Dịch Full Liễu Oanh Ca

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Liễu Oanh Ca

Liễu Oanh Ca
Tác giả: Nhĩ Cũng
Tình trạng: Đã hoàn thành




LIỄU OANH CA

Tác giả: Nhĩ Cũng.

Dịch bởi: Mây.
___________

Mẫu thân đưa ta vào cung để giữ mạng, nhưng bà không biết, ân sủng của Đế vương mới là thứ lạnh lẽo nhất trên đời này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


01.

Ngày hai mươi chín âm lịch, tuyết rơi dày.

Ta nằm trên giường, tham luyến sự ấm áp trong phòng. Cách cửa sổ nhìn ra ngoài trời mịt mù tuyết rơi.

Tuyết rơi dày, cây mai của ta vẫn còn sót lại một cành nở hoa, lung lay trong gió, giống như cánh diều đứt dây bị gió thổi bay, cũng không biết nó còn có thể chống chọi được đến mùa đông năm nay hay không.

"Dao Kỳ, ngày mai là đêm giao thừa, có thể giúp ta truyền lời không, ta muốn gặp tỷ tỷ."

"Hiền phi nương nương thứ lỗi, tiểu chủ nói không muốn gặp bất luận người nào. Nương nương vẫn là mang đồ này về đi, tiểu chủ nhà ta không cần những thứ này. ”

"Cô nương vẫn nên vào báo một tiếng đi, bằng không, nhận đồ này vào cũng được."

Ta nghe thanh âm ôn nhuận bên ngoài rất quen tai, nàng cùng Dao Kỳ tranh chấp không dứt, làm ta rất mệt mỏi: "Dao Kỳ, bảo nhận thì nhận vào đi. Yên tĩnh một chút, ta muốn ngủ thêm."

Giọng vừa thốt ra, ngay cả chính ta cũng hoảng sợ, không biết bắt đầu từ khi nào, thanh âm của ta không còn mềm mại như trước nữa, lại bình thản đến đáng sợ.

"Vâng"

"Tỷ tỷ ngủ yên, ta cũng không quấy rầy nữa."

Ta nâng tay kéo gối tựa bên cạnh lại, miễn cưỡng mạnh mẽ chống người ngồi dậy, giương mắt nhìn Dao Kỳ vừa tiến vào.

Rèm dày treo trên cửa bị nhấc lên, mạnh mẽ thổi vào một trận khí lạnh, thổi đến mùi hương ấm áp trong phòng hơi nhạt đi một chút. Dao Kỳ bưng một thứ hình thù kỳ quái dùng khăn gấm che tiến vào, ta nghiêng người nhìn, đại khái đoán được tám chín phần.

"Chủ tử, đây chắc không phải là tục vật(*)."

(*) Ý là không phải quà cáp hay món đồ bình thường.

Đầu ngón tay trắng nõn vén chiếc khăn gấm kia lên, là một gốc cây hoa đỏ cực kỳ diễm lệ, đầy cành đều có hoa, lụa gấm quấn quanh. Mùa đông chẳng mấy khi lại có thể thấy được những bông hoa xinh đẹp thế này.

"Rất có tâm."

Dao Kỳ chỉ cười, đi rót cho ta một chén trà, trên chén trà trôi nổi một đóa hoa trà mỏng manh. Đây là nước trà ta yêu thích nhất trong những năm gần đây, dùng nước tuyết đọng trên cành mai, lại dùng lá trà đắng ủ lâu trong hộp gỗ đàn hương.

Mới uống vào có vị đắng, hậu trà lại lạnh băng.

"Hoàng thượng tặng quà, lần nào cũng để Hiền phi đến đưa, cũng không biết là có ý gì."

Ta cười nghe nàng oán giận, không nói một lời, nhìn chậu hoa gấm vóc kia, nhìn đến ngây người.

Mấy năm trước cũng có một chậu hoa thế này, diễm lệ xinh đẹp.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


02.

Mùa đông năm Mục Chiêu thứ ba.

Khi đó ta vẫn là tiểu thư khuê mật chưa thành thân, rảnh rỗi không có gì làm sẽ đánh đàn, thêu hoa. Chỉ là ta khi đó quá bướng bỉnh, không chịu ngồi không, luôn quấn lấy ca ca để huynh ấy đưa ta ra ngoài chơi. Đi đâu cũng được, chỉ cần đừng để ta ở nhà chán ngắt là ta đã vui mừng khôn xiết.

Ca ca luôn thích cùng một đống công tử khác ngâm thơ đối chữ, luận bàn võ nghệ. Ta chỉ phụ trách ăn điểm tâm uống trà ở góc phòng, thỉnh thoảng giương mắt liếc mắt nhìn mỹ mạo của các công tử ca khác.

Khi đó ta chưa từng nghĩ đến, bão tố đến rồi, mọi thứ sẽ không còn được như nguyện.

"Cô nương, cô nương mau lên, phu nhân muốn gặp người."

"Sao lại gấp gáp như vậy?"

Đó là lần đầu tiên ta thấy, người giống như a nương ta cũng sẽ lo lắng sốt ruột, bà vội vàng kéo ta tiến cung, bảo ta quỳ gối trước cửa cung của Thái Hậu, mặc cho ta có hỏi thế nào cũng sống chết không chịu mở miệng. Chỉ bảo ta phải nhớ một điều, ta phải sống.

"A Nương!"

"Nhớ kỹ, chỉ có Thái hậu mới có thể cứu con, con phải sống!

Hốc mắt bà đỏ bừng, ta muốn lau nước mắt cho bà, nhưng bà không khóc. Chỉ kéo cả người ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, liền nhẫn tâm bỏ lại ta mà đi.

Ta quỳ gối trước cửa cung Thái hậu, chợt thấy chính mình sao quá nhỏ bé. Bên ngoài rất lạnh, sàn nhà cũng rất cứng, đây là lần đầu tiên ta tiến cung.

Ta không dám nhúc nhích, ta sợ ta không thể sống sót.

Bóng đêm dần ngả màu, lặng lẽ vẽ một đường về phía chân trời. Mặt trời dần trôi về phía Tây, treo trên góc mái hiên, tuyết vẫn rơi dày, thật sự rất lạnh.

Ta quỳ gối ở cửa, giống như một hình người điêu khắc bằng băng. Quỳ từ lúc mặt trời mọc đến lúc trên bầu trời dần treo lên các ngôi sao lấp lánh, không có một giọt nước nào, đầu gối ta cũng đau nhứt dữ dội.

Tuyết bên ngoài lại không hiểu chuyện rơi càng lúc càng dày, rơi trên mặt ta, lạnh lẽo chui vào cổ áo ta, hòa tan thành nước, lạnh đến thấu xương.

Lạnh đến mức ta cũng choáng váng, trong mơ hồ ta nhìn thấy một góc áo chạy về phía ta, là một vị thiếu niên. Hắn thật xinh đẹp, ta chớp chớp mắt, có thể là tiên đồng trên trời đến đón ta.

Ta rất muốn sống, nhưng ta không chịu được nữa.

A nương ơi!

Đó là lần đầu tiên ta vào cung.

Ai ngờ lại chẳng bao giờ bước ra ngoài được nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


03.

A Nương của ta đã qua đời, qua đời ngay mùa đông năm Mục Chiêu thứ ba. Ba canh giờ trước khi ta vào cung quỳ gối, nhà ta cũng không còn gì nữa.

Ta ngủ hơn hai ngày, Thái y nói ta bị khí lạnh vào người, lại bị hoảng sợ, thương thế tuy căn bản nhưng cũng ngấm vào trong xương đầu gối. Mặc dù có thể xua tan cái lạnh, nhưng đôi chân này của ta mỗi khi trở trời sẽ đau nhứt.

Lúc ta mở mắt ra, thấy trước mắt tràn đầy xa lạ, hốc mắt ta chua xót, muốn khóc lại không khóc được.

"Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Một thanh âm ôn nhuận ấm áp rơi vào bên tai, giống như thổi bay cả mùa đông chông gai tắc đường, bay đến gió mùa xuân thơm mùi hoa nhàn nhạt. Hắn xinh đẹp, mặt mày dịu dàng, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ hơn người, đôi môi mỏng hơi mím lại, con ngươi đen bóng phản chiếu thân ảnh của ta, trông có vẻ tràn đầy lo lắng.

Hình như ta đã gặp qua người này.

"Dám hỏi, chúng ta có từng gặp qua nhau chưa?"

Hai ngày không mở miệng, lúc nằm mộng có thể đã khóc qua, thanh âm ta khàn khàn giống như một con thú nhỏ vừa mới biết mở miệng. Ta khẽ nhíu mày, không thích chính mình thành ra như vậy.

"Đã gặp qua, ca ca nhà nàng thường dẫn nàng đi chơi, không nhớ rõ?"

Sắc mặt hắn bình thản, mang theo nụ cười như có như không. Ta sững sờ nghe hắn nói xong, nước mắt trong nháy mắt liền trào ra.

Ca ca.... Ca ca đã không còn....

Kể từ hôm nay, ta không còn người thân nữa.

Hắn ôm ta vào lòng, bàn tay rộng lớn xoa đầu ta, dịu dàng ở bên tai ta nói: "Tiểu Oanh Ca đừng khóc, sau này ta chính là thân nhân của nàng. Tiểu Oanh Ca gả cho ta được không?"

Ta khóc đến rối tinh rối mù, trước mắt như nổi lên một tầng sương mờ. Ta mơ mơ màng màng gật đầu, không nhớ hắn lại nói gì, chỉ nhớ ta nằm sấp trên vai hắn khóc thật lâu, thật lâu, khóc đến khi ngất đi mới thôi.

Hắn nói, Tiểu Oanh Ca, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


04.

Cũng là năm Mục Chiêu thứ ba, đêm giao thừa.

Ta trở thành mỹ nhân của tân đế, ban hiệu Uyển. Năm đầu tiên Tân đế đăng cơ, trong triều đã sóng to gió lớn.

Bởi vì ta là nhi nữ của tội thần, thật ra là chịu tội oan. Phụ thân ta cả đời thanh liêm, lại bị người ta kéo xuống nước.

Hắn cẩn thận che chở ta, không để cho người khác nói với ta nửa chữ không nên nói. Hắn lo lắng cho cảm xúc của ta, cả ngày cùng ta thả diều trong ngự hoa viên, đến ngự thiện phòng trộm điểm tâm. Trời trở gió to, liền ôm ta vào lòng giúp hắn viết chữ.

Lúc hắn làm Hoàng tử không có chính phi, chỉ có một Trắc phi, hắn hẳn là rất thích nàng ta, sau khi đăng cơ liền phong làm Thục phi, ban hiệu Diêu.

Ta từng hỏi hắn, vì sao không trực tiếp phong Diêu tỷ tỷ làm chính cung Hoàng hậu, hắn xoa xoa đầu ta, cười ta ngốc. Lúc đó ta không hiểu, sau đó ta lúc ta đến bái kiến tỷ ấy mới biết.

Tỷ ấy ngồi ở vị trí chính điện chờ ta, cười trong trẻo, mặc một thân xiêm y màu lam nhạt, lông mày tô nhạt, môi như son đỏ, dịu dàng như a nương ta.

"Muội chính là Uyển mỹ nhân của Tân đế? Tên này thực sự hợp với muội, lại đây ngồi đi."

Ta ở trong cung tỷ ấy một lúc lâu, mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống núi mới rời đi. Ta thích tỷ ấy, tỷ thật đúng là một nương nương thiện lương, ta thậm chí còn cảm thấy, chữ Uyển này, tỷ ấy so với ta càng thích hợp hơn.

.....

Ngày mùng một Tết, hắn nói sẽ đến tìm ta.

Người còn chưa tới, lễ vật đã đến trước.

Cả cung đều treo tơ đỏ, góc mái hiên thắp đèn lồng. Yến tiệc cung đêm giao thừa còn mời gánh hát tốt nhất trong thành, rất náo nhiệt. Trong cung ta cũng có ba tầng, đều được trang trí đỏ rực.

"Tiểu chủ, đây là lễ mừng năm mới Bệ hạ tặng người, bảo tiểu chủ nhìn trước, lát nữa ngài ấy sẽ đến."

"Dao Kỳ, thưởng."

“Tạ ơn tiểu chủ!."

Hôm nay ta cũng ăn mặc rất cung hỷ, là áo da chuột xám mấy ngày trước hắn cho người đến tặng, phía dưới phối váy lụa đỏ. Lúc cười rộ lên mặt mày cong cong, giống như một con búp bê cầu phúc.

Các nha hoàn xung quanh đều nhìn ta xốc khăn gấm lên, đó là một chậu hoa nhất phẩm đỏ rực diễm lệ, so với màu sắc trên người ta còn không biết đậm hơn bao nhiêu. Đều là hoa xương rồng, rất phú quý. Mọi người xung quanh đều cười, nói hắn thật sự sủng ái ta.

Ta cũng cười, cười thứ hắn tặng ta đúng là không tầm thường.

Trong nháy mắt như vậy, ta nghĩ, nếu hắn chỉ là phu quân của một mình ta, thì tốt biết bao.

Mãi cho đến canh ba, hắn mới vội vàng chạy tới, toàn thân bám đầy tuyết. Hắn nói trong triều có chút việc, mới đến trễ một chút, bảo ta đừng giận hắn.

Ta nói không, Hoàng thượng tới là tốt rồi.

Hắn nhìn chằm chằm màn giường, không khỏi hỏi ta: "Tiểu Oanh Ca, nếu ta lại nạp thêm thiếp mới, nàng có tức giận không?"

Hắn ôm ta, nhẹ nhàng cọ vành tai ta, ta suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời một câu: "Sẽ không tức giận".

Hắn "Ừm" một tiếng, quay đầu đi ngủ.

Ta nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn, len lén nuốt nửa câu sau trở về.

Sẽ không tức giận, nhưng sẽ buồn.

Ta biết vì sao Diêu tỷ tỷ không làm được chính phi, ngày đó khi ta đi, mùi vị trong cung tỷ ấy rất ảm đạm. Tỷ ấy không thể có cho mình một nhi tử, bởi vì tỷ ấy quá nổi bật.

Hắn là đế vương, ân sủng của đế vương...

Là ta không tự lượng sức mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


05.

Đúng là hắn không nói dối, đợi qua năm mới, trong cung liền có thêm rất nhiều cung nữ phi tần. Vị trí của ta cũng lên một chút, thành Uyển Phi.

Trong cung có người mới là chuyện thường, hắn là Hoàng đế, muốn loại nữ nhân nào mà không có được. Chỉ có một người, quá mức đặc thù, ngược lại khiến người ta nghi kỵ.

Nàng ta là người số tốt nhất trong cung, vừa tiến vào đã được phong Phi. Khi ta nói chuyện này với Diêu tỷ tỷ, tỷ ấy chỉ cười, nói một câu: "Người này là thân tín của Thái hậu."

Đúng rồi, Thái hậu không thích ta, ngay cả Lương phi kia cũng không thích ta, khắp nơi chèn ép ta. Ta nghĩ, chữ Lương kia của nàng ta, hẳn không phải là chữ lương trong "hiền lương thục đức", mà là lương trong "mất hết lương tâm."

Cũng may Diêu tỷ tỷ vẫn đứng ra che chở cho ta, ta mới tránh được vài lần nàng ta cố ý gây chuyện.

Thọ Khang cung của Thái hậu, ta chưa từng đi qua. Ta sợ bà ấy sẽ phạt ta quỳ ra ngoài cửa, như một năm trước đây.

Ta không muốn trải qua cảm giác đó lần thứ hai nữa.

Ngày yến tiệc, ta ở trong cung Diêu tỷ tỷ ăn rất nhiều, ăn đến mức nôn mửa. Diêu tỷ tỷ bảo thân thể ta yếu, nhất định phải mời Thái y đến xem.

Thái y nói, ta có thai, đã hơn ba tháng, bởi vì ta quá gầy mới không lộ ra.

Diêu tỷ tỷ vui đến mức muốn chăm sóc tiểu hài tử còn chưa sinh này của ta, đợi lúc ta sinh rồi tỷ ấy cũng sẽ coi như con ruột mình mà nuôi dưỡng.

Hoàng Thượng hình như cũng rất vui vẻ, trực tiếp hạ chỉ phong tấn vị của ta thêm một bậc, lại lệnh cho ta chuyển đến Vị Ương cung của Diêu tỷ tỷ ở. Liên tiếp mấy tháng, hai ba ngày lại chạy vào trong cung ta.

Mọi người trong cung đều nhìn đến nóng mắt, lại không làm gì được ta.

Ta mang thai đến tháng thứ bảy, Thái hậu cho gọi ta. Bà nói đức hạnh ta nhỏ nhen, độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng không biết khiêm tốn. Ta thật sự muốn chống lại bà ấy, nhưng ta không thể.

Bà ấy lại phạt ta quỳ trước cửa cung, khi đó ta nghĩ, ngày này chung quy vẫn tới.

Trước đây là mùa đông tuyết dày, hiện tại lại là mùa hè nắng nóng, đúng là quá đầy đủ cho ta.

Ta hy vọng, ta mong ngóng hắn sẽ đến cứu ta, nhưng hắn lại không tới.

Hắn ở trong cung Lương phi nghỉ ngơi, một ngày cũng không ra ngoài. Diêu tỷ tỷ xuất cung, căn bản không biết ta xảy ra chuyện.

Ta sinh non hơn dự kiến.

Nhưng đứa nhỏ của ta vẫn kiên cường chiến đấu, nó đã sống sót.

Nghe nói lúc ta sinh con trong phòng, Hoàng thượng ở bên ngoài lo lắng cả đêm, hắn đặt tên cho nữ nhi của ta là Tô Dung.

Tô Dung, ý nghĩa là xuân ấm tuyết hòa(*).

(*) Tuyết tan rồi, mùa xuân ấm áp đã đến.

Nhưng ta lại không vui nổi, đại khái lúc quỳ ở ngoài cung Thái hậu mấy canh giờ kia, ta cũng đã từ trong mộng đẹp bừng tỉnh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Ta thật cẩn thận che chở Tiểu Tô Dung, sợ con ta xảy ra nửa điểm sơ suất.

Hẳn là do Thái hậu phạt ta, Lương phi mới bị cấm túc. Nhưng chỉ một tháng sau, nàng ta lại trở thành tồn tại chói mắt nhất trong cung.

Ta không biết có phải hắn vì bồi thường cho ta hay không, phong ta làm Quý phi, so với Diêu tỷ tỷ còn cao hơn một bậc.

Về sau, ta mới biết được, vị trí Quý phi này chắc là dùng mạng của nữ nhi ta mà đổi lấy.

......

Mục Chiêu năm thứ năm, tuyết rơi dày.

Ta thật vất vả mới nuôi Tiểu Tô Dung của ta đến năm hai tuổi, biết gọi mẫu phi, còn có thể chạy về phía ta. Ta gắt gao che chở, không cho nó đến ngự hoa viên, ngay cả cửa cung cũng ít ra khỏi.

Nhưng ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính được. Tiểu Tô Dung của ta, vẫn là một đứa nhỏ liều lĩnh, ở năm Mục Chiêu thứ năm trời tuyết dày, nó lăn từ trên cầu thang xuống, ta căn bản không thể tin được, tiểu nha đầu nghe lời như nó, sao lại trèo lên chỗ cao như vậy.

Ta phát điên chạy khắp nơi tìm nó, chạy đến những nơi nó thường thích chơi để tìm.

Hắn lại nói, vô dụng thôi, nó chết rồi.

Khi đó ta nghĩ, hắn phải tàn nhẫn đến mức nào mới đứng trước mặt một người mẫu thân như ta, nói với ta rằng nữ nhi ta đã chết.

Hắn còn nói, Tô Dung là Diêu tỷ tỷ hại, tỷ ấy đã sợ tội tự sát.

Ta không phản bác hắn, chỉ nằm dưới gốc cây ngắm tuyết.

Về sau thì đến nằm trên giường, không ăn không uống, không chút tức giận. Thái y nói, ta đây là đã chết tâm.

.....

Mục chiêu năm thứ sáu, hắn lại nạp mĩ nhân mới, ban hiệu là Diêu. Ta từng có duyên gặp nàng ấy một lần, mặt mày nàng ấy cực kỳ giống Diêu tỷ tỷ, nhưng chung quy ra người kia vẫn không phải Diêu tỷ tỷ của ta.

Lúc Dao Kỳ nói với ta, ta gật gật đầu, nói: "Có vài phần giống tỷ ấy, cũng coi như là phúc khí của nàng."

Lời này ta không nói sai, Diêu mỹ nhân kia ở trong cung thuận buồm xuôi gió, chính là Lương phi kia, hiện tại là Lương quý phi, cũng không tùy ý động qua nàng.

Hắn hẳn là biết ta hận hắn, đã mấy lần sai Diêu Hiền phi đến đưa quà cho ta. Nhưng ta đâu phải trông ngóng những vật kia, cái ta trông ngóng là hắn kia mà.

Vào tháng ba, Lương quý phi có thai.

Chẳng qua đến tháng năm, nàng ta liền sinh non, về sau cũng khó mang thai đứa nhỏ khác.

Đến tháng chín, nàng ta được Hoàng thượng ban chết, bởi vì hại chết nữ nhi Tô Dung của ta.

Tội danh kia ta rốt cuộc cũng giúp Diêu tỷ tỷ rửa sạch.

Tháng mười một, Thái hậu đã qua đời, cả nước đưa tang.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


07.

Cành hoa mai ngoài cửa sổ không chịu nổi gánh nặng của tuyết, gãy mất nửa cành, ta chợt hoàn hồn, Dao Kỳ đang cười khanh khách nhìn ta.

"Tiểu chủ, hôm nay người cùng nô tỳ ra ngoài đi dạo một chút nhé, đêm nay là đêm giao thừa."

"Được" Ta trả lời, rút ra khỏi những kỷ niệm thống khổ kia. Mặc áo choàng dày, được Dao Kỳ đỡ ra khỏi cửa phòng, bên ngoài cửa quá lạnh, ta thích ứng hồi lâu mới không để cho gió lạnh kia tràn ngập vào dạ dày đau đớn.

Ta đi tới dưới cành mai còn sót lại, ngước mắt nhìn màu đỏ tươi dưới lớp bông tuyết dày.

Lòng ta chết từ khi nào? Chắc là mùa đông Mục Chiêu năm thứ năm, mang tiểu Tô Dung của ta đi, cả Diêu tỷ tỷ của ta nữa.

A Nương ta thông minh cả đời, sai lầm lớn nhất, chính là để cho ta sống.

Ta cũng cẩn thận cả đời, sai lầm lớn nhất, chính là yêu vị Đế vương kia.

Còn hận không? Ta không hận nữa.

Hài tử của Lương phi, là ta hại. Thái hậu chết, cũng có liên quan đến ta. Thiện nhân thương, ác nhân cười(*), ta nhìn không quen lý lẽ này.

(*) Ý chỉ đâu chỉ có những người thiện lương mới thương khóc, còn người làm ác mãi cười cợt, có vài người làm ác nhưng vẫn giả bộ thiện lương.

Ta híp mắt lại, tuyết rơi dày làm tầm mắt ta mờ đi.

Trời lạnh quá.....

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dung cười tủm tỉm, không ngừng gọi ta là mẫu phi.

Phía sau còn có Diêu tỷ tỷ, dịu dàng nhìn ta cười.

Thật tuyệt.

Ý thức dần dần rút đi, mơ hồ giống như nghe thấy Dao Kỳ gọi tiểu chủ. Ta thật muốn nói cho nàng biết, ta không phải tiểu chủ, gọi ta là Tiểu Oanh Ca.

Liễu Oanh Ca.

Nhưng ta không thể mở miệng.

Từ ngày đó, ta đã sống được thêm ba mùa đông tuyết dày, sống được vào mùa đông, cũng chết ở mùa đông.

Đại khái hết cuộc đời này, số phận ta đã dính liền với tuyết.

——

Tuyết đè cành mai đã ba mùa, lời hứa nào người từng nói với ta, mùa đông của ta có người sẽ thành ấm áp?

- HOÀN -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom