Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Đào Đào Chi Yêu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Đào Đào Chi Yêu

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,009,098
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Đào Đào Chi Yêu

Đào Đào Chi Yêu
Tác giả: Bão Trứ Thảo Môi Bào
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Bão Trứ Thảo Môi Bào

Số chương:09

Nguồn convert: exothuyenngoc (wikidich)

Editor: Thích Ăn Cơm Sườn

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Thanh mai trúc mã, Hoan hỉ oan gia, Nhẹ nhàng, Thị giác nữ chủ

VĂN ÁN

Mạnh Yêu Yêu có một tên thanh mai trúc mã là Triệu Câm. Triệu Câm luôn “Bắt cóc nàng” đi chợ, nàng muốn đánh Triệu Câm……

Một năm lại một năm nữa, Mạnh Yêu Yêu đột nhiên thích Triệu Câm. Rồi một ngày nàng nghe thấy Triệu Câm chỉ coi nàng như muội muội, khó thở, nàng bắt đầu thông đồng với Đại thiếu gia Diêm gia ở cách vách.

Mạnh Yêu Yêu: “Diêm ca ca tới cùng nhau chơi nha ~~”

Diêm Úy Khanh: “Ta là gay”

Triệu Câm: “Cười trộm ing……”

Mạnh Yêu Yêu: “Thì ra tên hề chính là ta.”

Đại thiếu gia thâm tình nhưng thiếu đánh X Đại tiểu thư đáng yêu nhưng tham ăn.

Tag: Hoan hỉ oan gia, Thanh mai trúc mã, Ngọt văn

Lập ý: Lập ý đang đợi ta ngẫm lại đi……
 
Chương 1


Mọi chuyện bắt đầu từ khi Mạnh Yêu Yêu có trí nhớ, nàng đã mơ màng có hôn ước với vị Nhị công tử Triệu gia Triệu Câm.

Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, cũng đúng, khuôn mặt của hắn giống như được Nữ Oa tỉ mỉ khắc ra. Đôi mắt đào hoa, đuôi mắt thon dài, giống như hồ ly tinh. Đôi mày lá liễu khiến cho cặp mắt đào hoa kia càng thêm mê người, cái miệng nhỏ hồng nhuận trêu chọc người ta, khiến cho không ít cô nương ở kinh thành thần hồn điên đảo. Ai mà không thích thiếu niên lang xinh đẹp chứ?

Mạnh Yêu Yêu vốn là không muốn cùng hắn giao tiếp, nhưng hắn giống như khối kẹo mạch nha, kéo thế nào cũng không ra, Mạnh Yêu Yêu không thích hắn, nhưng làm thế nào đây, ai bảo Triệu gia và Mạnh gia quan hệ khăng khít chứ? Ngày thường hắn luôn là trèo tường tới tìm Mạnh Yêu Yêu, nàng không ngừng cảnh cáo hắn: “Ngươi mà vào nữa ta sẽ chém ngươi!”

Hắn hình như không thèm để trong lòng, luôn khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói: “Mạnh Yêu Yêu, đừng cho là ta không biết, sức bé như con kiến của ngươi mà đòi chém ta, đi, đi chơi với tiểu gia.”

Mạnh Yêu Yêu cho dù trong lòng vạn phần không muốn, nhưng mỗi lần đều bị hắn nghĩ ra các cách đưa đi.

Hắn thật sự là một tên phiền phức!!!

Hôm nay, đúng lúc nắng gắt, tia nắng nóng xuyên qua các tán cây ngô đồng trong viện, bóng tán cây loang lổ chiếu xuống phiến đá lát sân, gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ấm mùa hè. Mạnh Yêu Yêu ôm mèo chậm rãi đi đến cửa phòng, thì thấy tên Triệu Câm đang đứng đó, hắn một thân huyền y, nhướng mày vẫy tay với cô nương trước mặt, cười một chút.

“Đen đủi.” Mạnh Yêu Yêu ở trong lòng hung hăng mắng một câu. Nàng đặt mèo xuống, chậm rãi đi đến chỗ hắn.

“Lại muốn lừa ta ra ngoài?” Mạnh Yêu Yêu hỏi.

Hắn cười cười, tay khẽ vuốt sợi tóc của thiếu nữ, nói: “Yêu Yêu thật là thông minh.”

Mạnh Yêu Yêu nghe ra ý nghĩa khác trong lời nói của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hắn cười ha ha mang theo con mèo đang muốn nhảy qua bờ tường, túm cánh tay nàng chạy ra ngoài chợ.

Bọn họ đi dạo xung quanh, ánh mắt Mạnh Yêu Yêu dừng ở trước cửa hàng bánh gạo hoa quế,mùi hoa quế bay vào mũi nàng, nàng nuốt nuốt nước miếng, mặc kệ Triệu Câm kéo thế nào nàng cũng không chịu đi. Mạnh Yêu Yêu túm túm  vạt áo hắn, hắn cười một chút, mua cho nàng một phần. Mùi thơm của hoa quế lẫn với hương bánh gạo, trong mắt nàng tràn đầy sự chờ mong mà cắn một miếng, mùi hoa quế thơm nức mũi bay thẳng lên đại não, kèm theo là vị ngọt của bánh gạo, một miếng này ăn rất thỏa mãn.

Triệu Câm nhìn thấy nàng ăn như vậy, lắc lắc đầu, nói: “Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn thích ăn mấy thứ đồ ngọt thế này à.”

“Có bệnh, ta ăn cái gì ngươi quản được sao?”

Triệu Câm lại ra vẻ khiêm tốn, nói: “Được được được, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó~”

Mạnh Yêu Yêu bĩu môi. Triệu Câm cười ha hả đi tới đi lui bên người nàng, rất giống chuột, khiến cho người ta mệt tâm. Đột nhiên hắn túm cánh tay Mạnh Yêu Yêu lại, hưng phấn mà kêu: “Quả Đào Nhỏ! Ngươi xem! Quán gà nướng kia nhìn qua rất ngon!”

À đúng rồi, Mạnh Yêu Yêu sinh ra vào mùa hạ, lúc nàng sinh ra cây đào trong sân cũng kết quả. Mạnh lão gia liên tưởng đến “Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa”* vì thế nàng tên Mạnh Yêu Yêu, mà hắn và những người quen biết đều gọi nàng là: Quả Đào Nhỏ.

* Trích từ bài thơ “Đào Yêu” – Khổng Tử

Mạnh Yêu Yêu nhíu nhíu mày, gằn từng chữ mà nói: “Không mua.”

Đáy mắt Triệu Câm có chút mất mát, có chút giận dỗi mà nói: “Vừa rồi ngươi muốn ăn bánh hoa quế ta đã mua cho ngươi, hơn nữa tiền của ta tiêu thế nào cần ngươi quản à!”

“Ta nói ta muốn ăn bánh hoa quế à? Ta chỉ túm ngươi một cái ngươi đã mua cho ta. Bá mẫu để ta trông ngươi không tiêu tiền loạn.”

Hắn không buông tay: “Vậy không phải ngươi ăn hết rồi sao, một miếng cũng không phân người ta.” Hắn càng nói càng tủi thân, nước mắt đảo quang hốc mắt. Mạnh Yêu Yêu trợn mắt, mẹ nó, bắt nạt bà đây bao lâu ra mà giờ tự nhiên khóc? Cạn lời. Việc này khiến nàng có chút luống cuống.

“Ai ai ai, ngươi khóc cái gì, ta đi………… Rồi rồi rồi, mua, mua không được sao.”

Vừa nghe ta nói lời này, hai mắt hắn sáng rực, lập tức nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, nhấc chân đi về quán gà nướng. Mạnh Yêu Yêu cắn răng, nghĩ thầm: Bà đây trúng kế rồi……

“Triệu Câm! Cái tên khốn nạn! Trẻ trâu vô cùng!!!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Tên khốn nạn Triệu Câm vừa chạy vừa cười, Mạnh Yêu Yêu xách nhấc váy đuổi theo. Chờ đuổi kịp phải đánh chết hắn!

Từ đó kinh thành truyền ra một tin lan khắp các ngõ lớn nhỏ, Đại tiểu thư Mạnh gia đánh nhau với Nhị công tử Triệu gia truyền.

* Giải thích “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm” trích từ “ Kinh thi Trịnh Phóng Tử Câm”

Bài thơ này miêu tả một người đàn ông đang đợi người yêu của mình trên tháp, lo lắng đến nỗi anh ta đi đi lại lại không ngừng, không gặp nhau một ngày giống như cách nhau ba thu.
 
Chương 2


Từ khi tin Mạnh Yêu Yêu đánh nhau với Triệu Câm bị truyền ra, Mạnh phụ gọi nàng vào thư phòng, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt tàn nhẫn chậm rãi nhìn nàng nói: “Yêu Yêu, con……”

Ông thở dài, chậm rãi uống ngụm trà.

Mạnh Yêu Yêu trong lòng càng thêm lo lắng, chậm rãi mở miệng: “Phụ… Phụ thân……” Giọng nàng lí nhí giống như tiếng muỗi vo ve. Không dám lớn tiếng. Gió ngoài cửa sổ khiến cành liễu đong đưa phần phật, cành liễu giống như sắp bị thổi gãy. Còn mày của phụ thân đã nhíu thành chữ “xuyên”.

Ông chậm rãi mở miệng: “Yêu Yêu, sao con không biết cố gắng như thế chứ?.” Nước mắt đã được Mạnh Yêu Yêu ép ra chỉ chờ tuôn trào, thì nghe thấy phụ thân nói: “Sao con không đá vào chân?!”

Mạnh Yêu Yêu:????????? Ngài nghiêm túc sao???

“Ta đã nói với con nếu đánh nhau thì phải dùng chân mà đá, sẽ tăng tính tổn thương!………”

“Ngài nói đều đúng”

Bị phụ thân “dạy dỗ” xong, Triệu Câm lại lục thân không nhận nghênh ngang bước đến trước mặt nàng. Mạnh Yêu Yêu thấy hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ xấu xa, ai hắc hắc! Nàng làm bộ bị mắng rất thảm, cúi đầu nức nở, khóc lê hoa đái vũ.

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.( Theo Ming Yu)

Triệu Câm vừa thấy, đầu tiên là giật mình, ngay sau đó nói: “Bà cô à, cha ngươi mắng ngươi?”

Thiếu nữ đang khóc hơi gật đầu, làm bộ thương tâm nhu nhược, lại khóc rống lên, nước mắt rơi xuống trên má nàng rồi rơi vào tay Triệu Câm, cười chết ta rồi, thật ra trong lòng Mạnh Yêu Yêu muốn nở hoa.

Triệu Câm bị nàng làm đến có chút chân tay luống cuống, hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh mà lau nước mắt cho thiếu nữ trước mặt Mạnh Yêu Yêu trong lòng mừng thầm, lén mỉm cười một chút, cái đồ ngốc.

Hôm nay Triệu Câm lại đưa Mạnh Yêu Yêu đi chợ, ở kinh thành có một trà lâu nổi tiếng, đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập lao đến, chuẩn bị đâm vào người Mạnh Yêu Yêu.

Đột nhiên, bên tai Mạnh Yêu Yêu vang lên tiếng hô: “Tiểu thư cẩn thận!” Âm thanh quen thuộc chạm khẽ đến trái tim nàng.

Nàng đột nhiên quay đầu nhìn, một con tuấn mã đang dừng ở trước mặt nàng. Hai chân trước của con ngựa bay lên không, ánh nắng chói chang lập tức chiếu vào người. Đầu óc Mạnh Yêu Yêu vang lên tiếng ong ong, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Ở cửa trà lâu, là thiếu niên lang Diêm gia mà Mạnh đại tiểu thư tương tư đêm ngày. Thiếu niên một thân huyền y, mặt mày thanh tú, vẻ mặt ôn nhu, nhìn thẳng vào mắt nàng, gương mặt còn đỏ hơn đánh phấn, chờ sau khi khôi phục tinh thần thì luống cuống tay chân không biết nên đặt chỗ nào mới đúng. Chỉ thấy thiếu gia Diêm gia đang cười với nàng, giống như lần đầu gặp hắn.

Ngày ấy tuyết rơi đầy trời, Mạnh Yêu Yêu tiến cung thăm vị tỷ tỷ vừa được phong làm Quý phi lúc của nàng, rồi trở về trong sự không vui. Chờ đến lúc trở về, không biết nàng nghĩ thế nào, tự mình đi dạo trong hoàng cung, cũng từ chối cung nữ dẫn nàng ra ngoài, không nghĩ lại lạc đường, đi vào giữa Ngự Hoa Viên.

Từng bông tuyết xuyên qua mây mù, bị gió bấc cuốn đi, giống như bông gòn xé trời rơi xuống. Nàng quấn chặt áo choàng nhìn xung quanh không biết đi sao cho đúng. Bốn phía đều là tuyết, nàng không cẩn thận trượt ngã, cúi đầu lầm bầm lầu bầu: “Tê, đau quá.”

“Đau thì nhìn đường một chút.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn nhuận như ngọc.

Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ ngẩng đầu, bất ngờ đụng phải tầm mắt như sao sáng của nam nhân kia. Nàng ngẩn người, nam nhân nhướng mày cười một chút, vươn tay về phía nàng, Mạnh Yêu Yêu dừng một chút, rồi cũng vươn tay lên.

Nam nhân kia kéo nàng lên, tinh tế đoan trang, hắn lớn lên thật đúng là khá xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Triệu Câm một chút.

Mạnh Yêu Yêu đỏ mặt, không chỉ là vì lạnh, mà còn vì… Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Hắn đưa Mạnh Yêu Yêu tới cửa cung, dọc theo đường đi bọn họ cũng không nói nhiều, nhưng Mạnh Yêu Yêu đã biết hắn chính là công tử nhà đương kim Thừa tướng nổi danh trong triều: Diêm Úy Khanh.

Đêm đó khi trở về, Mạnh Yêu Yêu nằm ở trên giường, dùng chăn bọc mình thành con sâu, yên lặng nhắc mãi tên của hắn, trong lòng giống như có pháo hoa nổ bùm bùm, tuy rằng biết khả năng về sau sẽ không gặp lại, nhưng là nàng cảm thấy có thể cùng vị công tử đẹp trai kia kết bạn đúng là không tồi, còn là công tử nhà Thừa tướng. Hắn còn đẹp hơn Triệu Câm nhiều.

“Tiểu thư, tiểu thư?” Giọng nói của Diêm Úy Khanh kéo hồn Mạnh Yêu Yêu từ tít ngàn mây quay trở lại. Mạnh Yêu Yêu ngẩn người, Diêm Úy Khanh cúi đầu dò hỏi: “Tiểu thư, ngươi không bị thương chứ?”

Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Diêm Úy Khanh.

Diêm Úy Khanh nhìn Mạnh Yêu Yêu, nói: “Thật sự không có việc gì sao?”

Mạnh Yêu Yêu cúi đầu nhìn trên người, cũng không có thiếu  tay thiếu chân, mờ mịt mà lắc lắc đầu.

Diêm Úy Khanh cười cười, nói: “Không có việc gì thì tốt rồi.” Xoay người lên ngựa rời đi, để lại cho Mạnh Yêu Yêu những vó ngựa đầy bụi đất.

Rốt cuộc Mạnh Yêu yêu cũng lấy lại tinh thần, *! Sao không nói thêm mấy câu cơ chứ?! Nàng bị bản thân làm cho tức đến dẫm chân, Triệu Câm còn đang khoe với nàng gà bọc lá sen có bao nhiêu mĩ vị, Mạnh Yêu Yêu hung hăng dẫm chân hắn một cái, trong lòng cực kì hối hận……
 
Chương 3


Hôm nay là sinh nhật của Hoàng Đế, cũng chính là thiên thu tiết*, là ngày đại hỉ. Bởi vì cha Mạnh Yêu yêu là Thái phó, vì thế nàng thực vinh hạnh mà cũng được đi dự tiệc.

* Vào năm Khai Nguyên thứ mười bảy của triều đại nhà Đường, Bách Quan lấy ngày thứ năm của tháng tám âm lịch là ngày sinh của Hoàng đế Huyền Tông nhà Đường, và chỉ định ngày này là “Lễ hội Thiên Thu”, được đổi thành “Lễ hội Thiên Xương. “vào năm thứ bảy của Thiên Bảo.

Sau khi Mạnh yêu yêu nghe tin, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là Diêm Úy Khanh, hắn sẽ đi sao? Bên người nàng cũng cũng chỉ có Triệu Câm, Diêm Úy Khanh là nam nhân, Triệu Câm lớn lên mặc dù rất đẹp, nhưng gương mặt đó Mạnh Yêu Yêu nhìn từ nhỏ đến giờ đã sớm chán, vẫn là Diêm Úy Khanh tương đối đẹp, ahihi.

Mạnh Yêu Yêu hỏi thăm khắp nơi, rốt cuộc ở chỗ Đại thiếu gia Triệu gia biết được, hắn cũng sẽ đi! Hơn nữa còn múa kiếm ở trong yến hội!! Từ từ, tại sao Đại thiếu gia Triệu gia lại biết? Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ, rồi kết luận có lẽ là quan hệ tốt.

Mạnh Yêu Yêu kiềm chế sự kích động trong lòng, bắt đầu trang điểm chải chuốt, chọn xiêm y. Ngày thường nàng không đeo trang sức nhưng hôm nay lại đeo thêm hoa tai. Tóc búi lên, được cố định bởi một chiếc trâm, mặc một chiếc váy lụa thêu hoa màu tím. Diêm Úy Khanh sẽ thích như vậy sao? Mạnh Yêu Yêu nhìn bản thân trong gương đồng, trong lòng tính toán muốn lưu lại ấn tượng cho Diêm Úy Khanh. Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng nàng không tự giác mà cong lên.

Vào cung, Mạnh Yêu Yêu quy củ đi theo phụ mẫu, nhưng ánh mắt lại không tự giác ngó trái ngó phải, muốn tìm bóng dáng của Diêm Úy Khanh. Nhưng tìm một lúc lâu, cũng không thấy đâu. Thật ra ánh mắt của Triệu Câm luôn nhìn về bên này, từ khi thấy Mạnh Yêu yêu tiến vào, hắn vẫn luôn không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm nàng, Mạnh Yêu Yêu bị hắn nhìn đến mất kiên nhẫn, trong lòng càng muốn tìm được Diêm Úy Khanh.

Dọc theo đường đi, chỉ có Triệu Câm ở Mạnh Yêu Yêu bên tai ríu rít cái không để yên, nàng nghĩ thầm: Ta thật sự muốn tát ngươi!

Yến hội bắt đầu, Mạnh Yêu Yêu cuối cùng gặp được Diêm Úy Khanh, hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, đang trò chuyện cùng người khác, động tác giơ tay nhấc chân đều hiện ra sự dịu dàng. Trong yến hội có mỹ nhân hiến vũ, có giai nhân đánh đàn, ca vũ hát, thật náo nhiệt. Nhưng thứ Mạnh Yêu Yêu nhìn cũng chỉ là khuôn mặt hoàn mỹ của một người, đầy bàn đồ ăn ngon trước mặt nàng cũng không đụng đến, chỉ nhìn hắn như vậy.

Ai nha cũng không phải chỉ nhìn mỗi Diêm Úy Khanh đâu, nội tâm Mạnh Yêu Yêu khẽ meo meo nói một tiếng: Vị tỷ tỷ Tây Vực kia khiêu vụ thật tuyệt, ta siêu thích xem!!! Triệu Câm cũng thích xem, khiến nàng suýt chút nữa móc mắt hắn xuống.

Lúc Mạnh Yêu Yêu đang nhìn Diêm Úy Khanh thì Triệu Câm nhìn về phía này. Cầm chiếc quạy xếp khẽ gõ lên đầu nàng, âm dương quái khí mà nói: “Lại nhìn, tròng mắt sắp dán cả và người người ta rồi.”

Mạnh Yêu Yêu trừng hắn một cái, không nói gì.

Bất đắc dĩ, bên người Diêm Úy Khanh đều có hai ba người vây quanh, Mạnh Yêu Yêu căn bản không tìm được cơ hội nói chuyện với hắn. Dù thích nhưng sao vây hắn chặt quá vậy. Cho nên, mãi cho đến yến hội kết thúc Mạnh Yêu Yêu cũng không có cơ hội nói với hắn một câu.

Nhưng đa phần nguyen nhân chính đều là do tên Triệu Câm, mỗi lần Mạnh Yêu Yêu muốn đi tìm Diêm Úy Khanh, Triệu Câm luôn là tìm mọi cách cắt đứt nó, Mạnh Yêu Yêu bị hắn chỉnh hết chỗ nói.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua quá nhanh, cảm giác yến hội rất nhanh đã kết thúc. Lúc Mạnh Yêu Yêu muốn ra ngoài thì Diêm Úy Khanh gọi nàng lại, hắn hỏi Mạnh Yêu Yêu: “Xin hỏi cô nương, nàng là đích nữ phủ Thượng thư?”

Mạnh Yêu Yêu khẽ gật đầu. Trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói: “Thật tốt quá, ta đã biết abnr thân sẽ không nhận lầm người, ta còn nhớ rõ lúc trước từng gặp ngươi ở trong cung, còn có lần trước ta thiếu chút nữa đụng vào ngươi, đúng không?”

“A ha ha, đúng.” Mạnh Yêu Yêu xấu hổ cười cười, gật gật đầu. Trong lòng nghĩ sao hắn ta lại nói đến chuyện lần trước!

Hắn cười cười, nhìn Mạnh Yêu Yêu chớp chớp mắt hỏi: “Đúng rồi, ngươi cùng Triệu gia nhị công tử, quan hệ không tồi phải không?”

Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, làm sao vậy?”

Hắn cười cười, xua xua tay nói: “Không có việc gì, chính là tò mò hỏi một chút.”

Mạnh Yêu Yêu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười.

Diêm Úy Khanh vẫy tay với Mạnh Yêu Yêu, nói: “Sắc trời không còn sớm, lần sau gặp lại Mạnh tiểu thư, ta mang ngươi đi dạo chợ.”

Tuy rằng chợ Triệu Câm đã đưa Mạnh Yêu Yêu đi rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng cười cười, hơi gật đầu. Sau đó tạm biệt Diêm Úy Khanh.

Trong yến hội cũng chưa ăn miếng nào, chỉ lo nhìn Diêm Úy Khanh khiến bây giờ Mạnh yêu Yêu rất đói, Mạnh phủ cùng Triệu phủ cách nhau rất gần, vì thế mẫu thân để cho Mạnh Yêu yêu và Triệu Cầm cùng nhau về phủ.

Mạnh Yêu Yêu xoa bụng ngồi trên xe cùng Triệu Câm trở về, vẻ mặt đầy tủi thân, Triệu Câm nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lặng lẽ kso kéo nàng, lén lút mà từ túi áo móc ra một cái đùi gà bọc lá sen đưa cho Mạnh Yêu Yêu, nói: “Nè, Quả Đào Nhỏ, vừa rồi thấy ngươi chưa ăn gì, ta mua cho ngươi nè nhanh ăn đi.”

Mạnh Yêu Yêu nghe thấy hắn phá hoại xong rồi lại gọi mình, hung hăng đánh hắn một cái. Nhưng vào lúc này, mùi đùi gà cùng hương lá sen xông vào mũi nàng, bụng nàng bắt đầu khẽ biểu tình, vì thế há miệng, đoạt lấy đùi gà mà gặm.

Triệu Câm trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Yêu Yêu, nhìn chằm chằm đến nỗi nàng nổi hết da gà. Mạnh Yêu Yêu quay đầu đi, nhíu nhíu mày: “Làm gì?”

Ánh mắt hắn trốn tránh, lắc lắc đầu, quay đầu đi.

Mạnh Yêu Yêu gặm đùi gà, cái bụng đói cũng dần được lấp đầy, mùi gà và lá sen cũng tan đi hơn nửa. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nào mới có thể gặp lại Diêm Úy Khanh? Nàng cũng không biết. Nhưng khi nào nàng mới có thể thoát khỏi ma trảo của tên nam nhân thối Triệu Câm này thế.

Sau khi hồi phủ nàng đem những chuyện hôm nay kể với thị nữ Tiểu Anh, sau khi nghe xong thì Tiểu Anh lắc đầu, nói với nàng những lời thấm thía: “Tiểu thư, vị công tử Diêm gia kia có cái gì tốt, em thấy nhé, còn không bằng công tử Triệu gia Hắn đẹp thì đẹp, nhưng thì thế nào, người ta đối với tiểu thư, còn không phải giống như bao cô nương bình thường khác sao. Em thấy Nhị công tử Triệu gia đối với người rất tốt đấy.”

Phụ mẫu hai nhà Mạnh Triệu có quan hệ rất tốt, từ nhỏ Mạnh Yêu Yêu và Triệu Càm luôn bị gán ghép với nhau, đến cả thị nữ cũng nói tốt.

Mạnh Yêu Yêu đỡ trán nói: “Ta nhổ vào, công tử Triệu gia? Hắn không bắt nạt ta đã là tốt rồi, còn có vị công tử Diêm gia, chỉ là chúng ta không quá thân quen thôi.”

Tiểu Anh xua tay, nói: “Tuy nói sau này khả năng hai người sẽ yêu nhau, nhưng là tiểu thư ngài cho rằng hắn đối với ngài có nảy sinh tình cảm không?”

Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu: “Tình cảm thì có thể bồi dưỡng, Diêm Úy Khanh tốt như vậy, ta không thể làm hắn chạy.”

Tiểu Anh nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ công tử Triệu gia đối với ngài không tốt sao?”

Mạnh Yêu Yêu nói: “Mỗi ngày hắn đều lôi ta xềnh xệch, còn lắm mồm, tốt cái rắm.”

Tiểu Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói ra một câu: “Dù sao nô tỳ cảm thấy, công tử Diêm gia không thích người.” Đề tài cũng kết thúc.

Mạnh Yêu Yêu ngồi trước gương đồng đoan trang nhìn khuôn mặt bản thân.

Từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt của nàng được coi như rất tốt ở trong giới danh viện kinh thành. Lớn bằng bàn tay da giống như trứng được lột vỏ, đôi mắt hạnh tròn xoe đáng yêu mà nghịch ngợm, đôi môi anh đào cũng mang sắc hồng tự nhiên. Mạnh Yêu Yêu cảm thấy, bản thân rất đẹp, Diêm Úy Khanh cũng sẽ thích chứ.
 
Chương 4


Từ sau khi yến hội sinh nhật Hoàng Thượng kết thúc, có ngày không hiểu sao Mạnh yêu Yêu sẽ vô tình nghĩ đến Diêm Úy Khanh. Hắn nói sẽ tìm đến nàng cùng nhau dạo chợ, nhưng qua thời gian dài như vậy không có tin tức gì, có lẽ chỉ là lời khách sáo, Mạnh Yêu Yêu nghĩ thầm.

Kỳ thật, mấy ngày không gặp Diêm Úy Khanh, trong lòng cũng không nhớ như nàng tưởng tượng, chẳng qua, Mạnh Yêu Yêu trong lòng cảm thấy bản thân thích hắn, cho nên nhớ đến hắn.

Mạnh Yêu Yêu gọi Tiểu Anh đến, nàng hỏi Tiểu Anh: “Tiểu Anh, em cảm thấy, ta thật sự thích Diêm Úy Khanh sao?Sao mấy ngày không gặp, ta không nhớ hắn?”

Tiểu Anh lắc đầu, nói: “Tiểu thư, thích một người giống như Nhị công tử Triệu gia vậy, dù là trèo tường, cũng muốn đi tìm người mình yêu, muốn tới nhìn mặt nàng một lúc. Cho dù cách nhau muôn trùng sóng bể, thì cũng chẳng là gì cả, tiểu thư người hiểu không?”

Mạnh Yêu Yêu nhíu mày nói: “Ý của em là Triệu Câm thích ta, nói đùa gì thế?”

Tiểu Anh lắc đầu, không nói chuyện nữa.

Chạng vạng, gió nhẹ thổi qua, ánh trăng không lo nghĩ mà leo lên bầu trời. Mạnh Yêu Yêu chán nản gục đầu xuống, một tay đỡ mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cỏ ngoài đầu tường lay động, nàng ngó ra ngoài xem thử, lại nhìn thấy Triệu Cầm đang nhảy từ trên tường xuống sân, Mạnh Yêu Yêu trợn mắt, đối với việc hắn trèo tường qua “bắt cóc” nàng, nhưng nàng cũng không trách hắn.

Triệu Câm chạy chậm qua, mở to mắt chớp chớp nhìn Mạnh Yêu Yêu nói: “Quả Đào Nhỏ, cùng ta ra ngoài chơi được không?.”

Mạnh Yêu Yêu lại một lần trợn mắt, dù sao thời gian cũng không quá muộn, ngốc ở nhà cũng chán, còn không bằng cùng Triệu Câm đi ra ngoài chơi. Mạnh Yêu Yêu gật đầu, giống như cá mặc câu mặc Triệu Cầm lôi đi.

Dọc đường đi, Triệu Câm che mắt Mạnh Yêu Yêu lại, nói muốn mang nàng đến nơi đẹp lắm. Trong lòng Mạnh Yêu Yêu không khỏi nghi ngờ, nhưng không có biện pháp, sức lực của nàng đâu có bằng hắn chỉ có thể để mặc hắn kéo đi.

Không biết đi rồi bao lâu, Triệu Câm chậm rãi buông tay che mắt Mạnh Yêu Yêu. Ta Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn kiến trúc đồ sộ trước mắt, mặt trên viết: Hoan Ngọc Lâu.

Mạnh Yêu Yêu giật mình, Hoan Ngọc Lâu chính là đệ nhất thanh lâu ở kinh thành, nàng gầm lên: “Triệu Câm, tên chó chết nhà ngươi, gan thật lớn, dám đưa ta đến nơi như này!!!”

Triệu Câm lôi kéo cánh tay nàng, làm nũng nói: “Ai nha Quả Đào Nhỏ, ta đưa ngươi đi mở mang tầm mắt, nơi này mới mua được một nam hoa khôi rất đẹp, ngươi không muốn nhìn một cái sao?”

Mạnh Yêu Yêu bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, nói: “Ta chính là cô nương nhỏ ngây thơ, sao có thể đi vào những nơi như này, ngươi đúng là có bệnh.”

Triệu Câm lấy ra một bức họa, trên tranh vẽ một nam nhân anh tuấn, đẹp giống như nam yêu tinh. Sau đó hắn mở miệng: “Yêu Yêu, hoa khôi ở đây đều là cấp bậc này nha.”

Mạnh Yêu Yêu sợ ngây người, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó bước đi.

Triệu Câm bị thái độ chuyển biến cực nhanh của nàng làm cho cười ha hả.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Yêu Yêu vào thanh lâu, một thân bạch y trang điểm thuần tịnh, nhìn nàng có vẻ không hợp với nơi vàng son hoa xa truỵ lạc này.

Mạnh Yêu Yêu và Triệu Câm chất phác mà đứng ở cửa, nàng lặng lẽ nhìn Triệu Câm nói: “Thanh lâu không phải là nơi mà người như ngươi hay đến sao? Sao nhìn chẳng thành thục chút nào vậy.”

Triệu Câm mở to hai mắt nhìn, nói: “Ngươi làm sao thế, ta là một nam sinh thanh thuần sao có thể thường xuyên đi đến nơi như này!”

Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ mà nhìn nhìn hắn, lắc đầu ngay sau đó tự mình chậm rãi đi vào. Nàng tò mò mở to mắt mà nhìn trái nhìn phải, thật ra có không ít công tử nhà giàu đang uống rượu với các kĩ nữ. Nàng chán ghét quay đầu đi, Triệu Câm đột nhiên lắc mình lại chắn trước mặt nàng.

“Làm sao?” Mạnh Yêu Yêu hỏi.

Ánh mắt hắn trốn tránh, ấp úng nói: “A? Không có gì a?”

Mạnh Yêu Yêu mày nhăn lại, dùng sức đẩy hắn ra, vừa ngẩng đầu, thì thấy hai nữ một nam đang hôn hít, điên loan đảo phượng, tên nam nhân kia còn thỉnh thoảng hôn vào mặt mỗi cô một cái.

Mặt nàng đỏ lên, quay đầu đi.

Triệu Câm khuyên mãi mới lôi được Mạnh Yêu Yêu cách xa chỗ đó, kêu mấy cô nương có gương mặt nhanh nhẹn đến đánh đàn. Lại gọi thêm mấy bình rượu ngon.

Qua ba lần rót, Triệu Câm và Mạnh Yêu Yêu có chút say, mấy nữ tử kia thấy Triệu Cẩm có chút say bắt đầu dán lên người hắn, nhưng toàn bộ đều bị Triệu Câm vô tình mà đẩy ra.

Mạnh Yêu Yêu thấy thế, mở miệng nói: “Uy, Triệu Câm, có thể đừng nhàm chán thế không, ai ** tới thanh lâu chỉ uống rượu mà không chơi chứ?.”

Triệu Câm nghe xong lời này mày nhăn lại, đôi mắt hình như nhiễm vài phần bực bội, ngửa đầu một ngụm uống cạn ly rượu, giọng nói mang theo men say: “Mạnh Yêu Yêu, ngươi quản ta chơi hay không à?.”

Mạnh Yêu Yêu nhìn hắn một chút, nói: “Ta mới không hiếm lạ quản ngươi, ai đúng rồi, ngươi nói nam… Nam hoa khôi, đâu rồi?!”

Triệu Câm không nhẹ không nặng véo mặt Mạnh Yêu Yêu, nói: “Nhìn nam hoa khôi làm gì, bổn đại gia khó coi sao? Quả Đào Nhỏ, nhìn ta.”

Mạnh Yêu Yêu cho hắn một quyền, nói: “Đại ca! Đừng tự luyến. Ngươi không chơi, cũng không cho ta gọi hoa khôi, vậy chúng ta tới này làm gì?”

Triệu Câm không nhanh không chậm rót rượu, đưa cho Mạnh Yêu Yêu một ly, sau đó cầm ly của mình lắc hai cái, nói: “Uống rượu chứ gì nữa, muội muội.”

Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ mà nhìn hắn, nói: “Có bệnh à, uống rượu sao không đi tửu lầu, tới thanh lâu làm mẹ gì?!”

Triệu Câm không nhanh không chậm mà nói: “Có không khí.”

Lúc này mắt hắn đã nhiễm men say, một tay chống cằm, khóe miệng hơi cong, nhìn chằm chằm vào Mạnh Yêu Yêu, không hề che giấu ánh mắt.

Mạnh Yêu Yêu uống một hơi cạn sạch, đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến mặt nàng đỏ lên. Vốn tửu lượng đã không tốt giờ thấy hơi chóng mặt.

Nàng dí ngón tay vào mũi Triệu Câm nói: “Rót cho Gia!”

Triệu Câm híp mắt mà nhìn chằm chằm Mạnh Yêu Yêu, nhàn nhạt nói một tiếng: “Không.”

Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm một câu không biết nói cái gì, sau đó tự mình rót rượu.

Triệu Câm uống hơi nhiều, những nữ tử thanh lâu đó thấy hắn uống nhiều nhưng vẫn không nắm bắt được hắn. Triệu Câm nhíu nhíu mày, đứng dậy, ném hai xâu tiền lên bàn, sau đó túm Mạnh Yêu Yêu chạy ra ngoài.

Mạnh Yêu Yêu bị động tác của hắn làm cho trì độn, muốn tránh ra, nhưng Triệu Câm sức lực quá lớn. Nàng hô: “Triệu Câm ngươi làm gì thế?!”

Triệu Câm nói: “Không uống.”

Mạnh Yêu Yêu dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, say hô hô mà nói: “Ngươi nói không uống thì sẽ không uống nữa chắc, dựa vào cái gì?! Ta còn chưa uống đủ!”

Giọng Triệu Cẩm bắt đầu nhẹ nhàng, như dỗ trẻ con: “Quả Đào Nhỏ, ta mua bánh gạo hoa quế cho ngươi.”

Mắt Mạnh Yêu Yêu sáng lên, lôi kéo cánh tay Triệu Câm không bỏ: “Vậy được rồi ta muốn ăn thật nhiều.”

Triệu Câm cười cười: “Được, ăn thành chú heo nhỏ.”

Mạnh Yêu Yêu nghiến răng, theo hắn đi chợ khuya, hơn nữa còn bắt Triệu Câm mua cho nàng hai túi bánh gạo hoa quế lớn.

Bọn họ tùy tiện tìm một trà lâu, Mạnh Yêu Yêu vừa uống trà vừa ăn bánh gạo, bánh gạo vẫn giống như cũ, ngọt ngào, mềm mại như bông, nóng hầm hập. Nàng cắn một miếng, Triệu Câm ngồi ở đó chậm rãi uống trà.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu xuống những viên đá xanh, trên đường người cũng bắt đầu đông, tiếng rao hàng nhộn nhịp, chim sẻ ríu rít tiếng kêu, tiếng vó ngựa nện xuống đất. Mạnh Yêu Yêu uống trà ăn bánh gạo, có chút tỉnh rượu, đột nhiên nàng thấy năm tháng trôi qua bình đạm như vậy, cũng khá tốt.
 
Chương 5


Thời gian cứ trôi, Mạnh Yêu Yêu cẩn thận nghĩ, đã lâu rồi nàng không gặp Diêm Úy Khanh.

Trong lòng nàng có chút không vui, nghĩ thầm, cái tên nam nhân ngu ngốc, nàng không tìm hắn thì hắn cũng không thèm tìm nàng.

Đang lúc Mạnh Yêu Yêu đang bực bội, thấy Tiểu Anh vui vẻ chạy đến, nàng nói: “Tiểu thư! Ngài đoán xem ai tới tìm ngài?!” Mạnh Yêu Yêu chậm rãi quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Ai?.”

Tiểu Anh: “Là Diêm công tử!!!”

Mạnh Yêu Yêu giương mắt, nhấc váy chạy chậm đi ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.

Khóe miệng nàng cong lên, nói: “Diêm công tử sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm ta thế.”

Diêm Úy Khanh cúi đầu cười, nói: “Gần nhất công vụ hơi nhiều, hôm nay có rảnh, nhớ lần trước đồng ý đi dạo chợ với ngươi, nên tới tìm ngươi.”

Mạnh Yêu Yêu cười một chút, vui vẻ đồng ý.

Đồ ăn ngon trong chợ Triệu Cầm đã đưa Mạnh Yêu Yêu ăn gần hết, cho nên thật ra nàng và Diêm Uý Khanh đi cũng không có gì vui vẻ.

Hai người chậm rãi đi trên phố, bỗng nhiên Mạnh Yêu Yêu thấy một cửa hàng trang sức, bên trong có đủ loại trang sức muôn màu muôn vẻ. Ánh mắt Mạnh Yêu Yêu dừng lại ở một cái vòng cổ khổng tước bằng vàng, khiến nàng không đi tiếp.

Nàng đột nhiên nhớ tới, khi còn nhỏ nàng và Triệu Câm cũng đã tới cửa hàng này. Lúc ấy nàng đã thích trang sức nhà hắn, vẫn luôn nài nỉ Triệu Câm mua cho nàng, lúc ấy Triệu Câm nói, chờ hắn trưởng thành sẽ mua cả cửa hàng cho nàng.

Nghĩ vậy, Mạnh Yêu Yêu không nhịn được nở nụ cười.

Diêm Úy Khanh thấy Mạnh Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào vòng cổ kia, nói: “Thích?”

Mạnh Yêu Yêu chép miệng không nói lời nào. Nàng đúng là thích cái vòng cổ kia, nhưng nàng và Diêm Uý Khanh không thân quen đến mức mở miệng đòi hắn. Chỉ thấy Diêm Úy Khanh đi vào cửa hàng kia không nói hai lời mà mua nó. Mạnh Yêu Yêu quả thực không thể tin được, kinh ngạc nói không ra lời.

Hắn dịu đang nói với Mạnh Yêu Yêu: “Mang lên thử xem?”

Mạnh Yêu Yêu kinh ngạc mà nói: “Diêm công tử không cần như thế, ta chỉ là……”.

Hắn mỉm cười một chút, chậm rãi đeo lên cho Mạnh Yêu Yêu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ nàng, có chút ngứa.

Mạnh Yêu Yêu vẫn là cảm thấy có chút không ổn, nói: “Diêm công tử, ngươi… Ngươi thật sự không cần như thế.”

Diêm Úy Khanh hơi mỉm cười, hỏi: “Ngươi thích sao? “Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu.

Hắn cười cười: “Ngươi thích thì tốt.”

Sau đó, Mạnh Yêu Yêu cùng Diêm Úy Khanh đi đến trà lâu lúc trước Triệu Câm dẫn nàng đến, bọn họ hai cái tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Mạnh Yêu Yêu đột nhiên nhớ đến ngày ngồi ở trà lâu với Triệu Câm. Tay cầm chén trà có chút hoảng.

Diêm Úy Khanh phát hiện ra nàng thất thần, hỏi: “Mạnh tiểu thư làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?” Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đột nhiên không vui muốn đứng dậy, Diêm Úy Khanh tuy nói rằng ôn nhuận như ngọc, đối với nàng cũng là cực kỳ tốt. Tựa như…… Tựa như đối xử với muội muội ruột. Nhưng ai hắn cũng đối xử như vậy, giống như một cái khuôn. Có lẽ nàng và Triệu Câm quậy phá cùng nhau đã lâu, ở trước mặt Diêm Uý Khanh nàng có chút câu lệ.

Diêm Úy Khanh nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của Mạnh Yêu Yêu, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia uống trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận mà nhìn nàng. Cái này làm cho lòng Mạnh Yêu Yêu càng không thoải mái, nếu đổi là Triệu Câm, đã sớm bắt đầu kể chuyện cười cho nàng nghe. Nhưng rốt cuộc người ta cũng tặng nàng chiếc vòng cổ đẹp như vậy.

Mạnh Yêu Yêu cúi đầu dùng giọng muỗi lẩm bẩm: “Lần sau đổi chỗ khác.”

Trà lạnh, Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, do dự, chậm rãi đứng dậy muốn cáo từ.

Diêm Úy Khanh mở miệng: “Ta đưa ngươi trở về.”

Mạnh Yêu Yêu vẫy vẫy tay, nhưng hắn kiên trì muốn đưa nàng về, nàng bất đắc dĩ, phải đồng ý.

Hai người sánh vai đi trên đường, thiên lạnh, nhưng Mạnh Yêu Yêu mặc không dày. Gió nổi lên, nàng không tự chủ được mà kéo kín quần áo.

Diêm Úy Khanh thấy thế, cởi áo choàng ra khoác lên cho Mạnh Yêu Yêu. Nàng vốn định cự tuyệt, cũng vừa ấm áp! Trên người còn vương mùi hương nhàn nhạt của hắn. Mạnh Yêu Yêu khẽ cười, hắn thấy nàng rốt cuộc cũng cười, cũng cong cong khóe miệng, bầu không khí cũng không còn nghiêm túc.

Bọn họ vẫn luôn sáng vai mà đi. Diêm Úy Khanh đột nhiên mở miệng: “Xin hỏi Mạnh tiểu thư có quan hệ không tồi với Nhị Triệu công tử phải không?”

Mạnh Yêu Yêu ngẩn người, trả lời: “Ừm, làm sao vậy?”

Diêm Úy Khanh cười cười, nói: “Vậy Đại công tử Triệu gia đâu? Ngươi có quen hắn không?”

Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu nói: “Đại công tử Triệu gia ta mới thấy vài lần thôi.”

Nghe thế Diêm Úy Khanh hình nhưu có chút thất vọng sau đó đã nở nụ cười.

Cửa Mạnh phủ, Mạnh Yêu Yêu đem áo khoác trả cho Diêm Úy Khanh.

Hắn nhận lấy đang muốn đi, bỗng nhiên dừng một chút, quay đầu lại, mỉm cười một với Mạnh Yêu Yêu nói: “Vài ngày sau Hoàng Thượng muốn đi săn, ngươi… Sẽ đi sao?”

Giọng điệu của hắn rất cẩn thận, giống như đứa trẻ hỏi cha mẹ có thể ra ngoài chơi khônh. Mạnh Yêu Yêu đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ca ca có nhắc tới chuyện vây săn này, Hoàng Thượng cũng cố ý để nàng đi theo, Triệu Câm hỏi nàng muốn hay không đi, lúc ấy nàng không quá để ý, nhưng hiện tại nếu Diêm Úy Khanh muốn đi, vậy…… Bổn tiểu thư sẽ cố gắng đi. Vì thế Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu.

Mặt Diêm Úy Khanh hiện ra ý cười. Vẫy tay với Mạnh Yêu Yêu, nói: “Vậy… Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Mạnh Yêu Yêu trở về phòng, thay quần áo nằm ở trên giường. Nàng nhìn đỉnh mành che, trong lòng có loại cảm giác không nói lên lời.

Chính là nàng không như thế nào, có đôi khi nàng cũng không hiểu tình cảm của bản thân. Mạnh Yêu Yêu nghĩ: “Phiền chết, con mẹ nó vì sao lại nghĩ đến tên ngốc Triệu Câm kia cơ chứ. Cẩn thận nghĩ lại, Triệu Câm tuy nói luôn bắt nạt ta, nhưng lớn lên xác thật đẹp. Tuy rằng đôi khi có điểm giống du côn lưu manh, nhưng đại bộ phận thời gian cũng có thể xưng là ngọc thụ lâm phong, nhưng đầu óc như tên trẻ trâu, đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp trai.”
 
Chương 6


Ngày đi săn, nàng thân là nữ tử, không thể lên sân khấu, ngồi ở trong trướng, vốn định xem thân thủ của Diêm Úy Khanh, nhưng cái tên điên Triệu Câm cứ lắc lư ở trước mặt nàng, phiền chết mất. Nàng muốn đánh chết hắn, nhưng ở đây đều là hoàng tôn quý tộc, đành phải nắm chặt nắm tay, cắn răng, mà nhịn xuống.

Triệu Câm một cái xoay người lên ngựa, nhìn nàng, tuỳ ý cười, hai cái răng nanh dưới ánh mặt trời phá lệ loá mắt. Nhưng Mạnh Yêu Yêu nhìn thấy chỉ là một gương mặt thiếu ăn đòn.

Mạnh Yêu Yêu trừng mắt, trong lòng đem cả nhà hắn ra đều thăm hỏi một lần. Triệu Câm tùy ý lười nhác cưỡi ngựa, một con thỏ chạy vào tầm nhìn của hắn, biểu tình của hắn trở nên chuyên chú, kéo cung, nhắm chuẩn, động tác lưu loát. Còn quay đầu nhìn Mạnh Yêu Yêu quơ quơ đầu cười một cái.

“A, chỉ là con thỏ, chả có gì trâu bò cả..” Mạnh Yêu Yêu khinh thường lẩm bẩm nói.

Chỉ thấy Diêm Úy Khanh cưỡi ngựa lao nhanh, giương cung nhắm chuẩn đầu con nai đang chạy.

Ai… Làm hại là hắn!

Chỉ thấy Triệu Câm lại nhắm một con sói nhỏ, Diêm Úy Khanh bắn tiếp theo một con hồ ly, Triệu Câm bắn trúng một con chồn ăn dưa……

Đáng thương nhóm động vật nhỏ, Mạnh Yêu Yêu mặc niệm trong lòng ba giây.

Cuộc đi săn tiến ra được hơn nửa, Triệu Câm tung ta tung tăng chạy tới, vẻ mặt đáng khinh hỏi Mạnh Yêu Yêu: “Thế nào, biểu hiện vừa rồi của tiểu gia có giỏi không?”

Mạnh Yêu Yêu xấu hổ cười một chút, nói: “A đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng.”

Triệu Câm trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Tiểu gia rõ ràng rất đẹp trai.”

Mạnh Yêu Yêu cạn lời.

Lúc này, Diêm Úy Khanh cũng đã xong, đi về phía nàng, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh nàng, Triệu Câm vội vàng xông tới, đặt mông ngồi xuống, trừng mắt nhìn Diêm Úy Khanh một cái.

“Ngươi làm gì!” Mạnh Yêu Yêu kêu lên.

“Không làm gì, ngồi một lúc, không được sao?”

“Vậy sao không ngồi ra chỗ bên kia? Có bệnh”

“Ai Mạnh Yêu Yêu, ta ngồi đâu ngươi quản được sao?”

“Ngươi!!!!!” Mạnh Yêu Yêu bị hắn làm cho tức không nói lên lời. Phủi làn váy, đứng dậy ngồi ra chỗ khác, còn ý bảo Diêm Úy Khanh ngồi lại đây.

Diêm Úy Khanh vừa muốn ngồi xuống, Triệu Câm chạy tới đẩy hắn ra ngồi xuống.

“Ngươi!!!! Ngươi đầu óc có vấn đề rồi à!!” Mạnh Yêu Yêu tức giận mà quát.

Triệu Câm giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, nói: “Yêu Yêu, nàng muốn vứt bỏ ta đúng không?.” (Đoạn này anh nhà đang diễn nên mình đổi thành nàng:3)

Mạnh Yêu Yêu bị hắn làm cho tức chết, ngẩng đầu nhìn Diêm Úy Khanh, hắn đang đứng kia bày ra vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp hoạ nhìn hai người họ.

Mạnh Yêu Yêu cúi đầu, chậm rãi thì thầm vào tai Triệu Câm, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi cái con mẹ nó chờ đấy cho bà.”

Tuy rằng Mạnh Yêu Yêu biết cô nương nhà quan không thể tuỳ tiện chửi bậy, nhưng mà nàng làm gì còn cách nào ai bảo hắn phiền như thế.

Lễ hội đi săn kết thúc, Hoàng Thượng khen kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung của Triệu Câm và Diêm Úy Khanh, Triệu Câm quay đầu nhìn Mạnh Yêu Yêu, ánh mắt tùy ý tiêu sái, chớp chớp mắt với nàng, cúi đầu ghé vào tai nàng nói: “Thế nào, ta nói với ngươi này, tiểu gia như vậy □□.”

Mạnh Yêu Yêu xem thường hắn.

Ra khỏi khu vực săn bắn, mọi người đại bộ phận đều lập tức giải tán, Mạnh Yêu Yêu canh cơ hội mọi người không để ý, hung hăng cho Triệu Câm một quyền.

“A! “Triệu Câm ăn đau kêu một tiếng.

Chỉ thấy Mạnh Yêu Yêu lại đá hắn một cái, hắn tê một tiếng, nói: “Ây! Yêu yêu! Ngươi làm gì thế, có biết xấu hổ không.”

Mạnh Yêu Yêu vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nhìn hắn, xoay người đi ra chỗ khác, cái gì cũng không nói.

Triệu Câm thấy nàng không nói lời nào, bắt đầu có chút sốt ruột, nói: “Ai ai ai, Yêu Yêu, tức giận?”

Mạnh Yêu Yêu như cũ vẫn không nói gì.

Triệu Câm thở dài, khẽ lay cánh tay Mạnh Yêu Yêu: “Yêu Yêu ~ ai nha Yêu Yêu nha ~ đừng giận được không, ai nha Yêu Yêu ta sai rồi ta sai rồi ~ Yêu Yêu đừng giận ta được không ~”

Mạnh Yêu Yêu không nói lời nào, dậm chân một cái.

“Yêu Yêu đừng tức giận được không? Ta đưa ngươi đi ăn ngon.”

“Cái gì ăn ngon?”

“Haha, ngươi đi theo ta.”

Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thoả mãn của Diêm Uý Khanh ở phía xa, như là…… kiểu gán ghép thành công?? Nàng còn chưa nghĩ xong, đã bị Triệu Câm lôi đi.

Triệu Câm lôi cánh tay Mạnh Yêu Yêu, Mạnh Yêu Yêu kêu một tiếng, hắn sợ hãi mà rụt tay lại, cười một chút. Hỏi: “Yêu Yêu muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện.”

“Đã hiểu.”

Vài phút sau, chỉ thấy hắn mang theo túi lớn túi nhỏ đi về phía Mạnh Yêu Yêu, hết hơi ngồi ở ven đường, nói với nàng: “Tiểu tổ tông, đến, từ từ ăn đi.”

“Hừ, may mà ngươi tỉnh ngộ sớm, xem ra cũng không phải là thằng ngốc.”

Triệu Câm bất đắc dĩ mà bĩu môi, nàng mở một túi đồ ăn đang toả mùi thơm, cảm thấy mỹ mãn mà đút vào miệng.

“Vừa lòng không, tiểu tổ tông?”

Mạnh Yêu Yêu hạnh phúc gật gật đầu. Một cái nam nhân đẹp trai, một mỹ nữ ngồi ở bên đường ăn vặt, căn bản không giống con nhà quan thật cười chết người ta.

Ăn đến lửng dạ, Mạnh Yêu Yêu tay trái cầm bánh gạo hoa quế giống như khi đi dạo phố với Triệu Câm, nhưng phố này thật ngắn, còn gặp phải cửa hàng trang sức kia.

Mạnh Yêu Yêu dừng lại, mắt trông mong nhìn Triệu Câm, hắn khó hiểu nhíu nhíu mày. Mạnh Yêu Yêu không kiên nhẫn mà nói: “Ngươi không nhớ rõ sao? Khi còn nhỏ ngươi nói mua cửa hàng này cho ta!”

Triệu Câm gãi gãi đầu, nói: “Hôm nay không thể mua cửa hàng cho ngươi, ngươi chờ ở đây.”

Mạnh Yêu Yêu ngoan ngoãn đứng ở cửa tiệm chờ hắn, một lát sau, hắn đi ra trong tay còn cầm một cái túi nhỏ.

Mạnh Yêu Yêu gấp không chờ nổi muốn xem bên trong có gì, nhưng Triệu Câm lại đem túi cất vào ống tay áo, nói muốn mang nàng đi đến một nơi, chờ đến chỗ đó sẽ lấy ra cho nàng xem.

Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, đành phải nghe hắn.

Mạnh Yêu Yêu đi theo Triệu Câm một lúc, rốt cuộc, cũng đã đến nơi hắn nói. Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu lên, là một mảnh rừng hoa đào. “Gần kinh thành còn có nơi như này sao?!” Nàng không khỏi cảm thán.

“Là ta trồng.”

“Cái gì?!” Mạnh Yêu Yêu quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Triệu Câm nhún vai, nói: “Biết ngươi thích hoa đào, những cây này ta đều bảo người hầu trồng từ khi chúng ta còn bé.”

Mạnh Yêu Yêu nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt đột nhiên thấy đau lòng cho nhóm người hầu.

Triệu Câm móc ra cái túi nhỏ kia, từ bên trong lấy ra một cây trâm bạc, mỉm cười với Mạnh Yêu Yêu nói: “Này, Quả Đào Nhỏ, cho ngươi, muốn đưa ở đây để nó có ý nghĩa hơn.”

Cánh hoa đào rơi xuống vai hắn, Mạnh Yêu Yêu không nhận, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, chậm rãi mở miệng: “Triệu Câm, ngươi có biết… Đưa trâm cho nữ nhân là ý gì không?”

Hắn cười một chút, lộ ra hai chiếc răng nanh, nhẹ nhàng nói: “Biết.” Sau đó vươn tay ra, cài trâm vào búi tóc của Mạnh Yêu Yêu.

Mạnh Yêu Yêu bị động tác của hắn làm cho bất ngờ, dừng một chút, nói: “Ngươi có bệnh à, không phải ngươi không thích ta sao? Không phải ngươi chê ta không thú vị sao?”

Triệu Câm nhíu nhíu mày, nói: “Ta nói thế bao giờ?”

Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, nói: “Ta đều nghe thấy được, hôm đó ta qua phủ nhà ngươi, nghe thấy ngươi và công tử Lý gia nói về ta, sau đó hắn hỏi ngươi đối với ta tốt như vậy có phải thích ta hay không? Ngươi… Ngươi nói rằng ngươi chỉ xem ta như muội muội!!!”

Triệu Câm bất đắc dĩ nói: “Bà cô à, ngươi không nghe hết à, ta nói là vốn muốn xem ngươi như muội muội.”

“Khác gì nhau cơ chứ!”

Hắn chọc chọc trán Mạnh Yêu Yêu, nói: “Còn một nửa câu sau nàng đâu có nghe thấy, ta vốn muốn xem nàng như muội muội, nhưng từ nhỏ đã bắt đầu chơi với nhau, dần dà…….”

Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Mạnh Yêu Yêu, từ trước đến nay ta cho rằng, ta sẽ vẫn luôn làm một lãng tử nhàn tản, nhưng mà… Khi thấy nàng và Diêm Uý Khanh ở bên nhau, trong lòng ta căng thẳng. Lúc ấy ta không cho là đúng, nhưng hiện tại ta phát hiện ta càng ngày càng để ý nàng. Yêu Yêu, nàng có hiểu rõ… Tâm ý của ta không?”

Mạnh Yêu Yêu giật mình, “Lời này là thật sao?”

“Lời cần nói ra cũng đã nói hết, không có gì thật hơn những lời này đâu.”

Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, lẩm bẩm: “Kém xa nhiều lắm.”

Triệu Câm nhéo nhéo tay Mạnh Yêu Yêu: “Cho nên, nàng vì những lời ta nói khi ấy mà chạy đi tìm Diêm Uý Khanh?”

Mạnh Yêu Yêu không dám nhìn thẳng hắn, nói: “Cũng.. Cũng không hoàn toàn đúng, người ta lớn lên đẹp hơn ngươi nhiều.” Nói xong nàng giật lấy cây trâm trong tay hắn.

Triệu Câm vui vẻ nở nụ cười, nói: “Cầm trâm của ta, thì phải ở bên ta cả đời!”

Tay Mạnh Yêu Yêu run lên, kêu một tiếng: “Ngươi thực phiền!!!”

Triệu Câm vẫn cười nhìn nàng, phản chiếu trong ánh mắt trong veo như nước của hắn tất cả đều là hình bóng Quả Đào Nhỏ mà hắn thích.
 
Chương 7


Mạnh Yêu Yêu và Triệu Câm ngồi ở dưới tán cây. Triệu Câm đào lên vò rượu chôn dưới gốc cây, vui vẻ mà nói với Mạnh Yêu Yêu: “Quả Đào Nhỏ, chúng ta uống một ly đi.”

Triệu Câm vui vẻ rót hai ly rượu, mùi rượu lẫn mùi hoa đào, làm cho người ta không nhịn được mà uống ly tiếp theo. Uống nhiều quá khiến cho Mạnh Yêu Yêu có chút choáng váng, khuôn mặt trắng nõn cũng có chút đỏ ửng.

Nàng chỉ vào mũi Triệu Câm mà mắng: “Ta nói cho chàng biết, chàng chính là con rùa đen, lớn lên sao… nhìn thì cũng được! Nhưng mà chàng đâu cần suốt ngày bắt nạt ta! Từ nhỏ đến lớn, lòng ta đều có chàng, còn chàng chính là người bắt nạt ta!”

Mạnh Yêu Yêu càng nói càng tủi thân, cuối cùng khóc òa lên.

Triệu Câm thấy nàng như thế, nhẹ nhàng dùng ống tay áo launước mắt cho nàng, mỉm cười mà nhìn nàng, nói: “Ta bắt cóc nàng khi nào? Mỗi lần đưa nàng đi chợ, không phải đều là nàng ăn nhiều nhất, chơi vui nhất sao?”

Mạnh Yêu Yêu mang theo chút men say mơ màng nhìn hắn, không nghe rõ hắn nói gì, mà chỉ đột nhiên nói ra một câu: “Chàng lớn lên rất đẹp mắt.”

“Ta biết.”

“Thích hợp làm chú chó nhỏ của ta.”

Triệu Câm nghe xong, bất đắc dĩ cười một cái, nói: “Được, ta chỉ chỉ làm chú chó nhỏ của nàng, chỉ vẫy đuôi với nàng.”

Mạnh Yêu Yêu vừa lòng mà vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Bé chó ngoan, bé chó ngoan, kêu một tiếng cho ta nghe coi.”

Hắn cắn răng trợn mắt: “Uông!”

Mạnh Yêu Yêu mỉm cười ngọt ngào.

Mạnh Yêu Yêu đã say đến bất tỉnh nhân sự, rúc vào lòng Triệu Câm rồi thiếp đi. Mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có người nâng mình lên, là Triệu Câm.

Hắn cõng Mạnh Yêu Yêu, chuẩn bị đưa nàng về nhà, Mạnh Yêu Yêu dựa vào lưng hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, trong miệng còn nhắc mãi: “Bé chó…… bé chó…”

Triệu Câm bất đắc dĩ mà nói: “Ôm chắc vào, chó nhỏ đưa nàng về nhà.”

Mạnh Yêu Yêu ghé người chú chó nhỏ của nàng, chậm rãi ngủ mất.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Mạnh Yêu Yêu đã thấy mình nằm trong khuê phòng, Tiểu Anh đang ở bên cạnh hầu hạ. Thấy nàng tỉnh, vội vàng rót nước cho nàng, nói: “Ai nha tiểu thư nha, người rốt cuộc cũng tỉnh, người có biết hôm qua Nhị công tử Triệu gia đưa người về không rõ trời đất, làm nô tỳ lo lắng muốn chết.”

Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu, xem ra sau này không thể uống nhiều rượu. Nàng xoa xoa thái dương đang nhảy thình thịch, cau mày, đầu choáng váng, tiếp tục nằm xuống ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, người không biết còn tưởng nàng chết rồi, có ném nàng xuống nước nàng cũng không tỉnh. Mạnh Yêu Yêu mở to mắt, ngồi bật dậy với cái đầu như ổ gà.

“Tiểu Anh!” Mạnh Yêu Yêu hô.

Chỉ thấy Tiểu Anh vội vội vàng vàng chạy vào.

“Giờ nào rồi?”

“Hồi tiểu thư, hiện tại đã là giờ Dậu*.”

*Dậu hay con gà là con giáp thứ 10 trong 12 con giáp với khung thời gian từ 17h đến 19h. Đây được coi là khung giờ hướng tới sự thanh nhàn, là thời gian khi gà đã ăn no nê, lên chuồng đi ngủ và đây cũng là lúc con người cũng bắt đầu ngừng tay làm việc để chuẩn bị cho bữa cơm tối.

Mạnh Yêu Yêu xoa xoa mắt, chậm rãi đi đến trước gương đồng, nới với Tiểu Anh: “Tới, trang điểm chải chuốt cho ta một chút.”

Tiểu Anh khó hiểu: “Tiểu thư, đã khuya…”

“Ai nha nhanh lên!” Tiểu Anh đành phải nghiêm túc trang điểm chải chuốt cho nàng.

Mạnh Yêu Yêu ăn mặc tốt, mang theo tâm trạng thấp thỏm ngồi xe ngựa đến Diêm phủ.

Nàng đứng ở cửa Diêm phủ nhìn xung quanh, không lâu thì thấy Diêm Úy Khanh cùng một vị nam tử tuấn tú đi ra, vị kia nam tử kia nhìn rất quen nha, ồ, là Đại công tử Triệu gia. Triệu công tử cao to, Diêm Úy Khanh đứng bên cạnh hắn, hình như có chút khép nép yểu điệu.

Mạnh Yêu Yêu vừa muốn tiến lên, thì nhìn thấy thứ không nên thấy, ai ai chờ một chút, hai người họ… Thật sự có điểm… Không thích hợp. A mẹ ơi ta nhìn thấy gì vậy!

Diêm Úy Khanh là gay……

Mạnh Yêu Yêu vốn tưởng rằng hắn thích mình, hôm nay vốn định giải thích với hắn ràng và Triệu Câm… Hiện tại xem ra, chỉ có nàng đa tình thôi. Anh anh anh…

Từ biết Diêm Úy Khanh là gay, Mạnh Yêu Yêu bắt đầu tò mò. Cứ rảnh, là nàng lại mời Diêm Úy Khanh tới uống trà, ahihi.

Hai người ngồi đối diện, Mạnh Yêu Yêu rất có hứng thú mà nhìn hắn, thật là đẹp, ai… Diêm Úy Khanh khó hiểu mà nhìn nàng.

Mạnh Yêu Yêu mở miệng: “À, Diêm công tử cảm thấy Đại công tử Triệu gia là người thế nào?”

Lời vừa nói ra, tai Diêm Úy Khanh đã nhanh chóng đỏ lên, ấp úng nói: “A cái này, hắn khá tốt… Cái này”

Vẻ thích hóng hớt của Mạnh Yêu Yêu càng rõ. “Phải không? “

Diêm Úy Khanh có vẻ trốn tránh “Phải… Đi.”

Mạnh Yêu Yêu cong môi, ý vị thâm trường mà cười một chút.

Diêm Úy Khanh có chút sốt ruột: “Sao Mạnh tiểu thư lại như thế, ta và hắn thật sự không có gì!”

Vừa dứt lời, hắn trợn mắt, sau đó ấp úng: “Cái kia… Ngươi đừng hiểu lầm… Ta…”

Mạnh Yêu Yêu đem ngón trỏ đặt lên miệng, ý bảo hắn không cần nói tiếp, bày ra vẻ ta biết hết. Chậm rãi mở miệng: “Ngày đó ở cửa Diêm phủ, ta thấy hết.”

Hắn kinh ngạc: “Ngươi…… Ngươi thấy cái gì?”

Mạnh Yêu Yêu cười cười nói: “Ai nha, ngươi yên tâm, dựa vào quan hệ của chúng ta, ta sẽ không nói cho người khác.”

Khiến hắn ta đỏ hết mặt mũi, Mạnh Yêu Yêu ha ha mừng rỡ.

Lúc này, Diêm Úy Khanh nhẹ nhàng túm góc áo Mạnh Yêu Yêu, nói khẽ vào tai nàng: “Vậy… Nói, ngươi không được nói cho người khác.”

“A ha ha ha ha ha ha, được, ta không nói cho người khác.”

Diêm Úy Khanh nhìn nhìn chung quanh, ý bảo nàng nói nhỏ chút.

Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy… Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện xưa của hai người không?” Diêm Úy Khanh gật gật đầu.

Diêm Úy Khanh từ nhỏ đã được Diêm phụ thích, Diêm phụ thường xuyên dẫn hắn đi tham gia các loại yến hội lớn lớn bé bé, trong một yến hội, Diêm Úy Khanh gặp Triệu gia đại công tử.

Khi đó Diêm Úy Khanh bởi vì Diêm phụ nuông chiều hắn, còn có chút tính tình tiểu bá vương. Chỗ hắn ngồi gần với chỗ của Đại công tử Triệu gia, hắn vốn là thưởng thức Triệu gia công tử, phong độ nhẹ nhàng, ngũ quan tuấn lãng như đao tước, đối xử dịu dàng với người khác. Cũng vì một lần mời rượu, lúc Đại công tử Triệu gia đứng dậy, không cẩn thận làm đổ rượu lên áo choàng của Diêm Úy Khanh, lúc đấy hắn còn bực bội làm ồn muốn đền, Đại công tử Triệu gia xin lỗi, nhưng không làm nên chuyện gì, chuyện này cuối cùng vẫn ồn ào không dứt, hai người cũng theo đó mà kết bạn.

Nói đến đây, hắn còn hơi có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, gãi gãi đầu.

Mạnh Yêu Yêu vừa ăn bánh gạo hoa quế, vừa nghe còn hứng thú bừng bừng đặt câu hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó sao, ta liền thường xuyên ra vào Triệu phủ, mặt ngoài lấy cớ đi tìm hắn bắt đền nhưng thực ra là muốn nói chuyện với hắn. Ân… Vốn là muốn làm bạn với hắn, nhưng mà hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, còn luôn thường xuyên trêu ta lớn lên giống tiểu cô nương… Nên..”

“Sau lại có một lần ta rơi xuống nước, ta không biết bơi, chỉ có thể giãy giụa. Sau lại là hắn đã cứu ta, hô hấp nhân tạo cho ta……”

“Oa, tình yêu của hai nam tử, tuy rằng chỉ gặp ở trong tiểu thuyết, nhưng nói vậy cũng sẽ rất tốt đẹp đi!”

Diêm Úy Khanh nhàn nhạt cười cười, nói: “Thật ra có cũng như không, đoạn cảm tình này không thể ra ngoài ánh sáng, rốt cuộc…… Ngươi biết đấy, người đời sẽ không chấp nhận chuyện này.”

Nói đến đây, hắn hơi hơi gục đầu xuống, Mạnh Yêu Yêu cũng im lặng.

Đúng vậy, ở thời đại phong kiến này, làm gì có ai tán thành cuộc tình như thế?

Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu lên nói với hắn: “Ta cảm thấy không có gì nha, lại là ai quy định ra chuyện nữ nhân phải thích nam nhân và nam nhân phải thích nữ nhân chứ? Chỉ cần là người ngươi thật sự thích thì giới tính đâu có quan trọng?”

Diêm Úy Khanh chậm rãi ngẩng đầu, cười cười: “Đúng vậy, có quan hệ gì chứ?”
 
Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi từ Diêm phủ về, Mạnh Yêu Yêu trong lòng cảm khái không thôi, đại ca ca ôn nhu trong quá khứ lắc mình một cái trở thành tỷ muội.

Mạnh Yêu Yêu nằm ở trên giường, chăn chùm qua đầu, ngủ mất.

Còn không đến một tuàn nữa là Tết Âm Lịch, các hộ gia đình đã bắt đầu giăng đèn kết hoa. Đứng ở trên đường nhìn xa xa đều ngập tràn trong màu đỏ.

Mạnh Yêu Yêu đối với việc ăn tết, luôn có cảm giác vui vẻ không nói nên lời cùng sự chờ mong. Nàng chờ rồi mong, rốt cuộc cũng đến 29 rồi, ngày mua đồ tết.

Vì thế hôm nay nàng dậy thật sớm, nàng năn nỉ phụ mẫu một lúc lâu, mới có thể cùng Tiểu Anh ra ngoài sắm đồ Tết.

Trên đường đi, giống như bị lạc vào xoáy nước màu đỏ, nhà nào cũng dán câu đối xuân và hoa cửa sổ*. Hương vị năm mới bao bọc lấy Mạnh Yêu Yêu.

[Diendantruyen.Com] Đào Đào Chi Yêu
Hoa Cửa Sổ

Mạnh Yêu Yêu cùng Tiểu Anh đi dạo, đủ loại pháo hoa pháo trúc, hoa cửa sổ, câu đối xuân khiến nàng hoa hết mắt, đây là lần đầu tiên nàng tự mình đi mua hàng Tết, vui vẻ hồi hộp giống như đứa trẻ chưa trải sự đời. Nơi nơi chạy loạn.

Chợ đông nghịt người, Tiểu Anh và mọi người đang vui vẻ chọn đồ trang trí Tết. Thấy Mạnh Yêu Yêu sắp ra khỏi tầm mắt, vội vàng đuổi theo.

“Tiểu thư, từ từ thôi, nô tỳ sắp đuổi không kịp người rồi! Tiểu thư!”

Mạnh Yêu Yêu tay trái cầm kẹo, tay phải hồ lô, còn mải mê ngắm nhìn, hiển nhiên không có nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Anh.

Mạnh Yêu Yêu vui vẻ xuyên qua biển người thì đột nhiên đụng phải cái tường thịt.

Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu thấy, ồ thì ra là Triệu Câm.

Mạnh Yêu Yêu vui vẻ kêu lên: “Triệu Câm?! Chàng cũng ở đây sao?!!”

Bởi vì trong miệng còn nhai hồ lô, cho nên Mạnh Yêu Yêu nói chuyện không rõ ràng.

Triệu Câm giống như không nghe rõ Mạnh Yêu Yêu nói, cúi đầu xuống hỏi: “Nàng nói cái gì?”

Mạnh Yêu Yêu nhai hết kẹo hồ lô trong miệng, nuốt xuống, sau đó mở miệng: “Ta nói, sao chàng cũng ở đây?!”

Triệu Câm cười cười: “Ở nhà chán, cùng người hầu đi mua đồ tết.”

Mạnh Yêu Yêu kinh ngạc nói: “Ta cũng thế! Chúng ta cùng nhau đi được không?.” Nói xong thì túm lấy tay áo Triệu Câm.

Triệu Câm xoa đầu nàng, gật gật đầu.

Vì thế hai người, à không, hẳn là hai hàng người mở đường cho người đằng sau mua đồ Tết.

Mạnh Yêu Yêu thấy rất nhiều đồ ngon ở ven đường. Nhìn cái gì cũng muốn ăn, nên sẽ làm nũng với Triệu Câm mua cho nàng, mà Triệu Câm dầu muối không ăn lại chỉ dính chiêu này.

Nhưng mà Mạnh Yêu Yêu cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, mua gì cũng chỉ ăn được hai ba miếng, lướt qua một chút, dư lại đều giao cho Triệu Câm giải quyết hết. Vì thế Triệu Câm cứ như vậy đảm nhiệm chức vụ “thùng rác” của Mạnh Yêu Yêu”.

Sau khi ra khỏi chợ, Mạnh Yêu Yêu cảm thấy không ăn được cái gì, Triệu Câm lại ăn no căng.

Về nhà, bọn người hầu bắt đầu trang trí. Chỉ chốc lát, toàn bộ Mạnh phủ bị bao vây bởi màu đỏ. Mỗi cái giấy dán trên cửa sổ đều là một hình dáng khác nhau, câu đối xuân dán trước cửa cùng vài chiếc đèn lồng đỏ thắm khiến cho ngày Tết càng thêm nồng đậm mùi vị. Mạnh Yêu Yêu khoác chiếc váy hồng nàng mới mua ở chợ, lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi sang canh ngày 30.

Hôm 30, Mạnh Yêu Yêu không cần người hầu đánh thức, mà là bị tiếng pháo đinh tai nhức óc đánh thức.

Mạnh Yêu Yêu lòng tràn đầy vui mừng bò xuống giường, tùy tiện mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng phòng, nàng thấy nhóm người hầu ai cũng bận rộn. Đã gần trưa, nhóm người hầu không chỉ chuẩn bị đồ ăn cho nhóm lão gia thái thái tiểu thư, còn phải chuẩn bị cơm tất niên.

Toàn bộ Mạnh phủ chìm vào không khí bận rộn nhưng hạnh phúc, trên mặt ai cũng nở một nụ cười tươi.

Trong trí nhở của Mạnh Yêu Yêu, cơm tất niên hình như ngày càng phong phú. Giống như mỗi món đều có thể bày ra hai bàn dài. Hơn nữa, Triệu gia Mạnh gia từ trước đến quan hệ đều rất tốt, cơm tất niên xong phụ mẫu sẽ đưa nàng đến Triệu gia đốt pháo trúc, cùng đón giao thừa, từ nhỏ đến lớn mỗi năm đều là như thế này. Nghĩ vậy, Mạnh Yêu Yêu càng thêm chờ mong đến sang canh.

Mọi người luôn nói, khi ngươi chờ mong đến chuyện gì, thì chuyện đó sẽ còn lâu mới đến:)). Mạnh Yêu Yêu mong một ngày, mà sao hôm nay lại trôi qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã đến tối lúc ăn cơm tất niên.

Trên bàn cơm, quả nhiên, thức ăn vô cùng phong phú đầy ắp một bàn tròn. Mạnh Yêu Yêu nhìn thấy giò, cá, xương sườn, con cua, đồ ăn đếm không xuể, không chỉ có nước miếng muốn chảy ra, ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra.

Phụ mẫu của Mạnh Yêu Yêu ngồi ở ghế chủ toạ, nhóm huynh đệ tỷ muội các nàng ngồi chung, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, ngươi một câu ta một câu thật náo nhiệt.

Ăn xong cơm tất niên, tới lúc Mạnh Yêu Yêu chờ mong nhất. Đầu tiên nàng vào phòng chải chuốt lại một phen, thay y phục mùa đông màu đỏ, phủ thêm chiếc áo choàng mới mua ngày hôm qua, nghiêm túc để Tiểu Anh trang điểm cho nàng. Sau đó nàng vui vẻ theo cha mẹ lên xe ngựa vui vẻ đi đến Triệu gia.

Dọc đường đi, Mạnh Yêu Yêu giống như bị tay ai đó gãi ở trong lòng, nàng cũng không biết từ khi nào, mà bản thân muốn gặp Triệu Câm đến vậy. Mạnh Yêu Yêu mong đợi một đường, rốt cuộc cũng tới Triệu phủ.

Mạnh Yêu Yêu vui vẻ nện bước nhảy nhót vào Triệu phủ.

Bước vào Triệu phủ, Mạnh Yêu Yêu không biết vấp phải cái gì mà ngã một cái. Suýt nữa thì hôn đất, may mắn Triệu Câm vươn tay ra đỡ được nàng.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Câm mỉm cười nhìn nàng, còn nhướng mày. Lúc này đột nhiên đầu Mạnh Yêu Yêu nảy ra suy nghĩ: “Triệu Câm đột nhiên đẹp trai thế không biết!!!!” Nhất thời không biết nói gì.

Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Triệu Câm ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng là ở không kiên trì được mà thả tay. “Bùm” một tiếng, Mạnh Yêu Yêu ngã ở trên mặt đất.

Mạnh Yêu Yêu nổi giận: “Sao chàng dám buông tay?! Hôm nay ta mặc quần áo mới!”

Triệu Câm bất đắc dĩ nói: “Ai biết ta đỡ được nàng thì nàng ăn vạ ta không thèm đứng lên, cánh tay ta mỏi muốn đứt ra đó cô nương.”

Mạnh Yêu Yêu ngồi dưới đất bĩu môi nhìn Triệu Câm không nói lời nào.

Triệu Câm thấy thế thở dài, ôm Mạnh Yêu Yêu lên, hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó vững vàng đặt nàng xuống, nói: “Nào, tổ tông, ta sai ta sai.”

Mạnh Yêu Yêu nhất thời không biết làm sao, kêu lên: “Chàng hôn ta làm gì?!”

Triệu Câm cười nói: “Trâm của ta nàng cũng lấy rồi, thơm một cái cũng không cho?”

Mạnh Yêu Yêu đỏ mặt chạy vào nhà chính.

Hai nhà trưởng bối trong nhà trò chuyện xong thì ra vườn đốt pháo. Chỉ thấy tiếng pháo bùm bùm cùng những tia sáng trên trời cao, pháo hoa toả ra, rơi xuống, bầu trời cũng rực sáng trong chớp mắt.

Trên trời đêm pháo hoa nở rộ, Mạnh Yêu Yêu nhích lại gần Triệu Câm. Mà Triệu Câm thì trực tiếp ôm nàng vào lòng. Mạnh Yêu Yêu cũng không phản kháng, cũng thuận theo đó dựa vào lòng hắn.

Chờ đến khi pháo hoa đã phóng hết, Mạnh Yêu Yêu nhón chân, nói khẽ vào tai Triệu Câm một câu: “Ta thích chàng.”

Triệu Câm cúi đầu, con ngươi màu đen tràn ngập ý cười, chậm rãi mở miệng: “Ta cũng thích ta.”

Mạnh Yêu Yêu nghe xong lời này lập tức nổi giận, bắt đầu động tay đánh Triệu Câm, trong miệng cũng hùng hùng hổ hổ.

Triệu Câm cười ha ha, sau đó ôm chặt Mạnh Yêu Yêu, thâm tình chân thành nhìn nàng, nói: “Quả Đào Nhỏ, ta cũng thích nàng. Hơn nữa, là kiểu thích muốn cùng nàng ở bên nhau cả đời, muốn nàng sinh cho ta một Quả Đào Nhỏ giống nàng, muốn cho nàng thập lí hồng trang gả cho ta.” Nói xong hắn ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của người mà hắn nhớ thương từ nhỏ đến lớn.

Mặt Mạnh Yêu Yêu lại không biết cố gắng mà đỏ lên.
 
Chương 9


Tết Âm Lịch qua đi chính là tết Nguyên Tiêu, mỗi năm tết Nguyên Tiêu đều sẽ làm lớn, đoán đố đèn, ngắm hoa đăng, từ từ. Ca vũ thăng bình, thật náo nhiệt.

Tết Nguyên Tiêu năm nay cũng vậy. Mạnh Yêu Yêu từ buổi sáng đã bắt đầu chỉnh trang cho bản thân, hôm nay nàng muốn cùng Triệu Câm đi đoán đố đèn xem hoa đăng.

Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Mạnh Yêu Yêu dẫn theo Tiểu Anh ra cửa.

Nguyên Tiêu hội đèn lồng, bầu trời kinh thành tràn ngập ánh đèn, nên ban đêm cũng giống như ban ngày vậy. Đi đến chỗ nào cũng là ánh đèn hoa đăng.

Mạnh Yêu Yêu bắt lấy tay Tiểu Anh chạy qua.

Tiểu ANh kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, người chậm một chút!”

Mạnh Yêu Yêu hô: “Ai nha nhanh lên Tiểu Anh, đoán đố đèn sắp bắt đầu rồi!”

Tiểu Anh hô: “Tiểu thư, cẩn thận đụng vào người khác!”

Mạnh Yêu Yêu không để ý đến, lo chạy về đằng trước trước chạy.

Rốt cuộc kịp thời đến chỗ đoán đố đèn, cầm sư gảy đàn, ca vũ hát. Mười dặm trường nhai đều là ánh đèn, tiếng người ồn ào. Mạnh Yêu Yêu đã thấy được Triệu Câm đứng trong đám người, vội vàng xách váy, nhanh chóng chạy về phía hắn.

Lúc này Triệu Câm đang tìm Mạnh Yêu Yêu. Đột nhiên có một bàn tay bé nhỏ mềm mại bắt lấy cánh tay hắn, Triệu Câm cúi đầu, thì ra là Quả Đào Nhỏ của hắn.

Triệu Câm sờ đầu Mạnh Yêu Yêu, mỉm cười một chút.

Mạnh Yêu Yêu nắm tay Triệu Câm, ngọt ngào mà nói: “Chúng ta cùng nhau đoán đố đèn nha?”

Triệu Câm cười gật gật đầu.

Năm nay đố đèn hình như có chút dễ đoán, Triệu Câm cùng Mạnh Yêu Yêu giải ra không ít. Nhưng có một câu mà hai người nghĩ mãi không ra.

Lúc này, ở đằng sau vang lên tiếng của một nam nhân, nói ra chính xác đáp án.

Mạnh Yêu Yêu cùng Triệu Câm quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Ngôn đang đứng ở phía sau họ.

Triệu Câm kinh ngạc nói: “Ca? Sao ca lại ở đây?”

Triệu Ngôn cười cười, sau đó mở miệng: “Đi xem hội đèn lồng với người nào đó.”

Vừa dứt lời, Diêm Úy Khanh  xuất hiện bên cạnh họ, cười chào hỏi với họ.

Mạnh Yêu Yêu cong môi cười, thấy rõ mọi chuyện. Nhưng Triệu Câm lại không thể hiểu rõ.

Trò chuyện xong, Mạnh Yêu Yêu cùng hội Diêm Úy Khanh đi chung.

Mạnh Yêu Yêu cầm vạt áo Triệu Câm mà làm nũng: “Đi thôi Triệu Câm, chúng ta đi ăn bánh trôi đi ~”

Triệu Câm cười đồng ý.

Mạnh Yêu Yêu lôi kéo Triệu Câm chạy, còn vẫy tay với hội Diêm Úy Khanh ở đằng sau, ý bảo bọn họ cũng lại đây.

“Ai nha Triệu Câm chàng một chút đi!” Mạnh Yêu Yêu rảo bước, áo chàng đỏ trên người lay động.

“Chậm thôi Quả Đào Nhỏ.” Triệu Câm cũng không để ý, dùng vòng tay của mình mà che cho Quả Đào Nhỏ, che chở nàng.

Triệu Câm đáy mắt toàn là ý cười: “Sao nàng phải gấp như thế, mèo nhỏ tham ăn.”

Mạnh Yêu Yêu liếc xéo hắn một cái: “Vậy lát nữa chàng đừng ăn.”

“Không thèm tranh với mèo nhỏ.”

Hai người bước nhanh vào quá bánh trôi, muốn một chén bánh trôi lớn. Vừa quay đầu lại, Diêm Úy Khanh và Triệu Ngôn đang thở hổn hển bước vào.

Diêm Úy Khanh đỡ eo nói: “Mạnh Yêu Yêu, ngươi vì muốn ăn bánh trôi mà chạy  thục mạng thế à, ta mẹ nó.”

Triệu Câm đút bánh trôi cho Mạnh Yêu Yêu, nói: “Các ngươi không hiểu đâu, đây là cảnh giới cao nhất của một kẻ tham ăn.”

Mạnh Yêu Yêu trong miệng còn nhai bánh trôi, nói không được, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Bốn người ngồi vây tròn một bàn, ăn bánh trôi nói chuyện phiếm, cực kỳ vui vẻ.

Tiểu Anh: Mọi người có phải quên mất gì rồi không……

Ăn bánh trôi xong, Mạnh Yêu Yêu mới nhớ tới, nhìn nhìn chung quanh, hôi một tiếng: “Chết rồi, xong rồi, Tiểu Anh nhà ta đâu!”

Sakura: Ha hả, ta hắc hóa

Mạnh Yêu Yêu đang muốn lôi kéo Triệu Câm đi tìm Tiểu Anh, đột nhiên Tiểu Anh từ đâu nhảy ra.

Mạnh Yêu Yêu ôm chặt Tiểu Anh: “Ta còn tưởng rằng em gặp phải chuyện gì chứ.”

Tiểu Anh xấu hổ mà nói: “Tiểu thư, rõ ràng là ngài vội vã muốn đi đoán đố đèn mà bỏ rơi em.”

Mạnh Yêu Yêu: “A này…”

Mạnh Yêu Yêu nắm lấy tay Tiểu Anh, kích động mà nói: “Chúng ta hãy quên chuyện không vui đi.”

Tiểu Anh xấu hổ gật gật đầu.

Ban đêm Tết Nguyên Tiêu ở kinh thành đúng là rất náo nhiệt. Đã tới đêm khuya, trên đường vẫn vang lên tiếng trống người đến người đi tấp nập.

Đoàn người Mạnh Yêu Yêu đến bờ sông, bao hai con thuyền nhỏ ra sông thả đèn. Có ánh trăng và đèn Khổng Minh chiếu sáng trên bầu trời, trên mặt sông những làn sóng cũng lấp lánh.

Mạnh Yêu Yêu cởi giày ngồi ở đầu thuyền, đôi chân nhỏ vung vẩy trên mặt nước. Đột nhiên nàng mở miệng hô lớn: “Triệu Câm là tên ngu ngốc!” Kêu xong còn quay đầu lại mỉm cười với Triệu Câm.

Triệu Câm cầm chiếc đèn lồng cá chép mới mua mỉm cười mà nhìn nàng, nói: “Bao lớn rồi mà còn trẩu như vậy, ta là ten ngu ngốc thì nàng là cái gì? Nương tử ngu ngốc?”

Mạnh Yêu Yêu cứng họng, nói năng lộn xộn: “Cái… Cái gì, ta khi nào trở thành nương tử của chàng, chàng… Chàng còn chưa cầu hôn đâu!”

Triệu Câm đi qua ngồi xuống bên cạnh Mạnh Yeu Yêu, ôm chặt nàng: “Chờ tiểu gia ta cho nàng xem.”

Mạnh Yêu Yêu hừ một tiếng, giật chiếc đèn lồng cá chép trong tay Triệu Câm xem xét.

“Ai ca ca ta vì sao lại ôm Diêm Úy Khanh?”

“Chàng quản chuyện người khác làm gì.”

“Sao hai người họ lại không biết xấu hổ thế chứ?”

“Câm miệng đi.”

Tiểu Anh: Bóng đèn thì ra là ta

Pháo hoa nở rộ trên không trung, quanh quẩn là tiếng cười hi ha của hai đôi uyên ương, thật lâu không tiêu tan.

Tết Nguyên Tiêu qua đi, không biết sao Triệu Câm lại không tới tìm Mạnh Yêu Yêu, trong lòng nàng không khỏi có chút mất mát. Mà tận đến hôm nay Triệu Câm vẫn không đến tìm nàng, trong lòng nàng có chút mất mát, ngồi ở bên cửa sổ nhàn rỗi.

Đang lúc Mạnh Yêu Yêu nhìn con bướm ngoài cửa mà phát ngốc, Sakura thở hổn hển chạy vào, nói: “Tiểu thư, Triệu… Triệu gia nhị công tử hắn… Hắn đem sính lễ đến cầu hôn người!”

Mạnh Yêu Yêu giật mình, vội vàng chạy ra phòng chạy lên nhà chính, bên trong Triệu Câm mang theo sính lễ quỳ trước mặt cha mẹ nàng. Hắn thấy Mạnh Yêu Yêu tới, cười cười chớp mắt với nàng.

Mạnh Dao Dao nở nụ cười, cười cười lại khóc. “Tên ngốc này, sao bây giờ mới đến cưới ta?.”TOÀN VĂN HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top