Dịch Full Bác Cả

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,386
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bác Cả

Bác Cả
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




BÁC CẢ

Tác giả: 元宝饭

Thể loại: Hiện đại, không couple

Chuyển ngữ: Phù Sinh Nhược Mộng

Giới thiệu:

Vì nhà nghèo nên học phí học đại học của tôi đều do một tay bác cả lo liệu, bác cả của tôi nổi tiếng là người hiền lành nhất họ.

Bác nhường cả xưởng thép cho bác hai của tôi, tặng bác ba một mảnh đất rộng lớn.

Năm đó, khi tôi được nhận vào một trường đại học, bác không ngần ngại chi 10.000 tệ cho tôi nộp học phí.

Nhưng bác dâu thì lại không chịu, tranh cãi đến mức muốn ly hôn với bác cả.

Bác dâu còn mắng cả tôi: “Cầm tiền này rồi thì cẩn thận mất mạng đấy.”

Tôi cứ tưởng đấy là do bác dâu cay nghiệt muốn trù yểu tôi.

Mãi cho đến sau này, tôi mới biết đó là bác dâu đang muốn cứu tôi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,386
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Bác cả của tôi nổi tiếng là người hiền lành nhất họ.

Bác nhường xưởng thép cho bác hai của tôi, tặng bác ba một mảnh đất rộng lớn.

Bất luận có ai gặp khó khăn, chỉ cần một câu thôi là bác ấy vội vàng đi giúp ngay.

Bác ấy chẳng bao giờ cãi lộn với ai, nhìn thấy ai là cười hềnh hệch.

Mọi người trong nhà đều nói đùa rằng bác cả chính là Bồ Tát chuyển thế.

Nhưng mà người hiền lành như bác ấy thế mà lại có một người vợ hung dữ.

Bác dâu cả của tôi là người ở thôn bên cạnh.

Số mệnh của bác dâu không tốt, từ nhỏ đã không có cha mẹ.

Người anh trai duy nhất cũng không qua lại với bác ấy.

Bác dâu tính tình nóng nảy, lòng dạ hẹp hòi, thù dai, có thể mắng chửi người ta mấy ngày mấy đêm không ngưng nghỉ.

Chẳng ai dám ngỏ lời cầu hôn với bác ấy.

Bác cả của tôi là người duy nhất.

Nhưng bác dâu lại coi thường bác cả.

Lần đầu tiên gặp nhau, bác dâu thẳng thừng vứt hết đồ đạc bác cả mang đến.

Còn gào lên bảo nếu bác cả dám cưới bác ấy thì sẽ khiến nhà bác cả gà bay chó sủa không được yên lành.

Nhưng mà bác cả như bị trúng bùa, không phải bác dâu thì sẽ không cưới ai khác.

Bất kể người nhà có khuyên ngăn như thế nào ông ấy cũng không từ bỏ.

Mỗi lần bác sang gặp bác dâu là mang theo rất nhiều quà cáp.

Còn làm ruộng giúp nhà bác dâu nữa.

Cứ như vậy trôi qua hơn nửa năm, thái độ của bác dâu mới hòa hoãn đi đôi chút, đồng ý gả cho bác cả.

Ngày bác dâu cả đồng ý, bác cả vui vẻ đến mức gần như phát điên.

Ông ấy gần như bỏ ra hết tất cả tiền tiết kiệm để cho bác dâu được nở mày nở mặt trong đám cưới.

2.

Mọi người đều nói một khi đàn ông đạt được rồi sẽ thay đổi.

Nhưng mà bác cả nhà tôi lại không thế.

Sau khi cưới, bác ấy đối xử với bác dâu còn tốt hơn nữa.

Nhà tôi ở đối diện nhà bác cả, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng bác dâu chửi bới.

Nhưng bác cả cũng không cãi lại.

Không lâu sau, bác dâu có bầu.

Tính tình bác dâu trở nên tốt hơn rất nhiều, tiếng chửi bới cũng bớt đi.

Bố mẹ tôi đều thở phào nhẹ nhõm, gửi sang nhà bác cả rất nhiều đồ.

Lúc quay về còn cảm thán nói: “Bây giờ chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp rồi.”

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn.

Nửa tháng sau lại nghe tin bác dâu cả sinh ra một đứa bé đã chết.

Bác dâu khóc đến tê tâm liệt phế.

Sau đó tiếng khóc biến thành tiếng chửi rủa.

Từ đó về sau, tính nết bác dâu càng ngày càng tệ.

Bố mẹ tôi không dám sang nhà bác cả nửa bước.

Một thời gian sau đó, bác dâu cả bởi vì quá đau lòng mà bị bệnh.

Bọn họ đều nói bác dâu cả sắp chết.

Mọi người trong nhà đều âm thầm vui vẻ.

Ấn tượng của tôi về bác dâu cả là lúc bác ấy gả cho bác cả.

Dáng người to lớn thô kệch, gương mặt lạnh lùng, nhìn bác dâu rất đáng sợ.

Nhưng bác dâu thật sự sẽ chết sao?

Bởi vì quá tò mò mà tôi lén chạy đến nhà bác cả xem.

Tôi cẩn thận mở một khe hở trên cửa nhìn qua khe hở đó.

Bác dâu cả to lớn giờ gầy như một nắm xương, cả người xanh xao nằm trên giường.

Bác ấy bất động như thể đã chết rồi vậy.

Mùi thuốc pha lẫn mùi hôi thối ập vào mặt.

Tôi không nhịn được mà ọe một tiếng.

Bác dâu cả đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt của bác ấy dán chặt vào tôi.

Ánh mắt ấy khiến tôi có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, ánh mắt của bác dâu chợt trở nên hung dữ.

“Chết tiệt”, “Con đ ĩ”, “Con đi3m”

Những câu mắng chửi ấy cực kỳ khó nghe.

Tôi sợ tới mức vội vã bỏ chạy.

Khi đó, tôi cũng có suy nghĩ giống như người lớn trong nhà.

Đối với người bác dâu tồi tệ như vậy thì thà chết sớm còn hơn.

Nhưng mà giống như trong phim truyền hình vậy, tai họa bị bỏ lại sau hàng nghìn năm.

Sau khi bác dâu cả mắc bệnh, bác cả không những không rời bỏ bác dâu mà còn đưa bác ấy lên thị trấn khám bệnh, cho bác ấy uống rất nhiều phương thuốc dân gian.

Thế mà bác dâu cả vẫn sống được tiếp.

Sau khi bác dâu cả khỏi bệnh thì tính tình càng tệ hơn.

Nhìn thấy họ hàng là mắng, nói họ cười nhạo bà ấy, nói bà ấy giống chó dại.

Bố tôi và bác cả có quan hệ rất tốt, lúc trước còn hay lui tới nhưng từ đó về sau thì không.

Mãi cho đến sau này có một chuyện xảy ra.

3.

Tôi thi đậu đại học.

Nhưng mà trước đó bố tôi mắc bệnh nặng một thời gian nên gia đình tôi gần như tiêu hết tiền bạc để chữa bệnh cho bố.

Cho nên tiền học phí trở thành một vấn đề nan giải.

Bố tôi vay mượn họ hàng khắp nơi.

Mấy năm gần đây, họ hàng của bố tôi ai cũng gặp khó khăn không ít thì cũng nhiều.

Gia đình cũng chẳng giàu có.

Lại thêm chuyện quan hệ giữa họ hàng với mẹ không tốt cho lắm nữa.

Cho nên, dù đi vay tiền của rất nhiều nhà nhưng cũng không đủ để đóng học phí.

“Bố, giáo viên trong trường nói có thể xin vay vốn sinh viên…”

Đúng lúc ấy, bác cả tìm tới cửa.

Còn mang theo một xấp tiền rất dày.

“Tiền này cho Nam Nam nộp học phí…”

Bác cả nói, mấy năm nay bác ở ngoài kiếm được một ít tiền.

Phần lớn tiền bạc đều đưa cho bác dâu nhưng mà bác cả cũng giữ lại một ít để phòng thân.

Bác cả là người hiền lành.

Người tốt luôn được báo đáp, cũng luôn gặp may.

Năm đó để chữa bệnh cho bác dâu nên bác cả đã tiêu hết tiền bạc.

Sau này bác lại kiếm được nhiều hơn số đó.

Bây giờ, mười nghìn tệ này thực sự chẳng là gì so với bác ấy.

Bố tôi kiêng dè bác dâu, có chết cũng không muốn nhận số tiền này.

“Chú tư, anh là anh trai của chú, chú như thế này là muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?”

Bác cả đã nói đến thế rồi nên cuối cùng bố tôi cũng phải nhận mười nghìn tệ.

Nhưng nhất quyết phải viết giấy nợ cho bác cả.

Bác cả vui vẻ nói: “Được rồi.”

Sau đó bác cả trìu mến nhìn tôi: “Nam Nam là đứa bé có tương lai/”

Ánh mắt của bác vô cùng trìu mến nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác hơi không thoải mái.

4.

Mười nghìn tệ này là tiền riêng của bác cả.

Bác cho nhà tôi mượn mà bác dâu không hề hay biết gì.

Nhưng mà không biết tại sao vẫn bị bác dâu phát hiện.

Bác dâu xông vào nhà tôi chửi bới.

Chửi bố mẹ tôi là quỷ hút màu, là đồ vô ơn.

Còn rủa tôi: “Cầm tiền này đi coi chừng mất mạng!”

Lúc bác dâu chửi bới bố mẹ tôi im lặng không lên tiếng.

Đến khi bác ấy rủa tôi thì mẹ tôi không chịu nổi.

“Nam Nam nó vẫn còn bé, chị có cần phải cay nghiệt thế không? Lại còn rủa con bé…”

Mẹ tôi tức đến nỗi đánh lộn với bác dâu.

Bác cả rất nhanh đã chạy đến.

Nhưng làm cách nào cũng không kéo được bác dâu ra.

Bác cả thở hổn hển, tức giận tát thẳng vào mặt bác dâu.

“Nam Nam là cháu ruột của tôi, con bé học đại học là chuyện tốt, mười nghìn đó là tôi cho con bé”

Trong giây phút ấy, bác cả của tôi như biến thành một người khác hoàn toàn.

Đôi mắt đỏ ngầu, hung ác, không còn là bác cả hiền lành mà tôi biết nữa.

Nhưng không có ai cảm thấy không ổn ở đâu.

Chỉ thấy bác cả đáng thương vì đã có một người vợ điên khùng như vậy.

Bác cả kéo bác dâu đi rồi, bố tôi cầm theo mười nghìn tệ đuổi theo.

Lúc trở về vẫn cẩm mười nghìn ấy trên tay.

Mẹ tôi tức giận nhéo tai ông ấy: “Đã bảo là trả cho anh cả rồi còn gì? Nếu không mụ điên đó lại đến gây sự…”

Bố tôi cũng bất đắc dĩ: “Anh cả tâm trạng đang không tốt, bảo tôi là nếu tôi trả lại tiền cho anh ấy thì anh ấy sẽ chết mất.”

Lúc này, bố mẹ tôi bất lực lắm, chỉ có thể cầm mười nghìn này trước.

“Mình nói xem, anh cả là người tốt như vậy sao lại cưới phải một người vợ khùng điên như thế? Như là bị trúng bùa vậy.” Mẹ tôi không khỏi cảm khái.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,386
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Sau đó bố tôi cố gắng trả lại tiền cho bác cả.

Nhưng mà mỗi lần nhắc đến là bác cả vô cùng kích động.

Thậm chí có lần còn đập vỡ đầu mình.

“Thái độ anh cả đã kiên quyết như vậy, chị dâu cũng không nói gì thì nộp học phí cho Nam Nam trước đã, chờ bán được thóc có tiền rồi thì trả lại cho anh cả sau…”

Vậy là tôi có mười nghìn để học đại học.

Sau khi đóng học phí và tiền trọ xong còn lại hơn ba nghìn, vừa đủ tiền sinh hoạt cho mấy tháng.

Tôi vô cùng mong chờ vào cuộc sống đại học.

Nhưng mà từ ngày nhập học xong, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tôi trở nên vô cùng xui xẻo.

Lúc leo cầu thang không cẩn thận hụt chân.

Lúc học quân sự thì không vô tình ngã từ trên cao xuống.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ xảy ra liên miên.

Ngay cả bạn cùng phòng cũng không nhịn được mà bàn tán có phải tôi gặp xui xẻ hay không.

Những chuyện này còn chưa là gì, mãi cho đến một lần, tôi đang đi bộ đến trường.

Một chiếc xe lao tới, đâm thẳng vào tôi.

Chiếc xe đó đâm vào tôi khiến tôi phải nhập viện, hôn mê ròng rã hai ngày trời mới tỉnh lại, suýt chút nữa mất mạng.

Tôi được cứu sống nhưng hai đùi đều bị gãy.

Bác sĩ nói cần ít nhất một năm mới hồi phục được.

Thế là bố mẹ tôi xin nghỉ học tạm thời cho tôi và đưa tôi về quê.

“Bố Nam Nam này, em xem video từ camera giám sát ở khu vực gần vụ tai nạn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nam Nam nhà mình rõ ràng đi trên đường dành cho người đi bộ, mà cái xe kia quẹo một cái đâm thẳng vào Nam Nam, như bị quỷ ám vậy.”

“Không phải cảnh sát đã nói cái xe đó tay lái có vấn đề rồi sao, đừng đoán mò linh tinh nữa.”

“Mình có nhớ cái câu chị dâu nguyền rủa Nam Nam không? Xưa chị dâu chẳng phải là không bình thường hay sao, làng bên đó đều nói chị ấy mệnh thiên sát cô tinh, không cả dám đến gần chỉ…”

Bố mẹ cố tình hạ thấp giọng nhưng tôi vẫn nghe thấy.

Kể từ khi tôi đóng học phí xong, mọi việc không hề suôn sẻ.

Lẽ nào thật sự là do lời nguyền của bác dâu?

6.

Sau khi về quê, tinh thần tôi vô cùng sa sút.

Cuộc sống đại học vui vẻ cứ vậy mà dừng lại.

Còn kèm theo cả cơn đau kéo dài do gãy chân nữa.

Vì vậy tôi lại càng hận bác dâu cay nghiệt hơn.

Sau đó xảy ra một chuyện vô cùng quỷ dị.

Vì đùi của tôi vô cùng đau đớn, buổi tối thường đau đến mức không ngủ được.

Một ngày nắng đẹp nọ, tôi chợt ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại thì trời mưa liên tục.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Ngay sau đó tôi phát hiện ra một chuyện đáng sợ.

Tôi đang nằm trong quan tài!

Tôi liều mạng bò ra ngoài nhưng giống như có vật gì nặng cả nghìn cân đ è xuống chân tôi vậy.

Dù có bò thế nào đi chăng nữa thì cũng không thoát ra được.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện và nhấc chân tôi lên.

Ngay lúc đó chân tôi cử động được ngay lập tức.

Tôi vội vã bò ra ngoài quan tài, không dam ngừng lại.

“Nam Nam!”

Mẹ tôi khóc nức nở gọi tôi tỉnh dậy.

Tôi mở bừng hai mắt ra, phát hiện bản thân đang ghé vào bên cạnh giếng.

Mà đầu của tôi như đang thò xuống giếng.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là tôi đã rơi xuống giết rồi.

Sự việc này khiến tôi và bố mẹ vô cùng sợ hãi.

“Nam Nam, hai chân của con bị gãy rồi còn bò được ra tới gần giếng, chắc chắn có vấn đề!”

Bọn họ cảm thấy tôi bị mấy thứ không sạch sẽ bám theo.

Ngay lập tức gấp rút gọi chú Sáu rất được kính trọng trong làng đến coi cho tôi.

Chú Sáu nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, không giải thích được nguyên cớ.

“Trông không giống như bị nhiễm mấy thứ bẩn thỉu…”

“Chú Sáu, chú có nghĩ Nam Nam bị trúng lời nguyền không?”

Mẹ tôi kể chuyện bác dâu nguyền rủa tôi ra cho chú Sáu nghe.

Chú Sáu trầm tư một lát.

“Cũng có thể.” Chú Sáu lại kể một vài câu chuyện cũ: “Xưa có một người đàn ông ngoại tình, còn đưa người phụ nữ đó về nhà, vợ của người đàn ông này suốt ngày nói năng vớ vẩn, nguyền rủa hai người bị chết đuối, nửa tháng sau đó người đàn ông kia và cô bồ nhí trượt chân rơi xuống dòng sông đang dâng nước cao…”

Mẹ tôi nghe xong sắc mặt hoảng sợ không yên.

“Đầu tiên là tai nạn giao thông, giờ là nhảy giếng, nếu có lần sau nữa, liệu Nam Nam có thể sống được không?” Mẹ tôi càng nói, sắc mặt càng khó coi, bà ấy quỳ thẳng xuống trước mặt ông lão cầu xin: “Chú Sáu, xin chú hãy cứu Nam Nam!”

“Phải đưa chị dâu của cô đến đã, nếu cô ta hại Nam Nam thì chỉ có mình cô ta cứu được.”

Bố mẹ tôi đã cắt đứt quan hệ với bác dâu từ lâu rồi.

Nhưng mà vì tôi, bố tôi cắn răng quyết định đi tìm bác ấy.

Bác cả mua nhà trong thành phố, mấy ngày trước đã dọn lên phố với bác dâu.

Cho nên việc tìm người cũng không thuận tiện lắm.

Cũng may còn có điện thoại nên có thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một cuộc gọi.

Không lâu sau, bố tôi đi gọi điện về, mặt mũi u ám, chán nản.

“Bố Nam Nam, anh cả nói sao?” Mẹ tôi vội vàng hỏi.

“Anh cả bảo không thấy chị dâu đâu cả!”

Mặt mẹ tôi chợt tái nhợt.

7.

Mấy ngày kế tiếp, bố mẹ tôi thay phiên nhau canh gác vì sợ tôi xảy ra chuyện gì.

Đồng thời cũng chờ điện thoại của bác cả, ngóng trông tin tức của bác dâu.

Một ngày, hai ngày…

Chờ đợi được đều là tin xấu.

Tôi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẹ mà cảm thấy khó chịu.

“Mẹ, con không sao đâu, mẹ đi nghỉ chút đi.”

Mẹ thôi lắc đầu, mắt không khỏi đỏ lên, bà ôm tôi khóc òa.

Bố mẹ tôi trông được đến nửa đêm thì mẹ tôi đột nhiên ngất xỉu.

Bố tôi lay thế nào bà cũng không tỉnh dậy.

“Bố, bố đưa mẹ đi bệnh viện nhanh đi.”

Bố tôi lo lắng nhìn tôi.

“Con sẽ khóa trái cửa, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bố tôi nhìn thoáng qua mẹ tôi đang hôn mê bất tỉnh, cắn răng nhét điện thoại vào trong tay tôi.

“Có chuyện gì thì gọi cho bố.”

Nói xong, ông ấy ôm mẹ tôi ra ngoài.

Bên ngoài gió bắt đầu thổi mạnh.

Trong lòng tôi cảm thấy hơi bất an, rúc vào trong chăn.

Tôi không ngừng thuyết phục chính mình, ngủ đi ngủ đi, nhanh ngủ đi.

Chỉ cần ngủ rồi mở mắt tỉnh dậy thì trời sẽ sáng.

Dưới sự thôi miên chính mình như vậy, tôi thực sự đã ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa vẫn là nửa đêm.

Bên ngoài trời tối đen như mực, không còn tiếng gió thổi nữa, cực kỳ yên tĩnh.

Trong lúc tôi đang tưởng mình bị quỷ ám như ngày hôm đó thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

“Nam Nam, mở cửa nhanh lên, chị họ đây, thím tư bảo chị đến trông em.”

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Giường của tôi ở gần cửa, chỉ cần với tay một cái là có thể mở được chốt cài.

Tôi định mở ra thì bỗng cảm thấy không ổn.

Giọng nói này hơi khàn khàn, không giống chị họ chút nào.

Với cả…

Chẳng phải chị họ đang đi làm công ở trong miền nam hay sao?

Tôi vội rụt tay lại, cả người nổi hết da gà.

Tôi còn chưa kịp thở phào thì cửa sổ đột nhiên bị mở tung ra.

Tôi vừa quay đâu ra liền nhìn thấy một cái đầu đang thò từ bên ngoài cửa sổ vào.

Tóc tai rối bời, mặt mày hốc hác, đôi mắt cực kỳ lớn.

Thoạt nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Người đó chính là bác dâu, người mà bác cả bảo mất tích đã lâu rồi.

8.

Tôi muốn với lấy chiếc điện thoại di động đặt trên đầu giường để gọi cho bố.

Thế nhưng lại phát hiện chiếc điện thoại biến đi đâu mất.

Mà lúc này bác dâu đã bò từ cửa sổ vào.

Còn tôi bị gãy chân không thể cử động được.

Chỉ có thể hét to cầu cứu.

Bác dâu cả nhanh chóng bước đến trước mặt và bịt chặt miệng tôi.

Bác ấy muốn giế t chết tôi sao?

Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng.

“Nam Nam đừng hét, bác đến cứu con.” Bác dâu gấp gáp nói.

Cứu tôi?

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng của tôi, bác dâu luôn hung dữ cay nghiệt, hoàn toàn là một người xấu.

Cũng là trùm phản diện như trong phim truyền hình, khiến mọi người hả hê sau khi bị chết.

Bác ấy nói muốn cứu tôi?

“Con bị bác cả mượn mệnh rồi, chẳng bao lâu nữa con sẽ chết!”

Giây phút đó tôi vô cùng khó tin.

Bác dâu đang nói cái gì?

Bác cả tốt bụng trong lòng tôi, người hiền lành trong mắt mọi người lại đang hại tôi?

9.

“Nghĩ mà xem, có phải họ hàng nhà con sau khi nhận được sự trợ giúp của bác cả của con đều bắt đầu xui xẻo không? Kỳ thực ông ta chẳng phải giúp đỡ họ gì đâu mà là mượn vận may của họ.”

Tôi bắt đầu suy nghĩ lại.

Sau khi bác cả nhường xưởng thép cho bác hai xong thì vợ bác hai lập tức bị sẩy thai.

Đứa con nhận nuôi cũng bị tai nạn.

Đến giờ vẫn chưa có con.

Tiền mà hai bác ấy kiếm được phần lớn đều dùng để tìm con.

Bố mẹ tôi hay cảm thán số phận của họ thật khổ sở.

Mà bác ba…

Sau khi bác cả tặng miếng đất cho bác ba thì bác ba lập tức mắc bệnh nặng.

Bác dâu thứ ba không chịu nổi nên bỏ trốn với người khác.

Những người họ hàng thân thích khác hoặc ít hoặc nhiều đều nhận được sự trợ giúp của bác cả.

Cũng không ngoại lệ, họ sống đều không quá suôn sẻ.

Thực ra, trong đầu tôi luôn có nghi ngờ.

Ví như lần bác dâu cả bị bệnh kia tôi lén đến nhìn bác ấy.

Ánh mắt bác dâu lúc ấy vô cùng quen thuộc.

Giống như ánh mắt của một chú chó bị thương mà tôi nhặt được.

Đó là ánh mắt cầu cứu.

Còn cả dấu tay trên mặt bác dâu cả nữa…

Tất cả đều làm tôi cảm thấy bác cả mà tôi biết không giống như bề ngoài.

Tôi có chút niềm tin vào bác dâu cả.

“Vậy mười nghìn mà bác ấy cho con cũng là vì để mượn vận may của con?” Tôi hỏi.

Nét mặt của bác dâu cả cực kỳ nghiêm túc: “Không phải mượn vận may, lần này là mượn mạng.”

Tôi choáng váng hoàn toàn.

Mượn mạng sống?

Mượn mạng sống nghĩa là gì?

“Mấy tháng trước ông ta đã được chẩn đoán là bị ung thư gan, bác sĩ nói ông ta chỉ sống được khoảng một năm nữa. Thứ ông ta muốn mượn là tuổi thọ của con, cho nên những người họ hàng kia chỉ gặp xui rủi thôi, còn con thì sẽ chết.”

Tôi ớn lạnh cả người, mồ hôi túa ra ướt đẫm.

“Bác dâu cả, con không muốn chết, con phải làm sao đây?”

Bác dâu cả đưa cho tôi một cái túi: “Lúc trước bác bị bệnh nặng tưởng chừng sắp chết đến nơi rồi, sau đó gặp được một vị cao nhân cho bác chiếc túi này, bây giờ bác cho con.”

Tôi nhận lấy chiếc túi vải ấm áp từ bác dâu cả.

Tôi coi nó như chiếc phao cứu sinh, giữ chặt trong lòng bàn tay.

“Bác cả của con muốn con chết sớm, vì con chết càng sớm thì tuổi thọ ông ta cướp được lại càng dài. Con trốn được mấy lần tai nạn bất ngờ nên ông ta không đợi được nữa, có thể ông ta sẽ ra tay với con. Cho nên con hãy tránh xa ông ấy ra.” Bác dâu tiếp tục dặn dò.

Tôi gật đầu, ghi nhớ kỹ lời dặn của bác ấy.

Bác dâu vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

“Nam Nam, con có gặp bác dâu cả không? Có người nói nhìn thấy bác dâu cả của con về làng. Con gặp bà ấy thì nhất định phải nói cho bác biết, bà ấy sẽ làm hại con đấy!”

Giọng nói ấy vô cùng lo lắng và gấp gáp, khiến tôi không khỏi rùng mình.

Là giọng của bác cả.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,386
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


10.

Tôi và bác dâu nhìn nhau, trong mắt đối phương toàn là sự sỡ hãi.

“Nam Nam, con có trong đấy không?”

“Nếu có thì mau mở cửa cho bác đi, bác dâu cả của con tới tìm con là muốn hại con đó!”

Giọng bác cả càng lúc càng lớn, tiếng gõ cửa cũng càng ngày càng mạnh.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa im bặt.

Nhưng tôi chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên.

Bác cả chuyển hướng đi từ cửa chính sang cửa sổ.

Nói không chừng giây tiếp theo đầu của bác cả sẽ xuất hiện ngay ở cửa sổ.

Một tia quyết liệt lóe lên trong mắt bác dâu.

“Nam Nam, trốn thật kỹ vào, tuyệt đối đừng lên tiếng.” Bác dâu cả nói thầm rồi đứng dậy mở chốt cửa và bước ra ngoài.

“Giỏi lắm, con mụ xấu xa này quả nhiên là ở trong đây!” Giọng nói hung ác của bác cả vang lên.

Khác hoàn toàn với giọng nói dịu dàng ấm áp ngày thường.

“Con mụ hôi hám, Nam Nam đâu rồi?”

Bác cả như sắp xông cửa vào phòng.

“Mụ đàn bà hôi hám này, mày ôm tao làm gì, muốn chết chứ gì?”

Giọng nói của bác cả càng ngày càng cáu kỉnh.

Bốp!

Đầu tiên là tiếng bạt tai.

Sau đó là tiếng đánh đập và tiếng kêu gào đau đớn vang lên.

“Con mụ chết tiệt, mày dám đánh tao, hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”

Xuyên qua khe hở, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang đánh nhau.

Thấy vậy, tôi không khỏi run sợ.

Đột nhiên, một bóng người ngã xuống, không nhúc nhích như thể đã chết rồi.

Bác dâu cả…bác dâu cả xin đừng xảy ra chuyện gì.

Bác cả chạy vào phòng của tôi.

Tôi cố gắng bịt chặt miệng lại, sợ bản thân kêu thành tiếng.

Đột nhiên, bác dâu cả nằm không nhúc nhích chợt vươn tay kéo bác cả lại.

Hai người lại ẩu đả với nhau lần nữa.

Không biết qua bao lâu nhưng với tôi thời gian trôi qua dài đằng đẵng.

Hai người đều ngã xuống rồi nằm bất động trên mặt đất.

Tôi liều mạng tìm điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy ở dưới gầm giường.

Tôi run rẩy cầm điện thoại lên gọi cho bố tôi một cuộc gọi…

11.

Mãi đến khi trời sáng, bố tôi mới trở về nhà.

Còn có cả bác trưởng thôn, bác hai và mấy người khác nữa.

Bọn họ đưa bác cả và bác dâu rời đi.

“Chắc chắn là mụ điên này đã đánh anh cả thành ra nông nỗi này.”

“Anh cả rốt cuộc đã tạo cái nghiệp gì mà cưới phải mụ đàn bà điên thế này chứ.”

“Mau đưa đi bệnh viện đi, hy vọng anh cả không sao.”

Không phải, không phải như vậy.

Bác cả và bác dâu đều bị khiêng đi.

Bố tôi vội vã chạy vào phòng.

“Nam Nam, con có sao không?”

Thấy tôi không sao, bố tôi mới thở phào một hơi.

Tôi lắc đầu.

“Bố ơi, bố nhất định phải cứu bác dâu!” Tôi cầu khẩn nói.

Bố tôi và những người khác đều cực kỳ ngạc nhiên.

Tôi kể lại những chuyện phát sinh vào đêm hôm qua ra.

Bác cả muốn hại tôi, bác dâu cả liều mạng cứu tôi.

Nhưng không một ai tin lời tôi nói.

“Không thể nào, bác cả con là người tốt, người muốn hại con là bác dâu cả ấy chứ.”

“Nam Nam, có phải bác dâu cả cho con ăn cái gì khiến con bị khùng theo không?”

Không ai tin tôi cả.

Ai cũng tin rằng bác cả là người tốt.

Và người xấu chính là bác dâu.

Tôi im lặng, nắm thật chặt chiếc túi vải mà bác dâu cho tôi.

Đến chiều, bố tôi nhờ bác hai đón mẹ tôi về.

Bác sĩ nói mẹ tôi chỉ bị suy nhược cơ thể, không có vấn đề gì cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Bố, bác cả với bác dâu trong bệnh viện sao rồi ạ?”

“Vẫn còn đang hôn mê vẫn chưa tỉnh lại.” Bố tôi thở dài.

Ban sáng do có người ngoài ở đây nên tôi không kể hết toàn bộ sự việc đêm qua ra.

Bây giờ trong nhà chỉ còn bố và mẹ nên tôi kể chuyện bác cả mượn mạng sống mà bác dâu nói với tôi.

Bố mẹ tôi vô cùng kinh ngạc.

“Anh cả bị ung thư gan?”

“Anh cả mượn mạng sống của Nam Nam?”

Bố tôi vội vã gọi điện vào trong bệnh viện.

Sau khi cúp điện thoại xong thì trầm mặc không nói lên lời.

“Bác sĩ đã xét nghiệm cho anh cả, đúng là anh ấy bị ung thư gan.”

Lúc này mẹ tôi bắt đầu tin những lời bác dâu cả nói, chỉ có bố tôi vẫn chưa thể chấp nhận được.

Mẹ tôi nói: “Tôi đi gọi chú Sáu tới.”

Rất nhanh sau đó mẹ tôi đã gọi được chú Sáu đến.

“Chú Sáu, chú nhìn xem có phai Nam Nam bị người ta mượn mạng không?” Mẹ tôi cẩn thận hỏi.

Chú Sáu nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.

“Cũng có thể.” Dường như chú Sáu lại chìm vào hồi ức, “Vài thập niên trước, trong làng có một ông lão rất lớn tuổi, chẳng mấy mà chết, nhưng ông lão đó đối xử với một đứa bé cực kỳ tốt, khi đứa bé đó trượt chân rơi xuống nước thì ông lão đó lại sống thêm được hai mươi năm nữa.”

Sắc mặt mẹ tái nhợt: “Chú Sáu, bây giờ phải làm sao ạ?”

Chú Sáu suy tư một lát: “Đưa bác cả nhà mầy đến đây hỏi cho rõ ràng.”

Tôi nghe những lời này của chú Sáu cảm thấy hơi quen thuộc.

Trước đó mẹ tôi bảo bác dâu cả nguyền rủa tôi, ông ấy cũng giải thích tương tự.

Có lẽ chú Sáu chẳng có cách gì đối phó với chuyện nguyền rủa hay mượn mạng cả.

Lòng tôi không khỏi chùng xuống, đành phải nắm thật chặt túi vải trong người.

12.

Tôi nằm ở nhà trong lo sợ bất an hai ngày.

Trong khoảng thời gian đó, bác cả và bác dâu vẫn chưa tỉnh.

“Nam Nam, con thấy thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không ổn không?” Mẹ tôi lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu.

Thực ra, tối hôm qua đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Trong đêm khuya vắng lặng, tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Tôi nhìn ra ngoài thoáng thấy được một bóng người.

Giống như là bóng trẻ con vậy.

Đột nhiên đứa bé đó nhòm vào qua khe cửa.

Tôi sợ tới mức co rúm lại trên giường, dùng chăn che kín cả mặt.

Không biết qua bao lâu, lúc tôi ló đầu ra nhìn thì không thấy bóng dáng nho nhỏ ấy nữa.

Tôi thấy bố mẹ mệt mỏi quá nên không nói chuyện này cho họ nghe.

Bọn họ luôn phải kề sát tôi.

Hơn nữa chưa có cách giải quyết, nếu nói cho họ nghe thì chỉ tổ khiến họ lo lắng hãi hùng kè kè bên tôi suốt ngày.

Bây giờ tôi có hơi sợ bóng đêm. Nhưng mà ban đêm sẽ luôn đến.

Tôi ngủ không được, đến nửa đêm, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân nữa.

Tôi nhỏm đầu dậy, nhìn ra bên ngoài và gần như mất hồn mất vía.

Tôi bắt gặp mộ đôi mắt nhỏ đen láy, trông vô cùng nham hiểm lại tò mò.

Cơ thể tôi như đông cứng lại, không thể cử động được.

Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, thậm chí tôi còn không dám thở mạnh.

Qua thật lâu sau, đôi mắt đó cuối cùng cũng biến mất.

Tôi cũng như sống lại lần nữa.

Chịu khổ như vậy suốt mấy ngày.

Mấy ngày trôi qua tôi không xảy ra chuyện gì, bố mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chạng vạng tối, nghe tin từ bệnh viện, bác cả đã tỉnh dậy.

Tâm trạng của bố mẹ tôi vô cùng phức tạp.

Thế nhưng chuyện tôi bị mượn mạng sống kia chỉ có mình bác cả mới giải quyết được.

Bố tôi đến gặp bác cả.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ tôi lấy nước rửa mặt giúp tôi xong thì vội vàng đi theo.

Tôi cảm thấy hơi lạnh, định đóng cửa thì cánh cửa tự đóng lại.

Cả căn phòng đột nhiên tối om.

Tôi bỗng cảm thấy hô hấp khó khăn hơn.

Nước tràn vào trong mũi lẫn miệng, lúc này tôi mới phát hiện bản thân mình đang ở dưới sông!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,386
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


13.

Là con sông ngay đầu làng.

Lúc còn bé chị họ hay dẫn tôi ra đây để học bơi.

Tôi không cẩn thận bị đuối nước…

Cảm giác bây giờ giống ý hệt lúc bị đuối nước khi còn nhỏ.

Nhưng tôi biết bơi rồi, không còn luống cuống như khi còn nhỏ mới bắt đầu học bơi nữa.

Tôi cô gắng bình tĩnh lại.

Rồi thử nổi lên…

Lúc này tôi mới phát hiện chân mình đang vướng vào thứ gì đó.

Tôi nhìn xuống thì thấy một đứa bé đang nắm lấy chân tôi.

Đứa bé đó rất nhỏ, toàn thân co quắp lại giống như vừa mới chào đời.

Mà đôi mắt của nó đen như mực, như thể không có lòng trắng.

Giống như đôi mắt của đứa bé theo dõi tôi hằng đêm!

Trong khoảnh khắc đó, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liều mạng đá chân, muốn đá đứa bé này ra.

Cuối cùng, lực kéo ở chân tôi cũng biến mất.

Tôi cố sức bơi lên trên, còn đứa bé kia cứ bám theo tôi mãi.

Không biết bơi được bao lâu, cuối cùng tôi cũng ngoi lên được bờ sông.

Tốt quá!

Được cứu rồi!

“Nam Nam!”

Tôi mở to mắt thấy khuôn mặt kinh hoàng của mẹ tôi.

Tôi lại trở về căn phòng cũ.

Mặt tôi ướt nhẹp, chậu rửa mặt rơi xuống đất.

Đầu óc tôi rối bời, có hơi sững sờ.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

14.

Mẹ tôi nói, lúc bà ấy vào phòng thì thấy mặt tôi thò mặt vào chậu rửa mặt.

Bà ấy kinh hãi muốn kéo tôi lên.

Cũng may lúc đó tôi tự mình hất chậu nước rồi ngồi dậy.

Khoảnh khắc đó mắt tôi mở trân trân như đang bị ma nhập vậy.

“Bác cả của con tỉnh rồi cho nên ông ta lại muốn mạng của con, chắc chắn là vậy rồi.” Mẹ tôi lẩm bẩm.

Luôn miệng mắng nhiếc bác cả.

Mắng xong thì lại ôm tôi khóc nấc lên.

Một lát sau, bố tôi đưa bác cả về nhà.

Tôi nhìn gương mặt luôn tươi cười của bác cả giờ đây sưng tấy lên trông vô cùng đáng sợ.

Tôi sợ hãi lùi lại phía sau mẹ.

Mắt bác cả đỏ hoe.

“Nam Nam, đều tại bác, là bác hại con.” Nói xong bác cả còn tự đánh chính mình vài cái.

Mẹ tôi hết sức nghiêm túc hỏi: “Anh cả, có phải anh mượn mạng của Nam Nam không?”

Vẻ mặt bác cả mê man: “Mượn mạng gì cơ?”

“Vậy sao anh lại nói là anh hại Nam Nam?”

Bác cả thở dài.

“Đều do bác cưới phải cái tai họa về nhà.”

“Nam Nam, có phải con luôn cảm thấy có một đứa bé quấn lấy con phải không?” Bác cả nhìn thẳng vào tôi nói.

Tôi giật mình, chuyện này tôi thậm chí còn không nói cho bố mẹ tôi biết.

Vậy làm sao bác cả biết được?

Bác cả lại thở dài lần nữa.

Bác cả nói ban đầu bác ấy cưới bác dâu cả là thật sự muốn sống hạnh phúc cùng bác dâu.

“Bà ta không cha không mẹ, lại bất hòa với anh trai ruột, bác thấy bà ta là một người đáng thương, với lại mặc dù bà ta có hơi hung dữ nhưng mà tài giỏi, tính tình bác cũng khá tốt nên bác nghĩ chúng ta có thể hòa hợp.”

“Lúc mới cưới, bà ta gây sự bác cũng nhường nhịn, sau đó bà ta có bầu, tính nết bắt đầu thay đổi tốt hơn, bác nghĩ cuối cùng cũng đỡ khổ, ai mà biết được sau đó bà ta lại sinh ra một đứa bé chết lưu.”

“Từ đó về sau, bà ta chẳng còn bình thường nữa, cứ nói rằng bác hại chết đứa bé, bác làm sao hại được con của mình? Thời gian sau, bà ta lại nói có một phương pháp có thể khiến đứa bé sống lại được.”

“Mười mấy năm qua, bà ta làm vô số chuyện kỳ quặc, nói muốn hồi sinh đứa bé. Một đoạn thời gian trước, bà ta bảo có một phương pháp cực kỳ đáng tin, chính là đổi mạng, dùng một mạng người có sức khỏe tốt để đổi cho đứa bé sống lại.”

Bác cả vừa nói, vừa nhìn tôi: “Nam Nam, bác dâu cả của con có đưa cái gì kỳ lạ cho con khkoong?”

Tấm gương phản chiếu gương mặt trắng bệch của tôi.

Chiếc túi vải bác dâu cả cho tôi đang nằm trong túi áo.

Mỗi lần gặp chuyện gì kỳ quái tôi đều sẽ nắm chặt túi vải này.

Như vậy tôi sẽ không còn sợ hãi nữa.

Nhưng mà lần này tôi lại cảm thấy nó nóng bỏng, nhanh chóng rút tay lại.

Tôi cúi đầu lặng im.

“Ở ngoài cửa bác thấy có dấu chân trẻ con.” Bác cả nói, “Bà ta sắp thành công rồi.”

“Mẹ cũng nhìn thấy…Nam Nam, đêm đó bác dâu cả của con có đưa cho con cái gì hay không?” Mẹ tôi vội vàng hỏi.

Lúc này tôi mới lấy cái túi vải từ trong túi ra.

Bác cả gần như chộp lấy túi vải đó, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Bác ấy xé rách cái túi ra, bên trong còn có một cái túi vải nhỏ khác.

Hết lớp này đến lớp khác.

Tận cùng ở bên trong là một nhúm tóc.

“Đây là tóc máu của đứa bé kia.” Giọng nói của bác cả lạnh lùng.

Thì ra là thế.

Từ khi bác dâu cả đưa cho tôi cái túi này thì đứa bé đó bắt đầu rình mò tôi.

Vừa rồi nó muốn dìm chết tôi xuống nước để hoàn toàn cướp mạng của tôi.

Tôi kể hết chuyện mấy đêm vừa qua ra cho mọi người nghe.

“Con mụ chết tiệt!” Tôi nghe thấy tiếng bác cả không nhịn được chửi ầm lên, “Bà ta đúng là độc ác, muốn hại chết Nam Nam.”

“Cái này…cái này phải làm sao đây? Có cách nào cứu Nam Nam không?”

Bố mẹ tôi đồng thời cầu xin nhìn về phía bác cả.

15.

Bác cả trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: “Có cách.”

Bố mẹ tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Phải làm sao ạ?”

“Chú tư, chú có nhớ ngày xưa lúc bé đi theo thầy học nghề mộc không? Anh nhớ đi theo thầy còn học được một vài cái khác. Muốn cởi chương phải tìm người buộc chuông, việc này cần có sự trợ giúp từ con mụ kia, đợi bà ta tỉnh dậy thì anh sẽ có cách.”

Tiếp theo đó, bố mẹ tôi đều ngóng trông bác dâu tỉnh dậy.

May mắn là ngày hôm sau bệnh viện báo bác dâu cả đã tỉnh rồi.

Bố mẹ tôi liền trnh thủ đi đón bác dâu về.

Bác dâu như bị bác cả đánh cho ngớ ngẩn, phản xạ có hơi chậm.

Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện bác dâu làm là bố mẹ tôi không thể thông cảm cho bác ấy được.

Bố mẹ chuẩn bị mọi thứ theo yêu cầu của bác cả.

Hương, tro củi, gạo nếp…

Đầu tiên bác cả thắp hương ở trong bốn góc nhà, sau đó rải gạo nếp lên mặt đất.

Tiếp theo là để tôi và bác dâu ngồi ở chính giữa.

Bác dâu bị trói vào ghế.

Một lát sau, dường như bác ấy cảm nhận được cái gì nên bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

Bác cả ép buộc bác dâu uống một chén thuốc gì đó, rồi bác dâu ngủ thiếp đi.

Bác cả ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi, sau đó lại rót một chén chất lỏng gì đó từ trong bình ra.

Bác cả thêm tàn hương, tro củi…còn cả máu của tôi và bác dâu.

Trộn lên thành một chất lỏng kỳ lạ có mùi máu tươi.

Bác cả đưa cho tôi chén thuốc đó rồi nhẹ giọng nói: “Nam Nam, uống đi, tất cả sẽ ổn thôi.”

Tôi cầm cái chén đó, cố chịu đưng cơn buồn nôn uống hết chén.

“Tốt rồi, tốt rồi, như vậy là tốt rồi.”

Dường như bác cả rất vui vẻ cười nói.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôt sao?

Tôi sẽ không bị hồn ma đứa bé kia quấn lấy nữa?

Không cần suốt ngày lo lắng đề phòng nữa?

Tôi rất vui vẻ, muốn gọi bố mẹ.

Nhưng mà giây tiếp theo, cổ họng của tôi đột nhiên bị bóp chặt.

Tôi gian nan quay đầu lại, đối diện là một gương mặt hung tợn.

“Bác cả…”

“Hồn ma đứa bé kia đi rồi, lần này tốt rồi, không có ai đoạt mệnh với tao nữa, mệnh của mày phải thuộc về một mình tao!”

Bác cả âm trầm nói.

Bàn tay đang bóp cổ tôi của ông ấy càng ngày càng siết chặt.

Cảm giác nghẹt thở, xen lẫn cái lạnh nuốt chửng lấy tôi.

Hóa ra bác dâu nói đúng.

Từ đầu đến cuối là bác cả muốn mạng sống của tôi.

Mười nghìn tệ kia đúng là tiền mua mạng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,386
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


16.

Ầm!

Trước khi mất ý thức hoàn toàn, tôi nghe thấy tiếng vang thật lớn.

Trước khi hôn mê, tôi nhìn thấy gương mặt của bác dâu cả.

Bác ấy đang cười.

Tôi cũng cố gắng nhếch khóe miệng.

Tôi chẳng biết nó có giống một nụ cười hay không nữa.

17.

Ngày hôm sau, khi bác cả tỉnh dậy phát hiện đầu giường có một xấp tiền.

Bác cả đếm từng tờ một, vỏn vẹn mười nghìn tệ.

Bác cả buông tay, mười nghìn tệ rơi rải rác xuống đất.

Bác ấy đột nhiên khóc òa lên.

Mấy ngày sau, bác cả qua đời.

Chết vì bị ung thư gan.

18.

Bảy tháng sau.

Tôi và bác dâu đi tảo mộ cho bác cả.

Tôi nhìn bác dâu cả, chân thành nói: “Con cảm ơn bác ạ.”

Cách đây không lâu, cái đêm tuyệt vọng đó, bác dâu đã tìm thấy tôi.

Bác ấy không chỉ cho tôi một túi vải mà còn nói cho tôi biết một chuyện.

Túi vải ấy chỉ có thể tạm thời bảo vệ mạng sống của tôi.

Còn muốn giải quyết triệt để chuyện này thì chỉ có mình bác cả biết rõ cách làm nhất.

Nhưng mà, bác cả muốn mạng sống của tôi thì làm sao sẽ giúp tôi chứ?

Thế là tôi và bác dâu cùng nhau diễn một vở kịch.

Khiến bác cả cảm thấy bác dâu cũng muốn đổi mạng với tôi.

Đứa bé kia không phải rình mò tôi mà là đang bảo vệ tôi.

Lúc suýt chết đuối dưới sông, thứ vướng vào chân tôi thật ra là cây rong, còn đứa trẻ ấy thì lại giúp tôi tháo rong ra.

Bác dâu cả giải trừ thỏa thuận trao đổi mạng sống giúp tôi với bác cả.

May thay chúng tôi đã thành công.

19.

Bác dâu cả sờ bụng mình.

Bụng bác ấy đã nhô cao.

Tôi chạm nhẹ vào phần bụng nhô cao ấy, cảm thấy quen thuộc.

Bác dâu nhìn chằm chằm vào bia mộ của bác cả, cười dịu dàng.

“Đại Vượng, con của chúng mình quay về rồi.”

Ngoại truyện bác dâu cả.

Mọi người đều nói tôi có mệnh thiên sát cô tinh.

Nhưng thực chất mệnh của tôi vô cùng tốt.

Bố mẹ tôi đã giấu ngày sinh tháng đẻ của tôi đi.

Nhưng mà chung quy người hữu tâm đều sẽ phát hiện.

Cho nên bố mẹ tôi luôn luôn khuyên bảo tôi đừng có quá tin tưởng bất kỳ ai.

Tôi không thân thiết với ai cả.

Người ta đều nói tôi tính tình quái dị, là con mụ xấu tính.

Nhưng Đại Vương ở làng bên lại ngoại lệ.

Anh ta đến gặp tôi, bị tôi vứt đồ cũng không giận dữ, vài ngày sau lại đến tiếp.

Tôi dần dần chú ý đến anh ta.

Mọi người hay nói anh ta thành thật, chất phác, rất hợp để lấy chồng.

Thực sự thì mấy năm nay tôi luôn cô độc một mình nên cũng cảm thấy cô đơn.

Tôi cũng muốn có một người để san sẻ mọi chuyện cùng nhau.

Hơn nữa còn có rất nhiều đàm tiếu.

Cuối cùng tôi cũng động lòng, đồng ý gả cho anh ta.

Chúng tôi kết hôn, anh ta đối xử với tôi vô cùng tốt.

Chẳng bao lâu sau thì tôi cấn bầu.

Mà trong khoảng thời gian này tôi phát hiện ra một chuyện.

Chuyện là những người mà Đại Vượng giúp không ít thì nhiều đều gặp xui xẻo.

Tôi cứ tưởng là trùng hợp.

Mãi đến khi có một lần anh ta nói mớ lúc ngủ tôi mới biết được hóa ra anh ta đang mượn vận may.

Lúc này tôi chợt nghĩ tới một điều đáng sợ.

Có khi nào anh ta đối xử tốt với tôi vì phát hiện ra mệnh của tôi cực tốt, muốn mượn vận may của tôi?

Không đâu, chúng tôi là vợ chồng mà, cho nên anh ta mới đối xử tốt với tôi.

Khi đó tôi vẫn còn tự lừa mình dối người.

Mãi đến khi tôi sinh ra một thai lưu thì tôi mới hoàn toàn vỡ mộng.

Anh ta đã cướp vận may của tôi, cho dù tôi có bầu thì anh ta cũng không dừng lại.

Trước mặt người ngoài anh ta đối xử với tôi rất tốt.

Đóng cửa lại anh ta hết mắng lại đánh, bảo tôi đừng có phá hỏng chuyện tốt của anh ta.

Tôi đã cố gắng cầu xin giúp đỡ nhưng không ai có thể cứu tôi.

Đại Vượng cướp vận may của tôi nên không nỡ để tôi chết.

Đã thế thì tôi sẽ không để anh ta hại người khác nữa.

Có lẽ là vì trả thù, cũng có lẽ là không muốn anh ta hại người khác cho nên tính khí của tôi ngày càng tệ.

Dường như cắt đứt hết tất cả mối quan hệ với họ hàng thân thích của anh ta.

Ngày tháng trôi qua.

Đại Vượng càng ngày càng may mắn.

Tôi nhìn Đại Vượng trong lòng đột nhiên cũng nảy sinh suy nghĩ tham lam.

Sau đó một ngày, tôi nghe nói con gái chú tư thi đậu vào một trường đại học.

“Chú tư sinh được đứa con gái thông minh quá.” Đại Vượng cảm thán nói, ánh mắt vô cùng tham lam.

Trong đầu tôi chợt hiện lên một gương mặt non nớt đáng yêu.

Nếu như con của tôi lớn thì chắc cũng giống vậy nhi?

Tôi không thể để Đại Vượng hại đứa bé này được.

Nhưng mà tôi ngàn phòng vạn phòng cũng không ngăn được Đại Vượng đưa mười nghìn tệ cho nhà chú tư nộp học phí cho con gái.

Tôi gây sự một lần không thành công.

Đại Vương kéo tôi về nhốt trong nhà rồi đánh mắng tôi.

Còn đưa tôi vào thành phố rồi nhốt tôi ở đó.

Mãi sau này anh ta mới nới lỏng cảnh giác với tôi.

Vậy là tôi trèo cửa sổ trốn ra ngoài.

Dùng mọi cách để trốn về quê.

May thay, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom