Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,076
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo

Gấm Lụa Đầy Cành - Trì Tảo Tảo
Tác giả: Trì Tảo Tảo
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Trì Tảo Tảo

Thể loại: Cổ Đại

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Phu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá.

Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi!

May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý.

Nhi tử mù quáng, không cần cũng được.

Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại.

Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu."
 
Chương 1


Phu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá.

 

Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi!

 

May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý.

 

Nhi tử mù quáng, không cần cũng được.

 

Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại.

 

Ta mỉm cười rạng rỡ: "Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu."

 

1.

 

Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.

 

Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta.

 

Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh.

 

Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: "Tiểu thư, người có bị thương không?"

 

"Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm sao còn có thể đưa ra ngoài cho ai được nữa?" Ta lắc đầu, không khỏi thở dài.

 

"Tiểu thư, đến lúc này rồi mà người vẫn còn nghĩ đến miếng đá vỡ đó sao?"

 

Nguyệt Nhi buông tay ta ra, tức giận giơ nắm tay nhỏ và đánh vào không trung:

 

"Đại hôn của người và cô gia sắp đến mà cô gia lại dám đưa người khác về phủ, đây chẳng phải là đang ức h.i.ế.p người sao?"

 

Nói cũng phải.

 

Ta thu hồi ánh mắt đang rơi trên miếng phỉ thúy, nghiêm túc gật đầu. Hiện tại, quả thật có việc còn quan trọng hơn cả phỉ thúy.

 

Chưa kịp mở lời, quản gia của phủ Thừa tướng đã thở hổn hển chạy vào Dị Trân Các.

 

Thấy ta, ánh mắt quản gia sáng lên, vội vàng nói:

 

"Hạ tiểu thư, cuối cùng lão nô cũng tìm thấy người rồi. Không biết hiện giờ Hạ tiểu thư có tiện không? Phu nhân nhà ta muốn mời tiểu thư qua phủ nói chuyện."

 

"Phu nhân có lời mời, tất nhiên là ta tiện rồi."

 

Ta gật đầu, nhận lời mời của quản gia, không quên quay lại dặn dò chưởng quầy Dị Trân Các tìm cho ta vài miếng phỉ thúy lớn và đẹp hơn.

 

Nguyệt Nhi thở dài bất mãn: "Tiểu thư, người đừng nói là còn định tặng đồ cho cái tên cô gia xui xẻo kia đấy nhé!"

 

"Đương nhiên là không." Ta khẽ chớp mắt và mỉm cười nhẹ: "Ta chỉ chợt nhớ ra, sinh thần của Hoàng đế biểu ca hình như sắp đến rồi."

 

2.

 

Vừa bước vào phủ Thừa tướng, ta đã nghe thấy một tiếng động giòn tan từ đại sảnh.

 

Đó là âm thanh của một chiếc chén sứ vỡ vụn.

 

Nghe ra, hẳn là đồ gốm Nhữ hảo hạng.

 

Chậc, đó là một trong những bộ trà cụ mà Thẩm bá phụ yêu thích nhất.

 

Trà nóng b.ắ.n tung tóe lên áo Thẩm Thừa Ý, nhưng hắn ta vẫn không quên bảo vệ nữ tử đứng phía sau.

 

“Đồ nghịch tử! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Thẩm bá phụ trừng mắt nhìn hắn ta, trên trán nổi đầy gân xanh.

 

Thẩm Thừa Ý đứng thẳng lưng, kiên định nói: "Con muốn cưới Nhứ Nhứ làm thê tử!"

 

Thẩm bá mẫu ở bên cạnh vừa nhìn thấy ta đã vội vàng bước lên, sắp xếp ghế cho ta ngồi.

 

Lúc này ta mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử đứng sau lưng Thẩm Thừa Ý.

 

Nàng ta không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng có thể coi là thanh tú.

 

Tuy nhiên, với vẻ ngoài thế này, e rằng trong số các tiểu thư khuê các ở kinh thành, nàng ta còn chẳng có tên tuổi gì.

 

Còn y phục trên người nàng ta, hẳn là làm từ vải thô, nhìn cũng đã cũ kỹ.

 

Nhiều chỗ đã bạc màu sau nhiều lần giặt giũ, còn có vài miếng vá, thậm chí còn không bằng Nguyệt Nhi bên cạnh ta.



 

Trong lúc ta còn đang suy nghĩ thì cô nương tên Nhứ Nhứ kia bỗng nhiên ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của ta.
 
Chương 2


Ngay sau đó lại rụt rè cúi đầu, nép sát vào sau lưng Thẩm Thừa Ý, như thể vừa chịu uất ức gì đó.

 

Thẩm Thừa Ý cũng cảm nhận được sự né tránh của nàng ta, liền quay đầu nhìn ta với vẻ mặt đầy địch ý:

 

"Hạ tiểu thư, tuy ta và nàng đã có hôn ước từ trước, nhưng bây giờ ta và Nhứ Nhứ đã tâm đầu ý hợp, mong Hạ tiểu thư thành toàn cho chúng ta, đừng làm khó Nhứ Nhứ!"

 

Ta: “…”

 

Ta làm khó nàng ta khi nào?

 

Xem ra, Thẩm Thừa Ý thật sự là một kẻ hồ đồ.

 

 “Ngươi thật to gan!”

 

Thấy Thẩm Thừa Ý nói chuyện với ta bằng giọng điệu không tốt, rốt cuộc Thẩm bá mẫu cũng không nhịn được nữa, tát vào mặt hắn ta một cái.

 

“Thẩm gia chúng ta và Hạ gia là thế giao, hôn sự giữa ngươi và Nam Chi cũng đã được định từ sớm! Vậy mà giờ ngươi lại vì một nữ tử nhà nông mà đòi từ hôn!”

 

“Ngươi để mặt mũi của hai nhà Thẩm Hạ ở đâu? Lại để mặt mũi của Nam Chi ở đâu?”

 

Thẩm bá mẫu giận đến mức chỉ thẳng vào mũi Thẩm Thừ Ý, giọng nói đầy oán hận.

 

“Nhưng mà người con yêu là Nhứ Nhứ! Hơn nữa, hiện giờ Nhứ Nhứ đang mang cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, con nhất định phải cho nàng một danh phận!”

 

Thẩm Thừa Ý mặc kệ khuôn mặt sưng đỏ, nhìn thẳng vào ta, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu, tiếp tục nói:

 

"Mong Hạ tiểu thư giải trừ hôn ước với Thừa Ý." 

 

3.

 

“Được thôi.”

 

Hắn ta vừa dứt lời, ta lập tức đáp lại:

 

“Đợi ta hồi phủ, sẽ sai người mang thư thối hôn đến, để thành toàn cho tình cảm sâu nặng của Thẩm công tử.”

 

Thẩm gia và Hạ gia là thế giao, còn hôn sự của ta và Thẩm Thừa Ý vốn đã được định khi ta còn chưa chào đời, coi như là chỉ phúc vi hôn. Đến nay, cũng đã mười sáu năm trôi qua.

 

Nhưng nói ta và Thẩm Thừa Ý có tình cảm sâu đậm thì không hẳn, thực ra chúng ta cũng không quen thân nhau là mấy.

 

Chỉ vì khi ta còn nhỏ, Thẩm gia đã đưa Thẩm Thừa Ý đến thư viện Bạch Lộ nổi tiếng để học tập, nhằm trau dồi kiến thức, để tương lai hắn ta xứng đôi với ta.

 

Bây giờ ta thấy, có lẽ hắn ta đã học quá nhiều đến mức trở nên mù quáng, không biết nhìn rõ thế cục.

 

Người như hắn ta, không lấy cũng chẳng sao.

 

Có lẽ không ngờ rằng ta lại đồng ý nhanh như vậy, Thẩm Thừa Ý rõ ràng có chút kinh ngạc, một lát sau mới hoàn hồn, nói với ta bằng vẻ mặt vui mừng: "Đa tạ."

 

“Đồ nghịch tử! Ta đưa ngươi ra ngoài học hành, là để mở mang tầm mắt, rèn luyện bản thân, sau này mới xứng đáng với Nam Chi! Ai ngờ ngươi lại làm ra chuyện bội tín như vậy! Ngươi muốn khiến ta và mẫu thân ngươi tức c.h.ế.t phải không?”

 

Không giống niềm vui của Thẩm Thừa Ý khi được toại nguyện, Thẩm bá phụ giận dữ đến mức lại đập vỡ thêm một chiếc chén sứ.

 

Thẩm bá mẫu lập tức tiến đến nắm lấy tay ta, trong mắt luôn hiền hòa và dịu dàng của bà ấy, giờ đây đầy sự áy náy và hối lỗi:

 

“Nam Chi, từ nhỏ bá mẫu đã nhìn con lớn lên, trong lòng bá mẫu, chỉ có con mới xứng bước vào cửa lớn Thẩm phủ."

 

Ta nắm lại tay Thẩm bá mẫu như an ủi. Bao năm qua, ngoại trừ phụ mẫu, Thẩm bá mẫu quả thực là người đối xử tốt với ta nhất.

 

Thẩm bá mẫu vỗ vỗ tay ta rồi quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Ý:

 

"Bây giờ, ngươi đã quyết tâm vì nữ tử này mà bất hiếu với ta và phụ thân ngươi, hủy bỏ hôn ước với Nam Chi phải không?"

 

Thẩm Thừa Ý ưỡn ngực, dứt khoát nói một chữ: “Phải!”

 

Nghe được câu trả lời này, biểu cảm trên mặt Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu lập tức thay đổi, có vẻ thất vọng, có vẻ tức giận, lại có vẻ châm chọc, nhưng cuối cùng lại trở nên bình tĩnh.
 
Chương 3


Vẫn là Thẩm bá phụ lên tiếng trước: "Thẩm Vân Xuyên ta cả đời coi trọng lời hứa, cho nên hôn ước giữa Thẩm gia và Hạ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bị hủy bỏ. Thẩm gia nhất định sẽ có một đích tử thành thân với Nam Chi."

 

 “Nếu ngươi không muốn cưới Nam Chi, thì từ nay trở đi, Thẩm Vân Xuyên ta sẽ không có đứa nhi tử nào như ngươi, Thẩm gia cũng không có thiếu gia này. Cút khỏi đây!”

 

Nói rồi, Thẩm bá phụ quay người, vẫy tay ra lệnh cho đám hạ nhân bên cạnh.

 

Một nhóm hạ nhân lập tức nhận mệnh, tiến lên làm động tác đuổi Thẩm Thừa Ý và cô nương Nhứ Nhứ ra khỏi phủ.

 

Thẩm Thừa Ý dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, vung tay kéo Nhứ Nhứ định rời đi.

 

“Đợi đã.” Đúng lúc hắn ta sắp bước ra khỏi cổng phủ, Thẩm bá mẫu bất ngờ lên tiếng: “Bây giờ ngươi và Thẩm gia đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì những thứ trong phủ, ngươi cũng không được mang đi.”

 

Bước chân Thẩm Thừa Ý khựng lại, thân hình hắn ta hơi lảo đảo, còn Nhứ Nhứ bên cạnh hắn ta thì không thể tin nổi, quay đầu lại nhìn Thẩm bá mẫu.

 

Những bộ y phục lụa là, vàng bạc, ngọc bội, cùng cả túi tiền, đều bị Thẩm Thừa Ý từng món từng món cởi bỏ, cho đến khi trên người chỉ còn lại chiếc áo trong.

 

Mỗi lần hắn ta bỏ lại một món, trong mắt Nhứ Nhứ lại thoáng qua một tia đau lòng.

 

Chỉ là không rõ nàng ta đau lòng vì Thẩm Thừa Ý bị sỉ nhục, hay vì đống vàng bạc đầy dưới đất kia.

 

Trong đống đồ đó, có không ít món là do ta tặng cho Thẩm Thừa Ý, đều là những trân phẩm hiếm có trên đời.

 

“Nam Chi, chuyện này, là Thẩm gia chúng ta có lỗi với con, cũng là nghịch tử này không xứng với con.”

 

Đợi đến khi Thẩm Thừa Ý và Nhứ Nhứ đi xa, Thẩm bá mẫu vội vàng an ủi ta:

 

 “Còn chuyện từ hôn, ta sẽ bàn bạc lại với phụ mẫu con.”

 

“Nhưng mà con yên tâm, ta và mẫu thân con tình như tỷ muội, cho dù sau này con và Thẩm gia chúng ta thực sự không có duyên, ta cũng sẽ coi con như con ruột! Sẽ không để con chịu nửa điểm thiệt thòi, con đừng vì chuyện này mà xa cách bá mẫu nhé.”

 

Ta mỉm cười dịu dàng với bà ấy, nũng nịu nói: “Tất nhiên là không, sau này Nam Chi vẫn còn muốn ăn món bánh hạt dẻ do bá mẫu làm nữa mà.”

 

Lông mày Thẩm bá mẫu giãn ra, cười nói: "Vừa hay hôm nay trong phủ có hái hạt dẻ tươi, bá mẫu sẽ đi làm cho con ngay."

 

4.

 

Tin tức Thẩm Thừa Ý đoạn tuyệt với phủ Thừa tướng rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành.

 

Kinh thành đã lâu không có chuyện lớn, các phu nhân tiểu thư trong các phủ đều nhàn rỗi, ngày ngày chỉ biết phẩm trà thưởng hoa. Dĩ nhiên, họ sẽ không bỏ qua một chuyện tiêu khiển đầy thú vị này.

 

Chỉ trong hai ba ngày, chuyện giữa Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ đã bị đào bới tới tận gốc rễ.

 

Thì ra, cô nương Liễu Nhứ Nhứ vốn là nữ tử nhà nông dưới chân núi Bạch Lộ, phụ mẫu đã qua đời từ sớm, từ nhỏ sống nhờ vào sự giúp đỡ của một hộ hàng xóm tốt bụng.

 

Mấy ngày trước, nàng ta vốn định thành thân với tiểu nhi tử nhà hàng xóm đó.

 

Thế nhưng, trước ngày thành thân một tháng, nàng ta gặp được Thẩm Thừa Ý, lại còn mang thai đứa con của hắn ta, nên hôn sự cũng vì thế mà đổ bể.

 

Ban đầu, Liễu Nhứ Nhứ cứ tưởng rằng mình đã trèo cao, nào ngờ chưa kịp hưởng thụ cuộc sống sung sướng được nửa ngày thì Thẩm Thừa Ý đã bị phủ Thừa tướng tống ra khỏi cửa.

 

Ta ngồi trong nhã gian của Trân Tu Các, vừa nhấm nháp điểm tâm, vừa nghe khách ở gian bên cạnh tán chuyện. Đến đoạn đặc sắc, lại vang lên tiếng cười chế giễu.
 
Chương 4


Trân Tu Các là trà lâu nổi danh nhất kinh thành, khách đến đây đều là những người giàu có hoặc quyền quý.

 

Những lời đồn đại từ miệng bọn họ truyền ra, phần lớn đều đáng tin cậy.

 

Ta vốn không để tâm đến chuyện của Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ, nên cũng không cố tình đi nghe ngóng điều tra.

 

Vốn tưởng hai người bọn họ chỉ đang diễn vở "Phi khanh bất thê", ai ngờ phía sau lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy.

 

Xem ra, hai người này, một kẻ bội bạc, một người vong ân, thật đúng là xứng đôi vừa lứa.

 

Thấy trà đã cạn, đĩa bánh quế hoa cũng đã ăn gần hết, khách ở gian bên dường như cũng đã mệt, tiếng bàn tán nhỏ dần, ta mới đứng dậy hồi phủ.

 

Vừa mới về đến phủ, còn chưa kịp ngồi xuống, hạ nhân đã đến báo rằng có một nữ tử bên ngoài phủ cầu kiến.

 

Liễu Nhứ Nhứ đến tìm ta, trên người khoác một bộ váy áo gấm hoa thượng hạng, đầu cài hai chiếc trâm bằng vàng, nhìn bề ngoài có vẻ sang trọng hơn trước rất nhiều.

 

Chỉ tiếc là, đứng trước mặt ta, nàng ta vẫn là dáng vẻ luống cuống bất an, mãi chẳng thốt nên lời.

 

"Liễu cô nương có gì cứ nói thẳng." Ta cầm miếng ngọc bội bên hông lên, xoay xoay trong tay.

 

Ngọc này là loại ngọc ấm thượng hạng, ôn nhuận như nước, là thứ phụ thân đã đặc biệt sai người tìm cho ta vì ta sợ lạnh.

 

Liễu Nhứ Nhứ nhìn miếng ngọc bội trong tay ta, ánh mắt lóe lên một tia mờ ám,

 

"Hạ tiểu thư, lần này ta đến đây tìm người… là muốn nhờ nàng tác thành cho ta và Thừa Ý."

 

Nàng ta nói, giọng điệu vừa nhút nhát vừa tội nghiệp.

 

Ta khẽ nhướng mày. Ngày đó ở Thẩm phủ, chẳng phải ta đã quyết định tác thành cho bọn họ rồi sao?

 

Sao bây giờ lại nói như thể ta cố tình làm khó dễ bọn họ vậy?

 

Trầm ngâm một lát, ta từ tốn đáp:

 

"Liễu cô nương, hôm đó tại phủ Thừa tướng, ta đã nói rõ sẽ tác thành cho ngươi và Thẩm Thừa Ý. Không biết hôm nay ngươi đến đây là có ý gì?"

 

"Hạ tiểu thư..." Liễu Nhứ Nhứ ngước nhìn ta, đôi mắt long lanh ngấn lệ: "Ta biết người rộng lượng, lòng dạ bao dung. Hôm nay, ta đến là muốn cầu xin người chính thức từ hôn với Thừa Ý."

 

Ta hơi ngẩn ra, việc ta thành toàn cho bọn họ có liên quan gì đến hôn ước giữa ta và Thẩm gia?

 

Chưa kịp để ta hiểu rõ, Liễu Nhứ Nhứ đã tiếp lời, đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói:

 

"Người cũng biết, Thừa Ý vì chuyện này mà đã trở thành trò cười cho cả kinh thành. Chàng vốn là người kiêu ngạo, sao có thể chịu nổi sự nhục nhã này?"

 

"Hạ tiểu thư, ta biết hôm đó bá phụ bá mẫu chỉ là nhất thời tức giận nên mới đuổi chàng ra khỏi phủ. Dù sao Thừa Ý cũng là thân nhi tử của họ, hơn nữa ta còn đang mang trong mình cốt nhục của Thẩm gia. Chỉ cần... chỉ cần..."

 

Ta cắt ngang lời nàng ta:

 

"Chỉ cần ta chính thức từ hôn với Thẩm Thừa Ý, để bá phụ bá mẫu không còn lý do để tức giận thì họ sẽ tha thứ cho hắn ta, thậm chí nể tình đứa trẻ trong bụng ngươi mà sẽ đưa hai người các ngươi về phủ Thừa tướng?"

 

Buồn cười thật, chuyện Thẩm Thừa Ý bị nhục nhã tuy có liên quan đến ta, nhưng không phải do ta gây ra. Vậy mà giờ nghe nàng ta khóc lóc kể lể cứ như thể ta mới là người có lỗi.

 

"Đúng vậy!" Liễu Nhứ Nhứ vội vàng gật đầu, trên gương mặt thanh tú hiện lên một nụ cười.

 

Lòng ta lạnh dần, thản nhiên nói: "E là Liễu cô nương đã tìm nhầm người rồi. Chưa nói đến việc Thẩm Thừa Ý rơi vào hoàn cảnh này không phải chỉ vì ta, chỉ riêng việc hôm đó Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu tức giận như vậy, hoàn toàn là do ngươi gây ra."
 
Chương 5


"Ta?" Nghe vậy, sắc mặt Liễu Nhứ Nhứ cứng đờ.

 

Ta đặt miếng ngọc bội xuống, sau đó đứng dậy và bước đến trước mặt nàng ta, khẽ thở dài:

 

"Đương nhiên là do ngươi. Tuy Thẩm Thừa Ý có chút ngu ngốc, nhưng dù sao hắn ta cũng là thiếu gia phủ Phủ Thừa tướng, thân phận cao quý. Nếu không phải vì ngươi, hắn ta đã có thể yên ổn làm đích tử phủ Thừa tướng, hà cớ gì phải đến nông nổi này?"

 

"Cho nên nếu ngươi thật lòng thương xót cho hắn ta thì tốt nhất là rời khỏi hắn ta, thay vì đổ lỗi cho người khác về sai lầm của mình."

 

Liễu Nhứ Nhứ há hốc mồm, cuối cùng cũng thu lại bộ dạng yếu đuối như đóa hoa trắng thường ngày, nghiến răng nói nhỏ:

 

"Ta và Thừa Ý là thật lòng yêu nhau, dù thế nào ta cũng sẽ không rời xa chàng!"

 

Chậc, quả là tình sâu nghĩa nặng.

 

Chỉ tiếc là, nàng ta chắc chắn ta sẽ không bao giờ được Thẩm gia chấp nhận.

 

Không nhận được câu trả lời vừa ý từ ta, Liễu Nhứ Nhứ không cam lòng nhưng cũng đành bất lực.

 

Cuối cùng, nàng ta sa sầm mặt, miễn cưỡng hành lễ với ta một cách vụng về: "Nếu đã vậy, Nhứ Nhứ xin phép không làm phiền Hạ tiểu thư nữa."

 

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, không ngoái đầu lại.

 

Ta cứ nghĩ chuyện này sẽ dừng lại ở đó, nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau, Thẩm Thừa Ý lại tức giận xông thẳng vào Hạ phủ.

 

Nghe nói hôm qua sau khi Liễu Nhứ Nhứ từ chỗ ta trở về, tâm trạng không tốt, còn không ngừng rơi lệ, suýt nữa động đến thai khí.

 

Trong mắt hắn ta, dường như là ta cố tình làm khó dễ cho Liễu Nhứ Nhứ, còn dùng lời lẽ ác ý làm tổn thương nàng ta.

 

"Thẩm công tử hẳn là đã nghĩ quá nhiều rồi, tuy ta có trò chuyện vài câu với Liễu cô nương, nhưng cũng là nàng ta chủ động tìm đến. Những gì ta nói đều là sự thật, đừng nói là gây khó dễ hay tổn thương, ngay cả lời nặng lời cũng không tính là."

 

Khuôn mặt Thẩm Thừa Ý đầy vẻ khinh thường và chán ghét, trừng mắt nhìn ta nói:

 

"Trước đây ta còn tưởng ngươi là người hiền đức rộng lượng, trong lòng còn cảm thấy có lỗi với ngươi. Giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi! Nếu Nhứ Nhứ và đứa trẻ trong bụng có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

 

Ta khẽ cau mày, chỉ cảm thấy đầu óc hắn ta chắc chắn ta có vấn đề.

 

Chẳng buồn tranh cãi, ta khoát tay, nói với hạ nhân canh cửa: "Đóng cửa lại, lần sau nếu hắn ta đến nữa, cứ trực tiếp đuổi đi là được."

 

5.

 

Hôn ước giữa ta và Thẩm Thừa Ý, vốn chỉ là một trò đùa.

 

Ngày xưa, trước khi Thẩm bá phụ làm đến chức Thừa tướng, gia cảnh Thẩm gia vô cùng sa sút, chỉ có một căn nhà tranh rách nát.

 

Trong khi đó, Hạ gia đời đời kinh thương, thứ không thiếu nhất chính là tiền tài.

 

Từ nhỏ phụ thân ta và Thẩm bá phụ đã lớn lên cùng nhau, ông biết rõ Thẩm bá phụ là người chính trực, có chí tiến thủ và đầy tài năng, nên đã không ngại ngần giúp đỡ mà chẳng màng đến chuyện hồi đáp.

 

Từ việc đối nhân xử thế đến củi gạo dầu muối, chỉ cần là việc có thể giải quyết bằng tiền, phụ thân ta đều rộng rãi ra tay.

 

May mắn thay, Thẩm bá phụ cũng không phụ lòng giúp đỡ của phụ thân ta, một ngày khoa bảng đề danh, từng bước thăng tiến trong triều đình, cho đến khi ngồi lên vị trí Thừa tướng.

 

Vì muốn báo đáp phụ thân ta, Thẩm bá phụ đã sớm hứa hẹn, nếu sau này mẫu thân ta sinh được nhi tử, ông ấy sẽ nhận làm nghĩa tử, bảo hộ suốt đời; Còn nếu là nữ nhi thì sẽ kết làm thông gia, nắm giữ gia nghiệp Thẩm gia.

 

Ban đầu, phụ thân và mẫu thân chỉ xem lời hứa ấy như một trò đùa, cho đến ngày ta chào đời, Thẩm bá phụ mang tận chín mươi chín sính lễ đến tận cửa, từ đó hôn sự này đã được định đoạt.
 
Chương 6


Chỉ là không ai ngờ, mối nhân duyên tưởng chừng như đã được định sẵn này, lại có thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy.

 

Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ ngây thơ cho rằng, sớm muộn gì Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu cũng sẽ chấp nhận tình yêu của họ.

 

Nhưng họ không biết rằng, với ân tình mà Hạ gia đã dành cho Thẩm gia, Thẩm bá phụ thà chịu cảnh không có con, cũng không muốn để người sỉ nhục ta bước chân vào cửa Thẩm gia.

 

Tuy nhiên, hiện tại Thẩm Thừa Ý vẫn còn đắm chìm trong sự dịu dàng của Liễu Nhứ Nhứ, càng không nhận thức rõ được tình cảnh của mình.

 

Ngày đó khi rời khỏi phủ Thừa tướng, hắn ta chỉ trả lại những đồ vật mang theo trên người, bên ngoài chắc hẳn còn có một ít tiền tiết kiệm.

 

Hắn ta không nỡ để Liễu Nhứ Nhứ và đứa con trong bụng nàng ta phải chịu khổ, vì vậy đã lo liệu mọi thứ vô cùng chu toàn.

 

Căn nhà họ ở là một tòa tam tiến tam xuất*, dù không thể sánh với phủ Thừa tướng nhưng cũng rất khang trang.

 

Giường ngủ được làm từ gỗ tử đàn, tốt cho việc dưỡng thân dưỡng tâm.

 

Ngay cả đồ ăn, thức uống cũng đều được chuẩn bị theo tiêu chuẩn trước đây của phủ Thừa tướng.

 

Tiểu Nguyệt luyên thuyên kể cho ta nghe về những thứ mà hắn ta đã mua sắm trong mấy ngày qua. Ta nhẩm tính sơ sơ, cũng phải tốn đến hai, ba nghìn lượng, còn nhiều hơn gấp mấy lần số tiền hắn ta đã bỏ ra để mua lễ vật cho ta trong suốt mười mấy năm qua.

 

Đúng là lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù có sa cơ lỡ vận, thiếu gia vẫn hơn người thường.

 

Chỉ là không biết, số tiền dành dụm đó còn có thể cầm cự được bao lâu.

 

---

 

*Tam tiến tam xuất: Kiểu kiến trúc nhà cổ truyền thống của Trung Quốc, có ba gian phòng chính và ba lối vào.

 

6.

 

Gặp lại Liễu Nhứ Nhứ đã là nửa tháng sau.

 

Khi ta đang dạo phố thì tình cờ gặp nàng ta bước ra từ Dị Trân Các.

 

Lúc này, làn da nàng ta đã trắng trẻo hồng hào hơn rất nhiều, bụng nhỏ cũng đã có dấu hiệu lộ ra.

 

Xem ra nàng ta đã được Thẩm Thừa Ý chăm sóc không tệ.

 

Nhìn thấy ta, nàng ta không còn vẻ nhút nhát như trước kia, mà có chút đắc ý hất cằm lên: "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."

 

Ta không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lắc đầu: "Không lâu, chúng ta mới gặp nhau nửa tháng trước."

 

Nếu có thể, ta thà rằng chưa bao giờ gặp nàng ta.

 

Nhớ lại lần trước Thẩm Thừa Ý vì nàng ta làm ầm ĩ tại Hạ phủ, ta nhíu mày, lặng lẽ lùi ra xa, không muốn dây dưa với phiền phức.

 

Liễu Nhứ Nhứ rõ ràng ngây ra, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ trong giây lát.

 

Sau đó mới lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của mình, nói:

 

"Hạ tiểu thư cũng đến lấy đồ trang sức sao? Tướng công nói rằng Dị Trân Các có tay nghề chạm khắc tốt nhất, đặc biệt bảo ta đến đặt một cặp ngọc bội."

 

Ta nheo mắt, lúc này mới chú ý đến miếng ngọc bội đeo bên hông nàng ta, là một miếng bạch ngọc thượng hạng được chạm khắc thành hoa sen nở rộ, trong suốt ôn nhuận, sống động như thật.

 

Quả thật là một đóa bạch liên to lớn.

 

Tuy nhiên, khi ta nhìn thấy miếng bạch ngọc ấy, cảm giác quen thuộc ngay lập tức ập đến. Quan sát một lúc mới chợt nhớ ra, miếng ngọc này, hẳn là vật đính ước ta tặng cho Thẩm Thừa Ý lúc trước.

 

Không gì khác, bởi vì bạch ngọc phẩm chất như vậy, e rằng ngoài Hạ gia, cũng không tìm ra miếng thứ hai.

 

Miếng bạch ngọc này vốn to bằng 

bàn tay, là do phụ thân ta tình cờ có được, dự định sẽ dâng lên cung đình.

 

Đúng lúc Thẩm Thừa Ý rời kinh đi học, phụ thân ta đã chia miếng bạch ngọc này làm đôi và chế tách thành hai miếng ngọc bội.
 
Chương 7


Một miếng tặng cho ta, một miếng tặng cho Thẩm Thừa Ý, với ý nghĩa "liên bích hợp", xem như là vật đính ước ta tặng cho hắn ta.

 

Bây giờ, miếng ngọc bội vốn đã được chia làm đôi, lại một lần nữa bị chia nhỏ thành hai miếng, cứ thế lồ lộ đeo bên hông nàng ta.

 

Liễu Nhứ Nhứ có lẽ muốn làm ta khó chịu.

 

Ta quả thực cảm thấy khó chịu, một miếng ngọc tốt như vậy, chia rồi lại chia, lại trở nên nhỏ bé như thế.

 

Thôi được, nghĩ lại thì miếng ngọc này có lẽ là tài sản đáng giá nhất mà Thẩm Thừa Ý hiện có ngoài những khối bạc vụn kia ra.

 

Chỉ là một miếng ngọc bội thôi, xem như bố thí cho người nghèo vậy.

 

Ta ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt cất giấu đầu sự kiêu ngạo của Liễu Nhứ Nhứ, lơ đãng nói:

 

"Trang sức gì mà phải đích thân tiểu thư ta đây đến lấy? Việc này lẽ ra nên để hạ nhân làm mới đúng."

 

7.

 

Dựa vào số tiền Thẩm Thừa Ý tích cóp trước đây, Liễu Nhứ Nhứ đã có một khoảng thời gian tiêu xài hoang phí.

 

Chỉ tiếc rằng, dù núi vàng cao đến đâu cũng có ngày cạn kiệt, huống chi Thẩm Thừa Ý vốn quen sống sung sướng, hoàn toàn không có khả năng tự kiếm tiền.

 

Chỉ sau hơn một tháng, đã nghe tin cuộc sống tại Thẩm phủ có vẻ khó khăn hơn, có khá nhiều hạ nhân trong phủ đã bị đuổi đi.

 

Hiện tại, Thẩm Thừa Ý đang chạy vạy khắp nơi, muốn tìm kiếm một công việc tử tế.

 

Đêm hội đèn lồng Trung thu, kinh thành vô cùng náo nhiệt, ta cùng nữ nhi của Kinh Triệu phủ doãn là Lạc Vãn Ngâm cùng nhau du ngoạn trên hồ ngắm đèn, nghe nàng ấy kể đủ chuyện thú vị gần đây trong kinh thành.

 

Như mọi khi, chuyện của Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ vẫn là chủ đề bàn tán trong các cuộc trà dư tửu hậu của mọi người.

 

Lạc Vãn Ngâm và ta có quan hệ rất tốt, chuyện từ hôn làm nàng ấy hiện nay rất không hài lòng với Thẩm Thừa Ý. Mỗi khi nghe chuyện về hắn ta ta và Liễu Nhứ Nhứ, nàng ấy đều phẫn nộ mắng chửi một hồi.

 

Ta nhấp trà, mỉm cười lắng nghe nàng ấy mắng chửi, thỉnh thoảng còn đưa cho nàng ấy thêm một chén trà để làm dịu cổ họng.

 

Mãi cho đến khi ấm trà gần cạn, cuối cùng nàng ấy cũng xả hết cơn giận, ngừng mắng chửi.

 

"Nói thật, Thẩm Thừa Ý đúng là mù quáng, Liễu Nhứ Nhứ rõ ràng không bằng một góc của ngươi."

 

Một ngụm trà trôi xuống, Lạc Vãn Ngâm thở dài.

 

Ta mỉm cười an ủi: "Ngươi cũng nói hắn ta bị mù rồi, mèo mù vớ cá rán, ta đâu muốn làm con cá rán đó."

 

Lạc Vãn Ngâm liếc nhìn ta, sắc mặt có phần hòa hoãn hơn: "Chỉ có ngươi mới rộng lượng như vậy, mặc kệ họ làm mưa làm gió."

 

Ta mỉm cười nhẹ, không phủ nhận cũng không đồng ý.

 

Không phải ta thật sự rộng lượng, chỉ là thân thể này của ta, dù sao cũng được nâng niu chiều chuộng, rất quý giá. Nếu vì những kẻ không đáng mà phải chịu ấm ức, thật sự là quá thiệt thòi.

 

Ta đang suy nghĩ, Lạc Vãn Ngâm dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, hào hứng nói:

 

"Nam Chi, ngươi có biết hôm nay vị Hàn Lâm học sĩ mới được Bệ hạ bổ nhiệm đã nhậm chức."

 

Ta gật đầu: "Đương nhiên biết, nghe nói Bệ hạ rất nể trọng vị Hàn Lâm này, không chỉ ban cho chức quan Hàn Lâm, còn ban thưởng nghìn lượng vàng. Ân thưởng như vậy, trong số các bách quan cũng coi là hàng đầu."

 

Lạc Vãn Ngâm bỗng nhiên xích lại gần ta, hạ giọng nói tiếp: "Vậy ngươi có biết, vị tân Hàn Lâm này có chút quan hệ với Thẩm gia không?"

 

Ta?

 

Tay rót trà dừng lại, ta nghi ngờ nhìn Lạc Vãn Ngâm.

 

Lạc Vãn Ngâm nhướng mày cười, trong đôi mắt hạnh long lanh ánh lên vẻ hả hê:
 
Chương 8


"Tân Hàn Lâm tên là Thẩm Đàn, nghe nói là họ hàng xa của Thẩm gia, tính ra là đường ca của Thẩm Thừa Ý. Hôm nay, Thẩm Hàn Lâm vừa nhận chức, Thẩm Thừa Ý và tân phụ quê mùa của hắn ta đã mang lễ vật đến tận cửa, nói là muốn ôn lại chuyện xưa."

 

Nói xong, nàng ấy ngừng một chút, rồi tiếp tục:

 

"Nhưng không ngờ Thẩm Thừa Ý lại bị ăn một cái tát vào mặt, ngay cả cửa phủ Hàn Lâm cũng không vào được, thật là thảm hại."

 

Thẩm Đàn?

 

Nghe đến cái tên này, ta không khỏi ngẩn ra.

 

Ta biết vị tân Hàn Lâm họ Thẩm này, nhưng không nghĩ có liên quan đến Thẩm gia, càng không ngờ lại là Thẩm Đàn.

 

Nói ra thì không chỉ Thẩm Thừa Ý, ta và Thẩm Đàn cũng quen biết nhau.

 

Thẩm Đàn quả thực là họ hàng xa của Thẩm gia, hơn nữa lúc ta và Thẩm Thừa Ý còn nhỏ, cũng từng có một khoảng thời gian sống chung với hắn.

 

Tương tự như gia cảnh của Thẩm bá phụ, phụ thân của Thẩm Đàn cũng từng sống rất nghèo khổ.

 

Nhưng khác biệt là, Thẩm bá phụ còn có phụ thân ta là huynh đệ tri kỷ, còn phụ thân của Thẩm Đàn thì không may mắn như vậy.

 

Năm ta sáu tuổi, miền Nam đại hạn, lương thực còn quý hơn vàng.

 

Phụ mẫu Thẩm Đàn đều c.h.ế.t đói trong nạn hạn hán đó, chỉ có Thẩm Đàn nhờ một cái bánh mà sống sót qua bảy ngày, đợi đến khi Thẩm bá phụ đến cứu trợ.

 

Thẩm bá phụ không nỡ để Thẩm Đàn không nơi nương tựa, đưa hắn về kinh thành nuôi dưỡng, nuôi suốt ba năm.

 

 

 

Trong ba năm đó, Thẩm Đàn luôn chăm chỉ học hành, không chỉ viết văn hay, mà còn có kiến giải độc đáo về chính sách trị quốc, được coi là một thiếu niên tài năng.

 

Ngay cả Bệ hạ khi đó còn là Thái tử cũng rất coi trọng hắn.

 

Cho đến khi năm ta chín tuổi, có hai người từ miền Nam đến đón Thẩm Đàn đi.

 

Thẩm bá phụ nói, hai người đó là biểu thúc của Thẩm Đàn, hiện cũng đã phát đạt, nên đưa hắn về để tự nuôi dưỡng.

 

Nghe nói sau khi Thẩm Đàn được đón về vẫn tiếp tục chăm chỉ học hành, ngay cả ở miền Nam nhiều nhân tài, cũng coi như có chút danh tiếng.

 

Sau đó, Thẩm Thừa Ý ra ngoài học tập, ta cũng bắt đầu bận rộn tiếp quản và quản lý sản nghiệp Hạ gia, ngày càng bận rộn, nên rất ít khi nghe tin tức gì về hắn nữa.

 

Chỉ là không ngờ rằng, bây giờ hắn lại trở về kinh thành, còn trở thành tân Hàn Lâm học sĩ.

 

8.

 

Trên đường hồi phủ, ta cứ mãi nghĩ về lời Lạc Vãn Ngâm nói. Nàng ấy bảo Thẩm Đàn đã cho Thẩm Thừa Ý ăn một cái tát vào mặt, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của ta.

 

Dù sao Thẩm bá phụ cũng có ơn với Thẩm Đàn, lúc nhỏ Thẩm Thừa Ý và Thẩm Đàn cũng thân thiết như huynh đệ ruột thịt.

 

Theo tính cách của Thẩm Đàn, dù biết hiện tại Thẩm Thừa Ý không hòa thuận với phủ Thừa tướng, cũng tuyệt nhiên không đến mức không giữ lại chút thể diện nào cho Thẩm Thừa Ý.

 

Chưa kịp để ta hiểu rõ nguyên nhân trong đó thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, có người chắn đường ta.

 

Trên con đường rộng thênh thang, một bà lão ăn mặc rách rưới đang nằm chắn ngang giữa đường, thi thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, có lẽ là đang không được khỏe.

 

Thấy ta vén rèm xe lên, xa phu vội vàng nói:

 

"Tiểu thư, xe ngựa vừa đến đây thì thấy bà lão này nằm giữa đường, chúng ta không hề đụng trúng bà ta."

 

Ta khẽ phất tay, không đáp lại xa phu, chỉ cẩn thận quan sát bà lão cách đó không xa.

 

Bà lão này trông vàng vọt gầy gò, môi khô nứt nẻ, hơi thở yếu ớt, nhưng trên người không thấy vết thương nào, vậy nên chắc chắn không phải bị thương, mà là bị đói.
 
Chương 9


Từ khi biểu ca lên ngôi Hoàng đế, trong kinh thành thường xuyên mở các lều cháo cứu tế bách tính nghèo khổ.

 

Dù là kẻ ăn mày trên đường, thỉnh thoảng cũng có thể nhận được một bát cháo trắng để lót dạ.

 

Nếu ta đoán không nhầm, bà lão này chắc không phải là người trong kinh thành, có lẽ là trên đường đã tiêu hết lộ phí, đói lâu ngày nên mới ngất xỉu giữa đường.

 

Xa phu bên cạnh cau mày, ánh mắt hơi bối rối, nhất thời không biết phải làm gì, dù sao chuyện giả vờ ngất xỉu để lừa tiền, hắn ta cũng nghe không ít.

 

Ta thu hồi ánh mắt, dặn dò xa phu: "Đỡ bà lão vào một bên đi, bà ấy chắc là đói rồi, mua thêm chút gì cho bà ấy ăn."

 

Xa phu gật đầu, lập tức dừng xe ngựa bên đường, rồi theo lời ta sắp xếp chỗ cho bà lão.

 

Mãi đến khi uống xong một bát cháo trắng ấm nóng, bà lão mới dần dần có sức lực.

 

Đợi đến khi bát cháo trắng nóng hổi trôi xuống bụng, bà lão mới dần có sức hơn.

 

Bà ta nhìn xa phu với ánh mắt đầy cảm kích, đôi tay gầy guộc nắm chặt vạt áo của hắn ta, muốn nói lời cảm ơn.

 

Nhưng xa phu lại chỉ về phía xe ngựa, bà lão quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh xe ngựa.

 

Bà ta mỉm cười hiền từ, ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ gật đầu về phía ta.

 

Ta cũng khẽ gật đầu đáp lại, không nói thêm gì.

 

Sau khi lo liệu xong cho bà lão, xa phu trở lại xe ngựa, cau mày nói:

 

"Bà lão này cũng thật đáng thương, nói là tức phụ bỏ trốn theo người khác, bà ấy và nhi tử cùng đến kinh thành tìm tức phụ nhưng giữa đường lại gặp phải bọn cướp. Không những bị cướp sạch lộ phí mà còn lạc mất nhi tử."

 

"Vậy thì tìm cho bà ấy một chỗ ở tạm đi, rồi đưa bà ấy đến phủ Kinh Triệu, nhờ Lạc thúc thúc xem có thể giúp bà ấy tìm nhi tử không."

 

Buông rèm xe ngựa xuống, ta thản nhiên nói.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc rèm hoàn toàn được buông xuống, ta chợt thoáng thấy ở góc phố không xa, một bóng dáng màu trắng như ánh trăng lướt qua.

 

Thẩm Đàn?

 

Bóng dáng này, thật giống với hình ảnh trong ký ức của ta.

 

9.

 

Cuộc sống của Thẩm Thừa Ý cũng ngày càng khó khăn, hết hạ nhân này đến hạ nhân khác bị cho rời khỏi phủ.

 

Ban đầu, hắn ta còn có thể duy trì nhờ cắt giảm chi tiêu, nhưng chẳng bao lâu sau, việc bán dần tài sản trở thành lẽ thường.

 

Chưa kể đến việc Liễu Nhứ Nhứ hoang phí bao nhiêu trong thời gian qua, chỉ tính đến chi phí để lo lót quan hệ cũng đã tốn kém không ít.

 

Để có thể kiếm được một công việc tử tế, Thẩm Thừa Ý đã không ngừng đi cầu cạnh các quý nhân trong kinh thành.

 

Nhưng mỗi lần đến nhà người ta, đương nhiên phải có quà cáp, nếu không người ta dựa vào đâu mà giúp ngươi.

 

Mặc dù hiện tại Thẩm Thừa Ý đã trở mặt với phủ Thừa tướng, nhưng dù sao hắn ta cũng từng là thiếu gia Tướng phủ, ra tay đương nhiên không thể quá keo kiệt.

 

Lúc đầu cũng không phải không có ai thật lòng tìm việc cho Thẩm Thừa Ý. Nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, bất kỳ công việc nào tử tế đều là miếng bánh ngon được tranh giành.

 

Thêm vào đó, Thẩm bá phụ cố ý muốn Thẩm Thừa Ý chịu thêm khổ cực, nên đã không ít lần ngấm ngầm gây khó dễ. Vì vậy công việc rơi vào tay Thẩm Thừa Ý, phần lớn đều vừa khổ vừa mệt.

 

Bao nhiêu bạc trắng ném ra mà chẳng thấy hồi đáp, trải qua vài lần thất bại, Thẩm Thừa Ý cũng nản lòng.

 

Con đường mưu sinh đứt đoạn, trong nhà còn có người chờ hắn ta nuôi dưỡng.

 

Sau vài tháng sống trong nhung lụa, Liễu Nhứ Nhứ không còn muốn chịu cảnh kham khổ nữa, liền lấy cớ dưỡng thai, vẫn hằng ngày dùng đến đan sâm và yến sào để bồi bổ.
 
Chương 10


Thẩm Thừa Ý mang nỗi khổ trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu, cũng đã quay về phủ Thừa tướng vài lần nhưng mỗi lần đón hắn ta, đều là cánh cửa đóng chặt của phủ.

 

Hết lần này đến lần khác trở về tay không, tinh thần hắn ta ngày càng suy sụp.

 

Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ sống trong khó khăn, còn ta thì lại sống rất sung túc.

 

Sáng sớm, Thẩm bá mẫu đã sai người mang đến cho ta một hộp ngọc trai Đông Châu, nói là Bệ hạ vừa ban thưởng cho phủ Thừa tướng, vừa hay để ta làm vài món trang sức mới.

 

Nhìn những viên ngọc trai Đông Châu lấp lánh, ta bảo Nguyệt Nhi lấy cho ta một đôi vòng quý phi, định đến thăm Thẩm bá mẫu.

 

Khi còn cách phủ Thừa tướng một đoạn, ta đã nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập vỡ.

 

Tiếp theo đó, còn có một tiếng bạt tai giòn giã.

 

Vừa bước vào phủ, trước mắt ta là cảnh Thẩm Thừa Ý và Thẩm bá mẫu đang đứng giữa tiền viện. Dưới chân hai người là một đống đồ trang sức bằng vàng bạc và không ít đồ sứ quý giá bị vỡ vụn.

 

Thẩm bá mẫu trầm mặt, nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Ý, đáy mắt toàn là sự thất vọng không thể che giấu.

 

Còn Thẩm Thừa Ý thì mặt hơi sưng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm bá mẫu với vẻ phẫn hận.

 

Hắn ta thấy ta, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng nói: “Haj Nam Chi, ngươi đến đây làm gì?”

 

Ta liếc nhìn hắn ta một, thản nhiên nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

 

"Đây là phủ Thừa tướng!"

 

Giọng hắn ta đột nhiên cao lên, hai mắt đỏ ngầu:

 

"Ngôi nhà này họ Thẩm chứ không họ Hạ, là nơi của Thẩm gia ta. Ngươi đến đây làm gì, ta đương nhiên có quyền biết!"

 

Ta nhướng mày, đang định nói gì đó thì Thẩm bá mẫu bên cạnh bỗng nhiên bước đến trước mặt ta, lạnh lùng nói với hắn ta:

 

"Ngươi cũng biết đây là phủ Thừa tướng, ngươi cũng biết mình mang họ Thẩm?"

 

"Đã biết, vậy mà còn dám làm ra những chuyện sỉ nhục gia phong Thẩm gia như thế này sao!”

 

Thẩm Thừa Ý bị Thẩm bá mẫu mắng đến sững sờ, sau đó lặp tức nắm chặt tay, dường như đang cố kìm nén cơn giận.

 

"Mẫu thân! Con là con ruột của người và phụ thân! Sao hai người có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy?"

 

"Chẳng lẽ Hạ gia và chút tiền bạc hèn mọn của Hạ gia trong lòng hai người, thật sự còn quan trọng hơn cả ni tử này sao?"

 

Nghe những lời này, ta rõ ràng cảm thấy Thẩm bá mẫu hơi lảo đảo, chắc chắn là đang rất tức giận.

 

"Ta và phụ thân ngươi bao nhiêu năm qua tự hỏi chưa từng để ngươi chịu thiệt, Hạ gia càng luôn xem ngươi như con ruột, tận tâm trải đường cho ngươi."

 

"Kết quả lại nuôi dạy ra một đứa vong ân bội nghĩa như ngươi!!"

 

Thẩm Thừa Ý lộ vẻ chế nhạo:

 

"Rốt cuộc là Thẩm Thừa Ý ta vong ân bội nghĩa, hay là hai nhà Thẩm Hạ các người vô tình vô nghĩa? Các người không quan tâm đến ta cũng được, nhưng Nhứ Nhứ dù sao cũng đang mang dòng m.á.u của Thẩm gia!"

 

"Các người thiên vị Hạ Nam Chi như vậy, tin tưởng Hạ gia như vậy, chẳng lẽ trăm năm sau, các người còn trông cậy vào người Hạ gia lo liệu hậu sự cho mình sao?"

 

Thẩm bá mẫu lạnh lùng nhìn hắn ta, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía gia đinh bên cạnh:

 

"Người đâu, đuổi kẻ này ra ngoài cho ta, từ nay về sau không được cho phép hắn bước nửa bước vào phủ Thừa tướng! Nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

 

Gia đinh hành động rất nhanh, không lâu sau đã kéo Thẩm Thừa Ý ra ngoài cửa.

 

Để ngăn hắn ta tiếp tục gây rối, Thẩm bá mẫu còn đặc biệt dặn dò hai gia đinh ở cửa canh chừng.

 

Mãi đến khi bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thẩm bá mẫu mới nắm tay ta và kéo vào tiền sảnh ngồi xuống.
 
Chương 11


Sau một hồi náo loạn, Thẩm bá mẫu trông có vẻ mệt mỏi, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.

 

Ta đeo chiếc vòng quý phi mang đến lên tay Thẩm bá mẫu, mỉm cười an ủi:

 

"Thẩm bá mẫu đừng vì những chuyện này mà buồn phiền, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe, thì thật không đáng."

 

Sắc mặt Thẩm bá mẫu dịu lại đôi chút, vỗ vỗ tay ta, rất hài lòng:

 

"Vẫn là Nam Chi hiểu chuyện, không như Ý Nhi, chỉ khiến ta và phụ thân nó lo lắng phiền lòng."

 

Bà ấy lải nhải kể, ta mới biết, thì ra tiền bạc trong phủ của Thẩm Thừa Ý đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn cách nào khác đành phải ngừng mua đồ bổ cho Liễu Nhứ Nhứ. Ai ngờ không ngờ vì chuyện này mà nàng ta đã nổi trận lôi đình, gây sự với hắn ta một trận dữ dội.

 

Không chịu nổi sự khóc lóc của Liễu Nhứ Nhứ, lại thật sự xót xa cho nàng ta và đứa bé trong bụng nên Thẩm Thừa Ý đã nhân lúc Thẩm phủ vắng người mà xông vào, muốn lấy đi một số đồ vật có giá trị, nhưng lại bị Thẩm bá mẫu vừa trở về bắt gặp.

 

Thẩm bá mẫu thở dài một tiếng, giọng nói đầy tức giận và hối hận:

 

"Trước đây nó bồng bột nông nổi cũng thôi đi, giờ lại bị ả nữ nhân đó mê hoặc tâm trí, dám làm ra hành vi trộm cắp như vậy, thật là gia môn bất hạnh."

 

Ta hơi nghẹn lời, quả thực không ngờ Thẩm Thừa Ý lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu trước đây Thẩm phu nhân còn lưu luyến Thẩm Thừa Ý đôi chút, thì giờ đây, e là bà ấy đã hoàn toàn thất vọng về hắn ta.

 

10.

 

Ta cứ ngỡ sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, Thẩm Thừa Ý sẽ biết an phận.

 

Ai ngờ, sau biến cố này, Liễu Nhứ Nhứ lại không thể ngồi yên.

 

Ngay đêm đó, Liễu Nhứ Nhứ ôm bụng bầu đã vượt qua mặt, lệ rơi lã chã khóc lóc trước phủ Thừa tướng gần nửa canh giờ, khiến không ít người qua đường dừng lại xem. Nàng ta khóc than thảm thiết, từng lời từng chữ đều là oán trách phủ Thừa tướng vô tình.

 

Đúng như nàng ta mong muốn, chỉ sau một đêm, lời đồn khắp kinh thành nổi lên như ong vỡ tổ. Tất cả đều nói Thẩm gia nhẫn tâm, không chỉ bỏ mặc nhi tử ruột mà còn không thừa nhận huyết mạch nhà mình, để mặc nhi tử và tức phụ đang mang thai lang thang khổ sở bên ngoài.

 

Nguyệt Nhi vừa rót trà cho ta vừa thở dài ngao ngán. Nàng ấy vừa từ bên ngoài về, kể rằng giờ đây không chỉ Thẩm gia bị người ta bàn tán, mà ngay cả Hạ gia cũng bị mang tiếng xúi giục tướng gia.

 

Ta không lấy làm ngạc nhiên trước tình cảnh này. Xét cho cùng, ai ở kinh thành chẳng biết Thẩm Hạ hai nhà quan hệ mật thiết. Hơn nữa Liễu Nhứ Nhứ luôn xem Hạ gia là chướng ngại lớn nhất trên con đường bước vào Tướng phủ.

 

Ta còn đang thở dài vì sự hồ đồ của Liễu Nhứ Nhứ, thì Lạc Vãn Ngâm bỗng nhiên xuất hiện, gương mặt nàng ấy ánh lên niềm vui không thể che giấu.

 

Ta nhìn nàng ấy, khẽ nhướn mày: "Tìm ta có chuyện gì?"

 

Nàng ấy cười hì hì, gương mặt rạng rỡ: "Ta đến mời ngươi đi xem kịch."

 

Ta không khỏi ngẩn người, xem kịch? Sáng sớm thế này thì lấy đâu ra gánh hát biểu diễn?

 

Thấy vẻ mặt ta đầy nghi hoặc, Lạc Vãn Ngâm không giải thích thêm, vội vàng sai Nguyệt Nhi chuẩn bị xe ngựa, rồi đẩy ta vào xe.

 

Chỉ là ta không ngờ, nàng ấy nói dẫn ta đi xem kịch, chính là đưa ta đến phủ Kinh Triệu và vở kịch ấy lại liên quan đến Liễu Nhứ Nhứ.

 

Trước phủ Kinh Triệu tụ tập không ít người, Lạc Vãn Ngâm dẫn ta đi vòng đến một góc khuất, vừa không bị chú ý, vừa có thể quan sát toàn bộ đại sảnh.

 

Lúc này, Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ đều đứng trong đại sảnh với vẻ mặt u ám.
 
Chương 12


Trước mặt họ là hai người, một già một trẻ, đều mặc y phục vải thô rách rưới.

 

Người trẻ là một nam tử, trông khoảng hai mươi tuổi, da ngăm đen, thân hình cường tráng, có vẻ thật thà chất phác.

 

Người già là một bà lão, ta thấy có chút quen mắt.

 

"Ngươi quên rồi sao? Bà lão này là người mà mấy hôm trước ngươi bảo xa phu Hạ gia đưa đến phủ Kinh Triệu."

 

Thấy ta nghi hoặc, Lạc Vãn Ngâm lên tiếng nhắc nhở.

 

Ta chợt hiểu ra: "Đúng là vậy."

 

Nhưng cuối cùng ta cũng hiểu đây là vở kịch gì, thì ra bà lão này nói tức phụ mà bà ta muốn tìm ở kinh thành lại chính là Liễu Nhứ Nhứ.

 

Trước khi Liễu Nhứ Nhứ ở bên Thẩm Thừa Ý, quả thật đã có một mối hôn sự. Ta cứ tưởng chuyện này đã kết thúc từ lâu, không ngờ lại còn có hồi sau.

 

"Nhứ Nhứ, con hãy về với chúng ta đi, phụ thân con biết con đi rồi thì ngã bệnh." Nam nhân thật thà nhìn Liễu Nhứ Nhứ với vẻ mặt đau buồn.

 

Bà lão cũng tiếp lời: "Đúng vậy, Nhứ Nhứ, con hãy về với chúng ta đi, sống những ngày tháng tốt đẹp với Tráng Nhi."

 

Tuy nhiên, đối mặt với lời khuyên chân thành của hai người, Liễu Nhứ Nhứ lại tỏ vẻ chán ghét, thậm chí còn khịt mũi một cách khinh bỉ.

 

"Ta biết hai người muốn tìm lại Nhứ Nhứ, nhưng giờ nàng ấy đã là người của ta, còn đang mang cốt nhục của ta, tuyệt đối không thể đi theo các người."

 

Chưa đợi Liễu Nhứ Nhứ nói gì, Thẩm Thừa Ý đã nhanh chóng lên tiếng, vừa nói vừa che chở Liễu Nhứ Nhứ ra sau lưng.

 

"Cốt nhục của ngươi?" Nam nhân thật thà sững sờ, ánh mắt rơi vào bụng bầu nhô cao của Liễu Nhứ Nhứ.

 

Sau đó, hắn ta nói tiếp: "Đứa bé trong bụng Nhứ Nhứ rõ ràng là con của ta."

 

Lời vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

 

Ta trợn mắt, không thể tin được nhìn Lạc Vãn Ngâm.

 

Nhưng Lạc Vãn Ngâm lại mỉm cười ranh mãnh, như thể đã biết trước điều gì đó.

 

"Bà lão kia trước đây đã nói với phụ thân ta, tức phụ kia của bà ta tuy chưa chính thức bái đường với nhi tử bà, nhưng đã sớm có quan hệ phu thê."

 

"Chỉ là vài tháng trước khi thành thân với nhi tử bà ta, tức phụ ấy lại bất ngờ qua lại thân mật với một công tử nhà giàu. Đến một tháng trước khi cưới, nàng ta lại cùng tên gian phu kia bỏ trốn."

 

"Mà vài ngày trước khi bỏ trốn, nàng ta vừa được đại phu trong thôn chẩn đoán là có thai. Bà lão tuy thấy tức phụ có hành vi trái luân thường đạo lý, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ bỏ đứa trẻ trong bụng tức phụ nên mới quyết định lên kinh thành tìm người."

 

Nói xong, Lạc Vãn Ngâm chớp chớp mắt, tiếp tục nói một cách vô tội: "Nhưng mà việc tức phụ bà ta là Liễu Nhứ Nhứ, ta cũng chỉ mới biết sáng nay."

 

Ta lắc đầu, thầm lè lưỡi, chuyện này nói ra cũng là do Liễu Nhứ Nhứ tự chuốc lấy.

 

11.

 

Phủ doãn Kinh Triệu nhận lời nhờ vả của ta, đã giúp bà lão tìm lại nhi tử.

 

Mà nhi tử của bà ta thấy lão nương của mình đường chịu nhiều khổ cực dọc đường, lại thêm cả hai không còn một xu dính túi, liền quyết định không đi tìm nữa.

 

Nhưng không ngờ, ngay khi hai người chuẩn bị quay hồi hương thì lại tình cờ gặp Liễu Nhứ Nhứ đang khóc lóc ầm ĩ trước Tướng phủ, thu hút sự chú ý của nhiều bách tính.

 

Dù cho hiện tại Liễu Nhứ Nhứ đã khoác lên mình gấm vóc lụa là, khác xa trước kia.

 

Nhưng hai người vẫn nhận ra nàng ta nên đã lập tức quay lại phủ Kinh Triệu, tố cáo Liễu Nhứ Nhứ.

 

Thế là mới có màn đối chất công đường thú vị này.

 

Trong lúc ta đang suy nghĩ, Liễu Nhứ Nhứ trong đại sảnh đã khóc như mưa.

 

Đối mặt với câu hỏi chất vấn đầy kinh ngạc của Thẩm Thừa Ý và lời kể chắc như đinh đóng cột của nam nhân thật thà kia, nàng ta đứng giữa hai người, lòng rối như tơ vò.
 
Chương 13


Cho đến khi phủ doãn Kinh Triệu cho mời đại phu đến để bắt mạch cho Liễu Nhứ Nhứ, nhằm xác định nàng ta có thai từ khi nào.

 

Một lát sau, đại phu chẩn đoán Liễu Nhứ Nhứ đã mang thai hơn năm tháng.

 

Nghe đại phu nói, đôi mày cau có của Thẩm Thừa Ý hơi giãn ra.

 

Năm tháng trước, hắn ta quả thực đã chung chăn gối với Liễu Nhứ Nhứ.

 

Hắn ta tràn đầy tự tin, dường như đã chắc chắn đứa bé trong bụng Liễu Nhứ Nhứ là của mình.

 

Không ngờ, nam nhân thật thà bên cạnh nghe Liễu Nhứ Nhứ đã mang thai năm tháng, cũng tỏ vẻ chắc chắn.

 

Ta và Lạc Vãn Ngâm nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ cùng một cảm xúc, sau đó cả hai đều âm thầm thở dài.

 

Không ngờ Liễu Nhứ Nhứ lại có tâm kế như vậy, có thể cùng lúc qua lại với hai nam nhân.

 

Nhưng xem ra, e rằng ngay cả Liễu Nhứ Nhứ cũng không thể xác định phụ thân của đứa bé trong bụng mình rốt cuộc là ai.

 

Trong hai nam nhân này, chắc chắn sẽ có một kẻ bị lợi dụng thảm thương.

 

Thấy mấy người trong đại sảnh giằng co không dứt, ta và Lạc Vãn Ngâm đang hóng chuyện say sưa thì Thẩm Thừa Ý đột nhiên hất tay áo, rồi mặt mày sa sầm bỏ đi.

 

Liễu Nhứ Nhứ không màng đến việc mình đang mang thai, cũng không màng đến nam nhân thật thà đang ra sức níu kéo kia, ôm bụng đuổi theo.

 

Hết rồi sao?

 

Nhìn Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ đi xa dần, đám đông dần dần tản đi, ta cũng không khỏi thở dài, cảm thấy vở kịch này xem quả thật chưa đã ghiền.

 

Đang lúc ta còn đang thở dài thì Lạc Vãn Ngâm bên cạnh bỗng kéo tay áo ta.

 

Chưa kịp để ta đáp lại thì nàng ấy đã vội vàng cúi đầu hành lễ: "Thẩm Hàn Lâm."

 

Ta quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào trắng như ánh trăng, mày như tranh vẽ, khí chất thanh tao như tùng.

 

Mấy năm không gặp, thiếu niên nho nhã trong ký ức đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân.

 

Chỉ khác là, so với vẻ dè dặt trước đây, Thẩm Đàn bây giờ đã có chức quan trên người, toát lên sự tự tin và ung dung khiến người ta phải ngoái nhìn.

 

Trong lúc ta còn đang thất thần, Thẩm Đàn khẽ mở môi, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."

 

Ta vội vàng nở một nụ cười chân thành: "Đã lâu không gặp."

 

"Thẩm đại nhân ——!"

 

Ta vừa dứt lời, từ phía sau Thẩm Đàn bước ra hai người, chính là cặp mẫu tử vừa đối chất với Liễu Nhứ Nhứ.

 

Nhìn thấy ta, mắt bà lão sáng lên, vẻ mặt đầy vui mừng:

 

"Hạ tiểu thư, không ngờ người cũng ở đây, lần trước ta còn chưa kịp cảm tạ người."

 

"Tráng Nhi, mau lại đây cảm ơn Hạ tiểu thư, lần trước nếu không có nàng ấy cứu giúp thì mẫu tử chúng ta e rằng đã âm dương cách biệt rồi."

 

Bà lão kéo nhi tử mình, nhất quyết cúi đầu thật sâu hành lễ với ta, nếu ta không ngăn lại thì e rằng họ đã quỳ xuống.

 

Thẩm Đàn đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cảnh này, sau đó lại nhìn về phía ta, khóe mắt ánh lên ý cười.

 

Cảnh tượng này khiến ta cảm thấy hơi không thoải mái, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc và rời khỏi đây.

 

"Hạ tiểu thư, ta mới nhậm chức, công việc bề bộn, ngày khác nhất định sẽ đến phủ bái phỏng." Trước khi ta rời đi, Thẩm Đàn nói.

 

Ta gật đầu lia lịa tỏ ý đã biết, hắn ở kinh thành quen biết không nhiều, Hạ gia coi như là một trong số đó, đến bái phỏng cũng là chuyện bình thường.

 

12.

 

Chuyện Liễu Nhứ Nhứ và đứa con trong bụng nàng ta đã gây xôn xao khắp thành, Thẩm Thừa Ý lại một lần nữa trở thành trò cười cho thiên hạ.

 

Hắn ta vì Liễu Nhứ Nhứ mà từ hôn với Hạ phủ, còn từ bỏ thân phận đích tử của Tướng phủ, có thể nói là từ bỏ tất cả.
 
Chương 14


Cuối cùng ngay cả đứa con cũng chưa chắc là của mình, đúng là mất hết mặt mũi.

 

Ta không khỏi cảm thán, đến nước này, tình cảm của Thẩm Thừa Ý dành cho Liễu Nhứ Nhứ e rằng đã chẳng còn lại bao nhiêu, trừ phi Thẩm Thừa Ý thật sự ngu ngốc đến cùng cực.

 

Còn về Thẩm Đàn, từ lần trước hắn nói sẽ đến bái phỏng, ta cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.

 

Nhưng không ngờ chưa đến ba ngày, hắn đã đến.

 

Ta vừa trang điểm xong, đã bị phụ thân gọi ra gặp khách. Trên đường đi thấy các nha hoàn, hạ nhân trong phủ xếp thành hàng đi về phía hậu viện, ai nấy đều bưng hộp quà, nhìn sơ qua cũng phải đến mấy chục món.

 

Đang lúc ta còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy Thẩm Đàn đang ngồi ở tiền sảnh cùng phụ thân ta và đang thản nhiên nói với ông: "Chút quà mọn, mong Hạ bá phụ vui lòng nhận cho."

 

Phụ thân ta thì cười tươi như hoa, nhìn Thẩm Đàn vui không tả nổi.

 

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng vẫn thầm lè lưỡi.

 

Tuy rằng Thẩm Đàn hiện nay là hồng nhân trước mặt Bệ hạ, đang trên đà thăng tiến nhưng lễ nghi thăm viếng này có vẻ hơi quá, người không biết còn tưởng là đang đến hỏi cưới đấy.

 

"Nam Chi, lại đây." Phụ thân ta cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, vẫy tay gọi.

 

"Phụ thân, Thẩm đại nhân." Ta bước tới, nhẹ nhàng hành lễ với hai người.

 

"Hạ tiểu thư đến thật đúng lúc." Thẩm Đàn nhìn ta, cong môi cười, rồi đẩy hộp thức ăn qua một bên, nói: "Ta nhớ nàng thích ăn bánh hạt dẻ."

 

Trong hộp thức ăn là một đĩa bánh hạt dẻ nướng, màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt, còn tỏa ra hơi nóng, nhìn là biết mới ra lò.

 

Ánh mắt ta sáng lên: "Thẩm đại nhân thật có lòng."

 

Thẩm Đàn và phụ thân ta trò chuyện vui vẻ, ta ngồi bên cạnh cảm thấy hơi buồn chán, vừa ăn bánh vừa lén quan sát Thẩm Đàn.

 

Ánh nhìn đầu tiên, kinh diễm như tiên, phong thái hơn người.

 

Ánh nhìn thứ hai, không chỉ đẹp mà còn rất sang trọng.

 

Y phục làm từ gấm hoa, đai lưng khảm đá quý màu lam nhạt, giày thêu hoa văn mây, trên tóc cài trâm gỗ...

 

Điều này có vẻ hơi lạc lõng nhưng chiếc trâm trông rất cũ kỹ như đã dùng nhiều năm, hơn nữa còn có chút quen mắt.

 

"Hạ tiểu thư cứ nhìn ta như vậy, chẳng lẽ trên mặt ta có dính gì sao?"

 

Ta còn chưa kịp nhớ ra đã gặp chiếc trâm gỗ đó ở đâu, thì bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đàn.

 

Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, như hồ nước sâu phản chiếu ánh sao, đẹp đến mê hoặc.

 

"Không, không..." Khi hoàn hồn lại và nhận ra mình vừa rồi có phần thất lễ, ta vội vàng lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy Thẩm đại nhân có chút khác so với trước đây."

 

Hắn nhìn ta một lúc rồi khẽ cười: "Vậy Hạ cô nương cảm thấy, sự thay đổi của Thẩm mỗ hiện tại, là tốt hay không tốt?"

 

"Đương nhiên là tốt."

 

Thẩm Đàn trước đây tuy cũng đẹp, nhưng không rạng rỡ như bây giờ, cũng không có vẻ cao quý lạnh lùng như hiện tại.

 

"Hạ cô nương thấy tốt, thì đó là tốt nhất rồi." Thẩm Đàn nhướng mày, ý cười trong mắt càng đậm, dường như rất hài lòng với lời ta nói.

 

Ta bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn ngơ.

 

Người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không hiểu sao lại giống như một con công, cứ bất ngờ xòe đuôi, khiến người ta không kịp trở tay.

 

Thẩm Đàn không ở lại lâu, trò chuyện với phụ thân ta một lúc rồi đứng dậy cáo từ.

 

Trước khi đi, hắn nhìn ta, thản nhiên nói: "Thẩm Thừa Ý đã giam lỏng Liễu Nhứ Nhứ, xem ra là muốn đợi đứa bé trong bụng nàng ta chào đời."

 

"Còn về hai mẫu tử kia, ta đã sai người sắp xếp cho họ ở lại kinh thành, họ cũng muốn đợi đứa bé ra đời rồi mới giải quyết."
 
Chương 15


Cuối cùng ngay cả đứa con cũng chưa chắc là của mình, đúng là mất hết mặt mũi.

 

Ta không khỏi cảm thán, đến nước này, tình cảm của Thẩm Thừa Ý dành cho Liễu Nhứ Nhứ e rằng đã chẳng còn lại bao nhiêu, trừ phi Thẩm Thừa Ý thật sự ngu ngốc đến cùng cực.

 

Còn về Thẩm Đàn, từ lần trước hắn nói sẽ đến bái phỏng, ta cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.

 

Nhưng không ngờ chưa đến ba ngày, hắn đã đến.

 

Ta vừa trang điểm xong, đã bị phụ thân gọi ra gặp khách. Trên đường đi thấy các nha hoàn, hạ nhân trong phủ xếp thành hàng đi về phía hậu viện, ai nấy đều bưng hộp quà, nhìn sơ qua cũng phải đến mấy chục món.

 

Đang lúc ta còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy Thẩm Đàn đang ngồi ở tiền sảnh cùng phụ thân ta và đang thản nhiên nói với ông: "Chút quà mọn, mong Hạ bá phụ vui lòng nhận cho."

 

Phụ thân ta thì cười tươi như hoa, nhìn Thẩm Đàn vui không tả nổi.

 

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng vẫn thầm lè lưỡi.

 

Tuy rằng Thẩm Đàn hiện nay là hồng nhân trước mặt Bệ hạ, đang trên đà thăng tiến nhưng lễ nghi thăm viếng này có vẻ hơi quá, người không biết còn tưởng là đang đến hỏi cưới đấy.

 

"Nam Chi, lại đây." Phụ thân ta cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, vẫy tay gọi.

 

"Phụ thân, Thẩm đại nhân." Ta bước tới, nhẹ nhàng hành lễ với hai người.

 

"Hạ tiểu thư đến thật đúng lúc." Thẩm Đàn nhìn ta, cong môi cười, rồi đẩy hộp thức ăn qua một bên, nói: "Ta nhớ nàng thích ăn bánh hạt dẻ."

 

Trong hộp thức ăn là một đĩa bánh hạt dẻ nướng, màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt, còn tỏa ra hơi nóng, nhìn là biết mới ra lò.

 

Ánh mắt ta sáng lên: "Thẩm đại nhân thật có lòng."

 

Thẩm Đàn và phụ thân ta trò chuyện vui vẻ, ta ngồi bên cạnh cảm thấy hơi buồn chán, vừa ăn bánh vừa lén quan sát Thẩm Đàn.

 

Ánh nhìn đầu tiên, kinh diễm như tiên, phong thái hơn người.

 

Ánh nhìn thứ hai, không chỉ đẹp mà còn rất sang trọng.

 

Y phục làm từ gấm hoa, đai lưng khảm đá quý màu lam nhạt, giày thêu hoa văn mây, trên tóc cài trâm gỗ...

 

Điều này có vẻ hơi lạc lõng nhưng chiếc trâm trông rất cũ kỹ như đã dùng nhiều năm, hơn nữa còn có chút quen mắt.

 

"Hạ tiểu thư cứ nhìn ta như vậy, chẳng lẽ trên mặt ta có dính gì sao?"

 

Ta còn chưa kịp nhớ ra đã gặp chiếc trâm gỗ đó ở đâu, thì bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đàn.

 

Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, như hồ nước sâu phản chiếu ánh sao, đẹp đến mê hoặc.

 

"Không, không..." Khi hoàn hồn lại và nhận ra mình vừa rồi có phần thất lễ, ta vội vàng lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy Thẩm đại nhân có chút khác so với trước đây."

 

Hắn nhìn ta một lúc rồi khẽ cười: "Vậy Hạ cô nương cảm thấy, sự thay đổi của Thẩm mỗ hiện tại, là tốt hay không tốt?"

 

"Đương nhiên là tốt."

 

Thẩm Đàn trước đây tuy cũng đẹp, nhưng không rạng rỡ như bây giờ, cũng không có vẻ cao quý lạnh lùng như hiện tại.

 

"Hạ cô nương thấy tốt, thì đó là tốt nhất rồi." Thẩm Đàn nhướng mày, ý cười trong mắt càng đậm, dường như rất hài lòng với lời ta nói.

 

Ta bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn ngơ.

 

Người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không hiểu sao lại giống như một con công, cứ bất ngờ xòe đuôi, khiến người ta không kịp trở tay.

 

Thẩm Đàn không ở lại lâu, trò chuyện với phụ thân ta một lúc rồi đứng dậy cáo từ.

 

Trước khi đi, hắn nhìn ta, thản nhiên nói: "Thẩm Thừa Ý đã giam lỏng Liễu Nhứ Nhứ, xem ra là muốn đợi đứa bé trong bụng nàng ta chào đời."

 

"Còn về hai mẫu tử kia, ta đã sai người sắp xếp cho họ ở lại kinh thành, họ cũng muốn đợi đứa bé ra đời rồi mới giải quyết."
 
Chương 16


Từ khi biết nhận thức, ta đã thấy vô số châu báu, chiếc trâm ngọc đó trong mắt ta rất bình thường, nhưng lại là bảo vật quý giá nhất của Thẩm Đàn, chỉ vì đó là chiếc trâm do mẫu thân hắn tặng.

 

Nhưng sau đó, Thẩm Thừa Ý nghịch ngợm, nhân lúc Thẩm Đàn không có ở đó đã lén nghịch chiếc trâm ngọc và vô tình khiến nó gãy làm đôi, còn ném xuống hồ trong Tướng phủ.

 

Không tìm thấy trâm, Thẩm Đàn buồn bã ủ rũ một thời gian dài.

 

Lúc đó, ta thấy Thẩm Đàn vất vả lắm mới có thêm được tí da thịt, trở nên tuấn tú hơn một chút, nhưng lại vì một chiếc trâm mà gầy đi, trong lòng không khỏi xót xa.

 

Ban đầu ta bảo phụ thân tìm một miếng ngọc tốt nhất, rồi chế tác thành hai chiếc trâm quý giá tặng hắn.

 

Nhưng khi nhìn thấy chiếc trâm mới, Thẩm Đàn đã không nhận mà chỉ nói rằng trâm dù quý giá đến đâu cũng không phải là chiếc trâm của hắn. Có lẽ vật thì đắt hơn, nhưng ý nghĩa của chiếc trâm đó thì không gì có thể thay thế được.

 

Ta không hiểu ý nghĩa trong đó là gì, cũng không hiểu vì sao một chiếc trâm lại không thể thay thế. Ta chỉ biết, ta thích nhìn thấy Thẩm Đàn tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.

 

Vì vậy, cuối cùng ta đã dựa vào ký ức, lén lấy gỗ trầm hương mà phụ thân đã cất giữ nhiều năm, tự tay khắc cho hắn một chiếc trâm gỗ.

 

Một đứa trẻ sáu tuổi có thể khắc ra được thứ gì tốt đẹp, miếng gỗ tốt bị ta làm hỏng đến thảm hại, còn bị phụ thân ta mắng một trận.

 

Nhưng may mắn là lần này Thẩm Đàn không từ chối, hắn cài chiếc trâm lên tóc, mây mù trong mắt tan đi, lần đầu tiên nở nụ cười với ta.

 

Ta nhìn hắn mà ngây ngất.

 

Ta nói: "Ngươi cười lên thật đẹp, còn đẹp hơn cả Thẩm Thừa Ý! Đáng tiếc quá."

 

Hắn xoa đầu ta, cười hỏi: "Đáng tiếc gì?"

 

Ta nhíu mày: "Đáng tiếc sau này ta phải gả cho Thẩm Thừa Ý, nếu không ta đã có thể gả cho ngươi rồi."

 

Một câu nói đùa lúc còn nhỏ, tuy xuất phát từ tâm ý của ta nhưng đã qua nhiều năm, ta đã quên từ lâu, mà chiếc trâm ta tặng hắn vẫn được hắn dùng mãi.

 

Nhìn Thẩm Đàn trước mặt, ta cảm động nhưng cũng vô cùng xấu hổ.

 

Năm đó ta thật sự là cái gì cũng dám nói.

 

Nghĩ đến việc mình đã từng lớn lối nói muốn gả cho hắn, ta chỉ hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống, hố tuyết cũng được.

 

Bao nhiêu năm nay, ta luôn là tấm gương cho các cô nương trong kinh thành, nổi tiếng là người hiểu lễ nghĩa, vậy mà không ngờ cũng từng có lúc táo bạo như vậy.

 

Ngẩng đầu nhìn Thẩm Đàn lần nữa, chỉ thấy hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn ta dường như có thêm vài phần đắc ý và cưng chiều.

 

Ta nghẹn lời, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.

 

Họa do mình gây ra, quả nhiên vẫn phải tự mình gánh chịu.

 

14.

 

Mùa đông qua đi, tuyết tan, gió xuân ấm áp, là thời điểm tốt nhất cho việc cưới hỏi.

 

Mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã, ta ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm.

 

Nến đỏ, hỉ phục, cả căn phòng tràn ngập lụa đỏ... đâu đâu cũng tràn đầy niềm vui.

 

Ngày cưới của ta và Thẩm Đàn là do Hoàng đế biểu ca định ra, trước năm mới đã tuyên đọc thánh chỉ, là hôn ước do Hoàng đế ngự ban.

 

Trước khi ban hôn, Thẩm Đàn đã chuyển vào gia phả của phủ Thừa tướng, nhận Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu làm phụ mẫu, để báo đáp ân tình năm xưa Thẩm bá phụ cứu mạng hắn và cũng để hoàn thành ước định kết thông gia giữa hai nhà Thẩm Hạ.

 

Dù chức quan của hắn không cao, nhưng hắn cũng không để ta chịu thiệt thòi chút nào. Đại hôn được tổ chức vô cùng long trọng, là lần náo nhiệt nhất kinh thành trong vòng mười năm trở lại đây.
 
Chương 17: Hoàn


Trước khi bước lên kiệu hoa, ta lén lút nhìn hắn qua chiếc quạt.

 

Hắn cưỡi trên con tuấn mã được buộc lụa đỏ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như ánh mặt trời ấm áp, không giấu nổi vẻ phấn chấn.

 

Phát hiện ta đang lén nhìn, hắn ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo, con công lại xòe đuôi rồi.

 

Ta lướt mắt qua gương mặt hắn, không kìm được nụ cười trên môi, đang chuẩn bị bước vào kiệu thì bỗng bị người khác cắt ngang.

 

"Nam Chi! Nam Chi, ngươi không thể gả!"

 

Giữa đám đông náo nhiệt, một bóng dáng xô đẩy mọi người, chạy thẳng đến trước mặt ta.

 

Ta nheo mắt, nhìn người đang đứng trước mặt, y phục xộc xệch, mặt mày tiều tụy, không nói gì, chỉ thấy nụ cười trên mặt Thẩm Đàn vụt tắt.

 

Đám đông xung quanh đã trở nên xôn xao, họ nhìn về phía ta, xì xào bàn tán.

 

Thấy ta không nói gì, Thẩm Thừa Ý lại tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào ta và nói:

 

"Nam Chi, người có hôn ước với ngươi là ta, sao ngươi có thể gả cho người khác?"

 

Giọng hắn ta không lớn, nhưng mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.

 

Xung quanh im bặt, ánh mắt từ tò mò chuyển sang khinh bỉ, nhưng Thẩm Thừa Ý lại không hề hay biết.

 

Ta nhẹ nhàng nâng quạt lên, che đi tầm nhìn của hắn ta, thản nhiên nói: "Thẩm công tử đừng quên, là ngươi đã hủy hôn trước."

 

Đầu năm nay, Liễu Nhứ Nhứ đã sinh, sinh được một nhi tử nhưng đáng tiếc, đứa bé không giống Thẩm Thừa Ý chút nào, ngược lại giống Điền Tráng như đúc từ một khuôn.

 

Vậy thì rốt cuộc đứa bé này là của ai, mọi người đều hiểu rõ.

 

Thẩm Thừa Ý hoàn toàn thất vọng về Liễu Nhứ Nhứ nên đã đuổi nàng ta và đứa bé ra khỏi Thẩm phủ. Điền Tráng thì theo phán quyết của phủ Kinh Triệu mà nhận nuôi đứa bé.

 

Còn về Liễu Nhứ Nhứ, sau khi trốn khỏi kinh thành, dựa vào chút thủ đoạn quyến rũ, đã trở thành thiếp của một thương gia giàu có.

 

Thương gia đó có chút qua lại làm ăn với nhà ta, mà chính thê của ông ta lại hung dữ và hay ghen, những ngày tháng sau này của Liễu Nhứ Nhứ chắc chắn sẽ không dễ dàng.

 

Thẩm Thừa Ý không chỉ mất con, mà ngay cả Liễu Nhứ Nhứ cũng không giữ được.

 

Hắn ta quay về Tướng phủ, nhưng Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu thương hắn ta ngu dốt, giận hắn ta không nên thân, nhất quyết không quản hắn ta nữa, để mặc hắn ta tự bươn chải bên ngoài, trải qua nhiều khó khăn mới có thể trưởng thành.

 

Sống khổ sở đủ rồi, hắn ta mới chợt nhớ ra, mình từng có một hôn ước đủ để hắn ta sống sung túc cả đời.

 

Nhìn ta, Thẩm Thừa Ý còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Đàn lại lạnh lùng nói:

 

"Hôn ước của ta và Nam Chi là do Bệ hạ ngự tứ, cũng đã được hai nhà Thẩm Hạ đồng ý. Nếu ngươi có ý kiến, cứ việc đi nói với Bệ hạ."

 

Ta không khỏi liếc nhìn Thẩm Đàn với ánh mắt tán thưởng, đẩy Hoàng đế biểu ca ra làm bia đỡ đạn, chuyện này e rằng ngoài Thẩm Đàn ra cũng chẳng ai dám làm.

 

Quả nhiên là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, lưng thật thẳng.

 

Thẩm Đàn liếc nhìn Thẩm Thừa Ý, ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.

 

Đám hạ nhân bên cạnh hiểu ý, vội vàng tiến lên lôi Thẩm Thừa Ý đi.

 

"Thẩm Đàn! Ngươi cướp hôn ước của người khác, ngươi sẽ bị báo ứng! Hạ Nam Chi! Ngươi vong ân bội nghĩa..."

 

Thẩm Thừa Ý bị lôi đi, còn chưa nói hết câu đã bị hạ nhân bịt miệng lại.

 

Cướp hôn ước?

 

Nghĩ kỹ lại, tên Thẩm Đàn này đúng là lắm mưu nhiều kế, thuyết phục được cả Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu, còn giúp hắn tác hợp chúng ta.

 

Nhưng mà, hắn nói ta vong ân bội nghĩa, ta không nhận.

 

Hạ gia chúng ta, coi trọng nhất là chữ tín.

 

Nhân lúc Thẩm Thừa Ý chưa bị kéo đi xa, ta cao giọng nói:

 

"Thẩm công tử còn chưa biết sao, theo bối phận hiện tại, sau này ngươi nên gọi Thẩm Đàn một tiếng đại ca, gọi ta một tiếng tẩu tẩu."

 

Câu này Thẩm Thừa Ý chắc chắn đã nghe rõ, không lâu sau, hướng hắn ta bị lôi đi không còn động tĩnh nữa.

 

Còn ta xoay người bước vào kiệu hoa.

 

Khoảnh khắc rèm kiệu hạ xuống, ta nhìn thấy nam tử cưỡi ngựa đang nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, như thể ta là bảo vật quý giá nhất trên đời.

 

Ta cong môi cười, mối nhân duyên này cướp được, thật tuyệt.

 

HẾT.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top