Dịch Full Cổ Tình Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cổ Tình Nhân

Cổ Tình Nhân
Tác giả: Xuy Phao Phao Đích Kim Ngư
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Xuy phao phao đích kim ngư

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Trả Thù

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

A tỷ là Thánh nữ của Miêu Cương, nhưng nàng ta lại yêu một nam nhân bên ngoài.

Để được gả cho hắn, nàng ta đã lấy trộm cổ tình nhân. Trước khi đi còn phóng hỏa thiêu chết tất cả mọi người trong bộ tộc.

Mười năm sau, sủng phi của Hoàng đế mắc phải căn bệnh kỳ quái, toàn thân mọc đầy mặt người.

Nàng ta ra lệnh cho ta đến Miêu Cương tìm cổ sư để giải cổ cho mình.

Nhưng ta lại lắc đầu, nói: "Nương nương quên rồi sao, tất cả cổ sư đều bị nương nương thiêu chết rồi mà."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


A tỷ là Thánh nữ của Miêu Cương, nhưng nàng ta lại yêu một nam nhân bên ngoài.

Để được gả cho hắn, nàng ta đã lấy trộm cổ tình nhân. Trước khi đi còn phóng hỏa thiêu c.h.ế.t tất cả mọi người trong bộ tộc.

Mười năm sau, sủng phi của Hoàng đế mắc phải căn bệnh kỳ quái, toàn thân mọc đầy mặt người.

Nàng ta ra lệnh cho ta đến Miêu Cương tìm cổ sư để giải cổ cho mình.

Nhưng ta lại lắc đầu, nói: "Nương nương quên rồi sao, tất cả cổ sư đều bị nương nương thiêu c.h.ế.t rồi mà."

1.

Trong Quan Sư Cung, Lệ phi hung hăng ném chiếc gương đồng vào người cung nữ.

"Tại sao khóe mắt của bổn cung lại có nếp nhăn?"

Điều mà Lệ phi tự hào nhất chính là khuôn mặt của mình, mắt ngọc mày ngài, sắc đẹp mỹ miều, nói là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ cũng không ngoa.

Vậy mà bây giờ lại xuất hiện nếp nhăn, điều đó chẳng khác gì ngọc có tỳ vết, thế nên nàng ta tức giận cũng là điều hết sức dễ hiểu.

Cung nữ hầu hạ nàng ta vội vàng quỳ xuống, nở nụ cười nịnh nọt:

"Nương nương khuynh quốc khuynh thành, cho dù có thêm một nếp nhăn thì vẫn là mỹ nhân đứng đầu trong chốn hậu cung này."

Lệ phi nghe vậy, cười lạnh một tiếng, đưa tay chạm vào mặt của cung nữ.

"Da dẻ của tuổi mười bốn, mười lăm, đúng là mềm mại thật."

Giọng nàng ta nhẹ nhàng nhưng lại khiến cung nữ kia phải run lên bần bật.

"Khiến bổn cung thấy thích vô cùng. Người đâu, dẫn nàng ta xuống, lột da mặt trình lên đây."

Thế là cung nữ bị bịt miệng kéo đi.

Nàng ta uể oải tựa vào giường mỹ nhân, nói với những cung nữ còn lại trong chúng ta rằng:

"Nếu không nghĩ ra cách giải quyết, vậy thì bổn cung chỉ có thể lột hết da của các ngươi thôi. Nghe nói trong Trung y có câu ăn gì bổ đó rất hiệu quả đấy."

Trong cung điện nhất thời yên tĩnh như tờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-01.html.]Sức người làm sao có thể chống lại sự tàn phá của thời gian?

Khi bầu không khí trong điện càng ngày càng nàng ta nề thì ta bỗng quỳ "phịch" xuống đất một tiếng.

"Nương nương, nô tỳ từng đọc được trong một cuốn sách cổ rằng nọc ong có thể k1ch thích tái tạo da, có thể dùng thử một lần ạ."

"Ồ?"

Lệ phi ngước mắt lên nhìn ta, nửa cười nửa không: "Sách nào nói đến phương pháp dân gian này thế, còn dám mang ta ra để thử nữa?"

Ta cúi đầu, không dám trả lời.

Lệ phi bước xuống từ trên tháp, đi đến trước mặt ta.

Nàng ta nhấc cằm ta lên, tay phải cầm một con d.a.o nhỏ.

"Nếu ngươi đã nói nọc ong có thể tái tạo da, vậy thì dùng chính ngươi thử trước xem sao nhé."

Nàng ta vừa nói, vừa dùng d.a.o rạch lên mặt ta.

Mặt ta bị rạch nát, giống như mặt băng bị nứt vào mùa đông.

Nhưng ta biết, ta sẽ hồi phục lại như cũ.

Bảy ngày sau, ta ngẩng đầu, cho Lệ phi thấy khuôn mặt mịn màng của ta.

Nàng ta mừng rỡ, ra lệnh cho ta lập tức thi châm cho nàng ta.

"Bổn cung nhất định phải vượt qua mụ già Hoàng hậu kia trong yến tiệc mùa xuân, khiến mụ già đó vừa nhìn thấy ta đã cảm thấy tự ti không bằng."

Ta vừa châm kim vừa nịnh nọt nàng ta:

"Nương nương xinh đẹp thế này, đừng nói là Hoàng hậu, cho dù là tiên nữ trên trời nhìn thấy cũng phải tự thẹn không bằng."

Nghe vậy, nàng ta lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

Quả nhiên, trong yến tiệc mùa xuân, sự xuất hiện của Lệ phi như hoa đào rực rỡ, tỏa sáng đến mức làm lu mờ tất cả mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Dựa theo lệ thường, lẽ ra Hoàng hậu và Hoàng đế sẽ cùng uống chén rượu đầu tiên. Thế nhưng lần này, Hoàng đế nhất quyết muốn uống cùng Lệ phi, đã thế giữa tiệc còn ôm Lệ phi rời đi nữa chứ.

Hoàng hậu ngồi tại chỗ bối rối, nhưng vẫn phải chờ cho đến khi tiệc tàn.

Lệ phi vừa giẫm đạp lên mặt mũi của Hoàng hậu nên tất nhiên tâm trạng đang rất vui vẻ.

Nàng ta gọi ta đến bên cạnh, lấy một nắm hạt đậu vàng đưa cho ta.

"Biện pháp này của ngươi không tồi, bổn cung rất thích."

Ta nhận lấy đậu vàng, hoảng sợ nói:

"Nương nương khen quá lời rồi."

Mặt Lệ phi tươi như cảnh xuân, tựa như thiếu nữ mười sáu.

Nhưng đáng tiếc, nọc ong chỉ có thể tạm thời giúp nàng ta tái tạo da, chờ thời gian lâu dần, da mặt nàng ta sẽ bị nọc ong làm c**ng cứng và tổn thương.

Không biết đến lúc đó, khi mất đi khuôn mặt mà Lệ phi lấy làm tự hào, thì tâm trạng của nàng ta sẽ ra sao đây.

2.

Ta và a tỷ là cô nhi, được người trong bộ tộc nuôi nấng lớn lên.

A tỷ từ nhỏ đã rất xinh đẹp, luyện cổ cũng rất giỏi nên luôn được xem như Thánh nữ để bồi dưỡng.

Chúng ta đều nghĩ rằng nàng ta có thể giúp cho bộ tộc phát triển hơn.

Cho đến một ngày, nàng ta nói với ta rằng, nàng ta đã yêu một nam nhân bên ngoài.

"Người đó có gương mặt rất tuấn tú, lại còn đối xử rất tốt với thê tử của mình." A tỷ vừa chơi với con rắn trong tay, vừa nói với giọng đầy vẻ quyết tâm.

"Nam nhân như vậy mới xứng với ta chứ."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-02.html.]

"Nhưng hắn đã có thê tử rồi mà?" Ta hơi bối rối.

"Ngốc ạ, muội không hiểu nam nhân rồi." Nàng ta vuốt v e khuôn mặt của mình, cười đắc ý.

"Có nữ nhân xinh đẹp như ta chủ động lao vào lòng, sao hắn có thể chịu đựng được chứ?"

"Đợi đến khi ta và hắn thành đôi, ta chỉ cần thả một con rắn lục mũi hếch đi cắn thê tử hắn một cái. Đến lúc đó thê tử của hắn qua đời, chẳng phải hắn có thể cưới ta rồi hay sao?"

A tỷ tính toán rất kỹ, nhưng không ngờ nam nhân đó lại chung thủy với thê tử của mình, thủ thân như ngọc.

Thậm chí còn trách mắng a tỷ không biết liêm sỉ.

A tỷ tức đến phát điên, thề rằng nhất định phải có được người nam nhân đó.

Chỉ là ta không ngờ, cái gọi là "có được" của nàng ta, chính là trong ngày nàng ta được cả bộ tộc tổ chức tiệc mừng sinh nhật, nàng ta đã bỏ thuốc mê vào trong rượu và thức ăn.

Sau đó lấy trộm cổ tình nhân, trước khi đi nàng ta còn phóng hỏa thiêu rụi cả bộ tộc vì sợ bị người trong bộ tộc đuổi theo.

Còn ta vì ham chơi, ra bờ sông bắt cá, nên khi đó mới thoát được một kiếp.

Sau đó ta lưu lạc vào trong thành, nghe người ta nói Thái tử và Thái tử phi từng cải trang vi hành trong thành, trông như một đôi vợ chồng ân ái.

Thế nhưng Thái tử lại nhất kiến chung tình với một nữ tử bên sông, bất chấp sự ngăn cản của Thái tử phi mà cưới nàng ta vào cửa rồi phong làm Trắc phi.

"Nghe người ta nói Thái tử như bị hạ cổ, say mê nữ tử kia như điếu đổ vậy."

Thì đó là hạ cổ chứ còn gì nữa, ai bị hạ tử cổ trong cổ tình nhân thì sẽ yêu người sở hữu mẫu cổ đến c.h.ế.t đi sống lại.

Cuối cùng a tỷ cũng có được người nam nhân đó, đầu tiên là làm Trắc phi của Thái tử, sau đó là làm Lệ phi.

Có lẽ nàng ta đã sớm quên mất, tình yêu của nàng ta là từ việc g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ người trong bộ tộc và trộm từ tay người khác mới có được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


3.

Sau một lần ta lại thi châm cho Lệ phi, nàng ta cầm gương đồng lên, chậm rãi ngắm nhìn dung nhan của mình.

Một lát sau, nàng ta đặt gương xuống, nhướng mày nhìn ta.

"Ngươi có nguyện ý đi theo hầu hạ bổn cung hay không?"

Trong hậu cung này, trên danh nghĩa là Hoàng hậu tôn quý nhất, nhưng thực tế thì Lệ phi mới là người Hoàng đế nâng niu đặt trong lòng. Lệ phi có thứ gì, Hoàng hậu chưa chắc đã có.

Đi theo Lệ phi cũng coi như có thể đi ngang trong hậu cung này.

Ta vội quỳ xuống, nịnh nọt nói: "Được hầu hạ nương nương là phúc phận của nô tỳ."

Nàng ta đưa chân ra, dùng mũi chân nhấc cằm ta lên, giống như đang trêu đùa một con chó.

"Ta thấy ngươi cũng ngoan ngoãn, rất giống con ch.ó mà bổn cung nuôi trước đây, vậy cũng gọi ngươi là Tuyết Cầu Nhi đi."

"Tạ ơn nương nương ban tên."

Có lẽ đối với người bình thường thì đây là sự sỉ nhục, nhưng ta vẫn cười mà chấp nhận.

"Đừng vội tạ ơn." Lệ phi hạ chân xuống, ghé vào tai ta, nhẹ giọng nói:

"Ngươi biết cuối cùng con Tuyết Cầu Nhi đó ra sao không?

Hoàng hậu chỉ mới cho nó có một miếng ăn mà nó đã vẫy đuôi với Hoàng hậu, bổn cung ghét nhất là những thứ ăn cây táo, rào cây sung.

Thế là, bổn cung lột da con ch.ó vong ân phụ nghĩa đó, chôn xuống đất làm phân bón cho hoa."

Lệ phi cười khanh khách và nói, sau đó còn chỉ vào cây hải đường đang nở rộ ngoài điện: "Ngươi nhìn đi, cây được bón phân đúng là nở đẹp hơn hẳn những cây khác đấy."

Ta biết nàng ta đang răn đe mình, vội dập đầu xuống đất nói: "Nô tỳ tuyệt đối không hai lòng với nương nương."

"Tất nhiên là bổn cung tin ngươi mà, à phải rồi…"

Lệ phi như sực nhớ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-03.html.]

"Thái y viện cũng chưa từng nghe nói tới nọc ong mà ngươi bảo, có phải thứ ngươi dùng là học từ cổ thuật của Miêu Cương đúng không? Chẳng lẽ, ngươi là cổ sư từ Miêu Cương à?"

Tim ta giật thót lên tới cổ họng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ ngơ ngác nhìn nàng ta: "Nương nương, cổ thuật là gì vậy ạ?"

Lệ phi che miệng cười một tiếng, không biết nàng ta lấy từ đâu ra một chiếc hộp rồi nói:

"Bổn cung đùa ngươi thôi."

Lệ phi đưa hộp cho ta, ánh mắt khẽ động: "Bởi vì bổn cung mới là cổ sư mà."

Nàng ta mở hộp ra, bên trong là một con nhện có màu xanh biếc.

"Ăn nó đi, vậy thì bổn cung mới có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi được."

Lệ phi nhìn ta đầy với ánh mắt săm soi, dường như đang đánh giá xem ta có thật sự trung thành hay không.

Nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn tự tin vào cổ thuật của mình như cũ.

Ta run rẩy cầm hộp lên, còn Lệ phi thì lộ ra vẻ hài lòng.

...

Sau khi ta chủ động ăn cổ trùng thì Lệ phi tin tưởng rằng ta sẽ không dám phản bội, nàng ta cũng trở nên tin tưởng ta tuyệt đối.

Hôm nay, nàng ta nổi giận lôi đình trong cung.

Sứ giả của Vu Điền đến triều yết kiến, đi cùng với sứ đoàn còn có công chúa Vu Điền nữa.

Nghe nói vị công chúa ấy vô cùng xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, nhan sắc rực rỡ.

"Bổn cung mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nàng ta là cái thá gì mà dám so bì với ta?" Nàng ta hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.

Ta tiến lên khuyên nàng ta: "Nương nương, nghe nói công chúa Vu Điền kia khác tộc với chúng ta nên làn da mới trắng hơn, ngũ quan cũng sắc nét hơn chúng ta, đây là những điều bẩm sinh rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Lệ phi nghe xong lại càng tức giận hơn: "Bổn cung không tin cái gọi là bẩm sinh, chuyện thành do người, Tuyết Cầu Nhi, bổn cung nhất định phải đẹp hơn con tiện nhân đó mới được.

Ánh mắt của bệ hạ vĩnh viễn chỉ được dừng lại trên người của ta thôi!"

Ta giả vờ do dự, sau đó chậm rãi nói: "Nữ nhân thuộc âm, nếu xung quanh dùng nhiều vật thuộc âm thì cơ thể sẽ được tẩm dưỡng, ngày càng trắng trẻo xinh đẹp hơn."

"Vật thuộc âm là gì?" Hai mắt Lệ phi sáng rỡ.

"Ví dụ như đổi các loại hoa cỏ bình thường thành loại có tính âm như hoa ngọc trâm, tú cầu..."

Lệ phi phất tay: "Chuyện nhỏ thế này, ngươi cứ xem rồi làm đi."

Ta chần chừ nói: "Còn có một số món ăn..."

"Tất cả đều giao cho ngươi, ngươi làm việc, bổn cung rất yên tâm."

Thế là ta sai người thay hết một lượt hoa cỏ trong điện, cây hợp hoan ngoài điện cũng được thay bằng cây hoè.

Mặc dù đang độ cảnh xuân tươi đẹp nhưng trong Quan Sư Cung lại âm khí dày đặc, làm người ta phải rợn tóc gáy.

Trước đây Lệ phi từng hỏi ta có phải cổ sư hay không, tất nhiên là ta không phải rồi.

Từ nhỏ ta đã luyện cổ rất kém, sau khi rời bộ tộc, thứ ta học không phải cổ thuật mà là vu thuật.

A tỷ à, ngươi có biết trong gỗ cây hoè có quỷ hay không? Không biết những người bị ngươi hại c.h.ế.t có đến tìm ngươi không nhỉ?

4.

"Nhược Hề, có phải dạo này nàng thấy không khỏe ở chỗ nào không?"

Hoàng đế nhìn sủng phi gầy yếu của mình, có chút lo lắng: "Trẫm thấy nàng càng ngày càng gầy đi đấy."

Lệ phi tựa đầu vào vai Hoàng đế, dịu dàng nói:

"Sắp tới sinh nhật của bệ hạ rồi, thần thiếp muốn tặng cho ngài một món quà lớn nên khó tránh khỏi việc lo lắng quá độ."

"Quà cáp gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của nàng được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-04.html.]Hoàng đế nắm tay Lệ phi, ánh mắt quét qua nhóm cung nhân chúng ta, giọng trầm xuống:

"Các ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy, đúng là không tận tâm."

Ta vội quỳ xuống, giọng nức nở: "Bệ hạ, những ngày qua nương nương nhọc lòng quá mức, thường hay giật mình tỉnh giấc trong mộng, còn cấm chúng nô tỳ không được gọi thái y, nói là sợ làm ngài lo lắng.

Bệ hạ, xin ngài hãy khuyên nương nương đi!"

Lệ phi sững người, Hoàng đế lập tức nhìn nàng ta đầy yêu thương: "Sao nàng lại làm bậy như vậy?"

Sau đó ngài bảo thái giám bên cạnh mau chóng đi truyền thái y.

Lệ phi cho ta một ánh mắt khen ngợi, đưa tay ôm n.g.ự.c tựa vào lòng Hoàng đế.

"Tam Lang, chàng công việc bận rộn, thần thiếp sợ làm chàng bận lòng."

Hoàng đế thở dài, vuốt tóc nàng ta, trách móc rằng:

"Lúc nào nàng cũng hiểu chuyện như thế, có đôi lúc trẫm lại mong nàng nhõng nhẽo hơn một chút."

Ta chú ý thấy thân thể Lệ phi hơi cứng lại, dường như lời Hoàng đế nói khiến nàng ta rất khó chịu.

Hoàng đế canh chừng thái y bắt mạch và kê thuốc cho Lệ phi, mấy ngày sau cũng ở lại trong cung của nàng ta.

Lệ phi không yên tâm để người khác sắc thuốc, chỉ giao cho ta làm việc này.

Nước thuốc màu nâu rất đắng, lần nào cũng cần Hoàng đế dỗ dành thì nàng ta mới chịu uống thuốc.

Ta nhìn Lệ phi uống hết từng bát thuốc do chính tay ta sắc, trong lòng cười lạnh.

Cơ hội tốt thế này, sao ta có thể bỏ qua được chứ.

Lệ phi, nhan sắc của ngươi, còn giữ được bao lâu nữa đây?

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Trong sinh nhật của Hoàng đế, Lệ phi đứng trên một cái mâm tròn bằng thủy tinh, nhẹ nhàng nhảy múa, vũ điệu uyển chuyển như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng ta, đến khi điệu múa kết thúc, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.

Hoàng đế cũng khen ngợi: "Uyển chuyển như chim công, mềm mại như rồng uốn."

Lệ phi đắc ý lắm, nhìn nhóm mỹ nhân dị tộc ngồi bên dưới bằng ánh mắt khiêu khích:

"Nghe nói nữ tử Vu Điền cũng rất am hiểu việc nhảy múa, không bằng Ninh phi cũng biểu diễn một phen, để chúng ta được mở rộng tầm mắt đi."

Ninh phi cười khẩy một tiếng, chậm rãi đặt ly rượu xuống, nói:

"Ở Vu Điền của chúng ta, chỉ có khỉ mới làm trò hoặc diễn xiếc ảo thuật cho mọi người xem thôi. Ta không muốn bị người khác nhìn chằm chằm giống như khỉ."

Mặt Lệ phi tái xanh, chỉ vào Ninh phi định nổi giận.

Nhưng đúng lúc này, Hoàng hậu lại lên tiếng: "Ninh phi tính tình thẳng thắn, là người có cá tính. Lệ phi đừng vì chuyện này mà nổi giận nhé."

Lệ phi nghẹn lại, không nói nên lời, chỉ đành quay sang Hoàng đế tỏ vẻ ấm ức: "Bệ hạ!"

Hoàng đế vừa định mở miệng an ủi thì Ninh phi lại nói:

"Ta nghe nói bệ hạ và Hoàng hậu là thanh mai trúc mã, trước khi lên ngôi bệ hạ còn vì Hoàng hậu mà b.ắ.n pháo hoa khắp cả thành, tình cảm này đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."

Lời của nàng ta như dẫn lối, có rất nhiều người tham gia yến tiệc sinh thần là người đã ở trong kinh thành rất lâu, vẫn còn khắc sâu chuyện khi trước, sôi nổi phụ họa:

"Đúng thế, lúc bệ hạ chưa lên ngôi, có năm Hoàng hậu bệnh nặng, bệ hạ còn dầm mưa to, tự mình leo lên chùa Già Lam cầu bùa bình an, vừa xin được bùa thì bệnh của Hoàng hậu cũng khỏi."

"Còn có chuyện này nữa, khi bệ hạ còn nhỏ đã từng lén trèo tường vào nhà Thừa tướng chỉ để mang cho Hoàng hậu một củ khoai lang nướng, cuối cùng bị Thừa tướng phát hiện, tố cáo với tiên đế."

Trong lời kể của mọi người, Hoàng đế và Hoàng hậu thanh mai trúc mã, tình cảm chân thành tha thiết, nhưng hiện tại thì sau khi Hoàng đế cưới Lệ phi về cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, dồn hết tình yêu đó cho người khác.

Ta giương mắt nhìn hai người ngồi phía trên, ánh mắt Hoàng đế phức tạp, hết nhìn Hoàng hậu rồi lại nhìn sang Lệ phi, vẻ mặt Hoàng hậu vô cảm, một tay thì nhẹ nhàng xoa bụng mình, như thể đang nghe câu chuyện của người khác vậy.

"Trước đây trẫm..." Hoàng đế mở miệng, dường như muốn nói gì đó. Nhưng đột nhiên nét mặt lộ vẻ đau đớn, dùng tay ôm đầu, gân xanh nổi lên trên trán,cả người run rẩy.

"Mau truyền thái y!" Hoàng hậu lập tức đỡ lấy Hoàng đế đang lảo đảo sắp ngã.

Lệ phi cũng muốn tới đỡ nhưng Hoàng đế lại gạt tay nàng ta ra, rúc vào lòng Hoàng hậu, miệng không ngừng gọi: "Thanh Thanh, Thanh Thanh..."

Ta thấy sắc mặt Lệ phi tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoàng đế với vẻ ác độc.

Ninh phi thì lại cười tủm tỉm, thấy ánh mắt ta chuyển sang mình thì nâng ly rượu lên, nháy mắt với ta, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.

5.

"Con tiện nhân Ninh phi kia!" Lệ phi ném vỡ hết đồ đạc trong điện.

Ta và các cung nhân khác thì quỳ dưới đất, không dám lên tiếng.

Lệ phi phát ti3t xong cũng mệt mỏi không còn sức nữa, nàng ta dựa vào giường, miệng lẩm bẩm:

"Hoàng đế chỉ bị lời nói của bọn họ làm hoang mang, khi nào ngài tỉnh táo lại sẽ đến tìm ta thôi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


"Còn các ngươi nữa."

Nàng ta chỉ vào chúng ta, nói: "Đi chuẩn bị nước và hương liệu, bổn cung muốn tắm gội."

Hơi nước bốc lên, ta đ.ấ.m bóp vai cho Lệ phi, làn da trắng như lụa của nàng ta dần dần ửng đỏ lên.

"Bổn cung có đối xử tệ với ngươi không, sao không có chút sức lực nào vậy?" Lệ phi nằm dựa vào bồn, giọng đầy bất mãn.

"Nương nương thứ tội." Ta lại tăng thêm sức lực.

Dường như nàng ta vẫn chưa nhận ra cơ thể của mình đã mất cảm giác với độ nóng của nước và đau đớn rồi.

Lần nào ta cũng cho thêm một chút tro cốt vào trong thuốc nàng ta uống, dần dần, những thứ âm v@t đầy oán niệm này sẽ phát triển trong cơ thể nàng ta, cuối cùng bộc phát.

Mà bước đầu tiên, chính là cơ thể nàng ta sẽ trở nên tê liệt, dần mất đi cảm giác với những thay đổi từ bên ngoài.

Ta thật sự rất mong chờ, không biết đến cuối cùng thì cơ thể nàng ta sẽ biến thành như thế nào nhỉ?

...

Sau khi tắm xong, Lệ phi mặc một bộ sa mỏng đến mức xuyên thấu, tóc xõa sau lưng, nằm trên giường, cố gắng tạo thành một bức tranh mỹ nhân dưới ánh đèn để khi nào Hoàng đế bước vào có thể nhìn thấy ngay.

Đêm càng lúc càng khuya, người gác đêm dần dần gục đầu xuống, không nhịn được gật gù buồn ngủ.

Sắc mặt Lệ phi càng ngày càng khó coi, trong những lần sinh nhật trước đây của Hoàng đế, cho dù có muộn thế nào thì ngài cũng sẽ đến chỗ nàng ta.

Vậy mà đêm nay, dù có đợi đến lúc nào cũng không thấy Hoàng đế tới.

Lệ phi trút giận lên người chúng ta, lệnh cho chúng ta quỳ gối ngoài điện, khi nào Hoàng đế đến thì khi đó chúng ta mới được đứng lên.

Chúng ta quỳ rất lâu, đến khi nghe được tin từ thái giám bên cạnh Hoàng đế truyền tới.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-07.html.]

Hoàng hậu có thai, đêm nay Hoàng đế ở lại cung Hoàng hậu nên truyền lời bảo Lệ phi hãy nghỉ sớm đi.

"Tiện nhân!"

Đợi thái giám truyền lời đi rồi, Lệ phi giận dữ ném hết châu báu và trang sức trong hộp trang điểm ra ngoài.

Đêm nay, không biết nàng ta đã đập vỡ biết bao nhiêu thứ.

Ta nhích nhích đôi chân đã quỳ đến tê dại, nhưng trong lòng không biết đang vui sướng biết nhường nào.

Những ngày gần đây, tâm trạng của Lệ phi không được tốt lắm, trong Quan Sư Cung âm u tĩnh mịch, ai cũng sợ chỉ cần thở mạnh một cái thôi cũng bị Lệ phi bắt lỗi, lôi ra lột da.

Có một số người hầu đã đi theo Lệ phi từ khi nàng ta còn là Trắc phi, lén nói cho chúng ta biết.

Đây là lần thứ hai Hoàng hậu mang thai rồi.

Lần đầu tiên mang thai là khi Hoàng hậu còn là Thái tử phi.

Lúc đó nàng và Lệ phi xảy ra tranh chấp bên hồ, sau đó Lệ phi đẩy nàng xuống nước, chờ đến khi nàng được cứu lên thì đứa bé cũng không còn nữa.

Hoàng hậu là đích nữ của Thừa tướng, từ khi sinh ra đã được lớn lên trong sự yêu chiều. Khi đó Thừa tướng đã dâng sớ lên yêu cầu Hoàng thượng nghiêm trị Lệ phi, đuổi nàng ta ra khỏi Đông cung.

Lúc đó Hoàng đế vẫn còn là Thái tử, ngài dãi nắng quỳ suốt một ngày bên ngoài cung điện của tiên đế, mới xin cho tiên đế mềm lòng, chỉ phạt Lệ phi cấm túc nửa tháng.

Trong lòng Hoàng đế cũng cảm thấy có phần áy náy với Hoàng hậu.

Vậy nên khi biết Hoàng hậu mang thai lần nữa, ngài mới ở lại cung Hoàng hậu.

Nhưng Lệ phi không hiểu, nàng ta chỉ cảm thấy rằng Hoàng đế không còn đối xử với nàng ta tốt như trước kia nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


6.

"Sao vị của canh sâm này khác trước đây nhiều vậy?"

Lệ phi đặt bát canh trong tay xuống, cười lạnh: "Đừng nói là có kẻ dám bỏ gì vào đấy nhé?"

Cung nữ dâng trà vội giải thích: "Trước đây toàn dùng nhân sâm trăm năm, bây giờ Thượng thực cục nói nhân sâm trăm năm phải gửi qua chỗ Hoàng hậu trước, thế nên chúng ta chỉ có thể dùng loại mười năm thôi ạ."

"Một lũ xu nịnh."

Lệ phi giận tới mức vỗ bàn: "Trước đây có thứ gì tốt đều vội vã dâng lên cho bổn cung, vậy mà bây giờ kẻ nào cũng đua nhau nịnh bợ Hoàng hậu."

Ta dời bát canh sang một bên, tránh để nàng ta tức giận lại ném đồ lên thân người khác.

"Bẩm nương nương, nếu Hoàng hậu sinh được hoàng tử, mà hiện tại Hoàng thượng chỉ có một đứa con này, thì e là sau này đứa trẻ đó chắc chắn sẽ..."

Ta không nói hết nhưng Lệ phi đã hiểu ý ta.

"Không thể nào!"

Mắt Lệ phi lóe lên sự độc ác: "Bổn cung có thể khiến nàng ta ta sảy thai một lần thì cũng có thể khiến nàng ta ta sảy thai lần thứ hai!"

"Tuyết Cầu Nhi, ngươi nói xem, phải làm thế nào để Hoàng hậu... Không sinh cái thai này ra được đây?"

Lệ phi như đang hỏi ta, nhưng thực ra thì đã có quyết định rồi: "Chi bằng chờ tới lúc nàng ta sinh con, một xác hai mạng nhỉ."

"Trước đây là do nàng ta may mắn, bị rắn cắn rồi đúng lúc gặp người bắt rắn đưa thuốc."

Ánh mắt Lệ phi lạnh lẽo: "Bổn cung không tin, lần nào nàng ta cũng có thể may mắn như thế."

"Nương nương."

Ta nhắc nhở nàng ta: "Sớm muộn gì Hoàng thượng cần người kế vị, không phải con của Hoàng hậu thì cũng sẽ là con của người khác. Nghe nói có rất nhiều người khuyên Hoàng thượng tuyển tú, bổ sung hậu cung, kéo dài dòng dõi ạ."

"Vậy nên Hoàng hậu không quan trọng, quan trọng là nhất định phải có con..." Lệ phi dường như hiểu ra.

"Nếu bổn cung có con..."

"Thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất vui."

Ta lại thở dài: "Vốn dĩ nương nương đã được sủng ái nhất hậu cung, nếu có thêm con thì Hoàng hậu cũng không còn ưu thế nào nữa."

"Để ta suy nghĩ lại."

Lệ phi chìm vào suy tư.

Bởi vì luyện cổ từ nhỏ nên cổ nữ rất khó mang thai. Vì vậy, sau khi các nữ tử trong bộ tộc Miêu thành thân, muốn sinh con thì phải loại bỏ sạch sẽ cổ trùng trong cơ thể của mình trước đã.

Bây giờ Lệ phi sẽ lựa chọn thế nào đây?

Nửa tháng sau, Hoàng đế mang theo một cây đàn đến thăm Lệ phi.

"Nhược Hề, những ngày gần đây trẫm không quan tâm nhiều đến nàng, là lỗi của trẫm."

Hoàng đế đặt cây đàn xuống rồi nhìn Lệ phi với vẻ áy náy: "Trẫm đặc biệt đến đây để đánh đàn tạ lỗi đấy."

Tiếng đàn vang lên, là khúc Phượng Cầu Hoàng:

"Có một mỹ nhân, gặp rồi không thể quên.

Một ngày không gặp, nỗi nhớ khôn nguôi.

Đàn này thay lời, gửi gắm tâm tư."

...

Khúc nhạc kết thúc, Lệ phi dựa vào lòng Hoàng đế, nói bằng giọng điệu hờn dỗi: "Thần thiếp còn tưởng bệ hạ chỉ thích đứa bé, không yêu thần thiếp nữa chứ."

"Sao lại như thế được?"

Hoàng đế vuốt nhẹ mái tóc dài của Lệ phi, nói: "Trẫm đã nói rồi, trẫm sẽ yêu nàng vĩnh viễn. Chỉ là nàng cũng biết đấy, đứa bé trước đây của Hoàng hậu... Suy cho cùng vẫn là chúng ta nợ nàng ấy."

Hoàng đế có chút ủ rũ.

Lệ phi ngẩng đầu, thăm dò hỏi: "Tam Lang, nếu thiếp và chàng có một đứa con..."

"Vậy thì đứa trẻ đó chắc chắn sẽ là đứa trẻ tôn quý nhất thiên hạ này."

"Được." Lệ phi nhắm mắt lắm, dường như đã hạ quyết tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


7.

Ta phát hiện cổ tay của Lệ phi thường xuyên xuất hiện vết thương.

Nhưng nàng ta lại từ chối gọi thái y, cũng không cho ai chạm vào.

Chỉ là ta biết, nàng đang xả m.á.u để loại bỏ cổ trùng trong cơ thể mình.

Hầu như mỗi khi Hoàng thượng ghé thăm, Lệ phi cũng hỏi rằng: "Tam Lang, liệu có bao giờ chàng hết yêu thiếp không?"

Lần nào Hoàng thượng cũng sẽ đáp: "Không đâu."

Đôi khi ngài còn đùa rằng: "Nhược Hề của trẫm đẹp đến vậy, có ai mắt mù mà không yêu tiên nữ giáng trần chứ?"

Lệ phi càng ngày càng kiên định hơn.

Cuối cùng cũng đến một ngày, Lệ phi nôn khan trong khi dùng bữa sáng.

Cho mời thái y tới bắt mạch, quả nhiên Lệ phi đã mang thai.

Còn Hoàng thượng thì lại đột nhiên nôn ra m.á.u đen, ngã xuống đất bất tỉnh vào lúc đi gặp Thừa tướng.

Dù sao cũng là cổ trùng đã nuôi trong thân thể nhiều năm như vậy, nếu muốn tiêu trừ sẽ sinh ra phản ứng rất lớn.

Ta lau sạch m.á.u đen bên miệng, trong lòng chỉ cảm thấy lòng thỏa mãn.

Tò mò quá, nếu Hoàng thượng không còn cổ tình nhân thì liệu ngài có còn yêu Lệ phi nữa không?

...

Hoàng thượng tỉnh lại rất nhanh, việc đầu tiên ngài làm sau khi tỉnh dậy là sai người tìm kiếm những món đồ cổ quý giá, sưu tầm những câu chuyện dân gian và những món ăn vặt.

Còn Lệ phi thì suốt ngày trông cửa.

Vừa sợ Hoàng thượng đến, vừa sợ ngài không đến.

Cuối cùng, Hoàng thượng vẫn mang theo nụ cười như thường ngày để bước vào Quan Sư Cung.

"Nhược Hề, chúng ta có con rồi!"

Tay Hoàng thượng xoa bụng Lệ phi, mặt đầy vẻ hân hoan: "Không biết đứa bé này sẽ giống nàng hay là giống trẫm đây."

Thần thái như cũ, giống như việc không có cổ tình nhân cũng không ảnh hưởng chút nào tới ngài.

Ngài vẫn là vị Hoàng thượng yêu chiều Lệ phi kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-09.html.]Lệ phi thả lỏng cơ thể đang căng thẳng: "Thần thiếp hy vọng sẽ là một bé trai, như vậy thì mới không tranh giành chàng với thiếp."

"Nàng đúng là bình dấm chua." Hoàng thượng cười lớn.

Ngài dìu Lệ phi ra ngoài điện tản bộ, thái y nói đi lại vừa phải sẽ tốt cho thai nhi.

Ngày hè ánh nắng chói chang, thế nhưng ở chỗ của Lệ phi lại mát mẻ lạ thường.

"Trước đây không để ý, chỗ của Nhược Hề trồng nhiều cây thế nhỉ."

"Là nàng ta trồng, nói là tốt cho sức khỏe."

Lệ phi chỉ về phía ta: "Thiếp thấy nàng ta cũng trung thành, nên cũng theo ý nàng ta."

"Vậy sao?"

Hoàng thượng đưa mắt nhìn về phía ta: "Cây hoè thích âm nên được một số thứ ưa thích, đúng là quá thích hợp với nàng."

Ánh mắt của ta và hoàng thượng thoáng gặp nhau, sau đó nhanh chóng dời đi.

Vào bữa tối, Lệ phi gắp một miếng tôm xốt đậu hũ, muốn đút cho Hoàng thượng ăn.

Lại thấy Hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tam Lang, sao chàng lại nhìn thần thiếp như vậy, bây giờ vẫn còn sớm mà."

Lệ phi hơi đỏ mặt.

"Nhược Hề, mặt nàng..."

Hoàng thượng hơi ngạc nhiên: "Hình như mặt nàng đang sưng lên, trông ghê lắm."

"Đúng là mất hứng." Hoàng thượng buông đũa xuống, nổi giận đùng đùng rời đi.

Trong Quan Sư Cung, Lệ phi cũng phát ra tiếng hét chói tai.

8.

Ban đầu mặt Lệ Phi chỉ bị sưng đỏ, sau đó lại phát triển thành chảy mủ lở loét.

Hoàng đế sai người mang rất nhiều đồ cổ quý giá đến, ta vừa thoa thuốc mỡ lên mặt Lệ phi, vừa an ủi rằng:

"Bệ hạ yêu ngài thật đấy, nghe nói bên chỗ Hoàng hậu chỉ được tặng mấy món ăn vặt và những câu chuyện dân gian thôi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


"Yêu ta sao?"

Lệ Phi nhìn vào gương rồi cười thảm một tiếng: "Trông ta thế này rồi, liệu chàng có còn yêu ta không?"

Lệ Phi có chút nản lòng thoái chí.

Nhưng Hoàng đế vẫn mang theo nụ cười để tới đây.

"Nhược Hề, trước đây trẫm lỡ lời nên khiến nàng tổn thương rồi."

Không ngờ lần này ngài lại hoàn toàn không tỏ vẻ ghê tởm khuôn mặt của Lệ Phi chút nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn nàng ta: "Cho dù nàng có biến thành thế nào thì trẫm vẫn thích nàng."

"Bệ hạ."

Lệ phi cảm động hai mắt rưng rưng, vươn tay nắm lấy tay Hoàng đế: "Thần thiếp, thần thiếp cứ tưởng bệ hạ sẽ không đến nữa chứ."

"Sao lại như thế được?"

Hoàng đế vuốt bụng nàng ta: "Nàng còn đang mang thai con của trẫm mà, trẫm rất mong chờ đứa trẻ này chào đời."

Quả nhiên như lời Hoàng đế nói, đồ bổ vẫn được đưa tới cung của Lệ phi nhiều như nước chảy.

Bụng Lệ phi cũng lớn dần qua từng ngày.

Khi da bụng bị kéo căng, trên người nàng ta cũng bắt đầu xuất hiện vài vết rạn.

Cung nữ hầu hạ nàng ta rửa mặt lén than phiền với ta: "Mấy vết rạn trên người nương nương trông cứ như mặt người thật ấy, hôm nọ lúc ta giúp nàng ta thay quần áo, còn cảm thấy như chúng đang cười với ta."

Càng về sau, không chỉ một người cảm thấy những vết rạn trên người Lệ phi càng ngày càng giống mặt người.

"Ta thấy vết rạn sau lưng nàng ta giống hệt như Đinh Hương."

Đinh Hương chính là cung nữ bị Lệ phi giận chó đánh mèo, kéo ra ngoài lột da mặt chỉ vì trên mặt nàng ta xuất hiện nếp nhăn.

Cái không thiếu nhất trong cung chính là những câu chuyện mê tín kỳ quái, mà chuyện xảy ra trên người Lệ phi lại quá kỳ lạ nên có rất nhiều cung nữ tìm cách để chuyển sang cung khác.

"Đúng là một đám tiện nhân!"

Mặt đầy sẹo của Lệ phi rung lên dữ dội, trông chẳng khác nào ác quỷ địa ngục: "Đợi bổn cung sinh Thái tử xong thì nhất định sẽ g.i.ế.c sạch chúng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-10.html.]"Tuyết Cầu Nhi, chỉ có ngươi là trung thành nhất với bổn cung, chắc chắn bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi đâu." 

Hoàng hậu cũng sắp sinh, còn Lệ phi thì quấn lấy Hoàng đế, đầu tiên là bảo ngài g.i.ế.c hết những cung nữ không nghe lời, sau đó là bảo ngài nhất định phải túc trực ở bên cạnh khi nàng ta sinh con.

Bên Hoàng hậu có nhiều người quan tâm lắm rồi, còn nàng ta chỉ có một mình Hoàng đế thôi.

Hoàng đế cười đồng ý.

Trước khi Hoàng đế trở về cung, ngài nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Ngươi biết phải làm gì mà đúng không."

"Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ nương nương thật tốt." Ta cúi đầu đáp.

Đến ngày lâm bồn, vì cái thai của Lệ phi quá lớn nên nàng ta đau đớn kêu gào trên giường.

"Mau, mau đi gọi bệ hạ."

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, móng tay gần như đ.â.m vào thịt.

Ta gạt tay nàng ta ra, từ từ nói:

"Hoàng hậu cũng sắp lâm bồn, bệ hạ phải ở bên nàng rồi ạ."

"Không, không thể nào."

Lệ phi như điên dại: "Chàng đã hứa với ta, chàng đã hứa với ta rồi mà!"

"Thái y và bà đỡ đều phải đến chỗ Hoàng hậu rồi ạ, nương nương, chuyện sinh con chỉ có thể tự dựa vào chính ngài mà thôi."

Ta để nàng ta lại trong phòng, sau đó khép cửa lại.

Rồi nghe nàng ta khóc thét trong phòng: "Người đâu, người đâu, mau tới cứu bổn cung…"

9.

Ta đứng canh ngoài cửa suốt đêm, cầu nguyện cho mẹ con nàng ta bình an.

Dù sao, không chỉ một mình ta muốn báo thù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Khi thái y và bà đỡ đến thì Lệ phi đã thoi thóp rồi, sau một tiếng thét thảm thiết, cuối cùng có tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang lên.

Trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Ta đẩy cửa bước vào, báo tin cho nàng ta.

"Hoàng hậu sinh được một công chúa ạ."

"Công chúa?"

Trên gương mặt suy yếu của Lệ phi lộ ra vẻ vui mừng như điên: "Con tiện nhân đó sinh con gái, là con gái!"

Nàng ta ôm lấy đứa trẻ bên cạnh mình, phát ra tiếng cười điên cuồng: "Còn ta sinh con trai, con trai ta sẽ là Thái tử!"

"Bệ hạ đâu?"

Nàng ta kéo ta lại, mặt đầy hy vọng: "Đây là con trai đầu lòng của chàng, chắc chắn chàng sẽ đến, có đúng không?"

"Tất nhiên rồi ạ." Ta cười khẳng định với nàng ta.

Đến khi đêm xuống, Hoàng đế mới mang theo hơi ẩm bước vào Quan Sư Cung.

"Tam Lang, chàng xem, đây là con của chúng ta." Lệ phi đưa đứa trẻ trong lòng cho Hoàng đế.

"Chàng từng nói nó sẽ là người tôn quý nhất thế gian này."

Thế nhưng Hoàng đế lại đón lấy đứa trẻ với vẻ mặt vô cảm, sau đó giơ tay bịt mặt đứa bé lại, đôi mắt đỏ ngầu.

"Quan Nhược Hề, ngươi nợ ta và Thanh Thanh một đứa con."

Hoàng đế nở một nụ cười tàn nhẫn với Lệ phi rồi nói: "Vậy thì dùng con của ngươi để trả nợ đi."

"Không!" Lệ phi hét lên một tiếng chói tai, sau đó lao về phía Hoàng đế.

Nàng ta quỳ dưới đất, ôm lấy đứa trẻ trong tã lót, gào khóc thảm thiết.

"Con ta, con ta…"

Lệ phi nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt căm hận: "Chàng vẫn luôn lừa dối ta."

"Chẳng lẽ chàng thật sự chưa từng có một chút tình cảm nào với ta hay sao?" Lệ phi ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế với ánh mắt bi thương.

"Chàng từng nói “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", vậy nên mới đặt tên cho cung điện của ta là Quan Sư Cung.

Cũng là chàng nói chàng phải lập Lâm Thanh Diệp làm Hoàng hậu để có được sự ủng hộ của Thừa tướng. Nhưng ở trong lòng chàng, ta và chàng mới là vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, nên chàng phong ta làm Lệ phi.

Tất cả đều là lời chàng nói mà!"

"Đủ rồi!"

Hoàng đế quát to ngắt lời Lệ phi: "Quan Nhược Hề, nếu không phải ngươi hạ cổ tình nhân cho ta thì vĩnh viễn cũng không có chuyện ta liếc mắt nhìn ngươi một cái.

Thanh Diệp mới là người ta muốn được ở bên suốt đời, từ nhỏ ta đã muốn nhanh chóng cưới nàng về nhà, cho nàng những ngày tháng hạnh phúc. Nhưng tất cả đều bị ngươi phá hủy hết rồi!"

Hoàng đế nhìn Lệ phi với vẻ đau khổ: "Nếu biết trước sẽ gặp phải ngươi ở Miêu Cương thì ta vĩnh viễn cũng không đặt chân đến nơi đó. Quan Nhược Hề, ngươi thật sự khiến người ta ghê tởm."

Nói xong, ngài phất tay áo rời đi.

Năm Nguyên Hưng thứ mười hai, Hoàng đế phong trưởng nữ làm Hoàng thái nữ, đãi ngộ không khác gì Thái tử.

10.

Ta xin Hoàng đế một chiếc gương thủy ngân Tây Dương để đặt trước mặt Lệ phi.

"Nương nương, chẳng lẽ lúc ngài soi gương không cảm thấy có gì quen mắt hay sao?"

Ta chỉ vào khuôn mặt nàng ta trong gương, trong đó phản chiếu một gương mặt đầy những vết sẹo màu đen.

"Quen mắt?"

Lệ phi ngơ ngác nhìn gương, một lúc sau, nàng ta đột nhiên dùng tay đập gương.

"Không đúng, đây không phải là ta, ta không phải thế này, ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Tuyết Cầu Nhi, chắc chắn là ta bị người khác hãm hại, ngươi phải giúp ta."

Nàng ta quỳ dưới đất, túm chặt góc váy của ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


"Không có căn bệnh nào lại thế này, chắc chắn là có kẻ đã hạ cổ cho ta.

Cầu xin ngươi, ngươi hãy đến Miêu Cương, ở đó sẽ có người giải cổ cho ta."

Nàng ta nỉ non khẩn cầu: "Chờ đến khi ta khôi phục nhan sắc thì ta sẽ nhận được ân sủng nữa thôi. Lúc đó ta sẽ đi Tây Vực, không có vị vương nào không yêu mỹ nhân, ta sẽ báo đáp ngươi đầy đủ."

"Miêu Cương thật sự có người có thể khôi phục được dung mạo của nương nương sao?" Ta lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Thật!"

Lệ phi gật đầu: "Ta là Thánh nữ Miêu Cương, ta sẽ không lừa ngươi đâu."

Ta gật đầu: "Được, ta tin ngài."

Lệ phi lộ ra vẻ cảm kích.

"Nhưng đáng tiếc quá."

Ta từ từ kéo góc váy ra khỏi tay nàng ta, nói: "Chắc a tỷ chắc đã quên mất rồi, chẳng phải mọi người trong bộ tộc đều bị tỷ thiêu c.h.ế.t hết rồi sao."

Trên trời vang lên một tiếng sấm rền vang, toàn bộ ánh nến trong điện đều bị gió lốc lùa vào thổi tắt.

Trong bóng tối, là giọng run rẩy của Lệ phi: "Ngươi là ai?"

"A tỷ quên rồi sao?"

Ta ghé sát vào mặt nàng ta: "Ta không phải Tuyết Cầu Nhi, ta là muội muội của tỷ đây, Quan Nhược Vân."

Ta chậm rãi đóng cửa sổ lại rồi thắp sáng ngọn nến.

"A tỷ, khuôn mặt của tỷ bây giờ, giống hệt những người bị tỷ thiêu c.h.ế.t ở trong bộ tộc đấy.

"Lúc ta đi nhặt xác cho họ, trông bọn họ cũng đen kịt thế này, đến mức ta suýt không nhận ra ai là ai nữa.

Bây giờ thì tốt rồi, họ đều ở trên người tỷ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-12.html.]Ta lập tức vạch quần áo của Quan Nhược Hề ra, cơ trên người nàng ta mọc lên chi chít mặt người.

"Tỷ nhìn cái này đi, người này là a bà đã chăm sóc cho chúng ta, còn người này là thúc công thường cho tỷ kẹo để ăn, còn người này nữa, thằng bé thích nhất là đuổi theo tỷ gọi a tỷ đấy."

Ta túm tóc nàng ta, ép nàng ta mở to mắt: "Tỷ nhìn đi, sao tỷ không dám nhìn, không dám đối mặt với họ à?"

Khi ta nói những lời này, những khuôn mặt trên người nàng ta cũng đồng loạt mở mắt.

"A muội, ta sai rồi, muội tha cho ta đi." Cả người Quan Nhược Hề run rẩy, cố gắng hết sức để tránh xa gương.

"A tỷ, ta thật sự rất tò mò, mọi người trong bộ tộc đối xử với tỷ rất tốt mà, sao tỷ có thể nhẫn tâm như thế chứ?"

"Ta cũng không muốn, tất cả đều là lỗi của họ."

Quan Nhược Hề đột nhiên sụp đổ: "Là bọn họ khen ta xinh đẹp, nói rằng ta xứng với người đàn ông tốt nhất.

A muội, nếu không phải do bọn họ thì ta đã không đi trộm cổ tình nhân, cũng sẽ không ép buộc Hoàng đế phải thích ta.

Đều là lỗi của bọn họ, a muội, muội tha cho ta đi."

Quan Nhược Hề quỳ dưới đất, liên tục dập đầu với ta: "A muội à, nếu không phải tỷ thiêu hết bộ tộc thì muội cũng đâu có bản lĩnh như bây giờ. Xin muội nể tình ta đã giúp muội, muội chữa bệnh cho ta có được không?"

"Hì hì." Những khuôn mặt trên người nàng ta phát ra tiếng cười khinh bỉ.

"Đau, bị lột da thật sự đau quá…"

Trong nháy mắt đó, những khuôn mặt trên người Quan Nhược Hề như sống lại, phát ra những tiếng kêu nhỏ.

Quan Nhược Hề sợ đến run bần bật, dùng tay bịt kín lỗ tai, co rúm trong góc.

"Là ai đang nói? Đừng tới đây, đừng tới đây…"

Nàng ta co quắp, toàn thân run rẩy, so với hồi mới gặp thì như hai người hoàn toàn khác nhau.

Ta lắc đầu, đóng cửa lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,020
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Hoàn


Thật ra đây không phải người c.h.ế.t sống lại, mà là oán niệm của họ đang bám vào người của Quan Nhược Hề.

Nếu Quan Nhược Hề biết thật tâm hối cải thì có lẽ những oán niệm này sẽ dần biến mất.

Ta ngồi trên bậc thềm trước cửa, nghe tiếng gào thét của Quan Nhược Hề vang ra từ trong phòng:

"Ta không sai, ta không có sai!

"Ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ta phải đến với người nam nhân cao quý nhất thiên hạ mới đúng!"

"Bổn cung là Lệ phi, còn đám các ngươi chỉ là tiện nhân, chỉ là tiện nhân thôi!"

Cuối cùng cơn mưa cũng đổ xuống, tiếng gào thét của Quan Nhược Hề bị bao phủ trong tiếng mưa.

Ta cầm ô đi ra khỏi Quan Sư Cung, biểu hiệu nơi này đã bị tháo xuống từ lâu.

Đúng là, hôm qua còn lộng lẫy phồn hoa, hôm nay đã mạng nhện phủ đầy cửa sổ.

Cái gì trộm lấy thì cuối cùng vẫn phải trả lại thôi.

11.

Trong sinh nhật của Hoàng hậu, Hoàng đế thả đèn lồ ng đầy trời để cầu phúc.

Nghe nói ngài muốn ở lại trong cung, nhưng bị Hoàng hậu khéo léo từ chối.

Cuối cùng là Ninh phi ở lại mừng sinh nhật cùng Hoàng hậu.

Hoàng đế ra lệnh đưa Quan Nhược Hề đi.

Vào ngày sinh nhật ba tuổi của Hoàng thái nữ, hậu cung cho phép một nhóm cung nữ được xuất cung về nhà.

Ta cũng nhân dịp này để trở về Miêu Cương.

Triều đình đã lập các cô nhi viện ở khắp nơi, và ta tìm được một công việc ở trong đó.

Trong thành có một gánh hát đến, biểu diễn những tiết mục chưa từng có.

Thế là những đứa trẻ mà ta chăm sóc năn nỉ ta dẫn bọn chúng đi xem.

Lời cầu xin của những đứa trẻ luôn khiến người ta khó từ chối được.

Vở mà gánh hát biểu diễn chính là vở mới nhất.

Công chúa ngoại quốc bị trưởng huynh đưa đến nước ta để hòa thân, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hoàng hậu và Hoàng đế, trở về nước để giành lại vương vị.

"Vân di, con cảm thấy công chúa đó đẹp quá, chắc chắn Hoàng đế sẽ thích nàng, nhưng tại sao nàng lại không chịu ở lại trong cung?"

Một bé gái hỏi ta như thế.

Những đứa trẻ khác lộ ra ánh mắt tò mò.

Ta xoa đầu con bé, chỉ vào hoa thược dược đang nở rộ bên đường, hỏi: "Nếu để các con chọn thì các con muốn làm hoa hay là làm người chăm hoa?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-13.html.]

Bọn chúng chọn đủ thứ, thậm chí còn cãi nhau vì chuyện này.

Người bên cạnh ra dấu "suỵt" với chúng ta.

"Chủ gánh nói sắp có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ xuất hiện đấy."

Nghe thấy danh hiệu này, lũ trẻ lập tức ngậm chặt miệng, nhìn sân khấu không dám chớp mắt.

Chủ gánh hát khiêng một cái rương lên, sau đó mở ra, một sinh vật hình người với chân tay bị xiềng xích lăn ra ngoài.

Sinh vật này tóc tai bù xù, toàn thân mọc đầy những thứ kỳ quái, là người nhưng cũng không phải người.

Bọn trẻ sợ tới mức lấy tay che mắt lại.

Người bên cạnh ta thì kích động hô lên:

"Rõ ràng đây là quái vật mà!"

"Lừa đảo, trả tiền lại đây!"

Chủ gánh cười làm lành rồi đi lên, giải thích với mọi người:

"Xin các vị đừng kích động, đây thật sự đã từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ năm xưa."

"Bây giờ gánh hát sẽ từ từ kể cho mọi người nghe câu chuyện ẩn đằng sau nó."

Thế rồi ông ta mời người kể chuyện lên.

Tiếng mõ vang lên, câu chuyện bắt đầu được kể trên sân khấu:

"Chuyện kể rằng tiền triều có đôi vợ chồng ân ái, đến Miêu Cương du ngoạn…"



Sau khi câu chuyện kết thúc, chỉ cần một đồng xu, là có thể đến mắng chửi kẻ xấu trong câu chuyện, cũng chính là "mỹ nhân đệ nhất thiên hạ" không còn ra hình người kia nữa.

Ta dẫn lũ trẻ rời đi.

Ban đêm, cô bé hỏi chuyện nằm bên cạnh ta, thì thầm nói: "Vân di, con thấy làm người chăm hoa vẫn tốt hơn ạ."

"Hoa có đẹp hay không, sống c.h.ế.t ra sao đều do người chăm hoa quyết định, giống như mỹ nhân đệ nhất thiên hạ kia, chỉ có thể dựa vào người khác mới sống sót được."

"Mà con thì muốn làm người mà người khác phải dựa vào."

Ta chỉnh góc chăn lại cho con bé, động viên: "Vân di tin rằng con có thể làm được."

Đời người con gái, không nên chỉ đuổi theo nhan sắc, mong lấy được tấm chồng tốt.

Trời đất bao la, đâu ai quy định nữ tử không thể là người cầm cờ đúng không?

Hết 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom