Dịch Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 67: Ta biết ngay lòng dạ nàng không xấu


Thành công cộng 100 thất bại trừ 50, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng vì Thiên Hỏa Liệt Diễm Công, Tống Kỳ bằng lòng đánh cược một phen.

"Tạm thời hãy từ từ đã."

Tống Kỳ dùng tay ngăn Tiêu Sanh lại, hai người kia đã tiến vào ngôi miếu hoang, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để động thủ.

"Tên công tử mặc đồ đỏ như máu cũng ở đây, chẳng lẽ những người lưu dân này đối với bọn họ mà nói rất quan trọng sao?"

Sau khi Tiêu Sanh nói xong, Tống Kỳ cũng rơi vào trầm tư. Cố Khinh Phong đến nơi này vẫn có thể hiểu được, nhưng người phụ nữ kia là ai thế?

Tống Kỳ bỗng nhiên nhớ đến vị Thánh nữ thần bí kia, một người thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong nguyên tác bao giờ. Nhìn dáng vẻ Cố Khinh Phong cung cung kính kính với người đó, chắc hẳn địa vị của Thánh nữ kia còn cao hơn hắn, nhắc mới nhớ nàng ta còn là con gái của Tưởng Thưởng.

Tưởng Thưởng có con gái khi nào, mấy người trong giới võ lâm này đều thích lặng lẽ meo meo sinh con à?

Tống Kỳ ở một bên tìm tòi trong đầu, không tìm thấy manh mối nào cho thấy Tưởng Thưởng từng có quan hệ với bất kì người phụ nữ nào. Nếu Tưởng Thưởng có con gái, trong nguyên tác sau khi Tưởng Thưởng bị giết, vì sao vị Thánh nữ này không xuất hiện báo thù cho cha, logic hành vi không hợp lý.

Nếu nói quan hệ của vị Thánh nữ này và Tưởng Thưởng không tốt, vậy vì sao nàng ta lại muốn làm việc cho Tưởng Thưởng?

Kì quái quá, Tống Kỳ có lí do hợp lý để nghi ngờ rằng, vị Thánh nữ này căn bản không phải là con gái của Tưởng Thưởng.

"Có vẻ họ chỉ đến tuần tra một phen."

Tiêu Sanh vừa dứt lời, Cố Khinh Phong và cô gái thần bí kia lại đi ra ngay, hướng hai người họ rời đi chính là Vũ thành.

"Bọn họ vậy mà lại đi Vũ thành?"

Tống Kỳ không ngờ người Huyết Liên giáo sẽ nghênh ngang đi vào Vũ thành như vậy. Lần trước gặp Lam Nguyệt, bọn họ vẫn còn cải trang thành người Thái Hư môn để vào.

"Có lẽ Thành chủ sẽ nhanh chóng biết thôi, không cần lo lắng."

Tống Kỳ nghĩ đến cũng thấy yên tâm trở lại. Bước vào trong phạm vi Vũ thành là không trốn thoát khỏi tai mắt của Ôn Vãn Tịch, chỉ là vẫn không biết hai người kia đến Vũ thành làm gì.

Sau khi hai người kia đi khuất dạng, Tống Kỳ và Tiêu Sanh liền hành động, bọn họ dùng ám khí đánh trúng đệ tử tuần tra, tổng cộng sáu người. Ám khí đánh trúng yếu huyệt, một chạm là toi đời, thậm chí còn không thể vội thê thảm hét lên, đã bị đóng mất mạch, cắt mất hồn.

Không thể không nói, thủ pháp ám khí của Vũ thành, quả thực là vị thuốc hay để giết người phóng hỏa.

Có lẽ là do đã nghe thấy tiếng động của đệ tử tuần tra, mười người đi ra từ trong nhà, cầm vũ khí nhìn quanh. Bọn họ đứng dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn, đề phòng xung quanh.

Đám người này trông như thể phòng vệ lỏng lẻo, nhưng đội hình vẫn có, không hoàn toàn xem như một đám vô tích sự.

"Tên kia cường tráng nhất."

Tống Kỳ chỉ vào tên có thể hình vạm vỡ, to cao nhất trong số những người trong vòng tròn: "Bước chân hắn vững vàng, hơi thở dài lâu, có lẽ là thủ lĩnh của bọn chúng, giải quyết hắn, bọn chúng nhất định sẽ hoảng loạn."

Tống Kỳ lấy châm Diêm Vương bản thân mang theo ra, ngắm chuẩn tên cường tráng kia, bắn ám khí ra. Dưới màn đêm, châm Diêm Vương cực mảnh gần như không thể bị phát hiện, trừ khi tu vi nội công đối phương rất cao, đương nhiên là có thể nghe thấy động tĩnh nhỏ xíu.

Tiếc là...

"Hự—!"

Đệ tử cường tráng kia rên rỉ một tiếng, ngay sau đó bịt gáy mình ngã xuống đất co giật. Người xung quanh hỗn loạn cả lên, lại có ba người đi ra từ ngôi miếu hoang. Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời, cảm giác sợ hãi vô hình quấn quanh bọn họ.

Người liên tục chết đi, nhưng bọn họ thậm chí còn không thể phán đoán được vị trí của kẻ địch, việc này làm sao mà không khiến bọn họ sợ hãi cho được.

Chưa kể, nơi này là địa bàn của Vũ thành, nếu mất mạng, e rằng thi thể cũng không giữ được nguyên vẹn.

"Chính là lúc này!"

Tống Kỳ và Tiêu Sanh đồng thời chạy như bay xuống, đám người Huyết Liên giáo loạn lạc trong lòng hoàn toàn không kịp phản ứng, liền bị hai người giết cho trở tay không kịp. Chính vào lúc có người nhớ đến cơ quan, lại bị một kiếm của Tiêu Sanh chém đứt bàn tay chỉ muốn kéo cơ quan kia, máu lập tức bắn tung tóe khắp nơi.

Vãi nhái! Khủng khiếp!

Hồ Đồ: [Run lẩy bẩy.]

Tống Kỳ chưa từng thấy Tiêu Sanh thực sự ra tay bao giờ, trong sách từng nói Tiêu Sanh ra tay tàn nhẫn tuyệt đối không chừa đường lui, bây giờ xem ra không giả dối chút nào.

Tống Kỳ xông vào ngôi miếu hoang, chỉ thấy tên Huyết Liên giáo ở lại sắp sửa giết lưu dân. Tống Kỳ nhanh tay lẹ mắt, ném kiếm Trường Hồng trong tay ra, tên đó liền bị đâm xuyên qua cánh tay, cánh tay bị đóng cọc vào dưới tượng Đại Phật tồi tàn, phát ra một tiếng hét đau đớn.

Tống Kỳ rút kiếm Trường Hồng ra, nhìn về phía những người lưu dân bị trói lại như đòn bánh tét kia. Miệng họ bị nhét mảnh vải, chỉ có thể phát ra âm thanh ồm ồm.

"Đã giải quyết tất cả."

Lúc này, Tiêu Sanh đi ra từ miếu hoang, khua khua thanh trường kiếm trong tay, vẫy sạch máu trên mũi kiếm, lúc này mới tra kiếm vào vỏ.

Tiêu Sanh đảo mắt nhìn về phía năm người lưu dân bị trói: "Xử lí thế nào?"

"Đưa tất cả về, kể cả tên này."

Tống Kỳ lấy mảnh vải trong miệng lưu dân ra, sau đó ngay lập tức nhét vào trong miệng tên Huyết Liên giáo, phòng trường hợp hắn uống thuốc độc hoặc cắn lưỡi tự sát.

"Chúng ta về thôi, chỗ này sẽ mau chóng có người đến xử lí."

Tiêu Sanh không nghi ngờ khả năng làm việc của người Vũ thành, hơn nữa những người được chỉ định xử lí việc này đều là thân tín do chính Tiêu Sanh bồi dưỡng, hoàn toàn đáng tin cậy.

"Được."

Tống Kỳ nhìn về phía nhóm lưu dân, người lưu dân được gỡ mảnh vải nói liên mồm: "Đừng giết bọn này, tha cho bọn này."

Mang theo giọng địa phương đặc sệt, có lẽ là thôn dân ở gần đây, nhưng thời buổi bất ổn, cuối cùng không có nhà để về.

"Ta đưa bọn họ về, liệu Ôn thành chủ có giận không?"

Dù sao Ôn Vãn Tịch cũng không phải người siêu từ thiện gì cho cam, chủ kiến này do bản thân đưa ra, nhưng trước mắt cô lại không có chỗ cho những người này trú chân.

"Nếu là ngươi, thì sẽ không đâu."

Tống Kỳ: "??"

Tiêu Sanh có vẻ vừa mới nhận ra bản thân đã nói gì, nhưng cũng không thấy mình có gì sai: "Thành chủ đối xử với ngươi rất đặc biệt."

"Đặc, đặc biệt sao?"

Thật ra Tống Kỳ cũng có thể cảm nhận được, nhưng vẫn không nói ra được đặc biệt ở chỗ nào, song bây giờ nhớ lại, cô lại cảm thấy Ôn Vãn Tịch đã trao cho mình không ít đặc quyền.

Có thể bước vào phòng nàng ở lầu Vân Mộng, đưa cho mình lệnh bài của riêng Thành chủ, còn khi mình gọi tên nàng, cũng có thể không bị tổn hại lấy một cọng lông sợi tóc.

Nói như vậy, quả thực là có chút...

Trong lòng Tống Kỳ ngọt ngào vui sướng, khóe môi cũng nhịn không được mà nhếch lên, quét hết sạch nỗi ám ảnh giết người vừa rồi.

Tiêu Sanh áp giải tên Huyết Liên giáo kia tiến về phía trước, còn Tống Kỳ thì hộ tống năm người lưu dân vào thành. Vũ thành vào đêm khuya rất yên tĩnh, chỉ có nhà trọ là vẫn còn chút hơi thở con người, hai người tránh đường phố có nhà trọ, đi thẳng đến Phủ Thành chủ, một đường không trở ngại.

Vốn tưởng Ôn Vãn Tịch đã nghỉ ngơi, nhưng không ngờ đèn đóm phòng nghị sự sáng trưng, có vẻ người kia đang đợi kết quả của cuộc vây quét đêm nay.

Tống Kỳ bảo lưu dân ngoan ngoãn ở ngoài phòng nghị sự, bản thân thì cùng Tiêu Sanh dẫn theo đệ tử Huyết Liên giáo bước vào đại sảnh phòng nghị sự.

Ôn Vãn Tịch liếc mắt nhìn lưu dân ngoài cửa, những người kia dè dặt quan sát xung quanh, cơ thể hơi cuộn tròn, chỉ sợ bản thân nhìn thấy thứ không nên thấy.

Tiêu Sanh áp giải tên Huyết Liên giáo vào đại sảnh, đá một cước vào khớp đầu gối hắn, tên kia ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn Vãn Tịch.

"Các ngươi có gì muốn hỏi không?"

Ôn Vãn Tịch không có ý định đích thân thẩm vấn, thái độ có vẻ thờ ơ, nhưng nhìn thấy lưu dân ngoài cửa, lại không khỏi cau mày. Tên Tống Kỳ này đưa bọn họ đến đây làm quái gì?

Xem Phủ Thành chủ của ta là chỗ mở tổ chức từ thiện à?

Nàng nghiêng người, một tay chống đầu, nơi ánh mắt hướng đến lại không phải là tên đệ tử Huyết Liên giáo kia, mà là Tống Kỳ.

Việc thẩm vấn này, Tiêu Sanh chắc chắn lành nghề hơn mình, công việc chuyên nghiệp phải do người chuyên nghiệp làm. Do đó Tống Kỳ liền nói: "Tiêu đại ca, trông cậy vào ngươi vậy."

Tiêu Sanh: "..."

Tiêu Sanh đi đến trước mặt tên đệ tử Huyết Liên giáo kia, nhìn xuống từ trên cao, nói: "Ta hỏi ngươi trả lời, nếu như dám tự sát, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."

Đệ tử Huyết Liên giáo kia rõ ràng đã sợ hãi, vội vã gật đầu, bây giờ Tiêu Sanh mới lấy mảnh vải bịt miệng hắn ra, vẫn nằm trên mặt đất.

Sau khi tên đệ tử Huyết Liên giáo kia có thể nói chuyện, lập tức dập đầu với Ôn Vãn Tịch: "Ôn thành chủ, bọn ta không hề động vào người của Vũ thành, xin người hãy tin ta."

Ôn Vãn Tịch không trả lời, bản thân chỉ khẽ nhướng mày. Vũ thành không có lưu dân cũng không có ăn mày, năm người này hiển nhiên không phải là người của Vũ thành, nhưng mà lần này việc vây quét cứ điểm của bọn chúng không phải là chủ kiến của bản thân.

Vì vậy, nàng định làm một người khán giả.

"Các ngươi muốn làm gì với họ?"

Tiêu Sanh chỉ muốn biết chuyện này, đây cũng là chuyện Tống Kỳ muốn biết. Ôn Vãn Tịch chỉ lạnh lùng nhìn, không hề dao động.

"Chuyện này ta thực sự không biết, bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc, chỉ cần giao người cho Hộ pháp Lam Nguyệt là được."

Tên Huyết Liên giáo kia sợ hãi đến nỗi run cầm cập, chỉ còn thiếu chút nữa là chảy nước mắt.

Ôn Vãn Tịch hừ lạnh một tiếng, sớm đã biết kết quả này, cuộc vây quét ngày hôm nay cũng chỉ tốn công vô ích.

"Khi các ngươi giao người, bộ không chú ý đến bất cứ điều gì cả à?"

Tống Kỳ cau mày thật chặt, có chút phẫn nộ, cứ có cảm giác bản thân phí công bận rộn cả một buổi, cũng vì hành vi của Huyết Liên giáo mà cảm thấy phẫn nộ.

"Giao người... Khi giao người..."

Tên Huyết Liên giáo đang cố hết sức nhớ lại gì đó, sau đó đôi mắt sáng lên, lập tức nói: "Ta ngửi thấy trên người Hộ pháp Lam Nguyệt có mùi cỏ Thiết Xà."

Cỏ Thiết Xà?

Tống Kỳ nhớ bản thân có từng đọc qua, nhưng đang trong trạng thái phẫn nộ, nhất thời không nhớ ra thứ này dùng để làm gì.

"Cỏ Thiết Xà, là thuốc dẫn quan trọng cho rất nhiều thuốc độc."

Ôn Vãn Tịch tốt bụng phổ cập khoa học cho Tống Kỳ một chút, bây giờ Tống Kỳ mới nhớ ra được. Cỏ Thiết Xà thường xuyên xuất hiện trong nguyên tác, là thuốc dẫn quan trọng để chế ra thuốc độc. Trong nguyên tác có không ít môn phái giỏi dùng độc, Vũ thành và Huyết Liên giáo là xuất sắc nhất trong số đó.

Trong sách đã từng đề cập đến cỏ Thiết Xà không chỉ một lần, mùi cỏ Thiết Xà rất nhạt, nhưng chỉ khi luyện độc, mùi cỏ Thiết Xà mới có thể bám vào trên người.

Việc Lam Nguyệt luyện độc không có gì lạ thường, nhưng hắn đồng thời lại cần những người lưu dân này, đáp án gần như đã rõ ràng.

Lam Nguyệt đang dùng những người này để thử độc.

Những người này không quyền không thế, thậm chí không có cảm giác tồn tại, sống hay chết cũng sẽ chẳng có ai để ý, dùng những người này thử độc là tốt nhất.

"Ta đã hiểu rồi."

Tống Kỳ đã hỏi được đáp án có vẻ như mong muốn, lập tức rời khỏi phòng nghị sự, việc tiếp theo, đều giao cho Tiêu Sanh xử lí.

"Xin các ngươi hãy tha cho ta, tha cho ta, ta không muốn chết!"

Tên đệ tử Huyết Liên giáo liên tục xin tha, Ôn Vãn Tịch chỉ sốt ruột xua tay, cũng đi ra ngoài cửa.

Tiêu Sanh lạnh lùng nhìn tên đệ tử Huyết Liên giáo, trong tay lóe lên tia sắc bén, phòng nghị sự ngay tức khắc yên tĩnh.

Tống Kỳ biết không thể thả tên này về được, cũng chỉ có thể diệt khẩu. Tống Kỳ đi đến trước cửa phòng nghị sự, năm người kia run lẩy bẩy, chỉ sợ vừa ra hang cọp, lại vào ổ sói.

Ôn Vãn Tịch đi đến ngay sau đó, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn năm người kia, rồi nói: "Việc thiện mà ngươi làm đấy à."

"Ngươi có thể thu nhận bọn họ vài ngày được không, ta sẽ nghĩ cách thu xếp cho họ."

Tống Kỳ thấy Ôn Vãn Tịch không trả lời, không nhịn được mà kéo kéo tay áo Ôn Vãn Tịch, lắc lư nhẹ: "Xin ngươi đó."

Ôn Vãn Tịch nhíu mày, nheo mắt nhìn về phía Tống Kỳ, môi đỏ mím chặt, trông như thể tức giận, Tống Kỳ lại rén rồi.

"Mua cho ta chè bo bo đậu hũ ky."

"Muộn thế này ư?"

Suy nghĩ của Tống Kỳ xoay chuyển cực nhanh, suy nghĩ xem rốt cuộc còn tửu lầu và nhà bếp của nhà trọ nào còn mở cửa không.

"Ngươi tự nghĩ cách."

Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng phẩy tay áo, hất tay Tống Kỳ ra, rồi lướt qua cạnh cô rời đi.

Vậy là nàng đồng ý rồi?

Hì hì, ta biết ngay lòng dạ nàng không xấu.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Kỳ: Chè bo bo đậu hũ ky ngon lắm ư?

Ôn tỷ: Ừm.

Tống Kỳ: Nhưng ta ngọt hơn à nha!

Ôn tỷ: Là ngươi đưa cừu vào miệng cọp.

Hồ Đồ: Tôi bị chặn rồi.
 
Chương 68: Đêm nay, ở lại với ta


Sau khi Tống Kỳ nhờ Tiêu Sanh thu xếp ổn thỏa cho những người đó thì lập tức đi trong thành tìm tửu lầu vẫn chưa đóng cửa. May mà Vũ thành sầm uất, nhà trọ và tửu lầu đều mở cửa đến rất muộn, nhưng có chè bo bo đậu hũ ky hay không thì chưa chắc.

Tống Kỳ đã đi mấy nhà trọ và tửu lầu, đầu bếp đều không bằng lòng làm cho cô. Mãi cho đến khi cô vào tửu lầu Long Phi, đầu bếp cuối cùng đã đồng ý làm, nhưng thu phí cũng đắt hơn rất nhiều.

Không còn cách nào khác, đây là yêu cầu của Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ cũng đành phải đồng ý.

Hồ Đồ: [Chẳng phải tiền đó là Ôn Vãn Tịch cho cô à?]

Tống Kỳ: [Hình như là vậy á.]

Tống Kỳ dừng lại một chút, chợt nhận ra: [Cho nên tao đang dùng tiền của Ôn tỷ để dỗ Ôn tỷ?]

Hồ Đồ: [Chính xác.]

Nghĩ đến đây Tống Kỳ bèn đột nhiên thoải mái hơn. Cô không làm phiền đầu bếp làm chè, đến tiền sảnh ngồi xuống gọi ấm trà. Cô đang nghĩ, cũng không biết khi đầu bếp làm xong, Ôn Vãn Tịch đã ngủ chưa.

Tống Kỳ mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã phát hiện nhà trọ vắng vẻ có người đang nhìn cô.

Ai vậy?

Tống Kỳ ngước mắt lên nhìn, thì trông thấy đúng là Cố Khinh Phong và người phụ nữ mặc đồ trắng ngồi cùng bàn đang nhìn cô.

"Cố đại ca?"

Tống Kỳ biết trong Vũ thành rải đầy tai mắt của Ôn Vãn Tịch, chuyện bản thân chào hỏi với Cố Khinh Phong này, e rằng sẽ sớm truyền đến tai Ôn Vãn Tịch.

Tống Kỳ cũng không sợ Ôn Vãn Tịch biết bản thân thực sự có quen biết với Cố Khinh Phong, nhưng hai người tiếp xúc không nhiều lắm, tìm không ra bất kì sơ hở nào.

"Tống nha đầu, thì ra ngươi cũng ở Vũ thành, ta còn tưởng ta nhìn nhầm người."

Cố Khinh Phong không ngờ vừa mới chia tay ở Thiên Thủy thành không lâu đã gặp lại ở Vũ thành, thứ duyên số chết tiệt này.

"Đến Vũ thành xử lý ít việc, Cố đại ca thì sao?"

"Cũng vậy."

Hai người vô cùng khách sáo nói hai câu, nhưng một người chính đạo và một người Ma giáo có thể trò chuyện mấy câu thế này, thực sự thần kì.

Người phụ nữ đeo mặt nạ ngọc màu trắng kia không hề nói câu nào, chỉ liếc nhìn Tống Kỳ một cái, ghi nhớ lại người này. Có một tích tắc ánh mắt của Tống Kỳ và người phụ nữ kia giao nhau, nhận ra hàm ý quan sát rõ ràng, điều này khiến cô có phần không thoải mái.

Tống Kỳ: [Gạt mặt nạ của người phụ nữ kia ra?]

Hồ Đồ: [Phải, cộng 100.]

Thất bại trừ 50 nữa đâu, mày tưởng tao không nhớ được?

Tống Kỳ thực sự rất muốn liếc Hồ Đồ trắng mắt một cái, nhưng cô chỉ có thể cúi đầu trợn trắng mắt một mình, âm thầm mà bốc phốt cái hệ thống Hồ Đồ bịp bợm này.

Tống Kỳ lại nhìn về phía người phụ nữ kia, người nọ vẫn đang nhìn cô, cô chột dạ mà quay mặt đi. Đậu móa, Cố Khinh Phong ở đây, làm sao cô gạt mặt nạ nàng ta ra được?

Tống Kỳ: [Có bắt buộc phải gạt ra không?]

Hồ Đồ: [Dù sao chỉ cần cởi bỏ mặt nạ nàng ấy đi là được.]

Tống Kỳ nghe xong, xem như là thoải mái hơn chút, ít nhất không phải chỉ có con đường gạt ra này có thể chọn.

Tống Kỳ suy đi nghĩ lại, quyết định chờ đến khi Cố Khinh Phong và người phụ nữ này không ở cùng nhau, cô mới đi gặp người phụ nữ này một chút.

Nhìn chiếc mặt nạ ngọc màu trắng trên mặt nàng ta, chất liệu cực kì tốt, đoán chừng giá trị rất đắt tiền, Tống Kỳ không nhịn được cảm thán Huyết Liên giáo thật có tiền, ngay cả mặt nạ cũng khác với người thường.

"Thánh nữ, nàng ấy có vấn đề gì sao?"

Cố Khinh Phong dùng đường truyền âm bí mật hỏi một câu, người phụ nữ kia thu hồi ánh mắt, truyền âm trở về: "Không có gì, chỉ là nàng ấy rất kì quái."

"Kì quái?"

"Cứ nhìn chằm chằm ta mãi."

Cố Khinh Phong: "..."

Cố Khinh Phong nhìn sang, lại không phát hiện Tống Kỳ nhìn chằm chằm Thánh nữ nhà mình. Chỉ là, Thánh nữ nhà mình nói cũng không sai, Tống Kỳ quả thực rất kì quái, luôn thích nhìn chằm chằm người khác. Lúc trước Cố Khinh Phong quyết định gặp Tống Kỳ một lần, cũng là vì người này nhìn mình chằm chằm ở nhà trọ.

"Có lẽ nàng ấy cảm thấy người xinh đẹp."

Cơ thể Thánh nữ chấn động một chút, cười nhạt một tiếng: "Tên lỗ mãng."

Cố Khinh Phong: "..."

Hắn cúi đầu nhìn nhìn quần áo cả người mình, màu đỏ diễm lệ, dáng dấp mê hoặc, lẽ nào nàng ấy cũng thấy mình là người lỗ mãng?

"Hơ hắt xì—!"

Tống Kỳ hắt hơi một cái, tiền sảnh đang yên tĩnh đâm ra vô cùng thu hút ánh nhìn. Cô xoa xoa mũi mình, cười hì hì hai tiếng che giấu sự lúng túng.

"Cũng không biết kẻ nào đang mắng ta."

Tống Kỳ nhỏ giọng xem thường một câu, mà hai người có thính lực cực tốt đều nghe thấy.

Cố Khinh Phong: "..."

Thánh nữ: "..."

Tống Kỳ cũng không nói gì thêm với Cố Khinh Phong, thân phận hai người đặc thù, bây giờ lại đang ở Vũ thành, nên tránh né một chút mới tốt.

Lại nói đến người phụ nữ mặc đồ trắng kia, chẳng biết lai lịch thế nào, Tống Kỳ bèn không nói chuyện với Cố Khinh Phong nữa.

Một canh giờ sau, cuối cùng đầu bếp cũng cầm cái liễn nóng hổi đi ra. Sau khi Tống Kỳ vui mừng phấn khởi trả tiền, thì rời khởi nhà trọ.

Hai người Cố Khinh Phong vẫn luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng.

"Sao trông người này có vẻ hơi ngốc?"

Thánh nữ nhìn dáng vẻ tùy tiện của Tống Kỳ, chỉ cảm thấy người này thật lạ lùng, nói cô có khí khái con cháu giang hồ đi, nhưng thật ra lại mang theo không ít ngốc nghếch.

"...Có lẽ do vẫn còn trẻ thôi!"

Cố Khinh Phong thấy Tống Kỳ không ngốc nghếch chút nào, trông đúng cởi mở hoạt bát, sao vào trong mắt người này thì biến thành ngốc rồi vậy?

"Nàng ấy đến từ môn phái nào?"

"Thần Kiếm môn."

Cố Khinh Phong trả lời đâu ra đấy, chỉ vì thân phận người trước mặt này đặc thù, Tưởng Thưởng hết lần này đến lần khác căn dặn bản thân không được để xảy ra chuyện gì.

"Chẳng qua là một môn phái nhỏ mà thôi."

Người phụ nữ mặc đồ trắng ngay lập tức mất hứng thú, không bàn luận về Tống Kỳ nữa, chỉ cúi đầu uống trà.

**

Tống Kỳ xách cái liễn trở về Phủ Thành chủ, đệ tử gác cổng nhìn thấy Tống Kỳ, liền vội vàng đi về phía cô: "Tống cô nương, Thành chủ đợi trong thư phòng đã lâu."

"Được rồi, cảm ơn ngươi."

Tống Kỳ xuất phát đi về phía thư phòng, đáy lòng lại có chút bất an. Người có lòng nghi ngờ nặng như Ôn Vãn Tịch, biết mình trò chuyện vài câu với Cố Khinh Phong, liệu nàng có nghi ngờ mình không?

Tống Kỳ thấp thỏm bước đi trong Phủ Thành chủ, mất một lúc mới đến thư phòng.

Cốc cốc, cô gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Giọng nói lành lạnh của Ôn Vãn Tịch truyền đến, Tống Kỳ đẩy cửa vào, thò đầu vào trong, lặng lẽ mà nhìn Ôn Vãn Tịch đang làm gì. Cô cũng không hiểu vì sao mình phải thậm thà thậm thụt thế này, nhưng nghĩ đến đêm giờ đã khuya, bèn vô thức làm ra hành động thậm thà thậm thụt.

"Ngươi làm gì thế?"

Ôn Vãn Tịch vẫn đang xử lí một ít cuộn giấy trước bàn, cũng không biết là công việc gì, cứ cảm thấy nàng vô cùng bận bịu.

"Không có gì, không có gì."

Tống Kỳ cầm cái liễn đi vào, sau đó đặt xuống bàn Ôn Vãn Tịch: "Chè bo bo đậu hũ ky của ngươi đây."

Ôn Vãn Tịch hơi ngước mắt lên, nhìn cái liễn kia, lại ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ: "Có gì muốn nói với ta không?"

"Có."

Tống Kỳ thấy trong mắt Ôn Vãn Tịch mang theo chút lạnh lùng, bèn biết chắc chắn nàng đang hỏi về chuyện xảy ra ở nhà trọ ban nãy.

Tống Kỳ ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Cố Khinh Phong là lúc trước quen biết sau khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc, nhưng giữa bọn ta không có bất kì tiếp xúc nào. Chỉ là trước đó chạm mặt ở ngoại ô Thiên Thủy thành, hắn muốn bắt ăn mày về, ta đã khuyên hắn rời đi."

Ôn Vãn Tịch không ngờ Tống Kỳ sẽ nói nhiều như vậy, sương mù trong lòng liền bị quét tan, cười nói: "Ngươi cũng trung thực đấy."

"Cho dù không nói, ngươi cũng sẽ nghĩ cách điều tra ra, chi bằng thật thà khai báo."

Tống Kỳ dừng một chút, lại nghiêm túc nói: "Ta thực sự không có bất kì liên hệ nào với Huyết Liên giáo, ta cảm thấy Cố Khinh Phong này rất kì quái, cho nên mới có ý muốn kết giao."

"Ừm, quả thực là một người kì quái."

Ôn Vãn Tịch không phủ định lời nói của Tống Kỳ, công tử mặc đồ đỏ như máu Cố Khinh Phong quả thực là một người kì quái. Hắn làm việc rất tùy ý, hành sự đều dựa theo ý thích, cũng không ngại bị trách phạt, Tưởng Thưởng rất ít khi giao phó nhiệm vụ quan trọng cho hắn.

Ngặt nỗi Cố Khinh Phong là do chính tay Tưởng Thưởng nuôi lớn, thiên phú cũng rất khá, giết đi thì không nỡ, chỉ có thể nuôi dưỡng như vậy.

Ôn Vãn Tịch cầm cái liễn qua, mở ra, mùi vị thơm nồng truyền ra, Ôn Vãn Tịch bị bắt giữ ngay lập tức.

Công việc chân sai vặt này, Tống Kỳ vẫn làm tốt lắm.

"Bình thường giờ nào thì ngươi mới nghỉ ngơi?"

Ngày cùng trở về thị trấn Bạch Tượng với Ôn Vãn Tịch, cô nhớ Ôn Vãn Tịch nghỉ ngơi vẫn khá sớm. Bây giờ đã là cuối giờ Tý rồi, cũng chính là sắp rạng sáng một giờ rồi, nàng vẫn còn làm việc.

"Chuyện này ngươi không cần biết."

Ôn Vãn Tịch uống một ngụm, vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, nàng rất hài lòng.

Tống Kỳ nhìn Ôn Vãn Tịch không nhanh không chậm ăn chè, trong lòng thầm nghĩ người tập võ đúng là có lợi, đó chính là không dễ bị béo phì. Lượng vận động của người tập võ lớn, calo từ thức ăn thường sẽ mau chóng tiêu hao hết, những món ngọt này đối với Ôn Vãn Tịch mà nói chẳng tính là gì.

Nàng hoàn toàn không phải lo chuyện béo phì.

"Hôm nay bắt sống tên nhân chứng kia rồi có ý tưởng gì không?"

Ôn Vãn Tịch biết Tống Kỳ chắc chắn là nắm rõ, nhưng nàng muốn biết Tống Kỳ có ý tưởng gì tiếp theo.

"Ta nghĩ Lam Nguyệt bắt những người này để thử dược, cũng không biết có phải hắn luyện dược ở tổng đàn hay không, nếu đúng là thế, thì ta không làm gì được."

Cô cũng đâu thể giết đến tổng đàn được chứ, cô vẫn chưa muốn offline nhanh như vậy.

Đôi môi đỏ của Ôn Vãn Tịch dính chút vệt nước, trông ẩm ướt và căng mọng. Nàng hơi cong môi, nhếch lên thành một độ cong mê người: "Nếu ngươi cầu xin ta, thì ta có thể giúp ngươi điều tra một chút."

"Xin ngươi đó."

Xét về mặt dày, Tống Kỳ cảm thấy mình vẫn có thể chiếm được vị trí trong tốp đầu.

Hồ Đồ: [Khiêm tốn rồi, cô dám nhận thứ hai, không ai dám nhận chủ nhật.]

Tống Kỳ: [Cút!]

Ôn Vãn Tịch: "..."

Ôn Vãn Tịch cũng không ngờ Tống Kỳ không có tiền đồ như vậy, nàng còn tưởng người này ít nhiều sẽ làm mình làm mẩy một lúc. Điều Tống Kỳ muốn lại là phải phá hủy chỗ luyện dược này càng sớm càng tốt, không chỉ vì những người vô tội này, còn vì Cái Bang của mình.

Nếu người trong Cái Bang trở thành mục tiêu của Lam Nguyệt, bị bắt đi, rồi mất tích, lòng người trong Cái Bang chắc chắn sẽ hoang mang, đến lúc đó đừng nói là xây dựng bang, cách giải tán cũng không còn xa cho lắm.

"Vậy ngươi có thể giúp ta một tí được không?"

Tống Kỳ đầy mặt cầu xin nhìn Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch nhìn đi chỗ khác: "Có thể thì có thể, nhưng ta cũng không chắc chắn có thể điều tra được, còn nữa, ngươi có thể cho ta cái gì?"

Lần này Ôn Vãn Tịch nhìn về phía Tống Kỳ, trong mắt có tia sáng tinh quái.

Tống Kỳ: [Sao có cảm giác như mình rớt vào ổ sói?]

Hồ Đồ: [Tự tin lên chút nào, cô đã ở bên trong rồi.]

Tống Kỳ: [Cút!]

Tống Kỳ thở dài, biết Ôn Vãn Tịch chắc chắn sẽ không đáp ứng mình dễ dàng như vậy: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Ôn Vãn Tịch không nói gì, mà chỉ buông thìa trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tống Kỳ, nói: "Đứng lên."

Tống Kỳ ngoan ngoãn đứng dậy, đối diện với Ôn Vãn Tịch.

Ôn Vãn Tịch còn cao hơn bản thân một chút, một người phụ nữ cao gầy lại tuyệt sắc thế này quả thực có khí thế áp đảo, Tống Kỳ ngay lập tức cảm thấy bản thân thấp hơn một khúc.

Ôn Vãn Tịch đưa tay ra, nhẹ nhàng ngoắc lấy đai lưng Tống Kỳ, kéo cô về phía người mình. Tống Kỳ giật nảy trong lòng, giữ vững cơ thể, nhưng khoảng cách với Ôn Vãn Tịch cũng chỉ còn lại một bước chân.

"Ngươi, ngươi làm gì đó?"

Tống Kỳ cảm thấy mặt mình nóng bừng, lỗ tai cũng nóng bừng, hơi nóng giống như tỏa ra từ trong cơ thể, lan tràn khắp người như ngọn lửa.

Tống Kỳ thậm chí còn không dám đối diện với Ôn Vãn Tịch.

"Đêm nay, ở lại với ta."
 
Chương 69: Lại thả thính người ta


"Đêm nay ở lại với ta."

Tống Kỳ: "!!!"

Hồ Đồ: "!!!"

Chuyện gì đang xảy ra, đầu óc Tống Kỳ như bị nổ tung, hoàn toàn trống rỗng. Cô nhìn ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt Ôn Vãn Tịch, lơ đãng nuốt nước bọt mấy lần, muốn lùi về sau một bước, nhưng chân như đã cắm rễ, không thể di chuyển cũng chẳng muốn di chuyển.

"Ở, ở lại với ngươi gì cơ?"

Tống Kỳ biết bản thân chắc chắn đã đỏ mặt, ánh mắt cô hoàn toàn không dám nhìn về phía Ôn Vãn Tịch, chỉ liếc mắt một cái, rồi cúi đầu nhìn dưới đất.

Nói cô hèn cô cũng nhận nữa.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Đôi môi đỏ của Ôn Vãn Tịch khẽ cong lên, nhìn gương mặt đỏ bừng của Tống Kỳ, nét cười càng sâu hơn. Chẳng hiểu vì sao, trêu ghẹo Tống Kỳ thế này khiến nàng được thỏa mãn vô cùng. Thậm chí Ôn Vãn Tịch cảm thấy bản thân có sở thích kì quặc, đó chính là thích xem dáng vẻ Tống Kỳ lúng túng không thôi, chẳng biết phải xử trí thế nào với bản thân.

Với biểu hiện ngay thật thế này của Tống Kỳ, Ôn Vãn Tịch vốn cho rằng bản thân sẽ ghét, thế nhưng không hề, nàng còn rất thích.

"Không, không có nghĩ gì hết á!"

Tống Kỳ giấu đầu lòi đuôi mà nói một câu, âm lượng cũng nâng lên một chút, như thể đang cố hết sức chứng minh bản thân rất đứng đắn, một chút chuyện bậy bạ cũng chẳng hề nghĩ đến.

Ôn Vãn Tịch cười tủm tỉm, buông Tống Kỳ ra, xoay người đi về trước bàn.

Thế thôi hả??

Đột nhiên có chút thất vọng là sao nhỉ?

"Ngươi chắc là biết Vũ thành có một đấu thú trường."

"Biết."

Nhưng đã đến Vũ thành mấy lần cũng không thấy đấu thú trường này ở đâu. Trong sách từng nói đấu thú trường này được xây dưới lòng đất nhưng dù sao cũng phải có lối vào chứ, tiếc là ngay cả lối vào cũng chưa từng thấy.

"Ta dẫn ngươi đi tham quan."

Đêm khuya, chính là thời gian đấu thú trường náo nhiệt nhất, đám người dường như sinh ra và lớn lên từ trong bóng tối kia chắc chắn đang rất phấn khích xem dã thú chém giết.

"Đừng đừng đừng, ta không xem mấy thứ này được."

Tống Kỳ thích động vật, chẳng xem được mấy thứ này. Trước đây trên TV chiếu thế giới động vật, lúc chiếu đến cảnh săn mồi, Tống Kỳ đều sẽ chọn không xem.

"Ngươi chắc là biết bên trong đấu thú trường, còn có sàn đấu vật."

Lòng bàn tay Ôn Vãn Tịch dừng ở trên bàn, chống đỡ thân hình bản thân, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả, dáng dấp không thấy nét dung tục, chỉ thấy quyến rũ mê hoặc.

Người phụ nữ này đúng là làm bừa một tư thế cũng là trang bìa tạp chí.

"Hình như là biết thì phải."

Trong sách chỉ đề cập đến một lần, Tống Kỳ hơi có chút ấn tượng, nhưng sàn đấu vật này không có phân cảnh nào. Nếu Ôn Vãn Tịch không nhắc đến, cô cũng không nhớ.

"Trong sàn đấu vật có nhiều kẻ liều mạng phạm pháp, vụ Giản Kiền bị giết năm đó, biết đâu những kẻ liều mạng này sẽ có manh mối nào đó cũng không chừng."

"Thật à?"

Đôi mắt Tống Kỳ sáng bừng, lại nói: "Nếu tra ra thực sự có liên quan đến nhà họ Mạc, vậy thì sẽ biết được nhiều bí mật năm đó hơn."

Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ trông còn sốt ruột hơn cả mình, không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Vì sao ngươi để tâm đến chuyện nhà họ Mạc như vậy?"

"Đây là vụ thảm án, mà còn liên quan đến ngươi, vẫn còn nhiều hung thủ ẩn núp, sao có thể không để tâm chứ."

Tống Kỳ trả lời câu hỏi ngay mà không cần suy nghĩ. Mặc dù việc này không thoát khỏi liên can với nhiệm vụ hệ thống giao xuống, nhưng nếu nói ra, sợ rằng Ôn Vãn Tịch sẽ hỏi nhiều hơn.

Ôn Vãn Tịch dường như đã nghe được câu trả lời mình mong muốn, lập tức cười tủm tỉm: "Ngươi có biết quy tắc giao dịch với những kẻ liều mạng đó không?"

"Không biết."

Không phải đưa tiền là được sao? Tống Kỳ khó hiểu, lại còn có cả quy tắc?

"Người ở nơi đó đều là người hung hãn tàn bạo, hám của nhưng lại ưa giết chóc hơn, nếu ngươi muốn có được tin tức gì từ miệng bọn họ, trước tiên phải đánh bại bọn họ, rồi đưa một khoản tiền nữa mới được."

Tống Kỳ: "..."

Giờ cô xoay người rời đi vẫn kịp chứ?

Hồ Đồ: [Nhiệm vụ chính tuyến...]

Tống Kỳ: [Câm mồm!]

Hồ Đồ: [Cho dù coi như cô không muốn nghe tôi cũng phải nói, nhiệm vụ chính tuyến chính là đánh bại hạng nhất của sàn đấu vật.]

Tống Kỳ: [...]

Tống Kỳ khóc không ra nước mắt, cười lại không cười được, khuôn mặt cứ căng cứng như thế.

"Sợ à?"

Ai mà chẳng sợ chứ.

Thật ra Tống Kỳ sợ đánh xáp là cà, mà đối phương còn là kiểu ưa giết chóc, cô bèn sợ hơn nữa.

Lơ là một chút thôi là nộp mạng mình tại nơi này, há chẳng phải chưa xuất sư đã bỏ mạng trước sao?

"Sợ chứ."

Tống Kỳ cũng không tỏ vẻ anh hùng, sợ chính là sợ, không sợ chính là không sợ, có gì đâu mà không thừa nhận.

"Ta không thích những kẻ đó, vừa bẩn vừa khắm, vậy nên nếu muốn có được tin tức, ngươi có thể tự mình động thủ, mà ta sẽ cho ngươi một tấm bài, có thể để ngươi khiêu chiến thẳng hạng nhất của sàn đấu vật. Ta vừa vặn có thể xem trận đấu, thả lỏng thư giãn đi nào."

Đầu ngón tay Ôn Vãn Tịch lướt qua bút lông trên giá để bút, như thể đang khơi gợi tơ lòng của Tống Kỳ: "Khi ngươi đã trở thành hạng nhất rồi, những kẻ đó sẽ xem ngươi như thủ lĩnh, ngươi muốn tin tức gì, cho ít tiền, cứ việc hỏi là được."

Sàn đấu vật là nơi đặt vũ lực lên hàng đầu, bọn họ sẽ không để ý đến nguyên tắc của thế gian, chỉ có nắm đấm mới là nguyên tắc tối thượng.

Tống Kỳ: "..."

Vậy là mình đã không còn đường lui, vì sao người bị thương lúc nào cũng là ta?

Hồ Đồ: [Nếu như hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có thể nhận được 200 điểm giá trị may mắn đó nha!]

Tống Kỳ: [...Tao có thể làm gì được đây, nhiệm vụ chính tuyến lại không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng bấm bụng thôi!]

Hồ Đồ: [Động viên cô cái nè, giờ cô có 440 điểm giá trị may mắn rồi. Thêm thẻ giảm giá, cô chỉ cần 1900 điểm giá trị may mắn là có thể mua được Thiên Hỏa Liệt Diễm Công rồi!]

Không thể không nói, lời này vẫn có chút tác dụng động viên, vì Thiên Hỏa Liệt Diễm Công, vì chữa trị cho cơ thể Ôn Vãn Tịch, cô phải liều một lần.

"Được."

Tống Kỳ đồng ý, cô theo bản năng lần mò kiếm Trường Hồng giắt bên hông, nói: "Ta đi."

Ôn Vãn Tịch nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tống Kỳ, trong mắt nhiều thêm nét cười: "Yên tâm đi, những kẻ đó chỉ có sức mạnh cơ bắp, nếu xét về võ công, thì không bằng ngươi đâu."

Chẳng phải ngươi cũng từng nói ta chẳng có một thân võ nghệ tốt gì cả sao?

Mồm miệng của phụ nữ đấy!

"Nhưng có một điểm bọn họ mạnh hơn ngươi nhiều."

"Gì thế?"

Tống Kỳ run lẩy bẩy, khi nghe thấy đối phương mạnh hơn mình, cả đầu cô đều nghĩ đến việc lùi bước, nhưng cô biết mình không có đường lui.

"Chính là quyết tâm giết người của họ."

Ôn Vãn Tịch đi từng bước về phía Tống Kỳ, đầu ngón tay hơi mát lạnh khẽ nâng cằm Tống Kỳ lên: "Nếu kiếm của ngươi kiên quyết hơn chút nữa, e rằng chẳng có ai cùng thế hệ với ngươi là đối thủ của ngươi."

Tống Kỳ cảm giác được đầu ngón tay hơi mát lạnh của Ôn Vãn Tịch, giống như mũi kiếm dừng tại cằm mình, chặn lại yết hầu mình, đang nắm thóp điểm yếu của mình.

Có lẽ cô hiểu được dụng ý của Ôn Vãn Tịch, nàng muốn để mình rút kiếm kiên quyết hơn chút nữa. Việc này chỉ có thông qua thí luyện khốc liệt, mới có thể làm được.

Sàn đấu vật Vũ thành khốc liệt, không phải ngươi chết thì ta chết, cô muốn mài dũa rèn luyện bản thân.

"Ta hiểu dụng ý của ngươi rồi, ta sẽ biểu hiện thật tốt."

Hơi thở Ôn Vãn Tịch đình trệ, ngón tay cứng đờ, sau đó mất tự nhiên mà xoay người: "Ta không có dụng ý gì cả, đây là việc của ngươi."

Ôn Vãn Tịch dừng một chút, rồi nói tiếp: "Việc ta có thể giúp ngươi, là cho ngươi một tấm bài."

Vũ thành phân chia thứ bậc nghiêm ngặt, ngay cả sàn đấu vật cũng vậy. Chắc hẳn nếu không có tấm bài này, bản thân còn phải đánh lên từng chút một, đến lúc đó cũng không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian.

"Hi vọng đêm nay, ngươi có thể cho ta xem một trận đấu đặc sắc."

"Được."

Chuyện này không vấn đề gì, nhưng mà...

"Ngươi không nghỉ ngơi à?"

Thức đêm không tốt cho con gái, dễ tiều tụy dễ già đi, nhưng có vẻ Ôn Vãn Tịch không hề có nỗi lo âu này.

"Thỉnh thoảng xem thi đấu, cũng rất tốt."

Ôn Vãn Tịch không trả lời thẳng câu hỏi của Tống Kỳ, Tống Kỳ cũng bèn không hỏi thêm nữa.

"Đi nào, ta dẫn ngươi đi."

Tống Kỳ không biết lối vào đấu thú trường và sàn đấu vật, nhưng giờ cô đã biết té ra Phủ Thành chủ có một đường hầm riêng. Đường hầm riêng này có thể tránh việc tiếp xúc với người khác, đến thẳng khán đài ở lầu hai sàn đấu vật.

Đấy là một đường hầm dưới lòng đất, ngay trong kho chứa củi ở sân của Ôn Vãn Tịch. Trong đường hầm thắp ánh lửa yếu ớt, là ánh nến treo trên tường. Dưới ánh nến là một loại nồi nho nhỏ, bên trên có dầu.

Với khả năng kinh tế của Vũ thành, đống dầu kia có lẽ là đồ xịn, có thể giữ cho ngọn nến cháy quanh năm không tắt, suy nghĩ đầu tiên của Tống Kỳ chính là dầu người cá Đông Hải.

Đường hầm rất dài, còn có rất nhiều nhánh rẽ, Tống Kỳ để Ôn Vãn Tịch dẫn đi, cũng không hỏi thêm gì.

Càng đi vào sâu, Tống Kỳ càng có thể nghe rõ tiếng ồn áo náo động, có người đang reo hò, có người đang hò hét, là mùi vị của sàn đấu vật rồi.

"Nếu đánh từng trận một để lên, e rằng ngươi phải đánh nửa năm."

Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, Tống Kỳ thắc mắc hỏi: "Sao ngươi biết?"

"Ngươi đoán xem?"

Ôn Vãn Tịch cười tủm tỉm, không nói nữa. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng lưng Ôn Vãn Tịch trông dịu dàng hơn nhiều, nhưng lại mang theo khí chất thần bí.

Tống Kỳ nghĩ ngợi một lúc, rồi có một suy đoán táo bạo: "Ngươi đã từng đánh ở đây rồi?"

Ôn Vãn Tịch dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ: "Khi 15 tuổi, ta đã leo đến hạng nhất sàn đấu vật, sau đó treo trên bảng nửa năm, không ai có thể đánh bại ta, ta bèn tự rút lui khỏi bảng."

Tống Kỳ: "..."

Sao ta có cảm giác như Ôn tỷ đang khoe ấy.

Hồ Đồ: [Vậy thì Ôn tỷ nhà người ta ngầu quá xá!]

Tống Kỳ: [Ngầu thì đúng là ngầu thật, hồi 15 tuổi tao đang làm gì?]

Tống Kỳ nghĩ nghĩ, hồi 15 tuổi cô vẫn còn cấp hai, có lẽ vẫn đang tán dóc cùng bạn học xem bộ tiểu thuyết nào đỉnh, bộ truyện tranh nào hay, sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ nhưng lại bận rộn vô cùng.

Hồ Đồ: [Chắc là làm gì cũng dở ẹc.]

Tống Kỳ: [Cút!]

Ôn Vãn Tịch tập võ từ nhỏ, được Vũ Dã bồi dưỡng, mười mấy tuổi đã bị ném vào sàn đấu vật đối mặt với việc toàn lực tranh giành sinh tử, cũng không lạ khi thủ đoạn giết người của nàng gọn gàng như vậy.

Khi Ôn Vãn Tịch hơn mười tuổi vẫn còn là một thiếu nữ hoạt bát cởi mở, mặc dù đã trải qua huấn luyện địa ngục ở sàn đấu vật, nhưng cần giúp người nàng sẽ giúp, cần giết người nàng sẽ giết.

Trong giang hồ, lương thiện là một phẩm chất tốt đẹp, nhưng quá lương thiện lại sẽ hại người hại mình. Sự lương thiện của Ôn Vãn Tịch chỉ trao đúng người, nhưng sau khi hắc hóa, nàng giấu sự lương thiện của mình đi, giống như điểm yếu của nàng.

Ôn Vãn Tịch mở ra một cánh cửa ở cuối đường hầm, tiếng ồn ào bên ngoài ngay lập tức truyền đến, náo nhiệt vô cùng. Đây là khán đài ở lầu hai, chỉ có hai người Ôn Vãn Tịch và Tống Kỳ, nhìn xuống dưới, bên dưới đông nghịt toàn là người, hơn nữa hầu như đều là đàn ông.

Nhiều người trong số họ có vóc người cường tráng, thân trên để trần, vung tay tung hô, dường như tiếp sức cho hai người đang đánh nhau trên đài, cũng như xúi giục người trên đài lấy mạng nhau.

Trên đài đấu vật toàn là vết máu, có vết cũ có vết mới, trông vô cùng dọa người, mà mùi ở nơi này rất khó ngửi, là mùi của máu và mồ hôi quanh năm quyện vào nhau.

Tình hình trận đấu dưới lầu rất gay go, rất ít người chú ý đến tình hình ở lầu hai, chỉ có số ít người đã chú ý đến, lập tức hành lễ với Ôn Vãn Tịch.

"Người kia chính là hạng nhất của sàn đấu vật."

Ôn Vãn Tịch chỉ vào một góc dưới lầu, có một người đàn ông ngồi bắt chéo chân, vô cùng khinh thường với màn thi đấu trên đài. Tống Kỳ thấy vóc dáng người đàn ông vạm vỡ, là một tên đầu trọc, thân hình to bự ít nhất gấp đôi bản thân, trên người có hình xăm con hổ, đeo bao cổ tay có gai nhọn hình nón.

Toàn thân người này tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, Tống Kỳ cảm thấy hắn nhấc tay một cái thôi là có thể bóp nát xương cổ họng mình.

Ngay cả cố nặn ra nụ cười Tống Kỳ cũng không làm nổi, không phải võ công của bản thân không đủ tốt, mà là cô cảm thấy nếu sơ suất trúng phải một cú đấm của người kia, có lẽ bản thân sẽ ngất xỉu ngay.

"Dám đi khiêu chiến không?"

Ôn Vãn Tịch hơi cúi người, nói nhỏ vào tai Tống Kỳ. Hương thơm lạnh lẽo và hơi thở ấm áp truyền đến, khiến cả người Tống Kỳ chấn động.

Ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, mắc mớ gì phải kề sát vào lỗ tai người ta, chẳng lẽ ngươi không biết thế này là đang thả thính người ta hả!

"Dám."

Nhiệm vụ chính tuyến cũng đã giao xuống, cô không có đường lui.

- -----------------

Editor có lời lảm nhảm: Có mom nào ngóng chờ "Thần Hi" của Thời Vi Nguyệt Thượng như mình hong? Mới ra 11 chương thôi mà đọc đã thấy gay cấn, tim đập bịch bịch luôn í. Worldbuilding mình thấy khá là ổn luôn, hi vọng sẽ sớm có người edit cho đọc keke.
 
Chương 70: Ngốc thật đấy


Ôn Vãn Tịch hờ hững liếc sàn đấu vật một cái rồi ngồi xuống: "Ngươi cũng ngồi đi."

Tống Kỳ có chút ngơ ngẩn, nghe Ôn Vãn Tịch nói, lúc này mới hồi phục tinh thần ngồi vào ghế Thái sư bên cạnh Ôn Vãn Tịch.

"Tiêu Sanh cũng từng đến đây sao?"

Điều Tống Kỳ muốn hỏi chính là có phải Tiêu Sanh và Ôn Vãn Tịch giống nhau, đều từng trải qua chém giết ở đây không.

"Ừm."

Ôn Vãn Tịch nhẹ giọng đáp rồi lại nói: "11 tuổi hắn đã có thể giết Chưởng môn một phái, hiển nhiên có công lao của sàn đấu vật này."

11 tuổi, Tống Kỳ vô thức rùng mình một cái, hồi 11 tuổi có lẽ cô vẫn còn đang nghịch bùn đấy! Tống Kỳ biết người Ôn Vãn Tịch nói chính là kẻ thù của Tiêu Sanh, Môn chủ Cảnh Nhân của Ngũ Hồ môn.

Khi ấy đọc sách, Tống Kỳ cũng vì chuyện này mà xếp Tiêu Sanh vào hàng siêu cấp thiên tài. Tống Kỳ nhớ lại ngày đó Tiêu Sanh đã chặn lại một kiếm của Thiết Mục cho mình, âm thầm so sánh hai người.

Võ công của Thiết Mục rất cao, đã vậy còn là đối tượng bồi dưỡng chính của Huyết Liên giáo, có vẻ muốn xem hắn như Tả hộ pháp đời tiếp theo để bồi dưỡng. Tuy Tiêu Sanh có Vũ thành bồi dưỡng, nhưng kinh nghiệm giang hồ của Thiết Mục phong phú hơn Tiêu Sanh, lại còn nắm Lôi Hỏa Châu trong tay, Tiêu Sanh hiển nhiên không thể địch lại.

Tống Kỳ cảm thấy quyết định khi đó của mình là đúng đắn, nếu Tiêu Sanh nhất quyết ở lại chiến đấu thay mình, e rằng đến lúc đó hai người đều phải chết.

Ôn Vãn Tịch thấy Tống Kỳ lại đang ngẩn người, liền hỏi: "Ngươi có cách ứng phó với hắn không?"

Đéo có, ta hoàn toàn chẳng biết gì về hắn cả, được chứ!

Tất nhiên là Tống Kỳ hèn, đương nhiên sẽ không cứ vậy mà bật Ôn Vãn Tịch.

"Có thể nói chút cho ta bài vở võ công của hắn không?"

Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe xong, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lại rơi xuống võ đài dưới lầu: "Lúc hấp hối chẳng có nhiều thông tin như thế để ngươi có thể nắm giữ đâu."

Tống Kỳ: "..."

Được, ta hiểu rồi, chính là ngươi biết, nhưng ngươi không nói, để thử thách ta.

Càng ngày càng nhiều người dưới lầu phát hiện sự tồn tại của Ôn Vãn Tịch, nhao nhao hành lễ với Ôn Vãn Tịch. Rành rành là một đám người không phép không tắc, nhưng thấy bọn họ cung cung kính kính với Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ càng cảm thấy Ôn Vãn Tịch có bản lĩnh.

Hiển nhiên, muốn thuần phục những kẻ đầy ngỗ ngược này, cũng chỉ có dùng vũ lực mà thôi.

Rầm—!

Tiếng động lớn trên đài làm Tống Kỳ ngay lập tức hồi phục tinh thần. Chỉ thấy một tên vạm vỡ trong đó bóp chặt cổ một tên vạm vỡ khác, ném xuống sàn đài gỗ, truyền đến một tiếng động lớn. Tên vạm vỡ ngã dưới đất co giật vài cái, cuối cùng chẳng còn dấu hiệu sự sống.

Tên đàn ông chiến thắng giơ cả hai tay lên cao, gầm lên trời với khuôn mặt đầy máu, người dưới đài phấn khích vô cùng, cái chết đối với họ mà nói như thể là một việc khiến người ta hưng phấn vậy.

Đám người này, đáng sợ quá.

Sau khi tên đàn ông kia xuống đài, Ôn Vãn Tịch đứng dậy, vận nội lực cất tiếng, giọng nói truyền đi khắp cả sàn đấu vật: "Yên lặng."

Nội lực của Ôn Vãn Tịch xuyên thấu vào trong da mình, có một loại ảo giác trấn áp hồn phách, Tống Kỳ cũng có tinh thần ngay tức khắc.

Dưới lầu lập tức yên tĩnh lại, nhao nhao nhìn về phía Ôn Vãn Tịch ở lầu hai, trong ánh mắt có ngưỡng mộ, có sợ hãi, cũng có háo hức muốn thử.

"Hôm nay dẫn một người đến đây, muốn để nàng ấy thách đấu thử hạng nhất của sàn đấu vật."

Ôn Vãn Tịch dừng một chút, đảo mắt nhìn về phía bảng xếp hạng vũ lực dán trên tường, vị trí hạng nhất viết ba chữ "Thuật Lực Cách".

Thuật Lực Cách là dân du mục Viễn Châu, cũng là một tộc người chiến đấu có sức mạnh dũng mãnh.

"Thuật Lực Cách, chấp nhận khiêu chiến."

Ôn Vãn Tịch lấy ra một tấm bài màu bạc từ trong lớp tay áo tối màu, sau đó ném lên sàn đài gỗ đầy bừa bộn, phát ra một tiếng vang không rõ ràng.

Người đàn ông ngồi trong góc đứng dậy, hung thần ác sát đi về phía đài gỗ, Tống Kỳ nhìn cánh tay hắn còn dày hơn eo mình, bèn có chút sợ hãi.

Hồ Đồ: [Cô đang khoe eo mình rất thon trá hình đấy à?]

Tống Kỳ: [Há, đúng đấy, thì sao nào?]

Hồ Đồ: [...Đồ mặt dày đáng ghét.]

Nhưng không thể không nói, eo Tống Kỳ thon thực sự, mỗi ngày đều luyện võ, eo không chỉ thon, còn có cơ bụng nữa.

Thuật Lực Cách bước lên đài, ánh mắt như báo đốm nhìn Tống Kỳ bên cạnh Ôn Vãn Tịch. Tống Kỳ vốn dĩ rất rén, nhưng đối diện với sự khiêu khích trần trụi này, cô đương nhiên không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại.

"Xuống dưới đi."

Ôn Vãn Tịch ngồi trở lại ghế Thái sư, Tống Kỳ hít sâu một hơi, nuốt ngụm nước bọt, mũi chân đạp một cái, nhảy xuống đài với tốc độ cực nhanh, tư thế uyển chuyển, bồng bềnh như tiên.

Người Ôn Vãn Tịch dẫn đến, bọn họ không dám xem thường, nhưng thấy tay chân Tống Kỳ mảnh khảnh, vẫn không khỏi xem thường.

Trên đời không có nhiều Ôn Vãn Tịch như thế, bọn họ không tin người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, trông có vẻ rất yếu đuối này có thể đánh bại được Thuật Lực Cách.

"Tuy ngươi là người Ôn thành chủ dẫn đến, nhưng một năm qua cũng chẳng biết ta đã giết bao nhiêu người trong võ lâm như ngươi đây, bây giờ bỏ cuộc vẫn kịp đấy."

Giọng địa phương của Thuật Lực Cách không chính gốc lắm, nhưng vẫn có thể nghe hiểu hắn nói gì. Trong mắt hắn có xem thường, nhưng đã chà tay chuẩn bị, ánh mặt lộ vẻ hung ác, đang chờ một trận đánh lớn.

Tống Kỳ nhìn người đàn ông với vóc người lớn gấp đôi bản thân trước mặt, nói không sợ là nói dối, nhưng những năm này luyện võ cũng không phải vô ích, tuyệt đối không thể bị những kẻ này đánh bại, làm mất mặt Trình Doanh.

Tống Kỳ rút kiếm Trường Hồng ra, liếc nhìn Ôn Vãn Tịch trên lầu hai, nàng đang nghiêm túc nhìn bản thân, đã không còn vẻ thờ ơ như ban nãy.

Nàng cũng lo lắng cho mình chăng?

Tống Kỳ hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng: "Ngưng nói nhảm, ra tay đi."

Thuật Lực Cách cười lớn vài tiếng, con mắt cũng hơi đỏ lên chút, đó là tia sáng tóe ra vì hưng phấn.

Thuật Lực Cách cũng không khiêm nhường, chạy nhanh về phía trước, Tống Kỳ cảm giác cả đài gỗ đều đang run rẩy, chấn động đến trong tim.

Thuật Lực Cách tung ra một quyền, Tống Kỳ chuyển động nhanh nhẹn lùi về sau vài bước, nhưng gió từ cú đấm mạnh mẽ kia, lùi vài bước vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của nó.

Thuật Lực Cách to con, nhưng tốc độ không nhanh, lực thô bạo, thiếu sự khéo léo, có lẽ...

Không đợi cho Tống Kỳ tiếp tục phân tích, Thuật Lực Cách đánh tới ngay sau đó, dưới đài tiếng la hét như sấm dậy, đều đang cổ vũ cho Thuật Lực Cách.

Tống Kỳ không dám cứng rắn đỡ cú đấm của hắn, né trái tránh phải, mũi chân đạp một cái, chuồn lên trên cây cột ở bốn góc đài gỗ.

Tống Kỳ thấy da thịt hắn rắn chắc, với sức mình, nếu muốn dùng kiếm làm tổn thương hắn, cũng phải dùng đủ nội lực, mới có thể cắt mở da thịt hắn.

Hệt như một con quái vật.

Thuật Lực Cách lại đánh tới, Tống Kỳ nhanh nhẹn chuồn lên đài, nhưng cây cột đá kia đã bị Thuật Lực Cách đánh vỡ một góc.

Vãi cớt, ta mà trúng đòn là có thể gặp Diêm Vương ngay và luôn mất.

Tống Kỳ quan sát khớp tay và chân Thuật Lực Cách một lát, cho dù da dày thịt chắc, nhưng mấy khớp xương này vẫn là điểm yếu của cơ thể con người, có thể dùng nội lực đánh từng chỗ một. Ngoài ra, có một số vị trí nếu bị đánh trúng sẽ khiến người ta choáng váng ngay, chẳng hạn như vùng tam giác ở cằm và hai bên má.

Thuật Lực Cách xông đến như một con mãnh thú, lần này Tống Kỳ không chuồn ra chỗ khác, mà chạy lên đạp lên vai Thuật Lực Cách. Không đợi cho Thuật Lực Cách phản ứng lại, một chân Tống Kỳ liền đá vào gò má Thuật Lực Cách, người bị đá lùi ngay mấy bước, mà Tống Kỳ thì vững vàng rơi xuống đất.

Tiếng reo hò dưới đài đột ngột im bặt, bước chân Thuật Lực Cách không vững lùi lại mấy bước, nhưng rất nhanh lại đứng vững trên đài, tiếng hò reo lập tức nổi lên khắp nơi.

Lực chân vừa nãy của mình nếu đá lên người đàn ông bình thường, có lẽ đối phương đã ngất từ lâu rồi, nhưng thể trạng Thuật Lực Cách dũng mãnh, thế mà vẫn có thể đứng vững trên đài.

"Đánh tiếp!"

Thuật Lực Cách phát ra âm thanh như dã thú gầm rú, xông về phía Tống Kỳ, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với ban nãy. Tống Kỳ dựa vào chuyển động nhanh nhẹn của bản thân để tránh né, nhưng cứ tiếp tục thế này, thể lực chắc chắn sẽ bị hắn làm cho cạn kiệt.

Một ý tưởng vừa lóe lên, Tống Kỳ nhân cơ hội Thuật Lực Cách đến gần, mũi chân đạp một cái, đầu gối vừa nâng lên, một cú thúc gối vào cằm Thuật Lực Cách, người kia lập tức lùi về sau mấy bước, bước chân lơ lửng.

Tống Kỳ không còn do dự nữa, lập tức nhấc kiếm Trường Hồng lên, sử dụng "Hơn cả đời người là một hồi say", dùng chuyển động cực nhanh và chiêu thức dày đặc để lại vết thương có thể tổn hại đến gân cốt trên khớp tay và chân Thuật Lực Cách.

Tốc độ Tống Kỳ quá nhanh, Thuật Lực Cách chưa phản ứng lại, đau đến mức theo phản xạ đáp trả một cú, vừa may đánh đúng vào cánh tay Tống Kỳ. Gai nhọn sắc bén hình nón trên găng tay hắn đã đâm trầy Tống Kỳ, sức lực lớn đến mức làm Tống Kỳ lùi xa năm thước.

Thuật Lực Cách vẫn đứng y nguyên trên đài, Tống Kỳ bịt tay đang chảy máu của mình lại, tự hỏi trong lòng. Tên này không sợ đau à, khớp xương đều đã bị mình cắt rồi, sao vẫn có thể đứng trên đài thế?

Dù bản thân đã tránh kịp thời, nhưng cánh tay vẫn bị thương, vết thương không sâu, nhưng vẫn chảy máu.

Ánh mắt Ôn Vãn Tịch ở lầu hai lung lay một chút, cơ thể hơi nghiêng về trước, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt không rời khỏi võ đài.

Thuật Lực Cách thở hổn hển, không phải không sợ đau, mà vì hắn đã quen với đau đớn. Chấn thương ở các khớp xương này đã làm giảm đáng kể sức mạnh và tốc độ của bản thân, Thuật Lực Cách phẫn nộ trong lòng, lại vung cú đấm về phía Tống Kỳ.

Tuy quyền cước của Thuật Lực Cách không có chút quy tắc nào, nhưng sức lực kinh người, nếu bị đánh trúng, thì có lẽ người cũng không còn. Tống Kỳ vẫn không dám cứng rắn đỡ đòn, mà sử dụng khinh công để tránh né. Dù sao thì hiện tại Thuật Lực Cách cũng đã bị thương, nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ hắn sẽ cạn kiệt thể lực nhanh hơn mình.

Thuật Lực Cách sau khi bị thương càng rối loạn hơn, Tống Kỳ tìm thấy kẽ hở giữa lúc đang tránh né, đá một cước thẳng vào dạ dày Thuật Lực Cách. Ngay vào lúc Thuật Lực Cách lùi về sau, Tống Kỳ tích tụ nội lực vào kiếm Trường Hồng, sử dụng "Cười tận một chén rượu", dùng sức mạnh sắc nhọn trực tiếp đâm xuyên qua vai phải Thuật Lực Cách.

Thuật Lực Cách hét lên một tiếng thảm thiết, Tống Kỳ lập tức rút kiếm Trường Hồng ra, lùi về sau mấy bước, chỉ sợ người này vẫn còn dư sức để đánh trả.

Thuật Lực Cách nửa quỳ trên đất, thở hổn hển, một tay bịt lại vết thương trên vai phải. Hắn biết rất rõ, nếu một kiếm vừa rồi của Tống Kỳ đâm vào ngực trái mình, sợ rằng bản thân đã chết rồi.

"Ta đầu hàng!"

Sau khi Thuật Lực Cách nói xong thì ngã ngồi ra đất. Trên khớp tay và chân hắn đều là vết thương từ kiếm, nếu tiếp tục đánh nữa, e rằng sẽ để lại thương tật vĩnh viễn.

Hắn không muốn trở thành người tàn phế.

Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tựa vào cây cột trên đài gỗ. Cô lấy tay áo lau lau mặt mình mới hay biết bản thân đã đổ rất nhiều mồ hôi, tất cả sự căng thẳng ban nãy đều thể hiện ở đây.

"Đến bảng xếp hạng vũ lực, viết tên ngươi vào."

Lúc này Ôn Vãn Tịch đã đứng dậy, dưới đài reo hò một trận. Bất kể ai thắng ai thua, mức độ đặc sắc của trận đấu mới là thứ những người này mong muốn, tất nhiên máu tươi và chết chóc sẽ khiến những người này đặc biệt phấn khích hơn.

Tống Kỳ bước xuống đài, nhận lấy cây bút lông người quản lý đưa đến. Cô bước đến trước bảng xếp hạng vũ lực, tháo tên Thuật Lực Cách xuống, rồi dán một tờ giấy trắng hình chữ nhật mới lên, viết tên mình lên đó—Tống Kỳ.

Mọi người đều đang vây xem, muốn biết tên người phụ nữ này là gì. Ở sàn đấu vật này, trừ khi để lại tên trên bảng xếp hạng vũ lực, bằng không thì không có tên có họ, vì người chết ở đây chỉ có thể bị ném sang đấu thú trường bên cạnh đút cho bầy sói.

Nào có ai sẽ quan tâm một linh hồn lẻ loi này tên gì?

Tống Kỳ đưa bút lông cho người quản lý, khi xoay người lại, mọi người đều nhường ra một lối đi cho cô. Ánh mắt cô giao nhau với Ôn Vãn Tịch trên lầu hai, mừng vui khấp khởi mà nở một nụ cười.

Nhìn này, ta thắng rồi.

Ôn Vãn Tịch dường như đã nhận ra vẻ mặt đắc chí của người kia, lập tức cười khổ.

Tên này ngốc thật đấy.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Kỳ: Ta thắng rồi, muốn hôn muốn ôm muốn bế lên thật cao!

Ôn tỷ: Thế thì làm tình ngay và luôn thôi nào!

Tống Kỳ: (phụt máu mũi)
 
Chương 71: Ngoài lạnh trong nóng


Trên tay Tống Kỳ chỉ bị trầy xước nhẹ và chảy chút máu, nhưng đợi đến khi cô hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện hóa ra ngón tay bản thân cũng đã bị cứa đứt, trên ngón tay và lòng bàn tay đều có máu. Nhưng khi cô phát hiện ra thì máu đã đông lại, đây có lẽ chính là khái niệm nếu không phát hiện thì vết thương cũng sắp lành nhỉ.

Trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Tống Kỳ phóng đến bên cạnh Ôn Vãn Tịch, nhìn nàng với vẻ mặt đầy đắc chí, giống như một đứa trẻ chờ được khen ngợi.

Tuy nhiên, Ôn Vãn Tịch là một người ra bài không theo lẽ thường.

"Vẫn chưa đủ kiên quyết. Nếu trong khoảnh khắc hắn mất sức mà lập tức truy kích tiếp, ngươi đã có thể mau chóng giành được chiến thắng."

Ôn Vãn Tịch lạnh lùng nhìn Tống Kỳ, lấp lánh trong mắt người kia đang tắt dần.

Trong lòng Tống Kỳ nghĩ chính là, cảm thấy tiếp theo Ôn Vãn Tịch sẽ nói một câu "Uổng công có một thân võ nghệ tốt" nữa.

"Nhưng mà cũng được, có thận trọng."

Thận trọng là điều tốt, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tên này đã học hỏi được kinh nghiệm.

Tâm trạng Tống Kỳ vốn chùng xuống lại hưng phấn lên trong chớp mắt: "Vậy ta phải làm sao để hỏi bọn họ tin tức về Giản Kiền?"

"Hỏi thẳng là được."

Ôn Vãn Tịch chỉ vào một cánh cửa cạnh sàn đấu vật, chỗ đó có hai đệ tử Vũ thành đang trông coi, có lẽ là cấm địa không phận sự miễn vào.

"Đi từ đây qua, ta sẽ bảo Thuật Lực Cách đi tìm ngươi."

Tống Kỳ nhìn Thuật Lực Cách một chút, người nọ đang ngồi trong góc, có vài người đang rửa vết thương và đắp thuốc cho hắn, cũng có người muốn nhân cơ hội lấy mạng hắn, bầu không khí rất kỳ dị.

"Có nên để hắn tạm thời nghỉ ngơi một lúc không?"

Tống Kỳ biết mức độ nặng nhẹ mình xuống tay ban nãy, tuy không chết người, nhưng có lẽ trong một thời gian ngắn hắn cũng không thể lên võ đài được.

"Không cần."

Ôn Vãn Tịch quay đầu nói: "Ngươi xuống dưới đi."

"Được."

Tống Kỳ đi dọc theo hành lang và cầu thang lầu hai đến thẳng căn phòng thần bí kia. Thật ra căn phòng ấy cũng không thần bí lắm, chỉ là một thư phòng, trong phòng bày biện một số bí tịch võ công. Tống Kỳ nhìn lướt qua, phát hiện đều không phải võ công hiếm lạ gì cho cam.

Không để Tống Kỳ chờ quá lâu, hai đệ tử Vũ thành vừa đứng trông coi ngoài cửa đã dẫn Thuật Lực Cách vào, sau đó lui ra ngoài. Trong phòng chỉ có hai người Thuật Lực Cách và Tống Kỳ, tiếng hít thở nặng nề của Thuật Lực Cách và mùi máu tanh trên người hắn tràn ngập khắp phòng.

"Lời ít ý nhiều, Thuật Lực Cách, ngươi có biết Giản Kiền không?"

Thuật Lực Cách đã đến Vũ thành hai mươi năm trước, một đường rèn luyện phấn đấu mới đi đến được vị trí này. Chuyện trong giang hồ ở nơi rồng rắn lẫn lộn này, hiển nhiên cũng đã nghe được không ít.

"Có từng nghe nói, nhưng người đàn ông này đã chết rồi."

Thuật Lực Cách dựa vào tường, che lỗ máu trên vai phải bản thân, cúi đầu thở dốc.

"...Nếu không thì ngươi hãy nghỉ ngơi một lúc đi nhé?"

Cảm giác trạng thái Thuật Lực Cách thực sự quá tệ, như thể giây phút tiếp theo hắn sẽ ngất xỉu ngay vậy.

"Không cần, chút thương tích này chẳng tính là gì."

Thuật Lực Cách chống người dậy, thẳng lưng, Tống Kỳ bèn không khuyên nhủ nữa. Thể trạng người này cường tráng, tố chất cơ thể cũng khỏe đến kinh người, có lẽ chút thương tích này chẳng mấy chốc sẽ lành lại.

"Liên quan đến Giản Kiền, ngươi còn biết gì không?"

Sau khi Tống Kỳ nói xong, Thuật Lực Cách im lặng một hồi lâu, đang suy nghĩ, sau đó mới nói: "Giản Kiền là đại hiệp, nhưng tính khí không tốt, bị người ta giết chết."

"Ngươi có biết là ai đã giết hắn, hoặc một ít manh mối nào không?"

Thuật Lực Cách cau đôi lông mày rậm của hắn, nói: "Không biết, nhưng ta có thể giúp ngươi điều tra thử, ngươi là người mạnh nhất nơi này, bọn họ rất sẵn lòng giúp sức cho ngươi."

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng hắn có một người con trai, có lẽ biết không ít đấy."

"Được, cảm ơn."

Tống Kỳ lấy bạc vụn trong túi tiền mình ra đặt vào tay Thuật Lực Cách: "Cảm ơn."

Tống Kỳ biết mình làm việc bủn xỉn, nhưng hiện tại cô thực sự không có nhiều tiền như vậy: "Đợi nào các ngươi có tin tức, ta sẽ trả công nhiều hơn, đi chữa thương trước đi."

"Được."

Thuật Lực Cách xoay người rời đi, Tống Kỳ thì đi ra khỏi căn phòng kia, quay trở lại lầu hai. Nhưng khi cô bước ra ngoài, lại phát hiện bầu không khí trong sàn đấu vật kì lạ, dường như có một nỗi sợ hãi lặng im như tờ đang lan tràn trong không khí.

Cô đi lên lầu, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch đeo găng tay tơ tằm vàng, đang nắm tơ Sát Nhân trong tay, quấn chặt lấy cổ hai tên đàn ông dưới lầu.

Máu tươi lan tràn, hai mắt lồi ra, hai tên đàn ông kia đã thiệt mạng.

Xảy ra chuyện gì thế, sao Ôn Vãn Tịch động thủ vậy?

Sau khi Ôn Vãn Tịch nhìn thấy Tống Kỳ, ánh mắt lạnh lẽo dịu đi phần nào, ngay sau đó thu hồi tơ Sát Nhân, từ tốn cởi găng tay tơ tằm vàng ra, tao nhã và ung dung.

"Đi thôi."

Sau khi Ôn Vãn Tịch cất găng tay tơ tằm vàng vào, liền xoay người rời khỏi. Tống Kỳ lập tức đi theo, đè thấp giọng hỏi một câu: "Vừa nãy là sao thế?"

"Giết thì giết thôi, làm gì có sao trăng gì chứ."

Lại là câu trả lời kiểu này.

Vào lúc Tống Kỳ từ bỏ việc truy hỏi, thì nghe thấy người dưới đài xì xào bàn tán.

"Đã bảo hai người họ đừng có nói năng lung tung, thấy chưa, cả mạng cũng trả giá luôn rồi."

"Đúng thế, Tống cô nương là do Ôn thành chủ dẫn đến, vậy mà bọn họ còn dám nói muốn bắt nàng ấy về làm vợ gì gì đó."

"Đâu chỉ vậy, lời lẽ khó nghe hơn nữa cũng có..."

Tống Kỳ nghe cuộc đối thoại của bọn họ vào trong tai, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, người này...

Ôn Vãn Tịch dừng bước, Tống Kỳ thu hồi suy nghĩ, dưới lầu ngay tức khắc im phăng phắc.

Nàng lạnh lùng mà liếc mấy người xì xào bàn tán dưới lầu, mang theo mấy phần sát khí, mấy người kia đều không dám nhìn Ôn Vãn Tịch, cúi đầu run rẩy.

Lần này, Ôn Vãn Tịch không động thủ, mà rời đi thẳng, Tống Kỳ lập tức theo sau.

Trong đường hầm, hai người không ai nói chuyện, Tống Kỳ lại có phần muốn cười. Rõ ràng là ra mặt cho mình, nhưng người này không nói, càng không cho người khác nói, đúng là ngoài lạnh trong nóng đạt đến giá trị cao nhất mà.

Có lẽ là để ý hơi thở Tống Kỳ khác lạ, Ôn Vãn Tịch xoay đầu lại, nhưng lại trông thấy dáng vẻ Tống Kỳ đầy mặt muốn cười nhưng không dám cười, lập tức có chút tức giận.

Đều tại mấy người kia lắm mồm!

"Ngươi làm gì thế?"

Ôn Vãn Tịch cau mày nhìn về phía Tống Kỳ, nụ cười của Tống Kỳ lập tức biến mất: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến việc Thuật Lực Cách đồng ý giúp ta điều tra, ta thấy vui vẻ ấy mà."

Ôn Vãn Tịch: "..."

Lại không thể nổi giận ngay bây giờ, Ôn Vãn Tịch buộc lòng phải nhẫn nhịn. Hai người im lặng suốt một đường, khi trở lại sân, Tống Kỳ liền chuẩn bị cáo từ, dù sao cũng đã muộn lắm rồi.

Chỉ có điều, còn không đợi cho Tống Kỳ mở miệng, Ôn Vãn Tịch đã nói: "Vào trong, bôi thuốc."

Tống Kỳ: "..."

Cô nhìn xem cánh tay và ngón tay mình, máu đã đông lại, nếu không bôi thuốc, có lẽ vết thương sắp lành thật luôn mất.

Hồ Đồ: [Thế cô dám không đi à?]

Tống Kỳ: [Đi đi đi, tao đâu dám làm trái ý nàng.]

Tống Kỳ đi theo Ôn Vãn Tịch vào thư phòng, chỉ thấy người kia lấy một bầu rượu ra đặt lên bàn.

Bệnh cũ tái phát rồi?

"Ngồi."

Tống Kỳ ngồi xuống, Ôn Vãn Tịch sốt ruột nói: "Đưa tay ra."

"À à."

Tống Kỳ đưa tay ra, để lộ ra vết thương trên tay mình, không nghiêm trọng, chỉ là bị thương sương sương ngoài da, nhưng vết máu khô lại trên da, khiến người ta cảm thấy tình trạng vết thương không đơn giản.

Vào lúc Tống Kỳ không rõ nguyên nhân vì sao, Ôn Vãn Tịch thẳng tay đổ rượu lên một mảnh vải trắng, sau đó chà lên vết thương của Tống Kỳ.

Đậu má! Ác vậy luôn!

"Suỵt suỵt suỵt—đau!"

Tống Kỳ đau đến mức kêu rít lên, nhưng khóe môi Ôn Vãn Tịch lại hơi nhếch lên thành một độ cong, nàng đang cười!

Người phụ nữ này nhất định là đang trả thù!

Vết thương vốn không sâu, nhưng đụng phải cồn là vừa cay vừa nhói, đau đến mức Tống Kỳ suýt rơi nước mắt. May sao Ôn Vãn Tịch không hành hạ cô quá nhiều, rất nhanh đã dùng vải trắng được đổ nước, lau sạch vết máu xung quanh vết thương của cô.

Tuy việc này tự mình làm cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Ôn Vãn Tịch sẵn lòng giúp đỡ, Tống Kỳ cũng bèn giả ngốc, để nàng phục vụ cho mình.

Sau khi lau sạch vết máu, Ôn Vãn Tịch liền lấy thuốc trị thương Vũ thành ra, chuẩn bị bôi thuốc cho Tống Kỳ.

"Ngón tay quan trọng lắm đấy, đừng tùy tiện để bị thương nữa."

Lời này vừa nói ra, cả người Tống Kỳ đều thấy bất ổn, đầu óc không sạch sẽ, trong nháy mắt bị một số suy nghĩ không trong sáng lấp đầy.

Ngón tay... Nàng nói ngón tay.

Ôn Vãn Tịch cúi đầu bôi thuốc cho Tống Kỳ, không hề phát hiện mặt Tống Kỳ đã biến thành màu gan lợn.

"Ngón tay bị thương, khi sử dụng ám khí sẽ mất đi sự chính xác."

Ôn Vãn Tịch nghiêm túc giải thích. Nghe thấy câu này, Tống Kỳ chỉ cảm thấy bản thân ngớ ngẩn mất rồi, làm sao Ôn Vãn Tịch sẽ đột nhiên nói đến chuyện không đứng đắn được chứ.

"Nếu ám khí lệch đi, bị kẻ địch phát hiện ra vị trí, thì sẽ rắc rối lắm đấy."

Vào lúc suy nghĩ Tống Kỳ quay cuồng liên tục, Ôn Vãn Tịch đã bôi thuốc xong. Khoảnh khắc Ôn Vãn Tịch ngước mắt lên, thì nhìn thấy Tống Kỳ đã đỏ bừng cả mặt, ban nãy đánh nhau cũng chẳng thấy đỏ như vậy.

"Ngươi sao thế, mặt đỏ vậy?"

"Hả, không có gì không có gì, do đau thôi."

Ôn Vãn Tịch: "..."

Ôn Vãn Tịch cảm thấy Tống Kỳ đang nói dối, nhưng nhanh chóng bỏ qua cho cô, lời nói dối này vô hại đối với nàng.

Ngay khi Tống Kỳ định rụt tay về, Ôn Vãn Tịch lại ấn vào yếu huyệt trên tay Tống Kỳ, Tống Kỳ sợ đến mức không dám nhúc nhích.

"Nói chuyện với Thuật Lực Cách, hỏi ra được gì không?"

"Không được gì."

Tống Kỳ thở phào, hóa ra là hỏi chuyện này.

"Hắn nói sẽ giúp ta điều tra thử."

"Ừm."

Ôn Vãn Tịch buông Tống Kỳ ra, ngay sau đó nói: "Ta còn một việc cần ngươi đi làm."

"Việc gì thế?"

Lúc này, Hồ Đồ thường sẽ...

Hồ Đồ: [Ting—Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, cộng 200 điểm giá trị may mắn, hiện tại có tổng cộng 640 điểm giá trị may mắn, nhiệm vụ chính tuyến sắp sửa mở khóa.]

Tống Kỳ: [Tao biết ngay mà, toàn là cạm bẫy cả.]

"Chẳng phải ngươi muốn thành lập Cái Bang à, những người lưu dân kia, cứ để bọn họ ở lại trong Vũ thành."

"Ngươi muốn lập Cái Bang ở Vũ thành?"

Tống Kỳ cảm thấy hào hứng, nếu lập Cái Bang ở Vũ thành, vậy thì sau này cô sẽ có thể hoạt động trong Cái Bang nhiều hơn rồi.

"Ừm, người của triều đình, đã chui vào Vũ thành rồi."

Tống Kỳ nghe vậy thì sắc mặt nghiêm túc hơn chút. Triều đình phái người chui vào Vũ thành, có lẽ là muốn thẩm thấu vào Vũ thành, cắn nuốt nó từng chút một. Song, dù Ôn Vãn Tịch có biết bọn họ là người của triều đình đi nữa, cũng không thể động thủ bừa bãi.

Nếu đấu đá trong âm thầm, người của triều đình ắt hẳn sẽ phòng bị Vũ thành hơn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm ra chuyện gì cực đoan. Ôn Vãn Tịch là chủ một thành, tuy nàng muốn báo thù, nhưng cuối cùng những người đồng hành trong trận quyết chiến với Tống Thiên Tinh, đều là những người chủ động đi theo nàng, nàng sẽ không bằng lòng để cho đệ tử Vũ thành trả giá cả mạng sống vì những chuyện không cần thiết.

Giờ vẫn chưa đến lúc liều mạng với triều đình, hoặc có thể nói giờ là lúc tốt nhất để giả heo ăn thịt hổ.

"Ngươi muốn ta làm thế nào?"

Tống Kỳ có chút vội vàng, thậm chí còn vội vàng hơn cả Ôn Vãn Tịch. Vừa nghĩ đến việc Ôn Vãn Tịch bị những người này bao vây, trong lòng đã ngột ngạt đến phát rồ.

Ôn Vãn Tịch thấy vẻ mặt sốt sắng của Tống Kỳ, lúc đầu một câu "Ngươi bằng lòng giúp ta thật ư?" đã bị nuốt trở vào trong bụng.

Có lẽ người này, thực sự khác biệt.

"Có thêm một ít lưu dân và ăn mày ở Vũ thành, có lẽ triều đình sẽ giảm bớt cảnh giác, cũng sẽ đánh giá mức độ giàu có của Vũ thành lại lần nữa."

Ôn Vãn Tịch dừng một chút, rồi nói tiếp: "Người từ kinh thành tới sẽ không thèm để ý đến những người này nhất, vì vậy việc thu thập tin tức do bọn họ làm là thích hợp nhất."

Tống Kỳ không ngờ, ngắn ngủi mấy canh giờ, Ôn Vãn Tịch đã thay đổi chủ ý, có lẽ trên cuộn giấy mà nàng phê duyệt ban nãy, chắc hẳn đề cập đến việc tay sai của triều đình đã lẻn vào.

Ôn Vãn Tịch bèn tương kế tựu kế, giữ lưu dân ở lại Vũ thành, sau này cũng sẽ thu nhận và giúp đỡ nhiều lưu dân hơn.

"Ta hiểu rồi."

"Ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Ôn Vãn Tịch nhìn vào ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Tống Kỳ, mê mẩn, mất hồn...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom