[Chuyện có thật] Tôi từng làm việc ở một trạm xăng tại Idaho, và tôi đã nghỉ việc sau vài chuyện xảy ra vào mùa đông năm ngoái
Tôi từng làm việc ở một trạm xăng tại Idaho, và tôi đã nghỉ việc sau vài chuyện xảy ra vào mùa đông năm ngoái
Part 1
Part 1
Tôi sẽ không tiết lộ tôi sống ở đâu hay công ty nào sở hữu trạm xăng này để tránh việc mọi người mò tới kiếm chuyện chỉ vì tò mò. Nó là một trong số những trạm xăng mọc lên ở một nơi hẻo lánh nào đó cạnh đường cao tốc, nếu bạn từng lái xe vòng quanh miền Tây nước Mỹ thì bạn sẽ hiểu tôi đang nói về cái gì.
Làm việc ở trạm xăng đó là công việc đầu tiên tôi nhận được từ khi tốt nghiệp trung học, và nơi làm việc thì cách khoảng nửa tiếng lái xe từ nơi tôi sinh sống và lớn lên. Trong thị trấn của tôi, ngoài tôi ra thì không còn ai khác được thuê làm việc tại đó cả nên tôi là người duy nhất phải chịu đựng việc lái xe hơn bốn mươi dặm ra đường vào sáng sớm và tối khuya, một việc cực kỳ dở hơi bởi ý tưởng phủ cả đống tuyết lạnh lên cái xe cũ kỹ mua lại này trong mùa thu hoặc đông của Idaho thật không phải điều tốt lành gì.
Tôi bắt đầu làm việc ở đó vào tháng Bảy năm ngoái. Kinh doanh chẳng khấm khá mấy, nên việc bày hàng hay dọn dẹp cũng chẳng khó khăn. Những khách hàng thường hay ghé đây đều là những cư dân trong thị trấn lái xe đến thành phố lớn kế bên để xem một bộ phim, ăn tối, hoặc mua sắm, và những người tài xế xe tải, nông dân hoặc chủ trang trại ghé ngang để mua vài thứ quà vặt và vài hớp cà phê trên đường vận chuyển hàng của mình.
Một điều đáng nói ở trạm xăng này là chúng tôi có trữ một vài túi ngủ, một vài cái áo lạnh dư ra, hai cây pháo sáng, hộp dụng cụ sơ cứu khẩn cấp, và một cái radio hai chiều đặt trong phòng bảo trì. Lý do là để phòng trường hợp nhân viên làm việc vô tình bị kẹt lại đây suốt những trận bão tuyết bất ngờ, để họ có thể có thứ để ngủ và để giúp họ liên lạc với bên ngoài nếu bị kẹt lại quá một ngày. Chúng không phải do công ty cung cấp, chỉ là vài năm trước có ông tiền bối nào đấy là chuyên gia sinh tồn đã làm việc tại đây và đem theo những thứ này đến chỗ làm, sau đó quyết định quyên góp cho luôn trước khi rời đi.
Một ngày nọ vào tháng Giêng, bảy tháng sau khi tôi bắt đầu vào làm việc, lúc tôi đang ngồi phía sau quầy tính tiền ngước mắt lên xem chương trình truyền hình chiếu bằng cái TV cũ kỹ treo phía trên đầu tôi thì một dòng tin tức xuất hiện chạy ngang ngay cuối màn hình. Một thông báo cảnh cáo về một trận bão tuyết sắp xảy ra trong phạm vi thị trấn, và tất cả người dân được khuyến cáo nên ở trong nhà. Vài phút sau, tôi nhận được một tin nhắn từ quản lý, người đã xin nghỉ tuần này. Ông ấy bảo tôi cứ tự nhiên ở lại qua đêm tại trạm xăng nếu tôi không muốn lái xe về nhà (ông ta cũng nhắc rằng dù thế tôi cũng sẽ chỉ được trả lương bình thường chứ không thêm thắt gì được đâu lol). Tôi là người duy nhất làm việc trong ngày hôm đó vì khó mà có thể kiếm được ai chịu đi làm vào mấy ngày cuối năm. Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn phải lái cái xe cà tàng của mình về nhà trong trận bão tuyết nên đã quyết định mua một vài đồ ăn vặt tại trạm xăng và dành cả đêm nghỉ lại trong phòng sưởi của trạm.
Khoảng tầm 4:30 chiều, trời bắt đầu tối. Tôi liền đi đến phòng bảo trì và chuẩn bị sẵn một cái túi ngủ. Trong khi đang lục lọi trong phòng, tôi nghe tiếng chuông vang lên ở phía trước, bạn biết đấy, loại chuông sẽ vang lên mỗi khi cửa trước được mở ấy? Tôi hơi thắc mắc một chút vì thường chẳng ai ngu đến mức đi trên đường cao tốc trong cái thời tiết này cả, nên tôi dự là sẽ cho người khách hàng đó ở nhờ qua đêm để giữ an toàn. Khi tôi ra khỏi phòng bảo trì và đến khu vực chính với mấy cái quầy và kệ, chẳng có ai ở đó cả. Tôi kiểm tra phòng vệ sinh và nhìn ra ngoài nhưng vẫn không tìm được ai cả, ngoại trừ cái xe quen thuộc duy nhất của tôi đang đậu bên ngoài. Tôi nhủ thầm chắc là do gió, sau đó khóa chặt cửa trước lẫn cửa sau cho chắc ăn và hâm nóng lại hai miếng pizza trạm xăng hay bán và pha một cốc cà phê lớn cho mình.
Ngoài trời đã hoàn toàn tối đen như mực và tuyết rơi dày đến nỗi chất thành từng khối, và tôi có thể nghe rõ tiếng gió thổi mạnh đập vào những khung kính cửa sổ. Những nguồn sáng duy nhất hiện tại phát ra từ bên trong trạm xăng và cái biển hiệu treo bên ngoài; bên trên cánh cửa, trên đỉnh mấy cái máy bơm, và cái biển quảng cáo lớn bên rìa đường cao tốc. Trong lúc đang uống dần cốc cà phê, tôi nghe một tiếng “cạch” lớn phát ra ở khu vực phía sau, nơi có phòng vệ sinh. Tôi đặt cái cốc xuống và bắt đầu đi kiểm tra thử, nhưng ngay lập tức ngừng lại khi bỗng dưng nghe thấy tiếng thì thầm phát ra phía sau cánh cửa phòng vệ sinh nam. Tôi không thể hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng sau đó tôi nghe một giọng nói thứ hai thì thầm “Im lặng!” đủ to để tôi có thể nghe thấy và đột nhiên tất cả biến mất. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực và tôi gần như đã hét lên khi bất ngờ nghe thấy tiếng kèn xe hơi vang lên inh ỏi phía bên ngoài.
Tôi chạy ra phía khu vực chính và trông thấy một chiếc xe van VW cũ đậu lại trước trạm xăng, với hai đèn pha phía trước mở sáng choang và một người đàn ông gọn gàng trong bộ trang phục trưởng hướng đạo sinh bước ra từ ghế lái. Tôi mở cửa trước và mời ông ấy vào.
“Ơn trời, tôi không nghĩ là vẫn còn người ở đây đấy.” ông ta nói với tôi.
“Mọi người đang làm gì ngoài đó vậy? Định lái xe về thành phố chăng?” tôi hỏi.
“Đúng thế, tôi và mấy cậu bé đây vừa kết thúc chuyến cắm trại cuối tuần và không may bị mắc bão trên đường về” ông ấy giải thích. Tôi bắt đầu cảm thấy thắc mắc.
“Nhưng hôm nay là tối thứ Ba mà? Ngày mai lũ trẻ cũng phải đi học chứ nhỉ?”.
“Tôi đưa lũ trẻ vào bên trong có được không?” ông ấy hỏi, lờ đi câu hỏi vừa nãy tôi đặt ra. Tôi gật đầu và ông ấy đi ra ngoài, dẫn ra sáu cậu bé từ chiếc xe van, tất cả đều mặc đồng phục hướng đạo sinh với khăn quàng, áo sơ mi, quần ngắn, vớ cao và bốt. Hai trong số đó có đội những chiếc mũ màu xanh đen có hình dáng trông như chiếc thuyền lật ngược, tôi nhớ bố tôi cũng có cất một cái trong tủ, cái mà ông từng dùng lúc còn là một hướng đạo sinh. Mọi thứ trông còn kì lạ hơn khi biết rằng chúng vừa trở về từ một chuyến cắm trại nhưng không hề mặc áo khoác, và duy chỉ có nhóm trưởng là mặc quần dài.
Chúng vào bên trong trạm xăng và tôi khóa cửa lại ngay khi tất cả đã vào hết. Gió thổi mạnh và tuyết chất dày đến mức một vũng nước lớn làm từ tuyết tan đã đọng lại ngay phía trước cửa.
“Cậu có hộp dụng cụ sơ cứu nào không? Nhóc Kyle đây có một vết xước cần được băng lại và tôi thì quên đem theo cái của mình ra khỏi xe rồi.” trưởng hướng đạo sinh hỏi tôi trong khi các cậu bé thì đi vòng quanh nhìn ngắm mấy bịch kẹo và bánh quy.
Tôi rất vui lòng mở cửa để cho ông ấy tự đi lấy hộp sơ cứu của mình nhưng tôi không nói ra, bởi tôi đoán là ông ấy không muốn trở ra ngoài trời lạnh mà không mặc áo khoác trên người. Tôi đi về khu phía sau, trên đường đi tôi ghé vào cái phòng vệ sinh mà hồi nãy có nghe thấy phát ra tiếng thì thầm. Chẳng có gì ở đó cả, nên tôi tiếp tục đi tới phòng bảo trì để lấy băng gạc và neosporin. Trong khi tôi đang lần mò kiếm chỗ đặt hộp sơ cứu khẩn cấp, tất cả đèn đột nhiên tắt ngấm đi. Mọi thứ tối đen. Tôi mò mẫm xung quanh và nắm lấy một thứ tôi tưởng là đèn pin nhưng một chốc mới nhận ra đó là một trong mấy thanh pháo sáng. Tôi nhanh chóng đốt nó lên, và ánh sáng mờ ảo màu cam đỏ phủ đầy căn phòng và dãy hành lang hẹp bên ngoài.
Ngay lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ bên trong cánh cửa phòng vệ sinh nam cuối hành lang. Tim tôi nhảy dựng lên cuống họng. Giờ tôi chắc chắn rằng có ai đó đã đột nhập vào đây và có thể là một mối đe dọa cho sự an toàn của bọn trẻ hướng đạo sinh và tôi. Tôi đi xuống cuối hành lang và gọi to đến bất cứ người nào đang ở đó và nói rằng tôi có vũ khí. Tôi nghe thấy hai tiếng súng nổ và liền cúi rạp người xuống, nhưng không có gì xảy ra cả. Sau đó tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít phía sau cánh cửa. Tôi nhanh chóng chạy nhanh đến đó và mở ra, và trông thấy Kyle, một trong số những cậu bé hướng đạo sinh, đứng đó, trần như nhộng, tay nắm một khẩu súng lớn chĩa thẳng vào ông trưởng đội hướng đạo, người hiện đang ngồi dài trên bồn cầu với cái quần tụt xuống tận chân và hai lỗ đạn nóng hổi ngay trên phía gò má và mắt. Kyle quay mặt về phía tôi và lẳng lặng nói-
“Giờ ông ấy không thể làm đau cháu được nữa”.
Tôi hoàn toàn không thể chịu đựng thêm bất cứ thứ gì. Tôi chạy ra ngoài hành lang nhưng trước khi tôi kịp với tới cánh cửa thì thứ gì đó đã kéo chân tôi lại và đánh rất mạnh vào phía sau gáy của tôi. Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế xoay phía sau quầy tính tiền và đèn trong trạm xăng thì vẫn đang sáng. Không có hướng đạo sinh, không có ông đội trưởng nào cả, cũng không có bất kì thanh pháo sáng nào. Mồ hôi dính ướt cả chiếc áo tôi đang mặc và khi tôi đứng lên, tôi có thể thấy mông mình thậm chí đã làm dấu ướt phía trên miếng đệm giả da. Sau khi đầu tôi đã bớt nhức đi, tôi tự nhủ tất cả chỉ là một cơn ác mộng quái gở gây ra bởi miếng pizza rẻ tiền của trạm xăng. Đồng hồ chỉ đúng 8:30 tối, nên tôi quyết định uống thêm một ít cà phê nữa và cố để thức xuyên đêm. Những thứ đã xảy ra đã khiến tôi khá hoảng sợ và tôi không muốn thấy thêm thứ gì tương tự như thế nữa.
Tôi thật sự, thật sự, thật sự rất mong rằng đó là toàn bộ những gì đã xảy ra. Nhưng buổi đêm vẫn chưa kết thúc.