Dịch Full Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


20.

Trong rừng trúc.

Một tiếng hét thảm.

Một nữ tử áo xanh bị quăng ra từ trong luồng khói sương mù.

Che ngực hộc máu, kinh hoảng thất thố: “Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, tiểu nữ biết sai mạo phạm, cầu tiên nhân khai ân… Khụ khụ…”

Đế Quân chậm rãi bước ra từ sương mù, lạnh giọng: “Nghiệt súc!”

Hồ yêu liên tục lui về phía sau dập đầu: “Tiên nhân, tha mạng, xin tha mạng, tiểu nữ không dám nữa, về sau nhất định thành tâm ăn năn, chính tâm tu đạo, không dám nữa, thật không dám nữa…”

Đế Quân cười lạnh.

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn đánh yêu quái này hồn phi phách tán.

Nhưng hôm nay…

Đế Quân liếc mắt nhìn hồ yêu một cái, mặt không tình nguyện lạnh lùng quát: “Cút!”

Hồ yêu mừng rỡ: “Tạ ơn tha mạng của tiên nhân.”



Nói xong liền chạy không còn bóng dáng, sợ Đế Quân hối hận.

Sương mù hoàn toàn tan đi.

Bóng trắng đứng ở nơi xa cũng hiện ra.

Đôi mắt xanh ngọc bích đối diện với đôi mắt đen tuyền.

Quen thuộc lại xa lạ.

Bạch Hổ vừa lo lắng vừa nghi ngờ, mở miệng cũng không khách khí: “Con của ta đâu?”

Đế Quân phất tay áo: “Bổn quân không biết.”

Bạch Hổ cắn răng căm tức nhìn: “Ta có thể cảm giác được hơi thở của nó, ở trên người ngươi thôi! Tốt nhất ngươi mau giao nó ra đây!”

Đế Quân lạnh mặt: “Trước đây ngươi đến hồ Vân Đỉnh trộm đồ, bổn quân còn chưa tính sổ với ngươi, nếu biết thức thời, hiện tại mau cút ngay đi!”

Bạch Hổ cười lạnh: “Vậy phải làm Đế Quân thất vọng rồi, hôm nay ta không tìm được con mình, Đế Quân cũng đừng nghĩ đi!”

Mang theo quyết tâm liều chết một phen.

Thế công sắc bén hóa thành muôn vàn hổ gầm, như móng vuốt cào về phía Đế Quân.

Không có phản kích, chỉ cảm thấy bắt được một hư ảnh.

Khí thế vạn quân qua đi, nơi nào còn bóng dáng Đế Quân?

Trong cành khô lá rụng, một con Hổ Con đen thui lẳng lặng ngất xỉu ngửa ra đó, lộ ra cái bụng mềm mại.

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


21.

Linh lực vất vả tích cóp nửa năm, cứ thế mà lãng phí trên người hồ yêu.

Cuối cùng sức lực bay về hồ Vân Đỉnh của mình cũng không có.

Thân phận cũng bại lộ.

Hổ Con…

Đế quân tỏ vẻ:

Hắn buồn bực đến muốn chết đi.

Đặc biệt là, vừa tỉnh liền phát hiện chính mình lại bị coi như súc sinh mà xích lại.

Trong sơn động.

Hổ Con giận không thể át: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ thong thả ung dung đi đến trước mặt nó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Chậc chậc chậc, kêu la cái gì, đường đường là Viêm Tiêu Đế Quân, la hét như một con súc sinh còn ra thể thống gì?”

Hổ Con hung thần ác sát, trợn mắt giận nhìn: “……”

Bạch Hổ thấy thế, cười khẽ: “Chậc chậc chậc, thật nghe lời, nói một chút liền không kêu nữa, quả nhiên là súc sinh nuôi trong nhà, biết nghe lời người.”

Hổ Con giận không thể át: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ chậm rãi ngồi xổm xuống: “Kêu hơn nửa năm vẫn khó nghe như vậy, ngươi là một thần tiên học tiếng hổ kêu, uy phong lắm sao?”

Hổ Con phẫn uất trừng mắt: “……”

Bạch Hổ đưa tay giật nhẹ chòm râu Hổ Con: “Ngươi lát kêu lát không là có ý gì? Ta nói một chút cũng không được sao?”

Hổ Con phẫn nộ nhảy lên tránh né bàn tay làm chuyện ác kia: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ trách trời thương dân cảm thán: “Tiêu rồi tiêu rồi, Đế Quân biến thành tiểu súc sinh, đầu óc cũng trở bên ngu ngốc như tiểu súc sinh rồi…”

Hổ Con trừng mắt giận dữ: “……”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


22.

Sau khi chịu đựng một đống tiếu lí tàng đao châm chọc.

Xích sắt trên cổ Hổ Con vẫn được tháo ra.

Cởi bỏ đi còn có quan hệ của Bạch Hổ với Hổ Con.

Hổ Con bị nhẫn tâm ném ra sơn động.

Ục ục lăn thật xa.

Giọng nói oán giận của Bạch Hổ cũng theo tiếng gió truyền đi thật xa: “Ngươi cút đi! Thần tiên ngu ngốc! Từ nay về sau ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa!”

Hổ Con lắc lắc đầu từ mặt đất bò lên.

Yên lặng liếc mắt một cái nhìn cửa sơn động tản ra ánh sáng nhu hòa.

Cúi đầu, rũ mắt, xoay người.

Dùng bốn cái chân ngắn nhỏ, chậm rì rì bỏ đi.



Lại nói trong sơn động.

Bạch Hổ thật là vừa tức vừa hận, mất mát thương tâm.

Làm sao cũng không ngờ nhóc con mình nuôi lâu như vậy lại là tên thần tiên ngu ngốc kia!

Hóa hình ghé vào trên giường đá nghỉ ngơi.

Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hổ Con đưa cái mông đen về phía hắn.

Vẫy vẫy… cái đuôi nhỏ biểu đạt khó chịu.

Liên tục chớp chớp… đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim.

Phập phồng lên xuống… cái bụng nhỏ yên tĩnh.

Còn có dáng vẻ thỉnh thoảng quay đầu ghét bỏ, hở chút bày ra vẻ mặt trừng mắt phẫn uất.

Bạch Hổ nhắm mắt, thở dài thật sâu: “…”

Bỗng nhiên trợn mắt.

Thiếu chút nữa quên mất!

Tiểu súc sinh của hắn lúc này không có nửa miếng pháp lực! Nếu lại gặp yêu quái phải làm sao bây giờ!

Lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn chạy đi ra ngoài.

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


23.

Trong sơn động.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạch Hổ túm lấy lông sau gáy của Hổ Con nhấc lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải tìm ngươi trở về, ngươi bị yêu quái nào đó ăn luôn cũng không biết!”

Hổ Con: “…”

Bạch Hổ nhìn chằm chằm hồi lâu, cười dữ tợn: “Nhóc con, nếu ngươi từ trong bụng của ta chạy ra, vậy xem như con của ta, không quan tâm trước đây ngươi là cái gì, chỉ cần ngươi còn tồn tại trên đời một ngày, cũng không thay đổi được sự thật ta sinh ra ngươi, mà ngươi là con của ta.”

Hổ Con trừng mắt: “……”

Bạch Hổ nhướng mày: “Không nói lời nào? Không nói lời nào vậy ta đây xem như ngươi đồng ý lời này của ta.”

Hổ Con duỗi chân: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ mỉm cười: “Ừm, ta nghe hiểu được, ngươi cũng rất vui mừng có phải hay không? Cha cũng có tâm trạng như ngươi vậy đó, tiểu bảo bối ~”

Hổ Con quay đầu, ý đồ cắn người: “Ngao! Ngao!”

Bạch Hổ ôm nhóc con vào lòng: “Rồi rồi đừng làm nũng nữa, ngoan ~ hửm? ~”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


24.

Sự thật Hổ Con là tên thần tiên ngu ngốc kia làm Bạch Hổ mất mát một thời gian.

Nhưng mà cũng không biểu hiện ra mặt.

Có chút thương tâm gì đó, hắn mới không để người ta biết.

Chỉ là gọi yêu Hổ Con từ tiểu bảo bối biến thành tiểu súc sinh.



Vào đông.

Bạch Hổ mang theo Hổ Con về phủ đệ một chuyến.

Lão yêu tiểu yêu nhìn thấy tiểu công tử, mắt sáng rỡ lên.

Lão yêu Đinh than thở: “Đại vương, cuối cùng ngài cũng sinh xong tiểu công tử quay về rồi!”

Bạch Hổ liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt lạnh tanh: “Nhặt.”

Lão yêu Bính: “Vâng vâng vâng, nhặt! Nhặt! Có thể để bọn ta ôm một cái không?”

Bạch Hổ: “Tính tình tiểu súc sinh táo bạo, không thân thiện.”

Nói xong liền đi vào.

Tiểu yêu Giáp nói thầm: “Tại sao tiểu công tử lại là màu đen?”

Tiểu yêu Bính nhỏ giọng: “Có lẽ… người thân mật kia của Đại Vương là con màu đen…”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


25.

Hổ Con không ngoài ý muốn trở thành bảo bối toàn Hổ tộc.

Chỉ một chữ, sủng.

Bạch Hổ cũng nhanh chóng phát hiện trạng huống này.

Mắt thấy Hổ Con bị mọi người đặt tên gọi yêu, lăn lộn đủ kiểu.

Phủi tay mặc kệ.

Nhưng thời gian lâu rồi, hắn cũng có lúc chịu không nổi.

Lão yêu Bính: “Đại vương, ta quan sát thật lâu, tiểu công tử hình như không có lớn lên, bằng không chúng ta tìm hổ mẹ cho nó bú sữa đi?”

Sắc mặt Bạch Hổ trầm xuống: “Không cần, tiểu súc sinh sẽ không đói chết.”

Lão yêu Bính: “Ai nha không đói chết với không lớn được là hai chuyện khác nhau, không cùng cấp bậc #%^*&…”

Một hồi thuyết giáo.



Tiểu yêu Giáp: “Đại vương, bọn ta tắm rửa cho tiểu công tử, tiểu công tử không quá nguyện ý làm ầm ĩ lên, không cẩn thận… đánh vỡ ngọc hồ ly tử tôn của ngài rồi.”

Sắc mặt Bạch Hổ trầm xuống: “Xách tiểu súc sinh vào đây cho ta!”

Tiểu yêu Giáp: “Đại vương bớt giận, Đại vương bớt giận, chuyện này không trách tiểu công tử, đều do bọn ta sai ^$%#!…”

Một hồi giải thích.



Lão yêu Đinh: “Đại vương, lúc này với tiểu công tử ngủ nên trải thêm một tấm lông cáo đi, mùa đông đêm lạnh, lỡ như đông lạnh tiểu công tử thì làm sao bây giờ!”

Sắc mặt Bạch Hổ trầm xuống: “Có ta ở đây còn không đủ đuổi khí lạnh đi?”

Lão yêu Đinh: “Ai nha Đại vương, tiểu công tử vẫn chỉ là Hổ Con, trời giá rét kia nói đông lạnh liền đông lạnh ngay¥%#@#…”

Một hồi dong dài.



Cửa động phủ.

Bạch Hổ ôm tiểu hổ: “Ta muốn mang tiểu súc sinh này tìm nơi thanh tịnh để tu luyện, chưa biết ngày về. Các ngươi tự mình bảo trọng!”

Hổ tộc: “Ai nha Đại vương không được, không được… Tiểu công tử còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được khổ như thế…”

Bạch Hổ xoay người hóa thành bạch quang, đi mất.

Hắn chịu đủ lắm rồi, cái nhà này nuông chiều con nít một cách thái quá!

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


26.

Trong núi tu luyện cô quạnh.

Năm tháng lặng yên trôi đi.

Bạch Hổ có hứng thú, cũng từng mang Hổ Con đến thế gian lượn mấy vòng.

Mua chuông bạc lắc tay cho con nít.

Không khỏi phân trần đeo lên cho Hổ Con.

Nhìn Hổ Con đen mặt, ghét bỏ phẩy phẩy móng vuốt.

Leng keng leng keng ——

Cảm thấy thật là thú vị.

Có khi kết thúc một đoạn tu luyện, mở mắt ra không thấy Hổ Con, liền biết nhóc con nghịch ngợm (?) chạy đi ra ngoài.

Ngọn núi này không phải vô cùng hẻo lánh.

Mấy năm gần đây còn có người rảnh rỗi vào núi hái thuốc.

Nếu Hổ Con chạy xa một chút, có lẽ sẽ đụng phải người ta trong núi.

Bị mấy cái đứa nhỏ vây xem.

Nhất thời tưởng là mèo lớn.

Vây quanh Hổ Con nhìn thôi, không dám đến sờ.

Cho đến khi nghe được tiếng quát khẽ: “Nhóc con, lại lén ra ngoài!”

Ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử thanh niên đi ra từ phía núi rừng.

Mắt xanh ngọc bích, tóc đen, áo bào trắng.

Khí chất ung dung hoa quý.

Khuôn mặt… càng khiến bọn nhóc con nhìn đến ngơ ngác.

Hắn đưa tay phất một cái.

Hổ Con liền bay vào trong lòng hắn.

Xoay người đi xa, còn có thể nghe được trong rừng truyền đến tiếng mắng nhẹ nhàng: “Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, không muốn ở bên cạnh ta đến vậy sao? Xem ta trở về giáo huấn ngươi thế nào đây…”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


27.

Đứa bé còn nhỏ.

Chỉ cảm thấy mình đã nhìn thấy tiên nhân.

Tiên nhân rất đẹp.

Dung mạo gặp qua một lần sẽ không quên.

Gương mặt kia vẫn luôn mơ mơ hồ hồ tồn tại trong đầu hắn.

Cho đến hơn 70 tuổi.

Hắn đã là một nhà giàu có bên trong thành Thanh Châu.

Vừa vặn ngày ấy đứa cháu trong nhà cưới vợ.

Đội ngũ đón dâu xếp đầy đường.

Dòng người kích động, thật náo nhiệt.

Liếc mắt mơ màng, thấy được một công tử tóc đen áo bào trắng.

Trong lòng ngực ôm một con gì đó lông đen xù xù.

Khuôn mặt như vậy, gặp qua một lần, lập tức tươi tỉnh hẳn lên.

Vài thập niên chẳng thay đổi.

Không thân thiết với con người, cao quý nghiêm nghị.

Cúi đầu nhìn rõ được sự dịu dàng, vĩnh viễn chỉ với nhóc con trong lòng ngực kia.

Lúc này hắn mới tin tưởng, mình thật sự nhìn thấy tiên nhân.

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


28.

Thành Thanh Châu.

Khách điếm.

Bạch Hổ lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, nhìn bóng dáng người nào đó khoanh chân ngồi: “Sao rồi?”

Đế Quân trợn mắt: “Trên núi thành bắc”

Bạch Hổ: “Chậc, ngươi cũng thật xui xẻo, tu luyện vài thập niên, cũng chỉ mới lấy lại được chút pháp lực này. Không đến trước mặt, còn không thể xác định được vị trí của yêu quái kia, nếu đối mặt, chút tu vi này của ngươi có phải sẽ bị yêu quái nuốt mất luôn không?”

Đế Quân biến trở về hình dạng Hổ Con, nhắm mắt không đáp.



Mấy tháng trước.

Mệnh Cách Lão Nhân nhìn Đế Quân trong hình dạng Hổ Con mà thở ngắn than dài: “Đế Quân ơi Đế Quân, cuối cùng lão hủ cũng tìm được ngài rồi! Sao ngài lại rơi xuống tình cảnh thất vọng như vậy? Trước đó không phải lão hủ đã nhắc nhở kiếp số của ngươi buông xuống rồi sao, bảo ngươi bên cẩn thận một chút, sao mà… sao đã bị sét đánh trúng vào vậy?”

Hổ Con mặt không cảm xúc: “…”

Mệnh Cách Lão Nhân ngồi xổm xuống: “Ngươi nói xem, thời nay còn có vị tiên gia nào đến kiếp số là bị sét đánh? Ai mà chẳng đến phàm trần đầu thai chuyển thế? Ngươi thì hay lắm, linh lực tan không còn chút gì, dù ngày ngày hấp thụ cũng phải đến mấy trăm năm sau mới có thể khôi phục… Huống chi, lập tức còn có chuyện ngoài ý muốn…”

Hổ Con nhăn mày khó chịu: “Chớ dong dài, nói ý đồ ngươi đến đây đi.”

Mệnh Cách Lão Nhân: “Ồ ô chính sự, sau khi Đế Quân ngươi bị sét đánh, lão hủ thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của Đế Quân… qua vài thập niên, mới miễn cưỡng cảm giác được, lão hủ liền đi tìm, ha, gươi đoán xem lão hủ nhìn thấy gì?”

Ánh mắt Hổ Con sắc bén giống dao nhỏ: “Nói.”

Cổ Mệnh Cách Lão Nhân rụt lại: “Lão hủ nhìn thấy Đế Quân ngươi ở cùng một phàm nhân, nói chuyện yêu đương.”

Vẻ mặt Hổ Con ngưng trọng: “Tiếp tục nói.”

Mệnh Cách Lão Nhân: “Ta khuyên bảo mọi cách với “Đế Quân” ngươi, nhưng ngươi vẫn không nghe lời, còn đuổi lão hủ trở về. Sau đó lão hủ càng nghĩ càng thấy sai sai, Đế Quân ngươi là ai? Thiên dục thần thai, sao có thể động phàm tâm được? Vì thế lão hủ liền trộm quan sát “Đế Quân” một phen, phát hiện hắn định kỳ hấp thụ linh khí mà Đế Quân tán vào thiên địa, ăn nội đan tiểu yêu, xuống địa phủ ép Diêm Vương gạch bỏ dương thọ của phàm nhân kia, lên Ngọc Dao Sơn trộm tiên quả của Ngọc Dao Tiên Quân… haizz… Đế Quân, nghe đến đây đã hiểu rồi chứ? Ngươi trốn ở chỗ này làm hổ con, lại không biết mình sớm đã bị yêu quái giả mạo rồi!”

Mặt Hổ Con lạnh như băng: “…”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


29.

Ngoại ô Thanh Châu.

Tiền viện phòng ở.

Bạch Hổ ôm Hổ Con xuất hiện: “Vị công tử này chính là Tiết thần y?”

Thanh niên ngừng tay đang phơi thuốc: “Thần y thì không dám nhận, tại hạ chỉ là một thầy thuốc bình thường, ngươi là… tới xem bệnh?”

Bạch Hổ: “Sao? Không giống?”

Thanh niên: “Không không không, là tại hạ sống nơi sơn dã, nhất thời chưa thấy qua người khí độ như công tử, có chỗ thất lễ mong công tử thứ lỗi cho.”

Bạch Hổ: “Ồ? Nghe nói Tiết đại phu không phải có một người bạn vô cùng thân thiết? Cũng có dáng vẻ bất phàm thế gian hiếm có.”

Thanh niên trố mắt, nắm không rõ thái độ: “Chuyện đó…”

Đúng vào lúc này, một nam tử từ phòng trong đi ra.

Mặt mày sắc bén.

Vẻ mặt lạnh lùng.

Quả nhiên dung nhan giống nhau như đúc.

Hổ Con đen mặt.

Nam tử tiến lên gật đầu hành lễ với Hổ Con: “Khưu Dạ hồ Vân Đỉnh, bái kiến Đế Quân.”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


30.

Phòng ốc sau núi.

Khưu Dạ trịnh trọng quỳ xuống đất hành lễ với Hổ Con: “Ta biết ý đồ Đế Quân đến đây, Khưu Dạ tất nhiên sẽ trả linh lực cho Đế Quân. Chỉ là mong rằng Đế Quân có thể cho Khưu Dạ một ngày, hôm sau nhất định tự mình tới cửa dâng trả, tùy ý Đế Quân xử trí.”

Bạch Hổ cười lạnh: “Nói như hát hay, sao chúng ta biết ngươi có thành tâm hay không?”

Khưu Dạ: “Mệnh cách của hắn quá mỏng, mà ta không có năng lực bảo hộ, khi ấy vừa lúc gặp linh lực Đế Quân tiêu tán, ta mới… Cũng biết như vậy là đê tiện vô sỉ, nhưng ta không hối hận.”

Bạch Hổ: “……”

Ánh mắt Khưu Dạ kiên định: “Ta chỉ muốn bảo hộ hắn, muốn cho hắn ở bên cạnh ta lâu một chút, lâu thêm một chút… Không vào luân hồi, sẽ vĩnh viễn không quên được ta.”

Bạch Hổ: “Ngươi đây là nghịch thiên.”

Khưu Dạ: “A… Hắn cũng nói như vậy, cho nên cũng không cảm kích, cho dù ta thay hắn tránh được vài thập niên, hắn cũng sống không vui, càng… không có cách nào tiếp nhận ta… Thật ra ta biết, hắn chỉ lo lắng cho ta, lo lắng ta nghịch thiên mà đi sẽ phải chịu phạt.”

Bạch Hổ: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”

Khưu Dạ: “… So với việc cứng rắn chộp vào tay nhìn hắn nhíu mày… Không bằng buông tay để hắn vào luân hồi…”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


31.

Đêm trăng.

Khách điếm.

Một tay Bạch Hổ chống đầu nằm nghiêng ở trên giường cảm thán: “Haizz nha, hỏi thế gian tình là chi mà khiến đôi lứa hẹn thề sống chết.”

Hổ Con: “Câm miệng.”

Bạch Hổ lấy ngọn tóc trêu chọc Hổ Con: “Ngươi là tên nhóc con sẽ không hiểu, ông trời dựng dục thần thú tiên thai, đều là vật sống không có cảm tình phải không?”

Hổ Con quay đầu: “Hừ, ngươi hiện tại không nói bổn quân là con của ngươi nữa sao?”

Bạch Hổ: “Đương nhiên là con của ta! Ta cực cực khổ khổ hoài thai mấy tháng sinh ra đó!

Hổ Con thối mặt: “Lặp lại lần nữa xem, chẳng qua do bổn quân bị sét đánh tùy tiện tìm một chỗ nguyên thần nghỉ ngơi thôi!”

Bạch Hổ hừ lạnh: “Là ngươi hoảng loạn không nhìn đường lăn vào bụng ta! Thần tiên ngu ngốc!”

Hổ Con nhắm mắt, không thèm cãi cọ: “…”

Bạch Hổ tĩnh khí, dùng con dấu chọc Hổ Con: “Này, xà yêu hôm nay nói là ở bên hồ của ngươi, lời này hình như còn có ý khát khao tên thần tiên ngu ngốc nhà ngươi, hóa được thành rồng, hay là chân thân của ngươi cũng là rồng?”

Hổ Con không thèm để ý: “……”

Bạch Hổ tiếp tục chọc: “Thần tiên ngu ngốc! Ngươi có chân thân không? Là cái gì? Này! Thần tiên ngu ngốc! Không để ý tới cha ngươi sao!”

Hổ Con không thèm để ý: “……”

Bạch Hổ: “Hay bị ta sinh ra rồi thật sự biến thành một con hổ? Không thể nào nha, ta vẫn luôn cho rằng ngươi duy trì hình thái này bởi vì cầu sinh tồn bên cạnh ta thôi! Thì ra ngươi thật sự biến thành hổ rồi nha!”

Hổ Con không thể nhịn được nữa, gầm lên: “Câm miệng!”

Bóng đen nhoáng lên, bay ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đêm tức thì mây đen vần vũ.

Sấm rền từng trận, mưa gió ào đến.

Một con rồng thân mình to bằng miệng chén như ẩn như hiện trong tầng mây dày.

Vảy rồng đen nhánh phiếm ánh vàng kim, vuốt rồng sắc nhọn mang theo tiếng gió.

Dáng người mạnh mẽ, uy phong lẫm lẫm.

Làm người cảm thán ——

Bạch Hổ: “Nhìn như ngươi hơi nhỏ một chút đó!”

Đế Quân biến trở về Hổ Con, đen mặt liếc mắt nhìn Bạch Hổ một cái, xoay người lạnh lùng nói: “Bảo tồn thực lực. Hổ ngốc.”

Bạch Hổ: “……”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


32.

Canh ba.

Gió đêm lạnh lẽo, sương rét căm căm.

Bạch Hổ một mình một người đi ở trong rừng cây.

Dẫm gãy cành khô rơi xuống, sàn sạt sàn sạt, càng hiện vẻ yên tĩnh.

Bỗng nhiên.

Một bàn tay vươn từ sau lưng, lạch cạch dừng ở trên vai.

Bạch Hổ quay đầu lại nhướng mày: “……”

Đế Quân lạnh mặt: “Ngươi nửa đêm lên núi làm chi?”

Đôi mắt xanh của Bạch Hổ nhìn chằm chằm Đế Quân trong chốc lát, thản nhiên cười: “Bởi vì ngươi là một tên thần tiên ngu ngốc.”

Đế Quân: “Vì sao?”

Bạch Hổ: “Ngươi ngốc đến độ không hiểu được thất tình lục dục thế gian, tuy ta là tu đạo yêu, nhưng tốt xấu cũng hiểu hơn ngươi một chút. Thứ trăm cay ngàn đắng bắt được vào tay, nói từ bỏ liền từ bỏ, ai sẽ ngốc như vậy đâu! Đúng không?! Hàng giả!”

Đế Quân thay đổi sắc mặt, lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”

Bạch Hổ: “Lúc mới gặp ngươi tuy rằng dùng linh khí Viêm Tiêu đổi toàn thân, nhưng ngại quá, cái mũi ta tương đối thính, vẫn ngửi được chút mùi tanh tưởi trên người ngươi phát ra ~ cũng là, vì để mạnh hơn, hẳn ngươi ăn không ít yêu quái rồi nhỉ? Trách không được chân khí hỗn độn như vậy, chẳng lẽ là dục ý thành ma?!”

Khuôn mặt Khưu Dạ vặn vẹo, cười quỷ dị: “Vốn dĩ ta muốn tha cho các ngươi một mạng, không ngờ các ngươi vẫn nhào đến đây!”

Bạch Hổ: “Đa tạ đa tạ, người kia nhà ta tương đối ngốc, chỉ có ta mà thôi.”

Khưu Dạ cười lạnh: “Thì ra chỉ là một bên tình nguyện, vậy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì! Vừa lúc để cho ta tới thành toàn ngươi! Thế nào ——”

Thế công sắc bén chợt vụt tới ——

Hồng quang trải rộng, thiên la địa võng, gào thét rơi xuống!

Bạch Hổ nhanh chóng lùi ra mấy chục bước, nhíu mày ngưng thần.

Đối phương sớm có chuẩn bị, đây thật đúng là một trận ác đấu.

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


33.

Nửa đêm thành Thanh Châu.

Hiện tượng thiên văn quỷ dị.

Mây đen cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, sấm sét mưa to như mang theo sự tức giận của trời cao.

Ầm ầm nện xuống.

Bắn mưa thành hoa.

Màn trời ngoại ô càng ẩn hiện ánh trắng đỏ trắng đan xen.

Tầng mây thiêu đỏ thật dày, lóe trắng nước mưa rơi xuống.

Bạch Hổ bị đánh rớt xuống từ giữa không trung.

Lăn quay vài cái trong bùn đất dính nước mưa, dơ hết một thân quần áo.

Mệt, cực mệt!

Dường như nội tạng toàn thân đều bị tên yêu ma kia đánh lệch vị trí.

Lửa thiêu đau đớn như kim đâm.

Lại không được thả lỏng.

Hắc khí bao phủ móng vuốt của yêu ma mà gào thét đánh tới!

Bạch Hổ trở tay vung lên hóa thành móng vuốt đẩy lui địch nhân hai bước, ngược lại khiến mình phun ra một ngụm máu tươi.

Yêu quái điên cuồng quả nhiên đáng sợ.

Không kịp phản ứng, yêu vật kia không biết hiện nguyên hình từ lúc nào!

Thân rắn thô to một vòng lại một vòng quấn quanh ánh hào quang.

Càng quất càng chặt, càng quấn càng siết.

Pháp lực áp bách!

Mùi hôi ghê tởm!

Hết thảy đều làm cho Bạch Hổ hít thở không thông.

Cuối cùng, màn hào quang vỡ vụn.

Đầu Bạch Hổ vô lực rũ xuống, hoàn toàn ngất đi.

Xà yêu ngửa đầu phát ra âm thanh phun lưỡi rắn thê lương rợn người, đầu cong xuống, mở cái mồm to như bồn máu muốn nuốt Bạch Hổ vào ——

“Nghiệt súc!”

Trên trời cao Cửu Tiêu truyền đến một tiếng tức giận.

Móng vuốt hung mãnh ập tới, xà yêu chỉ cảm thấy trên cổ đau nhức.

Quay đầu đã thấy máu thịt mơ hồ, vảy thịt tung bay.

Vảy rồng đen như mực phiếm ánh vàng kim, thân rồng to như cổ thụ quấn lấy thang mây đột nhiên xuất hiện.

Gào thét mang theo muôn vàn khí thế.

Đến cứu con hổ ngốc thích chọc hắn trêu hắn.

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


34.

“Bùm bùm ——”

“Ầm ầm ầm ——”

“Bùm bùm ——”

“Ầm ầm ầm ——”

Bạch Hổ chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là thân rồng phiếm vảy vàng kim.

Cong cong cuốn cuốn, xoay quanh vây lấy, cuộn hắn vào người.

Bạch Hổ suy yếu: “Đây là… Chỗ nào…”

Đế Quân cúi đầu: “Đáy hồ Vân Đỉnh.”

Bạch Hổ cảm thấy có hơi mệt, lại nhắm mắt lại: “Xà yêu… giải quyết xong rồi?”

Đế Quân: “Ta giam hồn phách của hắn, thả phàm nhân kia vào luân hồi.”

Bạch Hổ cong khóe môi: “Ừm… Không tệ… Ngươi còn không có… Đuổi tận giết tuyệt…”

Đế Quân: “Trừng phạt đúng tội.”

Bạch Hổ: “Ừm… Dám đánh trọng thương ta…”

Đế quân hờ hững nhìn Bạch Hổ bị thương, không nói gì: “……”

Bạch Hổ nhíu mày: “Bên ngoài đang làm cái gì… Ồn quá vậy…”

Đế Quân: “Thiên lôi đánh.”

Mày Bạch Hổ nhăn càng chặt: “Hửm?”

Giọng điệu Đế Quân phức tạp: “Lúc này mới là thiên lôi của ngươi. Theo như lời ngươi nói lúc trước, đã muộn gần một trăm năm.”

Bạch Hổ: “…… Kia vì sao không đánh xuống đây?”

Đế Quân: “Ta dùng lồng Vân Đỉnh ngăn lại.”

Bạch Hổ cong môi cười: “Thần tiên ngu ngốc… Lúc trước ta muốn mượn ngươi còn không cho đâu… làm sao bây giờ đã chịu rồi, hửm?”

Đế quân hờ hững: “Câm miệng, ngươi vẫn nên tĩnh dưỡng cho đàng hoàng đi.”

Lại mở mắt ra, đại khái sẽ thành tiên rồi.

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


35.

Một tháng sau.

Hồ Vân Đỉnh.

Bạch Hổ đã thành tiên mặc một bộ áo bào trắng, khoan thai đứng ở bên hồ: “Thần tiên ngu ngốc, mau ra đây.”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ: “Ra đây, thần tiên ngu ngốc!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ: “Con trai ngoan của cha, mau ra nghênh đón cha ngươi, có nghe hay không!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ: “Không nghe lời có phải hay không? Ghét bỏ tiên vị của cha ngươi không cao bằng ngươi chứ gì?”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ: “Nếu đã như vậy, đừng trách cha xông vào phủ đệ của ngươi!”

Bên bờ bỗng nhiên toát ra một luồng khói trắng.

Thổ Địa Lão Nhân vội vàng kéo Bạch Hổ Tiên lại.

Thổ Địa Lão Nhân: “Tiên nhân, đừng xông vào, đừng xông vào! Hiện tại Đế Quân hắn không ở trong hồ!”

Bạch Hổ nhướng mày: “Ồ? Vậy hiện tại hắn đang ở nơi nào?”

Thổ Địa Lão Nhân: “Ở nhân gian.”

Bạch Hổ: “Hắn ở thế gian làm cái gì?”

Thổ Địa Lão Nhân khó xử: “Ặc… này… còn không phải chuyện Đế Quân dùng lồng Vân Đỉnh chặn cho ngươi qua thiên kiếp bị Thiên Đế biết hay sao… Thiên Đế mới phạt hắn luân hồi vào trần thế một lần chịu khổ… cũng coi như là trừng phạt qua loa mà thôi.”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


36.

Vì thế.

Thế gian.

Hoàng cung Bích Nguyệt.



Bảy tuổi.

Nhóc con mặt lạnh nhìn chằm chằm người tới: “Ngươi là ai!”

Bạch y công tử đưa tay nhéo nhéo gò má của nhóc con: “Đời trước ta là cha của ngươi, ngoan ~ gọi một tiếng cha nào.”

Nhóc con vẻ mặt phẫn nộ: “Cút!”



Mười hai tuổi.

Thiếu niên lạnh mặt: “Khúc đầu của “Sách Luận” nhưng còn không đọc ra được, có tư cách gì làm thầy dạy học cho ta?”

Bạch y công tử phe phẩy quạt: “Ta có tư cách hay không không phải do ngươi định đoạt ~”

Thiếu niên hừ lạnh: “Ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt được loại người như phụ hoàng ta thôi.”



Mười lăm tuổi.

Thiếu niên thối mặt nằm dưỡng thương trên giường: “Lúc ấy là ngươi cứu ta?”

Bạch y công tử sờ sờ cái trán thiếu niên: “Không tồi, vì báo ân gọi ta một tiếng cha được không?”

Thiếu niên mặt đen như đáy nồi: “Cút…”



Mười tám tuổi.

Thanh niên bị nhốt trong đại lao, cả người đều là thương tích: “Không thể ngờ được phu tử còn có khả năng tới thăm ta.”

Bạch y công tử từ từ cười: “Ngươi nghèo túng thành như vậy đúng là hiếm thấy, đương nhiên ta phải xem thêm vài lần, sau này dễ giễu cợt ngươi.”

Thanh niên than: “Gặp được ngươi, là ta đời trước làm nhiều chuyện ác.”



Hai mươi tuổi.

Hoàng đế tĩnh tọa ở Ngự Hoa Viên: “Phu tử cảm thấy, hôm nay trẫm quyết sách như vậy chính là lục thân không nhận?… Phu tử?”

Bạch y công tử ngẩng đầu nhìn trời: “Ta chỉ là suy nghĩ, rốt cuộc khi nào mới có thể gặp lại con trai bảo bối của ta.”

Hoàng đế đen mặt: “Bạch Tranh!”



Hai mươi lăm tuổi.

Hoàng đế vẻ mặt ủ rũ nhắm mắt dựa vào ghế: “Các đại thần thúc giục trẫm cưới vợ… Trẫm… Thật sự không muốn…”

Bạch y công tử vẻ mặt đầy ý cười: “Ồ? Cưới Hoàng Hậu sinh một đám con, không phải là một đại hỉ sự của đời người sao?”

Hoàng đế giương mắt, chậm rãi nói: “Trong lòng có ngươi, làm sao cưới?”

Bạch y công tử: “……”



Ba mươi tuổi.

Hoàng đế hừ lạnh: “Phu tử, thì ra ngươi còn nhớ rõ trẫm, mấy năm nay làm trẫm tìm kiếm thật vất vả!”

Bạch y công tử cười làm lành: “Ta chỉ trở về một chuyến trong nhà, không thể ngờ được tốn thời gian lâu đến vậy.”

Hoàng đế cười lạnh: “Nga? Xác định không phải vì trốn trẫm?”

Bạch y công tử ngẩn ra, than nhẹ: “Ta chỉ là… Sợ ngươi ngày sau trở mặt…”



Năm mươi tuổi.

Hoàng đế nhàn rỗi nhìn phu tử một lúc lâu: “Hình như ngươi chẳng thay đổi gì cả, vẫn đẹp như thế.”

Bạch y công tử cười: “Đó là đương nhiên, ta là tiên nhân mà.”



Sáu mươi tuổi.

Bạch y công tử không biết tung tích.

Hoàng đế lật tung toàn bộ thiên hạ, cũng không tìm được.



Tám mươi tuổi.

Đêm lạnh.

Hoàng đế một mình một người nằm ở trên giường, sống thọ và chết vì già.



Phút cuối cùng lại gặp được bạch y công tử kia cười tủm tỉm đứng ở trước giường: “Con trai bảo bối ~ Ta đặc biệt đến nhìn thảm cảnh con dầu hết đèn tắt hấp hối giãy giụa đây ~”

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: [Chương kết thúc]


Đế quân rất tức giận.

Hậu quả —— rất an tĩnh.

Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh.

Mặt hồ xanh đen giống một mặt gương, phản chiếu trời xanh mây trắng.

Cứng rắn, không thể đập vỡ.

Bạch Hổ nhíu mày đứng ở bên hồ: “Mặt hồ này là như thế nào?”

Thổ Địa Lão Nhân: “Đế Quân dùng lồng Vân Đỉnh bao hồ này lại, cho nên mặt hồ lặng như gương cứng như thiết… Ặc… chính là ý tứ đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Bạch Hổ hừ lạnh: “Đóng cửa từ chối tiếp khách? Khó được trở về liền đóng cửa từ chối tiếp khách, hắn đây là có ý gì?”

Thổ Địa Lão Nhân lau mồ hôi: “Ặc… Cái này tiểu lão nhân không biết.”

Nói xong chui xuống đất biến mất không bóng dáng.

Bạch Hổ đi chậm dọc theo ven hồ: “Nhóc con, ra đây, cha tới thăm ngươi!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ cao giọng giả vờ tức giận: “Tiểu súc sinh, không ra có phải không?!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ phẫn nộ: “Ra đây! Có nghe hay không! Thần tiên ngu ngốc! Ngươi không ra đừng trách ta lôi chuyện cũ với ngươi ra!!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ chậm rãi phun ra một hơi, cắn răng rống to: “Viêm Tiêu! Ra đây! Tên nghiệt súc ngươi thượng ta vài thập niên! Chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm sao!!”

Ầm ầm một tiếng, vang vọng núi vây quanh.

Bóng dáng nào đó cuối cùng cũng rẽ nước đi ra.

Đạp trên mặt nước.

Trên đầu Đế Quân mây đen vần vũ, oán khí tận trời.

“Lăn! Tới! Đây!”

“A ha ha ha…… Tiểu bảo bối ~ Ta biết ngươi thẹn thùng mà! Ta tới sao không ra một chút, ta bị ngươi thượng cũng chưa thẹn thùng đâu, ngươi thẹn thùng cái gì chứ!”

“Câm miệng!”

“Haizz… Quả nhiên là thiên dục thần thú tiên thai, mới nếm mùi tình yêu, da mặt mỏng muốn mạng mà…”

“Câm —— miệng ——!”

[Phiên ngoại H cuối cùng siêu cấp vô địch nhỏ bé nhanh nhẹn hàm súc xạo chóa]

Hồ Vân Đỉnh.

Đêm dài thường xuyên truyền đến tiếng vọng.

Rồng! Ngâm! Hổ! Gầm!

Thổ Địa Lão Nhân bịt tai khó ngủ yên.



[Xong]

Phiên ngoại:

Đường nhỏ xuống núi.

Hai tiên nhân đang đứng đó.

Đế Quân mở lòng bàn tay ra: “Đi đi.”

Một con rắn nhỏ bò từ lòng bàn tay hắn xuống mặt đất, trong chốc lát không còn dấu vết.

Bạch Hổ ngửa đầu nhìn xem điểm cuối của con đường uốn lượn, không đồng ý: “Lát nữa phàm nhân kia xuống núi nhất định phải đi qua đường này, ngươi thả một con rắn ra như vậy, còn không hù chết phàm nhân kia à?”

Vẻ mặt Đế Quân thờ ơ: “Hiện tại đạo hạnh của hắn chưa đủ trăm năm, nhưng đã có linh tính, sẽ không làm bị thương người khác.”

Bạch Hổ: “Một khi đã như vậy, ngươi thả hắn ra làm chi?”

Đế Quân liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, hừ lạnh: “Bởi vì bổn quân biết, đối phàm nhân có thọ mệnh ngắn ngủi mà nói, có thể cùng người trong lòng ngây ngốc nhiều hơn hai mươi năm cũng tốt, suy cho cùng thì phàm nhân không có được mấy cái hai mươi năm.”

Bạch Hổ nheo mắt, tức giận: “Ngươi lại nhắc nữa! Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi! Là Mệnh Cách Lão Nhân bảo ta chớ gặp lại ngươi! Cả đời con người của ngươi được ta giúp đỡ đã thuận lợi quá nhiều, nếu chịu khổ không đủ, vậy sẽ phải chịu luân hồi thêm lần nữa! Chẳng lẽ bảo ta trơ mắt nhìn người luân hồi một đời lại một đời? Ngươi rảnh rỗi như vậy, ta không có thời gian đi theo ngươi mãi đâu!”

Đế Quân trừng mắt hừ lạnh: “……”

Bạch Hổ: “Nói nữa, ta rời khỏi ngươi hai mươi năm, trông cậy ngươi vừa trở về liền có thể chủ động tới tìm ta! Nhưng ngươi thì sao? Đóng cửa từ chối tiếp khách! Còn muốn ta vứt thể diện đuổi đến đây! Ngươi nói ngươi có quá đáng không? Mất mặt không!”

Đế quân xoay người chạy lấy người: “……”

Bạch Hổ đuổi theo còn muốn nói nữa.

Bỗng nhiên bị Đế Quân cầm tay kéo vào trong lòng.

“Phàm nhân kia tới!”

Kim quang chợt lóe.

Lần nữa thấy rõ, hai người đã đứng bên trong hồ nước trong núi.

Nửa người ướt nhem.

Bạch Hổ nhướng mày: “Pháp lực của ngươi thật là càng ngày càng vô dụng. Ngay cả chỗ đặt chân cũng tìm không được.”

Đế Quân lạnh mặt.

Gần đây chỉ cần tên này ở bên cạnh, trình độ của hắn luôn cứ thất thường.

Điểm này hắn cũng phát hiện, hơn nữa cũng rất buồn bực.

Bạch Hổ nhìn cái mặt than của Đế Quân một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười, đưa tay ôm lấy vòng eo Đế Quân: “Nhưng mà khó có khi đến nơi thanh tĩnh thế này, không làm gì đó quả thật đáng tiếc.”

Đế Quân rũ mắt, đôi mắt đen như mực phiếm màu vàng kim.

Bạch Hổ kề sát vào hôn hôn gương mặt Đế Quân, ánh mắt ái muội: “Ngươi nói có phải hay không?”

Đế Quân mặt liệt, hồi lâu mới nghẹn ra được một chữ: “Ừm…”

Sau đó…

Không có sau đó.



Rồng ngâm hổ gầm.

Sợ tới mức chim trong rừng bay loạn khắp nơi.

Bạch Hổ ngửa đầu, tức muốn hộc máu: “Ưm a… Súc sinh! Ngươi nhẹ chút đi!… Ưm a ——”

Đế Quân ẩn nhẫn: “Là ngươi kêu nhỏ giọng một chút…”

~ Toàn văn hoàn ~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom