Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
758,673
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
  • Chủ đề Tác giả
  • #1
[Diendantruyen.Com] Mộng Xưa Mây Khói

Mộng Xưa Mây Khói
Tác giả: Nhất Dạ Kinh Đình/一夜惊亭
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 一夜惊亭

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, SE, BE, OE, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nữ, Ngược Nam, Trả Thù, Cung Đấu, Xuyên Không, Phương Đông

Team dịch: Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Giới thiệu

Trong kinh thành mấy ngày gần đây xảy ra hai chuyện lớn.

Tân Hoàng lập Hậu, công chúa gả cho người đã khuất.

Tân Hoàng đế là hoàng huynh của ta, mà ta lại chính là vị công chúa kia.

Ngày thành hôn hôm ấy, ta đưa trượng phu của mình đi hỏa táng.

Đốt cháy cùng chàng là chiếc giá y mà ta tự tay khâu từng mũi một.

Ta cầm trong tay chiếc khăn trùm màu đỏ thầm hứa với chàng ấy:

Chiếc khăn này kích thước vừa vặn phù hợp, khi đến lúc sẽ cùng với thủ cấp của hoàng huynh tiễn đến chỗ chàng, tránh để mắt chàng bị ô uế.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #2
Chương 1


Bầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một.

Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma.

Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ.

Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành t.h.i t.h.ể tàn khuyết không trọn vẹn.

Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.

Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày.

Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng.

Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan.

Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân thành, tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

"Công chúa, ngày mai còn phải vào cung, hôm nay người phải nghỉ ngơi sớm."

"Tiểu Oanh, ngươi nói xem, dựa vào cái gì hắn lại có thể đạt được ước muốn."

Tiểu Oanh bối rối cúi đầu, không dám nói lời nào.

Ta khẽ thở dài một tiếng, nhặt lên chiếc khăn trùm đầu rơi dưới đất, bước qua nàng trở về phòng.

Không có cuồng loạn, cũng không có bi thương. Tất cả cảm xúc sụp đổ, dường như từ sau khi ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Cố Trì Khê, toàn bộ đều biến mất.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ này, là ta tìm thấy trong phòng Cố Trì Khê, hoa văn phía trên là chàng tự tay thêu nên.

Ngày xuất chinh hôm đó, rõ ràng chàng nói với ta, rằng chờ khi chiến thắng trở về, liền xin phụ hoàng ân điển, lấy ta làm thê tử.

Ta thật tưởng tượng không nổi, đôi tay chỉ quen cầm kiếm vung vẩy kia đã phải vụng về nhường nào khi tự mình thêu khăn trùm đầu.

Ta vuốt v e chiếc khăn trùm đầu trong tay từng chút một, nhẹ nhàng đặt ở bên gối, nhẹ giọng thì thầm nói: "Cố Trì Khê, nếu chàng ở trên trời còn có thể nhìn thấy, thì cẩn thận nhìn cho kỹ, nhìn muội đem từng kẻ làm tổn thương chàng đẩy xuống Địa Ngục." - Muội muốn tất cả bọn họ đều phải trả giá cho lỗi lầm mà mình phạm phải.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #3
Chương 2


Nắng ấm, ánh mặt trời hắt lên nền tuyết trắng.

Ta đã bị cấm túc ba tháng, nhờ ơn tân hậu Cố Ngọc nên ta mới được phép ra ngoài đi dạo.

Hai ta trở nên thật xa lạ, ta quỳ xuống trong khi nàng ta ngồi trên bục cao.

Rét đông lạnh thấu xương, nàng ta chẳng tha cho ta đứng dậy, chỉ trêu ghẹo với Chu Lan bên cạnh. Mãi đến khi ta sắp không chịu được nữa, Cố Ngọc mới làm như vừa trông thấy ta.

"A, sao Lục công chúa còn ở đây? Nếu muội hành lễ xong, thì trở về đi."

Ta chẳng nhúc nhích, chỉ im lặng cúi đầu.

Chu Lan đang nhìn thẳng vào ta, ta chẳng thể tỏ ra chút yếu đuối hay oán giận. Ta không cho phép hắn chỉ trích ta.

Một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng cất tiếng:

"Không nghe thấy hoàng hậu nói gì sao? Đi đi."

Ta bừng bừng hận ý trong lòng, dập đầu xuống.

“Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương.”

Giờ đây, thân phận hắn cao quý như thế sao có thể là ca ca của ta như trước đây....
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #4
Chương 3


Trời đã tối muộn, đã đến lúc các thị vệ thay nhiệm vụ rồi.

Không biết đi bao lâu, ta đã tới một khoảng sân vắng.

Ta choáng váng. Ta gần như quên mất mình đã đến từ đâu.

Rõ ràng khi mới đến thế giới này, ta mới mười tám. Chẳng phải trong tiểu thuyết,phim ảnh đều nói rằng ta, kẻ xuyên không, mới là nữ chính sao?

Khi mới xuyên đến đây, ta rất lo lắng và sợ hãi. Nhưng chẳng còn nhiều chứa nỗi sợ ấy nữa. Một công chúa không được sủng ái có thể ch.ế.t trong im lặng bất kì lúc nào.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #5
Chương 4


Đây có lẽ cũng là nơi ta gặp Cố Trì Khê lần đầu.

Lúc đó ta đang ngồi trên một phiến đá nhỏ, trên tay cầm nửa miếng bánh bao đã cứng ngắc. Ngay cả những chiếc bánh này cũng bị ta trộm mất.

Bởi trong cung chẳng ai nhớ đến, cũng chẳng ai quan tâm đến ta nên ta chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi.

Cố Trì Khê bỗng đứng hình khi trông thấy ta đang ngấu nghiến chiếc bánh bao mà chẳng để ý người đang đứng trước mặt.

Nếu ở thời hiện đại, có lẽ ta vẫn sẽ đến bắt chuyện cùng chàng ấy, dù sao thì chàng ấy là một mĩ nam cơ mà.

Nhưng hiện ta đã sống khổ cực trong cung này được bảy năm rồi. Trong cung này lấy đâu ra một người thực sự tốt đẹp cơ chứ?

Cho đến khi có thứ gì đó ấm áp phủ lên hai vai.

Cố Trì Khê đã khoác áo lên vai ta.

Ta vuốt tóc bên má như một phản xạ rồi bỗng ngơ ngác nhìn người kia.

Chàng ấy cau mày nhìn ta, nhẹ giọng nói:

“Muội cứ như vậy sẽ c.h.ế.t cóng đó.”

"Người đột nhiên đến nơi này chắc hẳn phải có ý gì đó" - Ta thầm tự nhủ.

"Ta là một công chúa vô dụng. Lấy lòng ta sẽ chẳng giúp được gì cho ngươi."

Ta khó chịu lên tiếng.

Lúc này Cố Trì Khê mới chợt nhận ra.

Chàng ấy cúi xuống, nhặt chiếc áo nằm dưới đất, trùm lên thành tấm áo choàng rồi quấn quanh đôi chân trần của ta.

Ta bỗng thấy xấu hổ và muốn rút chân về nhưng chàng thật khỏe, ta đã cố mấy lần mà bất thành.

"Nếu muội còn nói những lời như vậy, đừng trách ta, công chúa.”

Bàn tay chàng bọc lớp vải quanh đôi chân nứt nẻ, đỏ bừng của ta. Lòng bàn tay dù cách lớp vải dày nhưng vẫn lan hơi ấm tới bàn chân ta.

Một lúc sau, Cố Trì Khê đứng dậy.

"Công chúa chờ ở đây, đừng cử động, ta sẽ trở lại ngay."

Nhìn chàng rời đi trong tuyết, ta, chẳng hiểu sao, lại chẳng hề cử động chút nào.

Có lẽ vì chàng ấy là người đầu tiên gọi ta là công chúa.

Ta cuộn tròn trong lớp áo và chìm vào suy nghĩ miên man. Chàng đã giữ lời và nhanh chóng trở về, mang theo túi đồ ăn lớn và một chiếc bánh bao nóng hổi.

Ta cầm nửa chiếc bánh bao trong tay và nửa giấu sau lưng.

Đây là mùa đông thứ bảy ta ở đây, nhưng có lẽ là mùa đông đầu tiên cảm nhận đôi chút ấm áp.

Ta nhét chút đồ ăn vào miệng mà hai mắt còn rưng rưng.

Vốn dĩ đến đây chẳng có lí do, và chẳng ai quan tâm ta có muốn đến hay không. Ta chỉ muốn sống thôi... Cuộc sống của ta chỉ mới bắt đầu.

Bảy năm nay, mỗi ngày, ta đã phải ăn thức ăn thừa, bị các thái giám, cung nữ chèn ép, bị các hoàng tử đánh đập cho đến khi chẳng đứng dậy nổi.

Nhưng chẳng một ai quan tâm đ ến ta.

"Vì công chúa phải có địa vị của một công chúa."

Nhìn chàng thiếu niên trước mặt, lấy hết can đảm, ta cất lời:

"Muội là Chu Tranh Tranh, sau này muội nhất định sẽ báo đáp huynh."

Kể từ ấy, ta thường gặp gỡ Cố Trì Khê tại đây.

Sau này, theo sau chàng ấy luôn có một tiểu cô nương là Cố Ngọc.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #6
Chương 5


Tạm gác lại chuyện xưa.

Sau khi xuất cung, ta lại bị cấm túc năm tháng.

“Tìm một đường vắng hơn để đến chỗ Tứ hoàng tử.”

Ta lặng lẽ ra lệnh. Ta phải nhanh chóng giải quyết mọi việc bên ngoài cung, trong phủ công chúa có rất nhiều tai mắt, nếu Chu Lan phát hiện thì sẽ nguy mất.

Xe lăn bánh.

Ta lấy ra bức thư “Tiệc sinh thần của hoàng đế, sứ giả tới mừng lễ đại hôn của công chúa.”

Vì tay ta đổ mồ hôi nên chữ trong thư có chút mờ. Ta bật cười, hóa ra Chu Lan thật sự muốn g.i.ế.c hết huynh đệ ruột thịt của hắn. Nhưng may mắn thay, sinh thần của Chu Lan vẫn còn rất lâu mới đến.

*Chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng dừng lại.

Ta từ từ bước ra ngoài và trông về phía cửa.

Có chút chuyện phải tới đây một chuyến. Dường như có ai đó biết ta đang đến đây thì phải?

Ta bước vào như chẳng hay biết, đi vòng quanh sân thì thấy một người đang ngồi giữa sảnh, nhấp từng ngụm trà trên tay.

"Đã lâu không gặp, Tứ hoàng tử. Huynh vẫn ổn chứ?"

Ta mỉm cười.

Người ngồi trước mặt chẳng nói chẳng rằng, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Lúc ta ngồi xuống, Tứ hoàng tử chậm rãi mở miệng nói: "Hoàng muội tới có ý gì?"

Ta nhướng mày liếc nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy có vẻ như đang giả vờ tránh ta.

Ta cúi đầu, mặt đổi sắc, ánh lên vẻ buồn bã.

“Tứ Hoàng huynh cũng biết, hiện tại ta là nữ nhân duy nhất còn sót lại trong cung."

[ Nghe đồn bệ hạ có ý phái ta đi hòa thân nhưng ta bất mãn nên đến gặp Tứ hoàng tử để tìm cách ]

“Tứ hoàng huynh hiện đã đến tuổi lập gia thất, nhưng bệ hạ vẫn chưa chọn vương phi cho huynh. Đây là...?"

Vẻ mặt Tứ Hoàng tử bất biến, hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng khẽ nắm chặt tách trà.

Ta chậm rãi nâng tách trà lên, hơi nước đọng lại che đi nụ cười trên khóe môi.

Tứ hoàng tử thanh âm có chút khàn khàn cất tiếng: "Hoàng muội cũng biết ta hiện bất tài, chưa chắc có thể giúp được muội."

Ta vội vàng đặt chén trà xuống, lo lắng nói: “Tứ hoàng huynh, huynh đang nói cái gì vậy?" Có lẽ hắn đã quên mất mình là hoàng tử duy nhất còn sống sót đến hiện tại.

"Tứ Hoàng tử đối với các huynh đệ đều nhân từ, nếu như huynh khiến cẩu hoàng đế hứa với ta về sau sẽ không bao giờ ép ta đi hòa thân, sau này nếu huynh cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ trả ơn bằng mọi giá."

Hôm nay ta đã hai mặt một lời rồi, vốn dĩ ta đứng dậy và định rời đi nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế như trước.

Kẻ nào trong hoàng tộc lại không muốn ngồi vào vị trí cao quý đó?

Ta chậm rãi bước tới cửa, như chợt nhớ ra điều gì, ta quay lại nói:

"Đúng rồi, muội muội vừa mới vào phủ của Hoàng huynh đã nhìn thấy một cái giếng, huynh nhất định phải cẩn thận. Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, thân thể không thoải mái, lỡ như bị người dã tâm hãm hại rơi xuống giếng thì sao? Tuyết dày che phủ, ngay cả dấu vết hung thủ cũng khó mà tìm thấy."

Tứ Hoàng đệ tử nâng người lên, oán hận nhìn ra ngoài, sau đó lại cụp mắt xuống như cũ.

"Cảm ơn Hoàng muội đã nhắc nhở."

Giọng nói nghẹn ngào.

Tứ hoàng huynh c.h.ặ.t c.h.â.n mình chỉ để sống sót dưới tay Chu Lan. Nhưng thân là hoàng tử, tứ hoàng huynh có thể an toàn sống sót dưới tay Chu Lan, chẳng phải vì Chu Lan thương hại hắn mà vì hắn chính là một cái gai.

Hắn có ngoại tổ phụ là thừa tướng. Lần này, Tứ Hoàng tử nên mau chóng tạo phản.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #7
Chương 6


Sau khi hồi phủ, ta chẳng bao giờ ra ngoài nữa.

Ta cảnh giác những người trong phủ mỗi ngày.

Mãi đến chiều nay, Cố Ngọc mới truyền lệnh ta sẽ vào cung.

A Oanh lo lắng nói: "Công chúa,..."

Ta nghiêng đầu liếc nhìn muội ấy, muội ấy lập tức ngậm miệng. Tuy có chút ngốc nghếch nhưng muội ấy vẫn rất chân thật nha.

“Truyền lệnh của ta, chuẩn bị xe ngựa, tối nay vào cung.”

Khi bọn ta vào cung, mọi thứ đã bị thẩm qua.

Nha hoàn đưa ta vào rồi lui xuống.

Đèn trong hành lang mờ mờ nên ta thắp chút nến cạnh bàn, trong phòng tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.

Ta lục soát xung quanh và cuối cùng tìm ra một bức thư trong ngăn tủ cạnh giường.

"Có hỉ."

Có một chữ thập màu đỏ tươi trên đó.

Xem ra mọi chuyện đã được an bài, bây giờ là lúc bắt đầu với các phi tần trong hậu cung. Chỉ trong chốc lát, bức thư trong tay ta đã hóa tro bụi. Không khi dần dần ấm lên, nhưng trong đại sảnh chẳng hề có chút lửa, vẫn lạnh thấu xương.

Hi vọng ngày mai Chu Lan sẽ không làm ta thất vọng.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #8
Chương 7


Sau khi Cố Ngọc có hỉ, Chu Lan mỗi ngày đều ở bên và mọi người đều sửng sốt khi ta vào cung để chăm sóc nàng ta.

Khi ta đến chỗ Cố Ngọc, nàng ta đang nằm trong vòng tay của Chu Lan, ph óng đãng quyến rũ.

“Giờ thần thiếp đang mang thai, nếu sau này chẳng còn xinh đẹp nữa thì sao?”

Chu Lan an ủi nàng: “Ta chỉ cần đứa bé này thôi, đứa bé chỉ thuộc về đôi ta. Nếu chỉ có một đứa, sau này hai ta sẽ không cần có thêm nữa.”

Cố Ngọc đáp: “Được.”

Một lúc sau, thừa tướng muốn bái kiến hắn, Chu Lan đành phải rời đi.

"Các ngươi lui xuống. Riêng Lục công chúa sẽ ở lại."

Tiếng Cố Ngọc biếng nhác vang lên, khác hẳn tiểu cô nương ngây thơ ta gặp lần đầu.

Nha hoàn bên cạnh lo lắng thưa: "Nhưng bệ hạ, bệ hạ có lệnh..."

Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Cố Ngọc cắt ngang "Ta bảo ngươi lui xuống, ngươi không hiểu sao?"

Cố Ngọc muốn ngồi dậy, nha hoàn bên cạnh vội đỡ lấy nàng ta.

Ai cũng thắc mắc tại sao Chu Lan lại yêu một người như vậy. Ta biết, có lẽ là vì một trong số bọn họ là nam chính và nàng ta là nữ chính.

Cố Ngọc cho người lui xuống hết, để lại ta một mình.

"Bịch!"

Tách trà sượt qua trán ta và rơi xuống đất.

Trán ta đau nhói.

Ta nhanh chóng quỳ xuống và dập đầu nhận tội.

Cố Ngọc ngồi ở ghế trên, nhìn đầu ngón tay thanh tú của nàng ta.

Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Bổn cung có chút khát nước, Lục công chúa đi rót nước cho ta.”

Chẳng có chút bực bội nào trong giọng nói ấy.

Khi Cố Ngọc đưa tay nhận lấy tách trà, ta lén bôi độc trên đầu ngón tay vào tay Cố Ngọc.

Tay nàng lướt qua lòng bàn tay ta và cẩn thận nhận lấy tách trà.

Cố Ngọc bỗng nhiên đổ trà trong tay, nước nóng b.ắ.n tung tóe khắp người ta.

Cô chợt tức giận nói: "Sao ngươi ngu thế? Trà còn chẳng pha được. Cút ra ngoài để người khác vào phục vụ bổn cung."

Ta nghiêng người về phía trước hành lễ, sau đó chậm rãi rời khỏi đại sảnh.

Cung nữ bước vào phục vụ nhìn thấy ta có chút bối rối, ánh mắt nàng ta lóe lên.

Ta cụp mắt xuống, giấu đi nụ cười lãnh trong mắt.

Giọng Cố Ngọc từ phía sau vang lên “Nghe nói hôm nay Tề phi có đem chút bánh ngọt, để bổn cung ăn thử.”

Ta hơi nhướng mày, không ngờ người đầu tiên ra tay lại là Tề tướng quân.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #9
Chương 8


Tin Cố Ngọc sảy thai nhanh chóng truyền đến ta.

Chu Lan hết sức giận dữ và ra lệnh tra kỹ chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng sau khi tra lại, người ta phát hiện rằng chỗ bánh ngọt Tề phi đem tới có thứ gì đó bất ổn.

Vốn dĩ Chu Lan không muốn trừng phạt Tề phi vì Tề tướng quân.

Nhưng thái y khám ra rằng Cố Ngọc có thể sẽ không thể mang thai nữa.

Chu Lan tức giận tống Tề phi vào lãnh cung, cách chức Tề tướng quân.

Trong triều mọi người nhất thời sợ hãi, sợ làm phật ý Chu Lan.

Tứ hoàng tử khá nhanh, gần đây đã thu nạp thêm rất nhiều người, “Chỉ là Tề tướng quân vẫn chưa bị ban chết, điều này khiến ta có chút kinh ngạc."

Ta luôn cho rằng Chu Lan yêu Cố Ngọc đến tận xương tủy, yêu đến mức có thể g.i.ế.c Cố Trì Khê, tướng quân một nước, chỉ vì nàng ta.

Không ngờ hắn chỉ yêu quyền lực địa vị mà thôi.

Hiện tại chỉ còn lại Tôn Thượng Thư.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #10
Chương 9


Tin từ trong cung bay tới.

Cố Ngọc suốt ngày khóc lóc ỉ ôi nằng nặc đòi Chu Lan sinh con.

Chỉ trong vài ngày, nàng ta gầy rộc đi trông thấy.

Chu Lan sở dĩ chẳng thể thuyết phục được nàng ta nên đành chấp thuận.

Cố Ngọc nói nữ nhi nhà Tôn Thượng Thư thật xinh đẹp và trông giống nàng ta, với hy vọng đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi Tôn phi rồi giao cho nàng ta.

Bằng cách này, đứa trẻ sinh ra có thể sẽ giống nàng.

“Bằng cách này, nàng ấy có lẽ sẽ được ngắm đứa con chưa chào đời của mình và gạt bỏ chút chấp niệm."

Cố Ngọc chấp thuận.

Nghe nói, Tôn Thượng Thư gần như tăng xông khi nhận được thánh chỉ. Dù sao hắn ta đã trung thành nhiều năm như vậy với Chu Lan, nên hắn cho rằng Chu Lan thật sự nạp ái nữ của mình vào hậu cung vì thật sự yêu thích nàng.

Chẳng biết Tôn Thượng Thư có bao giờ nghĩ tới việc ý định s.a.t h.a.i Cố Trì Khê vì Chu Lan rồi hắn cũng sẽ bị bỏ rơi y vậy chăng.

Chẳng biết giờ đây Tôn Thượng Thư có hối hận chăng khi nhớ lại việc hắn đã từng đứng trước triều đình và khẳng định Cố Trì Khê đã hi sinh trong chiến trận.

Ta ngắm những tán cây đung đưa ngoài cửa sổ rồi chìm vào suy tư.

Sắp tới sinh thần của Cố Trì Khê rồi.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #11
Chương 10


Cố Trì Khê ra trận vì phụ hoàng định đem ta đi hòa thân.

Cố Trì Khê lẽ ra nên ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng sau khi nghe được chuyện này, chàng ấy đã chủ động xin ra chiến trường.

Trước khi chàng đi, ta và Cố Ngọc đã đi tiễn biệt. Ngày hôm đó là đầu hạ, sinh thần của Cố Trì Khê.

Bọn ta đang ngồi tại lầu trên quán rượu, gió từ hai bên cửa sổ liên tục thổi vào mát rượi.

Cố Trì Khê xuống lầu giúp bọn ta mua chút bánh.

Cố Ngọc ra vẻ thần bí ghé sát tai ta nói muốn nói cho ta biết một bí mật.

Nàng ta cất giọng đôi chút đượm buồn: "Tranh Tranh, trận chiến này thực ra là vì ngươi."

Ta có chút buồn cười quay đầu nhìn cô ấy: “Ta đã biết.”

Cố Ngọc hẳn là đã uống quá nhiều, hôm nay không ngờ lại mất khống chế.

"Ngươi thì biết cái gì? Ca ca ta lần này thắng lợi trở về, tính xin bệ hạ gả ngươi cho huynh ấy. Ngươi biết không?"

Trong giọng nói của nàng ta có chút tự đắc khi biết bí mật, nhưng xen lẫn chút bất mãn khi Cố Trì Khê bị ta cướp mất.

Ta lắp bắp mở miệng "Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"

Hai má nàng ta nóng bừng, dần lan tới cổ.

Giữa ta và Cố Trì Khê, ta luôn là người chủ động hơn, Cố Trì Khê là người quân tử và sẽ chẳng bao giờ đi quá giới hạn. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cố tướng quân tiếng tăm khắp kinh thành lại thực sự để ý tới ta.

Lời nói của ta càng làm Cố Ngọc tức giận hơn, nàng ta đè lên người ta rồi tiếp lời:

“Ca ca ta thậm chí còn tự tay thêu khăn trùm đầu. Huynh ấy còn nói nếu không ngươi muốn lấy huynh ấy thì cứ trùm chiếc khăn đó do chính tay huynh ấy thêu và thành thân với người khác."

"Ca ca còn nói sẽ luôn ủng hộ ngươi. Ngươi thật sự rất may mắn đấy, Chu Tranh Tranh."

"Sẽ thật tuyệt nếu huynh thích ta, ca ca. Nhưng huynh cũng rất tốt. Ta sẽ không ghét ca ca."

Cố Ngọc càng nói, ta càng ngượng. Cố Ngọc thích Cố Trì Khê, trong tiểu thuyết có viết.

Cố Trì Khê đã cứu nàng ấy và coi nàng như chính muội muội ruột.

Trong tiểu thuyết có viết rằng Cố Trì Khê là bạch nguyệt quang của Cố Ngọc.

Một người tốt như Cố Trì Khê xứng đáng được nhiều người ái mộ. Nhưng một người tốt đẹp như vậy chắc chắn sẽ yêu ta. Ta mím môi không kìm được mà mìm cười. Vô tình, ta và Cố Ngọc đã uống rất nhiều rượu.

Trong lúc bàng hoàng, tôi nhìn thấy Cố Trì Khê quay lại.

Ta cười với chàng ấy.

Chàng ấy cúi xuống trước nhìn ta, có chút bối rối.

Ta nhìn xuống và thấy đôi hài đã rơi từ lúc nào.

Khi ta định thần lại, Cố Trì Khê đã tìm được nó và lại cúi trước mặt ta.

"Huynh có từng xỏ hài cho ai khác không?"

Ta giấu tay dưới tà áo và bướng bỉnh nhìn chàng. Cố Trì Khê có chút bối rối, khó hiểu nhìn ta: “Sao ta phải xỏ hài cho người khác?”

Ta cạn lời trước câu hỏi của chàng ấy.

Sau khi xỏ hài, ta vui vẻ đứng dậy trở về.

Đi một lúc lâu, ta nhận ra ta chẳng thể tìm thấy cửa, liền tìm Cố Trì Khê cầu cứu.

Trên mặt Cố Trì Khê khẽ nở một nụ cười mà ta chưa từng thấy trước đây.

"Hãy ôm ta mà nghỉ ngơi chút đi."

Có lẽ ta đã bị quyến rũ bởi gương mặt tươi tắn của chàng, hoặc cũng có thể chính vì tình yêu của chàng mà ta bắt đầu cảm thấy mình đang được chiều chuộng.

Cố Trì Khê ôm ta bước tới xe ngựa bên ngoài.

Trên đường hẳn là không có ai, nếu không Cố Trì Khê cũng sẽ không dám ôm ta táo bạo như vậy, ta thầm nghĩ.

Ta nằm trên n.g.ự.c chàng, không khí bên ngoài khiến ta dần tỉnh táo.

"Cố Trì Khê, huynh cho rằng ta được sủng ái sao?"

Cố Trì Khê khẽ nói: "Công chúa là công chúa, nên được sủng ái."

Ta cố tình làm khó chàng: “Vậy có nghĩa là ta đang được sủng ái.”

"Ừm, sau này nếu ta cố gắng, có thể khiến công chúa được sủng ái hơn."

Quả nhiên đang là mùa hạ, dù nắng chẳng gắt nhưng trời vẫn thật oi bức và ngột ngạt.

Cố Trì Ngọc đặt ta lên xe ngựa, ta chợt nhớ ra mình chưa chúc sinh thần chàng ấy.

Ta ngăn Cố Trì Khê lại, nói: "Cố Trì Khê, đợi huynh chiến thắng trở về, ta sẽ trao quà sinh thần của hôm nay cho huynh."

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, ta bỗng nghe thấy tiếng Cố Trì Khê của ta cất lên.

Chàng ấy nói: "Tranh Tranh, nếu muội bằng lòng, ta sẽ cưới muội nếu ta thắng trận này."

Ấy vậy mà, sau chiến thắng đó, thứ ta nhận được là nửa t.h.i t.h.ể Cố Trì Khê đã bị chó hoang cắn.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #12
Chương 11


Ta nghe nói Tôn tiểu thư đã có hỉ.

Có vẻ như đã đến lúc ta cần giúp Tứ Hoàng huynh một tay rồi.

Ngắm từng nét chữ trên thư, ta bất giác mỉm cười. Hy vọng hắn sẽ thích món quà này của ta.

"Ngày nương nương hạ sinh đứa nhỏ, bệ hạ có ý định khiến nàng khó sinh."

Tôn Thượng Thư có rất nhiều tai mắt trong cung, lần này ta sẽ trở thành gián điệp của hắn.

Nhìn bồ câu trước mặt dần bay đi, ta thở phào nhẹ nhõm.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #13
Chương 12


Tiệc sinh thần của Chu Lan, sứ giả các nước khác đến chúc mừng, trong kinh thành bỗng chốc náo nhiệt hẳn.

Quả nhiên, chuyện trong cung nhất định phải giải quyết trong cung, nếu làm ảnh hưởng tới dân chúng, thì hắn không phải là vua nữa.

Trong bữa tiệc, ta ngồi trong góc, kín đáo ẩn trong chỗ tối.

Mọi người đều thấy ta là một công chúa chẳng hề được sủng ái nên họ nghĩ rằng ai cũng bắt nạt được ta.

Sau khi Tôn tiểu thư tiến cung, hiện tại ả đã mang trong mình huyết mạch hoàng tộc.Nhưng trong cung ả ta vẫn chẳng dám khi dễ ai, chỉ có thể nhắm vào ta, một công chúa không được sủng ái.

Ả ta ngồi ở một bên, trông hết sức ph óng đãng, thoạt trông cũng không có vẻ bị cưỡng ép tiến cung.

Trông ả thật lộng lẫy, khiến cho Cố Ngọc ngồi kế cạnh trông càng xanh xao và yếu ớt hơn.

“Ta nghe nói Lục công chúa sắp thành thân, còn sinh mẫu của Lục công chúa là một ca kĩ. Hẳn Lục công chúa đánh đàn rất hay, sao giờ muội không đàn một khúc để chúng ta được thưởng thức?"

Tôn tiểu thư, à không, hiện tại lẽ ra phải là một phi tần tôn quý mới phải.

Tôn Phi thản nhiên nói, ánh mắt lóe lên sự khinh thường.

Nhưng ả ta chẳng để ý mặt Chu Lan đã tối sầm. Sứ thần nước khác đang ở đấy mà ả dám sỉ nhục công chúa. Tôn Thượng Thư thật sự đã quá chiều chuộng ả.

Nhưng đó là điều ta muốn thấy.

Ta vừa đứng dậy, Chu Lan liền xua tay: "Không cần, sẽ có người chơi đàn."

Tuy hắn hận ta, nghi ngờ ta, nhưng hắn không muốn ta làm mất danh dự hoàng tộc.

Ta mỉm cười rồi từ từ bước tới hành lễ.

"A Oanh, đi lấy đàn cho ta."

Nhìn tay Chu Lan khẽ nắm chặt lại, ta chậm rãi nói.

“Hôm nay muội muội sẽ tự mình đàn một khúc mừng sinh thần hoàng huynh.”

Ta nhìn vào khuôn mặt của Chu Lan, khuôn mặt hắn hơi giãn ra, nhưng chẳng giấu nổi sự dò xét trong ánh mắt.

Đáng tiếc dù hắn có biết sự thật cũng vô ích.

Ta đang ngồi giữa bàn tiệc, như một người ở thời hiện đại biết chơi đàn thực sự nhưng chẳng được lên sân khấu, nhưng y phục trên người lại khiến ta nhớ đến mình đang là một công chúa...

Mọi người xung quanh chú ý vào ta.

Họ đều chăm chú dõi theo màn kịch của ta.

Mãi cho đến khi nghe tiếng kiếm đ.â.m họ mới hoàn hồn.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #14
Chương 13


Ta cứ đánh đàn.

Nhưng có biến rồi.

Tứ hoàng tử ngồi vào chỗ của hắn, cẩn thận nếm trà trong tay. Tôn Thượng Thư và Thừa tướng nâng chén chúc mừng. Sứ thần bắt đầu xì xào bàn tán.

Tôn phi sợ tới mức ngã nhào xuống đất, có lẽ là do mang thai.

Một dòng m.á.u chảy ra giữa hai ch@n ả.

Tôn Thượng Thư lo cho con nên đã sớm đưa ả ngồi trên bàn cao. Hỗn loạn chưa kéo dài bao lâu thì đã kết thúc.

Trong mắt mọi người, Chu Lan đã trở thành một gã khờ vì Cố hoàng hậu. Để một người như vậy trở thành hoàng đế, thà đổi đi còn hơn. Tứ hoàng tử đã không làm ta thất vọng. Hắn đã tập hợp được nhiều vây cánh như vậy trong chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Tiếng đàn cất lên, xung quanh trở lại im ắng.

Ta chậm rãi đi về phía trước, nhìn Chu Lan bị đá xuống, đang quỳ trên đất, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.

Ta cúi nửa người xuống, nhìn thẳng vào người trước mặt:“Hoàng huynh, cảm giác làm tội nhân như thế nào?”

Chu Lan liếc nhìn ta, chẳng nói chẳng rằng, rồi lại nhìn Cố Ngọc. Cố Ngọc trông u buồn và thậm chí chẳng thèm liếc hắn. Chu Lan cất giọng khàn khàn:

"Nàng...thật sự không thích ta một chút nào ư? Rõ ràng ta đã vì nàng làm nhiều điều như thế, cũng đã yêu nàng sâu đậm như vậy mà..."

Cố Ngọc chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn hắn, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu, nhưng trong mắt chứa đầy hận ý.

"Ta có nên thích ngươi hay không? Ngươi g.i.ế.c ca ca ta rồi cưỡng ép ta lấy ngươi. Ngươi cho rằng ta nên thích ngươi sao?"

"Chu Lan, ta vẫn luôn muốn c.h.é.m ch.ế.t ngươi!

“Ngươi không biết sao, chính ta đã tự tay g.i.ế.c ch.ế.t đứa trẻ đó, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để nó đến thế gian này."

Ta đưa tay đỡ Cố Ngọc, Tứ hoàng tử đột nhiên nói: “Hoàng muội, vị này cũng là hoàng hậu, nàng ta nên được đoàn tụ với hắn trong ngục."

Hắn bình tĩnh nói, đôi tay đặt trên xe lăn khẽ cử động.

Ta cười rạng rỡ: "Phiền hoàng huynh nhắc nhở ta, sao ta lại quên được chuyện quan trọng vậy chứ."

"Bệ hạ đã bị ám sát. Tứ hoàng tử liên kết với thừa tướng mưu phản. Thích khách đã bị ta bắt giữ, hiện tại, bọn họ đều trong ngục."

Những kẻ đứng về phe Tứ Hoàng Tử đều lập tức quay lưng lại với hắn.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #15
Chương 14


Ta từ từ tiến tới chiếc xe lăn của hắn.

"Hoàng huynh, ngươi từ nhỏ đã ngu xuẩn vô năng, không ngờ đến nay ngươi vẫn vậy."

"Ngươi nghĩ họ sẽ tôn một kẻ què quặt như ngươi lên hoàng đế ư?"

Hắn nắm chặt chiếc xe lăn, nổi gân xanh đầy mu bàn tay, tức giận nói: “Vậy ngươi nghĩ bọn họ sẽ tôn một nữ nhân lên hoàng đế ư?”

Ta cúi xuống ghé sát tai hắn thì thầm: "Nữ nhi Tôn gia đang mang thai phải không? Đáng tiếc tối nay ả sẽ mất con.”

Thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn, ta đứng dậy và nói: "Người đâu! Giam kẻ phản nghịch này vào trong ngục."

Tôn Thượng Thư tới khá nhanh.

"Công chúa, người đã hứa, hoàng tử trong bụng nữ nhi của thần sẽ lên ngôi hoàng đế, nhưng bây giờ nó bị sẩy thai, ta phải làm sao?"

Tôi nhướng mày, hơi kinh ngạc. Ả đã bị kinh động. Ta tưởng ả ta sẩy thai vốn đã được sắp đặt.

Nhìn Tôn Thượng Thư đang uy h.i.ế.p ta, cùng đám đại thần đang đợi ta bày lên tiếng, ta chậm rãi nói: “Vậy thì ta phải trở thành hoàng đế, các ngươi nghĩ thế nào?”

"Một nữ nhân làm hoàng đế là làm càn!!!"

“Nữ nhân độc ác như ả nên bị tống vào chuồng heo”. Biết đây cảnh tượng này sẽ đang chờ mình nên ta chẳng lấy làm kinh ngạc.

"Xem ra các ngươi đều bất mãn, Cố tướng quân, ngươi xem ai còn bất mãn, lập tức xử t.ử."

Ta xuống ngục tối và gặp tên sát nhân.

Cơ thể Chu Lan vô cùng bẩn thỉu, trên người đầy vết dơ, máu, rượu.

Hắn đã sống một đời thuận lợi, sinh ra đã là hoàng tử được sủng ái nhất, sau này trở thành hoàng đế, điểm yếu duy nhất đời hắn có lẽ chính là Cố Ngọc.

Vì vậy, hắn đã g.i.ế.t Cố Trì Khê.

Hắn biết đó là ta nên bỗng cười lớn.

“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, hoàng muội thực bản lĩnh.

*Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn*: Con bọ ngựa mải bắt ve mà quên mất chim sẻ đang ở phía sau. Ý chỉ người tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.

Ta ngồi xuống và nhìn Chu Lan đang bị trói. "Đó là lời hoàng đế đã nói.”

Lúc này Chu Lan mới nhướng mi, liếc nhìn ta: “Ta đang nhìn ngươi, một nữ nhân có thể gây bão tố như vậy, rất lợi hại.”

Ta bật cười: “Ngươi xem thường phận nữ nhi quá đấy."

“Ca, ngươi thật sự không nghĩ rằng một công chúa không được sủng ái lại có thể tồn tại lâu ở nơi xấu xa như vậy, cũng chỉ là nhờ may mắn thôi.

"Được rồi, hôm nay ta không ở đây để nói những điều này.

"Người đâu, b.ă.m hắn thành từng mảnh cho ta."

Cố Trì Khê là bị ngươi hại và đã bị lũ chó hoang không rõ từ đâu đến cắn đến c.h.ết.

Ta đau đớn biết bao, ta muốn hắn, đau hơn chàng ấy gấp vạn lần.

Chu Lan thoáng chốc kinh ngạc xen lẫn hận thù, nhưng nó chẳng liên quan đến ta.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #16
Chương 15


Ta trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử. Nhưng Cố tướng quân đã ch.ế.t.

Ông giúp tôi giải quyết mọi thứ, đưa ta lên ngôi rồi tự s.á.t.

Cố tướng quân nói: “Ta sẽ thay công chúa gánh tội phản nghịch.”

Ta muốn bước tới cản ông ấy nên đã mắng: “Lịch sử luôn được viết bởi kẻ thắng cuộc. Ta đã thắng, và không ai có thể buộc ta tội phản nghịch”.

Cố Ngọc ngăn ta lại. Ta quay lại nhìn Cố Ngọc với vẻ mặt thờ ơ, chợt cảm thấy có chút buồn.

"Ông ấy là Cố tướng quân, phụ thân Cố Trì Khê, ông ấy là người nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy. Cố Ngọc, ngươi làm sao chịu nổi?

"Cố Ngọc chẳng nhìn ta, nàng chỉ ngơ ngác nhìn Cố Chiêu tướng quân ngã xuống.

Nàng ta trả lời tôi: “Nhưng phụ thân mệt rồi."

"Cả đời trung thành với Chu gia, con cái đều ch.ế.t trên chiến trường vì đất nước."

“Ca ca ta là hy vọng cuối cùng, nhưng vẫn c.h.ế.t dưới tay Chu gia, phụ thân đã rất đau đớn."

"Ông ấy đã chịu đựng cho đến giờ, ngay từ đầu ca ca ta đã nói với phụ thân rằng ông ấy phải chấp thuận bất kì lời thỉnh cầu nào từ ngươi. Cuối cùng lúc này đã đến. Ông ấy thực sự rất nhớ ca ca."

Ta chợt nghẹn ngào.
 
  • Chủ đề Tác giả
  • #17
Chương 16: Hoàn


Ta gặp lại Cố Ngọc tại ngôi chùa phía nam kinh thành.

Ta đã giúp nàng giả c.h.ế.t để trốn thoát, nhưng chẳng bao giờ nghĩ nàng ấy sẽ dành phần đời còn lại ở đây.

"Ta không cứu ngươi để ngươi từ bỏ chính mình, ta muốn ngươi sống cuộc đời mới."

"Ngươi đến đây để nói lời tạm biệt với ta à?"

Hai ta cùng cất tiếng.

Ta nhìn Cố Ngọc, hơi ngạc nhiên vì nàng ấy biết mục đích ta tới đây. Cố Ngọc mời ta vào, nơi này đơn giản, giản dị và hoàn toàn khác xa với nơi xa hoa lộng lẫy trước kia.

"Hãy để ta trả lời câu hỏi của ngươi trước.

"Ngươi nói ngươi đến từ hiện đại. Nếu có ai đến từ hiện đại rơi vào hoàn cảnh của ta, không biết họ sẽ làm gì.

“Nhưng đối với ta, ta không cha, không ca ca, không gia đình, phủ tướng quân cũng không còn. Tất cả những gì ta muốn làm là tụng kinh cầu siêu cho họ. Ta hy vọng họ có thể đi đến thời hiện đại ở kiếp sau mà ngươi nói."

Ta càng ngạc nhiên hơn, không biết mình vừa mở miệng nói ra điều gì, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Cố Ngọc cắt ngang.

"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta sẽ nói cho ngươi."

"Lúc trước, có một lần ta say rượu, ngươi đã nói những lời ta chẳng thể hiểu được. Cái gì lịch sử cơ? Thời hiện đại? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi được trở về nhà. Ngươi chỉ mới mười tám tuổi, ở đây chẳng có điều hòa hay Internet. Ngươi không hề thích điều đó."

“Ca ca và ta đã xâu chuỗi lại."

"Ngươi hẳn là đến từ thời hiện đại, còn chúng ta chỉ tồn tại ở một đoạn lịch sử, nhiệm vụ của ngươi là trở thành nữ lãnh đạo, nhiệm vụ hoàn thành mới có thể trở về."

"Vậy bây giờ nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi có định về nhà không?"

Ta cúi đầu cười lớn, hai hàng mắt lăn dài trên má.

Hóa ra họ đã biết chuyện này từ lâu và không coi ta như một kẻ dị hợm đến từ một thế giới khác.

Trí tuệ người xưa đôi khi thật khó tưởng tượng được.

"Được rồi, ta sẽ không đi mà không nói lời tạm biệt với ngươi."

"Được rồi, chúc may mắn, ngươi nhất định sẽ đạt được mong muốn. Ta sẽ luôn cầu nguyện cho ngươi."

Cô nương trước mặt ta điềm đạm mỉm cười, y như lần đầu chúng ta gặp nhau.

Nhìn mặt trời lặn, ta chợt có cảm giác có gì đó giống họ.

Lần đầu gặp Cố Trì Khê, ta còn trẻ, ta cảm thấy mình biết mọi thứ về thế giới này và ta có thể thoát khỏi đây.

Chẳng ngờ rằng ta sẽ ở đây suốt 21 năm. Trải qua vô số biến cố.

Rõ ràng ta chỉ mới mười tám tuổi, vừa nhận được giấy nhập học từ ngôi trường mơ ước.

Gió lạnh thổi vào mặt, khiến ta tê tái. Đưa tay chạm vào, thì ra nước mắt đã ngừng tuôn.

Cố Trì Khê, nếu chàng có đến thế giới của ta, đừng ràng buộc mình với những nguyên tắc.

Hãy chủ động và mở đầu câu chuyện đôi ta.

Đột nhiên, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống, ngày càng dày đặc.

Đông tới rồi.

Cố Trì Khê, mùa đông này ta lạnh, chàng còn choàng áo cho ta chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào

Có thể bạn cũng thích?

Back
Top Bottom