Dịch Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 149: 149: ?�ồng Ý Làm Vợ Anh Nhé


Thời gian này cả anh và cô đều bận rộn. Tiểu Vĩ cũng được ông bà nội đón, đến tối cô ghé qua chở cậu bé về.

Anh thì có khi về muộn, có khi lại không về. Buổi tối cũng chỉ có hai mẹ con, ăn uống xong cô chơi cùng tiểu Vĩ một lúc. Chờ tiểu Vĩ đi ngủ, Y Thần tranh thủ dọn dẹp nhà.

Cô trở về phòng, rồi đi tắm. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, trời cũng đỗ mưa. Cô đi sang phòng của con trai, đắp chăn cho con rồi trở về phòng mình.

Y Thần ngồi xem bệnh án hơn mười một giờ, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh.

Cô đứng dậy đi ra ngoài, xuống phòng khách tắt đèn. Chỉ còn lại chiếc đèn chùm trên trần nhà, rồi trở ngược lên lầu.

Trong không gian ánh sáng mờ ảo, một bóng người đàn ông từ từ tiến đến. Vươn đôi tay ra, ôm chầm cô từ phía sau, Y Thần có chút hoảng, nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc cô bình tĩnh cười nhẹ.

Đường Quân Viễn, cúi đầu vùi vào cổ cô. Tham lam hít mùi hương trên người cô, hôn lên má cô một cái.

" Anh làm em giật mình à."

Cô lắc đầu, rồi quay lại nhìn anh.

" Không, chỉ là tưởng có người đàn ông lạ mặt nào nên hơi hoảng tí thôi."

Anh hừ một tiếng.

" Tên đàn ông nào ăn gan hùm, lại dám bước vào nhà của Đường Quân Viễn anh chứ."

Cô vuốt vuốt má anh, nói.

" Đúng, đúng. Ngoài anh ra thì không có ai cả, được chưa."

Anh không đợi cô nói thêm gì, liền ngậm lấy đôi môi nhỏ của cô. Bàn tay dạo trên khắp cơ thể cô, rồi dừng lại trên ngực chiếc áo khoác ngoài được anh cởi ra vứt trên ghế.

Trong ánh sáng mờ, làn da trắng của cô càng rõ ràng hơn. Y Thần cảm nhận được thân nhiệt của anh rất nóng, cô đưa tay đỡ trước ngực anh.

Đường Quân Viễn biết cô muốn làm gì, anh bắt tay cô lại rồi bế cô lên đi về hướng ghế sofa Anh đặt cô xuống, lại tiếp tục việc đang dở dang.

Chiếc áo sơ mi của anh được cởi ra rồi vứt sang một bên, lộ ra phần cơ bụng săn chắc. Bàn tay anh vuốt ve đùi cô, những vết chai trên tay anh làm cô rùng mình.

Đường Quân Viễn đang hành sự cũng phải bật cười trước phản ứng này của cô.

Tiếp theo anh ngồi thẳng người, hai chân bao bọc cô ở giữa. Trong không gian chỉ có mỗi ánh sáng của bóng đèn chùm trên trần nhà, nên cũng không thể nhịn rõ được biểu cảm của anh lúc này.

Tiếng thắt lưng vang lên tiếng lách cách được anh tháo ra rồi vứt xuống sàn nhà, tiếp theo là tiếng khóa quần được anh kéo xuống.

Anh quỳ thẳng người, nhìn thẳng vào người con gái đang nằm dưới ghế. Nhếch môi cười, quần áo trên người anh được cởi hết, Đường Quân Viễn vuốt ve xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng lướt qua trên ngực cô, xé rách chiếc áo ngủ của cô.

Từng nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn, anh như muốn cô phải theo sự dẫn dắt của mình. Sau một hồi vật lộn trên ghế, anh bế cô đi về hướng phòng ngủ. Y Thần ôm chặt cổ anh, đầu vùi vào vai anh, cô cảm nhận được mỗi bước đi của anh thì cự vật lại đâm sâu hơn.

Hơn hai giờ sáng, thấy cô không còn sức nữa. Anh liền chạy nước rút, rồi phóng tất cả vào trong cô.

Cơn mưa cũng đã ngừng, anh lau người cho cô rồi lấy một chiếc váy khác mặc lại cho cô.

Đường Quân Viễn cầm bàn tay trái của cô lên, anh hôn lên tay cô. Với tay lấy chiếc hộp được đặt trên bàn cạnh giường, anh mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản. Ở giấu được đính một viên kim cương nhỏ, ở trong lòng có khắc tên của anh và cô.

Đường Quân Viễn đeo vào tay cho cô, nhìn ngắm một hồi lâu, cất giọng nói.

" Thần Thần, anh yêu em."

Thật ra cô đã tỉnh khi được anh thay đồ, nhưng vì quá mệt đến không buồn mở mắt. Cho đến khi cảm nhận được ngón tay mình lành lạnh, cô mở mắt ra nhìn nương theo ánh sáng của đèn ngủ nhìn hành động của anh.

Cô biết anh không phải người lãng mạn, nhưng chỉ cần nhiêu đây là đủ với cô rồi.

Y Thần vòng tay ôm chặt lấy anh, đưa tay lên nhìn kĩ chiếc nhẫn.

" Em tỉnh rồi sao."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.

" Ừm. Nó rất đẹp, đây là anh cầu hôn em sao."

Anh vuốt lưng cô, nói.

" Cũng có thể là như vậy, em có đồng ý với màn cầu hôn này không. Không có hoa, cũng không lãng mạn như những người khác, chỉ đơn giản vậy có được không."

Cô đưa bàn tay mình ngắm nhìn chiếc nhẫn một lúc, nói.

" Con cũng sinh cho anh rồi, không đồng ý sao được. Em cũng đã nhận định anh là chồng của mình rồi, anh không thoát khỏi em được đâu."

Đường Quân Viễn ôm chặt cô hơn, nghiêm túc nói.

" Cảm ơn em, đã luôn chờ đợi. Không đòi hỏi bất cứ điều gì hay một thứ gì. Cũng đã để em chịu thiệt thòi, phải trải qua những chuyện không đáng phải chịu. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh, tin tưởng anh."

Anh đan tay cô vào tay mình.

" Đồng ý làm vợ anh nhé."

Cô cười khúc khích, nhìn anh nghĩ.

[ Trong một không gian chỉ có chiếc đèn ngủ là còn sáng, anh lại đeo nhẫn vào tay cô. Nói là cầu hôn, Y Thần cũng bất lực trước màn cầu hôn này của anh.]

Không khí dù không có lãng mạn, nhưng vì tiếng cười của cô mà nó càng không hợp hơn. Nhận ra mình có chút không đúng, cô vội vàng nói.

" Em đồng ý, dù anh không cầu hôn em như những người khác. Thì kiếp này đã định sẵn anh là chồng của Lương Y Thần em rồi."

Đường Quân Viễn ôm cô vào lòng, giọng nói có chút nghẹn lại.

" Cảm ơn em, vợ à "
 
Chương 150: 150: Không Lẽ Là Có Thai


Thời gian này anh cũng không thường xuyên về nhà, cô thì luôn trực ca ở bệnh viện. Nên cô chỉ đành để tiểu Vĩ ở chỗ ông bà nội, nhờ họ chăm cậu bé.

Y Thần cũng không trở về nhà, có những lúc xong ca phẫu thuật cũng đã muộn, cô cũng phải ở lại quan sát tình hình của bệnh nhân.

Cô ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, tựa đầu vào tường nhắm mắt một chút. Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, dù hơi mơ hồ nhưng nó càng lúc càng đến gần. Cô cảm nhận được có một người đàn ông đứng trước mặt che đi ánh sáng của bóng đèn trên trần.

Nhưng có lẽ vì quá mệt mà không thể mở mắt ra nhìn rõ người trước mặt được.

Khách Sạn The Plams.

Một khách sạn có tiếng ở Nam Dương, nơi chỉ dành cho giới tài phiệt.

Một chiếc xe chạy đến ngay trước cửa ra vào, một cô gái bước xuống. Rồi đưa chìa khóa cho nhân viên, cô ấy đi vào trong.

Tất cả các nhân viên đều cúi đầu chào.

Cô ấy cũng chào lại, một người đàn đi đến.

" Giám đốc, cô đến rồi."

Cô ấy gật đầu, rồi nói.

" Người đã đến."

" Vâng, đang ở trong phòng tiếp khách ạ."

Cô ấy là Như Ngạn, là giám đốc cũng là người sở hữu khách sạn này.

Tiếng mở cửa vang lên một tiếng cạch.

Người ngồi bên trong không hề có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn vào bản thiết kế trên tay.

" Xin lỗi đã để Đường tổng đợi lâu, thật thất lễ."

Anh đặt vật trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

" Không sao, tôi cũng vừa mới đến."

Cô ấy nhìn anh một lúc, rồi nói.

" Vậy vào vấn đề luôn, tôi nghe nói Đường tổng sắp kết hôn à."

" Ừm."

" Cho nên… Anh chọn khách sạn The Plams là nơi tổ chức đám cưới. Thật không ngờ khách sạn của tôi có thể để được Đường tổng đây chú ý đến, quả là vinh hạnh."

Đường Quân Viễn miết nhẹ chiếc máy tính bảng trên bàn, nhếch môi.

Như Ngạn nói tiếp.

" Hay nói một cách khác, là vì người đó quan trọng với anh. Muốn cho cô ấy một đám cưới thật đẹp và được mọi người chú ý. Một người đàn ông phải yêu cô gái đó như thế nào mới làm như vậy nhỉ, tôi thật tò mò đó."

Đường Quân Viễn trầm ngâm một lúc rồi nói.

" Cho nên mọi chuyện vẫn là nhờ giám đốc Lê đây."

" Được Đường tổng đích thân tới đây, tôi đây có thể từ chối sao."

Xong khi bàn bạc xong anh cũng rời đi.

Trên xe, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên, anh đưa tay lấy nhìn số người gọi thì là ở nhà chính."

Vừa nhấc máy, bên kia một giọng nói non nớt vang lên.

" Ba ơi, con tiểu Vĩ đây ạ."

Đường Quân Viễn vuốt vuốt sóng mũi, cười cưng chiều nói.

" Ba biết, con đang ở cùng bà cố à."

" Dạ, hôm nay ba có về nhà không. Nếu ba về thì đến đón con được không, nhưng ba bận việc thì con ở cùng ông bà nội tối mẹ đến đón cũng được ạ."

Đường Quân Viễn nghe được giọng nói của con trai mà không kìm lòng được, anh nhẹ nhàng nói.

" Ừ, ba sẽ đến đón con. Cũng sắp tới rồi, chờ ba được không."

Giọng nói của cậu bé vang vọng vào điện thoại.

" Vâng ạ."

Sau khi cúp máy, anh nhìn ra ngoài cửa xe nhìn dòng người đông đúc qua lại. Nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô, máy đỗ chuông nhưng không ai bắt máy.

Chiếc xe rẽ vào con đường quen thuộc, tài xế chạy thẳng vào trước cửa.

Tiểu Vĩ đan ngồi chơi thì nghe tiếng xe, biết là anh đã đến cậu chạy một mạch ra ngoài.

Đường Quân Viễn nhìn con trai, anh ngồi xổm xuống dang hai tay cười với con. Tiểu Vĩ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ.

" Ba, con nhớ ba lắm."

Anh nựng má con trai, nói.

" Ừ, ba cũng nhớ con lắm."

Anh bế tiểu Vĩ đi vào, bà nội Đường cùng ba anh ngồi ở phòng khách nói chuyên uống trà.

Mẹ anh thì không thấy đâu, chỉ có Phương Tuyết Linh và Đường Quân Vũ đang ngồi chơi cùng tiểu Ninh.

Bên ngoài trời cũng chập tối, mẹ anh cùng với tiểu Vi Vi từ ngoài đi vào.

Ang cũng ở lại dùng cơm.

Hơn tám giờ, cuộc phẫu thuật kết thúc. Y Thần ở lại đến chín giờ theo dõi tình hình bệnh nhân rồi mới ra về. Cô đến phòng làm việc, lấy điện thoại khi mở máy lên thấy mấy cuộc gọi nhỡ liền đều là của anh.

Cô gọi lại, chưa được ba giây anh đã bắt máy.

" Em xong việc rồi à."

" Vâng, lúc nãy có cuộc phẫu thuật nên không biết."

" Ừ." Anh nghe ra giọng cô rất mệt mỏi, nói.

" Bây giờ em về chưa, để anh đến đón."

Y Thần vui vẻ, cười.

" Em đang ở trên xe rồi, chuẩn bị về. Anh đang ở nhà bà nội à, tiểu Vĩ đâu."

" Không, về nhà rồi. Con ngủ rồi, anh chờ em về, có muốn ăn gì không anh nấu."

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.

" Vậy nấu cháo trắng đi, bây giờ em không muốn ăn đồ ăn có mùi."

Đường Quân Viễn khẽ nhíu mày, nhưng cũng chiều theo ý cô.

" Được. Vậy em lái xe từ từ, đừng vội."

Mất nửa tiếng cô mới về đến nhà, vừa bước xuống xe đã thấy anh đứng ở cửa nhà đợi mình.

Cô cười, có chút uể oải nhìn anh. Y Thần đi đến, dựa vào người anh.

Đường Quân Viễn vuốt tóc cô, xót xa nói.

" Mệt lắm sao, anh đã chuẩn bị nước tắm cho em rồi. Đi tắm rồi xuống ăn, được chứ."

Cô vẫn vùi đầu vào vai anh, gật gật đầu.

Đường Quân Viễn lắc đầu, rồi bế cô lên. Hai chân cô cũng thuận thế mà choàng qua hông, tay ôm cổ anh.

" Thật là, nếu không có anh thì em phải làm sao đây."

Cô không ngẩng đầu lên, nói.

" Bởi vậy em mới bám anh như thế chứ."

Tắm rửa xong, cô cùng anh xuống phòng bếp. Anh múc ra cho cô một tô cháo trắng nóng hổi, kèm theo một chén đường.

Anh ngồi nhìn cô ăn rất ngon, cũng quan sát sắc mặt cô, nghi hoặc hỏi.

" Tháng này em trễ kinh nguyệt à."

Một câu hỏi này của anh, làm cô phải sửng sờ. Ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt có chút đờ đẫn.

Nghĩ lại thì thời gian này vì quá bận, cô cũng không để ý đến chu kỳ kinh nguyệt của mình. Nếu tính đúng thì cô đã trễ hơn mười ngày rồi, nếu vậy thì không lẽ, mình có thai.

Y Thần nhìn anh, rồi lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì.

" Đã trễ hơn mười ngày rồi, dạo này anh thấy em cũng rất mệt mỏi. Ngày mai anh cùng em đến bệnh viện, còn bây giờ ăn rồi ngủ sớm."
 
Chương 151: Hay Để Anh Nghén Thay Em


Hôm sau, vừa hay là chủ nhật. Tiểu Vĩ nghĩ học, nên anh đưa tiểu Vĩ đi cùng hai người đến bệnh viện.

Sau khi khám và siêu âm, anh đưa cô và con trai ra ngoài ăn trưa rồi về nhà. Trên xe tiểu Vĩ không ngừng ngắm tấm hình siêu âm hỏi.

" Ba mẹ, đây là em sao."

Đường Quân Viễn đang lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu xem biểu hiện con trai rồi lại tập trung lái xe.

" Ừ, con vui không "

Tiểu Vĩ vui vẻ nói.

" Tất nhiên là vui rồi ạ, con sẽ không phải ganh tị với các bạn khi có em nữa. Nhất định sẽ là một cô em gái dễ thương, con sẽ cưng chiều yêu thương em ấy.

Anh cười nhẹ.

Y Thần ngồi bên cạnh cô không nói gì, từ lúc ở bệnh viện trở về.

Đường Quân Viễn quan sát cô, anh biết cô đang nghĩ gì anh nắm lấy bàn tay đang để trên chân. Lúc này cô mới thoát ra dòng suy nghĩ, nhìn anh.

" Em cũng mệt mỏi rồi, về nhà rồi nghĩ ngơi."

Cô gật đầu.

Vì quá mệt, cô đã ngủ nguyên một buổi chiều. Nhưng bên cạnh chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, cô với lấy thấy người gọi là Chu Tuyết Linh thì bắt máy.

" Cậu làm gì mà mình gọi hoài không nghe vậy, làm mình lo quá."

Cô biết tính của cô bạn này.

" Mình chỉ ngủ thôi, mấy hôm nay liên tục mấy ca phẫu thuật nên không ngủ được, nhưng cậu gọi mình là có chuyện gì không."

" Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp. Định kêu đi ăn gì đó ấy mà, nhưng nếu cậu mệt thì nghĩ ngơi cho khỏe đi."

" Ừ." Cô tắt máy rồi đi vào rửa mặt.

Vừa bước xuống nhà, mùi thức ăn thoang thoảng. Cô đi vào phòng bếp, thấy một người phụ nữ đang loay hoay nấu ăn.

Bà ấy như cảm nhận được có người thì quay lại, thấy cô liền chào hỏi.

" Phu nhân đã dậy rồi ạ, tôi đang chuẩn bị bữa tối cô đợi chút nhé."

Cô gật đầu rồi đi ra phòng khách.

Đường Quân Viễn từ ngoài đi vào, trên tay xách đủ thứ. Tiểu Vĩ cũng lĩnh kĩnh đi sau, bê một thùng đồ nhỏ.

Anh đặt đồ lên bàn, nhìn cô.

" Em dậy rồi à, cô thấy mệt hay khó chịu không."

Cô lắc đầu, nhìn đống đồ anh vừa mua.

" Anh mua gì vậy, lại còn nhiều như thế."

" Chào mẹ."

" Ừ."cô vuốt lại mái trường rối tung của con trai.

" Là sữa cho em, rồi áo quần, đầm bầu để em mặc cho thoải mái."

Cô nhìn một lớn một nhỏ thao thao bất tuyệt, mà chỉ biết câm nín.

Như nhớ ra, cô hỏi.

" Dì ấy là anh thuê sao."

" Ừ, em đang có thai nên nghĩ ngơi. Có dì ấy anh cũng đỡ lo, cần gì thì cũng có người làm em không cần phải tự làm."

Y Thần thôi không nói gì nữa, bữa cơm tối đã được chuẩn bị xong anh đưa cô và con trai vào dùng cơm.

" Tôi cũng không biết phu nhân và cậu chủ nhỏ thích ăn gì, chỉ thấy trong tủ lạnh còn đồ thức ăn nên lấy ra nấu. Không biết có hợp khẩu vị không, nếu có gì thì cứ nói.

Dì Dung nói.

Cô múc muỗng canh lên ăn, thì gật đầu.

" Con không kén ăn, chỉ là đang mang thai nên chỉ hơi nghén ăn. Dì nấu món gì lạc lạc là được, còn về món khác thì cứ nấu bình thường cho anh ấy và tiểu Vĩ là được."

Bà ấy vui vẻ gật đầu.

" À, còn điều này nữa. Sau này dì cứ gọi con là tiểu Thần cũng được đừng gọi phu nhân con không quen."

Dì Dung có chút khó xử, quay sang nhìn anh. Thấy anh gật đầu, bà ấy cũng không vướng bận nữa nên nói.

" Vâng thưa phu nhân, a, tôi biết rồi cô tiểu Thần "

" Dì cũng ngồi xuống dùng cơm đi, không cần phải ăn sau đâu."

Cô cũng nghe anh nói qua về chuyện của Dì Dung, nên đã sắp xếp một phòng dưới lầu cho bà ở. Cũng tiện chăm sóc cho tiểu Vĩ, cô cũng đỡ phải vất vả hơn.

Tháng đầu cô cũng không ăn được gì, cứ nghe mùi là lại nôn. Dì Dung vì quá lo nên đã gọi cho anh, vì Đường Quân Viễn đã dặn nếu có không khỏe hay có gì thì phải gọi cho anh liền.

Cuộc họp đang diễn ra trong yên lặng, mọi người đều tập trung vào. Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, tất cả những người có mặt đều hướng ánh nhìn về phía anh nhưng không dám nhìn lâu.

Đường Quân Viễn vội vã đứng dậy đi ra ngoài, nói.

" Cứ như đã bàn, vẫn tiếp tục kế hoạch khung thấy đổi, Trương Hạo việc còn lại giao cho cậu."

" Vâng."

Trương Hạo nhìn đám người trong phòng họp mà lắc đầu, cuộc gọi mà khiến tổng giám đốc phải ngưng cuộc họp quan trọng lại thì chỉ có bà chủ vợ của tổng giám đốc của cậu ta thôi.

Chiếc xe vừa về nhà, anh không cởi giày mà chạy thẳng vào trong.

Thấy cô nằm trên ghế sofa, anh nhẹ nhàng đi đến. Thấy gương mặt cô xanh xao, Đường Quân Viễn đưa tay lấy sợi tóc đang vướng trên mặt cô ra.

Y Thần nhẹ mở mắt nhìn anh, cô thở nhẹ rồi nói.

" Sao anh lại về, không phải là có cuộc họp quan trọng sao."

Anh lắc đầu nói.

" Không quan trọng bằng em, bây giờ thấy trong người thế nào. Hay anh đưa em đến bệnh viện nhé, sắc mặt tệ quá."

Cô đặt tay mình lên tay anh vỗ nhẹ.

" Em không sao, là thời kỳ mang thai nên chỉ ốm nghén thôi anh không phải lo."

Đường Quân Viễn chau mày nhìn cô, nói.

" Nhưng lúc em có thai tiểu Vĩ đâu có nghén, sao bây giờ lại."

Cô dù rất mệt, nhưng nghe anh nói cũng bật cười.

" Anh quên rồi à, lúc mang tiểu Vĩ người nghén là anh."

Như nhận ra điều gì, anh vội vàng nói.

" Hay anh để em bước qua người, như vậy anh sẽ nghén thay em, đúng rồi ha."

Dì Dung ở sau cũng không tin khi nghe anh nói vậy, bà cảm thán trong lòng.

" Cô chủ đúng là một người phụ nữ hạnh phúc khi có một người chồng biết lo lắng và san sẻ như vậy."

Cô lắc đầu, nói.

" Em không sao, dù có nét em cũng chịu được. Như vậy thì mới cảm nhận được sự tồn tại của bé con và ý nghĩa hơn không phải sao."
 
Chương 152: 152: Cứ Như Vậy Sẽ Không Mặc Áo Cưới Được


Từ sáng sớm Đường Quân Viễn đã cho người đến An Dương đưa ông bà ngoại cô và cả Lạc Ý đến Nam Dương.

Bà nội Đường nghe tin thì cũng cho quản gia Châu chuẩn bị phòng ngủ.

Vì lo sức khỏe của bà ngoại cô nên trước khi về nhà chính anh đưa bà đến bệnh viện để khám, vì không muốn cô lo lắng anh đưa đến một bệnh viện khác.

Sau khi đưa ông bà Lạc đến nhà, anh cũng trở lại công ty. Không ở lâu, Đường Quân Viễn ra ngoài lái xe về nhà.

Y Thần đang ngồi đọc sách ở ngoài vườn, nghe tiếng xe cô quay đầu lại thấy anh đã bước xuống xe đi về phía mình, cô gấp quyển sách lại.

" Sao em không ở trong nhà nghỉ ngơi mà lại ra đây, buổi sáng có ăn được gì không, thấy trong người thế nào, có nôn không."

Đối với một loạt câu hỏi của anh, cô cau nhẹ mày.

" Hỏi từng câu một thôi, anh hỏi nhiều như vậy sao trả lời kịp. Chỉ là nghén thai thôi, mấy hôm nay cũng không còn nghén nữa ăn uống cũng được rồi."

Đường Quân Viễn ngồi xổm dưới nền gạch, ngước lên nhìn cô ân cần.

" Hôm nay anh dậy sớm, công ty có việc cần giải quyết à."

Anh nắm tay cô, đặt lên môi mình.

" Không có, là việc riêng."

Cô không hỏi thêm gì, rồi đứng dậy.

" Vào nhà thôi, em hơi mệt."

" Ừ, để anh đưa em vào. Em ngủ một giấc, cho khỏe, tối về nhà chính dùng cơm."

Cô quay sang nhìn anh, hỏi.

" Bà nội bảo về à."

" Không, là anh muốn thôi."

Y Thần nghi hoặc, nhưng cô không hỏi gì chỉ im lặng.

Đến bốn giờ chiều, anh cùng cô đi đón tiểu Vĩ rồi về nhà chính.

" Hôm nay dì về nhà sớm nghĩ ngơi, không cần phải lau dọn gì đâu ạ. Với lại trong tủ còn đồ ăn dì lấy về nấu cơm, đừng mùa tốn kém."

Dì Dung nhìn cô, nói.

" Như vậy sao được, tôi làm cũng được ông chủ trả tiền. Nếu còn lấy đồ ăn nữa sao mà được, hôm nay không nấu thì ngày mai."

Cô không nói gì, liền đi đến tủ lạnh. Mở ra lấy tất cả đồ ăn ở trong ra, bỏ hết vào trong túi rồi đưa cho dì Dung.

" Dì cứ đem về, cả trái cây nữa. Dì đừng từ chối, cũng đừng nghĩ ngợi gì."

Bà có chút khó xử nhìn cô, rồi nói.

" Đồ ăn này chỉ mới mua hồi sáng, hôm nay cũng không nấu cơm. Tôi mà lấy thì sao mà được chứ, hay tôi lấy ít trái cây là được rồi."

Sau một hồi, bà cũng đồng ý lấy đồ ăn về. Tiện đường anh và cô chở bà về nhà, rồi đi đón tiểu Vĩ.

Đến nhà chính cũng đã là sáu giờ, tiểu Vĩ vừa bước xuống xe thì chạy một mạch vào nhà, vừa chạy vừa vui mừng nói lớn.

" Bà cố ơi, ông bà nội ơi. Mọi người ơi, tiểu Vĩ có em rồi, con sắp được làm anh rồi."

Cả nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, thì nghe tiếng nói thất thanh của cậu ở ngoài. Ba anh liền đi ra cửa, đón cháu nội của mình.

" Tiểu Vĩ từ từ thôi, ngã bây giờ."

Cậu thấy ông nội thì chạy nhanh hơn, Đường Minh nhìn cháu trai thì vui vẻ ngồi xuống dang tay ra đón.

" Ông nội ơi, con nhớ ông."

" Ừ, ông cũng nhớ con. Vào nhà thôi, đi học về chắc con đói rồi đúng không."

Cậu bé gật đầu.

" Ba, con mới về."

Ông nhìn anh và cô, gật đầu.

Sau khi vào trong, cô mới biết được là ông bà ngoại của mình cũng ở đây. Y Thần quay qua nhìn anh, giờ cô mới hiểu là anh đi đâu mấy hôm nay. Sáng nay cũng rơi nhà rất sớm, ra là đi đón ông bà ngoại và ông bà nội của cô.

Cô nhìn anh với ánh mắt cảm kích, Đường Quân Viễn thì lại không vui khi nhìn thấy biểu cảm đó của cô, nói thầm.

" Đừng có cảm ơn anh, giữa anh với em còn cần cảm ơn à. Em không xem anh là chồng em sao, đúng là tổn thương mà."

Cô nhịn cười trước dáng vẻ này của anh, trả lời.

" Không, đó không phải là cảm ơn. Mà em cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có anh, thật tốt."

Đường Quân Viễn hài lòng với câu nói, nên có vui vẻ.

" Khoan đã, tiểu Vĩ con cầm gì trên tay vậy."

Hạ Anh thấy thì liền hỏi.

Tiểu Vĩ nhanh chóng trả lời.

" Là em gái của con đó ạ, con sắp được làm anh rồi."

" Em gái…!"

Cả nhà đồng thành, rồi nhìn về phía cô và anh.

Đường Quân Viễn nhìn một lượt những người có mặt, rồi nói với giọng chắc nịch.

" Đúng là tiểu Vĩ có em, được hai tháng rồi."

Mọi người đều ngỡ ngàng, nhất là bà nội cô. Trên mặt bà hiện lên vẻ mặt ái ngại, cô cũng nhận ra được, sau bữa cơm.

Cô ra ngoài đi dạo cùng Phương Tuyết Linh. Đường Quân Viễn ở trong thư phòng, ngồi đối diện anh là ông bà nội và ông bà ngoại cô. Có cả ba mẹ anh bà nội Đường.

Đến hơn tám giờ, một nhà ba người trở về. Ở trên xe chỉ có tiếng thở đều đều của tiểu Vĩ, cô nhìn thẳng về phía trước, không gian trong xe yên ắng có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Y Thần cũng không thắc mắc về chuyện hôm nay, cũng nghĩ được gì đó nhưng có quyết không hỏi.

Về đến nhà, anh đưa tiểu Vĩ về phòng lau người rồi cho cậu bé ngủ. Trở lại phòng thấy cô đã tắm xong, anh cũng đi lấy đồ tắm.

Sau khi trở ra, anh đi thẳng ra ngoài. Một lúc sau trở lại, trên tay là một ly sữa.

Cô nhìn anh, rồi nhận lấy ly sữa. Uống một hơi hết sạch rồi đưa lại cho anh, bất mãn nói.

" Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, làm một ly sữa đầy như vậy là không muốn cho em ngủ chỉ thức để đi vệ sinh à."

Đường Quân Viễn cười nói.

" Vậy anh thức cùng em "

Anh xoa bụng cô.

" Nếu kéo dài thêm thì sẽ không mặc áo cưới được mất."

Cô cười, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 153: 153: Không Muốn Xa Anh Quá Lâu


Qua ngày hồm sau, phía bên nhà chính.

Người lớn nghe anh nói về chuyện hôn lễ đã ngồi lại bàn bạc, xem ngày giờ tốt cho hai người.

Đường Quân Viễn dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, dì Dung cũng đến để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Ăn uống xong, anh đưa tiểu Vĩ đến trường. Rồi cùng cô đi thử váy cưới, chiếc xe chỉ chạy với tốc độ vừa phải.

Đến nơi, anh đưa cô vào trong. Người quản lý thấy anh liền đi ra, chào.

" Đường tổng, anh đến rồi. Mời đi lối này."

Cả hai được người quản lý đưa đến một căn phòng riêng, bên trong rất đầy đủ. Rất rộng, ở một góc phòng có một chiếc ghế dài và bàn, bài trí cũng rất hài hòa.

Lúc này nhân viên đưa ra một chiếc áo cưới, được treo trên giá.

"Vì nhà thiết kế của chúng tôi đã phải đi công tác nên hiện không thể có mặt ở đây, nếu Đường tổng sau khi thử mà có vấn đề tôi sẽ trực tiếp liên lạc cho cô ấy ạ."

Anh gật đầu, quay sang nhìn cô.

Y Thần chăm chú nhìn chiếc váy cưới, tâm trạng cô lúc này như không thật.

Đường Quân Viễn ngồi một bên, cầm lấy tay cô.

" Đi, anh đưa em đi thử váy cưới."

Cô nhìn chiếc váy cưới trong tay, mướt nhẹ.

Váy cưới được cắt đo tỉ mỉ, ở trước ngực được xẻ một đường tôn lên phần ngực của cô nhưng không hở. Chiếc áo được kết hợp với màu trắng xám, từ đầu cho đến đuôi váy đều được đính kim cương.

Sau khi mặc lên cô cảm nhận được, chất liệu vải rất mềm. Không khiến cô thấy khó chịu, còn phần bụng cũng không chật, vừa đủ để cô có thể thoải mái. Vật kèm theo là một chiếc khăn trùm đầu và vương miệng cũng được đính kim cương lên đó.

Đường Quân Viễn đứng bên cạnh, nhìn cô không rời mắt.

"Em đẹp lắm, cuối cùng cũng đã thực hiện được. Anh đã tự nhủ rằng sẽ cho em một lễ kết hôn thật lớn, để em đường đường chính chính thuộc về anh. Tiểu Thần cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh và chờ đợi."

Đường Quân Viễn quỳ một chân xuống, lấy trong túi quần ra một chiếc nhẫn đeo vào tay cô.

" Đồng ý làm vợ anh nhé, tiểu Thần."

Cô nhìn anh, gật đầu nhẹ nhàng nói.

Sau khi thử váy cưới, anh đưa cô đến địa điểm tổ chức hôn lễ của hai người.Bên trong khán phòng được trang trí hoa tươi, loại hoa mà cô thích.

" Thời gian qua anh luôn vắng mặt, bận rộn là vì chuẩn bị những thứ này sao."

Đường Quân Viễn gật đầu.

"Ừ, vì em xứng đáng."

Cô ngừng bước chân, nhìn anh.

" Anh vất vả rồi."

Đường Quân Viễn không mấy hài lòng với câu nói này của cô.

" Chuyện anh làm là vì em, dù có vất vả cũng không bằng một phần mười của em, nhưng đối với anh đó là một loại hạnh phúc. Anh thấy bản thân mình thật may mắn vì luôn có em bên cạnh."

Vì nhận tin anh và cô sẽ tổ chức hôn lễ, nên bà nội Đường bảo anh phải thường xuyên về nhà chính dùng cơm.

Thức ăn được dọn lên, đầy những món ăn ngon và bổ dưỡng cho hai người cháu dâu.

Bà nội của cô sức khỏe cũng ổn định, nên cũng ngồi dùng cơm cùng.

Hai người đàn ông chỉ luôn chăm vợ, Đường Quân Vũ nghiền ngẩm lột vỏ tôm cho Phương Tuyết Linh rồi bỏ vào chén cho cô.

Ngẩng lên nhìn cô, định bảo cô ăn thì thấy cô ấy nhíu mày. Như gắn chịu cơn đau vậy, đôi đũa trong tay cũng vì vậy mà rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng len ken thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.

Đường Quân Vũ lo lắng, sốt sắng cầm tay cô ấy. Khuôn mặt cau lại, nhìn biểu cảm của cô.

" Linh Linh, em đau sao. Là con đạp à, nói cho anh biết."

Phương Tuyết Linh nắm chặt tay Đường Quân Vũ.

Y Thần một bên đứng dậy, đi đến xem.

Hạ Anh lên tiếng.

" Có lẽ con bé sắp sinh rồi, tốt nhất nên đến bệnh viện."

Mọi người từ lớn đến nhỏ đều tất bật chuẩn bị, Đường Quân Vũ bế cô đi ra xe. Anh cũng đi theo sau, để lái xe đưa hai người đến bệnh viện.

Y Thần ở lại, cô cũng liên lạc cho khoa phụ sản. Vì mọi người đều rời đi, nên cô đã không đi. Bà nội Đường cũng không thể để mọi người như vậy mà đi được, chỉ có ba mẹ anh và Đường Quân Viễn đến đó.

Vừa đến bệnh viện, Phương Tuyết Linh được đưa vào phòng sinh. Đường Quân Viễn và ông bà Đường ở ngoài ngồi đợi.

Anh vì sợ cô lo lắng nên gọi điện.

" Thế nào rồi anh."

Đường Quân Viễn trầm ngâm, mặt có chút không vui.

" Câu đầu tiên khi em hỏi lại hỏi về người khác chứ không phải chồng mình à."

Y Thần ở bên kia cười.

Sắc mặt anh càng tệ hơn.

"Không, vì anh sẽ trở về nhanh thôi. Em không hỏi vì không muốn xa anh quá lâu, như

vậy sẽ rất nhớ."

Nghe được câu này của cô sắc mặt anh mới hòa hoãn lại, nói.

" Đã được đưa vào phòng sinh rồi, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì cả."

" Vậy à."

"Ừm, chờ anh. Anh sẽ về liền, không quá lâu đâu."

Y Thần cũng vui vẻ dạ một tiếng.

Qua ngày hôm sau, vì cô một hai phải vào bệnh viện thăm Phương Tuyết Linh và cháu trai nên đã bảo anh đưa cô đi.

Đến nơi cô vào trong, còn anh và Đường Quân Vũ ngồi ở phòng ngoài.

" Vất vả rồi." Cô ấy gật đầu.

Y Thần đến nhìn đứa bé đang ngủ, cô cũng không muốn đánh thức liền ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

" Đây là cháo yến, ăn cho lấy lại sức."

Phương Tuyết Linh nhận lấy chén từ cô.

" Cảm ơn."

" Giữa chúng ta còn khách sáo như vậy à."

Hôm nay là chủ nhật nên tiểu Ninh đã được Đường Quân Vũ đưa đến bệnh viện.

Cô bé ngồi bên cạnh nhìn chăm chăm vào em trai nhỏ, tiểu Vĩ cũng được đến cậu bé cũng đưa tay chọc vào má, khen một cầu.

"Thật dễ thương."

Y Thần ngồi bên cạnh, vuốt tóc con trai.

" Lúc nhỏ con cũng như vậy, rất đáng yêu."

Hai người đàn ông đứng ở cửa phòng nhìn vào, anh lặng lẽ quan sát hai mẹ con rồi cười yêu chiều.
 
Chương 154: 154: Người Hiểu Em, Yêu Em Là Anh


Hai tháng trôi qua, anh cũng có thêm thời gian để chuẩn bị kĩ hơn.

Biết bao nhiêu sự cố gắng, tin tưởng và cảm thông mà hai người trải qua. Sự hi sinh của cô anh đều khắc trong lòng, để bù đắp cho cô Đường Quân Viễn đã cho cô một đám cưới thật lớn, biến cô thành cô dâu đẹp nhất.

Tất cả những người được mời đến tham dự lễ cưới của anh và cô đều là những người có tiếng trong giới làm ăn, những đối tác và bạn bè của anh.

Viện trưởng Lý và có cả Trần Hưng, Liếu Giai.

Phòng cô dâu.

Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh ở bên trong cùng cô.

" Cô dâu của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp."

Chu Tịnh Nguyệt sáng khoái khen một câu.

Phương Tuyết Linh một bên cười, vui vẻ nói.

" Đúng vậy, còn phải thật hạnh phúc nữa."

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Một giọng nữ truyền vào.

"Đã đến giờ rồi ạ."

Hai người Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh giúp cô chỉnh trang lại rồi cùng cô đi ra ngoài.

Sau khi ra, hai người họ trở về bàn ngồi.

Không quá lâu, ở trước một cánh cửa lớn được mở ra. Cô xuất hiện với một dáng vẻ xinh đẹp và lộng lẫy, mọi người đều quay lại nhìn về phía cô.

Ông nội Lương nắm tay cô đi về phía trước, thay cho con trai mình đưa cô đi một đoạn đường đến hạnh phúc.

Nhưng điều mà cô không ngờ, là ở trước ông ngoại cũng đứng ở đó. Ông nắm tay còn lại của cô đi về phía anh.

Trên một đoạn đi về phía anh, cô không thể ngăn được cảm xúc của mình. Anh từng nói sẽ cho cô một điều bất ngờ, anh luôn biết cô muốn gì và suy nghĩ thế nào.

Anh gật đầu, yêu chiều nhìn cô một lúc một gần mình hơn.

Đường Quân Viễn một thân tây trang, đứng thẳng người nhìn vào cô một chút cũng không rời mắt. Vẻ ngoài của anh rất bình tĩnh nhưng từ trong lòng đã hạnh phúc thể nào khi thật sự có được cô, mãi mãi gắn kết.

Ông ngoại trao tay cô cho anh, vỗ nhẹ vào tay anh nói.

" Ta biết, ta không có tư cách để nói câu này. Nhưng mong con hãy yêu thương tiểu Thần, dù cho có thế nào cũng phải là nơi nương tựa vững chắc cho con bé."

Đường Quân Viễn đan tay mình vào tay cô, nhìn ông cụ Lạc nói.

" Ông yên tâm, cô ấy sẽ không phải chịu uất ức nữa. Cháu sẽ là người cho cô hạnh phúc và sẽ yêu thương cô ấy nhiều hơn."

Ồng gật đầu, rồi quay qua nhìn cô rồi đi xuống.

Sau khi qua cắt bánh kem và rót rượu cô và anh đọc lời tuyên thệ.

Hai người trao nhẫn, bên dưới liền có tiếng hét thất thanh. Mọi người bên dưới cũng được tiếp thêm vui liền hét lên.

" Hôn đi, hôn đi..."

Hàn Thuy thấy vậy thì liền kéo tay Chu Tịnh Nguyệt bảo cô ấy ngồi xuống.

Bữa tiệc kết thúc, anh bị một đám người kéo lại ngôi uống.

Khách khứa đều đã rời đi, người lớn cũng trở về. Chỉ còn lại mấy người Hàn Thuy và Lâm Tường, Đường Quân Vũ,

Nhất Thiên, Trương Hạo là còn ở lại.

Cứ như vậy đến hơn mười một giờ đêm họ mới buồng tha cho anh, vì quá say nên anh và cô phải ở lại khách sạn.

Đường Quân Viễn mở cửa, thấy cô đã tắm rửa ngồi trên giường đọc sách. Anh đi đến, đứng trước mặt cô nhìn xuống.

Cúi đầu hôn lên mặt cô, Y Thần giật mình trước hành động của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, rồi đặt quyền sách trong tay xuống.

" Anh vào tắm đi, để em đi lấy áo cho."

"Ừ, người anh đầy mùi rượu. Đám người đó thật không thể hiểu được lại ép anh uống tới mức này."

Cô cười nói.

" Miệng của anh, anh không uống ai ép được anh sao."

Cô đi lại giường, nhìn anh.

"Không, em sai rồi là bọn họ ép anh, ăn hiếp anh. Không phải anh tự uống, họ nói hôm nay là uống để chia tay sự độc thân của anh."

Cô nhìn bộ dạng này của anh mà chỉ biết cười trừ, rồi cũng nói theo.

" Được là họ ép anh, đi vào tắm. Em đưa anh vào, phải tắm nước nóng không sẽ cảm lạnh."

Đường Quân Viễn vội vàng đứng dậy, để cô ngồi xuống giường

" Không, để anh tự làm được."

Nói rồi anh lấy chiếc áo choàng ngủ trên tay cô rồi đi vào phòng tắm.

Một lúc sau cô vẫn không thấy anh đi ra, nghĩ anh dù tửu lượng tốt. Nhưng tối nay uống cũng không ít, liền lo lắng đi đến gõ cửa.

"Quân Viễn, cũng muộn rồi không nên tắm lâu như vậy đâu. Thấy một vẫn không nghe anh trả lời, cô lo lắng mở cửa thì cảnh tượng bên trong làm cô phải giật nảy mình.

Đường Quân Viễn nằm trong bồn tắm, một tay gác lên thành bồn tắm. Tay còn lại nắm lấy cự vật của mình vuốt ve một cách mạnh bạo..

Thấy cô đứng đó, anh đưa đôi mắt hơi say của mình nhìn cô. Tiếng rên càng lúc càng lớn, rồi bắn ra một chất dịch màu trắng nổi trên mặt nước.

Cô nhìn khuôn mặt anh đã đạt được khoái cảm, chỉ biết câm nín rồi đi ra ngoài. Nhưng lại bị anh nắm tay lại, cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm.

Anh đứng trước mặt cô, tay cầm lấy tay cô đặt lên con cự long của anh. Y Thần cảm nhận được độ nóng của nó, như có thể làm bỏng tay cô vậy.

" Đêm tân hôn, lại không thể làm chuyện đó. Anh thấy rất bức bối, nhưng biết làm sao giờ."

Cô nhìn anh, nói nhẹ.

" Vậy để em giúp anh được không."

Đường Quân Viễn lắc đầu, rồi kéo cô đi đến bồn rửa tay. Rửa sạch sẽ tay cho cô, rồi tự mình tắm một lượt rồi đi ra ngoài.

Đúng như anh đã nói, anh sẽ không vì thỏa mãn nhu cầu của mình và khiến cô mệt mỏi. Anh để cô gối đầu lên tay mình, ôm cô vào lòng, bụng cô chạm vào bụng anh.

" Bụng to hơn rồi, lần này có đau lưng không."

Anh hỏi như vậy vì lần mang thai tiểu Vĩ cô đã đau lưng rất nhiều.

" Không, nếu có thì anh sẽ xoa cho em."

" Nhưng vất vả lắm, chỉ sinh thêm một đứa này nữa thôi. Chỉ cần hai đứa là đủ rồi, nhìn em mang thai và sinh con anh sót lắm."

Cô choàng tay ôm chặt lấy anh, vỗ nhẹ lưng anh.

" Vì anh, đều xứng đáng."

Anh không nói, cúi xuống hôn lên trán cô.

Lại nghe cô nói.

"Em không nghĩ bất ngờ mà anh cho em là để ông ngoại lên đưa em đi lấy chồng đó."

Chỉ nghe anh nói.

" Không trách anh."

Y Thần ở trong lòng anh lắc đầu.

"Ngược lại em phải cảm ơn anh, vì đã làm việc này cho em. Em không đủ dũng khí để đối mặt để làm mọi việc, nhưng anh luôn hiểu em và thay em làm điều đó."

Giọng anh nhẹ nhàng nói.

" Anh đã từng nói rồi đúng không, người hiểu em yêu em không ai khác ngoài anh. Cũng đã từng nói em không cần làm gì khi ở bên cạnh anh chỉ cần yêu anh là đủ, mọi chuyện anh sẽ tự biết mà làm cũng sẽ làm thay em."
 
Chương 155: 155: Cùng Nhau Đi Hết Chặng Đường


Hai người vốn định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng vì sức khỏe của cô. Nên đành hoảng lại, cô cũng không đến bệnh viện làm nữa.

Ông bà nội và ngoại đều ở lại chăm sóc cô đến lúc sinh.

Đường Quân Viễn cũng hạn chế công việc, những buổi gặp mặt hay các bữa tiệc anh đều để Trương Hạo đi thay mình.

Thời gian thoáng cái cô đã ở tháng thứ chín của thai kỳ. Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón thêm một thành viên mới.

Tiểu Vĩ cũng vui vẻ, háo hức gặp em gái nhỏ.

Buổi tối tất cả mọi người đều ở nhà chính ăn uống và nói chuyện, cô và anh thì đi dạo ngoài vườn.

Quân Viễn đưa tay đỡ lưng cô, đi từ từ cùng cô.

Đi được một đoạn cô đứng lại, hít thở. Tay khác đỡ bụng, chau mày.

Thấy biểu hiện của cô, anh lo lắng.

"Em không sao chứ, chẳng nhẽ là sắp sinh."

Thấy anh hốt hoảng, cô vỗ tay anh.

" Không, vẫn chưa tới ngày dự sinh mà. Chỉ là tháng cuối nên đi đứng không tiện với lại là con đạp em thôi, anh đừng lo."

Lúc này đây sắc mặt Đường Quân Viễn mới hòa hoãn đôi chút, hai người cũng không đi nữa liền trở về phòng.

Buổi tối cô không ngủ được, luôn dậy đi vệ sinh, rồi bị chuột rút. Vì không muốn đánh thức anh cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng chân chưa bước xuống giường đã nghe tiếng anh.

"Em khó chịu à, hay làm gì."

Cô lắc đầu, nói.

"Em đi vệ sinh, anh ngủ tiếp đi."

Nhưng anh lại đứng dậy đi đến cạnh cô, đưa tay cầm tay cô.

" Để anh đưa em vào trong."

Y Thần cười khổ, cũng không phản kháng để Đường Quân Viễn đưa cô vào nhà vệ sinh.

Lúc cô định đi thì anh lại đứng ở đó không chịu đi ra ngoài, cũng chẳng nhúc nhích.

" Anh ra ngoài trước, tí em ra."

Đường Quân Viễn đi ra ngoài, đứng trước cửa phòng tắm. Sau khi cô đi ra anh mới yên tâm, đưa cô trở lại giường.

Sáng hôm sau.

Thời tiết lạnh nhưng vẫn có nắng, ở ngoài vườn tiếng gió thổi nhẹ nhàng qua từng tán lá.

Chỉ còn hai ngày nữa là bước sang năm mới.

Ở bên nhà chính mọi người cũng tấp nập chuẩn bị đón Tết.

Ồng bà ngoại cô cũng trở về lại An Dương, vì rời đi cũng lâu nên phải về.

Ông bà nội cũng muốn ở lại, nhưng ở nhà chỉ có mỗi Lương Ninh ở nhà nên hai người cùng Nhất Thiên trở về.

Đêm ba mươi, đám người Đường Quân Viễn, Hàn Thuy. Lâm Tường Đường Quân Vũ tụ tập tại nhà anh.

Cùng nhau ăn uống, nói chuyện. Đốt pháo để đón giao thừa, tiểu Vĩ và tiểu Ninh chơi cùng con của Hàn Thuy.

Y Thần không nói gì, cô ngồi nhìn mấy đứa nhỏ chạy nhảy trong sân.

Gương mặt nhíu nhẹ, cơn co thắt ở bụng càng lúc càng đau. Cô vội đứng dậy, anh ngồi cạnh bên cũng quay người đỡ cô.

Phương Tuyết Linh và Chu Tịnh Nguyệt lo lắng đi đến.

" Thần Thần, cậu sao vậy."

" Khó chịu ở đâu sao..."

Chưa kịp để Chu Tịnh Nguyệt nói hết câu, Đường Quân Viễn vội vã bế cô lên đi về hướng bãi đỗ xe, nói với đám người Đường Quân Vũ.

"Gọi điện đến bệnh viện giúp tôi, cô ấy sắp sinh rồi."

Phương Tuyết Linh liền gọi điện đến bệnh viện, Đường Quân Vũ đi theo sau lái xe đưa hai người đi.

Mất ba mươi phút, chiếc xe cũng đến bệnh viện. Anh xuống xe rồi bế cô đi vào trong, các bác sĩ cũng chạy theo sau.

Đường Quân Vũ đi làm thủ tục cho cô, rồi trở lại phòng sinh.

Lâm Tường cũng ở lại nhà anh, Hàn Thuy cũng đưa hai mẹ con Chu Tịnh Nguyệt trở về. Phương Tuyết Linh không đi cùng, phải trông tiểu Phong.

Tiểu Vĩ nghe mẹ phải đi sinh em gái, cậu đã không ngủ được. Liên tục điện thoại cho anh, nhưng anh không thể bắt máy liền gọi cho Đường Quân Vũ.

Trong phòng sinh.

" Vợ à, em bình tĩnh. Hít thở sâu, đừng gấp quá."

Cô nắm chặt tay anh, trên trán lấm tấm mổ hôi.

Liều Ninh nhìn hai người, chỉ lắc đầu rồi nói.

" Hít thở sâu vào, rồi từ từ thở ra. Bác sĩ Lương cố gắng, đừng nhịn cứ la lên, như vậy sẽ sinh hơn gắng một chút

ทนัล."

Đường Quân Viễn nắm chặt tay cô, tay còn lại lau mồ hôi cho cô.

Sau gần một tiếng, trong phòng vang lên tiếng khóc. Đường Quân Vũ ở ngoài nghe thấy tiếng liền đứng dậy, đến trước cửa đứng đợi.

Qua hơn ba mươi phút cô được đưa về phòng.

Sáng hôm sau, bà nội Đường và mọi người mới hay tin cô đã sinh thì vội vàng đến bệnh viện.

Vì là mồng một nên bệnh viện không có mấy người, cô cũng nằm ở phòng riêng nên càng yên tĩnh.

Tiểu Vĩ khi đến nơi, không hề rời mắt khỏi em gái nhỏ. Lúc thì sờ má, lúc lại nắm tay không hề buông ra, ánh mắt sáng rực.

"Em gái thật dễ thương."

Cậu bé nói rồi quay sang nhìn cô.

"Mẹ em gái rất xinh đẹp, rất giống mẹ."

Y Thần yêu thương nhìn con trai, nói.

" Con cũng rất đẹp, giống ba của con."

Một nhà bốn người chung một chỗ, tựa như bức tranh được vẽ nên.

Thấp thoáng Tiểu Viên cũng đã ba tuổi, ngày ngày hai anh em cùng nhau chơi đùa.

Y Thần cũng không đến bệnh viện nữa, cô chỉ ở nhà. Thời gian cả tiểu Vĩ và tiểu Viên đi học cô sẽ đến công ty.

Đường Thị.

" Chào phu nhân."

Những nhân viên thấy cô thì cúi đầu chào, cô cũng gật đầu rồi đi thẳng vào thang máy.

" Cốc cốc."

" Vào đi."

Tiếng cửa được mở ra, Đường Quân Viễn chăm chú xem tài liệu không ngẩng đầu lên. Nghe tiếng mở cửa, nhưng lại không thấy người bước vào, lúc này anh mới ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy cô, anh liền đặt tập tài liệu xuống rồi đi về phía cô.

" Sao em lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi."

Cô lắc đầu, cười.

Anh rót một ly trà nóng, rồi đưa cho cô.

" Bên ngoài trời lạnh, em lại ăn mặc phong phanh như vậy."

"Em không lạnh, suốt quãng đường đến đây em đều ngồi trong xe mà. Với lại ở nhà hoài như sẽ chán, chi bằng đến đây có phải hơn không."

Đường Quân Viễn bất lực nhìn cô.

" Vậy em ngồi chơi, anh đi xử lý đống tài liệu kia rồi chúng ta cùng đi đón con."

" Ừm."

Anh trở lại bàn làm việc, Y Thần để ý một vài cuốn tạp chí cô liền lấy một cuốn rồi xem.

Đường Quân Viễn lâu lâu lại ngước nhìn cô.

Xong khi xong việc, anh ngẩng đầu thì thấy cô nằm ngủ trên ghế sofa. Anh tiến đến, lấy áo khoác choàng qua người cô nhẹ nhàng bế cô lên đi ra ngoài.

Trương Hạo vừa đúng lúc ở ngoài định đi vào, thì thấy anh ra. Chưa để cậu ta kịp nói gì, anh lên tiếng.

" Đi, cậu lái xe đến trường đón tiều Vĩ và tiểu Viên. Cô ấy đang ngủ, đừng làm ồn."

Nói rồi đi trước, Trương Hạo cũng vội vàng đi sau.

Vì muốn bù đắp cho cô một buổi trăng mật anh đã sắp xếp tất cả, tiểu Vĩ và tiểu Viên được ông bà nội trông.

Cô và anh ngồi trên máy bay riêng, anh đan tay cô vào tay mình.

Mất hơn năm tiếng anh và cô cũng đến nơi, chiếc xe từ từ chạy vào một ngôi biệt thự độc lập nằm cạnh biển.

Ngôi biệt thự rất sang trọng, được thiết kể theo kiến trúc phương Tây. Tông chủ đạo là màu trắng, hai bên đường đi vào được trồng rất nhiều loại hoa.

Y Thần quay qua nhìn anh.

" Đây là, anh chuẩn bị từ lúc nào."

Anh yêu chiều nhìn cô.

" Cũng không lâu lắm, vừa hay để đưa em đến đây."

Cô nhìn ngôi nhà, rồi hai người đi vào bên trong.

Ở trong còn tráng lệ hơn, cả phòng khách được bày trí theo sở thích của cô. Trên tủ, cả trên tường đều có ảnh của cô và anh, nhưng nhiều hơn vậy là những bức ảnh này là trước khi cô bỏ anh.

Anh vẫn giữ lại và luôn trân trọng nó.

" Đi chúng ta lên phòng, anh đã cho người làm bữa tối rồi."

Sau khi mở cửa phòng ngủ ra, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là tấm ảnh cưới của anh và cô, được anh đặt một bên trong phòng ngủ.

Sau khi xong xuôi, anh đưa cô ra ngoài vườn. Dọc đường đi đều là hoa, còn có cả những ánh đèn được gắn dưới cây.

Đến nơi cô thấy trước mắt là một chiếc bàn, có một bình hoa và nến. Những món ăn cũng được chuẩn bị, đều là món mà cô thích.

" Đi thôi."

Y Thần gật đầu.

Anh rót ra hai ly rượu, rồi đưa cho cô một ly, anh một ly.

" Chúc bà xã trăng mật vui vẻ."

Cô cũng cạn ly.

" Chúc ông xã trăng mật vui vẻ."

" Chúng ta cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, mong sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn thế này."

" Mãi mãi gắn kết."

Ánh trăng cũng chiếu sáng vào hai người, như muốn chúc phúc cho hạnh phúc của anh và cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom