Dịch Full Hà Bá

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hà Bá

Hà Bá
Tác giả: Hoa Nhật Phi
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang đọc truyện Hà Bá của tác giả Hoa Nhật Phi. Còn nhớ ba ngàn năm trước, ta đã từng có một người vợ.

Bề ngoài nàng thế nào thì ta không còn nhớ rõ lắm, nhưng ta có ấn tượng mơ hồ là da nàng rất trắng, lúc nào nàng cũng thích tô môi bằng sáp đỏ như màu máu, diễm lệ không bút nào tả xiết.

Ban đầu lấy được cô vợ đẹp ta cũng vui lắm, nhưng lúc ấy rất nhiều tiên hữu đều khuyên ta là: vợ đẹp chẳng đáng tin đâu. Phải tội, hồi đấy ta cứ vin vào sự cố chấp vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ của mình, coi lời khuyên can của bạn bè như gió thoảng bên tai, vẫn yêu chiều nàng như trước.

Sau đó…… Ta gặp phải bi kịch. Cô ả thực sự đã đi tòm tem với kẻ khác sau lưng ta, đo ni đóng giày cắm cho ta một cặp sừng dài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Còn nhớ ba ngàn năm trước, ta đã từng có một người vợ.

Bề ngoài nàng thế nào thì ta không còn nhớ rõ lắm, nhưng ta có ấn tượng mơ hồ là da nàng rất trắng, lúc nào nàng cũng thích tô môi bằng sáp đỏ như màu máu, diễm lệ không bút nào tả xiết.

Ban đầu lấy được cô vợ đẹp ta cũng vui lắm, nhưng lúc ấy rất nhiều tiên hữu đều khuyên ta là: vợ đẹp chẳng đáng tin đâu. Phải tội, hồi đấy ta cứ vin vào sự cố chấp vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ của mình, coi lời khuyên can của bạn bè như gió thoảng bên tai, vẫn yêu chiều nàng như trước.

Sau đó…… Ta gặp phải bi kịch. Cô ả thực sự đã đi tòm tem với kẻ khác sau lưng ta, đo ni đóng giày cắm cho ta một cặp sừng dài.

Anh chồng kế nhiệm ta là chàng trai vàng trong làng cao giàu đẹp trai – thằng con thứ 28 của Thiên Đế – Thần Lửa Sài Vinh. Suốt 5 năm ròng, ta chẳng dám ngẩng đầu đi lại trong Thiên giới. Đúng ra ta cũng chẳng định làm gì, nhưng có lần trong tiệc bàn đào của Thiên Đế, ta thấy chúng tình chàng ý thiếp với nhau. Mụ vợ cũ còn dùng hàn ngọc thượng cổ mà ta từng lao lực trăm cay ngàn đắng mới lấy được để đút cơm cho Sài Vinh…… Khi đó, máu nóng bốc lên, ta bốc đồng chơi dại.

Ta tên là Phùng Di, từ khi sinh ra đã ngậm Ngọc Nước trong miệng, tất cả dòng biển sông ngòi dưới hạ giới đều phải nghe mệnh lệnh từ Ngọc Nước trong tay ta. Ta cú lên, bèn rút cạn nước trong biển Đông, làm ngập Thiên Đình…… Hậu quả, có thể đoán được.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Ta bị giáng xuống cõi phàm, nhưng vẫn còn tiên cốt. Thiên Đế bắt ta làm thần Nước ở hạ giới, quản lý vùng nước của thế gian, đời đời kiếp kiếp không được trở về Thiên Đình.

Đúng vậy, ta chính là Hà Bá – tên Hà Bá đam mê cưới vợ trong truyện cổ dân gian.

(Nhắc tới tích Hà Bá Phùng Di năm nào cũng đòi lấy vợ, nếu dân không dâng mỹ nữ lên cho y thì y sẽ nhấn chìm đất đai hoa màu. Tìm hiểu: link.)

Hôm nay ta xen lẫn trong đám đông, nhìn mụ phù thủy già mặt mày nhăn nheo. Mụ mặc giáp đội mũ, tay trái cầm kiếm gỗ, tay phải lắc chuông đồng. Hình như có mấy trưởng lão làng này ngồi đằng sau mụ phù thủy. Trước bàn thờ có một đàn tế, trên đàn tế là một thiếu nữ trang điểm đẹp xinh đang bị trói gô lại. Cô này khác các ‘vật tế’ trước kia ở chỗ cô ta không khóc, chắc là sợ quá đần người rồi.

Đây chính là vật tế mà họ muốn hiến cho Hà Bá, cũng chính là cho ta. Nghe nói các bá tánh đều trông mong đổi được vật tế này lấy nước nôi hòa thuận, không sóng không gió trong năm nay.

Quảng cáo

Report this ad

Ầy, cái chuyện không sóng không gió này ấy mà, nếu cứ hiến một cô lên là bảo đảm được, thì ta cần gì phải để ý sắc mặt của thượng thần truyền chỉ mỗi năm nữa chứ?

Hằng năm, cứ đến mùa lũ Xuân, Thiên Giới sẽ phái một vị thượng thần xuống trần truyền đạt chính sách phân bổ mây mưa năm nay cho các thần nhỏ ở các sông. Thái độ của thằng cha ấy đến là thiếu đòn, nhưng ta cũng chẳng làm gì được.

Ta chỉ quản lý vùng nước của thế gian, còn chuyện trên bờ ta không quản nổi. Cuối cùng, ta nhìn liếc qua thiếu nữ kia, sau khi thầm thở dài cho vận mệnh bi thảm của cô ta, ta bèn đi khỏi đám đông mà không quay đầu lại…… Nghe nói có quán thịt dê mới vừa khai trương ở cuối phố……

Sau khi ăn uống no nê, ta tính chuyện quay về nghỉ ngơi. Ai ngờ lúc đi ngang qua lưu vực sông Chương, ta lại bị hấp dẫn bởi một tia sáng màu xanh lam. Ta tò mò đi qua thì thấy một cô gái bị trói hai chân vào tảng đá lớn, cơ thể điên cuồng vặn vẹo, muốn thoát khỏi dây thừng. Phải tội đang ở trong nước, nên cô ta không thể trốn thoát được.

Ta tinh mắt thấy ngay một miếng ngọc màu lam, vừa nãy chính tia sáng phát ra từ thứ này đã mời gọi ta đến đây. Nó đang tỏa sáng lóng lánh bên hông thiếu nữ, ta nhận ra rồi. Ở giữa miếng ngọc ấy có một góc nhỏ từ Ngọc Nước của ta. Trước kia, khi đang đánh nhau ác liệt với Sài Vinh, ngọc của ta đã bị vỡ mất một mảnh, rơi xuống cõi phàm, không ngờ lại thấy nó ở chỗ này.

Ta lập tức biến thân đến bên cạnh thiếu nữ sắp chết đuối kia, không hề suy nghĩ mà giật miếng ngọc màu lam xuống khỏi eo cô ta. Sau khi xác nhận không nhầm lẫn gì, ta tính bỏ đi, nhưng ngay lúc xoay người, ta lại bị thiếu nữ tóc đen giữ chặt cổ tay.

Ta nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch đau đớn trước mắt mình, không khỏi động lòng trắc ẩn. Ngay một khắc trước khi cô ta chết, ta độ một hơi thở cho cô ta, cắt sợi dây thừng đang trói nghiến cô ta, để cô ta tự mình thoát thân.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Ta ngồi bên chiếc bàn tròn bằng gỗ tùng trong tòa nhà dưới đáy nước, bốn năm cân thịt dê nướng bày trước mặt. Đây là số thịt hồi ban ngày ta mua về từ quán thịt dê, đặng thêm món cho bữa tối, nhưng…… Ai nói cho ta với được không, thế này rốt cuộc là thế nào?

Cô gái này ở trong căn nhà đã 1000 năm ròng không có ai tới ở của ta, ngồi trên ghế của ta, ăn thịt dê nướng ta mua về…… trông đến là tự nhiên, cứ như đây là nhà cô ta, còn ta chỉ là một cái bình hoa trong nhà cô ả vậy.

“Cô……” Ta muốn hỏi có phải cô ta thuộc họ bạch tuộc không. Sau khi ta cắt đứt dây thừng cho cô ta, cô ta còn tiện thể cuốn lấy eo ta bằng cả tay lẫn chân, dù ta có hất thế nào cô ta cũng không chịu buông ra.

Sau đó cực chẳng đã, ta đành phải đưa cô ta về.

“Huynh là Hà Bá Phùng Di à?” Hàm răng sắc bén của cô ta xé một miếng thịt dê, ăn sung sướng thỏa mãn mà còn không quên cướp lời ta.

Ta lập tức rơi vào thế bị động, gật gật đầu. Cô ta lại nói tiếp: “Hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp, tôi tên là Trường Phong, Cơ Trường Phong.”

“……” Ta cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng trước sự bạo gan của cô gái loài người này. Cô làm ơn biết thân biết phận tí được không, đừng quên cô chính là vật tế đấy, vật tế quái gì mà kiêu ngạo thế?

“Cô…… là người ở huyện Bình Nguyên à?”

Trong ấn tượng của ta, các cô gái trong huyện Bình Nguyên đều rất dịu dàng, ít nhất là không ngoác mồm ăn thịt chẳng có tí hình tượng nào như cái cô này.

Quả nhiên, cô ta lắc đầu, nói năng lúng búng: “Không phải…… Tôi là người ngoài. Đúng lúc tôi tới đây, các cô gái trong huyện Bình Nguyên biết hôm nay chọn vật tế nên đều gả chồng hôm qua rồi, thế là tôi bị đám dân làng tóm lại.”

“Ờ.” Ta gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Vậy cô quấn lấy ta làm gì? Cởi thừng rồi, cô mau chạy trốn đi thôi.”

Trường Phong cô nương nuốt đống thịt dê trong miệng, lại cầm ấm trà bên cạnh lên, rót một chén không chút khách khí. Uống xuôi xong, bấy giờ cô ta mới thỏa mãn nói:

“Chạy trốn làm gì? Huynh đã cứu mạng tôi, tôi phải báo đáp huynh.”

“……” Ta nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của cô ta, nhíu mày hỏi: “Cô báo đáp kiểu gì?”

Trường Phong cô nương ngẫm nghĩ một hồi, quyết đoán nói: “Huynh muốn tôi báo đáp thế nào thì tôi báo đáp thế ấy.”

Ta không muốn lảm nhảm với cô ta: “Ta không cần cô báo đáp.”

“Không được, cha tôi nói rồi, nhận ơn của người nhớ mãi ngàn năm, có thù không báo không phải quân tử!” Trường Phong cô nương rất là cố chấp.

“……” Nhưng ta cứ cảm thấy hai câu mà cha cô này dạy có gì đấy sai sai. Mà kể cả không có gì sai, thì hai vế cũng chả liên quan gì.

“Vậy cô muốn báo đáp thế nào?” Ta phát hiện nếu cứ nói mãi về đề tài này thì sẽ thành một vòng tuần hoàn không ngừng.

“Huynh muốn……” Trường Phong cô nương cũng phát hiện ra vòng luẩn quẩn chết chóc này, cô ta lập tức dừng lời. Sau khi lặng im một lát, cô ta lại nói: “Huynh muốn tôi nấu cơm cũng được, bảo tôi làm ấm giường cho huynh cũng thế. Để báo ân, cho dù huynh muốn thân thể tôi, tôi cũng cho huynh luôn, đây là lấy thân báo đáp.”

“……” Nhìn vẻ mặt ‘nhất huynh nhé’ của cô ta, ta đột nhiên cảm thấy oan nhau quá. Có trời đất chứng giám, ta thật sự không ham hố gì thân thể như đậu que héo quắt của cô đâu.

“Ẹc, huynh không cần à?” Trường Phong cô nương rốt cuộc đã đánh hơi thấy mùi từ biểu cảm như muốn chết của ta.

“Ăn xong rồi à?” Lông mày bên phải của ta nhướng lên, ta quét đống hỗn độn trên bàn đi, lên tiếng đuổi khách: “Nếu cô ăn xong rồi thì ta đưa cô lên bờ. Bằng không, ta sẽ rút tiên thuật trên người cô đi, tới lúc đấy người phàm ở nơi đáy nước thế nào, hẳn cô cũng biết.”

Ta nửa khuyên bảo nửa uy hiếp, chỉ hy vọng tiễn được cô nàng kỳ quái này đi cho mau, bởi vì ta đã thấy cô ta không ngừng liếc mắt nhìn bình nước quả mọng ta để trong ngăn tủ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Kết quả của sự đe dọa và dụ dỗ của ta chính là, ta đã kí.ch thích quyết tâm ăn vạ bằng được trong Thủy phủ nhà ta của Trường Phong cô nương.

Nếu là ta của ngày xưa, ta nhất định sẽ không màng tất cả, dù có phải dùng thủ đoạn bạo lực cũng phải đuổi cô ta ra khỏi lãnh địa của ta. Nhưng ta lại phát hiện một chuyện —— miếng ngọc màu lam ta đã thó của cô ta, bên trong có một mảnh Ngọc Nước của ta. Mỗi tội, không biết cô ả dùng cách gì mà ta không tài nào lấy mảnh Ngọc Nước ra khỏi miếng ngọc màu lam kia được. Ta hỏi cô ta chuyện này là sao, cô ta cũng chỉ nhún vai, nói miếng ngọc này được luyện thành nhờ một thuật sĩ giang hồ do cha cô ta tìm về từ núi Cửu Hoa thiêu 7749 ngày trong Tam Vị Chân Hỏa, nhưng!

Cô ta biết cách hóa giải.

Nhưng! Cô ta không muốn nói cho ta quá nhanh……

Hết cách, vì Ngọc Nước của ta, đành chiều ý cô ta tuốt vậy. Ta âm thầm quyết định trong lòng, một khi biết được phương pháp rồi, ta sẽ tàn nhẫn độc ác, xấu xa cục súc, không chút lưu tình đuổi cô ta đi.

Ừ, đúng, không sai!

Sau khi bị giáng xuống cõi phàm, ta luôn ở nơi đáy nước này. Ngoài đợt 1500 năm trước, Bắc Đẩu Tinh Quân trượt chân rớt xuống biển từ trên mây, đi bậy đi bạ tới chỗ chúng ta, nấn ná ở đây mấy bữa rồi rời đi, thì phủ của ta chưa có ai tới bao giờ.

Ta dùng một ngàn năm sợ hãi cô độc, dùng một ngàn năm giải quyết cô độc, sau đó lại dùng một ngàn năm để hưởng thụ cô độc.

Nếu trời đất không cho ta có bạn, thì ta cứ tiếp tục cô độc thôi, thì đã làm sao?

Nếu đã quen với cô đơn, thì sự xuất hiện của cô gái loài người kia chắc chắn sẽ đem đến rắc rối lớn cho cuộc sống của ta.

Ta thích nói chuyện với cục đá. Cô ta thấy thế, bảo ta: “Khùng điên.”

“……”

Ta thích đứng trên đá ngầm ngắm trăng, cô ta biết vậy, chê ta: “Mộng mơ.”

“……”

Ta thích vừa nằm vừa ăn, cô ta đảo mắt khinh thường, nói ta: “Lười thành tinh.”

Quảng cáo

Report this ad

“……”

Ta thích đi tè bậy ngoài biển Đông trước khi đi ngủ, cô ta bóp mũi, dứt khoát chửi ta: “Không bằng heo chó.”

“……”

Sự tồn tại của cô gái này, không thể nghi ngờ gì nữa, đã khiến ta phải củng cố khắc ghi ý nghĩa của từ “nhẫn nại”…… Nhưng lâu dần, điều khiến ta thấy bất đắc dĩ nhất chính là, ta dần nảy sinh suy nghĩ có người bầu bạn cũng không tồi.

Thật ra, hội ngộ ngắn ngủi, thì thà chẳng gặp còn hơn. Người đã quen với cô đơn như ta sợ nhất là lại bùng lên ý nghĩ không muốn cô độc nữa. Bởi một khi quay lại với cô đơn, thì sẽ phải thích ứng lại từ đầu, cảm giác ấy nhất định rất khốn khổ.

“Này, Hà Bá Phùng Di, huynh phạm phải tội lớn nên mới bị giáng xuống trần thật à?”

Ngày thứ 120 Trường Phong cô nương ở trong phủ của ta, ta đã hơi quen với việc giọng cô ta tự dưng nhảy ra từ chỗ nào không hay.

Ta thấy mặt cô ta mang nét cười, cô ta cầm một bình nước mật quả mọng, đi về phía đá san hô của ta. Cô ta có tiên khí hộ thể của ta trong bụng nên mới có thể hành động tự nhiên dưới nước.

Ta cầm lấy một chiếc ly. Sau khi rót cho ta một ly, cô ta rất tự nhiên chiếm riêng hơn nửa bình còn lại cho mình. Ta nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, nở nụ cười chua xót.

“Có thể kể cho tôi huynh phạm tội gì được không?” Lòng hiếu kỳ của cô gái này rất lớn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Bình thường nếu không có chuyện gì thì ta khá mát tính. Tuy bị hỏi vấn đề nhạy cảm, nhưng ta cảm thấy cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm, bèn nói thẳng:

“Thê tử của ta……”

Nhưng ta vừa mào đầu, cô ta đã cướp lời ngay, suy đoán không chút e dè: “Đi hú hí sau lưng huynh hả?”

“……” Đối mặt với cô gái cười tự nhiên như ruồi này, ta rất muốn đập cô ta, nhưng suốt 3000 năm, ta đã mài hết tính nóng nảy đi, lập tức mất hứng kể chuyện.

“Nhất định là thê tử của huynh đã đi tòm tem sau lưng huynh, sau đấy huynh đi nói lý với gian phu, rồi lại bị cặp chó má kia giở trò hãm hại. Rồi thì, tên gian phu kia chắc chắn có ô dù rất to, sau đó, huynh bị cái ô dù kia giáng xuống trần, có đúng không?”

“……”

Cô nương, cô hiểu chi tiết hệ thống như thế thì còn hỏi ta làm gì?

“Ha ha, tôi từng xem sách trời rồi, cũng biết chút xíu về chuyện của huynh.” Cô gái kia thấy vẻ mặt của ta khiếp sợ quá, bèn nói thật.

Ta nhíu mày: “Sách trời?”

Phàm phu tục tử làm sao lại liếc được tới sách trời?

“Ai cho cô xem?” Ta hỏi.

Trường Phong cô nương nhảy xuống khỏi đá san hô, trôi nổi trước mặt ta, nghịch ngợm nói: “Đương nhiên là sư phụ của tôi rồi.”

Nhìn mái tóc phiêu tán khắp nơi của cô ta, ta hơi thất thần, lại hỏi: “Sư phụ của cô là ai?”

“Cửu Hoa tiên nhân.” Trường Phong cô nương thoải mái đáp lời ta.

Ta cũng nhảy xuống khỏi nham thạch. Sau khi xoay quanh cô ta ba bốn vòng, ta bỏ đi mà không nói tiếng nào.

Ta có biết kẻ tên là Cửu Hoa kia, pháp thuật của y không thấp, nhưng mãi mà chưa thành thần, du đãng giữa bán tiên và tiên nhân. Mà nguyên nhân chủ yếu khiến y không thể thành thần chính là…… chưa sạch lục căn.

(Lục căn gồm: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, tư tưởng.)

Nghe nói, y cực kỳ cố chấp với mấy thứ đỏ đen cõi phàm, bằng lòng làm bất cứ việc gì vì tiền tài.

Nếu Trường Phong cô nương là đệ tử của Cửu Hoa tiên nhân, thì hiển nhiên pháp thuật cũng không tệ. Một kẻ có pháp thuật cao cường, dù ở trong nước cũng sẽ không mắc phải thảm cảnh đuối nước như cô ta đã từng…… trừ phi cô ta giả vờ.

Nguyên nhân một người phàm như cô ta tiếp cận ta theo cách này, đơn giản chỉ có một, Hà Đồ và Lạc Thư.

(Theo truyền thuyết xưa của Trung Quốc, trên sông Hoàng Hà đã từng xuất hiện con long mã trên mình có đồ (Đường vẽ ngoằn nghoèo) gọi là Hà đồ và trên sông Lạc Thủy xuất hiện con thần quy, trên lưng có thư gọi là Lạc thư. Do đó mà người ta đặt ra bát quái và cửu chương)

Kẻ có hai món đồ kia có thể dễ dàng tương thông với Ngọc Nước của ta, nếu Ngọc Nước bị cướp đi, ta sẽ không bao giờ làm chúa tể thủy vực được nữa. Còn người giành được nó có lấy Ngọc Nước ra để làm nên việc sinh linh đồ thán gì không, thì không ai có thể bảo đảm được.

Về tới phủ rồi, ta bèn đi một chặp tới các Thâm Hải. Sau khi bị giáng xuống hạ giới, ta đã cất Hà Đồ và Lạc Thư ở đây, cứ 500 năm mới lấy ra một lần. Nhưng vào giờ phút này…… mấy món đồ kia đã không cánh mà bay.

Chiếc hộp gấm trống rỗng mở tan hoang, điều này chứng tỏ kẻ đi trộm còn chẳng thèm che giấu. Trắng trợn táo bạo thế này, thực sự quá quắt.

Hai mắt ta đỏ lên vì lửa giận, chóp tai dài ra nhọn lại. Ta gầm lên một tiếng, biến về nguyên hình người cá của mình, cầm cây kiếm đinh ba nhọn hoắt, bơi vụt ra ngoài.

Ta vốn muốn tự ra tay bắt con ả đã trộm Hà Đồ và Lạc Thư của ta, nhưng không ngờ một tấm lưới to tỏa ánh vàng bỗng ập về phía ta, bao trọn lấy ta. Thế là ta đã mất cảnh giác, bị tóm vào trong lưới.

Ta va đập khắp nơi mà không thoát ra được, chỉ tổ rụng mất vảy cá trên người. Sau khi mình đầy thương tích, ta mới kinh ngạc phát hiện, đây không phải một tấm lưới bình thường, mà lưới dệt từ dây trói tiên…… chuyên dùng để bắt giữ thần tiên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ta giữ mình trong sạch mấy ngàn năm, không xía vào việc nhà người, mà bây giờ chỉ vì động chút lòng trắc ẩn mà lại rơi vào kết cục thế này.

Sau khi bình tĩnh lại, ta biến về hình người, bị nhốt trong một chiếc… lồng vô cùng lớn, vàng óng rực lửa trong hoàng cung xây vàng dát ngọc này. Chiếc lồng này không làm bằng vàng bình thường, mà là vàng đã được luyện cùng phù chú của thần Lửa. Có nghĩa là, nếu đụng chạm bình thường thì không sao, nhưng một khi ta vận pháp lực hòng trốn thoát, phù chú sẽ phát huy tác dụng, làm bỏng rát da thịt ta. Ban đầu ta không tin không phục, nên bị bỏng mấy miếng da tay.

Khỏi cần nói cũng biết, cái võng trói tiên đã tóm ta trước kia và chiếc lồng vàng hiện tại đều từ tay Cửu Hoa tiên nhân mà ra. Ta đã bảo rồi mà, y có thể làm mọi thứ vì tiền.

Mà cô gái —— Cơ Trường Phong kia còn cho y một núi trân châu ở biển Nam.

Con gái của gia đình bình thường làm sao có được chừng đó tiền mà cho y, bởi vậy ta đã ngẫm ngợi từ lâu, thân phận của cô ta tuyệt đối không tầm thường. Tuy vậy, khi cô ta mặc hoàng bào xuất hiện trước mặt ta, ta vẫn hơi kinh ngạc.

Cô ta là nữ hoàng cai quản thế giới này. Cô ta không lừa gạt ta, tên của cô ta quả thực là Cơ Trường Phong. Cô ả là huyết mạch duy nhất còn tồn tại của hoàng tộc họ Cơ, vậy nên số mệnh đã định cô ta phải là nữ hoàng.

Nhưng đã là nữ hoàng của cõi phàm, thì cớ gì cô ta lại muốn trộm Hà Đồ và Lạc Thư, rồi trộm cả Ngọc Nước của ta?

“Hà Bá Phùng Di, chàng cảm thấy nơi này thế nào?” Cơ Trường Phong phất tay áo bào dài rộng, bừng bừng hứng thú giới thiệu tất cả mọi thứ trong cung điện này cho ta, hận không thể khen nơi này thành thiên đường trên mặt đất.

“Đây là hoa quả tươi ở chốn Bồng Lai, ta đã nhờ sư phụ chạy lên núi Bồng Lai hái về từ sáng sớm, chàng nếm thử đi.” Cơ Trường Phong ngồi xếp bằng bên ngoài chiếc lồng nhốt ta. Đôi mắt sắc bén của cô ta nhìn ta chằm chặp không rời, toát ra sự hoang dại như dã thú săn mồi, khác hẳn với kiểu giả vờ bình thường trước mặt ta hồi xưa.

Ta gác chân, ngồi đong đưa trên ghế thái sư, buông sách liếc nhìn cô ta và đĩa hoa quả tươi trên tay cô ta, rồi lại cầm sách lên. Ngón tay ta khẽ nâng, chiếc ghế lắc lại tự động đong đưa sau trước.

“Ta không thích ăn, mang đi đi.”

(ghế Thái sư bập bênh)

Cơ Trường Phong thấy ta như thế, cũng không nhụt chí. Cô ta cầm một đĩa thịt băm đã nấu nướng ngon lành bên cạnh lên, nói: “Những món ngon trên đời, chẳng gì bằng thịt rồng sừng phượng, đây là thịt của giao long ở biển Đông, chàng nếm thử nhé?”

“……” Ta trốn đằng sau trang sách. Cô ta ngồi đây ta cũng chẳng đọc sách đọc vở gì được, chỉ vờ vịt ra vẻ thế thôi, nhưng cô ta nói tới thịt rồng…… Ta nghĩ thầm con nhóc này dạn dĩ quá nhỉ, trời đất không dung thứ cho người phàm dám cả gan giết rồng đâu.

Ta thò đầu ra khỏi sách, nhìn đĩa bạc trong tay cô ta, cõi lòng đang căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.

Ta hừ lạnh một tiếng, nói bằng giọng lạnh lẽo: “Thịt giao long cứng rắn như sắt, không ăn được đâu.” Rõ ràng kia là thịt bò, chẳng lẽ ta còn chưa ăn bao giờ?

Cơ Trường Phong đang hơi nhụt chí nhìn ta, bỗng nhiên nghe ta nói như vậy, cô ta lập tức tươi tỉnh hẳn, nâng đĩa bạc đến gần chiếc lồng, mặt mày hớn hở nói:

“Ngon mà, ngon mà. Chàng nếm một miếng đi.”

Nhìn khuôn mặt uy nghi mà lại xen chút trẻ con kia, ta bất giác động lòng. Ta chậm chạp buông sách, giơ tay cầm đôi đũa trên đĩa bạc, gắp một miếng bỏ vào trong miệng.

“Trơn nhưng không ngấy, nhai rất ngon, không tồi!”

Cơ Trường Phong nghe ta đánh giá như thế thì lập tức vui vẻ bò dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhõm bảo:

“Hà Bá Phùng Di, chàng rốt cuộc cũng chịu ăn rồi. Liên tiếp mười mấy ngày không ăn bất cứ thứ gì, ta lo lắng gần chết mất.”

“……”

Ta thấy cô ta không có vẻ là đang giả vờ lo lắng, khóe môi ta khẽ cong lên. Trước khi bị giáng xuống trần, ta cũng được coi là mỹ nam số một số hai ở Thiên giới, nụ cười này lập tức làm cô gái kia ngây ngẩn.

Ta buông sách, đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh, đi đến trước mặt cô ta, nói:

“Ta là thần, dù chẳng ăn gì suốt mấy trăm năm cũng không sao cả, khác với loài người các cô.”

Ý tứ quan trọng mà ta muốn biểu đạt trong câu này là: Ta là thần, cô là người, quay đầu lại là bờ đó.

Từ ánh mắt cháy bỏng của cô ta, làm sao ta lại không nhận ra, cô ta đã thích ta rồi……

[HẾT CHƯƠNG 5]
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Sau khi ta nói câu kia, Trường Phong cô nương lặng đi một lúc lâu. Ta thấy cô ta như vậy, chẳng hiểu sao lại trào dâng cảm giác thương tiếc. Để thứ tình cảm kia không bùng nổ, ta vội nói tránh đi:

“Cô ăn trộm Hà Đồ và Lạc Thư, còn lấy Ngọc Nước của ta đi, là cớ làm sao?”

Trường Phong cô nương nhìn ta, thở dài một hơi, nói: “Ta, muốn báo đáp chàng đó.”

“……”

Ta nhíu mày, thấy hơi khó chịu trước sự u mê không lối thoát của cô ta.

“Không phải lần này, mà là lần trước với lần trước nữa.” Cô ta nói tiếp.

Ta lại nhíu mày lần nữa, càng thêm khó hiểu.

Lần trước với lần trước nữa là làm sao?

“Lần trước là mười hai năm trước, ta là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất họ Cơ. Quân phản loạn đánh vào hoàng thành, mẫu hậu bỏ ta vào bồn gỗ, xuôi dòng trôi đến sông sâu. Ta bị một con yêu quái sông đuổi theo, lúc bồn gỗ sắp lật úp, Hà Bá Phùng Di là chàng đã xuất hiện, cứu mạng ta.”

“……” Dầu gì ta cũng có tuổi rồi, nhiều chuyện ta không nhớ được nữa. Hình như ta có ấn tượng loáng thoáng với việc cô ta nói tới, nhưng thật sự không nhớ rõ rốt cuộc vì sao lúc đấy ta lại cứu cô ta.

Ẹc, hình như con yêu quái sông ấy cướp đồ của ta, vì đòi lại đồ nên ta đã đưa ‘chướng ngại vật’ đang gào thét kia lên bờ.

“Còn lần trước nữa thì……” Trường Phong cô nương thấy ta ngẫm ngợi mà  không nhớ ra thì vô cùng luống cuống: “Hà Bá Phùng Di, chàng thật sự không nhớ ta sao? Là ta đó. Chàng ngẫm lại cẩn thận đi.” Trường Phong cô nương đưa người tới gần lồng lửa vàng, hận không thể nhét cả khuôn mặt vào trong cho ta nhìn.

Ta nỗ lực, cẩn thận, nhìn cô ta từ trên xuống dưới vô số lần không bỏ sót chỗ nào, cuối cùng vẫn không thể nhớ được gì.

Đôi khi ta cũng rất bất lực vì căn bệnh đãng trí của mình, nhưng nếu nghĩ theo góc độ khác, chuyện này cũng không lạ gì. Dù gì ta còn chẳng nhớ nổi bà vợ cũ của mình trông như thế nào, nữa là một người qua đường linh tinh?

“Ta là Mật Phi đó. Mật Phi từng nhận ơn chăm sóc của chàng 3000 năm trước.”

Vẻ mặt của Trường Phong cô nương rất tỏ tường, nhưng lời nói thì hơi bị dở hơi bơi ngửa. Mật với Phi cái nỗi gì, cô ta ỷ mình đã từng xem sách trời mấy lần nên nói linh ta linh tinh à, cô ta có biết Mật Phi là nữ thần sông Lạc, con gái của vua Phục Hy, đẹp đẽ uyển chuyển như chim hồng không?

“Ba ngàn năm trước, chàng là Thanh Hà thần quân trên Thiên giới, ta dạo bước qua sông Thanh, bị cảnh vật đôi bờ hấp dẫn, mải miết quên về, ai ngờ lại bị thần Lửa Sài Vinh khinh bạc đùa giỡn. Chàng gặp chuyện bất bình, đã cứu ta đó.” Trường Phong cô nương nói vô cùng chân thành tình cảm, ta thấy hơi bối rối.

Ta lập tức bật ra câu hỏi: “Lúc ấy ta cứu cô thế nào?”

Trường Phong cô nương không ngờ ta lại chủ động đặt câu hỏi, sau khi sửng sốt một hồi, cô ta mới trả lời: “Ờm, chàng cầm mai rùa, ném hắn.”

“……”

Ta chắp hai tay trong tay áo, không thể không nhìn cô gái tự nhận là nữ thần sông Lạc Mật Phi đang co quắp trước mặt mình bằng ánh mắt khác.

Bởi vì ta biết, cho dù sách trời có thần kỳ cỡ nào thì cũng không thể ghi lại kỹ càng tỉ mỉ như vậy được. 3000 năm trước, ta quả thật từng gặp Mật Phi một lần, mặt thì ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết là rất xinh đẹp. Nàng ta bị quấy quả trong địa giới sông Thanh của ta, ta là thần của sông Thanh, tất nhiên không thể ngồi yên không để mắt. Thế là ta bèn vung chân đá bay Huyền Vũ chân quân bên cạnh mình, giải vây cho nàng ta.

Cái mai rùa trong lời cô ta…… chính là Huyền Vũ chân quân hiện về nguyên hình. Ngoài đương sự, đúng ra không ai có thể biết được chuyện này mới phải.

Chẳng lẽ cô ta……

[HẾT CHƯƠNG 6]
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


“Chàng nhớ ra chưa?” Trường Phong cô nương hỏi ta với đôi mắt chờ  mong.

Ta móc móc ngón tay với cô ta, ý bảo cô ta tới gần hơn chút nữa. Cô ta lại gần thật, ta bỗng đưa tay ra khỏi lồng lửa vàng, ôm lấy vòng eo thon của cô ta, kéo cô ta lại gần thân thể ta.

Trường Phong cô nương đỏ ửng mặt lên, nhưng cũng không cự tuyệt ta, mà chỉ ngượng ngùng cúi đầu. Ta chậm rãi đưa đầu thấp xuống, kề sát vào cô ta. Chúng ta có thể nghe được hơi thở giữa đôi bên, không khí ái muội lập tức dâng trào. Ngay khi Trường Phong cô nương cắn môi dưới, nhắm mắt chờ đợi, ta bỗng bóp chặt cổ cô ta, pháp lực quanh thân uốn lượn. Ta để lộ đôi tai dài nhọn, cánh tay vẩy cá ấn vào lồng lửa vàng phát ra tiếng “xèo xèo” do bị thiêu đốt.

Mũi chân của Trường Phong cô nương rời khỏi mặt đất, vẻ mặt đau đớn khổ sở. Vậy mà cô ta vẫn quan tâm nhìn chỗ bị bỏng của ta, cuối cùng còn chảy hai giọt nước mắt trong suốt. Cô ta móc phù chú giải khóa ra khỏi ngực mình, ném tấm phù màu đen lên lồng lửa vàng. Chỉ trong nháy mắt, miếng phù biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn mảnh, bao vây lấy lồng lửa vàng. Chiếc lồng dường như tan rã dần bởi thứ phù chú này. Giữa ta và cô ta không còn cách trở nữa, ta tung cô ta ra thật xa. Sau khi thấy cô ta lăn mấy vòng trên mặt đất, ta mới phi thân bỏ đi không chút lưu luyến. Ta trở về sông ngòi của ta, đợi vết thương trên người khôi phục hoàn toàn thì lại đi tính sổ với tên Cửu Hoa tiên nhân không có đạo đức kia, tiện thể đòi Hà Đồ Lạc Thư, và cả Ngọc Nước của ta về.

Nhưng chưa trải qua mấy hôm thái bình, thủy phủ của ta đã bị kẻ khác đập cho long trời lở đất.

Ta bị đánh thức từ giấc ngủ mơ màng, mang một bụng gắt ngủ trồi lên mặt nước thì thấy gã Cửu Hoa kia đang đứng trên bờ cầm phất trần vỗ điên cuồng lên mặt nước. Ta khó ở từ trong lòng khó ra, nói:

“Cửu Hoa! Ngươi đừng có khinh người quá đáng. Trả Ngọc Nước của ta lại đây.” Ta chưa đi tìm ngươi, ngươi đã tới cửa nhà ta trước.

Cây phất trần trong tay Cửu Hoa gọi cuồng phong đất trời tới, thổi lên mặt sông của ta. Y vừa múa may vừa quát: “Phùng Di, đến hôm nay ta mới biết hóa ra ngươi lại bạc tình mỏng nghĩa như vậy.”

Ta đập sóng nước về phía y, trả lời:

“Ta bạc tình mỏng nghĩa với ngươi hồi nào? Đừng vội ngậm máu phun người!”

“Không phải với ta. Mà là với Trường Phong. Nàng ấy đã làm bao nhiêu việc vì ngươi, cuối cùng ngươi lại làm tổn thương nàng ấy như thế.” Cửu Hoa nói một lúc, cứ như thể chuyện ta làm với Cơ Trường Phong đáng căm đáng hận lắm.

Có trời mới biết, ta đã làm gì cơ?

“Cô ta làm gì vì ta? Ta chỉ thấy những chuyện ngươi làm vì cô ta thôi.” Ví dụ như làm trái lệ trời, cho cô ta xem sách trời, ví dụ như từ bỏ cơ hội đắc đạo thành thần để giúp cô ta bắt ta, ví dụ như bây giờ còn tới sông ngòi của ta gây hấn vì cô ta.

“Những gì cô ta làm cho ta, cùng lắm chỉ là hao hết tâm tư trộm Hà Đồ Lạc Thư của ta, ngầm chiếm Ngọc Nước của ta mà thôi.”

“Phùng Di, tại sao nàng ấy lại phải ngầm chiếm Ngọc Nước của ngươi? Kiếp trước nàng ấy là nữ thần sông Lạc Mật Phi, con gái của vua Phục Hy. Biết ngươi bị giáng xuống trần, đời đời kiếp kiếp không được trở về Thiên Đình, nàng ấy đã từ bỏ tiên cốt, tự đọa xuống cõi phàm, nhảy xuống lục đạo luân hồi, nhận hết nỗi khổ luân hồi vì ngươi.” Cửu Hoa bay lên khỏi bờ biển, đáp xuống một tảng đá trồi lên mặt nước đầy vẻ tiên khí, nói với ta.

[HẾT CHƯƠNG 7]
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Ta ngưng tấn công, lặng lẽ tập trung nghe Cửu Hoa nói, nghi hoặc trong lòng không biết y nói thế có thật không. Cửu Hoa thấy ta như vậy, bèn nói thêm:

“Nàng ấy lấy Ngọc Nước của ngươi chỉ là vì muốn giữ ngươi lại bên nàng ấy thôi. Ngươi ngẫm lại mà xem, dù bắt ngươi về, nhưng nàng ấy có từng làm ngươi thương tổn gì chưa?”

“……”

Ta nhớ lại khi đó, dù bị ta bóp chặt cổ họng, mạng như chỉ mành treo chuông, nhưng thứ cô ta để tâm nhất vẫn là cánh tay bị bỏng của ta. Cô ta còn rơi nước mắt, dùng phù giải khóa cho ta, sợ rằng có lẽ cũng vì không đành lòng để ta bị thương tiếp.

Sau khi sắp xếp thông suốt tất cả mọi chuyện, cảm giác hổ thẹn và hối hận khó có thể miêu tả nổi tràn ngập lòng ta. Mãi tới lúc này, ta mới mơ hồ nhớ ra một số chuyện cũ từ 3000 năm trước.

Năm đó trên Thiên cung có lời đồn thế này, nữ thần sông Lạc Mật Phi tới bên sông Thanh, chờ đợi thần quân suốt ba năm ròng. Lúc ta còn làm thần quân trên trời, ta cực kỳ biếng nhác, không đi uống rượu với hội Tinh Quân, thì lại đến thăm nhà đám Địa Tiên, không về nhà mười mấy năm cũng là chuyện bình thường. Bởi vậy mỗi lần về sông Thanh, ta chẳng thấy có ai chờ mình, cho nên lúc ấy nghe được lời đồn trên Thiên cung, ta cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Rồi sau đấy thì…… ta cưới người khác, sau đấy nữa là…… ta bị cắm sừng, cuối cùng…… bị giáng xuống trần. Tất cả đều trôi chảy thông thuận, không ngờ trong ấy còn có chuyện mà ta không biết.

“Phùng Di, ngươi còn đang băn khoăn điều gì? Một người con gái đã hy sinh nhiều như thế vì ngươi, ngươi còn gì mà phải băn khoan?” Cửu Hoa chỉa phất trần của y vào ta, hô lên.

Ta…… trời sinh đã chậm tiêu, bị y chỉ vào người một lúc mới hoàn hồn, ta nói: “Vậy, ta nên làm sao đây?”

Trí óc yên bình 3000 năm đột nhiên bị nhét nhiều chuyện phức tạp như thế, khó tránh khỏi chưa xử lý kịp thời, vậy nên ta đành khiêm tốn hỏi y.

“Ai da, đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.” Cửu Hoa hận sắt không thành thép nói với ta: “Ngươi đương nhiên phải trở về tìm nàng ấy, thành thân với nàng ấy, sinh con với nàng ấy, ở bên nàng ấy suốt đời.”

“……”

Như vậy có tốt thật không?

Chẳng hiểu sao ta lại bị Cửu Hoa đẩy lưng về phía trước, ta định nói gì nữa, nhưng lại bị câu tiếp theo của y làm nghẹn họng.

“Mau đi đi! Thần Lửa Sài Vinh đã theo đuổi nàng ấy mấy ngàn năm rồi, sau khi ngươi chạy trốn, gã ta đã đến hoàng cung bắt nàng ấy lên núi Yên Hà. Ngươi mà còn rề rà, đợi người ta đẻ thần lửa con thì ngươi chỉ còn nước khóc thôi.”

“Ngươi nói gì cơ?”

Ta khá là hết hồn vì tin tức này!

Lại là thần Lửa Sài Vinh, sao chỗ nào cũng có mặt gã ta thế?

Xưa thì mồi chài vợ cũ của ta, nay lại bắt đi cô gái thương thầm ta mấy ngàn năm hiếm có khó tìm, như thế thì còn nhịn làm sao được nữa.

Hang ổ của thần Lửa Sài Vinh nằm trên núi Yên Hà, ta đã từng tới đó để tìm lại cô người yêu lầm đường lạc lối. Ta trở về hoàng cung của Trường Phong cô nương lấy Ngọc Nước xong thì chạy như ngựa không dừng vó đến đây. Mấy ngàn năm đã qua, núi Yên Hà lại chẳng đổi thay chút nào.

Chẳng qua, hôm nay có dịp gì đây?

Trên đường đi, ta gặp rất nhiều tiên hữu, họ đi mây cưỡi gió, hết người này đến kẻ nọ ùa tới đây.

Thái Bạch Kim Tinh thác xuống từ trên mây, thấy ta thì rất ngạc nhiên: “Kìa, chẳng phải là Thanh Hà thần quân đó sao? Không ngờ ngài cũng tới đây đấy.”

Thiên Lang Tinh Quân cũng không kém phần: “Ái chà chà, ta không nhìn lầm đấy chứ, Thanh Hà thần quân nữa cơ à. Sự độ lượng của thần quân quả là rộng lớn như biển nạp trăm sông, tiểu tiên bội phục bội phục!”

Dao Trì Thánh Nữ nhanh nhẹn tiếp lời: “Thanh Hà ca ca, nhiều năm rồi không gặp huynh, huynh ở cõi phàm có khỏe không?”

Chúng tiên chào hỏi ta. Thấy mặt ta có vẻ khó hiểu, Dao Trì Thánh Nữ bèn múa nhẹ dải lụa kiều diễm, khuyên giải an ủi ta: “Thanh Hà ca ca, có một số việc qua rồi thì cho qua luôn đi, chớ để trong lòng mới là phải nhẽ.”

Sau đó, Dao Trì Thánh Nữ vừa thốt ra câu này, chúng tiên đều tỏ vẻ thương hại ngoài mặt với ta. Có kẻ che miệng mỉm cười, có người mắt liếc đưa tình. Dù ta có chậm tiêu cỡ mấy cũng biết họ đang ám chỉ việc 3000 năm trước ta bị Sài Vinh cắm sừng.

Thấy chúng tiên tụ tập ở núi Yên Hà, ta mơ hồ cảm thấy lần này to chuyện rồi đây. Ta đi theo sau chúng tiên vào cung điện Kính Hoa Thủy Nguyệt. Mãi tới lúc này ta mới biết, hôm nay là ngày đại hỉ của thần Lửa Sài Vinh. Còn người mà gã ta cưới thì chính là nữ thần sông Lạc Mật Phi đầu thai mà gã đã theo đuổi suốt 3000 năm.

(Kính Hoa Thủy Nguyệt: Như hoa trong gương, trăng dưới nước. Chỉ những việc hư ảo, không thật.)

Ta bỗng ngộ ra tất cả, thảo nào các tiên hữu trên Thiên Giới đều tụ tập tới đây chúc mừng.

Còn chưa ngồi vào vị trí, ta đã nghe thấy một tiếng gào the thé, giọng này hơi quen. Sau khi rót một chén rượu, ta ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một cô gái váy xống xộc xệch, mặt nhòe phấn son, son sáp đỏ như máu trên môi cũng bị nước mắt hòa tan…… Chẳng lẽ cô ả điên khùng đang nắm bộ hỉ phục lấp lánh của Sài Vinh không rời kia chính là vợ cũ của ta?

Hình như là Cửu Thiên Huyền Nữ gì gì đó thì phải, không nhớ rõ lắm.

(Cửu Thiên Huyền Nữ:  là một vị nữ thần về chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa.)

Đúng rồi, năm đó cô ả phản bội ta vì Sài Vinh, mà hôm nay Sài Vinh lại phản bội cô ả vì nữ thần sông Lạc Mật Phi. Đạo trời luân chuyển, có phải thời gian đã lấy lại công bằng cho ta chăng?

“Ôi, Cửu Thiên Huyền Nữ kìa, aizzz, đúng ra nàng ta phải sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.” Có giọng vang lên từ đám quần chúng.

“Đúng đấy, thần Lửa Sài Vinh lăng nhăng như thế, lẽ ra cô ta phải lường trước ngày này mới phải.” Một câu mở rộng ý vừa nãy lại vọng ra.

“Quả là chẳng hiểu ra làm sao, ta cảm thấy Thanh Hà thần quân tốt hơn thần Lửa nhiều mà.” Không ngờ kiếp này ta còn có thể nghe được một lời mát lòng mát dạ như thế, ta cảm thấy vui mừng sâu sắc.

“Suỵt…… Tôi nghe nói, hôm nay Thanh Hà thần quân cũng tới đấy, cẩn thận ngài ấy lại nghe được.”

Sau tiếng ‘Suỵt’ mà tiên hữu nào đó phát ra, pháo hoa nở rộ, nhạc tiên tung bay. Cửu Thiên Huyền Nữ tả tơi bị đám nô tỳ ở núi Yên Hà ép buộc khiêng đi. Bên này xua đuổi kẻ cũ, bên kia đón chào người mới.

“Thanh Hà, Thanh Hà…… thiếp đây, chàng tới đây vì thiếp sao? Chàng phải đòi lại công bằng cho thiếp.” Lúc bị khiêng ngang qua ta, Cửu Thiên Huyền Nữ nhận ra ta, cô ả khẩn khoản không còn chút hình tượng nào.

Ta tốt bụng cười nhẹ với cô ả: “Cô nương, trí nhớ của ta không tốt, cô là ai thế?”

“……”

[HẾT CHƯƠNG 8]
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Trường Phong cô nương được điểm trang lộng lẫy bị hai ả tỳ nữ nâng ra ngoài, tiếng hít vào hết đợt này đến đợt khác trong phòng dành cho khách đã phản ánh tâm trạng hiện tại của ta.

Thảo nào nàng lại là nữ thần sông Lạc đầu thai, rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng, nhẹ tựa chim hồng…… Ta quả thật nông cạn, không lâu trước đó ta còn cảm thấy Trường Phong cô nương chỉ là một cây đậu que thẳng đuột.

Trông nàng thế này, hẳn đã bị dính thuật trói thân rồi.

Đôi mắt đờ đẫn của nàng liếc một cái đã nhìn thấy ta giữa đám người…… Có câu thế nào ấy nhỉ?

Duyên tới, ta thấy nàng giữa đám đông.

Duyên tận, ta nhìn nàng trong biển người.

Như một lẽ tự nhiên, vào khoảnh khắc ta chạm mắt với nàng, mối duyên vốn nên được nối 3000 năm trước, rốt cuộc cũng bắt đầu. Được copy tại ++ 𝒯𝙍ÙM𝒯 𝙍U𝘠ỆN.𝙑n ++

Ta ra hiệu đừng kích động với nàng bằng ánh mắt. Đoạn, ta nhanh chóng ẩn nấp trong đám người, đi ra sau núi Yên Hà.

Thần Lửa sở dĩ là thần Lửa, bởi vì gã có thể khống chế lửa trong thiên hạ. Mà bản lĩnh khống chế lửa trong thiên hạ cũng có liên quan đến những pháp khí có sẵn. Giống như Ngọc Nước của ta, Cây Đục Thép của thần Sấm, Túi Đựng Gió của Phong Bà, thần Lửa cũng có pháp khí của hắn, đó chính là Đá Lửa.

Mà muốn lấy được Đá Lửa thì phải có gan rồng và máu phượng. Sau khi bao kín hơi nóng của Đá Lửa bằng chúng thì có thể bọc đá lại bằng giấy Càn Khôn.

Một khắc trước khi ta đến núi Yên Hà cứu Trường Phong cô nương, tên Cửu Hoa kia đã giao tất cả những món bảo bối cần thiết này cho ta. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, dường như ta đã thấy được hình bóng người sư phụ luôn ở bên nàng, bảo vệ nàng.

Cửu Hoa yêu tiền, lại càng không thể buông được người trong lòng nguyện rơi vào vòng luân hồi để truy đuổi ái tình. Y kể cho ta những chuyện Trường Phong cô nương đã làm vì ta, nhưng lại im bặt không nhắc tới những chuyện chính y làm vì nàng.

Tiền tài là thứ mà y yêu nhất, nhưng nữ thần sông Lạc Mật Phi thì y càng yêu hơn, ta hiểu mà.

Sau khi hòa tan gan rồng và máu phượng, ta rải chúng lên Đá Lửa đang bốc cháy hừng hực. Luồng khí nóng ngập trời tạm thời bị gan rồng máu phượng che giấu, ta lại lấy giấy Càn Khôn bao nó lại thật cẩn thận, cất vào trong ngực, đi về phía biển Bắc.

Ven bờ biển Bắc có một con sông băng vạn năm không tan chảy, quả là nơi tuyệt hảo để phong ấn Đá Lửa.

Trên hỉ đường ở núi Yên Hà, thần Lửa Sài Vinh hớn ha hớn hở, thần thái rạng rỡ bái đường với cô dâu cứng đờ như gỗ. Mắt thấy lần bái lạy trời đất sắp tới, nhưng đúng vào lần bái thứ ba này, thần Lửa Sài Vinh cúi người với khách khứa rồi không ngẩng dậy được nữa. Băng sương bắt đầu ngưng kết ba thước quanh người gã.

Đám khách tới ăn cưới sợ ngơ ngẩn vì cảnh tượng trước mắt. Họ đang suy nghĩ không biết chiêu này của Thần Lửa có phải là tiết mục giải trí mua vui cho quan khách mà núi Yên Hà sắp xếp không, bỗng cuồng phong gào thét và mưa gió hỗn độn ùa vào hỉ đường, xối lên chúng tiên như mưa Xuân.

Cô gái do nữ thần sông Lạc tái sinh vốn đang đứng thẳng bất động trước thần Lửa Sài Vinh đột nhiên biến mất không còn tung tích trước mắt bao người.

“Thần Lửa bị đông cứng rồi, Thanh Hà thần quân làm đấy, ngài ấy tới cướp cô dâu rồi.”

“……”

[HẾT CHƯƠNG 9]
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Theo sách trời ghi lại, để cướp nữ thần sông Lạc Mật Phi về, Hà Bá Phùng Di đã phong ấn Thần Lửa trong sông băng. Sau đó, ngài tự lên thiên đình gánh tội, giao ra ba pháp khí có thể khống chế vùng nước tam giới, tự đọa làm người, cam chịu nỗi khổ luân hồi.

Trong hoàng cung của dòng họ Cơ, nữ hoàng bệ hạ mừng vui đón vị hôn phu đầu tiên của nàng về, tên chàng là Phùng Di, cùng tên với Hà Bá.

[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom