Dịch Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459: Mùa tỏ tình (19)


Edit: Mèo lười 

Beta: Wendy, Yan

Phố Bắc. 

Ngân Tô loại trừ những cửa hàng mà ngày hôm qua đã vào, chọn một phòng triển lãm phim ảnh. 

Phòng triển lãm này có rất nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng đều chiếu một bộ phim, ngồi trong đó người ta sẽ có cảm giác đắm chìm. 

Mối nguy hiểm ở phòng triển lãm này không nằm ở bộ phim mà nằm ở bảng đánh giá do nhân viên đưa cho sau bộ phim. 

Nếu đánh giá tốt sẽ bị giữ lại phòng triển lãm, nếu đánh giá không tốt sẽ bị nhân viên tấn công. 

Lấy giá trị trung bình? 

Ồ, nó chỉ có hai lựa chọn thôi. 

Tốt hoặc không tốt. 

Vì vậy, dù chọn cái nào thì cũng đều gặp nguy hiểm cả. 

Tất nhiên là Ngân Tô đã tặng cơ hội tốt như vậy cho người yêu thân ái của mình, nói đây chính là sự tin tưởng, sự tôn trọng của cô dành cho người yêu. 

Ưng Lan đương nhiên không muốn đánh giá, đây rõ ràng là việc cô phải làm… 

Thế nhưng Ngân Tô mở miệng chính là ‘anh không làm là không tôn trọng tôi, tôi tin tưởng anh như vậy, mà chút chuyện nhỏ này anh cũng không muốn làm, có phải trong lòng anh không có tôi…’

Ngân Tô vừa nói vừa móc ra một cây gậy nhìn vào hai chân anh ta, như đang suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu. 

“Tôi hiểu rồi, anh rất muốn dựa dẫm vào tôi… Tôi là một người yêu chu đáo, đương nhiên là phải thỏa mãn anh.”

“…” 

Tôi muốn dựa dẫm vào cô lúc nào hả?! 

Từ chỗ nào cô lý giải ra được thông tin này thế?! 

Mà Ô Bất Kinh nghe được chính là —— Tôi chu đáo và biến thái như thế, đương nhiên muốn giết anh. 

Nếu đây không phải là đại lão thì cậu ta thật sự đã nhanh chóng bỏ chạy rồi. 

Ưng Lan dần trở nên cáu kỉnh, nhưng trước sự đe dọa phụ thuộc của Ngân Tô, đành kìm nén cơn giận của mình để đi đánh giá. 

Tuy Ưng Lan là NPC nhưng hiển nhiên anh ta không có đặc quyền gì. 

Cho nên vẫn sẽ bị công kích sau khi đánh giá. 

… 

… 

Phòng triển lãm nghệ thuật cắm hoa. 

Vương Đức Khang và Đặng Diệp Diệp cùng nhau bước ra, người yêu Đặng Diệp Diệp nắm lấy tay cô ta, nói chuyện như rót mật vào tai. 

Đặng Diệp Diệp giống như muốn thoát khỏi đối phương nhưng lại không dám, trông vô cùng lúng túng.

Người yêu của Vương Đức Khang đi theo anh ta, vẻ mặt có chút u ám. 

Người yêu rút được hôm nay có tính cách khác với hôm qua, có người thích tiếp xúc cơ thể với người chơi, có người thì không nguyện ý. 

“Đặng Diệp Diệp, Vương Đức Khang, hai người vừa mới từ bên trong đi ra à?”  

Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm từ bên kia đi tới.

Người chào hỏi bọn họ là Diêu Bá Thanh. 

Hồ Cầm khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên người Vương Đức Khang một lúc rồi rời đi mà không nói lời nào, có lẽ vì chuyện xảy ra tối qua nên cô ta có ấn tượng không tốt với Vương Đức Khang.

Sắc mặt Vương Đức Khang thản nhiên, tùy ý đáp lại. 

“Phòng triển lãm này có nguy hiểm không?” Diêu Bá Thanh dò hỏi Vương Đức Khang: “Chúng tôi vừa đến phòng triển lãm thủ công mỹ nghệ trên đường phố bên kia, chúng ta có thể trao đổi một chút thông tin.”  

Phòng triển lãm ở phố Bắc có giá trị yêu đương nhiều nhất, Vương Đức Khang không muốn trải nghiệm lại chuyện tối qua lần nữa nên đã đồng ý với đề nghị của Diêu Bá Thanh. 

Bốn người nhanh chóng trao đổi xong, Hồ Cầm ra hiệu cho Diêu Bá Thanh rời đi. 

“Anh cảm thấy lời Vương Đức Khang có đáng tin không?”

“Cô cảm thấy Vệ Huệ Nhi chết có liên quan đến anh ta sao?” Diêu Bá Thanh lập tức hiểu được suy nghĩ của Hồ Cầm.

“Sáng hôm nay, lúc Đặng Diệp Diệp trả lời, luôn nhìn lén Vương Đức Khang. Hôm qua Vương Đức Khang hành động một mình, nhưng hôm nay hắn lại dẫn theo Đặng Diệp Diệp đi cùng, điều này không phải rất bất thưởng sao?” 

Diêu Bá Thanh: “Vậy thì cẩn thận Vương Đức Khang một chút, lát nữa đi vào cũng cẩn thận chút.” 

Hồ Cầm: “Ừm.” 

Vương Đức Khang cũng đang chuẩn bị đi đến phòng triển lãm mà họ nói, chưa bước được hai bước, thắt lưng của anh ta như có thứ gì đó hơi ấm. 

Vương Đức Khang nhanh chóng đưa tay mò, từ túi bên hông lấy ra một tấm thiệp tỏ tình màu hồng. 

【Trịnh Yến Yến】

Tên… 

【Khi thấy tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, hãy tỏ tình ngay lập tức.】

Sắc mặt Vương Đức Khang hơi thay đổi, bàn tay cầm tấm thẻ tỏ tình vô thức dùng sức, tấm thẻ tỏ tình chắc nịch nhưng Vương Đức Khang dùng sức lớn như vậy, vẫn bị biến dạng một chút. 

Anh ta nhớ hôm nay Trịnh Yến Yến là người yêu của Diêu Bá Thanh… 

Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm đã đến cửa, nhân viên công tác từ bên trong đi ra. 

Không tỏ tình sẽ như thế nào? 

Tỏ tình thì sẽ như thế nào? 

Vương Đức Khang không biết, cả ngày hôm qua không có người chơi nào kích hoạt quy tắc thứ ba nên anh ta không có gì để tham khảo. 

Anh ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định. 

Tỏ tình hay không tỏ tình… 

Tấm thiệp tỏ tình trong tay anh ta càng ngày càng nóng bỏng, âm thầm thúc giục anh ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định. 

“Chờ một chút!” Vương Đức Khang gọi Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm lại. 

Hai người quay lại nhìn nhau, Diêu Bá Thanh nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì thế?”  

Vương Đức Khang cầm tấm thiệp tỏ tình đi qua, nhìn cô gái dễ thương bên cạnh Diêu Bá Thanh: “Trịnh Yến Yến…”  

【Khi tỏ tình không dùng ‘Anh yêu em’, ‘Anh thích em’, nếu nghe thấy ai đó dùng những từ này hãy báo ngay cho nhân viên an ninh.】

“Người trong lòng anh chính là em.” 

Khi Vương Đức Khang nói những lời này, Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm đều biết anh ta đang làm gì. 

Tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình. 

Trịnh Yến Yến nghe được lời của Vương Đức Khang, gương mặt cô ta lập tức đỏ ửng, giọng nói nhẹ nhàng: “Trong lòng là em sao?” 

“…”  

Sau khi Vương Đức Khang nói lời này, thẻ tỏ tình không nóng lên nữa, cái tên cũng biến mất. 

“Nhưng anh đã có người yêu rồi.” Trịnh Yến Yến nhìn về phía sau anh ta, đôi mắt ngượng ngùng, rụt rè dần dần trở nên lạnh lùng: “Anh chỉ có một trái tim, sao có thể cùng lúc yêu hai người được?” 

“…” 

Vương Đức Khang chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, như có gai nhọn sau lưng. 

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh ta: “Anh yêu, anh muốn bỏ rơi em sao?” 

Trịnh Yến Yến nói xong câu đó, cô ta lại trở về bộ dạng ngượng ngùng, rụt rè: “Nhưng em đã có người yêu nên không thể đồng ý với anh.”  

“Anh dám tỏ tình với người khác trước mặt tôi, anh coi tôi là cái gì?” 

Giọng nói của Trịnh Yến Yến lên xuống cùng với giọng nói phía sau, trên trán Vương Đức Khang toát ra những giọt mồ hôi lạnh. 

Vút —

Vương Đức Khang quay người sang một bên, con dao sắc bén sượt qua cơ thể Vương Đức Khang như xé rách không khí. 

Nếu không phải vừa rồi anh ta né được, có lẽ bây giờ nó đã đâm vào tim anh ta. 

Người yêu của Vương Đức Khang vung dao đâm Vương Đức Khang một lần nữa: “Người yêu không chung thủy phải chết!”

… 

… 

“Rầm!” 

Ngân Tô vừa đi đến ngã tư, một bóng đen đột nhiên xông tới, suýt chút đụng vào người cô. 

Ngân Tô nghiêng người tránh sang một bên, cái bóng không đụng phải cô mà va đổ thùng rác bên cạnh, anh ta lảo đảo, suýt ngã xuống đất.

Ngân Tô cẩn thận nhìn đối phương: “Vương tiên sinh, anh… chạy lấy mạng à?” 

Đúng lúc này, một người phụ nữ đuổi tới, Vương Đức Khang không có thời gian để ý đến Ngân Tô, anh ta tóm lấy thùng rác ném về phía người phụ nữ rồi quay người bỏ chạy.

Thùng rác đập trúng người phụ nữ, người phụ nữ không hề nhúc nhích mà ngược lại thùng rác vỡ tung, rác bên trong vương vãi khắp nơi. 

Ngân Tô nhanh chóng lùi đến bên tường: “!!!” 

Wow! 

Ô Bất Kinh: “!!!” 

Ôi! 

Ngân Tô là ngạc nhiên, còn Ô Bất Kinh là sợ hãi. 

Vương Đức Khang và người phụ nữ nhanh chóng biến mất, Ngân Tô bình tĩnh trở lại nhìn Ưng Lan sắc mặt trắng bệch: “Thật tốt nhỉ, tình yêu phải nồng nhiệt cỡ nào chứ.” 

Ưng Lan: “???” 

Tốt chỗ nào hả? 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460: Mùa tỏ tình (20)


Edit: Mèo lười 

Beta: Wendy, Yan

Ngân Tô đi chưa được bao xa đã nhìn thấy ba người Đặng Diệp Diệp, Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm. 

Cả người Đặng Diệp Diệp mơ màng, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vẻ mặt Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm hơi kỳ quái, nhìn thấy Ngân Tô đi tới, họ liếc nhìn nhau, tiến vào phòng triển lãm phía sau. 

Ngân Tô bước tới bên cạnh Đặng Diệp Diệp, nhỏ giọng tám chuyện: “Vì sao Vương tiên sinh lại bị bạn gái chạy đuổi theo vậy?” 

“…” 

Đặng Diệp Diệp nghe thấy âm thanh, bỗng lấy lại tinh thần. 

Đột nhiên một khuôn mặt xuất hiện trước mặt cô ta, Đặng Diệp Diệp lùi lại hai bước, thấy rõ là ai, thì lại lùi thêm vài bước. 

“Tỏ… Thẻ tỏ tình, tỏ tình…” Đặng Diệp Diệp lui về một khoảng cách an toàn, khó khăn nói ra vài chữ. 

“Thẻ tỏ tình tỏ tình?” Ngân Tô lặp lại lời của Đặng Diệp Diệp: “Trên thẻ tỏ tình xuất hiện tên?” 

Đặng Diệp Diệp gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người đuổi theo Vương Đức Khang chính là người yêu mà anh ta đã rút. 

Cái tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, hẳn không phải là người yêu của anh ta. 

Nếu tỏ tình với người khác sẽ bị người yêu đuổi giết… 

Chung thủy! 

Là chung thủy với người yêu. 

Ở thế giới hiện thực, nếu có bạn gái mà còn tỏ tình với người khác thì đó là lừa dối, là sự phản bội, không chung thủy với người yêu. 

Vậy khi tên xuất hiện trên tấm thiệp tỏ tình, nếu không tỏ tình thì hậu quả sẽ là gì? 

Ngân Tô cảm thấy cô có thể tìm cơ hội để thử một lần. 

… 

… 

Ngân Tô không biết Vương Đức Khang bị truy đuổi đến nơi nào, suốt buổi chiều cô cũng không gặp lại Vương Đức Khang. 

Sau khi đi đến Phố Ẩm Thực để ăn, Ngân Tô bước ra khỏi quán, quay đầu lại nhìn Ưng Lan. 

Một ngày này, Ưng Lan đã bị giày vò đến mức không còn vẻ đẹp trai nữa, cả người vô cùng uể oải, lúc này bị Ngân Tô soi xét, toàn thân anh ta liền nổi da gà. 

Cô lại muốn làm gì? 

Hiện tại mấy giờ rồi? 

Ưng Lan đang nghĩ về thời gian thì thấy Ngân Tô đột nhiên bước về phía này một bước. 

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng à, trong lòng anh có tôi không?” 

Ưng Lan không biết cô muốn làm gì, chỉ khô khan đáp: “… Tất nhiên.” 

Ngân Tô càng cười tươi hơn: “Vậy anh có nguyện ý vì tôi mà hiến dâng cả mạng sống của mình không?” 

“…” 

Sao giọng nói nhẹ nhàng có thể phun ra những lời lạnh lùng như vậy!!

“Sao vậy, anh không nguyện ý à?” Ngân Tô trở mặt trong một giây, “Trong lòng anh có tôi, chỉ là nói suông thôi à? Đồ dối trá này…” 

“Nếu trong lòng anh có tôi, thì phải mãi mãi ở bên cạnh tôi…” 

Ưng Lan cảm thấy người phụ nữ này đang phát điên nữa rồi, thân thể vô thức lùi về phía sau. 

Nhưng anh ta vẫn chậm một bước. 

Ánh đèn hai bên đường dần tan biến, màn đêm vô tận bao trùm lấy anh ta, gió rít gào bên tai. 

“Như vậy anh sẽ có thể ở bên tôi mãi mãi.”

… 

… 

Ô Bất Kinh đứng ở vách tường, nhìn Ưng Lan nằm trên mặt đất dưới ánh sáng mờ mịt, ánh sáng trong mắt hắn dần bị bóng tối nuốt chửng. 

Cậu ta không nhịn được nuốt nước bọt, khóe mắt liếc nhìn người yêu bên cạnh, người cũng có vẻ mệt mỏi uể oải. 

Ngân Tô không chỉ hành hạ Ưng Lan, mà cô ta cũng không bỏ qua. 

Đại lão có vẻ rất thích chơi đùa với quái vật, giày vò chúng, nhìn chúng la hét rồi phát điên. 

Vì vậy, người yêu đáng thương của cậu ta, người cùng cảnh ngộ với Ưng Lan, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cánh tay xuôi bên người không nhịn được cũng run rẩy theo. 

“Cô ấy… nói không chừng lát nữa muốn giết cô, chúng ta đi trước đi.” Ô Bất Kinh chủ động nói với người yêu.

Người yêu của Ô Bất Kinh nóng lòng muốn rời đi, nghe được lời của Ô Bất Kinh thì lập tức đồng ý: “Được.” 

“Cô đi trước đi, cô ấy sẽ không làm tổn thương tôi đâu.” Ô Bất Kinh giống như đang suy nghĩ cho cô ta. 

Người yêu của Ô Bất Kinh không nghĩ gì nhiều về lời nói của cậu ta, lúc này cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này. 

Cô ta nghe lời Ô Bất Kinh, đi phía trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi cô ta quay người lại, Ô Bất Kinh rút ra một khẩu súng trong đống đạo cụ, tay anh ta cầm súng hơi run run. 

Hít một hơi thật sâu, thở ra… Lại hít một hơi thật sâu. 

Ô Bất Kinh ngẩng đầu, ngắm chuẩn vào sau ót người yêu. 

Nhưng mà người yêu của cậu ta bước đi rất nhanh, dưới ánh sáng mờ ảo, Ô Bất Kinh cảm thấy mình không thể ngắm được chính xác… 

Vì vậy cậu ta chỉ có thể di chuyển xuống ngắm vào cơ thể cô ta. 

Nếu không giết cô ta, cậu ta sẽ có trị số tình yêu, vậy tối nay sẽ phải đến phòng nhỏ tình yêu. 

Phòng nhỏ tình yêu cũng không an toàn. 

Vì vậy, không bằng cậu ta ở cùng một chỗ với đại lão. 

“Pằng!” 

Tiếng súng vang lên. 

Không có đạn bắn ra. 

Nhưng người yêu lại giống như bị trúng đạn, cơ thể cô ta đông cứng tại đó.

Nhưng cô ta không hề ngã xuống mà chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ không thể tin nổi dần dần tràn đầy oán hận.

Giây tiếp theo, cơ thể của cô ta lao về phía Ô Bất Kinh. 

Tốc độ của cô ta nhanh đến mức Ô Bất Kinh mới chạy được hai bước đã bị cô ta đuổi kịp, một tay hất cậu ta xuống đất. 

“A!” 

Ô Bất Kinh hét lên một tiếng, muốn đứng dậy, nhưng thân thể lại chìm xuống. 

Người yêu ngồi lên trên người cậu ta, hai tay bóp lấy cổ cậu ta, khuôn mặt dữ tợn đập vào mắt cậu ta. 

Chất lỏng đặc quánh từ ngực cô ta chảy ra, nhỏ xuống người Ô Bất Kinh, nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo trên ngực cậu ta. 

“Rầm!” 

Ô Bất Kinh cảm giác được bàn tay đang nắm cổ mình lỏng ra, thân thể người yêu ngã sang một bên. 

Trong tầm mắt, cô gái vác ống thép cúi xuống nhìn cậu ta, không biết là đang thở dài hay đang khen ngợi cậu ta: “Lá gan vẫn rất lớn đó nha.” 

Ô Bất Kinh: “…” 

Hu hu hu! 

Ô Bất Kinh cảm giác được cổ mình như bị gãy, động tác nuốt nước bọt giống như bị tra tấn, đau muốn chết. 

Cậu ta thậm chí còn không dám thở mạnh, cái cổ cứng đơ, chống thân thể chậm rãi dùng sức đứng lên.

… 

… 

Tòa nhà trại huấn luyện. 

Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm là những người đến đầu tiên, sau khi họ đến chưa đầy hai phút, Ngu Chi và Đặng Diệp Diệp cũng đến. 

Hai người họ không biết gặp nhau ở đâu, cùng nhau đến đây. 

Sau đó là Ly Khương và Tạ Bán An. 

Cuối cùng là Ngân Tô và Ô Bất Kinh, hai người này trở về mà không có người yêu đi cùng, những người khác không khỏi suy đoán trong lòng, họ sẽ không giết người yêu của mình nữa chứ?

Vương Đức Khang thì tận đến khi Mạt Lị xuất hiện, bảo bọn họ lên giảng đường, cũng chưa từng xuất hiện. 

Diêu Bá Thanh: “Không phải là Vương Đức Khang chết rồi đấy chứ?”  

Đặng Diệp Diệp đã nói với Ngu Chi về việc Vương Đức Khang bị người yêu của mình đuổi giết, Ngân Tô cũng đã từng gặp anh ta trước đó. 

Cho nên những người duy nhất không biết chỉ có Ly Khương và Tạ Bán An. 

Nhưng Ô Bất Kinh đã nói với họ, nên tất cả người chơi đều biết chuyện gì đã xảy ra với Vương Đức Khang. 

Cũng biết rằng khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, nếu tỏ tình thì sẽ bị người yêu đuổi giết. 

Vương Đức Khang vẫn chưa xuất hiện, rất có thể đã chết. 

Lớp học buổi tối sắp bắt đầu, mọi người cũng không thảo luận nhiều mà lên lầu nghe giảng trước. 

Kết thúc lớp học buổi tối, Mạt Lị xuất hiện, trị số tình yêu tiêu chuẩn ngày hôm nay đã tăng vọt lên 300 điểm. 

Diêu Bá Thanh và Đặng Diệp Diệp đều không đạt tiêu chuẩn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy nhiên, xếp cuối cùng vẫn là hai học viên điểm 0 là Ngân Tô và Ô Bất Kinh, họ vẫn phải đến phòng phụ đạo. 

Lần này mọi người không vội rời đi mà tập trung lại để thảo luận. 

“Hôm nay tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì, mọi người thì sao?”  

“Tôi không tìm thấy gì cả, trừ làm việc ra thì họ chỉ muốn chúng ta phạm lỗi…” 

“Hôm nay là ngày thứ hai, theo lý mà nói thì không thể có ít manh mối như vậy.” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom