Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Dưỡng Tiểu Quỷ Hắc Hóa

Dịch Full Dưỡng Tiểu Quỷ Hắc Hóa

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,206
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Dưỡng Tiểu Quỷ Hắc Hóa

Dưỡng Tiểu Quỷ Hắc Hóa
Tác giả: Kim Thị Nữ
Tình trạng: Đã hoàn thành

--- oOo ---


VĂN ÁN

Bị mắc kẹt ở nơi nông thôn nghèo khổ, bạn bực dọc đi vào một cửa tiệm trước ngõ.

Người chủ tiệm dường như hiểu rõ ý bạn.

Hắn lấy ra hai cái bình, và bắt bạn lựa chọn một trong hai.

Một cái sẽ ban cho bạn sự giàu có và giúp bạn thoát khỏi cảnh túng quẫn này.

Cái còn lại, hắn giữ kín như bưng, khiến bạn không biết bên trong chứa gì.

Vậy bạn sẽ chọn chiếc bình nào?
 
Sửa lần cuối:
Chương 1


Edit: Đèo

Tôi tên A Tiễu, là đứa bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống nương tựa ở nhà bà nội tại nông thôn. Bà nội tôi là một người mê tính, suốt ngày đứng trước bài vị của cha mẹ tôi cùng các vị tổ tiên mà làm phép làm bùa, trông rất giả thần giả quỷ. Tôi bất mãn với tình cảnh hiện tại, chán ghét mọi thứ ở nơi thôn quê này. Dẫu sao một người từng sống nơi phố đèn sầm uất, gia cảnh cũng được xem là giàu có.

Tôi sinh ra với một đôi mắt phượng, yêu kiều mà hướng lên, sóng mắt nhẹ lưu chuyển, kinh diễm đến doạ người. Về vấn đề ấy, tôi cũng biết ưu thế của bản thân, khi vừa đặt chân lên mảnh đất xứ người này, tôi chỉ đành dựa vào ưu thế của bản mà không cần lo đến chuyện cơm không đủ no, áo không đủ ấm. Nhưng khi ý thức được sự ngây thơ của chính mình, thì mọi chuyện đã quá muộn màn, tôi không có sở trường gì cả, thứ chờ đợi tôi chỉ là cái cảnh sinh hoạt buồn tẻ ngoài ruộng.

Người bà của tôi ngày càng trở nên tệ đi, bà ấy cứ ngây ngốc, suốt đêm ngủ ở đại đường, cùng bài vị làm bạn. Trong nhà đã nghèo đến không còn gì để ăn. Tôi không chịu nổi nữa, khuyên bà nội trở về làm việc, thì bị bà mắng đến một câu cũng không trả lời được, “Đừng tưởng mày có vài phần tư sắc mà trốn tránh việc làm, mau đi làm việc đi, rồi tao sẽ gả mày cho lão Lý ở đầu thôn.”

Lý lão nhân là phú hộ nổi tiếng ở làng tôi, vợ lão mới mất, lão thèm khát sắc đẹp của tôi đã lâu, nhớ tới ánh mắt bẩn thỉu mỗi khi lão nhìn tôi là da gà thay nhau nổi dựng lên.

Tôi buộc phải sắn tay áo cùng ống quần lên để chuẩn bị ra ruộng, hiện tại đang vào thu, nên phải thu hoạch lúa mạch, tôi cầm lưỡi hái khom lưng từng chút từng chút mà lao động, dẫu sao tôi cũng từng kiều kiều nữ* nên không tránh khỏi khi làm việc lưng sẽ đau nhức. Tôi phát tiết bằng cách quăng lưỡi hái xuống ruộng, vừa định trực tiếp nằm lăn lóc trên mặt đất, nhưng thói quen sạch sẽ đến nực cười khiến tôi vực dậy. Tôi không cam lòng, thậm chí còn la hét ở ngọn núi đối diện mà không thèm quan tâm đến nét dịu dàng của một người con gái.

娇娇女 kiều kiều nữ; cô gái được chiều chuộng; cô gái được nuông chiều

Một lúc lâu sau, tôi hướng về phía thôn ngoại mà đi, trong đầu chỉ có một ý niệm, tôi không bao giờ quay về cái nơi quỷ quái này.
 
Chương 2


Editor: Đèo/ Đào

***

Tôi đi khỏi làng mà không gặp chút trở ngại nào, đến khi tỉnh táo lại thì đã đứng ở phiên chợ cách thành phố không xa. Trí nhớ tôi không tệ mấy, mang máng nhớ được vài con đường.

Tôi đi vào phiên chợ náo nhiệt, nhất thời không biết mở miệng xin giúp đỡ ra sao, tôi vốn là một tiểu cô nương quái gở lại ăn nói vụng về. Tôi quyết định đánh liều một phen, dù là đi lang thang ba bốn tiếng, thậm chí sau này có phải ngủ ngoài đường đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là về chỗ kia.

Đột nhiên, một cửa hàng hẻo lánh nằm ở nơi khuất sâu thu hút lấy tôi, trông có vẻ giống mấy cửa hàng chuyên bán đồ cổ, ngay cả tên biển hiệu cũng không có, bên ngoài cửa hàng âm trầm cổ quái, càng kỳ quái hơn chính là ban ngày ban mặt nắng nóng chói chang như thế, vậy mà một chút tia sáng cũng không cách nào rọi vào được.

Tôi cầm lòng không đậu mà đi vào bên trong, trên ngăn tủ chất đầy những chiếc bình to nhỏ khác nhau, nhất thời làm tôi có vài phần tò mò, không chút cố kỵ mà nhìn quanh nơi này.

“Ngài cần gì?” Giọng nói tang thương vang lên, có chút bất ngờ. Tôi hoảng sợ, người trước mắt không còn trẻ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, không biết tại sao mà tôi có chút sợ hãi ánh mắt sắc bén của ông ta.

“Tôi chỉ tùy tiện, tùy tiện nhìn thử.” Tôi cười gượng, bất an mà đan chặt tay vào nhau.

Ông lão nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, rồi xoay người lấy trong ngăn tủ ra hai chiếc bình giống nhau, đặt trước mặt tôi, “Đây là thứ ngài cần.” Lão khẳng định mà nói.

“Đây là cái gì?” Tôi ngắm nghía chiếc bình trước mắt, đột nhiên kinh ngạc mà chỉ vào nó không thốt nên lời, bên trong hai chiếc bình thình lình nổi lên hai cái bào thai sơ sinh đang ở trạng thái ngủ say.

“Đây là một loại vu thuật* của người Thái, có thể giúp ngài thoát khỏi tình cảnh bất hạnh, ngài chỉ cần lấy một giọt máu trên người, cho nó nhận ngài làm chủ, sau này ngài có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình, tiền đồ xán lạn. Đương nhiên, điều kiện chính là, ngài sẽ phải đánh đổi tuổi thọ của mình, ngay cả khi về già.”

Tôi bán tín bán nghi, nhưng đối với tình cảnh phiền muộn thống khổ này, dựa vào kí ức sinh hoạt trước kia, tôi kiên định tin vào. Cứ ở mãi cái chỗ nghèo khổ này tôi sẽ không thay đổi được gì, chi bằng đánh cuộc một phen.

“Nhưng tôi không có tiền.” Một lát sau ta khốn cùng thốt lên.

“Ta biết, coi như ta và ngài có duyên với nhau, ngài chọn một trong hai bình này đi, một bình sẽ mang đến vị thần cho ngài, bình còn lại……” Ông lão thần bí không nói tiếp.

“Bình kia thì sao ạ?”

“Không thể nói, phải xem vào vận khí của cô nương nữa.”

Tôi lại cúi đầu nhìn chăm chú hai cái bình, đúng lúc này, thai nhi nằm trong chiếc bình phía tay trái đột nhiên mở mắt, phảng phất như nụ cười của ma quỷ, tôi run rẩy chỉ về phía chiếc bình ấy, “Tôi muốn cái này.” Ông lão đưa cho tôi một tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Tôi cầm chiếc bình lên rồi cẩn thận rời đi, nào biết rằng, ông lão vẫn nhìn theo bóng lưng của tôi, trên môi dần dần nở ra nụ cười, quỷ dị đến mười phần.

***

* Vu thuật Kuman Thong (: กุมารทอง, tiếng Việt còn gọi là Thiên Linh Cái) là một loại thần giám hộ huyền bí theo tín ngưỡng dân gian Thái Lan. Người ta tin rằng, nó mang lại sự may mắn và phát tài cho gia chủ sở hữu nó nếu được thờ phượng chu đáo. Kuman, hay Kumara trong có nghĩa là “cậu bé thanh tịnh” (nữ là kumari), còn thong nghĩa là “vàng”. Kuman Thong có nghĩa là “cậu bé vàng”.
 
Chương 3


Editor: Đèo/ Đào

***

Tôi không còn đi về phía thành phố nữa, cảm giác vui vẻ đã trở về, thanh lưỡi liềm để trên đường biến mất không thấy đâu, đoán chừng là bị người khác nhặt rồi, nhưng chuyện ấy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi lắm. Giờ đây nhìn cảnh vật náo nhiệt xung quanh thuận mắt hơn rất nhiều. Tôi dường như quên mất biểu cảm kỳ lạ của ông lão khi im lặng để tôi cầm “chiếc bình” đi mất. Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai tươi sáng sắp tới, nào biết rằng ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu. Nụ cười của đứa bé như có sức mạnh mê hoặc nhân tâm.

Tôi vội vã chạy về nhà, đi thẳng vào phòng, để cẩn thận chiếc bình lên bàn như thờ kính thần linh, sau đó cắn đầu ngón tay, chịu đừng cảm giác đau đớn, tôi mở nắp bình ra, nhỏ từng giọt máu vào bên trong.

Giọt máu đào vô tình rơi xuống đầu thai nhi, trong nháy mắt dung hoà vào thân thể của nó. Đứa bé bắt đầu lớn lên một cách chóng mặt mà mắt người thường có thể trông thấy, chậm rãi bay lên không trung vô định, tay chân cũng dần dài ra, tôi không dám tin mà nhìn một màn này, đứa trẻ mới sinh mở to hai mắt, trong veo không nhiễm bụi trần, nó hướng về phía tôi rồi cười, giảo hoạt lại nghịch ngợm, thậm chí đôi tay còn vung vẩy muốn tôi bế nó, không khác gì một đứa trẻ bình thường, chỉ khác ở chỗ giữa trán nó có nốt chu sa màu đỏ, thân thể phát ra ánh sáng xanh yếu ớt quỷ dị.

Tôi vẫn có chút sợ hãi, nhưng nó méo miệng ba ba như muốn khóc, tôi lập tức mềm lòng, huống chi đây là thứ giúp mình thoát khỏi tình cảnh hiện giờ. Cô tiến về phía trước hai bước, ôm chầm lấy nó, nó như được ước nguyện, phát ra tiếng cười khanh khách trong trẻo.

Cơ thể nó lúc này không một mảnh vải, tôi cắt sửa lại y phục của mình rồi cẩn thận mặc lên người nó, nó chỉ ngoan ngoãn mà nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng. Tiếp theo nên làm gì đây? Tôi mê mang trong chốc lát, vụng về vỗ nhẹ lên lưng nó khiến nó chìm vào giấc ngủ, khúc hát ru à ơi cất lên.

“Vịt con nho nhỏ kêu cạp cạp

Đi trên đường thật buồn cười làm sao,

Chiếc đuôi lắc lư theo nhịp điệu,

Đi đến hồ nước để tắm rửa.”

Đây là bài thiếu nhi nổi tiếng mà tôi từng biểu diễn. Không biết qua bao lâu, nó vẫn an tĩnh ghé vào trong ngực tôi, hai tay thì vịn chặt, tiếng ngáy khe khẽ phát ra. Nhân lúc nó ngủ, tôi lấy ra tờ giấy hướng dẫn mà ông lão đưa mình, mặt trên đều nói đến những lưu ý khi nuôi tiểu quỷ, tôi đọc từng dòng một, bất tri bất giác cơn buồn ngủ ập tới, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Khi tỉnh lại, đứa bé ấy đang nằm lăn lốc mở to đôi mắt, tâm của tôi như bị manh hoá, sau đó hạ lên má nó một nụ hôn.

“Chị gọi em là Lam Lam nha?” Tôi lầm bầm lầu bầu, đứa bé mới sinh nhẹ gật đầu, sau đó hạ một nụ hôn lên khuôn mặt của tôi. Tôi kinh ngạc, nó không khóc nháo như bao đứa trẻ ngoài kia, thay vào đó là dáng vẻ trưởng thành hiểu chuyện, nhưng cũng đúng thôi, nó đâu phải đứa trẻ bình thường. Tôi muốn ôm nó đi ăn cơm, nhưng nó lại phản kháng, bướng bỉnh muốn ghé vào đầu vai tôi. Tôi không thể làm được gì, lúc đi qua chỗ thờ, bà nội như cảm giác được điều gì đó, bà quay đầu, sợ hãi chỉ vào đầu vai tôi. Tuy rất kinh ngạc khi biết bà nội có thể nhìn thấy được Lam Lam, nhưng tôi vẫn làm bộ như không có chuyện gì. Vào phòng bếp thấy một ít trấu mễ*, tôi quyết định dùng hết tiền tiết kiệm của mình để nấu một bữa cơm thật xa xỉ, lúc này tôi vững vàng tin tưởng Lam Lam sẽ mang đến vận may cho mình.

Trên vai nặng đi không ít, hai bên còn có dòng khí lạnh đánh tới. Tôi bước chân thật uyển chuyển nhẹ nhàng, đi qua những con đường vắng vẻ để tới chợ, đến nơi thì bầu trời cũng đã gần chạng vạng. Toàn bộ khu chợ được bao phủ một tấm vải che, mỗi khu được phân bán một món, nào là rau củ, thịt cá, chim trứng có cả khu hàng hoá. Tôi ước lượng số tiền, chỉ mua được một chút thịt, đang muốn tới mua mấy quả trứng gà, thì có một người cản tôi lại.
 
Chương 4


Editor: Đèo/ Đào

***

“Bạn nhỏ à, vào mua ủng hộ bác với.” Một ông chú cả người cẩu thả ngồi ở quầy hàng cách tôi vài bước, tùy tiện vươn chân chặn giữa đường mà dụ dỗ tôi mua hàng.

Tôi đi về phía trước vài bước, đi tới quầy hàng của ông ta, nơi này tuy tiếp giáp với lối ra vào phiên chợ, cũng chưa đến mức vị trí không còn, nhưng lạ ở chỗ cái sạp này lại trực tiếp bày bán mặt hàng trên đất, có chút đột ngột.

Bên trên tấm lót bằng cây đay là lẻ tẻ mấy quả trứng gà, cùng với một ít hành tím và cà chua, trước mặt là bản giá niêm yết. Tôi nghi hoặc, suy đoán là hàng nát còn dư, định nâng bước muốn đi thì ông chú lập tức mở miệng giữ lại.

“Đừng đi vội mà bạn nhỏ, hàng của chú đây đều là hàng mới hết, tuy dư lại không nhiều lắm, nhưng chắc chắn là hàng mới, cháu muốn mua bao nhiêu hột! Ta bán rẻ cho cháu nên cháu mua một ít đi.”

Tôi ngẫm nghĩ, không ngờ giá lại rẻ đến vậy, gật gật đầu rồi cẩn thận chọn từng quả, lúc này Lam Lam đang ngồi trên đầu vai nhìn vào chủ sạp bằng đôi mắt trống rỗng. Ông chú đang nhiệt tình với tôi, bỗng nhiên cau mày chuẩn xác mà nhìn chằm chằm vào Lam Lam, miệng không ngừng mấp mấy nói gì đó. Tròng mắt Lam Lam toả ra ánh quang yêu dị, ấn đường giữa mày càng thêm đỏ rực, như thể đang nhiếp hồn* ông ta. Trận chiến nhanh chóng kết thúc, ông chú lấy tay che ngực lùi về sau mấy bước.

*Gọi hồn người chết về.

Hắn rất mạnh, ông chú không chút kiêng kỵ Lam Lam ở đây, nghiêm túc nhỏ giọng nhắc nhở tôi: “Ấn đường của cháu đang biến dần thành màu đen, hẳn là do tên yêu quái kia làm, cháu vạn nhất nên cẩn thận. Trừ khử hắn càng sớm càng tốt, hắn hiện tại đã mạnh như vậy, đợi thêm một thời gian nữa, tất cả sẽ không thể vãn hồi được nữa.”

Tôi cười thầm sự vô tri của ông chú, sao có thể nhầm lẫn giữa thảo dược và cỏ dại chứ, còn ở trước mặt tôi làm ra vẻ huyền bí, tuy rằng tôi chỉ mới ở cùng Lam Lam có một ngày, nhưng tôi tin chắc hắn sẽ không hại tôi. Ngoài mặt nói tuỳ tiện hai ba câu, rơi vào tai Lam Lam lại là gợn sóng lớn dữ dội.

Người trên đầu vai rơi vào trầm mặc, tôi cũng không nghĩ nhiều. Về đến nhà thì đầu vai đã nhẹ hơn một chút, hắn nóng vội trực tiếp chạy vào gian phòng.

Đem thịt mới mua xử lý đơn giản, tôi bắt tay làm thịt kho tàu, trứng gà đánh ra làm canh trứng cà chua. Tôi nhớ kỹ nội dung tờ giấy hướng dẫn, bày ra một đôi bát đũa cùng với một cái ghế, sau đó kêu bà nội ra ăn cơm.

Bà nội tiến vào nhìn thấy trên bàn có ba chiếc chén, bèn thở dài một hơi, không chút che dấu kiêng kị, bưng đồ ăn ra ngoài ngồi.

Tôi thật không thể hiểu nổi, bản thân mang Lam Lam về để giúp cho cái nhà này được may mắn hơn thì cớ gì họ lại phải trốn tránh chứ, báo ứng hay trừng phạt thì tự tôi sẽ gánh, dẫu sao thoạt nhìn tiểu tử ấy rất dình người.

Tôi ăn cơm được một lúc mới phát hiện ra Lam Lam vẫn chưa ra tới, nếu hắn không muốn ăn thì ít nhất cũng nên ngồi vào bàn. Tôi đẩy cửa phòng ra, liền thấy Lam Lam ngồi bên cửa sổ, nửa thân hắn đều lộ ra ngoài, ánh mắt có chút ảm đạm, khiến lòng tôi đau xót.

“Làm sao vậy Lam Lam, bên cửa sổ nguy hiểm lắm, mau vào trong đi.” Tôi duỗi tay muốn ôm hắn, đây là thứ sẽ giúp cho tôi có được tiền đồ sáng lạn, tôi đến lấy lòng hắn. Nhưng hắn lại cự tuyệt tôi, đẩy tay tôi ra. Tôi nghĩ nghĩ sau đó đi ra ngoài lấy ly sữa bò vô, đưa cho hắn. Thấy tôi trở lại hai mắt hắn sáng lên, nhưng lại u ám đi xuống, xoay người đi.

“Sữa bò còn ấm, em mau uống đi.” Tôi đưa qua, lại bị hắn đánh đổ. Tôi rốt cuộc có chút giận, là một người tham mê hư vinh, ăn không hết khổ, cho nên mới thỉnh hắn về, nhưng không có nghĩ là tôi sẽ ép dạ cầu toàn*. Đang muốn phủi tay rời đi, nháy mắt hắn liền từ trên cửa sổ nhảy xuống, kéo lấy góc áo cô.

*Chiều một cách miễn cưỡng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

“Chị đem ta triệu hồi, thì không được phép không cần ta.” Phản ứng đầu tiên của tôi là nghi hoặc sau đó mới lờ mờ hiểu ra. “Chị sẽ không làm vậy, chị chỉ nói cho có lệ với chú ấy, em không thấy bộ dạng của chú ấy rất giả sao, chắc là định giữ chân chị để mua thêm đồ cho ổng. Cho nên em đừng để ý tới chuyện ấy.”

Lam Lam một hai bắt tôi phải thề thốt, sau đó hắn rúc vào đầu vai tôi, nếu để ý sẽ phát hiện ra tình cảm nóng rực của hắn ngày càng tăng, sau này mọi chuyện sẽ không hỏng bét như thế, chỉ tiếc là không có sau này.
 
Chương 5


Editor: Đèo/ Đào

***

Lam Lam càng lúc càng dính người, ban đêm đều phải quấn lấy tôi rồi mới chịu ngủ, phỏng chừng hắn thật sự đem tôi trở thành mẹ rồi, bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, dễ dàng khiến hắn nghe lời tôi hơn, nhưng có mấy lần tôi bất ngờ tỉnh lại giữa đêm thì thấy cơ thể Lam Lam đang tỏa ra ánh sáng xanh kỳ lạ, tôi khó tránh khỏi kinh tủng*, huống chi nó còn là quỷ hàng thật.

Thời gian trôi qua như một thói quen khó bỏ, hắn dần dần lớn lên, cũng không khiến tôi sợ hãi như lúc trước. Có điều, những nguyện cầu may mắn mà tôi hằng mong ước vẫn chưa đến, xem ra đã đến lúc để hắn làm việc của mình rồi.

Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng Lam Lam, hắn liền xuất hiện ở trước mặt tôi, “Em cùng với chị ra ngoài bán mấy thứ này nhé.” Tôi chỉ tay lên những hòn đá bình thường trên nền đất, vững tin rằng chỉ cần có Lam Lam hỗ trợ, bước đầu tiên làm giàu sẽ là đây. Lam Lam lại có chút chần chờ, tôi dùng mọi cách để thuyết phục thằng bé, cuối cùng hắn cũng nằm trên vai, để tôi dẫn đi.

Những khu chợ lân cận là nơi thích hợp để buôn bán, vì sợ gặp lại ông chú lần trước, nên tôi cố ý từ đi từ cổng sau vòng vào, cũng không có quá nhiều sân bãi*, tôi trực tiếp ngồi ở chỗ đối diện một cửa hàng bán cá, cũng không thèm rao tiếng thu hút khách, chỉ chờ người tự động đưa tới cửa. 

( Mấy chỗ mà người ta thường trải tấm lót ngồi buôn bán ấy mọi người.)

Trên thực tế, tôi cứ mãi suy nghĩ viển vông, cho rằng chỉ cần Lam Lam ở đây thì may mắn sẽ đến, mọi người sẽ tin rằng đá chính là bảo vật, rối rít tới mua. Cho nên tôi không chú ý tới là ánh mắt biến dị của Lam Lam ở phía sau, giống như lần trước sáng đến kỳ quái. Ánh mắt ấy như mị hoặc chi nhãn trong truyền thuyết, mọi người như thể bị đầu độc từng người từng người đi về phía trước, họ tranh nhau ra giá mua mấy khối đá không chút giá trị.

Về đến nhà, tôi đắm chìm trong vui sướng “không làm mà vẫn có ăn”, đếm xong số tiền bán được nhờ đá, tôi đem Lam Lam ôm chặt vào trong ngực, lấy ra một xấp giấy để hắn xếp thành con hạc. Hắn dùng giấy hình vuông cắt ra đường chữ thập, rồi lại xếp thành hình chữ M, đem bốn góc xếp vào giữa trung tâm, cứ thế gấp qua gấp lại mặt này sang mặt kia…… Không lâu sau, một con hạc giấy xuất hiện sống động y như thật, trong quá trình ấy, Lam Lam cực kỳ cẩn thận, không buông tha bất cứ chi tiết nào. Tôi nhìn hắn làm mẫu một chút, sau đó thử kéo chiếc đuôi đằng sau, toàn bộ ngàn hạc giấy liền chấn động theo, nó bay lên giống y như thật. Hắn lập tức yêu thích không buông mà chơi tiếp, dở khóc dở cười chính là, làm một hồi lâu sau hắn đã ngủ mất, và tất nhiên hắn đem mấy vật thủ công cực kỳ đơn giản này thành bảo bối yêu dấu.

Chẳng qua, ngay cả Lam Lam cũng không thể nào biết được, tất cả chúng sau này sẽ trở thành sự kiện ngòi nổ vô cùng ác liệt, chạm vào là nổ ngay.

Vào một ngày bình thường, một người hàng xóm không hề quen biết đột nhiên muốn nhờ tôi trông con giúp họ một ngày,mới đầu tôi còn từ chối, nhưng hàng xóm lại lấy một chút tiền ra đề nghị lần nữa, lúc sau tôi đành giả bộ bất đắc dĩ mà nhận lấy. Chăm sóc trẻ con thật là quá phiền phức, hơn nữa đứa trẻ hàng xóm lại tầm năm sáu tuổi, vừa lúc là lứa tuổi hiếu động nhất, nó cứ lôi kéo tôi chạy đi khắp nơi, ngay cả ăn cơm cũng bắt tôi vừa ôm vừa đút nó ăn, tôi cũng vì phân tiền họ đưa mà bất đắc dĩ thuận theo, nhưng ngẫu nhiên tôi lại cảm thấy được một ánh mắt theo thù hằn ẩn sâu,đôi mắt ấy u tôi cứ nhìn chằm chằm vào tôi, lúc ấy tôi cứ nghĩ mình nhìn lầm rồi sinh ra ảo tưởng.

Sắc trời chạng vạng, sau khi ăn xong bữa tối, đứa trẻ hàng xóm tựa như rất có hảo cảm với cô, còn la hét muốn ngủ cùng tôi. Tôi bị nó nháo đến độ phiền lòng, chỉ có thể chơi lấy lệ với nó trong chốc lát, bảo nó ngoan thì mới được tới chơi nữa. Chờ tới rửa xong chén rồi đi vào phòng, lại phát hiện Lam Lam không có ở đây, đứa trẻ hàng xóm đứng một bên thưởng thức mấy con hạc giấy do Làm Làm xếp. Tôi sợ nó xuống tay không biết nặng nhẹ mà làm hư, vội vàng mở miệng ngăn cản, nhưng vẫn là chậm một bước.

Tiếng xé giấy nhẹ nhàng truyền đến, tôi thở dài một hơi, đang muốn nhân lúc Lam Lam không có ở đây mà làm lại còn khác thế vào, một tầng áp suất thấp đột nhiên tiến vào phòng, sau lưng gió lạnh từng trận thổi đến, Lam Lam về.
 
Chương 6


Editor: Đèo/ Đào

***

Sắc mặt hắn u ám như nước, toàn bộ cơ thể hiện lên một tầng ánh sáng xanh đáng sợ, hai bên tay hắn nắm tay lại, mỗi một bước chân như nặng nề đạp lên tìm họ, giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò lên đòi mạng, so với ngày thường lúc này hắn khủng bố gấp trăm lần.

Trong đầu tôi không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo, tiểu quỷ đang ghen tị!

Có lẽ là do tôi quá quan tâm đến đứa trẻ hàng xóm, hay vì lợi ích nào đấy, cũng có thể là xuất phát từ nội tâm, chỉ sợ tất cả đều bị Lam Lam nhìn thấy! Bây giờ đứa trẻ ấy lại xé rách đồ vật yêu dấu của hắn, sợ là Lam Lam sẽ không dễ dàng buông tha nó! Nghĩ đến hậu quả không thể vãn hồi của chuyện này, tôi bước nhanh hơn, che chắn trước mặt đứa trẻ hàng xóm, tuy rằng tôi rất mê tiền, nhưng không vì thế mà thấy chết không cứu!

“Lam Lam, nó không phải cố ý! Mấy hạc giấy của em chị sẽ làm lại, ngoan, làm mười con hay trăm con đều không thành vấn đề.”

Lam Lam có chút mất khống chế mà hô to: “Không giống nhau!” Giọng nói hắn khàn khàn, lại mang theo cuồng loạn, ánh mắt thẳng tắp mà trừng hướng mặt tôi, bộ mặt hắn bắt đầu dữ tợn lên, tôi thậm chí có thể rõ ranh nanh sắc nhọn bên trong miệng hắn.

Tôi đã nuôi phải cái gì vậy trời! Nói nuôi hổ thành hoạn, dẫn sói vào nhà cũng không quá, nhắc nhở ngươi hắn cuối cùng là quỷ vật, chỉ không chuẩn khi nào liền phải hại người.(养虎为患): Nuôi hổ gây họa; dưỡng hổ vi hoạn; nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà; dưỡng hổ di hoạn; chơi với chó, chó liếm mặt.“Ngay cả lời chị nói mà em còn không nghe? Có chị ở đây em đừng nghĩ đến chuyện tổn thương nó.” Lúc này tôi vô cùng thất vọng, hai chân truyền đến từng đợt run rẩy vì sợ hãi và vì phút này tâm tôi đã nguội lạnh. Nếu lúc trước biết được rằng, tiểu quỷ không chỉ lấy đi tuổi thọ của tôi mà còn sẽ hại người, tôi sẽ không mua hắn. Đứa trẻ hàng xóm sau lưng tôi khóc oà lên.

Hắn hét lớn một tiếng, tiếng kêu thê thảm vô cùng, đó không còn là tiếng trẻ con non nớt khi xưa nữa. Tiếp theo hắn lập tức biến mất tăm hơi. Tôi nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đưa đứa trẻ kia về nhà, biết rõ nó bị làm cho kinh sợ nên không muốn rời khỏi tôi, tránh ở phía lưng tôi mà run lẩy bẩy. Tôi đành phải đem nó dàn xếp ngủ trên giường tôi, hứa rằng sẽ bảo vệ nó thật tốt, lúc này tiếng khóc của nó mới dần dịu xuống rồi thiếp đi, vì lo sợ Lam Lam sẽ lại trở về, nên tôi canh giữ bên cạnh nó suốt cả đêm.

Mà Lam Lam sau khi biến mất, hắn vẫn tiếp tục phát ra tiếng kêu rống to ở trên đường, tuy mọi người không nhìn hay nghe thấy hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được âm thanh sột soạt như đang chạy trốn. Tựa như có gì đó đang chỉ dẫn, hắn chạy như bay đến cửa hàng đổ cổ phía trước, nhưng lần này lão nhân kia đã chờ ở trước cửa ra vào, giống như cố tình đang đợi hắn vậy, thấy hắn tới, ông ta không cảm thấy chút ngoài ý muốn.

“Ta nên làm như thế nào?” Lam Lam ngắn gọn mà nói sáng tỏ một chút.

Lão nhân cũng không nhiều lời vô nghĩa, hạ giọng nói “Ăn nó có thể giúp tăng trưởng linh lực, không những thế còn khiến ngươi lớn lên nhanh chóng.”

Lam Lam có chút do dự.

“Cô ta sẽ sớm vứt bỏ ngươi, vĩnh viễn thân mật cùng đứa trẻ đấy, nó sẽ thay thế vị trí của ngươi.” Lam Lam nhớ tới hành động che chắn cùng khuôn mặt thất vọng kia của chủ nhân, tim hắn lại đau xót, dục vọng chiếm hữu của tiểu quỷ rất cao, nó luôn muốn chủ nhân phải chú ý quan tâm đến mỗi mình. Hắn lập tức mất đi lý trí, bay trở về đi tìm đứa trẻ hàng xóm kia. Đợi người kia bay mất, lão nhân lại giống như lần trước, nở ra một nụ cười bí hiểm.

Lúc này tôi đã ngủ thiếp đi, Lam Lam không ngờ tới đứa trẻ kia vậy mà vẫn còn ở trong nhà, nằm bên cạnh tôi, ngay vị trí mà hắn thường ngủ nhất, cứ thế cơn ghen ghét bùng lên dữ dội. Sức lực của hắn mạnh đến kinh người, một tay hắn nhấc cổ áo đứa trẻ lên, liền kéo nó ra ngoài. Tiếng ồn ào khiến tôi bừng tỉnh, tôi muốn cướp cậu bé lại, liền vội vàng đuổi theo, cuối cùng trơ mắt nhìn thằng bé bị hắn kéo vào sau núi. Vừa bước vào sau núi, một màn máu tươi liền khiến dạ dày tôi quay cuồng như muốn nôn ra. Lam Lam dùng răng nanh xé rách cánh tay đứa trẻ, nhét vào cái miệng đầy máu, theo đó là âm thanh nhai nuốt “rắc rắc rột rột” phát ra từ hàm răng sắc nhọn, hắn còn uống máu của đứa bé. Đứa trẻ kia vì đau nhức mà tỉnh lại, sau đó liền trực tiếp rơi vào bất tỉnh. Tôi không dám quay lại nhìn, cả người xụi lơ xuống đất mà nôn khan, toàn thân lạnh lẽo, tay và chân không ngừng phát run, một màn trước mắt có lẽ cả đời cũng không quên được.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác mà về đến nhà, trên người không chỗ nào là sạch sẽ. Mở vòi sen ra, để dòng nước lạnh băng đến tận xương ào xuống người, tôi trượt chân ngã trên mặt đất, mông tựa muốn nứt thành ba cánh, mượn cơ hội ấy tôi “ư a” khóc một trận, trong miệng lẩm bẩm: “Là mày hại hại chết nó, là do mày không cẩn thận, tất cả đều tại mày……”

Không biết Lam Lam trở về khi nào, cũng không ngờ hắn sẽ dựa vào khuỷu tay tôi, tôi giống như bị giật điện mà ném hắn ra, gào thét lớn: “CÚT!” 

Lam Lam không biết làm thế nào, hắn vốn tưởng rằng sau khi trừ khử đối thủ, hắn sẽ nhận được tình yêu của A Tiễu, lại không nghĩ tới sẽ bị ném ra ngoài như vậy.

“Tao không muốn nhìn thấy mày nữa, cái gì tài phú chứ, tao không muốn.” Tôi vô lực mà rũ đầu lầm bầm lầu bầu.

Tôi đem chính mình nhốt trong phòng không ăn không uống, đến ngày thứ ba, bà nội tôi tới.

“A Tiễu, A Tiễu! Nội có chuyện muốn nói với con.”

Tôi không để ý đến.

Biết tôi nghe được, bà nội bắt đầu giảng giải: “Mấy ngày trước, có hàng xóm đến nhận con.” Tôi run rẩy một chút, “Nàng ấy biết đứa trẻ kia đã chết, nhưng không tìm được thi thể, việc này cũng nên trách ta vì không coi chừng tiểu quỷ kia, ta đã đem tất cả đồ vật trong nhà bán trả lại bồi thường nàng ấy. Con muốn hỏi ta sao có thể thấy hắn ư, kỳ thật ta có đôi mắt Âm Dương, vì không muốn để con gặp nhiều nguy hiểm, cả ngày chỉ có thể cúng bài là vì bảo vệ con, ai ngờ con vẫn mang hắn đến…… Hiện tại hắn đã biến đổi thành ác quỷ, trong thôn không ít người đã bị hắn ăn mất, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”

“Nhưng con có thể làm gì chứ?” Tôi rốt cuộc phát ra tiếng.

“Tìm sư bắt quỷ!”

Trong đầu tôi hiện lên hình bóng của vị đại thúc kia, vì không cho Lam Lam tiếp tục hại người, tôi không thể tiếp tục phạm sai lầm nào nữa. Phải làm mọi cách tìm ra vị ấy.
 
Chương 7


Editor: Đèo/ Đào

***

Đây là lần thứ tư tôi đến đây, nhưng lần này bước chân cũng không nặng nề lắm. Thấy được sạp hàng quen thuộc kia, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hít sâu một hơi thật sâu, cất bước đi về cửa sạp ấy.

“Đại thúc, cứu chúng ta với!” Phảng phất như tìm được chỗ dựa vững chắc, những bước chân của tôi bỗng trở nên mềm đi, thiếu chút nữa liền quỳ xuống.

“Trời phía Đông mây đen càng lúc càng nhiều, đại biểu cho việc oán khí đang không ngừng tích tụ, ta liền biết là do con yêu quái kia gây ra! Tiểu bằng hữu, xem ra ngươi không có nghe lời khuyên của ta, hiện tại… e rằng ngay cả ta cũng không thể chống cự được nó!” Đại thúc thở dài một hơi.

“Đại thúc, là do tôi sai, nhưng người trong thôn đều là vô tội, tôi cầu xin ông hãy cứu lấy bọn họ!”

“Ai*, hiện giờ chỉ có thể thử một lần. Có điều ta phải trở về chuẩn bị pháp khí, giờ Tý ngươi ở sau núi chờ ta.”Tiếng thở dài ấy mọi người, lúc đầu định để Haizz mà kỳ quá nên để nguyên cv.” Vâng.” Tôi đáp ứng, sau đó bước chân chạy lại phía cửa hàng đã bán tiểu quỷ cho tôi, tôi muốn chất vấn tên lão bản* kia sao có thể rắp tâm đến thế.Người chủ, chủ tiệm.Lão nhân vẫn như cũ ẩn sâu trong bóng tối, chờ tôi bước vào mặt tiền của cửa hàng, lão mới vô thanh vô tức* mà xuất hiện.Im hơi lặng tiếng, không chút tiếng động.

“Ông già kia, lúc trước sao ông không nói rõ nó sẽ hại người! Ông che che giấu giấu không nói cho tôi biết về cái bình khác là sao vậy hả?” Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy rất bực bội khi lão ta giấu giếm chuyện đó.

“Ha ha ha, tiểu cô nương à, chuyện này không thể trách ta được, là chính cô không quản tốt chiếc bình ấy.” Lão không chút gợn sóng.

Nhìn thấy bộ dạng như không hề liên quan đến lão, tôi cố nhẫn nhịn xuống, lại mở miệng nói: “Phải là tôi sai, nhưng đứa trẻ kia là một sinh mệnh vô tội, rốt cuộc là ông có mục đích gì?”

“Bây giờ nói cho cô biết cũng không sao, chiếc bình ấy có khả năng khống chế tầm mắt mê hoặc linh hồn của người khác, hắn có thể dựa vào việc ăn thịt người mà hấp thụ nhân khí, sau đó sẽ không ngừng phát triển để trở nên mạnh mẽ! Không những thế, ta còn gieo tử cổ trên cánh tay của hắn. Chỉ cần hắn hấp thụ nhân khí liền sẽ chia cho ta một nửa, giúp pháp lực của ta mạnh lên không ít, nhưng hắn chết ta cũng sẽ chết, ngược lại ta chết hắn sẽ chết theo, cũng có nghĩa là bọn ta vĩnh viễn cột vào nhau. Cho nên hắn biến thành ác quỷ, đó là do ngươi gieo gió gặt bão, nhưng ngược lại thuận tiện với ta.” Lão nhân lộ ra đáng ghê tởm bộ mặt, đắc ý mà cười.

“Ông đê tiện!” Tôi quay đầu rời đi, ngay từ đầu tôi và Lam Lam đều bị lợi dụng! Chạy ra chợ, tôi nhìn về cảnh thôn quê ngày xưa, thì ra bản thân cũng đã hoài niệm nơi này như thế.

Ý thức tôi như hoàn toàn nhận thức nơi này, xa xa là dãy núi trập trùng phủ đầy một màu xanh rực rỡ, vài đàn chim  nhỏ thỉnh thoảng cất lên tiếng ca trong trẻo ngọt ngào, trên núi Sơn Tuyền cũng thật sạch sẽ tươi mới, mọi người nơi thôn trang cũng không khác biệt ngày thường lắm, coi như là hài hoà nhỉ.

Mở cửa lớn ra, tôi muốn nói với bà rằng là tôi bất hiếu, nhưng lại thấy bà nằm ngủ bất động trên giường, xung quanh một bãi máu lớn, tôi luống cuống, nỗ lực đè xuống giọng nói run rẩy của bản thân, mỉm cười bảo: “Bà ơi, bà mau tỉnh dậy đi bà, đừng ngủ nữa, con còn rất nhiều lời muốn nói với bà, bà ơi, sao người bà dính nhiều máu thế?” Tôi đẩy đẩy bà mình, cố gắng đem bà đứng dậy, vội vuốt mặt bà ấy. Cuối cùng, bà ấy cũng nheo lại đôi mắt cực kỳ thống khổ của mình, một tay che ngực phun ra máu tươi, “A, A Tiễu.”

“Là con đây bà ơi, bà mau đứng lên đi, đừng ngủ nữa mà bà ơi.” Tôi ôm chầm lấy bà rồi khóc nức nở.

“Hắn, hắn biết, ta để con, tìm người, đối phó hắn……” Bà nội đứt quãng mà nói, “Nhất định, nhất định phải diệt trừ hắn, bằng không, ta, ta sẽ không an tâm!”

“Được! Con nhất định sẽ diệt trừ hắn. Bà ơi, là hắn hại bà đến vậy sao? Bà…bà ơi, bà đứng ngủ, con sẽ báo thù cho người.” Tôi gối đầu bà xuống cánh tay của mình, bà ấy không trả lời, cuối cùng là không thở nữa. Tôi ha hả mà nở một nụ cười, lẩm bẩm tự nói:

“Lam Lam ơi, Lam Lam à, có phải ta nên cảm ơn ngươi vì đã tặng cho ta một người bà không toàn thây? Sớm biết như thế, ta tình nguyện đói chết, đói nghèo cũng tuyệt không đem ngươi về, buồn cười làm sao khi ta còn đặt kỳ vọng vào ngươi nhỉ! Hiện tại ngươi giết bà nội ta, hại cả cái thôn này, mặc kệ ngươi có bị lợi dụng hay không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ta hận ngươi hận ngươi hận ngươi!”

Tôi quỳ bên thi thể của bà cho đến tận giờ Tý. Thời điểm đã đến, khi tôi chuẩn bị đứng dậy thì bỗng lảo đảo cả người, hai chân trở nên tê liệt vì quỳ trên nền đất quá lâu, tôi ép bản thân phải đứng dậy, dù gập ghềnh có vấp té vô số lần nhưng tôi vẫn bò lên ngọn núi ấy. Bốn phía đã đen như mực, nhìn có chút dọa người.

“Lam Lam, ngươi đi ra đây cho ta!!”

Không bao lâu, Lam Lam thế nhưng thật sự bay tới.

“Chủ nhân, người đến đón ta về nhà sao?” Lam Lam thập phần kinh hỉ.

“Đón ngươi về nha? Ha ha ha, ta đưa ngươi xuống địa ngục!” Hai mắt tôi nhiễm đầy thù hận, nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ xanh lam trước mặt, à không nên gọi là ác quỷ mới đúng, Sau khi ăn thịt người, hắn thật sự ở vượt qua tốc độ phát triển bình thường. Cùng lúc đó, đại thúc cũng từ trong bóng đêm bước tới, trong tay cầm pháp khí màu bạc, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng, liền nhắm ngay Lam Lam mà bắt đầu niệm chú.

“Người muốn giết ta?” Lam Lam không dám tin tưởng, hắn không chút phản kháng, trực tiếp từ không trung ngã xuống, ngồi xổm trên mặt đất nắm lấy phần tóc mà rống to.

“Không sai! Ngươi hại chết nhiều người như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi! Đại thúc, giết chết hắn.”

Tôi không hề nghi ngờ trước đòn tấn công đầy sát thương của đại thúc, hắn phát ra tiếng kêu thê thảm, không ngừng run rẩy thân mình, như là đang khóc. Đại thúc cứ thế bắt đầu niệm chú to hơn, pháp khí phát ra ánh sáng bạc vừa mỹ lệ loá mắt lại mang theo sát thương cực đại, các đường đi không ngừng bắn về phía Lam Lam, lan da hắn giống như bị đốt cháy, hắn đau đớn lăn lộn trên nền đất.

Nhưng hắn vẫn là không hề phản kháng, cuối cùng một tiếng vô cùng khủng khiếp vang ra, hắn biến mất.

Đại thúc thu hồi pháp khí thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi không cần sợ nữa, hắn đã hồn phi phách tán rồi.”

Tôi nhìn vào chỗ hắn vừa biến mất, không hiểu sao tim lại chợt nhói, tôi quy tội là do nuôi nhiều ngày sẽ sinh ra chút tình cảm.

Lam Lam hồn phi phách tán, chắc hẳn lão nhân kia cũng đã chết. Sau này, cuộc sống của tôi trở lại bình thường, tôi cần cù chăm chỉ mà làm ruộng, mỗi khi trúng mùa cũng kiếm rất được nhiều tiền, đủ để tôi cơm áo vô ưu.

Hôm nay, có một chàng trai ngoại lại tuấn tú đến gõ cửa nhà tôi, khẩn cầu tôi cho hắn một chút cơm rượu. Mới vừa trải qua thu hoạch, tôi nhiệt tình tiếp đãi anh ta. Những chuyện vừa qua đã giúp tôi thay đổi không ít, tôi trở thành một người thiện lương giản dị. Ăn xong, anh ta muốn cùng tôi nói chuyện, nhưng vừa mới dọn vài cái chén, đầu tôi liền trở nên choáng váng rồi chìm vào hôn mê. Chàng trai ở phía sau đỡ lấy thân tôi, hắn thầm thì nói: “Chủ nhân.” Thậm chí tôi còn cảm thấy bàn tay anh ta chạm vào môi mình, cởi xuống từng lớp quần áo, một đường trượt xuống phía dưới…… Sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh.

Tôi sẽ không bao giờ biết rằng, người nam tử ấy đã thi triển bí thuật đem tôi chế tác thành con rối, khiến tôi vĩnh viễn mất đi ý thức, không khóc không cười chỉ biết đón nhận lấy hắn.

Và sẽ không nghe thấy người đang ôm tôi nói: “Cứ như vậy, chị vĩnh viễn sẽ là của ta.”

*** HOÀN TRUYỆN ***
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top