biết hát không?” Hứa Vi Kha lại hỏi.

Chỉ thấy Hứa Niệm quay mặt sang một bên, lúc thế này cậu làm gì còn tâm tình hát cho hắn nghe?

"Được rồi, tôi sẽ tự tìm lời bài hát."

Khi âm hưởng bài hát vang lên, Hứa Vi Kha lắng nghe một cách say mê thích thú.

"Trong vòng tay của anh, trong đôi mắt của em

Nơi đó gió xuân say sưa thổi, nơi đó cỏ xanh như tấm thảm.

Ánh trăng mang tình yêu rải khắp mặt hồ.

Ngọn lửa của hai người rọi sáng khắp màn đêm

Sau bao nhiêu năm, như mây lang thang

Bước chân thay đổi đó khiến chúng ta khó nắm tay nhau

Đời này kiếp này có bao nhiêu người như anh và em

Bị chìm trong ánh trăng, trong màn đêm như nước

Nghĩ đến một ngày nào đó, quá khứ ngày xưa sẽ lại tái hiện

Chúng ta sẽ nán lại, ở bên bờ hồ Baikal

Bao nhiêu năm sau quá khứ sẽ trôi theo mây khói

Những bông tuyết bay tung bay đó cũng không chấp nhận được sự dịu dàng

Đời này kiếp này, thời gian quá ngắn ngủi

Thâm tình không đủ chứng minh băng tan tuyết chảy

Vào ngày nào đó, em đột nhiên xuất hiện

Em trong suốt lại bí ẩn bên bờ hồ Baikal

Em trong suốt lại bí ẩn như bờ hồ Baikal."

Hắn là làm sao thế này? Hắn dường như không có hứng thú với bất cứ thứ gì, đột nhiên muốn chạm vào cái đuôi nhỏ phía sau. Vào một đêm đầy giai điệu bí ẩn như vậy, hắn muốn dừng lại một lúc để người kia bắt kịp.

"Đồ ngốc," hắn nói với cậu.

Hứa Niệm hơi mất hứng quay lại nhìn hắn.

“Bức tranh lúc sáng cậu vẽ, lấy cho tôi xem?” Thái độ của Hứa Vi Kha chân thành đến đáng sợ.

“Tranh?” Hứa Niệm dường như đột nhiên không hiểu được tiếng Trung.

"Ừm, là bức trong tuyết."

"Tuyết..." Hứa Niệm hơi kinh ngạc, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại, "A, em, em đi lấy ngay."

Đó là một bức tranh đơn giản, bóng lưng của hai người, tay nắm tay, đi trong ngày băng tuyết đầy trời.

“Cậu thích vẽ tuyết sao?” Hứa Vi Kha nhìn cậu, hứng thú hỏi.

“Em thích cảm giác bước trên tuyết và chìm trong tuyết.”

Nói đến cũng lạ, rõ ràng một người đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng cảm giác dường như không hiểu cậu ấy một chút nào.

“Bên cạnh còn có thơ?”

“Của Cố Thành.”

Góc trên bên phải của bức tranh viết: 

“Nhiều ngọn đèn lấp lánh như vậy

Remy

Thực sự muốn cùng em đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão.

— "Cảnh ngoại" — Cố Thành

“Remy là ai?” Hứa Vi Kha tò mò hỏi.

Hứa Niệm nhún vai, "Có lẽ là người yêu của ông ấy."

“Vậy thì tại sao cậu không đổi thành tên của tôi?” Hứa Vi Kha một lần nữa nhìn thấy sự không biết xấu hổ của hắn.

"Có thể không? Em có thể không?"

"Tất nhiên có thể, đổi đi, đổi xong thì đọc cho tôi nghe một lần."

Hứa Niệm đột nhiên trở nên ngượng ngùng, cụp mắt xuống, nói từng chữ, "Nhiều ánh đèn lấp lánh như vậy, Vi Kha, em rất muốn cùng anh đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đêm tối, thời gian phảng phất như dừng lại. Dừng lại hết thảy mọi bận rộn, dừng lại luôn cả những cuộc vui.

Hứa Vi Kha ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó, hắn mơ một giấc mơ.

Hắn mơ thấy mình trở thành mang cá, Hứa Niệm thì biến thành phổi.

Mang cá khao khát nhìn lên phổi: "Ta thích ngươi."

Phổi cúi xuống nhìn mang: "Vậy thì tại sao ngươi không nổi lên mặt nước, tránh xa dòng nước vẩn đục?"

Mang nói với phổi: “Bởi vì ta là mang cá chỉ có thể thở trong nước, không có nước thì không sống được”.

Phổi nói với mang, "Vậy ngươi không cô đơn sao?"

"Vậy thì ngươi không cô đơn sao?"

"Vậy thì ngươi không cô đơn sao?"

Một khắc sau, Hứa Vi Kha đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to, tim đập thình thịch. Nỗi sợ hãi đột nhiên dâng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai lỗ mũi liều mạng thở hổn hển.

Mình sắp chết sao? hắn không thể ngừng suy nghĩ.

Oxy ở đâu?

Không có cách nào thở được.

Còn chưa muốn chết.

Hắn như cá lên khỏi mặt nước, làm mọi cách để hút hết dưỡng khí trong không khí.

Hứa Niệm đang ngủ bên cạnh, bị đánh thức bởi cử động lớn của hắn, cả một lúc cũng không biết làm sao.

"Vi Kha, anh làm sao vậy?"

Hứa Vi Kha trong bóng tối nghe thấy giọng nói trong trẻo này, bất giác lao về phía Hứa Niệm.

Hắn chưa bao giờ gặp hoảng loạn như thế này. Nếu phổi trong giấc mơ không phải Hứa Niệm thì sao, vậy hắn cũng phải tự tìm cách trên người mình thôi.

Nhưng làm sao để tìm được cậu bản thân hắn cũng không biết, đành phải nắm lấy tay người kia đưa lên trán, má, cổ, thậm chí là ngực mình, xoa xoa liên tục.

"Vi Kha, Vi Kha..." Hứa Niệm rất bối rối, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Vi Kha ngớ ngẩn như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ trên ghế sô pha.

Ngày hôm sau, thức dậy như thường lệ, phải đi làm thì đi làm, đi xem triển lãm nghệ thuật thì đi xem triển lãm nghệ thuật. Nhưng có một điều khác biệt là, não của Hứa Vi Kha đột nhiên có thể nói được.  Nó nói "Hứa Niệm đi đâu rồi?", nó nói "Tại sao mày không đi theo người ta?" Nó nói  "Lỡ người đó gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Câm miệng đi, Hứa Vi Kha nghĩ, ban ngày tao không phải đi làm à?

"Nhưng tôi nhớ cậu ấy."

Nhớ cậu ta sao mày không tự đi một mình đi?

"Nhưng tôi không phải ở trong cơ thể của cậu sao?"

Aiyo, phiền chết tao rồi, được được được rồi, tao đi, tao đi đây.

Thế nên Hứa Vi Kha đã làm một việc mà hắn chưa từng làm trong đời, xin nghỉ phép. Lý do của việc nghỉ phép là, nếu không điên cuồng sẽ già mất*.

Hắn nghe ngóng một chút, hôm nay quả thật có một cuộc triển lãm nghệ thuật ở thành phố, ở ngay trung tâm.

Từ xa, hắn đã để ý thấy lúm đồng tiền nông nông của Hứa Niệm trong ô cửa kính, cậu mặc một bộ quần áo bình thường, đeo một chiếc ba lô trên vai. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến hắn không thể cười nổi.

Đột nhiên, không biết từ đâu nhảy ra một ‘công’, đem Hứa Niệm dồn* vào tường.

*(gốc là bích đông: chắc mọi người cũng biết cái tư thế này rồi. ảnh minh họa bên dưới)

[Diendantruyen.Com] Nhiên Độ


[Diendantruyen.Com] Nhiên Độ


Hứa Niệm giật mình chết lặng nhìn trân trân một lúc.

Nếu người đàn ông đó dám trực tiếp hôn xuống, Hứa Vi Kha thề sẽ đánh hắn ta một trận.

Hóa ra cái gọi là nguy hiểm ám chỉ ‘công’ khác. Hứa Vi Kha dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, cảm giác muốn bảo vệ một người là điều mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Lúc ăn cơm tối, Kiều Tam gọi điện.

Hứa Vi Kha nhấn loa ngoài, "Ông chủ, Linh Tử khóc đến đòi sống đòi chết, cậu nói cái gì rồi?"

Hắn hơi kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy nữa à?"

"Cậu có biết cách tốt nhất để thoát khỏi một người là gì không?"

"Cậu nói."

“Bắt đầu một mối quan hệ mới,” Kiều Tam khuyên.

Người đang ngồi yên lặng ở một bên - Hứa Niệm, sợ hãi đến mức đánh rơi đũa.

Kiều Tam cười nói tiếp: "Không phải có đồng nghiệp phải lòng cậu sao? Cậu đáp ứng cô ấy rồi."

Hứa Vi Kha chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hứa Niệm.

Lần này, Hứa Niệm thực sự không thể chịu đựng được nữa, quyết định cúp điện thoại của Hứa Vi Kha.

Rất tiếc, đuôi nhỏ đang tức giận.

“Anh đừng sống thế này nữa được không?” Hứa Niệm kích động đứng lên.

"Anh có yêu cô ấy không? Anh chưa nghĩ đến việc có một mối quan hệ nghiêm túc sao?"

"Người tới thì không cự tuyệt, kẻ rời đi cũng không đuổi theo, nói dễ nghe thì ung dung thong thả, nói khó nghe là sống không có trách nhiệm.”

"Dường như không có gì quan trọng cả, đối với tình yêu cũng là thái độ thờ ơ không chút động lòng. Anh không cô đơn sao?"

"Không phải là anh thật sự không thể yêu người khác, mà là anh sợ một khi đã yêu thì sẽ vuột khỏi tầm tay, đúng không?"

“Cho nên, cho nên,” nước mắt dần dần làm ướt mắt Hứa Niệm, “anh thà cho người khác cơ hội cũng không cho em cơ hội.” Cuối cùng cậu cũng nói ra.

Sau khi Hứa Vi Kha nghe những lời này, tim hắn như bị vuốt mèo cào, nhột nhột muốn chết.

Hắn đứng dậy ôm lấy Hứa Niệm mà không nói lời nào, cảm giác muốn ôm ai đó chặt như vậy, có lẽ hắn từ trước tới nay chưa từng có.

Cảm giác thế này hay cảm giác thế kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được, khiến hắn chán ngán. Đến bây giờ hắn mới hiểu được cách để xoa dịu trái tim đang khắc khoải của mình.

Không phải trốn tránh, mà là dũng cảm đối mặt với nó.

“Cùng tôi thử đi,” cuối cùng hắn nói, “Những điều mà cậu nói, không miễn cưỡng sống cho có lệ, nghiêm túc nói chuyện yêu đương, cùng tôi thử xem”.

Hứa Niệm sợ bản thân nghe nhầm nên kéo hắn ra, nhìn hắn không nói nên lời.

"Nhưng cậu phải làm rõ một điều," Hứa Vi Kha nói thêm, "Tôi không phải thực sự thích đàn ông, tôi chỉ là cho cậu cơ hội một lần, cùng tôi có một mối quan hệ nghiêm túc."

Lúc này đây Hứa Niệm càng khóc dữ dội hơn, nước mắt lã chã.

"Lại có chuyện gì với cậu vậy?"

"Em, em, em," Hứa Niệm nghẹn ngào, "Em thích anh lâu như vậy, không ngờ lại có thể cùng anh ở bên nhau."

"Tôi nói cậu có phải trứng ngốc không, kẻ ngốc từ trong trứng sinh ra, cậu thích người khác thế này mà không đòi hỏi báo đáp à?"

"Hừ, em không nghĩ tới, không dám nghĩ tới."

Hứa Vi Kha đưa tay lên lau nước mắt, "Được rồi, đừng khóc, cơm đã nguội hết rồi, mau ăn đi."

“Vâng.” Sương mù trong mắt Hứa Niệm biến mất ngay lập tức, hài lòng thỏa dạ ăn bữa tiếp theo của mình.

Nói cũng lạ, lần đầu tiên Hứa Vi Kha cảm thấy việc ăn uống cũng có thể tràn đầy năng lượng như vậy.

*(câu này không biết có liên quan hay bắt nguồn từ bài hát Nếu không điên cuồng thì chúng ta sẽ già mất của Lý Vũ Xuân không, nhưng ý nó nói là thời gian sẽ không chờ chúng ta đâu, nên cứ làm việc mình thích, mình muốn làm ấy, nếu không sẽ không kịp mất, MV của bài này cũng hay lắm ý mn.)
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Thật ra Hứa Vi Kha nghĩ như vậy, có hai loại người thì làm sao, ai quy định hai loại người này không thể hợp lại làm một?

Ngược lại hắn cảm thấy rằng chính vì điều này mà Hứa Niệm trở nên thú vị hơn. Hóa ra rằng cố gắng nghiêm túc đối với một ai đó cũng là một loại trải nghiệm. Đưa tất cả chi tiết của đối phương dung nhập vào thế giới của bản thân mình.

"Anh không thể đánh răng đàng hoàng à, đánh đến mức miệng đầy bọt," Hứa Niệm một bên cười khúc khích.

"Sao không nói bản thân em đi, lớn vậy rồi còn sợ nước vào mắt à? Em là trẻ con à?" Hứa Vi Kha phản công.

"Vậy có nhiều gối trong tủ của anh như vậy, ngủ còn thích ôm gối à."

"Cũng không biết là ai. Nửa đêm sợ tối không dám dậy đi vệ sinh."

Ban đêm, Hứa Vi Kha bí mật cất hai chiếc gối ở giữa giường trở lại tủ.

Buổi sáng khi thức dậy, Hứa Niệm rất ngạc nhiên khi thấy tay và chân của mình đều bị trói.

"Vi Kha, đây là chuyện gì vậy?"

Hứa Vi Kha cười nói: "Em bình thường ngoan như vậy, anh muốn xem thử em có phản kháng không."

"Em đương nhiên sẽ phản kháng! Em không phải đồ ngốc, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để anh trói?"

"Không phải sao? Ở trong phim, mấy loại này đều là tính thú đó."

"Em, em không xem phim..." Hứa Niệm lẩm bẩm.

"Oa, em lớn như vậy rồi còn không xem phim, chúng ta cùng xem nhé."

"Không xem."

"Xem, tại sao không xem?"

"Không xem."

"Vậy không xem thì không cởi trói."

"Anh... sao anh có thể như vậy chứ!"

"Anh thích vậy đó."

“……”

Lúc này, Hứa Vi Kha đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cho nên hắn thay đổi ý định nói, "Chụp với anh một bức ảnh tự sướng rồi gửi nó đến vòng bạn bè, anh sẽ cởi cho em."

"Chụp thế nào?"

Hắn giơ hai bàn tay bị trói của người kia về phía máy ảnh, chỉ vào má và ra hiệu cho cậu hôn.

Mặc dù Hứa Niệm có chút miễn cưỡng nhưng cậu vẫn làm theo.

Hứa Vi Kha nhấn nút camera một cách tự hào, nhìn chằm chằm vào màn hình, đề nghị, "Thêm một dòng chữ đi, viết “‘Ông xã, cầu buông tha"."

Nghe hắn nói vậy, mặt Hứa Niệm đột nhiên nóng lên.

"Này, ngẩn người làm gì, bây giờ đăng lên vòng bạn bè đi."

"Anh không sợ sao...?"

“Không sợ, cái gì cũng không sợ, đăng đi, để những người yêu thầm, những người yêu rõ em, tất cả đều cút đi.” Nếu đã quyết định nghiêm túc, thì phải nghiêm túc về mọi mặt.

"Ồ, vậy em đăng đó," Hứa Niệm trả lời một cách ngượng ngùng.

Nói cũng lạ, đuôi nhỏ càng ngày càng nhút nhát.

Cuối cùng, trong một đêm đen nào đó, Hứa Vi Kha nổi hứng bắt nạt, tấn công Hứa Niệm bằng một nụ hôn.

Hứa Vi Kha vừa dùng đầu lưỡi liếm, vừa nói: "Bảo bối, có biết anh đang nghĩ gì không?"

"Biết," Hứa Niệm thì thầm lại với hắn.

"Biết gì?"

"Cái đó."

"Cái nào?"

"Chính là cái đó."

"Vậy thì em có muốn không?"

"Muốn……"

"Vậy thì, chúng ta kết hôn đi."

Hứa Niệm khi nghe thấy lời này liền đẩy hắn ra, "Anh nói gì?"

"Kết hôn, nghe không hiểu?"

"Không phải, tại sao lại... tùy tiện như vậy?"

"Rất tùy tiện à?"

Hứa Niệm phân tích: "Sau này anh vẫn phải kết hôn sinh con. Nếu anh kết hôn với em, anh phải ly hôn nữa, phiền phức lắm."

Hứa Vi Kha không đồng tình: "Ai nói sau này anh sẽ kết hôn sinh con? cùng em kết hôn không được à?"

"Em… không thể sinh con được."

"Aiz, sinh con phiền phức nhiều lắm, đừng sinh nữa."

"Không sinh? Vậy... hai người đàn ông cũng không thể kết hôn."

"Ai nói không được? Tìm Lão Kiều, hắn có cách."

"Anh Kiều?"

"Ừm, em không biết rằng biệt danh của cậu ta là ‘có một cách’?"

Hứa Niệm nở nụ cười: "Vậy thì mãnh nam lần trước cũng là do anh Kiều thay anh tìm cho em à?"

"Có thể không phải sao, ngày mai chúng ta đi tìm hắn, quyết định vậy đi."

Trong vòng hai tuần, Hứa Vi Kha trở về nhà với hai tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.

Hứa Niệm nói một cách hoài nghi: "Đây là thật sao? đáng tin không?"

"Tất nhiên là đáng tin. Anh thậm chí đã mua nhẫn. Chúng ta trước dùng tạm, về sau kiếm được tiền rồi lại mua chiếc đắt hơn chút."

Hứa Niệm có cảm giác mở mang tầm mắt: "Vi Kha, anh vì “cái đó” còn chịu đựng rất nhiều."

“Cần thiết mà, đến đây, đi ngủ với anh."

"Ngủ? Bây giờ mới bảy giờ!"

"Anh không đợi được, nhanh lên."

—————— (ROU, phiên bản rút gọn)

"Bảo bối, đem phòng của em trả đi, chuyển đến ở với anh."

"Có thật không?"

"Em nhìn xem em có bao nhiêu ngày là ngủ trong căn phòng đó. Trưng bày nó cũng vô dụng. Đi thu dọn đi. Anh sẽ giúp em dọn đồ."

"Được rồi, nhưng nếu sau này có người phụ nữ nào yêu anh, em sẽ không còn nơi nương tựa nữa..."

"Câm miệng cho anh, em biết anh mà, anh không có hứng thú với người khác."

Cái đuôi nhỏ nở một nụ cười ngốc nghếch: "Rõ ràng là người không nghiêm túc, nói tình thoại lại lợi hại như vậy."

"Là tình thoại à?"

"Là tình thoại."

"Đó là tình thoại."

—--- Hoàn—-----
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom