Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bạch Dạ - Sổ Ghi Chép Chuyện Kỳ Bí

Dịch Bạch Dạ - Sổ Ghi Chép Chuyện Kỳ Bí

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,097
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bạch Dạ - Sổ Ghi Chép Chuyện Kỳ Bí

Bạch Dạ - Sổ Ghi Chép Chuyện Kỳ Bí
Tác giả: Phong Hồn
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Thể loại: thần bí, ảo tưởng
Độ dài: 32 chương
Chuyển ngữ: Queenie_Sk

Nhân vật chính: Lý Tiểu Bạch, Thẩm Túc Dạ.

“Rốt ở đây ai là ?” Vỗ bàn.

“Là em!” Điềm tĩnh.

“Ai là người khổ cực ra ngoài ‘trảm yêu trừ ma’, chiến đấu không ngừng nghỉ là ai?” Lại vỗ bàn.

“Là em!” Vẫn điềm tĩnh như không.

“Vậy lý do gì mà mỗi tháng có chút tiền tiêu vặt cũng phải nịnh anh đầu này, xin anh đầu nọ?” Đổi tay vỗ bàn.

“Vậy ai là nợ tiền thuê nhà của anh?” Mở to mắt.

“…” Uống ngụm trà, “A! Hôm nay trời thật đẹp!”

“Ừm!”
 
Sửa lần cuối:
Quyển 1 - Chương 1: Xin hãy gọi em là nữ chiến binh xinh đẹp


QUYỂN 1: HỒNG NHAN 

Chiếc nhẫn tình cờ*, mời tìm Holmes.

Án mạng trên sông Nile*, mời tìm Poirot.

Hoài nghi chồng mình có bồ nhí, vui lòng tìm Mōri Kogoro.

Giết người trong mật thất, tìm đến Kindaichi.

Phát hiện người ngoài hành tinh, mời qua tìm Vệ T ư Lý.

Ngoài những việc k ể trên, còn lại tất cả những chuyện các vị giải quyết không được, mời đến sở của chúng tôi, Sở trinh thám Bạch Dạ Thần Quái.

*

- Tác phẩm A Study In Scarlet của Sir Arthur Conan Doyle.

- Tác phẩm Death of Nile của Agatha Christie.

- Mori Kogoro, thám tử trong truyện Conan.

- Bộ truyện tranh Thám tử Kindaichi.

- Hệ liệt ‘Vệ Tư Lý’ - Vệ Tư Lý truyền kỳ của tác giả Nghê Khuông.

***

Buổi sáng.

08:21

Chỉ còn chín phút nữa, Dương Vũ sẽ chính thức lần đầu tiên đứng trên giảng đường giảng dạy. Anh ta ngồi trước bàn làm việc của mình, tựa vào thành ghế, đọc lại toàn bộ giáo án một lần nữa, lần chuẩn bị cuối cùng.

Lật đến trang sau cùng, Dương Vũ hơi ngước mắt lên, xoay xoay cổ một cái.

Còn chưa xoay đủ một vòng, liền trông thấy trên bức tường tòa nhà đối diện xuất hiện một ngón tay.

Chỉ là một ngón tay, nằm ở độ cao khoảng giữa bức tường, chui ra từ trong bức tường.

Dương Vũ ngẩn người, anh ta đứng lên, đến gần cửa sổ.

Lúc này từ trong vách tường lại duỗi ra bộ phận nữa không chỉ là ngón tay mà có …

Bàn tay, cánh tay, đầu tóc, nửa người, rồi đến cả người, từng phần từng phần nhô ra khỏi vách tường, tựa như từ phía bên kia đi xuyên thấu qua bức tường lại đây.

Là nữ sinh, mặc đồng phục của trường, tóc đen ngắn, làn da màu mật ong khỏe mạnh, thân thể thon dài cân đối.

Dương Vũ đứng chôn chân một chỗ, trợn tròn mắt nhìn nữ sinh vừa chui ra khỏi bức tường.

Tình huống gì đây?

Đó là bức tường rào của trường, có lịch sử gần trăm năm, được xây dựng bằng đá hoa cương rất kiên cố.

Vì sao có người từ trong đó chui ra? Lẽ nào là thuật xuyên tường trong truyền thuyết ư?

Dương Vũ xoa xoa cặp mắt của mình, nhìn kỹ lại thì nơi đó đã không còn một bóng người.

Vừa rồi là hoa mắt sao? Dương Vũ lại dùng sức trừng mắt nhìn, nhưng vẫn không thấy bất cứ người nào ở đó.

Lúc này tiếng chuông lần một báo vào tiết thứ nhất.

Dương Vũ xoa xoa mi tâm, cầm giáo án của mình lên, chuẩn bị đi đến lớp học.

Xuống lầu, anh cố tình đi về phía bức tường, còn đưa tay sờ sờ vách tường.

Mặt tường đá hoa cương, cứng rắn, lạnh như băng.

Dương Vũ kinh ngạc, sau đó cào cào lên mái tóc vốn dĩ đã vào nếp của mình, nở nụ cười tự giễu.

Bản thân lo lắng quá nên thần kinh có phần nhạy cảm hơn bình thường.

Cho dù dùng máy khoan đi chăng nữa, muốn xuyên lủng bức tường này phải mất hơn nửa ngày, làm gì có chuyện có người xuyên qua đây.

Đến khi tiếng chuông báo hiệu vào lớp Lý Tiểu Bạch vừa khít trượt vào cửa.

Liễu Hồng Tuyển, bạn cùng bàn của cô hô lớn: “Safe!”

*Là thuật ngữ bóng chày, ám chỉ việc chạm bóng, ghi điểm. Từ Hán Việt là ‘An toàn thượng lũy’.

Mấy cậu nam sinh ngồi bên cạnh xôn xao: “Chúc mừng bạn học Lý Tiểu Bạch lần thứ hai giữ thành công danh hiệu quán quân ‘Tiến vào phòng học chuẩn nhất’!”

“Cút!” Lý Tiểu Bạch vẩy vẩy tay như đuổi ruồi, đến chỗ ngồi của mình, ném túi sách xuống, thở dốc.

Liễu Hồng Tuyển mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua lại đi làm?”

Lý Tiểu Bạch nằm dài trên bàn học, miễn cưỡng trả lời: “Ừ!”

Liễu Hồng Tuyển tiếp tục thì thầm: “Mặc dù kiếm tiền rất quan trọng, nhưng cậu cũng nên chú ý sức khỏe.”

Lý Tiểu Bạch nhướn mắt lên, muốn nói gì đó, tiếng chuông chính thức vào học liền vang lên.

Một giáo viên xa lạ bước vào phòng học, sau khi đứng dậy chào hỏi, người đó tự giới thiệu về mình: “Tôi tên Dương Vũ, bắt đầu từ hôm nay sẽ là giáo viên đảm nhận môn Ngữ văn của các em. Hy vọng có thể sớm hòa nhập với mọi người, cùng nhau học hỏi.”

Cả lớp hô vang: “Chào thầy Dương!”

Lý Tiểu Bạch miễn cưỡng nói theo cả lớp, ngẩng đầu nhìn một cái.

Thầy Dương khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo khoác sẫm màu kiểu dáng bình thường, áo sơ mi màu lam nhạt, quần dài màu đen, không đeo caravat, mái tóc ngắn đen hơi rối. Tướng mạo không được coi là anh tuấn nhưng mang theo sự phong độ, nho nhã của người trí thức, lúc này anh ta nở nụ cười ôn hòa với đám học sinh.

Người rất bình thường mà! Lý Tiểu Bạch nghĩ như vậy, xoay người hướng sang bên kia, tiếp tục nằm ngủ ở trên bàn.

Lần đầu tiên lên lớp lại chạm phải một học sinh dám hiên ngang nằm ngủ. Dương Vũ nhíu mi, anh ta dò vị trí, tìm tên của cô học sinh, rồi gọi lớn: “Lý Tiểu Bạch!”

Liễu Hồng Tuyển lấy tay huých huých cô bạn Lý Tiểu Bạch đang say ngủ.

Lý Tiểu Bạch khẽ động đậy hàng mi, nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc.

“Bạn học Lý Tiểu Bạch!” Dương Vũ nhấn giọng.

Liễu Hồng Tuyển cũng tăng thêm lực, sau khi đẩy một cái cũng không có động tĩnh, liền nhéo nhẹ lên đùi Lý Tiểu Bạch.

Lý Tiểu Bạch đau nhói, cô nhảy dựng lên, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Cả lớp cười vang.

Dương Vũ dở khóc dở cười, che miệng ho khan hai tiếng.

Lý Tiểu Bạch trừng mắt nhìn anh ta, sau đó mới phát hiện mình đang ở trong lớp học. Cô vội vàng lau nước miếng trên khóe miệng, đứng nghiêm chỉnh.

Dương Vũ giật mình, đứng chết trân một chỗ.

Không phải vì nữ sinh này đẹp đến mức nào, hoặc vẻ mặt vẫn còn đang ngái ngủ, trên má còn lưu lại dấu hồng hồng do vừa nằm đè trên bàn để lại; mà chính là … người trước mắt anh ta chính là cô gái mà anh ta chứng kiến cảnh đi xuyên tường vừa rồi.

Anh ta nhất thời không lên tiếng, Lý Tiểu Bạch nhìn anh ta chăm chú, “Thưa thầy?”

Dương Vũ đành phải gỉa bộ ho vài tiếng để che dấu thái độ lơ là vừa rồi của mình: “Lần sau nếu muốn ngủ, xin mời chọn chỗ nào thoải mái hơn đi!”

Cả lớp ngơ ngác nhìn anh ta.

Dương Vũ dùng ngón tay gõ gõ lên bảng: “Nào … chúng ta tiếp tục học.”

Tất cả học sinh ngồi ngay ngắn.

Lý Tiểu Bạch cũng ngồi xuống, tròn mắt nhìn Dương Vũ đã xoay người viết chữ trên bảng đen.

--- Ái chà, tính tình thầy giáo này cũng không tệ!!!

Xế chiều, Lý Tiểu Bạch lại gặp được Dương Vũ.

Lúc tan học, Lý Tiểu Bạch chịu trách nhiệm trực nhật, sau khi vứt rác, muốn quay về lớp thật nhanh nên cô đi đường tắt. Mà con đường nào nhanh nhất có thể về lớp??? Đó chính là trèo qua bức tường cũ phía văn phòng.

Lý Tiểu Bạch đến bên tường, quan sát hai bên không có người, liền ném giỏ rác sang phía bên kia, rồi qua hai ba lần đã phóng qua được phía bên kia tường rào.

Vừa chạm đất cô trông thấy một người đang nằm dài trên ghế dưới tán cây cổ thụ, quyển sách mở ra phủ kín trên gương mặt, một tay đặt trước ngực, một tay buông thõng xuống phía dưới.

Anh ta vốn đang ngủ, bị âm thanh cô rơi xuống đất đánh thức. Anh ta bỏ quyển sách trên mặt xuống, gãi gãi đầu tóc rối bời, cau mày quay đầu sang.

Hai người không hẹn cùng trừng mắt nhìn nhau.

Lý Tiểu Bạch bây giờ mới nhìn rõ đó là chính là thầy giáo mới sáng nay, cô bật cười ha hả. Vừa đi nhặt lại giỏ rác, vừa nói: “Thì ra chỗ mà thầy Dương nói thoải mái hơn chính là nơi này ư …. Chậc chậc … Quả đúng là không sai!”

Do khu này đã cũ, cây cối rậm rạp nên cũng ít người lui tới. Sân rụng đầy lá, vài ba chiếc ghế loang lổ, mục nát. Thế nhưng khi hòa với mùi đất, mùi lá cây thơm ngát, cùng với những cơn gió vi vu lại khiến nơi đây như tách biệt khỏi thế giới đầy rẫy ồn ào, ầm ĩ, chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh, thanh bình.

Dương Vũ đã tỉnh táo được một chút, anh ta nhớ ra được cô nữ sinh này, đồng thời cũng chú ý đến phía sau lưng cô chỉ là một bức tường. Dương Vũ ngẩn ra, kinh ngạc bật dậy, tròn mắt nhìn cô, lên tiếng hỏi: “Làm sao em qua được?”

“À …à …” Lý Tiểu Bạch ‘à à’ vài tiếng, đặt giỏ rác xuống, vẻ mặt nhận lỗi: “Chuyện đó …. Em xin lỗi, em hứa về sau sẽ không leo tường, xin thầy bỏ qua cho em lần này … Xin thầy!”

Nhìn nữ sinh trước mặt đang chắp tay xin lỗi, Dương Vũ thở phào một hơi: “Thì ra là leo tường.”

Trái lại, Lý Tiểu Bạch ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Thì ra … Thầy … Thầy …” Cô ngừng một chút, lại nhịn không được cười phá lên, “Thầy nghĩ rằng em qua bằng cách nào? Bay như chim hay độn thổ dưới đất?”

“Làm sao có chuyện đó? Nhưng mà…” Dương Vũ nhìn Lý Tiểu Bạch, khẽ cau mày, chần chờ một chút rồi quyết định nói thẳng: “Sáng sớm hôm nay tôi thấy một người giống em xuyên tường.”

Lý Tiểu Bạch lại ngẩn người, khóe miệng như đang cố nhẫn nhịn để khỏi bật cười.

Dương Vũ nói tiếp: “Tôi vốn còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng là không nghĩ tới lại gặp một nữ sinh giống em như đúc, do đó không tránh khỏi hiềm nghi.”

Lý Tiểu Bạch đảo mắt, cười rộ lên: “Trên thế giới này còn nhiều chuyện khó tin hơn gấp ngàn lần. Thí dụ như bị con nhện cắn một cái, liền có siêu năng lực; hoặc chứng kiến trăng tròn sẽ biến thành sói; còn nữa, nhảy vào trong giếng sẽ tiến vào thế giới khác; uống thuốc một viên thuốc sẽ biến thành đứa trẻ …”

Dương Vũ nhìn cô, khóe miệng run run: “Em còn quên mất chuyện chiếc xe đột nhiên biến thành robot, những con rùa chui trong ống cống sẽ biết nói tiếng người, còn nữa có con khỉ cầm cây gậy phẩy phẩy tứ phía diệt yêu quái?!!!”*

*Phim Transformer, Ninja Rùa, Tôn Ngộ Không.

Lý Tiểu Bạch búng tay: “Bingo! Thầy nói đúng hết!”

Dương Vũ hoàn toàn không còn gì để nói, anh ta gượng cười: “Cám ơn đã khen!”

Lý Tiểu Bạch còn tính nói gì nữa thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cô cười cười xin lỗi rồi mở điện thoại kiểm tra.

Là tin nhắn của Thẩm Túc Dạ, rất đơn giản, bốn chữ, hai dấu ngắt câu.

“Công việc, mau trở về!”

Lý Tiểu Bạch cất điện thoại di động, quay sang Dương Vũ: “Xin lỗi, em có chút việc gấp phải đi trước. Chào thầy!”

Dương Vũ nhíu mày: “Vội vàng muốn đi diệt yêu quái bảo vệ Địa cầu của chúng ta sao?”

Lý Tiểu Bạch gật gật đầu, đưa tay sờ lên nút áo trên đồng phục, nghiêm túc nói: “Trên thực tế, cởi bỏ chiếc áo này sẽ lộ ra một trang phục bí mật, thầy muốn nhìn không?”

Dương Vũ tức giận vung tay: “Đi mau đi, nữ siêu nhân anh dũng.”

“Sai! Xin hãy gọi em là nữ chiến binh xinh đẹp.” Lý Tiểu Bạch đáp lại, vừa vẫy vẫy tay vừa chạy.

Dương Vũ nhìn bóng lưng cô ta, khẽ thở dài. 

--- Mình đang làm gì vậy? Lại ở đây cùng cô bé nói hươu nói vượn.

Cái gì mà thuật xuyên tường? Cái gì nữ siêu nhân? Bất quá chỉ là một nữ sinh có thân thủ nhanh nhẹn, xem mấy bộ phim vớ vẩn nên có suy nghĩ khác nữ sinh bình thường thôi mà.

Dương Vũ ngẫm nghĩ nên ‘Giúp cô bé mang về lớp’ hay ‘Trùm sách ngủ tiếp’ … Hai giây sau anh ta tiếp tục ngả người xuống ghế dài, đặt quyển sách lên mặt.
 
Quyển 1 - Chương 2: Đừng đi! hãy nói thật!


Học được khoảng một tuần, mấy giáo viên mới đến cũng dần thân quen, cuối tuần hẹn nhau đi ăn, đi hát.

Bọn họ ở trong phòng làm việc bàn nhau đi đâu, Dương Vũ ngồi ở vị trí của mình, nâng sách lên đọc.

“Dương Vũ cũng đi đi!” Một đồng nghiệp lên tiếng hỏi.

“À!!!” Dương Vũ ngẩng đầu lên, nhíu mi, ngữ khí có phần khó xử: “Chuyện đó … Tôi…”

“Không cần rủ cậu ấy.” Bạn học tốt nghiệp cùng trường với Dương Vũ mở miệng nói: “Cậu ấy từ trước tới giờ đều xem thường mấy người ưa đi nhậu nhẹt như chúng ta, chỉ cần sách là đủ rồi!”

Dương Vũ cau mày nhưng không có phản bác. Anh ta thật sự không thích giao thiệp với mọi người, cũng không ưa mấy nơi ồn ào.

“Thích xem sách thì có sao đâu chứ? Trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách cũng có Nhan Như Ngọc.”

“Đúng! Đúng! Vậy cậu ở lại đọc sách hay là cùng bọn tớ đi uống rượu?”

“Uống rượu!”

Các đồng nghiệp cười đùa vài câu, sắp xếp đồ đạc rồi cùng nhau ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn một mình Dương Vũ.

Nhưng anh ta quen rồi, đọc thêm vài trang sách, sau đó mới từ từ thu dọn rồi về nhà.

Buổi tối.

Căn phòng thuê oi bức, khó chịu, ngột ngạt, cảm giác như bị một tảng đá nặng đè lên ngực.

Dương Vũ đứng dậy, ra mở cửa sổ.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ tràn vào, thổi lay nhè nhẹ chiếc đèn cũ kỹ treo trên trần, bóng đèn phản chiếu trên tường cũng không ngừng đung đưa qua lại. Tựa như có sinh mệnh, hòa cùng tiếng gió, tạo bầu khí thêm phần âm u.

Dương Vũ đứng trước cửa sổ, hít sâu một vài hơi không khí trong lành, rồi lại ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục đọc sách.

Không biết qua bao lâu.

Chờ đến lúc Dương Vũ phát giác ra thì sương mù đã dày đặc, thậm chí còn không thấy rõ mấy vật chỉ cách đó vài mét.

Hôm nay tại sao trời sương mù nhiều như vậy? Dương Vũ gãi gãi đầu, đặt sách xuống, đứng lên đóng cửa sổ.

Đi được sáu bảy bước, anh ta liền phát hiện ra có gì đó không đúng.

Từ bàn sách của anh ta đến cửa sổ cùng lắm chỉ hai ba bước, bây giờ anh ta đã đi gấp đôi quãng đường, tại sao cũng chưa thấy cửa sổ đâu???

Vây quanh anh ta chỉ là lớp sương mù dày đặc, mang theo chút sương lạnh dính ướt làn da. Anh ta cảm giác đầu mình tê rần. Được một lúc, anh ta mơ hồ nghe có tiếng đàn truyền đến.

Âm thanh vang lên như có như không, tựa như một ám hiệu, một chỉ dẫn.

Dương Vũ đánh bạo tiến về phía trước.

Đi được thêm vài bước, sương mù tan bớt, trước mặt Dương Vũ hiện ra một khu rừng trúc, anh ta đang đứng ở con đường mòn trong khu rừng trúc Bạch Thạch.

Dương Vũ đứng bất động.

Chuyện gì thế này? Rõ ràng anh đang ở trong phòng đọc sách mà? Tuy nơi đó là khu phố cổ, chẳng tấp nập đèn hoa, nhưng không thể nào có một con đường mòn trong rừng trúc như vậy được.

Lớp sương mù dần tan, tiếng đàn càng ngày càng rõ, tiếng lá trúc khẽ đưa tạo nên những tiếng sột soạt rất nhỏ. Trong màn đêm tĩnh lặng, có một loại xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.

Dương Vũ tiếp tục đi theo tiếng đàn. 

Một mái đình thấp thoáng trong khóm trúc, trang nhã, cổ kính, dưới mái đình treo một chiếc đèn lồng màu xanh lam. Nơi cửa sổ, chiếc mành trúc chỉ cuốn lên một nửa, có một người đang ngồi đánh đàn.

Là một cô gái mặc trang phục cổ trang, mái tóc buông dài, làn váy trắng như tuyết, lớp sương mù nhàn nhạt che phủ nên không thấy rõ khuôn mặt. Chỉ cảm thấy khí chất của cô ta thanh thuần, phiêu dật như tiên.

Tiếng đàn chưa dứt, vang mãi không ngừng.

Dương Vũ lại gần một chút, nghe tiếng cô gái khẽ hát: 

‘Lý hoa lạc, hạnh hoa khai, đào hoa tạ, xuân dĩ quy, hoa tạ xuân quy lang bất quy. 

Nô thị mộng nhiễu trường an thiên bách biến, nhất hồi hoan tiếu nhất hồi bi, chung tiêu khốc tỉnh tại la duy. 

Đáo hiểu lai, tiến thư trai, bất kiến lang quân lưỡng lệ thùy. 

Nô y nhiên đương lang quân tại, thủ thác hương tai đối diện bồi, lưỡng trản thanh trà ẩm nhất bôi. 

Nô thôi song chích bả lang quân vọng, bất kiến lang quân bạch mã lai...’*

Thanh âm thê lương, đê mê, lởn vởn không dứt.

Dương Vũ như ngây như dại, vô thức tiến lên một bước. Chợt giẫm lên cành trúc khô vang lên tiếng ‘răng rắc’.

Tiếng đàn ngừng lại, cô gái ngẩng đầu lên hỏi: “Là ai ở đó?”

Dương Vũ kinh ngạc, đang định đáp lại thì phát hiện mình đang nằm phủ phục trên bàn.

Anh ta giật nảy mình, vội vã ngồi thẳng người, mắt nhìn dáo dác tứ phía.

Anh ta rõ ràng vẫn ở trong phòng mình. Trên bàn bày vài ba quyển sách, chiếc đèn nhè nhẹ lay động, cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy một vài ánh đèn thấp thoáng xa xa.

Rừng trúc gì chứ? Lại còn có cô nương gảy đàn ca hát?

Chỉ là mơ.

Dương Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, khi thức giấc, Dương Vũ cảm thấy đầu nặng trịch, toàn thân khó chịu, gáy và vai đau nhức, mệt mỏi.

Anh ta đoán chắc là do hôm qua nằm ngủ trên bàn nên bị cảm, hoặc do tư thế nằm ngủ của mình nên bị sái cổ. Anh ta nắn nắn cần cổ không thấy đỡ, mua một liều thuốc cảm uống, cũng chẳng thấy biến chuyển.

Dương Vũ vào lớp thỉnh thoảng vẫn phải đưa tay xoa xoa gáy của mình.

Tiết học này Lý Tiểu Bạch xác định là không ngủ gật, nhưng cô cũng chẳng nghe giảng bài, cô mở lớn đôi mắt bồ câu nhìn chằm chăm Dương Vũ.

Dương Vũ vốn dĩ không khỏe, lại bị Lý Tiểu Bạch ‘chiếu tướng’ như vậy, chỉ có cảm giác toàn thân lao lực, cố gắng cầm cự lắm đến hết tiết học, ra khỏi lớp mới thở phào nhẹ nhõm. Đang cất bước về văn phòng, đột nhiên phía sau có một tiếng nữ sinh gọi anh ta: “Thầy Dương!”

Sau đó có một người vỗ mạnh lên vai anh ta một cái.

Dương Vũ hơi đau, nghiêng đầu qua muốn phát hỏa, nhưng lại đối diện với gương mặt tươi cười của Lý Tiểu Bạch.

Lý Tiểu Bạch giấu hai tay ở phía sau, nở nụ cười sáng lạn: “Thầy hôm nay không khỏe?”

Dương Vũ ngẩn người, vừa rồi động tác quay đầu của anh ta rất linh hoạt, bả vai cũng không còn đau, tựa như mọi mệt mỏi, cảm ốm đều bay biến hết sạch trong nháy mắt, toàn thân tinh thần sảng khoái. Chẳng còn chút khó chịu nào?

Vì vậy anh ta chỉ trả lời: “Không có! Em tìm tôi có việc?”

“À! Không có, em chỉ muốn hỏi thầy một chút. Tối qua thầy có đi nơi nào không bình thường? Hoặc là gặp phải người nào không bình thường không?”

Dương Vũ liếc cô một cái, “Em hỏi điều này làm gì?”

Lý Tiểu Bạch vẫn dấu hai tay đằng sau, híp mắt cười: “Em thấy sắc mặt thầy không tốt, ấn đường biến thành màu đen, có lẽ là dính thứ không sạch sẽ.”

--- Cô nhóc này lại nữa rồi …

Dương Vũ thở dài, cắt đứt lời cô: “Nếu như em muốn học coi tướng số thì còn thiếu màn xủ quẻ đoán hung cát đó!”

“À! Em không coi vận số!” Lý Tiểu Bạch nghiêm giọng, “Em chỉ biết thu quỷ trừ yêu.”

Dương Vũ lườm cô một cái, quyết định không thèm để ý, đi thẳng về văn phòng.

Lý Tiểu Bạch cũng không đuổi theo, mà chỉ nói lớn theo sau anh ta: “Mặc kệ đó là đâu, đừng đi! Nói thật, đó không phải trò đùa!”

Dương Vũ quay đầu nhìn cô, không lên tiếng, rồi đi xuống cầu thang.

Lý Tiểu Bạch đợi anh ta đi xa, mới xòe bàn tay giấu ở phía sau ra.

Người bên cạnh tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể trông thấy một cách rõ ràng trong lòng bàn tay cô là một tiểu tinh quái vừa giống con rắn nhỏ, vừa như một con trùn đang không ngừng giãy dụa.

Đây là tinh quái đẳng cấp thấp nhất, âm khí hơi nặng một chút mới có thể nhìn thấy bọn chúng di chuyển qua lại. Dương khí của con người bình thường chắc chắn chúng không thể đến gần, chỉ có những người đang bị ốm, hoặc một nguyên nhân nào đó khiến cơ thể âm dương không cân bằng, mới là điều kiện tốt nhất để bọn chúng lợi dụng.

Tay phải Lý Tiểu Bạch cầm tiểu tinh quái, hai ngón tay trái dựng đứng, nhẹ giọng niệm chú, ngay lập tức tiểu tinh quái thét lên một tiếng, tan thành vô số những điểm sáng li ti, rồi biến mất trong không khí.

Hai ngón tay đó tiếp tục được Lý Tiểu Bạch đưa lên môi, học theo mấy tay cao bồi miền viễn tây, thổi nhẹ một hơi.

Cô nhìn theo phương hướng Dương Vũ vừa rời khỏi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

--- Rốt cục thầy Dương đã chọc phải đến ‘thứ’ gì rồi!

*

Đây là đàn họa cho vở tạp kịch ‘Vương Khôi phụ Quế Anh 王魁负桂英 ‘. Vở tạp kịch lấy đề tài từ truyền thuyết dân gian:

Kĩ nữ Quế Anh 桂英 yêu thư sinh Vương Khôi 王魁, giúp Vương Khôi tiền bạc để Vương Khôi yên tâm đọc sách lên kinh ứng thí. Nhưng sau khi Vương Khôi thi đỗ Trạng Nguyên, tham vinh hoa phú quý, cuối cùng đã bỏ Quế Anh lấy cô con gái nhà giàu. Trước khi Vương Khôi lên kinh ứng thí đã từng cùng Quế Anh đến miếu Hải thần thề nguyền. Về sau Vương Khôi thay lòng đổi dạ, Quế Anh bi phẫn, trước khi tự sát đã đến miếu Hải thần tố cáo sự phụ bạc của Vương Khôi. (Cre: chuonghung.com)
 
Quyển 1 - Chương 3: Thật không có bí quyết giảm béo???


Đọc hết Dương Vũ chậm rãi xoay người, vặn lưng, lại trông thấy sương mù dày đặc.

Hôm nay anh ta không mở cửa sổ, nên nhất định không phải từ bên ngoài tràn vào. Dương Vũ trợn tròn mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn sương mù giăng kín căn phòng của mình.

Dương Vũ đứng lên, nhéo mạnh cánh tay mình một cái.

Rất đau.

Đây không phải là nằm mơ.

Dương Vũ đứng tại chỗ, cảm giác cơn lạnh từ bàn chân lan dần lên.

Cũng như lần trước, tiếng đàn lại vang lên. Dương Vũ đứng ở đó, cảm nhận được mình không thể nhúc nhích. Anh ta không phải là người gan to bằng trời, cũng không phải là người tin vào mấy câu chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng sự việc trước mắt đã vượt qua khỏi phạm vi của anh ta. Cảm giác bất an này khiến tim Dương Vũ đập như thình thịch như trống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sương mù dần tan, Dương Vũ lại tiếp tục ở trong khu rừng trúc.

Anh ta đột nhiên nhớ đến lời của Lý Tiểu Bạch.

Cô nói với anh không được đến nơi đã từng đến … Ý nói là chỗ này phải không?

Nhưng khi Dương Vũ quay đầu lại thì không còn nhìn thấy bất cứ đồ đạc nào quen thuộc: không bàn, không ghế, chứ đừng nói đến cánh cửa.

Dương Vũ nuốt nước bọt, tiếp tục tiến về phía trước.

Vẫn là gác lầu đó, vẫn là cô gái đó, mái tóc dài, làn váy trắng, hát bên khung cửa sổ.

Dương Vũ đứng ở dưới lầu, nghe được giọng nói nhẹ nhàng như nước, âm thanh đưa tình:

U lan lộ

Như đề nhãn

Vô vật kết đồng tâm

Yên hoa bất kham tiễn

Thảo như nhân

Tùng như cái

Phong vi thường

Thủy vi bội

Du bích xa

Tịch tương đãi

Lãnh thúy chúc

Lao quang thải

Tây lăng hạ

Phong xuy vũ*

*Thơ của Lý Hạ - Mộ nàng Tô

Bài thơ này Dương Vũ đã từng đọc qua, lại không nghĩ đến cô ta có thể xướng lên mang đến cảm xúc ai oán thê lương như vậy. Anh ta đứng ngây người, nín thở lắng nghe, thậm chí đã mất cảm giác sợ hãi, mãi cho đến khi cô gái ấy nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, đã đến rồi, có thể nể nang uống một chén trà?” Anh ta mới bừng tỉnh.

Dương Vũ sững người vài giây, sau đó vò vò đầu, thở dài, đáp lời: “Vậy thì cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Dương Vũ chậm rãi tiến đến gác lầu cổ kính. Cô gái trong bộ y phục trắng đã pha xong trà, chiếc lò nhỏ lượn lờ khói xanh, cô ta duỗi tay: “Tiên sinh, mời ngồi!”

Dương Vũ lúc này mới nhìn rõ gương mặt của cô ta, là một cái cực kỳ diễm lệ, thanh cao thoát tục, ánh mắt lưu chuyển đầy quyến rũ, thu hút.

Dương Vũ cũng không biết mình nên nói gì.

Cô gái nâng chén trà, nhẹ giọng: “Không biết tiên sinh đây, xưng hô thế nào?”

Dương Vũ lúc này mới có thể bập bẹ được vài tiếng, anh ta nhíu mi, bật thốt lên: “Cô là người hay là quỷ?”

Cô ta phá lên cười.

Nụ cười này khiến cô ta sinh động hẳn lên, không hề giống mỹ nhân trong tranh, không giống tiên nữ ẩn mình trong mây trắng, là người ngồi đường đường chính chính trước mặt anh ta, hoạt sắc sinh hương.

Dương Vũ thoáng ngẩn ngơ, cô ta khẽ cười, tiếp lời: “Tôi không phải là người, cũng chẳng là quỷ.”

“Vậy cô là … cái gì?” Dương Vũ nhíu mi, anh ta cân nhắc rất lâu mới dùng từ ‘cái gì’.

Cô ta chỉ khẽ cười: “Tiên sinh đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghe qua ‘Thư trung hữu nữ Nhan như ngọc’?”

*dịch nghĩa: trong sách tự có người đẹp như ngọc*

Anh ta dĩ nhiên có nghe qua câu này, cũng đã từng đọc mấy truyện Liêu trai, thế nhưng … loại chuyện thế này, phải chăng quá thần bí???

Cô gái nở nụ cười ưu thương: “Tôi chỉ là một tinh hồn lưu lại trong sách người phàm, trong sách Hán có từ thiên trường địa cửu, bởi thế mới nổi lên chút tâm tình. Có người đọc, có người tán đồng, tôi mới có thể có chút tiếng nói; nếu như không có người để ý, tôi cũng chẳng là cái thá gì.”

Thanh âm của cô ta dịu dàng trầm nhẹ, Dương Vũ cảm giác đáy lòng mình nơi nào đó cũng nhu hòa hơn. Im lặng vài giây mới rụt rè lên tiếng: “… Vậy … vậy … vì sao lại tìm tôi? Là … là cố tình dùng tiếng đàn câu dẫn tôi đến đây? Lần trước cũng là như vậy?”

Cô gái gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Từ xưa thư sinh đều muốn cùng hồng nhan ‘tương bạn thụ thiêm hương’*, tiên sinh há chẳng biết tinh hồn như chúng tôi cũng có niềm hi vọng tương tự?”

*đại khái nghĩa là kết tóc se tơ á …. 

Cô ta vừa nói vừa đưa tay ra đặt lên bàn tay Dương Vũ.

Ngón tay mảnh mai mềm mại, ánh mắt nhu hòa như nước mùa xuân.

Gương mặt Dương Vũ ửng đỏ, vội rụt tay về; sau đó anh ta cảm thấy mình thất thố nên giả bộ ho nhẹ một tiếng: “Vậy …”

Trái lại cô ta cũng không để ý, ngữ khí vẫn dịu dàng: “Tiên sinh có nguyện ý nghe tôi đàn một khúc?”

Dương Vũ gật đầu, “Được!”

Đêm đó không phát sinh chuyện gì khác, chỉ nghe đàn, đôi khi chuyện trò vài ba câu. Dương Vũ cáo từ, cô gái mặc váy trắng cũng không một mực giữ chân, chỉ đưa anh ta ra khỏi gác lầu, đứng tựa cửa nhìn anh ta đi theo lối mòn nơi rừng trúc.

Không gian lại phủ đầy sương trắng, đợi đến khi Dương Vũ nhìn rõ mọi vật xung quanh thì cũng đã về phòng mình.

Anh ta đứng ở cạnh bạn, vẫn còn ngửi được mùi huân hương nhàn nhạt bám trên quần áo anh ta, trong miệng vẫn còn dư vị trà xanh.

Không phải mộng.

Dương Vũ nhìn mấy quyển sách trên bàn, mặc dù không biết đó là quyển nào, nhưng xác thực anh ta vừa tận mắt nhìn thấy ‘nhan như ngọc’.

Rất ly kỳ, không thể tin nổi, nhưng Dương Vũ cũng không biết ngoài nguyên nhân đó ra thì mình còn có thể giải thích theo cách nào khác nữa.

Chỉ có thể tiếp nhận thôi ư?

Dương Vũ nắm chặt tóc, thở dài. Muốn không nhìn vào sách, nhưng tựa hồ trước mắt anh ta có một bóng người mặc váy trắng lẩn khuất.

Không phải là người, cũng không phải là quỷ, sinh tử tồn vong, lại ở trong ý niệm người đọc sách.

Rốt cuộc, là cô đơn đến mức nào?

Dương Vũ đột nhiên cảm thấy sâu trong đáy long bị ai đó bóp chặt, nhói đau.

Bốn ngày.

Lý Tiểu Bạch nhìn Dương Vũ trên bục giảng, nhíu mi.

Chỉ trong bốn ngày, Dương Vũ đã gầy đi rất nhiều. Dưới mắt nổi lên một quầng thâm, đỉnh đầu lại có nhiều hắc khí quấn quanh không đi.

Anh ta quả nhiên đi tới chỗ đó rồi.

Lý Tiểu Bạch có chút hối hận, vốn dĩ muốn che dấu mình cao hứng đi xuyên tường, không muốn người khác biết thân phận của mình nên cùng Dương Vũ tán hươu tán vượn. Kết quả đến khi anh ta thật sự đụng chuyện thì không còn tin cô.

Lý Tiểu Bạch âm thầm thở dài, sau tiết học lại đuổi theo Dương Vũ, híp mắt cười chào hỏi.

Dương Vũ quay đầu lại nhìn cô, rõ ràng nhíu mày một cái.

Lý Tiểu Bạch cười cười: “Thầy Dương càng ngày càng gầy, không ăn uống gì được sao?”

Dương Vũ đưa tay sờ mặt mình, liếc nhìn cô: “Điều đó thì có quan hệ gì với em?”

“Không quan hệ gì tới em, nhưng có liên quan rất lớn với người bạn mới của thầy Dương” Khi Lý Tiểu Bạch nói như vậy, phát hiện thần sắc Dương Vũ khẽ chuyển biến.

Anh ta phát giác ra rồi chứ? Lý Tiểu Bạch thầm nghĩ.

Thế nhưng Dương Vũ chỉ nhìn Lý Tiểu Bạch một lúc, rồi cười cười, cầm giáo án trong tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ái chà! Em thật sự nghĩ mình là nữ siêu nhân thần dũng sao? Trước hết hãy học thật tốt đi. Sắp thi rồi đó!”

Lý Tiểu Bạch cũng cười, đẩy tay anh ta ra: “Không phải đã nói rồi sao, em không phải là nữ siêu nhân thần dũng gì. Hãy gọi em là nữ chiến binh xinh đẹp.”

“Đúng, đúng, nào nữ chiến binh xinh đẹp … Mau mau trở về lớp!”

“Nói xong em tự giác đi về!”

“Được rồi. Em còn muốn nói điều gì?”

“Thầy Dương cũng đã phát hiện ra gần đây mình gặp phải thứ kỳ lạ đúng không?” Lý Tiểu Bạch nghiêm mặt.

“Em lại đang nói đùa?” Dương Vũ nhướng mi nhìn cô, “Trên đời này lấy đâu ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy?”

Anh ta không phải là không tin trên đời này có chuyện kỳ quái, anh ta chỉ không tin cô.

Lý Tiểu Bạch khoát khoát tay: “Thầy, thật sự em chỉ muốn giúp thầy, nhưng thầy không tin em, không nói cho em đầu đuôi câu chuyện … Như vậy em sẽ rất khó giải quyết!”

“Đã nói rồi, em chỉ là một học sinh lớp mười. Chuyên tâm học hành là được, tôi không có việc gì cần em giúp đỡ …”

Ngữ khí của Dương Vũ rõ ràng không còn kiên nhẫn, Lý Tiểu Bạch dứt khoát cắt ngang lời của anh ta: “Thầy có soi gương chưa? Có cân chưa? Nếu cứ tiếp tục như vậy thầy sẽ chết!”

Tiếng chuông lần một vang lên, Dương Vũ lấy tay đẩy đẩy Lý Tiểu Bạch hướng về phía phòng học, thuận miệng đáp: “Biết rồi biết rồi, nhanh lên đi học, nữ chiến binh xinh đẹp!”

Lý Tiểu Bạch nghiêng đầu, cau chặt mày nhìn anh ta, muốn nói thêm nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta, cô không nói nữa.

Vừa khít tiếng chuông vang lên, cô Lý Tiểu Bạch chính xác trượt vào chỗ ngồi, cô phát hiện cô bạn cùng bàn liếc nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm.

“Làm sao?” Lý Tiểu Bạch hỏi.

Liễu Hồng Tuyển khẽ cười, hạ thấp giọng hỏi: “Vừa rồi cậu đi tìm thầy Dương?”

“Ừ!”

“Cậu thích dạng người như thầy ấy?”

Lý Tiểu Bạch ngẩn ra rồi trừng mắt: “Đừng nói bậy, làm sao có thể?”

“Phải không? Tớ cảm thấy gần đây cậu hay theo dõi thầy ấy, giống như rất có hứng thú vậy.”

Đó không phải là hứng thú. Lý Tiểu Bạch khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Tớ chỉ muốn hỏi thầy ấy bí truyền giảm béo mà thôi. Cậu không thấy chưa đầy một tuần thầy ấy gầy đi quá nhanh hay sao?”

“Cậu nói cũng đúng…” Liễu Hồng Tuyển cảm thấy hứng thú, “Vậy bí kíp của thầy ấy là gì?”

Lý Tiểu Bạch khoát tay: “Thầy ấy không chịu nói!”

Liễu Hồng Tuyển giọng ngón trỏ lên, ra vẻ thần bí: “Có thể, là tình yêu.”

“Yêu?”

“Không có nghe người ta nói sao? Người yêu nhau, luôn dễ dàng hao mòn đi, đặc biệt nếu như là yêu đơn phương…”

Lúc này thầy giáo đi vào phòng học, Liễu Hồng Tuyển không nói tiếp nữa. Lý Tiểu Bạch cũng không khỏi ngơ ngác một chút, bản năng đứng dậy cùng mọi người, cất lời ‘Chào thầy!’ nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ sự tình của Dương Vũ.

Có lẽ, không phải là không phát giác, cũng không phải là không tin cô.

Mà có lẽ, chỉ là, muốn cố gắng bảo vệ… “người” kia?

***

* MỘ NÀNG TÔ

Giọt sương trên cánh hoa lan

Long lanh như nước mắt nàng họ Tô

Lấy gì gắn bó thiết tha

Đôi lòng như một giờ xa ngàn trùng

Làm sao ngắt gửi cho chàng

Bông hoa trong khói sương buồn tỏa dâng

Cỏ xanh quanh mộ làm giường

Cội thông quay bánh xe lăn giữa trời

Gió làm xiêm áo nhẹ lay

Nước trong làm chuỗi ngọc đeo quanh mình

Xe trôi nhẹ giữa khoảng không

Đêm đêm chờ gặp người thương lại về

Nến huỳnh xanh biếc canh khuya

Mỏi mòn đêm lạnh não nề đợi ai

Tây lăng quạnh quẽ mộ đài

Mây bay gió cuốn sụt sùi mưa sa

Quỳnh Chi phóng dịch ( 14/10/2006)

----

**

Đây là 1 câu thơ trong bài thơ “Khuyến học đồng” của vua Tống Chân Tông Triệu Hằng (968-1022. Bài thơ như sau:

富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền, 

书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc; 

安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu, 

书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc; 

娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi, 

书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc; 

出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy, 

书中车马多如簇; Thư trũnga mã đa như thốc; 

男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí, 

五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc 

Dịch:

Giàu có chẳng mua đất ruộng tốt,

Trong sách tự có ngàn bồ thóc; 

An cư chẳng cần xây nhà cao, 

Trong sách tự có nhà lầu vàng; 

Lấy vợ chẳng hận không người mối, 

Trong sách tự có người như ngọc; 

Ra đường chẳng hận không tùy tùng, 

Trong sách xe ngựa nhiều vô khối; 

Làm trai muốn thỏa chí tang bồng, 

Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
 
Quyển 1 - Chương 4: “Tôi chỉ là… Muốn gọi tên cô.” . .


Nhìn mình trong gương xác thực gầy gò, tiều tụy.

Dương Vũ đứng trước bồn rửa tay, tinh thần nhất thời hoảng hốt.

Không ốm đau, cũng không mệt nhọc quá độ, bản thân anh ta cũng rất rõ ràng, nguyên nhân biến thành ra thế này, chỉ có một.

Đó chính là do Nhan Như Ngọc ở gác lầu trong rừng trúc.

Anh ta biết rõ cô ta không phải là người, cô ta cũng thản nhiên thừa nhận, hơn nữa đã từng nhắc nhở; vì không phải là đồng loại, tiếp xúc nhiều lần sẽ ảnh hưởng thân thể của anh ta.

Thế nhưng, anh ta nhịn không được.

Nhịn không được muốn gặp cô ta, nhịn không được muốn nghe giọng nói của cô ta, nhịn không được muốn nghe cô ta đánh đàn, nhịn không được muốn nhìn cô ta ca múa, nhịn không được muốn cùng cô ta thưởng tranh, nhịn không được …chỉ muốn đưa tay vuốt lên đầu mày luôn phảng phất vẻ cô quạnh và tịch mịch.

Nếu vậy, anh ta có thể ở bên cô ta được bao lâu?

Phải chăng sẽ như lời của Lý Tiểu Bạch, cứ như vậy chết đi?

Anh ta năm nay mới hai mươi hai tuổi, đương nhiên không muốn chết, nhưng … lại không bỏ được cô ta. Cô ta như đóa hoa trắng một mình hé nở giữa trời đông giá rét; thậm chí ngay cả tên cũng không có.

Dương Vũ tạt nước vào mặt mình, buông tiếng thở dài.

Chẳng lẽ liền không có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ nào ư?

“Tiên sinh!”

Cô ta khẽ gọi anh ta, làn váy tuyết trắng mang theo mùi thơm thanh khiết, nhẹ nhàng lướt qua người Dương Vũ.

Dương Vũ ngước mắt lên nhìn, thấy cô ta đang đặt một chiếc khay lên bàn đá, đem bình rượu, trái cây bày ra bàn.

Chỉ là những hành động tầm thượng, nhưng khi cô ta làm lại biến thành một phong thái tư nhã, ống tay áo trắng theo động tác mà khẽ đung đưa, lộ ra đoạn cánh tay trắng muốt.

Dương Vũ ngây ngẩn, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cô … Tên gì?”

Cô ta phá lên cười: “Tiên sinh lại quên rồi ư? Rõ ràng ngày trước mới đã nói với tiên sinh tôi chỉ là một tinh hồn ở trong trang sách, không cha không mẹ, không người quen, làm sao lại có tên?”

Dương Vũ gật gật đầu nói: “Tôi biết rõ, cho nên mới hỏi; nếu như cô không chê, tôi đặt cho cô một cái tên được chứ?”

Động tác của cô ta khựng lại, ngoái đầu nhìn Dương Vũ, hồi lâu sau mới nở nụ cười: “Tiên sinh cần gì phải chấp nhất một cái tên? Nếu tiên sinh nguyện ý, cứ gọi tôi là ‘Nhan Như Ngọc’ cũng không có vấn đề.”

Dương Vũ cười cười: “Có lẽ đối với cô mà nói, một cái tên há chẳng là gì. Thế nhưng, sách nói ‘Thư trung tự hữu Nhan như ngọc’. Quyển sách nào cũng sẽ xuất hiện một Nhan như ngọc, làm sao biết ‘Nhan như ngọc’ nào là cô? Tôi cũng chỉ là muốn gọi … gọi cô một chút.”

Cô ta rũ mắt xuống yên lặng hồi lâu, tay nâng bình rượu rót ra tách, khẽ cười: “Như vậy, phiền tiên sinh!”

Dương Vũ nghiêng đầu, họa họa vài nét: “Ám Hương? Cầm Tâm? Hạo Tuyết? Miểu Miểu …”* Đọc lên vài ba cái tên, anh ta ngừng lại, vò đầu bứt tóc, thở dài: “Haiiza! Tôi vẫn không am hiểu chuyện này. Còn cô thì sao? Cô thích tên nào?”

*Tên khác của hoa mai – Tên một loại đàn cổ - Trắng như tuyết – Như ẩn như hiện.

Cô ta nhướn người sang, khép hờ đôi mắt, vươn ngón tay chỉ đại một tên trên giấy Dương Vũ vừa viết.

“Tên của mình, cũng đừng nên tùy tiện như vậy chứ!” Dương Vũ nhíu mày, ngữ khí có phần giận dỗi, rồi đọc lên: “Miểu Miểu?”

Cô ta mở mắt ra, trông thấy ngón tay của mình chỉ lên hai từ ‘Miểu Miểu’, cô ta nở nụ cười uyển chuyển: “Tôi rất thích!”

Ngừng một chút, nói tiếp: “Tiên sinh vì tôi mà đã nghĩ ra những cái tên này, tôi rất vui.”

Cô ta ghé sát lại gần, cặp mắt trong như hồ nước mùa thu, hơi thở như hương hoa lan thơm ngát.

“Tiên sinh chịu đến thăm tôi, tôi rất vui.”

Ngón tay mềm mại, thon dài đặt trên vai anh ta.

“Tiên sinh chịu cùng tôi chuyện trò, tôi rất vui.”

Trong phút chốc, những mê hoặc như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, kéo dài thành từng tia sáng lấp lánh.

Dương Vũ nhất thời ý loạn tình mê.

Dương Vũ nắm chặt tay cô ta, lẩm bẩm: “Dương Vũ, tôi tên Dương Vũ … Xin hãy gọi tôi là Dương Vũ.”

Ngay lập tức cô ta gọi tên anh ta, hơi cúi người, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi của anh ta.

Khi môi cô ta chuẩn bị dán lên môi Dương Vũ, đột nhiên túi áo sơ mi của anh ta phát sáng.

Động tác cô ta khựng lại.

Trong một khắc ấy, vòng sáng lóe lên.

Thân thể cô ta bị bắn ra xa cách đó vài mét, kim quang tựa như quả tạ ngàn cân, đè ép cô ta nằm rạp xuống đất, chỉ có thể nghiên đầu nhìn Dương Vũ, ánh mắt bi thiết, ai oán.

Biến cố bất thình lình này khiến Dương Vũ bị dọa hết hồn; anh ta chạy vội đến muốn đỡ cô ta.

Ai ngờ khi anh vừa bước đến gần một bước, cô ta thét lên một tiếng, cả người lại nằm rạp xuống đất.

Dương Vũ đành đứng một chỗ, tay chân luống cuống, kêu lên: “Miểu Miểu? Làm sao vậy …”

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt ngấn lệ: “Tiên sinh có ơn ban tên cho tôi, còn chưa qua bao lâu, còn văng vẳng bên tai … Vì sao bỗng nhiên nhẫn tâm, thỉnh pháp sư thu phục tôi?”

Nhìn hai hàng nước mắt lăn dài, Dương Vũ đau xót, vội vã biện hộ: “Tôi nào có mời pháp sư, căn bản tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra …”

Âm thanh cô ta dần dần yếu đi: “Tiên sinh nếu không mời pháp sư, vậy tại sao trong túi áo lại có bùa chú?”

Dương Vũ lúc này mới phát hiện kim quang phát ra từ người của mình, chính xác hơn là từ trong túi áo sơ mi. Dương Vũ nhanh tay rút ra, quả nhiên là một bùa chú viết bằng chữ màu đỏ trên giấy vàng.

Dương Vũ giật mình.

Tại sao trên người anh ta có cái này?

Là ai thả vào?

Đại não chợt nhớ tới … lại là Lý Tiểu Bạch. Nhưng anh ta cảm thấy suy nghĩ ấy thật sự vô căn cứ … 

--- Cô nhóc chỉ mới là học sinh lớp mười, làm sao có thể thu quỷ trừ yêu? Cho dù cô bé có làm được như vậy, nhưng làm gì có cơ hội cho vào túi áo của anh?

Dương Vũ vẫn còn băn khoăn suy nghĩ, Miểu Miểu nằm phục trên đất rên rỉ.

Bùa chú kia không còn bị quần áo ngăn cách nên uy lực càng mạnh thêm. Cả một không gian kim quang sáng chói. Chiếc bàn, chiếc ghế, gác lầu, rừng trúc đều mờ dần, mơ hồ lộ ra những đồ đạc trong phòng.

Cô gái trước mặt cũng biến hóa, dần dần trở nên trong suốt. Cô ta đưa mắt nhìn Dương Vũ, tràn ngập thống khổ …

“Tôi đợi tiên sinh, một mực chân thành, ông trời có thể chứng dám. Tiên sinh lại như vậy … tuyệt tình … Nếu như tiên sinh chê tôi khác loài … không đến cũng được … Vì sao nhất định phải đưa tôi vào chỗ chết?”

Thanh âm của nàng mỏng như tơ, nhưng từng chữ từng chữ đều là chỉ trích và lên án.

“Tôi không phải …” Dương Vũ cũng không hiểu, càng muốn giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh ta liếc nhìn cô gái trên mặt đất, lại liếc nhìn bùa chú trong tay, cắn chặt răng xé nó thành hai mảnh.

Kim quang biến mất.

Không gian hiện thực và rừng trúc huyền nhuyễn giao nhau, duy nhất tỏa sáng chính là bóng trắng muốt của cô gái mà Dương Vũ đặt tên Miểu Miểu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com

Có thể bạn cũng thích?

Back
Top