Dịch Full Buộc Chặt Ánh Sáng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
811,172
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Buộc Chặt Ánh Sáng

Buộc Chặt Ánh Sáng
Tác giả: Không Mộng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên gốc: Kia thúc quang
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt, hề hước
Cảm nhận của editor: Người đàn ông ôn hòa, chuyên gia cưng chiều người yêu công X Chàng trai khó ở, Chủ tịch hiệp hội cục súc với người ngoài – mềm xèo với người yêu thụ

Văn án

Là một câu chuyện ngắn nhỏ, có ngọt ngào, chút hài hước của Nhiếp Thúc và Vương Quang.

Một câu chuyện tình cảm dễ thương, khiến người đọc ấm áp và tin tưởng tình yêu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
811,172
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Nhiếp Thúc vừa tan sở thì lập tức đi đến cửa hàng bán hoa ở lầu một trung tâm mua sắm cách vách. Hôm nay cũng vừa khéo, cô chủ cửa hàng có mặt đúng lúc Nhiếp Thúc đến lựa hoa, cô ấy chỉ vào hoa vừa mới tới rồi nói: "Đây là hoa chúng tôi thu hoạch trong vườn từ sáng sớm đấy, hoa rất tươi, mỗi ngày tưới nước hai lần là có thể nở tận mười ngày lận."

Những bông ấy đều là nụ, đổi nước là có thể duy trì chừng mười ngày, nhưng Nhiếp Thúc lại muốn mua hoa nở nên anh nói với cô chủ: "Tôi muốn mua hoa đang độ nở rộ ấy."

Anh không để ý hoa này có thể nở mấy ngày, anh chỉ muốn mua hoa nở rộ mang về tặng Vương Quang để làm cậu ngạc nhiên. Còn chuyện có thể để đến ngày mai hay không thì... ngày mai anh quay lại mua là được.

Nhiếp Thúc thường xuyên đến cửa hàng này mua hoa, đây không phải là lần đầu tiên anh đề ra yêu cầu như thế này, còn cô chủ thì chỉ suy nghĩ cho khách hàng theo thói quen, đưa ra một vài ý kiến hữu ích mà thôi. Vừa nghe Nhiếp Thúc nói vậy, cô phản ứng lại rất nhanh, nói: "Vậy mời anh qua đây, hoa bên này vừa mới nở, mua về để hai, ba ngày không thành vấn đề."

"Cảm ơn cô." Nhiếp Thúc đi theo cô chủ sang bên khác.

"Hôm nay bạn anh không tới à?" Cô chủ nhìn anh chọn hoa thì bèn hỏi.

Từ khi Nhiếp Thúc chuyển công ty tới văn phòng bên này thì cách chỗ làm việc của Vương Quang rất gần. Anh làm công cho ba mình, còn Vương Quang nhà anh thì là một ông chủ nhỏ nên có thể tan tầm sớm. Vậy nên, từ khi Nhiếp Thúc chuyển tới Nam nội thành bên đây làm thì Vương Quang cũng thường xuyên đến đón anh tan tầm.

Nhiếp Thúc thường mua hoa cho Vương Quang, anh cũng mang theo cậu đến cửa hàng này rất nhiều lần. Thỉnh thoảng cô chủ cũng tình cờ gặp họ, mỗi lần đều nhìn thấy Nhiếp Thúc đưa bó hoa do tự tay mình tỉ mỉ lựa chọn cho Vương Quang.

Mỗi lần cô nhìn thấy người bạn lạnh lùng kia của Nhiếp tiên sinh nhận hoa thì tựa như lãnh đạo đang khảo sát thành tích của cấp dưới, cau mày nghiêm khắc đánh giá từ cành hoa cho đến bông hoa. Cậu đánh giá từ đầu tới đuôi, mỗi một đóa hoa đều ngắm nghía qua một lần, sau đó vừa lưu loát vừa nghịch ngợm ôm lấy bó hoa rồi xoay người đi ra ngoài chờ Nhiếp tiên sinh thanh toán.

Nhiếp tiên sinh vừa quét mã xong thì chạy về phía trước, anh còn gọi người kia chờ mình một chút. Người nọ tựa như không nghe thấy, Nhiếp tiên sinh hô hai tiếng thì cậu chợt khựng lại, quay đầu, nhíu mày một cách hung ác nhìn Nhiếp tiên sinh, nom có vẻ rất khó dây vào. Nhưng đến khi Nhiếp tiên sinh qua tới thì cậu cho phép anh để tay lên eo mình.

Em gái cửa hàng hoa không chỉ lảm nhảm với cô chủ một lần, rằng đàn ông đẹp trai trên đời đều bị một tên đàn ông tốt khác hốt đi, phụ nữ không còn đường sống nữa rồi.

Cô chủ cũng hơi ưu sầu, Nhiếp tiên sinh anh tuấn, người bạn kia của Nhiếp tiên sinh vừa đẹp lại vừa ngầu, hai người xứng đôi đến mức cô không thể nảy lên bất kỳ sự đố kỵ nào. Ngược lại, lúc rảnh rỗi cô nhất định phải đến trông coi cửa hàng ngay lúc Nhiếp tiên sinh tan tầm, bởi vì cô muốn nhìn sự tương tác giữa hai người.

Nhìn nhiều bao nhiêu thì cô có thể tin tưởng vào tình yêu bấy nhiêu.

Hôm nay người bạn lạnh lùng kia không tới nên cô chủ cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng cô tự nhủ mình không cần lo chuyện của khách để tránh làm phiền người ta, nhưng cô vẫn không kiềm chế được.

Đây chính là khởi nguồn để cô có thể tin tưởng vào tình yêu, là lý do quan trọng nhất để cô vội vàng chạy tới trung tâm mua sắm trông coi cửa hàng.

Cô chủ hỏi trong sự thấp thỏm, bất an. Còn Nhiếp Thúc thì lại tỉ mỉ chọn từng đóa hoa, anh thành thật trả lời: "Hôm nay cậu ấy tăng ca, lát nữa tôi sẽ qua đón cậu ấy."

Cô chủ chợt thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, cảm ơn trời, hai người không xảy ra chuyện gì hết, tình yêu của cô vẫn còn đó.

"Anh qua đón cậu ấy à?" Nhìn anh lựa toàn hoa hồng đỏ thì cô nở nụ cười, chớp mắt nói: "Hôm nay cửa hàng buôn bán tốt, anh lại là khách quen cũ nên anh cứ chọn thêm mấy cành đi, tôi giảm giá cho anh."

Cho dù đây là tình yêu của người khác chứ không phải của mình, nhưng cô xem riết thành nghiện, dù biết đối phương không để ý chút tiền lẻ này nhưng cô chủ vẫn hào phóng bày tỏ tấm lòng của mình.

"Ơ?" Nhiếp Thúc nhanh chóng hồi thần lại, anh tiếp nhận ý tốt của cô chủ rồi cười nói: "Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu."

"Thật đó, anh là khách quen cũ, chúng tôi đều có ưu đãi cho khách quen mà." Sợ đối phương từ chối lần nữa nên cô cường điệu nói.

"Thật sự không cần đâu." Nhiếp Thúc cười nói: "Cô làm kinh doanh nhỏ, Vương tiên sinh nhà tôi, là người bạn của tôi ấy, cậu ấy cũng làm kinh doanh nhỏ, cậu ấy ghét nhất là người khác cò kè mặc cả với mình, nếu ai cũng vậy thì sao nuôi nổi nhân viên cơ chứ."

Đây là sự thật, đừng thấy cô chủ mở vài cửa hàng trong trung tâm mua sắm, nhưng tiền thuê nhân viên gộp lại cũng không ít, hoa bán mắc thì ít người mua, kinh doanh không được. Thân là người khởi nghiệp, cô hoàn toàn hiểu rõ những gian khổ trong đó, nên khi nghe Nhiếp tiên sinh nói như thế thì cô càng có hảo cảm với người bạn của anh hơn.

"Vậy tôi sẽ giảm giá cho anh, coi như là tôi gửi đến người bạn kia của anh nhé." Cô chủ vốn định bảo là gửi đến Vương tiên sinh nhà anh, nhưng lại không có cái gan đó nên vẫn lựa chọn lời giải thích tương đối khách khí.

"Vậy cũng không được." Không ngờ cô vẫn cố thuyết phục, Nhiếp tiên sinh nghe xong thì cười nói: "Chỉ có tôi mới có thể tặng hoa cho người bạn kia thôi, người khác thì không được, dù sao bây giờ cậu ấy không phải đang độc thân."

Đây là khéo léo nói rằng anh và bạn anh là một đôi, cô chủ cũng không ngờ anh lại nói với mình như vậy nên nhất thời không biết làm sao, cứ như tình yêu ngọt ngào này là của mình vậy.

Cô mở cờ trong bụng, gật đầu liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ muốn giảm giá cho anh thôi, thật ngại quá, ngại quá."

Cô hoàn toàn không có ý mơ ước người đàn ông của người khác.

"Cảm ơn." Nhiếp Thúc hiểu ý của cô.

Nhiếp Thúc và Vương Quang ở bên nhau là được phụ huynh hai nhà đồng ý, hai người còn tổ chức tiệc rượu mời khách nữa, chỉ là không có giấy hôn thú mà thôi. Đồng nghiệp của anh cũng biết con thứ hai của Chủ tịch bọn họ có một người bạn đời đồng tính, ở bên ngoài Nhiếp Thúc chưa bao giờ oang oang về chuyện tình yêu của mình, nhưng anh cũng không che giấu sự thật rằng mình có một bạn đời là đồng tính.

Anh chỉ sống như người bình thường, tìm một người mà mình yêu, sau đó hai người cân nhắc thận trọng rồi xác nhận đối phương là bạn đời của mình, tiếp đến là xây dựng một tổ ấm.

Tâm thái của Nhiếp Thúc luôn rất bình tĩnh cho nên anh cũng chưa từng che giấu làm gì, nếu người khác hỏi anh vấn đề này thì anh sẽ thành thật trả lời, những lời này lọt vào tai cô chủ thì quả thật cứ như minh chứng của tình yêu vậy.

"Vậy tôi thêm hai bó hoa baby nhé." Cô chủ nóng lòng muốn biểu đạt tâm trạng của mình nên vội vàng nói.

Thấy cô cứ mãi lấy lòng thì Nhiếp Thúc cũng không muốn từ chối, anh cười nói: "Được, cảm ơn cô."

Nhiếp Thúc kiên nhẫn theo đuổi Vương Quang hai năm mới khiến cậu đồng ý ở bên anh.

Tính tình Vương Quang không tốt cho lắm, cậu là người nóng tính, nhưng có một số việc lại cậu lại vô cùng bình tĩnh. Ví như cậu biết rõ mình là nam và thích nam, nhưng cậu không hề dùng một phần mềm kết bạn nào cả, cũng chưa từng mắt đi mày lại với bất kỳ người đàn ông nào. Nếu không phải hỏa nhãn kim tinh của Nhiếp Thúc nhìn ra một ít manh mối, rồi không sợ bị Vương Quang tông chết mà dũng cảm theo đuổi thì ai cũng không biết cậu thích đàn ông cả.

Sau khi cậu và Nhiếp Thúc ở bên nhau thì những người bạn thân bên cạnh cậu mới chợt hiểu ra Vương Quang không quen bạn gái là bởi vì cậu thích đàn ông. Lúc trước bọn họ chưa bao giờ có ý nghĩ kia, vậy mới thấy biểu hiện của Vương Quang thẳng nam đến mức nào.

Tính tình Vương Quang nóng nảy, hành động nhanh lẹ, gọn gàng, bất kỳ chuyện gì đến tay cậu đều cố gắng làm tốt, nếu làm sai một chút thì ngay cả ba mẹ ruột cậu cũng có thể mắng họ khóc.

Từ khi Nhiếp Thúc và Vương Quang ở bên nhau thì anh lập tức trở thành con ruột của ba Vương và mẹ Vương. Còn con ruột như Vương Quang thì do cùng ADN nên hai người mới không thể làm gì khác hơn là nhận đứa con này.

Trước đây Vương Quang là trạch nam, tan học cũng không ra ngoài chơi với bạn bè mà cứ ở nhà chơi máy tính, chơi điện thoại, không ra khỏi cửa nửa bước. Ba Vương và mẹ Vương nghĩ thầm, con cái chưa thành niên, có đuổi ra ngoài thì quốc gia không nhận, hàng xóm không ngó nên hai người bóp mũi nhịn xuống.

Sau đó, Vương Quang tốt nghiệp rồi tự gây dựng sự nghiệp của mình, cậu có một văn phòng nhỏ, mỗi ngày làm việc xong cũng ở lỳ trong nhà không đi đâu cả. Ba Vương và mẹ Vương tự nhủ con cái gây dựng sự nghiệp không có tiền nên cũng nhẫn nhịn, chờ cậu có tiền rồi đuổi đi cũng chưa muộn.

Mãi đến khi con trai gây dựng sự nghiệp có chút thành công thì hai người đuổi cậu ra khỏi cửa, nhưng chưa tới một năm thì con trai bưng một đứa con trai như ước muốn của bọn họ về.

Ba Vương và mẹ Vương rất muốn trải nghiệm cảm giác có một đứa con trai hiếu thuận hầu hạ dưới gối nên không thể không bóp mũi nhẫn nhịn chuyện con trai táo bạo, cuồng xoi mói của mình thỉnh thoảng mới trở về nhà ăn cơm.

Hôm nay chính là ngày mà Nhiếp Thúc và Vương Quang đến nhà ba mẹ ăn cơm, mỗi tuần bọn họ trở về một lần, cố định là vào mỗi tối thứ sáu. Hôm đó ba Vương và mẹ Vương cũng chuẩn bị thức ăn chờ bọn họ qua.

Bởi vì gặp phải vấn đề ngoài ý muốn trong công việc nên Vương Quang phải tăng ca, cậu cũng gọi về báo với hai ông bà là làm cơm muộn một chút. Đợi đến khi cậu lên xe của Nhiếp Thúc thì điện thoại của anh cũng vang lên, vừa nhìn thì thấy là ba gọi tới.

"Thúc Thúc, khi nào Vương Quang tan tầm vậy con? Khi nào hai đứa tới?" Vừa nối máy thì ba Vương đã vội vàng hỏi.

"Tụi con đang trên đường tới. Còn nữa, ba gọi Nhiếp Thúc đi, Thúc Thúc cái gì chứ? Đúng là trẻ con!" Vương Quang vừa mở miệng là phê bình ba mình.

Cũng không biết tại sao cha già dấu yêu của cậu mới quen Nhiếp Thúc tầm một năm, vậy mà lại gọi một người đàn ông gần ba mươi tuổi là "thúc thúc", ông nói ra được cũng hay thật.

"Ba gọi nó chứ không có gọi mày, mày quản ba được à?" Ba Vương ở nhà rửa chén, nếu rửa không sạch thì đều phải nghe Vương Quang phê bình. Ông và cậu kết thù đã lâu, bình thường hai ba con chưa nói được hai câu đã giơ chân lên chỉ trích đối phương, cái này thành lệ rồi.

"Đương nhiên con phải quản rồi, anh ấy là người đàn ông của con!" Vương Quang nói không chút khách khí.

"Mày, mày, mày... đồ con bất hiếu!" Ba Vương giận điên lên: "Nó là người đàn ông của mày, nhưng nó cũng là con rể của tao đó, ba mày là trưởng bối, gọi Thúc Thúc thì thế nào? Mày tưởng trên đời này ai cũng ba gai, gặp người nào cũng muốn đâm chọt hai câu như mày hả con?"

"Xì..." Vương Quang chẳng thèm ầm ĩ với ông: "Con chỉ đâm chọt ai ngay cả chuyện chút ét cũng không làm tốt thôi, ba cho là con rảnh à? Con cúp máy đây, ba đừng có nói bị bệnh tim là do con nha, rõ ràng là do tính tình ba không tốt mà còn trách con nữa, cúp máy đây."

"Mày chờ đó." Ba Vương ở đầu bên kia tuyệt vọng phản kích: "Tối nay có thịt bò nạm kho, giờ tao đem đi đổ cho mày vừa lòng!"

"Ha ha." Vương Quang cười lạnh, sau đó vô tình cúp điện thoại.

Cậu cũng không tin Lão Vương sẽ làm vậy, ông là một người keo kiệt, ngay cả đồ ăn qua đêm còn không nỡ đổ huống hồ là đồ ăn mới nấu xong, nếu ông mà cam lòng đổ thì chữ Vương trong tên cậu sẽ đảo ngược lại [*].

[*] 王 – Vương: Đảo lại thì vẫn là Vương nhé:))

Lúc "hai Vương" đấu võ mồm thì Nhiếp Thúc im như hến, một bên là ba vợ, một bên là người yêu, giúp bên nào cũng không đúng lắm. Nhưng cũng may Vương Quang lại rất nhân từ với anh, lúc cậu và ba mẹ đấu võ mồm thì chưa bao giờ lôi Nhiếp Thúc vào, ngược lại, có lúc hai lão tức quá không nhịn nổi thì lôi Nhiếp Thúc vào giúp họ. Có lúc Nhiếp Thúc không thể không đứng ra làm người hòa giải, nhưng lúc trở về chỉ cần anh dám đặt chân lên giường thì sẽ bị Vương Quang đạp xuống.

Riết rồi Nhiếp Thúc cũng không dám nhận "nhiệm vụ cao cả" này, mỗi lần nghe bọn họ cãi nhau thì không phải giả câm giả điếc thì anh cũng nhanh chóng lui ra chỗ khác, tuyệt đối không để Vương Quang có cơ hội đuổi mình xuống giường.

Lần này anh cũng thành công giả điếc một lần, Vương Quang vừa cúp điện thoại thì Nhiếp Thúc thầm thở phào một hơi, cảm ơn ba vợ anh minh vì lần này ông không nhắc tới anh.

Nhiếp Thúc là người tốt tính, thấy ai cũng đều mỉm cười, vừa anh tuấn lại vừa ga lăng, người nào gặp anh cũng sẽ nảy sinh hảo cảm trong lòng. Nhưng lần đầu Vương Quang gặp anh, chỉ mới liếc mắt một cái là cậu có thể nhìn ra ý đồ đích thực đằng sau nụ cười kia, cậu chỉ cần ngó một cái là biết anh cười thật hay đang giả cười.

Nhiếp Thúc vừa thở phào, nhìn qua có vẻ như không có động tĩnh gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể của anh tuyệt đối không qua được đôi mắt của Vương Quang. Cậu vừa thấy anh như trút được gánh nặng thì tức giận lườm anh một cái: "Nói cho anh biết, mỗi tuần về một lần là nhiều rồi đó."

Mỗi tuần Nhiếp Thúc đều phải quay về nhà của mình một lần, cho nên sau khi bọn họ trở thành bạn đời thì ở chung với nhau, sau đó họ đưa ra thỉnh cầu một lần trở về một lần với ba Vương và mẹ Vương. Hai ông bà vui vẻ đồng ý, hoàn toàn quên sạch chuyện vì đuổi con trai ra khỏi cửa mà hai vợ chồng ra ngoài ở tận nửa năm không về.

Theo lời giải thích của hai lão, từ khi trong nhà có Nhiếp Thúc thì bọn họ mới hưởng thụ cảm giác có được một cậu con trai, Vương Quang nghe vậy thì tức giận đến mức xém xíu đổi họ.

"Ba mẹ cũng chỉ muốn gặp em mà thôi." Nhiếp Thúc thấy tâm trạng cậu hơi xấu thì thừa lúc đèn xanh kéo tay cậu qua xoa một chút: "Bảo bối, bọn họ chỉ muốn mượn anh để nhớ em mà thôi."

Cái tánh ba mẹ mình thế nào cậu còn không biết sao? Vương Quang hừ một tiếng: "Bớt đi, em còn không biết nữa à. Hai lão chỉ muốn khoe khoang tế bào chết như em đây còn có thể lừa gạt một người khiến họ nở mày nở mặt về nhà mà thôi. Còn nhớ em á hả? Ha ha, mình em về nhà ở chưa tới ba ngày thì hai lão đã muốn đuổi em đi rồi."

Nhiếp Thúc mỉm cười.

Đây là thần thái tiêu chuẩn mỗi khi tránh né không muốn trả lời của anh, Vương Quang nhìn cái là biết tỏng, nhưng cậu cũng lười làm khó anh, cậu kề sát lại gần rồi hôn lên mặt Nhiếp Thúc một cái: "Quên đi, quên đi..."

Nói rồi cậu dừng một chút, không vui mà nhăn mũi, rồi lại hôn lên mặt Nhiếp Thúc một cái, nhăn nhó nói: "Cảm ơn anh."

Thật ra cậu biết Nhiếp Thúc cũng vì mình nên mới làm thế, là anh chủ động gánh trách nhiệm gia đình giúp cậu.

"Ừm, cũng cảm ơn em, bảo bối."

"Anh tém tém lại, gọi Vương Quang như bình thường đi." Vương Quang chỉnh ba ruột mình xong lại chỉnh tới người yêu, cậu mệt tâm quá thể, bên cạnh cậu không có ai nói chuyện cẩn thận xíu được sao?

"Được, bảo bối." Nhiếp Thúc cười nói.

Vương Quang mệt xỉu, cậu ngả đầu lên ghế, hai tay che mắt rồi hừ một tiếng, nếu không phải đang lái xe thì Nhiếp Thúc rất muốn ghé qua hôn cậu một cái.

Đợi đến khi xuống xe, Vương Quang rút một cành hoa hơi xấu trong bó hoa mà Nhiếp Thúc tặng, rồi nhìn một đống hoa còn lại, cậu suy nghĩ một chút rồi từ từ rút ra một cành nữa.

"Hai cành không tốt một chút, cành thứ ba..." Vương Quang do dự rút ra một cành cuối cùng.

Nhiếp Thúc chờ cậu rút ra xong thì lập tức xoay người, anh nín cười nhìn trời, nhìn đất chứ không nhìn Vương Quang.

Cuối cùng, Vương Quang rút ba cành hoa hồng có vẻ không đẹp nhất ra, chờ lát nữa mẹ cậu ra mở cửa thì đưa cho bà chứ không có chi hết. Mẹ Vương nhận hoa thì lập tức quay đầu, khoa trương kêu to: "Ông nó ơi, mau đến xem này, hôm nay con trai ông đưa tôi ba cành hoa hồng, là ba cành lận đó, cái thằng keo kiệt bủn xỉn này, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?"

Vương Quang nhanh chóng đoạt lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Không muốn thì trả lại cho con, cái này là của con."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
811,172
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Mẹ Vương nhanh nhẹn lui về sau hai bước, dốc sức né thằng con trai: "Cho rồi còn muốn lấy lại à, thằng con keo kiệt này, mày là Tiểu Vương nhà Lão Vương cách vách à?"

Cái tính keo kiệt này của Vương Quang là có lai lịch, Nhiếp Thúc rất ga lăng, mỗi lần theo đuổi cậu anh đều tặng hoa. Lúc trước Vương Quang chưa tiếp nhận anh nên rất lạnh nhạt, cậu chưa từng nhận hoa anh tặng bao giờ. Sau này, cậu cảm thấy hoa quý giá quá nên cũng nguyện ý mang về nhà, lần đầu mang về mẹ Vương còn tưởng là tặng bà nên hồi hộp định nhận. Nhưng Vương Quang không cho thì thôi, còn cầm hoa đặt trong phòng ngủ của mình khiến mẹ Vương tức lộn ruột, tối hôm ấy ăn ít hơn nửa chén cơm.

Hơn nữa cậu không chỉ đắc tội mẹ Vương một hai lần vì chuyện này, nếu như không phải sau này cậu mang Nhiếp Thúc về thì đừng nghĩ quay về nhà dễ dàng như vậy.

"Thúc à, đến đây con, mau vào, mau vào." Mẹ Vương đẩy thằng con ruột ra rồi nhiệt tình mời gọi con rể vào, dáng vẻ đó ai nhìn vào cũng tưởng đâu Nhiếp Thúc mới là con ruột của bà đó chứ.

"Mẹ." Thấy Vương Quang hùng hổ cởi giày vào nhà, cậu cũng không thèm phản ứng lại mẹ mình thì Nhiếp Thúc nhịn cười đi theo.

"Cái này con mua cho nó à? Con tặng nó làm gì, dù sao cũng theo đuổi được rồi, tiết kiệm tiền chút." Mẹ Vương cố ý nói, lại còn nói rất lớn nữa.

Quả nhiên Vương Quang sôi máu, quay đầu hét to với mẹ mình: "Bà Vương, xin mẹ chú ý lời nói, gì mà tiết kiệm chứ, Nhiếp Thúc mua hoa cho con thì sao? Chỉ có Lão Vương keo kiệt bủn xỉn kia tám trăm năm cũng không mua cho mẹ một bó ấy."

Ôi chao, Tiểu Vương cách vách còn công kích người thân nữa này, bà Vương không cam lòng yếu thế, chống nạnh mắng lại: "Tiền của ba mày đều là của mẹ, là mẹ không cho ổng mua, mắc gì mẹ mày phải bỏ tiền ra mua hoa cho mình chứ?"

"Trẻ con! Con lười ầm ĩ với mẹ." Vương Quang rất muốn tặng một câu "đồ keo kiệt" cho mẹ mình, mà bà Vương trong nhà làm chị đại đã lâu, Vương Quang cũng có chút lòng kính nể với bà, cậu không dám tử chiến tới cùng nên đành thu binh lại.

Cậu hừ một tiếng rồi đặt mông ngồi lên ghế sô pha, khoanh tay một cách ngầu lòi, tựa như có thù oán sâu đậm gì đó mà nhìn ti vi trước mặt.

"Thằng Tiểu Vương mất nết này mà con cũng yêu được hả?" Mẹ Vương vừa than thở thằng con trai vừa vỗ ngực nói: "Thôi yêu gì thì yêu đi, con không thương nó thì ba mẹ cũng không muốn rước nó về, nếu cứ thả ra ngoài xã hội chẳng phải gây phiền toái cho người ta sao? Tính toán một chút, Thúc à, coi như con đang cống hiến cho xã hội đi."

Nhiếp Thúc nở nụ cười, anh nhịn không nổi nữa rồi: "Mẹ, con sẽ tiếp tục yêu em ấy."

"Được rồi, được rồi." Mẹ Vương rùng mình một cái: "Người già không nghe nổi mấy lời sến súa này, để mẹ vô bếp bưng ba cái đĩa lên."

Lão Vương cầm dao phay đứng ở cửa phòng bếp, thấy bà lại đây thì mặt không đổi sắc nói: "Tôi cho bà biết, đừng có nói chuyện với thằng nhóc con đó, đến khi tức chết rồi ai lo cho bà?"

Sau đó ông vô cùng từ ái nở nụ cười với Nhiếp Thúc: "Thúc hả con, đến rồi à?"

"Chào ba." Nhiếp Thúc cười gọi ông, anh cởi âu phục rồi vắt lên cánh tay: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, để con đến làm trợ thủ cho ba, con với ba lâu ngày không gặp rồi, vừa hay trò chuyện một xíu."

Trong tay bà Vương vẫn còn cầm vải len sọc, bà là người phụ nữ xinh đẹp, nếu có thể không vào bếp thì bà sẽ không tiến vào. Lúc Nhiếp Thúc nói vậy thì bà hơi do dự một chút, còn Lão Vương thì hớn hở ra mặt, cười tươi như một bông hoa cúc: "Cũng được, con tới đây để mẹ con đi nghỉ ngơi đi, hai ba con chúng ta lải nhải, tán gẫu một phen."

Bà Vương không đi nữa mà để Nhiếp Thúc vào bếp, bà vừa hát vừa tìm lọ cắm hoa, còn cố ý ngồi trước mặt con trai cắm, tạo vài kiểu dáng rồi mới thỏa mãn ngừng tay.

Vương Quang không để ý tới bà mà mở tivi xem.

Mẹ Vương cắm hoa xong thì cất giọng nói: "Có phải lọ hoa này lớn quá không ta?"

Vương Quang không nhìn bà.

Mẹ Vương lầm bầm: "Là lọ quá lớn hay hoa quá ít? Có ba bông à, hơi ít nhờ..."

Vương Quang vẫn không để ý tới bà.

Mẹ Vương bèn nghiêng đầu sang: "Tiểu Vương, có phải Nhiếp Thúc mua cho con nhiều lắm phải không? Bao nhiêu bông đấy?"

Mẹ Vương tò mò thiệt.

Còn Vương Quang thì ngồi bất động xem tivi.

"Ài, con trai à, con tức với mẹ cái gì? Vầy đi, ánh mắt Nhiếp Thúc tốt, lại biết lựa hoa, giờ mẹ cho con tiền, con bảo nó mua cho mẹ một bó đi, thế nào?" Có một đứa con trai đố kỵ thành tính thì đời này bà đừng mơ nhận được hoa của con rể. Thế là mẹ Vương quyết định tự lực cánh sinh, dùng tiền mua hoa của con rể.

Vậy chắc con trai bà không phản đối đâu nhỉ?

Nhưng bà không ngờ, Vương Quang – một con người cuồng coi phim tới mức giả điếc, vừa nghe mẹ mình đánh chủ ý lên người đàn ông của mình thì lập tức quay đầu, trợn mắt nói: "Mẹ bảo Lão Vương mua cho mẹ ấy, còn Nhiếp Thúc là của con, của con!"

"Dụ.c vọng chiếm hữu của mày mạnh quá chừng, vậy không tốt đâu, cái nết đố kỵ này của mày sẽ khiến người ta không thích đó."

"Con cần người ta thích làm gì, Nhiếp Thúc thích con là được." Vương Quang tức giận quăng điều khiển lên ghế sô pha: "Con nói cho mẹ biết, mẹ đừng có dụ con, dụ nữa mai mốt con sẽ không mang Nhiếp Thúc về nữa đâu."

"Được, được, được." Mẹ Vương sợ cậu luôn, bà than thở: "Sao tôi lại có đứa con như vậy chứ, tôi đáng thương quá mà."

Vương Quang không hề bị lay động, cậu lạnh lùng khoanh tay coi tivi, đợi Nhiếp Thúc bưng mâm thức ăn ra thì cậu nhìn anh một cách oan ức.

Nhiếp Thúc thấy vậy thì bỏ đĩa xuống rồi cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái, nói: "Bảo bối, đừng giận nữa mà, ăn cơm thật ngon với ba mẹ nhé."

"Hai người họ không có mời em!" Vương Quang vẫn tức giận.

"Có thể là do em tức giận đẹp quá nên ba mẹ nhịn không được mới đùa với em như vậy, em đừng giận cho họ coi là được." Nhiếp Thúc hôn lên khóe mắt cậu.

Mẹ Vương ngồi kế bên coi điện thoại, nghe vậy thì lập tức sờ cánh tay rồi dịch mông qua chỗ khác một chút.

Ơi là trời, coi như bà biết thằng con xấu tính của mình bị tán đổ như thế nào rồi.

"Em không giận nữa, anh bưng đĩa lên đi." Bây giờ Vương Quang rất thích thân thiết với Nhiếp Thúc, đặc biệt là da thịt kề cận, cậu bị Nhiếp Thúc hôn lấy hôn để đến mức tức giận tiêu tán hết trơn, tâm trạng cũng hạ hỏa.

"Được." Nhiếp Thúc hôn tai và môi cậu một cái rồi mới rời đi.

Chờ anh vừa đi thì mẹ Vương cầm điện thoại lập tức dịch mông về chỗ cũ, bà dịch gần hơn rồi kề sát vào tai, nói nhỏ với con trai: "Mày nói cho mẹ biết đi, có phải mày làm phép bỏ bùa hay chơi ngải gì mới đoạt được Nhiếp Thúc tới tay phải không? Mày nói cho mẹ đi, mẹ là mẹ ruột mày, mẹ không nói cho người khác đâu."

Ngoại trừ sáng sớm trước khi đi làm ra thì bây giờ Vương Quang mới được kề cận da thịt với Nhiếp Thúc, thân thiết xong thì lửa giận trong lòng cậu cũng tiêu tán cả, cậu lười tức giận với mẹ mình. Cho nên, dù bà Vương có nói khó nghe tới mức nào thì lần này Tiểu Vương cũng không hề bị lay động, ngược lại cậu rất bình tĩnh đáp trả: "Mẹ nghĩ con lừa người ta tới tay thì cứ cho là vậy đi, mẹ nghĩ như nào là chuyện của mẹ, không liên quan tới con, đừng có bẻ cong lời nói của con là được, vô dụng thôi."

"Chậc, quỷ hẹp hòi." Mẹ Vương cười nhạo con trai xong thì từ bỏ ý định, sau đó bà lấy tay đụng vào con trai, tiếp tục đặt câu hỏi: "Ngày nào nó cũng dỗ mày hả?"

Vương Quang xem tivi, hoàn toàn không để ý tới bà.

Không để ý thì sẽ không quan tâm, bà Vương tiếp tục lầu bầu: "Sức quyến rũ của con trai tôi đâu ra vậy ta, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy một đứa nhỏ xấu tính thôi mà? Ài, chắc là đàn ông không hư thì không người ta không yêu, cái gì Nhiếp Thúc cũng tốt, chỉ có ánh mắt là không tốt lắm thôi."

Vương Quang trợn mắt trắng.

Ba Vương làm cơm, mẹ Vương rửa chén, cơm nước xong xuôi thì ba Vương đưa bọn họ xuống lầu.

Tới ga ra dưới lầu, Nhiếp Thúc đi lấy xe còn Lão Vương thì kéo Tiểu Vương qua một bên, dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc và chính nghĩa nói với Tiểu Vương: "Mày ở nhà đừng có bắt nạt Nhiếp Thúc đó."

"Con bắt nạt ảnh làm gì?" Vương Quang kỳ quái hỏi.

"Mày ở nhà có nấu cơm hay không?"

"Gần đây thì không, sao vậy?"

"Vậy mày để mình nó làm à?"

"Ảnh không làm cho mình con thì làm cho ai nữa?"

"Mày đừng có cãi chày cãi cối, mày biết ba có ý gì mà." Lão Vương gõ đầu cậu: "Người tốt như thế, lại có thể chịu đựng được mày thì giờ tìm đâu ra? Mày quý trọng một chút cho ba."

"Là ảnh muốn làm cho con, Lão Vương ba chớ có xía vào." Vương Quang sờ đầu một cái, không nhịn được nói: "Đây là tình thú giữa tụi con, ba không hiểu đâu."

"Tình thú gì chớ..."

"Nếu không phải tình thú, không phải tình yêu thì con với ảnh làm vậy chi?" Xe Nhiếp Thúc lái ra, Vương Quang nhớ hồi đó cậu vô cùng thiếu kiên nhẫn với anh, nên bèn quay lại nói với ba Vương: "Nếu không phải ảnh rất thú vị thì con sống một mình không tốt à? Cần gì phải ở bên ảnh? Con đâu có thiếu người yêu."

"Ba..." Xe Nhiếp Thúc đã đến, anh nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe hô với ba Vương một tiếng, rồi nói với Vương Quang: "Tiểu Vương Tử, lên xe nào."

Nhiếp Thúc không gọi Vương Quang là bảo bối trước mặt người khác bởi vì cậu ngại nghe sến súa quá. Nhiếp Thúc cũng thấy xưng hô thân mật như vậy không nên để người khác nghe thấy, cho nên trước mặt người bình thường anh hay gọi tên của Vương Quang, còn trước mặt bạn bè thân thiết và người nhà thì gọi cậu là Tiểu Vương Tử.

Đúng là dung túng quá mà, ba Vương thở dài, vẫy tay nói bye bye với Nhiếp Thúc rồi căn dặn: "Con đừng có thuận theo nó quá, phải quản nó vào."

"Con biết rồi ba, ba lên nhà đi, khi nào về tới thì con báo cho ba mẹ hay."

"Được, bye con, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Vương Quang chờ tới khi xe tiến vào sân thì cậu lập tức nhảy lên lưng Nhiếp Thúc cho anh cõng mình vào nhà.

Cậu cởi giày ra, không ngừng hôn cổ Nhiếp Thúc, chờ anh vừa mở cửa nhà ra thì cậu lập tức ném giày cắp lấy eo anh, hỏi người đàn ông đang thở hổn hển kia: "Anh muốn quản em cái gì? Hay là anh không muốn quản, mà chỉ muốn..."

Đèn cảm ứng tự động mở, Nhiếp Thúc áp cậu lên ghế sô pha rồi sấn đầu tới, lập tức đưa lưỡi chiếm đoạt toàn bộ khoang miệng của cậu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
811,172
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Tối qua sau khi xong việc, Vương Quang ê ẩm cả người nhưng vẫn cố đặt đồng hồ báo thức. Sáng sớm thức dậy cậu hít hà mấy hơi rồi đỡ thắt lưng đi đến phòng bếp, vừa đi vừa dật dờ, còn ngáp một cái nữa chứ.

Lời hôm qua Lão Vương nói cậu không đồng ý, nhưng nó vẫn chạm vào đáy lòng cậu. Có thể vì yêu mà sợ nên Vương Quang không muốn mình cứ ngồi không ở đó rồi thoải mái hưởng thụ Nhiếp Thúc đối xử tốt với mình. Cho nên, thừa dịp vẫn còn canh cánh trong lòng lời nói của Lão Vương, Vương Quang thầm nghĩ muốn biểu hiện một chút.

Biểu hiện chính là sáng sớm dậy làm điểm tâm cho Nhiếp Thúc, nhưng cậu còn chưa đến phòng bếp thì đã bị Nhiếp Thúc ôm lấy từ phía sau.

"Bảo bối, đi đâu vậy em?" Nhiếp Thúc nghe tiếng đồng hồ báo thức vang, vừa tỉnh dậy thì thấy bảo bối của anh rời giường. Anh còn tưởng là Vương Quang muốn đi vệ sinh nên không lên tiếng, đợi đến khi cậu ra khỏi cửa thì anh mới thấy bất thường nên bèn tranh thủ xuống giường đuổi theo.

"Em đến phòng bếp." Vương Quang đang ngáp thì bị người ta ôm, cậu lay bàn tay lớn bên hông: "Anh tránh ra nào." Nghe giọng là biết cậu vẫn còn buồn ngủ.

"Em đến phòng bếp làm gì?"

"Em đi nấu cơm, nhanh nào, sắp không kịp rồi."

"Không kịp cái gì?" Nhiếp Thúc dở khóc dở cười.

"Anh bị muộn giờ làm rồi, phòng tài chính trừ tiền thưởng của anh bây giờ."

"Bảo bối à, hôm nay là thứ bảy, anh không có đi làm." Nhiếp Thúc không nhắc nhở cậu rằng hôm qua về nhà ba mẹ ăn cơm là nhằm vào thứ sáu hằng tuần, hôm qua là thứ sáu thì chẳng phải hôm nay là thứ bảy sao.

Rõ ràng là bảo bối của anh ngủ không đủ giấc nên đầu óc chưa hoạt động kịp đây mà.

Ừm, tất cả là do ngủ không đủ giấc chứ không phải lỗi của Vương Quang nhà anh.

Vương Quang nghe vậy thì trừng mắt, xoay đầu qua nhìn Nhiếp Thúc rồi lặp lại: "Thứ bảy hả?"

"Ừ, nên em đừng làm nữa, chúng ta quay về phòng ngủ thêm xíu nữa đi."

Vương Quang bị anh lôi kéo trở về, vừa đi được hai bước thì cậu cảm thấy đau mông không thôi nên bèn xoay người nhào lên lưng Nhiếp Thúc. Anh lập tức cúi người cho cậu leo lên rồi nghe cậu phàn nàn: "Lão Vương đúng là có độc mà."

"Sao vậy?" Nhiếp Thúc cõng cậu đi đến phòng ngủ.

"Ba nói em để cho anh nấu cơm hoài là em không thương anh." Đồng chí Tiểu Vương thêm mắm dặm muối tố cáo Lão Vương: "Làm em sợ đến mức nằm mơ thấy ác mộng luôn."

"Ác mộng gì?" Nhiếp Thúc thả cậu lên giường rồi kéo mền qua đắp lên người cậu, cười hỏi.

"Mộng thấy anh ghét em không nấu cơm nên nổi giận với em." Còn có thể thế nào nữa chớ, Vương Quang bĩu môi, không vui nói: "Em đáng ghét như vậy à?"

"Thế hở." Nhiếp Thúc cũng leo lên giường, rất tự nhiên nhích lại gần Vương Quang.

Anh ôm lấy cậu rồi nghe cậu giận dỗi: "Trong mộng anh siêu tệ luôn."

Nếu Nhiếp Thúc trở nên y chang trong mộng thì dù có độc thân cả đời Vương Quang cũng không ở bên anh đâu.

Mộng tùy tâm sinh, Nhiếp Thúc nghe Vương Quang nói vậy thì biết rõ nguyên nhân tại sao cậu lại nằm mơ như thế rồi. Đơn giản chính là lời nói của ba Vương ảnh hưởng đến cậu khiến Vương Quang cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không ổn, sau đó dẫn đến giấc mơ anh tức giận với cậu như thế.

Vấn đề ở chỗ không phải là anh không đủ tốt ở trong mộng, mà là Vương Quang nảy sinh hoài nghi với phương thức ở chung hiện tại của họ, cậu không đủ tự tin.

Trong nhà Nhiếp Thúc có hai anh em, anh trai của anh khá là ưu tú, do bị hào quang chói lóa của anh trai ngăn trở nên từ nhỏ anh đã không được ba mẹ coi trọng, đó cũng là một khoảng thời gian rất khó khăn đối với anh. Vì thế cho nên anh đã tập cho mình thói quen bình tĩnh, thích phân tích mọi chuyện để giải quyết vấn đề.

Với anh mà nói, phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề chính là phát hiện ra vấn đề, coi trọng vấn đề rồi sau đó giải quyết nó. Nhất định không được tránh né hoặc bỏ qua, nếu không nó chỉ khiến vấn đề càng khó giải quyết hơn mà thôi.

Với tính cách này của Nhiếp Thúc nên anh mới có thể chủ động, không sợ từ chối mà điên cuồng theo đuổi Vương Quang. Cũng không phải chỉ có một nguyên nhân như thế, còn có một nguyên nhân khác đó là Vương Quang là ánh sáng của anh.

Anh muốn mình và Vương Quang giống như những đôi vợ chồng bình thường khác, mặc kệ có chuyện gì thì đều có thể cùng nhau giải quyết, nắm tay nhau đi đến cuối đời. Đợi đến khi già đi, trong tóc bạc của anh có hình bóng Vương Quang, trong tóc bạc của Vương Quang có hình bóng của anh.

Vương Quang là bạn đời mà anh theo đuổi, là người mà anh yêu, đương nhiên anh sẽ không để Vương Quang thiếu tự tin trong mối quan hệ của bọn họ. Anh nghiêng đầu tựa cả người lên vai Vương Quang, trong lòng sắp xếp ngôn ngữ một thoáng rồi nói: "Đó chỉ là anh giả thôi, em thử nghĩ xem, bây giờ anh đang chân thật đứng trước mặt em, dù em nói cả đời em không nấu cơm thì anh sẽ trả lời thế nào?"

"Còn có thể thế nào nữa." Vương Quang trợn mắt: "Có thời gian thì anh làm, không có thời gian thì dì làm."

Những lời này Nhiếp Thúc đã nói qua rất nhiều lần.

"Anh sẽ trách em rồi xông tới tức giận với em sao?"

"Anh dám!" Vương Quang nghĩ tới đó thì tức không chịu được, cậu thở phì phò.

"Vậy thì đúng rồi." Nhiếp Thúc hôn nhẹ lên trán cậu, nói: "Chúng ta cứ cố hết sức duy trì cuộc sống hiện tại là được rồi, đừng để cho những chuyện vặt vãnh ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta. Hơn nữa, anh thích nấu cơm, thích chuẩn bị bữa sáng, trưa, tối cho em, anh muốn theo đuổi em, muốn cùng em tạo thành một tổ ấm có ý nghĩa. Em thích cơm anh nấu thì đó chính là nguyện ý tiếp nhận tấm lòng của anh, anh cảm ơn em nguyện ý yêu anh còn không hết nữa kìa. Nếu nói tới ác mộng thì lúc em không muốn yêu đương với anh mới chính là ác mộng của anh đấy."

Nghĩ đến tình huống bi thảm mà Nhiếp Thúc bị cậu từ chối liên tục lúc trước, Vương Quang không nhịn được cười, cười đến mức hả hê: "Lúc trước anh đúng là phá của, ngoài thì ra vẻ nhã nhặn, bại hoại nhưng trong lòng thì bứt rứt không yên, em chấp nhận anh là do đầu em rớt vô vũng sình rồi đó."

Vương Quang là người đầu tiên mà Nhiếp Thúc theo đuổi, anh còn cố ý hỏi thăm kinh nghiệm của bạn bè, hỏi han anh trai mình nữa. Cho nên, tổng hợp lại tất cả kinh nghiệm của người ta, anh cố hết sức phô bày ra tài lực và sức ảnh hưởng của mình cho Vương Quang coi. Anh tặng quà cho Vương Quang, tìm văn phòng cho Vương Quang, dùng mối quan hệ của mình giúp cậu phát triển sự nghiệp... Những chuyện này anh làm trong mấy ngày ngắn ngủi khiến Vương Quang sợ đến mức vừa nghe thấy anh tới thì bỏ chạy thật xa, cậu còn báo cảnh sát nói anh là lừa đảo để cảnh sát bắt anh đi nữa.

Cũng may Nhiếp Thúc thông minh, anh nhanh chóng thay đổi sách lược theo đuổi. Nhưng tất cả đều vô dụng đối với Vương Quang, lúc đó Vương Quang biết anh thật lòng, nhưng cậu chỉ cho rằng anh tâm huyết dâng trào nên hoàn toàn không để Nhiếp Thúc có cơ hội tiếp xúc gần gũi với mình, cậu vẫn tiếp tục trốn tránh Nhiếp Thúc.

Nhiếp Thúc không bỏ cuộc, Vương Quang cảm thấy càng áp chế thì anh càng dũng cảm, cậu lại không bằng lòng gặp anh nên không cho anh bất kỳ cơ hội nào cả.

Nhiếp Thúc bị cậu làm cho bó tay, anh đành xin gặp ba mẹ mình đến gặp Vương Quang để cho cậu biết là anh nghiêm túc theo đuổi. Tuy lần đó dọa Vương Quang một trận, nhưng cậu cũng bắt đầu buông lỏng, không còn xoắn xuýt việc Nhiếp Thúc xuất hiện trước mặt mình nữa.

Con đường theo đuổi Vương Quang của Nhiếp Thúc đầy máu và nước mắt, bây giờ, Chủ tịch Nhiếp có quan hệ không tốt với anh, nếu ông muốn thân thiết với cậu con trai này thì sẽ lấy công lao lúc trước ra, rồi sau đó cười nhạo con trai mình một trận.

Bởi vậy, nếu vì thế mà Nhiếp Thúc nằm mơ thấy ác mộng thì cũng hợp lý, Vương Quang càng nghĩ càng buồn cười, cậu cười đến mức giường rung rinh: "Ha ha, anh thảm thật đó, nhưng cũng không thể trách em, biểu hiện của anh cứ như dân nam ác bá đi đoạt lấy con người ta vậy, có quỷ mới tin anh."

Cậu nở nụ cười, còn cười đến mức không tim không phổi, chắc áp lực trong lòng cậu cũng tản đi rồi nhỉ. Nhiếp Thúc yên lòng, anh mỉm cười, ôm chặt rồi hôn lên môi cậu một cái: "Được rồi, anh biết lúc đầu biểu hiện của anh không tốt cho lắm, nhưng không phải mỗi ngày anh đều cố gắng thể hiện bản thân để mỗi ngày em đều yêu anh nhiều hơn một chút hay sao?"

Vương Quang nghe vậy thì tim đập thình thịch, nụ hôn của Nhiếp Thúc khiến toàn thân cậu mềm nhũn, cậu để mặc Nhiếp Thúc di chuyển trên người mình, Vương Quang lập tức mở chân ra ôm chặt lấy eo anh.

...

Chiều chủ nhật chính là thời gian về nhà của Nhiếp Thúc, thời gian này là do ba Nhiếp định ra. Hiện tại Chủ tịch Nhiếp đã sắp về hưu, anh trai Nhiếp Tuấn của anh thì nhận lấy hơn nửa lượng công việc, mẹ Nhiếp cũng bắt đầu buông công việc trong tay cho cấp dưới làm, thời gian hai ông bà ở nhà cùng nhau nhiều hơn trước.

Mỗi tối chủ nhật cả nhà đều tụ tập lại ăn cơm, đây là do ba Nhiếp quy định, nhưng ông thông báo là nếu Nhiếp Thúc không vội thì có thể về sớm một chút, rồi ở đây chơi một buổi.

Ba Nhiếp, mẹ Nhiếp và con trai lớn ở chung một nhà, Nhiếp Thúc thì từ khi còn cấp hai anh đã ra nước ngoài học tiếp, sau đó cũng không ở trong nhà, đợi đến khi hai ông bà sực tỉnh trong mớ công việc bề bộn thì Nhiếp Thúc đã hoàn toàn xa cách với bọn họ.

Có nhiều chuyện trong cuộc sống của Nhiếp Thúc mà hai ông bà thân là ba mẹ ruột cũng không biết, anh cũng không nói cho bọn họ. Gần hai năm nay quan hệ giữa bọn họ mới trở nên tốt đẹp, nguyên nhân chính là do ba Nhiếp xuống nước liên hệ với con trai nên Nhiếp Thúc cũng nguyện ý bắt đầu lại với bọn họ.

Quan hệ giữa ba Nhiếp, mẹ Nhiếp và con trai nhỏ hoàn toàn trở nên tốt đẹp là do hai ông bà giúp anh theo đuổi Vương Quang, cho nên bọn họ không chỉ đối tốt với cậu mà hơn cả là yêu thương. Hai ông bà muốn dụ dỗ Vương Quang có thể dỗ Nhiếp Thúc trở về nhà nhiều lần hơn.

Hai lão đều rất tinh tường, đối với Vương Quang – một người chỉ cần ăn no uống đủ mà không quá ham muốn vật chất thì dùng chiêu bài tình thân để dụ dỗ được. Còn con trai nhỏ của bọn họ nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện đấy, trong mắt đồng nghiệp thì anh vừa dịu dàng vừa ga lăng. Chỉ có ba Nhiếp và mẹ Nhiếp dù làm bất kỳ cách gì cũng không thể đả động tới anh mới biết, thật ra con trai của bọn họ rất vững lòng, mỗi ngày gọi điện cũng không lung lay được tâm của anh.

Còn Vương Quang thì khác, từ nhỏ cậu lớn lên bên cạnh ba mẹ, là một đứa trẻ trưởng thành trong sự yêu thương và quan tâm của người lớn nên cậu rất dễ mềm lòng. Một khi cậu cho rằng mình nhận được sự yêu thương từ người thân thì cậu sẽ không nhận suông không thôi, mà Vương Quang sẽ biếu quà, sẽ phụng dưỡng ba mẹ của bọn họ. Cho nên, đến sớm nửa buổi chiều không phải là ba mẹ Nhiếp tranh thủ được từ chỗ Nhiếp Thúc, mà là tranh thủ được từ Vương Quang.

Gần đây Vương Quang mới biết từ cấp hai Nhiếp Thúc đã rời nhà ra nước ngoài học, một năm mới trở về một, hai tháng. Hơn nữa trong hai tháng này anh cũng chỉ có một, hai lần là được gặp ba mẹ. Từ nhỏ anh không lớn lên cùng với ba mẹ của mình mà anh trưởng thành trong vòng tay của ông bà ngoại.

Trong thời gian anh học cấp hai rồi lên cấp ba thì ông bà ngoại lần lượt qua đời. Sau khi Nhiếp Thúc đến tiễn bà ngoại thì anh trở về nước học cấp ba hai năm, tiếp đó anh tự tay đưa tiễn ông ngoại bị bệnh nặng cho đến khi ông lão qua đời thì ba mẹ Nhiếp mới biết anh đã trở về nước hai năm để chăm sóc ngoại của mình.

Tình thân lãnh đạm đến thế, Vương Quang vô cùng khổ sở, nhưng lúc này cậu đã tiếp nhận lòng tốt của ba mẹ Nhiếp, đâm lao thì phải theo lao, nhưng cũng chính vì vậy nên trong lòng cậu nảy sinh kháng cự, gần đây không quá tình nguyện về nhà họ Nhiếp.

Nhiếp Thúc đã chuẩn bị xong xuôi hoa để tặng ba mẹ của mình, lúc anh dẫn cậu đi thì chỉ thấy Vương Quang lười biếng ngồi trên ghế sô pha ăn khoai tây chiên, trông có vẻ không muốn di chuyển.

"Bảo bối, em thay đồ đi rồi chúng ta về nhà." Lúc nhân viên cửa hàng giao hoa đến thì Nhiếp Thúc cũng thay đồ xong xuôi, hơn nữa anh còn lựa quần áo của Vương Quang để sang một bên.

Vương Quang lười biếng "à" một tiếng, cậu vẫn không nhúc nhích.

"Sao vậy em?"

Trước kia, mỗi khi về nhà anh thì cậu bé lạnh lùng Vương Quang rất tích cực, không cần anh nhắc nhở cậu cũng sẽ biến mình trở nên ngăn nắp, xinh đẹp như một con khổng tước. Nhưng từ tuần trước cậu đã không còn tích cực như vậy nữa, lại còn hơi miễn cưỡng, ngay cả di chuyển cũng không muốn. Nhiếp Thúc nhìn thấy hết, anh hỏi cậu, còn trong lòng thì loại bỏ từng nguyên nhân.

"Em không muốn đi lắm, Nhiếp Thúc à, tối chúng ta hẵng tới." Vương Quang không vực dậy được chút sức nào, bây giờ nhìn thấy ba mẹ của Nhiếp Thúc thì trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái cho lắm. Vừa nghĩ đến chuyện hơn ba mươi năm mà anh chỉ chung đụng với ba mẹ mình chưa tới một năm thì cậu đã muốn khóc rồi.

Cậu quyết định phải từ từ xa cách với ba mẹ anh, đừng nói là về sớm một buổi, ngay cả việc ăn cơm cậu cũng dần phai nhạt, tốt nhất là sau này không cần đi, cậu và Nhiếp Thúc mỗi ngày ở bên nhau là được rồi.

"Sao vậy em?" Hơi sai sai, hơn nữa còn có vấn đề, Nhiếp Thúc đi qua, ngồi xuống rồi ôm cậu hỏi.

"Không có gì, em chỉ không muốn đi mà thôi, hay là chúng ta gọi điện nói là có việc nên không đi nữa, được không anh?" Lần trước đi là vì mới nghe được Nhiếp Thúc tâm sự, Vương Quang cảm thấy xấu hổ, qua sông đoạn cầu lập tức thì không tốt cho lắm, bây giờ nghĩ lại thì cậu thấy bứt rứt, nếu có thể thì tốt nhất là không đi.

"Em không muốn đi à?" Nhìn cậu quệt miệng không vui, Nhiếp Thúc chớp mắt hỏi.

"Ừm, em không muốn đi, không muốn." Vương Quang quệt miệng.

"Có thể nói cho anh biết nguyên nhân được không?"

"Không có nguyên nhân!"

"Em không muốn nói cho anh biết hả?"

Vương Quang muốn nói là anh đừng hỏi nữa, nhưng tưởng tượng ba mẹ anh đối xử với anh như vậy thì cậu không thể chịu được, cậu muốn trao cho Nhiếp Thúc tấm lòng chân thật nhất.

Vương Quang lau mũi, nói: "Chỉ là em không muốn mà thôi, bọn họ đối xử với anh cũng không tốt."

Chuyện Nhiếp Thúc thấy chỗ không đúng đã đến rồi.

Nhìn qua thì thấy ba mẹ anh đối xử với anh không có gì là không tốt cả, tuy anh trai thừa kế công ty trong nhà, nhưng cổ phần hiện tại trong tay anh cũng không ít hơn anh trai. Hơn nữa, ba mẹ anh đã lập di chúc, sau này tài sản mà anh nhận được không kém gì anh trai, đây là chuyện ai bên cạnh bọn họ cũng biết.

Ba mẹ anh cũng từng nói với Vương Quang chuyện này cho nên cậu cũng biết rõ, vậy nên không có nguyên nhân gì mà cậu lại nói ba mẹ anh đối xử với anh không tốt cả.

Ba mẹ cho anh tài phú, và đó cũng là thứ duy nhất mà bọn họ cho anh.

Chỉ có Nhiếp Thúc biết rõ anh vẫn chỉ là đứa con mà bọn họ đặt tên mà thôi, anh không ở chung với ba mẹ mình được mấy ngày. Trước kia, dù anh có xin xỏ thế nào thì bọn họ cũng chưa một lần làm bạn với anh, sau này anh không còn cầu xin nữa.

Nhưng mấy năm trước, sau khi công việc đạt được thành công thì bọn họ đã thỏa mãn, đã có thời gian nên họ lập tức nhớ tới anh. Đột nhiên bọn họ áy náy rồi nói là muốn đền bù, thật ra Nhiếp Thúc cũng chấp nhận sự đền bù của họ rồi, anh đã sớm không phải là đứa con vì không chiếm được tình thương của ba mẹ nên oán hận nữa. Cho nên, dưới sự dẫn dắt của lý trí, anh nguyện ý tiếp nhận trở lại bên cạnh họ, chẳng qua là không cách nào thân thiết được mà thôi.

Về sau có Vương Quang nên anh gần gũi họ hơn một xíu, trong một năm này thì một tuần sẽ về nhà ít nhất một lần, anh không muốn những chuyện đó ảnh hưởng đến Vương Quang, nhưng xem ra cậu đã biết không ít.

"Em nghe ai nói vậy? Anh trai của anh à?" Vương Quang vừa dứt lời thì Nhiếp Thúc lập tức đưa ra phán đoán, sau đó anh nhìn sắc mặt Vương Quang thì biết mình đã đoán trúng rồi.

"Ảnh cũng đối xử với anh không tốt." Vừa nhắc tới người nhà của Nhiếp Thúc, trong lòng Vương Quang cảm thấy phiền.

"Cũng không thể trách anh ấy." Nhiếp Thúc bình tĩnh nói: "Anh ấy lớn hơn anh hai tuổi, lúc anh còn bé thì ảnh cũng mới tí tuổi đầu, ngay cả chăm sóc cho mình cũng không xong, anh ấy chỉ là anh trai anh thôi, anh không phải trách nhiệm của anh ấy."

"Được rồi, không phải chuyện của ảnh, nhưng còn ba mẹ anh thì không tốt." Vương Quang lạnh lùng nói.

Nhìn thấy cậu như vậy thì Nhiếp Thúc bật cười đứng lên.

"Anh cười cái gì? Vậy mà anh còn cười được hả?" Vương Quang thấy anh cười thì tức đến mức đẩy mặt anh một cái: "Cười cười cười, gặp ai cũng cười, anh không biết khóc nên mới khiến bọn họ lừa gạt anh, tùy tiện đối xử với anh như thế đấy."

"Anh cười vì anh có em rồi, cũng không ai lừa gạt anh cả, cũng không có ai đối xử tùy tiện với anh, chẳng lẽ chuyện này không đáng cười hay sao?" Nhiếp Thúc cười nói.

Vương Quang nghe vậy thì cảm thấy trong lòng mình thật khó chịu, khó chịu đến mức mắt cậu xót cả lên, ngay sau đó, cậu hít mũi bật khóc.

Nhiếp Thúc cười ôm đầu của cậu: "Đồ ngốc, khóc cái gì chứ?"

"Em khó chịu! Em khó chịu lắm!"

"Ngốc quá, đừng khóc nữa mà." Nhiếp Thúc hôn tóc cậu, nhiều năm chưa rơi lệ vậy mà giờ anh lại thấy mắt cay cay: "Anh ổn mà, anh đã không quan tâm mấy chuyện này từ lâu rồi, hơn nữa sau khi gặp em thì cuộc sống của anh tốt hơn nhiều."

"Em biết vì sao anh lại liều mạng theo đuổi em không? Vương Quang à, vì ngày đó nhìn thấy em, trong đầu anh chỉ suy nghĩ một chuyện duy nhất, đó là anh muốn ở bên em, anh muốn cảm nhận những thứ mà bọn họ không cho anh được. Vương Quang của anh, bảo bối của anh."

Nhiếp Thúc cúi đầu hôn hai mắt đang rơi lệ của cậu: "Thật ra anh rất ích kỷ, anh biết em mạnh mẽ, mạnh mẽ ngoài dự kiến của anh, rồi sau đó em bước vào sinh mạng của anh. Em ở rất xa, nên dù có thông qua ba mẹ mình để có được em thì anh cũng nguyện ý, đây là sự bù đắp, em hiểu không?"

Vương Quang khóc lớn, khóc đến mức không kiềm chế được.

Nhiếp Thúc nở nụ cười, trong mắt không còn sự chua xót nữa, anh đã có người sẽ vì anh mà khóc, người sưởi ấm lòng anh, cuộc sống sau này của anh đều là ánh sáng. Anh sống đến khi đào được một bảo tàng, anh kiêu ngạo vì mình, cũng tự thấy mình may mắn, mà hơn cả là sự thỏa mãn.

"Nhiếp Thúc, Nhiếp Thúc..." Lúc này, Vương Quang nhắm mắt, thì thào gọi tên anh, hai mắt không ngừng rơi lệ, cậu lẩm bẩm: "Nhiếp Thúc, em yêu anh, em yêu anh lắm."

"Ừ." Nhiếp Thúc cười đáp rồi ôm cậu vào lòng, cũng nói lời hứa hẹn: "Anh cũng yêu em, và sẽ luôn yêu em, cảm ơn em đã chờ anh đến."

Hơn nữa vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Nhiếp Thúc nghĩ, sở dĩ vận mệnh kỳ diệu như vậy là vì luôn có hy vọng. Con người chỉ cần luôn cố gắng nhìn về phía trước thì một ngày nào đó sẽ đạt được món quà trong vận mệnh của mình, nhận được lời ca ngợi tình yêu.

Anh yêu vận mệnh này, yêu sinh mệnh này, anh yêu mỗi ngày đều có nhiệt độ và hơi thở của người yêu làm bạn bên cạnh.

- Toàn văn hoàn-



Lời tác giả: "Tôi cũng yêu hai người, thật lòng đó."

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom