Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,009,075
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Tác giả: Triệu Linh Nhi
Tình trạng: Đang cập nhật




Cố Sương vốn dĩ chỉ muốn sống một cuộc đời nhàn hạ, hưởng thụ thành quả của người khác sau khi kiếp trước đã vất vả kiếm tiền. Nhưng số phận lại trêu đùa cô khi đưa cô xuyên đến thập niên 70, nơi cô chẳng đủ ăn đủ mặc. Cố Sương quyết tâm làm lại cuộc đời, không muốn gồng mình chịu đựng thêm nữa, và tìm mọi cách để sống một cuộc sống sung sướng.

Một trong những cách cô chọn là "thả thính" Hứa Thiệu, một thanh niên trí thức về nông thôn. Không chỉ đẹp trai, trẻ tuổi và giàu có, Hứa Thiệu còn có tính cách dịu dàng, tài năng xuất chúng, khiến Cố Sương cảm thấy đây là "miếng mồi" lý tưởng để cô có thể thoải mái nằm hưởng thụ. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng cuộc sống tưởng chừng như dễ dàng của mình lại chẳng hề đơn giản.
 
Chương 1


Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy.

Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này.

Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ.

Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.”

Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu…

Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao?

Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang.

Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô.

Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm.

Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp.

Vào thời điểm quan trọng này, không biết vị thần nào đã đưa cô đến mấy chục năm trước.

Thù hận gì lớn đến vậy, Cố Sương khóc không có nước mắt…

“Chị ơi, bà gọi chị dậy ăn cơm, có trứng gà!”

Cố Tiểu Vũ lười gõ cửa, trực tiếp đứng trước cánh cửa đóng chặt hét lên một tiếng.

Nghe thấy giọng Cố Tiểu Vũ bên ngoài, Cố Sương vẫn luôn nằm trên giường giả c.h.ế.t cuối cùng cũng có phản ứng.

Cô ngồi dậy trên giường, vuốt mái tóc rối bù, cô yếu ớt nói: “Biết rồi.”

“Sao thế, Sương Sương dậy chưa?” Bà Cố hỏi cháu gái nhỏ.

“Cháu không biết, người đã tỉnh rồi. Dù sao cũng đã hâm nóng trên bếp, không nguội được, chị ấy còn có thể để mình đói sao.”

TBC

Cố Tiểu Vũ bĩu môi, nói không mấy vui vẻ.

Bà Cố nói: “Làm gì thế, chị con chỉ tâm trạng không tốt thôi.”

Cố Tiểu Vũ không nói gì nữa, tâm trạng chị ấy không tốt thì có thể tùy tiện nổi giận, còn tâm trạng tôi không tốt thì lại bị mắng.

“Mang dùi cui và xà phòng đi giặt quần áo đi.”

Bà Cố sai bảo cháu gái nhỏ, hai người cùng nhau ra ngoài.

Sân nhà họ Cố trở nên yên tĩnh, những người khác đã ăn sáng xong và đi làm từ lâu, chỉ còn lại một mình Cố Sương ở nhà.

Cạch một tiếng, cuối cùng Cố Sương cũng ra khỏi phòng.

Theo trí nhớ, cô rửa mặt xong sau đó đến bếp, trên bếp hâm một bát cháo ngũ cốc, còn có một quả trứng luộc.

Cô ăn từng chút cháo, rồi lại ăn hết quả trứng.

Ăn no, Cố Sương ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân bắt đầu sắp xếp lại ký ức của cơ thể này.
 
Chương 2


Nguyên thân là hậu duệ duy nhất của Cố Minh Hoa, con trai út của bà Cố, Cố Minh Hoa là một quân nhân, đã hy sinh khi nguyên thân còn chưa ra đời. Sau đó, mẹ của nguyên thân bị kích thích sinh non, sinh ra nguyên thân yếu ớt, nửa năm sau mẹ cô nguyên thân rời khỏi nhà họ Cố đi lấy chồng khác.

Từ nhỏ nguyên thân đã được ông bà nội và chú bác nuôi nấng, người nhà họ Cố thương cô không có cha mẹ, vẫn luôn rất cưng chiều cô, về cơ bản là muốn gì được nấy.

Con gái nhà người ta từ nhỏ đã phải làm việc nhà, giặt giũ nấu nướng trông con, còn nguyên thân thì được ăn ngon mặc đẹp, không phải làm việc, còn được ngồi trong lớp học để tiếp thu giáo dục.

Có thể nói, nguyên thân là người mà tất cả các cô gái trong làng đều ngưỡng mộ.

Trong sự yêu thương của người nhà, nguyên thân dần dần hình thành tính cách kiêu căng, không chịu được một chút ấm ức nào.

Cái gì cũng phải tốt nhất. Lúc nhỏ phải ăn ngon mặc đẹp, lớn lên phải lấy được một người đàn ông tốt.

Tuổi mới lớn, nguyên thân và con trai út của gia đình đội trưởng là Triệu Trường Vũ đã phải lòng nhau.

Triệu Trường Vũ cao lớn, đẹp trai, lại còn chu đáo, tuổi còn trẻ đã là đại đội trưởng trong quân đội, tương lai tươi sáng.

Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cho dù anh ta đi bộ đội cũng không cắt đứt liên lạc với nguyên thân, hai người thường xuyên viết thư qua lại.

Hai người cứ như vậy mà trở thành người yêu, đã đính hôn, chỉ chờ cuối năm nay anh ta nghỉ phép về kết hôn.

Không ngờ đầu năm nhà họ Triệu lại đột nhiên thay đổi, muốn hủy hôn với nhà họ Cố.

Hóa ra là Triệu Trường Vũ được con gái của lãnh đạo để mắt tới, để leo cao hơn, anh ta đã nhẫn tâm từ bỏ vị hôn thê của mình.

Đây là cú sốc lớn nhất mà nguyên thân phải chịu kể từ khi sinh ra, cô vừa oán vừa hận, thề sẽ tìm một người đàn ông xuất sắc hơn Triệu Trường Vũ làm chồng.

TBC

Không lấy người thành phố thì không lấy, cô phải lấy một người ăn lương hàng hóa!

Cứ như vậy, nguyên thân bắt đầu hành trình đi xem mắt.

Liên tiếp xem mắt ba người, nguyên thân đều không vừa mắt, nguyên thân tự cho rằng mình xứng đáng với người tốt hơn.

Một lần không kiềm chế được, nguyên thân đã phàn nàn với bà mối Triệu, nói bà ta vô dụng giới thiệu cho cô toàn là dưa vẹo táo nứt.

Bà mối Triệu không phải là người nhà họ Cố sẽ chiều chuộng cô nên lập tức cãi lại.

Miệng lưỡi của bà mối khi khen người thì hoa mỹ vô cùng, khi chê bai người cũng không kém, nguyên thân tức đến phát khóc, ở nhà nổi trận lôi đình.

Sau đó nói rằng mình không khỏe, để bà Cố nấu riêng cho mình.
 
Chương 3


Bà Cố hầu hạ đủ thứ ngon, nguyên thân mới miễn cưỡng khỏe lại, lại xin bà Cố năm tệ, định trời sáng sẽ đi huyện thành dạo chơi cho khuây khỏa, an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương.

Vừa hay là kem dưỡng da Hoa Tuyết của cô sắp hết, tiện thể đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon.

Nguyên thân ngủ ngon lành, sau đó chính là Cố Sương tỉnh dậy nhìn xung quanh mà ngơ ngác.

Hoàn hồn lại, Cố Sương cảm thấy trái tim mình run rẩy.

Nguyên thân đâu rồi?!!

Không phải định đi huyện thành mua kem dưỡng da Hoa Tuyết sao?!

Không phải định đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon sao?!

TBC

Cô quay lại đây cho tôi!!!

...

Ngôi nhà mới của cô, tiền tiết kiệm của cô, cuộc sống nhàn nhã tươi đẹp của cô…

Cứ như vậy mà không còn? Cố Sương đau lòng.

Mãi đến khi bà Cố và Cố Tiểu Vũ giặt quần áo về Cố Sương mới hoàn hồn.

Bà Cố bảo cháu gái nhỏ phơi quần áo, bà quan tâm đi đến trước mặt Cố Sương.

“Sương Sương dậy rồi à, ăn sáng chưa?”

Bà Cố năm nay đã ngoài sáu mươi, tóc đã bạc hơn nửa, lưng cũng còng, trên khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười, nhìn Cố Sương bằng ánh mắt từ ái và ấm áp.

Cố Sương chớp mắt, chậm rãi nói: “Vâng, ăn rồi.”

“Ăn rồi là tốt.”

Bà Cố ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh Cố Sương, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cháu gái lớn, nhìn thế nào cũng thấy thích.

“Không phải hôm qua nói là muốn vào thành phố sao, khi nào đi, muốn bà đi cùng không?”

Cố Sương nhớ đến năm tệ đang đè dưới gối, dừng lại một chút rồi nói: “Không muốn ra ngoài, hai ngày nữa hãy nói.”

Bà Cố tưởng cháu gái lớn nhớ đến chuyện trước đó, cũng không dám nói nhiều, vội vàng nói:

“Không muốn ra ngoài thì thôi, Sương Sương muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, tiền không đủ thì nói với bà!”

Cố Sương ậm ừ một tiếng. Ôi, bà Cố thật sự rất chiều chuộng nguyên thân.

“Bà, cháu phơi quần áo xong rồi.”

Trong lúc họ nói chuyện, Cố Tiểu Vũ đã phơi quần áo xong.

Cố Sương đánh giá em họ của nguyên thân, gầy gò nhỏ nhắn, thắt hai b.í.m tóc, thấy Cố Sương nhìn mình cô bé lập tức trừng mắt.

Cố Sương hiểu ra, đây là người không ưa nguyên thân nhất trong nhà họ Cố.

Cố Sương rất hiểu, cùng là cháu gái nhà họ Cố nhưng đãi ngộ của hai người lại khác nhau một trời một vực, ai cũng sẽ mất cân bằng.

Tuy Cố Tiểu Vũ còn nhỏ nhưng không phải là người dễ bị bắt nạt. Đáng tiếc là cả nhà đều thiên vị nguyên thân, ý kiến của Cố Tiểu Vũ không đáng kể.

“Phơi quần áo xong thì đi làm bài tập.” Bà Cố nói với Cố Tiểu Vũ.
 
Chương 4


Cố Tiểu Vũ năm nay mười tuổi, đang học tiểu học. Nghe thấy làm bài tập, học sinh tiểu học Cố Tiểu Vũ không vui, cô bé không muốn làm bài tập.

Cố Tiểu Vũ đảo mắt, nói: “Ngày mai còn một ngày nữa, ngày mai cháu làm! Bà, cháu đi chơi trước đây!”

Nói xong liền chạy mất.

Cố Sương nhìn Cố Tiểu Vũ chạy đi như một cơn gió, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tốt.

Nói đến thân thể này của cô cũng khá trẻ, có thể coi là điều duy nhất cô thấy may mắn khi xuyên không đến đây.

Nguyên thân năm nay mười chín tuổi.

Mười chín là độ tuổi còn rất trẻ trung và tươi tắn, ở thời hiện đại mới vừa đủ tuổi thành niên, còn đang đi học. Đáng tiếc là ở thời đại này, mười chín tuổi đã là cô gái lớn nên lấy chồng.

Nghĩ đến chí hướng của nguyên thân, lấy một người đàn ông thành phố xuất sắc hơn Triệu Trường Vũ.

TBC

Cố Sương không thấy Triệu Trường Vũ xuất sắc chút nào, trực tiếp bỏ qua. Lấy chồng à, Cố Sương suy nghĩ một chút, cũng không phải không được.

Kiếp trước chỉ lo bươn chải, cuối cùng cũng đến lúc có thể hưởng thụ cuộc sống, kết quả là công cốc, trực tiếp đưa cô đến những năm bảy mươi thiếu thốn.

Nghĩ đến Cố Sương lại thấy buồn, kiếp này cô quyết định nằm thẳng. Mệt rồi, cô không muốn phấn đấu nữa, cô muốn hưởng thụ thành quả!

Đợi cô tìm được một người đàn ông vừa mắt, thúc giục người đàn ông đó phấn đấu. Còn cô thì chồng con ấm êm, thoải mái thế nào thì thoải mái.

...

Theo ống khói trên mái nhà bốc lên làn khói bếp, những người đi làm của nhà họ Cố lần lượt trở về nhà.

Nhà họ Cố không đông người, bà Cố cả đời mang thai bảy tám lần, sinh được năm người nhưng năm đó cuộc sống khó khăn, cuối cùng bà Cố chỉ còn lại hai đứa con, một là Cố cả Cố Kiến Hoa, hai là ba của nguyên thân, Cố Minh Hoa.

Sau khi Cố Minh Hoa hy sinh, bà Cố chỉ còn lại một người con trai cả Cố Kiến Hoa.

Cố Kiến Hoa và vợ Trần Quế Lan sinh được hai con trai một con gái, con gái là Cố Tiểu Vũ, con trai cả là Cố Giang năm ngoái đã kết hôn, vợ là Lưu Ngọc, hai người vẫn chưa có con.

Con trai út Cố Hải, nhỏ hơn nguyên thân vài tuổi, năm nay mới mười lăm, vừa về đến nhà đã kêu đói, chạy thẳng vào bếp, trong mắt không có gì ngoài đồ ăn.

“Có trứng xào à, thơm quá!” Cố Hải kinh ngạc kêu lên, không nhịn được hít hít mũi, vẻ mặt say sưa.

Nhìn dáng vẻ của Cố Hải, Cố Sương ngồi trước bếp trông lửa: “...”

Không biết còn tưởng là sơn hào hải vị gì chứ.

Cố Hải nhìn thấy Cố Sương, cười toe toét: “Chị, chị khỏe rồi à?”

“Ừm.”

Thật ra nguyên thân chỉ giả vờ, cơ thể không sao cả.

Vì là sinh non nên hồi nhỏ nguyên thân sức khỏe không tốt, nhà họ Cố luôn nuôi dưỡng cẩn thận, thật ra bây giờ sức khỏe rất tốt.

Nhưng chỉ cần không khỏe là có thể ăn đồ ngon, nguyên thân rất tinh ranh, thỉnh thoảng lại làm trò này.

“Vậy thì tốt, chị, chị đừng để lời của bà mối Triệu vào lòng, chị nhất định có thể lấy được người thành phố, em tin chị.”
 
Chương 5


Cố Hải thật sự muốn Cố Sương như ý lấy được người thành phố, đến lúc đó cậu ta có thể đi thăm họ hàng, biết đâu còn có thể xin được một bữa ăn ngon, hì hì.

Thật là nhắc đến chuyện gì không hay, bà Cố vội vàng ngắt lời: “Nói bậy bạ gì thế, mau bưng đồ ăn ra ngoài, ăn cơm thôi!”

“Vâng.” Cố Hải gãi đầu, liếc nhìn sắc mặt Cố Sương, dường như sợ cô nổi giận.

Thấy cô vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Sương: “...”



Trên bàn ăn, Cố Sương ngồi bên trái bà nội Cố, liếc nhìn cơm gạo lứt và bánh ngô trong bát, ăn hai miếng, thấy hương vị bình thường.

“Sương Sương, ăn thêm trứng đi.”

“Vâng, cảm ơn bà.”

Một đĩa trứng xào, bà nội Cố gắp cho Cố Sương mấy đũa, đã hết gần nửa. Sau đó mới chia phần còn lại cho những người khác, không nhiều, mỗi người chỉ nếm thử.

Đối mặt với sự thiên vị như vậy, những người khác rõ ràng đã quen, trên mặt không lộ ra chút bất mãn nào.

Cố Sương nhìn những người khác trân trọng ăn trứng trong bát, Cố Hải thậm chí còn không bỏ qua vụn vỡ trên đĩa rỗng, trực tiếp đổ cơm trong bát vào đĩa, bưng đĩa ăn ngấu nghiến.

Nhận ra ánh mắt của Cố Sương, Cố Hải ngẩng đầu lên khỏi đĩa cơm.

“Sao thế, chị, chị nhìn gì vậy?”

TBC

Miệng Cố Hải dính một hạt gạo, cậu ta đưa tay sờ vào rồi nhét vào miệng, không được lãng phí.

Ánh mắt chuyển đến thức ăn mà cô chưa động đũa, cậu ta cảm thấy mình đã hiểu ra: “Chị, chị có phải không ăn hết được không, em có thể giúp chị chia sẻ một chút.”

Nói xong, đưa đĩa cơm trong tay ra trước mặt Cố Sương, ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô.

Con trai tuổi ăn tuổi lớn ăn hết cả gia tài của cha mẹ, Cố Hải đang trong độ tuổi ăn nhiều, bao nhiêu cũng có thể ăn hết.

Cố Sương: “Ừm...”

Sáng ăn muộn, Cố Sương thực sự không đói lắm.

Thấy cậu ta không chê, Cố Sương gắp cho cậu ta nửa bát cơm nhỏ, còn chia cho cậu ta một ít trứng.

Thấy vậy Cố Hải mở to mắt, rõ ràng rất ngạc nhiên, cậu ta cười tươi nịnh nọt: “Chị, em biết ngay là chị tốt nhất mà.”

Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh thầm hừ một tiếng, nịnh nọt! Người ta đây ngày nào cũng ăn đồ ngon, trứng ăn đến ngán rồi. Không muốn ăn mới cho anh, tưởng cô ta tốt bụng lắm sao.
 
Chương 6


Đũa trong tay Cố Tiểu Vũ chọc vào quả trứng đáng thương trong bát của mình, kết quả là gáy bị mẹ cô bé là Trần Quế Lan tát một cái.

“Ăn cơm đàng hoàng, chọc cái gì mà chọc!”

Cố Tiểu Vũ hít mũi, không nói gì, lặng lẽ vùi đầu ăn cơm.

Đang ăn thì đột nhiên có thêm một miếng trứng nhỏ trong bát, là Trần Quế Lan nhường từ miệng mình ra.

Cố Tiểu Vũ khựng lại, tâm trạng lại tốt lên.

Ánh mắt Cố Sương lại chuyển hướng, Cố Giang cũng gắp trứng trong bát cho vợ mình là Lưu Ngọc, sau đó hai người nhìn nhau cười.

Không hiểu sao lại tự nhiên được ăn ‘cơm chó’, Cố Sương cảm thấy mình như đã no rồi.

*

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua kể từ khi Cố Sương xuyên không đến đây, nếu như lúc đầu cô còn ôm hy vọng, biết đâu ngủ một giấc là cô sẽ trở về.

Rốt cuộc cô cũng xuyên không đến đây sau một giấc ngủ.

Kết quả rất rõ ràng, cô không thể trở về.

Bây giờ cô đã chấp nhận thực tế, sau này cô chính là Cố Sương của thời đại này.

Lúc đầu có hơi không quen, Cố Sương chưa bao giờ sống chung với nhiều người như vậy.

Nhưng may mắn thay, mọi người trong nhà họ Cố đều xem ra cũng dễ chịu, ngoại trừ bản thân cô.

Chỉ cần Cố Sương không làm loạn, nhà họ Cố sẽ rất yên bình.

Những ngày này, Cố Sương lặng lẽ thích nghi với môi trường, còn được bà nội Cố khen là hiểu chuyện, lén lút nấu cho cô một bát mì trứng.

Cố Sương nhìn bát mì trứng nóng hổi thơm mùi hành lá trước mặt, không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ, đây là tấm lòng của người già, không thể từ chối.

Ừm, tuyệt đối không phải là cô thèm ăn.

Tất nhiên, cô không giống như bản thân trước đây, ăn một mình, để bà nội Cố nhìn chằm chằm.

Cô lấy một cái bát trong tủ ra, chia cho bà nội Cố một nửa, dùng đũa xắn đôi quả trứng.

Bà nội Cố ngây người, phản ứng lại là từ chối, bà đã lớn tuổi như vậy, ăn đồ ngon chẳng phải là lãng phí sao.

Mãi đến khi Cố Sương nói cô không ăn thì bà mới nhận.

Hành động này khiến bà nội Cố cảm động không thôi.

Ăn xong mì, bà nội Cố lấy đế giày đã khâu được một nửa ra, vừa khâu vừa kể cho Cố Sương nghe chuyện xưa.

Người già rồi, thích lẩm bẩm.

Trước đây, nguyên thân không kiên nhẫn nghe những điều này, nghe được vài câu là chạy ra ngoài chơi rồi. Hiện giờ Cố Sương khá hứng thú, ngồi xổm bên cạnh nghe bà nội Cố kể về những năm tháng đã qua, kể về những người bà quen biết.

Bà nội Cố thở dài: “Ngày xưa khổ lắm...” Không biết bao nhiêu người không vượt qua được, nếu họ còn sống thì tốt biết bao.

Bây giờ cuộc sống thật tốt, đáng tiếc họ không nhìn thấy được.

“Sau này, cuộc sống của mọi người sẽ ngày càng tốt hơn.” Cố Sương nói.

Bà nội Cố cười nói: “Đúng vậy, sau này Sương Sương cũng sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”

Cố Sương không khỏi nghĩ đến bản thân trước đây, nếu nguyên thân cũng xuyên không đến nơi cô ở thì cô ấy thực sự đã có một cuộc sống tốt đẹp.

...

Ăn trưa xong, mọi người đều ngủ trưa ở nhà. Cố Hải ngủ không được, chạy ra sông bắt cá.

Gần đến giờ đi làm, cậu ta trở về, vui vẻ xách theo một sợi dây thừng xâu cá, một con lớn và hai con nhỏ.

“Bà ơi, cháu về rồi, xem cháu mang gì đây?”

Nghe thấy giọng nói lớn của Cố Hải trong sân, Cố Sương vừa ngủ dậy xoa xoa mắt.

Có chút tò mò, là gì vậy?

Ngay sau đó, giọng nói vui mừng của bà nội Cố vang lên.

“Ôi chao, cá ở đâu ra vậy?”

“Cháu bắt ở sông!”

TBC

Cá! Cố Sương lập tức tỉnh táo.

Ăn cơm gạo lứt, bánh ngô và cháo rau dại mấy ngày nay, miệng cô nhạt nhẽo quá rồi.
 
Chương 7


Mặc dù đã ăn một bát mì trứng nhưng đối với Cố Sương mà nói, vẫn không thỏa mãn cơn thèm, cô muốn ăn thịt!

“Con cá lớn này phải được hai ba cân.” Bà nội Cố cười ha ha bỏ cá vào chậu: “Nhờ có Tiểu Hải, hôm nay có thể cải thiện bữa ăn rồi...”

Nghe vậy, Cố Hải nở một nụ cười ngượng ngùng, không nhịn được nói: “Bà ơi, vậy lúc đó cháu có thể ăn nhiều hơn không?”

“Được chứ, sao lại không được.” Bà nội Cố sảng khoái nói.

Thấy Cố Sương đi ra khỏi nhà, bà lại trìu mến nói thêm một câu. “Lúc đó con và chị con đều ăn nhiều một chút.”

Cố Sương mỉm cười, giọng nói vui mừng: “Cảm ơn bà, bà cũng ăn nhiều một chút!”

Nhìn đứa cháu gái ngoan ngoãn, bà nội Cố cười đến nỗi đầy mặt nếp nhăn.

Cố Sương ngồi xổm nhìn những con cá trong chậu vui vẻ quẫy đuôi, trong đầu hiện lên đủ loại cách chế biến cá.

Cá kho, cá chua, cá luộc, cá nướng...

Cố Sương không tự chủ được nuốt nước miếng, cô hỏi: “Bà ơi, cá này làm thế nào để ăn ạ?”

“Chốc nữa con sang nhà dì Thúy Hoa xem dì ấy có đậu phụ không, nếu có thì dùng đậu phụ hầm ăn.”

Đậu phụ hầm cá cũng không tệ, Cố Sương mong chờ.

“Tiểu Hải, con bắt cá thế nào vậy, lần sau dẫn chị đi cùng với.” Cố Sương có chút tò mò.

“He he, chị ơi, dẫn chị đi không vấn đề gì nhưng không chắc chắn là bắt được cá đâu, lần này cũng là may mắn thôi.” Cố Hải nói trước, sợ đến lúc đó không bắt được cá thì chị gái không vui.

Chị gái không vui, không chừng sẽ khiến cả nhà không vui.

Mặc dù mấy ngày nay chị gái có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều nhưng Cố Hải vẫn không quên dáng vẻ nổi giận trước đây của cô.

Cố Hải nghĩ đến mà vẫn còn sợ hãi, sau này cậu ta nhất định không tìm một người vợ như chị gái mình, dù có xinh đẹp đến đâu cậu ta cũng không thèm.

Cậu ta muốn tìm một người tính tình tốt, xấu xí cũng không sao, cậu ta không quan tâm đến ngoại hình nhưng tính tình nhất định phải tốt.

Cố Sương hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Cố Hải, cười nói: “Không sao.”

Nếu không bắt được cá thì nếu có thể bắt được một ít tôm sông cũng không tệ, xào với ớt cũng rất đưa cơm.

Người nhà họ Cố lần lượt thức dậy, nhìn thấy cá trong chậu, đều khen ngợi Cố Hải.

Cố Giang nói: “Vừa hay hôm nay cha về.”

Cố Kiến Hoa làm việc tại nhà máy cơ khí ở huyện, chỉ về nhà vào ngày nghỉ.

Hôm nay vừa hay là ngày ông ấy về nhà.

Trần Quế Lan cười nói: “Cha con ở nhà máy ăn uống tốt hơn chúng ta nhiều, ngày nào cũng được ăn bánh bao to.”

...

Khi mặt trời sắp lặn, bà nội Cố sang nhà Thúy Hoa bên cạnh.

Thúy Hoa nói: “Có, hôm qua mới làm, tôi lấy cho bà hai miếng!”

“Được, đợi cá làm xong, tôi bảo Tiểu Hải mang bát sang cho bà nếm thử.”

TBC

Hai nhà vốn dĩ quan hệ tốt, Thúy Hoa cũng không từ chối.

“Vậy thì tốt quá, tay nghề của bà thì khỏi phải nói!” Thúy Hoa giơ ngón tay cái, lại quan tâm hỏi: “Đúng rồi, dạo này Sương Sương thế nào, mấy ngày nay không thấy con bé ra ngoài.”

“Tốt lắm, ở nhà còn giúp tôi làm việc.” Bà nội Cố cười đầy mặt: “Con bé chỉ là tính trẻ con, đến nhanh đi cũng nhanh. Dạo này hiểu chuyện hơn nhiều, còn biết quan tâm đến tôi.”

Thúy Hoa cũng coi như nhìn cô bé Sương Sương lớn lên từ nhỏ, hôm trước Quế Lan và bà mối họ Triệu đánh nhau, bà ấy cũng giúp đỡ.
 
Chương 8


Thúy Hoa biết cô bé Sương Sương có không ít tật xấu, bà ấy cũng không thích nhưng nhà họ Cố đã xin lỗi, bà mối họ Triệu đã nhận đồ của người ta, còn không chịu buông tha.

Tuổi đã cao rồi, còn đi khắp nơi bịa đặt về cô gái nhà người ta. Bà ấy khinh thường, vừa tham lam vừa hẹp hòi!

Nghe bà nội Cố nói Sương Sương hiểu chuyện rồi, Thúy Hoa có chút bất ngờ nhưng cũng hy vọng là thật.

Cô bé Sương Sương hiểu chuyện rồi, bà nội Cố của cô cũng có thể bớt lo lắng.

Thúy Hoa thuận miệng khen Sương Sương vài câu, hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, bà nội Cố cầm đậu phụ về nhà.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, bà bắt đầu nấu cơm, xử lý xong cá, Cố Sương đã nhóm lửa xong.

Bà nội Cố cẩn thận đổ dầu vào nồi, sau đó đổ cá đã xử lý vào nồi, rán vàng hai mặt, cho gừng thái lát và hành lá vào khử mùi tanh, sau đó cho nước sôi đã đun sẵn vào.

Cố Sương hiểu ý nhét thêm hai thanh củi vào bếp lò, lúc này phải đun sôi, đợi gần xong thì thêm chút muối rồi đun nhỏ lửa một lúc là có thể bắc ra được.

Cố Hải vừa tan làm về đã ngửi thấy mùi canh cá thơm phức trong sân, bụng phối hợp kêu lên ùng ục.

Khiến những người khác trêu chọc, Cố Hải hoàn toàn không để ý, nghe thấy bà nội Cố gọi mình trong bếp, cậu bé kích động chạy vào bếp.

Bà nội Cố múc một bát canh cá nhỏ, nói với cậu ta: “Mang bát này sang cho dì Thúy Hoa.”

“Vâng ạ.”

Sau đó lại múc thêm một bát, để dành cho Cố Kiến Hoa vẫn chưa về nhà.

Cố Hải cẩn thận bưng bát sang nhà bên cạnh, sau đó vội vã chạy về nhà.

Ăn cơm rồi ăn cơm rồi, bà nói cậu ta có thể ăn nhiều hơn, cậu ta chắc chắn sẽ không khách sáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-8.html.]

Lúc ăn cơm, Cố Sương lại được bà nội Cố ưu ái, bà nội Cố gắp hết phần thịt bụng cá cho Cố Sương.

Cố Sương nhìn thịt cá trong bát, mím môi, lại gắp trả lại vào bát bà nội Cố.

Cô không thể giống như nguyên thân, thản nhiên hưởng thụ sự ưu đãi mà người nhà họ Cố dành cho.

“Bà ơi, thịt cá này không có xương, thích hợp cho người già ăn, bà và ông ăn đi.” Cố Sương gắp cho bà nội Cố xong, lại gắp phần còn lại cho ông nội Cố.

TBC

Ông nội Cố vốn luôn điềm tĩnh cũng kinh ngạc, nhìn đứa cháu gái mấy lần, vẫn có chút không dám tin.

Đứa cháu gái keo kiệt chỉ biết ăn không biết nhả của ông vậy mà lại gắp đồ ăn trong bát của mình cho hai ông bà.

Những ngày này cô ngoan ngoãn không gây chuyện, đã khiến ông rất hài lòng rồi.

Không ngờ còn có sự kinh hãi này... kinh hỉ.

Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của ông nội Cố, Cố Sương: “...”

Bà nội Cố ban ngày đã bị kinh ngạc một lần, lúc này mặc dù cũng có chút ngoài ý muốn nhưng không rõ ràng như ông già. Cảm động nhiều hơn.

“Được được được, con không cần quan tâm đến bà, bà muốn ăn sẽ tự gắp, con ăn nhiều vào.”

Quay đầu nhìn đứa cháu trai Cố Hải mắt ba ba nhìn bà, nhớ ra điều gì đó lại nói: “Tiểu Hải con cũng ăn nhiều vào, đậu phụ này cũng rất ngon, ăn nhiều đậu phụ vào.”

Cố Hải: So với đậu phụ, cậu ta vẫn thích thịt cá hơn.

Nhưng đậu phụ thực sự rất ngon, thịt cá cũng rất tươi, nước canh cũng đặc biệt thơm ngon.

Thật ngon, Cố Hải vừa hút xương cá vừa nghĩ, nếu ngày nào cũng được ăn cá thì tốt biết mấy.

Cố Kiến Hoa làm việc tại nhà máy cơ khí ở huyện, công việc này là nhờ ông nội Cố là cựu binh, Cố Minh Hoa lại hy sinh vì nước nên cấp trên đặc biệt cấp cho nhà họ Cố một suất công nhân chính thức ở huyện.
 
Chương 9


Nhà máy bận rộn sản xuất, làm ba ca, Cố Kiến Hoa thường ở ký túc xá, đến khi nghỉ phép mới về nhà.

Ông ấy khởi hành từ huyện khi trời còn sáng, nửa đường trời đã tối, đến nhà thì ông nội Cố và bà nội Cố đã nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng động trong sân, Trần Quế Lan là người đầu tiên ra ngoài.

“Về rồi à? Đói rồi chứ, anh rửa tay đi, em bưng cơm ra bàn cho anh.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt đen nhẻm của Cố Kiến Hoa lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ừ.”

Rửa tay xong, lại quay về phòng một chuyến, lúc ra ngoài thì Trần Quế Lan đã bưng cơm ra bàn, Cố Kiến Hoa ngồi xuống ghế, dưới ánh đèn mờ nhìn một cái: “Ồ, cá ở đâu ra thế?”

“Con trai anh bắt đấy.” Trần Quế Lan ngồi xuống bên cạnh, cùng chồng ăn cơm.

Cố Giang xách thùng nước bẩn ra ngoài, đổ thẳng vào sân, sau đó vào nhà chính nói chuyện với cha mình là Cố Kiến Hoa một lúc.

Nói chưa được hai câu thì bị cha đuổi về phòng, bảo cậu ta đi với vợ, đừng làm phiền cha và mẹ cậu ta nói chuyện.

Cố Giang: “...” Là cậu ta thừa thãi.

Cố Giang vừa về phòng, Cố Hải và Cố Tiểu Vũ lại chạy đến, Cố Kiến Hoa lại như thường lệ đuổi đứa con trai út Cố Hải về phòng.

Đối với con gái thì thái độ tốt hơn nhiều, quan tâm thêm mấy câu, còn gắp một miếng thịt cá đút cho con bé.

Cố Tiểu Vũ nhai thịt cá, dựa vào cha mình một cách ỷ lại.

“Được rồi, không còn sớm nữa, ông bà nội con đều đã ngủ rồi, con cũng mau đi ngủ đi.” Trần Quế Lan nói với con gái.

“Vâng.” Cố Tiểu Vũ lưu luyến không muốn rời về phòng.

Cố Kiến Hoa nhanh chóng ăn xong, dọn dẹp xong hai người liền về phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-9.html.]

Cố Kiến Hoa quan tâm hỏi một câu: “Sương Sương vẫn ổn chứ? Chuyện xem mắt của con bé thế nào rồi?”

Cố Kiến Hoa đã một thời gian không về nhà, ông ấy ở huyện không biết chuyện nhà.

Trần Quế Lan tắt đèn, ngồi xuống mép giường đẩy người ông ấy, bảo ông ấy nằm vào trong một chút.

“Xem mắt không thành, còn cãi nhau với bà mối Triệu.”

Cố Kiến Hoa cau mày, hỏi có chuyện gì.

Trần Quế Lan nghĩ đến liền đau đầu, nghe xong Cố Kiến Hoa cũng thở dài.

“Cho dù không hài lòng thì cũng không thể đánh vào mặt người ta như vậy được, ôi, tính tình của Sương Sương...”

Trần Quế Lan cũng thở dài, đều là người nhà chiều hư thành như vậy, sau này phát hiện không ổn, muốn sửa cũng không sửa được nữa.

Đặc biệt là mẹ chồng bà, coi Sương Sương như bảo chai, không thể chịu được một chút ấm ức nào.

“Hôm trước bà mối Triệu còn nói xấu Sương Sương ở đội, Thúy Hoa không chịu được nên cãi nhau với bà ta một trận, em không ở cùng họ trên một cánh đồng, sau đó mới chạy đến...”

Trần Quế Lan nghe xong cũng tức giận, cho dù Sương Sương có gì không đúng thì bà mối Triệu cũng không nhịn được, lúc đó đã mắng Sương Sương khóc.

Mẹ chồng biết chuyện tức giận muốn đi tìm bà mối Triệu tính sổ, còn bị Trần Quế Lan khuyên can.

Lúc đầu đúng là Sương Sương không hiểu chuyện, làm lớn chuyện cũng không có lợi cho Sương Sương.

Trần Quế Lan còn đi xin lỗi người ta, kết quả là người ta nhận đồ, quay đầu lại không khách sáo chút nào, đi khắp nơi nói xấu Sương Sương.

Trần Quế Lan không nhịn được nữa, vội vàng chạy đến đánh nhau với người ta, đòi lại đồ đã đưa, hai nhà coi như hoàn toàn trở mặt.

TBC

May mà Sương Sương không xuống đồng, những chuyện này không truyền đến tai cô bé, nếu không lại phải nổi giận.
 
Chương 10


Nhưng sớm muộn gì cô bé cũng biết, nghĩ đến cảnh cô bé làm ầm ĩ lúc đó, Trần Quế Lan có chút đau đầu.

Cuối cùng cũng yên tĩnh được mấy ngày.

“Nói đến thì mấy ngày nay em thấy Sương Sương có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều, chiều ăn cơm còn biết quan tâm đến hai người già, chia phần thịt bụng cá mà mẹ cho con bé cho lại hai hai ông bà”.

Cố Kiến Hoa có chút ngoài ý muốn.

Trần Quế Lan lại nói: “Chúng ta và bà mối Triệu cãi nhau rồi, bà ta chắc chắn sẽ không mai mối cho Sương Sương nữa. Chuyện hôn sự của Sương Sương, anh để tâm một chút, trong xưởng anh có nhiều người như vậy, không có thanh niên nào phù hợp sao?”

Cố Kiến Hoa có chút phiền não, trong nhà máy ông có nhiều người nhưng ông không thích giao tiếp, vòng tròn quan hệ không lớn, những người quen biết cơ bản đều là những người thợ già, nhà họ cũng không có thanh niên nào phù hợp.

Ông nói: “Đợi đến lúc đi làm, anh nhờ lão Phạm giúp đỡ dò hỏi một chút, ông ấy quen biết nhiều người, xem có thể giới thiệu được không.”

Nghĩ một lúc, ông lại hỏi: “Em nói Sương Sương có thật sự hiểu chuyện rồi không, hay là nịnh nọt mẹ chúng ta, lại muốn thứ gì đó?”

Lời này vừa nói ra, Trần Quế Lan nghe cũng do dự.

Cố Kiến Hoa có chút lo lắng, tính tình của Sương Sương, người nhà họ có thể bao dung nhưng nhà chồng chưa chắc đã chiều chuộng cô bé.

Đến lúc đó nếu làm cho nhà chồng không yên ổn, Cố Kiến Hoa trong lòng sẽ áy náy.

Trần Quế Lan biết nỗi lo của chồng, im lặng một lúc, bà nói: “Anh nhớ nói với lão Phạm một chút, đến lúc anh nghỉ hưu, công việc sẽ chuyển cho Sương Sương hoặc con của cô bé.”

Người thành phố chưa chắc đã muốn cưới một người có hộ khẩu nông thôn, mặc dù Trần Quế Lan cảm thấy người nông thôn không kém gì người thành phố.

Có công việc thì khác, đây là cầm bát sắt, có công việc như vậy, một người có thể nuôi sống cả một gia đình.

Bà không tin nhà nào lại chê một người con dâu như vậy.

Công việc này sau này để lại cho Sương Sương, chính là chỗ dựa của cô bé.

Thần sắc Cố Kiến Hoa không có gì khác thường, đáp ứng.

Hai người đều rất rõ ràng, công việc này lúc đầu phần lớn là nhờ em trai Minh Hoa mới có được, ông ấy may mắn chiếm được lợi nhưng không thể chiếm lợi mãi được.

Lúc đầu cha mẹ chỉ để ông ấy nộp một nửa tiền lương hàng tháng, nhiều năm trôi qua, cũng tích cóp được một số tiền.

TBC

Đây là chuyện hai người đã bàn bạc từ lâu, sau này công việc này sẽ để lại cho Sương Sương.

Sương Sương kết hôn, đến lúc đó của hồi môn cũng do họ chuẩn bị, đãi ngộ giống như Tiểu Vũ.

“Chúng ta cũng nói rõ yêu cầu, không thể để Sương Sương chịu ấm ức, tính tình của chàng trai phải tốt, phải có thể bao dung tính khí nhỏ nhen của cô bé, tốt nhất là biết dỗ dành người khác...”

Cố Kiến Hoa nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp một tiếng, tỏ ý đã biết.

“Còn nữa, gia đình bên kia tốt nhất là đơn giản một chút, người đông thì mâu thuẫn cũng nhiều...”

“Ừ, anh biết rồi.” Cố Kiến Hoa trong lòng đã có kế hoạch, thấy thời gian không còn sớm, ông nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ thôi.”

Trần Quế Lan ừ một tiếng.

Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Cố Kiến Hoa đã dậy.

Thấy nước trong bể sắp hết, ông cầm đòn gánh đi đến giếng đầu làng để gánh nước.

“Kiến Hoa, anh về rồi à, tôi còn tưởng là ai, sáng sớm đã đi gánh nước.” Cao Thắng nhà bên đang ngồi xổm ở cửa sân đánh răng, quay đầu nói với Cố Kiến Hoa. 
 
Chương 11


Cố Kiến Hoa nói: “Tối qua về, trưa đến nhà tôi ăn cơm nhé, uống một chén?”

“Được chứ.” Cao Thắng một ngụm đáp ứng.

Cố Kiến Hoa đổ nước vào bể, bà nội Cố đã dậy nhóm lửa nấu bữa sáng.

“Mẹ, trưa nấu nhiều một chút, Cao Thắng đến nhà ăn cơm.”

Bà nội Cố gật đầu. “Được.”

Tối qua khi Cố Kiến Hoa về, thực ra Cố Sương vẫn chưa ngủ.

“Bác cả, chào bác.” Cố Sương nhìn Cố Kiến Hoa, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Ừ, chào, Sương Sương dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lát nữa.”

“Ngủ đủ rồi, không muốn ngủ nữa ạ.” Cố Sương nói.

Thời buổi này không có hoạt động giải trí gì, buổi tối Cố Sương không có việc gì làm, chỉ có thể đi ngủ.

Ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, nằm trên giường lại không thoải mái, không bằng dậy hoạt động hoạt động, hít thở không khí trong lành.

Phải nói rằng, chất lượng không khí thời này thật tốt.

Cố Sương còn đang nghĩ lát nữa ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ hỏi Cố Hải hôm nay có đi bắt cá không.

“Bác mua bánh đậu xanh con thích ăn ở cửa hàng bách hóa, để ở chỗ bà nội con, lúc rảnh thì ăn vặt.”

“Cảm ơn bác.” Cố Sương cong môi.

Thấy Cố Hải ngáp dài đi ra, Cố Sương hỏi cậu: “Tiểu Hải, hôm nay em đi sông nhớ gọi chị nhé, chị cũng đi.”

Cố Hải còn chưa trả lời, Cố Kiến Hoa đã tiếp lời: “Muốn đi bắt cá đúng không? Tiểu Hải chỉ là may mắn thôi, mèo mù vớ cá rán, bắt cá thì bác còn giỏi hơn nó nhiều. Lát nữa bác dẫn con đi.”

Hồi nhỏ Cố Kiến Hoa thường dẫn em trai đi sông bắt cá tôm để cải thiện bữa ăn, nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng Cố Kiến Hoa trở nên nặng nề.

“Con cũng đi con cũng đi!” Cố Tiểu Vũ không nhịn được nói.

“Tiểu Vũ, con còn phải đi học, ăn sáng xong thì đi ngay, đừng để muộn.” Trần Quế Lan nói với con gái.

Cố Tiểu Vũ thất vọng, cô bé không muốn đi học nữa.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của con gái, Cố Kiến Hoa an ủi: “Ngoan, lần sau cha dẫn con đi.”

Cố Tiểu Vũ phải đi học không đi được, Cố Hải thì chạy theo.

Cố Hải không phục khi cha nói mình là mèo mù vớ cá rán, muốn xem cha mình có thật sự có bản lĩnh hay chỉ nói suông.

Cố Hải nghĩ rất hay, nếu cha cậu thật sự có bản lĩnh, vậy cậu có thể học theo. Nếu chỉ nói suông, cậu sẽ chế giễu lại.

Cố Kiến Hoa không cho con trai cơ hội chế giễu mình, rất nhanh đã bắt được hai con cá lớn béo, Cố Hải trợn tròn mắt, không ngừng hỏi kỹ thuật.

Cố Kiến Hoa cười ha ha nói với con trai về kinh nghiệm của mình, Cố Sương cũng nghe rất chăm chú.

Cố Hải cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều, nói với Cố Sương: “Chị, lần sau chúng ta tự đi thử xem, em cảm thấy em đã biết rồi.”

TBC

Hôm nay có hai con cá lớn này là đủ rồi. Lỡ như cậu phát huy tốt, một lần bắt được nhiều con quá, quá nổi bật, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.

Cố Sương rất đồng ý, cô cũng cảm thấy mình đã biết. Trí óc đã biết rồi, còn tay có biết hay không thì phải xem lần sau.

Trưa, Cao Thắng bưng đĩa lạc rang đến nhà họ Cố, cùng Cố Kiến Hoa và ông nội Cố uống rượu, ăn đồ nhắm, nói chuyện rất vui vẻ.

Ăn xong, đàn ông vẫn ngồi ở bàn ăn, đàn bà dọn dẹp.

Cố Hải thích ăn nhưng không thích uống rượu, mẹ cậu cũng không cho cậu uống rượu.

Thấy đĩa cá đã bị ăn sạch, cậu cũng không lưu luyến bàn ăn nữa.
 
Chương 12


Xoa bụng ngồi xổm trong sân, vẻ mặt thỏa mãn: “No rồi no rồi!”

Ở nhà một ngày, Cố Kiến Hoa cũng không nhàn rỗi, buổi chiều còn ra ruộng làm việc, để Trần Quế Lan nghỉ ngơi cho khỏe.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Kiến Hoa đã dậy sớm.

Trần Quế Lan mò mẫm trong bóng tối đến bếp thắp đèn dầu, tráng cho chồng chiếc bánh, để ông ăn trên đường.

Khi Cố Kiến Hoa chuẩn bị đi, bà nội Cố cũng dậy.

“Mẹ, con đi đây.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

“Biết rồi.”

Cố Sương dậy vào buổi sáng, nhìn thấy Cố Tiểu Vũ ủ rũ, hỏi bà nội Cố: “Bác cả đi rồi ạ?”

“Trời còn chưa sáng đã đi rồi, lúc đi không chào cha nó, nó không vui.” Bà nội Cố chỉ vào Cố Tiểu Vũ.

“Bánh đậu xanh bác con mua để trong phòng bà, Sương Sương con lấy hai miếng, ăn cùng Tiểu Vũ.”

Cố Sương biết, bà nội Cố đang dỗ cháu gái. Nếu là nguyên thân, chắc chắn sẽ không muốn cho Cố Tiểu Vũ ăn, chỉ muốn một mình độc chiếm.

Cố Sương không bá đạo như vậy, huống hồ đây còn là bánh do cha Cố Tiểu Vũ mua.

Cô ừ một tiếng vào phòng bà nội Cố lấy hai miếng bánh đậu xanh, mỗi người một miếng.

“Này.”

Cố Tiểu Vũ nhìn bánh đậu xanh trước mặt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Sương, sau đó đưa tay nhận lấy.

TBC

Bà nội Cố thò đầu nhìn, thấy hai đứa cháu gái tuy không nói gì nhưng trông không giống như trước kia, chị chê em, em khinh chị, bà đã rất hài lòng.

Bà nhân nhiệt đánh sắt, lại nói: “Tiểu Vũ à, con chưa viết xong bài tập đúng không, mau lấy ra viết đi. Vừa hay chị con rảnh, không biết thì có thể hỏi chị con.”

Cố Tiểu Vũ nhíu mày, có chút không nói nên lời. Liếc nhìn Cố Sương, cô bé không khách khí nói: “Thành tích lúc đi học của chị ấy còn không bằng con, chị ấy có thể dạy con sao?”

Cố Sương: “...”

Không nói đến chuyện cô là sinh viên đại học tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm, về nguyên thân dù sao cũng đã tốt nghiệp cấp hai, còn không thể dạy một học sinh tiểu học sao?

Khinh thường ai vậy?

Nghĩ lại thì trước đây cô còn từng làm gia sư bán thời gian, học sinh cấp ba đều có thể dạy, còn không dạy được một học sinh tiểu học sao?

“Bài tập của học sinh tiểu học như em, chị còn không biết làm sao? Lấy bài tập ra đây, chị sẽ chỉ cho những bài em không biết.” Giọng điệu của Cố Sương bình thản, tư thế vô cùng tự tin.

Cố Tiểu Vũ cảm thấy giọng điệu của cô chị có chút kỳ lạ, hơi giống với kiểu người cô bé ghét trước đây nhưng lại có vẻ hơi khác.

“...”

Đã nói đến mức này, Cố Tiểu Vũ muốn xem xem, cô có phải chỉ nói suông không.

Vừa hay có hai bài toán cô bé không biết làm, Cố Tiểu Vũ về phòng lấy cặp sách, lấy bài tập ra.

“Vậy chị nói xem, hai bài này làm thế nào?”

Cố Sương cầm lấy vở nhỏ của cô bé, nhìn thấy đề bài liền không nhịn được cười.

Còn dám chê nguyên thân, trình độ của Cố Tiểu Vũ cũng chẳng khá hơn là bao.

Cố Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô, Cố Sương liếc nhìn cô bé, cũng không nói gì trêu chọc, sợ cô bé xấu hổ tức giận, vì vậy nghiêm túc giảng cho cô bé cách giải bài toán.

Cố Tiểu Vũ dựng tai lắng nghe, ngay sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Cô bé hiểu rồi, hóa ra đơn giản như vậy!

“Em biết rồi!”

“Thực ra hiểu được phương pháp, cũng không khó đúng không?” Cố Sương cười nói.

“Vâng vâng.” Cố Tiểu Vũ liên tục gật đầu, phản ứng lại thì có chút ngượng ngùng, tiếp tục căng khuôn mặt nhỏ.

Cố Sương không để ý, tiếp tục giảng cho cô bé bài khác.
 
Chương 13


Giảng xong bài toán, Cố Sương bảo Cố Tiểu Vũ tiếp tục làm bài tập.

Cố Tiểu Vũ đã có kiến thức mới, hứng thú học tập dâng cao, cũng không còn phản kháng việc làm bài tập nữa, chỉ lo giải quyết bài tập.

Bài nào không biết thì hỏi Cố Sương, lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, thấy thái độ của Cố Sương bình thường, cũng không chế giễu cô bé, Cố Tiểu Vũ dần dần thả lỏng.

Làm xong bài tập, Cố Tiểu Vũ cất sách vở. Cô bé cầm lấy cái thúng trong nhà chuẩn bị đi cắt cỏ lợn.

“Em đi đâu vậy?”

“Cắt cỏ lợn.” Cố Tiểu Vũ trả lời, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Chị đi không?”

“Được.” Cố Sương đồng ý.

Hai người đến sau núi, nơi đó cỏ cây um tùm, rau dại cũng nhiều.

“Chị Sương Sương!”

Ai gọi cô vậy? Cố Sương quay đầu lại, là một cô gái thanh tú buộc tóc đuôi sam.

Người đến là Triệu Tiểu Liên, em gái của tên hôn phu cũ của nguyên thân, trước đây nguyên thân và cô ta rất thân.

Cố Sương còn chưa kịp phản ứng, Cố Tiểu Vũ đã mất kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm một câu: “Thật đáng ghét!”

Cố Sương quay đầu lại nói: “Đi thôi, không cần để ý đến cô ta.”

Cố Tiểu Vũ có chút bất ngờ.

Mối quan hệ giữa chị cô và Triệu Tiểu Liên gần đây đúng là không tốt như trước nhưng thái độ này vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng Cố Tiểu Vũ lại rất vui, cô bé rất ghét Triệu Tiểu Liên.

Chỉ mong chị cô không để ý đến Triệu Tiểu Liên.

Triệu Tiểu Liên gọi một tiếng, chờ Cố Sương dừng lại đợi cô ta. Không ngờ cô chỉ quay đầu lại một cái, sau đó quay người tiếp tục đi.

“?” Triệu Tiểu Liên có chút tức giận, không ngờ cô lại không để ý đến mình, dậm chân đuổi theo: “Chị Sương Sương, chị đợi em với!”

Vừa thở hổn hển đuổi theo, Triệu Tiểu Liên vừa đè nén sự bất mãn trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân.

“Chị Sương Sương, sao chị không để ý đến em, có phải chị đang không vui không? Những lời bà mối Triệu nói chị đừng để trong lòng, em tin chị không phải loại người như vậy...”

TBC

Loại người nào? Cố Sương có chút buồn cười, nói: “Tôi không để trong lòng.”

Cố Sương biết, nguyên thân đã đắc tội với bà mối Triệu, chắc chắn bà mối Triệu đã nói xấu cô ở bên ngoài.

Nếu nguyên thân biết bà mối Triệu không chỉ mắng cô trước mặt, còn mắng đến bên ngoài, khiến cả đội sản xuất đều biết thì không thể không náo loạn.

Triệu Tiểu Liên đã nắm bắt được tính cách của cô, cố ý nói những lời này, chính là muốn xem trò cười.

Triệu Tiểu Liên sững người, rõ ràng là phản ứng của Cố Sương nằm ngoài dự đoán của cô ta.

“Chị Sương Sương, em biết chị nhất định rất buồn, chị không cần cố tỏ ra mạnh mẽ đâu. Thực ra mấy ngày nay em vẫn luôn lo lắng cho chị, nếu không phải sợ bà nội Cố thấy em không vui, em đã đến nhà họ Cố thăm chị từ lâu rồi. Chị biết đấy, trong lòng em vẫn luôn coi chị là chị dâu của em...”

Gọi là Triệu Tiểu Liên cũng đúng, cái mùi bạch liên này, khiến cô buồn nôn.

Cố Sương thầm lật một cái bạch nhãn, cũng bắt đầu diễn: “Cô bị làm sao vậy! Tôi đã nói là tôi không để trong lòng rồi, cô còn ở đây lải nhải cái gì! Sao, nhất định phải bắt tôi nói là tôi buồn sao? Cô muốn xem tôi làm trò cười à! Được thôi, uổng công tôi trước đây đối xử tốt với cô như vậy, không ngờ cô lại là loại vong ơn bạc nghĩa, ai thèm làm chị dâu cô, cô nên giữ lời này để nói trước mặt chị dâu ruột của cô đi, xui xẻo!”
 
Chương 14


Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Triệu Tiểu Liên, Cố Sương tiếp tục nói: “Cô và cái tên anh trai tham hư vinh của cô đều không phải là thứ tốt lành gì. À, không chỉ vậy, bà nội tôi nói, cả nhà họ Triệu các người đều không phải là thứ tốt lành gì.”

Bà nội Cố đúng là đã nói như vậy, chỉ là nguyên thân không nghe, cô ấy cho rằng Triệu Tiểu Liên vẫn hướng về mình, không giống những người khác trong nhà họ Triệu.

Mặc dù nhà họ Triệu là đội trưởng nhưng nhà họ Cố cũng không sợ họ chơi xấu. Nhà họ Cố là gia đình liệt sĩ, xã đội đều rất quan tâm đến nhà họ Cố, nhà họ Triệu căn bản không dám động tay động chân.

Vì nhà họ Triệu đuối lý, ngược lại còn phải mặt dày nịnh nọt nhà họ Cố.

Tất nhiên, người nhà họ Cố thấy nhà họ Triệu giả tạo, không thèm để ý.

Triệu Tiểu Liên phản ứng lại, biểu cảm đã méo mó, đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta nói là không phải thứ tốt lành gì.

Cô ta biết Cố Sương tính tình không tốt nhưng trước giờ cô ta chỉ đối xử như vậy với người khác, đối với cô ta thì đây là lần đầu tiên.

“Phụt!” Cố Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt xanh mét của Triệu Tiểu Liên, không nhịn được nữa. “Ha ha ha...”

Triệu Tiểu Liên tức muốn chết, lửa giận trực tiếp hướng về Cố Tiểu Vũ.

“Em cười cái gì, em còn cười nổi à! Đều là cháu gái nhà họ Cố, em nhìn chị Cố Sương xem, sống còn sướng hơn cả người thành phố, rồi nhìn lại em...”

Nói xong, Triệu Tiểu Liên liền lộ ra vẻ khinh thường.

Cố Sương cau mày.

Cố Tiểu Vũ lập tức hung dữ nói: “Em muốn cười thì cười, liên quan gì đến chị! Chị em sống tốt là vì chú em là liệt sĩ, có trợ cấp và phụ cấp, đó là chú em dùng mạng đổi lấy! Chị ghen tị cũng vô dụng, chị em đẹp hơn chị, mặc bao tải cũng đẹp hơn chị! Không giống chị, chị vừa xấu vừa thâm độc!”

Cố Sương có chút bất ngờ, cô biết Triệu Tiểu Liên cố ý gây chia rẽ, Cố Tiểu Vũ và nguyên thân vốn đã không hòa thuận, nghe những lời này chắc chắn sẽ càng tệ hơn.

TBC

Nhưng không ngờ Cố Tiểu Vũ lại bênh vực cô.

Triệu Tiểu Liên càng tức giận hơn, không ngờ ngay cả một đứa nhóc như Cố Tiểu Vũ cũng dám chỉ mũi vào cô ta mắng, còn nói cô ta xấu!

Cố Sương vốn không muốn gây chuyện nhưng có người cứ muốn chọc vào cô.

Đã như vậy, cô cũng không khách sáo nữa.

Cố Sương nhìn về phía dây buộc tóc và kẹp tóc trên đầu cô ta, đó là nguyên thân tặng cho cô ta.

Mặc dù Triệu Tiểu Liên là con gái của đội trưởng nhưng ở nhà cô ta không được cưng chiều. Vì chơi thân với nguyên thân, đôi khi Triệu Tiểu Liên hơi ghen tị khen dây buộc tóc, kẹp tóc đẹp, nguyên thân sẽ tặng cho cô ta.

Kem dưỡng da mặt cũng chia cho cô ta một nửa, nguyên thân đối xử với Triệu Tiểu Liên thực sự rất hào phóng.

Tính ra, Triệu Tiểu Liên đã chiếm không ít lợi từ nguyên thân.

Cố Sương tiến lên vài bước, giật lấy dây buộc tóc và kẹp tóc trên đầu cô ta, khiến Triệu Tiểu Liên ôm đầu hét lên không ngừng.

“Á á á, chị làm gì vậy!”

Cố Sương cầm đồ trên tay, có chút ghét bỏ ném mấy sợi tóc vô tình bị giật xuống xuống đất.

Cũng không biết cô ta đã bao lâu không gội đầu rồi.

“Không làm gì cả, chỉ lấy lại đồ của mình thôi. Cô sẽ không quên những thứ này đều là tôi tặng cô chứ?”

Ý là gì, đây là muốn cô ta trả lại đồ sao?
 
Chương 15


Triệu Tiểu Liên không nhịn được nói: “Cô có biết xấu hổ không, đồ đã tặng đi rồi còn muốn đòi lại!”

“Trước đây thấy cô là em gái của Triệu Trường Vũ nên tôi mới đối xử tốt với cô. Bây giờ Triệu Trường Vũ trong mắt tôi chẳng là cái thá gì, huống chi là cô. Đồ của tôi cô đã dùng thì mau trả lại, mấy năm nay tôi tặng cô không ít đồ, dây buộc tóc, kẹp tóc, váy, còn có đồ ăn...”

Cố Sương tính toán một chút, nói: “Cô đưa tôi hai mươi đồng là được, trả xong thì chúng ta xóa nợ.”

“Hai mươi đồng, sao cô không đi cướp luôn đi?! Tôi không có, váy thì tôi có thể trả lại cho cô, dây buộc tóc và kẹp tóc cô cũng đã lấy lại rồi...”

Triệu Tiểu Liên có chút sụp đổ, cô ta chỉ muốn đến xem trò cười của Cố Sương, không ngờ không thấy được trò cười, ngược lại còn tự rước họa vào thân.

“Đồ đã bị cô dùng rồi, tôi không cần. Đồ tôi tặng cô cơ bản không khác gì đồ mới, cô dùng lâu như vậy rồi, còn dám nói trả lại, cô tưởng tôi ngốc à?” Cố Sương hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

Triệu Tiểu Liên nghẹn họng, trong lòng thầm nghĩ trước đây cô vốn đã ngốc!

Còn không phải là dựa vào việc gia đình có điều kiện, bản thân xinh đẹp nên mắt cao hơn đầu, thực ra chẳng có chút đầu óc nào, cô ta chỉ nói vài câu ngon ngọt là cô ngoan ngoãn đưa đồ tốt cho cô ta.

 

Không ngờ bây giờ Cố Sương lại thay đổi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?!

Còn chưa kịp nghĩ ra thì nghe Cố Sương tiếp tục nói: “Cho cô ba ngày, đến lúc đó mà không nhận được tiền, tôi sẽ đến nhà họ Triệu đòi.”

Nghe vậy, Triệu Tiểu Liên tái mặt, nếu để Cố Sương đến nhà họ Triệu đòi tiền, mẹ cô ta sẽ đánh c.h.ế.t cô ta mất.

Nhưng, cô ta đi đâu kiếm hai mươi đồng bây giờ? Đành nhẹ giọng…

“Chị Sương, em không có ý muốn xem chị làm trò cười, em thực sự chỉ quan tâm đến chị thôi...” Triệu Tiểu Liên lấy lòng nhìn Cố Sương, cố gắng để cô thu hồi lại ý định.

Cố Sương nhướng mắt nhìn cô: “Vừa nãy cô còn mắng tôi không biết xấu hổ, tôi không quên đâu. Đừng giả vờ nữa, cô vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền đi.”

Hai mươi đồng không phải là số tiền nhỏ, cô không phải là đứa ngốc dễ bị lừa như nguyên thân.

Triệu Tiểu Liên sắc mặt rất khó coi, bây giờ cô ta vô cùng hối hận vì đã đến trêu chọc Cố Sương, sớm biết cô đã thay đổi, cô ta nhất định sẽ tránh xa.

TBC

“Đi thôi.” Cố Sương gọi Cố Tiểu Vũ, hai người tiếp tục cắt cỏ cho lợn.

Cố Tiểu Vũ cúi đầu, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Cố Sương nhận ra tâm trạng của Cố Tiểu Vũ không ổn, nói: “Tiểu Vũ, cảm ơn em vừa nãy đã bênh vực chị.”

Cố Tiểu Vũ cúi đầu không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước. Cố Sương cảm thấy có chút không ổn, cúi đầu nhìn mặt cô bé.

Cố Tiểu Vũ dùng mu bàn tay lau mắt, hung dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Cố Sương: “...” Biểu cảm có chút phức tạp, cô bé không phải là muốn khóc chứ?

“Em không có gì muốn nói sao?” Thấy cô bé không nói gì, chắc là Cố Tiểu Vũ càng không vui.

Cô bé biết chị gái họ mình đối xử tốt với Triệu Tiểu Liên nhưng không ngờ lại tốt đến vậy, hai mươi đồng, đó là hai tờ đại đoàn kết! Cả đời này cô bé chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
 
Chương 16


Không đợi Cố Sương trả lời, Cố Tiểu Vũ không nhịn được tiếp tục nói: “Rõ ràng em mới là em gái của chị, vậy mà chị lại đối xử tốt với Triệu Tiểu Liên như vậy! Em biết chị không thích em, em cũng không thích chị lắm. Nếu không sợ người nhà tức giận, em mới không muốn bênh vực chị.”

Nói đến sau, giọng nói của Cố Tiểu Vũ đã mang theo tiếng khóc, rõ ràng là tủi thân.

Cố Sương tâm trạng phức tạp, nói một câu: “Chị xin lỗi.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Chị không ghét em, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Rõ ràng là chuyện do nguyên thân làm, cô áy náy cái gì chứ! Thôi vậy nên nhận lỗi thì nhận lỗi.

Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Vũ khẽ hừ một tiếng, vậy là qua rồi sao?

Cố Sương cầm lấy cái thúng trên lưng cô bé, thử dò hỏi: “Hay là để chị cắt?”

Để một đứa trẻ làm việc, cô đứng nhìn, có chút không đành lòng.

“Chị vụng về lắm, lỡ cắt vào tay thì phiền phức lắm, đừng có làm loạn!”

“...” Cô không đến nỗi ngốc như vậy chứ?

Cắt đầy một thúng cỏ lợn, Cố Sương và Cố Tiểu Vũ chuẩn bị về, trên đường gặp người trong đội, Cố Tiểu Vũ lễ phép chào hỏi, Cố Sương cũng chào theo.

Khiến đối phương nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, con nhóc Cố Sương này từ khi nào lại lễ phép như vậy, còn chào hỏi ông ta nữa.

Mặt trời cũng không mọc ở đằng tây mà.

Nhưng phải nói, con nhóc này lớn lên đúng là không tệ. Cười lên ngọt ngào, nhìn vào thấy vui vẻ.

TBC

Trên đường đi, Cố Sương gặp ai cũng cười tươi chào hỏi.

Cố Tiểu Vũ thỉnh thoảng lại nhìn Cố Sương, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Cố Sương phát hiện ra, hỏi: “Sao vậy?”

Cố Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Trước đây chị không chào hỏi mọi người.”

Cố Sương nhìn về phía bầu trời xanh mây trắng xa xa, cười nói: “Hôm nay tâm trạng tốt.”

Sắp có hai mươi đồng vào tài khoản, nghĩ đến cũng thấy vui vẻ. Nhưng chủ yếu Cố Sương vẫn muốn thay đổi hình tượng của nguyên thân trong mắt mọi người.

Cố Tiểu Vũ ồ một tiếng, bây giờ tâm trạng của cô bé cũng rất tốt. Thấy một bà lão đi tới, Cố Tiểu Vũ chủ động chào hỏi.

“Bà Lý!”

Bà Lý là một bà lão cô đơn trong đội, sống ở đầu làng, mỗi lần tan học về nhà Cố Tiểu Vũ đều chào bà.

Bà Lý đối xử với cô bé rất tốt, có đồ ăn ngon còn đặc biệt để dành cho cô bé nếm thử, Cố Tiểu Vũ rất thích bà.

Cố Sương cũng chào theo một tiếng.

Bà Lý nghe ra giọng nói của Cố Tiểu Vũ: “Ừ.” một tiếng.

Giọng nói sau đó có chút xa lạ, người già mắt không tốt, bà nheo mắt nhìn Cố Sương, đây là chị họ của Tiểu Vũ nhỉ.

“Là Sương Sương à...” Nhìn giống cha nó thật.

“Là cháu, bà Lý, bà từ ruộng đất nhà mình về à.”

“Ừ.”

Bà Lý vội vàng lấy hai quả dưa chuột từ trong cái giỏ đeo trên tay, bảo hai đứa mang về nhà nếm thử.

“Vừa mới hái ở ngoài ruộng, tươi lắm!”

Cố Tiểu Vũ nhìn hai quả dưa chuột nhét vào tay mình, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bà Lý, bà đi chậm thôi, chúng cháu cũng về đây!”

“Được.” Bà Lý từ từ đi xa.

Cố Sương vô tình liếc mắt về phía trước, hai người đàn ông trên con đường nhỏ không xa thu hút sự chú ý của cô.

Không nhìn rõ mặt, nhìn bóng lưng thì có vẻ là hai chàng trai trẻ.

Đặc biệt là người cao hơn, Cố Sương ước chừng phải cao hơn một mét tám, cao hơn người bên cạnh nửa cái đầu.
 
Chương 17


Dáng người thẳng tắp, mặc dù mặc áo blouse trắng và quần đen bình thường nhưng khí chất vẫn rất nổi bật.

Tiếc là chỉ nhìn thấy bóng lưng, không biết mặt mũi thế nào.

Cố Tiểu Vũ cũng nhìn thấy, liếc mắt là nhận ra hai người đó là ai.

“Chị, chị cứ nhìn chằm chằm vào hai anh thanh niên tri thức kia làm gì.”

Thanh niên tri thức?

Cố Sương lục lại trong đầu một chút, biết là ai rồi.

Hai người là thanh niên trí thức năm ngoái về nông thôn ở đây, ngoài hai người ra còn có mấy người khác, cộng thêm những thanh niên trí thức cũ, đều ở trong hội thanh niên trí thức.

Lúc những thanh niên trí thức đó đến, trong đội cũng náo nhiệt một thời gian.

Đặc biệt là thanh niên Hứa Thiệu, còn trẻ tuổi, dáng người lại cao lớn, không biết bao nhiêu phụ nữ thích, đàn ông hâm mộ.

Nguyên thân cũng tò mò đi xem, thấy mặt người ta trắng quá, giống con gái. Cao quá, trông như một cây sào gầy nhẳng.

Cô không thích, không có chút khí khái nam nhi nào như Triệu Trường Vũ.

Cố Sương: “...”

Khuôn mặt của Triệu Trường Vũ lúc này không tự chủ được hiện lên trong đầu, Cố Sương vội nhét vào sâu trong ký ức.

Quên đi quên đi! Khuôn mặt chữ điền không hợp với thẩm mỹ của cô chút nào.

Cố Sương cảm thấy mình lại nhìn về phía thanh niên đó, nhìn khí chất này, chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ đánh bại hầu hết đàn ông rồi.

Tiết Trác Thanh vừa nói chuyện với Hứa Thiệu vừa liếc nhìn về phía sau, sau đó phát hiện ra điều gì đó, mắt sáng lên, vội vàng đẩy cánh tay của Hứa Thiệu.

“Này, không phải là đồng chí Cố Sương sao, hình như cô ta đang nhìn anh đấy, không lẽ là có ý với anh à?”

Tiết Trác Thanh trêu chọc.

Anh ta có ấn tượng khá sâu sắc về đồng chí Cố Sương này.

Mới đến đây, anh ta vô tình nghe thấy Cố Sương nói chuyện với Triệu Tiểu Liên nhà đội trưởng Triệu, chê Hứa Thiệu là một tên yếu đuối, mặt trắng, không có khí khái nam nhi.

Lúc đó Tiết Trác Thanh suýt cười thành tiếng, quay đầu nhìn Hứa Thiệu bên cạnh, quả nhiên sắc mặt anh ta rất khó coi.

Nếu Cố Sương không phải là phụ nữ, Tiết Trác Thanh cho rằng Hứa Thiệu có thể xông lên đánh nhau với người ta, để cho người ta thấy anh có phải là mặt trắng hay không.

Bây giờ Tiết Trác Thanh nghĩ lại vẫn không nhịn được muốn cười.

Ngoài ra, Cố Sương cũng khá nổi tiếng trong toàn đội sản xuất.

Không nói đến chuyện hủy hôn với nhà họ Triệu vào đầu năm, dạo trước vì chuyện xem mắt lại xảy ra mâu thuẫn với bà mối Triệu.

Bà mối Triệu đã chế giễu Cố Sương không ít, kết quả bị con dâu nhà họ Cố tìm đến tận nhà, hai người lại gây gổ một trận.

Lúc đó Tiết Trác Thanh cũng có mặt, xem náo nhiệt một hồi. Quay về kể lại cho Hứa Thiệu nghe rất hào hứng, kết quả anh chẳng hứng thú gì, còn nói anh ta quá ồn ào!

Tiết Trác Thanh lập tức ánh mắt u oán, nơi quái quỷ này chẳng có trò tiêu khiển nào, còn không cho anh ta nói chuyện, chẳng phải là muốn bức c.h.ế.t anh ta sao.

TBC

Nghe Tiết Trác Thanh nói, Hứa Thiệu không có phản ứng gì lớn.

Chỉ hơi nghiêng đầu liếc anh ta một cái, nhếch khóe môi: “Anh thấy người ta nhìn anh một cái là có ý với anh à?”

“...”

Cảm nhận được sự khinh thường trong giọng nói của anh, Tiết Trác Thanh sờ mũi, vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút, kết quả bị anh nói như vậy, Tiết Trác Thanh không hiểu sao lại cảm thấy mình hơi bỉ ổi.
 
Chương 18


Thấy Hứa Thiệu sải bước dài đi về phía trước, anh ta vội vàng đuổi theo.

Biết anh không hứng thú với chuyện con gái, thuận thế chuyển chủ đề.

“Mong là vụ gieo trồng mùa xuân này nhanh chóng trôi qua, mệt quá.” Tiết Trác Thanh vừa đi vừa hoạt động cánh tay, lại đ.ấ.m đấm vai.

Hứa Thiệu nhướng mày: “Mới thế đã mệt rồi? Mùa thu gặt hái thì anh tính sao?”

Tiết Trác Thanh lập tức nghĩ đến năm ngoái mới đến không lâu đã phải gặt lúa, cái cảm giác đó, anh ta không muốn trải nghiệm lần thứ hai. Nghĩ đến thôi là đã thấy chán nản, lại một trận thở dài than vãn.

Vị đồng chí Cố Sương kia nhìn nhầm người rồi, mặc dù anh ta hơi đen, tướng mạo bình thường nhưng so với Hứa Thiệu thì anh ta mới là tên yếu đuối, mặt trắng, vai không thể vác, tay không thể xách.

Đừng thấy Hứa Thiệu trông giống mặt trắng, thực ra thể chất không phải người thường có thể so sánh được.

Người ta là mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi quần áo thì có cơ, còn có múi bụng nữa, Tiết Trác Thanh không biết hâm mộ đến mức nào.

Ôi, người so với người tức c.h.ế.t người.

Hai người nhanh chóng biến mất trên cánh đồng, đi thẳng về viện thanh niên trí thức.

Bên kia, Cố Sương ngắm nhìn hai lần, cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

“Đi thôi, về nhà.”

--

Bên kia, Triệu Tiểu Liên cũng đã về nhà, trong lòng giấu chuyện, làm việc gì cũng có chút mất tập trung, bị mẹ cô ta là Điền Xuân Nga mắng cho một trận.

“Sai con làm việc gì cũng chậm chạp, không biết giống ai, giờ này rồi, còn chưa đi nấu cơm!”

Triệu Tiểu Liên đã quen bị mắng, biết mẹ cô ta đang tức giận trút giận lên cô ta.

Mặc dù không biết lại vì chuyện gì, Triệu Tiểu Liên vẫn im lặng đặt miếng giẻ lau xuống, ngoan ngoãn vào bếp nấu cơm.

Nấu xong cơm, đội trưởng Triệu cũng về, lúc ăn cơm, đội trưởng Triệu nhìn một vòng biểu cảm của mọi người trên bàn, mở miệng nói: “Sáng nay Trường Vũ gửi thư về, nói là sắp kết hôn rồi, ngày cũng đã định rồi.”

Trong ba anh em nhà họ Triệu, Triệu Trường Vũ là út. Anh cả và anh hai nhà họ Triệu đã kết hôn từ lâu, con cái cũng đã có mấy đứa.

Chị dâu cả nhà họ Triệu nghe vậy, vội vàng nói: “Thế thì đúng là chuyện vui, ngày định vào lúc nào?”

“Hai tháng nữa.”

Chị dâu hai nhà họ Triệu cũng hỏi: “Họ kết hôn ở trong quân đội à?”

“Ừ, cuối năm Trường Vũ sẽ đưa cô dâu mới về thăm nhà.” Giọng Điền Xuân Nga không lạnh không nhạt.

Chị dâu cả và chị dâu hai nhìn nhau, phản ứng này không đúng lắm.

Mẹ chồng không phải vẫn rất thích người đó sao, cảm thấy người ta hơn Cố Sương nhiều, sao bây giờ sắp kết hôn rồi, ngược lại lại có vẻ không vui?

Đội trưởng Triệu lúc này trầm giọng nói: “Kết hôn là chuyện lớn, đơn vị sẽ tổ chức đám cưới cho họ, chúng ta cũng không thể không bày tỏ, đừng để thông gia cảm thấy chúng ta không hiểu lễ nghĩa. Để bày tỏ sự coi trọng đối với Khả Khả, về mặt sính lễ, ta định cho hậu hĩnh một chút, các con làm anh chị dâu, cũng góp sức vào.”

TBC

Lời này vừa nói ra, không khí bổng chốc im lặng.

Đội trưởng Triệu có chút thất vọng.

Mặc dù ông cũng không hài lòng lắm với yêu cầu của thông gia nhưng không bỏ ra tiền thì không bắt được sói, vì tương lai của Trường Vũ, dù thế nào cũng không thể kéo chân con trai lại được.
 
Chương 19


Thấy không ai nói gì, Điền Xuân Nga trực tiếp nói: “Trường Vũ đã nói, sau này sẽ trả lại cho các anh chị của nó. Thằng cả, thằng hai, mỗi người các con bỏ ra năm mươi đồng.”

Sắc mặt con dâu cả và con dâu hai nhà họ Triệu lập tức thay đổi.

Lấy năm mươi đồng, hai ông bà già chắc chắn cũng phải bỏ tiền ra, như vậy chẳng phải phải tiêu mất mấy trăm đồng sao?

Cô dâu quý giá gì mà phải tiêu nhiều tiền như vậy?!! Con dâu cả và con dâu hai thấy thật không công bằng. Lúc họ lấy chồng, cũng chỉ được sáu mươi sáu đồng sính lễ.

Đội trưởng Triệu nói:

“Ta biết các con có ý kiến nhưng người ta không giống với nhà nông chúng ta. Người ta là người thành phố, chú trọng cái gì mà ba vòng một tiếng, đó là thể diện. Thông gia là lãnh đạo của Trường Vũ, nguyện ý gả con gái cho nó, đó là coi trọng Trường Vũ, chúng ta không thể kéo chân Trường Vũ lại được. Các con là anh chị của Trường Vũ, sau này Trường Vũ sẽ không quên ơn của anh chị nó.”

Con trai cả và con trai hai nhà họ Triệu vội vàng nói: “cha, chúng con biết rồi!”

“Được, ta không nói nhiều nữa, hai vợ chồng các con tính toán đi.”

Ăn xong cơm, mọi người đều không có tâm trạng gì, mỗi người về phòng mình.

Điền Xuân Nga cũng lấy ra số tiền tiết kiệm nhiều năm của mình, cẩn thận đếm, nghĩ đến việc phải đưa ra ngoài gần hết, trong lòng bà ta như nhỏ máu.

“Kết thông gia này, còn không bằng cô gái nhà họ Cố.” Điền Xuân Nga vốn rất đắc ý, con trai có thể mang về cho bà ta một cô con dâu thành phố, nói ra ngoài có biết bao nhiêu thể diện.

TBC

Nhưng bây giờ lại có chút hối hận, yêu cầu của nhà họ Diêu quá cao, nhìn là biết không phải người dễ chung sống!

“Nói bậy gì thế.” Đội trưởng Triệu trừng mắt: “Bà biết cái gì! Cô gái nhà họ Cố kia sao có thể so sánh được với Khả Khả. Nhà họ Diêu có thể giúp ích cho sự nghiệp của Trường Vũ, có thể giúp Trường Vũ bớt đi bao nhiêu đường vòng. Nhà họ Cố có thể cho Trường Vũ cái gì? Cô gái nhà họ Cố kia còn muốn Trường Vũ dỗ dành, cưới về bà nhìn mà không thấy phiền lòng sao? Bà xem những chuyện cô ta gây ra trước đây, còn muốn gả cho người thành phố, không biết có bao nhiêu người trong đội xem nhà họ Cố như trò cười.”

Nói đến sau, đội trưởng Triệu lắc đầu.

Nói thật, nếu không phải nhà họ Cố cũng không tệ, ông ta thực sự không coi trọng cô gái nhà họ Cố kia. Quá kiêu ngạo, lại lười biếng, tuy không có tâm kế gì nhưng cũng không có đầu óc.

May mà con trai út giống ông ta, biết có cơ hội thì phải nắm bắt, phụ nữ vẫn không quan trọng bằng tiền đồ.

Nghĩ đến tương lai sau này của Trường Vũ, tâm trạng đội trưởng Triệu cũng tốt lên.

“Con người ta, vẫn phải nhìn xa trông rộng. Đừng đếm nữa, nhanh chóng lấy ra, ngày mai gửi cho Trường Vũ, để nó chuẩn bị đồ dùng cho đám cưới.”

Điền Xuân Nga đậy hộp tiền lại, nói: “Nếu nhà thằng cả, thằng hai không muốn đưa tiền này thì sao?”

Đội trưởng Triệu nói: “Sẽ không đâu, đây là vay, chứ không phải không trả. Thằng cả, thằng hai tuy không có tiền đồ gì nhưng không phải kẻ ngốc.”

Ông là cha mà đã mở lời, họ còn ngại không đưa sao?

Huống hồ, lúc này Trường Vũ gặp khó khăn mà không giúp, sau này muốn Trường Vũ giúp gì, họ còn ngại sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top