Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,076
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ

Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Zhihu

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Đô Thị, HE, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Hào Môn Thế Gia, Showbiz, Tổng Tài, Ngọt, Dưỡng Thê, Sảng Văn

Team dịch: Dưa Hấu Ướp Lạnh

Giới thiệu

Tôi và bạn trai Bùi Thư Thần đã hơn hai tháng không gặp nhau.

Tôi hỏi anh ta có phải muốn chia tay không, anh ta không trả lời tin nhắn của tôi.

Sau đó tôi không tìm anh ta nửa tháng, anh ta cũng không tìm tôi.

Đến tháng thứ hai, tôi đăng ảnh bạn trai mới lên mạng xã hội, cho anh ta một bất ngờ.
 
Chương 1


Tôi và bạn trai Bùi Thư Thần đã hơn hai tháng không gặp nhau.

 

Tôi hỏi anh ta có phải muốn chia tay không, anh ta không trả lời tin nhắn của tôi.

 

Sau đó tôi không tìm anh ta nửa tháng, anh ta cũng không tìm tôi.

 

Đến tháng thứ hai, tôi đăng ảnh bạn trai mới lên mạng xã hội, cho anh ta một bất ngờ.

Dưa Hấu

 

01

 

Từ khi Tống Hạ Hạ tốt nghiệp và vào làm ở công ty khởi nghiệp của Bùi Thư Thần, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.

 

Cùng một thành phố, là người yêu của nhau, nơi anh ta ở cách nhà tôi chưa đến mười cây số năm đó khi mua căn hộ này, vị trí và môi trường không phải là điều tôi thích nhất, chỉ vì nó đủ gần chỗ Bùi Thư Thần.

 

Vậy mà, chúng tôi đã hơn hai tháng không gặp mặt.

 

À, thực ra cũng đã gặp một lần, là hơn một tháng trước, trên trang cá nhân của Tống Hạ Hạ, có một tấm ảnh chụp chung của công ty họ, bốn năm người, mấy người còn lại đều là bạn đại học của Bùi Thư Thần, tôi biết cả, chỉ là không rõ từ khi nào lại có thêm Tống Hạ Hạ.

 

Cô ta đứng cạnh Bùi Thư Thần, nghiêng người tinh nghịch tạo dáng chữ V bên cạnh anh ta, kèm theo dòng trạng thái: "Theo chân học trưởng, đánh đâu thắng đó."

 

Tôi khựng lại một chút, vì không nhớ mình đã kết bạn với Tống Hạ Hạ từ khi nào, sau đó xem lại lịch sử, mới nhớ ra đó là hồi Bùi Thư Thần năm hai, cô em khóa dưới xinh đẹp mới nhập trường này đã nổi tiếng với việc bám riết và theo đuổi anh ta.

 

Lúc đó tôi không mấy để tâm chuyện này, một phần vì tính cách vốn lạnh nhạt, phần khác vì tôi luôn tin rằng chuyện này phải dựa vào sự tự giác của đàn ông.

 

Huống chi nếu mỗi cô gái nào có ý với Bùi Thư Thần mà tôi đều phải đi cảnh cáo thì tôi còn thời gian đâu làm việc của mình nữa.

 

Bùi Thư Thần tự biết chừng mực mà.

 

Sau đó không biết mấy ngày, có một cô bé dùng ảnh đại diện hoạt hình khá đáng yêu gửi lời mời kết bạn, nội dung tin nhắn khiến tôi nhướng mày: "Chị làm bạn gái Bùi Thư Thần chẳng qua là ỷ có tiền rồi dùng đạo đức bắt ép anh ấy thôi."

 

Lúc đó tôi bật cười, từ chối lời mời rồi nhắn lại: "Nếu cô có tiền thì cô cũng có thể đi mà bắt ép anh ấy."

 

Tôi coi đó chỉ là trò trẻ con, một tháng sau, tôi và Bùi Thư Thần bàn về một hoạt động của hội sinh viên, Tống Hạ Hạ là cán sự trong ban của Bùi Thư Thần, có vài việc cần phối hợp nên tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô ta.

 

Trong suốt hoạt động, cô ta đều rất an phận, tôi cũng không muốn gây khó dễ làm gì, sau buổi liên hoan kết thúc hoạt động, lúc tan tiệc, cô ta mượn chút men say đi đến trước mặt tôi, rất chân thành nói: "Học tỷ Nhan, nếu chị thật sự thích Bùi Thư Thần thì không nên ỷ vào ân tình mà ép anh ấy làm bạn trai của chị."

 

Bùi Thư Thần đứng cạnh tôi đã phản ứng trước, mặt anh ta lạnh tanh, không chút cảm xúc hỏi từng chữ một Tống Hạ Hạ: "Chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?"

 

Tống Hạ Hạ có chút khó xử, mắt đỏ hoe nhìn lại, nước mắt chực trào, vẻ mặt đáng thương như sắp tan nát cõi lòng chắc có thể khiến mọi người đàn ông thương xót: "Tôi chỉ là thấy bất bình thôi, Bùi Thư Thần, anh có thể không thích tôi, thậm chí anh thích ai cũng được, tôi chỉ không muốn anh vì ân tình mà bị trói buộc bên cạnh người anh không yêu."

 

Tôi không biết Tống Hạ Hạ làm thế nào mà biết chuyện của tôi và Bùi Thư Thần, chuyện này ở trường cấp ba của chúng tôi đâu có gì là bí mật.

 

Tôi đã thầm thích Bùi Thư Thần từ hồi cấp hai.

 

Tôi có ngoại hình xinh xắn, gia thế cũng không tệ. Hồi cấp hai, việc kinh doanh của bố tôi chuyển hướng, tôi và mẹ chuyển đến thành phố A, trở thành hàng xóm của nhà họ Bùi.

 

Mẹ tôi dẫn tôi đến nhà họ Bùi làm quen, lần đầu gặp mặt, mẹ Bùi Thư Thần rất quý tôi, còn bảo người giúp việc gọi thiếu gia xuống nhà tiếp khách.

 

Lần đầu tiên tôi gặp Bùi Thư Thần là trong hoàn cảnh như vậy, anh ta mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ráo, chỉ đứng trên cầu thang tầng hai liếc nhìn tôi một cái rồi lạnh lùng gật đầu chào, sau đó liền đi lên.

 

Mẹ anh ta trách móc, khách khí với chúng tôi vài câu rồi chuyển chủ đề. Lúc đó không ai nói Bùi Thư Thần thất lễ, dù rằng có hơi thất lễ thật, nhưng con trai độc nhất của nhà họ Bùi không muốn đối phó với những người và chuyện xã giao, nên chẳng ai ép buộc được.

 

Tôi có thể xem là nhất kiến chung tình với Bùi Thư Thần.

 

Tình cảm tuổi trẻ thật kỳ lạ, chính là sự hòa hợp của thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cộng thêm ánh mắt thờ ơ của Bùi Thư Thần khi anh ta đứng trên cầu thang xoắn ốc nhìn xuống.

 

Từ đó v

ề sau, tôi bắt đầu con đường "theo đuổi chồng" gian nan.

Mọi người đều nói chúng tôi là đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi, ngay cả cha mẹ hai bên cũng rất vui vẻ với chuyện này, mặc dù lúc đó chúng tôi vẫn đang trong độ tuổi cấm yêu sớm.

 

Thái độ của Bùi Thư Thần đối với tôi không thân thiết cũng không lạnh nhạt. Với tư cách là trụ cột tương lai của nhà họ Bùi, anh ta được dạy dỗ phải khiêm tốn và kín đáo từ nhỏ, nên dù không thích tôi, anh ta vẫn đối xử khách khí.

 

Khi đó, phòng tôi treo đầy những câu như "Có công mài sắt có ngày nên kim", "Kiên trì thành thì đá cũng phải mòn"...

 

Có lần tôi tổ chức tiệc ở nhà, mời mấy bạn thân trong lớp đến chơi, Bùi Thư Thần thỉnh thoảng cũng ghé qua chắc là dì Bùi bảo anh ấy nể mặt tôi. Kết quả, anh ấy vô tình thấy mấy chữ thư pháp to tướng trong phòng tôi, chính giữa còn có ba chữ "Bùi Thư Thần" thật lớn.

 

Lúc đó, tôi đang đứng ở cửa phòng với tư thế đẩy cửa, tuy ai cũng biết tôi thích Bùi Thư Thần, nhưng hồi đó tôi còn nhỏ, da mặt mỏng dính, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, theo phản xạ liền đóng sầm cửa lại.

 

Nhưng đã muộn rồi, Bùi Thư Thần đứng ngay sau lưng tôi, khóe môi hiếm khi nở một nụ cười nhạt. Anh ta cúi đầu nhìn tôi, trêu chọc: "Nhan An Thanh, nếu em đem cái sự kiên trì này mà dùng vào học hành thì dì cũng không phải ngày nào cũng nhăn nhó bắt anh kèm em học thêm rồi."

 

Tôi mếu máo.

 

Mẹ tôi vốn dĩ chẳng quan tâm đến thành tích của tôi, thi đại học tốt, kiếm việc làm ngon, mấy thứ đó chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời tôi. Bà ấy than phiền về thành tích của tôi trước mặt Bùi Thư Thần, chẳng qua cũng chỉ là một hình thức trợ công mà thôi.

 

Nhưng tôi chợt nhận ra, ánh mắt lập tức nóng rực nhìn Bùi Thư Thần, hỏi: "Nếu thành tích của em tốt thì anh sẽ thích em sao?" 
 
Chương 2


Anh ta chỉ cười, không nói gì.

 

Tôi lại như nhìn thấy tia hy vọng, tôi vốn không thích đọc sách, nhưng may mắn đầu óc thông minh, nhà lại có tiền thuê được gia sư nổi tiếng, kỳ thi cuối năm đó tôi đã tiến bộ hơn 200 bậc, khiến thầy trò toàn trường một phen chấn động.

 

Sau đó, tôi cầm bảng điểm đi tìm Bùi Thư Thần.

 

Nhà họ Bùi gặp chuyện.

 

Nhà họ Bùi là một gia tộc giàu có lâu đời, những gia tộc như vậy thường sẽ không dễ dàng sụp đổ, nhưng năm lớp 11, chỗ dựa lớn của nhà họ Bùi bị thanh trừng, kéo theo cả dây, nhà anh ta xảy ra biến cố, cha thì ngồi tù, mẹ thì bệnh nặng nhập viện, tài sản bị thanh lý, ngay cả căn nhà cạnh nhà tôi cũng bị bán đấu giá.

 

Bạn bè ở trường sợ bị liên lụy nên đều tránh xa anh ta, thậm chí còn có chút hả hê, một thiên chi kiêu tử bỗng chốc rơi xuống phàm trần, ai cũng muốn nhân cơ hội giẫm lên vài cái.

 

Lúc đó, không ít người dò xét thái độ của tôi, cho rằng có lẽ tôi sẽ nhân cơ hội này giẫm lên Bùi Thư Thần, người luôn phớt lờ sự theo đuổi của tôi, để hả hê.

 

Nhưng tôi vẫn như trước đây, luôn đi theo sau anh ta.

 

Thái độ của tôi đối với Bùi Thư Thần giúp anh ta không phải chịu quá nhiều sự khác biệt giữa trời và vực ở trường, sau này, tiền viện phí của mẹ anh ta cũng do tôi chi trả.

 

Khi đó, ở hành lang bệnh viện, Bùi Thư Thần hỏi tôi: "Nhan An Thanh, tôi đã không còn là thiên chi kiêu tử mà cô thích nữa rồi, bây giờ cô còn có thể nhận được gì từ tôi?"

 

Tôi cười: "Dì đối với em vẫn luôn tốt, dù không thích anh em cũng sẽ giúp."

 

Anh ta đứng trước mặt tôi, nhíu mày nhìn tôi thật sâu.

 

Tôi chưa bao giờ thừa nước đục thả câu, ép anh ta làm bạn trai. Tôi đối tốt với anh ta là vì tôi muốn, với người không thiếu tiền và tình yêu như tôi, cho đi không phải để nhận lại, mà chỉ để bản thân vui vẻ.

 

Tôi vốn dĩ sống tùy hứng mà.

 

Sau đó, giống như những câu "có công mài sắt có ngày nên kim", "chân thành ắt có kết quả", "kiên trì ắt thành công", "cứ cố gắng rồi sẽ thành" tôi treo trong phòng, cuối cùng tôi cũng đã cảm động được Bùi Thư Thần.

 

Tôi trở thành bạn gái anh ta.

 

Đây là lần đầu tiên có người xông đến trước mặt tôi và Bùi Thư Thần, nói với anh: "Anh không thích tôi cũng không sao, tôi chỉ không muốn anh vì ân tình mà bị trói buộc bên cạnh người anh không yêu."

 

Bùi Thư Thần nhìn Tống Hạ Hạ, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, anh ta không chút biểu cảm nói: "Tôi cảnh cáo cô lần cuối, tránh xa tôi ra."

 

Tôi nhìn bóng lưng Tống Hạ Hạ ôm mặt chạy đi, đùa với Bùi Thư Thần bên cạnh: "Anh vẫn vậy, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

 

Anh ta nghiêng đầu, đôi mắt đen láy im lặng nhìn tôi, rồi cong môi cười: "Nhan An Thanh, em đã bỏ ra nhiều tiền cho anh như vậy, anh giữ mình trong sạch vì em chẳng phải là đạo đức cơ bản sao?"

 

Câu này ngược lại khá tự giác đấy, nếu tôi là kim chủ của anh ta thì có lẽ sẽ thấy hài lòng, nhưng tôi thật sự có chút thích anh ta, nên câu này nghe hơi tổn thương.

 

02

 

Tôi và Bùi Thư Thần ở bên nhau cũng được một thời gian dài rồi.

 

Bạn bè xung quanh đều nói tôi là người chung tình, Bùi Thư Thần đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy mà tôi vẫn kiên trì được lâu đến thế.

 

Thật ra không phải tôi chung tình, chỉ là tôi vốn không thích thay đổi, tôi an phận với hiện tại đến mức phải chán ghét nó lắm rồi mới miễn cưỡng thay đổi.

 

Ví dụ như có một thời gian, tôi vô cùng mê mẩn Maksim Mrvica, tất cả các trình phát nhạc đều chỉ phát đi phát lại các bản nhạc của anh ấy, mẹ tôi còn đặc biệt mời cả giáo viên dạy piano, ở nhà hễ tôi muốn nghe là có người chơi ngay, cho đến khi tôi chán tất cả các bản nhạc của anh ấy thì thôi.

 

Ví dụ như tôi thích một loại nguyên liệu nấu ăn nào đó, thì trong khoảng thời gian đó, trên bàn ăn nhà tôi sẽ luôn có món đó, vì tôi sẽ ăn liên tục, cho đến một ngày tôi không gắp nó nữa, thì nó mới bị dẹp khỏi bàn ăn vĩnh viễn — ai cũng biết là tôi đã ăn ngán rồi.

 

Mẹ tôi từng nói tính tôi kỳ quái, thích cái gì thì phải vung tay quá trán cho hết, mà đã chán rồi thì tuyệt đối không bao giờ đụng đến nữa.

 

Lúc đó bà ấy còn đùa tôi: "Mấy thứ đồ vật này thì không sao, sau này nếu con thích ai đó, lúc thích thì nhiệt tình, chuyên nhất, si tâm trả giá, đến khi không thích nữa thì lập tức vứt bỏ như rơm rác."

 

Bà ấy nói: "An Thanh, mẹ bắt đầu thấy người mà sau này con thích thật đáng thương rồi đấy."

 

Dưa Hấu

Cho đến sau này, tôi thích Bùi Thư Thần.

 

Thành thật mà nói, trong tất cả những sở thích của tôi, việc thích Bùi Thư Thần có lẽ là thứ kéo dài lâu nhất. Hai năm cấp ba, bốn năm đại học, một năm sau khi tốt nghiệp, tổng cộng là bảy năm.

 

Đủ rồi.

 

Tôi chán rồi.

 

Tống Hạ Hạ giống như một ngòi nổ.

 

Vì trước đó, sau khi cô ta xông đến trước mặt tôi nói những lời đó, tôi đã cho người điều tra cô ta.

 

Cô ta không chỉ đơn thuần là đàn em khóa dưới của Bùi Thư Thần. Gia cảnh cô ta không tốt, là con một trong gia đình đơn thân. Bố cô ta từng là nhân viên của một công ty con thuộc Bùi gia. Năm cô ta tám tuổi, Bùi Thư Thần theo bố đi thị sát, không biết thế nào lại gặp cô bé này. Từ đó về sau, Bùi gia luôn chu cấp cho Tống Hạ Hạ, cho đến khi Bùi gia sụp đổ.
 
Chương 3


Tống Hạ Hạ cũng rất biết ơn, một đường theo đuổi đến tận trường của Bùi Thư Thần.

 

Sau khi điều tra rõ ràng, tôi đã nói với Bùi Thư Thần: "Anh có thể tránh xa cô em khóa dưới kia của anh một chút được không?"

 

Tôi để ý.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn với một người phụ nữ bên cạnh Bùi Thư Thần, hy vọng anh ta giữ khoảng cách.

 

Thực ra tôi rất ít khi can thiệp vào chuyện của Bùi Thư Thần, vì không muốn mình tỏ ra quá mạnh mẽ. Sự thay đổi về gia cảnh khiến tôi vốn đã khá nhạy cảm trong chuyện này. Tôi không muốn khi ở bên anh ta lại có cảm giác mình đang ỷ thế h.i.ế.p người.

 

Nếu Bùi gia không sụp đổ, có lẽ tôi đã không phải cẩn trọng với Bùi Thư Thần như vậy.

 

Dù có thừa nhận hay không, tôi vẫn luôn vô thức duy trì lòng tự trọng của Bùi Thư Thần.

 

Nhưng cũng may, Bùi Thư Thần đối với tôi tuy lạnh nhạt, không bao giờ chủ động liên lạc, nhưng với tư cách là một người bạn trai, những gì anh ta có thể làm đều đã làm.

 

Anh ta sẽ nhớ tất cả các ngày lễ của chúng ta, sinh nhật tôi, ngày kỷ niệm, mỗi dịp lễ đều có quà. Bất cứ điều gì tôi, với tư cách là bạn gái, yêu cầu Bùi Thư Thần làm, anh ta đều sẽ đồng ý.

 

Sau đó, anh ta quả thực đã cắt đứt liên lạc với Tống Hạ Hạ.

 

Nhưng Tống Hạ Hạ tốt nghiệp rồi vào làm ở công ty của anh ta, anh ta lại không hề nói cho tôi biết.

 

Khi ở bên Bùi Thư Thần, tôi tự nhận mình là một người bạn gái rất chu đáo.

 

Sau khi anh ta và bạn cùng phòng đại học bắt đầu khởi nghiệp, tôi đã đảm nhận phần lớn việc chăm sóc cuộc sống của anh ta.

 

Tuy ở nhà tôi chưa từng phải đụng tay vào việc gì, nhưng chăm sóc Bùi Thư Thần dường như đã là bản năng của tôi.

 

Ví dụ như quần áo theo mùa, tôi sẽ mua sắm và phân loại theo xuân, hạ, thu, đông, sắp xếp gọn gàng trong tủ quần áo cho anh ta. Mỗi bộ vest đều có nhãn ghi chú rõ ràng, dùng cho dịp nào, bộ vest nào thì đi với cà vạt và đồng hồ nào. Đương nhiên còn có cả trang phục thường ngày, đồ thường ngày của anh ta hầu hết đều là đồ đôi với tôi. Mỗi khi nhà gửi catalog sản phẩm mới theo mùa, tôi đều sẽ phối đồ cho anh ta theo sở thích.

 

Ví dụ như anh ta không thích người ngoài xuất hiện trong không gian riêng tư, nên mỗi tuần tôi sẽ cho người giúp việc đến dọn dẹp hai lần.

 

Ví dụ như anh ta không thích ăn đồ ăn ngoài, cũng không thích nhà có mùi dầu mỡ, trước đây đều là tôi nhờ người giúp việc ở nhà nấu xong rồi cho vào hộp giữ nhiệt, tôi tự mình mang qua. Ngoài ra, mỗi tuần tôi còn gửi thêm cho anh ta khoảng ba đến bốn lần canh dưỡng sinh.

 

...

 

Tôi nói những điều này không phải để khoe khoang mình đã vì Bùi Thư Thần mà trả giá nhiều thế nào. Bởi vì khi thích một người, làm những điều đó cho đối phương sẽ khiến tôi vui vẻ, giống như hồi bé thích thú ngắm nghía búp bê Barbie của mình vậy. Bạn không cần đối phương phải đáp lại bao nhiêu, chỉ riêng việc được cho đi đã đủ mang lại cảm xúc vui sướng rồi.

 

Cho nên, dù Bùi Thư Thần không bao giờ chủ động liên lạc với tôi, tôi vẫn cam tâm tình nguyện, cũng không bao giờ vì tình cảm và sự lãnh nhạt không được đáp lại tương xứng mà cãi vã với anh ta.

 

Ban đầu, bạn cùng phòng của anh ta không thích tôi lắm, có lẽ là do thái độ của Bùi Thư Thần. Nhưng sau này, mỗi lần gặp mặt, họ đều cười gọi tôi một tiếng "chị dâu" còn nói Bùi Thư Thần phải tích đức bao nhiêu kiếp mới gặp được tôi.

 

Không lâu sau khi thấy dòng trạng thái của Tống Hạ Hạ, một người bạn cùng phòng của Bùi Thư Thần còn nhắn tin, khéo léo nhắc tôi dạo này nên liên lạc với Bùi Thư Thần nhiều hơn.

 

Lúc đó, tôi mở khung chat với Bùi Thư Thần mới nhận ra chúng tôi đã lâu không nói chuyện. Không biết từ khi nào, tôi đã không còn chủ động tìm anh ta nữa.

 

Tôi không nhắn tin cho anh ta, thì anh ta cũng sẽ không chủ động liên lạc với tôi.

 

Tôi ngẩn người nhìn khung chat với tin nhắn cuối cùng từ rất lâu trước, chợt nhớ ra đây là một vụ cá cược giữa tôi và Tống Tống.

 

Hôm đó, tôi và Tống Tống đi ăn uống, tôi có hơi say. Cô ấy cười hì hì nói với tôi: "An Thanh, mày yêu đương mà cứ như bảo mẫu ấy. Tao hơi tò mò, nếu mày không chủ động nhắn tin cho Bùi Thư Thần, thì bao lâu anh ta sẽ chủ động tìm mày?"

Dưa Hấu

 

Ta cũng hơi tò mò nên mới đánh cược với cô ấy.

 

Mấy ngày sau đó tôi lại bận, phải đi Hawaii xã giao cùng các bậc trưởng bối trong nhà, cũng không dùng số điện thoại trong nước. Chắc Tống Tống cũng quên chuyện này rồi, không hỏi tôi kết quả.

 

Tuy rằng cả hai đều quên mất, nhưng xem ra tôi thua rồi, vì hơn hai tuần nay, Bùi Thư Thần không hề liên lạc với tôi lấy một lần.

 

Tôi cũng không để bụng, mở khung chat, quen tay gõ lời chào hỏi. Nhưng không hiểu sao, trước khi gửi đi, tôi đột nhiên khựng lại. Không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, chỉ là một sự chán chường, vô vị chợt ập đến.
 
Chương 4


Cứ như mỗi ngày đều gọi vào thung lũng, nghe tiếng vọng lại của chính mình. Dù tính tôi tùy hứng, an phận, không thích thay đổi, cũng chẳng cần báo đáp khi cho đi, nhưng ngày nào cũng nghe tiếng vọng của mình vọng lại từ thung lũng, đến một ngày cũng sẽ thấy thật nhạt nhẽo.

 

Tôi vốn không phải người thích ép mình làm điều mình không thích, nên ngay khi cảm xúc này trỗi dậy, tôi đã thuận theo bản tính xóa hết những dòng chữ vừa gõ, rồi gửi cho Bùi Thư Thần một tin nhắn khác: "Bùi Thư Thần, anh muốn chia tay sao?"

 

Đến ngày hôm sau, anh ta vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.

 

Sau đó thì anh ta cũng không hồi âm nữa.

 

Tôi coi như đó là ngầm đồng ý.

 

03

 

Thật ra tôi cũng không buồn nhiều lắm.

 

Có lẽ tình cảm của tôi dành cho Bùi Thư Thần đã cạn kiệt trong quãng thời gian dài lạnh nhạt này rồi. Nếu nói đúng ra, thì chỉ là có chút trống rỗng và hụt hẫng thôi.

 

Dưa Hấu

Vì tôi phải sửa những thói quen đã hình thành từ lâu, ví dụ như tôi không còn để ý đến vest hay sơ mi của đàn ông nữa, không còn vô thức chọn kiểu dáng và kích cỡ phù hợp cho Bùi Thư Thần trong catalogue đồ nam mới nhất, cũng sẽ không bảo người giúp việc nấu những món Bùi Thư Thần thích, không dọn dẹp nhà cửa cho anh ta, không nhắn tin hỏi han, và cũng không đến gặp anh ta nữa.

 

Công việc của tôi không quá bận rộn. Tôi có một phòng tranh nghệ thuật riêng, danh tiếng cũng đủ lớn, nhưng thực chất tôi vẫn là một nhà đầu tư thiên thần. Mà công việc này chỉ cần có tiền và mối quan hệ là được, cũng không tốn quá nhiều thời gian và sức lực của tôi.

 

Tôi cũng không hụt hẫng lâu, vì rất nhanh sau đó tôi đã có mục tiêu mới, hơn nữa còn nảy sinh hứng thú sâu sắc.

 

Đó là một bộ phim thần tượng đang hot mà tôi vô tình mở lên.

 

Nam phụ trong phim có vẻ ngoài âm trầm, anh tuấn, không phải kiểu nam chính mày rậm mắt to chính trực thường thấy. Tôi vô tình liếc nhìn màn hình, thấy cảnh nữ chính tát anh ấy một cái, anh ấy nghiêng đầu im lặng một lát, rồi đột nhiên cúi đầu cười khẽ.

 

Thành thật mà nói, góc nghiêng của anh ấy có chút giống Bùi Thư Thần.

 

Có lẽ tôi vốn dĩ thích kiểu người này.

 

"Có thực mới vực được đạo" khoảnh khắc đó thật sự rất ấn tượng. Tôi hứng thú gọi điện cho Tống Tống. Tôi nhớ cô ấy có một người bạn mở công ty giải trí, bối cảnh rất mạnh, được người trong giới gọi là "công chúa làng giải trí".

 

Tôi hỏi: "Tống Tống, cậu xem bộ phim đang hot dạo gần đây chưa?"

 

Tống Tống bên kia ngẫm nghĩ: "Hả? Chưa xem, nhưng có lướt được vài đoạn, sao thế?"

 

Tôi bật cười, thẳng thắn nói: "Cậu có biết nam phụ trong phim không? Tớ thấy thích anh ấy ghê."

 

Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, tớ vừa nghe thấy gì thế? Cậu nói cậu thích ai cơ? Cậu thích nam phụ trong phim á?? Cậu muốn làm quen với anh ấy? Cậu nghĩ thông rồi định chơi bời một chút à?" Dừng một lát, cô ấy đột nhiên hạ giọng, nói: "Đây không phải là tính của cậu mà, cậu với Bùi Thư Thần có chuyện gì à?"

 

Tôi thản nhiên đáp: "Chia tay rồi."

 

Bên kia im lặng một thoáng, rồi đột nhiên bật cười, như thể thấy bạn mình cuối cùng cũng không còn cố chấp nữa, cô ấy nói: "Cứ để đó cho tớ."

 

Tống Tống làm việc quả thực rất đáng tin, chỉ một ngày sau, đã có một tài khoản WeChat gửi lời mời kết bạn với tôi, đó là tài khoản riêng của nam phụ mà tôi để ý, anh ấy ghi chú: "Chào cô Nhan, tôi là Triệu Cảnh Thịnh."

 

Trước khi gặp Triệu Cảnh Thịnh, chúng tôi đã trò chuyện trên WeChat vài ngày.

 

Gần đây anh ấy cũng coi như có chút tiếng tăm, sau khi bộ phim kia nổi tiếng thì có vô số fan cuồng, tôi và anh ấy nói chuyện cũng khá vui vẻ.

 

Thật lòng mà nói, tôi khá thích Triệu Cảnh Thịnh, qua màn hình, anh ấy nói chuyện rất biết chừng mực, không quá nhiệt tình lộ liễu khiến tôi phản cảm, cũng không quá lạnh lùng khiến tôi thấy nhàm chán.

 

Điều đáng nói hơn là, học thức và tu dưỡng của anh ấy khiến tôi khá bất ngờ. Cũng không thể trách tôi được, giới giải trí vốn không thiếu những bình hoa chỉ có vẻ ngoài, nhìn thì hào nhoáng lộng lẫy, nhưng tiếp xúc vài câu đã thấy nhạt nhẽo vô vị.

 

Ban đầu tôi cũng chỉ định chơi bời một chút thôi. Đang tuổi xuân phơi phới, chơi đùa với một anh chàng đẹp trai, vừa ý lại biết điều cũng tốt cho cả tâm hồn lẫn thể xác. Huống chi, từ khi quen Bùi Thư Thần, tôi đã sống thanh tâm quả dục như một ni cô rồi.
 
Chương 5


Tôi hẹn Triệu Cảnh Thịnh ở một nhà hàng riêng. Dạo gần đây anh ấy nổi tiếng quá, bị paparazzi bám riết, nên tôi phải đợi anh ấy một lát.

 

Chắc anh ấy đã phải vòng vo một hồi mới cắt đuôi được đám paparazzi. Lúc vào phòng riêng, trán anh ấy hơi ướt, còn thở nhẹ. Tôi đang xem thực đơn thì ngẩng lên, anh ấy đã đứng ở cửa, cười xin lỗi tôi, để lộ chiếc răng nanh nhỏ bên trái, nói: "Xin lỗi, paparazzi bám quá chặt."

 

Người ta thường nói người nổi tiếng lên hình không đẹp bằng ngoài đời, quả đúng là vậy. Triệu Cảnh Thịnh ở ngoài còn đẹp trai hơn trên phim một chút. Vì mồ hôi làm ướt trán nên trông mày mắt anh ấy càng thêm đậm nét. Giống như trên TV, khi anh ấy cười khẽ thì có vẻ âm trầm tà mị, nhưng khi cười tươi lại giống như một chàng sinh viên trẻ trung thuần khiết.

Dưa Hấu

 

Tôi bật cười, không hề có chút bực dọc nào vì phải chờ đợi. Chuyện này có là gì, trước đây tôi chờ Bùi Thư Thần, hai tiếng là chuyện thường, mà anh ta thì hình như chưa bao giờ thấy có lỗi.

 

Huống chi "cún con" này còn hợp ý tôi hơn cả tưởng tượng.

 

Tôi gấp thực đơn lại, mỉm cười với anh ấy: "Không biết anh thích gì nên tôi gọi món trước. Mấy món ở đây đều là đặc sản, anh không cần lo bị béo đâu."

 

Triệu Cảnh Thịnh có vẻ hơi ngạc nhiên, chắc không ngờ tôi còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp, tính tình tốt, còn chu đáo như thế.

 

Vì vậy anh ấy cũng bật cười, ngoan ngoãn ngồi đối diện tôi. Gương mặt anh tuấn với đôi mắt sâu thẳm dễ khiến người ta có ảo giác về một tình cảm sâu sắc. Lúc này mới thấy anh ấy và Bùi Thư Thần thật sự không giống nhau chút nào.

 

Cái nhìn thoáng qua trên màn hình chỉ là ảo giác mà thôi.

 

Anh ấy nhìn tôi, nói: "Không sao, cô Nhan gọi món gì tôi cũng thích."

 

Bữa ăn này khiến tôi rất vui. Triệu Cảnh Thịnh rõ ràng rất biết cách làm người khác vui vẻ, lời nói dí dỏm, quả không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, lại còn hơn tôi hai tuổi.

 

Tôi nói rất thích bộ phim anh ấy đóng, anh ấy có vẻ rất vui, nói đó là vinh hạnh của anh ấy, rồi tiến đến chụp ảnh selfie cùng tôi.

 

Anh ấy rất kiên nhẫn, luôn phối hợp điều chỉnh góc chụp cho đến khi tôi có được tấm ảnh ưng ý.

 

Ăn xong, hai người nhìn nhau, ánh mắt anh ấy rất chân thành và thẳng thắn. Chuyện này thường xảy ra trong giới giải trí, nữ minh tinh có đại gia, nam minh tinh cũng có phú bà. Chỉ là bây giờ không giống trước, nghệ sĩ có nhiều quyền lựa chọn hơn. Thích thì có thể tìm hiểu, không thích thì có thể từ chối khéo, giữ mối quan hệ "người nổi tiếng" và "người hâm mộ" một cách lịch sự.

 

Chỉ là Triệu Cảnh Thịnh có vẻ rất thích tôi, anh ấy hỏi: "Lần sau, khi nào thì tôi có thể gặp lại em?"

 

Tôi bật cười, thấy anh ấy khá thú vị.

 

Ban đầu tôi chỉ nghĩ gặp mặt thấy vui thì chơi đùa thôi, giờ lại thấy làm kim chủ của anh ấy cũng không tệ — bao nuôi và làm kim chủ có sự khác biệt lớn, bao nuôi chỉ là quan hệ tiền bạc, còn kim chủ có thể cung cấp cho anh ấy một số tài nguyên, hai người sẽ có mối liên hệ lợi ích sâu sắc hơn, tình cảm cũng sẽ gắn bó hơn.

 

Anh ấy rất hợp gu tôi, lâu dài cũng không tệ — hơn nữa tôi vốn dĩ đã không thích sự thay đổi.

 

Ăn xong, tôi và anh ấy cùng nhau ra khỏi phòng riêng, anh ấy vì tránh paparazzi mà nửa đường đổi xe rồi bắt taxi chạy đến, chúng tôi đứng ở cửa chờ tài xế của tôi, không ngờ, đột nhiên nghe thấy có người gọi tôi:

 

"Chị dâu —"

 

Tôi theo bản năng quay đầu lại, thấy một người quen, tôi nhớ anh ta là Tống Triệu, bạn cùng phòng của Bùi Thư Thần, cũng là đối tác cùng anh ta khởi nghiệp, tôi nhìn sang bên cạnh anh ta, quả nhiên thấy thêm mấy người quen nữa.

 

Tống Triệu đi tới, rất ngạc nhiên chào hỏi tôi: "Chị dâu, lâu rồi không gặp, chị cũng đến ăn cơm ạ?"

 

Thấy tôi nhìn về phía sau anh ta, anh ta nói thêm: "Anh Bùi đang đi đỗ xe, bọn em vừa bàn xong một dự án lớn, nên đến đây liên hoan, trùng hợp quá, chị dâu có muốn tham gia cùng không?"

 

Tôi thu hồi ánh mắt, lịch sự gật đầu với anh ta: "Tôi và bạn vừa ăn xong rồi."

 

Vừa hay tài xế lái xe của tôi đến, tôi gọi Triệu Cảnh Thịnh đang trang bị đầy đủ bên cạnh lên xe, rồi cười với Tống Triệu, nói: "Sau này đừng gọi tôi là chị dâu nữa, tôi và Bùi Thư Thần chia tay rồi."

 

Nói xong tôi lên xe, trước khi lên xe, liếc mắt nhìn về phía không xa, vừa vặn thấy bóng dáng Bùi Thư Thần đang đi tới, bên cạnh anh ta còn có một cô gái đang nhảy nhót, có lẽ là Tống Hạ Hạ, dù sao vừa nãy tôi ở

trong đám người kia, không thấy bóng dáng cô ta.
 
Chương 6


04

 

Tôi và Triệu Cảnh Thịnh sống khá hòa hợp.

 

Vốn dĩ, với những chiêu trò tán tỉnh ngọt ngào của anh ấy, tôi còn tưởng anh ấy có không ít "mẹ nuôi đại gia" nói thật, tôi vốn có chút mắc bệnh sạch sẽ, tuy không nghiêm trọng, nhưng khi Triệu Cảnh Thịnh cúi xuống muốn tiến xa hơn, tôi đã đưa ngón tay chặn môi anh ấy, từ chối: "Nếu chúng ta muốn tiến xa hơn, tôi cần anh đi kiểm tra sức khỏe tổng quát."

 

Anh ấy khựng lại một chút, khuôn mặt vốn ửng hồng bỗng chốc trở nên tủi thân, vì kích động mà tai càng đỏ hơn, anh ấy vội vàng thanh minh: "En là 'fan' đầu tiên tôi hẹn riêng đấy!! Vốn dĩ tôi không muốn đến, là quản lý nói là em, nên tôi mới đến."

 

"Tôi rất sạch sẽ, chưa bao giờ chơi bời lăng nhăng! Em không tin có thể hỏi người trong giới, tôi cùng lắm chỉ thích chơi game thôi."

 

Tôi có chút bất ngờ, hỏi anh ấy: "Anh biết tôi sao?"

 

Anh ấy càng thêm cạn lời, nói: "Tôi vốn họ Hàn, là Hàn ở thành phố C."

Dưa Hấu

 

Hàn gia ở thành phố C tôi biết, bọn họ cũng coi như là gia tộc có tiếng tăm, trước đây tôi từng cùng người nhà đến dự tiệc do Hàn gia tổ chức, chỉ là hình như chưa từng gặp Triệu Cảnh Thịnh.

 

Tôi hơi nheo mắt lại, Triệu Cảnh Thịnh có lẽ cũng biết tôi đang nghĩ gì, nên giải thích: "Cha mẹ tôi là người đằng chi của Hàn gia, không thuộc trung tâm quyền lực của gia tộc, nên em không có ấn tượng với tôi cũng là bình thường."

 

Tôi đã hiểu.

 

Những gia tộc lớn như Hàn gia có lẽ sẽ không cho phép con cháu dòng chính lộ diện, hoặc là sớm đưa đi du học ở các trường danh tiếng nước ngoài, hoặc là sớm vào công ty gia tộc để tiếp xúc với các ngành kinh doanh cốt lõi.

 

Tuy rằng anh ấy là người bên chi, nhưng cũng là người nhà họ Hàn, có lẽ người nhà sẽ lấy tiền chia từ cổ tức và quỹ của gia tộc, tuy không thể so với người nắm quyền, nhưng cũng là một khoản tiền lớn, cho nên nếu muốn chơi đùa với anh ấy, tôi cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng sau này.

 

Dù sao thân phận của anh ấy không đơn giản như một ngôi sao nhỏ, sau này muốn chia tay cũng dễ dàng hơn, không đến mức dây dưa không dứt.

 

Nghĩ đến đây, thái độ của tôi có chút lạnh nhạt, Triệu Cảnh Thịnh cũng nhận ra, tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ lễ phép, kéo giãn khoảng cách, giơ hai tay lên cam đoan với tôi: "Cô Nhan, tôi rất ngoan, biết điều không bám người, em cứ yên tâm, sau này nếu em muốn kết hôn với vị anh em nào của tôi, tôi đảm bảo sẽ chia tay trong hòa bình, không gây phiền phức cho em."

 

Đôi mắt đen láy của anh ấy dưới ánh đèn trông như mắt cún con, ướt át rất đáng thương, anh ấy nói: "Trước đó trong các buổi tụ tập, tôi đã để ý đến em rất lâu, tôi từng nhờ người đưa tin cho em, nhưng em không hồi âm, anh họ tôi nói em có bạn trai, hơn nữa còn rất sâu đậm."

 

Anh ấy nhún vai: "Thật ra, em có bạn trai hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, trong các buổi tụ họp gia tộc, tôi đã cố tình xuất hiện trước mặt em vài lần, nhưng xem ra, em căn bản không hề nhớ đến tôi."

 

"Khi quản lý nói tiểu thư nhà họ Nhan muốn ăn cơm làm quen với tôi, tôi còn tưởng em đã nhớ ra tôi... Sớm biết vậy, tôi đã sớm đi đóng phim rồi."

 

Tôi không nhịn được bật cười, thật tình mà nói, một người đẹp trai như vậy dùng giọng điệu ai oán kể lể, hờn dỗi nửa thật nửa giả, thì ai mà không xao xuyến cho được.

 

Nhưng đúng là tôi không còn hứng thú nữa, không biết có phải vì vừa gặp người quen hay không... Ít nhất là hôm nay thì không. Thế nên tôi đáp: "Hôm nay thôi vậy." Tôi khách sáo cho qua chuyện "Để chúng

ta tìm hiểu thêm đã rồi tính tiếp."

Anh ấy nhìn tôi với vẻ đáng thương, bộ dạng đó thật sự rất quyến rũ. Dù tôi không hề rung động, nhưng cũng có chút mềm lòng. Dù sao thì tôi cũng là người chủ động hẹn, mà anh ấy vì gặp tôi mà phải cắt đuôi đám paparazzi cũng khá phiền phức. Thế là tôi nhón chân vỗ đầu anh ấy, dỗ dành như dỗ chó lớn: "Đi đi."

 

Anh ấy có vẻ không nỡ, nhưng vẫn nhượng bộ, lịch thiệp nói: "Được rồi."

 

Thật lòng mà nói, tôi vốn không định liên lạc lại với anh ấy.

 

Ai ngờ ngày hôm sau tôi nhận được báo cáo sức khỏe anh ấy gửi đến, tôi vừa buồn cười vừa bất lực, anh ấy còn hỏi tôi có hài lòng không nữa chứ.

 

Triệu Cảnh Thịnh cứ như một chú cún con vừa được nhận nuôi vậy, không phải về ngoại hình, mà là cái kiểu bám người ấy, cứ như cún con không rời nửa bước, nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét, chỉ là quá nhiệt tình một cách đáng yêu thôi.
 
Chương 7


Một nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí từng nói, khi người ta buồn chán, sẽ muốn tìm một người đàn ông để chơi đùa... tình cảm.

 

Thế nên cuối cùng tôi và Triệu Cảnh Thịnh vẫn ở bên nhau.

 

Cũng không hẳn là đang quen nhau, chỉ là thử xem hai người có hợp nhau không thôi, coi như giai đoạn tìm hiểu trước khi chính thức hẹn hò.

 

So với thái độ muốn chơi bời trước đây của tôi, lần này chắc chắn là nghiêm túc hơn một chút.

 

Tống Tống thỉnh thoảng lại đến hóng hớt hỏi han tình hình tiến triển.

Dưa Hấu

 

Nói sao nhỉ, tôi chắc chắn sẽ không còn kiểu yêu thích một người như cái cách mà tôi đã từng nhất kiến chung tình với Bùi Thư Thần thời trẻ nữa. Vốn dĩ, người ta càng lớn tuổi thì tình cảm và việc kết bạn cũng trở nên khó khăn hơn.

 

Nhưng không thể phủ nhận, việc hẹn hò với Triệu Cảnh Thịnh mang lại cảm giác kích thích do adrenaline tạo ra, điều đó thực sự khiến tôi thấy khá mới mẻ.

 

Anh ấy là một người rất táo bạo. Ví dụ, khi được phỏng vấn về mẫu người lý tưởng, anh ấy sẽ làm bộ trầm tư rồi nói: "Cao khoảng 1m67, tóc xoăn dài, da rất trắng, mắt to, đuôi mắt hơi xếch lên, bình thường thì lười biếng, trông có vẻ uể oải, không thích để ý đến người khác..."

 

Anh ấy miêu tả quá chi tiết khiến người dẫn chương trình cũng phải giật mình, còn cười chữa cháy: "Nghe có vẻ giống nữ chính trong bộ phim mới của anh đấy."

 

Anh ấy chỉ cười không nói, sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp liền gửi đoạn video đó cho tôi, ra vẻ trung thành: "Tôi ngoan không?"

 

Tôi chỉ muốn thay mặt người quản lý và fan của anh ấy mà đau tim.

 

Ví dụ, khi tôi đến thành phố anh ấy đóng phim để xem xét dự án đầu tư, anh ấy sẽ tranh thủ lúc nghỉ giữa các cảnh quay, bất chấp vô số tay săn ảnh bám đuôi, lén lút đến gặp tôi. Anh ấy đang đóng một bộ phim tiên hiệp, nhờ vai nam phụ bùng nổ trong bộ trước mà giờ đã có thể gánh vai chính. Mái tóc trắng khiến anh ấy trông tiên khí phiêu dật, đuôi mắt ửng đỏ, trông vừa quyến rũ vừa có chút bệnh hoạn. Tôi bị vẻ đẹp của anh ấy làm cho đơ người mất ba giây, sau khi anh ấy phát hiện thì liền cười, vẻ mặt đầy suy tư: "Thì ra em thích kiểu này."

 

Ví như có qua có lại, thỉnh thoảng tôi cũng đến phim trường thăm anh ấy. Sau khi tan làm, anh ấy sẽ trang bị kín mít rồi kéo tôi đi giữa đám đông. Chúng tôi cùng nhau ăn khuya, trên cây cầu lớn bên bờ sông, anh ấy cởi áo phao chắn gió lạnh cho tôi, xem tôi nghịch pháo que.

 

Đôi khi tôi sẽ nhét thẳng quả cầu tuyết vào sau gáy anh ấy, anh ấy bị lạnh cóng run rẩy, sau đó nghiến răng nghiến lợi cầm cầu tuyết đến tìm tôi báo thù. Nhưng thường thì cầu tuyết còn chưa kịp nhét vào, tôi đã vội vàng xin tha. Rồi thừa lúc anh ấy lơ đãng, tôi lại giật lấy cầu tuyết từ tay anh ấy, nhét vào cổ áo anh ấy từ phía trước.

 

Nhét xong là tôi chạy ngay.

 

Lúc này, anh ấy luôn ở phía sau lớn tiếng gọi tên tôi, nói: "Tôi sẽ không bao giờ mềm lòng với em nữa đâu!!" Nói xong lại lớn giọng hơn, hét: "Em chạy chậm thôi, anh không đuổi theo đâu, đừng có ngã đấy."

 

...

 

Triệu Cảnh Thịnh lại cho tôi một trải nghiệm tình cảm khác.

 

Tôi không cần phải chủ động duy trì liên lạc, mỗi ngày vừa mở mắt ra, điện thoại đã tràn ngập tin nhắn của anh ấy. Tôi cũng không cần phải cố gắng gì nhiều, dù rất bận, anh ấy vẫn dành thời gian đưa tôi đi dạo phố mua sắm, thử quần áo, dẫn tôi đi ăn những món tủ của anh ấy... Anh ấy mua rất nhiều quần áo cho tôi, hễ ăn được món gì ngon, lần sau gặp mặt nhất định sẽ mang cho tôi. Đi sự kiện, thấy ngọc ngà châu báu, cảnh đẹp rượu ngon, hễ thứ gì anh ấy thấy hợp với tôi, đều sẽ tặng cho tôi.

 

Anh ấy nói: "Anh biết em từng thấy nhiều thứ tốt, chưa chắc đã để mắt đến những thứ anh tặng, nhưng biết làm sao, Nhan An Thanh, cứ thấy những thứ này, anh lại muốn tặng cho em."

 

Sau này, tôi phải dành riêng một căn nhà để chứa đồ anh ấy tặng.
 
Chương 8


Thật ra, có những thứ cũng chẳng đắt đỏ gì, từ mấy viên bi thủy tinh vài đồng đến trang sức tiền triệu, tôi đều cất giữ cẩn thận như nhau. Có lần dẫn Triệu Cảnh Thành đến xem, ngay cả thiệp mời anh ấy gửi tôi cũng không vứt. Anh ấy thấy vậy thì cười, rồi lại thở dài, sau đó nhìn tôi thật sâu, vẻ mặt có chút đắc ý, kiêu ngạo như mèo vểnh đuôi, anh nói: "Nhan An Thanh, em xong rồi, có phải em thích anh rồi không?"

 

Tôi giả vờ không nghe thấy.

 

Có lẽ vì tôi đã từng rất nghiêm túc thích một người, nên tôi không bao giờ chà đạp tình cảm của người khác.

 

Huống chi, cái cảm giác luôn được người khác nhớ đến này cũng không tệ.

 

Sau khi phim mới của anh ấy ra mắt, tin đồn tình cảm giữa anh ấy và nữ chính cũng rầm rộ. Lúc cao trào nhất, anh ấy đã giấu công ty quản lý để tuyên bố: Đã có bạn gái ngoài ngành.

 

Fan của anh ấy khóc than, fan couple nghiến răng nghiến lợi, quản lý vì nể thân phận Hàn gia của anh ấy nên cũng không dám nói nặng lời, chỉ có tôi là không chút nể nang mà mắng anh ấy: "Triệu Cảnh Thịnh, anh bị ngốc hay sao vậy?"

 

Dù anh ấy công khai chuyện tình cảm, nhưng anh ấy bảo vệ thân phận của tôi rất kín kẽ, vô số người tìm kiếm trên mạng cũng không thể nào moi ra được thân phận của tôi.

 

Tôi mắng Triệu Cảnh Thịnh không phải vì sợ anh ấy công khai thân phận của mình, chỉ là cảm thấy anh ấy không cần thiết phải làm vậy.

 

Dù sao sự nghiệp của anh ấy đang trên đà phát triển.

 

Hơn nữa, cả hai chúng tôi đều biết, chúng tôi sẽ không kết hôn.

 

Bên kia im lặng rất lâu, mới nói: "Nhan An Thanh, anh chỉ muốn mang lại cho em cảm giác an toàn, có lẽ em không cần, nhưng anh không muốn sau này khi em nhớ lại chuyện cũ giữa chúng ta, em sẽ cảm thấy tình cảm chỉ có vậy. Anh chỉ muốn cho em tất cả những gì anh có thể."

 

"Hơn nữa, anh cũng không muốn lừa dối người hâm mộ và fan couple. Họ đều là những cô gái trẻ, nếu không phải thật thì đừng lừa gạt sự yêu thích và mong chờ của họ."

 

Tôi im lặng không nói gì.

 

Sau này, mỗi ngày ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi lại càng thích anh ấy thêm một chút.

 

Cuối năm đó, anh ấy vừa thức đêm liên tục tham gia hoạt động xong, lại lập tức không nghỉ ngơi mà cùng tôi bay mười mấy tiếng đến Iceland ngắm cực quang.

 

Dưa Hấu

Anh ấy mặc áo phao dày, đội mũ và quàng khăn, đứng dưới ánh cực quang kiên nhẫn chỉnh thiết bị chụp ảnh cho tôi. Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy, rồi nhân lúc anh ấy không để ý, tôi lấy điện thoại chụp lại bóng lưng của anh ấy, đăng lên trang cá nhân:

 

Viết: Năm mới.

 

Tôi ít khi đăng gì lên trang cá nhân, nên dòng trạng thái này đã khiến vô số bạn bè suy đoán. Triệu Cảnh Thịnh ôm điện thoại cười như một thằng ngốc, hỏi tôi như vậy có tính là cho anh ấy một danh phận chính thức không.

 

Anh ấy cười ngốc quá, tôi không muốn để ý đến anh ấy, nhưng lại thoải mái trả lời dưới bài đăng: Đúng vậy, là bạn trai của tôi đó.

 

Hôm đó, tôi đổi ảnh đại diện thành ảnh Triệu Cảnh Thịnh chụp cho, còn ảnh bìa trang cá nhân thì đổi thành ảnh phản chiếu hai đứa đứng trong tuyết tạo hình trái tim.

 

Tống Tống thấy vậy liền gọi video cho tôi, bên kia hét lên: "Không thể nào, An Thanh, đổi cả ảnh đại diện rồi, cậu thật sự nghiêm túc đấy à?"

 

Ảnh đại diện này tôi dùng từ hồi cấp hai thích Bùi Thư Thần, là một khóm hoa tường vi, bạn bè cũ đều biết ý nghĩa của nó.

 

Hồi đó, tôi và Bùi Thư Thần còn là hàng xóm, tôi vừa mới thích anh ta. Khóm tường vi này ở bên ngoài sân nhà anh ta. Những ngày tâm sự chất chồng, tôi ngày nào cũng mở cửa sổ nhìn khóm tường vi dưới ô cửa sổ đóng kín của anh ta mà nhớ mong. Lúc đó, tôi đã thề rằng, nhất định có một ngày, tôi và Bùi Thư Thần sẽ như khóm tường vi này, nở hoa kết trái.

 

Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, nhất định phải ở bên người mình thích, thế giới mới trở nên thú vị hơn.

 

Tối hôm đó, không hiểu sao Bùi Thư Thần đột nhiên gọi video cho tôi. Tôi nhìn cuộc gọi mà không bắt máy, nghĩ chắc là có người buôn chuyện với anh ta về việc tôi đổi ảnh, anh ta mở ra xem rồi vô tình bấm nhầm.

 

Tôi cứ để nhạc chờ vang lên rồi tắt, rồi lại vang lên, vẫn không nghe máy.

 

Sau cùng thì điện thoại cũng ngừng reo, tôi cũng không nhắn tin hỏi Bùi Thư Thần. Tin nhắn đó cứ thế bị vô

số tin mới đè xuống dưới cùng, chìm vào quên lãng.
 
Chương 9


05

 

Lần nữa gặp lại Bùi Thư Thần là ở một buổi tiệc xa hoa lộng lẫy.

 

Những gương mặt mới nổi trong giới công nghệ, người nổi tiếng trên mạng, minh tinh điện ảnh và cả những nhà đầu tư thiên thần như tôi đều được mời tham dự.

 

Trong những buổi tiệc thế này, mọi người cũng chỉ như những người bình thường trao đổi danh thiếp, xã giao lịch sự, tìm kiếm cơ hội hợp tác và trao đổi tài nguyên.

 

Tôi đến để tìm kiếm những công ty mới tiềm năng. Triệu Cảnh Thịnh vì đi cùng tôi mà đã từ chối một vài sự kiện. Chúng tôi lướt nhìn nhau trong đám đông rồi nhanh chóng dời mắt, cuối cùng lại giả vờ như không quen biết khi được giới thiệu trước mặt mọi người.

 

Anh ấy lịch thiệp nói với tôi: "Nhan tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu."

 

Tôi cười như không cười gật đầu, đưa tay về phía anh ấy: "Triệu tiên sinh, tôi là fan của anh."

 

Ánh mắt anh ấy nhìn tôi trong đám đông sâu thẳm khó dò, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Tôi vội quay đi, vừa bực mình vì ánh mắt quá trực tiếp của anh ấy, vừa sợ bị người khác nhìn ra manh mối. Mặt khác, tôi lại cảm thấy ánh mắt ấy quá mức xâm lược, việc công khai che giấu bí mật nhỏ của hai người trước đám đông như vậy, thú thật, cũng khá kích thích.

 

Thế nên, tôi thừa lúc người khác không để ý, lườm anh ấy một cái rồi cầm ly rượu đi chỗ khác.

 

Gặp lại Bùi Thư Thần thật sự khá bất ngờ. Tôi biết sự nghiệp của anh ta đang phát triển khá tốt. Sau khi chia tay, tôi không chủ động tìm hiểu về anh ta, chỉ thỉnh thoảng nghe mẹ tôi nhắc đến vài câu.

 

Cũng phải thôi, đầu óc Bùi Thư Thần vốn rất tốt. Dù sao anh ta cũng từng được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế sản nghiệp của Bùi gia. Hơn nữa, dù gia tộc anh ta đã suy sụp, những mối quan hệ trước đây vẫn nể mặt anh ta. Mẹ tôi từng cảm thán: "Cho thêm thời gian, có lẽ Bùi Thư Thần sẽ vực dậy được Bùi gia cũng không chừng."

Dưa Hấu

 

Ít nhất thì tôi cũng có thể lấy lại vé vào cửa rồi.

 

Tôi nhìn anh ta đứng giữa đám đông, dáng người cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, nổi bật giữa ánh đèn pha lê rực rỡ. Anh ta không nói nhiều, chủ yếu chỉ lắng nghe, điềm đạm và lễ phép, đúng là dáng vẻ một quý công tử tiền đồ vô lượng.

 

Anh ta không đi cùng ai, chỉ có một mình.

 

Đương nhiên, những cảm xúc này của tôi chỉ là sự bồi hồi khi gặp lại người quen cũ, chứ không hề có chút vương vấn nào. Tôi là người, một khi đã buông bỏ thì sẽ thật sự buông bỏ.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Bùi Thư Thần ngước lên nhìn thẳng, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc. Tôi mỉm cười tự nhiên với anh ta rồi quay đi chỗ khác cùng người bên cạnh.

 

Trước đây, tôi từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết theo mô típ "theo đuổi vợ, hối hận muộn màng". Thông thường, đến đoạn này, theo kịch bản thì sau khi nữ chính rời đi, nam chính mới nhận ra sự hối hận của mình, và chắc chắn sẽ có một màn xung đột kiểu "Tu La tràng".

 

Nhưng đáng tiếc, đây là đời thực. Không có chuyện cả đời không qua lại, cũng chẳng có chuyện hối hận rồi vội vàng theo đuổi lại. Người trưởng thành có sự tôn trọng của riêng mình, không công khai trở mặt, chia tay trong hòa bình. Gặp lại thì chỉ là người quen biết xã giao, thậm chí sau này nếu có hợp tác trong dự án, chúng tôi vẫn có thể bàn bạc về lợi ích một cách lịch sự.

 

Đương nhiên, đó là những gì tôi nghĩ.

 

Khi đang cầm ly champagne dạo bước trong vườn ngắm hoa, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "Nhan An Thanh."

 

Tôi quay đầu lại, Bùi Thư Thần đứng ngay sau lưng. Anh ta ngược sáng, tôi không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy anh ta khẽ cười, rồi nói: "Còn chưa kịp chúc mừng cô có tình yêu mới."

 

Tôi nén sự kinh ngạc, khách khí gật đầu: "Bây giờ chúc mừng cũng không muộn."

 

Nụ cười trên môi anh ta tắt ngấm, ánh mắt trở nên nặng nề, cuối cùng anh ta hỏi tôi: "Món đồ chơi mới này của cô, bao lâu thì cô chán?"

 

Tôi thấy anh ta thật kỳ lạ, bởi vì anh ta dường như không có tư cách gì để hỏi tôi câu đó, nên tôi cũng chẳng khách khí nữa, lạnh nhạt đáp: "Hình như ông chủ Bùi không có tư cách hỏi tôi những chuyện như vậy."

 

Đối với tôi, anh ta chẳng qua chỉ là một người quen xa lạ, rạch ròi hai bên.

 

Anh ta im lặng nhìn tôi, rồi quay người rời đi.

 

Tôi thấy khó hiểu.

 

Người khiến tôi khó hiểu hơn còn có Triệu Cảnh Thịnh.

 

Không biết anh ấy nghĩ gì mà lại thay đổi.

 

Bắt đầu không đóng phim nữa.

 

Anh ấy thành lập công ty quản lý riêng, nhờ có kinh nghiệm và mối quan hệ, cộng thêm bối cảnh nhà họ Hàn, công ty này cũng có khởi sắc.

 

Nhưng dù có nhân mạch và tài nguyên, ban đầu anh ấy cũng chịu áp lực rất lớn, tôi biết có lần anh ấy uống rượu xã giao đến mức thổ huyết phải vào viện.
 
Chương 10


Anh ấy không cho ai nói với tôi, sau này tôi đọc được tin tức trên báo lá cải, người đại diện của anh ấy - giờ là thư ký - mới lén kể cho tôi.

 

Tôi có chút không hiểu, hỏi: "Anh ấy đóng phim tốt như vậy, sao đột nhiên lại muốn mở công ty riêng? Không phải trước đây anh ấy không muốn làm ở công ty nhà nên mới đổi họ vào giới giải trí sao?"

 

Thư ký của anh ấy thở dài, nói: "Cô Nhan, cô đừng hỏi nữa."

 

Sau này tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra, thư ký của anh ấy không chịu nổi sự truy hỏi của tôi, hoặc có lẽ là muốn giúp Triệu Cảnh Thịnh, nên đã gửi cho tôi một đoạn video.

 

Đó là cảnh anh ấy đang uống rượu với một đạo diễn.

 

Vị đạo diễn kia hỏi anh ấy: "Không phải cậu là người phóng khoáng nhất sao, từng nói đời người ngắn ngủi ba vạn ngày, sống vui vẻ là tốt nhất, giờ nhìn cái dáng vẻ hăng hái kiếm tiền của cậu, tôi còn nghi ngờ cậu đã đổi người rồi đấy."

 

Triệu Cảnh Thịnh ôm ly rượu, tuy gầy đi không ít nhưng tinh thần lại rất tốt, anh ấy cười nói: "Trước đây, tôi thấy mấy ông anh họ trong nhà tranh giành quyền lợi, chỉ cảm thấy không biết bao nhiêu tiền mới là đủ, quyền lực lớn đến đâu mới là có quyền, dù thế nào thì tiền vẫn có tiền hơn, quyền vẫn có quyền cao hơn, tôi không thích bị gò bó, chỉ thấy đủ dùng là được, hà cớ gì phải như con kiến suốt đời bận rộn."

 

"Vậy bây giờ sao lại thay đổi?"

 

Anh ấy cười không đáp, một lúc lâu sau mới nói: "Bây giờ, tôi phải đứng bên cạnh cô gái tôi thích."

 

"Lúc mới quen nhau, tôi đã lừa cô ấy rằng sau này nếu cô ấy cần kết hôn chính trị, phải tìm người môn đăng hộ đối, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền cô ấy, chia tay trong êm đẹp, sẽ không gây rắc rối cho cô ấy, nhưng bây giờ càng ngày càng tham lam, bảo tôi buông tay, chuyện đó là không thể."

 

"Con gái trọng tình cảm, bây giờ chưa chắc cô ấy đã muốn rời bỏ cậu để tìm người môn đăng hộ đối đâu, cậu hà tất phải ép mình đến mức này, hơn nữa, tiệc tùng giao thiệp, lừa lọc nhau, trở thành nhà tư bản chưa chắc cậu đã vui vẻ, tôi biết diễn xuất mới là điều cậu thích nhất."

 

Anh ấy cười, nói: "Cô ấy không bao giờ cần phải cúi mình chiều theo tôi, tôi sẽ tự mình bước đến bên cạnh cô ấy."

Dưa Hấu

 

Nụ cười ấy qua màn hình điện thoại có chút mơ hồ, nhưng lại vô cùng chân thành, người bên kia nói với tôi: "Đây là Hà thiếu chụp lại để trêu chọc Triệu Cảnh Thịnh thôi, ông chủ của chúng tôi đúng là cuồng yêu, ông chủ muốn có được địa vị, vì muốn đứng bên cạnh cô, trước khi anh ấy thành công, cô Nhan cứ coi như không biết đi, chỉ cần cho anh ấy thêm chút thời gian và kiên nhẫn, chờ anh ấy."

 

Tôi không nói gì.

 

Tôi đã nói rồi, tôi vốn là người lười thay đổi, an phận với hiện tại, tôi rất thích cách ở chung với Triệu Cảnh Thịnh, trong thời gian ngắn tôi cũng không định thay đổi.

 

Năm thứ hai ở bên Triệu Cảnh Thịnh, sau khi anh ấy thành lập công ty, mẹ tôi bắt đầu bóng gió nói tôi cứ chơi bời thôi, đừng coi là thật.

 

Đến năm thứ ba ở bên Triệu Cảnh Thịnh, bộ phim đầu tiên anh ấy đầu tư bị sập do diễn viên chính vướng scandal, lỗ không ít, mẹ tôi lại nói với tôi rằng khởi nghiệp đâu có dễ dàng như vậy, cái người bên Hàn gia này, nhìn qua đã không phải là người có tài, rồi giới thiệu cho tôi đối tượng xem mắt môn đăng hộ đối, tôi không đi.

 

Mẹ tôi tức giận nhốt tôi ở nhà, tôi trèo qua cửa sổ, đến chỗ Triệu Cảnh Thịnh.

 

Đến năm thứ tư ở bên Triệu Cảnh Thịnh, bộ phim chiếu dịp Tết anh ấy đầu tư trở thành ngựa ô năm đó, doanh thu phòng vé bùng nổ, bộ phim truyền hình chiếu hè năm sau cũng đạt rating cao nhất.

 

Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập.

 

Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua.
 
Chương 11


Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập.

 

Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua.

 

Năm thứ sáu ở bên Triệu Cảnh Thịnh, nhóm nhạc nam nữ do anh ấy tạo ra thành công vang dội, fan nam fan nữ phát cuồng, người trong giới còn cười bảo, mặc kệ fan các nhà có đấu đá nhau thế nào, có tranh giành vị trí hay tài nguyên ra sao, cuối cùng nhìn lại thì đều là người của nhà họ Triệu.

 

Người hưởng lợi cuối cùng vẫn là tên cáo già mặt cười Triệu Cảnh Thịnh kia.

 

Năm thứ bảy ở bên Triệu Cảnh Thịnh, chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tất cả lợi nhuận của công ty anh ấy đều đổ vào thẻ của tôi, đến cả mua chai nước cũng phải ngửa tay xin tiền tôi.

 

Lúc này tôi mới biết anh ấy đã nói gì với mẹ tôi.

 

Khi đó công ty anh ấy đã có khởi sắc, anh ấy lại quỳ trước mặt mẹ tôi hứa hẹn sau này tất cả mọi thứ của anh ấy đều sẽ cho tôi.

Dưa Hấu

 

Tôi đúng là có thể tìm được một người làm chủ gia đình, nhưng với những chuyện lừa lọc, tranh giành lợi ích, người ta chưa chắc đã chịu dâng hết tài sản cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ tôi thấy phi vụ này có thể làm.

 

Tiền bạc hay gia thế cũng chỉ là phù du, chủ yếu là mẹ tôi thấy Tiểu Triệu có lòng thành.

 

Sau khi đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã tươi cười hớn hở nói với tôi như vậy.

 

Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ với Triệu Cảnh Thịnh, tôi nhận được một tin nhắn, người kia hỏi: Nếu là anh ta, tại sao không thể là tôi?

 

Số điện thoại lạ có chút quen mắt.

 

Nhưng tôi không trả lời.

 

Xuân hạ thu đông, năm này qua tháng nọ, ngày tháng đương nhiên phải ở bên người mình yêu, mới không uổng phí.
 
Chương 12


Ngoại truyện của Bùi Thư Thần.

 

Tôi biết tin Nhan An Thanh kết hôn từ bạn bè.

 

Chú rể là ai? Tôi mở thiệp mời họ gửi, thấy cái tên quen thuộc: Triệu Cảnh Thịnh.

 

Triệu Cảnh Thịnh, Triệu Cảnh Thịnh, sao lại là Triệu Cảnh Thịnh?

 

Dưa Hấu

Cái gã Triệu Cảnh Thịnh thuộc chi nhánh Hàn gia, gần đây mới có chỗ đứng trong giới giải trí.

 

Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, sau này Nhan An Thanh có gả thì cũng phải gả cho trưởng tử của một gia tộc thế gia nào đó, giống như Bùi gia trước khi sụp đổ, giống như tôi.

 

Ban đầu, tôi xem Nhan An Thanh như em gái nhà bên.

 

Cô ấy suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi, mặc kệ thái độ của tôi thế nào cũng không biết mệt, ảnh đại diện là khóm tường vi dưới góc tường phòng tôi, chữ ký cá nhân là "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", ảnh bìa trang cá nhân là món quà sinh nhật đầu tiên tôi tặng cô ấy, một quả cầu thủy tinh.

 

Trông có vẻ si tình không thay đổi.

 

Nhưng từ khi cô ấy mười mấy tuổi, tôi đã biết tình cảm của cô ấy nồng nhiệt, chỉ là... nhưng không lâu dài.

 

Giống như có một thời gian cô ấy thích Maksim Mrvica, tôi còn nghe thấy tiếng dương cầm từ nhà cô ấy vọng sang, sau đó có một thời gian tài xế nhà cô ấy nghỉ phép, cô ấy sang đi nhờ xe của tôi, tôi đặc biệt bảo tài xế bật danh sách nhạc của Maksim Mrvica, không ngờ nhạc vừa dạo lên cô ấy đã nhăn mặt nói: "Đổi bài đi, nghe chán rồi."

 

Ví như có một thời gian cô ấy rất thích sưu tầm những quả cầu thủy tinh tuyết cảnh ở khắp nơi, từ huyền quan vào đến phòng cô ấy, bày la liệt vô số quả. Khi đó, mỗi năm tôi đều tặng cô ấy ba quả, vào dịp sinh nhật, năm mới và khi cô ấy không vui. Đến năm thứ ba tôi đến nhà, những quả cầu thủy tinh ấy đã biến mất không dấu vết, không biết bị cất vào xó nào phủ bụi rồi.

 

Lúc ấy, nhìn cô ấy ngày nào cũng nói thích tôi, tôi không khỏi tự hỏi: Cô ấy sẽ thích mình được bao lâu?

 

Vì vậy, tôi thích trêu chọc cô ấy, ví dụ như nhìn cô ấy vì một câu nói của tôi mà quyết tâm học hành, một học kỳ tiến bộ hơn hai trăm bậc. Đó đều là bằng chứng cô ấy thích tôi.

 

Nhưng như vậy thì có nghĩa lý gì? Khi thích một người, cô ấy vốn dĩ đã nhiệt tình và không màng tất cả như vậy, dường như muốn dồn hết thảy yêu thích cho riêng người đó.

 

Giống như khi nhà tôi sụp đổ, bao nhiêu lời giễu cợt, chế nhạo, ánh mắt hả hê, cô ấy vẫn cẩn thận đứng trước mặt tôi, như thể sợ làm tôi tổn thương, vẻ mặt vừa khó xử vừa rối rắm nói: "Để em trả tiền thuốc men cho mẹ anh nhé?"

 

Tôi nhìn cô ấy, không khỏi thở dài trong lòng.

 

Thực ra, tôi đã sớm biết Bùi gia suy tàn. Sự sụp đổ của các gia tộc lớn không phải là chuyện một sớm một chiều. Từ khi vị đại quan ở bên trên kia ngã ngựa, thế suy của Bùi gia đã là điều không thể tránh khỏi.

 

Bùi gia sụp đổ, nhưng thực tế tôi không nghèo như những gì người khác thấy. Với thân phận trưởng tôn của Bùi gia, từ khi sinh ra tôi đã có một khoản quỹ lớn, sao có thể không trả nổi tiền thuốc men chứ.

 

Nhưng lúc đó nhìn Nhan An Thanh, tôi đã không từ chối.

 

Thật ra tôi chỉ muốn xem thử, khi tôi không còn là Bùi Thư Thần mà cô ấy vừa gặp đã yêu, cô ấy sẽ đối với tôi đến mức nào.

 

Ngay cả mẹ cô ấy cũng lén gặp tôi, thở dài nói: "Thư Thần, ta vẫn luôn rất thích con, không chỉ vì gia thế, tu dưỡng, sự điềm tĩnh, tầm nhìn của con, mà ở con có rất nhiều điểm khiến người lớn yêu mến. Khi con còn là thiếu gia nhà họ Bùi, ta đã luôn muốn tác hợp con với An Thanh. Giờ con không còn là thiếu gia nhà họ Bùi nữa, ta vẫn muốn tác hợp con với An Thanh."

 

Gương mặt xinh đẹp của bà ta không còn vẻ chân thành, ôn hòa như khi gặp tôi trước đây. Bà ta vẫn cười, nhưng nụ cười đó mang theo chút thương hại, ban ơn. Bà ta nói: "Con cứ coi như là chơi đùa với An Thanh một chút. Tính cách của nó như vậy, con biết đấy, ở bên nhau rồi nó sẽ nhanh chán thôi."

 

Những lời này, trước đây bà ta sẽ không bao giờ nói ra trước mặt tôi.

 

Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.

 

Đương nhiên, việc tôi và Nhan An Thanh ở bên nhau không liên quan gì đến những lời của mẹ cô ấy. Sau khi nhà tôi phá sản, tôi vốn định ra nước ngoài, chỉ là mẹ tôi đột ngột ngã bệnh, tôi không thể yên tâm về bà.

 

Nhan An Thanh chỉ là một nguyên nhân phụ. Tôi cũng muốn xem, sau khi ở bên nhau, rốt cuộc khi nào cô ấy sẽ chán.

 

Một năm, hai năm, ba năm...

 

Sự yêu thích và kiên nhẫn của cô ấy vượt xa tưởng tượng của tôi, thậm chí một đại tiểu thư chưa từng đụng tay vào việc bếp núc, lại chăm sóc tôi chu đáo đến vậy.

 

Đôi khi nhìn cô ấy, tôi thật không hiểu cô ấy muốn gì ở tôi.
 
Chương 13: Hoàn


Tôi đã mất đi hào quang của Bùi gia, khi ở bên cô ấy cũng không đối xử tốt với cô ấy, những điều tốt tôi làm cho cô ấy cũng chỉ vì cô ấy là bạn gái của tôi. Mỗi lần nhìn cô ấy cười tươi rói, mắt cong cong tìm đến tôi, tôi đều không nhịn được mà tự hỏi:

 

[Nhan An Thanh, tình cảm của em, còn có thể kéo dài bao lâu nữa?

 

Tôi biết ở bên tôi chắc em cũng mệt mỏi lắm. Tôi nhớ trước đây em không bao giờ cẩn trọng với tôi như vậy, mỗi lần nói chuyện đều phải suy nghĩ đắn đo, luôn quan sát sắc mặt tôi, sợ mình nói sai hay làm sai điều gì khiến tôi khó chịu.

 

Thật ra tôi không yếu đuối đến thế.]

 

Trước khi Bùi gia sụp đổ, tôi đã sống trong nhung lụa gần hai mươi năm, được tổ tiên che chở, phúc họa khó lường, quyền lực địa vị, tôi cũng không quá để tâm hay vướng bận.

 

Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã định ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa, nhưng cô ấy đứng trước mặt tôi, dường như đã suy nghĩ rất lâu, còn cẩn thận giữ thể diện cho tôi, dùng giọng điệu hờ hững nói:

 

"Bùi Thư Thần, anh có gì muốn đi làm không? Anh biết em là nhà đầu tư thiên thần mà, anh có dự án gì, bạn gái đầu tư cho anh nhé."

 

Tôi bật cười, sau đó cũng không hiểu vì sao, tôi lại quyết định ở lại.

 

So với việc cô độc một mình ở nước ngoài, cảm giác có người quan tâm, ràng buộc, hình như tốt hơn nhiều.

 

Tôi không nhận đầu tư của cô ấy. Khi đó, Nhan An Thanh dành cho tôi một tình cảm nồng nhiệt và bền bỉ, khiến tôi có ảo giác rằng mình khác biệt với tất cả những sở thích của cô ấy, rằng sẽ không có ngày cô ấy chán tôi.

 

Một năm sau khi tốt nghiệp, lần đầu tiên tôi không nhận được tin nhắn nào của cô ấy trong cả ngày, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang bận.

 

Đến khi một tuần trôi qua mà cô ấy vẫn không nhắn tin, tôi biết, cái ngày mà tôi luôn chờ đợi đã đến.

 

Cô ấy đã chán.

 

Lúc đó, Tống Triệu thấy tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, cậu ta khó hiểu hỏi: "Cô ấy không nhắn tin cho cậu thì cậu chủ động nhắn không được à? Sao lại có kiểu bạn trai như cậu vậy?"

 

Tôi chỉ cười. Nếu tôi vẫn là Bùi Thư Thần của nhà họ Bùi, tôi đã không như vậy.

 

Bởi vì dù có một ngày Nhan An Thanh chán, vì địa vị và thân phận, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ mãi ở bên tôi.

 

Nhưng Bùi Thư Thần đã mất đi gia thế thì không làm được điều đó.

 

Từ ngày đầu tiên tôi ở bên cô ấy một cách nửa thật nửa giả, tôi đã chờ đợi cái ngày cô ấy mất hứng thú với tôi, giống như tất cả những sở thích mà cô ấy từng say mê.

 

Ngày này đến muộn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đột ngột hơn tôi nghĩ.

 

Dưa Hấu

Nhưng may mắn là tôi đã sớm chuẩn bị.

 

Dù sao thì tôi vẫn có chút không cam lòng, nên bắt đầu thăm dò.

 

Ví dụ như Tống Hạ Hạ.

 

Tất cả ấn tượng của tôi về người này đều đến từ Nhan An Thanh, vì đó là lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc đứng trước mặt tôi và nói: "Bùi Thư Thần, em rất để ý, anh có thể tránh xa cô em khóa dưới kia một chút được không?"

 

Là người khiến cô ấy để ý.

 

Tôi quen độc lai độc vãng, xung quanh có lẽ có không ít người thích tôi, nhưng tôi luôn lạnh nhạt xa cách. Tôi thấy sự để ý của Nhan An Thanh thật trẻ con, nhưng không thể phủ nhận, tôi rất vui.

 

Khi Tống Hạ Hạ xuất hiện ở công ty, tôi rất ngạc nhiên, nhìn cô ta mà thốt lên: "Sao cô lại ở đây?"

 

Cô ta nhìn tôi, mắt sáng rỡ, nói: "Học trưởng, anh vẫn còn nhớ em."

 

Tôi nhớ cô ta hoàn toàn là vì Nhan An Thanh. Cô ta vào công ty qua mối quan hệ với bạn cùng phòng khởi nghiệp của tôi. Lúc cô ta đăng trạng thái kia, Nhan An Thanh đã không nhắn tin cho tôi một thời gian. Lúc đó, tôi nghĩ: Thử thăm dò một chút cũng không sao.

 

Đây không giống tôi chút nào. Thực ra, từ rất lâu trước đây, tôi đã quyết định, nếu có một ngày Nhan An Thanh chán tôi như những thứ cô ấy từng thích, tôi nhất định sẽ bình thản, thuận theo tự nhiên.

 

Chứ không phải thấp thỏm bất an như bây giờ.

 

Cô ấy không phản ứng.

 

Cô ấy không đến chất vấn tôi.

 

Thậm chí Tống Triệu không chịu nổi phải nhắn tin nhắc nhở, cô ấy cũng chỉ khách sáo hỏi tôi một câu: "Bùi Thư Thần, anh muốn chia tay sao?"

 

Tôi không trả lời.

 

Cô ấy nhanh chóng yêu đương. Con người cô ấy, thích và hứng thú luôn đến rất mãnh liệt. Cô ấy chán tôi, chắc chắn là có hứng thú mới rồi.

 

Là cái tên minh tinh kia.

 

Tôi trằn trọc, có chút khinh thường, vì hắn ta có vài nét giống tôi.

 

Tôi không thấy hắn ta có gì đáng để uy hiếp.

 

Chỉ là trong lòng thầm nghĩ đầy khinh miệt: "Nhan An Thanh, món đồ chơi này, không biết bao giờ cô mới chán?"

 

Tôi chắc chắn cô ấy sẽ không kéo dài được lâu, cho đến khi cô ấy thay ảnh đại diện và ảnh bìa vốn là của riêng tôi.

 

Ảnh đại diện của cô ấy là ảnh do người khác chụp, ảnh nền đổi thành bóng của hai người, dòng chữ ký cũng đổi thành "Cún con thật phiền phức".

 

Cô ấy nghiêm túc sao?

 

Hành động nhanh hơn cả ý thức, đó là lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh sau khi chia tay. Tôi cố chấp gọi điện cho cô ấy, muốn hỏi xem cô ấy có thật lòng không.

 

Cô ấy không nghe máy.

 

Sau này tôi lại nghĩ, Triệu Cảnh Thịnh chẳng qua chỉ là một diễn viên, một kẻ thuộc chi nhánh của Hàn gia, không có quyền lực gì, mỗi năm chỉ nhận được chút tiền chia từ quỹ gia tộc, dù cô ấy có nghiêm túc thì cũng không thể ở bên hắn ta được.

 

Rồi một năm, hai năm trôi qua, tôi nghe nói mẹ cô ấy bắt đầu sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt với những người môn đăng hộ đối.

 

Điều này càng chứng minh suy nghĩ của tôi, tôi thậm chí còn có chút hả hê và chế giễu một cách biến thái: "Thấy chưa, tôi đã bảo mà."

 

Ba năm, bốn năm... Nghe nói cô ấy bỏ trốn, nghe nói cô ấy ở bên cạnh Triệu Cảnh Thịnh, nghe nói tình cảm của họ rất sâu đậm, trở thành một cặp đôi khiến ai nấy trong giới đều ngưỡng mộ...

 

Cho đến khi tôi nhìn thấy thiệp cưới của họ.

 

Thật ra tôi cũng không quá phẫn nộ, đương nhiên tôi không thích Nhan An Thanh đến thế. Đúng, tôi vẫn luôn một mình suốt bao năm qua, chỉ là vì tính cách tôi vốn lạnh nhạt, không thích xây dựng mối quan hệ thân mật với người khác, tuyệt đối không phải tôi đang quen chờ đợi cô ấy.

 

Tôi cứ tưởng mình đã bình thản lắm rồi, nhưng khi nhìn tấm thiệp mời cưới kia, một cơn giận dữ vẫn trào dâng từ sâu trong lòng.

 

Tại sao? Nếu là hắn ta, vậy tại sao không thể là tôi?

 

Tôi đã gây dựng sự nghiệp thành công, tài sản bây giờ không hề thua kém Triệu Cảnh Thịnh.

 

Nếu có thể là hắn ta, tại sao không thể là tôi?

 

Ngày đêm trằn trọc, cuối cùng tôi không nhịn được gửi đi tin nhắn kia, nhưng nó lại chìm nghỉm như đá ném xuống biển.

 

Thậm chí, tôi còn muốn đến gặp cô ấy để hỏi cho ra lẽ.

 

Tống Triệu thở dài, vỗ vai tôi: "Lão Bùi, đừng tự dằn vặt nữa. Cậu luôn cho rằng Nhan An Thanh không nghiêm túc, tự nhủ rằng cô ấy là người dễ thay đổi, nhưng năm xưa, khi cậu lạnh nhạt như vậy mà cô ấy vẫn kiên trì suốt bảy năm, có lẽ cậu căn bản không hiểu cô ấy như tôi vẫn tưởng."

 

"Tình đã đổi thay, muộn rồi, đừng đi nữa."

 

Anh ta nói đúng.

 

Nếu như từ khi bắt đầu, tôi không thờ ơ lạnh nhạt chờ đợi cô ấy thay lòng, có lẽ bây giờ người cô ấy kiên quyết lựa chọn sẽ là tôi.

 

Giờ thì mọi chuyện đã an bài xong xuôi rồi

.

 

Thôi vậy, tôi tự nhủ.

 

Dù sao thì, vốn dĩ tôi cũng không thích cô ấy đến thế.

 

Thôi vậy.

 

Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top