Dịch Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 69: C69: Chương 69


Trong trí nhớ của Đường Cảnh Hạo, rõ ràng phụ hoàng và mẫu hậu là một đôi phu thê Đế Hậu yêu nhau sâu đậm hiếm thấy.

Nhưng không hiểu sao chỉ trong nháy mắt, mẫu hậu vừa hạ sinh không lâu của hắn ngồi trong cung điện quạnh quẽ dặn dò hắn.

"Hạo nhi, con làm gì cũng phải cẩn thận nhé. Phụ hoàng con chán ghét mẹ con chúng ta, dù con có là Thái tử cao quý đi nữa cũng chưa chắc được yên đâu."

Rõ ràng mấy ngày trước phụ hoàng còn nắm tay dạy bảo...... Đường Cảnh Hạo vừa nghĩ vừa hoảng hốt nhận ra mình thế mà không nhớ nổi phụ hoàng nắm tay dạy bảo lúc nào.

Những hình ảnh ấm áp sống động trong ký ức bị đám xúc tu lạnh lẽo nhớp nháp âm thầm bò lên, chồng chất thành đống khiến người ta không thể tìm ra.

"Hạo nhi?"

Đường Cảnh Hạo đột nhiên hoàn hồn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay hành lễ rồi nói to.


"Nhi thần biết rồi ạ."

"Con đừng quan tâm chuyện ở đây, mau đến Thái Học đi kẻo bỏ lỡ bài học hôm nay, đừng để thái phó chờ lâu."

Đường Cảnh Hạo nghe lời cáo lui, lần đầu tiên phát hiện bức tường thành này vừa cao vừa dài dằng dặc, tựa như không có điểm cuối.

Lúc này hắn mười hai tuổi, vừa tròn một giáp, có thái phó dạy bảo, thư đồng làm bạn.

Thư đồng của hắn cũng là con em thế gia được tuyển chọn kỹ càng, một người cao lớn là thế tử Hầu phủ Hoa gia. Một người tuấn tú thông minh là Nhị công tử phủ Thượng thư Dư gia. Bọn họ một văn một võ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ở chung với hắn cũng hòa thuận thân thiết.

Ánh mắt Đường Cảnh Hạo đảo qua hai người họ, không hiểu sao trong lòng vẫn thấy mất mát hụt hẫng.


Tựa như bị khoét đi một miếng, máu chảy tí tách.

Hắn nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó đặt một con châu chấu tre chẳng mấy bắt mắt, thân mình nhẵn bóng, chẳng biết chủ nhân cầm chơi bao nhiêu lần rồi.

"Đây là đồ của ai vậy, sao chỗ này không có người?"

Đường Cảnh Hạo hỏi nhưng hồi lâu sau vẫn chưa có người trả lời.

"Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài cũng không biết tạp vật này từ đâu ra nữa, làm bẩn mắt ngài rồi, để nô tài gọi người đem đi."

"Khoan đã."

Đường Cảnh Hạo cầm châu chấu lên nắm trong tay, không hiểu sao vành mắt đỏ hoe.

Hắn đang đau lòng, nhưng là vì ai đây.
 
Chương 70: C70: Chương 70


Địa vị Thái tử lung lay, nhà ngoại bất lực, trên đời có biết bao kẻ đang chờ xem trò hề của hắn, chờ hắn rơi đầu.

Nhưng Thái tử này vẫn cố kéo dài hơi tàn, mỗi bước đi không biết diệt được bao nhiêu tử địch.

Trong một quán trà bình dân ở kinh thành, hai người ngồi đối diện nhau lại không hề bình dân.

"Điện hạ." Thế tử Hầu phủ Hoa Hiểu Tư đã có dáng vẻ tướng quân oai hùng bẩm báo chuyện quan trọng với Thái tử những năm gần đây càng thêm trầm ổn, "Dạo này hành động của Ngũ hoàng tử ngày càng liều lĩnh, còn giấu hoàng bào trong biệt viện nữa, chắc hắn nghĩ Hoàng đế lú lẫn thật rồi."

"Vậy cứ để phụ hoàng tốt của hắn tận mắt nhìn xem đứa con ngoan này kính trọng mình thế nào."

Giờ Đường Cảnh Hạo đã mười tám tuổi, trên mặt không còn vẻ ngây ngô non nớt, kinh nghiệm xương máu những năm qua khiến hắn càng thêm kín kẽ, giấu hết tài năng.

"Tất nhiên rồi, mùng ba tháng sau sẽ ra ngoại ô nghỉ mát, chúng ta đã sắp xếp người đâu vào đấy rồi."


"Tốt lắm." Đường Cảnh Hạo gật đầu rồi nhấp một hớp trà, "Giờ trong kinh đã thành nơi thị phi, cô lo liệu ổn thỏa hết rồi, ngày mai trên triều sẽ có đại thần tiến cử ngươi ra biên cương đóng quân, ngươi chỉ việc đồng ý thôi."

Hắn đã công khai đối đầu với Hoa phủ, giờ Hoa Hiểu Tư rời đi mới là an toàn nhất.

"Điện hạ......"

"Việc này đã định, đừng bàn thêm nữa." Sắc mặt Đường Cảnh Hạo trầm tĩnh, Ngũ hoàng tử và hắn chưa chết chưa thôi, thà để hắn đối mặt một mình còn hơn bắt mọi người ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, "Nhị lang Dư gia sẽ cùng đi với ngươi, chuyến này hung hiểm, nhất định phải cẩn thận một chút."

"Vâng."

Thấy đối phương rốt cuộc đáp ứng, Đường Cảnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.


Ngũ hoàng tử là con trai độc nhất của sủng phi Hồ thị hiện giờ, hành vi lố bịch phóng đãng, thậm chí hắn còn không nhớ hai mẹ con này xuất hiện trong cung lúc nào, khi hắn tỉnh táo lại thì hậu cung của phụ hoàng hắn đã có thêm vô số phi tần và con thứ.

Những năm gần đây chẳng biết đám "huynh đệ" kia đã ngáng chân hắn bao lần, giờ chỉ còn một đối thủ duy nhất.

Hắn và Hoa Hiểu Tư đã tách ra, không tiện để người khác thấy đi chung với nhau nên đành phải chờ đối phương đi trước bằng lối bí mật.

Trong kinh thành còn rất nhiều sản nghiệp của Thái tử, mấy quán trà tiệm cơm này vừa kiếm tiền cho hắn vừa là tai mắt của hắn ngoài cung, giúp cho Thái tử này không đến nỗi mắt mù tai điếc.

Đường Cảnh Hạo nhắm mắt lại, trù tính hết năm này qua năm khác khiến hắn lúc nào cũng lo nghĩ, đã mấy ngày rồi chưa được thư giãn.

Hắn đứng dậy mở cửa sổ đóng kín ra, bên ngoài gió thổi hiu hiu, vừa cúi đầu thì thấy đệ đệ giấu trộm hoàng bào của mình đang bị người khác cưỡi như chó trong hẻm nhỏ.

"Chát chát chát!" Mỹ nhân ngồi trên lưng xinh đẹp động lòng người, chỉ là hơi ác miệng, "Con ngựa ghẻ này, sao không đi hả? Chắc không phải con lừa đấy chứ."

Súc sinh vô dụng.
 
Chương 71: C71: Chương 71


Mỹ nhân tùy ý làm bậy trong hẻm nhỏ ngẩng mặt lên, y hết sức phách lối, trên mặt chẳng che giấu chút nào, bị Đường Cảnh Hạo nhìn thấy hết.

Hắn từng gặp vô số mỹ nhân nhưng người này lại làm hắn sững sờ tại chỗ.

Dường như hắn đã gặp qua, nhưng lại biết rõ trong trí nhớ của mình chưa bao giờ có hình bóng người này.

Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy bùi ngùi mãi thôi ——

Bảo Bảo bình an trưởng thành, thật quá tốt rồi.

——————

Ý nghĩ này thoảng qua nhanh đến mức Đường Cảnh Hạo không kịp nắm bắt, vụt lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức biến mất, chỉ còn hoang đường.


Dù gì Ngũ hoàng tử cũng là dòng dõi Hoàng gia, thế mà lại bị người cưỡi ngoài đường như súc sinh, nếu chuyện này truyền ra chắc phụ hoàng tốt của hắn sẽ vui lắm.

Đường Cảnh Hạo đập ba cái vào bệ cửa sổ, giọng ám vệ lập tức vang lên.

"Chủ tử."

"Chuyện hay ho thế này tất nhiên phải tuyên truyền cho Ngũ hoàng tử của chúng ta rồi."

"Dạ."

"Còn nữa......" Đường Cảnh Hạo dừng lại, nhìn chằm chằm góc nghiêng dưới lầu rồi trầm giọng hỏi, "Tiểu công tử này là con nhà ai? Sao nhìn mặt lạ vậy."


"Hồi bẩm chủ tử, đây là con trai độc nhất của Tống thừa tướng—— Tống Bảo đấy ạ."

"Tống Bảo?" Đường Cảnh Hạo nghe thấy cái tên thô tục này thì lộ ra ý cười, "Quả nhiên người cũng như tên."

Sau đó không lâu, Ngũ hoàng tử bị con trai độc nhất của Tống phủ cưỡi như ngựa truyền khắp đầu đường ngõ hẻm, bè đảng của Ngũ hoàng tử rung chuyển, hận Tống gia thấu xương nhưng Tống thừa tướng có căn cơ vững chắc nên không thể động vào, Đường Cảnh Hạo được một phen xem trò cười.

"Đúng là bảo bối mà."

Người người đều nói ca nhi Tống gia đắc tội với Hoàng gia, e là sẽ không kết hôn được, ai ngờ Ngũ hoàng tử vừa đi chưa bao lâu thì lại có một vương tử Tây Vực gióng trống khua chiêng cầu hôn Tống gia.

Khi Đường Cảnh Hạo gặp lại y chính là lúc hoa đào nở rộ khắp ngoại ô.

Nhất thời hắn chỉ nhớ được gương mặt người kia nổi bật giữa rừng đào rực rỡ, còn gã râu quai nón cao lớn thô kệch bên cạnh thật sự rất chướng mắt, nhìn là thấy bực.

Thái tử khó chịu.
 
Chương 72: C72: Chương 72


Thái tử không vui, Tống Bảo được theo đuổi tới tấp cũng chưa chắc vui hơn bao nhiêu.

Y không rõ tại sao mình cứ mãi xui xẻo như vậy, lâm vào cảnh dây dưa không dứt.

Rõ ràng y chỉ là một tiểu ca nhi nhà giàu ăn ngon uống sướng, độc đinh trong nhà, bé ngoan duy nhất. Cha mẹ chưa từng kỳ vọng y làm rạng danh gia tộc mà chỉ mong y sống vui vẻ, gả cho hoàng tử hay vương tôn đều không quan trọng, không thành thân thì ở với cha mẹ cả đời cũng không sao, nếu thật sự muốn kết hôn thì bắt đối phương ở rể là được rồi.

Nhưng y lại không cách nào thoát khỏi mối phiền phức này, từ lúc y mười bốn tuổi thì người kéo tới không dứt, cứ như chỗ y là cửa ải gì đó, hệt như đi thi vậy, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu.

Y không thích Ngũ hoàng tử, cũng không thích Triệu thế tử, tên thú nhân râu ria xồm xoàm trước mắt này cũng chẳng vừa mắt y.

"Ăn gà nướng đi, Tống thiếu gia."

Vương tử Tây Vực nói giọng Trung Nguyên lơ lớ, ân cần xé một cái đùi gà bự mời Tống Bảo, dọa cho bé nhát gan yếu ớt của chúng ta hoảng sợ lùi lại ba bước, mặt mũi trắng bệch.


"Ai thèm ăn gà vớ vẩn này của ngươi, mau cút ra xa bản công tử một chút!"

Tống Bảo hung dữ quát nạt, nhưng y quá xinh đẹp nên dù chửi mắng cũng vẫn khiến kẻ có ý đồ đen tối phấn khích.

Chẳng biết tên dã nhân râu quai nón nghĩ gì mà nở một nụ cười quái dị rồi lẩm bẩm.

"Không ăn gà này thì ăn gà khác cũng được."

Tống Bảo mới mười sáu tuổi nên không hiểu thâm ý trong mấy lời bát nháo này, chỉ thấy buồn nôn cực kỳ, không muốn gã râu quai nón này tới gần.

"Bản công tử khuyên Tam vương tử cách xa ta một chút, coi chừng gãy tay cụt chân, ngay cả lưỡi cũng bị cắt đấy."


Thật ra Tống Bảo cũng là ngoài mạnh trong yếu, chỉ muốn kéo dài thời gian, y nghĩ mãi mà không rõ tại sao hôm nay ra ngoài có dẫn theo tùy tùng nhưng từ lúc đụng phải gã râu quai nón này trên đường thì đám hộ vệ lập tức biến mất, chỉ còn mình y quần nhau với gã râu quai nón.

Tay y trói gà không chặt nhưng trên mặt không hề lộ ra vẻ sợ hãi, giả bộ hung dữ cũng phải cho giống.

"Ngươi nói nhảm gì thế." Vương tử Tây Vực nghe xong cũng chẳng sợ chút nào, trong mắt hắn Tống Bảo chỉ là con rối xinh đẹp tùy ý trêu chọc mà thôi, "Dù sao ta đã bảo hệ thống phong tỏa đám người quanh đây rồi, ngươi theo ta thì theo, không theo cũng phải theo. Giờ ngươi chống cự thì cha mẹ ngươi cũng chẳng tìm được ngươi đâu, năm ba ngày sau ngươi lại xuất hiện với ta, ai cũng sẽ nghĩ chúng ta ván đã đóng thuyền, cuối cùng ngươi vẫn phải gả cho ta thôi...... Ngươi đừng từ chối nữa, dù sao gả cho ta vẫn tốt hơn gả cho mấy tên làm nhiệm vụ đáng chết kia, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ thân như ngọc vì tên nam chính đã quên ngươi sạch sành sanh kia sao? Hắn là đối tượng công lược của người xuyên qua trong tương lai, ngươi ở bên hắn chỉ có kết cục bi thảm thôi, bất lực như cha hắn vậy, chẳng có ngày nào yên ổn đâu."

Tống Bảo làm thinh, hoàn toàn không biết Đường Cảnh Hạo đứng sau cây đào cách đó không xa bị chấn động mạnh.

Vương tử Tây Vực tà mị cười một tiếng, thậm chí còn quay lưng đi ngắm hoa, Tống Bảo im lặng nhìn gáy đối phương, lập tức rút dao dăm ra khỏi ống quần rồi đâm vào lưng trái của gã râu quai nón.

"Bản công tử chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả."

Vương tử Tây Vực ngã gục, chỉ còn Tống Bảo phủi tay rồi sợ hãi giậm chân.

Đáng sợ quá, dọa Bảo Bảo hết hồn.
 
Chương 73: C73: Chương 73


Tống Bảo nuốt nước bọt, đang cố trấn tĩnh lại sau khi ra tay thì nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng làm y giật nảy mình.

"Không ngờ công tử phủ Tống thừa tướng lại can đảm như thế, tại hạ bội phục."

Tống Bảo quay lại, vừa thấy người kia thì sững sờ, không hiểu sao nhìn người trước mắt lại thấy trong lòng khó chịu, tức mà không biết trút vào đâu, chẳng có lời gì hay ho để nói.

"Ngươi là ai?"

Tống Bảo nheo mắt nhìn người kia, cao hơn y, cường tráng hơn y, trong tay y cũng chẳng còn con dao nào để đâm người.

Chậc, tính sai rồi, chính diện không thể tỏ thái độ cứng rắn được.

"Người qua đường." Sau khi bắt chuyện, Đường Cảnh Hạo lại thấy tâm tình đột nhiên vui sướng, trong hoàn cảnh kỳ quái như vậy mà hắn vẫn đùa được, "Bội phục lòng can đảm của Tống công tử."

Tống Bảo tức đến nỗi giơ chân, y cũng không hiểu sao tự dưng mình lại ấm ức, chỉ thấy bực bội khó chịu, lẩm bẩm mắng.


"Hừ, lúc nãy thấy ta bị uy hiếp đe dọa thì im re như rùa đen rụt đầu, giờ còn đứng đây nói bội phục với không bội phục gì nữa, đúng là dối trá, đồ ngụy quân tử."

Nếu người khác nói thế trước mặt Đường Cảnh Hạo e là cỏ trên mộ đã cao ba trượng, nhưng giờ nghe Tống Bảo hùng hổ nói vậy, Thái tử điện hạ chỉ cười khẽ rồi thốt ra bốn chữ ngắn ngủi.

"Nói không lại ngươi."

Hắn cũng không hiểu sao trong lòng mình cực kỳ chua xót, bị người mạo phạm không hề tức giận mà trái lại còn thấy nhẹ nhõm.

Hắn chưa kịp nghĩ kỹ thì nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói máy móc.

【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】

【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】


【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】

Thanh âm này đều đều nghe không giống của người, nhìn kỹ lại mới phát hiện nó đến từ vương tử Tây Vực nằm dưới đất.

Vương tử điện hạ bị đâm một nhát chẳng những không chảy máu ồ ạt mà thậm chí còn không thấy vết máu trên người.

Hắn cứ thế nằm sấp trên mặt đất rồi biến thành tro bụi tan biến sạch sẽ, chỉ còn mỗi bộ đồ.

Đường Cảnh Hạo tê cả da đầu, đến gần đạp chân lên quần áo dưới đất, đúng là vẫn còn nguyên vẹn. Hắn ngồi xổm xuống, móc từ túi áo ra một tờ giấy được gấp lại nhỏ xíu.

Hắn mở ra đọc lướt qua rồi siết chặt trong tay.

Tống Bảo hoàn toàn không để ý mà hất cằm cao giọng nói: "Sao lại có người xấu xa thế chứ!"

Đường Cảnh Hạo nhìn mỹ nhân bên cạnh, không khỏi nhớ tới mảnh giấy mình thấy lúc nãy.

Phía trên viết.

【 Người có Tống Bảo sẽ được thiên hạ.】
 
Chương 74: C74: Chương 74


Người có Tống Bảo sẽ được thiên hạ.

Đường Cảnh Hạo cảm thấy câu này thật hoang đường, quả thực làm trò cười cho thiên hạ.

Tống Bảo cũng đâu phải tiên đan diệu dược, ăn vào là có thể đắc đạo phi thăng thành tiên.

Y không phải ngọc tỉ truyền quốc, cũng không phải chiếu thư nhường ngôi mà chỉ là một tiểu công tử ca nhi được nuông chiều, suốt ngày trong đầu chỉ có ăn uống vui chơi, hoàn toàn chứa không nổi ngươi lừa ta gạt, sao có thể cột chung một chỗ với thiên hạ được.

Đường Cảnh Hạo nhìn gương mặt ngây thơ của người bên cạnh, tim bỗng thắt lại.

Kể ra cũng lạ, hắn là người muốn đoạt lấy thiên hạ này, mấy năm gần đây tay dính không ít máu tươi, nếu nói không từ thủ đoạn cũng chưa đủ.

Giờ nghe tin này, dù thế nào cũng phải nghĩ cách uy hiếp dụ dỗ để nuôi nhốt người này bên mình.


Nhưng cảm giác đầu tiên của hắn lại là áy náy, giống như vì mình vô dụng nên mới khiến Tống Bảo chịu khổ vô cớ.

Hắn đến trễ rồi.

"Trễ lắm rồi, trễ lắm rồi!"

——————

"Còn không chịu dậy thì sẽ trễ thật đó! Tướng công à!"

Tống Bảo gọi người dậy, y cũng rất khó hiểu, ngày thường đâu bao giờ thấy Đường Cảnh Hạo ngủ mê như vậy, gọi mãi vẫn không tỉnh, nếu không phải hắn còn thở chắc y đã sợ hãi gọi người mời đại phu cứu mạng.

"Bảo."


Đường Cảnh Hạo vừa tỉnh lại thì thấy giai nhân trong mộng mặc áo lót nằm trong lòng mình, vừa thân cận vừa nôn nóng, nghe y gọi khẽ một tiếng thì cảm thấy trái tim căng cứng trước đó trở nên mềm nhũn.

Chuyện quá khứ đã qua, dù vẫn còn ngàn vạn bí ẩn chưa được giải đáp nhưng hôm nay hắn và Tống Bảo gắn bó mật thiết, không ai có thể chen vào chia rẽ hai người họ nữa.

"Hạo ca ca, ngươi ngủ ngon thật đấy, không dậy thì làm sao kịp dự lễ đại hôn của Cảnh Văn chứ." Tống Bảo đẩy ngực Đường Cảnh Hạo một cái, muốn mau chóng đứng dậy ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, ai ngờ bị người ôm eo, lập tức mất đà nhào vào ngực tướng công.

"Ngươi...... Ưm."

Tống Bảo không kịp phàn nàn, chỉ có thể ngoan ngoãn để tướng công mơ thấy chuyện cũ xem mình như bánh ngọt ăn sạch sành sanh.

"Ban ngày làm chuyện xấu, Hoàng đế như ngươi thật phóng túng quá đi mất." Tống Bảo vừa được cửu ngũ chí tôn hầu hạ mặc áo lót vừa nói lời thật mất lòng, "Hôm nay mà không kịp dự lễ cưới thì đều tại ngươi hết đấy!"

"Ừ, Hoàng hậu nói đúng lắm."

Đường Cảnh Hạo buộc lại dây lưng trong tay rồi hôn một cái lên đôi môi đỏ xinh của người yêu.

Được bảo bối này còn mong gì hơn.
 
Chương 75: C75: Chương 75


Vương gia kết hôn, tất nhiên là hồng trang mười dặm vô cùng náo nhiệt.

Toàn bộ dân chúng ở đất phong đều hân hoan vui mừng, còn hăng hái hơn cả người trong cuộc.

Tập tục cưới chính thê ở đây là tân lang phải đi quanh thành một vòng rồi đến phủ tân nương, sau khi bái biệt nhà vợ thì dẫn kiệu lớn tám người khiêng dạo quanh thành thêm một vòng nữa, lúc này mới được về phủ cử hành nghi thức.

Vì rườm rà như thế nên dù buổi chiều mới mở tiệc nhưng phải đi từ sáng sớm, giờ trời đã sáng bửng mà tân lang Kính Vương điện hạ Đường Cảnh Văn lẽ ra phải đi từ lâu vẫn đang trong ngồi trong sảnh, người mặc áo cưới đỏ chót nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì vui mừng, không giống đi đón dâu mà giống đi viếng mộ hơn.

Vừa bước vào sân, Tống Bảo và Hoàng đế phu quân của mình trông thấy Đường Cảnh Văn xụ mặt ngồi đó, y chưa kịp mở miệng thì Đường Cảnh Hạo đã lên tiếng trước.


"Sao còn chưa đi mà hậm hực ngồi đây."

Hắn lớn hơn hai đệ đệ một giáp, lớn lên trong âm mưu quỷ kế, tuy là huynh trưởng nhưng rất có uy, quả nhiên nghe hắn nói xong Đường Cảnh Văn vẫn xụ mặt như cũ nhưng đã chịu dời mông khỏi ghế.

"Đại ca cứ kệ hắn đi, hôm nay hắn sẽ thành nam nhân thực thụ nên thẹn thùng ấy mà, lằng nhà lằng nhằng là chuyện bình thường." Hôm nay Đường Cảnh Võ cũng dậy sớm nhưng không phải để phụ giúp mà chủ yếu là xem náo nhiệt, hắn không thành thân nên rất nhàn nhã, chỉ thích nhìn bộ dạng chán đời của huynh đệ mình, trong thời khắc mấu chốt còn đang trêu chọc, "Chẳng biết trái dưa leo tóp teo thế kia có giữ được Kính Vương phi tương lai của chúng ta không nữa."

Kính Vương liếc xéo đệ đệ tốt của mình, hôm nay hắn không có tâm trạng đấu võ mồm với tên lỗ mãng này nên chỉ nói một câu bâng quơ.

"Ít nhất bản vương còn có Vương phi để cưới, đâu giống ai kia ế chỏng ế chơ......"


"Ngươi......" Vĩnh Vương há to miệng muốn khịa tiếp nhưng bị nhét một cái bánh bao màu đỏ vào miệng, "Ô ô, Khoai Môn ngốc!"

"Gia, bánh bao ngọt này ngon lắm, ngài ăn nhiều một chút đi ạ."

Đứa bé đang kiễng chân thấp thỏm thu tay về, y phải lấy hết can đảm để bịt miệng gia nhà mình, chỉ sợ hắn nói tiếp sẽ bị đánh.

Ma ma nói ngày đại hỉ thấy máu sẽ xui lắm.

Nhìn đám người trong phòng, Tống Bảo nhịn không được che mặt, sao lại rối bòng bong thế này, chẳng biết Hầu phủ bên kia sao rồi.

Bảo Bảo lo lắng.
 
Chương 76: C76: Chương 76


Hôm nay Hầu phủ nhộn nhịp hiếm thấy.

Đèn lồng lụa đỏ treo cao trên cổng, tôi tớ người hầu nghênh đón khách khứa, quả thực hết sức náo nhiệt.

Lão Hầu gia cũng phấn chấn hiếm thấy, mặc quan phục mới tinh cùng kế phu nhân đứng ở cổng chờ vương phủ tới đón dâu.

Nhưng khách khứa chỉ chú ý đến mỗi mình thế tử.

Từ khi Hoa Hiểu Tư chinh chiến đến giờ chưa từng về đây, xem như tre xấu mọc măng tốt, giờ đã là đại tướng quân được Hoàng thượng ưu ái, một thời gian nữa chắc chắn sẽ đạt thành tựu lớn.

Đứng cạnh hắn là một công tử tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, chẳng biết là khách quý từ đâu đến.

Khách quý đang lén nhéo eo người bên cạnh.

"Tướng quân, đừng xụ mặt nữa mà!"


Dư phó tướng cũng khổ tâm lắm.

——————

Hôm qua Dư Dục được Tống Bảo yểm trợ thoát khỏi phủ Kính Vương, sau đó lập tức đến Hoa phủ, bận tối tăm mặt mũi.

Dù sao y cũng không yên tâm về Hoa Hiểu Tư, càng không yên tâm về lão Hầu gia cha hắn.

Trước khi nhập ngũ y từng theo Hoa Hiểu Tư về Hầu phủ một lần, lúc đó y vẫn chưa biết Hầu phủ loạn cỡ nào nên nơm nớp lo sợ.

Kết quả trên đường từ kinh thành đến biên cương Hoa Hiểu Tư vòng về phủ, không phải để cáo biệt cha mẹ mà là để giải quyết cục diện rối rắm do cha hắn gây ra.

Nhắc đến cũng buồn cười, cha hắn bị đối thủ chính trị hạ bệ, đã lớn tuổi mà còn phong lưu cởi truồng chạy ngoài đường, suýt nữa chết trên giường tình nhân.


Hoa Hiểu Tư ở xa kinh thành nghe tin này đành phải dành chút thời gian về giải quyết việc nhà.

Lúc đó Dư Dục cảm thấy Hoa Hiểu Tư quá khổ, rõ ràng bằng tuổi y mà phải gánh vác gia tộc, trong khi y vẫn còn ở cạnh cha mẹ vui chơi, chẳng quan tâm gì đến chuyện cơm áo.

Quả nhiên hôm qua Dư Dục chạy tới, ngay cả lụa đỏ Hầu phủ cũng chưa treo xong, người hầu ngây ra như phỗng, chẳng có vẻ gì là sốt ruột.

"Thế tử của các ngươi đâu?"

Dư Dục nhảy xuống ngựa đi vào cổng chính, thậm chí người cản đường hay thông báo cũng không có, đành phải túm đại một người hầu tra hỏi.

Người hầu câm như hến, hoàn toàn không dám mở miệng, Dư Dục tức quá ném người sang bên rồi tự mình đi tìm, cũng may chưa đi mấy bước thì nghe thấy tiếng quát om sòm.

Dư Dục tìm đến nơi, trông thấy Hoa Hiểu Tư xanh mặt quát tháo ở viện phía Đông.

"Tráo người thành thân là tội khi quân đấy! Sao ngươi dám hả!"

Mẹ, kích thích thật.
 
Chương 77: C77: Chương 77


Nhân vật chính "Hoa Hiểu Chu" của lễ đại hôn ngày mai uể oải nhìn đống chén đĩa bừa bộn trước mặt.

Y vốn đi theo cha mẹ về nhà đón Nhị đệ, không hiểu sao gặp phải núi lở, cả người bị vùi xuống đất.

Thảm họa này thật sự rất kỳ quặc, ngay cả la bàn của y cũng không dò được, cứ thế xảy ra đột ngột.

Khi y tỉnh lại thì tay chân bủn rủn, bị xem như món hàng ném vào phủ này, trở thành thế thân cho kẻ khác.

Y ở trong phòng mấy ngày, sống nhờ quà vặt điểm tâm mà cậu nhóc Hoa Trân đem tới, cuối cùng vào đêm trước ngày thành thân bị phát hiện là kẻ giả mạo.


"Đại ca cần gì tức giận thế chứ, nóng giận có hại cho sức khỏe lắm đó." Như sợ tình hình chưa đủ nghiêm trọng nên Hoa Hiểu Chu còn cười khinh khỉnh, "Ngày đại hỉ của Kính Vương và công tử quý phủ đã gần kề, nếu xảy ra sự cố gì bất ngờ thì cả ngươi và ta đều không thoát khỏi liên quan đâu."

"Tên kia ở đâu?". Tiên Hiệp Hay

Nhìn gương mặt giống đệ đệ mình đến bảy phần này, Hoa Hiểu Tư chỉ thấy máu dồn hết lên đầu, hắn chinh chiến bên ngoài quá lâu nên hoàn toàn không hiểu thanh niên nam nữ quý tộc thời nay nông nổi đến mức nào.

Đây chính là liên hôn với Hoàng gia, thay xà đổi cột là tội nặng bị chém đầu, nếu sơ ý phạm lỗi gì sẽ liên lụy cả nhà chịu tội, ngay cả súc sinh trong ổ chó chuồng heo cũng không thoát khỏi liên quan.

"Hỏi hay thật." Mặt mũi đại mỹ nhân đầy vẻ vô tội đáng thương, "Ta cũng muốn biết tên kia ở đâu lắm."


"Đang yên đang lành tự dưng ta bị bắt trói đến đây, ngươi còn đến hỏi khổ chủ như ta tên kia ở đâu nữa à."

Hoa Hiểu Tư vốn nóng tính nên không chịu nổi kiểu móc mỉa này, lập tức nổi giận đùng đùng, nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị người vội vã chạy đến kéo ra.

"Tướng quân đợi đã!"

Dư Dục ôm chặt cánh tay phải của Hoa Hiểu Tư, sợ hắn tức giận chém người. Tính tình đại tướng quân này quá mức cương trực, cứng quá thì dễ gãy, lúc nổi nóng khó tránh khỏi phạm sai lầm, nếu vậy sẽ rất khó giải quyết hậu quả.

"Cá ngốc? Sao ngươi cũng đến đây vậy!"

"Tướng quân......" Dư Dục hít sâu mấy hơi rồi khẩn trương nói, "Tráo người thành thân tất nhiên là tội không thể tha, nhưng nếu tân lang biến mất, giỡn mặt với Hoàng gia sẽ bị tru di cửu tộc đó. Thôi thì phóng lao phải theo lao vậy, nhờ vị công tử này thuận nước đẩy thuyền hoàn thành đại hôn ngày mai trước đi, đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu về kinh thành rồi tính tiếp."

Chém ngay lập tức và chém vào mùa thu, tướng quân chọn một đi.
 
Chương 78: C78: Chương 78


Nhờ đẩy nhanh tốc độ nên cuối cùng kiệu hỉ mười sáu người khiêng của phủ Kính Vương cũng kịp về phủ trước giờ lành.

Lần này Tống Bảo và Đường Cảnh Hạo cải trang đến thăm nên không tiện ra ngoài phủ, đành phải ngồi tạm trong hỉ đường chờ xem lễ.

Tống Bảo lúc thì nhìn vương phủ treo đầy lụa đỏ, lúc thì nhìn món ăn dọn sẵn trên bàn, cảm thấy hết sức thú vị.

Lần cuối thấy khung cảnh vui tươi này là ngày y thành thân.

Năm đó y chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng có khái niệm gì về cuộc sống tương lai, chỉ thấy vô cùng vất vả, đời này không muốn thành thân lần hai nữa.

Hệt như cái xác không hồn nghe ma ma bên cạnh chỉ dạy từng câu từng chữ, làm một con rối ngoan ngoãn bị giật dây.

Sau lễ đại hôn, y ra sân sau bắt chuyện với Đường Cảnh Hạo lúc ấy vẫn còn là Thái tử.


Sau đó......

"Ôi!"

Tống Bảo đưa tay đỡ đầu, chỉ thấy đau như búa bổ, trước đây không nghĩ tới nên chẳng có cảm giác gì, giờ muốn nhớ lại thì phát hiện mình chẳng nhớ chút gì về đêm tân hôn, sắc mặt y trắng bệch, rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao.

"Bảo?" Đường Cảnh Hạo luôn chú ý đến y nên lập tức nghiêng người nắm chặt hai tay y, trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương, "Có chỗ nào không khỏe à, sao sắc mặt ngươi kém thế?"

"Không ạ......" Tống Bảo nhìn hai tân lang khua chiêng gõ trống vào cửa, cuối cùng vẫn nói ra nỗi sợ hãi của mình, "Hạo ca ca, ngươi còn nhớ đêm tân hôn của chúng ta không? Không hiểu sao ta chẳng nhớ gì cả, giống như......"

Giống như tuổi thơ vui vẻ làm thư đồng đã bị y quên sạch, cứ như bị ai xóa mất.


"Đừng nhớ nữa."

Đường Cảnh Hạo xoa nhẹ mu bàn tay Tống Bảo dưới tay áo rộng, hắn muốn mở miệng trấn an nhưng mấy chuyện kỳ quái này hệt như ám tiễn khó đề phòng, một mực đe dọa hai người họ, dù hắn là Hoàng đế cao quý của một nước cũng khó lần ra manh mối, chỉ có thể ẩn mình chờ thời cơ.

"Không nhớ thì thôi vậy." Tống Bảo cười hiền, hôm nay là ngày vui của đệ đệ Đường Cảnh Hạo, y không muốn kéo đối phương vào nỗi ưu phiền không thể giải quyết, "Chắc cũng là mấy nghi lễ như hôm nay chứ gì."

Thấy Đường Cảnh Hạo vẫn cau mày, y nhịn không được đưa tay xoa xoa.

"Hạo ca ca còn nói ta nữa à, chính ngươi cũng ưu sầu kìa." Nói xong y cười ha ha, "Chỉ cần bây giờ cả nhà chúng ta hạnh phúc mỹ mãn là được rồi, đâu thèm nhớ chuyện xưa làm gì."

Tốt cũng được, xấu cũng được, cuối cùng vẫn thoảng qua như mây khói.

Đầu óc y chậm chạp nên chỉ biết nhìn hiện tại.

Chỉ thấy chuyện trước mắt thôi.
 
Chương 79: C79: Chương 79


Tống Bảo luôn miệng nói chỉ nhìn trước mắt, tiếc là thứ trước mắt không dễ nhìn cho lắm.

Biết sao được, ai đang đi mà đạp trúng phân cũng sẽ bực thôi.

"Hoàng hậu nương nương, từ khi xa nhau đến giờ vẫn ổn chứ."

Nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt, Tống Bảo lộ vẻ chán ngán.

Ai kêu đời người có ba việc gấp, Tống Bảo mắc tiểu.

Y chỉ ra sân sau đi tiểu mà thôi, ai ngờ vừa ra nhà xí lại gặp trúng quỷ.

Lần cuối gặp là lúc nào nhỉ? Tống Bảo suy tư một lát, khó khăn lắm mới nhớ ra hình như kiếp trước mình lưu vong đi theo xe chở tù đã thấy khuôn mặt dương dương đắc ý này bên đường.


Kiếp trước y quá ngu ngốc, đường đường là Hoàng hậu mà bị một họa sĩ cung đình dụ dỗ xoay quanh, vinh hoa phú quý tướng công con cái đều bị y ném ra sau ót, cuối cùng không chỉ hại mình mà còn hại cả cha mẹ.

Trước kia cứ nhớ lại chuyện này thì trong lòng y tràn ngập sợ hãi, nhưng bây giờ đối đầu trực diện, Tống Bảo chỉ thấy trong lòng phẫn uất tột độ.

"Bớt ra vẻ quen biết đi, đâu phải con chó con mèo nào bản cung cũng biết."

——————

Kẻ đối diện sửng sốt thấy rõ.

"Hoàng hậu nương nương khách khí quá."


Hồi lâu sau Tiểu Dịch mới mở miệng, hắn vốn định cười tà mị một tiếng, tiếc là lần trước hắn bị một gia đình không biết từ đâu tới vùi xuống hố phân, giờ chỉ còn một cái mạng cuối cùng.

Có thể tạm dừng thời gian để chặn đường Tống Bảo đã là nỏ mạnh hết đà, thật sự không thể vẽ rắn thêm chân được nữa.

Hắn từ dị giới đến đây để hấp thu vận may, kiếp trước đã quen thuận buồm xuôi gió, dù là Tống Bảo hay bất kỳ ai khác cũng đều nằm trong tay hắn, toàn bộ tuyến thế giới bị hắn quậy long trời lở đất, gần như sụp đổ, chỉ còn một bước nữa là nhiệm vụ thành công.

Nếu không phải, nếu không phải......

Tiểu Dịch sầm mặt, hiện giờ quan hệ giữa Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo thân mật khắng khít, thiên tử tương lai thông minh khỏe mạnh, ngay cả Thái hậu lẽ ra phải trúng độc chết bất đắc kỳ tử cũng bình an vô sự, toàn bộ tuyến thế giới vững chắc kiên cố khiến thời gian của hắn ngày càng giảm đi.

Nếu vẫn không thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Tống Bảo hèn nhát, khiến tinh thần y suy sụp tan rã, chủ động giao vận may của nhân vật chính cho hắn thì năng lượng xuyên không sẽ cạn kiệt, hắn chỉ có thể chôn thân ngay tại đây.

Hắn bình tĩnh giương mắt nhìn Tống Bảo, ánh mắt lạnh lẽo thèm khát khiến người ta tê cả da đầu.

Tiếc là hắn vẫn cho rằng Tống Bảo còn hèn nhát như kiếp trước, chắc chắn sẽ đi vào con đường diệt vong.
 
Chương 80: C80: Chương 80


"Bảo Bảo được bệ hạ lạnh lùng yêu nhất" vốn chỉ là một cuốn truyện nhẹ nhàng, chẳng có bao nhiêu thông minh nên Tiểu Dịch cũng không nghĩ Tống Bảo là một bình hoa có đầu óc.

Trong lòng hắn, dù là Tống Bảo hay Đường Cảnh Hạo cũng như nhau, chỉ là một vùng nho nhỏ trong ba ngàn thế giới, dân chúng ở đây còn sống dưới chế độ quân quyền thần thụ thì làm sao địch lại người xuyên đến từ thế giới tiến bộ như hắn.

Ngay cả lão Hoàng đế phát hiện tinh thần mình bị sức mạnh bên ngoài khống chế cũng chỉ có thể khuất phục, ngoan ngoãn giao ra quyền điều khiển thân thể, muốn hấp thu vận may của nhân vật chính Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo rồi xóa sạch trí nhớ hai người dễ như trở bàn tay.

Hắn đã thất bại một lần, tuyệt đối không thể phạm sai lầm nữa.

Hắn muốn dùng năng lượng tích lũy còn lại để đảo ngược thời không, trở lại khi mọi thứ chưa bắt đầu, bắt Tống Bảo làm Thái tử phi của mình.

Ánh mắt Tiểu Dịch lại dán vào Tống Bảo rồi cười khằng khặc.

"Tận hưởng cuộc sống mới đi, Hoàng hậu nương nương à."


Tống Bảo chỉ là bại tướng dưới tay hắn, Tiểu Dịch nhìn không gian bắt đầu rung rinh, tựa như không khí cũng bị xoắn lại.

Chỉ có Tống Bảo vẫn bất động, y đứng đó, toàn thân bị bao phủ trong ánh hào quang.

"Đây là cái gì?"

Tống Bảo chỉ thấy cả người mình tỏa sáng rực rỡ, nỗi lo lắng bất an trong lòng cũng rút đi như thủy triều.

【 Cảnh báo, không đủ năng lượng đảo ngược thời không mà chỉ có thể nhảy vọt không gian, bạn có muốn tiếp tục không?】

【 Cảnh báo, không đủ năng lượng đảo ngược thời không mà chỉ có thể nhảy vọt không gian, bạn có muốn tiếp tục không?】


【 Cảnh báo, không đủ năng lượng đảo ngược thời không mà chỉ có thể nhảy vọt không gian, bạn có muốn tiếp tục không?】

Tống Bảo khó hiểu nhìn tấm bảng trong suốt hiện ra trước mặt, ngoại trừ câu này còn có hai nút bấm lơ lửng, một bên ghi chữ 【 Có 】, một bên ghi chữ【 Không 】.

Y còn chưa hiểu ba hai một là gì thì nhân vật phản diện vênh vang đắc ý đã hét ầm lên như điên "Sao lại thế! Sao lại thế được chứ!"

Thấy đối phương chạy tới muốn bấm nút【 Không 】, Tống Bảo đưa tay ấn nút 【 Có 】trước một bước.

【 Nhảy vọt bắt đầu, vui lòng chờ đợi.】

Tống Bảo nhắm mắt lại.

Trong lòng y có một linh cảm mơ hồ rằng giờ là lúc công bố mọi chuyện.

Rốt cuộc chân tướng là gì.

Y muốn biết.
 
Chương 81: C81: Chương 81


Màn lụa đỏ mềm, long phượng trình tường.

Tống Bảo sững sờ nhìn vật trang trí đại hôn trước mắt.

Rõ ràng y đang dự tiệc cưới của Kính Vương mà, sao lại ở trong phòng tân hôn của người ta chứ.

Thật quá kỳ lạ.

Liếc thấy bóng người mặc áo cưới trên giường hỉ, Tống Bảo hoảng hốt vội vàng đi ra ngoài, nhưng vừa đi mấy bước thì thấy Đường Cảnh Hạo trẻ hơn bây giờ mặc áo cưới bước vào.

"Hạo ca ca?"

Tống Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt trẻ trung của Đường Cảnh Hạo.

Chẳng phải Đường Cảnh Văn kết hôn à? Sao lại biến thành Đường Cảnh Hạo mặc hỉ phục đại hôn.


Miệng Tống Bảo lập tức méo xệch, gã phụ bạc Đường Cảnh Hạo này đã có bảo bối là y rồi mà, sao còn thành thân với người khác nữa chứ.

Đường Cảnh Hạo đi rất nhanh, thế mà xuyên thẳng qua người y.

Tống Bảo sững sờ nhìn mu bàn tay tỏa ra hào quang của mình rồi hít sâu một hơi.

Đường Cảnh Hạo không thấy y, giờ y là cái gì vậy.

Bảo Bảo sợ hãi.

——————

Tống Bảo giật mình hoảng hốt trở lại phòng ngủ, muốn nhìn trộm người trên giường tân hôn.

Chân mang giày lụa đính vàng ngọc, trên người mặc áo bào long phượng tinh xảo, cổ đeo ngọc trai Đông Hải, mũ phượng trên đầu càng nổi bật hơn, lộng lẫy không sao tả xiết.


Đây đây đây!

Đây rõ ràng là y mà!

Lúc y gả cho Đường Cảnh Hạo đã ăn mặc như vậy, từ đầu đến chân nặng trịch, mỗi khi bước đi cứ như sắp lún xuống đất.

Nhưng y hoàn toàn không nhớ được đêm đại hôn, thật khiến người ta hoang mang.

Chẳng lẽ đây gọi là nhảy vọt không gian sao?

Đem ba hồn bảy phách của y trở lại lúc đại hôn à?

Tống Bảo nhìn "mình" trên giường rồi lại nhìn sang thư phòng.

Y không biết mình đến đây bằng cách nào nên tất nhiên cũng không biết làm sao để trở về.

Thay vì ở đây ôm cây đợi thỏ, chi bằng chủ động đi tìm tướng công của y nhờ giúp đỡ.

Dù sao tướng công nhà y cũng cực kỳ thông minh, còn y chỉ là đồ ngốc thôi.

Bảo Bảo tự biết mình mà.
 
Chương 82: C82: Chương 82


Khi họ thành thân, Đường Cảnh Hạo còn là Thái tử nên sống trong phủ Thái tử, Tống Bảo ở đây đến tận khi Thái tử đăng cơ.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng y vẫn nhớ rõ đường.

Y ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến thư phòng. Lúc nãy ở trong phòng không cảm thấy gì, giờ đi ra ngoài mới phát hiện mình đang bay lơ lửng, ngay cả vách tường cửa sổ cũng có thể xuyên qua.

Quả thực vừa kỳ quái vừa mới lạ.

"Hạo ca ca?"

Y vừa vào đã thấy Đường Cảnh Hạo trầm tư ngồi trước bàn, không hề nghe thấy giọng y.

Y đành phải tới gần, trông thấy Đường Cảnh Hạo nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn.


"Người...... có Tống Bảo, sẽ được thiên hạ?"

Tống Bảo đọc nhẩm, chỉ thấy nực cười.

Y là phế vật gì chứ? Còn có được thiên hạ nữa à, đúng là vớ vẩn.

Nhưng không ai biết đến sự tồn tại của y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo mượn ngọn nến đốt rụi tờ giấy.

Trong lòng y chùng xuống, đúng là năm đó có rất nhiều kẻ kỳ quái chạy đến trước mặt y, chẳng lẽ Đường Cảnh Hạo đến nhà y cầu hôn cũng vì lời nói vô căn cứ này sao?

Tống Bảo sắp sửa đau lòng thì thấy sắc mặt Đường Cảnh Hạo trắng bệch, bỗng nhiên ho ra máu.

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"


"Hạo ca ca!"

Tống Bảo sợ đến nỗi tay run lên, ngồi thụp xuống nhào vào lòng Đường Cảnh Hạo muốn nhìn mặt hắn. nhưng Đường Cảnh Hạo vẫn không nghe được, cũng không nhìn thấy y mà tự mình cầm bút chấm mực.

Tống Bảo rơm rớm nước mắt vì sợ, y chỉ nhớ sau lễ đại hôn ở Đông Cung hơn ba tháng vẫn không thấy mặt Đường Cảnh Hạo, nào biết tân lang của mình thổ huyết trong thư phòng ngay đêm tân hôn.

Y muốn gọi thái y nhưng ngay cả cây bút trong tay Đường Cảnh Hạo cũng không giành được, chỉ biết nhìn Đường Cảnh Hạo cố nhịn đau viết gì đó.

【 Ngũ hoàng tử hạ độc tái phát. Ký ức quay lại, e là họa sinh tử lớn......】

Hắn vừa viết vừa nôn máu ồ ạt, máu thấm ướt giấy làm hàng chữ vừa viết lập tức nhòe đi, không thể thấy rõ.

Hai mắt Tống Bảo đẫm lệ, khó khăn lắm mới thấy được câu cuối cùng.

Giống như mệnh lệnh, lại giống như một lời thề.

【 Quyết không chán ghét bỏ rơi Hoàng hậu, nguyện lấy mạng bảo vệ.】
 
Chương 83: C83: Chương 83


Tống Bảo thẫn thờ nhìn câu kia, hai hàng lệ rơi xuống.

Thảo nào y cứ thấy kỳ quái, rõ ràng lúc mới thành thân Đường Cảnh Hạo và y không ưa nhau khiến y có cảm giác một khắc sau mình sẽ bị vứt bỏ, ai ngờ vẫn luôn ngồi vững trên ghế Thái tử phi, chẳng gặp chút sóng gió nào.

Y còn tưởng hắn nể mặt phụ thân mình là Tống thừa tướng, nào ngờ đây là sự bảo vệ Đường Cảnh Hạo cố nhịn đau lưu lại cho mình khi còn tỉnh táo.

Y là đồ hèn nhát, chỉ biết làm bông hoa phụ thuộc vào người khác, chẳng có chút cứng cỏi nào, nếu mất đi sự quan tâm chăm sóc của Đường Cảnh Hạo thì chỉ có một con đường chết.

Y thật sự rất muốn tiến lên ôm đối phương nhưng hành động bất tiện, chỉ có thể bồng bềnh bay lên trời như con diều giấy, lang thang trôi dạt đến địa điểm kế tiếp.

——————

Đất rung núi chuyển, cảnh vật hoang tàn, trời đất than khóc.


Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, Tống Bảo chỉ thấy toàn thân bủn rủn.

Đây là...... Đây là lúc họ gặp động đất năm đó.

Chẳng lẽ thời gian y trở lại không phải kiếp này mà là kiếp trước sao?

Tống Bảo sợ run, nhớ lại cảm giác kinh khủng khi bị ngựa giày xéo, biết rõ không làm gì được nhưng vẫn bất chấp đến xem lại mình lúc ấy.

Thân thể tuân theo ý nghĩ, y vừa nghĩ vậy thì lập tức đi tới túp lều đơn sơ, qua lớp vải mỏng còn loáng thoáng nghe thấy mình rên rỉ kêu đau bên trong.

"Bệ hạ! Vết thương của ngài phải băng bó mới được!"


Tống Bảo giật mình, quay người lại mới phát hiện Đường Cảnh Hạo đang chống một khúc cây nhìn chằm chằm vào lều.

"Trẫm không sao......" Đường Cảnh Hạo ngăn cản người bên cạnh gọi thái y, hoàn toàn không để ý thái dương mình đang chảy máu, "Chăm sóc nương nương quan trọng hơn."

Đường Cảnh Hạo lại bị thương, lại đầm đìa máu me trước mặt Tống Bảo làm y đau lòng muốn chết.

Y hoàn toàn không biết Đường Cảnh Hạo cũng từng bị thương nhiều như vậy. Trong lúc y thống khổ, Đường Cảnh Hạo cũng đang chịu đựng đau đớn.

Y thấy sắc mặt Đường Cảnh Hạo tái nhợt nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh phức tạp. Nhìn Đường Cảnh Hạo lặng lẽ bước vào lều, ngắm mình đang hôn mê bằng ánh mắt dịu dàng nhớ nhung lưu luyến vô cùng. Nhìn Đường Cảnh Hạo chẳng đoái hoài gì tới vết thương mà cứ nắm chặt tay mình.

"Bảo à, Hạo ca ca lại sắp quên mất ngươi rồi."

Tống Bảo bàng hoàng, gần như đứng không vững.

Chẳng lẽ ở kiếp trước chỉ khi bị thương hoặc nguy hiểm tính mạng thì Đường Cảnh Hạo mới khôi phục lại ký ức bị xóa đi sao.

Vậy làm thế nào y có được cơ hội sống lại?
 
Chương 84: C84: Chương 84


Tống Bảo sống lại một cách mơ hồ, chưa bao giờ dám nghĩ đến nguyên do phía sau.

Y khăng khăng đòi ly hôn với Hoàng đế, sau đó cả nhà lưu vong chịu bao đau khổ, cuối cùng chấm dứt cuộc đời bằng một gói thuốc chuột, vừa mở mắt ra lại trở về ngày phong hậu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình
3. Nhẫn Của Thợ Săn (Hunter's Ring)
4. Angel Baby
=====================================

Đây thật sự chỉ là may mắn của y thôi sao?

Lẽ ra ngay từ đầu y phải biết mình không may mắn đến thế.


Y có được vận may là nhờ một kẻ ngốc âm thầm đứng sau chống đỡ.

Tống Bảo tiếp tục làm u hồn, tiếp tục đi theo Hạo ca ca không rời nửa bước.

Y nhìn Đường Cảnh Hạo bị xóa ký ức ngày ngày đọc bức thư viết bằng máu của chính mình vào ngày đại hôn, nhìn hắn rõ ràng đã bị khống chế mà vẫn vùng vẫy chống cự hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần bị thương, mỗi lần đầu rơi máu chảy lại đổi được một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi cho Đường Cảnh Hạo.

Những lúc đó hắn sẽ nhớ đến tuổi thơ hạnh phúc, nhớ đến trúc mã yêu dấu, nhớ đến Bảo Bảo và bé con của mình.

Thế mà kiếp trước y lại không hề hay biết gì, chỉ mãi đắm chìm trong đau khổ vô tận, cứ tưởng mình sống trong thâm cung này chưa bao giờ được yêu, nào biết có người bất chấp tất cả để yêu mình.

——————

Tống Bảo đứng cạnh Đường Cảnh Hạo, nhìn mình xanh xao tiều tụy nằng nặc đòi ly hôn.


Lúc đó y đã quá chán ngán cuộc sống ở hậu cung, chỉ muốn xông ra khỏi hoàng cung này để thở phào một hơi.

Nhưng y không nhìn thấy vết thương trên lưng Hoàng đế cao quý vừa bị hành thích, đó là kết quả của một âm mưu cướp đoạt hiểm ác.

"Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết lỗi và chịu sửa sai thì chuyện này cho qua, ngươi cứ yên tâm làm Hoàng hậu dưới một người trên vạn người, hưởng thụ vinh hoa phú quý đi." Đường Cảnh Hạo ngồi trên ghế duyệt văn thư, Tống Bảo chỉ có thể nhìn ra nỗi đau đớn bất lực từ sống lưng khẽ run của hắn, "Lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị, cái nào cũng là vinh quang vô thượng, ngươi còn gì không hài lòng nữa, Hoàng hậu?"

Tống Bảo thấy vẻ mặt mình sa sầm như bị sỉ nhục nặng nề.

Nhưng giờ y chỉ có thể thở dài.

Y biết Đường Cảnh Hạo mệt mỏi cỡ nào, đôi vai thiên tử đã sắp chống không nổi một mảnh đất yên bình cho y.

Bàn tay cầm bút của Đường Cảnh Hạo hung hăng gạch chéo trên giấy, đó là bản án xử tử Hoàng hậu.

Hoàng đế ngày ngày muốn giết Hoàng hậu, Hạo ca ca lại ngày ngày che chở Bảo Bảo.

Thật sự quá khổ.

Quá khổ rồi.
 
Chương 85: C85: Chương 85


Đâu ai ngờ kiếp trước họ là hai trái khổ qua như vậy.

Tống Bảo muốn ôm Đường Cảnh Hạo, cũng muốn nói hết sự thật về mình trước kia.

Nhưng y là khán giả nên chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn biến mọi chuyện, nhìn mình tuyệt vọng rời cung rồi tha hương đi xa.

Cuối cùng ngự thư phòng chỉ còn lại mình Đường Cảnh Hạo.

Khung cảnh uy nghiêm hoành tráng trong ký ức của y chợt trở nên tiêu điều.

Tống Bảo không sao khóc được, y biết rõ những chuyện sắp xảy đến với mình, giờ chỉ muốn ở cạnh Đường Cảnh Hạo, ở cạnh Hạo ca ca của y mà thôi.

Dù nhìn không thấy sờ không được nhưng y vẫn ngốc nghếch ở cạnh Đường Cảnh Hạo, chỗ nào cũng không muốn đi.

Sao kiếp trước y lại không ở bên hắn chứ, hai người họ đúng là ngốc nhất trên đời.

"Bệ hạ, tên tiện nô Tống gia kia đi Tây Xuyến rồi, chi bằng giải quyết dứt khoát, sai người xử lý sạch sẽ đi ạ."


Lại là kẻ "xuyên qua" kia, kẻ luôn muốn hấp thu vận may của hắn, xúi giục hắn diệt cỏ tận gốc.

Nghe những lời ác độc của đối phương, Tống Bảo chẳng có chút cảm xúc nào, y không muốn dính vào mớ bòng bong này nữa mà chỉ muốn Đường Cảnh Hạo nhẹ nhõm hơn.

Nhưng nam nhân này làm sao nhẹ nhõm được chứ?

Nhìn thái dương hắn nổi lên gân xanh, Tống Bảo biết hắn lại đang thống khổ giãy giụa.

Bị khống chế chính là số phận của Hoàng đế, tiên hoàng bị khống chế từ một minh quân biến thành hôn quân, Đường Cảnh Hạo cũng bị khống chế, phải ra tay giết người mình yêu.

Tống Bảo nhát gan sợ chết sợ đau, nhưng y vẫn muốn nói với Hạo ca ca.

Dù ngươi nói gì hay quyết định ra sao thì Bảo Bảo cũng sẽ không trách ngươi.

Quả nhiên Đường Cảnh Hạo lên tiếng, đôi mắt tối tăm tràn ngập tơ máu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.


"Mưu đồ làm hại hoàng tự, lăng trì xử tử."

Câu này vừa thốt ra thì trời đất rung chuyển.

Tống Bảo nhìn vẻ mặt rạn nứt của Tiểu Dịch rồi lại nhìn Đường Cảnh Hạo phun máu lấm tấm như hoa mai, cả thế giới đều bị đóng băng.

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

"Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Tống Bảo phá lên cười trước cảnh tượng vặn vẹo.

Thì ra y sống lại không phải tình cờ, cũng không phải ý trời.

Mà là có người đem mạng mình ra đổi.

Đổi lấy sự sống.
 
Chương 86: C86: Chương 86


Kính Vương đại hôn, trên trời rơi xuống tuyết lớn.

Trận tuyết này hết sức đột ngột, chỉ trong khoảnh khắc đã trút xuống ồ ạt, vùi lấp mọi thứ dơ bẩn xấu xí trên đời.

"Bảo!" Đường Cảnh Hạo đi ra ngoài tìm, trông thấy bé ngốc nhà mình đứng lặng ở sân sau hứng tuyết, "Ngươi làm gì vậy? Sao nãy giờ không về phòng, đừng để mình bị lạnh chứ."

"Hạo...... Hạo ca ca!"

Lúc này Tống Bảo mới hoàn hồn, y vừa đột ngột trở về, tên càn rỡ y gặp trước đó đã tan biến như hoa tuyết, chỉ còn văng vẳng những lời chửi bới tức tối. Trong lòng y cực kỳ hỗn loạn, chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện kỳ quái kia nữa mà chỉ muốn gặp tướng công nhà mình.

Giờ y đã thật sự gặp được, việc đầu tiên là nhào tới ôm Đường Cảnh Hạo không chịu buông tay, khóc không thành tiếng, "Sao ngươi lại ngốc thế chứ, Hạo ca ca."

Hắn làm đủ chuyện vì mình nhưng một câu không nói, một chữ cũng không nói, nếu không sống lại chẳng lẽ cứ để y hiểu lầm cả đời hay sao?

"Khóc cái gì."

Đường Cảnh Hạo lại cười, cùng với nước mắt của Tống Bảo, những ký ức bị chôn vùi kia như cũng được gột rửa. Hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi, tựa như cảm khái vô tận, lại giống như khổ tận cam lai.

Hắn mở miệng, tuy có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thì thầm một câu.


"Hạo ca ca của ngươi ở đây."

Vẫn luôn kề bên, chưa từng rời xa.

——————

"Đại ca, đại tẩu."

Tống Bảo vừa trìu mến nắm tay tướng công trở lại thì Kính Vương điện hạ mặc áo cưới đỏ rực cuối cùng cũng có thời gian rảnh đến chào.

Tống Bảo bùi ngùi mãi thôi, Kính Vương kiếp trước phòng không chiếc bóng giờ cũng làm tân lang rồi.

"Sao còn xụ mặt thế hả Tiểu Văn tử." Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ ngồi cùng bàn bị làm ngơ nên ghen tị mở miệng trước, "Ca ca tẩu tẩu có ta chăm sóc rồi, ngươi cứ đi làm việc chính của mình đi, ha ha ha ha."

Ngay cả ánh mắt Đường Cảnh Văn cũng không thèm cho hắn nhưng vẻ mặt đã hơi dịu đi.

"Dù thế nào thành thân cũng là duyên phận hiếm có." Tống Bảo mỉm cười giảng hòa, "Văn đệ, chúc đệ tân hôn thuận lợi."


Y nhìn Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ cầm điểm tâm trêu chọc Khoai Môn nhỏ đứng sau rồi bảo đứa bé ăn lót dạ.

Sau đó lại nhìn Hoa Hiểu Tư và Dư Dục dỗ Tiểu Cửu công tử Hoa phủ ăn cánh gà, chỉ thấy ấm áp tràn đầy.

Tống Bảo uống cạn chén rượu nhạt, không để ý lễ tiết mà nép vào ngực phu quân, y không tin kiếp trước kiếp này gì cả.

Y chỉ tin hiện tại, giờ phút này chính là vĩnh hằng.

"Vui thế cơ à?"

Nghe Đường Cảnh Hạo hỏi, Tống Bảo khẽ gật đầu, quả thực y đang rất vui vẻ.

"Hạo ca ca còn nhớ nguyện vọng của ta không? Ta muốn bày tỏ nguyện vọng thứ ba."

"Tất nhiên là nhớ rồi."

Đường Cảnh Hạo ôm trọn cả người y, xoa xoa ngón tay rồi tựa đầu vào trán y, trong mắt tràn ngập yêu thương.

"Nguyện vọng thứ ba là —— Ta muốn cùng ngươi sớm sớm chiều chiều, làm quyến lữ đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp."

Mọi người thường nói tình yêu khó dài lâu mà không nghĩ đến hiện tại.

Kiếp trước kiếp này, chưa từng thay lòng.

[HOÀN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom